Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 20: NÉM NHỮNG THỨ NÀY ĐI
Hạ Thiên Tường dựa vào trí nhớ tìm đến một ngôi mộ chôn chung được lát bằng đá cẩm thạch đen như mực, lần lượt xếp rượu Mao Đài, bánh ruốc và cả một bó hoa baby ra.
Anh chưa từng gặp hai người này, chỉ được biết qua những lời miêu tả đầy phiền muộn của Lưu Giai Ninh.
Những thứ này đều là món mà hai ông bà thích.
Hạ Thiên Tường quỳ trước bia mộ, đầu gối tỳ xuống sàn xi măng cứng lạnh lẽo, liên tục dập đầu mấy cái "cốp cốp cốp".
"Ba, mẹ."
Anh nghẹn ngào nói không ra lời, vẫn cúi đầu, trán tỳ lên trên mặt đất thô cứng, cơ thể không ngừng run rẩy.
Thật lâu sau, Hạ Thiên Tường không ngừng nói với giọng khàn khàn: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Trước kia anh không phải chưa từng oán trách hai người, trong lòng còn từng thề độc sẽ dẫn Lưu Giai Ninh “áo gấm về nhà”, phải khiến cho bọn họ phải nhìn mình với cặp mắt khác, nhận ra rằng bọn họ đã sai.
Nhưng hai người quả thật không hề sai, Hạ Thiên Tường anh đúng là tên khốn kiếp, cực kỳ vô liêm sỉ!
Hạ Thiên Tường từng suy nghĩ rất nhiều lần, sao người bị mắc bệnh ung thư máu không phải là mình chứ?
Anh dẫn theo Lưu Giai Ninh trốn đi, làm cô mất đi cả thế giới, Lưu Giai Ninh ở trên cán cân rõ ràng không hề cân bằng là người thân, học hành, bạn bè và Hạ Thiên Tường không chút do dự mà lựa chọn anh!
VietWriter
Hạ Thiên Tường đã thề sẽ dùng tất cả tình yêu của mình để bù đắp cho Lưu Giai Ninh, làm cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!
Khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy cô đều phải ngưỡng mộ, cho họ biết là Lưu Giai Ninh không chọn sai!
Tới ngày cuối cùng khi bọn họ rời khỏi thế giới này, Lưu Giai Ninh có thể nắm lấy tay anh mà nói rằng cả đời này không bao giờ phải hối hận vì đã chọn anh.
Trước khi đến sống với Hạ Thiên Tường, Lưu Giai Ninh là bảo bối được người nhà cưng chiều bao bọc.
Sau khi đi theo Hạ Thiên Tường, chịu khổ chịu sở trong thời kỳ gây dựng sự nghiệp, Lưu Giai Ninh vẫn cảm thấy đó là trách nhiệm và nghĩa vụ ngọt ngào nhất. Khi đó hai người đang yêu dù chỉ có nước uống cũng vẫn thấy no. Nhưng bọn họ đều không ngờ được sự xa hoa của cuộc sống đã che mờ đôi mắt, ngày tháng ngọt ngào cũng dần phai nhạt...
"Chắc ba mẹ đã gặp được Giai Ninh rồi nhỉ?" Mắt Hạ Thiên Tường đỏ hoe, lại dập đầu thật mạnh mấy cái, trán sưng đỏ còn rơm rớm máu, cầu xin: "Ba, mẹ hãy tha thứ cho sự ích kỷ của con, con không thể để cho Giai Ninh tới cùng ba mẹ được. Con muốn cô ấy ở cùng với con. Cô ấy nhát gan, không thích hợp ở nơi tối tăm, lạnh lẽo như vậy. Con không nỡ..."
Cho dù có phải chôn cất Lưu Giai Ninh, cô cũng nên được chôn cùng một chỗ với anh.
Anh chắc chắn phải tìm được tro cốt của Lưu Giai Ninh, từ nay về sau sẽ không chia lìa nữa.
Hạ Thiên Tường rời đi không lâu thì có người tới trước bia mộ này, đẩy bó hoa tươi và đồ ăn của anh qua một bên.
"Bác sĩ Hạng, làm phiền anh ném những thứ này đi giúp tôi, cảm ơn."
"Cô vẫn khách sáo như vậy."
Đôi nam nữ đang nói chuyện không ngờ là Lưu Giai Ninh và Hạng Hạo!
Hạng Hạo lắc đầu, cầm mấy thứ đó lên và đi về chỗ thùng rác phía xa.
"Hạng Hạo." Lưu Giai Ninh gọi anh ta lại, cắn môi không để cho mình bật khóc: “Tôi muốn ở một mình nói chuyện với ba mẹ."
Hạng Hạo mỉm cười quay đầu lại, cô gọi cả họ lẫn tên cũng có tiến bộ hơn là gọi "bác sĩ Hạng".
"Được, tôi hiểu."
Trời mưa lất phất, từng giọt mưa rơi vương trên hàng mi của Lưu Giai Ninh. Cô chớp chớp mắt, tròng mắt lại khô khốc đến mức không thể rơi nước mắt.
Lưu Giai Ninh cảm thấy mình đã khô cạn, chắc là do khóc vì Hạ Thiên Tường quá nhiều, mắt dù chảy ra máu cũng không thể chảy ra nước mắt được nữa.
Cô lấy ra đồ mình mang tới, cũng không khác gì những thứ Hạ Thiên Tường đặt lên lúc trước.
Lưu Giai Ninh cố hết sức chậm rãi quỳ xuống.
Đúng vậy, cô giả chết.
Nhưng không phải vì để ngăn cản đám cưới của Hạ Thiên Tường và Kiều Mạn như bọn họ tưởng.
Mà cô đã tuyệt vọng, kiên quyết rời đi.
Trong thời gian này, Lưu Giai Ninh vẫn đang làm hóa trị, cơ thể càng trở nên gầy gò, suy yếu hơn.
Cô biết bác sĩ Hạng đang tìm tủy cho cô.
Lưu Giai Ninh cười gượng. Đừng nói là chưa tìm được tủy thích hợp, cho dù có tìm được, với tình trạng sức khỏe của cô, cấy ghép cũng chẳng có mấy tác dụng.
Hơn nữa, cô cũng không muốn sống nữa.
"Ba, mẹ..."
Lưu Giai Ninh lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía ảnh chụp của ba mẹ trên bia mộ.
Nhìn nụ cười hiền từ của ba mẹ, thoạt nhìn vẫn dịu dàng và bao dung như hình ảnh tốt đẹp nhất còn lưu lại trong ấn tượng của Lưu Giai Ninh.
Chứ không phải là hình ảnh sau đó khi ba cô thở dài chỉ tiếc không dạy bảo cô nên người và hình ảnh mẹ khóc lóc cầu xin.
Lưu Giai Ninh không dám nhìn nữa, giơ tay ôm bia mộ, nhắm mắt tỳ trán lên tấm ảnh, tưởng tượng như mình là một đứa trẻ lạc đường cuối cùng cũng tìm được đường về tới nhà, được nép vào trong vòng tay của ba mẹ.
"Ba mẹ đã nói đúng... Con sai rồi, con sai rồi, ba, mẹ, con hối hận rồi..."
Anh chưa từng gặp hai người này, chỉ được biết qua những lời miêu tả đầy phiền muộn của Lưu Giai Ninh.
Những thứ này đều là món mà hai ông bà thích.
Hạ Thiên Tường quỳ trước bia mộ, đầu gối tỳ xuống sàn xi măng cứng lạnh lẽo, liên tục dập đầu mấy cái "cốp cốp cốp".
"Ba, mẹ."
Anh nghẹn ngào nói không ra lời, vẫn cúi đầu, trán tỳ lên trên mặt đất thô cứng, cơ thể không ngừng run rẩy.
Thật lâu sau, Hạ Thiên Tường không ngừng nói với giọng khàn khàn: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Trước kia anh không phải chưa từng oán trách hai người, trong lòng còn từng thề độc sẽ dẫn Lưu Giai Ninh “áo gấm về nhà”, phải khiến cho bọn họ phải nhìn mình với cặp mắt khác, nhận ra rằng bọn họ đã sai.
Nhưng hai người quả thật không hề sai, Hạ Thiên Tường anh đúng là tên khốn kiếp, cực kỳ vô liêm sỉ!
Hạ Thiên Tường từng suy nghĩ rất nhiều lần, sao người bị mắc bệnh ung thư máu không phải là mình chứ?
Anh dẫn theo Lưu Giai Ninh trốn đi, làm cô mất đi cả thế giới, Lưu Giai Ninh ở trên cán cân rõ ràng không hề cân bằng là người thân, học hành, bạn bè và Hạ Thiên Tường không chút do dự mà lựa chọn anh!
VietWriter
Hạ Thiên Tường đã thề sẽ dùng tất cả tình yêu của mình để bù đắp cho Lưu Giai Ninh, làm cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới!
Khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy cô đều phải ngưỡng mộ, cho họ biết là Lưu Giai Ninh không chọn sai!
Tới ngày cuối cùng khi bọn họ rời khỏi thế giới này, Lưu Giai Ninh có thể nắm lấy tay anh mà nói rằng cả đời này không bao giờ phải hối hận vì đã chọn anh.
Trước khi đến sống với Hạ Thiên Tường, Lưu Giai Ninh là bảo bối được người nhà cưng chiều bao bọc.
Sau khi đi theo Hạ Thiên Tường, chịu khổ chịu sở trong thời kỳ gây dựng sự nghiệp, Lưu Giai Ninh vẫn cảm thấy đó là trách nhiệm và nghĩa vụ ngọt ngào nhất. Khi đó hai người đang yêu dù chỉ có nước uống cũng vẫn thấy no. Nhưng bọn họ đều không ngờ được sự xa hoa của cuộc sống đã che mờ đôi mắt, ngày tháng ngọt ngào cũng dần phai nhạt...
"Chắc ba mẹ đã gặp được Giai Ninh rồi nhỉ?" Mắt Hạ Thiên Tường đỏ hoe, lại dập đầu thật mạnh mấy cái, trán sưng đỏ còn rơm rớm máu, cầu xin: "Ba, mẹ hãy tha thứ cho sự ích kỷ của con, con không thể để cho Giai Ninh tới cùng ba mẹ được. Con muốn cô ấy ở cùng với con. Cô ấy nhát gan, không thích hợp ở nơi tối tăm, lạnh lẽo như vậy. Con không nỡ..."
Cho dù có phải chôn cất Lưu Giai Ninh, cô cũng nên được chôn cùng một chỗ với anh.
Anh chắc chắn phải tìm được tro cốt của Lưu Giai Ninh, từ nay về sau sẽ không chia lìa nữa.
Hạ Thiên Tường rời đi không lâu thì có người tới trước bia mộ này, đẩy bó hoa tươi và đồ ăn của anh qua một bên.
"Bác sĩ Hạng, làm phiền anh ném những thứ này đi giúp tôi, cảm ơn."
"Cô vẫn khách sáo như vậy."
Đôi nam nữ đang nói chuyện không ngờ là Lưu Giai Ninh và Hạng Hạo!
Hạng Hạo lắc đầu, cầm mấy thứ đó lên và đi về chỗ thùng rác phía xa.
"Hạng Hạo." Lưu Giai Ninh gọi anh ta lại, cắn môi không để cho mình bật khóc: “Tôi muốn ở một mình nói chuyện với ba mẹ."
Hạng Hạo mỉm cười quay đầu lại, cô gọi cả họ lẫn tên cũng có tiến bộ hơn là gọi "bác sĩ Hạng".
"Được, tôi hiểu."
Trời mưa lất phất, từng giọt mưa rơi vương trên hàng mi của Lưu Giai Ninh. Cô chớp chớp mắt, tròng mắt lại khô khốc đến mức không thể rơi nước mắt.
Lưu Giai Ninh cảm thấy mình đã khô cạn, chắc là do khóc vì Hạ Thiên Tường quá nhiều, mắt dù chảy ra máu cũng không thể chảy ra nước mắt được nữa.
Cô lấy ra đồ mình mang tới, cũng không khác gì những thứ Hạ Thiên Tường đặt lên lúc trước.
Lưu Giai Ninh cố hết sức chậm rãi quỳ xuống.
Đúng vậy, cô giả chết.
Nhưng không phải vì để ngăn cản đám cưới của Hạ Thiên Tường và Kiều Mạn như bọn họ tưởng.
Mà cô đã tuyệt vọng, kiên quyết rời đi.
Trong thời gian này, Lưu Giai Ninh vẫn đang làm hóa trị, cơ thể càng trở nên gầy gò, suy yếu hơn.
Cô biết bác sĩ Hạng đang tìm tủy cho cô.
Lưu Giai Ninh cười gượng. Đừng nói là chưa tìm được tủy thích hợp, cho dù có tìm được, với tình trạng sức khỏe của cô, cấy ghép cũng chẳng có mấy tác dụng.
Hơn nữa, cô cũng không muốn sống nữa.
"Ba, mẹ..."
Lưu Giai Ninh lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía ảnh chụp của ba mẹ trên bia mộ.
Nhìn nụ cười hiền từ của ba mẹ, thoạt nhìn vẫn dịu dàng và bao dung như hình ảnh tốt đẹp nhất còn lưu lại trong ấn tượng của Lưu Giai Ninh.
Chứ không phải là hình ảnh sau đó khi ba cô thở dài chỉ tiếc không dạy bảo cô nên người và hình ảnh mẹ khóc lóc cầu xin.
Lưu Giai Ninh không dám nhìn nữa, giơ tay ôm bia mộ, nhắm mắt tỳ trán lên tấm ảnh, tưởng tượng như mình là một đứa trẻ lạc đường cuối cùng cũng tìm được đường về tới nhà, được nép vào trong vòng tay của ba mẹ.
"Ba mẹ đã nói đúng... Con sai rồi, con sai rồi, ba, mẹ, con hối hận rồi..."
Bình luận facebook