-
Chương 51-55
Chương 51 Tổn thất thảm trọng
Lục Ly sợ tiểu thú màu trắng giả vờ, tay vung vẩy bao bố, tiểu thú màu trắng mơ hồ mở mắt, liếc nhìn Lục Ly, bản năng có chút hoảng sợ, lông bờm dựng đứng, giống như một con sư tử nhỏ.
Bất quá khi nó thấy răng thú trên cổ Lục Ly, mắt lại cong thành hình nguyệt nha, nhìn Lục Ly vẫy đuôi mừng rỡ...
- Dựa vào, đây là Huyền thú gì? Tại sao giống như một con chó con vậy?
Lục Ly hết chỗ nói rồi, nhìn đôi mắt lấy lòng kia, hắn cắn răng cột bao bố lại, đuổi theo đám người Liễu Ngọc, trở về chỗ Liễu Di.
Liễu Ngọc nói tình huống vừa rồi, lại đưa linh thảo cho Hồng lão, Hồng lão quan sát một lúc, cực kỳ khẳng định nói:
- Thật là Thất Diệp Thiên Vân Thảo, linh dược ngũ phẩm, đáng tiếc quá nhỏ, phỏng chừng mới sinh trưởng không bao lâu. Ân... lần này Lục Ly ngươi lập xuống công lớn, sau khi trở về có thể trở thành khách khanh chính thức, chiến công của ngươi cũng sẽ được đổi thành điểm cống hiến.
- Đa tạ Hồng lão!
Mặc dù Hồng lão chỉ là một chấp sự Ngoại đường của Liễu gia, bất quá ở Liễu gia mấy chục năm, địa vị rất cao, nếu hắn nói như vậy, thì sẽ không có vấn đề.
Bên ngoài bầy sói còn chưa rút lui, Hồng lão lệnh mọi người vào sâu trong sơn động, như vậy khí tức sẽ không quá nồng nặc, nói không chừng bầy sói sẽ nhanh chóng thối lui.
Vào bên trong, những Thạch Thử kia lại không dám tiếp tục công kích, lối đi nhỏ kia vẫn bị lấp kín. Hồng lão ý bảo mọi người dừng lại, phái Liễu Ngọc và một người khác đi dò xét hai lối nhỏ khác, lúc này hắn mới mượn tia sáng yếu ớt, nhìn Liễu Di nói:
- Tiểu thư, lần này rất không bình thường, nhiều Lang Vương lao ra như vậy, lần này gia tộc tổn thất rất nặng, chẳng lẽ trong cốc không có cường giả gia tộc trấn thủ?
- Không biết!
Trong sơn động, sắc mặt của Liễu Di rất khó coi, nàng về gia tộc mang đến ba trăm võ giả, lúc đầu trong doanh trại cũng có mấy trăm võ giả. Nhìn tình huống lần này, có thể chạy trốn tuyệt đối không cao hơn trăm người, nếu Thái trưởng lão cũng bị giết chết, như vậy gia tộc tổn thất sẽ rất lớn.
Nàng cau mày nghĩ nghĩ nói:
- Trong cốc hẳn là cường giả các đại gia tộc thay phiên trấn thủ, cũng không biết lần này gia tộc nào trấn thủ? Nếu như không phải xảy ra chuyện, thì chính là cố ý muốn hố chúng ta.
- Hố?
Nội tâm của Lục Ly khẽ động, bên kia có thể là võ giả của Triệu gia và Địch Bá không? Nếu đúng là đám người Địch Bá, thả mấy Lang Vương tới đây hại chết mình, vậy thì dễ hiểu rồi.
Đương nhiên, ở chỗ này suy nghĩ lung tung không có ý nghĩa, đến cùng có phải bị người hại hay không, là phải điều tra qua mới biết được. Bọn họ còn không có chân chính thoát hiểm, phải phá vòng vây trở về thành hoặc chờ cường giả đến giúp.
Lang Vương là Huyền thú nhị phẩm, dưới Thần Hải cảnh gặp phải nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu như mọi người gặp Lang Vương, có chín thành khả năng sẽ chết sạch.
Hai người Liễu Ngọc dò đường trở lại, nhưng không có thu hoạch gì, mọi người chỉ có thể ở trong sơn động đen nhánh tu luyện và đợi chờ.
Lục Ly tới một góc nhỏ ngồi xếp bằng, mới đầu hắn lo lắng tiểu thú làm loạn, nên lặng lẽ mở bao bố ra xem, mơ hồ nhìn thấy tiểu thú lại đang ngủ say, vì vậy hắn mới nhập định tu luyện.
- Rầm rầm rầm!
Cũng không biết trải qua bao lâu, sắc trời sớm đã sáng tỏ, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm mặt đất dao động, Hồng lão mở mắt nhìn Liễu Ngọc nói:
- Liễu Ngọc, đi dò xét xem có chuyện gì.
Liễu Ngọc chạy nhanh đi, lát sau trở lại nói:
- Là người của chúng ta, ta nghe được âm thanh của Vũ ca.
Liễu Vũ!
Đó là đại thống lĩnh của Ngân Lang Vệ Đội, thủ lĩnh vệ đội mạnh nhất Liễu gia. Mọi người nhất thời phấn chấn, toàn bộ phóng ra phía ngoài, ở cửa động quả nhiên nghe được tiếng gầm giận dữ của Liễu Vũ, còn có tiếng tru của Ngân Lang.
- Lục Ly, phá cửa động đi.
Liễu Di hét lớn, Lục Ly thắt bao bố ra sau, giơ Thiên Lân Đao lên chém về phía cửa động.
Bên ngoài sắc trời quả nhiên sáng rồi, một đội Ngân Lang Vệ Đội đang giao chiến với Thiết Thứ Lang, mọi người thấy gương mặt quen thuộc của Liễu Vũ, tất cả đều vui mừng.
- Tiểu thư!
Liễu Vũ thấy Liễu Di thì thở phào nhẹ nhõm, Thiết Thứ Lang vây bên ngoài bị đánh chết hơn phân nửa, Liễu Ngọc cưỡi Ngân Lang chạy như điên đến, mừng rỡ nói:
- Tiểu thư không sao là ta an tâm rồi.
Mắt Liễu Di đỏ lên, nhìn Liễu Vũ hỏi:
- Đám người Thái trưởng lão như thế nào?
- Chết rồi...
Liễu Vũ phẫn nộ, cắn răng nói:
- Triệu gia cố ý thả ra ba con Lang Vương, lão Thái bị Lang Vương cắn chết, gia tộc cũng chết trận ít nhất hơn năm trăm người. Đại trưởng lão đã đi tìm mấy đại gia tộc siêu cấp kia đòi công đạo, nếu như mấy đại gia tộc kia không làm chủ cho chúng ta, chúng ta sẽ mặc kệ Hàn Vân Sơn này.
- Triệu gia!
Đám người Liễu Di và Hồng lão bi phẫn, sắc mặt của Lục Ly cực kỳ khó coi. Ở hắn xem ra, khẳng định là Địch Bá vì giết mình nên giật giây Triệu gia, liên lụy nhiều người chết thảm như vậy, Lục Ly cảm thấy rất áy náy.
- Tiểu thư!
Liễu Vũ suy nghĩ một chút mới nói:
- Đại trưởng lão bảo tất cả võ giả bình thường trở về thành đợi lệnh, lần này mấy đại gia tộc làm chủ giúp chúng ta, chúng ta trở về liền san bằng toàn bộ Triệu gia. Các ngươi về trước đi, ba Lang Vương đã chết, bầy sói cũng bị đánh giết không ít, trên đường hẳn rất an toàn.
- Đúng vậy, san bằng toàn bộ Triệu gia!
Đám người Liễu Di lộ ra sát ý, Liễu Vũ lại trở về tấn công bầy sói. Đợi bầy sói ở phụ cận bị giết sạch, hắn mang theo mười mấy Ngân Lang Vệ Đội chạy như điên, tiếp tục càn quét bầy sói còn lại, tìm kiếm võ giả Liễu gia còn sống sót.
- Trở về!
Liễu Di hét lớn, mang theo mọi người lao xuống núi, Lục Ly trầm mặc đi theo, trong lòng có chút bất an, sợ Liễu Di giận chó đánh mèo.
Này là Lục Ly suy nghĩ nhiều, gần đây Triệu gia và Liễu gia vẫn không ngừng xung đột, đám người Liễu Di cũng không có liên tưởng tới Địch Bá, chỉ trầm mặc trở về.
Chương 52 Tiểu Bạch
Ở dưới chân núi, mọi người tìm được vài thớt chiến mã còn sống, cũng không ngừng nghỉ, một đường chạy như điên trở lại nội thành.
Trở lại Liễu gia đã là trời tối, Liễu Di nổi giận đùng đùng đi đến hậu viện, Hồng lão bảo Lục Ly trở về nghỉ ngơi, mình thì vội vã đi theo.
Trở lại Khách đường, Lục Ly tiến vào tiểu viện của mình, Lục Linh đang ở trong phòng thắp đèn đọc sách, thấy Lục Ly trở lại thì kinh ngạc, nàng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện sao?
Theo đạo lý Lục Ly đi Hàn Vân Sơn, cho dù có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ít nhất cũng phải mấy ngày mới có thể trở về. Nhưng bây giờ chỉ đi hai ngày, Lục Linh thấy Lục Ly mình dính đầy máu, nàng cực kì thông minh, biết đã xảy ra đại sự.
Lục Ly uống một hớp nước, kể lại đầu đuôi sự tình, lại nói ra suy đoán của mình.
Sau khi Lục Linh nghe xong, trong mắt ngưng tụ sát khí, lạnh giọng nói:
- Cho dù chuyện này không phải Địch Bá chủ đạo, khẳng định cũng có liên quan. Lục Ly, sau này có cơ hội, đệ nhất định phải điều tra rõ chuyện này, nếu đúng là Địch Bá làm, diệt cả nhà của hắn.
Sự tình xa như vậy Lục Ly không có tâm tình suy nghĩ, hắn nhớ tới tiểu thú màu trắng ở trong bao bố, nhìn xung quanh không ai, hắn đỡ Lục Linh đi vào phòng, sau đó mở bao bố ra, chỉ tiểu thú màu trắng đang ngủ say nói:
- Tỷ tỷ, đây là tiểu thú gì, tỷ biết không?
Lục Linh cẩn thận quan sát, Lục Ly lại nói tình huống gặp phải tiểu thú, Lục Linh lắc đầu nói:
- Không nhận ra, trong sách mà phụ thân lưu lại có chút miêu tả về Huyền thú cường đại, nhưng không có Huyền thú này. Có lẽ vì Huyền thú này quá nhỏ, vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở?
Ở trong thạch động u ám, Lục Ly không nhìn rõ tiểu thú, lúc này cẩn thận quan sát, càng cảm thấy tiểu thú này bất phàm.
Bộ lông tiểu thú tuyết trắng, nhu thuận xinh đẹp, không có một cây tạp mao. Đầu giống như mèo, bất quá trên đầu có lông bờm xinh đẹp, nhìn giống như một con sư tử nhỏ, trong lông bờm có hai cái sừng nhỏ màu đen, còn chưa dài ra nên bị lông bờm che phủ.
Móng vuốt của tiểu thú cực kỳ xinh đẹp, còn phản xạ hàn quang, phỏng chừng rất sắc bén. Lục Ly nghĩ đến tốc độ của tiểu thú thì âm thầm kinh hãi, nếu lúc ấy tiểu thú này cho một vuốt, nói không chừng hắn sẽ mất một miếng thịt.
Lục Linh cau mày hỏi thăm:
- Đệ nói tiểu thú nhìn chằm chằm răng thú của đệ? Trong mắt rất sợ hãi, lại có chút nóng bỏng?
Lục Ly gật đầu, sau đó lại bổ sung:
- Tỷ tỷ, lúc đệ luyện hóa thuốc chữa thương, răng thú sẽ sáng lên, hơn nữa khi đó thương thế sẽ đóng vảy rất nhanh.
- Còn có chuyện như vậy?
Lục Linh cau mày, cẩn thận đánh giá vòng răng thú, gật đầu nói:
- Xem ra răng thú này là một dị bảo, tiểu thú bởi vì răng thú, cho nên mới nguyện ý đi theo đệ. Phụ thân ở thời điểm đệ sinh ra đã đeo răng thú lên, hẳn là biết lai lịch của nó.
- Dị bảo?
Lục Ly nhìn răng thú, cũng không thấy có gì kỳ lạ, đây chỉ là một cái răng thú bình thường, lớn bằng ngón út, theo lý thuyết không phải hàm răng của Huyền thú cường đại, Huyền thú càng cường đại, hình thể sẽ càng lớn.
- Sau này đệ không thể bại lộ răng thú này.
Lục Linh xoay người đi vào phòng, lấy ra một cái túi vải, đưa cho Lục Ly nói:
- Cất răng thú ở trong bao vải, bình thường giấu ở trong quần áo, không nên để người nhìn thấy.
- Xích xích…
Đúng lúc này, tiểu thú màu trắng mở mắt, nó nhìn chằm chằm răng thú và không ngừng kêu, trong mắt hoảng sợ, nhưng con ngươi lại lấp lánh, thoạt nhìn rất khát vọng.
- Quả nhiên là bởi vì răng thú, răng thú này rốt cuộc là hàm răng của Huyền thú gì?
Lục Ly kinh nghi, đáng tiếc phụ thân mất tích, không ai nói cho hắn biết lai lịch của răng thú. Hắn trầm ngâm một lúc, mới bỏ răng thú vào túi nhỏ đeo lên, còn dây chuyền thì kéo dài một ít, giấu vào trong quần áo.
Răng thú bị cất, tiểu thú lập tức an tĩnh lại, nó tò mò quan sát bốn phía, phe phẩy cái đuôi ngắn ngủn vây quanh Lục Ly. Nhưng ánh mắt nhìn Lục Linh lại rất lạnh nhạt, thái độ hoàn toàn bất đồng như với Lục Ly.
- Lục Ly!
Lục Linh không thèm để ý, ngược lại có một hưng phấn nói:
- Tiểu thú này rất có thể là Huyền thú tam phẩm, bất quá mới sinh không bao lâu, đệ phải đối đãi nó thật tốt, sau này nó có thể sẽ thành một trợ lực của đệ.
Tiểu thú màu trắng mới sinh ra không lâu, đã có tốc độ tương đương Thần Hải cảnh, như vậy sau khi lớn lên còn sẽ thế nào? Hơn nữa linh trí của nó cực kỳ cao, linh trí của Huyền thú cấp thấp không có khả năng cao như vậy, rất có thể là Huyền thú tam phẩm.
Huyền thú tam phẩm, đó là Huyền thú có thể sánh bằng Hồn Đàm cảnh, một khi trưởng thành, có thể đối kháng Hồn Đàm cảnh bình thường.
- Huyền thú tam phẩm!
Lục Ly âm thầm mừng rỡ, Huyền thú là có thể thuần hóa. Tỷ như Ngân Lang Vệ Đội của Liễu gia, bọn họ cưỡi Ngân Lang nhất định phải thuần hóa từ nhỏ, tốc độ như gió, chiến lực có thể so với Huyền thú nhất phẩm.
- Tiểu gia hỏa, tới!
Lục Ly khom người đưa tay, tiểu thú màu trắng rất thân mật nhảy lên tay Lục Ly. Tiểu thú này quá nhỏ, chỉ lớn bằng một nắm tay, nó ngửa đầu lấy lòng nhìn Lục Ly, tựa như một con mèo nhỏ khả ái.
Lục Ly đưa tay khẽ vuốt lông bờm của tiểu thú, nó thoải mái híp mắt, lại ở trong tay Lục Ly ngủ thϊế͙p͙ đi.
- Ngươi toàn thân tuyết trắng, vậy gọi ngươi là Tiểu Bạch đi!
Lục Ly nhét tiểu thú vào một góc, sau đó xoay người đi tắm.
Chờ hắn tắm xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tổng quản Khách đường phái người đưa thức ăn tới, còn mang theo lời của Thành Khuất... Nói Lục Ly nghỉ ngơi thật tốt, có việc ngày mai lại nói.
Lục Ly vui vẻ ăn cơm, sau khi ăn no hắn mới nhớ tới tiểu thú, bế tiểu thú đặt lên bàn, nói:
- Tiểu Bạch, đói bụng không? Ăn chút gì đi, thích ăn cái gì.
Lục Linh ngồi ở một bên mỉm cười nhìn tiểu thú, hôm nay Liễu gia đưa tới bữa tối rất phong phú, rất nhiều thịt, tiểu thú hẳn sẽ rất thích?
Chương 53 Luyện huyết đan
- Xích xích!
Tiểu thú nhìn lướt qua lại khinh thường lắc đầu, không có ý muốn ăn. Lục Ly và Lục Linh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có chút kinh ngạc, tiểu thú này không ăn thịt, chẳng lẽ ăn cỏ?
Lục Ly đứng dậy tìm mấy cây củ cải trắng đưa tới, tiểu thú càng thêm khinh thường, xoay người nhảy xuống bàn, tiếp tục chui vào trong góc ngủ.
- Cái gì cũng không ăn?
Lục Ly mở trừng hai mắt, nghi ngờ nhìn về phía Lục Linh, nàng suy nghĩ một chút mới nói:
- Có lẽ tiểu thú này phẩm cấp tương đối cao, cho nên ăn khá đặc thù. Ngày mai tìm những vật khác cho nó thử, bây giờ đêm đã khuya rồi, đệ nghỉ ngơi sớm đi.
- Vâng.
Lục Ly bất đắc dĩ đứng dậy, ôm tiểu thú trở lại gian phòng của mình. Mặc dù tiểu thú này biểu hiện rất nhu thuận, nhưng vạn nhất thú tính phát tác, tổn thương Lục Linh thì làm sao bây giờ?
Thả tiểu thú ở trong phòng, Lục Ly ngồi xếp bằng tu luyện, tới nửa đêm mới đi ngủ.
- Ken két...
Lúc hừng đông, Lục Ly bị âm thanh kỳ dị làm cho thức tỉnh. Hắn ngồi dậy men theo thanh âm tìm kiếm, sau khi nhìn lướt qua, tóc gáy liền dựng đứng, mắt mở thật to, tựa như ban ngày gặp ma.
Hắn thấy tiểu thú đứng ở trên mặt đất, đang gặm ăn Thiên Lân Đao, chỗ gãy của Thiên Lân Đao đã bị nó gặm mấy miếng.
Thiên Lân Đao, đó là Huyền khí Địa giai!
Cho dù đã hỏng, còn gãy một đoạn, nhưng chất liệu cực kỳ đặc thù, Lục Ly chém giết nhiều Thiết Thứ Lang như vậy cũng không có chút trầy xước, có thể thấy được Thiên Lân Đao cứng rắn.
Hiện tại tiểu thú màu trắng lại gặm Thiên Lân Đao ăn?
Lục Ly hoảng hốt cho rằng mình đang nằm mơ, hung hăng bấm bắp đùi một cái, xác định không phải đang mơ, hắn vội vàng nhảy dựng lên quát:
- Tiểu Bạch, dừng tay, không... ngừng miệng!
Tiểu Bạch thấy Lục Ly tỉnh lại, lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi lấy lòng chạy tới. Lục Ly cầm Thiên Lân Đao lên, thấy chẳng qua là bị gặm một miếng nhỏ, thì thở phào nhẹ nhõm, bây giờ thanh đoạn đao này rất trọng yếu với hắn, có thể gia tăng mấy thành chiến lực.
- Kẹt...
Cửa phòng đẩy ra, Lục Linh sớm đã thức dậy, nàng nghi hoặc nhìn Lục Ly hỏi:
- Mới sáng sớm đệ đã kêu la gì thế?
- Tỷ tỷ, tỷ xem!
Lục Ly giương Thiên Lân Đao lên, chỉ vào Tiểu Bạch nói:
- Tiểu Bạch gặm Thiên Lân Đao mất một góc.
- Ách...
Lục Linh kinh dị, nàng và Lục Ly nhìn Tiểu Bạch, đều cảm giác giống như nhìn một con mãnh thú.
Vật nhỏ này lại có thể gặm Thiên Lân Đao, nếu như cho nó cắn vào cổ một cái, không phải sẽ lập tức mất mạng sao.
- Quả nhiên là Huyền thú cao cấp!
Đôi mắt Lục Linh phát sáng, nói:
- Lục Ly, đệ không phải nói đệ lấy được rất nhiều điểm cống hiến sao? Lát nữa đi tìm Thành Khuất, sau đó tới Binh Khí Đường đổi Huyền khí hỏng. Tiểu Bạch muốn ăn cái gì, thì cho nó ăn cái đó, chỉ cần nó có thể nhanh chóng trưởng thành, cho dù để nó ăn Thiên Lân Đao cũng không sao!
Chỉ là một thanh đoạn đao tính là gì? Chỉ cần Tiểu Bạch có thể trưởng thành, kia sẽ là một trợ lực cực kỳ cường đại.
- Vâng!
Lục Ly tự nhiên biết đạo lý này, hắn cất Thiên Lân Đao, đứng dậy đi rửa mặt, qua loa ăn chút điểm tâm, không đợi hắn tìm Thành Khuất, người sau đã chủ động tìm tới cửa.
- Lục Ly, ngươi hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ đã là khách khanh chính thức của Liễu gia rồi.
Thành Khuất đưa tới một lệnh bài màu trắng, hắn chỉ vào lệnh bài nói:
- Ngươi vận chuyển huyền lực thử xem, trong này có ghi chép điểm cống hiến ngươi lấy được ở Hàn Vân Sơn.
Lục Ly vận chuyển huyền lực, lệnh bài màu trắng quả nhiên sáng lên một chữ ""Khách"", phía sau còn có một loạt con số.
Thành Khuất có chút ước ao giải thích:
- Lục Ly, lần này các ngươi tìm được một cây linh dược ngũ phẩm, ngươi lập công đầu, cho nên nhận được một ngàn một trăm điểm cống hiến. Còn có ngươi chiến đấu dũng mãnh, Di tiểu thư và Hồng lão đã báo lên gia tộc, ban cho ngươi ba trăm điểm cống hiến. Tiểu tử, ngươi rất không tệ, vừa mới gia nhập gia tộc thì được hơn một ngàn điểm cống hiến, người khác cho dù dùng một hai năm cũng không thể tích lũy nhiều như vậy.
Lục Ly âm thầm gật đầu, Liễu Di và Hồng lão không có lừa gạt hắn, đổi Thất Diệp Thiên Vân Thảo thành điểm cống hiến cho hắn, hắn trầm ngâm chốc lát mới hỏi:
- Điểm cống hiến có thể đổi cái gì?
- Cái gì cũng có thể đổi!
Thành Khuất giải thích:
- Chỉ cần điểm cống hiến của ngươi đủ, ngay cả Địch Long bộ lạc cũng có thể mua lại. Ta nhớ một bộ lạc hình như là mười vạn điểm cống hiến? Cũng chính là nói nếu ngươi có mười vạn điểm cống hiến, thì gia tộc có thể giúp ngươi trở thành tộc trưởng của Địch Long bộ lạc.
Sau đó Thành Khuất lại bổ sung:
- Huyền khí, đan dược, huyền kỹ, bí tịch, linh tài, thậm chí vị trí Đường chủ cũng có thể đổi. Tỷ như vị trí này của ta, chỉ cần điểm cống hiến của ngươi đạt tới một vạn, ngươi có thể đổi lấy.
Lục Ly liên tục nói không dám, sau đó Thành Khuất dặn dò hắn trong khoảng thời gian này ở trong Khách đường, đừng nên rời khỏi Liễu gia. Có lẽ Triệu gia và Liễu gia sẽ khai chiến, một vị trưởng lão Nội đường của Liễu gia đã hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu, tùy thời khai chiến với Triệu gia.
Lục Ly không có chuyện gì tự nhiên sẽ không ra ngoài, hắn còn ước gì yên lặng ở trong Khách đường tu luyện một đoạn thời gian, hắn có nắm chắc ung dung tu luyện tới Huyền Vũ cảnh đỉnh phong.
Đợi Thành Khuất rời đi, Lục Ly nhìn Lục Linh nói:
- Tỷ tỷ, điểm cống hiến này nên dùng như thế nào? Nếu không đi đổi huyền kỹ? Một thanh Huyền khí chân chính? Lấy Thiên Lân Đao cho Tiểu Bạch ăn?
- Không được!
Lục Linh cực kỳ quả quyết nói:
- Lục Ly, huyền kỹ cấp thấp kỳ thực trừ đẹp mắt ra, thì không có ý nghĩa quá lớn. Còn không bằng đệ đi đổi một ít đan dược cao cấp gia tăng lực lượng, còn Huyền khí ta thấy tạm thời không cần đổi, giúp Tiểu Bạch tìm chút Huyền khí hỏng là được rồi.
- Đan dược cao cấp tăng lực lượng?
Lục Ly không ngốc, một thoáng đã rõ ràng ý tứ của Lục Linh. Ở Hàn Vân Sơn, hắn nhìn thấy rất nhiều võ giả Huyền Vũ cảnh đều có huyền kỹ hoa lệ, nhưng lực công kích lại không cường đại bằng hắn, thậm chí hắn có nắm chắc dễ dàng đánh bại Huyền Vũ cảnh hậu kỳ.
Chương 54 Phạt Thiết Thú
- Lực lượng tuyệt đối có thể nghiền ép tất cả huyền kỹ xinh đẹp!
Lục Ly mang theo Tiểu Bạch rời Khách đường, hơn nữa cẩn thận bỏ Tiểu Bạch vào trong bao bố. Tiểu Bạch là Huyền thú cao cấp, vạn nhất bị người mơ ước, sẽ có đại phiền toái.
Hắn tìm người hỏi thăm vị trí của Đan Dược Đường, sau khi trình lệnh bài, hắn hỏi thăm lão giả trấn thủ nơi này.
- Đan dược tăng cường lực lượng?
Lão giả giải thích một phen, Lục Ly có chút đau lòng, Liễu gia có ba loại đan dược gia tăng lực lượng: một loại là Tôi Thể Đan, đan dược cấp thấp nhất, rất tiện nghi, năm điểm cống hiến một viên, trên người hắn còn có mấy viên chưa dùng. Một loại là Luyện Huyết Đan Nhân giai ngũ phẩm, dược lực mạnh hơn Tôi Thể Đan mấy lần, một viên cần ba mươi điểm cống hiến. Còn dư lại một loại là Địa giai nhất phẩm Hóa Huyết Đan, nhưng lấy điểm cống hiến của Lục Ly, một viên cũng không đổi được...
Đan dược, huyền khí, bí tịch, Bắc Mạc đều chia làm ba cấp thiên địa nhân, mỗi cấp cửu phẩm, gia tộc tam phẩm giống như Liễu gia, binh khí đan dược bí tịch cao cấp nhất phỏng chừng chỉ có Địa giai.
Lục Ly suy nghĩ một chút mới cắn răng nói:
- Giúp ta đổi hai mươi viên Luyện Huyết Đan.
- Người trẻ tuổi!
Lão giả giải thích:
- Đan dược tôi thể, dùng quá nhiều dược lực sẽ suy giảm, ngươi một lần đổi hai mươi viên, rất có thể sẽ lãng phí hơn phân nửa. Hơn nữa võ giả tu luyện, huyền lực và cảnh giới mới là căn bản, nhục thân cường đại không có ý nghĩa quá lớn.
Lão giả nói những thứ này Lục Ly đều hiểu, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn Luyện Huyết Đan. Lão giả bất đắc dĩ giúp hắn đổi hai mươi viên Luyện Huyết Đan, sau đó dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Lục Ly rời đi...
Lục Ly đi vài bước đã tới Binh Khí Đường, nơi đây vẫn là Hạ lão trấn thủ. Thấy Lục Ly, hắn hơi nhướng mày, bất quá sau khi Lục Ly lấy lệnh bài ra, trên mặt hắn lộ ra dị sắc, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu tử, lúc này mới mấy ngày, ngươi đi đâu lấy được nhiều điểm cống hiến như vậy?
Lục Ly nhếch miệng cười cười, tùy ý giải thích vài câu, sau đó chắp tay nói:
- Đại nhân, ta muốn đi chỗ lần trước, đổi một ít Huyền khí hỏng.
- Huyền khí hỏng?
Hạ lão nhìn Lục Ly như nhìn tên điên, vì sao Huyền khí quý giá? Đó là vì có thể gia tăng chiến lực của võ giả, Huyền khí hỏng đã không phải là Huyền khí rồi, lấy làm gì? Lục Ly không phải có một thanh Thiên Lân Đao rồi sao?
Lục Ly cũng không giải thích, Hạ lão mở cửa các, tùy ý khoát tay nói:
- Vào đi, thích cái gì thì mang ra.
Bên trong đều là Huyền khí hỏng, Hạ lão chẳng buồn để ý, để Lục Ly một người đi vào tìm kiếm.
Sau khi Lục Ly tiến vào, thì bắt đầu tìm kiếm, bất quá hắn chỉ làm bộ. Đợi Hạ lão về chính sảnh, hắn mới thả Tiểu Bạch ra, chỉ Huyền khí hỏng chất đầy mặt đất nói:
- Tiểu Bạch, ngươi thích ăn cái nào? Cứ chọn đi!
- Xích xích…
Ánh mắt Tiểu Bạch sáng lên, hai móng vuốt nhỏ nắm một thanh chủy thủ chỉ muốn gặm. Lục Ly vội vàng ngăn nó lại, cầm lấy chủy thủ, sau đó bảo Tiểu Bạch tiếp tục tìm kiếm.
Không phải binh khí nào Tiểu Bạch cũng ăn, nó chuyển động mấy bước lại tìm được một thanh đoạn kiếm. Lục Ly một đường đi theo nó, cầm lên vài chục thanh binh khí, Tiểu Bạch cũng không có ý dừng lại, loay hoay tìm kiếm.
Rất nhanh Lục Ly đã ôm hơn hai mươi thanh binh khí hỏng, hắn bảo Tiểu Bạch vào trong bao bố. Tiểu Bạch cực kỳ thông minh, rất nghe lời Lục Ly... nhanh chóng chui vào trong bao bố.
- Ngươi lấy nhiều binh khí hỏng như vậy làm gì?
Đợi Lục Ly ôm hơn hai mươi thanh binh khí hỏng đi vào đại sảnh, Hạ lão hồ nghi nhìn hắn hỏi.
Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Ta muốn học luyện khí...
Hạ lão trợn mắt, luyện khí dễ học như vậy sao? Liễu gia lớn như thế, nhưng chỉ có ba Luyện Khí Sư, hơn nữa đều là Luyện Khí Sư cấp thấp, chỉ có thể luyện chế Huyền khí Nhân giai, tiểu tử ngốc này cầm Huyền khí hỏng về đã muốn học luyện khí.
Hắn chẳng muốn nói nhảm với Lục Ly, nhìn thoáng qua một chút, tính toán nói:
- Những binh khí này đều là Huyền khí Nhân giai, có năm thanh Huyền khí Nhân giai bát phẩm, tất cả năm trăm điểm cống hiến.
- Năm trăm điểm...
Lục Ly tổng cộng chỉ có một ngàn bốn trăm điểm cống hiến, thoáng cái dùng một ngàn mốt, hắn có chút đau lòng, bất quá nghĩ đến Tiểu Bạch, hắn cắn răng đưa lệnh bài tới.
Hạ lão trừ năm trăm điểm cống hiến, trên lệnh bài của Lục Ly chỉ còn ba trăm. Hắn ôm một đống Huyền khí hỏng trở lại Khách đường, trên đường ai nhìn thấy hắn cũng giống như nhìn quái vật.
Tiến vào phòng của mình, hắn nhét Huyền khí hỏng vào một góc, thả Tiểu Bạch ra, nhếch miệng cười nói:
- Ăn đi, muốn ăn cái gì cứ ăn.
- Xích xích…
Tiểu Bạch hưng phấn lao tới, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Ly, vài ngụm liền nuốt một thanh đoản kiếm vào bụng.
Tiểu Bạch chỉ ăn mũi kiếm, không có ăn chuôi kiếm, hơn nữa sau khi ăn xong còn chưa đủ, lại đánh tới môt cây chủy thủ.
- Chẳng lẽ đây là Phạt Thiết Thú?
Lục Linh đang cầm một quyển cổ thư đi đến, nhìn một lúc lại lắc đầu nói:
- Trong sách ghi chép Phạt Thiết Thú kia thân như cự ngưu, đầu có sừng lớn, toàn thân đen nhánh như than, lấy thiết làm thức ăn, bài tiết vật cứng rắn như cương. Tiểu thú này quá nhỏ, hơn nữa toàn thân bạch mao, không giống như Phạt Thiết Thú.
- Không phải Phạt Thiết Thú!
Lục Ly nhìn mấy lần, rất xác định nói:
- Phạt Thiết Thú là Huyền thú ngũ phẩm, Huyền thú phẩm cấp càng cao càng cường đại, hình thể cũng sẽ càng lớn. Cho dù vừa mới sinh ra ít nhất cũng có thể so với mãnh hổ? Tiểu Bạch nhỏ như vậy, làm sao có thể là Huyền thú ngũ phẩm?
Lục Linh cũng thấy không có khả năng.
Huyền thú cường đại, cho dù mới sinh ra, hình thể cũng không có khả năng nhỏ như vậy. Bên kia sau khi Tiểu Bạch ăn hai thanh binh khí, liền tìm một góc nằm ngủ.
Lục Linh không để ý nữa, bảo Lục Ly đi tu luyện, để thực lực trở nên mạnh mẽ, ứng phó vài ngày sau đi thức tỉnh huyết mạch.
- Tu luyện, luyện hóa Luyện Huyết Đan!
Chương 55 Tế đàn huyết mạch
Lục Ly không biết tình huống bên ngoài, hắn thoải mái ngủ một giấc, sáng sớm đã thức dậy, nhìn thoáng qua Tiểu Bạch còn đang ngủ say, bất đắc dĩ lắc đầu.
Gần đây Tiểu Bạch đã gặm ăn bảy tám thanh binh khí, ăn xong thì ngủ, ngủ dậy lại ăn, Lục Ly ném toàn bộ Huyền khí hỏng ở trong góc tùy tiện nó ăn, không đi quản làm gì.
Ăn điểm tâm xong, Lục Ly nhìn Lục Linh nói:
- Tỷ tỷ, đệ đi thần miếu đây.
- Ân!
Lục Linh mỉm cười gật đầu:
- Đệ nhớ kỹ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được hoảng hốt. Nếu như thức tỉnh huyết mạch cường đại, bị người chiêu dụ cũng đừng để ý tới, về trước rồi hãy nói.
- Đệ nhớ rồi!
Lục Ly cõng Thiên Lân Đao sải bước đi ra ngoài, ra khỏi tây môn hắn đường vòng đi cửa nam, thần miếu vốn ở phía nam quảng trường.
- Ồ?
Đi đến cửa nam, hắn phát hiện cửa nam của Liễu gia mở rộng, một đội Ngân Lang Vệ Đội hội tụ, Hồng lão và Liễu Ngọc đều có mặt.
- Lục Ly!
Hồng lão rất thân thiện, ở thật xa liền cười chào hỏi, ánh mắt Liễu Ngọc nhìn Lục Ly cũng hiền hòa hơn nhiều, Ngân Lang Vệ Đội còn lại cũng gật đầu thăm hỏi.
Lục Ly mỉm cười chắp tay, Hồng lão quan tâm nói:
- Mới sáng sớm ngươi đã muốn đi đâu? Gần đây trong thành không bình tĩnh, ngươi tốt nhất ít ra ngoài gia tộc.
Lục Ly trầm ngâm, quyết định ăn ngay nói thật, dù sao qua hôm nay Liễu gia có thể sẽ phá lệ đánh giá cao hắn, hắn giải thích:
- Nửa tháng trước, ta đẩy được đại môn của thần miếu, nên hôm nay chuẩn bị đi thử thời vận.
- Vậy sao?
Hồng lão và mọi người kinh ngạc, có thể đẩy được đại môn của thần miếu, ít nhất đại biểu có hy vọng thức tỉnh huyết mạch.
Chiến sĩ huyết mạch, đó là chiến sĩ cường đại nhất Bắc Mạc, bất kỳ võ giả nào thức tỉnh huyết mạch, chỉ cần không chết non, thì tương lai nhất định có thể trở thành bá chủ, ngạo thị quần hùng.
- Ngươi chờ một chút!
Hồng lão dặn dò nói:
- Chúng ta cũng đi thần miếu, lần này gia tộc có tám hài đồng đẩy được đại môn của thần miếu, lát nữa ngươi theo chúng ta cùng đi thần miếu.
- Vâng!
Lục Ly gật đầu, đi theo võ giả Liễu gia, an toàn được bảo đảm, sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.
Sau một lúc lâu, Di tiểu thư cưỡi Ngân Lang, mang theo mấy hài đồng đi tới, tổng cộng có năm nam hài, ba nữ hài, bị mấy nam tử nắm tay, khuôn mặt hồng hào, cực kỳ hưng phấn.
- Lục Ly, sao ngươi lại ở đây?
Liễu Di thấy Lục Ly thì hỏi thăm, Hồng lão giải thích cho nàng biết, đôi mắt của Liễu Di phát sáng. Lục Ly này thể chất biến thái, lại có thể đẩy ra đại môn của thần miếu, nói không chừng thật có thể thức tỉnh huyết mạch?
- Đi thôi!
Hiện tại nói cái gì cũng quá sớm, hàng năm có mấy ngàn người tiến vào thần miếu, nhưng một cái cũng không thể thức tỉnh huyết mạch, thậm chí ngay cả huyết mạch cấp thấp cũng không thể thức tỉnh...
Một nhóm người chậm rãi đi về phía thần miếu, thời điểm tới gần thần miếu, sắc mặt đám người Liễu Di đều khó coi, trên người đằng đằng sát khí.
- Người Triệu gia!
Ánh mắt Lục Ly đảo qua, phát hiện một đám võ giả mặc chiến giáp màu xanh, sắc mặt không khỏi lạnh xuống. Xem ra Triệu gia cũng có hài đồng muốn tiến vào thần miếu, trong đám võ giả có chừng mười hài tử, khuôn mặt đều đỏ bừng, trông rất kích động.
Cách đó không xa còn có một vài người khác, cộng dồn lại chừng hơn bốn mươi hài tử. Toàn bộ tới thức tỉnh huyết mạch, đều là hài đồng năm sáu tuổi, chỉ có Lục Ly mười lăm tuổi...
Mỗi tháng thần miếu sẽ mở ra tế đàn huyết mạch, phàm là người có thể đẩy được đại môn của thần miếu, đều có thể đi vào thức tỉnh huyết mạch.
Hôm nay là ngày hộ tống con cháu các gia tộc tới thức tỉnh huyết mạch, Liễu Di và người Triệu gia đều rất khắc chế, cũng không có phát sinh xung đột. Mọi người lẳng lặng đợi chờ, gần nửa canh giờ sau, đại môn của thần miếu rốt cục mở ra.
- Người đẩy được đại môn của thần miếu, có thể đi vào thức tỉnh huyết mạch, người đi cùng không được vượt quá ba người.
Lão giả hắc bào lạnh nhạt nói, Liễu Di và Hồng lão Liễu Ngọc mang theo mấy hài tử đi vào thần miếu, Liễu Di nhìn Lục Ly gật đầu, hắn cũng đi theo vào.
Gia tộc còn lại dồn dập đi ra ba người, dẫn đội tiến vào thần miếu, sau khi tiến vào thần miếu đều rất thành thật, không có bất luận kẻ nào dám xằng bậy. Xằng bậy ở trong thần miếu, chỉ mang đến cho gia tộc mình tai hoạ ngập đầu.
Thần miếu cũng không lớn, bên trong ánh sáng u ám, trên vách tường cổ xưa có ánh nến lập lòe, mọi người tiến vào một đại sảnh rộng rãi, trong đại sảnh có một tế đàn to lớn.
Trên tế đàn có các loại hoa văn và phù văn thần bí, rất rườm rà và thâm ảo, làm cho Lục Ly hoa cả mắt.
Lúc này bên cạnh tế đàn đứng ba hắc bào nhân, toàn thân bao phủ ở trong hắc bào, chỉ có thể nhìn thấy chút ít khuôn mặt già nua khô gầy.
Sau khi mọi người đi vào, cũng không dám nói gì, toàn bộ trầm mặc đứng yên ở dưới tế đàn. Một lão giả chờ giây lát mới mở miệng nói:
- Một lần đi vào năm người, ngồi xếp bằng ở trên tế đàn, khu trừ tạp niệm, nếu có bất kỳ dị động gì cũng không cần kinh hoảng, nghi thức thức tỉnh sẽ không thương tổn các ngươi.
Một lão giả Triệu gia vung tay, năm hài đồng đi vào trong tế đàn, những hài đồng này sớm đã được dặn dò, sau khi tiến vào không có lộn xộn, riêng phần mình nhắm mắt ngồi xếp bằng.
- Mở ra tế đàn huyết mạch.
Một lão giả quát khẽ, trong tay ba lão giả có huyền lực sáng lên, huyền lực ly thể bắn vào trong tế đàn.
- Huyền lực ly thể! Hồn Đàm cảnh!
Lục Ly kinh hãi, hắn không hiểu tu luyện lắm, nhưng không có nghĩa là hắn không rõ huyền lực ly thể là ký hiệu của Hồn Đàm cảnh, trong thần miếu lại có ba cường giả Hồn Đàm cảnh.
Huyền Vũ cảnh là ký hiệu của gia tộc nhất phẩm, Thần Hải cảnh là gia tộc nhị phẩm, Hồn Đàm cảnh lại là ký hiệu của gia tộc tam phẩm.
Ở Bắc Mạc, các thế lực đều có đẳng cấp rõ ràng, phân chia cấp bậc rất đơn giản, chỉ xem gia tộc có bao nhiêu cường giả.
Lục Ly sợ tiểu thú màu trắng giả vờ, tay vung vẩy bao bố, tiểu thú màu trắng mơ hồ mở mắt, liếc nhìn Lục Ly, bản năng có chút hoảng sợ, lông bờm dựng đứng, giống như một con sư tử nhỏ.
Bất quá khi nó thấy răng thú trên cổ Lục Ly, mắt lại cong thành hình nguyệt nha, nhìn Lục Ly vẫy đuôi mừng rỡ...
- Dựa vào, đây là Huyền thú gì? Tại sao giống như một con chó con vậy?
Lục Ly hết chỗ nói rồi, nhìn đôi mắt lấy lòng kia, hắn cắn răng cột bao bố lại, đuổi theo đám người Liễu Ngọc, trở về chỗ Liễu Di.
Liễu Ngọc nói tình huống vừa rồi, lại đưa linh thảo cho Hồng lão, Hồng lão quan sát một lúc, cực kỳ khẳng định nói:
- Thật là Thất Diệp Thiên Vân Thảo, linh dược ngũ phẩm, đáng tiếc quá nhỏ, phỏng chừng mới sinh trưởng không bao lâu. Ân... lần này Lục Ly ngươi lập xuống công lớn, sau khi trở về có thể trở thành khách khanh chính thức, chiến công của ngươi cũng sẽ được đổi thành điểm cống hiến.
- Đa tạ Hồng lão!
Mặc dù Hồng lão chỉ là một chấp sự Ngoại đường của Liễu gia, bất quá ở Liễu gia mấy chục năm, địa vị rất cao, nếu hắn nói như vậy, thì sẽ không có vấn đề.
Bên ngoài bầy sói còn chưa rút lui, Hồng lão lệnh mọi người vào sâu trong sơn động, như vậy khí tức sẽ không quá nồng nặc, nói không chừng bầy sói sẽ nhanh chóng thối lui.
Vào bên trong, những Thạch Thử kia lại không dám tiếp tục công kích, lối đi nhỏ kia vẫn bị lấp kín. Hồng lão ý bảo mọi người dừng lại, phái Liễu Ngọc và một người khác đi dò xét hai lối nhỏ khác, lúc này hắn mới mượn tia sáng yếu ớt, nhìn Liễu Di nói:
- Tiểu thư, lần này rất không bình thường, nhiều Lang Vương lao ra như vậy, lần này gia tộc tổn thất rất nặng, chẳng lẽ trong cốc không có cường giả gia tộc trấn thủ?
- Không biết!
Trong sơn động, sắc mặt của Liễu Di rất khó coi, nàng về gia tộc mang đến ba trăm võ giả, lúc đầu trong doanh trại cũng có mấy trăm võ giả. Nhìn tình huống lần này, có thể chạy trốn tuyệt đối không cao hơn trăm người, nếu Thái trưởng lão cũng bị giết chết, như vậy gia tộc tổn thất sẽ rất lớn.
Nàng cau mày nghĩ nghĩ nói:
- Trong cốc hẳn là cường giả các đại gia tộc thay phiên trấn thủ, cũng không biết lần này gia tộc nào trấn thủ? Nếu như không phải xảy ra chuyện, thì chính là cố ý muốn hố chúng ta.
- Hố?
Nội tâm của Lục Ly khẽ động, bên kia có thể là võ giả của Triệu gia và Địch Bá không? Nếu đúng là đám người Địch Bá, thả mấy Lang Vương tới đây hại chết mình, vậy thì dễ hiểu rồi.
Đương nhiên, ở chỗ này suy nghĩ lung tung không có ý nghĩa, đến cùng có phải bị người hại hay không, là phải điều tra qua mới biết được. Bọn họ còn không có chân chính thoát hiểm, phải phá vòng vây trở về thành hoặc chờ cường giả đến giúp.
Lang Vương là Huyền thú nhị phẩm, dưới Thần Hải cảnh gặp phải nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu như mọi người gặp Lang Vương, có chín thành khả năng sẽ chết sạch.
Hai người Liễu Ngọc dò đường trở lại, nhưng không có thu hoạch gì, mọi người chỉ có thể ở trong sơn động đen nhánh tu luyện và đợi chờ.
Lục Ly tới một góc nhỏ ngồi xếp bằng, mới đầu hắn lo lắng tiểu thú làm loạn, nên lặng lẽ mở bao bố ra xem, mơ hồ nhìn thấy tiểu thú lại đang ngủ say, vì vậy hắn mới nhập định tu luyện.
- Rầm rầm rầm!
Cũng không biết trải qua bao lâu, sắc trời sớm đã sáng tỏ, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm mặt đất dao động, Hồng lão mở mắt nhìn Liễu Ngọc nói:
- Liễu Ngọc, đi dò xét xem có chuyện gì.
Liễu Ngọc chạy nhanh đi, lát sau trở lại nói:
- Là người của chúng ta, ta nghe được âm thanh của Vũ ca.
Liễu Vũ!
Đó là đại thống lĩnh của Ngân Lang Vệ Đội, thủ lĩnh vệ đội mạnh nhất Liễu gia. Mọi người nhất thời phấn chấn, toàn bộ phóng ra phía ngoài, ở cửa động quả nhiên nghe được tiếng gầm giận dữ của Liễu Vũ, còn có tiếng tru của Ngân Lang.
- Lục Ly, phá cửa động đi.
Liễu Di hét lớn, Lục Ly thắt bao bố ra sau, giơ Thiên Lân Đao lên chém về phía cửa động.
Bên ngoài sắc trời quả nhiên sáng rồi, một đội Ngân Lang Vệ Đội đang giao chiến với Thiết Thứ Lang, mọi người thấy gương mặt quen thuộc của Liễu Vũ, tất cả đều vui mừng.
- Tiểu thư!
Liễu Vũ thấy Liễu Di thì thở phào nhẹ nhõm, Thiết Thứ Lang vây bên ngoài bị đánh chết hơn phân nửa, Liễu Ngọc cưỡi Ngân Lang chạy như điên đến, mừng rỡ nói:
- Tiểu thư không sao là ta an tâm rồi.
Mắt Liễu Di đỏ lên, nhìn Liễu Vũ hỏi:
- Đám người Thái trưởng lão như thế nào?
- Chết rồi...
Liễu Vũ phẫn nộ, cắn răng nói:
- Triệu gia cố ý thả ra ba con Lang Vương, lão Thái bị Lang Vương cắn chết, gia tộc cũng chết trận ít nhất hơn năm trăm người. Đại trưởng lão đã đi tìm mấy đại gia tộc siêu cấp kia đòi công đạo, nếu như mấy đại gia tộc kia không làm chủ cho chúng ta, chúng ta sẽ mặc kệ Hàn Vân Sơn này.
- Triệu gia!
Đám người Liễu Di và Hồng lão bi phẫn, sắc mặt của Lục Ly cực kỳ khó coi. Ở hắn xem ra, khẳng định là Địch Bá vì giết mình nên giật giây Triệu gia, liên lụy nhiều người chết thảm như vậy, Lục Ly cảm thấy rất áy náy.
- Tiểu thư!
Liễu Vũ suy nghĩ một chút mới nói:
- Đại trưởng lão bảo tất cả võ giả bình thường trở về thành đợi lệnh, lần này mấy đại gia tộc làm chủ giúp chúng ta, chúng ta trở về liền san bằng toàn bộ Triệu gia. Các ngươi về trước đi, ba Lang Vương đã chết, bầy sói cũng bị đánh giết không ít, trên đường hẳn rất an toàn.
- Đúng vậy, san bằng toàn bộ Triệu gia!
Đám người Liễu Di lộ ra sát ý, Liễu Vũ lại trở về tấn công bầy sói. Đợi bầy sói ở phụ cận bị giết sạch, hắn mang theo mười mấy Ngân Lang Vệ Đội chạy như điên, tiếp tục càn quét bầy sói còn lại, tìm kiếm võ giả Liễu gia còn sống sót.
- Trở về!
Liễu Di hét lớn, mang theo mọi người lao xuống núi, Lục Ly trầm mặc đi theo, trong lòng có chút bất an, sợ Liễu Di giận chó đánh mèo.
Này là Lục Ly suy nghĩ nhiều, gần đây Triệu gia và Liễu gia vẫn không ngừng xung đột, đám người Liễu Di cũng không có liên tưởng tới Địch Bá, chỉ trầm mặc trở về.
Chương 52 Tiểu Bạch
Ở dưới chân núi, mọi người tìm được vài thớt chiến mã còn sống, cũng không ngừng nghỉ, một đường chạy như điên trở lại nội thành.
Trở lại Liễu gia đã là trời tối, Liễu Di nổi giận đùng đùng đi đến hậu viện, Hồng lão bảo Lục Ly trở về nghỉ ngơi, mình thì vội vã đi theo.
Trở lại Khách đường, Lục Ly tiến vào tiểu viện của mình, Lục Linh đang ở trong phòng thắp đèn đọc sách, thấy Lục Ly trở lại thì kinh ngạc, nàng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện sao?
Theo đạo lý Lục Ly đi Hàn Vân Sơn, cho dù có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ít nhất cũng phải mấy ngày mới có thể trở về. Nhưng bây giờ chỉ đi hai ngày, Lục Linh thấy Lục Ly mình dính đầy máu, nàng cực kì thông minh, biết đã xảy ra đại sự.
Lục Ly uống một hớp nước, kể lại đầu đuôi sự tình, lại nói ra suy đoán của mình.
Sau khi Lục Linh nghe xong, trong mắt ngưng tụ sát khí, lạnh giọng nói:
- Cho dù chuyện này không phải Địch Bá chủ đạo, khẳng định cũng có liên quan. Lục Ly, sau này có cơ hội, đệ nhất định phải điều tra rõ chuyện này, nếu đúng là Địch Bá làm, diệt cả nhà của hắn.
Sự tình xa như vậy Lục Ly không có tâm tình suy nghĩ, hắn nhớ tới tiểu thú màu trắng ở trong bao bố, nhìn xung quanh không ai, hắn đỡ Lục Linh đi vào phòng, sau đó mở bao bố ra, chỉ tiểu thú màu trắng đang ngủ say nói:
- Tỷ tỷ, đây là tiểu thú gì, tỷ biết không?
Lục Linh cẩn thận quan sát, Lục Ly lại nói tình huống gặp phải tiểu thú, Lục Linh lắc đầu nói:
- Không nhận ra, trong sách mà phụ thân lưu lại có chút miêu tả về Huyền thú cường đại, nhưng không có Huyền thú này. Có lẽ vì Huyền thú này quá nhỏ, vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở?
Ở trong thạch động u ám, Lục Ly không nhìn rõ tiểu thú, lúc này cẩn thận quan sát, càng cảm thấy tiểu thú này bất phàm.
Bộ lông tiểu thú tuyết trắng, nhu thuận xinh đẹp, không có một cây tạp mao. Đầu giống như mèo, bất quá trên đầu có lông bờm xinh đẹp, nhìn giống như một con sư tử nhỏ, trong lông bờm có hai cái sừng nhỏ màu đen, còn chưa dài ra nên bị lông bờm che phủ.
Móng vuốt của tiểu thú cực kỳ xinh đẹp, còn phản xạ hàn quang, phỏng chừng rất sắc bén. Lục Ly nghĩ đến tốc độ của tiểu thú thì âm thầm kinh hãi, nếu lúc ấy tiểu thú này cho một vuốt, nói không chừng hắn sẽ mất một miếng thịt.
Lục Linh cau mày hỏi thăm:
- Đệ nói tiểu thú nhìn chằm chằm răng thú của đệ? Trong mắt rất sợ hãi, lại có chút nóng bỏng?
Lục Ly gật đầu, sau đó lại bổ sung:
- Tỷ tỷ, lúc đệ luyện hóa thuốc chữa thương, răng thú sẽ sáng lên, hơn nữa khi đó thương thế sẽ đóng vảy rất nhanh.
- Còn có chuyện như vậy?
Lục Linh cau mày, cẩn thận đánh giá vòng răng thú, gật đầu nói:
- Xem ra răng thú này là một dị bảo, tiểu thú bởi vì răng thú, cho nên mới nguyện ý đi theo đệ. Phụ thân ở thời điểm đệ sinh ra đã đeo răng thú lên, hẳn là biết lai lịch của nó.
- Dị bảo?
Lục Ly nhìn răng thú, cũng không thấy có gì kỳ lạ, đây chỉ là một cái răng thú bình thường, lớn bằng ngón út, theo lý thuyết không phải hàm răng của Huyền thú cường đại, Huyền thú càng cường đại, hình thể sẽ càng lớn.
- Sau này đệ không thể bại lộ răng thú này.
Lục Linh xoay người đi vào phòng, lấy ra một cái túi vải, đưa cho Lục Ly nói:
- Cất răng thú ở trong bao vải, bình thường giấu ở trong quần áo, không nên để người nhìn thấy.
- Xích xích…
Đúng lúc này, tiểu thú màu trắng mở mắt, nó nhìn chằm chằm răng thú và không ngừng kêu, trong mắt hoảng sợ, nhưng con ngươi lại lấp lánh, thoạt nhìn rất khát vọng.
- Quả nhiên là bởi vì răng thú, răng thú này rốt cuộc là hàm răng của Huyền thú gì?
Lục Ly kinh nghi, đáng tiếc phụ thân mất tích, không ai nói cho hắn biết lai lịch của răng thú. Hắn trầm ngâm một lúc, mới bỏ răng thú vào túi nhỏ đeo lên, còn dây chuyền thì kéo dài một ít, giấu vào trong quần áo.
Răng thú bị cất, tiểu thú lập tức an tĩnh lại, nó tò mò quan sát bốn phía, phe phẩy cái đuôi ngắn ngủn vây quanh Lục Ly. Nhưng ánh mắt nhìn Lục Linh lại rất lạnh nhạt, thái độ hoàn toàn bất đồng như với Lục Ly.
- Lục Ly!
Lục Linh không thèm để ý, ngược lại có một hưng phấn nói:
- Tiểu thú này rất có thể là Huyền thú tam phẩm, bất quá mới sinh không bao lâu, đệ phải đối đãi nó thật tốt, sau này nó có thể sẽ thành một trợ lực của đệ.
Tiểu thú màu trắng mới sinh ra không lâu, đã có tốc độ tương đương Thần Hải cảnh, như vậy sau khi lớn lên còn sẽ thế nào? Hơn nữa linh trí của nó cực kỳ cao, linh trí của Huyền thú cấp thấp không có khả năng cao như vậy, rất có thể là Huyền thú tam phẩm.
Huyền thú tam phẩm, đó là Huyền thú có thể sánh bằng Hồn Đàm cảnh, một khi trưởng thành, có thể đối kháng Hồn Đàm cảnh bình thường.
- Huyền thú tam phẩm!
Lục Ly âm thầm mừng rỡ, Huyền thú là có thể thuần hóa. Tỷ như Ngân Lang Vệ Đội của Liễu gia, bọn họ cưỡi Ngân Lang nhất định phải thuần hóa từ nhỏ, tốc độ như gió, chiến lực có thể so với Huyền thú nhất phẩm.
- Tiểu gia hỏa, tới!
Lục Ly khom người đưa tay, tiểu thú màu trắng rất thân mật nhảy lên tay Lục Ly. Tiểu thú này quá nhỏ, chỉ lớn bằng một nắm tay, nó ngửa đầu lấy lòng nhìn Lục Ly, tựa như một con mèo nhỏ khả ái.
Lục Ly đưa tay khẽ vuốt lông bờm của tiểu thú, nó thoải mái híp mắt, lại ở trong tay Lục Ly ngủ thϊế͙p͙ đi.
- Ngươi toàn thân tuyết trắng, vậy gọi ngươi là Tiểu Bạch đi!
Lục Ly nhét tiểu thú vào một góc, sau đó xoay người đi tắm.
Chờ hắn tắm xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tổng quản Khách đường phái người đưa thức ăn tới, còn mang theo lời của Thành Khuất... Nói Lục Ly nghỉ ngơi thật tốt, có việc ngày mai lại nói.
Lục Ly vui vẻ ăn cơm, sau khi ăn no hắn mới nhớ tới tiểu thú, bế tiểu thú đặt lên bàn, nói:
- Tiểu Bạch, đói bụng không? Ăn chút gì đi, thích ăn cái gì.
Lục Linh ngồi ở một bên mỉm cười nhìn tiểu thú, hôm nay Liễu gia đưa tới bữa tối rất phong phú, rất nhiều thịt, tiểu thú hẳn sẽ rất thích?
Chương 53 Luyện huyết đan
- Xích xích!
Tiểu thú nhìn lướt qua lại khinh thường lắc đầu, không có ý muốn ăn. Lục Ly và Lục Linh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có chút kinh ngạc, tiểu thú này không ăn thịt, chẳng lẽ ăn cỏ?
Lục Ly đứng dậy tìm mấy cây củ cải trắng đưa tới, tiểu thú càng thêm khinh thường, xoay người nhảy xuống bàn, tiếp tục chui vào trong góc ngủ.
- Cái gì cũng không ăn?
Lục Ly mở trừng hai mắt, nghi ngờ nhìn về phía Lục Linh, nàng suy nghĩ một chút mới nói:
- Có lẽ tiểu thú này phẩm cấp tương đối cao, cho nên ăn khá đặc thù. Ngày mai tìm những vật khác cho nó thử, bây giờ đêm đã khuya rồi, đệ nghỉ ngơi sớm đi.
- Vâng.
Lục Ly bất đắc dĩ đứng dậy, ôm tiểu thú trở lại gian phòng của mình. Mặc dù tiểu thú này biểu hiện rất nhu thuận, nhưng vạn nhất thú tính phát tác, tổn thương Lục Linh thì làm sao bây giờ?
Thả tiểu thú ở trong phòng, Lục Ly ngồi xếp bằng tu luyện, tới nửa đêm mới đi ngủ.
- Ken két...
Lúc hừng đông, Lục Ly bị âm thanh kỳ dị làm cho thức tỉnh. Hắn ngồi dậy men theo thanh âm tìm kiếm, sau khi nhìn lướt qua, tóc gáy liền dựng đứng, mắt mở thật to, tựa như ban ngày gặp ma.
Hắn thấy tiểu thú đứng ở trên mặt đất, đang gặm ăn Thiên Lân Đao, chỗ gãy của Thiên Lân Đao đã bị nó gặm mấy miếng.
Thiên Lân Đao, đó là Huyền khí Địa giai!
Cho dù đã hỏng, còn gãy một đoạn, nhưng chất liệu cực kỳ đặc thù, Lục Ly chém giết nhiều Thiết Thứ Lang như vậy cũng không có chút trầy xước, có thể thấy được Thiên Lân Đao cứng rắn.
Hiện tại tiểu thú màu trắng lại gặm Thiên Lân Đao ăn?
Lục Ly hoảng hốt cho rằng mình đang nằm mơ, hung hăng bấm bắp đùi một cái, xác định không phải đang mơ, hắn vội vàng nhảy dựng lên quát:
- Tiểu Bạch, dừng tay, không... ngừng miệng!
Tiểu Bạch thấy Lục Ly tỉnh lại, lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi lấy lòng chạy tới. Lục Ly cầm Thiên Lân Đao lên, thấy chẳng qua là bị gặm một miếng nhỏ, thì thở phào nhẹ nhõm, bây giờ thanh đoạn đao này rất trọng yếu với hắn, có thể gia tăng mấy thành chiến lực.
- Kẹt...
Cửa phòng đẩy ra, Lục Linh sớm đã thức dậy, nàng nghi hoặc nhìn Lục Ly hỏi:
- Mới sáng sớm đệ đã kêu la gì thế?
- Tỷ tỷ, tỷ xem!
Lục Ly giương Thiên Lân Đao lên, chỉ vào Tiểu Bạch nói:
- Tiểu Bạch gặm Thiên Lân Đao mất một góc.
- Ách...
Lục Linh kinh dị, nàng và Lục Ly nhìn Tiểu Bạch, đều cảm giác giống như nhìn một con mãnh thú.
Vật nhỏ này lại có thể gặm Thiên Lân Đao, nếu như cho nó cắn vào cổ một cái, không phải sẽ lập tức mất mạng sao.
- Quả nhiên là Huyền thú cao cấp!
Đôi mắt Lục Linh phát sáng, nói:
- Lục Ly, đệ không phải nói đệ lấy được rất nhiều điểm cống hiến sao? Lát nữa đi tìm Thành Khuất, sau đó tới Binh Khí Đường đổi Huyền khí hỏng. Tiểu Bạch muốn ăn cái gì, thì cho nó ăn cái đó, chỉ cần nó có thể nhanh chóng trưởng thành, cho dù để nó ăn Thiên Lân Đao cũng không sao!
Chỉ là một thanh đoạn đao tính là gì? Chỉ cần Tiểu Bạch có thể trưởng thành, kia sẽ là một trợ lực cực kỳ cường đại.
- Vâng!
Lục Ly tự nhiên biết đạo lý này, hắn cất Thiên Lân Đao, đứng dậy đi rửa mặt, qua loa ăn chút điểm tâm, không đợi hắn tìm Thành Khuất, người sau đã chủ động tìm tới cửa.
- Lục Ly, ngươi hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ đã là khách khanh chính thức của Liễu gia rồi.
Thành Khuất đưa tới một lệnh bài màu trắng, hắn chỉ vào lệnh bài nói:
- Ngươi vận chuyển huyền lực thử xem, trong này có ghi chép điểm cống hiến ngươi lấy được ở Hàn Vân Sơn.
Lục Ly vận chuyển huyền lực, lệnh bài màu trắng quả nhiên sáng lên một chữ ""Khách"", phía sau còn có một loạt con số.
Thành Khuất có chút ước ao giải thích:
- Lục Ly, lần này các ngươi tìm được một cây linh dược ngũ phẩm, ngươi lập công đầu, cho nên nhận được một ngàn một trăm điểm cống hiến. Còn có ngươi chiến đấu dũng mãnh, Di tiểu thư và Hồng lão đã báo lên gia tộc, ban cho ngươi ba trăm điểm cống hiến. Tiểu tử, ngươi rất không tệ, vừa mới gia nhập gia tộc thì được hơn một ngàn điểm cống hiến, người khác cho dù dùng một hai năm cũng không thể tích lũy nhiều như vậy.
Lục Ly âm thầm gật đầu, Liễu Di và Hồng lão không có lừa gạt hắn, đổi Thất Diệp Thiên Vân Thảo thành điểm cống hiến cho hắn, hắn trầm ngâm chốc lát mới hỏi:
- Điểm cống hiến có thể đổi cái gì?
- Cái gì cũng có thể đổi!
Thành Khuất giải thích:
- Chỉ cần điểm cống hiến của ngươi đủ, ngay cả Địch Long bộ lạc cũng có thể mua lại. Ta nhớ một bộ lạc hình như là mười vạn điểm cống hiến? Cũng chính là nói nếu ngươi có mười vạn điểm cống hiến, thì gia tộc có thể giúp ngươi trở thành tộc trưởng của Địch Long bộ lạc.
Sau đó Thành Khuất lại bổ sung:
- Huyền khí, đan dược, huyền kỹ, bí tịch, linh tài, thậm chí vị trí Đường chủ cũng có thể đổi. Tỷ như vị trí này của ta, chỉ cần điểm cống hiến của ngươi đạt tới một vạn, ngươi có thể đổi lấy.
Lục Ly liên tục nói không dám, sau đó Thành Khuất dặn dò hắn trong khoảng thời gian này ở trong Khách đường, đừng nên rời khỏi Liễu gia. Có lẽ Triệu gia và Liễu gia sẽ khai chiến, một vị trưởng lão Nội đường của Liễu gia đã hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu, tùy thời khai chiến với Triệu gia.
Lục Ly không có chuyện gì tự nhiên sẽ không ra ngoài, hắn còn ước gì yên lặng ở trong Khách đường tu luyện một đoạn thời gian, hắn có nắm chắc ung dung tu luyện tới Huyền Vũ cảnh đỉnh phong.
Đợi Thành Khuất rời đi, Lục Ly nhìn Lục Linh nói:
- Tỷ tỷ, điểm cống hiến này nên dùng như thế nào? Nếu không đi đổi huyền kỹ? Một thanh Huyền khí chân chính? Lấy Thiên Lân Đao cho Tiểu Bạch ăn?
- Không được!
Lục Linh cực kỳ quả quyết nói:
- Lục Ly, huyền kỹ cấp thấp kỳ thực trừ đẹp mắt ra, thì không có ý nghĩa quá lớn. Còn không bằng đệ đi đổi một ít đan dược cao cấp gia tăng lực lượng, còn Huyền khí ta thấy tạm thời không cần đổi, giúp Tiểu Bạch tìm chút Huyền khí hỏng là được rồi.
- Đan dược cao cấp tăng lực lượng?
Lục Ly không ngốc, một thoáng đã rõ ràng ý tứ của Lục Linh. Ở Hàn Vân Sơn, hắn nhìn thấy rất nhiều võ giả Huyền Vũ cảnh đều có huyền kỹ hoa lệ, nhưng lực công kích lại không cường đại bằng hắn, thậm chí hắn có nắm chắc dễ dàng đánh bại Huyền Vũ cảnh hậu kỳ.
Chương 54 Phạt Thiết Thú
- Lực lượng tuyệt đối có thể nghiền ép tất cả huyền kỹ xinh đẹp!
Lục Ly mang theo Tiểu Bạch rời Khách đường, hơn nữa cẩn thận bỏ Tiểu Bạch vào trong bao bố. Tiểu Bạch là Huyền thú cao cấp, vạn nhất bị người mơ ước, sẽ có đại phiền toái.
Hắn tìm người hỏi thăm vị trí của Đan Dược Đường, sau khi trình lệnh bài, hắn hỏi thăm lão giả trấn thủ nơi này.
- Đan dược tăng cường lực lượng?
Lão giả giải thích một phen, Lục Ly có chút đau lòng, Liễu gia có ba loại đan dược gia tăng lực lượng: một loại là Tôi Thể Đan, đan dược cấp thấp nhất, rất tiện nghi, năm điểm cống hiến một viên, trên người hắn còn có mấy viên chưa dùng. Một loại là Luyện Huyết Đan Nhân giai ngũ phẩm, dược lực mạnh hơn Tôi Thể Đan mấy lần, một viên cần ba mươi điểm cống hiến. Còn dư lại một loại là Địa giai nhất phẩm Hóa Huyết Đan, nhưng lấy điểm cống hiến của Lục Ly, một viên cũng không đổi được...
Đan dược, huyền khí, bí tịch, Bắc Mạc đều chia làm ba cấp thiên địa nhân, mỗi cấp cửu phẩm, gia tộc tam phẩm giống như Liễu gia, binh khí đan dược bí tịch cao cấp nhất phỏng chừng chỉ có Địa giai.
Lục Ly suy nghĩ một chút mới cắn răng nói:
- Giúp ta đổi hai mươi viên Luyện Huyết Đan.
- Người trẻ tuổi!
Lão giả giải thích:
- Đan dược tôi thể, dùng quá nhiều dược lực sẽ suy giảm, ngươi một lần đổi hai mươi viên, rất có thể sẽ lãng phí hơn phân nửa. Hơn nữa võ giả tu luyện, huyền lực và cảnh giới mới là căn bản, nhục thân cường đại không có ý nghĩa quá lớn.
Lão giả nói những thứ này Lục Ly đều hiểu, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn Luyện Huyết Đan. Lão giả bất đắc dĩ giúp hắn đổi hai mươi viên Luyện Huyết Đan, sau đó dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Lục Ly rời đi...
Lục Ly đi vài bước đã tới Binh Khí Đường, nơi đây vẫn là Hạ lão trấn thủ. Thấy Lục Ly, hắn hơi nhướng mày, bất quá sau khi Lục Ly lấy lệnh bài ra, trên mặt hắn lộ ra dị sắc, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu tử, lúc này mới mấy ngày, ngươi đi đâu lấy được nhiều điểm cống hiến như vậy?
Lục Ly nhếch miệng cười cười, tùy ý giải thích vài câu, sau đó chắp tay nói:
- Đại nhân, ta muốn đi chỗ lần trước, đổi một ít Huyền khí hỏng.
- Huyền khí hỏng?
Hạ lão nhìn Lục Ly như nhìn tên điên, vì sao Huyền khí quý giá? Đó là vì có thể gia tăng chiến lực của võ giả, Huyền khí hỏng đã không phải là Huyền khí rồi, lấy làm gì? Lục Ly không phải có một thanh Thiên Lân Đao rồi sao?
Lục Ly cũng không giải thích, Hạ lão mở cửa các, tùy ý khoát tay nói:
- Vào đi, thích cái gì thì mang ra.
Bên trong đều là Huyền khí hỏng, Hạ lão chẳng buồn để ý, để Lục Ly một người đi vào tìm kiếm.
Sau khi Lục Ly tiến vào, thì bắt đầu tìm kiếm, bất quá hắn chỉ làm bộ. Đợi Hạ lão về chính sảnh, hắn mới thả Tiểu Bạch ra, chỉ Huyền khí hỏng chất đầy mặt đất nói:
- Tiểu Bạch, ngươi thích ăn cái nào? Cứ chọn đi!
- Xích xích…
Ánh mắt Tiểu Bạch sáng lên, hai móng vuốt nhỏ nắm một thanh chủy thủ chỉ muốn gặm. Lục Ly vội vàng ngăn nó lại, cầm lấy chủy thủ, sau đó bảo Tiểu Bạch tiếp tục tìm kiếm.
Không phải binh khí nào Tiểu Bạch cũng ăn, nó chuyển động mấy bước lại tìm được một thanh đoạn kiếm. Lục Ly một đường đi theo nó, cầm lên vài chục thanh binh khí, Tiểu Bạch cũng không có ý dừng lại, loay hoay tìm kiếm.
Rất nhanh Lục Ly đã ôm hơn hai mươi thanh binh khí hỏng, hắn bảo Tiểu Bạch vào trong bao bố. Tiểu Bạch cực kỳ thông minh, rất nghe lời Lục Ly... nhanh chóng chui vào trong bao bố.
- Ngươi lấy nhiều binh khí hỏng như vậy làm gì?
Đợi Lục Ly ôm hơn hai mươi thanh binh khí hỏng đi vào đại sảnh, Hạ lão hồ nghi nhìn hắn hỏi.
Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Ta muốn học luyện khí...
Hạ lão trợn mắt, luyện khí dễ học như vậy sao? Liễu gia lớn như thế, nhưng chỉ có ba Luyện Khí Sư, hơn nữa đều là Luyện Khí Sư cấp thấp, chỉ có thể luyện chế Huyền khí Nhân giai, tiểu tử ngốc này cầm Huyền khí hỏng về đã muốn học luyện khí.
Hắn chẳng muốn nói nhảm với Lục Ly, nhìn thoáng qua một chút, tính toán nói:
- Những binh khí này đều là Huyền khí Nhân giai, có năm thanh Huyền khí Nhân giai bát phẩm, tất cả năm trăm điểm cống hiến.
- Năm trăm điểm...
Lục Ly tổng cộng chỉ có một ngàn bốn trăm điểm cống hiến, thoáng cái dùng một ngàn mốt, hắn có chút đau lòng, bất quá nghĩ đến Tiểu Bạch, hắn cắn răng đưa lệnh bài tới.
Hạ lão trừ năm trăm điểm cống hiến, trên lệnh bài của Lục Ly chỉ còn ba trăm. Hắn ôm một đống Huyền khí hỏng trở lại Khách đường, trên đường ai nhìn thấy hắn cũng giống như nhìn quái vật.
Tiến vào phòng của mình, hắn nhét Huyền khí hỏng vào một góc, thả Tiểu Bạch ra, nhếch miệng cười nói:
- Ăn đi, muốn ăn cái gì cứ ăn.
- Xích xích…
Tiểu Bạch hưng phấn lao tới, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Ly, vài ngụm liền nuốt một thanh đoản kiếm vào bụng.
Tiểu Bạch chỉ ăn mũi kiếm, không có ăn chuôi kiếm, hơn nữa sau khi ăn xong còn chưa đủ, lại đánh tới môt cây chủy thủ.
- Chẳng lẽ đây là Phạt Thiết Thú?
Lục Linh đang cầm một quyển cổ thư đi đến, nhìn một lúc lại lắc đầu nói:
- Trong sách ghi chép Phạt Thiết Thú kia thân như cự ngưu, đầu có sừng lớn, toàn thân đen nhánh như than, lấy thiết làm thức ăn, bài tiết vật cứng rắn như cương. Tiểu thú này quá nhỏ, hơn nữa toàn thân bạch mao, không giống như Phạt Thiết Thú.
- Không phải Phạt Thiết Thú!
Lục Ly nhìn mấy lần, rất xác định nói:
- Phạt Thiết Thú là Huyền thú ngũ phẩm, Huyền thú phẩm cấp càng cao càng cường đại, hình thể cũng sẽ càng lớn. Cho dù vừa mới sinh ra ít nhất cũng có thể so với mãnh hổ? Tiểu Bạch nhỏ như vậy, làm sao có thể là Huyền thú ngũ phẩm?
Lục Linh cũng thấy không có khả năng.
Huyền thú cường đại, cho dù mới sinh ra, hình thể cũng không có khả năng nhỏ như vậy. Bên kia sau khi Tiểu Bạch ăn hai thanh binh khí, liền tìm một góc nằm ngủ.
Lục Linh không để ý nữa, bảo Lục Ly đi tu luyện, để thực lực trở nên mạnh mẽ, ứng phó vài ngày sau đi thức tỉnh huyết mạch.
- Tu luyện, luyện hóa Luyện Huyết Đan!
Chương 55 Tế đàn huyết mạch
Lục Ly không biết tình huống bên ngoài, hắn thoải mái ngủ một giấc, sáng sớm đã thức dậy, nhìn thoáng qua Tiểu Bạch còn đang ngủ say, bất đắc dĩ lắc đầu.
Gần đây Tiểu Bạch đã gặm ăn bảy tám thanh binh khí, ăn xong thì ngủ, ngủ dậy lại ăn, Lục Ly ném toàn bộ Huyền khí hỏng ở trong góc tùy tiện nó ăn, không đi quản làm gì.
Ăn điểm tâm xong, Lục Ly nhìn Lục Linh nói:
- Tỷ tỷ, đệ đi thần miếu đây.
- Ân!
Lục Linh mỉm cười gật đầu:
- Đệ nhớ kỹ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được hoảng hốt. Nếu như thức tỉnh huyết mạch cường đại, bị người chiêu dụ cũng đừng để ý tới, về trước rồi hãy nói.
- Đệ nhớ rồi!
Lục Ly cõng Thiên Lân Đao sải bước đi ra ngoài, ra khỏi tây môn hắn đường vòng đi cửa nam, thần miếu vốn ở phía nam quảng trường.
- Ồ?
Đi đến cửa nam, hắn phát hiện cửa nam của Liễu gia mở rộng, một đội Ngân Lang Vệ Đội hội tụ, Hồng lão và Liễu Ngọc đều có mặt.
- Lục Ly!
Hồng lão rất thân thiện, ở thật xa liền cười chào hỏi, ánh mắt Liễu Ngọc nhìn Lục Ly cũng hiền hòa hơn nhiều, Ngân Lang Vệ Đội còn lại cũng gật đầu thăm hỏi.
Lục Ly mỉm cười chắp tay, Hồng lão quan tâm nói:
- Mới sáng sớm ngươi đã muốn đi đâu? Gần đây trong thành không bình tĩnh, ngươi tốt nhất ít ra ngoài gia tộc.
Lục Ly trầm ngâm, quyết định ăn ngay nói thật, dù sao qua hôm nay Liễu gia có thể sẽ phá lệ đánh giá cao hắn, hắn giải thích:
- Nửa tháng trước, ta đẩy được đại môn của thần miếu, nên hôm nay chuẩn bị đi thử thời vận.
- Vậy sao?
Hồng lão và mọi người kinh ngạc, có thể đẩy được đại môn của thần miếu, ít nhất đại biểu có hy vọng thức tỉnh huyết mạch.
Chiến sĩ huyết mạch, đó là chiến sĩ cường đại nhất Bắc Mạc, bất kỳ võ giả nào thức tỉnh huyết mạch, chỉ cần không chết non, thì tương lai nhất định có thể trở thành bá chủ, ngạo thị quần hùng.
- Ngươi chờ một chút!
Hồng lão dặn dò nói:
- Chúng ta cũng đi thần miếu, lần này gia tộc có tám hài đồng đẩy được đại môn của thần miếu, lát nữa ngươi theo chúng ta cùng đi thần miếu.
- Vâng!
Lục Ly gật đầu, đi theo võ giả Liễu gia, an toàn được bảo đảm, sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.
Sau một lúc lâu, Di tiểu thư cưỡi Ngân Lang, mang theo mấy hài đồng đi tới, tổng cộng có năm nam hài, ba nữ hài, bị mấy nam tử nắm tay, khuôn mặt hồng hào, cực kỳ hưng phấn.
- Lục Ly, sao ngươi lại ở đây?
Liễu Di thấy Lục Ly thì hỏi thăm, Hồng lão giải thích cho nàng biết, đôi mắt của Liễu Di phát sáng. Lục Ly này thể chất biến thái, lại có thể đẩy ra đại môn của thần miếu, nói không chừng thật có thể thức tỉnh huyết mạch?
- Đi thôi!
Hiện tại nói cái gì cũng quá sớm, hàng năm có mấy ngàn người tiến vào thần miếu, nhưng một cái cũng không thể thức tỉnh huyết mạch, thậm chí ngay cả huyết mạch cấp thấp cũng không thể thức tỉnh...
Một nhóm người chậm rãi đi về phía thần miếu, thời điểm tới gần thần miếu, sắc mặt đám người Liễu Di đều khó coi, trên người đằng đằng sát khí.
- Người Triệu gia!
Ánh mắt Lục Ly đảo qua, phát hiện một đám võ giả mặc chiến giáp màu xanh, sắc mặt không khỏi lạnh xuống. Xem ra Triệu gia cũng có hài đồng muốn tiến vào thần miếu, trong đám võ giả có chừng mười hài tử, khuôn mặt đều đỏ bừng, trông rất kích động.
Cách đó không xa còn có một vài người khác, cộng dồn lại chừng hơn bốn mươi hài tử. Toàn bộ tới thức tỉnh huyết mạch, đều là hài đồng năm sáu tuổi, chỉ có Lục Ly mười lăm tuổi...
Mỗi tháng thần miếu sẽ mở ra tế đàn huyết mạch, phàm là người có thể đẩy được đại môn của thần miếu, đều có thể đi vào thức tỉnh huyết mạch.
Hôm nay là ngày hộ tống con cháu các gia tộc tới thức tỉnh huyết mạch, Liễu Di và người Triệu gia đều rất khắc chế, cũng không có phát sinh xung đột. Mọi người lẳng lặng đợi chờ, gần nửa canh giờ sau, đại môn của thần miếu rốt cục mở ra.
- Người đẩy được đại môn của thần miếu, có thể đi vào thức tỉnh huyết mạch, người đi cùng không được vượt quá ba người.
Lão giả hắc bào lạnh nhạt nói, Liễu Di và Hồng lão Liễu Ngọc mang theo mấy hài tử đi vào thần miếu, Liễu Di nhìn Lục Ly gật đầu, hắn cũng đi theo vào.
Gia tộc còn lại dồn dập đi ra ba người, dẫn đội tiến vào thần miếu, sau khi tiến vào thần miếu đều rất thành thật, không có bất luận kẻ nào dám xằng bậy. Xằng bậy ở trong thần miếu, chỉ mang đến cho gia tộc mình tai hoạ ngập đầu.
Thần miếu cũng không lớn, bên trong ánh sáng u ám, trên vách tường cổ xưa có ánh nến lập lòe, mọi người tiến vào một đại sảnh rộng rãi, trong đại sảnh có một tế đàn to lớn.
Trên tế đàn có các loại hoa văn và phù văn thần bí, rất rườm rà và thâm ảo, làm cho Lục Ly hoa cả mắt.
Lúc này bên cạnh tế đàn đứng ba hắc bào nhân, toàn thân bao phủ ở trong hắc bào, chỉ có thể nhìn thấy chút ít khuôn mặt già nua khô gầy.
Sau khi mọi người đi vào, cũng không dám nói gì, toàn bộ trầm mặc đứng yên ở dưới tế đàn. Một lão giả chờ giây lát mới mở miệng nói:
- Một lần đi vào năm người, ngồi xếp bằng ở trên tế đàn, khu trừ tạp niệm, nếu có bất kỳ dị động gì cũng không cần kinh hoảng, nghi thức thức tỉnh sẽ không thương tổn các ngươi.
Một lão giả Triệu gia vung tay, năm hài đồng đi vào trong tế đàn, những hài đồng này sớm đã được dặn dò, sau khi tiến vào không có lộn xộn, riêng phần mình nhắm mắt ngồi xếp bằng.
- Mở ra tế đàn huyết mạch.
Một lão giả quát khẽ, trong tay ba lão giả có huyền lực sáng lên, huyền lực ly thể bắn vào trong tế đàn.
- Huyền lực ly thể! Hồn Đàm cảnh!
Lục Ly kinh hãi, hắn không hiểu tu luyện lắm, nhưng không có nghĩa là hắn không rõ huyền lực ly thể là ký hiệu của Hồn Đàm cảnh, trong thần miếu lại có ba cường giả Hồn Đàm cảnh.
Huyền Vũ cảnh là ký hiệu của gia tộc nhất phẩm, Thần Hải cảnh là gia tộc nhị phẩm, Hồn Đàm cảnh lại là ký hiệu của gia tộc tam phẩm.
Ở Bắc Mạc, các thế lực đều có đẳng cấp rõ ràng, phân chia cấp bậc rất đơn giản, chỉ xem gia tộc có bao nhiêu cường giả.
Bình luận facebook