Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chưa đến nửa ngày, ai cũng biết chuyện xảy ra ở tiền viện.
May mà người của Tĩnh vương phủ đều có chừng mực, không rêu rao chuyện Yế3n Hành kéo váy Lý Nam Phong,
tuy người ngoài cũng bàn tán nhưng đều bị họ bác bỏ hết.
Đương nhiên Lý gia cũng sẽ không tiết lộ chuy1ện này, nên bây giờ bên ngoài chỉ nghĩ trẻ con hai nhà xích mích với
nhau, có người tỏ ra bất ngờ, nhưng đa số chỉ cười một tiếng.
9Chiến tranh đã bắt đầu, vào lúc cho dù người ta giữ lễ đến mấy thì cũng chỉ chật vật quẫn bách, làm gì có ai nói
mãi về chuyện của hai đứa 3bé đây?
Tuy Yến Hành không cần chép cả đống kinh Phật như Lý Nam Phong, nhưng trưa nay hắn cũng không được rảnh
rang, phải đứng tấn8 bảy tám lần, mỗi lần hai khắc, giữa các lần chỉ có thời gian uống nửa chén trà nhỏ để thở.
Nếu ở kiếp trước, như thế vẫn không là gì, nhưng bây giờ cơ thể này vẫn chưa được rèn luyện kỹ càng, sau một
buổi, đùi hắn đã ê ẩm căng tức như không phải của mình nữa.
Nhưng hắn cũng không bỏ qua mấy lời đồn thổi bên ngoài. Đêm khuya dần, thời khắc quyết định của ngày mai
đang đến, khiến hắn hơi mất tập trung.
Ngày mai đám người Thẩm thị sẽ đến, hắn cũng không tiện tìm Lâm phu nhân để nói chuyện riêng, mà mấy hôm
nữa, trong đêm cùng ngày về kinh, Lâm phu nhân sẽ gặp chuyện. Nếu kiếp này vẫn để bà tìm đến cái chết, hắn
khỏi làm người nữa cho xong.
Hắn gọi A Man tới: “Đi xem xem phu nhân đang ở đâu?”
Lâm phu nhân vừa quay về từ chỗ Lý phu nhân, Tĩnh vương đang uống trà với hai tướng lĩnh khác. Trông thấy bà
đến, các tướng quân đều mỉm cười gọi tẩu tử, rồi xin bà thuốc cao làm dịu cơn đau do phong thấp.
Lâm phu nhân đưa cho họ, đang định nói chuyện ở phía Tây cho Tĩnh vương thì Sơ Tễ lại đến báo rằng sau khi
chịu phạt cả buổi, mặt Yến Hành trắng bệch, suýt bất tỉnh nhân sự. Hai vợ chồng nhìn nhau, không nói gì, chợt
đứng dậy đi về phía thiên viện.
Vừa bước vào phòng, họ đã thấy A Man đang lau mồ hôi, đút nước cho Yến Hành uống.
“Con tự kiểm điểm hay đang ở cữ vậy?” Lâm phu nhân thấy hắn không sao, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, vừa mắng
vừa cầm lấy chén nước, ngồi xuống mép giường: “Vẫn còn để người ta hầu hạ!”
Yến Hành nói “Mẹ vẫn nên để nha đầu kia bóp chết con thì hơn ”
Tĩnh vương hừ lạnh: “Nếu sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế!”
Yến Hành im lặng.
Lâm phu nhân lại đút nước cho hắn: “Đây mới là bắt đầu thôi, lúc trước ở chiến trường không có cô nương gia gì
đó, ta và cha con cũng không dạy con những chuyện này, bây giờ chúng ta phải ở kinh thành lâu dài, toàn gặp tiểu
thư khuê các có thể diện, nếu hôm nay không khiến con nhớ thật lâu, nhỡ ngày sau con tái phạm thì còn đến mức
nào nữa?”
Bà hỏi tiếp: “Con ăn tối chưa?”
Yến Hành tựa vào đầu giường, không nói gì.
“Không nghe thấy mẹ con đang nói chuyện với con à.” Tĩnh vương nói.
“Con nghe thấy.”
“Nghe thấy mà không biết đường hừ một tiếng hả?”
“Hừ.”
Tĩnh vương tức giận đứng dậy, đi tìm món vũ khí nào vừa tay.
Sơ Tễ vội ngăn cản: “Cả ngày nay công tử cũng mệt rồi, ép quá là sẽ sinh bệnh thật đấy. Vương gia về nghỉ ngơi
trước đi ạ.”
Sau khi cậu ta mời được Tĩnh vương ra ngoài, Lâm phu nhân mới thôi không nhìn nữa, vỗ một cái vào vai Yến
Hành: “Tìm đường chết đúng không, khiến cha mẹ cuống hết cả lên, còn trêu cha con như thế.”
Yến Hành cũng nhìn theo bóng lưng Tĩnh vương rồi quay sang Lâm phu nhân, nhìn thẳng vào mắt bà: “Tình cảm
giữa mẹ và cha thế nào rồi?”
Lâm phu nhân không ngờ hắn lại đổi chủ đề nhanh như thế, bà thoáng sửng sốt rồi hắng giọng: “Đương nhiên là
tốt rồi. Để làm gì, con lại đang nghĩ gì thế?”
“Nếu tốt, tại sao cha lại đồng ý để mẹ làm trắc phi?” Yến Hành hỏi thẳng.
Lâm phu nhân nhìn chằm chằm vào hắn một lát, lắc nhẹ chén nước trong tay: “Chuyện này không liên quan đến
tình cảm giữa chúng ta, câu hỏi của con cũng chẳng có đầu đuôi gì cả.”
Yến Hành nhíu mày: “Trước đây, chỉ cần con va vào đâu, mẹ cũng đau lòng không chịu được. Lần này con mắc lỗi,
mẹ lại không hề xót con.”
“Có thể thấy mẹ là người rất hiểu lý lẽ, nhưng tại sao lại không nắm rõ chuyện của mình vậy?”
“Con có ý gì?” Lâm phu nhân ngẩng đầu.
“Nếu mẹ hiểu rõ thì cũng nên biết đâu là lựa chọn không sáng suốt. Mẹ không có lý nào để nhường lại vị trí chính
phi.”
Lâm phu nhân bưng chén trà lên, hơi nheo mắt: “Con nít con nôi nhưng suy nghĩ cũng rộng đấy chứ.”
“Chuyện này liên quan đến tiền đồ của mẹ con ta, sao lại không nghĩ rộng cho được.” Yến Hành ngồi xuống, nhìn
thẳng vào bà: “Hình như mẹ cũng không định hỏi tại sao hôm nay con lại ngăn xe ngựa của Lý Nam Phong nhỉ?”
“Chuyện con nghịch ngợm cũng đâu phải ngày một ngày hai, còn cần phải hỏi nhiều à?”
Yến Hành cười khẽ, nói: “Cha cử thị vệ đến ‘thăm dò’ con, còn giấu ‘hung thủ’ trong đội ngũ hộ tống Lý Nam
Phong, nếu không do hắn ta, sao hôm nay con lại đụng vào Lý Nam Phong chứ?”
Lâm phu nhân thoáng ngừng lại: “Sao con biết là cha con?”
Yến Hành liếc bà, một lúc lâu sau mới nói: “Trước khi rời kinh, cha từng đưa con vào cung chơi. Con tình cờ nghe
được chuyện hoàng thượng muốn chọn người ưu tú từ con cháu nhà tướng để bồi dưỡng.”
Trong mấy chục năm chiến tranh, chẳng những quốc gia đã tổn thất số lượng lớn văn sĩ với học thức uyên thâm mà
còn phải hy sinh rất nhiều tướng giỏi.
Bây giờ thiên hạ thái bình, có rất nhiều việc đang chờ được hoàn thành, về phía quan văn thì có thể chọn qua khoa
cử, còn về phần quan võ, chắc chắn sẽ không kịp chọn tướng giỏi đáng tin trong thời gian ngắn để mau chóng xây
dựng và hoàn thiện quân phòng, nên phải chọn nhân tài từ con cháu nhà tướng, nhất là huân quý để kế nhiệm,
tránh chậm trễ việc quân.
Sau khi lập triều, đúng là Tĩnh vương thường xuyên vào cung bàn chuyện với hoàng đế, vì bây giờ hoàng đế chỉ có
một đứa con trai, thỉnh thoảng lại mời con cháu của các quan lại có quen biết vào cung để vui đùa, nhưng “tình cờ
nghe được” chỉ là việc có lẽ có. Cho dù quân và thần chỉ nói chuyện phiếm, nếu là chính sự, sao có thể để người
không liên quan biết được đây?
Trong kiếp trước, khi bị “ám sát”, hắn hoàn toàn không nghĩ đây chỉ là sự thăm dò, hơn nữa “chủ mưu” lại là cha
hắn. Lúc ấy hắn chỉ gọi thị vệ đuổi theo rồi chạy đi tìm mẹ, kết quả chẳng thu được manh mối gì, đương nhiên cũng
không vượt qua thử thách.
Mãi đến một tháng sau, khi Ngũ quân đô đốc phủ dán thông báo tuyển chọn công khai, Tĩnh vương trình tên Yến
Hoằng lên, hắn mới biết thì ra có chuyện như thế.
Khi ấy hắn vừa mất mẹ không lâu, lại trơ mắt nhìn Yến Hoằng được lợi, có thể nói là một trong những nỗi đau của
cuộc đời.
“Biết thế là được rồi, cha con vẫn rất hài lòng với biểu hiện lần này của con.”
Lâm phu nhân đứng dậy, đóng cửa số lại rồi nói: “Con vốn không đủ tư cách vì còn nhỏ tuổi, nhưng con chào đời và lớn lên trên
chiến trường, kinh nghiệm đối địch phong phú hơn trẻ con cùng tuổi rất nhiều, nên được đưa vào danh sách tuyển chọn đặc biệt.”
“Hơn nữa, sau khi con vào doanh trại rồi luyện binh hai năm, lúc ra ngoài cũng đã mười lăm tuổi. Sau này con phải gánh vác nhiều, đi
học thêm ít bàn lĩnh từ sớm cũng tốt.”
“Nói vậy tức là mẹ đã biết trước rồi.” Yến Hành nói.
Lâm phu nhân ừ một tiếng: “Đúng là ta đã biết.” Bà nói tiếp: “Ta chưa bao giờ gây trở ngại khi cha con dạy con.”
May mà người của Tĩnh vương phủ đều có chừng mực, không rêu rao chuyện Yế3n Hành kéo váy Lý Nam Phong,
tuy người ngoài cũng bàn tán nhưng đều bị họ bác bỏ hết.
Đương nhiên Lý gia cũng sẽ không tiết lộ chuy1ện này, nên bây giờ bên ngoài chỉ nghĩ trẻ con hai nhà xích mích với
nhau, có người tỏ ra bất ngờ, nhưng đa số chỉ cười một tiếng.
9Chiến tranh đã bắt đầu, vào lúc cho dù người ta giữ lễ đến mấy thì cũng chỉ chật vật quẫn bách, làm gì có ai nói
mãi về chuyện của hai đứa 3bé đây?
Tuy Yến Hành không cần chép cả đống kinh Phật như Lý Nam Phong, nhưng trưa nay hắn cũng không được rảnh
rang, phải đứng tấn8 bảy tám lần, mỗi lần hai khắc, giữa các lần chỉ có thời gian uống nửa chén trà nhỏ để thở.
Nếu ở kiếp trước, như thế vẫn không là gì, nhưng bây giờ cơ thể này vẫn chưa được rèn luyện kỹ càng, sau một
buổi, đùi hắn đã ê ẩm căng tức như không phải của mình nữa.
Nhưng hắn cũng không bỏ qua mấy lời đồn thổi bên ngoài. Đêm khuya dần, thời khắc quyết định của ngày mai
đang đến, khiến hắn hơi mất tập trung.
Ngày mai đám người Thẩm thị sẽ đến, hắn cũng không tiện tìm Lâm phu nhân để nói chuyện riêng, mà mấy hôm
nữa, trong đêm cùng ngày về kinh, Lâm phu nhân sẽ gặp chuyện. Nếu kiếp này vẫn để bà tìm đến cái chết, hắn
khỏi làm người nữa cho xong.
Hắn gọi A Man tới: “Đi xem xem phu nhân đang ở đâu?”
Lâm phu nhân vừa quay về từ chỗ Lý phu nhân, Tĩnh vương đang uống trà với hai tướng lĩnh khác. Trông thấy bà
đến, các tướng quân đều mỉm cười gọi tẩu tử, rồi xin bà thuốc cao làm dịu cơn đau do phong thấp.
Lâm phu nhân đưa cho họ, đang định nói chuyện ở phía Tây cho Tĩnh vương thì Sơ Tễ lại đến báo rằng sau khi
chịu phạt cả buổi, mặt Yến Hành trắng bệch, suýt bất tỉnh nhân sự. Hai vợ chồng nhìn nhau, không nói gì, chợt
đứng dậy đi về phía thiên viện.
Vừa bước vào phòng, họ đã thấy A Man đang lau mồ hôi, đút nước cho Yến Hành uống.
“Con tự kiểm điểm hay đang ở cữ vậy?” Lâm phu nhân thấy hắn không sao, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, vừa mắng
vừa cầm lấy chén nước, ngồi xuống mép giường: “Vẫn còn để người ta hầu hạ!”
Yến Hành nói “Mẹ vẫn nên để nha đầu kia bóp chết con thì hơn ”
Tĩnh vương hừ lạnh: “Nếu sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế!”
Yến Hành im lặng.
Lâm phu nhân lại đút nước cho hắn: “Đây mới là bắt đầu thôi, lúc trước ở chiến trường không có cô nương gia gì
đó, ta và cha con cũng không dạy con những chuyện này, bây giờ chúng ta phải ở kinh thành lâu dài, toàn gặp tiểu
thư khuê các có thể diện, nếu hôm nay không khiến con nhớ thật lâu, nhỡ ngày sau con tái phạm thì còn đến mức
nào nữa?”
Bà hỏi tiếp: “Con ăn tối chưa?”
Yến Hành tựa vào đầu giường, không nói gì.
“Không nghe thấy mẹ con đang nói chuyện với con à.” Tĩnh vương nói.
“Con nghe thấy.”
“Nghe thấy mà không biết đường hừ một tiếng hả?”
“Hừ.”
Tĩnh vương tức giận đứng dậy, đi tìm món vũ khí nào vừa tay.
Sơ Tễ vội ngăn cản: “Cả ngày nay công tử cũng mệt rồi, ép quá là sẽ sinh bệnh thật đấy. Vương gia về nghỉ ngơi
trước đi ạ.”
Sau khi cậu ta mời được Tĩnh vương ra ngoài, Lâm phu nhân mới thôi không nhìn nữa, vỗ một cái vào vai Yến
Hành: “Tìm đường chết đúng không, khiến cha mẹ cuống hết cả lên, còn trêu cha con như thế.”
Yến Hành cũng nhìn theo bóng lưng Tĩnh vương rồi quay sang Lâm phu nhân, nhìn thẳng vào mắt bà: “Tình cảm
giữa mẹ và cha thế nào rồi?”
Lâm phu nhân không ngờ hắn lại đổi chủ đề nhanh như thế, bà thoáng sửng sốt rồi hắng giọng: “Đương nhiên là
tốt rồi. Để làm gì, con lại đang nghĩ gì thế?”
“Nếu tốt, tại sao cha lại đồng ý để mẹ làm trắc phi?” Yến Hành hỏi thẳng.
Lâm phu nhân nhìn chằm chằm vào hắn một lát, lắc nhẹ chén nước trong tay: “Chuyện này không liên quan đến
tình cảm giữa chúng ta, câu hỏi của con cũng chẳng có đầu đuôi gì cả.”
Yến Hành nhíu mày: “Trước đây, chỉ cần con va vào đâu, mẹ cũng đau lòng không chịu được. Lần này con mắc lỗi,
mẹ lại không hề xót con.”
“Có thể thấy mẹ là người rất hiểu lý lẽ, nhưng tại sao lại không nắm rõ chuyện của mình vậy?”
“Con có ý gì?” Lâm phu nhân ngẩng đầu.
“Nếu mẹ hiểu rõ thì cũng nên biết đâu là lựa chọn không sáng suốt. Mẹ không có lý nào để nhường lại vị trí chính
phi.”
Lâm phu nhân bưng chén trà lên, hơi nheo mắt: “Con nít con nôi nhưng suy nghĩ cũng rộng đấy chứ.”
“Chuyện này liên quan đến tiền đồ của mẹ con ta, sao lại không nghĩ rộng cho được.” Yến Hành ngồi xuống, nhìn
thẳng vào bà: “Hình như mẹ cũng không định hỏi tại sao hôm nay con lại ngăn xe ngựa của Lý Nam Phong nhỉ?”
“Chuyện con nghịch ngợm cũng đâu phải ngày một ngày hai, còn cần phải hỏi nhiều à?”
Yến Hành cười khẽ, nói: “Cha cử thị vệ đến ‘thăm dò’ con, còn giấu ‘hung thủ’ trong đội ngũ hộ tống Lý Nam
Phong, nếu không do hắn ta, sao hôm nay con lại đụng vào Lý Nam Phong chứ?”
Lâm phu nhân thoáng ngừng lại: “Sao con biết là cha con?”
Yến Hành liếc bà, một lúc lâu sau mới nói: “Trước khi rời kinh, cha từng đưa con vào cung chơi. Con tình cờ nghe
được chuyện hoàng thượng muốn chọn người ưu tú từ con cháu nhà tướng để bồi dưỡng.”
Trong mấy chục năm chiến tranh, chẳng những quốc gia đã tổn thất số lượng lớn văn sĩ với học thức uyên thâm mà
còn phải hy sinh rất nhiều tướng giỏi.
Bây giờ thiên hạ thái bình, có rất nhiều việc đang chờ được hoàn thành, về phía quan văn thì có thể chọn qua khoa
cử, còn về phần quan võ, chắc chắn sẽ không kịp chọn tướng giỏi đáng tin trong thời gian ngắn để mau chóng xây
dựng và hoàn thiện quân phòng, nên phải chọn nhân tài từ con cháu nhà tướng, nhất là huân quý để kế nhiệm,
tránh chậm trễ việc quân.
Sau khi lập triều, đúng là Tĩnh vương thường xuyên vào cung bàn chuyện với hoàng đế, vì bây giờ hoàng đế chỉ có
một đứa con trai, thỉnh thoảng lại mời con cháu của các quan lại có quen biết vào cung để vui đùa, nhưng “tình cờ
nghe được” chỉ là việc có lẽ có. Cho dù quân và thần chỉ nói chuyện phiếm, nếu là chính sự, sao có thể để người
không liên quan biết được đây?
Trong kiếp trước, khi bị “ám sát”, hắn hoàn toàn không nghĩ đây chỉ là sự thăm dò, hơn nữa “chủ mưu” lại là cha
hắn. Lúc ấy hắn chỉ gọi thị vệ đuổi theo rồi chạy đi tìm mẹ, kết quả chẳng thu được manh mối gì, đương nhiên cũng
không vượt qua thử thách.
Mãi đến một tháng sau, khi Ngũ quân đô đốc phủ dán thông báo tuyển chọn công khai, Tĩnh vương trình tên Yến
Hoằng lên, hắn mới biết thì ra có chuyện như thế.
Khi ấy hắn vừa mất mẹ không lâu, lại trơ mắt nhìn Yến Hoằng được lợi, có thể nói là một trong những nỗi đau của
cuộc đời.
“Biết thế là được rồi, cha con vẫn rất hài lòng với biểu hiện lần này của con.”
Lâm phu nhân đứng dậy, đóng cửa số lại rồi nói: “Con vốn không đủ tư cách vì còn nhỏ tuổi, nhưng con chào đời và lớn lên trên
chiến trường, kinh nghiệm đối địch phong phú hơn trẻ con cùng tuổi rất nhiều, nên được đưa vào danh sách tuyển chọn đặc biệt.”
“Hơn nữa, sau khi con vào doanh trại rồi luyện binh hai năm, lúc ra ngoài cũng đã mười lăm tuổi. Sau này con phải gánh vác nhiều, đi
học thêm ít bàn lĩnh từ sớm cũng tốt.”
“Nói vậy tức là mẹ đã biết trước rồi.” Yến Hành nói.
Lâm phu nhân ừ một tiếng: “Đúng là ta đã biết.” Bà nói tiếp: “Ta chưa bao giờ gây trở ngại khi cha con dạy con.”
Bình luận facebook