Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Vô thức
Tua về 6 năm trước, ngày mà Đinh Trình Hâm rời đi. Đinh Trình Hâm đi theo một người đàn ông đến phòng thí nghiệm.
- Dẫn tôi đến đây làm gì? //Đinh Trình Hâm//
- Cậu đã bảo chỉ cần cứu được con cậu thì đánh đổi tất cả mà? //Người đàn ông//
- Muốn đem tôi làm thí nghiệm sao? //Đinh Trình Hâm//
- Muốn đưa cậu trở thành người của tôi //Người đàn ông//
- Này, già rồi còn ham muốn sao? //Đinh Trình Hâm//
- Không phải ý đó, tôi sẽ phong ấn ký ức của cậu và cậu sẽ có một thân phận mới //Người Đàn Ông//
- Được thôi//Đinh Trình Hâm//
Vừa dứt lời, cậu nằm xuống trên giường thí nghiệm. Người đàn ông băt đầu bấm gì đó, trong đầu cậu bắt đầu hiện lên những kí ức đẹp đẽ, có cả cảnh Anh và cậu hạnh phúc, nhìn lại những cảnh đó khiến cậu rơi lệ. Một lúc sau cậu thiếp đi.
- Cậu ta bất tỉnh rồi sao? //Nam Kiến Hoành//
- Đem cậu ta về, sau này cậu ta sẽ là chú chó trung thành của ta //Đại Nhân//
- Đại nhân, thật cao tay //Nam Kiến Hoành//
- Sau này cậu ta tên Simon, trông chừng cho tốt //Đinh Trình Hâm//
- Tuân Lệnh //Nam Kiến Hoành//
Anh nhìn cậu quan sát kĩ lưỡng, nhìn kĩ mới thấy phong cách của Cậu trai này khác so với Trình Hâm của anh rất nhiều. Anh đẩy cậu ra
- Xin lỗi, tôi nhận nhầm rồi //Mã Gia Kỳ//
- Baba //Mã Trình Kiêu//
Anh quay lại nhìn đứa con của mình
- Papi là người sao? //Mã Trình Kiêu//
- Ai là papi của nhóc chứ? //Simon - Đinh Trình Hâm//
- Người rất giống bức ảnh của Papi con, người chính là Papi//Mã Trình Kiêu//
- Đã bảo không phải mà //Simon - Đinh Trình Hâm//
Mã Trình Kiêu nắm lấy tay cậu
- Có phải người đang muốn bỏ con không? Đã mấy năm trời người xa con rồi, papi //Mã Trình Kiêu//
Thấy Mã Trình Kiêu rơi nước mắt cậu thấy đau lòng liền lau nước mắt rồi ôm đứa trẻ vào, cậu hành động một cách vô thức. Mã Trình Kiêu khi ôm cậu liền nở một nụ cười, trông thằng bé có vẻ rất nham hiểm. Rốt cuộc vì sao nó lại cười?
- Papi cùng con về nhà được không? //Mã Trình Kiêu//
- Ta... không phải//Simon- Đinh Trình Hâm//
Ánh mắt trong veo đầy sự mong đợi nhìn cậu, Mã Trình Kiêu có vẻ rất thành khẩn. Cậu gật đầu mà quên luôn nhiệm vụ của bản thân, lại còn đường đường đi vào Mã Tộc.
"Không sao đâu, dù sao cũng phải theo dõi hành động của Mã Gia Kỳ mà"
Cùng lúc đó Lưu Diệu Văn cũng làm xong việc liền trở về Mã Tộc ngồi xuống ghế như thường ngày. Một bàn tay ấm áp xoa bóp cho anh. Lưu Diệu Văn không còn nghĩ đến mệt mỏi kia mà nhắm mắt hưởng thụ. Sau đó có một tiếng nói cất lên
- Anh đỡ mệt chưa //Hạ Tuấn Lâm//
- Đỡ hơn rồi //Lưu Diệu Văn//
Hạ Tuấn Lâm tiếp tục xoa bóp cho anh, cảnh tượng này giống như đôi vợ chồng trẻ, khi người đàn ông mệt mỏi về thì có người phụ nữ kế bên. Còn bây giờ ở bên cạnh anh là Hạ Tuấn Lâm. Một lúc sau anh chợt tỉnh rồi ngồi dậy
- Cậu...? //Lưu Diệu Văn//
- Lúc trước em cũng hay làm vậy lắm, anh mỉm cười rồi giúp em xoa bóp lại. Nhưng bây giờ người đã quên rồi, sao em lại cố chấp như thế? //Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu nói gì? //Lưu Diệu Văn//
- Không gì cả //Hạ Tuấn Lâm//
Cậu mỉm cười rồi rời đi, không quên nhắc anh
- Canh hạt sen em vừa nấu, anh uống mau đi không là nguội mất //Hạ Tuấn Lâm//
- Canh hạt sen? //Lưu Diệu Văn//
Anh cầm bát canh lên uống một ngụm
- Ngon quá //Lưu Diệu Văn//
"Mùi vị vẫn như trước nhỉ"
Hạ Tuấn Lâm Mỉm cười nhìn anh từ đằng xa, những hình ảnh đó đã rơi vào tầm nhìn của Tuấn Vũ
- -------
Ở Tống Tộc
Tống Á Hiên dẫn theo Nghiêm Hạo Tường cùng con gái Duệ Trí về nhà
- Mẫu thân //Tống Á Hiên//
- Con trai, cuối cùng cũng chịu về rồi, mẫu thân nhớ con quá //Chu Dĩ Đạt//
Anh tránh né cái ôm từ Chu Dĩ Đạt. Từ sau khi cậu đi anh như phát điên, đến một ngày đẩy cô ta ngã. Anh cũng đến Mã Tộc không ở đây nữa ngay cả về cũng hiếm hoi. Chu Dĩ Đạt nhìn người kế bên anh
- Nghiêm Hạo Tường sao cậu... //Chu Dĩ Đạt//
- Con đã tìm được vợ cùng con gái //Tống Á Hiên//
Chất lọng lạnh lùng kèm theo sự xa lạ khiến Chu Dĩ Đạt rất buồn
- Về thì tốt //Chu Dĩ Đạt//
- Á Hiên anh đừng trách Tống Quốc Mẫu là do em cả, em tự ý quyết định//Nghiêm Hạo Tường//
- Anh không trách ai cả //Tống Á Hiên//
Tống Tân Hạo đang cùng Chu Chí Hâm bước xuống thì thấy Nghiêm Hạo Tường. Tống Tân Hạo chạy như bay đến ôm chầm lấy Nghiêm Hạo Tường
- Em nhớ anh quá //Tống Tân Hạo//
Hai cậu ôm nhau như thế đều không để ý có hai Lò Giấm đang nhìn.
- Anh đi lâu vậy, không có một tung tích gì luôn khiến em lo lắng cực kì //Tống Tân Hạo//
- Đã 5 năm không gặp em vẫn trẻ con như vậy sao? //Nghiêm Hạo Tường//
- Em vẫn là đứa trẻ mà //Tống Tân Hạo//
Chu Chí Hâm bế Tống Tân Hạo lên
- Đang mang thai mà em chạy như vậy sao? Không cần mạng nữa à? //Chu Chí Hâm//
- Em mang thai sao Hạo Nhi //Nghiêm Hạo Tườ
- Vâng
- Lần sau đừng bất cẩn như vậy //Nghiêm Hạo Tường//
- Em biết rồi, tại thấy anh em vui lắm //Tống Tân Hạo//
- Dẫn tôi đến đây làm gì? //Đinh Trình Hâm//
- Cậu đã bảo chỉ cần cứu được con cậu thì đánh đổi tất cả mà? //Người đàn ông//
- Muốn đem tôi làm thí nghiệm sao? //Đinh Trình Hâm//
- Muốn đưa cậu trở thành người của tôi //Người đàn ông//
- Này, già rồi còn ham muốn sao? //Đinh Trình Hâm//
- Không phải ý đó, tôi sẽ phong ấn ký ức của cậu và cậu sẽ có một thân phận mới //Người Đàn Ông//
- Được thôi//Đinh Trình Hâm//
Vừa dứt lời, cậu nằm xuống trên giường thí nghiệm. Người đàn ông băt đầu bấm gì đó, trong đầu cậu bắt đầu hiện lên những kí ức đẹp đẽ, có cả cảnh Anh và cậu hạnh phúc, nhìn lại những cảnh đó khiến cậu rơi lệ. Một lúc sau cậu thiếp đi.
- Cậu ta bất tỉnh rồi sao? //Nam Kiến Hoành//
- Đem cậu ta về, sau này cậu ta sẽ là chú chó trung thành của ta //Đại Nhân//
- Đại nhân, thật cao tay //Nam Kiến Hoành//
- Sau này cậu ta tên Simon, trông chừng cho tốt //Đinh Trình Hâm//
- Tuân Lệnh //Nam Kiến Hoành//
Anh nhìn cậu quan sát kĩ lưỡng, nhìn kĩ mới thấy phong cách của Cậu trai này khác so với Trình Hâm của anh rất nhiều. Anh đẩy cậu ra
- Xin lỗi, tôi nhận nhầm rồi //Mã Gia Kỳ//
- Baba //Mã Trình Kiêu//
Anh quay lại nhìn đứa con của mình
- Papi là người sao? //Mã Trình Kiêu//
- Ai là papi của nhóc chứ? //Simon - Đinh Trình Hâm//
- Người rất giống bức ảnh của Papi con, người chính là Papi//Mã Trình Kiêu//
- Đã bảo không phải mà //Simon - Đinh Trình Hâm//
Mã Trình Kiêu nắm lấy tay cậu
- Có phải người đang muốn bỏ con không? Đã mấy năm trời người xa con rồi, papi //Mã Trình Kiêu//
Thấy Mã Trình Kiêu rơi nước mắt cậu thấy đau lòng liền lau nước mắt rồi ôm đứa trẻ vào, cậu hành động một cách vô thức. Mã Trình Kiêu khi ôm cậu liền nở một nụ cười, trông thằng bé có vẻ rất nham hiểm. Rốt cuộc vì sao nó lại cười?
- Papi cùng con về nhà được không? //Mã Trình Kiêu//
- Ta... không phải//Simon- Đinh Trình Hâm//
Ánh mắt trong veo đầy sự mong đợi nhìn cậu, Mã Trình Kiêu có vẻ rất thành khẩn. Cậu gật đầu mà quên luôn nhiệm vụ của bản thân, lại còn đường đường đi vào Mã Tộc.
"Không sao đâu, dù sao cũng phải theo dõi hành động của Mã Gia Kỳ mà"
Cùng lúc đó Lưu Diệu Văn cũng làm xong việc liền trở về Mã Tộc ngồi xuống ghế như thường ngày. Một bàn tay ấm áp xoa bóp cho anh. Lưu Diệu Văn không còn nghĩ đến mệt mỏi kia mà nhắm mắt hưởng thụ. Sau đó có một tiếng nói cất lên
- Anh đỡ mệt chưa //Hạ Tuấn Lâm//
- Đỡ hơn rồi //Lưu Diệu Văn//
Hạ Tuấn Lâm tiếp tục xoa bóp cho anh, cảnh tượng này giống như đôi vợ chồng trẻ, khi người đàn ông mệt mỏi về thì có người phụ nữ kế bên. Còn bây giờ ở bên cạnh anh là Hạ Tuấn Lâm. Một lúc sau anh chợt tỉnh rồi ngồi dậy
- Cậu...? //Lưu Diệu Văn//
- Lúc trước em cũng hay làm vậy lắm, anh mỉm cười rồi giúp em xoa bóp lại. Nhưng bây giờ người đã quên rồi, sao em lại cố chấp như thế? //Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu nói gì? //Lưu Diệu Văn//
- Không gì cả //Hạ Tuấn Lâm//
Cậu mỉm cười rồi rời đi, không quên nhắc anh
- Canh hạt sen em vừa nấu, anh uống mau đi không là nguội mất //Hạ Tuấn Lâm//
- Canh hạt sen? //Lưu Diệu Văn//
Anh cầm bát canh lên uống một ngụm
- Ngon quá //Lưu Diệu Văn//
"Mùi vị vẫn như trước nhỉ"
Hạ Tuấn Lâm Mỉm cười nhìn anh từ đằng xa, những hình ảnh đó đã rơi vào tầm nhìn của Tuấn Vũ
- -------
Ở Tống Tộc
Tống Á Hiên dẫn theo Nghiêm Hạo Tường cùng con gái Duệ Trí về nhà
- Mẫu thân //Tống Á Hiên//
- Con trai, cuối cùng cũng chịu về rồi, mẫu thân nhớ con quá //Chu Dĩ Đạt//
Anh tránh né cái ôm từ Chu Dĩ Đạt. Từ sau khi cậu đi anh như phát điên, đến một ngày đẩy cô ta ngã. Anh cũng đến Mã Tộc không ở đây nữa ngay cả về cũng hiếm hoi. Chu Dĩ Đạt nhìn người kế bên anh
- Nghiêm Hạo Tường sao cậu... //Chu Dĩ Đạt//
- Con đã tìm được vợ cùng con gái //Tống Á Hiên//
Chất lọng lạnh lùng kèm theo sự xa lạ khiến Chu Dĩ Đạt rất buồn
- Về thì tốt //Chu Dĩ Đạt//
- Á Hiên anh đừng trách Tống Quốc Mẫu là do em cả, em tự ý quyết định//Nghiêm Hạo Tường//
- Anh không trách ai cả //Tống Á Hiên//
Tống Tân Hạo đang cùng Chu Chí Hâm bước xuống thì thấy Nghiêm Hạo Tường. Tống Tân Hạo chạy như bay đến ôm chầm lấy Nghiêm Hạo Tường
- Em nhớ anh quá //Tống Tân Hạo//
Hai cậu ôm nhau như thế đều không để ý có hai Lò Giấm đang nhìn.
- Anh đi lâu vậy, không có một tung tích gì luôn khiến em lo lắng cực kì //Tống Tân Hạo//
- Đã 5 năm không gặp em vẫn trẻ con như vậy sao? //Nghiêm Hạo Tường//
- Em vẫn là đứa trẻ mà //Tống Tân Hạo//
Chu Chí Hâm bế Tống Tân Hạo lên
- Đang mang thai mà em chạy như vậy sao? Không cần mạng nữa à? //Chu Chí Hâm//
- Em mang thai sao Hạo Nhi //Nghiêm Hạo Tườ
- Vâng
- Lần sau đừng bất cẩn như vậy //Nghiêm Hạo Tường//
- Em biết rồi, tại thấy anh em vui lắm //Tống Tân Hạo//
Bình luận facebook