Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171-175
Chương 171: Đấu thầu
“Bây giờ tôi còn vội đến tham gia buổi đấu thầu đấy, thôi bỏ đi, ai kêu tôi xui xẻo gặp phải chuyện rắc rối của anh chứ, để tôi đưa anh tới viện trước vậy.”
Lâm Mộc liếc nhìn đồng hồ, đưa người đàn ông này tới viện trước rồi đến buổi đấu thầu chắc vẫn đủ thời gian, dù sao anh cũng xuất phát sớm.
“Có điều tôi phải xử lý hiện trường chút đã.” Lâm Mộc nhìn về phía đám người Khô Lâu Hội đã bỏ mạng.
Đây là một con đường khá hẻo lánh, lúc này không có xe qua lại, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có xe đi qua, nếu không xử lý hiện trường giết chóc này thì kiểu gì cũng dây phải rắc rối không đáng có.
“Chuyện này thì anh cứ yên tâm, chốc nữa tôi gọi điện nhờ ba tôi thu dọn tàn cuộc giúp.” Người đàn ông trẻ nói.
“Được, vậy giao cho anh chuyện này.” Nói xong, Lâm Mộc đỡ anh ta đi về phía xe thương vụ của anh.
“Lâm Mộc... đây ...đây..” Mặt Trần Uyển Nhi trắng bệch, rõ ràng đã bị hù dọa vì chứng kiến màn chém giết hồi nãy.
Lâm Mộc dìu Người đàn ông trẻ vào hàng ghế sau rồi ngồi về ghế lái.
“Uyển Nhi, đừng nhìn phía đó nữa.” Lâm Mộc bưng mặt cô nàng quay về phía anh.
“Để cô phải nhìn thấy cảnh tượng hồi nãy rồi, thật xin lỗi, tôi chỉ định đi cứu người thôi, chẳng ngờ lại chạm trán với bọn sát thủ.”
“Mọi chuyện diễn tiến thành ra như vậy, tôi hoàn toàn không dự liệu trước được.”
Thân thủ của bốn người ban nãy chắc chắn là sát thủ chuyên nghiệp. Lâm Mộc nào ngờ sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy.
“Lâm Mộc, tôi không phải kiểu phụ nữ ngọt ngào ngây thơ, cũng không phải kẻ vô dụng, tôi... tôi có thể chấp nhận được những cảnh tượng như vậy.” Trần Uyển Nhi hít sâu một hơi ổn định tâm tình.
“Vậy thì tốt!” Dứt lời, Lâm Mộc khởi động xe chạy thẳng về hướng bệnh viện gần nhất.
“Đừng đến bệnh viện gần đây, không an toàn, phiền anh đưa tôi tới bệnh viện tư ở Quận An Đông.” Người đàn ông trẻ nói.
“Này, tôi cứu mạng anh còn đưa anh tới bệnh viện đều là ra tay trượng nghĩa không thu phí đấy!” Lâm Mộc nghẹn họng.
“Giờ anh còn kêu tôi đưa tới Quận An Đông, chạy xe tới đó mất một giờ đồng hồ, cả đi cả về hết hai giờ, anh cảm thấy như vậy có hợp lý không? Tôi đã nói mình phải tham gia buổi đấu thầu mà!”
“ n nhân, phiền anh giúp cho, tôi có thể trả thù lao mà.” Người đàn ông trẻ nói.
“Thôi bỏ đi, ai kêu tôi dây vào chuyện này chứ, còn tiền thù lao thì khỏi cần, tôi cũng không thiếu chút phí chạy xe.” Lâm Mộc quay xe chạy về phía Quận An Đông.
Bây giờ là 10h40, buổi đấu thầu bắt đầu lúc 2h chiều, Lâm Mộc tính thử thời gian thì vẫn kịp giờ.
Người đàn ông trẻ lập tức lấy di động gọi cho ba anh ta.
Trên đường đi, Lâm Mộc hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Dù sao anh ra tay giết người cũng coi như lội vào vũng nước đục này rồi, đương nhiên phải nắm rõ tình hình chứ nhỉ?
Người đàn ông trẻ bắt đầu kể lại: “Tôi âm thầm điều tra riêng một chuyện, lần tới tận gốc thì phát hiện ra chuyện này có dính dáng đến Khô Lâu Hội, tổ chức này che giấu rất tài, những người hay biết nội tình vô cùng ít, Khô Lâu Hội không hề đơn giản đâu.”
“Tôi lần theo manh mối để theo dõi thì bị Khô Lâu Hội phát hiện ra, bọn chúng lập tức truy sát tôi, sau đó những gì phát sinh thì hai người cũng thấy cả rồi đấy.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc hỏi: “Rốt cuộc Khô Lâu Hội làm cái gì, có gốc gác gì? Bọn người này hành sự bá đạo là thế, kẻ nào chống lưng cho chúng?”
“Những gì tôi tìm hiểu được chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nhưng tôi có thể đoán được bọn Khô Lâu Hội này không đơn giản, sau lưng chúng chắc hẳn dây dưa đến nhiều chuỗi lợi ích. ” Người đàn ông trẻ nói.
Anh tan nói tiếp: “ n nhân, cũng may hồi nãy anh đã diệt sạch đám người truy sát.”
“Chỉ cần tôi không nói ra, Khô Lâu Hội sẽ không biết anh cứu tôi, chuyện này sẽ không liên lụy tới anh nữa, cho nên anh không cần lo lắng.”
“Có điều thân thủ của ân nhân quả thực khiến tôi kinh ngạc không thôi, lẽ nào ân nhân là một Tu Hành Giả?”
“Anh biết Tu Hành Giả ư?” Lâm Mộc kinh ngạc.
“Tôi biết, còn từng gặp rồi, nói vậy ân nhân là Tu Hành Giả thật hả?” Người đàn ông trẻ nhìn Lâm Mộc.
“Không giấu gì anh, tôi chính là một Tu Hành Giả.” Lâm Mộc đáp.
“ n nhân, tôi là Lâm Hạo Quân, không biết ân nhân tên gì.” Người đàn ông trẻ nói.
“Tôi là Lâm Mộc.” Lâm Mộc đáp.
“ n nhân Lâm Mộc, hồi nãy anh nói vội tham gia buổi đấu thầu, không rõ là buổi đấu thầu gì vậy?” Lâm Hạo Quân hỏi.
Lâm Mộc không nghĩ ngợi gì nhiều, bèn nói sơ qua chuyện tham gia đấu thầu lần này của Trần Uyển Nhi.
“Đây là vụ làm ăn đầu tiên mà Trần Uyển Nhi – bạn của tôi cần giao dịch khi tới Thành phố Thân Giang, chuyện lần này khá quan trọng với cô ấy.” Lâm Mộc nói.
“Đơn làm ăn này không lớn, tuy giá trị lên tới một tỷ nhân dân tệ, nhưng lợi nhuận thực tế sau khi trừ chi phí có lẽ chỉ rơi vào khoảng 30 đến 50 triệu nhân dân tệ. Muốn có được lợi nhuận này còn yêu cầu tất cả các bước thực thi phải thuận lợi suôn sẻ. ” Lâm Hạo Quân nói.
“Ồ, anh cũng hiểu rõ việc kinh doanh nhỉ, tôi chỉ nói sơ qua mà anh có thể tính được lợi nhuận cơ à?” Lâm Mộc kinh ngạc.
“Tôi khá rành chuyện kinh doanh ở Thành phố Thân Giang mà.” Lâm Hạo Quân cười đầy tự tin.
Lúc Lâm Mộc đưa anh ta tới bệnh viện tư ở Quận An Đông đã là 12h đúng.
Sau đó anh lập tức lái xe về phía khách sạn tổ chức đấu thầu.
Khi đến khách sạn đã hơn 1h chiều.
“Bộ vest này của tôi không mặc được nữa rồi.” Lâm Mộc cúi đầu nhìn quần áo trên người anh.
Khi trước anh chạy tới cứu người trong xe đang bốc cháy, bộ vest của anh đã bị dây bẩn, thậm chí còn thủng vài chỗ.
Nếu mặc thứ quần áo này vào hội trường thì quả là làm trò cười cho người khác.
“Thế cởi ra đi, mặc mình áo sơ mi thôi.” Trần Uyển Nhi nói.
Lâm Mộc nhanh chóng cởi áo khoác, Trần Uyển Nhi cũng duỗi bàn tay ngọc trắng nõn của cô ra giúp anh chỉnh lại cổ áo sơ mi.
“Mặc như này cũng tốt mà, vẫn đẹp trai như trước.”
Hai người xuống xe rồi vội lên hội trường đấu giá.
Khi hai người tới hội trường đã là 1h30.
Nhân viên công ty tham gia đấu thầu gần như đã an vị trong hội trường.
Lúc đó Lâm Mộc còn tính toán, hôm nay phải đến sớm chút, nhân lúc các công ty đấu thầu chưa vào hội trường, tìm họ trò chuyện để nắm sơ qua tình hình.
Giờ bọn họ ngồi yên vị hết rồi, bên gọi thầu cũng có mặt trong hội trường, dự tính tìm công ty đấu thầu nói chuyện quả không thực tế chút nào.
Chương 172: Buổi đấu thầu bắt đầu
Dù sao loại hành vi móc nối này cũng là thủ đoạn không chính đáng, cho nên không thể tiến hành trước mặt Bên gọi thầu.
Sau khi Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi ổn định chỗ ngồi.
Lâm Mộc an ủi: “Uyển Nhi, giờ chúng ta cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ đành lặng lẽ chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu thôi.”
“Nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, nếu không có gì bất ngờ, chúng ta giành được hạng mục này hoàn toàn không thành vấn đề. ”
“Ừm.” Trần Uyển Nhi khẽ gật đầu.
2h chiều, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Tổng giám đốc của Bên gọi thầu ngồi ở phía trước, tuyên đọc thư mời thầu.
Xét cho cùng, đây là buổi đấu thầu do một doanh nghiệp tư nhân tổ chức, vì vậy chỉ cần thương lượng ổn thỏa là xác định được bên trúng thầu.
“Các vị báo giá đi.” Sau khi đọc thư mời thầu xong, Tổng giám đốc Bên gọi thầu nhìn về phía các công ty dự thầu.
Trong các Bên dự thầu, ai thu tiền ít và có thực lực mạnh, đương nhiên sẽ được Bên gọi thầu lựa chọn.
Một ông chủ giơ bảng đầu tiên: “Tập đoàn Xuân Thủy báo giá 1,2 tỷ nhân dân tệ!”
“Tập đoàn Thịnh Viễn 1,15 tỷ! ”
“Tập đoàn Uy Vận 1,1 tỷ!”
Trần Uyển Nhi cũng giơ bảng: “Tập đoàn Khâu Hàng một tỷ chín mươi triệu nhân dân tệ!”
Con số Trần Uyển Nhi đưa ra thu hút không ít ánh nhìn ở hội trường.
“Cô ấy là ai? Chưa thấy bao giờ! Sao Tập đoàn Khâu Hàng có thể phái một cô gái trẻ như vậy tới dự đấu thầu, hơn nữa còn là gương mặt mới?”
“Tập đoàn Khâu Hàng phái người như này tới tham dự, thật sự sẽ thắng thầu được sao?”
“Xem ra Tập đoàn Khâu Hàng không coi trọng hạng mục này rồi, nếu họ không quyết tâm dành hạng mục thì chúng ta có cơ hội thắng thầu rồi!”
Hội trường xôn xao tiếng bàn tán.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ giơ tấm bảng: “Tập đoàn Uy Vận, một tỷ tám mươi triệu!”
Một công ty khác nhanh chóng báo giá một tỷ bảy mươi triệu.
“Tập đoàn Uy Vận, một tỷ năm mươi triệu.”Người đàn ông trung niên bụng phệ lại tiếp tục giơ bảng.
Con số này vừa đưa ra, các công ty dự thầu bắt đầu do dự và trầm ngâm.
Nếu tiếp tục ép giá xuống dưới mức giá một tỷ năm mươi triệu, lợi nhuận thu được sẽ vô cùng mỏng.
Ngoài cân nhắc mức giá mà đối thủ đưa ra, bọn họ còn phải suy nghĩ tính toán lợi nhuận có thể đạt được nếu mình cũng đưa ra mức giá đó, liệu có đáng để dành hạng mục này hay không?
Đương nhiên các công ty nguyện ý tiếp tục lao vào vòng đua dự thầu không còn nhiều.
“Tập đoàn Khâu Hàng, một tỷ bốn mươi triệu.” Trần Uyển Nhi nhanh chóng giơ bảng giá.
Trần Uyển Nhi không báo ngay mức giá một tỷ, bởi mức giá vừa đưa ra đủ khiến các công ty dự thầu phải rút lui, nếu có thể thắng thầu với giá một tỷ bốn mươi triệu thì đương nhiên là chiến thắng đem lại lợi nhuận tốt nhất rồi.
Một tỷ là mức giá thấp nhất mà Tập đoàn Khâu Hàng có thể chấp nhận được, nhưng không phải mức giá tiêu chuẩn.
Nếu Trần Uyển Nhi có thể dành được hạng mục với mức giá cao hơn, đồng nghĩa với việc cô nàng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, nếu thắng thầu với mức giá một tỷ, chỉ coi như miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
“Tập đoàn Uy Vận, một tỷ!”Người đàn ông bụng phệ cười giơ bảng.
Mức giá vừa đưa ra, cả hội trường bỗng ồn ào xôn xao.
“Ông chủ Đàm của Tập đoàn Uy Vận đưa mức giá một tỷ ư? Thế thì thắng thầu cũng gần như không có lợi nhuận!”
“Ông chủ Đàm, đầu óc ông không có vấn đề chứ? Đua như vậy căn bản không có lợi mà!”
Tập đoàn Khâu Hàng đưa ra mức giá này thì bọn họ còn hiểu được, Tập đoàn Uy Vận của ông ta dựa vào cái gì mà ra giá như vậy?
“Hahaa, đương nhiên Đàm Mỗ tôi không có vấn đề gì rồi!” Người đàn ông bụng phệ cười nói.
Sắc mặt Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đều không tốt đẹp gì cho cam.
“Uyển Nhi, cô cũng báo một tỷ đi!” Lâm Mộc nói.
“Tập đoàn Khâu Hàng, một tỷ!” Trần Uyển Nhi gật đầu rồi giơ bảng.
Cùng một mức giá đưa ra, nhưng Tập đoàn Khâu Hàng là tập đoàn lớn, lại có lợi thế chuyên nghiệp trong mảng vận tải đường biển, chắc chắn Tập đoàn Khâu Hàng sẽ được Bên gọi thầu lựa chọn.
Trần Uyển Nhi nhìn ông chủ của Tập đoàn Uy Vận: “Ông chủ Đàm, ông dành được hạng mục này cũng làm ăn không có lời, nể mặt Tập đoàn Khâu Hàng, nhường chúng tôi nhận hạng mục này đi.”
“Cô nhóc, Tập đoàn Khâu Hàng lợi hại thật đó, nhưng cô là ai? Thành phố Thân Giang có nhân vật như cô sao? Với Đàm Mỗ tôi, mặt mũi của cô chẳng cần phải nể nang gì cả!” Ông chủ Đàm cười lớn.
Sau đó ông ta giơ bảng, cất giọng âm vang: “Tập đoàn Uy Vận, 990 triệu!”
Cả hội trường lại xôn xao.
“Ông chủ Đàm dám báo cả mức giá này sao?”
“Có nhầm lẫn không vậy, thắng thầu với mức giá này có khi còn làm ăn lỗ vốn ấy chứ!”
“Ông ta nhận hàng mục này, không phải nhọc lòng mà chẳng nên công cáng gì sao? Không những có khả năng bị lỗ vốn, còn phải chịu rủi ro vốn và rủi ro kinh doanh!”
Đám người có mặt trong hội trường đều không sao hiểu nổi.
Sắc mặt Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc khó coi vô cùng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đương nhiên bọn họ chẳng thể tiếp tục báo giá.
Lâm Mộc đứng dậy nói: “Ông chủ Đàm, thương nhân không nhận mối làm ăn lỗ vốn, không cần phải làm như vậy đâu!”
Ông chủ Đàm dựa lưng vào ghế, nhìn Lâm Mộc đầy khinh bỉ: “Ô, cậu lại là thứ chui ra từ xó xỉnh nào thế, còn dám dạy đời tôi cơ đấy? Nhìn dáng vẻ cậu chắc là một vệ sĩ nhỉ, chỗ này cậu không có tư cách lên tiếng đâu!”
Giám đốc Bên gọi thầu nói: “Các vị, buổi đấu thầu hôm nay hoàn toàn công khai, các bên dự thầu đưa ra mức giá trên tinh thần tự nguyện, đề nghị người khác không quấy phá buổi đấu thầu!”
Lâm Mộc nghe vậy thì ngồi lại xuống ghế.
Không còn công ty nào giơ bảng giá, mối làm ăn này rơi vào tay ông chủ của Tập đoàn Uy Vận.
Bước ra khỏi khách sạn, Trần Uyển Nhi mặt ủ mày ê ngồi lên xe.
“Lần này về khó ăn nói rồi, nhiệm vụ đầu tiên gia tộc giao cho mà tôi lại thất bại.” Trần Uyển Nhi nói.
Trong mắt nhà họ Khâu, đây là một hạng mục vô cùng đơn giản, nhưng Trần Uyển Nhi lại không hoàn thành nhiệm vụ đơn giản này, nhà họ Khâu sẽ cười nhạo cô nàng thế nào đây?
Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng: “Thương nhân không nhận mối làm ăn lỗ vốn, nếu không có nguyên nhân nào khác, Ông chủ Đàm sẽ chẳng cạnh tranh với mức giá cầm chắc khả năng thua lỗ như vậy! Phía sau chuyện này ắt có điểm mờ ám!”
Khả năng làm ăn lỗ vốn rành rành ra đó, Tập đoàn Uy Vận còn một mực dành lấy, rõ ràng chuyện này có vấn đề mà!
Chương 173: Quả nhiên là ông ta
“Nhưng tôi và ông chủ Tập đoàn Uy Vận không quen biết nhau, càng không có thù oán gì, sao ông ta phải chĩa mũi nhọn vào tôi? Mục đích của ông ta là gì?” Trần Uyển Nhi mù mờ hỏi.
“Chuyện đã đến nước này, cô cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, chúng ta về trước đã.” Lâm Mộc khởi động xe.
Trên đường về, Khâu Anh cũng gọi điện hỏi Trần Uyển Nhi kết quả vụ đấu thầu có thuận lợi hay không.
Cô nàng thành thật báo đã thất bại.
Nghe xong mức giá 990 triệu của Tập đoàn Uy Vận, Khâu Anh vô cùng kinh ngạc.
“Con gái, đây chỉ là một mối làm ăn nhỏ có lợi nhuận mỏng, không thắng thầu cũng chẳng hề gì, con đừng có nản lòng, sau này còn đầy cơ hội, mẹ sẽ sắp xếp cho con.” Khâu Anh an ủi.
Về đến biệt thự, Lâm Mộc dặn Trần Uyển Nhi ở nhà, anh có chuyện cần ra ngoài một chuyến.
Dặn xong, Lâm Mộc vội vàng rời đi. Anh tìm kiếm địa chỉ Tập đoàn Uy Vận trên mạng rồi lái xe tới đó.
Nơi làm việc của Tập đoàn Uy Vận đặt ở một tòa nhà.
Lâm Mộc ngồi canh ở bên ngoài tới nhá nhem tối thì thấy Ông chủ Đàm rời khỏi tòa nhà, sau đó ngồi lên một chiếc xe thương vụ.
Lâm Mộc lái xe bám theo, cuối cùng dừng ở một KTV.
Lâm Mộc âm thầm theo gót ông ta, cho đến khi Ông chủ Đàm bước vào một phòng bao.
Trước cửa phòng bao có hai tên vệ sĩ đứng canh. Lâm Mộc dứt khoát đi lên trước.
“Anh làm gì thế?” Hai tên vệ sĩ ngăn Lâm Mộc lại.
“Không làm gì cả, chỉ ngó chút thôi!” Lâm Mộc đánh ngất hai tên vệ sĩ.
Để không thu hút sự chú ý của phục vụ trong KTV, Lâm Mộc ấn hai tên vệ sĩ đã hôn mê lên tường. Từ đằng xa nhìn qua, chỉ tưởng rằng Lâm Mộc đang trò chuyện với hai tên vệ sĩ.
Lâm Mộc nhìn vào phòng bao thông qua cánh cửa thủy tinh trong suốt.
Bác cả của Trần Uyển Nhi – Khâu Hậu Minh đang ngồi trong phòng bao.
“Quả nhiên là ông ta!” Lâm Mộc sa sầm mặt.
Hôm nay vừa kết thúc buổi đấu giá, anh đã nghi ngờ Khâu Hậu Minh là kẻ đầu sỏ đứng sau chuyện này.
Giờ thấy ông ta gặp riêng Ông chủ Đàm, nghi ngờ của anh liền được kiểm chứng.
Vừa bước vào phòng, Ông chủ Đàm đã niềm nở bước lên chào hỏi Khâu Hậu Minh.
“Ông chủ Đàm, mọi chuyện thế nào rồi?” Khâu Hậu Minh ngồi trên sofa hỏi.
“Anh Khâu cứ việc yên tâm, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Tập đoàn Uy Vận thuận lợi dành được hạng mục lần này!” Ông chủ Đàm cười nói.
“Ông cũng yên tâm đi, dù vụ làm ăn này có thua lỗ cũng lỗ nhiều nhất hai đến ba triệu thôi, tôi sẽ bù lỗ cho ông, còn nữa, chuyện hợp tác có lợi nhuận lớn mà tôi hứa hẹn, đương nhiên nói được làm được rồi.” Khâu Hậu Minh nói.
Lâm Mộc đứng ở cửa phòng bao, dứt khoát lấy di động ra quay lại video.
Vốn dĩ hôm nay Lâm Mộc định bụng tìm Ông chủ Đàm, sau đó lựa cơ hội trò chuyện riêng với ông ta, tìm đủ mọi cách để buộc ông ta nói ra sự thật.
Giờ thấy hai người này gặp gỡ rồi, đương nhiên Lâm Mộc không cần hành động thừa thãi nữa.
Sau khi ghi hình xong, Lâm Mộc vội vã rời đi.
Lúc anh về đến biệt thự của Trần Uyển Nhi, đã là 9h tối.
Trần Uyển Nhi vẫn ngồi chờ anh trong phòng khách, vừa nhác thấy bóng anh, cô nàng lập tức đứng dậy: “Lâm Mộc, sao muộn vậy mới về, rốt cuộc anh đi làm việc gì thế?”
Ban ngày mới xảy ra chuyện với Khô Lâu Hội, giờ Lâm Mộc lại về muộn, Trần Uyển Nhi đương nhiên lo lắng trong lòng.
“Tôi đi thu thập chứng cứ, cô xem đi.” Lâm Mộc mở đoạn video cho cô nàng nhìn.
“Chứng cứ? Chứng cứ gì cơ?” Trần Uyển Nhi tò mò nhận di động.
Vừa nhìn thấy hình ảnh trong video, mặt cô nàng bỗng biến sắc: “Chẳng ngờ ông chủ của Tập đoàn Uy Vận lại gặp mặt bác cả của tôi, lẽ nào vụ đấu thầu hôm nay, ông ta được bác cả sai phái nên mới cố tình ép giá như vậy?” Trần Uyển Nhi hỏi.
“Không sai, chính tôi quay lại video này, khi ấy KTV quá ồn ào nên không nghe rõ đoạn hội thoại trong video, nhưng quả thực tôi đứng ở cửa phòng bao đã nghe rõ.” Lâm Mộc nói.
“Đáng ghét! Ông ta cố tình giao vụ đấu thầu này cho tôi để chỉnh tôi đó mà! Khi trước ông ta còn nói lời lẽ đường hoàng lắm cơ!” Gương mặt Trần Uyển Nhi lộ vẻ tức giận.
“Chẳng phải khi trước Dì Khâu đã nói bác cả của cô muốn giành quyền kiểm soát nhà họ Khâu sao, tôi chẳng thấy bất ngờ gì khi ông ta giở trò như vậy.” Lâm Mộc nói.
“Lâm Mộc, cảm ơn anh đã thu thập chứng cứ giúp tôi.” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc bằng ánh mắt tha thiết chân thành.
“Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi thấy không quen, tôi đã hứa với Lão Trần tới đây bảo vệ cô rồi mà....” Lâm Mộc gãi đầu nói.
10h sáng ngày hôm sau, Trần Uyển Nhi nhận được điện thoại.
“Con gái, bà ngoại kêu con qua dùng cơm ở biệt thự của bà vào trưa nay, chắc con nhớ đường rồi nhỉ?” Khâu Anh nói.
“Được, con biết rồi.” Trần Uyển Nhi đáp.
Lần trước cô nàng và Lâm Mộc đã qua biệt thự của Lão Thái Quân, cho nên lần này không cần người dẫn đường nữa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Buổi trưa, trong biệt thự của Lão Thái Quân.
Khâu Hậu Minh dẫn con gái ông ta là Khâu Thiên Thiên tới biệt thự, hai người họ đang trò chuyện với Lão Thái Quân nhà họ Khâu.
Khâu Hậu Minh nói: “Mẹ, hôm qua con hỏi thăm chút tin tức thì biết Uyển Nhi đã thất bại trong lần đấu thầu này rồi.”
“Lần đấu thầu này có thể gọi là nhiệm vụ chẳng chút khó khăn, không ngờ con bé có thể thất bại, chỉ e Uyển Nhi không có tư chất kinh doanh, nếu giao cho con bé một vị trí quan trọng ở nhà họ Khâu, sợ là con bé sẽ làm hỏng chuyện.”
Khâu Thiên Thiên cũng bồi thêm vài câu: “Dù sao em ấy cũng xuất thân từ thành phố nhỏ, quan niệm và tư tưởng đã định hình từ lâu, nào có khả năng bồi dưỡng tiền đồ gì nữa.”
Lão Thái Quân nói: “Mẹ đã gọi con bé qua dùng cơm rồi, nếu Uyển Nhi thực không có tư chất kinh doanh, thì sắp xếp một vị trí nhàn hạ cho con bé vậy!”
Khâu Thiên Thiên cười khinh miệt: “Cháu thấy Uyển Nhi bị cậu bạn trai ở cái thành phố nhỏ kia hủy hoại rồi ý!”
Cô ta vừa dứt lời thì quản gia dẫn Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc vào phòng khách biệt thự.
“Bà ngoại!” Trần Uyển Nhi nhoẻn cười rồi hành lễ với Lão Thái Quân.
“Uyển Nhi, sao cháu lại dẫn cậu ta theo cùng nữa vậy!” Vừa thấy Lâm Mộc, Lão Thái Quân đã sa sầm mặt.
Trần Uyển Nhi không nói nên lời.
“Uyển Nhi, nghe nói cháu làm hỏng chuyện đấu thầu hôm qua hả? ” Lão Thái Quân sa sầm mặt hỏi.
“Bà ngoại, Tập đoàn Uy Vận cố tình ép giá xuống thấp ạ.” Trần Uyển Nhi tủi thân nói.
Chương 174: Chứng cứ
Khâu Hậu Minh bày ra bộ dạng người nhân hậu: “Mẹ, chuyện này cũng không thể đổ hết lỗi cho cháu ngoại Uyển Nhi được, dẫu nhiệm vụ này vô cùng đơn giản, dẫu con đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ từ trước.”
“Nhưng nói sao thì con bé cũng lạ lẫm nơi đất khách quê người, chính ra con nên giúp Uyển Nhi nhiều hơn nữa, có lẽ con bé thất bại trong nhiệm vụ lần này cũng do con chuẩn bị chưa đủ tốt.”
Khâu Thiên Thiên cũng cuống quýt phụ họa theo đuôi: “Em gái Uyển Nhi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng do em ấy không đủ năng lực, cho nên không thể trách em ấy được, chắc chắn Uyển Nhi cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ lắm đó.”
Hai ba con nhà kia người xướng kẻ họa, nhìn qua chỉ ngỡ họ đang cầu thương tình giúp Trần Uyển Nhi, kỳ thật lại đang hạ thấp cô nàng.
Lão Thái Quân sa sầm mặt nói: “Làm hỏng là làm hỏng, nào có lắm lời biện minh thế, sai thì phải nhận lỗi, bị đánh cũng phải đứng cho thẳng.”
“Bà ngoại dạy đúng ạ, chuyện đấu thầu thất bại lần này, cháu không thể đùn đẩy trách nhiệm, nhưng quả thực có kẻ cố tình làm loạn trong chuyện này! ”
Trần Uyển Nhi vừa nói vừa đưa ánh mắt về phía Khâu Hậu Minh.
Khâu Hậu Minh trưng ra dáng vẻ trưởng bối giáo huấn tiểu bối: “Cháu gái Uyển Nhi, hồi nãy bà ngoại cháu đã nói rồi, sai thì phải nhận sai.”
“Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, cháu nhận sai với bà ngoại chẳng phải được rồi ư? Sao cháu còn muốn giảo biện chứ, thói quen này của cháu không tốt đâu nhé, nhà họ Khâu chúng ta kiêng kỵ nhất là phong cách hành sự như này.”
“Ha Ha ha.” Lâm Mộc chợt cười phá lên.
“Thằng nhóc, cười gì hả?” Khâu Hậu Minh chau mày nhìn Lâm Mộc.
“Đương nhiên cười ông rồi, trước mặt nói lời đường hoàng, sau lưng lại giở trò, kẻ nào đứng sau làm loạn, lẽ nào ông còn không rõ hay sao?” Lâm Mộc cười lạnh.
“Nhóc con, ý cậu là gì hả?” Khâu Hậu Minh đập bàn, mắng vào mặt Lâm Mộc.
“Nói cho cậu hay, cậu vu khống tôi như vậy, nếu không đưa ra chứng cứ thì tôi sẽ tìm cậu tính sổ đấy!”
“Ông muốn xem chứng cứ? Được thôi, giờ tôi sẽ cho ông xem liền!” Lâm Mộc dứt khoát lấy di động ra, mở đoạn video quay được hôm qua.
“Khâu Lão Thái Quân, hôm qua chính con trai của bà là Khâu Hậu Minh đã giật dây cho Đàm Tổng của Tập đoàn Uy Vận ép giá hại Uyển Nhi đấu thầu thất bại.”
“Đây là video quay hình hai người họ gặp nhau ở quán KTV tối qua, bà xem đi ạ.” Lâm Mộc đưa di động cho Khâu Lão Thái Quân.
Khâu Lão Thái Quân nhận điện thoại, chăm chú xem video.
Vừa thấy nội dung trong video, mặt Khâu Hậu Minh bỗng biến sắc: “Cậu... cậu lấy đoạn video này từ chỗ nào?”
“Khâu Hậu Minh, tôi lật tẩy âm mưu của ông nên ông nóng ruột rồi hả?” Lâm Mộc nói.
“Cậu bớt vu khống cho người khác đi! Đoạn video này chỉ chứng minh được một điều là tôi gặp gỡ Đàm Tổng, ngoài ra chẳng chứng minh được gì hơn!” Khâu Hậu Minh thẹn quá hóa giận.
Lâm Mộc lạnh lùng nói : “Tập đoàn Uy Vận đưa ra mức giá 990 triệu tệ, rành rành là cầm chắc kết quả thua lỗ, nhưng họ vẫn một mực cướp mối làm ăn này, lẽ nào Đàm Tổng muốn làm mối kinh doanh thua lỗ ư? Chẳng qua ông hứa hẹn cho ông ta nhiều lợi ích hơn thế, ông ta mới nguyện ý cạnh tranh mà thôi.”
“Còn mục đích của ông, không gì khác ngoài việc gạt bỏ và đánh bại Uyển Nhi.”
“Để đạt được mục đích này, ông không tiếc hy sinh lợi ích của Tập đoàn Khâu Hàng, nếu giao nhà họ Khâu cho loại người như ông kiểm soát, chỉ e sớm muộn gì nhà họ Khâu cũng sụp đổ tan tành.”
Lâm Mộc dứt lời, mặt Khâu Hậu Minh hết đỏ lại tím tái.
Khâu Hậu Minh tức giận vặc lại: “Tôi nói rồi, tôi và Đàm Tổng chỉ gặp gỡ bình thường, cậu đừng mơ tưởng lấy một đoạn video ra để vu khống tôi! Khâu Hậu Minh tôi chưa từng làm ra loại chuyện đấy!”
“Im miệng hết cho tôi!”
Khâu Lão Thái Quân quăng di động của Lâm Mộc lên bàn, nói: “ m thanh trong video quá ồn ào, không thể nghe bất cứ lời nói nào của hai người, chỉ dựa vào cuộc gặp gỡ bình thường chẳng chứng minh được gì hết, chuyện này chấm dứt ở đây!”
“Uyển Nhi, lần này Tập đoàn Uy Vận ác ý muốn ép giá, cho nên không thể trách cháu được.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc lấy di động từ bàn, nói : “Khâu Lão Thái Quân, tuy không nghe được đoạn đối thoại, nhưng chắc bà cũng là lão tướng giang hồ rồi nhỉ? Lẽ nào dựa vào mấy vấn đề liên quan này còn không thể suy đoán điều gì ư?”
Khâu Lão Thái Quân liếc Lâm Mộc một cái, lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, đến lượt cậu giáo huấn tôi rồi sao?”
Đương nhiên trong lòng Khâu Lão Thái Quân hiểu rõ, có đến chín phần là con trai Khâu Hậu Minh của bà cụ đứng sau giở trò. Nhưng Khâu Lão Thái Quân không lật tẩy mọi chuyện, chính vì muốn gác chuyện này qua một bên.
Khâu Hậu Minh lập tức nói: “Mẹ, con thấy thằng nhóc này đang dạy hư Uyển Nhi, theo con sau này không thể cho cậu ta bước vào nhà họ Khâu nữa!”
Khâu Hậu Minh vừa dứt lời, quản gia đã vội vã chạy tới báo: “Lão Thái Quân, con trai của chủ tịch Lâm – Lâm Hạo Quân đến nhà xin được gặp người.”
“Giữa nhà họ Khâu tôi và nhà họ Lâm căn bản không có liên quan gì trong chuyện kinh doanh, hai bên hiếm khi qua lại gặp nhau, sao tự dưng cậu ta lại đến tận đây?” Khâu Lão Thái Quân hồ nghi hỏi.
Sau đó bà cụ ngẩng đầu hỏi: “Cậu ta có nói lý do đến đây không?”
“Cậu ta nói muốn giao cho nhà họ Khâu thực hiện một mối làm ăn.” Quản gia đáp.
“Mau mời Lâm thiếu gia vào đây!” Khâu Lão Thái Quân nói.
Dù sao nhà họ Lâm cũng là một trong mười gia tộc lớn nhất Thành phố Thân Giang, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn nhà họ Khâu.
Dù Lâm thiếu gia không đến bàn chuyện làm ăn, Lão Thái Quân cũng sẽ niềm nở tiếp đãi, hai gia tộc không thù không oán, có thể kết giao chẳng phải tốt hơn sao?
“Lâm Hạo Quân đến xin gặp mặt, thật kỳ lạ.” Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên đều thấy hồ nghi.
Quản gia nhanh chóng dẫn Lâm Hạo Quân vào phòng.
Vừa liếc mắt, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đã nhận ra anh ta.
“ n nhân Lâm Mộc.” Lâm Hạo Quân vừa bước vào đã lên tiếng chào hỏi Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc.
Cảnh tượng này khiến những người đang ngồi trong phòng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ quen biết ư?
Lâm Hạo Quân bước lên hành lễ : “Chào Khâu Lão Thái Quân.”
Lão Thái Quân nở nụ cười: “Lâm Hạo Quân, hoan nghênh cháu tới nhà họ Khâu làm khách, nghe nói cháu muốn hợp tác làm ăn với nhà họ Khâu, không rõ là kinh doanh gì?”
Chương 175: Lời mời
Với một nụ cười tao nhã, Lâm Hạo Quân nói: "Hôm qua, cháu có bàn bạc một ít chuyện kinh doanh với cô Trần Uyển Nhi và anh Lâm Mộc, sau khi cháu về nhà cũng đã có nói qua với cha cháu rồi, việc vận chuyển đường biển cho gia đình họ Lâm trong năm nay sẽ giao hết cho nhà họ Khâu!”
Lâm Hạo Quân vừa dứt lời, Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên đều biến sắc.
Mối làm ăn này lớn hơn nhiều so với mối ngày hôm qua!
Hơn nữa Lâm Hạo Quân còn nói rằng việc kinh doanh lần này là thương lượng với Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc mà thành?
Bọn họ không nào nghĩ ra được, Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đều vừa từ thành phố khác đến nơi này, hai người họ không hề quen biết với ai ở đây thì làm sao họ có thể tìm đến được Lâm Hạo Quân, còn khiến cho Lâm Hạo Quân đích thân tới tận cửa?
"Nhà họ Lâm sẵn sàng hợp tác làm ăn với nhà họ Khâu chính là chuyện không gì có thể sánh bằng, lát nữa bà sẽ sắp xếp người để tiến hành bàn bạc cụ thể hơn về vấn đề hợp tác lần này." Khâu Lão Thái Quân cười nói.
“Vậy lát nữa cháu sẽ bàn bạc với cô Trần Uyển Nhi sau.” Lâm Hạo Quân nói.
“Cứ quyết định vậy đi.” Khâu Lão Thái Quân cười đáp.
Ngay lập tức, Khâu Lão Thái Quân nhìn về phía Trần Uyển Nhi: "Uyển Nhi, bà còn tưởng rằng hôm qua cháu quên mất buổi đấu thầu, không ngờ hóa ra cháu lại bận chuyện này, là bà ngoại đã đánh giá thấp năng lực của cháu rồi."
Chuyện này cho dù có là Khâu Hậu Minh đích thân đi thương lượng cũng chưa chắc đã thương lượng được thành công.
Lâm Hạo Quân cũng nói theo: "Hôm qua, cô Trần Uyển Nhi và anh Lâm Mộc đến muộn buổi đấu thầu chính là vì đang nói chuyện với cháu, chuyện này cháu có thể làm chứng."
“Được, được, bà biết rồi.” Khâu Lão Thái Quân vừa cười vừa trả lời.
Lâm Hạo Quân nhìn sang Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi mỉm cười. "Cô Trần Uyển Nhi, anh Lâm Mộc, hôm nay tôi tới đây, ngoài việc bàn về chuyện làm ăn ra tôi còn muốn mời hai người đến nhà tôi ăn trưa, không biết hai người có thể bỏ ra chút thời gian được không?"
Lời mời của Lâm Hạo Quân khiến cho Khâu Hậu Minh, Khâu Thiên Thiên và Khâu Lão Thái Quân đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hai người họ đều đến từ một thành phố nhỏ, vậy mà đích thân Lâm Hạo Quân lại muốn mời bọn họ đến nhà họ Lâm ăn cơm sao?
Điều này không thích hợp chút nào!
"Chuyện đó..., hôm nay bà ngoại tôi đã bảo tôi ở lại ăn cơm, trưa nay tôi sợ là không đi được rồi." Trần Uyển Nhi nói.
Khâu Lão Thái Quân lập tức nói: “Không sao đâu, Uyển Nhi, cháu cứ đi đi, ăn cơm với bà thì lúc nào cháu muốn ăn cũng có thể mà.”
“Uyển Nhi, vậy chúng ta đi thôi.” Lâm Mộc nói.
“Xin mời hai người.” Lâm Hạo Quân làm động tác mời.
Trần Uyển Nhi chào tạm biệt Khâu Lão Thái Quân xong thì rời khỏi biệt thự với Lâm Mộc.
Sau khi Khâu Hậu Minh nhìn ba người Lâm Mộc rời đi, ông ta không nhịn được đã lên tiếng: “Mẹ, cuộc đấu thầu kia đã thất bại rồi, mẹ cứ bỏ qua vậy sao?”
Khâu Lão Thái Quân hung hăng trừng mắt nhìn ông ta: “Khâu Hậu Minh, sau này đừng có diễn trò ở trước mặt mẹ nữa, con nghĩ rằng mẹ không nhìn ra được chính con là người đã gây rắc rối trong cuộc đấu thầu lần này sao? Lúc nãy mẹ không vạch trần con chính là để giữ lại cho con chút thể diện mà thôi."
Khâu Hậu Minh đột nhiên không thể nói nên lời.
Lần cạnh tranh này, ông ta sẽ phải gánh chịu những tổn thất của tập đoàn Uy Vận.
Ông ta còn phải nhường một vụ kinh doanh béo bở khác cho tập đoàn Uy Vận nữa, tất cả mọi chi phí ông ta sẽ phải gánh chịu hết, vậy mà kết quả ông ta lại không nhận được bất kỳ một chút lợi ích nào.
Lần này, rõ ràng ông ta đã mất rất nhiều tiền.
Cửa biệt thự.
“Hai người, mời lên xe.” Lâm Hạo Quân tự mình mở cửa xe.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi nhanh chóng lên xe, sau đó Lâm Hạo Quân cũng lên theo.
Bên trong xe.
“Lái xe đi.” Lâm Hạo Quân ra hiệu cho tài xế.
“Lâm Hạo Quân, sao hôm nay anh lại đến đây?” Lâm Mộc đưa mắt nhìn Lâm Hạo Quân.
Vừa rồi ở trong biệt thự, Lâm Mộc đã muốn hỏi anh ta rồi.
“ n nhân Lâm Mộc, ngày hôm qua anh đã cứu tôi, anh vì ta mà chậm trễ buổi đấu thầu nên đương nhiên tôi phải bồi thường cho anh rồi, cũng muốn cảm ơn anh nữa.” Lâm Hạo Quân nói.
"Anh có lòng tốt thì tôi xin nhận, nhưng anh mời chúng tôi đến nhà anh ăn cơm là có ý gì? Không phải chỉ để cảm ơn đâu đúng không?" Lâm Mộc hỏi.
Lâm Hạo Quân mỉm cười: " n nhân Lâm Mộc, anh đi rồi sẽ biết."
"Được rồi, để tôi xem thử anh muốn làm gì."
Lâm Mộc nói thêm: “Đừng gọi tôi là ân nhân nữa, cứ gọi tôi là anh Lâm thôi được rồi.”
Khoảng một giờ sau, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đã đến nhà họ Lâm.
Bên trong và bên ngoài biệt thự của gia đình họ Lâm có rất nhiều vệ sĩ, được canh phòng cẩn mật.
Lâm Hạo Quân mời Lâm Mộc vào bên trong, trực tiếp đưa Lâm Mộc đến nhà ăn của biệt thự.
Ngồi ở bên trong là một người đàn ông trung niên.
"Anh Lâm, đây là bố tôi, Lâm Hạ, bố tôi hiện là người đứng đầu của nhà họ Lâm." Lâm Hạo Quân giới thiệu.
“Lâm tổng, chào ông.” Lâm Mộc chào hỏi.
“Cậu Lâm, chào cậu!”
Lâm Hạ đứng dậy bắt tay Lâm Mộc: “Hạo Quân đã nói với tôi về chuyện xảy ra ngày hôm qua, cảm ơn cậu đã cứu nó một mạng.”
“Lâm Hạ tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất là nó, nếu Hạo Quân gặp phải chuyện gì, sợ là tôi không thể nào chịu nổi cú sốc đó."
Lâm Mộc nói:" Lâm tổng, thành thật mà nói lúc đó cũng chỉ là tình cờ mà thôi, lúc ấy tôi cũng chỉ là muốn cứu người bị mắc kẹt ra khỏi chiếc xe sắp nổ tung.
"Còn về chuyện sát thủ, tôi cũng định không quan tâm đến vì dù sao đây cũng chỉ là chuyện cá nhân, nhưng mà những người đó lại nhất định muốn giết chết tôi, vì vậy nên tôi không thể không ra tay. "
"Haha, cậu Lâm thật thẳng thắn, tôi rất thích những người thẳng thắn như vậy.” Lâm Hạ bật cười.
Sau đó ông ta làm động tác mời: “Cậu Lâm Mộc, cô Trần Uyển Nhi, mời ngồi.”
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi bước tới và ngồi vào chỗ của họ.
Lâm Hạ phân phó cho nhà bếp phục vụ các món ăn lên, sau đó ông ta bảo Lâm Hạo Quân rót rượu cho Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.
Lâm Mộc nhận lấy ly rượu: "Lâm tổng, ông mời hai người chúng tôi qua đây ăn tối là có chuyện gì vậy? Ông có thể nói thẳng không."
"Hôm nay tôi mời cậu Lâm đến đây chủ yếu là muốn cảm ơn cậu Lâm vì ngày hôm qua đã cứu mạng con trai tôi, tất nhiên, tôi cũng thực sự có chuyện khác muốn nhờ cậu Lâm đây.” Lâm Hạ nói.
Lâm Hạ tiếp tục: "Ngày hôm qua Hạo Quân đã va chạm phải Khô Lâu Hội, tôi có cảm giác mơ hồ rằng Khô Lâu Hội này không đơn giản."
"Cái chết của chủ nhân Tứ Hải võ quán có thể cũng có liên quan đến Khô Lâu Hội này."
Lâm Mộc thắc mắc: "Chủ nhân của Tứ Hải võ quán là ai?"
“Bây giờ tôi còn vội đến tham gia buổi đấu thầu đấy, thôi bỏ đi, ai kêu tôi xui xẻo gặp phải chuyện rắc rối của anh chứ, để tôi đưa anh tới viện trước vậy.”
Lâm Mộc liếc nhìn đồng hồ, đưa người đàn ông này tới viện trước rồi đến buổi đấu thầu chắc vẫn đủ thời gian, dù sao anh cũng xuất phát sớm.
“Có điều tôi phải xử lý hiện trường chút đã.” Lâm Mộc nhìn về phía đám người Khô Lâu Hội đã bỏ mạng.
Đây là một con đường khá hẻo lánh, lúc này không có xe qua lại, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có xe đi qua, nếu không xử lý hiện trường giết chóc này thì kiểu gì cũng dây phải rắc rối không đáng có.
“Chuyện này thì anh cứ yên tâm, chốc nữa tôi gọi điện nhờ ba tôi thu dọn tàn cuộc giúp.” Người đàn ông trẻ nói.
“Được, vậy giao cho anh chuyện này.” Nói xong, Lâm Mộc đỡ anh ta đi về phía xe thương vụ của anh.
“Lâm Mộc... đây ...đây..” Mặt Trần Uyển Nhi trắng bệch, rõ ràng đã bị hù dọa vì chứng kiến màn chém giết hồi nãy.
Lâm Mộc dìu Người đàn ông trẻ vào hàng ghế sau rồi ngồi về ghế lái.
“Uyển Nhi, đừng nhìn phía đó nữa.” Lâm Mộc bưng mặt cô nàng quay về phía anh.
“Để cô phải nhìn thấy cảnh tượng hồi nãy rồi, thật xin lỗi, tôi chỉ định đi cứu người thôi, chẳng ngờ lại chạm trán với bọn sát thủ.”
“Mọi chuyện diễn tiến thành ra như vậy, tôi hoàn toàn không dự liệu trước được.”
Thân thủ của bốn người ban nãy chắc chắn là sát thủ chuyên nghiệp. Lâm Mộc nào ngờ sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy.
“Lâm Mộc, tôi không phải kiểu phụ nữ ngọt ngào ngây thơ, cũng không phải kẻ vô dụng, tôi... tôi có thể chấp nhận được những cảnh tượng như vậy.” Trần Uyển Nhi hít sâu một hơi ổn định tâm tình.
“Vậy thì tốt!” Dứt lời, Lâm Mộc khởi động xe chạy thẳng về hướng bệnh viện gần nhất.
“Đừng đến bệnh viện gần đây, không an toàn, phiền anh đưa tôi tới bệnh viện tư ở Quận An Đông.” Người đàn ông trẻ nói.
“Này, tôi cứu mạng anh còn đưa anh tới bệnh viện đều là ra tay trượng nghĩa không thu phí đấy!” Lâm Mộc nghẹn họng.
“Giờ anh còn kêu tôi đưa tới Quận An Đông, chạy xe tới đó mất một giờ đồng hồ, cả đi cả về hết hai giờ, anh cảm thấy như vậy có hợp lý không? Tôi đã nói mình phải tham gia buổi đấu thầu mà!”
“ n nhân, phiền anh giúp cho, tôi có thể trả thù lao mà.” Người đàn ông trẻ nói.
“Thôi bỏ đi, ai kêu tôi dây vào chuyện này chứ, còn tiền thù lao thì khỏi cần, tôi cũng không thiếu chút phí chạy xe.” Lâm Mộc quay xe chạy về phía Quận An Đông.
Bây giờ là 10h40, buổi đấu thầu bắt đầu lúc 2h chiều, Lâm Mộc tính thử thời gian thì vẫn kịp giờ.
Người đàn ông trẻ lập tức lấy di động gọi cho ba anh ta.
Trên đường đi, Lâm Mộc hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Dù sao anh ra tay giết người cũng coi như lội vào vũng nước đục này rồi, đương nhiên phải nắm rõ tình hình chứ nhỉ?
Người đàn ông trẻ bắt đầu kể lại: “Tôi âm thầm điều tra riêng một chuyện, lần tới tận gốc thì phát hiện ra chuyện này có dính dáng đến Khô Lâu Hội, tổ chức này che giấu rất tài, những người hay biết nội tình vô cùng ít, Khô Lâu Hội không hề đơn giản đâu.”
“Tôi lần theo manh mối để theo dõi thì bị Khô Lâu Hội phát hiện ra, bọn chúng lập tức truy sát tôi, sau đó những gì phát sinh thì hai người cũng thấy cả rồi đấy.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc hỏi: “Rốt cuộc Khô Lâu Hội làm cái gì, có gốc gác gì? Bọn người này hành sự bá đạo là thế, kẻ nào chống lưng cho chúng?”
“Những gì tôi tìm hiểu được chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nhưng tôi có thể đoán được bọn Khô Lâu Hội này không đơn giản, sau lưng chúng chắc hẳn dây dưa đến nhiều chuỗi lợi ích. ” Người đàn ông trẻ nói.
Anh tan nói tiếp: “ n nhân, cũng may hồi nãy anh đã diệt sạch đám người truy sát.”
“Chỉ cần tôi không nói ra, Khô Lâu Hội sẽ không biết anh cứu tôi, chuyện này sẽ không liên lụy tới anh nữa, cho nên anh không cần lo lắng.”
“Có điều thân thủ của ân nhân quả thực khiến tôi kinh ngạc không thôi, lẽ nào ân nhân là một Tu Hành Giả?”
“Anh biết Tu Hành Giả ư?” Lâm Mộc kinh ngạc.
“Tôi biết, còn từng gặp rồi, nói vậy ân nhân là Tu Hành Giả thật hả?” Người đàn ông trẻ nhìn Lâm Mộc.
“Không giấu gì anh, tôi chính là một Tu Hành Giả.” Lâm Mộc đáp.
“ n nhân, tôi là Lâm Hạo Quân, không biết ân nhân tên gì.” Người đàn ông trẻ nói.
“Tôi là Lâm Mộc.” Lâm Mộc đáp.
“ n nhân Lâm Mộc, hồi nãy anh nói vội tham gia buổi đấu thầu, không rõ là buổi đấu thầu gì vậy?” Lâm Hạo Quân hỏi.
Lâm Mộc không nghĩ ngợi gì nhiều, bèn nói sơ qua chuyện tham gia đấu thầu lần này của Trần Uyển Nhi.
“Đây là vụ làm ăn đầu tiên mà Trần Uyển Nhi – bạn của tôi cần giao dịch khi tới Thành phố Thân Giang, chuyện lần này khá quan trọng với cô ấy.” Lâm Mộc nói.
“Đơn làm ăn này không lớn, tuy giá trị lên tới một tỷ nhân dân tệ, nhưng lợi nhuận thực tế sau khi trừ chi phí có lẽ chỉ rơi vào khoảng 30 đến 50 triệu nhân dân tệ. Muốn có được lợi nhuận này còn yêu cầu tất cả các bước thực thi phải thuận lợi suôn sẻ. ” Lâm Hạo Quân nói.
“Ồ, anh cũng hiểu rõ việc kinh doanh nhỉ, tôi chỉ nói sơ qua mà anh có thể tính được lợi nhuận cơ à?” Lâm Mộc kinh ngạc.
“Tôi khá rành chuyện kinh doanh ở Thành phố Thân Giang mà.” Lâm Hạo Quân cười đầy tự tin.
Lúc Lâm Mộc đưa anh ta tới bệnh viện tư ở Quận An Đông đã là 12h đúng.
Sau đó anh lập tức lái xe về phía khách sạn tổ chức đấu thầu.
Khi đến khách sạn đã hơn 1h chiều.
“Bộ vest này của tôi không mặc được nữa rồi.” Lâm Mộc cúi đầu nhìn quần áo trên người anh.
Khi trước anh chạy tới cứu người trong xe đang bốc cháy, bộ vest của anh đã bị dây bẩn, thậm chí còn thủng vài chỗ.
Nếu mặc thứ quần áo này vào hội trường thì quả là làm trò cười cho người khác.
“Thế cởi ra đi, mặc mình áo sơ mi thôi.” Trần Uyển Nhi nói.
Lâm Mộc nhanh chóng cởi áo khoác, Trần Uyển Nhi cũng duỗi bàn tay ngọc trắng nõn của cô ra giúp anh chỉnh lại cổ áo sơ mi.
“Mặc như này cũng tốt mà, vẫn đẹp trai như trước.”
Hai người xuống xe rồi vội lên hội trường đấu giá.
Khi hai người tới hội trường đã là 1h30.
Nhân viên công ty tham gia đấu thầu gần như đã an vị trong hội trường.
Lúc đó Lâm Mộc còn tính toán, hôm nay phải đến sớm chút, nhân lúc các công ty đấu thầu chưa vào hội trường, tìm họ trò chuyện để nắm sơ qua tình hình.
Giờ bọn họ ngồi yên vị hết rồi, bên gọi thầu cũng có mặt trong hội trường, dự tính tìm công ty đấu thầu nói chuyện quả không thực tế chút nào.
Chương 172: Buổi đấu thầu bắt đầu
Dù sao loại hành vi móc nối này cũng là thủ đoạn không chính đáng, cho nên không thể tiến hành trước mặt Bên gọi thầu.
Sau khi Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi ổn định chỗ ngồi.
Lâm Mộc an ủi: “Uyển Nhi, giờ chúng ta cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ đành lặng lẽ chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu thôi.”
“Nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, nếu không có gì bất ngờ, chúng ta giành được hạng mục này hoàn toàn không thành vấn đề. ”
“Ừm.” Trần Uyển Nhi khẽ gật đầu.
2h chiều, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Tổng giám đốc của Bên gọi thầu ngồi ở phía trước, tuyên đọc thư mời thầu.
Xét cho cùng, đây là buổi đấu thầu do một doanh nghiệp tư nhân tổ chức, vì vậy chỉ cần thương lượng ổn thỏa là xác định được bên trúng thầu.
“Các vị báo giá đi.” Sau khi đọc thư mời thầu xong, Tổng giám đốc Bên gọi thầu nhìn về phía các công ty dự thầu.
Trong các Bên dự thầu, ai thu tiền ít và có thực lực mạnh, đương nhiên sẽ được Bên gọi thầu lựa chọn.
Một ông chủ giơ bảng đầu tiên: “Tập đoàn Xuân Thủy báo giá 1,2 tỷ nhân dân tệ!”
“Tập đoàn Thịnh Viễn 1,15 tỷ! ”
“Tập đoàn Uy Vận 1,1 tỷ!”
Trần Uyển Nhi cũng giơ bảng: “Tập đoàn Khâu Hàng một tỷ chín mươi triệu nhân dân tệ!”
Con số Trần Uyển Nhi đưa ra thu hút không ít ánh nhìn ở hội trường.
“Cô ấy là ai? Chưa thấy bao giờ! Sao Tập đoàn Khâu Hàng có thể phái một cô gái trẻ như vậy tới dự đấu thầu, hơn nữa còn là gương mặt mới?”
“Tập đoàn Khâu Hàng phái người như này tới tham dự, thật sự sẽ thắng thầu được sao?”
“Xem ra Tập đoàn Khâu Hàng không coi trọng hạng mục này rồi, nếu họ không quyết tâm dành hạng mục thì chúng ta có cơ hội thắng thầu rồi!”
Hội trường xôn xao tiếng bàn tán.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ giơ tấm bảng: “Tập đoàn Uy Vận, một tỷ tám mươi triệu!”
Một công ty khác nhanh chóng báo giá một tỷ bảy mươi triệu.
“Tập đoàn Uy Vận, một tỷ năm mươi triệu.”Người đàn ông trung niên bụng phệ lại tiếp tục giơ bảng.
Con số này vừa đưa ra, các công ty dự thầu bắt đầu do dự và trầm ngâm.
Nếu tiếp tục ép giá xuống dưới mức giá một tỷ năm mươi triệu, lợi nhuận thu được sẽ vô cùng mỏng.
Ngoài cân nhắc mức giá mà đối thủ đưa ra, bọn họ còn phải suy nghĩ tính toán lợi nhuận có thể đạt được nếu mình cũng đưa ra mức giá đó, liệu có đáng để dành hạng mục này hay không?
Đương nhiên các công ty nguyện ý tiếp tục lao vào vòng đua dự thầu không còn nhiều.
“Tập đoàn Khâu Hàng, một tỷ bốn mươi triệu.” Trần Uyển Nhi nhanh chóng giơ bảng giá.
Trần Uyển Nhi không báo ngay mức giá một tỷ, bởi mức giá vừa đưa ra đủ khiến các công ty dự thầu phải rút lui, nếu có thể thắng thầu với giá một tỷ bốn mươi triệu thì đương nhiên là chiến thắng đem lại lợi nhuận tốt nhất rồi.
Một tỷ là mức giá thấp nhất mà Tập đoàn Khâu Hàng có thể chấp nhận được, nhưng không phải mức giá tiêu chuẩn.
Nếu Trần Uyển Nhi có thể dành được hạng mục với mức giá cao hơn, đồng nghĩa với việc cô nàng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, nếu thắng thầu với mức giá một tỷ, chỉ coi như miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
“Tập đoàn Uy Vận, một tỷ!”Người đàn ông bụng phệ cười giơ bảng.
Mức giá vừa đưa ra, cả hội trường bỗng ồn ào xôn xao.
“Ông chủ Đàm của Tập đoàn Uy Vận đưa mức giá một tỷ ư? Thế thì thắng thầu cũng gần như không có lợi nhuận!”
“Ông chủ Đàm, đầu óc ông không có vấn đề chứ? Đua như vậy căn bản không có lợi mà!”
Tập đoàn Khâu Hàng đưa ra mức giá này thì bọn họ còn hiểu được, Tập đoàn Uy Vận của ông ta dựa vào cái gì mà ra giá như vậy?
“Hahaa, đương nhiên Đàm Mỗ tôi không có vấn đề gì rồi!” Người đàn ông bụng phệ cười nói.
Sắc mặt Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đều không tốt đẹp gì cho cam.
“Uyển Nhi, cô cũng báo một tỷ đi!” Lâm Mộc nói.
“Tập đoàn Khâu Hàng, một tỷ!” Trần Uyển Nhi gật đầu rồi giơ bảng.
Cùng một mức giá đưa ra, nhưng Tập đoàn Khâu Hàng là tập đoàn lớn, lại có lợi thế chuyên nghiệp trong mảng vận tải đường biển, chắc chắn Tập đoàn Khâu Hàng sẽ được Bên gọi thầu lựa chọn.
Trần Uyển Nhi nhìn ông chủ của Tập đoàn Uy Vận: “Ông chủ Đàm, ông dành được hạng mục này cũng làm ăn không có lời, nể mặt Tập đoàn Khâu Hàng, nhường chúng tôi nhận hạng mục này đi.”
“Cô nhóc, Tập đoàn Khâu Hàng lợi hại thật đó, nhưng cô là ai? Thành phố Thân Giang có nhân vật như cô sao? Với Đàm Mỗ tôi, mặt mũi của cô chẳng cần phải nể nang gì cả!” Ông chủ Đàm cười lớn.
Sau đó ông ta giơ bảng, cất giọng âm vang: “Tập đoàn Uy Vận, 990 triệu!”
Cả hội trường lại xôn xao.
“Ông chủ Đàm dám báo cả mức giá này sao?”
“Có nhầm lẫn không vậy, thắng thầu với mức giá này có khi còn làm ăn lỗ vốn ấy chứ!”
“Ông ta nhận hàng mục này, không phải nhọc lòng mà chẳng nên công cáng gì sao? Không những có khả năng bị lỗ vốn, còn phải chịu rủi ro vốn và rủi ro kinh doanh!”
Đám người có mặt trong hội trường đều không sao hiểu nổi.
Sắc mặt Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc khó coi vô cùng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đương nhiên bọn họ chẳng thể tiếp tục báo giá.
Lâm Mộc đứng dậy nói: “Ông chủ Đàm, thương nhân không nhận mối làm ăn lỗ vốn, không cần phải làm như vậy đâu!”
Ông chủ Đàm dựa lưng vào ghế, nhìn Lâm Mộc đầy khinh bỉ: “Ô, cậu lại là thứ chui ra từ xó xỉnh nào thế, còn dám dạy đời tôi cơ đấy? Nhìn dáng vẻ cậu chắc là một vệ sĩ nhỉ, chỗ này cậu không có tư cách lên tiếng đâu!”
Giám đốc Bên gọi thầu nói: “Các vị, buổi đấu thầu hôm nay hoàn toàn công khai, các bên dự thầu đưa ra mức giá trên tinh thần tự nguyện, đề nghị người khác không quấy phá buổi đấu thầu!”
Lâm Mộc nghe vậy thì ngồi lại xuống ghế.
Không còn công ty nào giơ bảng giá, mối làm ăn này rơi vào tay ông chủ của Tập đoàn Uy Vận.
Bước ra khỏi khách sạn, Trần Uyển Nhi mặt ủ mày ê ngồi lên xe.
“Lần này về khó ăn nói rồi, nhiệm vụ đầu tiên gia tộc giao cho mà tôi lại thất bại.” Trần Uyển Nhi nói.
Trong mắt nhà họ Khâu, đây là một hạng mục vô cùng đơn giản, nhưng Trần Uyển Nhi lại không hoàn thành nhiệm vụ đơn giản này, nhà họ Khâu sẽ cười nhạo cô nàng thế nào đây?
Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng: “Thương nhân không nhận mối làm ăn lỗ vốn, nếu không có nguyên nhân nào khác, Ông chủ Đàm sẽ chẳng cạnh tranh với mức giá cầm chắc khả năng thua lỗ như vậy! Phía sau chuyện này ắt có điểm mờ ám!”
Khả năng làm ăn lỗ vốn rành rành ra đó, Tập đoàn Uy Vận còn một mực dành lấy, rõ ràng chuyện này có vấn đề mà!
Chương 173: Quả nhiên là ông ta
“Nhưng tôi và ông chủ Tập đoàn Uy Vận không quen biết nhau, càng không có thù oán gì, sao ông ta phải chĩa mũi nhọn vào tôi? Mục đích của ông ta là gì?” Trần Uyển Nhi mù mờ hỏi.
“Chuyện đã đến nước này, cô cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, chúng ta về trước đã.” Lâm Mộc khởi động xe.
Trên đường về, Khâu Anh cũng gọi điện hỏi Trần Uyển Nhi kết quả vụ đấu thầu có thuận lợi hay không.
Cô nàng thành thật báo đã thất bại.
Nghe xong mức giá 990 triệu của Tập đoàn Uy Vận, Khâu Anh vô cùng kinh ngạc.
“Con gái, đây chỉ là một mối làm ăn nhỏ có lợi nhuận mỏng, không thắng thầu cũng chẳng hề gì, con đừng có nản lòng, sau này còn đầy cơ hội, mẹ sẽ sắp xếp cho con.” Khâu Anh an ủi.
Về đến biệt thự, Lâm Mộc dặn Trần Uyển Nhi ở nhà, anh có chuyện cần ra ngoài một chuyến.
Dặn xong, Lâm Mộc vội vàng rời đi. Anh tìm kiếm địa chỉ Tập đoàn Uy Vận trên mạng rồi lái xe tới đó.
Nơi làm việc của Tập đoàn Uy Vận đặt ở một tòa nhà.
Lâm Mộc ngồi canh ở bên ngoài tới nhá nhem tối thì thấy Ông chủ Đàm rời khỏi tòa nhà, sau đó ngồi lên một chiếc xe thương vụ.
Lâm Mộc lái xe bám theo, cuối cùng dừng ở một KTV.
Lâm Mộc âm thầm theo gót ông ta, cho đến khi Ông chủ Đàm bước vào một phòng bao.
Trước cửa phòng bao có hai tên vệ sĩ đứng canh. Lâm Mộc dứt khoát đi lên trước.
“Anh làm gì thế?” Hai tên vệ sĩ ngăn Lâm Mộc lại.
“Không làm gì cả, chỉ ngó chút thôi!” Lâm Mộc đánh ngất hai tên vệ sĩ.
Để không thu hút sự chú ý của phục vụ trong KTV, Lâm Mộc ấn hai tên vệ sĩ đã hôn mê lên tường. Từ đằng xa nhìn qua, chỉ tưởng rằng Lâm Mộc đang trò chuyện với hai tên vệ sĩ.
Lâm Mộc nhìn vào phòng bao thông qua cánh cửa thủy tinh trong suốt.
Bác cả của Trần Uyển Nhi – Khâu Hậu Minh đang ngồi trong phòng bao.
“Quả nhiên là ông ta!” Lâm Mộc sa sầm mặt.
Hôm nay vừa kết thúc buổi đấu giá, anh đã nghi ngờ Khâu Hậu Minh là kẻ đầu sỏ đứng sau chuyện này.
Giờ thấy ông ta gặp riêng Ông chủ Đàm, nghi ngờ của anh liền được kiểm chứng.
Vừa bước vào phòng, Ông chủ Đàm đã niềm nở bước lên chào hỏi Khâu Hậu Minh.
“Ông chủ Đàm, mọi chuyện thế nào rồi?” Khâu Hậu Minh ngồi trên sofa hỏi.
“Anh Khâu cứ việc yên tâm, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Tập đoàn Uy Vận thuận lợi dành được hạng mục lần này!” Ông chủ Đàm cười nói.
“Ông cũng yên tâm đi, dù vụ làm ăn này có thua lỗ cũng lỗ nhiều nhất hai đến ba triệu thôi, tôi sẽ bù lỗ cho ông, còn nữa, chuyện hợp tác có lợi nhuận lớn mà tôi hứa hẹn, đương nhiên nói được làm được rồi.” Khâu Hậu Minh nói.
Lâm Mộc đứng ở cửa phòng bao, dứt khoát lấy di động ra quay lại video.
Vốn dĩ hôm nay Lâm Mộc định bụng tìm Ông chủ Đàm, sau đó lựa cơ hội trò chuyện riêng với ông ta, tìm đủ mọi cách để buộc ông ta nói ra sự thật.
Giờ thấy hai người này gặp gỡ rồi, đương nhiên Lâm Mộc không cần hành động thừa thãi nữa.
Sau khi ghi hình xong, Lâm Mộc vội vã rời đi.
Lúc anh về đến biệt thự của Trần Uyển Nhi, đã là 9h tối.
Trần Uyển Nhi vẫn ngồi chờ anh trong phòng khách, vừa nhác thấy bóng anh, cô nàng lập tức đứng dậy: “Lâm Mộc, sao muộn vậy mới về, rốt cuộc anh đi làm việc gì thế?”
Ban ngày mới xảy ra chuyện với Khô Lâu Hội, giờ Lâm Mộc lại về muộn, Trần Uyển Nhi đương nhiên lo lắng trong lòng.
“Tôi đi thu thập chứng cứ, cô xem đi.” Lâm Mộc mở đoạn video cho cô nàng nhìn.
“Chứng cứ? Chứng cứ gì cơ?” Trần Uyển Nhi tò mò nhận di động.
Vừa nhìn thấy hình ảnh trong video, mặt cô nàng bỗng biến sắc: “Chẳng ngờ ông chủ của Tập đoàn Uy Vận lại gặp mặt bác cả của tôi, lẽ nào vụ đấu thầu hôm nay, ông ta được bác cả sai phái nên mới cố tình ép giá như vậy?” Trần Uyển Nhi hỏi.
“Không sai, chính tôi quay lại video này, khi ấy KTV quá ồn ào nên không nghe rõ đoạn hội thoại trong video, nhưng quả thực tôi đứng ở cửa phòng bao đã nghe rõ.” Lâm Mộc nói.
“Đáng ghét! Ông ta cố tình giao vụ đấu thầu này cho tôi để chỉnh tôi đó mà! Khi trước ông ta còn nói lời lẽ đường hoàng lắm cơ!” Gương mặt Trần Uyển Nhi lộ vẻ tức giận.
“Chẳng phải khi trước Dì Khâu đã nói bác cả của cô muốn giành quyền kiểm soát nhà họ Khâu sao, tôi chẳng thấy bất ngờ gì khi ông ta giở trò như vậy.” Lâm Mộc nói.
“Lâm Mộc, cảm ơn anh đã thu thập chứng cứ giúp tôi.” Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc bằng ánh mắt tha thiết chân thành.
“Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi thấy không quen, tôi đã hứa với Lão Trần tới đây bảo vệ cô rồi mà....” Lâm Mộc gãi đầu nói.
10h sáng ngày hôm sau, Trần Uyển Nhi nhận được điện thoại.
“Con gái, bà ngoại kêu con qua dùng cơm ở biệt thự của bà vào trưa nay, chắc con nhớ đường rồi nhỉ?” Khâu Anh nói.
“Được, con biết rồi.” Trần Uyển Nhi đáp.
Lần trước cô nàng và Lâm Mộc đã qua biệt thự của Lão Thái Quân, cho nên lần này không cần người dẫn đường nữa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Buổi trưa, trong biệt thự của Lão Thái Quân.
Khâu Hậu Minh dẫn con gái ông ta là Khâu Thiên Thiên tới biệt thự, hai người họ đang trò chuyện với Lão Thái Quân nhà họ Khâu.
Khâu Hậu Minh nói: “Mẹ, hôm qua con hỏi thăm chút tin tức thì biết Uyển Nhi đã thất bại trong lần đấu thầu này rồi.”
“Lần đấu thầu này có thể gọi là nhiệm vụ chẳng chút khó khăn, không ngờ con bé có thể thất bại, chỉ e Uyển Nhi không có tư chất kinh doanh, nếu giao cho con bé một vị trí quan trọng ở nhà họ Khâu, sợ là con bé sẽ làm hỏng chuyện.”
Khâu Thiên Thiên cũng bồi thêm vài câu: “Dù sao em ấy cũng xuất thân từ thành phố nhỏ, quan niệm và tư tưởng đã định hình từ lâu, nào có khả năng bồi dưỡng tiền đồ gì nữa.”
Lão Thái Quân nói: “Mẹ đã gọi con bé qua dùng cơm rồi, nếu Uyển Nhi thực không có tư chất kinh doanh, thì sắp xếp một vị trí nhàn hạ cho con bé vậy!”
Khâu Thiên Thiên cười khinh miệt: “Cháu thấy Uyển Nhi bị cậu bạn trai ở cái thành phố nhỏ kia hủy hoại rồi ý!”
Cô ta vừa dứt lời thì quản gia dẫn Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc vào phòng khách biệt thự.
“Bà ngoại!” Trần Uyển Nhi nhoẻn cười rồi hành lễ với Lão Thái Quân.
“Uyển Nhi, sao cháu lại dẫn cậu ta theo cùng nữa vậy!” Vừa thấy Lâm Mộc, Lão Thái Quân đã sa sầm mặt.
Trần Uyển Nhi không nói nên lời.
“Uyển Nhi, nghe nói cháu làm hỏng chuyện đấu thầu hôm qua hả? ” Lão Thái Quân sa sầm mặt hỏi.
“Bà ngoại, Tập đoàn Uy Vận cố tình ép giá xuống thấp ạ.” Trần Uyển Nhi tủi thân nói.
Chương 174: Chứng cứ
Khâu Hậu Minh bày ra bộ dạng người nhân hậu: “Mẹ, chuyện này cũng không thể đổ hết lỗi cho cháu ngoại Uyển Nhi được, dẫu nhiệm vụ này vô cùng đơn giản, dẫu con đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ từ trước.”
“Nhưng nói sao thì con bé cũng lạ lẫm nơi đất khách quê người, chính ra con nên giúp Uyển Nhi nhiều hơn nữa, có lẽ con bé thất bại trong nhiệm vụ lần này cũng do con chuẩn bị chưa đủ tốt.”
Khâu Thiên Thiên cũng cuống quýt phụ họa theo đuôi: “Em gái Uyển Nhi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng do em ấy không đủ năng lực, cho nên không thể trách em ấy được, chắc chắn Uyển Nhi cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ lắm đó.”
Hai ba con nhà kia người xướng kẻ họa, nhìn qua chỉ ngỡ họ đang cầu thương tình giúp Trần Uyển Nhi, kỳ thật lại đang hạ thấp cô nàng.
Lão Thái Quân sa sầm mặt nói: “Làm hỏng là làm hỏng, nào có lắm lời biện minh thế, sai thì phải nhận lỗi, bị đánh cũng phải đứng cho thẳng.”
“Bà ngoại dạy đúng ạ, chuyện đấu thầu thất bại lần này, cháu không thể đùn đẩy trách nhiệm, nhưng quả thực có kẻ cố tình làm loạn trong chuyện này! ”
Trần Uyển Nhi vừa nói vừa đưa ánh mắt về phía Khâu Hậu Minh.
Khâu Hậu Minh trưng ra dáng vẻ trưởng bối giáo huấn tiểu bối: “Cháu gái Uyển Nhi, hồi nãy bà ngoại cháu đã nói rồi, sai thì phải nhận sai.”
“Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, cháu nhận sai với bà ngoại chẳng phải được rồi ư? Sao cháu còn muốn giảo biện chứ, thói quen này của cháu không tốt đâu nhé, nhà họ Khâu chúng ta kiêng kỵ nhất là phong cách hành sự như này.”
“Ha Ha ha.” Lâm Mộc chợt cười phá lên.
“Thằng nhóc, cười gì hả?” Khâu Hậu Minh chau mày nhìn Lâm Mộc.
“Đương nhiên cười ông rồi, trước mặt nói lời đường hoàng, sau lưng lại giở trò, kẻ nào đứng sau làm loạn, lẽ nào ông còn không rõ hay sao?” Lâm Mộc cười lạnh.
“Nhóc con, ý cậu là gì hả?” Khâu Hậu Minh đập bàn, mắng vào mặt Lâm Mộc.
“Nói cho cậu hay, cậu vu khống tôi như vậy, nếu không đưa ra chứng cứ thì tôi sẽ tìm cậu tính sổ đấy!”
“Ông muốn xem chứng cứ? Được thôi, giờ tôi sẽ cho ông xem liền!” Lâm Mộc dứt khoát lấy di động ra, mở đoạn video quay được hôm qua.
“Khâu Lão Thái Quân, hôm qua chính con trai của bà là Khâu Hậu Minh đã giật dây cho Đàm Tổng của Tập đoàn Uy Vận ép giá hại Uyển Nhi đấu thầu thất bại.”
“Đây là video quay hình hai người họ gặp nhau ở quán KTV tối qua, bà xem đi ạ.” Lâm Mộc đưa di động cho Khâu Lão Thái Quân.
Khâu Lão Thái Quân nhận điện thoại, chăm chú xem video.
Vừa thấy nội dung trong video, mặt Khâu Hậu Minh bỗng biến sắc: “Cậu... cậu lấy đoạn video này từ chỗ nào?”
“Khâu Hậu Minh, tôi lật tẩy âm mưu của ông nên ông nóng ruột rồi hả?” Lâm Mộc nói.
“Cậu bớt vu khống cho người khác đi! Đoạn video này chỉ chứng minh được một điều là tôi gặp gỡ Đàm Tổng, ngoài ra chẳng chứng minh được gì hơn!” Khâu Hậu Minh thẹn quá hóa giận.
Lâm Mộc lạnh lùng nói : “Tập đoàn Uy Vận đưa ra mức giá 990 triệu tệ, rành rành là cầm chắc kết quả thua lỗ, nhưng họ vẫn một mực cướp mối làm ăn này, lẽ nào Đàm Tổng muốn làm mối kinh doanh thua lỗ ư? Chẳng qua ông hứa hẹn cho ông ta nhiều lợi ích hơn thế, ông ta mới nguyện ý cạnh tranh mà thôi.”
“Còn mục đích của ông, không gì khác ngoài việc gạt bỏ và đánh bại Uyển Nhi.”
“Để đạt được mục đích này, ông không tiếc hy sinh lợi ích của Tập đoàn Khâu Hàng, nếu giao nhà họ Khâu cho loại người như ông kiểm soát, chỉ e sớm muộn gì nhà họ Khâu cũng sụp đổ tan tành.”
Lâm Mộc dứt lời, mặt Khâu Hậu Minh hết đỏ lại tím tái.
Khâu Hậu Minh tức giận vặc lại: “Tôi nói rồi, tôi và Đàm Tổng chỉ gặp gỡ bình thường, cậu đừng mơ tưởng lấy một đoạn video ra để vu khống tôi! Khâu Hậu Minh tôi chưa từng làm ra loại chuyện đấy!”
“Im miệng hết cho tôi!”
Khâu Lão Thái Quân quăng di động của Lâm Mộc lên bàn, nói: “ m thanh trong video quá ồn ào, không thể nghe bất cứ lời nói nào của hai người, chỉ dựa vào cuộc gặp gỡ bình thường chẳng chứng minh được gì hết, chuyện này chấm dứt ở đây!”
“Uyển Nhi, lần này Tập đoàn Uy Vận ác ý muốn ép giá, cho nên không thể trách cháu được.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc lấy di động từ bàn, nói : “Khâu Lão Thái Quân, tuy không nghe được đoạn đối thoại, nhưng chắc bà cũng là lão tướng giang hồ rồi nhỉ? Lẽ nào dựa vào mấy vấn đề liên quan này còn không thể suy đoán điều gì ư?”
Khâu Lão Thái Quân liếc Lâm Mộc một cái, lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, đến lượt cậu giáo huấn tôi rồi sao?”
Đương nhiên trong lòng Khâu Lão Thái Quân hiểu rõ, có đến chín phần là con trai Khâu Hậu Minh của bà cụ đứng sau giở trò. Nhưng Khâu Lão Thái Quân không lật tẩy mọi chuyện, chính vì muốn gác chuyện này qua một bên.
Khâu Hậu Minh lập tức nói: “Mẹ, con thấy thằng nhóc này đang dạy hư Uyển Nhi, theo con sau này không thể cho cậu ta bước vào nhà họ Khâu nữa!”
Khâu Hậu Minh vừa dứt lời, quản gia đã vội vã chạy tới báo: “Lão Thái Quân, con trai của chủ tịch Lâm – Lâm Hạo Quân đến nhà xin được gặp người.”
“Giữa nhà họ Khâu tôi và nhà họ Lâm căn bản không có liên quan gì trong chuyện kinh doanh, hai bên hiếm khi qua lại gặp nhau, sao tự dưng cậu ta lại đến tận đây?” Khâu Lão Thái Quân hồ nghi hỏi.
Sau đó bà cụ ngẩng đầu hỏi: “Cậu ta có nói lý do đến đây không?”
“Cậu ta nói muốn giao cho nhà họ Khâu thực hiện một mối làm ăn.” Quản gia đáp.
“Mau mời Lâm thiếu gia vào đây!” Khâu Lão Thái Quân nói.
Dù sao nhà họ Lâm cũng là một trong mười gia tộc lớn nhất Thành phố Thân Giang, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn nhà họ Khâu.
Dù Lâm thiếu gia không đến bàn chuyện làm ăn, Lão Thái Quân cũng sẽ niềm nở tiếp đãi, hai gia tộc không thù không oán, có thể kết giao chẳng phải tốt hơn sao?
“Lâm Hạo Quân đến xin gặp mặt, thật kỳ lạ.” Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên đều thấy hồ nghi.
Quản gia nhanh chóng dẫn Lâm Hạo Quân vào phòng.
Vừa liếc mắt, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đã nhận ra anh ta.
“ n nhân Lâm Mộc.” Lâm Hạo Quân vừa bước vào đã lên tiếng chào hỏi Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc.
Cảnh tượng này khiến những người đang ngồi trong phòng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ quen biết ư?
Lâm Hạo Quân bước lên hành lễ : “Chào Khâu Lão Thái Quân.”
Lão Thái Quân nở nụ cười: “Lâm Hạo Quân, hoan nghênh cháu tới nhà họ Khâu làm khách, nghe nói cháu muốn hợp tác làm ăn với nhà họ Khâu, không rõ là kinh doanh gì?”
Chương 175: Lời mời
Với một nụ cười tao nhã, Lâm Hạo Quân nói: "Hôm qua, cháu có bàn bạc một ít chuyện kinh doanh với cô Trần Uyển Nhi và anh Lâm Mộc, sau khi cháu về nhà cũng đã có nói qua với cha cháu rồi, việc vận chuyển đường biển cho gia đình họ Lâm trong năm nay sẽ giao hết cho nhà họ Khâu!”
Lâm Hạo Quân vừa dứt lời, Khâu Hậu Minh và Khâu Thiên Thiên đều biến sắc.
Mối làm ăn này lớn hơn nhiều so với mối ngày hôm qua!
Hơn nữa Lâm Hạo Quân còn nói rằng việc kinh doanh lần này là thương lượng với Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc mà thành?
Bọn họ không nào nghĩ ra được, Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đều vừa từ thành phố khác đến nơi này, hai người họ không hề quen biết với ai ở đây thì làm sao họ có thể tìm đến được Lâm Hạo Quân, còn khiến cho Lâm Hạo Quân đích thân tới tận cửa?
"Nhà họ Lâm sẵn sàng hợp tác làm ăn với nhà họ Khâu chính là chuyện không gì có thể sánh bằng, lát nữa bà sẽ sắp xếp người để tiến hành bàn bạc cụ thể hơn về vấn đề hợp tác lần này." Khâu Lão Thái Quân cười nói.
“Vậy lát nữa cháu sẽ bàn bạc với cô Trần Uyển Nhi sau.” Lâm Hạo Quân nói.
“Cứ quyết định vậy đi.” Khâu Lão Thái Quân cười đáp.
Ngay lập tức, Khâu Lão Thái Quân nhìn về phía Trần Uyển Nhi: "Uyển Nhi, bà còn tưởng rằng hôm qua cháu quên mất buổi đấu thầu, không ngờ hóa ra cháu lại bận chuyện này, là bà ngoại đã đánh giá thấp năng lực của cháu rồi."
Chuyện này cho dù có là Khâu Hậu Minh đích thân đi thương lượng cũng chưa chắc đã thương lượng được thành công.
Lâm Hạo Quân cũng nói theo: "Hôm qua, cô Trần Uyển Nhi và anh Lâm Mộc đến muộn buổi đấu thầu chính là vì đang nói chuyện với cháu, chuyện này cháu có thể làm chứng."
“Được, được, bà biết rồi.” Khâu Lão Thái Quân vừa cười vừa trả lời.
Lâm Hạo Quân nhìn sang Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi mỉm cười. "Cô Trần Uyển Nhi, anh Lâm Mộc, hôm nay tôi tới đây, ngoài việc bàn về chuyện làm ăn ra tôi còn muốn mời hai người đến nhà tôi ăn trưa, không biết hai người có thể bỏ ra chút thời gian được không?"
Lời mời của Lâm Hạo Quân khiến cho Khâu Hậu Minh, Khâu Thiên Thiên và Khâu Lão Thái Quân đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hai người họ đều đến từ một thành phố nhỏ, vậy mà đích thân Lâm Hạo Quân lại muốn mời bọn họ đến nhà họ Lâm ăn cơm sao?
Điều này không thích hợp chút nào!
"Chuyện đó..., hôm nay bà ngoại tôi đã bảo tôi ở lại ăn cơm, trưa nay tôi sợ là không đi được rồi." Trần Uyển Nhi nói.
Khâu Lão Thái Quân lập tức nói: “Không sao đâu, Uyển Nhi, cháu cứ đi đi, ăn cơm với bà thì lúc nào cháu muốn ăn cũng có thể mà.”
“Uyển Nhi, vậy chúng ta đi thôi.” Lâm Mộc nói.
“Xin mời hai người.” Lâm Hạo Quân làm động tác mời.
Trần Uyển Nhi chào tạm biệt Khâu Lão Thái Quân xong thì rời khỏi biệt thự với Lâm Mộc.
Sau khi Khâu Hậu Minh nhìn ba người Lâm Mộc rời đi, ông ta không nhịn được đã lên tiếng: “Mẹ, cuộc đấu thầu kia đã thất bại rồi, mẹ cứ bỏ qua vậy sao?”
Khâu Lão Thái Quân hung hăng trừng mắt nhìn ông ta: “Khâu Hậu Minh, sau này đừng có diễn trò ở trước mặt mẹ nữa, con nghĩ rằng mẹ không nhìn ra được chính con là người đã gây rắc rối trong cuộc đấu thầu lần này sao? Lúc nãy mẹ không vạch trần con chính là để giữ lại cho con chút thể diện mà thôi."
Khâu Hậu Minh đột nhiên không thể nói nên lời.
Lần cạnh tranh này, ông ta sẽ phải gánh chịu những tổn thất của tập đoàn Uy Vận.
Ông ta còn phải nhường một vụ kinh doanh béo bở khác cho tập đoàn Uy Vận nữa, tất cả mọi chi phí ông ta sẽ phải gánh chịu hết, vậy mà kết quả ông ta lại không nhận được bất kỳ một chút lợi ích nào.
Lần này, rõ ràng ông ta đã mất rất nhiều tiền.
Cửa biệt thự.
“Hai người, mời lên xe.” Lâm Hạo Quân tự mình mở cửa xe.
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi nhanh chóng lên xe, sau đó Lâm Hạo Quân cũng lên theo.
Bên trong xe.
“Lái xe đi.” Lâm Hạo Quân ra hiệu cho tài xế.
“Lâm Hạo Quân, sao hôm nay anh lại đến đây?” Lâm Mộc đưa mắt nhìn Lâm Hạo Quân.
Vừa rồi ở trong biệt thự, Lâm Mộc đã muốn hỏi anh ta rồi.
“ n nhân Lâm Mộc, ngày hôm qua anh đã cứu tôi, anh vì ta mà chậm trễ buổi đấu thầu nên đương nhiên tôi phải bồi thường cho anh rồi, cũng muốn cảm ơn anh nữa.” Lâm Hạo Quân nói.
"Anh có lòng tốt thì tôi xin nhận, nhưng anh mời chúng tôi đến nhà anh ăn cơm là có ý gì? Không phải chỉ để cảm ơn đâu đúng không?" Lâm Mộc hỏi.
Lâm Hạo Quân mỉm cười: " n nhân Lâm Mộc, anh đi rồi sẽ biết."
"Được rồi, để tôi xem thử anh muốn làm gì."
Lâm Mộc nói thêm: “Đừng gọi tôi là ân nhân nữa, cứ gọi tôi là anh Lâm thôi được rồi.”
Khoảng một giờ sau, Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi đã đến nhà họ Lâm.
Bên trong và bên ngoài biệt thự của gia đình họ Lâm có rất nhiều vệ sĩ, được canh phòng cẩn mật.
Lâm Hạo Quân mời Lâm Mộc vào bên trong, trực tiếp đưa Lâm Mộc đến nhà ăn của biệt thự.
Ngồi ở bên trong là một người đàn ông trung niên.
"Anh Lâm, đây là bố tôi, Lâm Hạ, bố tôi hiện là người đứng đầu của nhà họ Lâm." Lâm Hạo Quân giới thiệu.
“Lâm tổng, chào ông.” Lâm Mộc chào hỏi.
“Cậu Lâm, chào cậu!”
Lâm Hạ đứng dậy bắt tay Lâm Mộc: “Hạo Quân đã nói với tôi về chuyện xảy ra ngày hôm qua, cảm ơn cậu đã cứu nó một mạng.”
“Lâm Hạ tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất là nó, nếu Hạo Quân gặp phải chuyện gì, sợ là tôi không thể nào chịu nổi cú sốc đó."
Lâm Mộc nói:" Lâm tổng, thành thật mà nói lúc đó cũng chỉ là tình cờ mà thôi, lúc ấy tôi cũng chỉ là muốn cứu người bị mắc kẹt ra khỏi chiếc xe sắp nổ tung.
"Còn về chuyện sát thủ, tôi cũng định không quan tâm đến vì dù sao đây cũng chỉ là chuyện cá nhân, nhưng mà những người đó lại nhất định muốn giết chết tôi, vì vậy nên tôi không thể không ra tay. "
"Haha, cậu Lâm thật thẳng thắn, tôi rất thích những người thẳng thắn như vậy.” Lâm Hạ bật cười.
Sau đó ông ta làm động tác mời: “Cậu Lâm Mộc, cô Trần Uyển Nhi, mời ngồi.”
Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi bước tới và ngồi vào chỗ của họ.
Lâm Hạ phân phó cho nhà bếp phục vụ các món ăn lên, sau đó ông ta bảo Lâm Hạo Quân rót rượu cho Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.
Lâm Mộc nhận lấy ly rượu: "Lâm tổng, ông mời hai người chúng tôi qua đây ăn tối là có chuyện gì vậy? Ông có thể nói thẳng không."
"Hôm nay tôi mời cậu Lâm đến đây chủ yếu là muốn cảm ơn cậu Lâm vì ngày hôm qua đã cứu mạng con trai tôi, tất nhiên, tôi cũng thực sự có chuyện khác muốn nhờ cậu Lâm đây.” Lâm Hạ nói.
Lâm Hạ tiếp tục: "Ngày hôm qua Hạo Quân đã va chạm phải Khô Lâu Hội, tôi có cảm giác mơ hồ rằng Khô Lâu Hội này không đơn giản."
"Cái chết của chủ nhân Tứ Hải võ quán có thể cũng có liên quan đến Khô Lâu Hội này."
Lâm Mộc thắc mắc: "Chủ nhân của Tứ Hải võ quán là ai?"
Bình luận facebook