Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Người này nửa nằm trên mặt đất, quay mặt về phía nàng, không mặc mãng long bào bằng gấm chói mắt, cũng không chải tóc bóng mượt, sóng mũi cao dưới hàng mày rậm và đôi mắt phượng không mang lại cảm giác lạnh lùng, trên môi cũng không có ria mép đã được tỉa gọn ghẽ!
Tuy hắn còn nhỏ, nhưng nơi đuôi mắt xếch lên kia đã tràn ngập khí chất nham hiểm, đôi mắt đã từng khinh bỉ nhìn nàng, đôi môi từng vô lễ với nàng như đang sẵn sàng chọc người ta tức chết!
Nếu đây không phải lão thất phu Yến Hành thì có thể là ai!
“Sao hắn lại ở đây?”
Trong khoảnh khắc này, người nàng căng cứng.
Nếu không chạm mặt hắn thì còn nhịn được, nhưng đã gặp mặt rồi, sao có thể dằn mối thù sinh tử xuống được chứ?
“Hình… hình như vừa đâm phải ạ.” Sơ Hạ lắp bắp.
Đâm phải á? Lý Nam Phong nhớ đến sự quyết đoán của hắn khi chặn xe nàng, cười lạnh thành tiếng rồi bước xuống xe, bất chấp sự ngăn cản của đám người Sơ Hạ.
Yến Hành nằm dang tay chân trên đất, tuy thị vệ không thấy hắn bị xước xát chỗ nào, nhưng dù gì hắn cũng là Tam công tử của vương phủ, hắn nói cái gì thì điều đó đúng!
Bởi vì lúc này đội ngũ đã tan tác, trước sự dẫn đầu của A Man, những người xung quanh vội bước tới, ân cần hỏi han, có người vội đi mời đại phu, cũng có người mau chóng đi báo cho Tĩnh vương và Lâm phu nhân nữa. Ngay cả đám người Đàm Tuấn cũng phải bày tỏ sự quan tâm, khiến khu vực ở cửa chật như nêm cối, hết sức hỗn loạn!
Lý Nam Phong đẩy đám người đang nhìn mặt đất ra, cười lạnh: “Thì ra là Yến Tam gia!”
Yến Hành liếc nhìn đám đông đang hoảng hốt, cảm thấy hết sức hài lòng, cũng không chú ý tới việc trước mặt có bao nhiêu người. Mãi đến khi giọng nói lạnh lùng này vang lên, hắn mới ngẩng đầu.
Khi thấy người trước mặt, hắn cũng thoáng sửng sốt…
Cô bé trước mặt có vóc người nhỏ nhắn, mặc áo màu vàng nhạt trông rất dịu dàng, búi tóc hai bên, cài trâm hoa cùng màu áo.
Cô bé chưa đến tuổi tô son phấn, lông mày nhạt nhưng có khuôn, mắt vừa to vừa đen láy, dưới chiếc mũi trông rất dễ nhéo là đôi môi hồng phấn đang nhếch lên, khiến một bên gò má trắng hồng nhô lên thành đường cong đầy đặn…
Rõ ràng đây là Lý Nam Phong!
Tuy Yến Hành biết Lý Nam Phong đang ở trong đội ngũ này, cũng biết nha đầu này đang ngồi trong xe ngựa, nhưng hắn cứ tưởng lúc này nàng vẫn là tiểu thư khuê các đoan trang, đâu ngờ nàng sẽ xuống xe chứ?
Dáng vẻ nàng mặc trang phục đẹp đẽ, ngồi trong xe ngựa rộng rãi xa hoa, giương nanh múa vuốt mắng hắn ở kiếp trước nhanh chóng trùng lặp với nàng lúc này, khiến Yến Hành nhất thời không phân biệt được thật giả.
“Sao Yến Tam gia không nói gì thế?” Lý Nam Phong lại lên tiếng, nói bằng giọng điệu từ tốn, ẩn chứa áp lực không tên.
Yến Hành tựa vào ngực A Man, nhanh chóng nhớ lại.
Kiếp trước, khi ở Thương Châu lúc này, hắn và Lý Nam Phong không quen, hay nên nói từ đầu tới giờ, hắn và nàng đều không thân quen đến thế.
Nhưng dù sao hắn vẫn hiểu rõ nàng, trước khi Lý gia gặp chuyện, nàng là một thiên kim tiểu thư hồn nhiên, lúc này ở Thương Châu, nàng luôn đi theo Lý phu nhân, chưa bao giờ mắc sai lầm, theo lẽ thường, nàng sẽ không chạy ra như thế.
Nhưng lúc này, chẳng những nàng ra ngoài mà ánh mắt còn đằng đằng sát khí, đúng là vô lý!
Cho dù hắn đã đâm phải nàng, nàng cũng không cần nhìn hắn bằng ánh mắt như thể mười tám công tử của Yến gia đã lừa mười tám tiểu thư của Lý gia chứ…
“Lý cô nương, công tử nhà chúng ta… công tử nhà chúng ta vừa bị ngựa đá trúng ạ.”
Thấy Yến Hành mãi không lên tiếng, A Man lập tức nhanh miệng giải vây.
“Thì ra ngựa bị mù!” Lý Nam Phong nói: “Nếu đã thế, oan có đầu nợ có chủ, ngựa của ai đá Yến Tam gia thì hãy ở lại đây nhận lỗi với Tam gia đi! Những người còn lại lên đường với ta tiếp!”
Yến Hành ngồi dưới đất, nhìn dáng vẻ hùng hồn của Lý Nam Phong, không nói rõ được là sai ở đâu, chỉ bất giác thấy sống lưng lạnh toát!
Đừng nói hắn biết Lý Nam Phong hồi nhỏ cũng không đến mức hung tợn như vậy, chẳng rõ cô nhóc lấy đâu ra sự quyết đoán này đây?
Khi gặp sự cố vẫn bình tĩnh ra lệnh, không để người khác ảnh hưởng tới mục tiêu của mình, một cô bé mười mấy tuổi không thể làm được điều đó.
“Lão Lý ở lại, những người khác lên ngựa đi.”
Thấy Đàm Tuấn chỉ vào một hộ vệ đang dắt con ngựa phạm tội, người đó cũng đang chào hỏi mọi người, hắn lập tức mắng thị vệ của vương phủ: “Không thấy ta bị trẹo chân à? Còn không mau đi tìm đại phu đi!”
Lời mắng này khiến đội ngũ vừa được tập hợp lại đứng im.
Thị vệ của vương phủ vẫn đang do dự, A Man cũng mắng: “Còn ngớ ra đấy làm gì nữa? Có cần vương gia đích thân đến xin các ngươi làm đi không?”
Đám thị vệ cũng bất đắc dĩ, đành phải chắp tay với Lý Nam Phong: “Chuyện xảy ra bất ngờ, xin Lý cô nương chờ một lát.”
Lý Nam Phong nheo mắt.
Nếu bỏ qua mối thù sinh tử, nàng cũng đã nghe về bản lĩnh của Yến Hành. Hắn ở chiến trường với Tĩnh vương mấy chục năm, trong kiếp trước, khi chưa tròn mười sáu tuổi, hắn đã có kỹ năng hết sức xuất chúng, ba mũi tên của hắn có thể bắn rụng năm con chim! Sao loại người này có thể lỗ mãng xông tới trước móng ngựa được?
Cho dù hắn xông tới trước móng ngựa, làm gì có chuyện hắn bị đá trúng dễ dàng như thế chứ?
Trước giờ lão thất phu này luôn gian xảo hèn hạ! Gây chuyện vào lúc này, tám phần mười là cố ý rồi!
Đầu tiên tên vô lại này hại chết nàng, rồi lại chạy tới đây ngáng đường nàng, nếu bây giờ nàng cứ để hắn đạt được ý đồ, chẳng phải nàng sẽ chết vì uất ức ư?
Nàng đứng đấy một lát, bỗng xổm xuống, nhấc chân hắn lên thay đám thị vệ: “Nếu Yến Tam gia đã bị thương, vậy cứ để ta xem vết thương có nặng không nhé!”
Nàng nói rồi nắm chặt bàn chân mà hắn kêu đau, dùng ống tay áo để che, thò tay đến sau đầu gối hắn rồi bóp mạnh vào gân chân!
Yến Hành làm tư thế trẹo chân, đương nhiên cũng phải đi lại bất tiện, đúng là hắn đã đánh giá thấp sự can đảm của một thiên kim tiểu thư thế gia như nàng!
Ai cũng có thể tưởng tượng được cảm giác khi bị bóp sau gối sẽ như thế nào, đúng lúc Lý Nam Phong thò tay đến, xuất phát từ bản năng võ tướng, hắn vô thức nhảy lên!
Nhảy lên nửa chừng, hắn bỗng nhận ra có gì đó sai sai! Nhưng đã quá muộn, hắn đã để lộ sơ hở rồi!
“Ồ, chẳng phải đang bị thương, không đứng dậy nổi ư? Sao vẫn nhảy được thế?”
Lý Nam Phong bĩu môi, lạnh lùng nói bằng chất giọng trong trẻo.
Lão thất phu đang ở ngay trước mặt!
Nếu xung quanh không phải người của cha hắn – chưa bàn đến việc có giết được hắn không, cho dù giết được, phải đền mạng cho lão thất phu này thì cũng không có lời – hồi nãy nàng đã bóp cổ hắn luôn rồi!
Tuy hắn còn nhỏ, nhưng nơi đuôi mắt xếch lên kia đã tràn ngập khí chất nham hiểm, đôi mắt đã từng khinh bỉ nhìn nàng, đôi môi từng vô lễ với nàng như đang sẵn sàng chọc người ta tức chết!
Nếu đây không phải lão thất phu Yến Hành thì có thể là ai!
“Sao hắn lại ở đây?”
Trong khoảnh khắc này, người nàng căng cứng.
Nếu không chạm mặt hắn thì còn nhịn được, nhưng đã gặp mặt rồi, sao có thể dằn mối thù sinh tử xuống được chứ?
“Hình… hình như vừa đâm phải ạ.” Sơ Hạ lắp bắp.
Đâm phải á? Lý Nam Phong nhớ đến sự quyết đoán của hắn khi chặn xe nàng, cười lạnh thành tiếng rồi bước xuống xe, bất chấp sự ngăn cản của đám người Sơ Hạ.
Yến Hành nằm dang tay chân trên đất, tuy thị vệ không thấy hắn bị xước xát chỗ nào, nhưng dù gì hắn cũng là Tam công tử của vương phủ, hắn nói cái gì thì điều đó đúng!
Bởi vì lúc này đội ngũ đã tan tác, trước sự dẫn đầu của A Man, những người xung quanh vội bước tới, ân cần hỏi han, có người vội đi mời đại phu, cũng có người mau chóng đi báo cho Tĩnh vương và Lâm phu nhân nữa. Ngay cả đám người Đàm Tuấn cũng phải bày tỏ sự quan tâm, khiến khu vực ở cửa chật như nêm cối, hết sức hỗn loạn!
Lý Nam Phong đẩy đám người đang nhìn mặt đất ra, cười lạnh: “Thì ra là Yến Tam gia!”
Yến Hành liếc nhìn đám đông đang hoảng hốt, cảm thấy hết sức hài lòng, cũng không chú ý tới việc trước mặt có bao nhiêu người. Mãi đến khi giọng nói lạnh lùng này vang lên, hắn mới ngẩng đầu.
Khi thấy người trước mặt, hắn cũng thoáng sửng sốt…
Cô bé trước mặt có vóc người nhỏ nhắn, mặc áo màu vàng nhạt trông rất dịu dàng, búi tóc hai bên, cài trâm hoa cùng màu áo.
Cô bé chưa đến tuổi tô son phấn, lông mày nhạt nhưng có khuôn, mắt vừa to vừa đen láy, dưới chiếc mũi trông rất dễ nhéo là đôi môi hồng phấn đang nhếch lên, khiến một bên gò má trắng hồng nhô lên thành đường cong đầy đặn…
Rõ ràng đây là Lý Nam Phong!
Tuy Yến Hành biết Lý Nam Phong đang ở trong đội ngũ này, cũng biết nha đầu này đang ngồi trong xe ngựa, nhưng hắn cứ tưởng lúc này nàng vẫn là tiểu thư khuê các đoan trang, đâu ngờ nàng sẽ xuống xe chứ?
Dáng vẻ nàng mặc trang phục đẹp đẽ, ngồi trong xe ngựa rộng rãi xa hoa, giương nanh múa vuốt mắng hắn ở kiếp trước nhanh chóng trùng lặp với nàng lúc này, khiến Yến Hành nhất thời không phân biệt được thật giả.
“Sao Yến Tam gia không nói gì thế?” Lý Nam Phong lại lên tiếng, nói bằng giọng điệu từ tốn, ẩn chứa áp lực không tên.
Yến Hành tựa vào ngực A Man, nhanh chóng nhớ lại.
Kiếp trước, khi ở Thương Châu lúc này, hắn và Lý Nam Phong không quen, hay nên nói từ đầu tới giờ, hắn và nàng đều không thân quen đến thế.
Nhưng dù sao hắn vẫn hiểu rõ nàng, trước khi Lý gia gặp chuyện, nàng là một thiên kim tiểu thư hồn nhiên, lúc này ở Thương Châu, nàng luôn đi theo Lý phu nhân, chưa bao giờ mắc sai lầm, theo lẽ thường, nàng sẽ không chạy ra như thế.
Nhưng lúc này, chẳng những nàng ra ngoài mà ánh mắt còn đằng đằng sát khí, đúng là vô lý!
Cho dù hắn đã đâm phải nàng, nàng cũng không cần nhìn hắn bằng ánh mắt như thể mười tám công tử của Yến gia đã lừa mười tám tiểu thư của Lý gia chứ…
“Lý cô nương, công tử nhà chúng ta… công tử nhà chúng ta vừa bị ngựa đá trúng ạ.”
Thấy Yến Hành mãi không lên tiếng, A Man lập tức nhanh miệng giải vây.
“Thì ra ngựa bị mù!” Lý Nam Phong nói: “Nếu đã thế, oan có đầu nợ có chủ, ngựa của ai đá Yến Tam gia thì hãy ở lại đây nhận lỗi với Tam gia đi! Những người còn lại lên đường với ta tiếp!”
Yến Hành ngồi dưới đất, nhìn dáng vẻ hùng hồn của Lý Nam Phong, không nói rõ được là sai ở đâu, chỉ bất giác thấy sống lưng lạnh toát!
Đừng nói hắn biết Lý Nam Phong hồi nhỏ cũng không đến mức hung tợn như vậy, chẳng rõ cô nhóc lấy đâu ra sự quyết đoán này đây?
Khi gặp sự cố vẫn bình tĩnh ra lệnh, không để người khác ảnh hưởng tới mục tiêu của mình, một cô bé mười mấy tuổi không thể làm được điều đó.
“Lão Lý ở lại, những người khác lên ngựa đi.”
Thấy Đàm Tuấn chỉ vào một hộ vệ đang dắt con ngựa phạm tội, người đó cũng đang chào hỏi mọi người, hắn lập tức mắng thị vệ của vương phủ: “Không thấy ta bị trẹo chân à? Còn không mau đi tìm đại phu đi!”
Lời mắng này khiến đội ngũ vừa được tập hợp lại đứng im.
Thị vệ của vương phủ vẫn đang do dự, A Man cũng mắng: “Còn ngớ ra đấy làm gì nữa? Có cần vương gia đích thân đến xin các ngươi làm đi không?”
Đám thị vệ cũng bất đắc dĩ, đành phải chắp tay với Lý Nam Phong: “Chuyện xảy ra bất ngờ, xin Lý cô nương chờ một lát.”
Lý Nam Phong nheo mắt.
Nếu bỏ qua mối thù sinh tử, nàng cũng đã nghe về bản lĩnh của Yến Hành. Hắn ở chiến trường với Tĩnh vương mấy chục năm, trong kiếp trước, khi chưa tròn mười sáu tuổi, hắn đã có kỹ năng hết sức xuất chúng, ba mũi tên của hắn có thể bắn rụng năm con chim! Sao loại người này có thể lỗ mãng xông tới trước móng ngựa được?
Cho dù hắn xông tới trước móng ngựa, làm gì có chuyện hắn bị đá trúng dễ dàng như thế chứ?
Trước giờ lão thất phu này luôn gian xảo hèn hạ! Gây chuyện vào lúc này, tám phần mười là cố ý rồi!
Đầu tiên tên vô lại này hại chết nàng, rồi lại chạy tới đây ngáng đường nàng, nếu bây giờ nàng cứ để hắn đạt được ý đồ, chẳng phải nàng sẽ chết vì uất ức ư?
Nàng đứng đấy một lát, bỗng xổm xuống, nhấc chân hắn lên thay đám thị vệ: “Nếu Yến Tam gia đã bị thương, vậy cứ để ta xem vết thương có nặng không nhé!”
Nàng nói rồi nắm chặt bàn chân mà hắn kêu đau, dùng ống tay áo để che, thò tay đến sau đầu gối hắn rồi bóp mạnh vào gân chân!
Yến Hành làm tư thế trẹo chân, đương nhiên cũng phải đi lại bất tiện, đúng là hắn đã đánh giá thấp sự can đảm của một thiên kim tiểu thư thế gia như nàng!
Ai cũng có thể tưởng tượng được cảm giác khi bị bóp sau gối sẽ như thế nào, đúng lúc Lý Nam Phong thò tay đến, xuất phát từ bản năng võ tướng, hắn vô thức nhảy lên!
Nhảy lên nửa chừng, hắn bỗng nhận ra có gì đó sai sai! Nhưng đã quá muộn, hắn đã để lộ sơ hở rồi!
“Ồ, chẳng phải đang bị thương, không đứng dậy nổi ư? Sao vẫn nhảy được thế?”
Lý Nam Phong bĩu môi, lạnh lùng nói bằng chất giọng trong trẻo.
Lão thất phu đang ở ngay trước mặt!
Nếu xung quanh không phải người của cha hắn – chưa bàn đến việc có giết được hắn không, cho dù giết được, phải đền mạng cho lão thất phu này thì cũng không có lời – hồi nãy nàng đã bóp cổ hắn luôn rồi!
Bình luận facebook