Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161-165
Chương 161: Một hơi cạn sạch
“Mẹ, hai đứa là tâm đầu ý hợp.” Khâu Anh cười giải thích.
Khâu Hậu Minh cười và nói: "Tâm đầu ý hợp sao? Khâu Anh, tôi nghĩ rằng cô đang không được tỉnh táo đúng không? Chỉ có người không tỉnh táo mới tin vào chuyện đó thôi."
Sau đó Khâu Hậu Minh nhìn sang Lâm Mộc và nói, "Tên của cậu là Lâm Mộc phải không? Muốn đến nhà họ Khâu chúng tôi ăn cơm mềm cũng không phải chuyện dễ đâu."
"Cháu muốn nói rõ một chút, cháu chỉ là bạn của cô Trần Uyển Nhi, lần này cháu đến Thân Giang chỉ để bảo vệ cho cô ấy một khoảng thời gian.” Lâm Mộc vốn đang im lặng, cuối cùng không nhịn được đã lên tiếng.
Lâm Mộc có thể thấy rằng gia tộc họ Khâu là một trong mười gia tộc lớn hàng đầu ở Thân Giang, và bọn họ có thành kiến với anh chỉ vì anh là người ở tỉnh khác đến.
"Khâu Anh đã giới thiệu cậu là bạn trai của con gái cô ấy, nhưng hiện tại đến cả can đảm để thừa nhận điều đó cậu cũng không có? Xem ra là trong lòng cậu cũng đang chột dạ đi?"
“Chúng ta hãy ngồi xuống trước đi đã.” Lão Thái Quân nhà họ Khâu xua tay.
Ngay lập tức, Khâu Anh ra hiệu cho Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc ngồi xuống ở phía sau.
Cả hai quay lại và ngồi vào chiếc ghế trống sau cái bàn dài.
Lão Thái Quân cũng tuyên bố chính thức bắt đầu bữa tiệc gia đình.
Khâu Hậu Minh chủ động nói: "Mẹ ơi, nếu cháu gái con đã ở đây rồi, trách nhiệm đàm phán đấu thầu dự án lần này hay là mẹ giao cho cháu gái đảm nhận đi, cuộc đàm phán này cũng đơn giản, xem như là trải nghiệm của con bé lần đầu tiên đến Thân Giang."
“Cũng được.”
Lão Thái Quân gật đầu và đồng thời nói: "Khâu Anh, con đừng can thiệp vào chuyện này, hãy để cho Uyển Nhi tự làm."
"Vâng, mẹ." Khâu Anh gật đầu.
Khâu Hậu Minh mỉm cười và nói với Trần Uyển Nhi: "Cháu gái, sau này bác sẽ cử người gửi các tài liệu liên quan cho cháu, bác cũng đã làm gần hết mọi việc rồi, cháu chỉ cần xem qua thôi, bác tin chắc cháu sẽ làm được.
“Vâng, cảm ơn bác.”
Mặc dù Trần Uyển Nhi không biết bác của cô đang đấu thầu dự án gì, nhưng hiện tại nó đã rơi xuống người cô, vì vậy cô chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Đến khi bữa tối gia đình kết thúc.
Lão Thái quân đột nhiên nhìn Lâm Mộc: "Cậu kia, cậu đi xống lầu trước đi, tiếp theo là báo cáo bữa tiệc của gia đình họ Khâu chúng tôi, không thích hợp để người ngoài có mặt."
Nhà họ Khâu tổ chức tiệc gia đình mỗi tuần một lần, mọi thành viên trong gia đình nếu nắm giữ chức vụ quan trọng đều phải làm một cái báo cáo về công việc trong tuần đó.
“Vâng.”
Lâm Mộc đứng thẳng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Lâm Mộc, tôi đi xuống cùng anh.” Trần Uyển Nhi cũng nhanh chóng đứng dậy.
Trần Uyển Nhi cảm thấy hơi xấu hổ với Lâm Mộc, dù sao thì Lâm Mộc cũng đến vì cô, nhưng nhà họ Khâu lại không muốn tiếp đãi Lâm Mộc.
"Cháu gái, cháu ở lại đây, cháu mới đến Thân Giang, tuy rằng hôm nay không phải làm báo cáo, nhưng cháu cũng phải nghe một chút." Lão Thái Quân lên tiếng.
Khâu Anh cũng lập tức nháy mắt: “Con gái, đừng đi ra ngoài.”
“Lâm Mộc, cháu nên xuống lầu ngồi một lát trước đi.” Khâu Anh cười nói với Lâm Mộc.
Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi cười nói: "Không sao đâu, tôi xuống dưới ngồi một lát, người ngoài như tôi tránh những chuyện quan trọng của gia đình cô là chuyện bình thường."
"Vậy được rồi.” Trần Uyển Nhi đành phải gật đầu.
“Tôi xuống trước đây.”
Lâm Mộc nói xong liền rời nhà bàn ăn và đi xuống lầu một.
“Uyển Nhi, trước tiên cháu lại đây.” Lão Thái Quân vẫy tay với Trần Uyển Nhi.
Trần Uyển Nhi đứng dậy và đi đến trước mặt Lão Thái Quân.
"Uyển Nhi, bạn trai của cháu, nếu có thể chia tay thì chia tay đi, Thân Giang là nơi rộng lớn, lại có nhiều nhân tài, cháu xinh đẹp như vậy, nhà họ Khâu nhất định sẽ tìm cho cháu một người chồng giàu có! Vừa có tiền, đẹp trai, nhiều ưu điểm, cháu thấy thế nào?"
Trong mắt Lão Thái Quân, ngoại hình của Trần Uyển Nhi quá xinh đẹp, đó cũng chính là một nguồn tài nguyên lớn.
Nếu Trần Uyển Nhi có thể được sắp xếp để kết hôn với một trong ba gia đình đứng đầu của Thân Giang, thì gia đình họ Khâu sẽ có thể tiến thêm một bậc!
“Bà ngoại, anh ấy rất tốt.” Trần Uyển Nhi yếu ớt nói.
“Đứa nhỏ này, sao cháu lại không nghe lời như thế chứ.” Lão Thái Quân tỏ vẻ không hài lòng.
Trong gia đình họ Khâu, không ai dám làm trái ý của bà cụ.
“Bà nội, em ấy chỉ là chưa có nhiều kinh nghiệm, tầm nhìn của em ấy còn quá thấp, sau này đợi khi em ấy ở Thân Giang một thời gian, em ấy sẽ biết bây giờ em ấy ngây thơ đến mức nào.” Khâu Kiệt ở phía sau nói.
“Trước tiên bắt đầu cuộc báo cáo như thường lệ đi.” Lão Thái Quân lạnh lùng nói.
...
Sau nửa giờ.
Cuộc họp đã xong, bữa tiệc gia đình cũng được kết thúc.
Trần Uyển Nhi là người đầu tiên đi xuống cầu thang.
“Lâm Mộc, thật sự xin lỗi.” Vẻ mặt Trần Uyển Nhi có chút áy náy.
“Không sao đâu, trước đây nhà họ Lâm của tôi sụp đổ, tôi chịu rất nhiều lời khinh thường, chuyện này thì có là gì đâu.”
Lâm Mộc cười tự giễu: “Hơn nữa, đúng là tôi thực sự xuất thân từ một địa phương nhỏ.”
Khâu Anh cầm hai ly rượu vang, đi xuống cầu thang.
“Lâm Mộc, hôm nay dì thật sự xin lỗi.” Vẻ mặt Khâu Anh có chút hối lỗi.
“Không sao đâu dì.” Lâm Mộc nở nụ cười trên mặt.
“Dù sao thì dì Khâu cũng muốn xin lỗi cháu, nào, dì uống với cháu một ly.” Vừa nói Khâu Anh vừa đưa một ly rượu đỏ cho Lâm Mộc.
“Dì Khâu, dì thật sự không cần khách sáo với cháu như vậy đâu.” Lâm Mộc vừa nói vừa cầm lấy ly rượu trong tay Khâu Anh.
Dì Khâu vẫn luôn nhiệt tình với bản thân anh như vậy, trong lòng Lâm Mộc vẫn có một ít ấn tượng tốt về bà.
"Hôm nay để cháu phải tủi thân rồi, ly rượu này là để chịu tội với cháu, dì sẽ uống trước xem như lời xin lỗi!"
Khâu Anh cầm ly rượu trong tay lên uống cạn.
“Dì Khâu, nếu dì đã nói như vậy, nếu cháu không uống hết ly rượu này, thì Lâm Mộc cháu không đúng rồi.”
Lâm Mộc nhìn ly rượu trong tay, sau đó nghiêng đầu uống cạn rượu trong ly.
Khâu Anh nhìn chằm chằm ly rượu trong tay của Lâm Mộc, khi thấy anh đã uống cạn rượu trong ly, không còn một giọt, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Uyển Nhi, Lâm Mộc, hai đứa về biệt thự nghỉ ngơi trước đi, dì còn có việc phải làm, xe ở ngay ngoài cửa, dì đưa cháu ra ngoài.”
Khâu Anh nói xong, liền đưa Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi ra xe.
“Mẹ, bác cả đã nói trước đây sẽ giao dự án đấu thầu cho con, chính xác là dự án gì vậy mẹ?” Trần Uyển Nhi nhìn Khâu Anh đứng ở bên ngoài xe. .
"Ngày mai bác cả sẽ giao tài liệu cho con, sau khi con đọc xong sẽ biết, chắc là không có gì khó khăn, nhưng mẹ vẫn phải nói cho con biết, bác cả con vẫn luôn không hài lòng với cách quản lý tập đoàn của mẹ, ông ấy luôn muốn nắm trong tay cả nhà họ Khâu, cho nên con hãy cẩn thận một chút.” Khâu Anh nói.
“Con hiểu rồi.” Trần Uyển Nhi gật đầu.
Chương 162: Nổi giận
“Tài xế, lái xe đi.” Khâu Anh bảo tài xế lái xe rời đi.
Sau bữa tiệc gia đình, những người còn lại trong gia đình họ Khâu cũng rời đi.
Khâu Hậu Minh và con gái Khâu Thiên Thiên ngồi vào một chiếc Alphard.
Bên trong xe.
"Ba, dự án đấu thầu đó rất đơn giản, tại sao ba lại giao cho Trần Uyển Nhi, đây không phải là để cho em ấy được lợi sao?" Khâu Thiên Thiên khó hiểu.
Lúc trước cô ta đã muốn hỏi trong bữa tiệc, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên thật sự rất bất tiện.
Khâu Hậu Minh cười nói: "Đương nhiên là nếu ba làm thì dễ dàng, nhưng con bé mới đến Thân Giang, chưa quen với mọi người ở đây, để cho con bé đi đàm phán, liệu nó có thể thành công được không?"
“Nhưng dù sao thì em ấy cũng đại diện cho gia đình họ Khâu, chắc không có vấn đề gì xảy ra đâu đúng không?” Khâu Thiên Thiên nói.
Khâu Hậu Minh mỉm cười tự tin: "Đừng lo lắng, ngày mai ba sẽ thay đổi nội dung tài liệu rồi mới gửi qua, ba lại thông qua mối quan hệ riêng, nhất định sẽ khiến con bé không thành công được, Khâu Anh dám gọi con gái tới, ba sẽ để con gái của cô ta liên lụy đến cô ta!"
Khâu Thiên Thiên cười: "Con gái của dì ấy cũng chỉ đến từ một tỉnh nhỏ, vừa nhìn là biết chưa từng được trải nghiệm xã hội nhiều, hài hước nhất chính là em ấy còn dẫn theo một người bạn trai đến cùng nữa chứ, đúng là cười chết mất.”
.....
Sau khi Khâu Anh tiễn Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đi, bà ta đã một mình lái xe đến tòa nhà cũ mà bà đã đến vào buổi chiều.
Trong văn phòng trên tầng ba.
“Đạo sư, nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc, tôi đã cho thuốc độc vào rượu, và tận mắt chứng kiến cậu ta uống hết.”
Khâu Anh bước vào văn phòng và báo cáo với người đàn ông trung niên mặc vest.
"Tốt lắm, sau khi xác nhận tin tức về cái chết của cậu ta, tôi sẽ báo tin nâng cấp bậc cho cô." Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nói.
“Ngay khi tên đó chết đi, cho dù con gái tôi không muốn rời xa cậu ta thì cũng không còn lựa chọn nào khác.” Khâu Anh cũng cười.
Trong lòng Khâu Anh cũng cảm thấy Lâm Mộc, một chàng trai xuất thân từ Kim Châu không xứng với con gái của bà ta, bà ta là người cầm lái nhà họ Khâu, lại còn là công sư cấp 16 của Quang Minh Hội!
Sự nhiệt tình của bà ta đối với Lâm Mộc hoàn toàn xuất phát từ nhu cầu của nhiệm vụ mà thôi.
Về phần con gái bà ta, Trần Uyển Nhi, kể từ khi cô được đưa đến thành phố Thân Giang này, bà ta dự định sau cái chết của Lâm Mộc sẽ đào tạo Trần Uyển Nhi, rồi mới có thể giới thiệu Trần Uyển Nhi gia nhập Quang Minh Hội được.
Bên kia.
Sau khi Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc trở về biệt thự, đã là mười một giờ tối.
“Lâm Mộc, anh nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh còn phải dậy sớm, trước khi tài liệu được giao đến vào ngày mai, chúng ta sẽ đi mua sắm ở thành phố Thân Giang!” Trần Uyển Nhi dặn dò Lâm Mộc.
“Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ dậy sớm.” Lâm Mộc nói xong liền đi thẳng lên lầu.
Phòng ngủ của hai người ở cạnh nhau.
Sáng ngày hôm sau.
Mới bảy giờ, Lâm Mộc đã chạy tới gõ cửa phòng của Trần Uyển Nhi.
“Cốc cốc cốc.”
“Này, không phải nói là đi mua sắm sao? Nhanh dậy đi.” Lâm Mộc không ngừng gõ cửa.
Trần Uyển Nhi đang mặc một bộ đồ ngủ, mở cửa ra trong trạng thái buồn ngủ.
“Bây giờ vẫn còn sớm quá.” Trần Uyển Nhi dụi mắt.
“Hự?”
Sắc mặt của Lâm Mộc đột nhiên thay đổi, anh bỗng cảm giác được trong cơ thể đang có một cỗ độc tố cực mạnh sắp phun trào.
“Làm sao vậy!”
Sắc mặt của Lâm Mộc biến đổi kịch liệt, đồng thời nhanh chóng sử dụng nội lực, cố gắng dựa vào nội lực để áp chế độc tố.
Nhưng sau khi nội lực tiếp xúc với độc tố lại nhanh chóng bị độc tố ăn mòn.
Nội lực không thể nào áp chế được loại độc tố này! Chỉ có thể giảm thiểu tốc độ khuếch tán của độc tố mà thôi.
Độc tố lan truyền trong cơ thể anh với tốc độ đáng kinh ngạc, ăn mòn các cơ quan của Lâm Mộc và khiến các cơ quan của anh suy kiệt một cách nhanh chóng.
Hai chân Lâm Mộc mềm nhũn, ánh mắt tối sầm lại, trong nháy mắt đã nặng nề ngã xuống đất.
“Lâm Mộc, tên khốn kiếp, anh lại muốn giở trò trêu đùa tôi sao?” Trần Uyển Nhi nhìn thấy Lâm Mộc đột nhiên ngã xuống đất, cô còn tưởng rằng là anh đang trêu chọc mình.
“Phụt!”
Lâm Mộc đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
“Lâm Mộc, anh… Anh có chuyện gì vậy?”
Trần Uyển Nhi sửng sốt, vội vàng ngồi xuống đỡ lấy Lâm Mộc.
“Cũng tốt… Độc tố kinh khủng như vậy, tôi không thể chống đỡ được, tôi… Tôi sợ là mình sắp chết.” Giọng nói của Lâm Mộc bắt đầu run lên, sắc mặt tím tái.
“Lâm Mộc, anh… Anh đừng làm tôi sợ!”
Cô lo lắng đến mức không kìm được, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Tất cả đến quá đột ngột!
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Làm thế nào mà điều này có thể xảy ra đột ngột như thế chứ! Vừa rồi lúc cô mở cửa, Lâm Mộc vẫn còn rất ổn mà!
"Đúng rồi! Gọi điện thoại! Tôi... Tôi sẽ gọi cấp cứu ngay lập tức, Lâm Mộc, anh kiên trì một chút!"
Tay Trần Uyển Nhi run lên, cô vội vàng chạy về phòng, chuẩn bị lấy điện thoại di động gọi cho cấp cứu.
Lâm Mộc muốn nói nhưng không kịp, anh cảm thấy không còn sức lực để nói thêm gì nữa.
Độc tố này không chỉ đến đột ngột, mà còn vô cùng mạnh mẽ!
Lâm Mộc thậm chí còn không có thời gian để nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
“Nội lực không ngăn cản được, phải làm sao đây? Làm sao bây giờ!”
Cảm giác được độc tố đang không ngừng ăn mòn, Lâm Mộc cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và bất lực.
Anh sẽ chết như thế này sao?
Theo như lời của Sư phụ, không lâu nữa sẽ có một thảm họa xảy ra.
Lâm Mộc luôn nghĩ rằng, là một người tu luyện, cho dù tai họa ập đến, ít nhất anh cũng có thể bảo vệ người thân và bạn bè của mình an toàn.
Nhưng nếu bây giờ anh chết đi thì đến lúc tai họa thật sự bùng nổ, người thân và bạn bè của anh sẽ ra sao? Ai sẽ bảo vệ người nhà anh được an toàn đây?
Khi nghĩ đến đây, Lâm Mộc cảm thấy ý thức của anh đã bắt đầu mơ hồ, xung quanh dường như yên tĩnh lạ thường.
“Không, anh không thể chết như thế này được!”
“Còn có biện pháp nào khác không!”
Lâm Mộc vừa mới bất tỉnh, đã lập tức tỉnh táo lại.
Giờ phút này, trong anh bùng lên khát vọng sinh tồn mãnh liệt.
“Đúng rồi, thử sử dụng năng lượng của Chí Tôn Tích xem thế nào!”
Lâm Mộc cố gắng hết sức để kích hoạt Chí Tôn Tích.
Một luồng năng lượng rực lửa trào ra khỏi lưng anh, sau đó ngay lập tức lan ra toàn bộ cơ thể anh.
Năng lượng của Chí Tôn Tích vừa lan ra đã chạm vào độc tố, độc tố nhanh chóng bị thiêu hủy!
“Haha! Có tác dụng rồi!”
“Năng lượng của Chí Tôn Tích thực sự có thể đối phó với độc tố!”
“Mình không thể chết được!”
Sau khi Lâm Mộc cảm thấy Chí Tôn Tích đã đốt cháy độc tố, trong lòng anh mừng như điên.
Năng lượng của Chí Tôn Tích đi đến đâu là hủy diệt đến đó, gần như thiêu hủy hết toàn bộ độc tố.
Năng lượng trong các cơ quan của cơ thể anh cũng dần có lại, ý thức của Lâm Mộc cũng bắt đầu thanh tỉnh dần.
"Lâm Mộc! Lâm Mộc, tôi đã gọi cấp cứu rồi, chờ một chút! Tôi còn rất nhiều điều muốn nói với anh, tôi còn chưa nói ra, sao anh có thể chết được! Anh đừng có ngủ!" Trần Uyển Nhi vừa khóc vừa không ngừng lắc lắc Lâm Mộc.
Chương 163: Đối tượng bị tình nghi
“Cái gì… Cô muốn nói cái gì vậy?”
Lâm Mộc từ từ tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt: “Trần Uyển Nhi, cô còn muốn nói gì với tôi?”
Khi Trần Uyển Nhi nhìn thấy Lâm Mộc mở mắt ra, cô vô cùng vui mừng.
"Thật tốt quá, anh... Anh còn chưa chết! Cố lên, đừng ngủ! Xe cấp cứu rất nhanh sẽ đến thôi." Trần Uyển Nhi nắm chặt tay Lâm Mộc.
“Tôi mạng lớn, chắc là không dễ chết được đâu.” Lâm Mộc nói xong xoay người ngồi dậy.
Trong thời gian ngắn như vậy, phần lớn độc tố trong cơ thể đã bị loại bỏ, phần độc tố còn lại cũng đang bị phá hủy từ từ.
“Anh… Anh không sao chứ?”
Trần Uyển Nhi kinh ngạc khi thấy Lâm Mộc ngồi dậy, cô lấy tay che miệng lại.
Vừa rồi Lâm Mộc còn đang hấp hối, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, sao bây giờ lại đột nhiên giống như không có chuyện gì xảy ra rồi? Còn ngồi dậy được?
“Chẳng lẽ cô muốn tôi phải có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của Lâm Mộc không có biểu cảm gì.
“Đương nhiên là không, không có việc gì thì tốt rồi.” Nhìn thấy Lâm Mộc không sao, Trần Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lau nước mắt trên mặt.
“Không ngờ tới, Trần Uyển Nhi vậy mà lại khóc vì tôi, haiz.” Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi rồi nở một nụ cười.
Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn Lâm Mộc: "Này, giờ có phải là lúc để nói về chuyện này không? Vừa rồi anh bị làm sao vậy, tôi còn đang tự hỏi có phải anh đang cố tình dọa tôi không! "
Nếu không phải cô nhìn thấy Lâm Mộc hộc ra máu, cô nhất định sẽ nghĩ là do Lâm Mộc cố ý dọa cho cô sợ hãi.
“Là trúng độc.” Lâm Mộc tắt nụ cười, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Trần Uyển Nhi ngạc nhiên: "Trúng độc sao? Làm thế nào mà đột nhiên anh lại bị trúng độc? Hơn nữa không phải là anh rất lợi hại sao, anh còn có thể giúp tôi giải quyết chất độc trong cơ thể tôi mà, những chất độc thông thường không ảnh hưởng gì đến anh mà đúng không?"
"Loại độc này rất không bình thường, nói chung nó rất là kỳ lạ." Đôi mắt của Lâm Mộc hơi híp lại.
Quả thực, so với thực lực của Lâm Mộc, loại độc bình thường hoàn toàn không thể uy hiếp được anh.
Đối với độc dược vừa rồi, nội lực của Lâm Mộc hoàn toàn không thể áp chế được.
Điều này đủ để giải thích sự kinh hoàng của chất độc đó.
“Độc dược mạnh như vậy không bao giờ có thể là ngoài ý muốn được, mà là có người cố ý hãm hại!” Lâm Mộc giọng điệu kiên định.
Trần Uyển Nhi sửng sốt: "Cố ý? Vậy thì anh thử nghĩ xem, khoảng thời gian trước khi trúng độc có xảy ra chuyện gì bất thường không?"
"Đinh đong, Đinh đong."
Có tiếng gõ cửa biệt thự.
“Chắc là nhân viên cấp cứu đến, tôi sẽ xuống giải thích.” Trần Uyển Nhi nói xong, vội chạy xuống lầu.
Lâm Mộc ngồi dưới đất, vẻ mặt ngưng trọng suy nghĩ.
“Chất độc này quá kỳ lạ, hơn nữa cũng không có chuyện gì bất thường xảy ra!”
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Mộc là không biết có phải tác phẩm của Tuyết Sơn phái hay không.
Dù sao thì Tuyết Sơn phái đã rất nhiều lần muốn giết chết anh rồi.
Chẳng lẽ Tuyết Sơn phái cử người đi giết không thành nên đổi thành hạ độc sao?
Lâm Mộc nhớ lại mấy tiếng trước khi trúng độc, ngoại trừ việc ngủ và nghỉ ngơi, thì chính là đang tu luyện.
Quá trình này không có gì bất thường, Lâm Mộc vẫn luôn ở trong phòng một mình.
Trước đó nữa thì chính là tối hôm qua, anh có tham dự bữa tiệc của nhà họ Khâu, trong quá trình này, ngoại trừ việc nhà họ Khâu có chút gạt bỏ anh ra thì không có gì bất thường nữa.
Lâm Mộc đã ăn một ít thức ăn trong bữa tiệc, nhưng những món ăn đó cũng được mọi người trong gia đình nhà họ Khâu cùng ăn.
Trừ những món ăn đó, thì còn lại Khâu Anh đã xin lỗi anh và mời anh uống một ly rượu với bà ta.
“Chẳng lẽ là dì Khâu sao?” Lâm Mộc sửng sốt.
Nhưng bà ta là mẹ của Trần Uyển Nhi, bà ta chỉ là một thương nhân, độc dược đáng sợ như vậy không phải là thứ có thể dễ dàng tìm thấy.
Một suy nghĩ khác bỗng nảy lên trong đầu Lâm Mộc, có khả năng Khâu Anh được Tuyết Sơn phái sai khiến, lấy thuốc độc của Tuyết Sơn phái để hạ độc anh không?
Nhưng Tuyết Sơn phái là môn phái ẩn thân ở Giang Nam, Khâu Anh quanh năm ở Thân Giang, theo lý mà nói, không thể nào có liên quan gì đến Tuyết Sơn phái được?
Tất cả những điều này, Lâm Mộc chỉ có thể nghi ngờ, không có chứng cứ.
Nhưng đối tượng chính mà Lâm Mộc nghi ngờ vẫn là Tuyết Sơn phái.
Dù sao thì khi gặp phải chuyện như vậy, điều đầu tiên nghĩ đến chắc chắn là kẻ thù của chính mình.
Nếu như Tuyết Sơn phái biết Lâm Mộc nghi ngờ bọn họ, bọn họ nhất định sẽ than thở, tại sao chuyện gì bọn họ cũng phải nhận lỗi vậy chứ...
Về phần Khâu Anh, bởi vì sự nhiệt tình của bà ta khiến cho Lâm Mộc cảm thấy có chút gì đó hơi quá, không được bình thường cho lắm.
Cho nên Lâm Mộc có chút nghi ngờ đối với bà ta, dù sao thì tối qua, bà ta là người đã uống rượu với anh.
Nhưng Lâm Mộc cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, hiện tại không có chứng cứ nên không thể chắc chắn, chỉ có thể bí mật điều tra trước.
Trần Uyển Nhi đang ở tầng dưới xin lỗi các nhân viên cấp cứu và trả tiền, sau đó cô quay trở lại tầng trên.
“Lâm Mộc, anh nghĩ ra ai là người có thể đã hạ độc chưa?”
Trần Uyển Nhi có vẻ rất lo lắng, dù sao có người hạ độc tức là có người muốn hại anh.
Đây là ngày thứ hai bọn họ đến Thân Giang, vậy mà đã gặp phải chuyện như vậy.
Lâm Mộc lắc đầu: “Hiện tại tôi không thể chắc chắn, chỉ có thể điều tra trước.”
Lâm Mộc không nói ra người anh nghi ngờ là ai.
Sau đó Lâm Mộc ngẩng đầu tò mò nói: "Nhưng mà, lúc trước cô nói, còn rất nhiều chuyện muốn nói với tôi, nhưng cô còn chưa có thời gian để nói ra, những chuyện đó là gì vậy?
"Tôi có nói như vậy sao? Tại sao tôi không nhớ là tôi đã nói như vậy nhỉ." Trần Uyển Nhi nói với vẻ tràn đầy tự tin.
"Quên đi, không phải nói muốn đi mua sắm sao? Mau thu dọn đồ đạc, tôi cũng phải đi thay quần áo đây." Lâm Mộc đứng lên.
“Vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi nào còn tâm trạng đi mua sắm nữa chứ?” Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.
...
Giữa trưa.
Khâu Hậu Minh gọi cho con gái Khâu Thiên Thiên đến văn phòng.
“Thiên Thiên, gửi những tài liệu này cho Trần Uyển Nhi.” Khâu Hậu Minh lấy ra một túi hồ sơ.
“Ba, những thông tin này có thay đổi không?” Khâu Thiên Thiên tỏ vẻ tò mò.
Khâu Hậu Minh lắc đầu: "Ba không đụng đến thông tin, mặc dù thay đổi thông tin có thể gây ra rất nhiều rắc rối cho con bé, nhưng rất dễ để lại phiền phức, hơn nữa mẹ nó cũng có thể đọc được những tài liệu này, vì vậy ba sẽ không động tay động chân gì đống tài liệu này cả."
"Ba, vậy ba giao tài liệu đã chuẩn bị tốt cho em ấy để em ấy có thể dễ dàng giành được hạng mục lần này sao?" Khâu Thiên Thiên khó hiểu.
Khâu Hậu Minh cười nói: "Tất nhiên là không rồi, tập đoàn Uy Vận cũng sẽ tham gia cuộc đấu thầu này, sáng nay ba đã thỏa thuận với ông chủ của tập đoàn Uy Vận rồi, để cho ông ta đưa ra mức giá thấp hơn, như vậy ông ta vừa kiếm được tiền lại vừa giành được hạng mục lần này."
Chương 164: Tài liệu
"Chỉ cần ông ta giúp ba chuyện này, ba đã hứa nếu như sau này có hạng mục nào làm ăn được thì ba sẽ giao cho ông ta phụ trách, để ông ta có thể kiếm lại số tiền lần này.
"Vậy Trần Uyển Nhi chắc chắn sẽ không thể hoàn thành được cuộc đàm phán lần này, ba, con sẽ gửi tài liệu này qua đó.”
Khâu Thiên Thiên vừa cười vừa cầm lấy tập tài liệu.
Ở phía bên kia, bên trong biệt thự.
Khâu Anh đi vào biệt thự.
“Con gái, Lâm Mộc đâu?” Khâu Anh nhìn xung quanh, trong nhà không có bóng dáng của Lâm Mộc.
Sáng nay, bà ta đã chờ đợi Trần Uyển Nhi gọi điện cho bà ta.
Bà ta biết, một khi Lâm Mộc chết vì trúng độc và bị Trần Uyển Nhi phát hiện, Trần Uyển Nhi nhất định sẽ gọi điện thoại thông báo cho bà ta.
Nhưng bà ta đã đợi cả buổi sáng mà vẫn không thấy Trần Uyển Nhi gọi cho bà ta, vì vậy Khâu Anh mới phải tự mình đến tận biệt thự để tìm hiểu.
“Anh ấy đang ở phòng trên lầu.” Trần Uyển Nhi nói.
Trần Uyển Nhi tiếp tục: "Nhân tiện, mẹ ơi, sáng nay anh ấy đột nhiên bị trúng độc mà không rõ lý do."
"Sao? Trúng độc sao? Tại sao cậu ấy lại đột nhiên bị trúng độc? Vậy bây giờ cậu ấy thế nào rồi?" Khâu Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Dù sao Khâu Anh cũng đã ở trong giới kinh doanh nhiều năm, cho dù đã sớm biết Lâm Mộc sẽ trúng độc, bà ta vẫn có thể giả vờ như mình chỉ vừa mới biết.
"Anh ấy mạng lớn, con không biết tại sao, anh ấy lại đột nhiên bình thường trở lại, nhưng hiện tại thì vẫn không biết ai là người đã hạ độc anh ấy." Trần Uyển Nhi nói.
“Bình thường rồi sao? Vậy thì… Vậy thì tốt quá rồi!” Khâu Anh cố gắng nở một nụ cười trên mặt.
Tuy ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng bà ta lại đang cảm thấy vô cùng chấn động.
Đó là chất độc hạng A của Quang Minh Hội, vậy mà lại không thể đầu độc được Lâm Mộc? Có chuyện gì đang diễn ra vậy!
Bà ta tận mắt nhìn thấy Lâm Mộc đã tự mình uống hết ly rượu độc đó!
“Dì Khâu, dì đến rồi.” Lâm Mộc bước xuống lầu.
Khâu Anh cười nói: "Là Lâm Mộc sao, dì vừa nghe Trần Uyển Nhi kể rằng sáng nay cháu đột nhiên bị trúng độc, hiện tại sức khỏe của cháu như thế nào rồi? Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"
“Không cần, hiện tại cháu đã bình thường rồi, chỉ là cháu không ngờ, cháu chỉ vừa mới tới Thần Giang, vậy mà đã gặp phải loại chuyện trúng độc như thế này.”
Lâm Mộc đi xuống lầu và nói tiếp: “Lại nói, mấy ngày nay, ngoài việc ngồi trên xe thì cháu chỉ tham dự bữa tối của gia đình họ Khâu, cháu vẫn nghĩ không ra làm thế nào mà cháu lại có thể bị trúng độc được."
"Chuyện này chắc chắn phải tìm hiểu cho rõ ràng, nếu như cháu cần sự giúp đỡ của dì thì cháu cứ nói nhé!” Khâu Anh nói.
“Vâng, cháu nhất định sẽ điều tra.” Trên mặt Lâm Mộc nở nụ cười.
"Đúng rồi, hôm qua Uyển Nhi không phải nói là muốn đi dạo phố sao? Hiện tại đúng lúc mẹ có thời gian, hay là để mẹ đưa hai đứa đi, nhân tiện dẫn hai đứa đi dạo quanh Thân Giang." Khâu Anh nói.
“Mẹ ơi, không được, bây giờ đã không còn sớm nữa rồi, bác cả đã nói hôm nay sẽ gửi tài liệu đến cho con mà.” Trần Uyển Nhi từ chối.
Khâu Anh vỗ đầu cô: "Nói đến chuyện này, hôm qua mẹ quên dặn con, sau khi con nhận được tài liệu thì nhớ chụp ảnh gửi qua cho mẹ, mẹ xem giúp con xem thử có vấn đề gì không."
"Chờ con làm xong việc này, mẹ sẽ đưa con đi dạo phố, vậy bây giờ mẹ đi trước đây."
Khâu Anh nói xong liền tạm biệt rồi lên xe rời khỏi biệt thự.
“Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ!”
Ngay khi Khâu Anh vừa đóng cửa xe, bà ta không nhịn được mà vỗ mạnh vào tay lái, sắc mặt trở nên khó coi.
Lâm Mộc chưa chết, có nghĩa là nhiệm vụ của bà ta đã thất bại!
Sau đó bà ta lập tức phóng xe đi thật nhanh.
Không lâu sau khi Khâu Anh rời đi thì Khâu Thiên Thiên lái xe đến biệt thự.
“Em họ Uyển Nhi, đây là tài liệu mà ba chị yêu cầu chị đưa sang cho em.” Khâu Thiên Thiên đưa tài liệu trên tay cho Trần Uyển Nhi.
“Chị họ, làm phiền chị rồi.” Trần Uyển Nhi lịch sự cười cười, cầm lấy túi tài liệu.
"Em họ Uyển Nhi, đừng lo lắng quá, ba chị đã chuẩn bị gần hết cho cuộc đàm phán lần này rồi, em có thể dựa theo giá cả trên tài liệu, ngày mai cứ thế đến gặp đối tác là được." Khâu Thiên Thiên cười nói.
“Chị họ Thiên Thiên, cho em gửi lời cảm ơn bác cả.” Trần Uyển Nhi cười đáp lại.
"Không cần cảm ơn, mọi người đều là người một nhà, em lại vừa mới đến Thân Giang, ba chị là bác cả của em, chị là chị họ của em, đáng lẽ phải giúp đỡ em nhiều hơn mới đúng." Khâu Thiên Thiên nói.
“Em họ Uyển Nhi, vậy chị đi trước đây, nếu có gì không hiểu thì có thể gọi cho chị.”
Sau khi Khâu Thiên Thiên nói xong, cô ta chào tạm biệt và rời đi.
Sau khi cô ta rời khỏi biệt thự, Trần Uyển Nhi mở túi tài liệu và kiểm tra nội dung tài liệu bên trong.
“Uyển Nhi, mặc dù lời nói của Khâu Thiên Thiên nghe rất hay, nhưng cô vẫn phải cẩn thận.” Lâm Mộc nhắc nhở.
Trần Uyển Nhi khinh thường cười: "Lâm Mộc, đương nhiên tôi biết! Vừa rồi tôi cảm ơn chị ta như vậy cũng chỉ là cùng chị ta diễn nốt thôi, anh đừng cho Trần Uyển Nhi tôi là đồ ngốc như vậy chứ?"
Lâm Mộc bĩu môi: "Nói vậy thì, cô là người có khá nhiều mưu mô, xem ra về sau tôi phải đề phòng cô, tránh trường hợp cô lại diễn trò với tôi."
"Anh..."
“Tôi với chị ta và tôi đối với anh có thể giống nhau được sao?” Trần Uyển Nhi tức giận nói.
“Vậy thì cô nói cho tôi biết, có gì khác nhau nào?” Lâm Mộc tò mò cười.
“Tôi lười nói cho anh biết, tôi phải đi đọc tài liệu.”
Trần Uyển Nhi cúi đầu tập trung vào tài liệu.
Nửa giờ sau, Trần Uyển Nhi đặt đống tài liệu trong tay xuống.
"Cô đã đọc xong chưa? Có thu hoạch được gì không? Cô có chắc chắn về dự án lần này sẽ thành công không?" Lâm Mộc hỏi.
Trần Uyển Nhi nói: “Dự án cạnh tranh lần này là một đơn hàng vận chuyển đường biển từ một công ty ở vùng khác, giá cuối cùng mà gia đình họ Khâu đưa ra là mười triệu."
“Tuy đây không phải đơn hàng lớn, giá trị lợi nhuận cũng không cao, nhưng đây là nghiệp vụ chính của gia đình họ Khâu, vì vậy giá cả của gia đình họ Khâu có thể thấp hơn một chút so với giá cả của các công ty khác khi cạnh tranh, với mức giá mười triệu này thì nhà họ Khâu đã có một chút lợi nhuận rồi, còn nếu như các công ty khác mà đưa ra mức giá như vậy thì không thể nào có lời được.”
“Còn thời gian đấu thầu là hai giờ chiều mai.”
Với dự án cạnh tranh kiểu đấu thầu như thế này, theo yêu cầu tiêu chuẩn hóa, bên nào có giá thấp hơn thì bên đó sẽ được giao nhận hàng.
Dù sao thì với người kinh doanh mà nói, sẽ ưu tiên hợp tác với công ty nào đáp ứng được yêu cầu nhưng lại tốn ít tiền hơn.
“Vì vậy, dự án đấu thầu làn này xem như là chắc chắn rồi.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi gật đầu: "Theo tài liệu thì đúng là như vậy, nhưng tất cả những điều này đều là dựa theo tài liệu mà thôi, dù gì thì tôi cũng không biết nhiều về ngành này nên không thể chắc chắn được những số liệu trong này có chính xác hay không."
Lâm Mộc nói: "Chỉ trong một ngày, nhất định là không đủ thời gian để cho cô đi tìm hiểu về tình hình lợi nhuận và giá cả của ngành này được, gửi cho mẹ cô xem thử đi, dì ấy nhất định hiểu rõ hơn ai hết."
Chương 165: Thương lượng
“Được rồi!”
Trần Uyển Nhi gật đầu, sau đó chụp ảnh tài liệu và gửi sang cho mẹ cô Khâu Anh.
Khoảng mười phút sau, Trần Uyển Nhi nhận được tin nhắn trả lời của Khâu Anh, bà ta nói rằng mình đã đọc nội dung của tài liệu, không có vấn đề gì cả, giá cả cũng bình thường nên Trần Uyển Nhi không cần lo lắng.
“Nếu mẹ cô đã nói nội dung tài liệu không có vấn đề gì, vậy chắc cũng không có vấn đề gì lớn.”
Lâm Mộc lại nói tiếp: “Chỉ là tôi luôn cảm thấy việc này hình như thành công quá dễ dàng, làm sao bác cả của cô lại có thể chủ động tặng không nó cho cô được chứ?"
Lâm Mộc vẫn luôn cảm thấy Khâu Hậu Minh đã chủ động làm ra chuyện này, vậy chắc phải có cái gì đó gian xảo trong đó.
"Tôi hiểu, nhưng chúng ta cũng chỉ mới đến đây, bây giờ chúng ta cũng không thể phát hiện ra bất kỳ vấn đề nào, chỉ có thể đợi ngày mai rồi đi từng bước xem như thế nào." Trần Uyển Nhi nói.
"Buổi đấu thầu sẽ diễn ra vào lúc hai giờ chiều ngày mai, vậy chúng ta nên đến đó vào buổi trưa và gặp các ông chủ của một số công ty có tư cách cạnh tranh trước để gặp mặt và nói chuyện xem sao." Lâm Mộc nói.
“Dù gì thì tôi cũng là người mới đến, sợ là không dễ để làm cho bọn họ nói chuyện với chúng ta một cách chân thành?” Trần Uyển Nhi nói.
"Chuyện ngày mai thì để mai nói đi, còn chiều nay tôi sẽ cùng cô đi dạo phố và mua sắm ở Thần Giang." Lâm Mộc nói.
“Thật không?” Trần Uyển Nhi lộ ra vẻ vui mừng.
“Đi thôi.”
Lâm Mộc trực tiếp đi về phía cửa.
“Này, chờ tôi với.” Trần Uyển Nhi nhanh chóng đi theo.
...
Bên kia.
Khâu Anh lái xe đi đến tòa nhà cũ.
Trong văn phòng trên tầng ba.
Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy Khâu Anh bước vào, ông ta ngẩng đầu lên nói: “Khâu Anh, tôi vừa mới báo tin về cái chết của Lâm Mộc, chắc là cô đã xác nhận thi thể của cậu ta rồi đúng không?”
Nghe xong những lời này, Khâu Anh vốn đang hơi khẩn trương nên sắc mặt bà ta càng trở nên khó coi hơn.
“Đạo sư, có… có chuyện xảy ra rồi, cậu ta không chết.” Giọng nói của Khâu Anh vô cùng nhỏ.
"Cái gì? Không chết sao?!"
Người đàn ông trung niên cau mày: "Làm sao có khả năng đó được, tối hôm qua không phải cô đã nói tận mắt nhìn thấy cậu ta uống thuốc độc sao? Đó là độc dược cấp A của Quang Minh Hội, chỉ cần cậu ta đã uống vào thì không thể không chết được!"
Khâu Anh bất lực nói: "Đạo sư, tôi đã tận mắt chứng kiến cậu ta uống thuốc độc, theo như lời của con gái tôi thì sáng nay đúng là cậu ta đã bị trúng độc, nhưng tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra, cậu ta vẫn sống sót và hiện tại vẫn bình thường, không hề bị tổn hại gì hết."
"Khâu Anh, cô nói thế thì mọi chuyện phải làm sao bây giờ? Tôi đã báo tin là cậu ta chết rồi, có lẽ tin tức cũng đã được truyền sang phía Châu u, bây giờ tôi phải giải thích với phía trên như thế nào bây giờ!” Khuôn mặt người đàn ông trung niên trở nên u ám.
“Đạo sư, tôi cũng không biết tại sao độc dược cấp A lại không thể giết được cậu ta nữa.”
Khâu Anh cảm thấy hơi oan ức, dù sao thì nhiệm vụ của bà ta cũng chỉ là hạ độc mà thôi.
Bà ta cũng đã hạ độc thành công, nhưng cậu ta không chết, đó là vấn đề của chất độc, tại sao lại trách bà ta được.
Ánh mắt người đàn ông trung niên vẫn u ám: "Vậy thì lại động tay động chân với cậu ta lần nữa, lần này nhất định phải làm tới cùng, phải thành công giết chết được cậu ta thì mới có thể giải thích được về tin tức đã truyền đi."
"Vậy phải làm như thế nào? Chẳng lẽ lại tiếp tục hạ độc sao? Nhưng ngay cả chất độc cấp A cũng không thể giết được cậu ta!"
"Tất nhiên là phải đổi cách khác, cậu ta là một người tu luyện, những phương pháp thông thường và những sát thủ bình thường đều vô dụng với cậu ta, trong hai ngày tới tôi sẽ nghĩ ra một kế hoạch mới, đến lúc đó cô sẽ chịu trách nhiệm thực hiện nó." Người đàn ông trung niên nói.
“Vâng.” Khâu Anh trả lời.
...
Bên kia.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đi đến một trung tâm thương mại tên là Đại Thiên Địa ở thành phố Thân Giang.
“Ở đây thực sự rất náo nhiệt.” Trần Uyển Nhi vừa đi dạo vừa nói.
“Giá cả cũng rất cao, cao hơn nhiều so với Kim Châu và Ninh Đô.” Lâm Mộc cảm thán.
Vừa mới mua một ít trà sữa và đồ ăn vặt thôi mà giá cả thực sự rất đắt.
“Em họ Uyển Nhi!”
Có ai đó đột nhiên vỗ vào người Trần Uyển Nhi từ phía sau.
Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc quay đầu lại, thấy người đó là Khâu Thiên Thiên.
“Chị họ Thiên Thiên, sao chị lại ở đây?” Trần Uyển Nhi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ta.
"Có một võ quán ở gần đây, bạn trai chị sẽ thường đến học ở đó mỗi khi rảnh rỗi, sau khi anh ấy học xong thì chị sẽ đến đón anh ấy." Trong lời nói của Khâu Thiên Thiên mang theo vài phần tự hào.
“Nếu hay đến học ở võ quán, vậy bạn trai của chị chắc chắn sẽ rất lợi hại.” Trần Uyển Nhi nói.
Khâu Thiên Thiên giả vờ khiêm tốn: "Cũng tạm, gia đình anh ấy dù sao cũng là một trong mười gia tộc hàng đầu ở Thân Giang, anh ấy chẳng những có nhiều thành tựu ở trên thương trường mà còn rất thông thạo võ nghệ.”
“Ở trong giới võ thuật Thân Giang, anh ấy cũng khá nổi tiếng, anh ấy cũng cao ráo đẹp trai, ưu điểm lớn nhất khi ở bên anh ấy chính là cảm giác an toàn có một không hai."
Sau đó Khâu Thiên Thiên đưa mắt về phía Lâm Mộc:
"Em họ Uyển Nhi, em thật sự mang người này đi chơi cùng em sao? Nghiêm túc mà nói, chị cũng không hiểu ánh mắt nhìn người của em họ cho lắm, tiêu chuẩn tìm bạn trai của em... Không phải là quá thấp rồi sao?
"Nhưng mà dù sao thì quanh năm em cũng chỉ ở trong một thành phố nhỏ, cũng chưa được mở mang tầm mắt nhiều. "
Lâm Mộc bình tĩnh nói: "Cô Khâu Thiên Thiên, đừng nhìn mọi người qua khe cửa của cô, một nơi nhỏ bé cũng có thể ẩn giấu một nhân vật lớn."
"Haha, ý của anh là, anh là một nhân vật lớn sao?" Khâu Thiên Thiên cười.
"Đại nhân vật thì tôi cũng không dám nhận, tôi ở Kim Châu cũng chỉ học qua một ít võ phòng thân mà thôi, chắc là cũng có thể trao đổi một chút với bạn trai của cô đấy."
"Với bộ dạng này của anh sao? Quên đi." Khâu Thiên Thiên che miệng cười.
Ngay lập tức, cô ấy nhìn Trần Uyển Nhi: "Em họ Uyển Nhi, em đến khu thương mại Đại Thiên Địa này để mua sắm đúng không? Đây là lần đầu tiên em đến Thân Giang, chắc em không quen với nơi này, chị là chị họ, hôm nay chị sẽ đưa em đi dạo!”
“Không cần, em đi dạo quanh đây là được.” Trần Uyển Nhi mỉm cười từ chối.
“Không cần cái gì, cứ đi với chị họ đi!”
Khâu Thiên Thiên có vẻ như rất nhiệt tình, kéo Trần Uyển Nhi đi về phía trước.
Cứ như vậy, Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đành đi theo Khâu Thiên Thiên vào sâu bên trong khu thương mại.
“Lớp học của bạn trai chị sắp kết thúc rồi, chúng ta hãy đón anh ấy trước, sau đó cùng nhau đi mua sắm.”
Khâu Thiên Thiên vừa nói vừa đưa Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đến một nơi gọi là Tiên Hạc võ quán – chi nhánh Đại Thiên Địa.
Võ quán được trang trí theo phong cách cổ kính, trông đơn giản mà vô cùng sang trọng.
"Giá nhà ở khu thương mại này cao đến ngất ngưởng, Tiên Hạc võ quán có thể mở võ đường ở đây, lại còn mở được một võ trường lớn như vậy, hai người có thể nghĩ xem, thực lực của Tiên Hạc võ quán sẽ cao như thế nào!"
Khâu Thiên Thiên khoe khoang: "Mà bạn trai của tôi chính là đồ đệ của người đứng đầu Tiên Hạc võ quán này, là một võ sư của Tiên Hạc võ quán."
“Mẹ, hai đứa là tâm đầu ý hợp.” Khâu Anh cười giải thích.
Khâu Hậu Minh cười và nói: "Tâm đầu ý hợp sao? Khâu Anh, tôi nghĩ rằng cô đang không được tỉnh táo đúng không? Chỉ có người không tỉnh táo mới tin vào chuyện đó thôi."
Sau đó Khâu Hậu Minh nhìn sang Lâm Mộc và nói, "Tên của cậu là Lâm Mộc phải không? Muốn đến nhà họ Khâu chúng tôi ăn cơm mềm cũng không phải chuyện dễ đâu."
"Cháu muốn nói rõ một chút, cháu chỉ là bạn của cô Trần Uyển Nhi, lần này cháu đến Thân Giang chỉ để bảo vệ cho cô ấy một khoảng thời gian.” Lâm Mộc vốn đang im lặng, cuối cùng không nhịn được đã lên tiếng.
Lâm Mộc có thể thấy rằng gia tộc họ Khâu là một trong mười gia tộc lớn hàng đầu ở Thân Giang, và bọn họ có thành kiến với anh chỉ vì anh là người ở tỉnh khác đến.
"Khâu Anh đã giới thiệu cậu là bạn trai của con gái cô ấy, nhưng hiện tại đến cả can đảm để thừa nhận điều đó cậu cũng không có? Xem ra là trong lòng cậu cũng đang chột dạ đi?"
“Chúng ta hãy ngồi xuống trước đi đã.” Lão Thái Quân nhà họ Khâu xua tay.
Ngay lập tức, Khâu Anh ra hiệu cho Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc ngồi xuống ở phía sau.
Cả hai quay lại và ngồi vào chiếc ghế trống sau cái bàn dài.
Lão Thái Quân cũng tuyên bố chính thức bắt đầu bữa tiệc gia đình.
Khâu Hậu Minh chủ động nói: "Mẹ ơi, nếu cháu gái con đã ở đây rồi, trách nhiệm đàm phán đấu thầu dự án lần này hay là mẹ giao cho cháu gái đảm nhận đi, cuộc đàm phán này cũng đơn giản, xem như là trải nghiệm của con bé lần đầu tiên đến Thân Giang."
“Cũng được.”
Lão Thái Quân gật đầu và đồng thời nói: "Khâu Anh, con đừng can thiệp vào chuyện này, hãy để cho Uyển Nhi tự làm."
"Vâng, mẹ." Khâu Anh gật đầu.
Khâu Hậu Minh mỉm cười và nói với Trần Uyển Nhi: "Cháu gái, sau này bác sẽ cử người gửi các tài liệu liên quan cho cháu, bác cũng đã làm gần hết mọi việc rồi, cháu chỉ cần xem qua thôi, bác tin chắc cháu sẽ làm được.
“Vâng, cảm ơn bác.”
Mặc dù Trần Uyển Nhi không biết bác của cô đang đấu thầu dự án gì, nhưng hiện tại nó đã rơi xuống người cô, vì vậy cô chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Đến khi bữa tối gia đình kết thúc.
Lão Thái quân đột nhiên nhìn Lâm Mộc: "Cậu kia, cậu đi xống lầu trước đi, tiếp theo là báo cáo bữa tiệc của gia đình họ Khâu chúng tôi, không thích hợp để người ngoài có mặt."
Nhà họ Khâu tổ chức tiệc gia đình mỗi tuần một lần, mọi thành viên trong gia đình nếu nắm giữ chức vụ quan trọng đều phải làm một cái báo cáo về công việc trong tuần đó.
“Vâng.”
Lâm Mộc đứng thẳng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Lâm Mộc, tôi đi xuống cùng anh.” Trần Uyển Nhi cũng nhanh chóng đứng dậy.
Trần Uyển Nhi cảm thấy hơi xấu hổ với Lâm Mộc, dù sao thì Lâm Mộc cũng đến vì cô, nhưng nhà họ Khâu lại không muốn tiếp đãi Lâm Mộc.
"Cháu gái, cháu ở lại đây, cháu mới đến Thân Giang, tuy rằng hôm nay không phải làm báo cáo, nhưng cháu cũng phải nghe một chút." Lão Thái Quân lên tiếng.
Khâu Anh cũng lập tức nháy mắt: “Con gái, đừng đi ra ngoài.”
“Lâm Mộc, cháu nên xuống lầu ngồi một lát trước đi.” Khâu Anh cười nói với Lâm Mộc.
Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi cười nói: "Không sao đâu, tôi xuống dưới ngồi một lát, người ngoài như tôi tránh những chuyện quan trọng của gia đình cô là chuyện bình thường."
"Vậy được rồi.” Trần Uyển Nhi đành phải gật đầu.
“Tôi xuống trước đây.”
Lâm Mộc nói xong liền rời nhà bàn ăn và đi xuống lầu một.
“Uyển Nhi, trước tiên cháu lại đây.” Lão Thái Quân vẫy tay với Trần Uyển Nhi.
Trần Uyển Nhi đứng dậy và đi đến trước mặt Lão Thái Quân.
"Uyển Nhi, bạn trai của cháu, nếu có thể chia tay thì chia tay đi, Thân Giang là nơi rộng lớn, lại có nhiều nhân tài, cháu xinh đẹp như vậy, nhà họ Khâu nhất định sẽ tìm cho cháu một người chồng giàu có! Vừa có tiền, đẹp trai, nhiều ưu điểm, cháu thấy thế nào?"
Trong mắt Lão Thái Quân, ngoại hình của Trần Uyển Nhi quá xinh đẹp, đó cũng chính là một nguồn tài nguyên lớn.
Nếu Trần Uyển Nhi có thể được sắp xếp để kết hôn với một trong ba gia đình đứng đầu của Thân Giang, thì gia đình họ Khâu sẽ có thể tiến thêm một bậc!
“Bà ngoại, anh ấy rất tốt.” Trần Uyển Nhi yếu ớt nói.
“Đứa nhỏ này, sao cháu lại không nghe lời như thế chứ.” Lão Thái Quân tỏ vẻ không hài lòng.
Trong gia đình họ Khâu, không ai dám làm trái ý của bà cụ.
“Bà nội, em ấy chỉ là chưa có nhiều kinh nghiệm, tầm nhìn của em ấy còn quá thấp, sau này đợi khi em ấy ở Thân Giang một thời gian, em ấy sẽ biết bây giờ em ấy ngây thơ đến mức nào.” Khâu Kiệt ở phía sau nói.
“Trước tiên bắt đầu cuộc báo cáo như thường lệ đi.” Lão Thái Quân lạnh lùng nói.
...
Sau nửa giờ.
Cuộc họp đã xong, bữa tiệc gia đình cũng được kết thúc.
Trần Uyển Nhi là người đầu tiên đi xuống cầu thang.
“Lâm Mộc, thật sự xin lỗi.” Vẻ mặt Trần Uyển Nhi có chút áy náy.
“Không sao đâu, trước đây nhà họ Lâm của tôi sụp đổ, tôi chịu rất nhiều lời khinh thường, chuyện này thì có là gì đâu.”
Lâm Mộc cười tự giễu: “Hơn nữa, đúng là tôi thực sự xuất thân từ một địa phương nhỏ.”
Khâu Anh cầm hai ly rượu vang, đi xuống cầu thang.
“Lâm Mộc, hôm nay dì thật sự xin lỗi.” Vẻ mặt Khâu Anh có chút hối lỗi.
“Không sao đâu dì.” Lâm Mộc nở nụ cười trên mặt.
“Dù sao thì dì Khâu cũng muốn xin lỗi cháu, nào, dì uống với cháu một ly.” Vừa nói Khâu Anh vừa đưa một ly rượu đỏ cho Lâm Mộc.
“Dì Khâu, dì thật sự không cần khách sáo với cháu như vậy đâu.” Lâm Mộc vừa nói vừa cầm lấy ly rượu trong tay Khâu Anh.
Dì Khâu vẫn luôn nhiệt tình với bản thân anh như vậy, trong lòng Lâm Mộc vẫn có một ít ấn tượng tốt về bà.
"Hôm nay để cháu phải tủi thân rồi, ly rượu này là để chịu tội với cháu, dì sẽ uống trước xem như lời xin lỗi!"
Khâu Anh cầm ly rượu trong tay lên uống cạn.
“Dì Khâu, nếu dì đã nói như vậy, nếu cháu không uống hết ly rượu này, thì Lâm Mộc cháu không đúng rồi.”
Lâm Mộc nhìn ly rượu trong tay, sau đó nghiêng đầu uống cạn rượu trong ly.
Khâu Anh nhìn chằm chằm ly rượu trong tay của Lâm Mộc, khi thấy anh đã uống cạn rượu trong ly, không còn một giọt, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Uyển Nhi, Lâm Mộc, hai đứa về biệt thự nghỉ ngơi trước đi, dì còn có việc phải làm, xe ở ngay ngoài cửa, dì đưa cháu ra ngoài.”
Khâu Anh nói xong, liền đưa Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi ra xe.
“Mẹ, bác cả đã nói trước đây sẽ giao dự án đấu thầu cho con, chính xác là dự án gì vậy mẹ?” Trần Uyển Nhi nhìn Khâu Anh đứng ở bên ngoài xe. .
"Ngày mai bác cả sẽ giao tài liệu cho con, sau khi con đọc xong sẽ biết, chắc là không có gì khó khăn, nhưng mẹ vẫn phải nói cho con biết, bác cả con vẫn luôn không hài lòng với cách quản lý tập đoàn của mẹ, ông ấy luôn muốn nắm trong tay cả nhà họ Khâu, cho nên con hãy cẩn thận một chút.” Khâu Anh nói.
“Con hiểu rồi.” Trần Uyển Nhi gật đầu.
Chương 162: Nổi giận
“Tài xế, lái xe đi.” Khâu Anh bảo tài xế lái xe rời đi.
Sau bữa tiệc gia đình, những người còn lại trong gia đình họ Khâu cũng rời đi.
Khâu Hậu Minh và con gái Khâu Thiên Thiên ngồi vào một chiếc Alphard.
Bên trong xe.
"Ba, dự án đấu thầu đó rất đơn giản, tại sao ba lại giao cho Trần Uyển Nhi, đây không phải là để cho em ấy được lợi sao?" Khâu Thiên Thiên khó hiểu.
Lúc trước cô ta đã muốn hỏi trong bữa tiệc, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên thật sự rất bất tiện.
Khâu Hậu Minh cười nói: "Đương nhiên là nếu ba làm thì dễ dàng, nhưng con bé mới đến Thân Giang, chưa quen với mọi người ở đây, để cho con bé đi đàm phán, liệu nó có thể thành công được không?"
“Nhưng dù sao thì em ấy cũng đại diện cho gia đình họ Khâu, chắc không có vấn đề gì xảy ra đâu đúng không?” Khâu Thiên Thiên nói.
Khâu Hậu Minh mỉm cười tự tin: "Đừng lo lắng, ngày mai ba sẽ thay đổi nội dung tài liệu rồi mới gửi qua, ba lại thông qua mối quan hệ riêng, nhất định sẽ khiến con bé không thành công được, Khâu Anh dám gọi con gái tới, ba sẽ để con gái của cô ta liên lụy đến cô ta!"
Khâu Thiên Thiên cười: "Con gái của dì ấy cũng chỉ đến từ một tỉnh nhỏ, vừa nhìn là biết chưa từng được trải nghiệm xã hội nhiều, hài hước nhất chính là em ấy còn dẫn theo một người bạn trai đến cùng nữa chứ, đúng là cười chết mất.”
.....
Sau khi Khâu Anh tiễn Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đi, bà ta đã một mình lái xe đến tòa nhà cũ mà bà đã đến vào buổi chiều.
Trong văn phòng trên tầng ba.
“Đạo sư, nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc, tôi đã cho thuốc độc vào rượu, và tận mắt chứng kiến cậu ta uống hết.”
Khâu Anh bước vào văn phòng và báo cáo với người đàn ông trung niên mặc vest.
"Tốt lắm, sau khi xác nhận tin tức về cái chết của cậu ta, tôi sẽ báo tin nâng cấp bậc cho cô." Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nói.
“Ngay khi tên đó chết đi, cho dù con gái tôi không muốn rời xa cậu ta thì cũng không còn lựa chọn nào khác.” Khâu Anh cũng cười.
Trong lòng Khâu Anh cũng cảm thấy Lâm Mộc, một chàng trai xuất thân từ Kim Châu không xứng với con gái của bà ta, bà ta là người cầm lái nhà họ Khâu, lại còn là công sư cấp 16 của Quang Minh Hội!
Sự nhiệt tình của bà ta đối với Lâm Mộc hoàn toàn xuất phát từ nhu cầu của nhiệm vụ mà thôi.
Về phần con gái bà ta, Trần Uyển Nhi, kể từ khi cô được đưa đến thành phố Thân Giang này, bà ta dự định sau cái chết của Lâm Mộc sẽ đào tạo Trần Uyển Nhi, rồi mới có thể giới thiệu Trần Uyển Nhi gia nhập Quang Minh Hội được.
Bên kia.
Sau khi Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc trở về biệt thự, đã là mười một giờ tối.
“Lâm Mộc, anh nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh còn phải dậy sớm, trước khi tài liệu được giao đến vào ngày mai, chúng ta sẽ đi mua sắm ở thành phố Thân Giang!” Trần Uyển Nhi dặn dò Lâm Mộc.
“Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ dậy sớm.” Lâm Mộc nói xong liền đi thẳng lên lầu.
Phòng ngủ của hai người ở cạnh nhau.
Sáng ngày hôm sau.
Mới bảy giờ, Lâm Mộc đã chạy tới gõ cửa phòng của Trần Uyển Nhi.
“Cốc cốc cốc.”
“Này, không phải nói là đi mua sắm sao? Nhanh dậy đi.” Lâm Mộc không ngừng gõ cửa.
Trần Uyển Nhi đang mặc một bộ đồ ngủ, mở cửa ra trong trạng thái buồn ngủ.
“Bây giờ vẫn còn sớm quá.” Trần Uyển Nhi dụi mắt.
“Hự?”
Sắc mặt của Lâm Mộc đột nhiên thay đổi, anh bỗng cảm giác được trong cơ thể đang có một cỗ độc tố cực mạnh sắp phun trào.
“Làm sao vậy!”
Sắc mặt của Lâm Mộc biến đổi kịch liệt, đồng thời nhanh chóng sử dụng nội lực, cố gắng dựa vào nội lực để áp chế độc tố.
Nhưng sau khi nội lực tiếp xúc với độc tố lại nhanh chóng bị độc tố ăn mòn.
Nội lực không thể nào áp chế được loại độc tố này! Chỉ có thể giảm thiểu tốc độ khuếch tán của độc tố mà thôi.
Độc tố lan truyền trong cơ thể anh với tốc độ đáng kinh ngạc, ăn mòn các cơ quan của Lâm Mộc và khiến các cơ quan của anh suy kiệt một cách nhanh chóng.
Hai chân Lâm Mộc mềm nhũn, ánh mắt tối sầm lại, trong nháy mắt đã nặng nề ngã xuống đất.
“Lâm Mộc, tên khốn kiếp, anh lại muốn giở trò trêu đùa tôi sao?” Trần Uyển Nhi nhìn thấy Lâm Mộc đột nhiên ngã xuống đất, cô còn tưởng rằng là anh đang trêu chọc mình.
“Phụt!”
Lâm Mộc đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
“Lâm Mộc, anh… Anh có chuyện gì vậy?”
Trần Uyển Nhi sửng sốt, vội vàng ngồi xuống đỡ lấy Lâm Mộc.
“Cũng tốt… Độc tố kinh khủng như vậy, tôi không thể chống đỡ được, tôi… Tôi sợ là mình sắp chết.” Giọng nói của Lâm Mộc bắt đầu run lên, sắc mặt tím tái.
“Lâm Mộc, anh… Anh đừng làm tôi sợ!”
Cô lo lắng đến mức không kìm được, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Tất cả đến quá đột ngột!
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Làm thế nào mà điều này có thể xảy ra đột ngột như thế chứ! Vừa rồi lúc cô mở cửa, Lâm Mộc vẫn còn rất ổn mà!
"Đúng rồi! Gọi điện thoại! Tôi... Tôi sẽ gọi cấp cứu ngay lập tức, Lâm Mộc, anh kiên trì một chút!"
Tay Trần Uyển Nhi run lên, cô vội vàng chạy về phòng, chuẩn bị lấy điện thoại di động gọi cho cấp cứu.
Lâm Mộc muốn nói nhưng không kịp, anh cảm thấy không còn sức lực để nói thêm gì nữa.
Độc tố này không chỉ đến đột ngột, mà còn vô cùng mạnh mẽ!
Lâm Mộc thậm chí còn không có thời gian để nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.
“Nội lực không ngăn cản được, phải làm sao đây? Làm sao bây giờ!”
Cảm giác được độc tố đang không ngừng ăn mòn, Lâm Mộc cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và bất lực.
Anh sẽ chết như thế này sao?
Theo như lời của Sư phụ, không lâu nữa sẽ có một thảm họa xảy ra.
Lâm Mộc luôn nghĩ rằng, là một người tu luyện, cho dù tai họa ập đến, ít nhất anh cũng có thể bảo vệ người thân và bạn bè của mình an toàn.
Nhưng nếu bây giờ anh chết đi thì đến lúc tai họa thật sự bùng nổ, người thân và bạn bè của anh sẽ ra sao? Ai sẽ bảo vệ người nhà anh được an toàn đây?
Khi nghĩ đến đây, Lâm Mộc cảm thấy ý thức của anh đã bắt đầu mơ hồ, xung quanh dường như yên tĩnh lạ thường.
“Không, anh không thể chết như thế này được!”
“Còn có biện pháp nào khác không!”
Lâm Mộc vừa mới bất tỉnh, đã lập tức tỉnh táo lại.
Giờ phút này, trong anh bùng lên khát vọng sinh tồn mãnh liệt.
“Đúng rồi, thử sử dụng năng lượng của Chí Tôn Tích xem thế nào!”
Lâm Mộc cố gắng hết sức để kích hoạt Chí Tôn Tích.
Một luồng năng lượng rực lửa trào ra khỏi lưng anh, sau đó ngay lập tức lan ra toàn bộ cơ thể anh.
Năng lượng của Chí Tôn Tích vừa lan ra đã chạm vào độc tố, độc tố nhanh chóng bị thiêu hủy!
“Haha! Có tác dụng rồi!”
“Năng lượng của Chí Tôn Tích thực sự có thể đối phó với độc tố!”
“Mình không thể chết được!”
Sau khi Lâm Mộc cảm thấy Chí Tôn Tích đã đốt cháy độc tố, trong lòng anh mừng như điên.
Năng lượng của Chí Tôn Tích đi đến đâu là hủy diệt đến đó, gần như thiêu hủy hết toàn bộ độc tố.
Năng lượng trong các cơ quan của cơ thể anh cũng dần có lại, ý thức của Lâm Mộc cũng bắt đầu thanh tỉnh dần.
"Lâm Mộc! Lâm Mộc, tôi đã gọi cấp cứu rồi, chờ một chút! Tôi còn rất nhiều điều muốn nói với anh, tôi còn chưa nói ra, sao anh có thể chết được! Anh đừng có ngủ!" Trần Uyển Nhi vừa khóc vừa không ngừng lắc lắc Lâm Mộc.
Chương 163: Đối tượng bị tình nghi
“Cái gì… Cô muốn nói cái gì vậy?”
Lâm Mộc từ từ tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt: “Trần Uyển Nhi, cô còn muốn nói gì với tôi?”
Khi Trần Uyển Nhi nhìn thấy Lâm Mộc mở mắt ra, cô vô cùng vui mừng.
"Thật tốt quá, anh... Anh còn chưa chết! Cố lên, đừng ngủ! Xe cấp cứu rất nhanh sẽ đến thôi." Trần Uyển Nhi nắm chặt tay Lâm Mộc.
“Tôi mạng lớn, chắc là không dễ chết được đâu.” Lâm Mộc nói xong xoay người ngồi dậy.
Trong thời gian ngắn như vậy, phần lớn độc tố trong cơ thể đã bị loại bỏ, phần độc tố còn lại cũng đang bị phá hủy từ từ.
“Anh… Anh không sao chứ?”
Trần Uyển Nhi kinh ngạc khi thấy Lâm Mộc ngồi dậy, cô lấy tay che miệng lại.
Vừa rồi Lâm Mộc còn đang hấp hối, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, sao bây giờ lại đột nhiên giống như không có chuyện gì xảy ra rồi? Còn ngồi dậy được?
“Chẳng lẽ cô muốn tôi phải có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của Lâm Mộc không có biểu cảm gì.
“Đương nhiên là không, không có việc gì thì tốt rồi.” Nhìn thấy Lâm Mộc không sao, Trần Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lau nước mắt trên mặt.
“Không ngờ tới, Trần Uyển Nhi vậy mà lại khóc vì tôi, haiz.” Lâm Mộc nhìn Trần Uyển Nhi rồi nở một nụ cười.
Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn Lâm Mộc: "Này, giờ có phải là lúc để nói về chuyện này không? Vừa rồi anh bị làm sao vậy, tôi còn đang tự hỏi có phải anh đang cố tình dọa tôi không! "
Nếu không phải cô nhìn thấy Lâm Mộc hộc ra máu, cô nhất định sẽ nghĩ là do Lâm Mộc cố ý dọa cho cô sợ hãi.
“Là trúng độc.” Lâm Mộc tắt nụ cười, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Trần Uyển Nhi ngạc nhiên: "Trúng độc sao? Làm thế nào mà đột nhiên anh lại bị trúng độc? Hơn nữa không phải là anh rất lợi hại sao, anh còn có thể giúp tôi giải quyết chất độc trong cơ thể tôi mà, những chất độc thông thường không ảnh hưởng gì đến anh mà đúng không?"
"Loại độc này rất không bình thường, nói chung nó rất là kỳ lạ." Đôi mắt của Lâm Mộc hơi híp lại.
Quả thực, so với thực lực của Lâm Mộc, loại độc bình thường hoàn toàn không thể uy hiếp được anh.
Đối với độc dược vừa rồi, nội lực của Lâm Mộc hoàn toàn không thể áp chế được.
Điều này đủ để giải thích sự kinh hoàng của chất độc đó.
“Độc dược mạnh như vậy không bao giờ có thể là ngoài ý muốn được, mà là có người cố ý hãm hại!” Lâm Mộc giọng điệu kiên định.
Trần Uyển Nhi sửng sốt: "Cố ý? Vậy thì anh thử nghĩ xem, khoảng thời gian trước khi trúng độc có xảy ra chuyện gì bất thường không?"
"Đinh đong, Đinh đong."
Có tiếng gõ cửa biệt thự.
“Chắc là nhân viên cấp cứu đến, tôi sẽ xuống giải thích.” Trần Uyển Nhi nói xong, vội chạy xuống lầu.
Lâm Mộc ngồi dưới đất, vẻ mặt ngưng trọng suy nghĩ.
“Chất độc này quá kỳ lạ, hơn nữa cũng không có chuyện gì bất thường xảy ra!”
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lâm Mộc là không biết có phải tác phẩm của Tuyết Sơn phái hay không.
Dù sao thì Tuyết Sơn phái đã rất nhiều lần muốn giết chết anh rồi.
Chẳng lẽ Tuyết Sơn phái cử người đi giết không thành nên đổi thành hạ độc sao?
Lâm Mộc nhớ lại mấy tiếng trước khi trúng độc, ngoại trừ việc ngủ và nghỉ ngơi, thì chính là đang tu luyện.
Quá trình này không có gì bất thường, Lâm Mộc vẫn luôn ở trong phòng một mình.
Trước đó nữa thì chính là tối hôm qua, anh có tham dự bữa tiệc của nhà họ Khâu, trong quá trình này, ngoại trừ việc nhà họ Khâu có chút gạt bỏ anh ra thì không có gì bất thường nữa.
Lâm Mộc đã ăn một ít thức ăn trong bữa tiệc, nhưng những món ăn đó cũng được mọi người trong gia đình nhà họ Khâu cùng ăn.
Trừ những món ăn đó, thì còn lại Khâu Anh đã xin lỗi anh và mời anh uống một ly rượu với bà ta.
“Chẳng lẽ là dì Khâu sao?” Lâm Mộc sửng sốt.
Nhưng bà ta là mẹ của Trần Uyển Nhi, bà ta chỉ là một thương nhân, độc dược đáng sợ như vậy không phải là thứ có thể dễ dàng tìm thấy.
Một suy nghĩ khác bỗng nảy lên trong đầu Lâm Mộc, có khả năng Khâu Anh được Tuyết Sơn phái sai khiến, lấy thuốc độc của Tuyết Sơn phái để hạ độc anh không?
Nhưng Tuyết Sơn phái là môn phái ẩn thân ở Giang Nam, Khâu Anh quanh năm ở Thân Giang, theo lý mà nói, không thể nào có liên quan gì đến Tuyết Sơn phái được?
Tất cả những điều này, Lâm Mộc chỉ có thể nghi ngờ, không có chứng cứ.
Nhưng đối tượng chính mà Lâm Mộc nghi ngờ vẫn là Tuyết Sơn phái.
Dù sao thì khi gặp phải chuyện như vậy, điều đầu tiên nghĩ đến chắc chắn là kẻ thù của chính mình.
Nếu như Tuyết Sơn phái biết Lâm Mộc nghi ngờ bọn họ, bọn họ nhất định sẽ than thở, tại sao chuyện gì bọn họ cũng phải nhận lỗi vậy chứ...
Về phần Khâu Anh, bởi vì sự nhiệt tình của bà ta khiến cho Lâm Mộc cảm thấy có chút gì đó hơi quá, không được bình thường cho lắm.
Cho nên Lâm Mộc có chút nghi ngờ đối với bà ta, dù sao thì tối qua, bà ta là người đã uống rượu với anh.
Nhưng Lâm Mộc cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, hiện tại không có chứng cứ nên không thể chắc chắn, chỉ có thể bí mật điều tra trước.
Trần Uyển Nhi đang ở tầng dưới xin lỗi các nhân viên cấp cứu và trả tiền, sau đó cô quay trở lại tầng trên.
“Lâm Mộc, anh nghĩ ra ai là người có thể đã hạ độc chưa?”
Trần Uyển Nhi có vẻ rất lo lắng, dù sao có người hạ độc tức là có người muốn hại anh.
Đây là ngày thứ hai bọn họ đến Thân Giang, vậy mà đã gặp phải chuyện như vậy.
Lâm Mộc lắc đầu: “Hiện tại tôi không thể chắc chắn, chỉ có thể điều tra trước.”
Lâm Mộc không nói ra người anh nghi ngờ là ai.
Sau đó Lâm Mộc ngẩng đầu tò mò nói: "Nhưng mà, lúc trước cô nói, còn rất nhiều chuyện muốn nói với tôi, nhưng cô còn chưa có thời gian để nói ra, những chuyện đó là gì vậy?
"Tôi có nói như vậy sao? Tại sao tôi không nhớ là tôi đã nói như vậy nhỉ." Trần Uyển Nhi nói với vẻ tràn đầy tự tin.
"Quên đi, không phải nói muốn đi mua sắm sao? Mau thu dọn đồ đạc, tôi cũng phải đi thay quần áo đây." Lâm Mộc đứng lên.
“Vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi nào còn tâm trạng đi mua sắm nữa chứ?” Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.
...
Giữa trưa.
Khâu Hậu Minh gọi cho con gái Khâu Thiên Thiên đến văn phòng.
“Thiên Thiên, gửi những tài liệu này cho Trần Uyển Nhi.” Khâu Hậu Minh lấy ra một túi hồ sơ.
“Ba, những thông tin này có thay đổi không?” Khâu Thiên Thiên tỏ vẻ tò mò.
Khâu Hậu Minh lắc đầu: "Ba không đụng đến thông tin, mặc dù thay đổi thông tin có thể gây ra rất nhiều rắc rối cho con bé, nhưng rất dễ để lại phiền phức, hơn nữa mẹ nó cũng có thể đọc được những tài liệu này, vì vậy ba sẽ không động tay động chân gì đống tài liệu này cả."
"Ba, vậy ba giao tài liệu đã chuẩn bị tốt cho em ấy để em ấy có thể dễ dàng giành được hạng mục lần này sao?" Khâu Thiên Thiên khó hiểu.
Khâu Hậu Minh cười nói: "Tất nhiên là không rồi, tập đoàn Uy Vận cũng sẽ tham gia cuộc đấu thầu này, sáng nay ba đã thỏa thuận với ông chủ của tập đoàn Uy Vận rồi, để cho ông ta đưa ra mức giá thấp hơn, như vậy ông ta vừa kiếm được tiền lại vừa giành được hạng mục lần này."
Chương 164: Tài liệu
"Chỉ cần ông ta giúp ba chuyện này, ba đã hứa nếu như sau này có hạng mục nào làm ăn được thì ba sẽ giao cho ông ta phụ trách, để ông ta có thể kiếm lại số tiền lần này.
"Vậy Trần Uyển Nhi chắc chắn sẽ không thể hoàn thành được cuộc đàm phán lần này, ba, con sẽ gửi tài liệu này qua đó.”
Khâu Thiên Thiên vừa cười vừa cầm lấy tập tài liệu.
Ở phía bên kia, bên trong biệt thự.
Khâu Anh đi vào biệt thự.
“Con gái, Lâm Mộc đâu?” Khâu Anh nhìn xung quanh, trong nhà không có bóng dáng của Lâm Mộc.
Sáng nay, bà ta đã chờ đợi Trần Uyển Nhi gọi điện cho bà ta.
Bà ta biết, một khi Lâm Mộc chết vì trúng độc và bị Trần Uyển Nhi phát hiện, Trần Uyển Nhi nhất định sẽ gọi điện thoại thông báo cho bà ta.
Nhưng bà ta đã đợi cả buổi sáng mà vẫn không thấy Trần Uyển Nhi gọi cho bà ta, vì vậy Khâu Anh mới phải tự mình đến tận biệt thự để tìm hiểu.
“Anh ấy đang ở phòng trên lầu.” Trần Uyển Nhi nói.
Trần Uyển Nhi tiếp tục: "Nhân tiện, mẹ ơi, sáng nay anh ấy đột nhiên bị trúng độc mà không rõ lý do."
"Sao? Trúng độc sao? Tại sao cậu ấy lại đột nhiên bị trúng độc? Vậy bây giờ cậu ấy thế nào rồi?" Khâu Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Dù sao Khâu Anh cũng đã ở trong giới kinh doanh nhiều năm, cho dù đã sớm biết Lâm Mộc sẽ trúng độc, bà ta vẫn có thể giả vờ như mình chỉ vừa mới biết.
"Anh ấy mạng lớn, con không biết tại sao, anh ấy lại đột nhiên bình thường trở lại, nhưng hiện tại thì vẫn không biết ai là người đã hạ độc anh ấy." Trần Uyển Nhi nói.
“Bình thường rồi sao? Vậy thì… Vậy thì tốt quá rồi!” Khâu Anh cố gắng nở một nụ cười trên mặt.
Tuy ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng bà ta lại đang cảm thấy vô cùng chấn động.
Đó là chất độc hạng A của Quang Minh Hội, vậy mà lại không thể đầu độc được Lâm Mộc? Có chuyện gì đang diễn ra vậy!
Bà ta tận mắt nhìn thấy Lâm Mộc đã tự mình uống hết ly rượu độc đó!
“Dì Khâu, dì đến rồi.” Lâm Mộc bước xuống lầu.
Khâu Anh cười nói: "Là Lâm Mộc sao, dì vừa nghe Trần Uyển Nhi kể rằng sáng nay cháu đột nhiên bị trúng độc, hiện tại sức khỏe của cháu như thế nào rồi? Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"
“Không cần, hiện tại cháu đã bình thường rồi, chỉ là cháu không ngờ, cháu chỉ vừa mới tới Thần Giang, vậy mà đã gặp phải loại chuyện trúng độc như thế này.”
Lâm Mộc đi xuống lầu và nói tiếp: “Lại nói, mấy ngày nay, ngoài việc ngồi trên xe thì cháu chỉ tham dự bữa tối của gia đình họ Khâu, cháu vẫn nghĩ không ra làm thế nào mà cháu lại có thể bị trúng độc được."
"Chuyện này chắc chắn phải tìm hiểu cho rõ ràng, nếu như cháu cần sự giúp đỡ của dì thì cháu cứ nói nhé!” Khâu Anh nói.
“Vâng, cháu nhất định sẽ điều tra.” Trên mặt Lâm Mộc nở nụ cười.
"Đúng rồi, hôm qua Uyển Nhi không phải nói là muốn đi dạo phố sao? Hiện tại đúng lúc mẹ có thời gian, hay là để mẹ đưa hai đứa đi, nhân tiện dẫn hai đứa đi dạo quanh Thân Giang." Khâu Anh nói.
“Mẹ ơi, không được, bây giờ đã không còn sớm nữa rồi, bác cả đã nói hôm nay sẽ gửi tài liệu đến cho con mà.” Trần Uyển Nhi từ chối.
Khâu Anh vỗ đầu cô: "Nói đến chuyện này, hôm qua mẹ quên dặn con, sau khi con nhận được tài liệu thì nhớ chụp ảnh gửi qua cho mẹ, mẹ xem giúp con xem thử có vấn đề gì không."
"Chờ con làm xong việc này, mẹ sẽ đưa con đi dạo phố, vậy bây giờ mẹ đi trước đây."
Khâu Anh nói xong liền tạm biệt rồi lên xe rời khỏi biệt thự.
“Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ!”
Ngay khi Khâu Anh vừa đóng cửa xe, bà ta không nhịn được mà vỗ mạnh vào tay lái, sắc mặt trở nên khó coi.
Lâm Mộc chưa chết, có nghĩa là nhiệm vụ của bà ta đã thất bại!
Sau đó bà ta lập tức phóng xe đi thật nhanh.
Không lâu sau khi Khâu Anh rời đi thì Khâu Thiên Thiên lái xe đến biệt thự.
“Em họ Uyển Nhi, đây là tài liệu mà ba chị yêu cầu chị đưa sang cho em.” Khâu Thiên Thiên đưa tài liệu trên tay cho Trần Uyển Nhi.
“Chị họ, làm phiền chị rồi.” Trần Uyển Nhi lịch sự cười cười, cầm lấy túi tài liệu.
"Em họ Uyển Nhi, đừng lo lắng quá, ba chị đã chuẩn bị gần hết cho cuộc đàm phán lần này rồi, em có thể dựa theo giá cả trên tài liệu, ngày mai cứ thế đến gặp đối tác là được." Khâu Thiên Thiên cười nói.
“Chị họ Thiên Thiên, cho em gửi lời cảm ơn bác cả.” Trần Uyển Nhi cười đáp lại.
"Không cần cảm ơn, mọi người đều là người một nhà, em lại vừa mới đến Thân Giang, ba chị là bác cả của em, chị là chị họ của em, đáng lẽ phải giúp đỡ em nhiều hơn mới đúng." Khâu Thiên Thiên nói.
“Em họ Uyển Nhi, vậy chị đi trước đây, nếu có gì không hiểu thì có thể gọi cho chị.”
Sau khi Khâu Thiên Thiên nói xong, cô ta chào tạm biệt và rời đi.
Sau khi cô ta rời khỏi biệt thự, Trần Uyển Nhi mở túi tài liệu và kiểm tra nội dung tài liệu bên trong.
“Uyển Nhi, mặc dù lời nói của Khâu Thiên Thiên nghe rất hay, nhưng cô vẫn phải cẩn thận.” Lâm Mộc nhắc nhở.
Trần Uyển Nhi khinh thường cười: "Lâm Mộc, đương nhiên tôi biết! Vừa rồi tôi cảm ơn chị ta như vậy cũng chỉ là cùng chị ta diễn nốt thôi, anh đừng cho Trần Uyển Nhi tôi là đồ ngốc như vậy chứ?"
Lâm Mộc bĩu môi: "Nói vậy thì, cô là người có khá nhiều mưu mô, xem ra về sau tôi phải đề phòng cô, tránh trường hợp cô lại diễn trò với tôi."
"Anh..."
“Tôi với chị ta và tôi đối với anh có thể giống nhau được sao?” Trần Uyển Nhi tức giận nói.
“Vậy thì cô nói cho tôi biết, có gì khác nhau nào?” Lâm Mộc tò mò cười.
“Tôi lười nói cho anh biết, tôi phải đi đọc tài liệu.”
Trần Uyển Nhi cúi đầu tập trung vào tài liệu.
Nửa giờ sau, Trần Uyển Nhi đặt đống tài liệu trong tay xuống.
"Cô đã đọc xong chưa? Có thu hoạch được gì không? Cô có chắc chắn về dự án lần này sẽ thành công không?" Lâm Mộc hỏi.
Trần Uyển Nhi nói: “Dự án cạnh tranh lần này là một đơn hàng vận chuyển đường biển từ một công ty ở vùng khác, giá cuối cùng mà gia đình họ Khâu đưa ra là mười triệu."
“Tuy đây không phải đơn hàng lớn, giá trị lợi nhuận cũng không cao, nhưng đây là nghiệp vụ chính của gia đình họ Khâu, vì vậy giá cả của gia đình họ Khâu có thể thấp hơn một chút so với giá cả của các công ty khác khi cạnh tranh, với mức giá mười triệu này thì nhà họ Khâu đã có một chút lợi nhuận rồi, còn nếu như các công ty khác mà đưa ra mức giá như vậy thì không thể nào có lời được.”
“Còn thời gian đấu thầu là hai giờ chiều mai.”
Với dự án cạnh tranh kiểu đấu thầu như thế này, theo yêu cầu tiêu chuẩn hóa, bên nào có giá thấp hơn thì bên đó sẽ được giao nhận hàng.
Dù sao thì với người kinh doanh mà nói, sẽ ưu tiên hợp tác với công ty nào đáp ứng được yêu cầu nhưng lại tốn ít tiền hơn.
“Vì vậy, dự án đấu thầu làn này xem như là chắc chắn rồi.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi gật đầu: "Theo tài liệu thì đúng là như vậy, nhưng tất cả những điều này đều là dựa theo tài liệu mà thôi, dù gì thì tôi cũng không biết nhiều về ngành này nên không thể chắc chắn được những số liệu trong này có chính xác hay không."
Lâm Mộc nói: "Chỉ trong một ngày, nhất định là không đủ thời gian để cho cô đi tìm hiểu về tình hình lợi nhuận và giá cả của ngành này được, gửi cho mẹ cô xem thử đi, dì ấy nhất định hiểu rõ hơn ai hết."
Chương 165: Thương lượng
“Được rồi!”
Trần Uyển Nhi gật đầu, sau đó chụp ảnh tài liệu và gửi sang cho mẹ cô Khâu Anh.
Khoảng mười phút sau, Trần Uyển Nhi nhận được tin nhắn trả lời của Khâu Anh, bà ta nói rằng mình đã đọc nội dung của tài liệu, không có vấn đề gì cả, giá cả cũng bình thường nên Trần Uyển Nhi không cần lo lắng.
“Nếu mẹ cô đã nói nội dung tài liệu không có vấn đề gì, vậy chắc cũng không có vấn đề gì lớn.”
Lâm Mộc lại nói tiếp: “Chỉ là tôi luôn cảm thấy việc này hình như thành công quá dễ dàng, làm sao bác cả của cô lại có thể chủ động tặng không nó cho cô được chứ?"
Lâm Mộc vẫn luôn cảm thấy Khâu Hậu Minh đã chủ động làm ra chuyện này, vậy chắc phải có cái gì đó gian xảo trong đó.
"Tôi hiểu, nhưng chúng ta cũng chỉ mới đến đây, bây giờ chúng ta cũng không thể phát hiện ra bất kỳ vấn đề nào, chỉ có thể đợi ngày mai rồi đi từng bước xem như thế nào." Trần Uyển Nhi nói.
"Buổi đấu thầu sẽ diễn ra vào lúc hai giờ chiều ngày mai, vậy chúng ta nên đến đó vào buổi trưa và gặp các ông chủ của một số công ty có tư cách cạnh tranh trước để gặp mặt và nói chuyện xem sao." Lâm Mộc nói.
“Dù gì thì tôi cũng là người mới đến, sợ là không dễ để làm cho bọn họ nói chuyện với chúng ta một cách chân thành?” Trần Uyển Nhi nói.
"Chuyện ngày mai thì để mai nói đi, còn chiều nay tôi sẽ cùng cô đi dạo phố và mua sắm ở Thần Giang." Lâm Mộc nói.
“Thật không?” Trần Uyển Nhi lộ ra vẻ vui mừng.
“Đi thôi.”
Lâm Mộc trực tiếp đi về phía cửa.
“Này, chờ tôi với.” Trần Uyển Nhi nhanh chóng đi theo.
...
Bên kia.
Khâu Anh lái xe đi đến tòa nhà cũ.
Trong văn phòng trên tầng ba.
Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy Khâu Anh bước vào, ông ta ngẩng đầu lên nói: “Khâu Anh, tôi vừa mới báo tin về cái chết của Lâm Mộc, chắc là cô đã xác nhận thi thể của cậu ta rồi đúng không?”
Nghe xong những lời này, Khâu Anh vốn đang hơi khẩn trương nên sắc mặt bà ta càng trở nên khó coi hơn.
“Đạo sư, có… có chuyện xảy ra rồi, cậu ta không chết.” Giọng nói của Khâu Anh vô cùng nhỏ.
"Cái gì? Không chết sao?!"
Người đàn ông trung niên cau mày: "Làm sao có khả năng đó được, tối hôm qua không phải cô đã nói tận mắt nhìn thấy cậu ta uống thuốc độc sao? Đó là độc dược cấp A của Quang Minh Hội, chỉ cần cậu ta đã uống vào thì không thể không chết được!"
Khâu Anh bất lực nói: "Đạo sư, tôi đã tận mắt chứng kiến cậu ta uống thuốc độc, theo như lời của con gái tôi thì sáng nay đúng là cậu ta đã bị trúng độc, nhưng tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra, cậu ta vẫn sống sót và hiện tại vẫn bình thường, không hề bị tổn hại gì hết."
"Khâu Anh, cô nói thế thì mọi chuyện phải làm sao bây giờ? Tôi đã báo tin là cậu ta chết rồi, có lẽ tin tức cũng đã được truyền sang phía Châu u, bây giờ tôi phải giải thích với phía trên như thế nào bây giờ!” Khuôn mặt người đàn ông trung niên trở nên u ám.
“Đạo sư, tôi cũng không biết tại sao độc dược cấp A lại không thể giết được cậu ta nữa.”
Khâu Anh cảm thấy hơi oan ức, dù sao thì nhiệm vụ của bà ta cũng chỉ là hạ độc mà thôi.
Bà ta cũng đã hạ độc thành công, nhưng cậu ta không chết, đó là vấn đề của chất độc, tại sao lại trách bà ta được.
Ánh mắt người đàn ông trung niên vẫn u ám: "Vậy thì lại động tay động chân với cậu ta lần nữa, lần này nhất định phải làm tới cùng, phải thành công giết chết được cậu ta thì mới có thể giải thích được về tin tức đã truyền đi."
"Vậy phải làm như thế nào? Chẳng lẽ lại tiếp tục hạ độc sao? Nhưng ngay cả chất độc cấp A cũng không thể giết được cậu ta!"
"Tất nhiên là phải đổi cách khác, cậu ta là một người tu luyện, những phương pháp thông thường và những sát thủ bình thường đều vô dụng với cậu ta, trong hai ngày tới tôi sẽ nghĩ ra một kế hoạch mới, đến lúc đó cô sẽ chịu trách nhiệm thực hiện nó." Người đàn ông trung niên nói.
“Vâng.” Khâu Anh trả lời.
...
Bên kia.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đi đến một trung tâm thương mại tên là Đại Thiên Địa ở thành phố Thân Giang.
“Ở đây thực sự rất náo nhiệt.” Trần Uyển Nhi vừa đi dạo vừa nói.
“Giá cả cũng rất cao, cao hơn nhiều so với Kim Châu và Ninh Đô.” Lâm Mộc cảm thán.
Vừa mới mua một ít trà sữa và đồ ăn vặt thôi mà giá cả thực sự rất đắt.
“Em họ Uyển Nhi!”
Có ai đó đột nhiên vỗ vào người Trần Uyển Nhi từ phía sau.
Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc quay đầu lại, thấy người đó là Khâu Thiên Thiên.
“Chị họ Thiên Thiên, sao chị lại ở đây?” Trần Uyển Nhi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ta.
"Có một võ quán ở gần đây, bạn trai chị sẽ thường đến học ở đó mỗi khi rảnh rỗi, sau khi anh ấy học xong thì chị sẽ đến đón anh ấy." Trong lời nói của Khâu Thiên Thiên mang theo vài phần tự hào.
“Nếu hay đến học ở võ quán, vậy bạn trai của chị chắc chắn sẽ rất lợi hại.” Trần Uyển Nhi nói.
Khâu Thiên Thiên giả vờ khiêm tốn: "Cũng tạm, gia đình anh ấy dù sao cũng là một trong mười gia tộc hàng đầu ở Thân Giang, anh ấy chẳng những có nhiều thành tựu ở trên thương trường mà còn rất thông thạo võ nghệ.”
“Ở trong giới võ thuật Thân Giang, anh ấy cũng khá nổi tiếng, anh ấy cũng cao ráo đẹp trai, ưu điểm lớn nhất khi ở bên anh ấy chính là cảm giác an toàn có một không hai."
Sau đó Khâu Thiên Thiên đưa mắt về phía Lâm Mộc:
"Em họ Uyển Nhi, em thật sự mang người này đi chơi cùng em sao? Nghiêm túc mà nói, chị cũng không hiểu ánh mắt nhìn người của em họ cho lắm, tiêu chuẩn tìm bạn trai của em... Không phải là quá thấp rồi sao?
"Nhưng mà dù sao thì quanh năm em cũng chỉ ở trong một thành phố nhỏ, cũng chưa được mở mang tầm mắt nhiều. "
Lâm Mộc bình tĩnh nói: "Cô Khâu Thiên Thiên, đừng nhìn mọi người qua khe cửa của cô, một nơi nhỏ bé cũng có thể ẩn giấu một nhân vật lớn."
"Haha, ý của anh là, anh là một nhân vật lớn sao?" Khâu Thiên Thiên cười.
"Đại nhân vật thì tôi cũng không dám nhận, tôi ở Kim Châu cũng chỉ học qua một ít võ phòng thân mà thôi, chắc là cũng có thể trao đổi một chút với bạn trai của cô đấy."
"Với bộ dạng này của anh sao? Quên đi." Khâu Thiên Thiên che miệng cười.
Ngay lập tức, cô ấy nhìn Trần Uyển Nhi: "Em họ Uyển Nhi, em đến khu thương mại Đại Thiên Địa này để mua sắm đúng không? Đây là lần đầu tiên em đến Thân Giang, chắc em không quen với nơi này, chị là chị họ, hôm nay chị sẽ đưa em đi dạo!”
“Không cần, em đi dạo quanh đây là được.” Trần Uyển Nhi mỉm cười từ chối.
“Không cần cái gì, cứ đi với chị họ đi!”
Khâu Thiên Thiên có vẻ như rất nhiệt tình, kéo Trần Uyển Nhi đi về phía trước.
Cứ như vậy, Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đành đi theo Khâu Thiên Thiên vào sâu bên trong khu thương mại.
“Lớp học của bạn trai chị sắp kết thúc rồi, chúng ta hãy đón anh ấy trước, sau đó cùng nhau đi mua sắm.”
Khâu Thiên Thiên vừa nói vừa đưa Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đến một nơi gọi là Tiên Hạc võ quán – chi nhánh Đại Thiên Địa.
Võ quán được trang trí theo phong cách cổ kính, trông đơn giản mà vô cùng sang trọng.
"Giá nhà ở khu thương mại này cao đến ngất ngưởng, Tiên Hạc võ quán có thể mở võ đường ở đây, lại còn mở được một võ trường lớn như vậy, hai người có thể nghĩ xem, thực lực của Tiên Hạc võ quán sẽ cao như thế nào!"
Khâu Thiên Thiên khoe khoang: "Mà bạn trai của tôi chính là đồ đệ của người đứng đầu Tiên Hạc võ quán này, là một võ sư của Tiên Hạc võ quán."
Bình luận facebook