Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm! - Chương 12: Từ bỏ
[...]
- Khoang...A Khang chưa đưa balo cho em.
Lương Hữu Khang đưa balo mà cô chưa kịp lấy đã bị Thiên Hạo túm cổ lôi vào xe.
- Ngồi yên, anh đi lấy.
Rầm.
Thiên Hạo đóng cửa xe thôi mà Yên Nhi tưởng tượng như muốn rớt luôn cánh cửa ra ngoài. Anh hừng hực khí thế đi về hướng những người bạn của cô.
Thiên Hạo dù không lộ mặt, nhưng chỉ với dáng người cao lớn, bộ vest chỉnh chu màu xanh lam cũng đủ thu hút ánh nhìn của bao cô gái ngoài kia. Họ trầm trồ, hét lên như gặp được thần tượng vậy.
Ánh mắt dò xét Hữu Khang từ đầu đến chân. Vừa nhìn đã biết tên nhóc này có ý tứ với Yên Nhi. Nhưng vì sao? Anh luôn nhận định chỉ xem cô là em gái thế mà lòng ngực lại có chút khó chịu khi Yên Nhi tiếp xúc thân mật với bạn nam khác giới.
Thiên Hạo nhận lấy đồ balo, không một lời tạm biệt đã bỏ lên xe chạy mất.
- Anh...anh bực mình cái gì ở bên ngoài rồi đến đây trút lên người em hả?
Yên Nhi ngồi trong xe không ngừng càm ràm Thiên Hạo. Đang yên đang lành tự dưng anh nổi cộc với cô làm gì?
- A Khang đồ ha...thân thiết quá ha.
Anh nói lảm nhảm trong cổ họng, Yên Nhi cũng không thể nghe rõ những gì anh nói. Cô mặc kệ, không so đo nữa. Lấy đồ ăn vặt của Hữu Khang mua cho cô ra xé ăn.
- Anh ăn hông? A Khang mua cho em đấy!!
Cô vẩy vẩy miếng bimbim trước mặt Thiên Hạo. Chờ đợi anh há miệng sẽ đút cho anh.
- Một tiếng A Khang, hai tiếng cũng A Khang
Kítt
Đột nhiên anh thắng gấp rồi tấp xe vào lề đường. Yên Nhi chới với, không giữ được thăng bằng liền ngã nhào về trước. Vẫn may là có đai an toàn kéo lại không thì bị đập u đầu rồi.
- Đưa đây...anh tịch thu. Suốt ngày ăn mấy thứ đồ không tốt cho sức khỏe.
Thiên Hạo giật lấy hết bọc đồ ăn của cô quẳng ra ngoài ghế sau.
- Anh quá đáng...
Yên Nhi không hài lòng với hành động của anh. Cô giận dỗi nhìn ra hướng cửa xe. Anh không ăn thì thôi, mắc gì không cho cô ăn chứ?
- Uống cái này.
- Không uống.
Thiên Hạo không biết lấy từ đâu ra một ly trà giải nhiệt đưa đến trước mặt Yên Nhi. Cô vẫn không thèm quay lại nhìn. Cho đến khi chiếc ống hút kề vào môi, cô mới miễn cưỡng ngấm lấy nó.
- Ăn những thứ đấy dễ gây nóng trong người. Nên anh mới không cho em ăn. Nào...tự cầm lấy anh còn lái xe.
[...]
Thiên Hạo lái xe đến trung tâm chăm sóc thú cưng đón Bông về. Lúc sáng Yên Nhi có nhờ anh đem nó đi khám sức khỏe, dạo này Bông bị biếng ăn, cô sợ để lâu sẽ ảnh hưởng đến bé.
Gâu gâu gâu.
Bông nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của chủ nhân liền hớn hở chạy ra bổ nhào lên người cô. Chú chó năm đó tuy chỉ là chó bông cỏ nhưng được ăn sung mặc sướng, chăm chuốt kĩ càng, bộ lông nó vừa dài vừa mượt như những con chó cảnh đắt tiền vậy đấy.
Bông bây giờ rất to lớn, nó đã đủ để chụp đến đầu cô rồi. Đã mười sáu tuổi nhưng Yên Nhỉ chỉ cao vỏn vẹn một mét năm tám. Đứng với Thiên Hạo nhiều lúc cứ bị nhầm là cha con, vì cô chỉ đứng tới ngang nách của anh.
Cô mang Bông ra ngoài xe, đợi Thiên Hạo thanh toán tiền viện phí. Một lát sau thì anh đã quay ra, hai người một chó đến nhà hàng cùng ăn cơm trưa.
Sau sáu năm ròng rã, Thiên Hạo cũng gầy dựng được kha khá thành công trong sự nghiệp của mình. Vào giới xã hội đen chỉ là phụ, chủ yếu là anh hướng đến kinh doanh trên sàn thương mại. Chuỗi nhà hàng, khách sạn, các khu trung tâm mua sắm lớn nhỏ trong thành phố đã bị anh thu mua, thâu tóm gần hết. Sau đó anh bắt đầu thay đổi, sửa chữa, đầu tư vào các trang thiết bị tân tiến nhất hiện nay. Việc kinh doanh càng ngày càng thuận lợi, mang về cho Lý gia những khoảng thu khổng lồ.
- Ăn gì cứ gọi.
Hai người vào phòng riêng chứ không chọn ăn ở sảnh. Thiên Hạo đẩy thực đơn cho Yên Nhi. Cô chọn những món mình thích ăn rồi đưa lại cho anh. Thiên Hạo cũng gọi thêm rượu vang và nước ép cam cho cô, chứ không gọi thêm món ăn.
- Anh vào nhà vệ sinh.
Sau khi anh đi, điện thoại của anh để trên bàn liền sáng màn hình. Yên Nhi tò mò ngó qua thì mới biết là có tin nhắn đến. Dòng tin nhắn đập vào mắt cô chứ không phải cô xem lén đâu nha.
Nhưng cô hối hận rồi, thà không xem còn hơn. Là Mạnh Nam - trợ lý của Thiên Hạo nhắn đến. Với nội dung là " Đã tìm ra quốc gia mà cô Vân Anh cư trú. Tôi đã gửi qua mail của giám đốc. "
Tâm trạng đang vui bỗng nhiên vì vài dòng chữ ấy mà tụt xuống vài nấc. Anh vẫn miệt mài tìm kiếm cô gái đó sao?
Bông ngồi bên cạnh hình như cảm nhận được chủ nhân đang có chuyện buồn. Nó đặt chân trước của mình lên đùi Yên Nhi như đang an ủi.
Nước mắt sắp rơi ra lại phải chảy ngược vào trong. Thiên Hạo đã trở lại, cô vội chớp mắt liên tục, dụi dụi như có vật gì trong mắt.
- Em sao thế?
Thiên Hạo vẫn nhận ra sự khác thường trên nét mặt của Yên Nhi. Anh ngồi xuống ghế liền quay sang sờ lên má cô. Yên Nhi có ý tránh né, giật người về phía sau. Mất tự nhiên, xua tay nói.
- Em không sao. Bụi bay vào mắt thôi.
Thiên Hạo cũng chẳng nghĩ nhiều, ngay lúc đấy đồ ăn cũng được nhân viên mang ra.
- Ăn nhiều vào.
Tâm trạng ăn uống của cô đã bị bay mất, cô chỉ ăn vài miếng rồi bỏ đũa. Nhưng anh lại gắp bỏ vào bát của cô rất nhiều. Yên Nhi cố ăn hết số đồ ăn đấy rồi che bát lại không cho anh gắp thêm vào nữa.
- Anh vẫn không thích em sao?
Câu hỏi của cô làm anh sững sờ vài giây, nhưng rất nhanh lấy lại được trạng thái ban đầu.
- Anh đã nói với em bao lần rồi...Anh chỉ...
Thiên Hạo chưa hết câu Yên Nhi đã vội cướp lời.
- Em biết rồi. Anh chỉ xem em là em gái thôi chứ gì? Em chỉ hỏi lần cuối cho chắc chắn thôi...Bây giờ em thích người khác rồi. Rất nhanh thôi, anh sẽ nhìn thấy em tay trong tay với một chàng trai khác.
Lòng ngực anh bất ngờ nhói lên khi nghe những lời Yên Nhi nói. Có chút khó chịu, có chút mất mát. Cảm giác ấy không thể nói ra bằng lời được. Anh xoa đầu cô, gượng gạo đáp lại.
- Thế thì tốt. Được rồi, chúng ta về thôi!!.
Bữa ăn trưa bất ổn đã kết thúc. Anh đưa cô về nhà, anh vội vàng chạy lên phòng làm việc kiểm tra mail. Dáng vẻ gấp gáp, hấp tấp của anh làm cô hiểu ra rằng dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể thay thế được vị trí của cô gái đó.
- Em sẽ không thích anh, sẽ không thích anh nữa...
Khi biết Thiên Hạo vẫn không thể quên được cô gái đó, Yên Nhi đã nghĩ ngay đến việc từ bỏ. Cô chính là không thích tranh giành và cũng biết rằng nếu có đi nữa thì mình cũng sẽ thua.
Tình cảm của cô dành cho anh rất to lớn. Nhưng từ bỏ là cách tốt nhất rồi, với một người đã có người trong lòng thì dù có chân thành đến mấy thì cũng trở nên thừa thãi mà thôi.
LIKE - THEO DÕI - COMMENT ỦNG HỘ MÌNH NHA!
- Khoang...A Khang chưa đưa balo cho em.
Lương Hữu Khang đưa balo mà cô chưa kịp lấy đã bị Thiên Hạo túm cổ lôi vào xe.
- Ngồi yên, anh đi lấy.
Rầm.
Thiên Hạo đóng cửa xe thôi mà Yên Nhi tưởng tượng như muốn rớt luôn cánh cửa ra ngoài. Anh hừng hực khí thế đi về hướng những người bạn của cô.
Thiên Hạo dù không lộ mặt, nhưng chỉ với dáng người cao lớn, bộ vest chỉnh chu màu xanh lam cũng đủ thu hút ánh nhìn của bao cô gái ngoài kia. Họ trầm trồ, hét lên như gặp được thần tượng vậy.
Ánh mắt dò xét Hữu Khang từ đầu đến chân. Vừa nhìn đã biết tên nhóc này có ý tứ với Yên Nhi. Nhưng vì sao? Anh luôn nhận định chỉ xem cô là em gái thế mà lòng ngực lại có chút khó chịu khi Yên Nhi tiếp xúc thân mật với bạn nam khác giới.
Thiên Hạo nhận lấy đồ balo, không một lời tạm biệt đã bỏ lên xe chạy mất.
- Anh...anh bực mình cái gì ở bên ngoài rồi đến đây trút lên người em hả?
Yên Nhi ngồi trong xe không ngừng càm ràm Thiên Hạo. Đang yên đang lành tự dưng anh nổi cộc với cô làm gì?
- A Khang đồ ha...thân thiết quá ha.
Anh nói lảm nhảm trong cổ họng, Yên Nhi cũng không thể nghe rõ những gì anh nói. Cô mặc kệ, không so đo nữa. Lấy đồ ăn vặt của Hữu Khang mua cho cô ra xé ăn.
- Anh ăn hông? A Khang mua cho em đấy!!
Cô vẩy vẩy miếng bimbim trước mặt Thiên Hạo. Chờ đợi anh há miệng sẽ đút cho anh.
- Một tiếng A Khang, hai tiếng cũng A Khang
Kítt
Đột nhiên anh thắng gấp rồi tấp xe vào lề đường. Yên Nhi chới với, không giữ được thăng bằng liền ngã nhào về trước. Vẫn may là có đai an toàn kéo lại không thì bị đập u đầu rồi.
- Đưa đây...anh tịch thu. Suốt ngày ăn mấy thứ đồ không tốt cho sức khỏe.
Thiên Hạo giật lấy hết bọc đồ ăn của cô quẳng ra ngoài ghế sau.
- Anh quá đáng...
Yên Nhi không hài lòng với hành động của anh. Cô giận dỗi nhìn ra hướng cửa xe. Anh không ăn thì thôi, mắc gì không cho cô ăn chứ?
- Uống cái này.
- Không uống.
Thiên Hạo không biết lấy từ đâu ra một ly trà giải nhiệt đưa đến trước mặt Yên Nhi. Cô vẫn không thèm quay lại nhìn. Cho đến khi chiếc ống hút kề vào môi, cô mới miễn cưỡng ngấm lấy nó.
- Ăn những thứ đấy dễ gây nóng trong người. Nên anh mới không cho em ăn. Nào...tự cầm lấy anh còn lái xe.
[...]
Thiên Hạo lái xe đến trung tâm chăm sóc thú cưng đón Bông về. Lúc sáng Yên Nhi có nhờ anh đem nó đi khám sức khỏe, dạo này Bông bị biếng ăn, cô sợ để lâu sẽ ảnh hưởng đến bé.
Gâu gâu gâu.
Bông nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của chủ nhân liền hớn hở chạy ra bổ nhào lên người cô. Chú chó năm đó tuy chỉ là chó bông cỏ nhưng được ăn sung mặc sướng, chăm chuốt kĩ càng, bộ lông nó vừa dài vừa mượt như những con chó cảnh đắt tiền vậy đấy.
Bông bây giờ rất to lớn, nó đã đủ để chụp đến đầu cô rồi. Đã mười sáu tuổi nhưng Yên Nhỉ chỉ cao vỏn vẹn một mét năm tám. Đứng với Thiên Hạo nhiều lúc cứ bị nhầm là cha con, vì cô chỉ đứng tới ngang nách của anh.
Cô mang Bông ra ngoài xe, đợi Thiên Hạo thanh toán tiền viện phí. Một lát sau thì anh đã quay ra, hai người một chó đến nhà hàng cùng ăn cơm trưa.
Sau sáu năm ròng rã, Thiên Hạo cũng gầy dựng được kha khá thành công trong sự nghiệp của mình. Vào giới xã hội đen chỉ là phụ, chủ yếu là anh hướng đến kinh doanh trên sàn thương mại. Chuỗi nhà hàng, khách sạn, các khu trung tâm mua sắm lớn nhỏ trong thành phố đã bị anh thu mua, thâu tóm gần hết. Sau đó anh bắt đầu thay đổi, sửa chữa, đầu tư vào các trang thiết bị tân tiến nhất hiện nay. Việc kinh doanh càng ngày càng thuận lợi, mang về cho Lý gia những khoảng thu khổng lồ.
- Ăn gì cứ gọi.
Hai người vào phòng riêng chứ không chọn ăn ở sảnh. Thiên Hạo đẩy thực đơn cho Yên Nhi. Cô chọn những món mình thích ăn rồi đưa lại cho anh. Thiên Hạo cũng gọi thêm rượu vang và nước ép cam cho cô, chứ không gọi thêm món ăn.
- Anh vào nhà vệ sinh.
Sau khi anh đi, điện thoại của anh để trên bàn liền sáng màn hình. Yên Nhi tò mò ngó qua thì mới biết là có tin nhắn đến. Dòng tin nhắn đập vào mắt cô chứ không phải cô xem lén đâu nha.
Nhưng cô hối hận rồi, thà không xem còn hơn. Là Mạnh Nam - trợ lý của Thiên Hạo nhắn đến. Với nội dung là " Đã tìm ra quốc gia mà cô Vân Anh cư trú. Tôi đã gửi qua mail của giám đốc. "
Tâm trạng đang vui bỗng nhiên vì vài dòng chữ ấy mà tụt xuống vài nấc. Anh vẫn miệt mài tìm kiếm cô gái đó sao?
Bông ngồi bên cạnh hình như cảm nhận được chủ nhân đang có chuyện buồn. Nó đặt chân trước của mình lên đùi Yên Nhi như đang an ủi.
Nước mắt sắp rơi ra lại phải chảy ngược vào trong. Thiên Hạo đã trở lại, cô vội chớp mắt liên tục, dụi dụi như có vật gì trong mắt.
- Em sao thế?
Thiên Hạo vẫn nhận ra sự khác thường trên nét mặt của Yên Nhi. Anh ngồi xuống ghế liền quay sang sờ lên má cô. Yên Nhi có ý tránh né, giật người về phía sau. Mất tự nhiên, xua tay nói.
- Em không sao. Bụi bay vào mắt thôi.
Thiên Hạo cũng chẳng nghĩ nhiều, ngay lúc đấy đồ ăn cũng được nhân viên mang ra.
- Ăn nhiều vào.
Tâm trạng ăn uống của cô đã bị bay mất, cô chỉ ăn vài miếng rồi bỏ đũa. Nhưng anh lại gắp bỏ vào bát của cô rất nhiều. Yên Nhi cố ăn hết số đồ ăn đấy rồi che bát lại không cho anh gắp thêm vào nữa.
- Anh vẫn không thích em sao?
Câu hỏi của cô làm anh sững sờ vài giây, nhưng rất nhanh lấy lại được trạng thái ban đầu.
- Anh đã nói với em bao lần rồi...Anh chỉ...
Thiên Hạo chưa hết câu Yên Nhi đã vội cướp lời.
- Em biết rồi. Anh chỉ xem em là em gái thôi chứ gì? Em chỉ hỏi lần cuối cho chắc chắn thôi...Bây giờ em thích người khác rồi. Rất nhanh thôi, anh sẽ nhìn thấy em tay trong tay với một chàng trai khác.
Lòng ngực anh bất ngờ nhói lên khi nghe những lời Yên Nhi nói. Có chút khó chịu, có chút mất mát. Cảm giác ấy không thể nói ra bằng lời được. Anh xoa đầu cô, gượng gạo đáp lại.
- Thế thì tốt. Được rồi, chúng ta về thôi!!.
Bữa ăn trưa bất ổn đã kết thúc. Anh đưa cô về nhà, anh vội vàng chạy lên phòng làm việc kiểm tra mail. Dáng vẻ gấp gáp, hấp tấp của anh làm cô hiểu ra rằng dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể thay thế được vị trí của cô gái đó.
- Em sẽ không thích anh, sẽ không thích anh nữa...
Khi biết Thiên Hạo vẫn không thể quên được cô gái đó, Yên Nhi đã nghĩ ngay đến việc từ bỏ. Cô chính là không thích tranh giành và cũng biết rằng nếu có đi nữa thì mình cũng sẽ thua.
Tình cảm của cô dành cho anh rất to lớn. Nhưng từ bỏ là cách tốt nhất rồi, với một người đã có người trong lòng thì dù có chân thành đến mấy thì cũng trở nên thừa thãi mà thôi.
LIKE - THEO DÕI - COMMENT ỦNG HỘ MÌNH NHA!
Bình luận facebook