Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Hợp tác
Vương Nguyên đi dạo quanh bờ hồ thì từ đâu đó có một giọng nói phát ra
- Vương Nguyên
- Ai đó? //Vương Nguyên//
- Là tôi - Dịch Dương Thiên Tỉ
- Cậu đến tìm tôi làm gì //Vương Nguyên//
- Cùng hợp tác //Dịch Dương Thiên Tỉ//
Cậu nhìn Y, cậu và y làm gì thân thiết đến nỗi phải hợp tác. Y là đang muốn hợp tác chuyện gì đây. Thấy cậu suy nghĩ lâu, Y liền lên tiếng
- Dạy dỗ Vương Tuấn Khải//Dịch Dương Thiên Tỉ//
Cậu khó hiểu
- Vì sao chứ? //Vương Nguyên//
- Tôi biết hiện giờ trong lòng Vương Tuấn Khải có tôi, những năm qua cậu chịu khổ nhiều rồi //Dịch Dương Thiên Tỉ//
Vương Nguyên đứng im lặng không nhìn lấy Y mà chỉ cúi đầu xuống đất. Đúng vậy từ lúc Y đi, cậu chưa từng cảm nhận được tình yêu của Vương Tuấn Khải, ngay cả Thạc Nhi của cậu cũng vậy chưa từng cảm nhận được tình cảm của ba mình. Nếu bây giờ cậu hợp tác với Y thì sau này Vương Tuấn Khải sẽ thay lòng sao?
- Tôi biết cậu hiện tại không muốn rời xa Vương Tuấn Khải, ngay cả tôi cũng vậy. Thế nên tôi liền suy nghĩ đến cho hắn một bài học, sau này sẽ trân trọng mọi thứ //Dịch Dương Thiên Tỉ//
- Được tôi đồng ý,. nhưng mà cậu không nghĩ đến việc khi anh ấy đã trân trọng tôi thì sẽ không còn quan tâm cậu nữa sao //Vương Nguyên//
- Vậy thì tôi đành chấp nhận, tôi và Liên Nhi sống không có Vương Tuấn Khải cũng đã quen //Dịch Dương Thiên Tỉ//
- Cậu có con sao? //Vương Nguyên//
- Đúng vậy, nó tên Tú Liên //Dịch Dương Thiên Tỉ//
- Kế hoạch của cậu là gì? //Vương Nguyên//
- Nếu anh ấy đã lạnh nhạt với cậu thì bây giờ cậu nên lạnh nhạt lại với anh ấy //Dịch Dương Thiên Tỉ//
- Được, tôi sẽ thử //Vương Nguyên//
Mấy ngày sau đó Vương Nguyên luôn lạnh nhạt với Vương Tuấn Khải, không còn quan tâm anh nữa. Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên có biểu hiện thất thường này liền đi đến hỏi
- Vương Nguyên, sao mấy hôm nay em ít nói vậy //Vương Tuấn Khải//
- .....
- Trả lời anh //Vương Tuấn Khải//
- Tôi không có gì để nói //Vương Nguyên//
- Em đang muốn làm gì đây //Vương Tuấn Khải//
- Không muốn làm gì cả //Vương Nguyên//
Một thuộc hạ của anh chạy vào
- Vương Nhị, không xong rồi
- Có chuyện gì //Vương Tuấn Khải//
- Bọn người X-tơn lại đến gây sự, lần này còn đông hơn lần trước
- Đi thôi
Vương Tuấn Khải vơ đại một chiếc áo rồi đi ra ngoài. Bên ngoài lại rất hỗn loạn, cứ cách vào ngày là người X-tơn lại đến gây sự. Bọn họ rốt cuộc đang có âm mưu gì đây? Mà cũng công nhận họ nhiều người thật, mới mấy hôm trước tiêu diệt cả mấy trăm rồi mấy hôm sau lại còn đông hơn. Nhân lực thế này thật khiến người ta kinh ngạc
- Lũ sâu bọ này mà các cậu xử lí lâu vậy //Triệu Khánh//
Mọi người kinh ngạc quay qua sau nhìn lấy, thì ra là Triệu Khánh
- Ông nói như thế là sao? //Trương Chân Nguyên//
- Này lão già thối, ông đã bảo là đến Mã Tộc vào 1 tuần trước vậy mà đến bây giờ mới xuất hiện //Lưu Diệu Văn//
- Này cậu trai trẻ, ông đây già rồi cậu không thấy sao //Triệu Khánh//
Đinh Trình Hâm đứng kế bên Mã Gia Kỳ mà không khỏi ngạc nhiên. Triệu Khánh đây sao? Ông ta nhìn giống một đứa trẻ tầm 11 -12 tuổi thôi vậy mà đã sống 3000 tuổi sao? Vam có thể không già mà trẻ lại vậy sao?
- Cũng đúng chân ông ngắn mà //Triệu Khánh//
Triệu Khánh dùng dị thuật đánh vào đầu Lưu Diệu Văn
- Tiểu Tử sao mỗi lần gặp ta, cậu đều chọc ta vậy //Triệu Khánh//
- Thói quen mà, Lão già //Lưu Diệu Văn//
- Không nói với cậu nữa, ta xử lí việc này //Triệu Khánh//
- Chúng ta muốn giết chúng thì phải tiêu hủy luôn thi thể của chúng //Triệu Khánh//
- Vì sao chứ? //Mọi người//
- Bọn này đã uống một loại thuốc nhân bản vì vậy khi chết không những hồi sinh mà còn có thể nhân bản ra thêm //Triệu Khánh//
- Hiểu rồi //Mọi người//
Đinh Trình Hâm ngớ người
- "Chỉ vậy thôi mà ông ta cũng nhìn ra sao? Mình phải tìm cách trốn khỏi ông ta, nếu biết mình là người của X-tơn thì xong luôn"
- Cậu trai trẻ //Triệu Khánh//
Triệu Khánh không biết từ đâu xuất hiện kế bên cậu. Khiến cậu giật mình một phen
- ....
- Cậu là con trai của Tiểu Khả Du sao //Triệu Khánh//
- Tiểu Khả Du là ai? //Đinh Trình Hâm//
- Mẹ cậu tên gì //Triệu Khánh//
- Tôi không có mẹ //Đinh Trình Hâm//
- Vậy sao? Vậy cậu tên gì //Triệu Khánh//
- Simon //Đinh Trình Hâm//
- Cậu là người Anh sao //Triệu Khánh//
- Không hẳn //Đinh Trình Hâm//
- Có tên Trung hay không? //Triệu Khánh//
- Đại Tử Hoan //Đinh Trình Hâm//
- Ha~ Ai đặt tên cho cậu vậy //Triệu Khánh//
- Ba nuôi của tôi // Đinh Trình Hâm//
- Tên rất đẹp đấy //Triệu Khánh//
Trong lúc cả hai đang trò chuyện thì mọi người bận rộn việc xử lí những tên X-tơn, Triệu Khánh liên tục hỏi cậu hết vấn đề này đến vấn đề khác, cậu hiện tại đang lo lắng ông ta sẽ phát hiện ra chuyện gì. Một lát sau mọi người xử lí xong mọi chuyện, Lưu Diệu Văn tiến đến
- Đi uống vài ly không ông già //Lưu Diệu Văn//
Cậu bây giờ vui mừng hết lớn vì có thể thoát khỏi ông ta rồi
- Được thôi, Tiểu Tử //Triệu Khánh//
Mã Gia Kỳ bước đến gần cậu
- Sao vậy //Mã Gia Kỳ//
- Lưu Diệu Văn có vẻ thân với ông ta quá vậy? //Đinh Trình Hâm//
- Vương Nguyên
- Ai đó? //Vương Nguyên//
- Là tôi - Dịch Dương Thiên Tỉ
- Cậu đến tìm tôi làm gì //Vương Nguyên//
- Cùng hợp tác //Dịch Dương Thiên Tỉ//
Cậu nhìn Y, cậu và y làm gì thân thiết đến nỗi phải hợp tác. Y là đang muốn hợp tác chuyện gì đây. Thấy cậu suy nghĩ lâu, Y liền lên tiếng
- Dạy dỗ Vương Tuấn Khải//Dịch Dương Thiên Tỉ//
Cậu khó hiểu
- Vì sao chứ? //Vương Nguyên//
- Tôi biết hiện giờ trong lòng Vương Tuấn Khải có tôi, những năm qua cậu chịu khổ nhiều rồi //Dịch Dương Thiên Tỉ//
Vương Nguyên đứng im lặng không nhìn lấy Y mà chỉ cúi đầu xuống đất. Đúng vậy từ lúc Y đi, cậu chưa từng cảm nhận được tình yêu của Vương Tuấn Khải, ngay cả Thạc Nhi của cậu cũng vậy chưa từng cảm nhận được tình cảm của ba mình. Nếu bây giờ cậu hợp tác với Y thì sau này Vương Tuấn Khải sẽ thay lòng sao?
- Tôi biết cậu hiện tại không muốn rời xa Vương Tuấn Khải, ngay cả tôi cũng vậy. Thế nên tôi liền suy nghĩ đến cho hắn một bài học, sau này sẽ trân trọng mọi thứ //Dịch Dương Thiên Tỉ//
- Được tôi đồng ý,. nhưng mà cậu không nghĩ đến việc khi anh ấy đã trân trọng tôi thì sẽ không còn quan tâm cậu nữa sao //Vương Nguyên//
- Vậy thì tôi đành chấp nhận, tôi và Liên Nhi sống không có Vương Tuấn Khải cũng đã quen //Dịch Dương Thiên Tỉ//
- Cậu có con sao? //Vương Nguyên//
- Đúng vậy, nó tên Tú Liên //Dịch Dương Thiên Tỉ//
- Kế hoạch của cậu là gì? //Vương Nguyên//
- Nếu anh ấy đã lạnh nhạt với cậu thì bây giờ cậu nên lạnh nhạt lại với anh ấy //Dịch Dương Thiên Tỉ//
- Được, tôi sẽ thử //Vương Nguyên//
Mấy ngày sau đó Vương Nguyên luôn lạnh nhạt với Vương Tuấn Khải, không còn quan tâm anh nữa. Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên có biểu hiện thất thường này liền đi đến hỏi
- Vương Nguyên, sao mấy hôm nay em ít nói vậy //Vương Tuấn Khải//
- .....
- Trả lời anh //Vương Tuấn Khải//
- Tôi không có gì để nói //Vương Nguyên//
- Em đang muốn làm gì đây //Vương Tuấn Khải//
- Không muốn làm gì cả //Vương Nguyên//
Một thuộc hạ của anh chạy vào
- Vương Nhị, không xong rồi
- Có chuyện gì //Vương Tuấn Khải//
- Bọn người X-tơn lại đến gây sự, lần này còn đông hơn lần trước
- Đi thôi
Vương Tuấn Khải vơ đại một chiếc áo rồi đi ra ngoài. Bên ngoài lại rất hỗn loạn, cứ cách vào ngày là người X-tơn lại đến gây sự. Bọn họ rốt cuộc đang có âm mưu gì đây? Mà cũng công nhận họ nhiều người thật, mới mấy hôm trước tiêu diệt cả mấy trăm rồi mấy hôm sau lại còn đông hơn. Nhân lực thế này thật khiến người ta kinh ngạc
- Lũ sâu bọ này mà các cậu xử lí lâu vậy //Triệu Khánh//
Mọi người kinh ngạc quay qua sau nhìn lấy, thì ra là Triệu Khánh
- Ông nói như thế là sao? //Trương Chân Nguyên//
- Này lão già thối, ông đã bảo là đến Mã Tộc vào 1 tuần trước vậy mà đến bây giờ mới xuất hiện //Lưu Diệu Văn//
- Này cậu trai trẻ, ông đây già rồi cậu không thấy sao //Triệu Khánh//
Đinh Trình Hâm đứng kế bên Mã Gia Kỳ mà không khỏi ngạc nhiên. Triệu Khánh đây sao? Ông ta nhìn giống một đứa trẻ tầm 11 -12 tuổi thôi vậy mà đã sống 3000 tuổi sao? Vam có thể không già mà trẻ lại vậy sao?
- Cũng đúng chân ông ngắn mà //Triệu Khánh//
Triệu Khánh dùng dị thuật đánh vào đầu Lưu Diệu Văn
- Tiểu Tử sao mỗi lần gặp ta, cậu đều chọc ta vậy //Triệu Khánh//
- Thói quen mà, Lão già //Lưu Diệu Văn//
- Không nói với cậu nữa, ta xử lí việc này //Triệu Khánh//
- Chúng ta muốn giết chúng thì phải tiêu hủy luôn thi thể của chúng //Triệu Khánh//
- Vì sao chứ? //Mọi người//
- Bọn này đã uống một loại thuốc nhân bản vì vậy khi chết không những hồi sinh mà còn có thể nhân bản ra thêm //Triệu Khánh//
- Hiểu rồi //Mọi người//
Đinh Trình Hâm ngớ người
- "Chỉ vậy thôi mà ông ta cũng nhìn ra sao? Mình phải tìm cách trốn khỏi ông ta, nếu biết mình là người của X-tơn thì xong luôn"
- Cậu trai trẻ //Triệu Khánh//
Triệu Khánh không biết từ đâu xuất hiện kế bên cậu. Khiến cậu giật mình một phen
- ....
- Cậu là con trai của Tiểu Khả Du sao //Triệu Khánh//
- Tiểu Khả Du là ai? //Đinh Trình Hâm//
- Mẹ cậu tên gì //Triệu Khánh//
- Tôi không có mẹ //Đinh Trình Hâm//
- Vậy sao? Vậy cậu tên gì //Triệu Khánh//
- Simon //Đinh Trình Hâm//
- Cậu là người Anh sao //Triệu Khánh//
- Không hẳn //Đinh Trình Hâm//
- Có tên Trung hay không? //Triệu Khánh//
- Đại Tử Hoan //Đinh Trình Hâm//
- Ha~ Ai đặt tên cho cậu vậy //Triệu Khánh//
- Ba nuôi của tôi // Đinh Trình Hâm//
- Tên rất đẹp đấy //Triệu Khánh//
Trong lúc cả hai đang trò chuyện thì mọi người bận rộn việc xử lí những tên X-tơn, Triệu Khánh liên tục hỏi cậu hết vấn đề này đến vấn đề khác, cậu hiện tại đang lo lắng ông ta sẽ phát hiện ra chuyện gì. Một lát sau mọi người xử lí xong mọi chuyện, Lưu Diệu Văn tiến đến
- Đi uống vài ly không ông già //Lưu Diệu Văn//
Cậu bây giờ vui mừng hết lớn vì có thể thoát khỏi ông ta rồi
- Được thôi, Tiểu Tử //Triệu Khánh//
Mã Gia Kỳ bước đến gần cậu
- Sao vậy //Mã Gia Kỳ//
- Lưu Diệu Văn có vẻ thân với ông ta quá vậy? //Đinh Trình Hâm//
Bình luận facebook