Bé Mèo tên Cá
Tác giả VW
-
Chương 16:
Sáng hôm sau, Tư Ý thức dậy thì phát hiện Lý Hạo không nằm bên cạnh trong lòng không khỏi có chút trống vắng, cô nhìn lên trần nhà thở dài
“Có lẽ hôm qua chỉ là một giấc mơ không thực mà thôi…” – Tư Ý nghĩ
Nhưng khi cô đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên một giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ trong đầu cô:
“Không phải là mơ đâu, là thật”
Tư Ý hoảng hốt bật dậy thì thấy Lý Hạo đang dựa người ở phía cửa dịu dàng nhìn cô mỉm cười hết như câu nói vừa rồi không phải do anh phát ra.
Thấy cô vẫn ngồi trên giường ngơ ngác, Lý Hạo tiến đến cúi người xuống đưa tay định chạm vào chán cô Tư Ý lúc này mới phản ứng, cô nhanh chóng lùi người lại ánh mắt kinh hoàng nhìn anh.
“Phản ứng mạnh như vậy chắc em không bị ốm đâu nhỉ?” – Anh mỉm cười trêu chọc nhìn cô
“Không có!” – Tư Ý rít giọng trả lời.
Lý Hạo nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi bật cười mấy tiếng, anh lúc này không trêu cô nữa ấm áp nhìn cô nói:
“Nhanh chóng xuống giường nào, em còn ngồi đó nữa chúng ta sẽ không kịp ăn sáng trước khi đi làm đâu”
“Ăn sáng? Chúng ta?” – Tư Ý nhấn mạnh.
“Vợ chồng ăn sáng cùng nhau có gì là lạ, em chuẩn bị đi nhé anh xuống trước chờ em” – Lý Hạo nghiêm túc chỉnh cô sau đó đường hoàng bước ra ngoài.
Đến khi Tư Ý thực sự ngồi vào bàn ăn rồi cô vẫn như người trên mây, từ hôm qua đến giờ Lý Hạo rất lạ, anh cứ như đã trở thành một con người mới, trước đây tuy vẫn ân cần với cô nhưng vẫn đúng mực, giữ khoảng cách nhưng từ qua đến nayanh liên tục đi quá giới hạn thậm chí còn trêu cô khiến Tư Ý không tài nào hiểu nổi.
Cô nhìn bóng lưng anh trong lòng không khỏi cảnh giác, liệu anh không bỏ độc cô đấy chứ?
Nhưng khi nhìn các món ăn được bày biện tinh xảo rên bàn, mùi hương vô cùng thu hút cứ thế mời gọi khiến Tư Ý không thể nào cầm được lòng…
Lý Hạo trở lại ngồi vào bàn, Tư Ý nở nụ cười tươi cảm ơn anh tuy ngoài mặt là thế nhưng trong lòng có chút căng thẳng nhưng để thuận theo cô đành phải đưa tay ăn cùng. Các món hôm nay đều là những món đơn giản nhưng vô cùng bổ dưỡng, đặc biệt món cháo bí đỏ thịt bằm này rất ngon khiến cô ăn không rời tay, miệng còn phát ra những tiếng tấm tắc, mở to mắt khen ngợi anh.
Trước ây có vài lần Lý Hạo xuống bếp nhưng các món chỉ ở mức tạm ăn được khó knói hơn là vô cùng nhạt nhẽo hẳn là chỉ nấu qua loa không hề để tâm.
Nhưng hôm nay khi anh nấu món này thực sự hương vị rất ngon hẳn là anh đã dụng tâm nhiều đến khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Thấy Tư Ý vui vẻ ăn như vậy Lý Hạo cũng cảm thấy rất vui, anh vươn tay lau khoé miệng cô đầy cưng chiều:
“Ngon đến vậy sao”
“Rất ngon” - Tư Ý thành thật trả lời.
“Nếu em thích sau này anh sẽ nấu cho em ăn thường xuyên” – Lý Hạo cưng chiều nói.
Tư Ý lần này hoảng hốt thật sự, cô trố mắt nhìn anh, chiếc thìa trên tay cứ thế rơi vào bát, tiếng kim loại của thìa chạm vào chiếc bát sứ tạo nên một âm thanh chói tai.
Lý Hạo bỏ qua phản ứng của cô, dịu dàng lấy giấy lau đi vệt cháo còn dính một vệt dài bên khoé miệng mỉm cười ấm áp.
Đến khi Lý Hạo đưa cô đến công ty sau đó rời đi Tư Ý mới thật sự nhận ra tất cả những chuyện này đều không phải là mơ, cô véo tay mình đến khi đỏ hằn, cơn đau nhói dấy lên Tư Ý mới dần chấp nhận sự thật này…
Hôm nay, Tư Ý làm việc không được hiệu quả như mọi khi còn thường xuyên mất tập trung khiến mọi người khó hiểu, lo lắng hỏi thăm cô.
Tư Ý mỉm cười yếu ớt lắc đầu nói mình không sao, sau đó tiến vào bàn làm việc uể oải nằm gục trên bàn.
Hôm nay, Tư Ý không có tâm trạng, làm việc gì cũng không xong cô dứt khoát về sớm. Trời lúc này vẫn còn sáng, dự báo thời tiết nói hôm nay thời tiết sẽ ấm hơn mọi khi không có tuyết dày. Tư Ý dứt khoát gọi xe về nhưng cô không về nhà mà dừng tại công viên gần nhà nhưng vừa bước chân xuống xe, chiếc điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.
Là Lý Hạo gọi tới, cô uể oải nghe máy:
“Em đang ở đâu thế, nhân viên văn phòng nói em đã sớm rời đi” – Tiếng Lý Hạo sốt sắng.
“Hôm nay em về tới công viên gần nhà, anh về trước…”
“Đứng đó chờ anh” – Lý Hạo cắt ngang lời cô, Tư Ý đành nhỏ giọng đáp sau đó cúp máy. Lúc này, bông tuyết nhỏ nhắn mong manh dần rơi xuống trên người cô, Tư Ý vui vẻ đưa bàn tay ra hứng nhưng chỉ vài phút sau cô cảm thấy không ổn liên tục hắt hơi, sụt sịt mũi. Tư Ý dứt khoát đi đến trú tại một bóng cây lớn gần đó.
Đến gần cô phát hiện ở đây còn có một cặp đôi trẻ, dưới thời tiết này bạn nam vẫn vui vẻ đứng đàn guitar hát những câu hát ngọt ngào tặng bạn gái. Bạn nữ cười tít mắt vỗ tay khung cảnh vô cùng hạnh phúc…
Tư Ý nhìn thấy một màn trước mắt không khỏi cười theo, thời còn đi học cũng từng có vài bạn nam từng đàn hát tỏ tình với cô nhưng cô chỉ cảm thấy thật ấu trĩ, cô hứa với mọi người nhất định sẽ không quen nhưng người làm những hành động lớn mật như vậy, cô sẽ lấy một người chín chắn trưởng thành kia..
Bây giờ nhìn lại cô bật cười, giá mà lúc ấy cô ước một điều ước khác…
Tư Ý vẫn đứng đó mặc cho cả người cô đã sớm bị bông tuyết phủ kín, bóng cây to lớn cũng không thể che kín cô khiến áo khoác cô sớm đã ướt nhưng Tư Ý không để ý tới điều đó cũng dường như không cảm nhận được cơn rét lạnh ngoài da, cơn lạnh thật sự đến từ tâm hồn.
Lúc này, một chiếc áo khoác mạnh mẽ phủ lên người cô, Tư Ý khó khăn quay người thì phát hiện ánh mắt Lý Hạo vô cùng giận dữ nhìn cô sau đó dứt khoát kéo cô đi.
Có điều lúc này chân tay cô đã sớm tê cứng khó có thể bước đi như bình thường, thấy cô chật vật như vậy ánh mắt Lý Hạo càng dữ tợn hơn, anh khom người trực tiếp bế cô lên bất chấp Tư Ý phản đối, Lý Hạo nhanh chân bế cô về phía xe, nhanh tay mở cửa cho cô rồi mạnh mẽ ấn cô vào trong.
Tư Ý thấy anh hùng hùng hổ hổ như vậy có chút khiếp đảm, cô ngồi im không dám mở lời. Lý Hạo mím môi không nói không rằng phóng xe đưa cô về nhà.
Đến nhà Lý Hạo cũng không để cô tự mình xuống xe, anh vòng qua dứt khoát bế cô xuống đi thẳng vào nhà. Vừa mới vào trong anh trực tiếp kéo áo khoác trên người cô xuống khiến Tư Ý la lớn:
“Lý Hạo, anh làm gì thế!”
Lý Hạo lúc này vẫn vô cùng tức giận nhưng anh cố gắng kìm nén, anh không trực tiếp trả lời câu nói của cô mà chỉ nói:
“Em lên lầu đổi hết quần áo đi, mặc đồ ướt lâu sẽ dễ bị bệnh”
Vừa dứt lời, Tư Ý đã hắt hơi vài cái sau đó khó chịu sụt sùi, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lửa giận của Lý Hạo cô đuối lý vội vàng đi lên lầu đổi đồ.
Thấy bóng dáng cô vừa khuất, Lý Hạo nới lỏng nút cổ và tay áo sau đó sắn lên khuỷu tay, đi vào trong bếp.
…
Tư Ý lúc này đã sớm đổi qua một bộ đồ ấm, cô có chút khó chịu nên vội lên giường trùm chăn, đôi mắt dần trở nên mệt mỏi lim dim cho đến khi cản nhận được một bàn tay ấm đang đặt lên trán cô mới mở mắt. Thấy Lý Hạo đang ngồi trước mặt, Tư Ý khẽ trở mình muốn dậy nhưng cơ thể cô bây giờ vô cùng yếu ớt chỉ cử động trậm rì không theo ý muốn của cô.
Lý Hạo thấy vậy liền đưa tay ra đỡ cô ngồi dậy sau đó dùng một chiếc gối khác kê cao sau lưng đê cô tựa, vốn dĩ anh đang rất giận cô nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi này của cô khiến anh không khỏi xót xa…
Mắt thấy Lý Hạo đưa lại gần đây một ly nước gừng nóng, hơi nóng bốc lên khiến cô vô cùng cảm động nhưng sau đó liền lấy lại tỉnh táo. Tư Ý vươn tay khẽ nói:
“Để em”
Thế nhưng ngoài với mong đợi của cô, Lý Hạo không hề đưa ly nước qua cho cô mà xoay người ngồi đến gần đối mặt với cô. Anh nhẹ nhàng đưa một thìa nước canh lên miệng thổi bớt nóng sau đó đưa đến miệng cô.
Tư Ý há miệng trong vô thức đến khi một dòng nước ấm tràn vào miệng cô mới ý thức được hành động của mình.
“Ngoan lắm!” – Lý Hạo cong môi cười, Tư Ý thấy thế càng hoang mang hơn, tự nhủ chuyện quái quỷ đang xảy ra liên tiếp thế này. Mắt thấy Lý Hạo lại chuẩn bị đút nước cho cô, Tư Ý vội vàng cầm lấy tay anh chặn lại:
“Không cần đâu, anh để em tự cầm nhé”
Nghe giọng cô nỉ non, Lý Hạo cũng không làm khó cô nữa, nhẹ nhàng đưa chiếc ly cho cô, thấy cô ngoan ngoãn cúi thấp đầu chăm chú uống nước gừng anh không khỏi nhớ về lúc ấy…
Hôm nay, anh tan làm sớm định bụng sẽ qua đón cô cùng nhau về nhà nhưng ngoài với dự liệu đồng nghiệp của cô nói cô sớm đã rời đi, anh hụt hẫng gọi điện thoại thì nghe thấy cô đã về đến công viên gần nhà, người phụ này còn vô tâm định bảo anh về nhà trước khiến anh càng không vui nên trực tiếp ngắt lời chạy qua đón cô.
Trên đường đi anh thấy tuyết đã bắt đầu rơi trong lòng không khỏi lo lắng nên tăng tốc đến đón cô. Thật không ngờ anh thấy cô người trắng xoá trong tuyết cả tóc và quần áo đều đã sớm ướt một mảng lớn, còn cô thì đang ngây ngốc nhìn xa xăm khiến anh thực sự tức giận.
Anh ngay lập tức chạy đến bên cô choàng tấm áo lên người, thấy cô khó khăn cử động anh càng tức giận hơn. Rốt cuộc cô đã ngây ngốc ở đây bao lâu rồi cơ chứ? Cô thật sự không quan tâm đến cơ thể ốm yếu hay đau vặt của cô hay sao? Lý Hạo ngay lập tức bế cô lên nhét cô vào xe chạy một mạch về nhà.
Cô gái này thật khiến anh không thể bớt lo một giây!
Lý Hạo vào bếp xắt gừng nấu một ly nước gừng nóng nhưng khi nhìn thấy ánh lửa anh lập tức không khỏi suy nghĩ rốt cuộc những ngày tháng trước không có anh bên cạnh cô đã sống một cuộc sống như thế nào?
Anh lập tức tự trách bản thân, đem ly nước ấm lên lầu khẽ mở cửa tiến vào, anh đi đến cạnh giường nhìn khuôn mặt cô đang ngủ say.,Lý Hạo khom người anh đưa tay sờ trán cô sau đó trượt xuống má cô…
Từ bây giờ anh sẽ không để cô chịu bất kỳ uỷ khuất nào!
“Có lẽ hôm qua chỉ là một giấc mơ không thực mà thôi…” – Tư Ý nghĩ
Nhưng khi cô đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên một giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ trong đầu cô:
“Không phải là mơ đâu, là thật”
Tư Ý hoảng hốt bật dậy thì thấy Lý Hạo đang dựa người ở phía cửa dịu dàng nhìn cô mỉm cười hết như câu nói vừa rồi không phải do anh phát ra.
Thấy cô vẫn ngồi trên giường ngơ ngác, Lý Hạo tiến đến cúi người xuống đưa tay định chạm vào chán cô Tư Ý lúc này mới phản ứng, cô nhanh chóng lùi người lại ánh mắt kinh hoàng nhìn anh.
“Phản ứng mạnh như vậy chắc em không bị ốm đâu nhỉ?” – Anh mỉm cười trêu chọc nhìn cô
“Không có!” – Tư Ý rít giọng trả lời.
Lý Hạo nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi bật cười mấy tiếng, anh lúc này không trêu cô nữa ấm áp nhìn cô nói:
“Nhanh chóng xuống giường nào, em còn ngồi đó nữa chúng ta sẽ không kịp ăn sáng trước khi đi làm đâu”
“Ăn sáng? Chúng ta?” – Tư Ý nhấn mạnh.
“Vợ chồng ăn sáng cùng nhau có gì là lạ, em chuẩn bị đi nhé anh xuống trước chờ em” – Lý Hạo nghiêm túc chỉnh cô sau đó đường hoàng bước ra ngoài.
Đến khi Tư Ý thực sự ngồi vào bàn ăn rồi cô vẫn như người trên mây, từ hôm qua đến giờ Lý Hạo rất lạ, anh cứ như đã trở thành một con người mới, trước đây tuy vẫn ân cần với cô nhưng vẫn đúng mực, giữ khoảng cách nhưng từ qua đến nayanh liên tục đi quá giới hạn thậm chí còn trêu cô khiến Tư Ý không tài nào hiểu nổi.
Cô nhìn bóng lưng anh trong lòng không khỏi cảnh giác, liệu anh không bỏ độc cô đấy chứ?
Nhưng khi nhìn các món ăn được bày biện tinh xảo rên bàn, mùi hương vô cùng thu hút cứ thế mời gọi khiến Tư Ý không thể nào cầm được lòng…
Lý Hạo trở lại ngồi vào bàn, Tư Ý nở nụ cười tươi cảm ơn anh tuy ngoài mặt là thế nhưng trong lòng có chút căng thẳng nhưng để thuận theo cô đành phải đưa tay ăn cùng. Các món hôm nay đều là những món đơn giản nhưng vô cùng bổ dưỡng, đặc biệt món cháo bí đỏ thịt bằm này rất ngon khiến cô ăn không rời tay, miệng còn phát ra những tiếng tấm tắc, mở to mắt khen ngợi anh.
Trước ây có vài lần Lý Hạo xuống bếp nhưng các món chỉ ở mức tạm ăn được khó knói hơn là vô cùng nhạt nhẽo hẳn là chỉ nấu qua loa không hề để tâm.
Nhưng hôm nay khi anh nấu món này thực sự hương vị rất ngon hẳn là anh đã dụng tâm nhiều đến khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Thấy Tư Ý vui vẻ ăn như vậy Lý Hạo cũng cảm thấy rất vui, anh vươn tay lau khoé miệng cô đầy cưng chiều:
“Ngon đến vậy sao”
“Rất ngon” - Tư Ý thành thật trả lời.
“Nếu em thích sau này anh sẽ nấu cho em ăn thường xuyên” – Lý Hạo cưng chiều nói.
Tư Ý lần này hoảng hốt thật sự, cô trố mắt nhìn anh, chiếc thìa trên tay cứ thế rơi vào bát, tiếng kim loại của thìa chạm vào chiếc bát sứ tạo nên một âm thanh chói tai.
Lý Hạo bỏ qua phản ứng của cô, dịu dàng lấy giấy lau đi vệt cháo còn dính một vệt dài bên khoé miệng mỉm cười ấm áp.
Đến khi Lý Hạo đưa cô đến công ty sau đó rời đi Tư Ý mới thật sự nhận ra tất cả những chuyện này đều không phải là mơ, cô véo tay mình đến khi đỏ hằn, cơn đau nhói dấy lên Tư Ý mới dần chấp nhận sự thật này…
Hôm nay, Tư Ý làm việc không được hiệu quả như mọi khi còn thường xuyên mất tập trung khiến mọi người khó hiểu, lo lắng hỏi thăm cô.
Tư Ý mỉm cười yếu ớt lắc đầu nói mình không sao, sau đó tiến vào bàn làm việc uể oải nằm gục trên bàn.
Hôm nay, Tư Ý không có tâm trạng, làm việc gì cũng không xong cô dứt khoát về sớm. Trời lúc này vẫn còn sáng, dự báo thời tiết nói hôm nay thời tiết sẽ ấm hơn mọi khi không có tuyết dày. Tư Ý dứt khoát gọi xe về nhưng cô không về nhà mà dừng tại công viên gần nhà nhưng vừa bước chân xuống xe, chiếc điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.
Là Lý Hạo gọi tới, cô uể oải nghe máy:
“Em đang ở đâu thế, nhân viên văn phòng nói em đã sớm rời đi” – Tiếng Lý Hạo sốt sắng.
“Hôm nay em về tới công viên gần nhà, anh về trước…”
“Đứng đó chờ anh” – Lý Hạo cắt ngang lời cô, Tư Ý đành nhỏ giọng đáp sau đó cúp máy. Lúc này, bông tuyết nhỏ nhắn mong manh dần rơi xuống trên người cô, Tư Ý vui vẻ đưa bàn tay ra hứng nhưng chỉ vài phút sau cô cảm thấy không ổn liên tục hắt hơi, sụt sịt mũi. Tư Ý dứt khoát đi đến trú tại một bóng cây lớn gần đó.
Đến gần cô phát hiện ở đây còn có một cặp đôi trẻ, dưới thời tiết này bạn nam vẫn vui vẻ đứng đàn guitar hát những câu hát ngọt ngào tặng bạn gái. Bạn nữ cười tít mắt vỗ tay khung cảnh vô cùng hạnh phúc…
Tư Ý nhìn thấy một màn trước mắt không khỏi cười theo, thời còn đi học cũng từng có vài bạn nam từng đàn hát tỏ tình với cô nhưng cô chỉ cảm thấy thật ấu trĩ, cô hứa với mọi người nhất định sẽ không quen nhưng người làm những hành động lớn mật như vậy, cô sẽ lấy một người chín chắn trưởng thành kia..
Bây giờ nhìn lại cô bật cười, giá mà lúc ấy cô ước một điều ước khác…
Tư Ý vẫn đứng đó mặc cho cả người cô đã sớm bị bông tuyết phủ kín, bóng cây to lớn cũng không thể che kín cô khiến áo khoác cô sớm đã ướt nhưng Tư Ý không để ý tới điều đó cũng dường như không cảm nhận được cơn rét lạnh ngoài da, cơn lạnh thật sự đến từ tâm hồn.
Lúc này, một chiếc áo khoác mạnh mẽ phủ lên người cô, Tư Ý khó khăn quay người thì phát hiện ánh mắt Lý Hạo vô cùng giận dữ nhìn cô sau đó dứt khoát kéo cô đi.
Có điều lúc này chân tay cô đã sớm tê cứng khó có thể bước đi như bình thường, thấy cô chật vật như vậy ánh mắt Lý Hạo càng dữ tợn hơn, anh khom người trực tiếp bế cô lên bất chấp Tư Ý phản đối, Lý Hạo nhanh chân bế cô về phía xe, nhanh tay mở cửa cho cô rồi mạnh mẽ ấn cô vào trong.
Tư Ý thấy anh hùng hùng hổ hổ như vậy có chút khiếp đảm, cô ngồi im không dám mở lời. Lý Hạo mím môi không nói không rằng phóng xe đưa cô về nhà.
Đến nhà Lý Hạo cũng không để cô tự mình xuống xe, anh vòng qua dứt khoát bế cô xuống đi thẳng vào nhà. Vừa mới vào trong anh trực tiếp kéo áo khoác trên người cô xuống khiến Tư Ý la lớn:
“Lý Hạo, anh làm gì thế!”
Lý Hạo lúc này vẫn vô cùng tức giận nhưng anh cố gắng kìm nén, anh không trực tiếp trả lời câu nói của cô mà chỉ nói:
“Em lên lầu đổi hết quần áo đi, mặc đồ ướt lâu sẽ dễ bị bệnh”
Vừa dứt lời, Tư Ý đã hắt hơi vài cái sau đó khó chịu sụt sùi, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lửa giận của Lý Hạo cô đuối lý vội vàng đi lên lầu đổi đồ.
Thấy bóng dáng cô vừa khuất, Lý Hạo nới lỏng nút cổ và tay áo sau đó sắn lên khuỷu tay, đi vào trong bếp.
…
Tư Ý lúc này đã sớm đổi qua một bộ đồ ấm, cô có chút khó chịu nên vội lên giường trùm chăn, đôi mắt dần trở nên mệt mỏi lim dim cho đến khi cản nhận được một bàn tay ấm đang đặt lên trán cô mới mở mắt. Thấy Lý Hạo đang ngồi trước mặt, Tư Ý khẽ trở mình muốn dậy nhưng cơ thể cô bây giờ vô cùng yếu ớt chỉ cử động trậm rì không theo ý muốn của cô.
Lý Hạo thấy vậy liền đưa tay ra đỡ cô ngồi dậy sau đó dùng một chiếc gối khác kê cao sau lưng đê cô tựa, vốn dĩ anh đang rất giận cô nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi này của cô khiến anh không khỏi xót xa…
Mắt thấy Lý Hạo đưa lại gần đây một ly nước gừng nóng, hơi nóng bốc lên khiến cô vô cùng cảm động nhưng sau đó liền lấy lại tỉnh táo. Tư Ý vươn tay khẽ nói:
“Để em”
Thế nhưng ngoài với mong đợi của cô, Lý Hạo không hề đưa ly nước qua cho cô mà xoay người ngồi đến gần đối mặt với cô. Anh nhẹ nhàng đưa một thìa nước canh lên miệng thổi bớt nóng sau đó đưa đến miệng cô.
Tư Ý há miệng trong vô thức đến khi một dòng nước ấm tràn vào miệng cô mới ý thức được hành động của mình.
“Ngoan lắm!” – Lý Hạo cong môi cười, Tư Ý thấy thế càng hoang mang hơn, tự nhủ chuyện quái quỷ đang xảy ra liên tiếp thế này. Mắt thấy Lý Hạo lại chuẩn bị đút nước cho cô, Tư Ý vội vàng cầm lấy tay anh chặn lại:
“Không cần đâu, anh để em tự cầm nhé”
Nghe giọng cô nỉ non, Lý Hạo cũng không làm khó cô nữa, nhẹ nhàng đưa chiếc ly cho cô, thấy cô ngoan ngoãn cúi thấp đầu chăm chú uống nước gừng anh không khỏi nhớ về lúc ấy…
Hôm nay, anh tan làm sớm định bụng sẽ qua đón cô cùng nhau về nhà nhưng ngoài với dự liệu đồng nghiệp của cô nói cô sớm đã rời đi, anh hụt hẫng gọi điện thoại thì nghe thấy cô đã về đến công viên gần nhà, người phụ này còn vô tâm định bảo anh về nhà trước khiến anh càng không vui nên trực tiếp ngắt lời chạy qua đón cô.
Trên đường đi anh thấy tuyết đã bắt đầu rơi trong lòng không khỏi lo lắng nên tăng tốc đến đón cô. Thật không ngờ anh thấy cô người trắng xoá trong tuyết cả tóc và quần áo đều đã sớm ướt một mảng lớn, còn cô thì đang ngây ngốc nhìn xa xăm khiến anh thực sự tức giận.
Anh ngay lập tức chạy đến bên cô choàng tấm áo lên người, thấy cô khó khăn cử động anh càng tức giận hơn. Rốt cuộc cô đã ngây ngốc ở đây bao lâu rồi cơ chứ? Cô thật sự không quan tâm đến cơ thể ốm yếu hay đau vặt của cô hay sao? Lý Hạo ngay lập tức bế cô lên nhét cô vào xe chạy một mạch về nhà.
Cô gái này thật khiến anh không thể bớt lo một giây!
Lý Hạo vào bếp xắt gừng nấu một ly nước gừng nóng nhưng khi nhìn thấy ánh lửa anh lập tức không khỏi suy nghĩ rốt cuộc những ngày tháng trước không có anh bên cạnh cô đã sống một cuộc sống như thế nào?
Anh lập tức tự trách bản thân, đem ly nước ấm lên lầu khẽ mở cửa tiến vào, anh đi đến cạnh giường nhìn khuôn mặt cô đang ngủ say.,Lý Hạo khom người anh đưa tay sờ trán cô sau đó trượt xuống má cô…
Từ bây giờ anh sẽ không để cô chịu bất kỳ uỷ khuất nào!
Bình luận facebook