-
Chương 46-50
Chương 46 Nhất đao lưỡng đoạn
Lục Ly cầm Thiên Lân Đao đi ra ngoài, trở lại doanh trướng của mình nghỉ ngơi, tiêu hóa tin tức mà Thái trưởng lão nói. Qua nửa canh giờ, trong cốc lại truyền tới tiếng gào của Huyền thú, Lục Ly cầm đao đi ra ngoài, tiếp tục khai chiến.
Vừa rồi hắn đã chém chết hai mươi bảy con Huyền thú, nếu như thuận lợi mà nói, một hai ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch. Đến lúc đó hắn có thể về thành giao nhiệm vụ, vừa tiến vào thành tự nhiên sẽ an toàn. Dù sao hắn đã là khách khanh của Liễu gia rồi, Địch Bá không có khả năng ở trong thành công khai tấn công hắn.
Lần này Liễu Di không có đi ra quan chiến, Thái trưởng lão lại đi ra, tổ chức mấy chục người ngăn chặn Huyền thú.
Lần nữa đánh chết hơn hai mươi con Thiết Thứ Lang, ngoài hẽm núi lại chất đầy xác sói, bầy sói lui, Lục Ly đi về nghỉ ngơi.
Lần này bầy sói cách một đoạn thời gian rất dài, ở lúc hoàng hôn mới xung kích lần nữa, Lục Ly lại xuất chiến, hung mãnh đến kỳ cục, để rất nhiều quân sĩ Liễu gia nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
- Tám mươi ba con!
Sau khi bầy sói thối lui, Lục Ly hưng phấn lui xuống. Hiện tại hắn đã đánh chết tám mươi ba con Thiết Thứ Lang, hơn nữa trên người không có chút thương thế. Nếu như thuận lợi, ngày mai là hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch trở về thành rồi.
Ở ban ngày dũng mãnh thiện chiến, đãi ngộ của Lục Ly được cải thiện không ít, buổi tối có người đưa thịt nướng và rượu mạnh tới cho hắn.
Lục Ly vui vẻ ăn một bữa, sau đó ngồi ở trên giường tu luyện. Bây giờ hắn còn đang tu luyện kinh mạch thứ bảy, chỉ đả thông hơn phân nửa, phỏng chừng còn cần một hai ngày mới có thể triệt để đả thông.
Tu luyện tới nửa đêm, Lục Ly chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, còn có vô số sói tru, một lát sau thì nghe Thái trưởng lão hô to:
- Có Lang Vương dẫn đội tập kích, toàn bộ xuất chiến!
- A...
Thái trưởng lão vừa mới nói xong, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, còn có vô số tiếng hét kinh hoàng, Lục Ly vội vàng cầm Thiên Lân Đao chạy ra khỏi lều.
- Hỏng bét, phòng tuyến bị đột phá!
Lục Ly dõi mắt nhìn qua, trong cảnh đêm mông lung, hắn thấy vô số Thiết Thứ Lang đã xông vào doanh trại. Phía trước nhất có một con Lang Vương cao hơn thước, dài ba thước thế không thể ngăn cản, khí tức hung lệ kia bao phủ toàn bộ doanh trại.
Bên cửa cốc vốn có người ngày đêm thủ hộ, bị Lang Vương dẫn đội xung kích liền nhanh chóng phá vỡ. Phía sau Thiết Thứ Lang chen chúc đến, lúc này ít nhất đã chạy ra hơn hai trăm con Thiết Thứ Lang, bầy sói ở trong cốc còn liên tục không ngừng tuôn ra.
- Ngăn cửa cốc, nếu không để bầy sói lao ra toàn bộ, chúng ta đều phải chết!
Thái trưởng lão gầm gừ, cầm chiến đao lao về phía Lang Vương. Liễu Di cắn răng nhìn về phía đám người Hồng lão khẽ nói:
- Người đâu, theo ta đi ngăn cửa cốc!
Liễu Di có ân với Lục Ly, Lục Ly tự nhiên không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ. Hơn nữa chờ bầy sói lao ra toàn bộ, hắn cũng có thể bị vây giết, vì vậy hắn gầm lên:
- Di tiểu thư, ta đi với ngươi.
Lục Ly đi theo Liễu Di và Hồng lão, rất nhiều võ giả Huyền Vũ cảnh đỉnh phong cũng phóng theo, ít nhất có bốn mươi năm mươi người.
Bầy sói rất nhiều, Lang Vương dẫn đội, bầy sói phía sau khẳng định sẽ hung hãn không sợ chết, lực trùng kích tuyệt đối lớn đến dọa người.
Đi cửa cốc chặn đường bầy sói là hành vi cực kỳ nguy hiểm, mấy chục người này có khả năng có đi không về, bất quá Liễu Di thân là tiểu thư tôn quý nhất Liễu gia cũng dẫn đầu xung phong, võ giả Liễu gia làm sao có thể chùn bước?
Mấy chục người một đường chém giết, Liễu Di, Hồng lão cùng mấy người tay cầm huyền khí, thế không thể ngăn cản, nhanh chóng phóng về phía cửa cốc. Lục Ly cầm Thiên Lân Đao liên tục nện bay bảy tám con Thiết Thứ Lang, đuổi theo Liễu Di.
Rất nhanh nhóm người đã tới cửa cốc, Hồng lão kêu to, trường đao bay múa đầy trời, phía trên huyền lực lấp lánh, thân thể nhỏ gầy bị bạch quang bao phủ. Hắn vận dụng một loại huyền kỹ cao thâm, trong vòng một chiêu đánh bay bốn năm con Thiết Thứ Lang, mấy con Thiết Thứ Lang phía sau cũng bị nện lui.
- Ngăn cản, tuyệt đối không thể cho một con Thiết Thứ Lang xông qua.
Liễu Di không còn dùng trường tiên đẹp mắt nữa, tay cầm một thanh lợi kiếm, xông vào tuyến đầu tiên. Nàng là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, kinh nghiệm chiến đấu cũng tạm được, mấu chốt ở chỗ nàng một thân là bảo, hơn nữa huyền kỹ cao cấp hơn võ giả Liễu gia bình thường, một người đấu ba con Thiết Thứ Lang cũng không lui lại nửa bước.
- Tốt!
Hồng lão và Liễu Di biểu hiện xuất sắc, khiến thế xông của bầy sói trì hoãn. Cửa cốc này rất hẹp, chỉ cần thành công ngăn cản Thiết Thứ Lang ở phía sau, để chúng không cách nào tham chiến, như vậy đợi Thái trưởng lão dẫn người đánh giết Lang Vương và bầy sói xông ra, thế cục sẽ ổn định.
- Uống!
Lục Ly đứng ở bên cạnh Liễu Di, Thiên Lân Đao không có huy vũ xinh đẹp, chỉ có phách chém đơn giản nhất. Tốc độ của hắn quá nhanh, lực lượng lại lớn, mỗi lần đập đều có một con Thiết Thứ Lang bị nện bay hoặc chết, hiệu suất chém giết Thiết Thứ Lang không thua Hồng lão chút nào.
- Ô ô...
Bầy sói trong cốc nhìn thấy con đường phía trước bị ngăn cản, toàn bộ ngửa mặt lên trời gầm rú, Lang Vương ở nơi xa cũng nổi giận gầm lên. Thiết Thứ Lang ở trong cốc đều cuồng bạo, tấn công càng thêm mãnh liệt.
- A!
Một võ giả Liễu gia bị ba con Thiết Thứ Lang trên dưới đánh hội đồng, nhất thời không giữ được, hai chân bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, sau đó cái đầu bị Thiết Thứ Lang cắn nát, phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.
- Lục Ly, đi lấp vào!
Liễu Di nhìn thấy thì nóng nảy, vạn nhất bên kia xuất hiện một chỗ trống, các nàng sẽ bị bầy sói tách ra, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Tránh ra!
Lục Ly hét lớn, vượt qua ba tên võ giả Liễu gia đang lui về phía sau, thân thể như lưỡi kiếm sắc bén phóng đi, Thiên Lân Đao hung hăng bổ tới.
Nhất đao lưỡng đoạn!
Chương 47 Nửa bước khó đi
- Còn đứng đó làm gì? Ta chủ công, các ngươi phụ trợ.
- Tốt!
- Giết, lần này ngăn chặn được, quay đầu lại mỗi người được thưởng năm mươi điểm cống hiến, nếu chiến tử, thân nhân được nhận gấp mười lần.
Liễu Di khẽ kêu, toàn bộ võ giả Liễu gia giống như đánh máu gà, sĩ khí tăng nhiều. Võ giả Ngoại đường bình thường một tháng chỉ được mười điểm cống hiến, nhưng bây giờ có thể được năm mươi điểm? Chết rồi cứu trợ gấp mười lần, bọn họ làm sao có thể không quên mình phục vụ?
Bên kia, Thái trưởng lão mang theo mấy người vây quanh Lang Vương, bắt đầu chiếm thượng phong, áp chế được Lang Vương. Trong doanh trại, trải qua một trận bối rối cuối cùng cũng ổn định trận tuyến, từng bước phản công, nếu như không có gì bất ngờ, chỉ cần nửa canh giờ, bầy sói bên ngoài sẽ bị diệt sạch.
Thế cục ở phía sau ổn định, cửa cốc lại không lạc quan, đàn sói quá hung hãn, từng bầy tiến tới, liều mạng không sợ chết.
Liễu Di mang theo gần năm mươi võ giả Liễu gia, ít nhất có bảy tám Huyền Vũ cảnh đỉnh phong. Nhưng chỉ ba nén hương, bên này đã chết gần mười người, còn dư lại phần lớn đều bị thương, Lục Ly cũng không ngoại lệ.
Bả vai và bắp đùi của Lục Ly đều bị móng vuốt sói làm tổn thương, máu tươi chảy dài, liên tục chiến đấu, thể lực tiêu hao rất lớn, lúc này tốc độ công kích rõ ràng không bằng lúc trước.
Bất quá xác sói ở trước mặt hắn đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, Thiết Thứ Lang bị hắn đánh chết ít nhất cũng hai ba mươi con. Toàn thân hắn đều là máu sói, biến thành một huyết nhân.
- Tiểu tử, đây là thuốc chữa thương!
Hồng lão ném tới hai viên đan dược, Lục Ly chộp lấy, trực tiếp nuốt vào bụng.
Trên người nhiều chỗ chảy máu, Lục Ly biết nếu như không chữa thương, thể lực của hắn sẽ xói mòn nhanh hơn, đến lúc đó không cẩn thận có thể bị Thiết Thứ Lang cắn chết.
- Oanh!
Thời điểm Lục Ly ăn đan dược, răng thú trên cổ hắn sáng lên, ở trong đêm tối lờ mờ nhìn hết sức rõ ràng.
- Ồ?
Lục Ly phát hiện dị trạng, nhưng không có thời gian đi nhìn nhiều, hai võ giả Liễu gia ở bên cạnh tò mò nhìn lướt qua. Bất quá răng thú chỉ lấp lóe tia sáng, lại không có huyền khí dao động, hai người nhìn mấy lần liền không để ý nữa.
- Răng thú này lại còn có thể phát sáng? Đây là bảo vật gì?
Lục Ly trăm mối vẫn không có cách giải, lúc trước hắn dùng Tôi Thể Đan, mỗi lần đều ngủ say, cho nên không biết răng thú còn có thể phát sáng.
Thiết Thứ Lang quá nhiều, không cẩn thận có thể bị cắn chết, Lục Ly không có thời gian suy nghĩ nhiều, chuyên tâm chiến đấu. Theo thời gian trôi qua, Lục Ly phát hiện có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn!
Vết thương lại bắt đầu đóng vảy?
Bên cạnh có rất nhiều võ giả Liễu gia bị thương cũng dùng thuốc chữa thương, nhưng chỉ cầm máu, thậm chí có người bởi vì thân thể vận động kịch liệt, vết thương còn đang rỉ máu, mà vết thương của hắn... lại bắt đầu đóng vảy?
- Chẳng lẽ là vì răng thú?
Con ngươi của Lục Ly xoay chuyển, hắn xé tay áo bao răng thú lại. Bất kể có phải vì răng thú hay không, lúc này răng thú phát sáng, vẫn không nên để cho quá nhiều người thấy, vạn nhất thật là dị bảo, dẫn tới người ngoài mơ ước thì phiền toái.
Lại qua nửa nén hương, Lục Ly phát hiện không chỉ vết thương đóng vảy toàn bộ, thể lực cũng khôi phục rất nhiều, cả người lại như lúc vừa mới khai chiến, khí lực vô cùng vô tận.
- Uống!
Lục Ly hưng phấn quát lên, vung vẩy Thiên Lân Đao, liên tục nện bay ba con Thiết Thứ Lang, khí thế trên người trở nên cường thịnh, dẫn tới Liễu Di và Hồng lão dồn dập ghé mắt.
- Ách?
Liễu Di mặc Huyền khí nhuyễn giáp, nên không bị thương tích gì, nàng và Hồng lão nhìn lướt qua, phát hiện vết thương của Lục Ly đã đóng vảy? Khổ chiến lâu như vậy, lại càng thêm anh dũng?
Hai người hai mặt nhìn nhau, thể chất của tiểu tử này quá biến thái? Lúc trước dùng Tôi Thể Đan cũng rất tà môn, lúc này mới dùng hai viên thuốc chữa thương, đã hoàn hảo như lúc ban đầu?
- Đáng tiếc...
Con ngươi của Liễu Di ảm đạm, Lục Ly chỉ nguyện gia nhập Khách đường, nếu như để Liễu gia toàn lực bồi dưỡng, nói không chừng có thể ra đời một cường giả.
- Không biết phân biệt, Hồng lão, lát nữa không nên cho hắn thuốc chữa thương.
Nghĩ tới đây, Liễu Di lại trở nên tức giận bất bình, thấp giọng dặn dò Hồng lão. Quyết định phải để Lục Ly ăn chút khổ sở, cho hắn biết không có đại gia tộc ủng hộ, hắn sẽ nửa bước khó đi.
Bởi vì Lục Ly dũng mãnh, đám người Hồng lão chiến đấu hăng hái, bầy sói trong cốc người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhưng không cách nào đột phá phòng tuyến.
Trong cốc xác sói như núi, còn tạo thành một phòng tuyến thiên nhiên, chậm lại tốc độ của bầy sói, nên phòng thủ càng thêm dễ dàng.
Đương nhiên, bên Liễu Di thương vong cũng cực kỳ thảm trọng, gần năm mươi người chỉ còn lại không tới ba mươi người. Trừ Liễu Di một thân là bảo và Lục Ly, thì người người bị thương, ngay cả Hồng lão kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng bị thương.
Cũng may thế cục bên ngoài đã triệt để vững chắc, bầy sói bị quét sạch hơn phân nửa, Lang Vương ở dưới Thái trưởng lão và một đám Huyền Vũ cảnh đỉnh phong vây công đã vết thương chồng chất, tùy thời bị giết.
- Phía trước có mấy phòng tuyến, cường giả các gia tộc đều tụ tập ở đó, Lang Vương này là làm sao chạy tới?
Thái trưởng lão một bên tấn công, một bên nghi hoặc nhìn vào trong cốc. Phòng tuyến Hàn Vân Sơn này có rất nhiều đạo, bọn họ là phòng tuyến phía ngoài nhất, chỉ phụ trách dọn dẹp Huyền thú cấp thấp, nếu không sẽ không chỉ phái một Thần Hải cảnh như hắn trấn giữ.
Chương 48 Có vấn đề lớn
Mấy phòng tuyến phía trước đều là cường giả, chuyên chịu trách nhiệm đánh giết Huyền thú cường đại, bọn họ đóng giữ ở đây đã lâu, này còn là lần đầu gặp phải Lang Vương nhị giai đỉnh phong. Cho nên Thái trưởng lão có chút lo lắng, chẳng lẽ phòng tuyến bên kia bị đột phá?
- Ô ô... ô!
Lúc này, trong cốc truyền đến hai tiếng rống to, thanh âm quanh quẩn thật lâu không tan. Thái trưởng lão nghe được tiếng gào thét, toàn thân run lên, lập tức lớn tiếng kinh hô:
- Tiểu thư chạy mau, lại tới hai con Lang Vương nữa!
Bá bá bá!
Toàn bộ võ giả Liễu gia sắc mặt đại biến, một con Lang Vương đã khiến mọi người thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, hiện tại lại tới hai con Lang Vương? Người nào có thể đỡ nổi? Không trốn mà nói, toàn bộ đều phải chết ở chỗ này.
- Có vấn đề, có vấn đề lớn!
Liễu Di và Hồng lão liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều đầy vẻ tức giận. Trong cốc kia có đạo phòng tuyến, có rất nhiều cường giả đóng giữ, cho dù phòng tuyến bị đột phá, ít nhất cũng sẽ có cảnh báo. Nhưng từ con Lang Vương thứ nhất xuất hiện, đến bây giờ hai con Lang Vương, đều không có bất kỳ tin tức nào truyền đến.
Này chỉ có hai trường hợp, một là cường giả phòng tuyến phía trước chết hết, hai là... có người cố ý thả ba con Lang Vương tới đây.
- Rút lui!
Bất kể là loại tình huống nào, đám người Liễu Di đều không có con đường để đi, chỉ có chạy trốn trước, có thể trốn được mấy cái tính mấy cái.
- Trốn...
Lục Ly cũng không chút do dự, theo như ước định, hắn đã sớm chém giết hơn trăm con Thiết Thứ Lang rồi, hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ còn không trốn chỉ có thể chờ chết.
- Nhanh!
Hồng lão mang theo ba Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, bảo hộ Liễu Di nhanh chóng lao đi, Lục Ly theo sát phía sau. Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, lực lượng hộ vệ bên cạnh Liễu Di tuyệt đối là mạnh nhất,
Nói không chừng Thái trưởng lão cũng sẽ tới bảo hộ nàng, đi theo bên người nàng an toàn nhất.
Bên ngoài, hộ vệ Liễu gia hóa thành chim muông bôn tẩu, đám người Liễu Di Lục Ly vừa mới vọt ra sơn cốc, nơi xa hai con Thiết Thứ Lang to lớn mang theo một đám Thiết Thứ Lang gào thét xông ra.
- Tiểu thư, các ngươi đi trước, ta đoạn hậu!
Thái trưởng lão gầm lên giận dữ, nện bay con Lang Vương thứ nhất, ngạo nghễ không sợ đón lấy hai con Lang Vương khác. Hắn cực kỳ rõ ràng, nếu như không kéo hai con Lang Vương này chốc lát, tất cả võ giả Liễu gia một cái cũng trốn không thoát.
- Thái trưởng lão, ngươi bảo trọng!
Liễu Di hô lên, mang theo đám người Hồng lão chạy về bên trái. Kỳ thực đường núi ở phía nam, bên trái không có đường, đi sẽ cực kỳ khó khăn. Nhưng nếu như đi đường núi phía nam, chết sẽ càng nhanh hơn, các nàng làm sao chạy nhanh hơn Lang Vương được?
Quả nhiên!
Bầy sói thẳng tắp bôn tẩu, võ giả Liễu gia chạy trốn về phía nam bị bầy sói bao phủ, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cảnh đêm mông lung thấy không rõ ràng, đám người Liễu Di cũng không dám nhìn nhiều, cắm đầu chạy như điên.
Đám người Liễu Di lựa chọn rất chính xác, đường núi khó đi, nhưng an toàn hơn nhiều. Ở trong mắt Thiết Thứ Lang, mọi người đều giống nhau, tự nhiên sẽ không phân biệt ai thân phận cao quý mà đuổi theo.
Ban đêm ánh sáng mờ ảo, trong núi lại có nhiều bụi gai độc, bảy tám người trừ Liễu Di, toàn bộ khổ không thể tả. Nhưng không ai dám dừng lại, bầy sói nhiều như thế, liên tục không ngừng, rất nhanh có thể lan tràn phương viên trăm dặm, trên người bọn họ còn đang đổ máu, bầy sói men theo vết máu có thể một đường truy sát.
- Vết máu?
Hồng lão nhớ tới chuyện này, vội vàng phân phát thuốc chữa thương cho mọi người cầm máu, hắn nhìn Lục Ly theo phía sau, cũng đưa tới hai viên thuốc chữa thương.
Lúc trước Lục Ly dùng hai viên thuốc chữa thương, thương thế trên người đã đóng vảy. Bất quá về sau lại bị cào ra mấy vết thương, sau khi hắn nhận lấy chỉ ăn một viên.
Một lát sau, hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua răng thú giấu ở trong cổ áo, quả nhiên lại phát ra bạch quang yếu ớt, vết thương của hắn nhanh chóng khép lại, sau khi chạy mấy dặm liền hoàn toàn đóng vảy.
- Ở phụ cận tìm sơn động, nhanh chóng trốn vào, trong đêm chúng ta chạy không lại bầy sói.
Lại đi về phía trước mấy dặm, Hồng lão trầm giọng nói, Liễu Di nghĩ nghĩ cũng phải. Bầy sói ở trong đêm thị lực không bị ảnh hưởng, hơn nữa cái mũi linh mẫn, nếu như không có địa phương ẩn núp, nói không chừng rất nhanh sẽ bị bầy sói đuổi theo.
Mọi người lập tức phân tán ra, tìm sơn động ở phụ cận, không bao lâu, phía tây nam truyền đến tiếng hô của một võ giả:
- Bên này!
Mọi người theo tiếng chạy tới, phát hiện quả nhiên có một sơn động, hơn nữa rất hẹp và sâu, không biết kéo dài tới nơi nào.
- Ta đi dò đường, các ngươi đi tìm cự thạch lấp cửa động.
Hồng lão kinh nghiệm phong phú, cầm chiến đao đi vào trong sơn động, những người còn lại ở phụ cận tìm kiếm cự thạch. Lục Ly tìm được một viên cự thạch khá lớn, hắn cột Thiên Lân Đao ở sau lưng, nâng cự thạch chạy về.
- Tảng đá này không tệ.
Lục Ly mang cự thạch về đủ lấp kín sơn động rồi, Liễu Di hơi gật đầu, mọi người ở cửa động chờ Hồng lão dò đường.
- Ô ô...
Hồng lão còn chưa đi ra, nơi xa vang lên tiếng sói tru, hơn nữa tiếng sói tru càng lúc càng gần, rõ ràng là đang càn quét về bên này.
- Vào, Lục Ly lấp kín cửa động lại!
Liễu Di thấy tình huống không đúng, chỉ có thể cắn răng lệnh tất cả mọi người vào sơn động, Lục Ly khiêng cự thạch ngăn ở bên ngoài cửa động, sau đó vung vẩy Thiên Lân Đao phách chém, đánh xuống rất nhiều đá vụn, triệt để phá hỏng cửa động.
- Vù vù...
Mọi người ngồi ở cửa động thở dốc, bởi vì cửa động bị phá hỏng, bên trong không có một chút ánh sáng, đen đến làm cho người sợ hãi.
- Rầm rầm rầm!
Lúc này trong sơn động đột nhiên truyền đến thanh âm nặng nề, sắc mặt mọi người đại biến, dồn dập lao vào trong, lại thấy Hồng lão bắn ngược về, ở thật xa liền quát lên:
- Trong sơn động có Huyền thú Thạch Thử, lần này phiền toái lớn rồi...
Xèo xèo...
Chương 49 Sẽ có thiên tài địa bảo
Vô số tiếng kêu từ trong sơn động truyền đến, bởi vì bên trong quá tối, căn bản không thấy rõ quái vật, chỉ có thể nghe được tiếng kêu và tiếng chân dồn dập.
- Phóng thích huyền lực!
Một võ giả Liễu gia quát lên, mọi người vận chuyển huyền lực, nhờ vào tia sáng yếu ớt nhìn ra xa. Vừa nhìn thoáng qua, trái tim mọi người càng thêm trầm trọng, trong sơn động đều là chuột, như bầy sói chen chúc đến.
Những con chuột kia toàn thân màu xám trắng, mỗi một con đều lớn như cái đầu, răng nanh sắc bén phản xạ hàn quang, liếc mắt nhìn không thấy cuối cùng, cũng không biết có bao nhiêu.
Thạch Thử!
Đây là Huyền thú nhất phẩm, tấn công chỉ bằng răng nanh sắc bén, bất quá phòng ngự rất biến thái, bề ngoài màu xám trắng kia cực kỳ trơn trượt, rất khó đánh trúng.
Nếu như ở lúc bình thường thì không có gì, tốc độ của Thạch Thử không nhanh, mọi người có thể ung dung rời đi. Nhưng hiện tại bên ngoài là bầy sói, bọn họ không đường có thể trốn, nếu như Thạch Thử quá nhiều hoặc xuất hiện một con Thử Vương mà nói... Sự tình sẽ rất tệ...
- Ô ô...
Bên ngoài tiếng sói tru càng lúc càng lớn, rất rõ ràng lúc này chạy đi là không thực tế, nghe tiếng sói tru ít nhất cũng có mấy chục con. Mấy chục con Thiết Thứ Lang không phải vấn đề, vấn đề là một khi khai chiến sẽ hấp dẫn bầy sói càng lúc càng nhiều, nếu như đưa Lang Vương tới thì làm sao bây giờ?
Không ra được, như vậy chỉ có thể tử chiến đến cùng, trước chống cự Thạch Thử công kích, đợi bầy sói rút lui rồi tính.
- Loại địa phương này làm sao có thể có Thạch Thử? Thạch Thử không phải thích cư ngụ ở Hồng Nham Sơn sao?
Một võ giả Liễu gia nghi ngờ lẩm bẩm, Thạch Thử bình thường cư ngụ ở Hồng Nham Sơn. Trong núi kia đều là Thạch Thử, địa phương khác thì hầu như chưa từng thấy qua, vì sao nơi đây lại xuất hiện một bầy?
Liễu Di và Hồng lão không có thời gian nghĩ những thứ này, Liễu Di hạ lệnh:
- Thay phiên tấn công, đánh lui Thạch Thử.
Liễu Di lao về phía trước, Hồng lão và một người khác cũng bắt đầu nghênh chiến. Sơn động quá nhỏ, nhiều nhất chỉ cho ba người đồng thời tác chiến, những người còn lại chỉ có thể đứng ở phía sau, thay phiên xuất động.
Lục Ly đứng ở phía sau cùng, hắn lắng nghe một lúc, xác định bầy sói bên ngoài không có tấn công cự thạch. Hắn lại nhìn vào trong sơn động, thấy đám người Liễu Di có thể ngăn cản Thạch Thử tấn công, liền đặt mông ngồi dưới đất, từ trong bao bố lấy ra thịt khô và nước sạch bổ sung thể lực.
Bốn người còn lại trơ mắt nhìn Lục Ly, bọn họ không có thói quen mang lương khô, ở doanh trại thì có tiếp tế thường xuyên, lúc này chỉ có thể nhìn Lục Ly ăn.
Kịch chiến nửa đêm, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, thể lực và tinh thần tiêu hao to lớn. Lục Ly suy nghĩ một chút, lấy ra toàn bộ thịt khô và nước sạch, phân biệt đưa tới nói:
- Chỉ có bấy nhiêu, mọi người chia ra đi.
Ánh mắt mọi người nhìn Lục Ly nhất thời trở nên thuận mắt hơn rất nhiều, cũng không ai biết sẽ bị vây bao lâu, chút thịt khô và nước sạch này nói không chừng có thể cứu bọn hắn một mạng.
Mọi người tách ra, ăn chút thịt khô, sau đó ngồi xếp bằng xuống tu luyện huyền lực, khôi phục thể lực.
Thạch Thử là Huyền thú cấp thấp nhất, đám người Liễu Di có thể ung dung ứng đối. Bất quá rất khó đánh giết, chỉ có thể đánh lui từng con Thạch Thử, nếu như không xuất hiện Thử Vương, thì tạm thời sẽ không có nguy hiểm.
Sau nửa canh giờ, đám người Liễu Di lui xuống, đổi ba người khác tới. Lục Ly ở phía sau cùng, hắn cũng không để ý tới, tiếp tục tu luyện và khôi phục.
Còn dư lại chút thịt khô và nước trong, Liễu Di vốn không muốn ăn, nhưng vì bổ sung thể lực, chỉ có thể bắt buộc mình ăn.
Bầy sói vẫn còn chưa thối lui, ở bên ngoài không ngừng gào to. Cũng may cự thạch phá hỏng cửa động, bầy sói không cách nào đi vào, mọi người xem như an toàn.
Sau nửa canh giờ, đến phiên Lục Ly ra chiến trường rồi. Lục Ly tu luyện một canh giờ, huyền lực khôi phục không ít, hắn cầm Thiên Lân Đao xông tới, hắn vừa lên trận, thế cục liền hoàn toàn bất đồng.
Tốc độ của Thạch Thử không nhanh, tấn công không tính hung ác, chẳng qua là phòng ngự rất biến thái.
Lục Ly chuyên khắc loại phòng ngự biến thái này, một đao chém xuống, Thạch Thử bị nện bay ra ngoài, không chết cũng trọng thương.
Có Lục Ly gia nhập, hai người ở bên cạnh áp lực giảm nhiều, Lục Ly càng đánh càng hăng, lại bắt đầu phản công, áp bách vào trong sơn động, đánh bay từng con Thạch Thử.
- Tốt!
Hai người ở bên cạnh rất hiểu ý, bắt đầu phụ trợ Lục Ly, hai người một trái một phải đi theo phản công, bầy Thạch Thử thì liên tiếp bại lui.
- Tốt!
Hồng lão trầm trồ khen ngợi nói:
- Lục Ly, đánh Thạch Thử chạy về sào huyệt, giết đến chúng không dám đi ra, Liễu Ngọc, ngươi cũng đi giúp Lục Ly đi.
- Giết!
Lục Ly gầm lên, nếu Thạch Thử lui bước, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội? Hắn vừa nghỉ ngơi một canh giờ, thể lực và trạng thái đạt đến đỉnh phong, lập tức mang theo ba người một đường tấn công mạnh, bức Thạch Thử rút lui.
Thạch Thử bị Lục Ly giết sợ, Thiên Lân Đao trong tay Lục Ly rất sắc bén, hơn nữa lực lượng lớn, đao pháp quá nhanh, mỗi lần đánh ra tất có một con Thạch Thử bị giết hoặc trọng thương.
Sơn động hẹp hòi sâu thẳm, Lục Ly dẫn đám người Liễu Ngọc một đường tấn công. Ước chừng đi nửa canh giờ, chém chết mấy trăm con Thạch Thử, lại còn không có tới cuối sơn động.
- Ồ?
Đột nhiên sơn động phía trước trở nên rộng, hơn nữa xuất hiện lối rẽ, có tới ba lối đi. Đám Thạch Thử kia ở chỗ này lại không lùi nữa, gắt gao giữ vững một lối nhỏ.
- Trong sơn động này có cái gì? Chẳng lẽ có dị bảo hoặc linh dược đỉnh cấp?
Đám người Lục Ly và Liễu Ngọc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nổi lên nghi ngờ, bầy Thạch Thử bày ra tư thế tử thủ, điều này nói rõ bên trong tuyệt đối có đối tượng Thạch Thử muốn thủ hộ, nếu không sẽ tiếp tục lui về phía sau.
- Sẽ có thiên tài địa bảo sao?
Chương 50 Tiểu thú màu trắng
Hai mắt Liễu Ngọc sáng lên, thường thường bên cạnh thiên tài địa bảo đều có Huyền thú thủ hộ. Bình thường Thạch Thử cư ngụ ở Hồng Nham Sơn, bây giờ xuất hiện ở nơi này vốn là sự tình quái dị, tình huống lúc này càng làm cho người sinh nghi.
- Giết vào, xem xem bên trong có cái gì!
Liễu Ngọc đề nghị, để hai người còn lại đồng ý, Lục Ly cũng có chút tò mò, ai không muốn lấy được thiên tài địa bảo? Hắn hít sâu mấy hơi, gật đầu nói:
- Giết vào, các ngươi theo sát ta.
Lục Ly mang theo ba người công kích, đám người Liễu Ngọc vì thiên tài địa bảo cũng liều mạng, giết đến Thạch Thử oa oa kêu to, liên tục bại lui, cuối cùng đều lui vào trong lối nhỏ.
Lối đi rất nhỏ, chỉ cho phép một người vào, đám người Liễu Ngọc e ngại bên trong có Thử Vương, không dám tiến vào trước. Lục Ly chỉ có thể cắn răng đi ở phía trước, Thiên Lân Đao vung chém, đánh cho Thạch Thử liên tục bại lui.
Đi về phía trước hơn 10m, đột nhiên lối đi to ra, xuất hiện một thạch động rất lớn. Hơn nữa trên đỉnh thạch động lại có cửa động, ánh trăng xuyên thấu qua cửa động rơi xuống, chiếu sáng bên trong.
- Thiên tài địa bảo!
Ánh mắt của Lục Ly sáng lên, hắn ở trong thạch động thấy được một cây linh thảo bảy lá, linh tài kia ở dưới ánh trăng chiếu rọi, tản ra bạch quang trong suốt, mơ hồ có sương trắng vờn quanh, vừa nhìn liền biết không phải phàm vật.
Bên trong cũng không có quá nhiều Thạch Thử, chỉ có gần trăm con, lúc này những Thạch Thử kia đều tụ tập trong một góc nhỏ, không có vây ở phụ cận linh thảo bảy lá.
- Có vấn đề!
Lục Ly híp mắt, Thạch Thử tử thủ thạch động, lại không thủ hộ linh thảo, ngược lại tụ tập ở trong góc làm thành một đoàn? Chẳng lẽ trong góc có bảo vật trân quý hơn?
- Lục Ly, tình huống bên trong như nào? Sao không đi tiếp?
Lục Ly ngăn cửa động, đám người Liễu Ngọc không vào được, tự nhiên lo lắng kêu lên. Lục Ly suy nghĩ một chút, xông vào thạch động, sau đó chạy thẳng tới bầy chuột.
Hắn nhận định giữa bầy chuột tuyệt đối có bảo vật trân quý hơn, giá trị vượt xa linh thảo bảy lá.
Vừa chạy hắn vừa hét lớn:
- Bên kia có một cây linh dược quý giá, ta đi kiềm chế bầy chuột, các ngươi mau chóng nghĩ biện pháp ngắt linh dược, đừng làm hư.
Lục Ly phóng về phía bầy chuột, ba người Liễu Ngọc xông vào trong thạch động, ánh mắt bị linh dược bảy lá hấp dẫn. Bọn họ nhìn lướt qua bầy chuột trong góc, phát hiện Lục Ly đã khai chiến, tự nhiên không dám trì hoãn thời gian, dồn dập lao về phía linh dược.
- Rầm rầm rầm!
Lục Ly sợ đám người Liễu Ngọc chú ý bên này, cho nên công kích rất mạnh, Thiên Lân Đao bay múa, một đường đánh bay Thạch Thử, rất nhanh đã xông vào trong bầy chuột.
- Ách...
Nhờ vào tia sáng huyền lực yếu ớt, còn có ánh trăng mịt mờ mông lung, Lục Ly quét mắt nhìn, lại không phát hiện ra bất kỳ bảo vật hay linh dược gì.
Bất quá hắn phát hiện một con “Thạch Thử” rất đặc thù, “Thạch Thử” này rất nhỏ, chỉ lớn như nắm tay, toàn thân màu trắng, không có một chút tạp chất, ngoại hình không giống Thạch Thử, ngược lại giống như một con mèo nhỏ.
- Bọn Thạch Thử này, vì sao vây quanh một con tiểu thú màu trắng?
Lục Ly giơ Thiên Lân Đao lên, muốn chém về phía tiểu thú màu trắng, Thạch Thử ở bên cạnh đều gầm lên giận dữ, điên cuồng tấn công Lục Ly.
Con tiểu thú màu trắng kia không chỉ không động, mắt nhỏ còn nhìn chằm chằm cổ của Lục Ly, trong con ngươi lại có chút hoảng sợ, còn có nóng bỏng?
Tiểu thú màu trắng kia rất khả ái, không có chút khí tức hung lệ của Huyền thú, cả người lẫn vật vô hại, tựa như một con sủng vật.
Lục Ly theo ánh mắt của tiểu thú màu trắng nhìn lướt qua, phát hiện bởi vì chiến đấu, vòng răng thú trên cổ lại lộ ra rồi. Nội tâm của hắn hơi động, Thiên Lân Đao quét qua, nện bay mấy con Thạch Thử, nhưng không có tấn công tiểu thú màu trắng.
Vù...
Lúc này tiểu thú màu trắng lại động, thân thể hóa thành một bóng trắng, tốc độ quá nhanh. Lục Ly chỉ thấy bạch quang lóe lên, tiểu thú màu trắng đã chui vào trong bao bố ở sau lưng hắn...
Xích xích…
Trong bao bố, tiểu thú màu trắng nhẹ giọng kêu một tiếng, Thạch Thử ở bốn phía lại không công kích nữa. Lục Ly giương đao đứng ở tại chỗ, đôi mắt chớp chớp, một tay nắm bao bố, cau mày suy tư.
Tốc độ của tiểu thú nhanh như vậy, hơn nữa kêu một tiếng, đám Thạch Thử lại ngừng công kích rồi? Điều này nói rõ tiểu thú tuyệt đối không phải cấp thấp Huyền thú. Chỉ có cao cấp Huyền thú mới có thể áp chế cấp thấp Huyền thú, mang theo trên người vạn nhất nó đột nhiên làm khó dễ, chính mình khả năng bị nó cắn chết.
Chẳng qua là tiểu thú màu trắng từ đầu đến cuối không có lộ ra khí tức hung lệ của Huyền thú, cũng không lộ ra địch ý với mình, thần sắc nó nhìn vòng răng thú của mình? Bộ dáng kia rõ ràng là có linh trí rất cao, nó chui vào bao bố, là muốn đi theo mình.
- Lục Ly, đã hái được linh dược, nhanh rút lui!
Liễu Ngọc quát lên, Lục Ly vội vàng chạy trở về, đi theo đám người Liễu Ngọc rời khỏi thạch động.
Vừa lui ra thạch động, một tên cường giả Liễu gia không yên lòng, giơ cự phủ lên liên tục chém về phía vách đá, làm đất đá phía trên đổ xuống, phá hỏng lối đi.
- Đi!
Liễu Ngọc mang theo mọi người trở về, vừa chạy vừa nói với Lục Ly:
- Lục Ly, linh thảo này rất quý giá, nếu như ta không đoán sai, hẳn là Thất Diệp Thiên Vân Thảo, linh dược ngũ phẩm, giá trị liên thành. Nếu đúng là nó, lần này chúng ta lập công lớn rồi, mỗi người ít nhất được một ngàn điểm cống hiến.
Hai người còn lại đều rất phấn chấn, nhưng Lục Ly không có khái niệm quá lớn về điểm cống hiến. Trong lòng hắn còn nghĩ tới tiểu thú trong bao bố, mình có nên mang theo tiểu thú màu trắng kia đi hay không?
Hắn thuận miệng đáp lại Liễu Ngọc vài câu, cố ý thả chậm tốc độ, khi qua một lối rẽ, thừa dịp ba người không chú ý, hắn nhanh chóng mở bao bố ra nhìn.
Kết quả làm hắn trợn tròn mắt...
Tiểu thú màu trắng kia lại ngủ say như chết, tựa như một con mèo lười, vừa mới đi theo người xa lạ, lại có thể ngủ ngon như vậy sao?
Lục Ly cầm Thiên Lân Đao đi ra ngoài, trở lại doanh trướng của mình nghỉ ngơi, tiêu hóa tin tức mà Thái trưởng lão nói. Qua nửa canh giờ, trong cốc lại truyền tới tiếng gào của Huyền thú, Lục Ly cầm đao đi ra ngoài, tiếp tục khai chiến.
Vừa rồi hắn đã chém chết hai mươi bảy con Huyền thú, nếu như thuận lợi mà nói, một hai ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch. Đến lúc đó hắn có thể về thành giao nhiệm vụ, vừa tiến vào thành tự nhiên sẽ an toàn. Dù sao hắn đã là khách khanh của Liễu gia rồi, Địch Bá không có khả năng ở trong thành công khai tấn công hắn.
Lần này Liễu Di không có đi ra quan chiến, Thái trưởng lão lại đi ra, tổ chức mấy chục người ngăn chặn Huyền thú.
Lần nữa đánh chết hơn hai mươi con Thiết Thứ Lang, ngoài hẽm núi lại chất đầy xác sói, bầy sói lui, Lục Ly đi về nghỉ ngơi.
Lần này bầy sói cách một đoạn thời gian rất dài, ở lúc hoàng hôn mới xung kích lần nữa, Lục Ly lại xuất chiến, hung mãnh đến kỳ cục, để rất nhiều quân sĩ Liễu gia nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
- Tám mươi ba con!
Sau khi bầy sói thối lui, Lục Ly hưng phấn lui xuống. Hiện tại hắn đã đánh chết tám mươi ba con Thiết Thứ Lang, hơn nữa trên người không có chút thương thế. Nếu như thuận lợi, ngày mai là hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch trở về thành rồi.
Ở ban ngày dũng mãnh thiện chiến, đãi ngộ của Lục Ly được cải thiện không ít, buổi tối có người đưa thịt nướng và rượu mạnh tới cho hắn.
Lục Ly vui vẻ ăn một bữa, sau đó ngồi ở trên giường tu luyện. Bây giờ hắn còn đang tu luyện kinh mạch thứ bảy, chỉ đả thông hơn phân nửa, phỏng chừng còn cần một hai ngày mới có thể triệt để đả thông.
Tu luyện tới nửa đêm, Lục Ly chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, còn có vô số sói tru, một lát sau thì nghe Thái trưởng lão hô to:
- Có Lang Vương dẫn đội tập kích, toàn bộ xuất chiến!
- A...
Thái trưởng lão vừa mới nói xong, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, còn có vô số tiếng hét kinh hoàng, Lục Ly vội vàng cầm Thiên Lân Đao chạy ra khỏi lều.
- Hỏng bét, phòng tuyến bị đột phá!
Lục Ly dõi mắt nhìn qua, trong cảnh đêm mông lung, hắn thấy vô số Thiết Thứ Lang đã xông vào doanh trại. Phía trước nhất có một con Lang Vương cao hơn thước, dài ba thước thế không thể ngăn cản, khí tức hung lệ kia bao phủ toàn bộ doanh trại.
Bên cửa cốc vốn có người ngày đêm thủ hộ, bị Lang Vương dẫn đội xung kích liền nhanh chóng phá vỡ. Phía sau Thiết Thứ Lang chen chúc đến, lúc này ít nhất đã chạy ra hơn hai trăm con Thiết Thứ Lang, bầy sói ở trong cốc còn liên tục không ngừng tuôn ra.
- Ngăn cửa cốc, nếu không để bầy sói lao ra toàn bộ, chúng ta đều phải chết!
Thái trưởng lão gầm gừ, cầm chiến đao lao về phía Lang Vương. Liễu Di cắn răng nhìn về phía đám người Hồng lão khẽ nói:
- Người đâu, theo ta đi ngăn cửa cốc!
Liễu Di có ân với Lục Ly, Lục Ly tự nhiên không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ. Hơn nữa chờ bầy sói lao ra toàn bộ, hắn cũng có thể bị vây giết, vì vậy hắn gầm lên:
- Di tiểu thư, ta đi với ngươi.
Lục Ly đi theo Liễu Di và Hồng lão, rất nhiều võ giả Huyền Vũ cảnh đỉnh phong cũng phóng theo, ít nhất có bốn mươi năm mươi người.
Bầy sói rất nhiều, Lang Vương dẫn đội, bầy sói phía sau khẳng định sẽ hung hãn không sợ chết, lực trùng kích tuyệt đối lớn đến dọa người.
Đi cửa cốc chặn đường bầy sói là hành vi cực kỳ nguy hiểm, mấy chục người này có khả năng có đi không về, bất quá Liễu Di thân là tiểu thư tôn quý nhất Liễu gia cũng dẫn đầu xung phong, võ giả Liễu gia làm sao có thể chùn bước?
Mấy chục người một đường chém giết, Liễu Di, Hồng lão cùng mấy người tay cầm huyền khí, thế không thể ngăn cản, nhanh chóng phóng về phía cửa cốc. Lục Ly cầm Thiên Lân Đao liên tục nện bay bảy tám con Thiết Thứ Lang, đuổi theo Liễu Di.
Rất nhanh nhóm người đã tới cửa cốc, Hồng lão kêu to, trường đao bay múa đầy trời, phía trên huyền lực lấp lánh, thân thể nhỏ gầy bị bạch quang bao phủ. Hắn vận dụng một loại huyền kỹ cao thâm, trong vòng một chiêu đánh bay bốn năm con Thiết Thứ Lang, mấy con Thiết Thứ Lang phía sau cũng bị nện lui.
- Ngăn cản, tuyệt đối không thể cho một con Thiết Thứ Lang xông qua.
Liễu Di không còn dùng trường tiên đẹp mắt nữa, tay cầm một thanh lợi kiếm, xông vào tuyến đầu tiên. Nàng là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, kinh nghiệm chiến đấu cũng tạm được, mấu chốt ở chỗ nàng một thân là bảo, hơn nữa huyền kỹ cao cấp hơn võ giả Liễu gia bình thường, một người đấu ba con Thiết Thứ Lang cũng không lui lại nửa bước.
- Tốt!
Hồng lão và Liễu Di biểu hiện xuất sắc, khiến thế xông của bầy sói trì hoãn. Cửa cốc này rất hẹp, chỉ cần thành công ngăn cản Thiết Thứ Lang ở phía sau, để chúng không cách nào tham chiến, như vậy đợi Thái trưởng lão dẫn người đánh giết Lang Vương và bầy sói xông ra, thế cục sẽ ổn định.
- Uống!
Lục Ly đứng ở bên cạnh Liễu Di, Thiên Lân Đao không có huy vũ xinh đẹp, chỉ có phách chém đơn giản nhất. Tốc độ của hắn quá nhanh, lực lượng lại lớn, mỗi lần đập đều có một con Thiết Thứ Lang bị nện bay hoặc chết, hiệu suất chém giết Thiết Thứ Lang không thua Hồng lão chút nào.
- Ô ô...
Bầy sói trong cốc nhìn thấy con đường phía trước bị ngăn cản, toàn bộ ngửa mặt lên trời gầm rú, Lang Vương ở nơi xa cũng nổi giận gầm lên. Thiết Thứ Lang ở trong cốc đều cuồng bạo, tấn công càng thêm mãnh liệt.
- A!
Một võ giả Liễu gia bị ba con Thiết Thứ Lang trên dưới đánh hội đồng, nhất thời không giữ được, hai chân bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, sau đó cái đầu bị Thiết Thứ Lang cắn nát, phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.
- Lục Ly, đi lấp vào!
Liễu Di nhìn thấy thì nóng nảy, vạn nhất bên kia xuất hiện một chỗ trống, các nàng sẽ bị bầy sói tách ra, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Tránh ra!
Lục Ly hét lớn, vượt qua ba tên võ giả Liễu gia đang lui về phía sau, thân thể như lưỡi kiếm sắc bén phóng đi, Thiên Lân Đao hung hăng bổ tới.
Nhất đao lưỡng đoạn!
Chương 47 Nửa bước khó đi
- Còn đứng đó làm gì? Ta chủ công, các ngươi phụ trợ.
- Tốt!
- Giết, lần này ngăn chặn được, quay đầu lại mỗi người được thưởng năm mươi điểm cống hiến, nếu chiến tử, thân nhân được nhận gấp mười lần.
Liễu Di khẽ kêu, toàn bộ võ giả Liễu gia giống như đánh máu gà, sĩ khí tăng nhiều. Võ giả Ngoại đường bình thường một tháng chỉ được mười điểm cống hiến, nhưng bây giờ có thể được năm mươi điểm? Chết rồi cứu trợ gấp mười lần, bọn họ làm sao có thể không quên mình phục vụ?
Bên kia, Thái trưởng lão mang theo mấy người vây quanh Lang Vương, bắt đầu chiếm thượng phong, áp chế được Lang Vương. Trong doanh trại, trải qua một trận bối rối cuối cùng cũng ổn định trận tuyến, từng bước phản công, nếu như không có gì bất ngờ, chỉ cần nửa canh giờ, bầy sói bên ngoài sẽ bị diệt sạch.
Thế cục ở phía sau ổn định, cửa cốc lại không lạc quan, đàn sói quá hung hãn, từng bầy tiến tới, liều mạng không sợ chết.
Liễu Di mang theo gần năm mươi võ giả Liễu gia, ít nhất có bảy tám Huyền Vũ cảnh đỉnh phong. Nhưng chỉ ba nén hương, bên này đã chết gần mười người, còn dư lại phần lớn đều bị thương, Lục Ly cũng không ngoại lệ.
Bả vai và bắp đùi của Lục Ly đều bị móng vuốt sói làm tổn thương, máu tươi chảy dài, liên tục chiến đấu, thể lực tiêu hao rất lớn, lúc này tốc độ công kích rõ ràng không bằng lúc trước.
Bất quá xác sói ở trước mặt hắn đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, Thiết Thứ Lang bị hắn đánh chết ít nhất cũng hai ba mươi con. Toàn thân hắn đều là máu sói, biến thành một huyết nhân.
- Tiểu tử, đây là thuốc chữa thương!
Hồng lão ném tới hai viên đan dược, Lục Ly chộp lấy, trực tiếp nuốt vào bụng.
Trên người nhiều chỗ chảy máu, Lục Ly biết nếu như không chữa thương, thể lực của hắn sẽ xói mòn nhanh hơn, đến lúc đó không cẩn thận có thể bị Thiết Thứ Lang cắn chết.
- Oanh!
Thời điểm Lục Ly ăn đan dược, răng thú trên cổ hắn sáng lên, ở trong đêm tối lờ mờ nhìn hết sức rõ ràng.
- Ồ?
Lục Ly phát hiện dị trạng, nhưng không có thời gian đi nhìn nhiều, hai võ giả Liễu gia ở bên cạnh tò mò nhìn lướt qua. Bất quá răng thú chỉ lấp lóe tia sáng, lại không có huyền khí dao động, hai người nhìn mấy lần liền không để ý nữa.
- Răng thú này lại còn có thể phát sáng? Đây là bảo vật gì?
Lục Ly trăm mối vẫn không có cách giải, lúc trước hắn dùng Tôi Thể Đan, mỗi lần đều ngủ say, cho nên không biết răng thú còn có thể phát sáng.
Thiết Thứ Lang quá nhiều, không cẩn thận có thể bị cắn chết, Lục Ly không có thời gian suy nghĩ nhiều, chuyên tâm chiến đấu. Theo thời gian trôi qua, Lục Ly phát hiện có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn!
Vết thương lại bắt đầu đóng vảy?
Bên cạnh có rất nhiều võ giả Liễu gia bị thương cũng dùng thuốc chữa thương, nhưng chỉ cầm máu, thậm chí có người bởi vì thân thể vận động kịch liệt, vết thương còn đang rỉ máu, mà vết thương của hắn... lại bắt đầu đóng vảy?
- Chẳng lẽ là vì răng thú?
Con ngươi của Lục Ly xoay chuyển, hắn xé tay áo bao răng thú lại. Bất kể có phải vì răng thú hay không, lúc này răng thú phát sáng, vẫn không nên để cho quá nhiều người thấy, vạn nhất thật là dị bảo, dẫn tới người ngoài mơ ước thì phiền toái.
Lại qua nửa nén hương, Lục Ly phát hiện không chỉ vết thương đóng vảy toàn bộ, thể lực cũng khôi phục rất nhiều, cả người lại như lúc vừa mới khai chiến, khí lực vô cùng vô tận.
- Uống!
Lục Ly hưng phấn quát lên, vung vẩy Thiên Lân Đao, liên tục nện bay ba con Thiết Thứ Lang, khí thế trên người trở nên cường thịnh, dẫn tới Liễu Di và Hồng lão dồn dập ghé mắt.
- Ách?
Liễu Di mặc Huyền khí nhuyễn giáp, nên không bị thương tích gì, nàng và Hồng lão nhìn lướt qua, phát hiện vết thương của Lục Ly đã đóng vảy? Khổ chiến lâu như vậy, lại càng thêm anh dũng?
Hai người hai mặt nhìn nhau, thể chất của tiểu tử này quá biến thái? Lúc trước dùng Tôi Thể Đan cũng rất tà môn, lúc này mới dùng hai viên thuốc chữa thương, đã hoàn hảo như lúc ban đầu?
- Đáng tiếc...
Con ngươi của Liễu Di ảm đạm, Lục Ly chỉ nguyện gia nhập Khách đường, nếu như để Liễu gia toàn lực bồi dưỡng, nói không chừng có thể ra đời một cường giả.
- Không biết phân biệt, Hồng lão, lát nữa không nên cho hắn thuốc chữa thương.
Nghĩ tới đây, Liễu Di lại trở nên tức giận bất bình, thấp giọng dặn dò Hồng lão. Quyết định phải để Lục Ly ăn chút khổ sở, cho hắn biết không có đại gia tộc ủng hộ, hắn sẽ nửa bước khó đi.
Bởi vì Lục Ly dũng mãnh, đám người Hồng lão chiến đấu hăng hái, bầy sói trong cốc người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhưng không cách nào đột phá phòng tuyến.
Trong cốc xác sói như núi, còn tạo thành một phòng tuyến thiên nhiên, chậm lại tốc độ của bầy sói, nên phòng thủ càng thêm dễ dàng.
Đương nhiên, bên Liễu Di thương vong cũng cực kỳ thảm trọng, gần năm mươi người chỉ còn lại không tới ba mươi người. Trừ Liễu Di một thân là bảo và Lục Ly, thì người người bị thương, ngay cả Hồng lão kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng bị thương.
Cũng may thế cục bên ngoài đã triệt để vững chắc, bầy sói bị quét sạch hơn phân nửa, Lang Vương ở dưới Thái trưởng lão và một đám Huyền Vũ cảnh đỉnh phong vây công đã vết thương chồng chất, tùy thời bị giết.
- Phía trước có mấy phòng tuyến, cường giả các gia tộc đều tụ tập ở đó, Lang Vương này là làm sao chạy tới?
Thái trưởng lão một bên tấn công, một bên nghi hoặc nhìn vào trong cốc. Phòng tuyến Hàn Vân Sơn này có rất nhiều đạo, bọn họ là phòng tuyến phía ngoài nhất, chỉ phụ trách dọn dẹp Huyền thú cấp thấp, nếu không sẽ không chỉ phái một Thần Hải cảnh như hắn trấn giữ.
Chương 48 Có vấn đề lớn
Mấy phòng tuyến phía trước đều là cường giả, chuyên chịu trách nhiệm đánh giết Huyền thú cường đại, bọn họ đóng giữ ở đây đã lâu, này còn là lần đầu gặp phải Lang Vương nhị giai đỉnh phong. Cho nên Thái trưởng lão có chút lo lắng, chẳng lẽ phòng tuyến bên kia bị đột phá?
- Ô ô... ô!
Lúc này, trong cốc truyền đến hai tiếng rống to, thanh âm quanh quẩn thật lâu không tan. Thái trưởng lão nghe được tiếng gào thét, toàn thân run lên, lập tức lớn tiếng kinh hô:
- Tiểu thư chạy mau, lại tới hai con Lang Vương nữa!
Bá bá bá!
Toàn bộ võ giả Liễu gia sắc mặt đại biến, một con Lang Vương đã khiến mọi người thiếu chút nữa toàn quân bị diệt, hiện tại lại tới hai con Lang Vương? Người nào có thể đỡ nổi? Không trốn mà nói, toàn bộ đều phải chết ở chỗ này.
- Có vấn đề, có vấn đề lớn!
Liễu Di và Hồng lão liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều đầy vẻ tức giận. Trong cốc kia có đạo phòng tuyến, có rất nhiều cường giả đóng giữ, cho dù phòng tuyến bị đột phá, ít nhất cũng sẽ có cảnh báo. Nhưng từ con Lang Vương thứ nhất xuất hiện, đến bây giờ hai con Lang Vương, đều không có bất kỳ tin tức nào truyền đến.
Này chỉ có hai trường hợp, một là cường giả phòng tuyến phía trước chết hết, hai là... có người cố ý thả ba con Lang Vương tới đây.
- Rút lui!
Bất kể là loại tình huống nào, đám người Liễu Di đều không có con đường để đi, chỉ có chạy trốn trước, có thể trốn được mấy cái tính mấy cái.
- Trốn...
Lục Ly cũng không chút do dự, theo như ước định, hắn đã sớm chém giết hơn trăm con Thiết Thứ Lang rồi, hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ còn không trốn chỉ có thể chờ chết.
- Nhanh!
Hồng lão mang theo ba Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, bảo hộ Liễu Di nhanh chóng lao đi, Lục Ly theo sát phía sau. Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, lực lượng hộ vệ bên cạnh Liễu Di tuyệt đối là mạnh nhất,
Nói không chừng Thái trưởng lão cũng sẽ tới bảo hộ nàng, đi theo bên người nàng an toàn nhất.
Bên ngoài, hộ vệ Liễu gia hóa thành chim muông bôn tẩu, đám người Liễu Di Lục Ly vừa mới vọt ra sơn cốc, nơi xa hai con Thiết Thứ Lang to lớn mang theo một đám Thiết Thứ Lang gào thét xông ra.
- Tiểu thư, các ngươi đi trước, ta đoạn hậu!
Thái trưởng lão gầm lên giận dữ, nện bay con Lang Vương thứ nhất, ngạo nghễ không sợ đón lấy hai con Lang Vương khác. Hắn cực kỳ rõ ràng, nếu như không kéo hai con Lang Vương này chốc lát, tất cả võ giả Liễu gia một cái cũng trốn không thoát.
- Thái trưởng lão, ngươi bảo trọng!
Liễu Di hô lên, mang theo đám người Hồng lão chạy về bên trái. Kỳ thực đường núi ở phía nam, bên trái không có đường, đi sẽ cực kỳ khó khăn. Nhưng nếu như đi đường núi phía nam, chết sẽ càng nhanh hơn, các nàng làm sao chạy nhanh hơn Lang Vương được?
Quả nhiên!
Bầy sói thẳng tắp bôn tẩu, võ giả Liễu gia chạy trốn về phía nam bị bầy sói bao phủ, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cảnh đêm mông lung thấy không rõ ràng, đám người Liễu Di cũng không dám nhìn nhiều, cắm đầu chạy như điên.
Đám người Liễu Di lựa chọn rất chính xác, đường núi khó đi, nhưng an toàn hơn nhiều. Ở trong mắt Thiết Thứ Lang, mọi người đều giống nhau, tự nhiên sẽ không phân biệt ai thân phận cao quý mà đuổi theo.
Ban đêm ánh sáng mờ ảo, trong núi lại có nhiều bụi gai độc, bảy tám người trừ Liễu Di, toàn bộ khổ không thể tả. Nhưng không ai dám dừng lại, bầy sói nhiều như thế, liên tục không ngừng, rất nhanh có thể lan tràn phương viên trăm dặm, trên người bọn họ còn đang đổ máu, bầy sói men theo vết máu có thể một đường truy sát.
- Vết máu?
Hồng lão nhớ tới chuyện này, vội vàng phân phát thuốc chữa thương cho mọi người cầm máu, hắn nhìn Lục Ly theo phía sau, cũng đưa tới hai viên thuốc chữa thương.
Lúc trước Lục Ly dùng hai viên thuốc chữa thương, thương thế trên người đã đóng vảy. Bất quá về sau lại bị cào ra mấy vết thương, sau khi hắn nhận lấy chỉ ăn một viên.
Một lát sau, hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua răng thú giấu ở trong cổ áo, quả nhiên lại phát ra bạch quang yếu ớt, vết thương của hắn nhanh chóng khép lại, sau khi chạy mấy dặm liền hoàn toàn đóng vảy.
- Ở phụ cận tìm sơn động, nhanh chóng trốn vào, trong đêm chúng ta chạy không lại bầy sói.
Lại đi về phía trước mấy dặm, Hồng lão trầm giọng nói, Liễu Di nghĩ nghĩ cũng phải. Bầy sói ở trong đêm thị lực không bị ảnh hưởng, hơn nữa cái mũi linh mẫn, nếu như không có địa phương ẩn núp, nói không chừng rất nhanh sẽ bị bầy sói đuổi theo.
Mọi người lập tức phân tán ra, tìm sơn động ở phụ cận, không bao lâu, phía tây nam truyền đến tiếng hô của một võ giả:
- Bên này!
Mọi người theo tiếng chạy tới, phát hiện quả nhiên có một sơn động, hơn nữa rất hẹp và sâu, không biết kéo dài tới nơi nào.
- Ta đi dò đường, các ngươi đi tìm cự thạch lấp cửa động.
Hồng lão kinh nghiệm phong phú, cầm chiến đao đi vào trong sơn động, những người còn lại ở phụ cận tìm kiếm cự thạch. Lục Ly tìm được một viên cự thạch khá lớn, hắn cột Thiên Lân Đao ở sau lưng, nâng cự thạch chạy về.
- Tảng đá này không tệ.
Lục Ly mang cự thạch về đủ lấp kín sơn động rồi, Liễu Di hơi gật đầu, mọi người ở cửa động chờ Hồng lão dò đường.
- Ô ô...
Hồng lão còn chưa đi ra, nơi xa vang lên tiếng sói tru, hơn nữa tiếng sói tru càng lúc càng gần, rõ ràng là đang càn quét về bên này.
- Vào, Lục Ly lấp kín cửa động lại!
Liễu Di thấy tình huống không đúng, chỉ có thể cắn răng lệnh tất cả mọi người vào sơn động, Lục Ly khiêng cự thạch ngăn ở bên ngoài cửa động, sau đó vung vẩy Thiên Lân Đao phách chém, đánh xuống rất nhiều đá vụn, triệt để phá hỏng cửa động.
- Vù vù...
Mọi người ngồi ở cửa động thở dốc, bởi vì cửa động bị phá hỏng, bên trong không có một chút ánh sáng, đen đến làm cho người sợ hãi.
- Rầm rầm rầm!
Lúc này trong sơn động đột nhiên truyền đến thanh âm nặng nề, sắc mặt mọi người đại biến, dồn dập lao vào trong, lại thấy Hồng lão bắn ngược về, ở thật xa liền quát lên:
- Trong sơn động có Huyền thú Thạch Thử, lần này phiền toái lớn rồi...
Xèo xèo...
Chương 49 Sẽ có thiên tài địa bảo
Vô số tiếng kêu từ trong sơn động truyền đến, bởi vì bên trong quá tối, căn bản không thấy rõ quái vật, chỉ có thể nghe được tiếng kêu và tiếng chân dồn dập.
- Phóng thích huyền lực!
Một võ giả Liễu gia quát lên, mọi người vận chuyển huyền lực, nhờ vào tia sáng yếu ớt nhìn ra xa. Vừa nhìn thoáng qua, trái tim mọi người càng thêm trầm trọng, trong sơn động đều là chuột, như bầy sói chen chúc đến.
Những con chuột kia toàn thân màu xám trắng, mỗi một con đều lớn như cái đầu, răng nanh sắc bén phản xạ hàn quang, liếc mắt nhìn không thấy cuối cùng, cũng không biết có bao nhiêu.
Thạch Thử!
Đây là Huyền thú nhất phẩm, tấn công chỉ bằng răng nanh sắc bén, bất quá phòng ngự rất biến thái, bề ngoài màu xám trắng kia cực kỳ trơn trượt, rất khó đánh trúng.
Nếu như ở lúc bình thường thì không có gì, tốc độ của Thạch Thử không nhanh, mọi người có thể ung dung rời đi. Nhưng hiện tại bên ngoài là bầy sói, bọn họ không đường có thể trốn, nếu như Thạch Thử quá nhiều hoặc xuất hiện một con Thử Vương mà nói... Sự tình sẽ rất tệ...
- Ô ô...
Bên ngoài tiếng sói tru càng lúc càng lớn, rất rõ ràng lúc này chạy đi là không thực tế, nghe tiếng sói tru ít nhất cũng có mấy chục con. Mấy chục con Thiết Thứ Lang không phải vấn đề, vấn đề là một khi khai chiến sẽ hấp dẫn bầy sói càng lúc càng nhiều, nếu như đưa Lang Vương tới thì làm sao bây giờ?
Không ra được, như vậy chỉ có thể tử chiến đến cùng, trước chống cự Thạch Thử công kích, đợi bầy sói rút lui rồi tính.
- Loại địa phương này làm sao có thể có Thạch Thử? Thạch Thử không phải thích cư ngụ ở Hồng Nham Sơn sao?
Một võ giả Liễu gia nghi ngờ lẩm bẩm, Thạch Thử bình thường cư ngụ ở Hồng Nham Sơn. Trong núi kia đều là Thạch Thử, địa phương khác thì hầu như chưa từng thấy qua, vì sao nơi đây lại xuất hiện một bầy?
Liễu Di và Hồng lão không có thời gian nghĩ những thứ này, Liễu Di hạ lệnh:
- Thay phiên tấn công, đánh lui Thạch Thử.
Liễu Di lao về phía trước, Hồng lão và một người khác cũng bắt đầu nghênh chiến. Sơn động quá nhỏ, nhiều nhất chỉ cho ba người đồng thời tác chiến, những người còn lại chỉ có thể đứng ở phía sau, thay phiên xuất động.
Lục Ly đứng ở phía sau cùng, hắn lắng nghe một lúc, xác định bầy sói bên ngoài không có tấn công cự thạch. Hắn lại nhìn vào trong sơn động, thấy đám người Liễu Di có thể ngăn cản Thạch Thử tấn công, liền đặt mông ngồi dưới đất, từ trong bao bố lấy ra thịt khô và nước sạch bổ sung thể lực.
Bốn người còn lại trơ mắt nhìn Lục Ly, bọn họ không có thói quen mang lương khô, ở doanh trại thì có tiếp tế thường xuyên, lúc này chỉ có thể nhìn Lục Ly ăn.
Kịch chiến nửa đêm, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, thể lực và tinh thần tiêu hao to lớn. Lục Ly suy nghĩ một chút, lấy ra toàn bộ thịt khô và nước sạch, phân biệt đưa tới nói:
- Chỉ có bấy nhiêu, mọi người chia ra đi.
Ánh mắt mọi người nhìn Lục Ly nhất thời trở nên thuận mắt hơn rất nhiều, cũng không ai biết sẽ bị vây bao lâu, chút thịt khô và nước sạch này nói không chừng có thể cứu bọn hắn một mạng.
Mọi người tách ra, ăn chút thịt khô, sau đó ngồi xếp bằng xuống tu luyện huyền lực, khôi phục thể lực.
Thạch Thử là Huyền thú cấp thấp nhất, đám người Liễu Di có thể ung dung ứng đối. Bất quá rất khó đánh giết, chỉ có thể đánh lui từng con Thạch Thử, nếu như không xuất hiện Thử Vương, thì tạm thời sẽ không có nguy hiểm.
Sau nửa canh giờ, đám người Liễu Di lui xuống, đổi ba người khác tới. Lục Ly ở phía sau cùng, hắn cũng không để ý tới, tiếp tục tu luyện và khôi phục.
Còn dư lại chút thịt khô và nước trong, Liễu Di vốn không muốn ăn, nhưng vì bổ sung thể lực, chỉ có thể bắt buộc mình ăn.
Bầy sói vẫn còn chưa thối lui, ở bên ngoài không ngừng gào to. Cũng may cự thạch phá hỏng cửa động, bầy sói không cách nào đi vào, mọi người xem như an toàn.
Sau nửa canh giờ, đến phiên Lục Ly ra chiến trường rồi. Lục Ly tu luyện một canh giờ, huyền lực khôi phục không ít, hắn cầm Thiên Lân Đao xông tới, hắn vừa lên trận, thế cục liền hoàn toàn bất đồng.
Tốc độ của Thạch Thử không nhanh, tấn công không tính hung ác, chẳng qua là phòng ngự rất biến thái.
Lục Ly chuyên khắc loại phòng ngự biến thái này, một đao chém xuống, Thạch Thử bị nện bay ra ngoài, không chết cũng trọng thương.
Có Lục Ly gia nhập, hai người ở bên cạnh áp lực giảm nhiều, Lục Ly càng đánh càng hăng, lại bắt đầu phản công, áp bách vào trong sơn động, đánh bay từng con Thạch Thử.
- Tốt!
Hai người ở bên cạnh rất hiểu ý, bắt đầu phụ trợ Lục Ly, hai người một trái một phải đi theo phản công, bầy Thạch Thử thì liên tiếp bại lui.
- Tốt!
Hồng lão trầm trồ khen ngợi nói:
- Lục Ly, đánh Thạch Thử chạy về sào huyệt, giết đến chúng không dám đi ra, Liễu Ngọc, ngươi cũng đi giúp Lục Ly đi.
- Giết!
Lục Ly gầm lên, nếu Thạch Thử lui bước, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội? Hắn vừa nghỉ ngơi một canh giờ, thể lực và trạng thái đạt đến đỉnh phong, lập tức mang theo ba người một đường tấn công mạnh, bức Thạch Thử rút lui.
Thạch Thử bị Lục Ly giết sợ, Thiên Lân Đao trong tay Lục Ly rất sắc bén, hơn nữa lực lượng lớn, đao pháp quá nhanh, mỗi lần đánh ra tất có một con Thạch Thử bị giết hoặc trọng thương.
Sơn động hẹp hòi sâu thẳm, Lục Ly dẫn đám người Liễu Ngọc một đường tấn công. Ước chừng đi nửa canh giờ, chém chết mấy trăm con Thạch Thử, lại còn không có tới cuối sơn động.
- Ồ?
Đột nhiên sơn động phía trước trở nên rộng, hơn nữa xuất hiện lối rẽ, có tới ba lối đi. Đám Thạch Thử kia ở chỗ này lại không lùi nữa, gắt gao giữ vững một lối nhỏ.
- Trong sơn động này có cái gì? Chẳng lẽ có dị bảo hoặc linh dược đỉnh cấp?
Đám người Lục Ly và Liễu Ngọc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng nổi lên nghi ngờ, bầy Thạch Thử bày ra tư thế tử thủ, điều này nói rõ bên trong tuyệt đối có đối tượng Thạch Thử muốn thủ hộ, nếu không sẽ tiếp tục lui về phía sau.
- Sẽ có thiên tài địa bảo sao?
Chương 50 Tiểu thú màu trắng
Hai mắt Liễu Ngọc sáng lên, thường thường bên cạnh thiên tài địa bảo đều có Huyền thú thủ hộ. Bình thường Thạch Thử cư ngụ ở Hồng Nham Sơn, bây giờ xuất hiện ở nơi này vốn là sự tình quái dị, tình huống lúc này càng làm cho người sinh nghi.
- Giết vào, xem xem bên trong có cái gì!
Liễu Ngọc đề nghị, để hai người còn lại đồng ý, Lục Ly cũng có chút tò mò, ai không muốn lấy được thiên tài địa bảo? Hắn hít sâu mấy hơi, gật đầu nói:
- Giết vào, các ngươi theo sát ta.
Lục Ly mang theo ba người công kích, đám người Liễu Ngọc vì thiên tài địa bảo cũng liều mạng, giết đến Thạch Thử oa oa kêu to, liên tục bại lui, cuối cùng đều lui vào trong lối nhỏ.
Lối đi rất nhỏ, chỉ cho phép một người vào, đám người Liễu Ngọc e ngại bên trong có Thử Vương, không dám tiến vào trước. Lục Ly chỉ có thể cắn răng đi ở phía trước, Thiên Lân Đao vung chém, đánh cho Thạch Thử liên tục bại lui.
Đi về phía trước hơn 10m, đột nhiên lối đi to ra, xuất hiện một thạch động rất lớn. Hơn nữa trên đỉnh thạch động lại có cửa động, ánh trăng xuyên thấu qua cửa động rơi xuống, chiếu sáng bên trong.
- Thiên tài địa bảo!
Ánh mắt của Lục Ly sáng lên, hắn ở trong thạch động thấy được một cây linh thảo bảy lá, linh tài kia ở dưới ánh trăng chiếu rọi, tản ra bạch quang trong suốt, mơ hồ có sương trắng vờn quanh, vừa nhìn liền biết không phải phàm vật.
Bên trong cũng không có quá nhiều Thạch Thử, chỉ có gần trăm con, lúc này những Thạch Thử kia đều tụ tập trong một góc nhỏ, không có vây ở phụ cận linh thảo bảy lá.
- Có vấn đề!
Lục Ly híp mắt, Thạch Thử tử thủ thạch động, lại không thủ hộ linh thảo, ngược lại tụ tập ở trong góc làm thành một đoàn? Chẳng lẽ trong góc có bảo vật trân quý hơn?
- Lục Ly, tình huống bên trong như nào? Sao không đi tiếp?
Lục Ly ngăn cửa động, đám người Liễu Ngọc không vào được, tự nhiên lo lắng kêu lên. Lục Ly suy nghĩ một chút, xông vào thạch động, sau đó chạy thẳng tới bầy chuột.
Hắn nhận định giữa bầy chuột tuyệt đối có bảo vật trân quý hơn, giá trị vượt xa linh thảo bảy lá.
Vừa chạy hắn vừa hét lớn:
- Bên kia có một cây linh dược quý giá, ta đi kiềm chế bầy chuột, các ngươi mau chóng nghĩ biện pháp ngắt linh dược, đừng làm hư.
Lục Ly phóng về phía bầy chuột, ba người Liễu Ngọc xông vào trong thạch động, ánh mắt bị linh dược bảy lá hấp dẫn. Bọn họ nhìn lướt qua bầy chuột trong góc, phát hiện Lục Ly đã khai chiến, tự nhiên không dám trì hoãn thời gian, dồn dập lao về phía linh dược.
- Rầm rầm rầm!
Lục Ly sợ đám người Liễu Ngọc chú ý bên này, cho nên công kích rất mạnh, Thiên Lân Đao bay múa, một đường đánh bay Thạch Thử, rất nhanh đã xông vào trong bầy chuột.
- Ách...
Nhờ vào tia sáng huyền lực yếu ớt, còn có ánh trăng mịt mờ mông lung, Lục Ly quét mắt nhìn, lại không phát hiện ra bất kỳ bảo vật hay linh dược gì.
Bất quá hắn phát hiện một con “Thạch Thử” rất đặc thù, “Thạch Thử” này rất nhỏ, chỉ lớn như nắm tay, toàn thân màu trắng, không có một chút tạp chất, ngoại hình không giống Thạch Thử, ngược lại giống như một con mèo nhỏ.
- Bọn Thạch Thử này, vì sao vây quanh một con tiểu thú màu trắng?
Lục Ly giơ Thiên Lân Đao lên, muốn chém về phía tiểu thú màu trắng, Thạch Thử ở bên cạnh đều gầm lên giận dữ, điên cuồng tấn công Lục Ly.
Con tiểu thú màu trắng kia không chỉ không động, mắt nhỏ còn nhìn chằm chằm cổ của Lục Ly, trong con ngươi lại có chút hoảng sợ, còn có nóng bỏng?
Tiểu thú màu trắng kia rất khả ái, không có chút khí tức hung lệ của Huyền thú, cả người lẫn vật vô hại, tựa như một con sủng vật.
Lục Ly theo ánh mắt của tiểu thú màu trắng nhìn lướt qua, phát hiện bởi vì chiến đấu, vòng răng thú trên cổ lại lộ ra rồi. Nội tâm của hắn hơi động, Thiên Lân Đao quét qua, nện bay mấy con Thạch Thử, nhưng không có tấn công tiểu thú màu trắng.
Vù...
Lúc này tiểu thú màu trắng lại động, thân thể hóa thành một bóng trắng, tốc độ quá nhanh. Lục Ly chỉ thấy bạch quang lóe lên, tiểu thú màu trắng đã chui vào trong bao bố ở sau lưng hắn...
Xích xích…
Trong bao bố, tiểu thú màu trắng nhẹ giọng kêu một tiếng, Thạch Thử ở bốn phía lại không công kích nữa. Lục Ly giương đao đứng ở tại chỗ, đôi mắt chớp chớp, một tay nắm bao bố, cau mày suy tư.
Tốc độ của tiểu thú nhanh như vậy, hơn nữa kêu một tiếng, đám Thạch Thử lại ngừng công kích rồi? Điều này nói rõ tiểu thú tuyệt đối không phải cấp thấp Huyền thú. Chỉ có cao cấp Huyền thú mới có thể áp chế cấp thấp Huyền thú, mang theo trên người vạn nhất nó đột nhiên làm khó dễ, chính mình khả năng bị nó cắn chết.
Chẳng qua là tiểu thú màu trắng từ đầu đến cuối không có lộ ra khí tức hung lệ của Huyền thú, cũng không lộ ra địch ý với mình, thần sắc nó nhìn vòng răng thú của mình? Bộ dáng kia rõ ràng là có linh trí rất cao, nó chui vào bao bố, là muốn đi theo mình.
- Lục Ly, đã hái được linh dược, nhanh rút lui!
Liễu Ngọc quát lên, Lục Ly vội vàng chạy trở về, đi theo đám người Liễu Ngọc rời khỏi thạch động.
Vừa lui ra thạch động, một tên cường giả Liễu gia không yên lòng, giơ cự phủ lên liên tục chém về phía vách đá, làm đất đá phía trên đổ xuống, phá hỏng lối đi.
- Đi!
Liễu Ngọc mang theo mọi người trở về, vừa chạy vừa nói với Lục Ly:
- Lục Ly, linh thảo này rất quý giá, nếu như ta không đoán sai, hẳn là Thất Diệp Thiên Vân Thảo, linh dược ngũ phẩm, giá trị liên thành. Nếu đúng là nó, lần này chúng ta lập công lớn rồi, mỗi người ít nhất được một ngàn điểm cống hiến.
Hai người còn lại đều rất phấn chấn, nhưng Lục Ly không có khái niệm quá lớn về điểm cống hiến. Trong lòng hắn còn nghĩ tới tiểu thú trong bao bố, mình có nên mang theo tiểu thú màu trắng kia đi hay không?
Hắn thuận miệng đáp lại Liễu Ngọc vài câu, cố ý thả chậm tốc độ, khi qua một lối rẽ, thừa dịp ba người không chú ý, hắn nhanh chóng mở bao bố ra nhìn.
Kết quả làm hắn trợn tròn mắt...
Tiểu thú màu trắng kia lại ngủ say như chết, tựa như một con mèo lười, vừa mới đi theo người xa lạ, lại có thể ngủ ngon như vậy sao?
Bình luận facebook