Bé Mèo tên Cá
Tác giả VW
-
Chương 11
“Chỉ khi con người ta được yêu hoặc không yêu bất cứ ai thì mới có cảm xúc ổn định được”
…
Buổi sáng ngày hôm sau, cô mơ màng tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ cô đưa mắt nhìn quanh không nhìn thấy anh, Tư Ý xuống lầu thì phát hiện trên bàn cơm có đặt bánh mì kẹp trứng, bên cạnh nồi cơm đang toả nhiệt cô vươn tay mở thì thấy trong nồi cơm điện còn đang hâm một ít cháo.
Tư Ý không nói gì cô ngồi xuống chậm rãi ăn sáng…
Trong suốt 25 năm qua, cuộc sống của cô cũng không phải chưa từng có chút sắc màu tình yêu nào, chỉ có điều Tư Ý đã chán ghét sự phai nhạt của tình cảm, vòng thực hư luẩn quẩn và những lời thề chẳng đi đến đâu.
Tư Ý không yêu sớm, lúc học đại học thỉnh thoảng được bắt chuyện cũng sẽ chấm dứt rất vội vàng, cứ tiến về phía trước một cách cứng nhắc, thậm chí là đần độn, dường như chẳng có ai liên quan đến cô.
Nhưng cô thế mà lại luôn tin vào duyên phận, tin rằng bản thân rồi sẽ gặp được một người thật dịu dàng.
“Cùng em ngắm hoàng hôn lúc rảnh rỗi, mỉm cười hỏi nhỏ cháo đã nóng hay chưa.” Đây chính là bức tranh mà ngay vào lần đầu tiên gặp mặt, cô đã muốn cùng anh vẽ nên.
Nhưng thực tế đã cản trở giấc mộng hão huyền ấy, Tư Ý khó khăn nuốt từng miếng cháo, lòng thầm nghĩ: “Nếu như có thể, bản thân cô nên tha thứ và chúc phúc cho hai người họ hay không?”.
Ăn sáng xong cô dọn dẹp qua loa rồi thay đồ đi làm. Thời tiết hộm nay rất tốt, trời xanh trong vắt còn có nắng vàng đầu ngày khiến cô dễ chịu không ít.
…
Vào ngày đông chí, mẹ chồng nói muốn hai vợ chồng tới nhà ăn sủi cảo, không có cách nào thoái thác, cô đành bảo rằng tan làm sẽ cùng anh về nhà.
Nhắn cho anh một tin, một lúc sau anh trả lời một chữ “Được” ngắn ngủn, Tư Ý ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại không nỡ buông tay…
Về đến nhà mẹ, cũng chẳng có gì lạ, hai người họ lại phối hợp với nhau diễn vở kịch ân ái của đôi vợ chồng mới cưới. Cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn tối.
Trong bữa ăn, mẹ chồng hỏi định đến khi nào mới sinh con, anh không hề do dự mà trả lời: “Bọn con tự có tính toán của mình, mẹ không cần bận tâm lo nghĩ.”
Tư Ý cũng mỉm cười, thân thiết nắm tay mẹ chồng an ủi bà đừng lo lắng, hai người trò chuyện rất vui vẻ, hai vị phụ huynh cũng vô cùng hài lòng, cho đến khi phải trở về mới phát hiện ở bên ngoài tuyết đã rơi rồi.
Trên mặt đất đóng một tầng băng mỏng, đường rất trơn, lại là buổi tối, bố mẹ chồng lo lắng cho sự an toàn của Tư Ý và Lý Hạo, kiên quyết nói muốn hai người ở lại một đêm rồi mới đi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô và anh nằm chung một chiếc giường. Nhưng nội tâm Tư Ý có chút căng thẳng
Tắm xong, cô mặc đồ tắm tựa vào thành giường, lúc anh bước vào nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, cô vậy mà lại đi đến chạm vào cửa nhà tắm như muốn chạm vào anh. Mãi lúc sau thấy bên trong không còn âm thanh cô mới vội vàng quay về giường.
Anh sấy qua tóc, rất tự nhiên ngồi xuống bên trái cô, dựa vào giường chơi điện thoại, Ttư Ý cũng không nhiều lời cầm lấy điện thoại nhưng đầu óc cô trống rỗng chẳng biết nên làm gì bèn cứ thế tắt đi mở lại màn hình.
Qua một lúc lâu, Lý Hạo hỏi cô:
“Có thể tắt đèn không?”
Cô trả lời: “Vâng”
Hai người cứ yên lặng nằm cạnh nhau như thế…
Hôm đó, Tư Ý không thể im lặng được nữa, lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng dài đằng đẵng. Cô quay người hỏi anh:
“Anh thấy em thế nào?”
Lý Hạo cũng không nhìn cô, anh nằm quay lưng về phía cô trả lời:
“Em muốn nói về mặt nào?”
Cô kiên nhẫn nói:
“Nhan sắc.”
Anh không chút suy nghĩ trả lơi ngay:
“Rất xinh đẹp.”
“Vậy có phải phương diện nào đó của anh có vấn đề không?”- Cô nhẹ giọng hỏi.
Anh khẽ cười hai tiếng, không nói gì.
Tư Ý tiếp tục tấn công: nếu như cô chủ động, liệu anh có tiếp tục duy trì dáng vẻ của một chính nhân quân tử không?
Anh dừng lại một chút, sau đó nói, “Anh không động vào em, là bởi vì anh sợ lúc đang làm với em, trong trí óc của mình vẫn toàn là cô ấy.”
Trái tim Tư Ý bất chợt trùng xuống, hỏi lại: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ vứt bỏ em đúng không?”
“Sẽ không.” Từ lời nói của anh không nghe ra giọng điệu gì.
“Anh có biết anh nực cười tới mức nào không?”
Anh lạnh nhạt đáp: “Em thích tạm bợ như thế, vừa vặn phù hợp với anh. Không lấy được cô ấy, lấy em chính là lựa chọn tốt nhất.”
“Tại sao anh lúc nào cũng có thể tùy tiện nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy?”
“Bởi vì em cũng tùy tiện kết hôn với anh.”
Câu trả lời của anh khiến cô xót xa, thì ra anh nghĩ cô kết hôn với anh chỉ vì “muốn kết hôn với một người”. Anh chưa từng nghĩ cô yêu anh, anh có có lẽ chưa từng nhìn nhận tình cảm này của cô…Tư Ý không hỏi nữa quay người lại âm thầm rơi nước mắt…
…
Buổi sáng ngày hôm sau, cô mơ màng tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ cô đưa mắt nhìn quanh không nhìn thấy anh, Tư Ý xuống lầu thì phát hiện trên bàn cơm có đặt bánh mì kẹp trứng, bên cạnh nồi cơm đang toả nhiệt cô vươn tay mở thì thấy trong nồi cơm điện còn đang hâm một ít cháo.
Tư Ý không nói gì cô ngồi xuống chậm rãi ăn sáng…
Trong suốt 25 năm qua, cuộc sống của cô cũng không phải chưa từng có chút sắc màu tình yêu nào, chỉ có điều Tư Ý đã chán ghét sự phai nhạt của tình cảm, vòng thực hư luẩn quẩn và những lời thề chẳng đi đến đâu.
Tư Ý không yêu sớm, lúc học đại học thỉnh thoảng được bắt chuyện cũng sẽ chấm dứt rất vội vàng, cứ tiến về phía trước một cách cứng nhắc, thậm chí là đần độn, dường như chẳng có ai liên quan đến cô.
Nhưng cô thế mà lại luôn tin vào duyên phận, tin rằng bản thân rồi sẽ gặp được một người thật dịu dàng.
“Cùng em ngắm hoàng hôn lúc rảnh rỗi, mỉm cười hỏi nhỏ cháo đã nóng hay chưa.” Đây chính là bức tranh mà ngay vào lần đầu tiên gặp mặt, cô đã muốn cùng anh vẽ nên.
Nhưng thực tế đã cản trở giấc mộng hão huyền ấy, Tư Ý khó khăn nuốt từng miếng cháo, lòng thầm nghĩ: “Nếu như có thể, bản thân cô nên tha thứ và chúc phúc cho hai người họ hay không?”.
Ăn sáng xong cô dọn dẹp qua loa rồi thay đồ đi làm. Thời tiết hộm nay rất tốt, trời xanh trong vắt còn có nắng vàng đầu ngày khiến cô dễ chịu không ít.
…
Vào ngày đông chí, mẹ chồng nói muốn hai vợ chồng tới nhà ăn sủi cảo, không có cách nào thoái thác, cô đành bảo rằng tan làm sẽ cùng anh về nhà.
Nhắn cho anh một tin, một lúc sau anh trả lời một chữ “Được” ngắn ngủn, Tư Ý ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại không nỡ buông tay…
Về đến nhà mẹ, cũng chẳng có gì lạ, hai người họ lại phối hợp với nhau diễn vở kịch ân ái của đôi vợ chồng mới cưới. Cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn tối.
Trong bữa ăn, mẹ chồng hỏi định đến khi nào mới sinh con, anh không hề do dự mà trả lời: “Bọn con tự có tính toán của mình, mẹ không cần bận tâm lo nghĩ.”
Tư Ý cũng mỉm cười, thân thiết nắm tay mẹ chồng an ủi bà đừng lo lắng, hai người trò chuyện rất vui vẻ, hai vị phụ huynh cũng vô cùng hài lòng, cho đến khi phải trở về mới phát hiện ở bên ngoài tuyết đã rơi rồi.
Trên mặt đất đóng một tầng băng mỏng, đường rất trơn, lại là buổi tối, bố mẹ chồng lo lắng cho sự an toàn của Tư Ý và Lý Hạo, kiên quyết nói muốn hai người ở lại một đêm rồi mới đi.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô và anh nằm chung một chiếc giường. Nhưng nội tâm Tư Ý có chút căng thẳng
Tắm xong, cô mặc đồ tắm tựa vào thành giường, lúc anh bước vào nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, cô vậy mà lại đi đến chạm vào cửa nhà tắm như muốn chạm vào anh. Mãi lúc sau thấy bên trong không còn âm thanh cô mới vội vàng quay về giường.
Anh sấy qua tóc, rất tự nhiên ngồi xuống bên trái cô, dựa vào giường chơi điện thoại, Ttư Ý cũng không nhiều lời cầm lấy điện thoại nhưng đầu óc cô trống rỗng chẳng biết nên làm gì bèn cứ thế tắt đi mở lại màn hình.
Qua một lúc lâu, Lý Hạo hỏi cô:
“Có thể tắt đèn không?”
Cô trả lời: “Vâng”
Hai người cứ yên lặng nằm cạnh nhau như thế…
Hôm đó, Tư Ý không thể im lặng được nữa, lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng dài đằng đẵng. Cô quay người hỏi anh:
“Anh thấy em thế nào?”
Lý Hạo cũng không nhìn cô, anh nằm quay lưng về phía cô trả lời:
“Em muốn nói về mặt nào?”
Cô kiên nhẫn nói:
“Nhan sắc.”
Anh không chút suy nghĩ trả lơi ngay:
“Rất xinh đẹp.”
“Vậy có phải phương diện nào đó của anh có vấn đề không?”- Cô nhẹ giọng hỏi.
Anh khẽ cười hai tiếng, không nói gì.
Tư Ý tiếp tục tấn công: nếu như cô chủ động, liệu anh có tiếp tục duy trì dáng vẻ của một chính nhân quân tử không?
Anh dừng lại một chút, sau đó nói, “Anh không động vào em, là bởi vì anh sợ lúc đang làm với em, trong trí óc của mình vẫn toàn là cô ấy.”
Trái tim Tư Ý bất chợt trùng xuống, hỏi lại: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ vứt bỏ em đúng không?”
“Sẽ không.” Từ lời nói của anh không nghe ra giọng điệu gì.
“Anh có biết anh nực cười tới mức nào không?”
Anh lạnh nhạt đáp: “Em thích tạm bợ như thế, vừa vặn phù hợp với anh. Không lấy được cô ấy, lấy em chính là lựa chọn tốt nhất.”
“Tại sao anh lúc nào cũng có thể tùy tiện nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy?”
“Bởi vì em cũng tùy tiện kết hôn với anh.”
Câu trả lời của anh khiến cô xót xa, thì ra anh nghĩ cô kết hôn với anh chỉ vì “muốn kết hôn với một người”. Anh chưa từng nghĩ cô yêu anh, anh có có lẽ chưa từng nhìn nhận tình cảm này của cô…Tư Ý không hỏi nữa quay người lại âm thầm rơi nước mắt…
Mình quay trở lại rồi đây! mong mọi người tiêp tục ủng hộ nhé!
Bình luận facebook