• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (1 Viewer)

  • Chương 231-235

Chương 231: Hung thủ đứng phía sau

"Quán chủ, thực lực bên kia khác với lời ông nói, là ông lừa gạt chúng tôi, cho nên tôi rút lui cũng là chuyện hợp tình hợp lý!”

Người đàn ông tóc trắng nói xong thì lập tức rút lui, nhanh chóng rời khỏi võ đài, sau đó chạy ra ngoài.

Nếu ông ta đã rút lui khỏi cuộc chiến thì chắc chắn ông ta cũng không muốn ở lại nữa, ông ta sợ rằng sau khi Lâm Mộc xử lý cong quán chủ thì sẽ đối phó với ông ta!

Sau khi ông ta rời đi, chỉ còn lại quán chủ của Tiên Hạc võ quán.

“Quán chủ, ông là người duy nhất còn sót lại!” Trên mặt Lâm Mộc lộ ra một tia giễu cợt.

"Cái này ... cái này ..." Quán chủ của Tiên Hạc võ quán hoàn toàn hoảng sợ!

Trước khi bắt đầu trận chiến ngày hôm nay, ông ta đã nghĩ rằng mình có thể sẽ chiến thắng!

Hiện tại, ông ta biết rằng thất bại của bản thân đã được định sẵn rồi...

Chỉ bằng sức mạnh mà Lâm Mộc vừa thể hiện, một mình ông ta không thể nào đánh lại anh được!

“Tiếp chiêu đi!”

Lâm Mộc di chuyển nhanh như một con thỏ, lập tức lao tới trước quán chủ Tiên Hạc võ quán, anh vung nắm đấm công kích ông ta!

Lâm Mộc không chọn sử dụng 'Lưu Quang Quyết', anh quyết định đánh cận chiến với ông ta.

Bởi vì Lâm Mộc biết rõ bản thân anh đang thiếu kinh nghiệm cận chiến.

Nếu hiện tại anh đã nắm chắc phần thắng trong tay, anh định sẽ đánh bại ông ta bằng những đòn đánh cận chiến, xem như là để tích lũy thêm kinh nghiệm.

Trước những đòn tấn công dồn dập, quán chủ Tiên Hạc võ quán cũng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng chịu đạn.

Bùm bùm bùm bùm!

Một cuộc đối đầu khốc liệt nổ ra, nắm đấm của cả hai bên liên tục va vào nhau và nổ tung lên!

Sức tấn công của Lâm Mộc rõ ràng mạnh hơn của quán chủ rất nhiều.

Dưới một thế trận thua thiệt như vậy, quán chủ Tiên Hạc võ quán lâm vào thế bất lợi rất lớn.

Lâm Mộc không cho ông ta thời gian để thở, anh tấn công không ngừng nghỉ, để lại vô số thương tích trên người ông ta!

Bùm!

Khi ông ta không thể chống đỡ được nữa, Lâm Mộc đã xông qua lớp phòng thủ của quán chủ và đấm thẳng vào ngực ông ta.

"Phốc!"

Quán chủ Tiên Hạc võ quán phun ra một ngụm máu, lồng ngực có cảm giác như hơi hõm xuống.

Tuy nhiên, Lâm Mộc không có ý định dừng lại, anh vẫn tiếp tục tấn công bằng một cú đấm rất mạnh mẽ.

Bùm bùm bùm bùm!

Những nắm đấm rơi xuống như mưa, đánh thẳng lên người quán chủ Tiên Hạc võ quán.

Quán chủ cố gắng dùng cơ thể bị thương của mình để chống đỡ, mặc dù ông ta đã cố gắng hết sức để giải quyết nhưng những nắm đấm của Lâm Mộc vẫn liên tục rơi vào người ông ta.

“Bùm!”

Một cú đấm nữa giáng thẳng vào mặt quán chủ, răng của quán chủ rơi xuống, ông ta nặng nề ngã xuống sàn võ đài.

Quán chủ ngã xuống đất, chỉ còn chút hơi thở.

“Quán chủ!”

Khi tất cả mọi người trong Tiên Hạc võ quán thấy vậy, trái tim của bọn họ đều thắt lại trong cổ họng.

Lâm Mộc nhảy đến, lập tức đứng ở trước mặt quán chủ, anh đứng lại, định đấm ông ta thêm một cái!

"Lâm Mộc, đừng! Đừng đánh nữa! Tôi chấp nhận xin thua!"

Quán chủ Tiên Hạc võ quán mở to mắt và kinh hãi hét lên khi Lâm Mộc chuẩn bị tấn công.

Ông ta cảm thấy sợ hãi trước cái chết, ông ta biết nếu Lâm Mộc tiếp tục đánh nũa, ông ta thật sự sẽ chết!

Trước cái chết, ông ta làm gì còn thời gian nghĩ đến mặt mũi nữa! Chỉ đành đầu hàng và thừa nhận thất bại trước Lâm Mộc mà thôi!

Khi cú đấm của anh chỉ còn cách mắt ông ta khoảng năm cm, nắm đấm bỗng dừng lại.

“Ông thừa nhận thất bại sao?” Lâm Mộc nhìn ông ta.

"Đúng! Ta ... Ta thừa nhận thất bại!" Quán chủ nhanh chóng gật đầu.

Lâm Mộc lắc đầu: "Quán chủ, kể từ thời điểm ông gọi thêm hai người trợ giúp, đây không còn là một trận đấu trên võ đài bình thường nữa."

“Cho nên, không có chuyện nhận thua!”

“Hôm nay, phải có một bên mất mạng thì trận chiến mới có thể kết thúc được!”

Lâm Mộc nói xong, trong đôi mắt đen bỗng nhiên tràn ngập sát ý!

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Dựa vào tình hình hôm nay, nếu như anh không đột phá đến cảnh giới tu vi đỉnh phong, anh sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

Một khi anh bị đánh bại, theo như những gì mà quán chủ Tiên Hạc võ quán đã nói, hôm nay ông ta nhất định sẽ lấy mạng anh.

Khi quán chủ nghe Lâm Mộc nói xong, toàn thân ông ta run lên.

“Tôi… tôi có thể dùng tiền để chuộc tội!” Giọng của quán chủ cũng run rẩy.

“Xin lỗi, hiện tại tôi chỉ muốn mạng của ông thôi!”

Lâm Mộc trầm giọng nói, anh giơ nắm đấm lên.

Lúc trước anh cũng đã nghĩ đến việc đánh bại quán chủ, sau đó bắt ông ta bồi thường bằng tiền.

Nhưng ông ta đã lừa anh, còn mời thêm hai người trợ giúp và thay đổi bản chất của trận đấu ngày hôm nay.

Kể từ lúc đó, anh cũng thay đổi quyết định.

"Chờ một chút! Đây không phải là chủ ý của tôi!" Quán chủ Tiên Hạc võ quán vội vàng hét lên khi thấy nắm đấm chuẩn bị lao tới.

"Ồ? Ý của ông là sao?" Lâm Mộc dừng lại, nhìn chằm chằm ông ta.

"Kế hoạch lần này là do người tu luyện họ Uông, người của Chung Hào giao cho tôi, số tiền để thuê hai người đỉnh phong Linh Ý Cảnh cũng là anh ta cung cấp! Chung Hào mới là người đứng sau!" Quán chủ Tiên Hạc võ quán vội vàng nói.

Mặc dù ông ta đã hứa sẽ không nhắc đến Chung Hào, cũng đã hứa sẽ không liên quan gì đến Chung Hào.

Nhưng bây giờ, ông ta sắp bị giết rồi.

Đương nhiên ông ta phải lôi người khác ra để chuộc tội, để cho Lâm Mộc bớt hận ông ta.

“Chung Hào sao?” Con mắt Lâm Mộc híp lại.

Lâm Mộc cho rằng sự việc này là sự trả thù của Tiên Hạc võ quán, ai ngờ Chung Hào cũng cũng có liên quan!

"Đúng vậy, anh ta là người đưa ra kế hoạch, không phải tôi! Tôi cũng chỉ nghe theo lời của anh ta mà thôi!" Quán chủ Tiên Hạc võ quán nói.

Lâm Mộc chế nhạo: "Không liên quan đến ông? Hừ, nếu hôm nay ông có thể thắng, vậy chuyện này cũng không liên quan gì đến ông sao?"

Sau khi nói xong, Lâm Mộc lại giơ nắm đấm lên, đánh mạnh vào đầu của Quán chủ Tiên Hạc võ quán!

“Không!”

“Không!”

Quán chủ Tiên Hạc võ quán nhìn thấy nắm đấm sắp đánh tới, ông ta hét lên, đồng thời vung tay chống cự, cố gắng chặn nắm đấm của Lâm Mộc!

Nhưng ông ta đã bị thương nặng, nên không có cách nào chống lại được cú đấm của Lâm Mộc cả.

Nắm đấm của anh lập tức vượt qua đôi tay đang cố gắng chống cự, rơi xuống đầu của quán chủ

Lâm Mộc lại giơ nắm đấm lên.

Quán chủ Tiên Hạc võ quán không còn sức phản kháng, trong lòng ông ta vô cùng tuyệt vọng.

Lúc này trong lòng ông ta đang rất hối hận vì đã nghe theo ý Chung Hào, lại lựa chọn đối phó với Lâm Mộc.

Đáng tiếc, bây giờ hối hận đã quá muộn.

Dưới những cú đấm của Lâm Mộc, hai mắt ông ta bỗng tối sầm, ý thức trở nên mờ mịt ...

Bùm bùm bùm bùm!

Sau một vài cú đấm liên tiếp, trán của trưởng phòng võ thuật Tây An đã bị biến dạng, ông ta cũng không còn hơi thở.
Chương 232: Tất cả đều cúi đầu trước ánh mắt của Lâm Mộc

Bóng tối của tử thần bao trùm lấy Quán chủ Tiên Hạc võ quán, ông ta cảm thấy thật tuyệt vọng, bất lực và hơn hết chính là sự hối hận tột cùng, cơ hội sống sót của ông ta đã chạm đến 0.

Quán chủ Tiên Hạc võ quán, chết rồi!

Mấy trăm con người chứng kiến khoảnh khắc này, không gian xung quanh như chết lặng, tất cả mọi người dường như ngừng thở.

Lâm Mộc đánh chết Quán chủ Tiên Hạc võ quán, điều này đã tạo nên sự chấn động cực mạnh đối với những khán giả ở đây.

Đối với tất cả những võ quán được mời đến xem trận chiến, Quán chủ Tiên Hạc võ quán đã từng là sự tồn tại mạnh nhất trong giới võ đạo ở Thân Giang, sao có thể chết thảm như vậy?

Đối với những thương nhân hay đám con cháu nhà giàu, bọn họ vẫn hay tự xưng là học rộng biết nhiều nhưng cảnh tượng chết chóc trước mắt là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến!

Làm sao một người đang sống sờ sờ như vậy, đột nhiên bị đánh chết hơn nữa đầu còn bị đánh đến dập nát?

Cảnh tượng vừa rồi sẽ trở thành ác mộng suốt phần đời còn lại của bọn họ mất!

“Oẹ!” – Một số người không nhịn được, vội vã xoay người nôn mửa.

Thức ăn trong dạ dày của Khâu Thiên Thiên như muốn trào ra, tinh thần của cô ta không chịu nổi cảnh tượng máu me này.

Cô ta nhìn Lâm Mộc, Khâu Thiên Thiên chỉ cảm thấy đây không phải người, anh ta chính ác quỷ, từ trong thâm tâm cô ta thật sự sợ hãi Lâm Mộc.

Đến Khâu lão thái quân, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Lâm Mộc hung ác, tàn bạo trước mắt so với Lâm Mộc mà họ quen biết quả thật khác biệt một trời một vực!

Bà không ngờ Lâm Mộc dám đánh Quán chủ Tiên Hạc võ quán tới chết!

Lâm Mộc đứng dậy, quét mắt nhìn quanh một vòng.

Khi nãy anh đã thấy người đàn ông trung niên đạt Linh Ý Cảnh đỉnh phong, người đầu tiên bị Lâm Mộc đánh bại nhưng bây giờ lại không thấy đâu, có lẽ khi Lâm Mộc và Quán chủ Tiên Hạc võ quán giao chiến thì ông ta đã chạy trốn trước!

Ánh mắt Lâm Mộc quét tới đâu thì những người ở đó đều cúi gầm mặt xuống, không một ai dám đối mặt với anh!

Sau khi đảo mắt một vòng, cuối cùng Lâm Mộc nhìn chằm chằm những người đến từ Tiên Hạc võ quán.

Người của Tiên Hạc võ quán cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Lâm Mộc, tất cả đều câm như hến, sau lưng họ lạnh toát, cảm giác như đang có tử thần đứng phía sau họ!

Một khắc sau, người của Tiên Hạc võ quán nhận ra Lâm Mộc đang tiến đến vị trí của họ.

“Anh ta…hình như anh ta đang đi tới đây!”

“Phải làm sao! Phải làm sao!” – Trong nháy mắt, những người của Tiên Hạc võ quán trở nên hỗn loạn, tràn ngập hoảng sợ.

Lâm Mộc đã giết chết Quán chủ, có khi nào anh ta sẽ xử bọn họ luôn không?

“Trong số các người, kẻ nào muốn báo thù cho Quán chủ của mình thì bước ra đây?” – Lâm Mộc quét mắt nhìn đám người này.

Ở Thân Giang, mấy người Tiên Hạc võ quán bình thường rất kiêu căng, ngạo mạng luôn cho rằng bản thân là nhất. Vậy mà hôm nay, đối diện với sự chất vấn của Lâm Mộc, trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy run rẩy, tất cả đều cúi mặt, im phăng phắc!

Đến Quán chủ của bọn họ còn bị Lâm Mộc đánh chết.

Báo thù? Bọn họ sao dám!

Ánh mắt Lâm Mộc hướng về phía Dương Kiện: “Dương Kiện, chiến thư cả hai lần đều là do anh gửi cho tôi, anh là trò cưng của sư phụ anh, thế anh có muốn trả thù cho thầy không?”

Sau khi Dương Kiện bị Lâm Mộc gọi tên, đầu óc anh ta trở nên “ong ong”, cơ thể thì run lẩy bẩy.

“Tôi…Tôi nào dám.” – Giọng nói của Dương Kiện run rẩy.

Dù sao anh ta cũng là con trưởng của Dương gia, trước mặt bàn dân thiên hạ lộ ra vẻ nhu nhược, yếu đuối như vậy tất nhiên là chuyện cực kì mất mặt.

Nhưng bây giờ, Dương Kiện hoàn toàn bị nỗi sợ hãi bao phủ, còn tâm trí đâu mà quan tâm đến mặt mũi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Mộc ngẩng cao đầu, đứng đối diện với mọi người tại hiện trường, cao giọng nói: “Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi Tiên Hạc võ quán sẽ giải tán! Từ giây phút này, Tiên Hạc sẽ trở thành quá khứ của giới giới Thân Giang võ đạo! Sau này, ai dám giương cờ Tiên Hạc võ quán thì kết quả của kẻ đó sẽ tương tự với Quán chủ Tiên Hạc võ quán ngày hôm nay.”

Giọng nói của Lâm Mộc vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Trong lòng tất cả mọi người ở hiện trường không khỏi thảng thốt, Tiên Hạc võ quán xưng bá trong giới võ đạo Thân Giang nhiều năm, biến mất rồi sao?

“Các người, có ai ý kiến gì không?” – Lâm Mộc nhìn mấy người Tiên Hạc võ quán.

Bọn họ chỉ biết câm lặng, không ai dám nói chữ “Không”!

“Nếu các người đã không có ý kiến, tôi cho các người ba ngày để giải tán Tiên Hạc võ quán!”

“Đúng rồi, lo xử lý xác của Quán chủ các người đi!”

Dứt lời, Lâm Mộc liền xoay người rời đi.

Tất cả mọi người ở đây đều đã liệt Lâm Mộc vào đối tượng không thể trêu chọc, đụng vào anh ta nhẹ thì mất tiền, nặng thì mất luôn cả mạng!

Lâm Mộc đi đến chỗ Khâu gia.

“Khâu lão thái quân, dì Khâu, không hù dọa hai người chứ?” – Lâm Mộc khôi phục lại trạng thái bình thường.

“Không, không sao cả!”

“Lâm Mộc, không ngờ cậu lại mạnh tới vậy! Có thể một mình đâu với ba vị cường giả, quả thật không đơn giản!” – Khâu lão thái quân cười nói.

Lâm Mộc liếc nhìn Khâu Thiên Thiên, chỉ một cái liếc mắt của anh cũng đã dọa Khâu Thiên Thiên sợ đến mặt mũi trắng bệnh, hai chân theo bản năng lùi về sau hai bước.

“Tiểu thư Khâu Thiên Thiên, tôi không thể ăn thịt người đâu! Cho nên cô phản ứng lớn đến như vậy không cảm thấy bản thân làm hơi lố sao?” – Lâm Mộc cười nói.

“Tôi…Tôi…” – Khâu Thiên Thiên nặn ra nụ cười khó coi, bây giờ từ trong nội tâm cô ta thật sự rất sợ Lâm Mộc!

Trần Uyển Nhi tiến lên phía trước nói: “Lâm Mộc, anh giết chết Quán chủ Tiên Hạc võ quán như thế lại có rất nhiều người đã chứng kiến hành động này của anh, sẽ không xảy ra phiền toái gì chứ?”

“Yên tâm, ông ta cũng là người tu hành, quy tắc trong giới tu hành so với quy tắc của người thường có chút bất đồng.” – Lâm Mộc cười nói.

Lần trước, Phàm Thiệu minh chủ đã giải thích cho Lâm Mộc về quy tắc giải quyết ân oán giữa những người tu hành, cho dù có khô máu đến xảy ra án mạng cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Giới tu hành và thế giới bình thường có hai bộ quy tắc khác biệt.

Huống chi trận chiến này là do Quán chủ Tiên Hạc võ quán khơi mào, cho dù có ầm ĩ tới Liên minh Tu Hành Giả thì bọn họ cũng sẽ không can thiệp.

“Vậy thì tốt rồi!” – Trần Uyển Nhi nghe Lâm Mộc nói vậy thì mới yên lòng.

“Đúng rồi Lâm Mộc, tay anh bị thương rồi!”

Trần Uyển Nhi nắm lấy tay Lâm Mộc, kiểm tra vết thương trên cánh tay anh. Khi mới bắt đầu giao chiến, cánh tay Lâm Mộc đã bị thương, vết thương nhìn hết sức dữ tợn.

“Chỉ là bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng đâu.” – Lâm Mộc cười nói.

Trần Uyển Nhi rất quan tâm anh.

“Đúng rồi Trần Uyển Nhi, cô đi về trước đi, tôi còn chút chuyện phải làm.” – Lâm Mộc dặn dò.

Sau khi Lâm Mộc nói xong, anh liền đi ra khỏi trụ sở võ hiệp này.

Tất cả mọi người ở đây đều dõi mắt nhìn Lâm Mộc rời đi.

Sau trận đấu này, danh tiếng của Lâm Mộc trong giới võ đạo Thân Giang sẽ được nâng lên một tầm cao mới, nhất định anh sẽ được giới võ đạo tôn sùng như thần linh vậy!

Sau khi Lâm Mộc rời khỏi tràng quán, anh trực tiếp lái xe đi tìm Chung Hào!
Chương 233: Đến cửa hỏi tội!

Mặc dù chuyện này do Quán chủ Tiên Hạc võ quán thực hiện nhưng kẻ gợi ý, đầu sỏ chính là Chung Hào.

Lần trước, tại chi nhánh Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang anh đã cam kết bản thân sẽ không tìm đến Chung Hào nhưng với điều kiện ông ta cũng phải dừng tay!

Vậy mà ông ta vẫn dám âm thầm đối phó anh.

Nếu Chung Hào đã không giữ lời vẫn tiếp tục kiếm chuyện với anh, tất nhiên Lâm Mộc phải tìm đến ông ta tính sổ một chút!

Còn trận chiến hôm nay, người được lợi nhất vẫn là bản thân Lâm Mộc.

Thực lực của anh tất nhiên cao hơn ba người đó tuy nhiên, ban đầu đối mặt với thế bị ba người họ bao vây, Lâm Mộc vẫn có chút thất thế, cánh tay cũng bị trầy xước khá nhiều.

Đây chính là hệ quả của việc anh thiếu kinh nghiệm thực chiến, đặc biệt là kỹ năng cận chiến của anh vẫn còn nhiều thiếu sót.

Mặc dù cảnh giới và thực lực rất quan trọng nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực tế cũng không thể xem thường.

Trong trường hợp thực lực của hai bên không quá chênh lệch thì bên nào có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn sẽ có xác suất dành chiến thắng sẽ nhỉnh hơn.

Kinh nghiệm thực chiến quả là thứ không thể coi thường.

“Kinh nghiệm chiến đấu, đây là thứ mình cần phải trau dồi nhiều.” – Lâm Mộc lẩm bẩm.

Thông qua trận chiến này, Lâm Mộc đã nhận ra sự thiếu sót của bản thân xem như nhận được một học giá trị, bên cạnh đó nó cũng góp phần giúp Lâm Mộc gia tăng kinh nghiệm thực chiến.

Nguyên nhân cánh tay anh bị thương chính là vì kinh nghiệm chiến đấu của anh còn nhiều thiếu sót, lại còn chủ quan, xem thường thủ đoạn của địch.

Những sai lầm mắc phải hôm nay, những trận đấu sau này anh sẽ chú ý không để tái diễn nữa! Vì vậy, bị mất tý máu và mấy miếng da xem như cũng xứng đáng.

Lần này, nếu anh không nhận ra được thiếu sót của bản thân, có lẽ những cuộc giao chiến sắp tới, gặp lại đối thủ dùng lại thủ đoạn tương tự có thể anh không chỉ bị thương mà thậm chí có thể mất mạng!

Ai cũng phát triển từ những bước nhỏ, trong quá trình này nhất định phải trải qua thật nhiều va vấp thì mới có đủ trải nghiệm để thành công, đặc biệt là con đường tu sĩ này.

Trận đấu hôm nay, Lâm Mộc không sử dụng Chí Tôn Tích một cách triệt để nhưng vẫn có thể chiến thắng, đây là điểm khiến anh rất hài lòng.

Cuộc giao đấu này còn giúp Lâm Mộc nhận ra một điều nữa, đó là trong chiến đấu không phải chỉ cần có sức mạnh cơ bắp mà còn phải dựa vào đầu óc nữa.

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bên trong biệt thự Chung gia!

Con gái Chung Hào đã xuất viện, hiện đang ở nhà dưỡng thương.

Cô ta đã mất một ngón tay nhưng không tìm lại được nó, tiếp tục ở lại bệnh viện cũng không có cái gì để nối lại, thật là vô dụng!

Chung Hào và Chung Nguyệt vẫn còn ngây ngô chờ đợi kết quả ở phòng khách.

Hai cha con bọn họ mở một chai rượu vang đỏ xa xỉ, vừa nhâm nhi vừa chờ đợi tin tốt từ Tiên Hạc võ quán.

Uông sư cũng đứng chờ ở một bên.

Bọn họ vì tránh hiềm nghi nên không dám đến hiện trường xem trực tiếp cuộc chiến mà chỉ dám ngồi đây chờ đợi tin tức.

“Ba, chuyện này thật sự sẽ thành công tuyệt đối chứ?” – Chung Nguyệt nói.

Uông sư nói: “Chung tổng, Chung tiểu thư cứ yên tâm, ba vị cường giả Linh Ý Cảnh cùng xuất thủ, đừng nói Lâm Mộc mới đạt Linh Ý Cảnh trung kỳ, dù cậu ta có đạt đến Linh Ý Cảnh đỉnh phong cũng không thể lấy một địch ba. Tôi cam đoan chắc chắn cậu ta sẽ mất mạng!”

“Tốt!” – Chung Nguyệt nở nụ cười.

Ngón tay của cô ta bị Lâm Mộc làm đứt, chỉ khi Lâm Mộc chết cô ta mới có thể xả hết mối hận thù trong lòng!

Chung Hào nhìn đồng hồ trên tay: “Trận đấu có lẽ bây giờ đã kết thúc rồi? Tiên Hạc võ quán sao còn chưa gọi đến?”

Rầm!

Ngay lúc này, cánh cửa an toàn, vững chắc của biệt thự bị phá tung.

“Xảy ra chuyện gì!”

Động tĩnh lớn như vậy làm ba người ngồi trong phòng khách giật bắn mình.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn, một bóng người trẻ tuổi đang từ ngoài cửa chậm rãi bước đến.

Ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào, chiếu xuống người trẻ tuổi đó, tạo ra một vệt bóng thật dài.

Bọn họ định thần lại, người tới chính là Lâm Mộc!

“Là cậu!!!” – Chung Hào thấy Lâm Mộc thì giật mình.

Chẳng phải Lâm Mộc đã chết rồi sao? Tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây chứ?

Trong lòng Chung Hào dâng lên dự cảm bất an, chẳng lẽ…

Quán chủ Tiên Hạc võ quán, ba người bọn họ, đều bị Lâm Mộc đánh bại?

Sau đó, lẽ nào Quán chủ Tiên Hạc võ quán khai rõ mọi chuyện với Lâm Mộc cho nên cậu ta mới tìm đến tận biệt thự ông ta để tính sổ?

Uông sư cũng cực kì sốc, trận đấu này chẳng phải Lâm Mộc một trăm phần trăm sẽ mất mạng sao?

Uông sư câm nín, nội tâm ông ta đang bị sang chấn cực mạnh.

Bây giờ Lâm Mộc đang ở đây, dù có ngu cỡ nào thì cũng hiểu người chiến thắng chính là Lâm Mộc!

Ba người đạt Linh Ý Cảnh đỉnh phong cũng không xử được Lâm Mộc? Nghĩ đến đây, Uông sư cảm giác cả người lạnh toát.

Đây không phải là người, cậu ta chính là quái vật!

Lâm Mộc đi vào trong biệt thự, đứng trước mặt ba người bọn họ.

“Hello, các vị ở đây thật biết hưởng thụ, còn uống cả vang Lafite nữa à, tôi đoán các vị đang chờ tin tốt từ ai đó nhỉ?”

Lâm Mộc vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, sau đó một tay cầm cái ly không, tay còn lại cầm chai vang, tự rót rượu cho mình.

Chung Nguyệt lập tức chỉ mặt Lâm Mộc yếu ớt hét lên: “Lâm Mộc, đây là nhà chúng tôi! Ai cho anh tự ý xông vào? Còn dám tự nhiên ngồi uống rượu nữa! Hành động này của anh chính là xâm nhập bất hợp pháp!”

Lâm Mộc híp mắt lại, lạnh nhạt nhìn về phía cô ta nói: “Còn dám chỉ trỏ tôi, xem ra lần trước dạy dỗ cô vẫn chưa đủ, bây giờ cô muốn mất luôn chín ngón còn lại đúng không?”

“Lâm Mộc, cậu có ý gì?” – Chung Hào nói.

“Chung tổng, tại sao hôm nay tôi tìm đến đây, người hiểu rõ nhất phải là ông đúng chứ?” – Lâm Mộc bưng ly rượu, ngẩng đầu nhìn ba người Chung tổng.

Dù nội tâm ông ta hết sức sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, thậm chí còn lộ ra vẻ khó hiểu.

“Lâm Mộc, tôi không hiểu ý cậu, ân oán của chúng ta chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao, cậu còn tới đây làm gì?” – Chung tổng lộ ra nghi ngờ.

Lâm Mộc vừa uống rượu vừa nói: “Đúng vậy, ân oán của chúng ta rõ ràng đã giải quyết xong, thế tại sao ông vẫn kiếm chuyện với tôi? Dám xúi giục Quán chủ Tiên Hạc võ quán đối phó tôi?”

“Xúi giục Quán chủ Tiên Hạc võ quán đối phó cậu? Lâm Mộc, tôi không hiểu cậu đang nói gì!”

Chung Hào tiếp tục nói: “Quả thật gần đây tôi có nghe tin tức Quán chủ Tiên Hạc võ quán khiêu chiến với cậu nhưng đây là chuyện giữa cậu và Tiên Hạc võ quán, chuyện ân oán giữa các người thì có liên quan gì đến tôi?”

“Đúng vậy, nếu không phải chính miệng Quán chủ Tiên Hạc võ quán nói ra, tôi cũng không nghĩ tới chuyện này lại dính dáng đến ông đấy.” – Lâm Mộc lạnh lẽo nói.
Chương 234: Giết một mạng người, nhận được mười tỷ.

Dù sao Tiên Hạc võ quán và anh vốn đã có ân oán từ trước cho nên khi Tiên Hạc võ quán khiêu chiến, ban đầu anh quả thật không nghĩ tới chuyện này có kẻ thứ ba xen vào.

“Chính miệng ông ta nói sao?”

Chung Hào cười lạnh nói: “Tôi đoán ông ta muốn thoái thác trách nhiệm cho nên mới vu oan giá hoại cho tôi. Lâm Mộc, chỉ là lời nói suông không hề có bằng, cậu thấy lời nói của ông ta có đáng tin không?”

“Tất nhiên là tôi tin!” – Lâm Mộc cười nói.

Chung Hào buồn bực nói: “Lâm Mộc, cậu thật ngang ngược! Tóm lại, chuyện này không có quan hệ gì với chúng tôi cả, không có bằng chứng cậu đừng hòng vu hãm cho tôi!”

“Chung Hào tôi không đụng đến cậu, cậu đừng có được voi đòi tiên, nếu bây giờ tôi xảy ra chuyện gì, cậu cũng không thoát khỏi liên quan!”

“Tác phong làm việc của tôi là làm theo ý mình, không cần chứng cứ!” – Lâm Mộc nói.

Dứt lời, Lâm Mộc một hơi uống sạch ly rượu trong tay, sau đó lập tức đứng dậy, nhìn về hướng Uông sư.

“Ông!”

“Lần trước ở bệnh viện, ông không đánh lại tôi, tôi đã cố tình tha cho ông một mạng, vậy mà sau đó ông dám tìm đến Liên minh Tu Hành Giả để họ bắt tôi!”

“Lần này, chính miệng Quán chủ Tiên Hạc võ quán nói, ông là người chủ động đến tìm ông ta để thương lượng cách đối phó tôi!”

Lâm Mộc chỉ mặt Uông sư, ánh mắt anh cực kì lạnh lẽo.

Uông sư có thể cảm nhận được sát khí cuồn cuộn tỏa ra từ Lâm Mộc.

“Cậu…Cậu muốn làm gì?” – Uông sư run rẩy nói.

“Giết ông!” – Giọng nói Lâm Mộc sắc như dao, nói ra hai chữ.

Dứt lời, Lâm Mộc giơ tay lên, tung ra một chưởng.

Ầm!

Một cổ nội lực tỏa ra từ đòn đánh, trong nháy mắt đập mạnh vào cơ thể Uông sư

“Đừng mà!”

Sắc mặt Uông sư tái mét, ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh từ chiêu thức này kinh khủng đến nhường nào.

Chỉ một đòn tấn công đã đánh bay cơ thể Uông sư, ông ta đập mạnh vào cái tủ lớn phía sau.

Ầm!

Uông sư hộc máu tươi rồi ngã quỵ xuống đất, cả người co quắp lại.

Lần này, Lâm Mộc sẽ không hạ thủ lưu tình với ông ta nữa. Hai mắt Uông sư trợn trắng, nằm trên đất co giật mấy cái rồi tắt thở hoàn toàn.

“A a a!”

Chung Nguyệt chứng kiến cảnh tượng này, sợ hãi thét lên.

Mặc dù bình thường cô ta rất kiêu ngạo, hung hăng nhưng cô ta chỉ dám bắt nạt những ai yếu hơn cô ta, chứ chưa từng chứng kiến cảnh tượng giết người máu me này!

Đến Chung Hào cũng bị dọa sợ xanh mặt.

“Lâm Mộc, cậu…Cậu dám ở trong nhà tôi ra tay giết người!” – Chung Hào đột ngột đứng lên.

“Ông cứ bình tĩnh, xử xong Uông sư sẽ đến lượt ông nhanh thôi!” – Lâm Mộc nhìn Chung Hào.

Nội tâm Chung Hào run rẩy, Lâm Mộc sẽ giết luôn ông ta sao?

Chung Hào lập tức nói: “Lâm Mộc, tôi cũng có máu mặt nhất định trong thương giới, hơn nữa khoảng thời gian trước, tôi có kể với những người bạn làm ăn của tôi về mâu thuẫn giữa cậu và tôi.”

“Nếu hôm nay tôi chết, bọn họ sẽ không để yên chuyện này đâu! Tin tức cậu ám sát tôi sẽ nhanh chóng phủ kín các trang báo! Cho dù cậu có quan hệ với người của Liên minh Tu Hành Giả nhưng dưới sức ép của dư luận chắc chắn sẽ không ai dám nhúng tay can thiệp, bao che cho cậu!”

Lâm Mộc cười: “Vậy hai ta đánh cược thử xem? Tôi cược nếu tôi giết ông, tôi sẽ không bị sao cả mà dù có sao đi chăng nữa thì ông cũng đâu còn sống để kiểm chứng kết quả đâu nhỉ?”

Khóe mắt Chung Hào giật giật.

Lâm Mộc đang lấy tính mạng của ông ta ra để cược, trò cá cược này, ông ta không dám thử!

Khi nãy Lâm Mộc giết chết Uông sư khiến ông ta cảm thấy cực kỳ hoảng sợ,

Một khắc sau, Chung Hào khụy xuống ghế salon, hai chân cứng đờ.

Phòng tuyến cuối cùng trong lòng ông ta, cuối cùng cũng bị đánh tan tành.

“Lâm Mộc, xin hãy tha cho tôi, tôi…tôi sẽ lấy tiền đổi mạng.” – Sắc mặt Chung Hào tái nhợt, giọng nói run rẩy.

“Mười tỷ!” – Lâm Mộc lập tức báo một số kinh người.

“Được! Mười tỷ, xin cho tôi chút thời gian để xoay sở.” – Chung Hào cúi đầu, trầm giọng nói.

Mười tỷ đối với Chung Hào mà nói cũng là con số khổng lồ. Trước đây, ông ta đã dùng mất ba tỷ, nếu bây giờ muốn có mười tỷ, Chung Hào chỉ còn cách bán tháo tài sản với giá cực thấp. Điều này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ăn của Chung gia, thậm chí có thể làm vị thế của Chung gia trong thương giới sụp đổ nhanh chóng,

Nhưng ông ta không còn sự lựa chọn nào khác.

“Ba ngày, mười tỷ phải đến tay tôi!”

Lâm Mộc lạnh giọng cảnh cáo: “Nhớ rõ, nếu lần sau ông còn dám đối phó với tôi thì tiền cũng không giữ nổi cái mạng của ông đâu! Tôi chắc chắn sẽ lấy mạng ông!”

“Tôi…Tôi sai rồi, sẽ không có lần sau nữa đâu.” – Chung Hào bất lực nhắm mặt lại.

Ông ta nhận ra bản thân quả thật không đấu lại Lâm Mộc. Chung Hào không muốn tiếp tục dùng mạng sống của mình để đánh cược nữa.

“Hy vọng như vậy.” – Lâm Mộc nói.

Sau đó, Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về phía Chung Nguyệt.

“Tiểu thư Chung Nguyệt, tôi khuyên cô một câu, làm người đừng quá kiêu căng, núi cao ắt có núi cao hơn cho nên cô đừng “ếch ngồi đáy giếng” nữa.”

Lâm Mộc để lại những lời này, sau đó liền xoay người rời đi.

Giết được một người, lại được ôm thêm mười tỷ! Mục đích Lâm Mộc tới đây hôm nay đã đạt được rồi.

Anh cũng hiểu, nếu thật sự giết Chung Hào quả thật sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.

Lâm Mộc không muốn gây phiền toái cho sư huynh.

Cũng may Chung Hào khá thức thời, chưa đụng đến người nhà của anh. Nếu ông ta dám tấn công người nhà anh, anh chắc chắn sẽ lấy mạng ông ta, đến lúc đó tiền không đủ để xử lý chuyện này đâu.

“Ba, bây giờ…chúng ta phải làm sao bây giờ? Anh ta giết chết Uông sư rồi, chúng ta gọi điện báo án, để họ bắt anh ta đi ba!” – Chung Nguyệt vội vàng nói.

“Im miệng!” – Chung Hào quát lớn.

Trước kia Uông sư đã từng nói, vụ án liên quan đến người tu hành thì sẽ do Liên minh Tu Hành Giả phụ trách.

Cho dù có báo án, họ cũng sẽ giao lại cho Liên minh xử lý. Hơn nữa, Uông sư cũng có nói, giới tu hành có quy tắc ứng xử riêng, nếu cả hai bên đều là người tu hành, giao đấu vì mục đích trả thù ân oán, thì dù có xảy ra án mạng Liên minh cũng sẽ không can thiệp.

Chung Nguyệt bị quát, cô ta sợ hết hồn. Từ nhỏ đến lớn cho dù cô ta có làm sai chuyện gì, ba cô ta cũng chưa bao giờ quát cô ta lớn tiếng như vậy!

Chung Hào nhắm mắt, lắc đầu: “Bây giờ nhìn lại, có thể ba mới là người sai! Ba sai ở chỗ, đó là quá nuông chìu con!”

…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi Lâm Mộc ra khỏi Chung gia liền quay về biệt thự của Trần Uyển Nhi.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Mộc chỉ ngồi chờ mười tỷ được chuyển đến.

Hiện tại, Lâm Mộc đã đạt tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong, anh bắt đầu suy nghĩ đến việc đột phá cảnh giới để bước vào Linh Phách Cảnh.

Một khi bước vào Linh Phách Cảnh, anh sẽ mở ra một chân trời mới cho chính mình.

Hơn nữa, sư phụ cũng đã nó khi nào anh lên được Linh Phách Cảnh, sư phụ sẽ tặng cho anh bí tịch để làm quà chúc mừng nhưng để chạm đến cảnh giới đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Chương 235: Dị tượng

Ba ngày sau, Chung Hào đưa tiền đến nhà, lần này ông ta không hề thất hứa.

Lâm Mộc nhận tiền xong thì lái xe quay về Giang Nam.

Về đến biệt thự nhà họ Lâm, Lâm Mộc toàn tâm toàn ý tập trung tu luyện.

Nửa năm sau đó, cuộc sống bình lặng như mặt hồ yên ả.

Kim Châu, trong biệt thự.

“Sắp bước lên Linh Phách Cảnh rồi!” Lâm Mộc dừng tu luyện, đứng dậy.

Nửa năm nay, anh dồn hết tâm trí vào việc tu luyện để đột phá đại bình cảnh.

Sau sáu tuần trăng lĩnh hội cảnh giới, Lâm Mộc thoáng cảm nhận được, tu vi của anh cách Linh Phách Cảnh không còn xa nữa.

Hôm nay là sinh nhật của mẹ Lâm Mộc, cho nên anh dừng việc tu luyện, xuống nhà chuẩn bị công tác tổ chức tiệc sinh nhật.

Với sức ảnh hưởng của nhà họ Lâm hiện giờ, một khi tiết lộ thông tin về ngày sinh nhật của mẹ anh, số người tới tặng quà và chúc mừng chắc chắn sẽ đông tới độ giẫm nát thềm cửa biệt thự nhà anh.

Nhưng Hồng Tuyết Lệ không muốn mời quá nhiều người, chỉ mong được tổ chức bữa tiệc gia đình.

Do đó, Lâm Mộc chỉ thông báo cho A Bính và Bằng Gia tới nhà anh.

Lúc Lâm Mộc xuống lầu, A Bính và Bằng Gia đang ngồi chém gió với ba mẹ anh.

A Bính mời riêng đầu bếp khách sạn tới chuẩn bị tiệc sinh nhật và một số nhân viên khách sạn tới để phục vụ.

“Anh Mộc.” Bằng Gia và A Bính vừa thấy Lâm Mộc đã lập tức đứng dậy chào hỏi.

“Hai người ngồi đi, đừng câu nệ như vậy.” Lâm Mộc khoát tay ra hiệu, sau đó ngồi xuống sofa.

“Hồi nãy mọi người nói chuyện gì mà hăng say thế?” Lâm Mộc tò mò hỏi.

“Anh Mộc, mọi người đang tán gẫu về chuyện Thiên Thạch.” A Bính nói.

“Thiên Thạch gì cơ?” Lâm Mộc hồ nghi hỏi.

“Anh Mộc, xem ra dạo này anh không theo dõi tin tức thời sự rồi, tối nay sẽ có vài mảnh vỡ Thiên thạch va vào trái đất.” A Bính nói.

“Ồ, còn có chuyện này nữa à? Mảnh vỡ Thiên thạch lớn chừng nào? Có gây nguy hiểm gì không?” Lâm Mộc lập tức hỏi dồn.

Mảnh vỡ Thiên thạch va chạm vào trái đất đâu phải chuyện nhỏ.

Theo như những gì Lâm Mộc biết, những con khủng long từng thống trị trái đất có thân hình khổng lồ và sức mạnh đáng kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn bị diệt vong vì thiên thạch, dẫn đến sự tuyệt chủng hàng loạt của sự sống trên hành tinh.

Tất nhiên, khả năng xảy ra điều này cực kỳ nhỏ.

“Bản tin thời sự nói chỉ là mảnh vỡ Thiên thạch bé, không gây ra mối đe dọa gì.” A Bính đáp.

Bằng Gia cười nói: “Hồi nãy tôi và mọi người đang tán gẫu, nếu đêm nay ngắm nhìn bầu trời liệu có thấy dị tượng hay không.”

“Thế thì tối nay ông có thể đứng trên tầng thượng ngắm nhìn.” Lâm Mộc cười nói.

Ngay lúc này, chị họ Thẩm Tư Tư từ ngoài cửa bước vào: “Mợ ơi, hôm nay là sinh nhật mợ, cháu đến chúc mừng ạ.”

Thẩm Tư Tư cầm một món quà trên tay, mặt mày tươi tắn.

“Tư Tư có lòng rồi.” Hồng Tuyết Lệ cười đứng dậy.

Người đến đều là khách, thái độ tiếp đãi của Hồng Tuyết Lệ với Thẩm Tư Tư không tồi chút nào.

...

Khi tiệc sinh nhật kết thúc đã hơn 10h tối.

A Bính nói cậu ta phải về nhà để chờ vận may quay được video mảnh vỡ Thiên thạch rơi xuống.

Lâm Mộc lại chẳng mảy may hứng thú với dị tượng này.

Về đến phòng, Lâm Mộc lại bắt đầu lĩnh hội đại bình cảnh của cảnh giới mới.

Nếu đã dự cảm được sắp đột phá bình cảnh, Lâm Mộc đương nhiên muốn nhanh chóng hoàn thành.

Hơn 2h sáng, một số mảnh vỡ Thiên thạch rơi xuống các địa điểm khác nhau trên địa cầu.

Nhiều người còn may mắn chụp được cảnh tượng này do chọn đúng vị trí cách nơi mảnh vỡ Thiên thạch rơi xuống không xa.

Dù đêm đã về khuya, trên mạng vẫn nhanh chóng lan truyền các đoạn video và hình ảnh về dị tượng này.

Những vệt thiên thạch vụt qua, làm cho bầu trời đêm sáng như ban ngày, trên bầu trời vạch ra những tia lửa.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ở một vùng nông thôn tại Giang Nam.

Một mảnh thiên thạch đã rơi xuống đây.

Một số nông hộ chợt tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng va chạm của mảnh vỡ Thiên thạch trên mặt đất.

Có tám người cầm đèn pin chạy ra ngoài kiểm tra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ không hề hay biết tin tức về dị tượng này trên báo đài.

“Đây là gì thế?” Đám người chạy đến nơi phát ra tiếng động lớn thì phát hiện ra phía trước có một cái hố sâu, đất xung quanh đều bị cháy xém.

“Á á á!” Một Người đàn ông trung niên đang hút thuốc bỗng thét lên thảm thiết, da ông ta bỗng đỏ rần, đến đồng tử cũng biến thành đỏ ngầu.

“Lý đại ca!” Đám người đứng cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đứng tim.

Giây tiếp theo, vài người trong đó cũng xảy ra tình trạng thay đổi tương tự.

Nhưng làn da của họ nhanh chóng khôi phục lại màu da bình thường, chỉ có đồng tử là đỏ ngầu.

Trong tám người này có đến ba người bị biến đổi màu mắt.

“Lý đại ca, chuyện gì thế này?” Một người không bị biến dạng gì vội bước tới trước mặt Lý đại ca để kiểm tra mắt ông ta.

“Đừng chạm vào tôi.” Người tên Lý đại ca vốn hiền lành nhút nhát ngày thường bỗng trở nên cáu kỉnh, đẩy mạnh người hỏi một cái.

Người kia bay mạnh về sau, đầu nện cái ‘bốp’ vào tảng đá lớn, sau gáy lập tức túa máu tươi, cả người nằm bất động dưới đất.

“Lý đại ca. ... ông ... ông giết người rồi.”

“Mau gọi điện báo cảnh sát.”

Năm người không bị biến dạng kia sợ khiếp vía, lập tức lấy di động ra toan gọi báo cảnh sát.

“Các người dám!” Lý đại ca như mất hết lý trí, hai mắt càng đỏ hơn, nhào tới đám người kia.

...

Kim Châu, trong nhà Lâm Mộc.

“Cốc cốc.” Trời mới hửng sáng, bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập khiến Lâm Mộc choàng tỉnh.

“Mộc Nhi!” Hồng Tuyết Lệ gọi.

“Con đến đây.” Lâm Mộc lập tức đứng dậy.

Ngày thường anh tu luyện trên lầu, ba mẹ không bao giờ đến quấy rầy, huống chi hôm nay trời còn chưa sáng hẳn, sao mẹ anh gấp gáp vậy?

Lòng anh thoáng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi?

Sau khi cửa phòng mở ra.

“Mẹ, có chuyện gì thế ạ?” Lâm Mộc cuống quýt hỏi.

“Bằng Gia chờ con dưới lầu, ông ta nói có chuyện vô cùng cấp bách nhưng không gọi điện thoại cho con được.” Hồng Tuyết Lệ nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom