Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
“Con vẫn quan tâm đến việc ta mỉa mai con à? Nếu con để ý thì đã chẳng đến mức không hiểu lễ nghi là gì, sau khi đã được ta dạy dỗ bao nhiêu năm!”
Lý phu nhân tức giận nói.
Nam Phong vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng cảnh tượng này lại khiến nàng nhớ đến một số chuyện cũ đã phủ bụi.
Nàng nhớ trong kiếp trước, lúc này nàng đang không ngừng giải thích, dù sao nàng mới mười một tuổi, cha mẹ có quyền uy tuyệt đối với một đứa bé như nàng.
Nhưng mẹ vẫn cho rằng nàng cố tình làm thế, còn đổ hết hậu quả mà Lý Cần – người nàng không kịp xin tha hộ ở kiếp trước, sau cùng bị thương – đã thừa nhận lên đầu nàng.
Thật ra cũng không có nguyên nhân khách quan gì cho việc nàng và mẹ không thân thiết. Tuy tình cảm của cha mẹ không quá oanh liệt, nhưng cha chỉ có một vợ, không cưới thiếp, cũng chẳng có con thứ khiến vợ cả như bà ghen tuông.
Lý gia cũng là danh gia vọng tộc ở kinh thành, thấu tình đạt lý, còn đối xử tử tế với con dâu, bà cũng chưa từng bị ức hiếp khi ở nhà chồng.
Chỉ có điều bà mất mẹ từ nhỏ, tự vươn lên giữa các tiểu thư quyền quý bằng chính nỗ lực của bản thân, nên bà cũng lấy đó làm tiêu chuẩn cho con cái, hay đúng hơn là đứa con gái như nàng.
Nam Phong không biết nhiều về ông tổ ngoại, Cao gia ở Gia Hưng, không quá xa Kim Lăng, nhưng vì chiến tranh nên hai bên rất ít khi qua lại.
Sau này Lý Tồn Duệ phò tá Cao Diễn trở thành Ninh vương, thỉnh thoảng cũng có người của Cao gia tới Lý gia để nhờ giúp đỡ trong chiến loạn, nhưng họ gần như không bàn chuyện nhà trước mặt Lý Nam Phong.
Lúc Nam Phong chào đời, đại quân của Ninh vương đã lần lượt tiến về phía Bắc. Có người của Cao gia hy sinh, cũng có người tòng quân, những ai ở hậu phương đều là phụ nữ và nho sinh, không tiện đi xa, nên số tin tức đến tai Nam Phong rất ít.
Sau này Cao gia trở thành hoàng tộc, hoàng đế cũng không để người trong gia tộc vào kinh hết, hơn nữa sau khi Lý Tồn Duệ qua đời mấy năm, Lý phu nhân cũng mất, Lý Nam Phong càng không thể biết chuyện cũ ở nhà mẹ đẻ của bà.
Trong ấn tượng của nàng, dường như mẹ bẩm sinh là người của Lý gia, bà không có quá khứ, chỉ cần còn sống, bà sẽ luôn là tấm gương trong việc giữ gìn phong thái của phu nhân quyền quý. Trên thực tế, đúng là bà cũng đã làm được chuyện này cho tới lúc qua đời.
Nhưng Lý Nam Phong không trưởng thành ở Cao gia nghiêm khắc, cũng chưa từng trải qua nỗi đau mất mẹ. Lý gia rất có tình người, cho phép các công tử và cô nương cùng học, đi chơi theo mùa, cũng không quá khắt khe trong việc nam nữ ở chung. Tuổi thơ của nàng đầy màu sắc, nàng có rất nhiều bạn bè và huynh đệ tỷ muội, có thể tìm thấy vô số niềm vui cuộc sống.
Không nghi ngờ gì nữa, tính cách tự do của nàng trái ngược hẳn với hình tượng đoan trang nghiêm túc mà Lý phu nhân kỳ vọng
Năm mười ba tuổi, Lý Chí đã tòng quân theo cha, tìm thấy nơi để được tự do! Còn nàng thì thảm rồi, sự dạy dỗ nghiêm khắc này đã tiếp diễn suốt quá trình trưởng thành của nàng.
Mẹ qua đời năm nàng hai lăm tuổi, nàng lo liệu tang lễ rất chu toàn, nhưng không rơi lấy một giọt nước mắt. Không phải là nàng không nhớ ơn mẫu thân, có điều đúng là moi hết ruột gan ra cũng chẳng nhớ nổi chuyện gì đáng để thương cảm.
Nàng nghĩ tới đây, không khỏi thở dài.
Nàng ngẩng đầu: “Nếu mẹ cứ phải nghĩ như vậy, con cũng hết cách.”
Cho dù sống lại ba kiếp nữa, nàng cũng không thể trở thành người mà Lý phu nhân muốn, đương nhiên cũng không cần tốn công làm theo ý bà ở mặt này, cứ cố gắng sống hòa thuận với nhau cho xong.
Nhận thấy điều khác thường, Kim ma ma – bà nội Kim Bình vội nháy mắt: “Cô nương, sao cô lại nói chuyện với thái thái như thế!”
Bà ta là nhũ mẫu của Lý phu nhân, được Lý phu nhân nể mặt, nếu muốn dạy dỗ Lý Nam Phong đôi câu thì cũng được thôi.
“Tại sao ta không được nói thế chứ?” Lý Nam Phong khoanh tay: “Chẳng phải cho dù ta giải thích thế nào, mẹ cũng nghĩ ta đang cãi chày cãi cối ư?”
“Chỉ có mẹ đúng, lời mẹ nói chính là luật trời, con không được phản kháng, cũng không được mẹ thứ tha. Cần ca nhi còn có một người cha luôn khoan dung với huynh ấy, còn con thì sao? Từ nhỏ tới lớn, con chỉ nhận được sự trách móc nặng nề.”
“Con cũng không biết phải làm tới mức nào thì mẹ mới thấy vui? Cho dù con trở thành mẹ thứ hai, có lẽ mẹ vẫn không vui vẻ.”
“Cạch!”
Một chiếc vòng tay bạch ngọc bị đập xuống bàn.
Đám người Kim ma ma giật mình: “Thái thái bớt giận! Cô nương vẫn đúng là thiên kim tiểu thư…”
“Đừng nhắc đến thiên kim tiểu thư gì đó với ta nữa! Ta chưa từng thấy thiên kim tiểu thư nào như thế này!”
Tiếng quát mắng ập tới.
Khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng cả trong thời chiến kia căng ra, trong đôi mắt luôn lạnh nhạt và nghiêm túc cũng hừng hực lửa giận.
Nam Phong không nhìn bà nữa.
Nàng thực sự không muốn tranh cãi với mẹ. Trong kiếp trước, nàng đã không cãi mấy, chẳng lẽ sau khi sống nửa đời người xong, nàng vẫn đôi co với bà ấy à?
Nhưng nếu bảo nàng lại làm đứa con gái nhỏ răm rắp nghe lời thì nàng thực sự không làm nổi nữa.
Nàng đã sống ba mươi tám năm, đã tự vượt qua rất nhiều sóng gió cuộc đời, đã nếm trải sâu sắc sự ngon ngọt khi được tự do và phản kháng, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời nữa đây?
Kiếp trước nàng đã chọn nghe lời, nhưng kết quả thì sao chứ? Ngay cả con nàng cũng không nhận nàng!
Nếu muốn sống thoải mái, nàng phải tự đấu tranh thôi.
Nàng nói: “Mẹ luôn không hài lòng về con.”
“Tại sao ta phải hài lòng về con?” Lý phu nhân nói: “Con có chỗ nào đặc biệt xuất sắc à? Con chỉ biết đổi cách để đối đầu với ta, khiến ta gặp rắc rối thôi!”
Lý Nam Phong không muốn nói thêm gì nữa.
Nàng ngẩng đầu lên: “Nếu mẹ đã nghĩ việc con ở đây chỉ làm mẹ xấu hổ, khiến mẹ gặp thêm phiền phức, con sẽ tự xin đi. Con muốn vào kinh trước để gặp cha, mong mẹ cho phép.”
“Cô nương!”
Đám người Sơ Hạ há hốc miệng.
Họ sinh ra và lớn lên ở Lý gia, trước giờ chưa từng thấy cặp mẹ con này căng thẳng đến thế. Từ nhỏ tiểu thư của họ đã thông minh nghe lời, tuy cô ấy hoạt bát, thỉnh thoảng lại gặp rắc rối, nhưng đã bao giờ cãi lời mẹ đâu?
Rốt cuộc hôm nay cô nương bị sao mà cứ cãi mẹ mình như vậy!
“Chắc chắn cô nương đã mệt đến mức hồ đồ rồi! Thái thái bớt giận, đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe, cứ cho cô nương về phòng đi! Có gì thì mai nói tiếp ạ!”
Đám người Kim ma ma thi nhau khuyên nhủ.
Nam Phong khoanh tay đứng đấy, nghĩ đi nghĩ lại, không tiếp tục thêm dầu vào lửa nữa. Chọc mẹ ruột tức chết sẽ bị sét đánh đấy, nàng đã trải nghiệm một lần rồi, cũng không muốn thử thêm lần nữa đâu.
Lý phu nhân tức giận nói: “Các ngươi ngăn nó làm gì? Chẳng phải nó muốn đi ư? Đi rồi càng tốt!” Bà chỉ vào Kim Bình: “Bà đi đi! Bảo Đàm Tuấn đưa nó vào kinh ngay cho tôi!”
“Thái thái…”
“Nếu chậm trễ, ta sẽ hỏi tội bà đấy!”
Lý phu nhân tức giận nói.
Nam Phong vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng cảnh tượng này lại khiến nàng nhớ đến một số chuyện cũ đã phủ bụi.
Nàng nhớ trong kiếp trước, lúc này nàng đang không ngừng giải thích, dù sao nàng mới mười một tuổi, cha mẹ có quyền uy tuyệt đối với một đứa bé như nàng.
Nhưng mẹ vẫn cho rằng nàng cố tình làm thế, còn đổ hết hậu quả mà Lý Cần – người nàng không kịp xin tha hộ ở kiếp trước, sau cùng bị thương – đã thừa nhận lên đầu nàng.
Thật ra cũng không có nguyên nhân khách quan gì cho việc nàng và mẹ không thân thiết. Tuy tình cảm của cha mẹ không quá oanh liệt, nhưng cha chỉ có một vợ, không cưới thiếp, cũng chẳng có con thứ khiến vợ cả như bà ghen tuông.
Lý gia cũng là danh gia vọng tộc ở kinh thành, thấu tình đạt lý, còn đối xử tử tế với con dâu, bà cũng chưa từng bị ức hiếp khi ở nhà chồng.
Chỉ có điều bà mất mẹ từ nhỏ, tự vươn lên giữa các tiểu thư quyền quý bằng chính nỗ lực của bản thân, nên bà cũng lấy đó làm tiêu chuẩn cho con cái, hay đúng hơn là đứa con gái như nàng.
Nam Phong không biết nhiều về ông tổ ngoại, Cao gia ở Gia Hưng, không quá xa Kim Lăng, nhưng vì chiến tranh nên hai bên rất ít khi qua lại.
Sau này Lý Tồn Duệ phò tá Cao Diễn trở thành Ninh vương, thỉnh thoảng cũng có người của Cao gia tới Lý gia để nhờ giúp đỡ trong chiến loạn, nhưng họ gần như không bàn chuyện nhà trước mặt Lý Nam Phong.
Lúc Nam Phong chào đời, đại quân của Ninh vương đã lần lượt tiến về phía Bắc. Có người của Cao gia hy sinh, cũng có người tòng quân, những ai ở hậu phương đều là phụ nữ và nho sinh, không tiện đi xa, nên số tin tức đến tai Nam Phong rất ít.
Sau này Cao gia trở thành hoàng tộc, hoàng đế cũng không để người trong gia tộc vào kinh hết, hơn nữa sau khi Lý Tồn Duệ qua đời mấy năm, Lý phu nhân cũng mất, Lý Nam Phong càng không thể biết chuyện cũ ở nhà mẹ đẻ của bà.
Trong ấn tượng của nàng, dường như mẹ bẩm sinh là người của Lý gia, bà không có quá khứ, chỉ cần còn sống, bà sẽ luôn là tấm gương trong việc giữ gìn phong thái của phu nhân quyền quý. Trên thực tế, đúng là bà cũng đã làm được chuyện này cho tới lúc qua đời.
Nhưng Lý Nam Phong không trưởng thành ở Cao gia nghiêm khắc, cũng chưa từng trải qua nỗi đau mất mẹ. Lý gia rất có tình người, cho phép các công tử và cô nương cùng học, đi chơi theo mùa, cũng không quá khắt khe trong việc nam nữ ở chung. Tuổi thơ của nàng đầy màu sắc, nàng có rất nhiều bạn bè và huynh đệ tỷ muội, có thể tìm thấy vô số niềm vui cuộc sống.
Không nghi ngờ gì nữa, tính cách tự do của nàng trái ngược hẳn với hình tượng đoan trang nghiêm túc mà Lý phu nhân kỳ vọng
Năm mười ba tuổi, Lý Chí đã tòng quân theo cha, tìm thấy nơi để được tự do! Còn nàng thì thảm rồi, sự dạy dỗ nghiêm khắc này đã tiếp diễn suốt quá trình trưởng thành của nàng.
Mẹ qua đời năm nàng hai lăm tuổi, nàng lo liệu tang lễ rất chu toàn, nhưng không rơi lấy một giọt nước mắt. Không phải là nàng không nhớ ơn mẫu thân, có điều đúng là moi hết ruột gan ra cũng chẳng nhớ nổi chuyện gì đáng để thương cảm.
Nàng nghĩ tới đây, không khỏi thở dài.
Nàng ngẩng đầu: “Nếu mẹ cứ phải nghĩ như vậy, con cũng hết cách.”
Cho dù sống lại ba kiếp nữa, nàng cũng không thể trở thành người mà Lý phu nhân muốn, đương nhiên cũng không cần tốn công làm theo ý bà ở mặt này, cứ cố gắng sống hòa thuận với nhau cho xong.
Nhận thấy điều khác thường, Kim ma ma – bà nội Kim Bình vội nháy mắt: “Cô nương, sao cô lại nói chuyện với thái thái như thế!”
Bà ta là nhũ mẫu của Lý phu nhân, được Lý phu nhân nể mặt, nếu muốn dạy dỗ Lý Nam Phong đôi câu thì cũng được thôi.
“Tại sao ta không được nói thế chứ?” Lý Nam Phong khoanh tay: “Chẳng phải cho dù ta giải thích thế nào, mẹ cũng nghĩ ta đang cãi chày cãi cối ư?”
“Chỉ có mẹ đúng, lời mẹ nói chính là luật trời, con không được phản kháng, cũng không được mẹ thứ tha. Cần ca nhi còn có một người cha luôn khoan dung với huynh ấy, còn con thì sao? Từ nhỏ tới lớn, con chỉ nhận được sự trách móc nặng nề.”
“Con cũng không biết phải làm tới mức nào thì mẹ mới thấy vui? Cho dù con trở thành mẹ thứ hai, có lẽ mẹ vẫn không vui vẻ.”
“Cạch!”
Một chiếc vòng tay bạch ngọc bị đập xuống bàn.
Đám người Kim ma ma giật mình: “Thái thái bớt giận! Cô nương vẫn đúng là thiên kim tiểu thư…”
“Đừng nhắc đến thiên kim tiểu thư gì đó với ta nữa! Ta chưa từng thấy thiên kim tiểu thư nào như thế này!”
Tiếng quát mắng ập tới.
Khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng cả trong thời chiến kia căng ra, trong đôi mắt luôn lạnh nhạt và nghiêm túc cũng hừng hực lửa giận.
Nam Phong không nhìn bà nữa.
Nàng thực sự không muốn tranh cãi với mẹ. Trong kiếp trước, nàng đã không cãi mấy, chẳng lẽ sau khi sống nửa đời người xong, nàng vẫn đôi co với bà ấy à?
Nhưng nếu bảo nàng lại làm đứa con gái nhỏ răm rắp nghe lời thì nàng thực sự không làm nổi nữa.
Nàng đã sống ba mươi tám năm, đã tự vượt qua rất nhiều sóng gió cuộc đời, đã nếm trải sâu sắc sự ngon ngọt khi được tự do và phản kháng, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời nữa đây?
Kiếp trước nàng đã chọn nghe lời, nhưng kết quả thì sao chứ? Ngay cả con nàng cũng không nhận nàng!
Nếu muốn sống thoải mái, nàng phải tự đấu tranh thôi.
Nàng nói: “Mẹ luôn không hài lòng về con.”
“Tại sao ta phải hài lòng về con?” Lý phu nhân nói: “Con có chỗ nào đặc biệt xuất sắc à? Con chỉ biết đổi cách để đối đầu với ta, khiến ta gặp rắc rối thôi!”
Lý Nam Phong không muốn nói thêm gì nữa.
Nàng ngẩng đầu lên: “Nếu mẹ đã nghĩ việc con ở đây chỉ làm mẹ xấu hổ, khiến mẹ gặp thêm phiền phức, con sẽ tự xin đi. Con muốn vào kinh trước để gặp cha, mong mẹ cho phép.”
“Cô nương!”
Đám người Sơ Hạ há hốc miệng.
Họ sinh ra và lớn lên ở Lý gia, trước giờ chưa từng thấy cặp mẹ con này căng thẳng đến thế. Từ nhỏ tiểu thư của họ đã thông minh nghe lời, tuy cô ấy hoạt bát, thỉnh thoảng lại gặp rắc rối, nhưng đã bao giờ cãi lời mẹ đâu?
Rốt cuộc hôm nay cô nương bị sao mà cứ cãi mẹ mình như vậy!
“Chắc chắn cô nương đã mệt đến mức hồ đồ rồi! Thái thái bớt giận, đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe, cứ cho cô nương về phòng đi! Có gì thì mai nói tiếp ạ!”
Đám người Kim ma ma thi nhau khuyên nhủ.
Nam Phong khoanh tay đứng đấy, nghĩ đi nghĩ lại, không tiếp tục thêm dầu vào lửa nữa. Chọc mẹ ruột tức chết sẽ bị sét đánh đấy, nàng đã trải nghiệm một lần rồi, cũng không muốn thử thêm lần nữa đâu.
Lý phu nhân tức giận nói: “Các ngươi ngăn nó làm gì? Chẳng phải nó muốn đi ư? Đi rồi càng tốt!” Bà chỉ vào Kim Bình: “Bà đi đi! Bảo Đàm Tuấn đưa nó vào kinh ngay cho tôi!”
“Thái thái…”
“Nếu chậm trễ, ta sẽ hỏi tội bà đấy!”
Bình luận facebook