Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Cuộc khảo nghiệm (5)
Cửa cuối cùng cũng cũng mở ra, hiện tại chỉ còn 8 người. Bắt đầu một giọng nói quái lạ truyền đến
- "Mời chọn người đồng hành"
Đinh Trình Hâm không do dự mà tiến đến Mã Gia Kỳ, Nghiêm Hạo Tường cùng nhóm với Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên cùng nhóm với Hạ Tuấn Lâm.
Họ bắt đầu tiến vào khu rừng kia, ở đây tràn đầy U ám, sáng tối thất thường. Bọn họ sẽ gặp thứ gì đây?
Sương mù bắt đầu kéo đến không thể nhìn thấy được đường đi.
Đinh Trình Hâm sợ lạc mất Mã Gia Kỳ mà nắm chặt không buông.
- Cậu sợ sao? //Mã Gia Kỳ//
Đáp lại Mã Gia Kỳ là tiếng "Ừ" của Đinh Trình Hâm.
Không biết từ lúc nào mà 2 nhóm Hạ Tuấn Lâm - Tống Á Hiên và Nghiêm Hạo Tường - Lưu Diệu Văn lại trở thành Hạ Tuấn Lâm- Lưu Diệu Văn; Nghiêm Hạo Tường- Tống Á Hiên.
Do vừa rồi sương mù kéo đến đột ngột họ chưa chuẩn bị gì đã nắm tay nhầm người. Họ bắt đầu tiến về phía trước, màn sương mù lúc này dần tan biến, cảnh tượng trước mắt cũng hiện rõ hơn.
Đinh Trình Hâm nhìn xung quanh rồi thốt lên
- Cái quái gì đây?
- Là Ma trận // Mã Gia Kỳ điềm tĩnh nói//
Trận này là ma trận mỗi cặp đều ở 1 không gian khác nhau nhưng có chung một hướng đi. Ma trận này như một mê cung chính xác nó là dạng Mê cung.
Mà dạng Mê cung này không thể đi thẳng mà tìm đường ra vì nó luôn có một cánh cửa cuối đường chỉ có thể giải mã nó để tìm đường ra
Đinh Trình Hâm bất giác nhìn Mã Gia Kỳ như một lời cầu cứu. Mã Gia Kỳ mãi nhìn Ma trận nên cũng chẳng để ý Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm cảm giác trống vắng rồi thả lỏng tay, có ý muốn buông tay Mã Gia Kỳ. Lúc này Mã Gia Kỳ ý thực được hành động của Đinh Trình Hâm
- Không sợ nữa sao? //Mã Gia Kỳ//
- Không....
- Thật không //Mã Gia Kỳ//
- Kh...thật //Đinh Trình Hâm ấp úng//
Lúc này Mã Gia Kỳ bỗng buông tay Đinh Trình Hâm và ngồi xuống suy nghĩ về Ma Trận.
Mã Gia Kỳ suy nghĩ một hồi thì đứng lên
- Có cách rồi // Mã Gia Kỳ//
- Có thể thoát sao? //Đinh Trình Hâm//
- Ừ...cậu xem trên tường có một số mật mã này có thể đi được //Mã Gia Kỳ//
- Đâu để tôi xem //Đinh Trình Hâm//
- --------------- Không gian bên Văn Lâm lúc này
- Cậu sao lại nắm tay tôi? //Hạ Tuấn Lâm//
...
...
- Là cậu? Nghiêm Hạo Tường đâu //Lưu Diệu Văn//
- Làm sao tôi biết được, định nắm đến khi nào đây //Hạ Tuấn Lâm//
Nghe Hạ Tuấn Lâm nói Lưu Diệu Văn buông tay
- Vừa rồi chắc do sương mù nên mới nhầm lần như vậy //Hạ Tuấn Lâm//
- Năm nay là Ma Trận? //Lưu Diệu Văn//
- Aaaaa//hét to- Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu bị gì vậy? //Lưu Diệu Văn//
- Nghe bảo đến cuối Ma Trận sẽ có Ma tôn? Không phải đấy chứ? Ma tôn là thứ khó đối phó, cho dù Mã Gia Kỳ ở đây cũng là ngang tài ngang sức đấy. //Lưu Diệu Văn//
- Cậu yên tâm đi, có tôi ở đây không cần sợ//Lưu Diệu Văn//
- Cậu thích tôi sao? Quan tâm, lo lắng cho tôi vậy sao? //Hạ Tuấn Lâm//
- Bớt ảo tưởng đi //Lưu Diệu Văn//
- Cậu rõ ràng là đang trốn tránh //Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu muốn ở đây sao? Mau tìm mật mã //Lưu Diệu Văn//
- Cậu hung dữ với tôi quá...//Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu bớt lại đi, Tiểu Thiên không giống cậu //Lưu Diệu Văn//
Lại là " Tiểu Thiên", Lưu Diệu Văn làm Hạ Tuấn Lâm nhà ta tức giận rồi, đang đùa vui đột nhiên lại nhắc đến "Tiểu Thiên" là có ý gì? Chê Hạ Tuấn Lâm không hoàn hảo bằng "Tiểu Thiên" sao?
Hạ Tuấn Lâm không trêu trọc Lưu Diệu Văn nữa chuyên tâm tìm mật mã.
Sau một lúc loay hoay thì đã tìm thấy mật mã hai người họ tiến vào cửa thứ 2
- ------- Hiên Tường
- Buông tay ra //Nghiêm Hạo Tường//
- Xin lỗi //Tống Á Hiên//
- Anh chẳng có lỗi gì cả, chắc do lúc nãy sương mù làm chúng ta rối loạn //Nghiêm Hạo Tường//
- Ma trận? //Tống Á Hiên//
- Không ngờ năm nay khảo nghiệm 1 lại là Ma Trận //Nghiêm Hạo Tường//
- Ừ, lão sư đang thử thách chúng ta //Tống Á Hiên//
Nghiêm Hạo Tường không để ý Tống Á Hiên mà tìm cách mở cửa. Hắn cũng đã quen thuộc với cảnh này nên đành tìm mật mã.
- Tống Á Hiên lại đây //Nghiêm Hạo Tường//
- Có chuyện gì sao //Tống Á Hiên//
- Có ong...//Nghiêm Hạo Tường//
Nghiêm Hạo Tường vốn sợ loài ong nên gặp phải chúng vẻ cao lãnh cũng biến mất. Chỉ có thể lên tiếng gọi người con trai kia để cầu cứu Tống Á Hiên. Hắn nghe tiếng kêu của Nghiêm Hạo Tường liền chạy đến
- Em làm anh sợ, để anh giết nó //Tống Á Hiên//
Từ nhỏ tuy Tống Á Hiên luôn ức hiếp Nghiêm Hạo Tường nhưng lúc nào cậu sợ hãi hay gặp nguy hiểm thì người luôn đứng ra bảo vệ cậu là vị anh trai Tống Á Hiên này.
Sau khi giết con ong xong, Tống Á Hiên luôn phản xạ lúc nhỏ mà ôm Nghiêm Hạo Tường vuốt nhẹ nhẹ vào lưng cậu.
- Ngoan, không sao nữa rồi //Tống Á Hiên//
Nghiêm Hạo Tường không thể khống chế được hành vi của bản thân mà đã ôm trầm lấy Tống Á Hiên.
Một lúc sau Nghiêm Hạo Tường lấy lại ý thức liền đẩy Tống Á Hiên
- Tìm mật mã //Nghiêm Hạo Tường//
- Ừ, anh tìm thấy rồi //Tống Á Hiên//
- "Mời chọn người đồng hành"
Đinh Trình Hâm không do dự mà tiến đến Mã Gia Kỳ, Nghiêm Hạo Tường cùng nhóm với Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên cùng nhóm với Hạ Tuấn Lâm.
Họ bắt đầu tiến vào khu rừng kia, ở đây tràn đầy U ám, sáng tối thất thường. Bọn họ sẽ gặp thứ gì đây?
Sương mù bắt đầu kéo đến không thể nhìn thấy được đường đi.
Đinh Trình Hâm sợ lạc mất Mã Gia Kỳ mà nắm chặt không buông.
- Cậu sợ sao? //Mã Gia Kỳ//
Đáp lại Mã Gia Kỳ là tiếng "Ừ" của Đinh Trình Hâm.
Không biết từ lúc nào mà 2 nhóm Hạ Tuấn Lâm - Tống Á Hiên và Nghiêm Hạo Tường - Lưu Diệu Văn lại trở thành Hạ Tuấn Lâm- Lưu Diệu Văn; Nghiêm Hạo Tường- Tống Á Hiên.
Do vừa rồi sương mù kéo đến đột ngột họ chưa chuẩn bị gì đã nắm tay nhầm người. Họ bắt đầu tiến về phía trước, màn sương mù lúc này dần tan biến, cảnh tượng trước mắt cũng hiện rõ hơn.
Đinh Trình Hâm nhìn xung quanh rồi thốt lên
- Cái quái gì đây?
- Là Ma trận // Mã Gia Kỳ điềm tĩnh nói//
Trận này là ma trận mỗi cặp đều ở 1 không gian khác nhau nhưng có chung một hướng đi. Ma trận này như một mê cung chính xác nó là dạng Mê cung.
Mà dạng Mê cung này không thể đi thẳng mà tìm đường ra vì nó luôn có một cánh cửa cuối đường chỉ có thể giải mã nó để tìm đường ra
Đinh Trình Hâm bất giác nhìn Mã Gia Kỳ như một lời cầu cứu. Mã Gia Kỳ mãi nhìn Ma trận nên cũng chẳng để ý Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm cảm giác trống vắng rồi thả lỏng tay, có ý muốn buông tay Mã Gia Kỳ. Lúc này Mã Gia Kỳ ý thực được hành động của Đinh Trình Hâm
- Không sợ nữa sao? //Mã Gia Kỳ//
- Không....
- Thật không //Mã Gia Kỳ//
- Kh...thật //Đinh Trình Hâm ấp úng//
Lúc này Mã Gia Kỳ bỗng buông tay Đinh Trình Hâm và ngồi xuống suy nghĩ về Ma Trận.
Mã Gia Kỳ suy nghĩ một hồi thì đứng lên
- Có cách rồi // Mã Gia Kỳ//
- Có thể thoát sao? //Đinh Trình Hâm//
- Ừ...cậu xem trên tường có một số mật mã này có thể đi được //Mã Gia Kỳ//
- Đâu để tôi xem //Đinh Trình Hâm//
- --------------- Không gian bên Văn Lâm lúc này
- Cậu sao lại nắm tay tôi? //Hạ Tuấn Lâm//
...
...
- Là cậu? Nghiêm Hạo Tường đâu //Lưu Diệu Văn//
- Làm sao tôi biết được, định nắm đến khi nào đây //Hạ Tuấn Lâm//
Nghe Hạ Tuấn Lâm nói Lưu Diệu Văn buông tay
- Vừa rồi chắc do sương mù nên mới nhầm lần như vậy //Hạ Tuấn Lâm//
- Năm nay là Ma Trận? //Lưu Diệu Văn//
- Aaaaa//hét to- Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu bị gì vậy? //Lưu Diệu Văn//
- Nghe bảo đến cuối Ma Trận sẽ có Ma tôn? Không phải đấy chứ? Ma tôn là thứ khó đối phó, cho dù Mã Gia Kỳ ở đây cũng là ngang tài ngang sức đấy. //Lưu Diệu Văn//
- Cậu yên tâm đi, có tôi ở đây không cần sợ//Lưu Diệu Văn//
- Cậu thích tôi sao? Quan tâm, lo lắng cho tôi vậy sao? //Hạ Tuấn Lâm//
- Bớt ảo tưởng đi //Lưu Diệu Văn//
- Cậu rõ ràng là đang trốn tránh //Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu muốn ở đây sao? Mau tìm mật mã //Lưu Diệu Văn//
- Cậu hung dữ với tôi quá...//Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu bớt lại đi, Tiểu Thiên không giống cậu //Lưu Diệu Văn//
Lại là " Tiểu Thiên", Lưu Diệu Văn làm Hạ Tuấn Lâm nhà ta tức giận rồi, đang đùa vui đột nhiên lại nhắc đến "Tiểu Thiên" là có ý gì? Chê Hạ Tuấn Lâm không hoàn hảo bằng "Tiểu Thiên" sao?
Hạ Tuấn Lâm không trêu trọc Lưu Diệu Văn nữa chuyên tâm tìm mật mã.
Sau một lúc loay hoay thì đã tìm thấy mật mã hai người họ tiến vào cửa thứ 2
- ------- Hiên Tường
- Buông tay ra //Nghiêm Hạo Tường//
- Xin lỗi //Tống Á Hiên//
- Anh chẳng có lỗi gì cả, chắc do lúc nãy sương mù làm chúng ta rối loạn //Nghiêm Hạo Tường//
- Ma trận? //Tống Á Hiên//
- Không ngờ năm nay khảo nghiệm 1 lại là Ma Trận //Nghiêm Hạo Tường//
- Ừ, lão sư đang thử thách chúng ta //Tống Á Hiên//
Nghiêm Hạo Tường không để ý Tống Á Hiên mà tìm cách mở cửa. Hắn cũng đã quen thuộc với cảnh này nên đành tìm mật mã.
- Tống Á Hiên lại đây //Nghiêm Hạo Tường//
- Có chuyện gì sao //Tống Á Hiên//
- Có ong...//Nghiêm Hạo Tường//
Nghiêm Hạo Tường vốn sợ loài ong nên gặp phải chúng vẻ cao lãnh cũng biến mất. Chỉ có thể lên tiếng gọi người con trai kia để cầu cứu Tống Á Hiên. Hắn nghe tiếng kêu của Nghiêm Hạo Tường liền chạy đến
- Em làm anh sợ, để anh giết nó //Tống Á Hiên//
Từ nhỏ tuy Tống Á Hiên luôn ức hiếp Nghiêm Hạo Tường nhưng lúc nào cậu sợ hãi hay gặp nguy hiểm thì người luôn đứng ra bảo vệ cậu là vị anh trai Tống Á Hiên này.
Sau khi giết con ong xong, Tống Á Hiên luôn phản xạ lúc nhỏ mà ôm Nghiêm Hạo Tường vuốt nhẹ nhẹ vào lưng cậu.
- Ngoan, không sao nữa rồi //Tống Á Hiên//
Nghiêm Hạo Tường không thể khống chế được hành vi của bản thân mà đã ôm trầm lấy Tống Á Hiên.
Một lúc sau Nghiêm Hạo Tường lấy lại ý thức liền đẩy Tống Á Hiên
- Tìm mật mã //Nghiêm Hạo Tường//
- Ừ, anh tìm thấy rồi //Tống Á Hiên//
Bình luận facebook