• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (1 Viewer)

  • Chương 221-225

Chương 221: Một cuộc điện thoại

“Nếu Chung Hào dừng việc tấn công em và người thân của em nhằm trả thù thì tất nhiên em cũng sẽ không đụng đến ông ta nữa. Nhưng nếu ông ta dám đụng đến người thân của em thì chắc chắn em sẽ khiến ông ta phải hối hận.” – Lâm Mộc nghiêm túc nói.

“Ừ, vậy bây giờ anh sẽ liên hệ với minh chủ Thân Giang chào hỏi mấy câu, tiện thể bảo ông ta đi nói chuyện với Chung Hào trước đã. Có một số việc không thể chỉ dựa vào nắm đấm đề giải quyết, có thể thương lượng hòa giải vẫn là tốt nhất, cậu thấy có đúng không?”

“Dạ, em nghe anh.” – Lâm Mộc đáp.

Trên lầu, bên trong phòng làm việc của Phàm Thiệu minh chủ.

Phàm Thiệu đang trò chuyện với phó minh chủ.

“Nhắc mới nhớ, Lâm Mộc kia thật khiến người khác tò mò, cậu ta không có môn phái dẫn dắt vậy mà có thể đạt tới Linh Ý Cảnh trung kỳ hơn nữa lại còn có thể đánh bại được cả Linh Ý Cảnh đỉnh phong.” – Phàm Thiệu nói.

Phó minh chủ gật đầu: “Theo tôi thấy, cậu ta quả thật không đơn giản.”

Ngay lúc này, điện thoại trên bàn làm việc reo lên, Phàm Thiệu liếc nhìn, đây là cuộc gọi từ lễ tân ở lầu một.

Phàm Thiệu nhận điện thoại.

Lễ tân nói: “Phàm minh chủ, có một người tu hành họ Uông tới, ông ta nói mình đại diện cho phía Chung Hào, tới đây để tìm hiểu việc xử lý Lâm Mộc đã tiến triển đến đâu, ông ta nói muốn gặp ngài.”

“Để cho ông ta lên đây.” – Sau khi Phàm Thiệu trả lời liền cúp điện thoại.

Cuộc gọi này vừa mới kết thúc thì tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.

Phàm Thiệu nhìn, đây là số từ văn phòng làm việc của trụ sở chính.

“Alo” – Phàm Thiệu vội vàng bắt máy.

“Phàm minh chủ, tôi là thanh tra bên tổng bộ Liên minh Tu Hành Giả, Thẩm Trạch Thiên đây.” – Giọng nói từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.

“Thanh tra Thẩm, không biết ngài có chỉ thị gì ạ?” – Phàm minh chủ đứng dậy, trên mặt nở nụ cười.

“Sư đệ tôi, Lâm Mộc bị nhốt ở chỗ các ông đúng không? Cậu ấy có kể lại cho tôi, tôi hiểu vì sao các ông làm vậy, cho nên đã khuyên nhủ cậu ấy rồi. Lâm Mộc cũng khẳng định sẽ không đối phó Chung Hào nữa, vậy nên các ông không cần giam cậu ấy nữa đâu, mau thả cậu ấy ra đi.” – Thẩm Trạch Thiên nói.

“Ngài…sư đệ của ngài?” – Phàm Thiệu trong lòng chấn động.

Ông ta không ngờ, Lâm Mộc lại có tầng quan hệ sâu như vậy, cậu ta vậy mà lại là tiểu đệ của thanh tra viên bên tổng bộ?

“Thanh tra Thẩm, chuyện này cũng nhỏ thôi, nếu đích thân ngài đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi sẽ thả người ngay lập tức!” – Phàm minh chủ cười trả lời.

Trong điện thoại Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: “Còn nữa, ông cảnh cáo Chung Hào mấy câu, nói với ông ta, Lâm Mộc đã đạt huy chương Tam đẳng, là công thần của Liên minh Tu Hành Giả, cho nên Chung Hào không được phép dùng bất kì thủ đoạn nào để trả thù Lâm Mộc và gia đình của cậu ấy.”

“Nếu ông ta dám đụng đến công thần của Liên minh Tu Hành Giả thì ông ta chờ gánh hậu quả đi! Ông nhắc trước với Chung Hào như vậy!”

“Dạ dạ dạ” – Phàm Thiệu minh chủ vội vàng trả lời.

Chính ông ta cũng bị dọa giật mình, Lâm Mộc vậy mà đạt được huy chương Tam đẳng của Liên minh Tu Hành Giả?

Tuy nói, huy chương Tam đẳng Liên minh Tu Hành Giả là cấp bậc huy chương thấp nhất nhưng ở thời đại hòa bình này, huy chương Tam đẳng cũng không phải dễ lấy, phải có cống hiến nhất định hoặc thực hiện một vài nhiệm vụ có độ khó cao thì mới có thể đạt được.

Sau khi Phàm Thiệu minh chủ cúp điện thoại.

“Lâm Mộc này quả nhiên không đơn giản, lại có sư huynh làm thanh tra ở tổng bộ của chúng ta, không biết sư phụ của cậu ta là ai! Sợ rằng không dễ đụng đến?” – Phàm Thiệu minh chủ lẩm bẩm.

“Thật sao?” – Phó minh chủ cũng hết sức kinh ngạc.

Sau đó, Uông sư đẩy cửa đi vào.

“Hai vị minh chủ.” – Uông sư nở nụ cười, đi tới trước mặt hai người.

“Hai vị minh chủ, con gái Chung tổng chịu ủy khuất lớn như vậy lại bị gãy mất một ngón tay, Liên minh Tu Hành Giả các vị sao có thể tùy tiện bỏ qua cho Lâm Mộc như vậy, các vị phải cho Chung tổng chúng tôi một cái công đạo!”

Nói xong, Uông sư lấy ra một cái thẻ ngân hàng.

“Hai vị minh chủ, thẻ này có một tỷ, là một chút tâm ý của Chung tổng!”

Uông sư đặt thẻ ngân hàng trước mặt Phàm Thiệu minh chủ: “Hai vị minh chủ, chuyện của Lâm Mộc, các ngài thấy giải quyết sao cho được thì làm.”

Phàm Thiệu minh chủ nhìn thẻ ngân hàng, khóe mắt giật giật. Thẻ này, ông ta dám lấy sao?

“Dẹp đi! Ông không nhìn cho rõ đây là chỗ nào à! Ai bảo ông làm chuyện này?” – Phàm Thiệu minh chủ ném thẻ ngân hàng vào người Uông sư.

“Chuyện này…” – Uông sư ngẩn ra.

Phàm Thiệu minh chủ đứng dậy: “Trở về nói với Chung tổng nhà ông, buổi tối tôi sẽ đích thân tới gặp ông ta, có một số việc tôi muốn nói trực tiếp với ông ta, còn ông mau cút đi.”

“Vâng, vâng!” – Uông sư cười, vội vàng đáp.

Theo suy nghĩ của Uông sư, Phàm Thiệu minh chủ không muốn nhận “phong bì” ở văn phòng làm việc? Hoặc là số tiền chưa đủ sức nặng để Phàm minh chủ gật đầu? Cho nên mới muốn tới tận nhà gặp Chung tổng đây mà.

“Chung Hào quả nhiên chưa từ bỏ ý định, ông ta muốn tiếp tục đối phó Lâm Mộc, bọn họ nào biết Lâm Mộc đâu phải là người mà bọn họ muốn làm gì thì làm.” – Phàm Thiệu minh chủ nói.

Sau đó, ông ta đứng dậy: “Tôi đi thả người đây!”

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi Lâm Mộc kết thúc cuộc gọi với sư huynh, anh ngồi trong phòng chờ khoảng năm, sáu phút thì cửa phòng bị đẩy ra.

“Lâm đạo hữu.” – Trên mặt Phàm Thiệu nở nụ cười.

Ông ta bước vào, thái độ của ông ta vẫn bình tĩnh nhưng vẫn toát lên sự vui vẻ, nhiệt tình , lần này có vẻ chân thành hơn khi nãy.

“Lâm đạo hữu, cậu bây giờ có thể ra ngoài rồi.” – Phàm Thiệu vẫn mang nụ cười trên môi, nói.

“Lúc nãy, ông bảo phải nhốt đủ bốn mươi tám giờ mới được thả sai, sao bây giờ lại đổi rồi.” – Lâm Mộc ngẩng đầu.

“Chuyện này…, trong lòng hai ta rõ là được, cậu không cần phải nói thẳng ra như vậy đâu.” – Phàm Thiệu cười khan, nói.

“Vậy thì làm phiền Phàm minh chủ rồi.” – Lâm Mộc đứng dậy.

“Không phiền, tôi tiễn cậu ra ngoài.” – Phàm Thiệu cười, dẫn Lâm Mộc đi ra.

Trước cửa ra vào.

“Lâm đạo hữu, trong thành phố, tu sĩ không được ra tay với người thường, Nhưng mà, nếu như cậu có lỡ ra tay, chỉ cần không lưu lại dấu vết, không có ai tới Liên minh Tu Hành Giả tố cáo cậu thì chúng tôi cũng sẽ không tìm đến cậu làm phiền đâu. Vì vậy, cậu chú ý chút nhé!” – Phàm Thiệu minh chủ cười cười, nói.

Ông ta tiếp tục nói: “Còn chuyện Chung Hào, cậu đừng tìm ông ta làm gì, kẻo lại gặp phiền toái. Tôi sẽ thay cậu tới nói chuyện với ông ta.”
Chương 222: Đến hồi kết

“Được, vậy thì phiền ông vậy.” Lâm Mộc nói.

“Không sao, để tôi bảo lái xe đưa cậu về.” Phàm Thiệu niềm nở nói.

“Không cần, tôi bắt taxi là được, Phàm minh chủ đưa tôi tới đây là được rồi.”

Lâm Mộc nói xong liền bước ra khỏi cổng.

“Lâm đạo hữu, khi nào rảnh thì qua uống cà phê nhé.” Phàm Thiệu hét lên với bóng lưng của anh.

Sau khi đi khỏi chi nhánh của Liên minh Tu Hành Giả Thân Gang, Lâm Mộc hít sâu một hơi, trong lòng thở dài, có đôi khi quan hệ thật sự có hiệu quả.

Vấn đề này rất phiền phức đối với anh, nhưng sư huynh của anh lại có thể giải quyết nó chỉ bằng một cuộc điện thoại.

Đó là sự khác biệt.

Sau đó Lâm Mộc bắt taxi đến thẳng biệt thự nơi Trần Uyển Nhi ở.

...

Tiên hạc võ quán, trên lầu.

“Chung hội trưởng, hôm nay sao ông có thời gian đến mời tôi uống trà vậy.” Quán chủ của Tiên hạc võ quán nở một nụ cười.

Sau khi nhấp một ngụm trà, Chung Hào nói: "Quán chủ, tôi cũng không giấu gì anh, gần đây tôi gặp phải một kẻ thù, cậu ta là một người tu luyện, đang ở cảnh giới trung kỳ của Linh Ý Cảnh, muốn làm phiền quán chủ giúp tôi với."

"Ồ? Người kia tên gì, xuất thân như thế nào mà lại dám khiêu khích Chung hội trưởng đây? Nếu tôi có thể giúp được, tôi sẽ giúp. " Quán chủ Tiên hạc võ quán vẫn nở nụ cười trên môi.

"Cậu ta tên là Lâm Mộc, cảnh giới thấp hơn của anh, tôi nghĩ nếu quán chủ ra tay thì nhất định có thể xử lý được cậu ta! Không biết quán chủ có nguyện ý giúp đỡ tôi hay không.” Chung Hào nói.

“Lâm Mộc sao?!”

Sau khi nghe tên, sắc mặt của quán chủ Tiên hạc võ quán đột nhiên thay đổi, hai tay run lên, ly trà trong tay cũng tràn ra..

“Chung hội trưởng, anh đến đây là cố ý cười nhạo tôi đấy à?” Sắc mặt của quán chủ Tiên hạc võ quán trở nên âm trầm.

“Quán chủ, ý… ý của anh là sao?” Chung Hào nghi hoặc.

Chung Hào chỉ là một doanh nhân, ông ta thực sự không biết gì về trận chiến giữa quán chủ Tiên hạc võ quán và Lâm Mộc trước đây, bởi vì ông ta cũng không thường để ý đến chuyện của thế giới võ thuật Thân Giang.

Mặc dù Uông sư bên cạnh ông ta cũng là một người tu luyện, nhưng Uông sư lại được ông ta mời từ nơi khác đến, và Uông sư cũng thường không liên quan nhiều đến những chuyện giữa các võ quán ở Thân Giang.

“Chung hội trưởng, nếu anh thật sự không biết, vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, tôi không thể giúp được gì cho anh đâu, Lâm Mộc này không phải là người dễ chọc!” Sắc mặt của Tiên hạc võ quán vô cùng khó coi, nói.

"Ồ? Quán chủ có thể nói rõ hơn không?" Chung Hào hỏi.

Quán chủ Tiên hạc võ quán làm sao có thể kể về trận đấu trên võ đài ngày trước được, ông ta là người chủ động khiêu chiến với người ta trước, sau đó lại còn thua nữa, chuyện này kể ra thì vô cùng mất mặt!

Hỏi ông ta về chuyện này khác gì chạm vào vết sẹo của ông ta chứ!

“Chung hội trưởng, tôi còn có việc phải làm, nên xin phép đi trước, anh có thể từ từ uống trà.”

Nói xong, quán chủ Tiên hạc võ quán đứng dậy rời đi.

“Quán chủ! Quán chủ!”

Chung Hào lớn tiếng gọi mấy lần, quán chủ Tiên hạc võ quán hoàn toàn không có ý quay lại.

“Chết tiệt!”

Chung Hào tức giận đập bàn khi thấy quán chủ rời đi, quán chủ thậm chí còn không thèm cho ông ta chút mặt mũi nào.

“Không phải quán chủ là người mạnh nhất, là chủ nhân của Tiên hạc võ quán sao? Vậy tại sao khi nhắc đến Lâm Mộc, ông ta lại sợ hãi đến vậy chứ.”

Chung Hào than thở rồi đứng dậy rời đi.

Trong lòng ông ta thầm nghĩ, hiện tại chỉ có thể đi tìm Uông sư mà thôi.

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Vừa ra khỏi võ quán, ông ta liền gặp Uông sư đang đi tới.

“Chung hội trưởng, thái độ của quán chủ Tiên hạc võ quán như thế nào? Ông ta có đồng ý giúp chúng ta hay không?” Uông sư tò mò.

"Đừng nhắc tới nữa! Uông sư, chuyện bên kia tiến hành như thế nào rồi?" Chung Hào hỏi.

"Chung hội trưởng, có hy vọng! Phàm Thiệu nói rằng tối nay ông ta sẽ đến gặp ngài, tôi nghĩ ông ta cảm thấy một tỷ không đủ, muốn đích thân đến nói chuyện với ngài!" Uông sư vui vẻ nói.

“Được rồi!” Trên mặt Chung Hào nở một nụ cười.

Ông ta có tiền, chỉ cần có thể làm cho Lâm Mộc trả giá, tiêu nhiều tiền hơn đối với ông ta hoàn toàn không thành vấn đề.

Chung Hào nhìn đồng hồ: “Năm giờ chiều rồi, đi thôi, về ngay thôi!”

......

Sau khi Lâm Mộc trở về biệt thự.

“Anh!”

“Lâm Mộc!”

Hai người vừa nhìn thấy Lâm Mộc đã trở lại, liền vội vàng tiến lên đón.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ rất lo lắng, bọn họ đều biết đối phương có sức mạnh lớn như thế nào.

“Lâm Mộc, mọi chuyện thế nào rồi?” Trần Uyển Nhi hỏi.

“Đừng lo lắng, chuyện đã xử lý xong.” Lâm Mộc an ủi cô.

"Thật sự xong rồi sao? Tên Chung Hào kia cũng không phải là người hiền lành gì, anh thật sự có thể xử lý chuyện này rồi sao?" Trần Uyển Nhi kinh ngạc.

“Quá trình quả thực có chút vòng vo, nhưng kết quả vẫn tốt lắm.” Lâm Mộc bất đắc dĩ cười.

Chuyện này quả thật khó hơn so với những gì Lâm Mộc từng làm trước đây, chủ yếu là bởi vì chuyện này liên quan đến Chi nhánh của Liên minh Tu Hành Giả Thân Giang nữa.

Lâm Mộc thầm nghĩ, may mắn lúc trước ở trong phòng bệnh anh đã không ra tay với Chung Hào.

Nếu như anh ra tay, người của Liên minh Tu Hành Giả đến sẽ bắt gặp hiện trường của vụ việc ngay lập tức, cho dù có sư huynh giúp đỡ đi nữa thì e rằng mọi chuyện cũng sẽ trở nên rất khó khăn.

Địa vị của Chung Hào trong giới kinh doanh Thân Giang quả thật khá cao, hơn nữa trong giới kinh doanh quốc gia, ông ta cũng có một danh tiếng nhất định.

Trong phòng bệnh lúc đó, chủ yếu là anh chỉ muốn cưỡng chế Chung Hào phải cúi đầu.

“Tiện thể, em gái, ngày mai em có thể đi học bình thường rồi.” Lâm Mộc cười.

“Anh, cám ơn.” Lâm Lê cười.

Suýt chút nữa là cô ấy không được nhập học rồi.

“Chúng ta lag anh em, nói lời cảm ơn cái gì chứ.” Anh cười vỗ vỗ Lâm Lê.

Mặc dù lần này, mọi thứ cũng khá khó giải quyết.

Nhưng nhìn thấy nụ cười của em gái, Lâm Mộc cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Nếu anh thậm chí còn không thể bảo vệ em gái của anh, để cho em gái phải chị ấm ức thì việc tu luyện có ích gì chứ?

Từ ngày xuống núi, Lâm Mộc đã thề với lòng mình sẽ bảo vệ người thân, không để cho họ phải chịu ấm ức!

Cho dù lần sau loại chuyện này lại xảy ra, cho dù thực lực của đối phương vẫn mạnh mẽ như vậy thì anh vẫn sẽ chống đỡ, sẽ không để cho người thâm của anh phải chịu ấm ức!

Mọi áp lực, hãy để anh nhận lấy!

...

Bảy giờ tối, Phàm Thiệu minh chủ đến nhà của Chung Hào.

“Phàm minh chủ, chào mừng đến nhà của tôi.” Chung Hào nhiệt liệt chào hỏi.

Nhưng trên mặt Phàm Thiệu lại không hề có một nụ cười nào cả.
Chương 223: Không muốn

Phàm Thiệu minh chủ đi đến phòng khách và ngồi xuống.

“Phàm minh chủ, anh muốn uống gì?” Chung Hào cười hỏi.

“Không uống gì cả, trực tiếp nói chuyện đi.” Phàm Thiệu ngẩng đầu nhìn Chung Hào.

“Phàm minh chủ đúng là người thẳng thắn, vậy tôi cũng không vòng vo nữa, Phàm minh chủ cứ trực tiếp nói một con số đi.” Chung Hào vẫn mang theo nụ cười trên mặt.

“Nói một con số sao?”

Phàm Thiệu cau mày nói: “Chung hội trưởng, có thể anh đã hiểu lầm ý định của tôi rồi, tôi đến đây không phải vì tiền.”

“Ồ? Vậy ý của Phàm minh chủ là?” Chung Hào khó hiểu.

Theo ông ta thì ngoài việc muốn tiền còn có thể làm gì khác nữa chứ?

Phàm Thiệu chậm rãi nói: "Hôm nay tôi tới đây là muốn nói với anh một chuyện, tuy rằng địa vị trong giới kinh doanh của Chung hội trưởng rất cao, nhưng Lâm Mộc cũng không phải là người dễ chọc."

"Sau lưng cậu ta cũng có chỗ dựa vững chắc! Tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định đi.”

“Chỗ dựa vững chắc sao?” Chung Hào cười: “Chỗ dựa của cậu ta so với tôi còn lớn hơn được sao?”

Phàm Thiệu lắc đầu: “Chung hội trưởng, xem ra anh vẫn chưa hiểu được lời tôi nói rồi.”

"Chỗ dựa của Lâm Mộc khác với anh, sau lưng cậu ta ở trụ sở chính của Liên minh Tu Hành Giả, nếu cậu ta thực sự giết anh, có lẽ cậu ta cũng sẽ thoát khỏi sự trừng phạt của liên minh mà thôi, hiểu không?"

Chung Hào nghe xong, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi.

“Phàm minh chủ, anh không đùa tôi đâu đúng không?” Chung Hào xác nhận lại.

"Nhìn tôi này, trông tôi có giống đang nói đùa không? Sau khi nhận được cuộc gọi từ trụ sở chính vào buổi chiều, tôi đã thả cậu ta đi rồi." Phàm Thiệu nói.

Sau khi Chung Hào nghe xong, trong lòng ông ta bỗng cảm thấy sợ hãi, nếu như vậy, chẳng phải là tính mạng và sự an toàn của ông ta không được đảm bảo chút nào sao?

Dù sao thì nếu Lâm Mộc giết ông ta thì cũng không phải chịu sự trừng phạt.

Ngay cả Uông sư, người đang đứng bên cạnh, cũng có biểu cảm khó coi trên khuôn mặt.

Phàm Thiệu cũng có thể thấy được sự sợ hãi của Chung Hào.

Vì vậy, ông ta nói: "Lần này tôi đến đây để nói với Chung hội trưởng đừng đi tìm đường chết, đừng tìm cách đối phó cậu ta nữa, nếu khiến Lâm Mộc khó chịu, tính mạng của anh cũng sẽ bị đe dọa."

Chung Hòa ngay lập tức hỏi: "Cho dù tôi không đối phó với cậu ta nữa, nhưng nếu cậu ta lại đe dọa tính mạng của tôi thì sao?"

"Chung hội trưởng cứ yên tâm, tôi đã nói chuyện với Lâm Mộc, cậu ta đã nói chỉ cần anh không trả thù hay đe dọa những người xung quanh cậu ta, vậy thì cậu ta không đến tìm anh nữa." Phàm Thiệu nói.

Sau đó ông ta cảnh cáo: “Nhưng nếu anh tiếp tục giở trò nữa thì tôi cũng không thể đảm bảo được.”

Chung Hào nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đã nói những điều cần nói rồi, tôi xin phép rời đi trước.”

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Phàm Thiệu nói xong liền đứng dậy rời đi.

“Phàm Minh chủ, tôi tiễn anh.”

Chung Hào đứng dậy đưa Phàm Thiệu ra đến cửa biệt thự.

Sau khi Phàm Thiệu rời đi.

"Uông sư, tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ một ngón tay của con gái tôi bị cắt bỏ một cách vô ích như vậy sao?"

Uông sư vội vàng nói: "Chung hội trưởng, Lâm Mộc đó rất mạnh, lại có người của Liên minh Tu Hành Giả chống lưng, chúng ta không thể đối phó cậu ta thêm nữa, nếu không, thật sự có khả năng chúng ta sẽ mất mạng!"

"Nhưng tôi không cam lòng." Chung Hào nhắm mắt lại, yếu ớt lắc đầu.

Chung Hào ông đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm rồi, có khi nào phải chịu tổn thất lớn như vậy đâu?

Bây giờ, ông ta chỉ có thể cắn răng, nuốt cục tức vào bụng.

“Chung hội trưởng, nếu ngài thật sự muốn, chúng ta có thể dùng sức mạnh của người khác để trả thù một cách gián tiếp, chỉ cần không được trực tiếp tham gia vào việc đó là được.” Uông sư nói.

"Ồ? Phương pháp gián tiếp như thế nào?" Chung Hào nhìn Uông sư.

Uông sư nói: "Chung hội trưởng, tôi vừa nhờ người hỏi thăm, quán chủ của Tiên Hạc võ quán không muốn giúp chúng ta vì ông ta đã từng giao chiến với Lâm Mộc trước đây và đã bị thua.”

"Có chuyện này sao? Ông ta không phải là người mạnh nhất ở Thân Giang sao?” Chung Hào kinh ngạc.

"Đúng vậy, nhưng lại thất bại trong tay Lâm Mộc, nhất định là sẽ chịu đả kích lớn, tôi nghĩ trong lòng ông ta nhất định rất bất bình, chúng ta không tìm Lâm Mộc để báo thù, nhưng có thể để quán chủ Tiên Hạc võ quán đi trả thù thay chúng ta.” Uông sư nói.

Trên mặt Uông sư lộ ra một nụ cười gian xảo: “Bằng cách này, chúng ta sẽ không bị liên lụy mà vẫn đạt được mục đích là trả thù Lâm Mộc.”

Chung Hào khó hiểu: “Uông sư, ông không biết sao? Hôm nay tôi đi gặp ông ta, vừa nghe đến Lâm Mộc, sắc mặt ông ta đã lập tức thay đổi, nếu có khả năng trả thù Lâm Mộc thì sợ là ông ta đã ra tay từ lâu rồi."

Uông sư cười: "Chung hội trưởng, đó là lý do tại sao tôi nói rằng chúng ta chỉ bí mật ủng hộ ông ta báo thù, có sự ủng hộ bí mật của chúng ta, mọi chuyện chắc chắn sẽ khác. "

Chung Hào cũng trở nên quan tâm:" Làm thế nào để có thể bí mật ủng hộ được? Uông sư đã nói như vậy, chắc trong lòng đã có một kế hoạch rồi đúng không?”

Uông sư đến gần Chung Hào, thì thào nói nhỏ bên tai ông ta.

“Chà, phương pháp của ông khá tốt, cũng đảm bảo được chúng ta hoàn toàn không liên quan gì cả.” Chung Hào trên mặt lộ ra một nụ cười.

Ngay lập tức, Chung Hào dặn dò: "Uông sư, chuyện này tôi không tiện ra mặt, chỉ có thể nhờ ông đi làm thay."

...

Ngày hôm sau, Lâm Mộc thuận lợi đưa em gái đến trường học.

Sau khi đưa em gái đến trường, Lâm Mộc cũng không vội vàng rời khỏi Thân Giang.

Lâm Mộc muốn quan sát thêm hai ngày để xác định xem nhà họ chung có muốn trả thù hay không.

Tiên Hạc võ quán.

Kể từ khi quán chủ Tiên Hạc võ quán bị đánh bại, sự nổi tiếng của Tiên Hạc võ quán hiện tại đã không còn được như xưa.

Ngay cả danh tiếng và uy thế của quán chủ Tiên Hạc võ quán cũng đã thay đổi mạnh trong giới võ đạo ở Thân Giang.

Chín giờ sáng, Uông sư đến thăm.

Quán chủ Tiên Hạc võ quán biết được Uông sư sẽ đến, ông ta định không gặp.

Nhưng ông ta lại nghĩ đến, người đứng sau Uông sư dù sao cũng là Hội trưởng của Hội Thương mại tổng hợp Thân Giang, nên cuối cùng vẫn cho người đưa Uông sư vào.

“Quán chủ.”

Sau khi Uông sư vào phòng, lập tức cúi đầu hành lễ với quán chủ Tiên Hạc võ quán.

“Nói cho tôi biết, có chuyện gì vậy?” Quán chủ Tiên Hạc võ quán vẫn uống trà mà không ngẩng đầu lên.

"Có một chuyện quan trọng, tôi nghĩ quán chủ sẽ rất quan tâm! Bởi vì chuyện này cũng liên quan đến lợi ích của quán chủ." Uông sư cười nói.
Chương 224: Đề nghị của Phàm minh chủ

“Đừng quanh co lòng vòng nữa, nếu còn muốn nhờ tôi làm gì Lâm Mộc kia, vậy thì đừng nói nữa.” Quán chủ Tiên Hạc võ quán ủ rũ.

“Quán chủ, không phải ông rất muốn trả thù Lâm Mộc để khôi phục thanh thế sao? Chẳng lẽ ông thật sự can tâm sao?” Uông sư hỏi ngược lại.

"Muốn thì có ích lợi gì? Cậu ta rất mạnh, ngay cả đỉnh phong Linh Ý Cảnh của tôi cũng không phải là đối thủ của Lâm Mộc!" Quán chủ Tiên Hạc võ quán bất mãn nói.

Sau đó ông ta đứng dậy: “Nếu Chung Hào phái ông đến để thuyết phục tôi tái đấu với Lâm Mộc thì chúng ta không cần nói chuyện thêm nữa đâu.”

Nói xong, quán chủ Tiên Hạc võ quán đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Uông sư vội vàng hét lớn: “Quán chủ, xin hãy ở lại!”

“Tôi có một kế hoạch muốn đề nghị!”

“Nói đi!” Quán chủ Tiên Hạc võ quán đứng lại.

Uông sư lập tức nói: " Lâm Mộc đang là trung kỳ Linh Ý Cảnh, có thể đánh bại đỉnh phong Linh Ý Cảnh quả thật là đáng kinh ngạc, nhưng liệu cậu ta có thể cùng lúc đánh bại nhiều đỉnh phong Linh Ý Cảnh không? Tôi nghĩ, tuyệt đối không thể!"

Quán chủ Tiên Hạc võ quán lại ngồi xuống:"Tiếp tục nói."

Rõ ràng là quán chủ Tiên Hạc võ quán cũng có hứng thú.

"Tôi sẽ chuẩn bị và đưa cho quán chủ ba tỷ, với số tiền đó nhất định sẽ đủ để thuê thêm hai đỉnh phong Linh Ý Cảnh, tôi biết quán chủ sẽ có cách, hơn nữa số tiền này cũng khá dư giả.” Uông sư nói.

Uông sư cười nói tiếp: "Chỉ cần có thể thuê được hai đỉnh phong Linh Ý Cảnh, cộng với quán chủ nữa là ba, nếu cả ba người cùng nhau tấn công Lâm Mộc, cậu ta nhất định sẽ thua!"

Quán chủ Tiên Hạc võ quán nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Ông ta đã từng đấu với Lâm Mộc, cũng hiểu được thực lực của anh.

Vì vậy, trong lòng ông ta thầm tính toán, tập luyện một chút, nắm chắc thời cơ và với sức mạnh của ba đỉnh phong Linh Ý Cảnh, tự tin đánh bại Lâm Mộc là 100%!

Trong lòng ông ta biết Lâm Mộc mặc dù có thể dùng cảnh giới trung kỳ bộc phát ra sức mạnh công kích để đánh bại đỉnh phong Linh Ý Cảnh, nhưng loại công kích đó nhất định sẽ không dùng nhiều lần!

Hơn nữa, ba người bọn họ hợp lực tấn công Lâm Mộc từ các hướng khác nhau, lấy nhiều đánh ít, cậu ta nhất định sẽ không chống đỡ được!

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hai tay khó thắng được bốn tay, khi sức mạnh chênh lệch không quá lớn, có nhiều người hơn sẽ mang lại lợi thế lớn hơn!

Vì vậy, tỷ lệ thắng 100% chắc chắn không phải là chuyện đùa!

Quán chủ Tiên Hạc võ quán không đồng ý ngay, mà hỏi:

“Chung hội trưởng có yêu cầu gì đặc biệt khi cung cấp ba tỷ này không?”

“Quán chủ, toi xin sửa lại một chút, là tôi cung cấp ba tỷ, không liên quan gì đến Chung hội trưởng.” Uông sư nói.

Uông sư cười tiếp: "Tôi không có yêu cầu gì cả, chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng tôi, đó hoàn toàn là nguyện vọng cá nhân của quán chủ mà thôi, quán chủ có hiểu ý tôi không?"

"Đã hiểu!"

Quán chủ Tiên Hạc võ quán nở một nụ cười đã hiểu.

Ông ta hiểu rằng Chung Hào không muốn có liên quan gì đến chuyện này cả.

Mặc dù ông ta cung cấp tiền, nhưng chuyện này lại hoàn toàn tính hết lên đầu của Tiên Hạc võ quán, là hành vi của Tiên Hạc võ quán, không liên quan gì đến Chung Hào.

“Vậy thì ba tỷ, ta liền giao cho quán chủ, những chuyện khác không còn liên quan đến chúng toi.”

Uông sư nói xong, lấy ra tấm thẻ ngân hàng đặt ở trên bàn. .

“Quán chủ, tôi xin nghỉ phép trước.”

Sau khi để lại thẻ, Uông sư đứng dậy rời đi.

Quán chủ Tiên Hạc võ quán cầm lấy tấm thẻ, ánh mắt cũng sáng lên: “Cơ hội báo thù cuối cùng cũng đến rồi!”

Lần trước ông ta phải đưa cho Lâm Mộc 5 tỷ, hiện tại vẫn còn đang nợ nần chồng chất.

Hơn nữa lúc đó Lâm Mộc chỉ cho ông ta ba ngày, lúc đó ông ta thật sự không nghĩ ra biện pháp này.

Sau ba ngày, dù có nghĩ ra phương pháp này thì cũng đã muộn rồi.

...

Hai ngày sau.

Phàm minh chủ đến biệt thự.

“Phàm minh chủ, sao ông lại ở đây?”

Lâm Mộc rất ngạc nhiên khi vừa mở cửa đã nhìn thấy Phàm Thiệu.

“Lâm Mộc đạo hữu, huy chương Tam đẳng của cậu đã được chuyển đến chi nhánh của chúng tôi, thay mặt liên minh, tôi tới đây để trao huy chương.” Phàm minh chủ nở nụ cười.

“Thì ra là chuyện này, mời vào.” Lâm Mộc mời Phàm minh chủ vào phòng khách.

“Lâm Mộc đạo hữu, hãy nhận huy chương!”

Phàm minh chủ lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, mở ra, hai tay đưa cho Lâm Mộc.

Anh cầm lấy cái hộp nhỏ.

Hộp huy chương của anh, vô cùng đẹp và tinh tế.

"Lâm Mộc đạo hữu, khi sở hữu huy chương, sau này nếu vi phạm quy định của Liên minh Tu Hành Giả, chỉ cần không quá nghiêm trọng, huy chương này có thể dùng để giải quyết, nhưng huy chương cũng sẽ bị thu hồi lại." Phàm minh chủ cho biết.

"Thật sao? Hóa ra cái huy chương này không phải chỉ để trưng bày thôi mà còn có tác dụng lợi hại như vậy sao?" Lâm Mộc nhìn huy chương.

Phàm minh chủ cho biết: "Nó còn có một chức năng khác, nếu muốn gia nhập Liên minh Tu Hành Giả và Liên minh tổng bộ, nó có thể là một tấm vé, dù cậu không vượt qua kỳ kiểm tra và tuyển chọn cũng không sao, chỉ cần dùng huy chương này cũng có thể gia nhập Liên minh tổng bộ."

“Gia nhập Liên minh? sao” Lâm Mộc giật mình.

Phàm Thiệu nói: "Chẳng lẽ Lâm Mộc đạo hữu không nghĩ tới chuyện này sao? Tổng bộ khác với chi nhánh nhỏ của chúng tôi, tổng bộ bên kia có đầy đủ tài nguyên, địa điểm để tu luyện, cùng rất nhiều bí tịch và dược liệu khác nhau.”

"Tài nguyên dự trữ của Liên minh Tu Hành Giả nhiều đến mức các môn phái khác không thể so sánh được! Gia nhập Liên minh còn khó hơn gia nhập những môn phái ẩn thân kia!"

“Nếu hiện tại có thể gia nhập Liên minh Tu Hành Giả, hơn nữa còn được tiến vào tổng bộ, chuyện này đối với một người tu luyện mà nói là vô cùng có lợi!”

Lâm Mộc nói: “Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới.”

Gần đây anh mới tiếp xúc với Liên minh Tu Hành Giả, hiểu biết hiện tại về Liên minh Tu Hành Giả cũng không được nhiều.

Anh chỉ biết Liên minh Tu Hành Giả là một tồn tại rất bí ẩn, nó quản lý trật tự của giới tu luyện ở Trung Quốc.

Về phần còn lại, anh thật sự không biết nhiều lắm.

Phàm Thiệu nói: "Được vào Liên minh Tu Hành Giả, đặc biệt là tổng bộ chính là một vinh dự lớn đối với những người tu luyện, đặc biệt là trong thời đại hiện nay, tôi không nghĩ là có người lại không muốn gia nhập vào Liên minh Tu Hành Giả."
Chương 225: Gửi thư thách đấu

"Cũng chính vì số lượng người gia nhập Liên minh Tu Hành Giả tương đối cao, nên có nhiều người không thể gia nhập, cũng có người giống như tôi, chỉ có thể được phân vào chi nhánh, không thể ở lại tổng bộ."

"Nhưng Lâm Mộc đạo hữu thì có cả thực lực và cơ hội, nếu như muốn, thì với thực lực và cái huy chương này, cậu nhất định có thể tiến vào được tổng bộ của Liên minh Tu Hành Giả!"

Lâm Mộc tò mò nói:"Phàm minh chủ, ông có thể làm minh chủ của một chi nhánh, thực lực chắc cũng không tệ đúng không?"

Phàm Thiệu thở dài:" Tôi cũng rất muốn ở lại tổng bộ, ở đó có nhiều cơ hội nhận được tài nguyên hơn, tương lai cũng rộng mở hơn. Mặc dù ở lại đây tôi cũng có thể kiếm được chút tài nguyên, suy cho cùng,nhưng lại không có nhiều tương lai và rất dễ bị lãng quên."

"Ưu điểm duy nhất chính là tự do hơn, và thường không bị hạn chế, nhưng là một người tu luyện, điều tôi theo đuổi vẫn là thực lực."

“Thì ra là vậy.” Lâm Mộc đột nhiên gật đầu.

“Lâm Mộc đạo hữu, nếu như cậu thật sự gia nhập Liên minh và có thể ở lại tổng bộ, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải kéo theo người sư huynh là tôi, đưa tôi trở về tổng bộ.” Phàm Thiệu cười nói. .

Lâm Mộc sau khi nghe xong mới hiểu được nguyên nhân tại sao lại ông ta lại khuyến khích anh gia nhập Liên minh.

“Tôi có gia nhập liên minh hay không, rất khó nói, tính sau vậy.” Lâm Mộc nói.

“Được rồi, vậy về sau lại nói!”

“Lâm Mộc đạo hữu, nếu cậu ở Thân Giang cần tôi giúp, thì cứ nói ra! Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có ghi số điện thoại của tôi!”

Phàm Thiệu lấy danh thiếp ra và đưa nó cho Lâm Mộc.

Theo suy nghĩ của Phàm Thiệu, Lâm Mộc không chỉ giành được huy chương Tam đẳng của Liên minh, mà thực lực cũng rất mạnh, lại có quan hệ với tổng bộ, lại còn trẻ như vậy.

Một người tu luyện như vậy nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng!

“Được rồi, nếu thật sự cần thiết, tôi nhất định sẽ quấy rầy Phàm minh chủ.” Lâm Mộc cười nói.

Ông ta là người quản lý của chi nhánh Liên minh Tu Hành Giả ỏ Thân Giang, có mối quan hệ tốt với ông ta đôi khi cũng thực sự có ích.

“Haha, tôi hoan nghênh Lâm Mộc đạo hữu đến quấy rầy tôi bất cứ lúc nào.” Phàm Thiệu cười đáp.

"Nhân tiện, Phàm minh chủ, tôi còn có một chuyện, Liên minh của ông đã điều tra về Khô Lâu Hội chưa? Ông có biết đằng sau Khô Lâu Hội là ai không?" Lâm Mộc Tò mò hỏi.

"Về vấn đề này, người ở tổng bộ sẽ phụ trách điều tra chính, chi nhánh chúng tôi không có nhiều nhân sự, trách nhiệm chính của chi nhánh Liên minh là quản lý các người tu luyện trong phạm vi khu vực của chúng tôi." Phàm Thiệu giải thích.

“Ồ, ra là vậy.” Lâm Mộc gật đầu.

Sau khi Phàm Thiệu chào tạm biệt và rời đi.

Lâm Mộc cũng nghĩ về những gì Phàm Thiệu nói, anh nghĩ về việc gia nhập Liên minh Tu Hành Giả.

“Sư phụ kêu anh ra ngoài trải nghiệm, nhưng sư phụ không nói gì về việc gia nhập Liên minh Tu Hành Giả cả.” Lâm Mộc lẩm bẩm.

Sư phụ chắc chắn biết về Liên minh Tu Hành Giả, và ông ấy cũng phải biết lợi ích của việc gia nhập.

Nhưng tại sao sư phụ lại không đề cập đến điều này?

Anh đoán sư phụ hẳn là có ý đồ riêng.

Tuy nhiên, anh cũng bị dao động trước những lợi ích mà Phàm Thiệu đã nói.

Gia nhập liên minh, nếu có thể vào tổng bộ, xem ra sẽ có rất nhiều lợi ích.

Lần sau gặp lại sư phụ, anh định sẽ hỏi ý kiến của sư phụ và thảo luận với ông sau.

Sau đó anh đem cất huy chương đi.

...

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Châu u.

“Đã lâu như vậy, tại sao vẫn không có tin tức!” Tôn lão gia tâm trạng phức tạp.

Kể từ lần trước, trưởng lão Karl hứa sẽ giải quyết Lâm Mộc, Tôn Lão đã chờ đợi tin tức tốt.

Nhưng sau bao lâu, ong ta vẫn chưa nhận được tin vui từ trưởng lão Karl.

Điều này khiến cho ông ta phải suy nghĩ rất nhiều.

Quản gia không khỏi thở dài: "Kỳ thật, mặc dù ở Trung Quốc bên kia năng lực không lớn, nhưng đối phó với một Lâm Mộc lại hoàn toàn không có vấn đề gì khó, đúng không? Quang Minh Hội có rất nhiều phương pháp mà."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Tôn Lão vang lên.

“Là trưởng lão Karl, có lẽ là chuyện giải quyết Lâm Mộc đó!” Lão Tôn trên mặt lộ ra một nụ cười mong đợi.

Sau đó,ông ta nhanh chóng kết nối điện thoại.

“Trưởng lão Karl.” Tôn Lão nở nụ cười.

"Tôn Lão, để tôi thông báo về vụ ám sát kẻ thù của ông, đã xảy ra sự cố và tiến độ cũng không thuận lợi, để không bị lộ ra tổ chức ở đất nước Trung Quốc, việc ám sát cậu ta có thể sẽ tạm dừng hoặc không thực hiện nữa." Điện thoại truyền đến giọng nói của trưởng lão Karl.

"Thay đổi? Tạm dừng?" Sắc mặt của Tôn Lão thay đổi.

“Tôn Lão, đừng lo lắng, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi, khi kế hoạch lớn chính thức phát động, việc giết cậu ta sẽ rất dễ dàng, cũng không lâu nữa đâu.” Trưởng lão Karl nói.

“Tôi hiểu rồi, trưởng lão Karl.” Tôn Lão không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.

Sau khi cúp máy.

"Không ngờ rằng cậu ta còn có thể sống sót sau vụ ám sát của Quang Minh Hội! Tên này sao lại có mạng lớn như vậy chứ!" Tôn Lão vẻ mặt ảm đạm.

Tôn Lão nghĩ rằng, Lâm Mộc cũng chỉ có chút kỹ năng, bất kể là Tuyết Sơn phái hay Quang Minh Hội, đều có thể dễ dàng giết chết Lâm Mộc được?

Nhưng tại sao luôn có chuyện ngoài ý muốn? Luôn không thể xử lý được cậu ta?

“Lão gia, dù sao Quang Minh Hội ở bên đó, nền móng đang chưa vững chắc, có lẽ là do bọn họ không muốn gây ồn ào thêm và không muốn bị bại lộ.” Quản gia già nói.

“Cậu ta cũng chỉ được sống nốt thêm một thời gian nữa thôi!” Tôn Lão lạnh lùng nói.

Ông ta biết Quang Minh Hội sắp làm chuyện lớn, đến lúc đó Lâm Mộc nhất định sẽ bị giết.

...

Thành phố Thân Giang.

Sau khi Lâm Mộc ở Thân Giang một tuần, anh định trở sẽ về Giang Nam.

Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, Dương Kiện lại đột nhiên tới cửa.

Sau khi cánh cửa mở ra.

"Dương Kiện? Anh làm gì ở đây?" Lâm Mộc đương nhiên rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta đứng ở cửa.

“Lâm Mộc, quán chủ của tôi lại muốn mời anh khiêu chiến!” Dương Kiện vẻ mặt kiêu ngạo.

"Ồ? Còn muốn hẹn đấu nữa sao?" Lâm Mộc bật cười.

Kiểu hẹn này khiến Lâm Mộc rất kinh ngạc.

Lâm Mộc nghĩ rằng sau trận đấu lúc trước, quán chủ của Tiên Hạc võ quán nên thành thật mới đúng?

Lời hẹn tái đấu của ông ta khiến cho anh vô cùng kinh ngạc.

“Thư khiêu chiến ở đây, thời gian là hai ngày sau, địa điểm vẫn như cũ, anh có dám chấp nhận khiêu chiến hay không đây!” Dương Kiện lấy ra chiến thư, một tay đưa cho Lâm Mộc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom