Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 14: Điện thoại thứ 2.
Jungkook cảm thấy cậu chủ Taehyung có cái gì đó lạ lắm.
Đầu tiên là mua một chiếc điện thoại di động, sau đó thì ngày nào cũng nằm bấm xem gì đó, cả máy tính cũng vậy. Vừa chăm chú xem cái gì đó trên màn hình, vừa cẩn thận ghi lại vào giấy. Lâu lâu lại che miệng cười khẽ. Nhưng khi cậu đến gần chỉ thấy cậu chủ đang chơi game thôi. Chỉ chơi game mà cũng phải ghi chép lại như vậy sao?
Hôm nay cũng vậy, Taehyung nằm trên sô pha bấm bấm gì đó trên điện thoại. Jungkook đứng cạnh cửa nhìn vào tò mò không biết xem gì lại chăm chú đến vậy. Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên. Cậu vội chạy ra nhìn vào camera.
"Xin chào, ai vậy ạ?"
"Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh, có người tên Taehyung có bưu phẩm."
Jungkook vội chạy ra kí tên rồi bưng đồ vào. Một chiếc hộp cỡ vừa, không nặng lắm. Jungkook nhìn miếng nhãn dán bên góc hộp. "Gel bôi trơn".
Đây không phải hàng đặt trên mạng chứ? Mà sao cậu chủ lại mua thứ này?
Gel, gel, gel. Cậu thấy từ này ở đâu rồi nhỉ?
A! Là trong phòng tắm cậu Namjoon, là gel vuốt tóc. Mà sao lại có bôi trơn?...
Thật là, Jungkook khẽ tặc lưỡi, cậu chủ Taehyung cũng biết điệu rồi.
"Cậu chủ à, cậu có bưu phẩm này."
"Đâu đâu?..."
Taehyung lật đật chạy ra, lấy hộp đồ trên tay Jungkook rồi chạy vào phòng khóa cửa lại.
Gì chứ? Gel chứ có phải bom đâu. Mà có cần hớn hở như vậy không?
Rồi một ngày khác, cậu chủ Taehyung nằm trên giường vừa nhìn điện thoại vừa lẩm bẩm "Ba ngón tay...ba ngón tay." Điều đó không khỏi làm cậu người hầu nhỏ đổ mồ hôi hột. Ngày đêm trằn trọc suy nghĩ liệu có phải cậu chủ đã tái phát bệnh hay không?
Jungkook cảm nhận được có gì đó nguy hiểm đang đến gần.
Đến đây thỏ Bunny nhìn mà chỉ muốn cắn tên hầu ngốc kia một phát. Cậu lo sợ cái gì chứ? Nó bị đe dọa mạng sống từ đầu truyện đến giờ đây. Hết bị đòi nướng đến nấu lẩu. Ai lo sợ cho nó hả?
Sân sau dinh thự nhà họ Kim vẫn xanh tươi trong lành như mọi ngày. Có một cậu người hầu nhỏ ngồi chồm hỗm cạnh thau xà phòng̀ vò vò quần áo, kế bên là một tên to xác đứng đút tay vào túi quần đầy vẻ ngang tàng.
"Cậu chủ lên nhà trên đi, ở đây không sạch sẽ."
"Anh muốn đứng ngắm cảnh, em cấm à?"
"..."
Cả hai cứ ai làm việc nấy, im lặng một lúc lâu, Taehyung lò dò ngồi kế bên Jungkook, vẻ mặt thú vị.
"Này Kookie, đố em biết hình nền điện thoại của anh là gì?"
"Em không biết đâu ạ. Cậu chủ mau tránh ra kẻo lại dính xà phòng như lần trước."
"Quên cái vụ xà phòng đi. Thử đoán xem nào..."
"..." nhìn nhìn.
"..." nhìn nhìn lại.
"Bé Bunny?"
"Ai thèm chụp con thỏ xấu xí ấy làm gì chứ. Đoán lại."
"Cô váy đỏ lần trước ngồi nói chuyện với cậu chủ hả?"
"Hyerin? Sao em lại nghĩ là cô ta?"
"...Ưm...em không biết..." Cậu đảo mắt, thì ra tên cô ấy là Hyerin. Lần trước nhìn thấy cô ấy nói chuyện thân thiết với cậu chủ làm cậu tưởng...
"Em ngốc thật. Gợi ý nhé...ừm...người này rất đẹp trai, dễ thương, rất khỏe mạnh, vừa nam tính lại đảm đang khéo léo..."
"..." Mặt Jungkook phải cho ra cái emotion (=_=!!!) mới diễn tả được. Mấy cái tính cách đối nghịch với nhau chan chát vậy cậu cũng đặt lên một người được à?
"Đoán xem đoán xem."
"Em thực sự không biết..."
"Ngốc quá đi mất. Cho xem nè."
Taehyung đưa màn hình điện thoại ra. Khuôn mặt say ngủ của Jungkook hiện lên.
"Là em..."
"Ừm hứm."
Cậu chủ lấy hình cậu làm hình nền sao? Tại sao lại lấy hình một người hầu như cậu? Cậu đâu phải người quan trọng. Phải chăng là....mà khoan!
Jungkook nheo mắt nhìn lại màn hình điện thoại đang đong đưa trước mặt.
Tấm hình này...
Tóc thì bù xù, mặt thì đầy mụn. Miệng không ngậm lại, nước dãi thì chảy ra.
Cậu chủ làm ơn photoshop trước khi đặt hình nền đi chứ! Đã có tâm thì có tâm cho trót luôn đi!
"Cậu chủ...chụp từ lúc nào?..." hai lông mày của cậu nheo lại gần như thành một đường thẳng.
"Lúc em làm việc xong rồi nằm vật ra giường. Nhìn đáng yêu khủng khiếp."
"Cậu chủ đổi đi ạ."
"Sao phải đổi?"
"Vì nó xấu."
"Anh đổi hình lúc Kookie đang tắm nhé?"
"Không được!"
"Hơ..."
Tõm
Jungkook đỏ mặt hét lên. Taehyung giật mình làm chiếc điện thoại rơi xuống thau nước. Cả hai im lặng nhìn nhau.
"Cậu chủ mua điện thoại không thấm nước đúng không?..."
"..."
Hai người nhìn xuống. Gương mặt ngái ngủ tắt lịm sau lớp bọt xà phòng. Màn hình điện thoại đen ngòm.
Là điện thoại thấm nước!
Con trai của chủ tịch tập đoàn nổi tiếng mua liên tục vài ba chiếc smart phone không phải là chuyện lạ. Cậu Namjoon còn có hẳn hai cái laptop. Một cái để làm việc và một cái để xem phim. Jungkook tự trấn an bản thân như thế. Đây không phải hoàn toàn là lỗi của cậu, và có nghĩa cậu không phải đem mớ lương ít ỏi của mình ra để đền điện thoại cho cậu chủ.
Nghĩ như vậy để khỏi cắn rứt đâu có gì là sai đâu!
Căn phòng mờ tối, ánh sáng hầu như bị rèm cửa che phủ hết lại. Nhìn giống như chủ nhân nó là loại người không ưa ánh sáng.
Hyerin mặc một chiếc váy ngủ quyến rũ, khoe hết mọi đường cong cơ thể. Cô ngồi bên bàn làm việc, tay di chuột, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính.
Từ từ mở mail, có thư đến.
"Jeon Jungkook là người giúp việc của nhà họ Kim từ nhỏ. Được chủ tịch Kim nhận từ một cô nhi viện. Làm người hầu riêng cho đứa con út là Kim Taehyung vì đứa bé bị chấn thương ở đầu và dẫn đến thần kinh không bình thường. Năm Jeon Jungkook được nhận về là năm 12 tuổi. Đến nay đã được 10 năm. Được biết rằng ông bà họ Kim chăm lo tương đối đầy đủ cho đứa trẻ này..."
Đung đưa ly rượu trong tay, Hyerin cười mỉm. Một gia đình thú vị, ngay cả người hầu cũng thú vị.
"Chủ tịch Kim, ông quá sơ suất rồi..."
Taehyung về nhà, tay cầm chiếc điện thoại mới. Miệng bắt đầu cằn nhằn.
"Gì mà để hình nền sẽ thể hiện tình cảm. Có thấy khác gì đâu chứ. Bà Hyerin là đồ lừa đảo." Cứ tưởng đưa cho Kookie coi thì em ấy sẽ cảm động mà rơi nước mắt. Chạy tới ôm anh cơ mà.
Đột nhiên chủ tịch Kim từ phòng bước ra, bắt gặp Taehyung. "A, bố cũng đang định kiếm con đây." Ông đặt tay lên vai đứa con trai. "Hyerin nhờ bố đưa đi thăm thú Hàn Quốc nhưng bố bận rồi. Con giúp ta nhé."
"Bố làm ơn đừng đẩy con vào mấy cô gái kiểu đó nữa. Minyeon của anh Namjoon là đủ rồi."
"Bố chỉ là tốt cho con thôi. Cô gái này không giống Minyeon đâu."
"Bố..."
Chưa kịp nói, Kim chủ tịch đã bước đi.
End chap 14
Tính viết mai mới up cơ mà mấy bạn hối quá. Nên chịu đọc fic ngắn ngủn nhé. Chỉ khoảng 1300 từ (mấy chap tr khoảng 2000 từ.) Haiz, au cũng cần có thời gian nghĩ ra tình tiết hay mà. Au viết nhanh thì sẽ không hay đâu a~~~~
Jimin trong fic không khó tưởng tượng đâu. Ghép đầu Jimin vào người Jin trong DOPE là ra hết nhé.
*cảm giác mình vẽ dị vcl*
Đầu tiên là mua một chiếc điện thoại di động, sau đó thì ngày nào cũng nằm bấm xem gì đó, cả máy tính cũng vậy. Vừa chăm chú xem cái gì đó trên màn hình, vừa cẩn thận ghi lại vào giấy. Lâu lâu lại che miệng cười khẽ. Nhưng khi cậu đến gần chỉ thấy cậu chủ đang chơi game thôi. Chỉ chơi game mà cũng phải ghi chép lại như vậy sao?
Hôm nay cũng vậy, Taehyung nằm trên sô pha bấm bấm gì đó trên điện thoại. Jungkook đứng cạnh cửa nhìn vào tò mò không biết xem gì lại chăm chú đến vậy. Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên. Cậu vội chạy ra nhìn vào camera.
"Xin chào, ai vậy ạ?"
"Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh, có người tên Taehyung có bưu phẩm."
Jungkook vội chạy ra kí tên rồi bưng đồ vào. Một chiếc hộp cỡ vừa, không nặng lắm. Jungkook nhìn miếng nhãn dán bên góc hộp. "Gel bôi trơn".
Đây không phải hàng đặt trên mạng chứ? Mà sao cậu chủ lại mua thứ này?
Gel, gel, gel. Cậu thấy từ này ở đâu rồi nhỉ?
A! Là trong phòng tắm cậu Namjoon, là gel vuốt tóc. Mà sao lại có bôi trơn?...
Thật là, Jungkook khẽ tặc lưỡi, cậu chủ Taehyung cũng biết điệu rồi.
"Cậu chủ à, cậu có bưu phẩm này."
"Đâu đâu?..."
Taehyung lật đật chạy ra, lấy hộp đồ trên tay Jungkook rồi chạy vào phòng khóa cửa lại.
Gì chứ? Gel chứ có phải bom đâu. Mà có cần hớn hở như vậy không?
Rồi một ngày khác, cậu chủ Taehyung nằm trên giường vừa nhìn điện thoại vừa lẩm bẩm "Ba ngón tay...ba ngón tay." Điều đó không khỏi làm cậu người hầu nhỏ đổ mồ hôi hột. Ngày đêm trằn trọc suy nghĩ liệu có phải cậu chủ đã tái phát bệnh hay không?
Jungkook cảm nhận được có gì đó nguy hiểm đang đến gần.
Đến đây thỏ Bunny nhìn mà chỉ muốn cắn tên hầu ngốc kia một phát. Cậu lo sợ cái gì chứ? Nó bị đe dọa mạng sống từ đầu truyện đến giờ đây. Hết bị đòi nướng đến nấu lẩu. Ai lo sợ cho nó hả?
Sân sau dinh thự nhà họ Kim vẫn xanh tươi trong lành như mọi ngày. Có một cậu người hầu nhỏ ngồi chồm hỗm cạnh thau xà phòng̀ vò vò quần áo, kế bên là một tên to xác đứng đút tay vào túi quần đầy vẻ ngang tàng.
"Cậu chủ lên nhà trên đi, ở đây không sạch sẽ."
"Anh muốn đứng ngắm cảnh, em cấm à?"
"..."
Cả hai cứ ai làm việc nấy, im lặng một lúc lâu, Taehyung lò dò ngồi kế bên Jungkook, vẻ mặt thú vị.
"Này Kookie, đố em biết hình nền điện thoại của anh là gì?"
"Em không biết đâu ạ. Cậu chủ mau tránh ra kẻo lại dính xà phòng như lần trước."
"Quên cái vụ xà phòng đi. Thử đoán xem nào..."
"..." nhìn nhìn.
"..." nhìn nhìn lại.
"Bé Bunny?"
"Ai thèm chụp con thỏ xấu xí ấy làm gì chứ. Đoán lại."
"Cô váy đỏ lần trước ngồi nói chuyện với cậu chủ hả?"
"Hyerin? Sao em lại nghĩ là cô ta?"
"...Ưm...em không biết..." Cậu đảo mắt, thì ra tên cô ấy là Hyerin. Lần trước nhìn thấy cô ấy nói chuyện thân thiết với cậu chủ làm cậu tưởng...
"Em ngốc thật. Gợi ý nhé...ừm...người này rất đẹp trai, dễ thương, rất khỏe mạnh, vừa nam tính lại đảm đang khéo léo..."
"..." Mặt Jungkook phải cho ra cái emotion (=_=!!!) mới diễn tả được. Mấy cái tính cách đối nghịch với nhau chan chát vậy cậu cũng đặt lên một người được à?
"Đoán xem đoán xem."
"Em thực sự không biết..."
"Ngốc quá đi mất. Cho xem nè."
Taehyung đưa màn hình điện thoại ra. Khuôn mặt say ngủ của Jungkook hiện lên.
"Là em..."
"Ừm hứm."
Cậu chủ lấy hình cậu làm hình nền sao? Tại sao lại lấy hình một người hầu như cậu? Cậu đâu phải người quan trọng. Phải chăng là....mà khoan!
Jungkook nheo mắt nhìn lại màn hình điện thoại đang đong đưa trước mặt.
Tấm hình này...
Tóc thì bù xù, mặt thì đầy mụn. Miệng không ngậm lại, nước dãi thì chảy ra.
Cậu chủ làm ơn photoshop trước khi đặt hình nền đi chứ! Đã có tâm thì có tâm cho trót luôn đi!
"Cậu chủ...chụp từ lúc nào?..." hai lông mày của cậu nheo lại gần như thành một đường thẳng.
"Lúc em làm việc xong rồi nằm vật ra giường. Nhìn đáng yêu khủng khiếp."
"Cậu chủ đổi đi ạ."
"Sao phải đổi?"
"Vì nó xấu."
"Anh đổi hình lúc Kookie đang tắm nhé?"
"Không được!"
"Hơ..."
Tõm
Jungkook đỏ mặt hét lên. Taehyung giật mình làm chiếc điện thoại rơi xuống thau nước. Cả hai im lặng nhìn nhau.
"Cậu chủ mua điện thoại không thấm nước đúng không?..."
"..."
Hai người nhìn xuống. Gương mặt ngái ngủ tắt lịm sau lớp bọt xà phòng. Màn hình điện thoại đen ngòm.
Là điện thoại thấm nước!
Con trai của chủ tịch tập đoàn nổi tiếng mua liên tục vài ba chiếc smart phone không phải là chuyện lạ. Cậu Namjoon còn có hẳn hai cái laptop. Một cái để làm việc và một cái để xem phim. Jungkook tự trấn an bản thân như thế. Đây không phải hoàn toàn là lỗi của cậu, và có nghĩa cậu không phải đem mớ lương ít ỏi của mình ra để đền điện thoại cho cậu chủ.
Nghĩ như vậy để khỏi cắn rứt đâu có gì là sai đâu!
Căn phòng mờ tối, ánh sáng hầu như bị rèm cửa che phủ hết lại. Nhìn giống như chủ nhân nó là loại người không ưa ánh sáng.
Hyerin mặc một chiếc váy ngủ quyến rũ, khoe hết mọi đường cong cơ thể. Cô ngồi bên bàn làm việc, tay di chuột, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính.
Từ từ mở mail, có thư đến.
"Jeon Jungkook là người giúp việc của nhà họ Kim từ nhỏ. Được chủ tịch Kim nhận từ một cô nhi viện. Làm người hầu riêng cho đứa con út là Kim Taehyung vì đứa bé bị chấn thương ở đầu và dẫn đến thần kinh không bình thường. Năm Jeon Jungkook được nhận về là năm 12 tuổi. Đến nay đã được 10 năm. Được biết rằng ông bà họ Kim chăm lo tương đối đầy đủ cho đứa trẻ này..."
Đung đưa ly rượu trong tay, Hyerin cười mỉm. Một gia đình thú vị, ngay cả người hầu cũng thú vị.
"Chủ tịch Kim, ông quá sơ suất rồi..."
Taehyung về nhà, tay cầm chiếc điện thoại mới. Miệng bắt đầu cằn nhằn.
"Gì mà để hình nền sẽ thể hiện tình cảm. Có thấy khác gì đâu chứ. Bà Hyerin là đồ lừa đảo." Cứ tưởng đưa cho Kookie coi thì em ấy sẽ cảm động mà rơi nước mắt. Chạy tới ôm anh cơ mà.
Đột nhiên chủ tịch Kim từ phòng bước ra, bắt gặp Taehyung. "A, bố cũng đang định kiếm con đây." Ông đặt tay lên vai đứa con trai. "Hyerin nhờ bố đưa đi thăm thú Hàn Quốc nhưng bố bận rồi. Con giúp ta nhé."
"Bố làm ơn đừng đẩy con vào mấy cô gái kiểu đó nữa. Minyeon của anh Namjoon là đủ rồi."
"Bố chỉ là tốt cho con thôi. Cô gái này không giống Minyeon đâu."
"Bố..."
Chưa kịp nói, Kim chủ tịch đã bước đi.
End chap 14
Tính viết mai mới up cơ mà mấy bạn hối quá. Nên chịu đọc fic ngắn ngủn nhé. Chỉ khoảng 1300 từ (mấy chap tr khoảng 2000 từ.) Haiz, au cũng cần có thời gian nghĩ ra tình tiết hay mà. Au viết nhanh thì sẽ không hay đâu a~~~~
Jimin trong fic không khó tưởng tượng đâu. Ghép đầu Jimin vào người Jin trong DOPE là ra hết nhé.
*cảm giác mình vẽ dị vcl*
Bình luận facebook