Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 13: Đối thủ xuất hiện.
Trong tiếng ồn của bữa tiệc, thanh âm đó vang lên nhẹ nhàng.
Taehyung ngơ người vài giây, người con gái này thật sự là̀ nổi bật.
"Rất vui...được làm quen..."Đưa bàn tay ra nắm, anh nhận ra cô gái này có bàn tay lạnh.
"Hai đứa cứ thoải mái mà trò chuyện nhé. Không cần ngại ngùng gì cả. Bố có việc bên này một chút." Chủ tịch Kim ghé sát vào tai Taehyung "Liệu mà tiếp khách cho đàng hoàng vào nhé." Sau đó ông bước thẳng đến chỗ mấy vị khách lớn tuổi. Cười nói như chưa có việc gì xảy ra.
Taehyung nhìn người con gái đang ngồi đối diện, lão già lại muốn đẩy con cái vào tình huống nguy hiểm rồi.
Cho một thằng con mới khỏi bệnh đi tiếp khách hẳn là một lựa chọn thông minh. Taehyung tự hỏi người anh trai tài giỏi của mình đâu mà lại lôi anh vào vụ này. Nhìn qua bên kia thì thấy Namjoon bị vây quanh bởi một đám nhân viên nữ ríu ra ríu rít. A ha, hiểu luôn.
"Anh có vẻ ít nói nhỉ." Hyerin hớp một ngụm rượu vang rồi đặt chiếc ly thủy tinh xuống, chống một tay lên cằm. Mái tóc mềm xoăn nhẹ rơi qua vai. "Em nghĩ ta nên hỏi nhau vài thứ."
"Ơ...ừ..."
"Nghe nói anh vừa mới khỏi bệnh, thật sự chúc mừng."
"Cảm ơn, tôi cũng vẫn chưa thích nghi tốt với tình hình hiện tại. Nhưng tôi sẽ cố gắng."
"Tốt rồi. Ừm...có sao không nếu em muốn hỏi về sở thích của anh? Em muốn chúng ta hiểu rõ nhau hơn."
"Không sao. Sở thích của tôi là..." Taehyung hơi khó nói. Trước giờ anh đâu có sở thích gì đặc biệt "...là nuôi thỏ́."
"Nuôi thỏ sao?" Hyerin có vẻ hơi ngạc nhiên. Một người đàn ông khá nam tính lại thích nuôi thỏ.
"Ừ. Tôi có nuôi một...à không, hai con." Taehyung khẽ cười nhìn qua cậu người hầu đang loay hoay với chồng dĩa. Người cậu tròn tròn lon ton chạy vào chạy ra trông rất dễ thương."Thỏ mềm mềm thơm thơm ôm rất thích."
"Ah, thì ra là vậy. Anh là mẫu người khá tình cảm nhỉ."
"Tất nhiên." Nếu Jungkook ở đây chắc chắn cậu sẽ hét lên là mẫu người biến thái. Nói tình cảm có phải là quá dối trá rồi không?
"A phải rồi. Chúng ta trao đổi số điện thoại được chứ?" Hyerin móc trong giỏ xách một chiếc điện thoại hồng "Số điện thoại của anh là gì?"
"Tôi...không..." Taehyung ấp úng. Trước giờ anh vẫn chưa xài điện thoại riêng. Anh cũng không thấy cần thiết cho lắm. "Tôi không có điện thoại."
"Không có sao? Thời đại này không có điện thoại di động không phải hơi bất tiện sao? Ví dụ anh muốn nói chuyện với một người mà họ đang ở xa thì thế nào?"
"Không cần." Anh quay qua phía Jungkook, cười mỉm "Người mà tôi muốn trò chuyện nhất luôn luôn đi theo tôi thì tôi cần điện thoại làm gì."
"Vậy sao? Nhưng điện thoại không chỉ để nghe và gọi thôi đâu. Ví dụ như anh muốn chụp hình ai đó làm kỉ niệm thì sao?"
"Chụp ai đó?"
Thấy Taehyung quan tâm, Hyerin càng vui vẻ hơn "Phải. Như là để hình người mà anh yêu quý làm hình nền điện thoại ấy. Sẽ cho người đó thấy mình yêu người đó thế nào."
"Thật chứ?" Taehyung mắt sáng rỡ. Như vậy có thể chứng tỏ tình yêu ư? "Vậy tôi sẽ mua điện thoại."
Hyerin cười. Tốt quá rồi.
"À...tôi cần đi toa lét một chút. Xin lỗi nhé. Tôi sẽ quay lại ngay." Nói xong một câu, anh liền đi mất.
Khách đã vơi đi một chút, để lại một mớ rác và tất nhiên nhiệm vụ dọn dẹp tất cả thứ đó là của Jungkook. Vừa dọn vừa tiếc rẻ. Món tôm hùm này còn dư quá nhiều, mì còn mấy dĩa, thịt nướng cũng thế. Chỉ toàn là đồ ngon mà chỉ ăn một chút rồi vứt đó, thật là đúng kiểu người nhà giàu. Dì Jung thấy vậy không phải sẽ rất buồn sao?
Cầm khay đựng đi tới, bỗng nhiên bị cánh tay nào đó kéo vô góc tối. Bàn tay to lớn che miệng cậu lại.
"Ưm...ưm..."
"Im lặng nào." Giọng nói quen thuộc vang lên, Jungkook trợn tròn mắt. Cậu chủ?
Taehyung ló ra ngó xung quanh rồi bỏ tay ra khỏi miệng Jungkook.
"Cậu chủ làm gì vậy?"
"Muốn ăn thịt thỏ một chút."
"Em đã nói là không nấu Bunny đư..."
Lời nói còn lại chưa kịp ra khỏi đã bị ngậm hết vào miệng ai kia. Taehyung ép sát cơ thể cả hai vào tường, tưởng như hai người có thể cảm nhận được cả nhịp tim đập loạn xạ của nhau. Anh ngấu nghiến quả cherry ngọt ngào, quả cherry của riêng anh.
"Ư...để em...ưm...làm việc..."
Hơi thở gấp gáp. Kích thích ở đầu môi cộng thêm sự lo sợ lén lút ở chỗ đông người càng làm tăng khoái cảm.
Taehyung tách ra, mắt âu yếm nhìn cậu người hầu mặt đã ửng đỏ như quả cà chua chín.
"Người hầu riêng mà cả cậu chủ cũng không phục vụ tốt thì còn làm được gì hả? Có phải nên phạt không?"
"Em không cần phải phục vụ...chuyện đó.."
"Chuyện gì cơ?"
"..." Mặt Jungkook nóng bừng. Cậu chủ còn hỏi sao? Có cậu chủ nào bắt người hầu hôn mình không hả? Còn đòi phạt cái gì chứ?
"Kookie là người ngốc nhất thế giới."
"Em không có."
"Có."
Còn bảo không ngốc. Cậu chủ đẹp trai tốt bụng cool ngầu nhất thế giới của mình bị ma nữ quyến rũ mà cũng không biết một chút gì. Không sợ có ngày mất chồng à?
"Cậu chủ nhìn em như vậy là có ý gì?"
Bữa tiệc kết thúc thì trời đã khuya. Chủ tịch Kim cùng Kim phu nhân cúi đầu chào người khách cuối cùng ra về. Nụ cười có phần mệt mỏi nhưng vẫn rạng rỡ.
Trên con đường vắng, ánh đèn vàng hắt lên càng thêm phần cô đơn. Chiếc xe hơi màu đỏ sang trọng lướt băng băng trên đường.
"Alo. Trễ vậy vẫn còn chưa ngủ à?"
"Hyerin đáng ghét, người ta lo cho cậu mà cậu lại nói giọng điệu đó sao?"
"Ái chà, tiểu thư Minyeon lo lắng cho tôi cơ đấy. Diễm phúc lớn thật."
Hyerin cười thầm. Bàn tay nắm vô lăng khẽ động đậy.
"Còn không lo? Nghe nói cậu được nhắm tới cho Taehyung. Có ổn không đấy? Tên đó nghe nói thần kinh không có bình thường đâu."
"Đẩy người ta ngã nhập viện rồi còn nói được như vậy. Cậu vui thật."
"Hyerin!"
"Rồi rồi. Anh ta bây giờ cũng bình thường lại rồi. Tớ thấy chẳng có gì không tốt như cậu nói. Chắc là do cậu có ác cảm thôi."
"Không phải đâu. Anh em nhà họ không phải bình thường đâu."
"Tớ sẽ không buông anh ta ra...chắc chắn thế rồi."
"Tớ chịu thua cậu đấy."
"Ha, mà cậu có biết một người giúp việc của nhà họ Kim, ừm, cậu ta khá đẹp trai..."
"Ý cậu là tên người hầu riêng của Taehyung à? Cậu ta được Kim chủ tịch đem về nhà từ nhỏ rồi, thấy luôn đi theo Taehyung."
"Đem về từ nhỏ à?..."
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, tại thấy cậu ta khá thú vị thôi."
"Cậu khó lường lắm."
"Ha ha, thôi cậu ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho da đâu. Tớ cũng về đến khách sạǹ rồi."
"Vậy bye nhé."
"Bye."
Hyerin lái xe xuống tầng hầm. Mệt mỏi ấn cầu thang đi lên tầng cao nhất.
Mở cửa phòng ra. Vứt vội chiếc giỏ xách lên giường. Lấy điện thoại ra nhắn tin.
[Thư kí Lee, tìm hiểu người hầu Jungkook nhà họ Kim cho tôi.]
Tắt chiếc điện thoại, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
"Là đối thủ sao?"
Buổi sáng công ty Big Hit vẫn rộn ràng ồn ã như bao ngày, nhưng rộn ràng nhất có lẽ là khung chat của hội hủ nữ công ty Big Hit.
#Namjinthôngthôngthông: [Máy quay hôm qua đã làm việc rất tốt, ảnh đẹp quá trời luôn.]
#Phùthủyphòngsố69: [Còn phải nói. Hôm qua hai người còn mặc đồ đôi cơ đấy.]
#Dưaleohoacúc: [Tôi thấy giám đốc dắt thư kí đi may đó nha. Đây đích thị là cố ý.]
#Hủnữxinhđẹp: [Mọi người ơi! Máy quay góc kín hướng 4 giờ có đoạn phim lạ!]
Sau đó một đoạn video được đăng tải. Dù rất tối nhưng là máy quay có gắn chức năng quay ban đêm nên vẫn nhìn rõ. Là một người con trai áp sát người con trai khác vào tường mà hôn cuồng nhiệt. Người kia mặc đồ vest trắng, không phải là Namjoon. Một loạt tin nhắn tiếp theo xuất hiện.
#Dưaleohoacúc: [Người kia là cậu Taehyung em trai giám đốc đó! Còn anh chàng kia là người hầu của cậu ấy!]
#KimNamJoonKimSeokJinlàcôngđạo: [Không phải chứ? Cậu chủ x người hầu sao?]
#MamayêuPapa: [Tui phải làm sao đây? Cậu chủ người hầu có khi có SM đó.]
[...]
[...]
Sau đó, nhóm chat đã đổi tên từ "Hội hủ nữ công ty Big Hit" thành "Hội hủ nữ ship couple của anh em nhà họ Kim."
End chap 13.
Xin lỗi vì chap này hơi ngắn a~ Là do nhà au đang có chuyện nên không chuyên tâm được. Bù lại au sẽ thêm một chuyên mục trong fic cho các bạn tha hồ tám nhá. Fic sau lượng chữ sẽ nhiều hơn. Au hữa :>
Chuyên mục <Hình tượng của nhân vật của Quản gia xin đừng lạnh lùng được các bạn tưởng tượng như thế nào?>
Au có vẽ ra hình tượng bé hầu Jungkook theo phong cách hồi INU á. Trong truyện là một cậu bé hoạt bát chăm chỉ nhưng đôi khi khá ngại ngùng. Bản vẽ được au quẹt quẹt trong giờ văn trên giấy ô ly của học sinh thôi a~
Thật sự thì không giống Jungkook cho lắm T.T nhưng thật sự đây là Jungkook do au tưởng tượng khi viết truyện á. Còn các readers thì sao?
Chap sau au sẽ vẽ Bác sĩ nim nhé. Ai hóng không? =))))
Taehyung ngơ người vài giây, người con gái này thật sự là̀ nổi bật.
"Rất vui...được làm quen..."Đưa bàn tay ra nắm, anh nhận ra cô gái này có bàn tay lạnh.
"Hai đứa cứ thoải mái mà trò chuyện nhé. Không cần ngại ngùng gì cả. Bố có việc bên này một chút." Chủ tịch Kim ghé sát vào tai Taehyung "Liệu mà tiếp khách cho đàng hoàng vào nhé." Sau đó ông bước thẳng đến chỗ mấy vị khách lớn tuổi. Cười nói như chưa có việc gì xảy ra.
Taehyung nhìn người con gái đang ngồi đối diện, lão già lại muốn đẩy con cái vào tình huống nguy hiểm rồi.
Cho một thằng con mới khỏi bệnh đi tiếp khách hẳn là một lựa chọn thông minh. Taehyung tự hỏi người anh trai tài giỏi của mình đâu mà lại lôi anh vào vụ này. Nhìn qua bên kia thì thấy Namjoon bị vây quanh bởi một đám nhân viên nữ ríu ra ríu rít. A ha, hiểu luôn.
"Anh có vẻ ít nói nhỉ." Hyerin hớp một ngụm rượu vang rồi đặt chiếc ly thủy tinh xuống, chống một tay lên cằm. Mái tóc mềm xoăn nhẹ rơi qua vai. "Em nghĩ ta nên hỏi nhau vài thứ."
"Ơ...ừ..."
"Nghe nói anh vừa mới khỏi bệnh, thật sự chúc mừng."
"Cảm ơn, tôi cũng vẫn chưa thích nghi tốt với tình hình hiện tại. Nhưng tôi sẽ cố gắng."
"Tốt rồi. Ừm...có sao không nếu em muốn hỏi về sở thích của anh? Em muốn chúng ta hiểu rõ nhau hơn."
"Không sao. Sở thích của tôi là..." Taehyung hơi khó nói. Trước giờ anh đâu có sở thích gì đặc biệt "...là nuôi thỏ́."
"Nuôi thỏ sao?" Hyerin có vẻ hơi ngạc nhiên. Một người đàn ông khá nam tính lại thích nuôi thỏ.
"Ừ. Tôi có nuôi một...à không, hai con." Taehyung khẽ cười nhìn qua cậu người hầu đang loay hoay với chồng dĩa. Người cậu tròn tròn lon ton chạy vào chạy ra trông rất dễ thương."Thỏ mềm mềm thơm thơm ôm rất thích."
"Ah, thì ra là vậy. Anh là mẫu người khá tình cảm nhỉ."
"Tất nhiên." Nếu Jungkook ở đây chắc chắn cậu sẽ hét lên là mẫu người biến thái. Nói tình cảm có phải là quá dối trá rồi không?
"A phải rồi. Chúng ta trao đổi số điện thoại được chứ?" Hyerin móc trong giỏ xách một chiếc điện thoại hồng "Số điện thoại của anh là gì?"
"Tôi...không..." Taehyung ấp úng. Trước giờ anh vẫn chưa xài điện thoại riêng. Anh cũng không thấy cần thiết cho lắm. "Tôi không có điện thoại."
"Không có sao? Thời đại này không có điện thoại di động không phải hơi bất tiện sao? Ví dụ anh muốn nói chuyện với một người mà họ đang ở xa thì thế nào?"
"Không cần." Anh quay qua phía Jungkook, cười mỉm "Người mà tôi muốn trò chuyện nhất luôn luôn đi theo tôi thì tôi cần điện thoại làm gì."
"Vậy sao? Nhưng điện thoại không chỉ để nghe và gọi thôi đâu. Ví dụ như anh muốn chụp hình ai đó làm kỉ niệm thì sao?"
"Chụp ai đó?"
Thấy Taehyung quan tâm, Hyerin càng vui vẻ hơn "Phải. Như là để hình người mà anh yêu quý làm hình nền điện thoại ấy. Sẽ cho người đó thấy mình yêu người đó thế nào."
"Thật chứ?" Taehyung mắt sáng rỡ. Như vậy có thể chứng tỏ tình yêu ư? "Vậy tôi sẽ mua điện thoại."
Hyerin cười. Tốt quá rồi.
"À...tôi cần đi toa lét một chút. Xin lỗi nhé. Tôi sẽ quay lại ngay." Nói xong một câu, anh liền đi mất.
Khách đã vơi đi một chút, để lại một mớ rác và tất nhiên nhiệm vụ dọn dẹp tất cả thứ đó là của Jungkook. Vừa dọn vừa tiếc rẻ. Món tôm hùm này còn dư quá nhiều, mì còn mấy dĩa, thịt nướng cũng thế. Chỉ toàn là đồ ngon mà chỉ ăn một chút rồi vứt đó, thật là đúng kiểu người nhà giàu. Dì Jung thấy vậy không phải sẽ rất buồn sao?
Cầm khay đựng đi tới, bỗng nhiên bị cánh tay nào đó kéo vô góc tối. Bàn tay to lớn che miệng cậu lại.
"Ưm...ưm..."
"Im lặng nào." Giọng nói quen thuộc vang lên, Jungkook trợn tròn mắt. Cậu chủ?
Taehyung ló ra ngó xung quanh rồi bỏ tay ra khỏi miệng Jungkook.
"Cậu chủ làm gì vậy?"
"Muốn ăn thịt thỏ một chút."
"Em đã nói là không nấu Bunny đư..."
Lời nói còn lại chưa kịp ra khỏi đã bị ngậm hết vào miệng ai kia. Taehyung ép sát cơ thể cả hai vào tường, tưởng như hai người có thể cảm nhận được cả nhịp tim đập loạn xạ của nhau. Anh ngấu nghiến quả cherry ngọt ngào, quả cherry của riêng anh.
"Ư...để em...ưm...làm việc..."
Hơi thở gấp gáp. Kích thích ở đầu môi cộng thêm sự lo sợ lén lút ở chỗ đông người càng làm tăng khoái cảm.
Taehyung tách ra, mắt âu yếm nhìn cậu người hầu mặt đã ửng đỏ như quả cà chua chín.
"Người hầu riêng mà cả cậu chủ cũng không phục vụ tốt thì còn làm được gì hả? Có phải nên phạt không?"
"Em không cần phải phục vụ...chuyện đó.."
"Chuyện gì cơ?"
"..." Mặt Jungkook nóng bừng. Cậu chủ còn hỏi sao? Có cậu chủ nào bắt người hầu hôn mình không hả? Còn đòi phạt cái gì chứ?
"Kookie là người ngốc nhất thế giới."
"Em không có."
"Có."
Còn bảo không ngốc. Cậu chủ đẹp trai tốt bụng cool ngầu nhất thế giới của mình bị ma nữ quyến rũ mà cũng không biết một chút gì. Không sợ có ngày mất chồng à?
"Cậu chủ nhìn em như vậy là có ý gì?"
Bữa tiệc kết thúc thì trời đã khuya. Chủ tịch Kim cùng Kim phu nhân cúi đầu chào người khách cuối cùng ra về. Nụ cười có phần mệt mỏi nhưng vẫn rạng rỡ.
Trên con đường vắng, ánh đèn vàng hắt lên càng thêm phần cô đơn. Chiếc xe hơi màu đỏ sang trọng lướt băng băng trên đường.
"Alo. Trễ vậy vẫn còn chưa ngủ à?"
"Hyerin đáng ghét, người ta lo cho cậu mà cậu lại nói giọng điệu đó sao?"
"Ái chà, tiểu thư Minyeon lo lắng cho tôi cơ đấy. Diễm phúc lớn thật."
Hyerin cười thầm. Bàn tay nắm vô lăng khẽ động đậy.
"Còn không lo? Nghe nói cậu được nhắm tới cho Taehyung. Có ổn không đấy? Tên đó nghe nói thần kinh không có bình thường đâu."
"Đẩy người ta ngã nhập viện rồi còn nói được như vậy. Cậu vui thật."
"Hyerin!"
"Rồi rồi. Anh ta bây giờ cũng bình thường lại rồi. Tớ thấy chẳng có gì không tốt như cậu nói. Chắc là do cậu có ác cảm thôi."
"Không phải đâu. Anh em nhà họ không phải bình thường đâu."
"Tớ sẽ không buông anh ta ra...chắc chắn thế rồi."
"Tớ chịu thua cậu đấy."
"Ha, mà cậu có biết một người giúp việc của nhà họ Kim, ừm, cậu ta khá đẹp trai..."
"Ý cậu là tên người hầu riêng của Taehyung à? Cậu ta được Kim chủ tịch đem về nhà từ nhỏ rồi, thấy luôn đi theo Taehyung."
"Đem về từ nhỏ à?..."
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, tại thấy cậu ta khá thú vị thôi."
"Cậu khó lường lắm."
"Ha ha, thôi cậu ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho da đâu. Tớ cũng về đến khách sạǹ rồi."
"Vậy bye nhé."
"Bye."
Hyerin lái xe xuống tầng hầm. Mệt mỏi ấn cầu thang đi lên tầng cao nhất.
Mở cửa phòng ra. Vứt vội chiếc giỏ xách lên giường. Lấy điện thoại ra nhắn tin.
[Thư kí Lee, tìm hiểu người hầu Jungkook nhà họ Kim cho tôi.]
Tắt chiếc điện thoại, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
"Là đối thủ sao?"
Buổi sáng công ty Big Hit vẫn rộn ràng ồn ã như bao ngày, nhưng rộn ràng nhất có lẽ là khung chat của hội hủ nữ công ty Big Hit.
#Namjinthôngthôngthông: [Máy quay hôm qua đã làm việc rất tốt, ảnh đẹp quá trời luôn.]
#Phùthủyphòngsố69: [Còn phải nói. Hôm qua hai người còn mặc đồ đôi cơ đấy.]
#Dưaleohoacúc: [Tôi thấy giám đốc dắt thư kí đi may đó nha. Đây đích thị là cố ý.]
#Hủnữxinhđẹp: [Mọi người ơi! Máy quay góc kín hướng 4 giờ có đoạn phim lạ!]
Sau đó một đoạn video được đăng tải. Dù rất tối nhưng là máy quay có gắn chức năng quay ban đêm nên vẫn nhìn rõ. Là một người con trai áp sát người con trai khác vào tường mà hôn cuồng nhiệt. Người kia mặc đồ vest trắng, không phải là Namjoon. Một loạt tin nhắn tiếp theo xuất hiện.
#Dưaleohoacúc: [Người kia là cậu Taehyung em trai giám đốc đó! Còn anh chàng kia là người hầu của cậu ấy!]
#KimNamJoonKimSeokJinlàcôngđạo: [Không phải chứ? Cậu chủ x người hầu sao?]
#MamayêuPapa: [Tui phải làm sao đây? Cậu chủ người hầu có khi có SM đó.]
[...]
[...]
Sau đó, nhóm chat đã đổi tên từ "Hội hủ nữ công ty Big Hit" thành "Hội hủ nữ ship couple của anh em nhà họ Kim."
End chap 13.
Xin lỗi vì chap này hơi ngắn a~ Là do nhà au đang có chuyện nên không chuyên tâm được. Bù lại au sẽ thêm một chuyên mục trong fic cho các bạn tha hồ tám nhá. Fic sau lượng chữ sẽ nhiều hơn. Au hữa :>
Chuyên mục <Hình tượng của nhân vật của Quản gia xin đừng lạnh lùng được các bạn tưởng tượng như thế nào?>
Au có vẽ ra hình tượng bé hầu Jungkook theo phong cách hồi INU á. Trong truyện là một cậu bé hoạt bát chăm chỉ nhưng đôi khi khá ngại ngùng. Bản vẽ được au quẹt quẹt trong giờ văn trên giấy ô ly của học sinh thôi a~
Thật sự thì không giống Jungkook cho lắm T.T nhưng thật sự đây là Jungkook do au tưởng tượng khi viết truyện á. Còn các readers thì sao?
Chap sau au sẽ vẽ Bác sĩ nim nhé. Ai hóng không? =))))
Bình luận facebook