Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Thẩm phu nhân bật cười.
Bà ta quay mặt sang chỗ khác, không cười nữa: “Nói thế thì chức chính phi này của ta cũng chỉ là3 hư danh.”
Tĩnh vương nhìn về phía trước, nói: “Hai người đều không sai, sai ở chỗ ta không nên tồn tại. Tiếc rằng ta c1hẳng
thể chém mình thành hai nửa, mà có chém cũng không giải quyết được gì, bằng không, sao ta phải làm đến mức
này chứ?”
“Ta và nàng có tình kết tóc, ta cũng không phải hạng vong ân phụ nghĩa, nàng cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng làm
tròn trách nhiệm.3”
Thẩm phu nhân cắn môi, nhìn chằm chằm vào ông ta, bỗng chụp lấy cái gối mềm bên cạnh mình rồi ném vào lưng
ông ta!
Tĩnh vương vô thức né tránh nhưng không quay đầu lại, cũng không nói gì nữa, cất bước đi ra ngoài.
Thẩm phu nhân ngồi im một lúc lâu rồi mới hít sâu một hơi, lấy tay áo lau nước mắt.
Sau khi Tĩnh vương rời viện tử, Yến Hành cũng bước ra khỏi bóng tối trong vườn hoa.
Hắn quay về phòng theo đường cũ, A Man mở cửa cho hắn vào: “Sao rồi ạ?”
Hắn không nói gì, cởi bộ đồ màu đậm mặc ngoài ra rồi ngồi xuống cạnh bàn, suy nghĩ miên man.
Cõi lòng hắn vẫn đang xáo động, hắn đã nghe hết cuộc đối thoại trong phòng, không ngờ Tĩnh vương lại tỏ rõ thái
độ với Thẩm thị thật, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.
Phải biết rằng trong kiếp trước, hắn đã oán trách ông ta hai mươi mấy năm vì cái chết của mẹ, ấn tượng về người
đàn ông không có lương tâm đã hằn sâu trong đầu hắn.
Nhưng hồi nãy hắn đã tận mắt thấy, chính tai nghe, hắn không ngờ người đàn ông mà hắn khinh thường bao năm
cũng không tệ đến mức hết thuốc chữa.
Nhưng nếu thế, tại sao vừa quay lại kinh thành, Lâm phu nhân đã chết đây? Vị trí chính phi và thế tử cũng thuộc
về mẹ con Thẩm thị?
Hắn không sao giải thích nổi điều đó.
Hắn nhớ ở kiếp trước, trong ba mẹ con Thẩm thị, Thẩm thị là người chết đầu tiên. Mùa đông năm năm sau, Yến
Hành chưa đủ năng lực để ra tay với bà ta thì bà ta đã qua đời do bệnh tật.
Đương nhiên trong kiếp trước, Yến Hành cũng chưa bao giờ nghi ngờ nguyên nhân cái chết của Lâm phu nhân, bởi
vì mọi việc đều có vẻ như bà tự sát.
Thế nên hắn trút một nửa nỗi oán hận lên Tĩnh vương, còn một nửa thì âm thầm đổ cho người mẹ đã “tự kết liễu”
của mình.
Về phần mẹ con Thẩm thị, đương nhiên hắn cũng từng hận, nếu không có họ, mạng sống của mẹ đã không bị đe
dọa, hắn cũng không cần chật vật trong đêm như thế.
Nhưng sau cùng hắn cũng không định giết họ để xả hận, khi Thẩm thị chết, hắn chỉ hừ lạnh mấy tiếng, chứ cũng
chẳng thoải mái hay sung sướng là bao.
Sau khi Thẩm thị chết năm, sáu năm, Tĩnh vương cũng ngã bệnh, mùa xuân năm Khang Tĩnh mười ba, ông ta nộp
sổ, cáo bệnh về hưu.
Ba năm ông ta dưỡng bệnh cũng là khoảng thời gian mà Yến Hành và Yến Hoằng, Yến Trì ngấm ngầm đấu đá đến
mức ngươi sống ta chết.
Sau khi Thẩm thị được sắc phong không lâu, Yến Hoằng cũng được phong làm thế tử của Tĩnh vương.
Yến Hành mới mười ba tuổi, chưa biết đến lòng người hiểm ác, còn đang đắm chìm trong câu hỏi tại sao cha lại đưa
mẹ rời khỏi kinh thành, nên cũng không quá coi trọng chuyện này, ngay cả mẹ cũng mất rồi, lúc đấy làm gì còn ai
có tâm trạng để nghĩ xem tước vị sẽ thuộc về người nào chứ?
Đến khi thực sự đối đầu thì là một loạt chuyện sau này.
Năm Khang Tĩnh thứ ba, cũng chính là năm Lâm phu nhân qua đời, trong khoảng thời gian Tĩnh vương phụng chỉ
đến Tây Nam làm việc, Thẩm thị ốm một trận, Yến Hoằng kiểm tra ra thạch tín trong tổ yến mà Thẩm thị dùng
thường ngày, thẩm vấn đám người hầu nghiêm ngặt mà không có kết quả, nên tiếp tục lục soát khắp nội trạch, sau
cùng phát hiện một lọ thạch tín thừa trong tủ của Yến Hành.
Năm Khang Tĩnh thứ tư, vào ngày giỗ của Lâm phu nhân, hắn và hai huynh đệ kia phụng mệnh Tĩnh vương đến
chùa cầu phúc siêu độ, nửa đêm Yến Hoằng gọi hắn ra nói chuyện, còn chưa nói được câu nào thì Yến Hoằng đã té
xỉu, lăn xuống dốc núi, cả đám người đi cùng đều làm chứng là hắn đã đẩy Yến Hoằng.
Năm Khang Tĩnh thứ năm, bệnh của Thẩm thị trở nặng, một ngày nọ, bà ta chợt gọi hắn vào, có vết xe đổ lần trước,
đương nhiên hắn cũng đề phòng không đi.
Năm sau, bệnh tình của Thẩm thị trở nên nguy kịch, Sơ Tễ bảo hắn đến chỗ Tĩnh vương ở ngoài đốc doanh để báo
tin, lúc này hắn mới lên đường. Sau khi chỉ huy kỳ đánh giá xong, Tĩnh vương mới về, lúc ông ta về thì Thẩm thị đã
chết, cũng không được gặp Tĩnh vương lần cuối, Yến Hoằng lại đổ cho Yến Hành.
Khi làm phó chỉ huy sứ ở thân quân vệ, Yến Hành bị hãm hại, phải vào thiên lao của Đại Lý Tự, khi ấy Yến Hoằng
đến thăm tù.
Yến Hoằng tóm lấy vạt áo hắn như người điên, lên án hắn đã hại chết Thẩm thị thế nào, khiến hắn ta mất đi người
mà hắn ta kính yêu nhất, còn tuyên bố sẽ nghiền xương hắn ra tro. Lúc này hắn mới biết, thì ra Yến Hoằng vẫn
tưởng hắn cố tình hại Thẩm phu nhân đến chết cũng không được gặp Tĩnh vương.
Thì ra ca ca cùng cha khác mẹ luôn dùng trăm phương nghìn kế để hãm hại hắn, kẻ tiểu nhân hèn hạ chỉ hận không
thể diệt trừ hắn cũng có tình cảm chân thành đến thế à?
Trong khoảnh khắc đó, Yến Hành đã từng thắc mắc như thế.
Nhưng chuyện này không quan trọng, cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
May mà hoàng đế tin hắn, tuy nhốt hắn trong thiên lao nửa năm nhưng không hành quyết ngay. Mãi đến khi hắn
chỉ huy thuộc hạ bôn ba khắp nơi, tìm thấy chứng cứ, để Đại Lý Tự điều tra lại, hắn mới được giải oan, sửa lại án
sai.
Sau khi sống sót ra khỏi thiên lao, đương nhiên Yến Hoằng sẽ trở thành đối tượng mà hắn muốn tiêu diệt.
Nhưng cũng chỉ có Yến Hoằng.
Yến Trì bị bệnh nan y trong những năm tháng chạy trốn, sức khỏe còn yếu hơn Thẩm thị, Yến Hành chỉ coi cậu ta là
mục tiêu để tiện thể diệt trừ mà thôi, thế nên sau cùng hắn cũng chưa kịp làm gì, tự cậu ta đã chết sớm trước.
Khi Yến Hoằng chết, nghe nói hắn ta còn nắm chặt túi thơm đựng một nhúm tóc máu của đứa con trai hai tuổi, lẩm
bẩm tên vợ con mấy chục lần, cũng rất thê thảm, nhưng đó là sự trừng phạt đúng tội.
Chắc chắn mẹ con Thẩm thị cũng có ý đồ xấu, nhưng họ có trực tiếp hại chết Lâm phu nhân hay không thì vẫn cần
chứng cứ.
Lúc này điều khiến hắn thấy khó hiểu nhất là, rốt cuộc tại sao Tĩnh vương vẫn kiên định đến giờ lại đột ngột thay
đổi ý định thế?
Vào đêm sau ngày về kinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Yến Hành cảm thấy hết sức phức tạp. Đương nhiên hắn cực kỳ không mong cha ruột lại là hung thủ đã giết mẹ
mình, cũng thà rằng kiếp trước mình đã hiểu lầm ông ta, nhưng hắn vẫn sợ nhỡ không phải thế.
Khó khăn lắm mới được làm lại cuộc đời, có ai không muốn bù đắp tất cả khuyết điểm, sống trọn vẹn và bình yên
đâu?
“Công tử, phu nhân sai người mang cháo tổ yến cho người và Đại gia, Nhị gia ạ.”
A Man bưng khay bước vào, lại nói nhỏ: “Nghe nói đây là tổ yến mà hôm qua phu nhân mang đến Lý gia để xin lỗi
đấy.”
Yến Hành nhìn tổ yến, không khỏi nghĩ thêm: Hiện giờ Lâm phu nhân đang đối xử với mẹ con Thẩm thị theo lương
tâm, nếu biết Thẩm thị âm thầm có suy nghĩ này, chẳng biết bà ấy sẽ có phản ứng gì nữa?
Hắn lại nghĩ tới Lý Nam Phong. Ai cũng bị sét đánh, từ lúc mở mắt tới giờ hắn vẫn chưa được bình yên, nhưng bà
già kia thì tự do quá rồi, chẳng những trong nhà không có chuyện xấu mà cha và ca ca nàng ta còn hết mực chiều
chuộng nàng ta nữa chứ?
Nghĩ đến đây, ông trời đúng là rất không công bằng.
…
Sau khi Lý Nam Phong đón Dư phu nhân, dẫn nha hoàn giúp người hầu của Dư gia bố trí cho mẹ chồng nàng dâu nhà họ xong, không
ngờ nàng lại lành lặn đi từ chính viện về phòng.
Cũng chẳng biết là do nàng đã gây họa quá nhiều, chán chẳng buồn nói nữa, hay Lý phu nhân đang ấp ủ chiêu gì hay ho, tóm lại bà
vẫn chưa vội tính sổ chuyện nàng làm đồ giàn hoa hồi nãy.
Bà ta quay mặt sang chỗ khác, không cười nữa: “Nói thế thì chức chính phi này của ta cũng chỉ là3 hư danh.”
Tĩnh vương nhìn về phía trước, nói: “Hai người đều không sai, sai ở chỗ ta không nên tồn tại. Tiếc rằng ta c1hẳng
thể chém mình thành hai nửa, mà có chém cũng không giải quyết được gì, bằng không, sao ta phải làm đến mức
này chứ?”
“Ta và nàng có tình kết tóc, ta cũng không phải hạng vong ân phụ nghĩa, nàng cứ yên tâm, ta sẽ cố gắng làm
tròn trách nhiệm.3”
Thẩm phu nhân cắn môi, nhìn chằm chằm vào ông ta, bỗng chụp lấy cái gối mềm bên cạnh mình rồi ném vào lưng
ông ta!
Tĩnh vương vô thức né tránh nhưng không quay đầu lại, cũng không nói gì nữa, cất bước đi ra ngoài.
Thẩm phu nhân ngồi im một lúc lâu rồi mới hít sâu một hơi, lấy tay áo lau nước mắt.
Sau khi Tĩnh vương rời viện tử, Yến Hành cũng bước ra khỏi bóng tối trong vườn hoa.
Hắn quay về phòng theo đường cũ, A Man mở cửa cho hắn vào: “Sao rồi ạ?”
Hắn không nói gì, cởi bộ đồ màu đậm mặc ngoài ra rồi ngồi xuống cạnh bàn, suy nghĩ miên man.
Cõi lòng hắn vẫn đang xáo động, hắn đã nghe hết cuộc đối thoại trong phòng, không ngờ Tĩnh vương lại tỏ rõ thái
độ với Thẩm thị thật, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.
Phải biết rằng trong kiếp trước, hắn đã oán trách ông ta hai mươi mấy năm vì cái chết của mẹ, ấn tượng về người
đàn ông không có lương tâm đã hằn sâu trong đầu hắn.
Nhưng hồi nãy hắn đã tận mắt thấy, chính tai nghe, hắn không ngờ người đàn ông mà hắn khinh thường bao năm
cũng không tệ đến mức hết thuốc chữa.
Nhưng nếu thế, tại sao vừa quay lại kinh thành, Lâm phu nhân đã chết đây? Vị trí chính phi và thế tử cũng thuộc
về mẹ con Thẩm thị?
Hắn không sao giải thích nổi điều đó.
Hắn nhớ ở kiếp trước, trong ba mẹ con Thẩm thị, Thẩm thị là người chết đầu tiên. Mùa đông năm năm sau, Yến
Hành chưa đủ năng lực để ra tay với bà ta thì bà ta đã qua đời do bệnh tật.
Đương nhiên trong kiếp trước, Yến Hành cũng chưa bao giờ nghi ngờ nguyên nhân cái chết của Lâm phu nhân, bởi
vì mọi việc đều có vẻ như bà tự sát.
Thế nên hắn trút một nửa nỗi oán hận lên Tĩnh vương, còn một nửa thì âm thầm đổ cho người mẹ đã “tự kết liễu”
của mình.
Về phần mẹ con Thẩm thị, đương nhiên hắn cũng từng hận, nếu không có họ, mạng sống của mẹ đã không bị đe
dọa, hắn cũng không cần chật vật trong đêm như thế.
Nhưng sau cùng hắn cũng không định giết họ để xả hận, khi Thẩm thị chết, hắn chỉ hừ lạnh mấy tiếng, chứ cũng
chẳng thoải mái hay sung sướng là bao.
Sau khi Thẩm thị chết năm, sáu năm, Tĩnh vương cũng ngã bệnh, mùa xuân năm Khang Tĩnh mười ba, ông ta nộp
sổ, cáo bệnh về hưu.
Ba năm ông ta dưỡng bệnh cũng là khoảng thời gian mà Yến Hành và Yến Hoằng, Yến Trì ngấm ngầm đấu đá đến
mức ngươi sống ta chết.
Sau khi Thẩm thị được sắc phong không lâu, Yến Hoằng cũng được phong làm thế tử của Tĩnh vương.
Yến Hành mới mười ba tuổi, chưa biết đến lòng người hiểm ác, còn đang đắm chìm trong câu hỏi tại sao cha lại đưa
mẹ rời khỏi kinh thành, nên cũng không quá coi trọng chuyện này, ngay cả mẹ cũng mất rồi, lúc đấy làm gì còn ai
có tâm trạng để nghĩ xem tước vị sẽ thuộc về người nào chứ?
Đến khi thực sự đối đầu thì là một loạt chuyện sau này.
Năm Khang Tĩnh thứ ba, cũng chính là năm Lâm phu nhân qua đời, trong khoảng thời gian Tĩnh vương phụng chỉ
đến Tây Nam làm việc, Thẩm thị ốm một trận, Yến Hoằng kiểm tra ra thạch tín trong tổ yến mà Thẩm thị dùng
thường ngày, thẩm vấn đám người hầu nghiêm ngặt mà không có kết quả, nên tiếp tục lục soát khắp nội trạch, sau
cùng phát hiện một lọ thạch tín thừa trong tủ của Yến Hành.
Năm Khang Tĩnh thứ tư, vào ngày giỗ của Lâm phu nhân, hắn và hai huynh đệ kia phụng mệnh Tĩnh vương đến
chùa cầu phúc siêu độ, nửa đêm Yến Hoằng gọi hắn ra nói chuyện, còn chưa nói được câu nào thì Yến Hoằng đã té
xỉu, lăn xuống dốc núi, cả đám người đi cùng đều làm chứng là hắn đã đẩy Yến Hoằng.
Năm Khang Tĩnh thứ năm, bệnh của Thẩm thị trở nặng, một ngày nọ, bà ta chợt gọi hắn vào, có vết xe đổ lần trước,
đương nhiên hắn cũng đề phòng không đi.
Năm sau, bệnh tình của Thẩm thị trở nên nguy kịch, Sơ Tễ bảo hắn đến chỗ Tĩnh vương ở ngoài đốc doanh để báo
tin, lúc này hắn mới lên đường. Sau khi chỉ huy kỳ đánh giá xong, Tĩnh vương mới về, lúc ông ta về thì Thẩm thị đã
chết, cũng không được gặp Tĩnh vương lần cuối, Yến Hoằng lại đổ cho Yến Hành.
Khi làm phó chỉ huy sứ ở thân quân vệ, Yến Hành bị hãm hại, phải vào thiên lao của Đại Lý Tự, khi ấy Yến Hoằng
đến thăm tù.
Yến Hoằng tóm lấy vạt áo hắn như người điên, lên án hắn đã hại chết Thẩm thị thế nào, khiến hắn ta mất đi người
mà hắn ta kính yêu nhất, còn tuyên bố sẽ nghiền xương hắn ra tro. Lúc này hắn mới biết, thì ra Yến Hoằng vẫn
tưởng hắn cố tình hại Thẩm phu nhân đến chết cũng không được gặp Tĩnh vương.
Thì ra ca ca cùng cha khác mẹ luôn dùng trăm phương nghìn kế để hãm hại hắn, kẻ tiểu nhân hèn hạ chỉ hận không
thể diệt trừ hắn cũng có tình cảm chân thành đến thế à?
Trong khoảnh khắc đó, Yến Hành đã từng thắc mắc như thế.
Nhưng chuyện này không quan trọng, cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
May mà hoàng đế tin hắn, tuy nhốt hắn trong thiên lao nửa năm nhưng không hành quyết ngay. Mãi đến khi hắn
chỉ huy thuộc hạ bôn ba khắp nơi, tìm thấy chứng cứ, để Đại Lý Tự điều tra lại, hắn mới được giải oan, sửa lại án
sai.
Sau khi sống sót ra khỏi thiên lao, đương nhiên Yến Hoằng sẽ trở thành đối tượng mà hắn muốn tiêu diệt.
Nhưng cũng chỉ có Yến Hoằng.
Yến Trì bị bệnh nan y trong những năm tháng chạy trốn, sức khỏe còn yếu hơn Thẩm thị, Yến Hành chỉ coi cậu ta là
mục tiêu để tiện thể diệt trừ mà thôi, thế nên sau cùng hắn cũng chưa kịp làm gì, tự cậu ta đã chết sớm trước.
Khi Yến Hoằng chết, nghe nói hắn ta còn nắm chặt túi thơm đựng một nhúm tóc máu của đứa con trai hai tuổi, lẩm
bẩm tên vợ con mấy chục lần, cũng rất thê thảm, nhưng đó là sự trừng phạt đúng tội.
Chắc chắn mẹ con Thẩm thị cũng có ý đồ xấu, nhưng họ có trực tiếp hại chết Lâm phu nhân hay không thì vẫn cần
chứng cứ.
Lúc này điều khiến hắn thấy khó hiểu nhất là, rốt cuộc tại sao Tĩnh vương vẫn kiên định đến giờ lại đột ngột thay
đổi ý định thế?
Vào đêm sau ngày về kinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Yến Hành cảm thấy hết sức phức tạp. Đương nhiên hắn cực kỳ không mong cha ruột lại là hung thủ đã giết mẹ
mình, cũng thà rằng kiếp trước mình đã hiểu lầm ông ta, nhưng hắn vẫn sợ nhỡ không phải thế.
Khó khăn lắm mới được làm lại cuộc đời, có ai không muốn bù đắp tất cả khuyết điểm, sống trọn vẹn và bình yên
đâu?
“Công tử, phu nhân sai người mang cháo tổ yến cho người và Đại gia, Nhị gia ạ.”
A Man bưng khay bước vào, lại nói nhỏ: “Nghe nói đây là tổ yến mà hôm qua phu nhân mang đến Lý gia để xin lỗi
đấy.”
Yến Hành nhìn tổ yến, không khỏi nghĩ thêm: Hiện giờ Lâm phu nhân đang đối xử với mẹ con Thẩm thị theo lương
tâm, nếu biết Thẩm thị âm thầm có suy nghĩ này, chẳng biết bà ấy sẽ có phản ứng gì nữa?
Hắn lại nghĩ tới Lý Nam Phong. Ai cũng bị sét đánh, từ lúc mở mắt tới giờ hắn vẫn chưa được bình yên, nhưng bà
già kia thì tự do quá rồi, chẳng những trong nhà không có chuyện xấu mà cha và ca ca nàng ta còn hết mực chiều
chuộng nàng ta nữa chứ?
Nghĩ đến đây, ông trời đúng là rất không công bằng.
…
Sau khi Lý Nam Phong đón Dư phu nhân, dẫn nha hoàn giúp người hầu của Dư gia bố trí cho mẹ chồng nàng dâu nhà họ xong, không
ngờ nàng lại lành lặn đi từ chính viện về phòng.
Cũng chẳng biết là do nàng đã gây họa quá nhiều, chán chẳng buồn nói nữa, hay Lý phu nhân đang ấp ủ chiêu gì hay ho, tóm lại bà
vẫn chưa vội tính sổ chuyện nàng làm đồ giàn hoa hồi nãy.
Bình luận facebook