-
Chương 566-570
Chương 566 Thế giới Lục Ải Nhân
Khương Khinh Linh từng dặn dò, chuyện của Lục Ly chính là chuyện của nàng, chỉ cần không quá phận, hết thảy đều do Lục Ly làm chủ.
Hiện tại địa vị Khương Khinh Linh ở Linh Lung Các rất cao, một là bởi vì nàng là con gái độc nhất của các chủ Linh Lung Các, hai là bởi vì tốc độ tu luyện của Khương Khinh Linh. Tốc độ tu luyện của nàng khiến ngay cả các trưởng lão Linh Lung Các đều bị dọa sợ, vị đại tiểu thư này mà cứ tiếp tục tu luyện như vậy, Địa Tiên Cảnh hoàn toàn ở trong tầm tay.
Tiếp sau Lục Ly mới nói đến chuyện thứ hai, hắn muốn làm ăn với Linh Lung Các, muốn bán lại linh tài dư thừa ở Bắc Mạc cho Linh Lung các, sau đó lại từ Linh Lung Các mua sắm các loại linh tài cần thiết.
Đây là chuyện hai bên cùng có lợi, Khương Hoằng tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Linh Lung Các nắm trong tay Linh Lung thương hội, ở Bạch Vân Thành cũng thiết lập phân hội, Khương Hoằng lập tức phái người gọi tổng quản phân hội Khương Hoa tới, dẫn tiến cho Lục Ly. Cũng biểu thị về sau hết thảy giao dịch đều có thể tìm vị Khương Hoa này, đồ bán ra tính theo giá cả Trung Châu, mua đồ ở Linh Lung thương hội sẽ được giảm còn tám mươi phần trăm.
Mặt mũi cấp đủ, tương đương với chắp tay đưa cho Lục Ly không ít Huyền Tinh. Mới đầu Lục Ly tỏ ý cự tuyệt, Khương Hoằng lại khẽ cười nói chỉ cần là khách quý của Linh Lung Các đều có thể hưởng thụ đãi ngộ tương tự, không tính là gì. Thậm chí không cần xin chỉ thị mặt trên, chính bản thân Khương Hoằng đã có được quyền hạn như thế.
Lục Ly thấy vậy liền không cự tuyệt nữa, lại hàn huyên một phen xác định chi tiết hợp tác, sau đó Lục Ly mua một nhóm đan dược tu luyện Huyền lực, Hồn Tinh rồi mang theo Minh Vũ trở về. Đồng thời hắn đưa ra một tờ danh sách, gồm các loại linh tài chủ yếu cần cho tu luyện Quân Hầu Cảnh như Thăng Long Thảo, Thiên Chưởng Diệp…, nói lần sau tới sẽ trực tiếp mua sắm.
Lần này hắn không mang tới quá nhiều linh tài và Huyền Tinh, chuyện giao dịch vặt vãnh này hắn cũng không muốn quản, về sau chỉ cần để Minh Vũ tới giao dịch là được.
Khương Hoằng và Khương Hoa đích thân đưa tiễn Lục Ly tới truyền tống trận, chờ sau khi hai người truyền tống đi rồi, Khương Hoa mới nghi hoặc hỏi dò:
- Hoằng trưởng lão, giảm còn tám mươi phần trăm, như thế làm gì hợp với quy củ. Bây giờ Lục Ly cũng đã không còn là con em Lục gia, làm vậy không tiện giải thích với phía Trưởng Lão Đường.
- Không cần ngươi đi giải thích.
Khương Hoằng lành lạnh nhìn Khương Hoa một cái nói:
- Ngươi là đứa ngu có mắt không tròng, Lục Ly chính là người được tiểu thư coi trọng. Tiểu thư nhìn người rất chuẩn, chỉ cần Lục Ly không chết, không đến ba mươi năm tuyệt đối sẽ danh chấn Thần Châu đại địa!
Trở lại Bắc Mạc, Lục Ly liền bế quan.
Trước nay hắn luôn tu luyện rất chăm chỉ, hơn nữa tất cả mọi người đều bận đến xoay vòng vòng, một mình hắn quá mức nhàn nhã cũng không tốt, sẽ bị người lên án.
Hắn bàn giao lại mọi việc, để Yên phu nhân chỉnh lý lại quốc khố. Diệt Thiên Hàn Quốc và Thiên Lương Quốc, thu được rất nhiều linh tài, những năm qua hai nước tích trữ được không ít thứ tốt.
Những vật này phải được chỉnh lý một phen, nên lưu lại thì lưu lại, không nên lưu thì để Minh Vũ cầm đi bán cho Linh Lung thương hội. Sau đó lại mua một nhóm linh tài đột phá Quân Hầu Cảnh cũng như linh tài dành cho tu luyện Quân Hầu Cảnh.
Bắc Mạc là vùng đất hoang vu, nơi này có rất ít linh tài hi hữu, trong khi Trung Châu lại đất rộng của nhiều, chỉ cần có đủ Huyền Tinh, linh tài dành cho tu luyện Quân Hầu Cảnh, thậm chí là Nhân Hoàng Cảnh đều có thể mua được.
Bạch Hạ Sương không trở về mà ở lại đi theo hỗ trợ Yên phu nhân, thỉnh thoảng còn bồi cùng Lục Phi Tuyết, lâu lâu mới tu luyện. Đây rõ ràng là chủ ý của Yên phu nhân, Yên phu nhân biết Lục Ly rất coi trọng Lục Phi Tuyết, chỉ cần nắm xuống Lục Phi Tuyết, chuyện giữa Bạch Hạ Sương và Lục Ly rất dễ thành công.
Đồng thời Yên phu nhân còn sai người tiến vào trong tiểu thế giới tìm kiếm Bạch Thu Tuyết, Bạch Thu Tuyết có quan hệ càng tốt với Lục Ly, chỉ trong một trong hai tỷ muội gả cho Lục Ly, địa vị Bạch gia liền triệt để vững chắc.
Tử Liên Nhi cũng tới, Tử Hoàn Kiều thông minh cỡ nào. Mà dù Tử Hoàn Kiều không đưa ra việc này, sợ rằng trưởng lão Tử gia cũng sẽ chủ động nhắc tới. Đối tại một đại gia tộc, thông hôn cưới gả là một thủ đoạn vô cùng quan trọng mà cũng hữu hiệu, hơn nữa Lục Ly rất nặng tình nghĩa, một khi thông gia, Tử gia không chỉ có thể giữ được lợi ích hiện tại, còn có thể tiến một bước phát triển lớn mạnh.
Đáng tiếc…
Lục Ly bế quan, Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi đều không gặp được Lục Ly. Hai người ngược lại cũng không thất vọng, kỳ thực cả hai đều rất phản cảm chuyện gia tộc móc nối hai chuyện lợi ích và tình cảm mới nhau, yêu thích là tự do cá nhân, nếu không có duyên phận, hai người chắc chắn sẽ không cưỡng cầu. Lúc trước khi Lục Ly từ Thiên Vũ Thành truyền tống đi Trung Châu, Tử Hoàn Kiều liền đã hỏi qua Tử Liên Nhi, để nàng tranh thủ theo Lục Ly đi Trung Châu, cuối cùng Tử Liên Nhi từ bỏ, từ điểm này liền có thể thấy được phần nào.
…
Tùy theo thời gian đẩy dời, Bắc Mạc càng lúc càng ổn định, Vũ Hóa Thần dẫn theo đại quân một đường trấn áp, lần nữa diệt sát không ít gia tộc. Đương nhiên, trong những gia tộc này có bao nhiêu là phản quân, có bao nhiêu là ngộ sát, cái đó chỉ mỗi Vũ Hóa Thần mới biết.
Hiện tại Vũ Hóa Thần rất nổi danh ở Bắc Mạc, ngoại hiệu là Vũ Đồ Phu, uy danh gần kém mỗi Lục Ly, người chết dưới tay hắn thực sự quá nhiều, võ giả trên khắp Bắc Mạc đều bị hắn giết cho phá gan.
Một tháng sau, Bắc Mạc triệt để an định!
Không còn ai dám gây chuyện, không có thành trì nào dám nổi loạn, dưới sự điều hành của Yên phu nhân các loại sự vụ dần đi vào ổn định. Đại bộ phận khoáng mạch, linh sơn, dược điền... đều được tiếp thu, đã có lượng lớn linh tài không ngừng thu vào quốc khố.
Bên kia Minh Vũ đã đi giao dịch hai lần, thái độ phía Linh Lung thương hội rất tốt, đúng như lời Khương Hoằng nói khi trước, bán đồ theo giá cả ở Trung Châu, mua đồ hết thảy đều giảm còn tám mươi phần trăm
Chương 567 Thế giới Lục Ải Nhân
Lục Ly bế quan một tháng liền xuất quan, tu luyện một tháng Huyền lực được được bổ sung rất lớn, Hồn Đàm cũng lần nữa biến lớn mấy phần. Hắn xuất quan không phải vì tu luyện mệt mỏi, mà vì được đến một tin tức.
Bạch Thu Tuyết xảy ra chuyện!
Một tháng trước Yên phu nhân phái người tiến vào tiểu thế giới kia, nhưng tìm khắp toàn bộ tiểu thế giới đều không thấy được Bạch Thu Tuyết. Tiểu thế giới kia đã không còn Lục Ải Nhân cường đại, Bạch Thu Tuyết lại có được Mệnh Luân, tùy thời có thể bay lên không, hơn nữa trên người còn mặc chiến giáp Thiên giai, theo lý mà nói tuyệt sẽ không xảy ra chuyện, bởi thế trước kia Yên phu nhân rất yên tâm.
Bên ngoài tiểu thế giới một mực có trưởng lão Bạch gia trấn thủ, Bạch Thu Tuyết lại mãi không thấy đi ra, bên trong cũng không tìm được bất cứ hài cốt thi thể gì, bắt lại mấy tên Lục Ải Nhân hỏi dò một phen, cũng không nghe nói Bạch Thu Tuyết bị giết
Không có thi thể, không tìm thấy người, vậy liền là mất tích.
Đợi sứ giả trở về báo tin, Yên phu nhân lập tức hoảng, vội phái Đao Lãnh trước đi vào tìm kiếm, sau đó tìm tới Lục Ly. Bạch Thu Tuyết chính là hi vọng tương lai của Bạch gia, nàng không cho phép Bạch Thu Tuyết xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Nhận được tin, Lục Ly lập tức xuất quan, sau đó mang theo Dạ Tra Minh Vũ, đồng thời đưa tin cho Vũ Hóa Thần truyền tống tới Thiên Ngục Thành, ba đại Quân Hầu Cảnh ai cũng có sở trường riêng, tiến vào tiểu thế giới liền có thể có được lực khống chế tuyệt đối.
Lục Ly còn sai phái toàn bộ Mệnh Luân Cảnh Bạch gia lưu thủ Thiên Đảo Hồ tiến vào tiểu thế giới, nhiều người mới càng dễ tìm kiếm.
Phía Thiên Hàn Thành kiến tạo một truyền tống trận có thể thẳng tới Thiên Ngục Thành, Lục Ly dẫn người truyền tống đến Thiên Ngục Thành. Yên phu nhân ở lại tọa trấn Linh Đế Thành, Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi đi theo, Bạch Hạ Sương lo lắng Bạch Thu Tuyết, Tử Liên Nhi thì muốn cùng đi ra rèn luyện với Lục Ly.
- Đi!
Đến Thiên Ngục Thành, Vũ Hóa Thần sớm đã có mặt chờ lệnh. Lục Ly vung tay lên, Vũ Hóa Thần thả ra phi thuyền thiết giáp, chúng nhân bay vụt mà lên.
Lối vào tiểu thế giới Lục Ải Nhân nằm ở mặt tây Thiên Ngục Đảo, nơi đó được người Thiên Đảo Hồ gọi là hồ vực ma quỷ. Bởi vì chỗ này thường xuyên có bão tố, còn có Hải thú cường đại ẩn hiện, ngư dân bình thường nếu tới gần tất chết không nghi ngờ.
Lần trước Minh Vũ nói Thiên Đảo Hồ có một nơi thường xuyên xuất hiện vòi rồng, chính là mảnh hồ vực này. Lối vào tiểu thế giới nằm ngay dưới đáy hồ vực, chuyện nơi đây thường xuyên xuất hiện vòi rồng hẳn là có liên hệ rất lớn đến lối vào tiểu thế giới.
Phi thuyền thiết giáp là chiếc của Lục gia khi trước, tốc độ rất nhanh, vẻn vẹn hai canh giờ liền đã đi tới bên ngoài hồ vực.
- Quả nhiên có chút quỷ dị.
Lục Ly nhìn lên bầu trời xa xa, phát hiện thiên không u ám đến đáng sợ, phía dưới nước hồ cuộn trào, chưa tới gần liền có thể cảm giác được bên trong rất nguy hiểm.
Đương nhiên, những nguy hiểm này là đối với người bình thường. Đám người Lục Ly thực lực cường đại, bên người có tận ba tên Quân Hầu Cảnh, đương nhiên sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.
Phi thuyền thiết giáp phá không mà đi, vọt vào trong hồ vực ma quỷ, Lục Ly híp mắt lại. Hắn thấy được bên kia có một vòi rồng, phía dưới vòi rồng hiện ra một vòng nước xoáy khổng lồ, hồ vực phụ cận vòng xoáy thỉnh thoảng lại có khí tức Huyền thú truyền ra.
- Thiếu chủ!
Minh Vũ giải thích nói:
- Cửa vào thế giới người lùn kia nằm ngay phía dưới vòng xoáy, vòi rồng này còn chưa tản đi, tới gần sẽ có chút nguy hiểm, hay là chúng ta đứng ngoài đợi một lúc.
- Sợ cái gì?
Vòi rồng này so với cái lần trước nhìn thấy trong hải dương thì nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa bọn hắn lại xuống dưới hồ, Lục Ly bèn vung tay nói:
- Đi, xuống dưới, Vũ Hóa Thần mở đường, Dạ tộc trưởng bảo hộ Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi, Minh Vũ đoạn hậu.
Lục Ly đã hạ lệnh, mấy người kia đều không dám nhiều lời, thu hồi phi thuyền thiết giáp, cả đám đồng loạt bay vụt xuống dưới hồ.
Bò... Ò...
Trong hồ truyền đến từng đạo tiếng trâu rống trầm muộn, Vũ Hóa Thần như du long bắn vào, vung lên trường đao bắn ra từng đạo Huyền khí. Minh Vũ cũng ra tay, nhẹ nhàng chém giết từng con Huyền thú cự đại bộ dạng như là Hải Sư.
Người Thiên Đảo Hồ còn chưa tới, Lục Ly không đợi bọn họ, mấy người cứ thế một đường yên ắng tiến xuống đáy hồ. Từ xa xa đã nhìn thấy một vòng xoáy nước khổng lồ, thân thể chúng nhân dần mất đi khống chế, bắt đầu tiếp cận lại gần vòng xoáy.
Chút lực lượng này không tính là gì, đám người Vũ Hóa Thần đều không sợ, cả đám cứ thế vọt thẳng vào vòng xoáy, sau đó tùy theo vòng xoáy một đường xoay tròn mà xuống.
Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi phát hiện thân thể dần mất đi khống chế, vội vàng chộp tới Lục Ly. Hai người gắt gao bắt lấy cánh tay hắn, hai thân hình mềm mại dán chặt lên người, trong lòng Lục Ly khẽ rung động, ở trong nước hai người mặc hay không mặc đồ về cơ bản chẳng khác gì nhau.
Xoay tròn càng lúc càng nhanh, chúng nhân bị cuốn vào trong một thông đạo tối thui.
Không biết xoay tròn qua bao lâu, mọi người chợt cảm thấy như đang từ trên trời rơi rụng xuống. Trước mắt bất ngờ sáng lên, chúng nhân đã tiến vào trong một tiểu thế giới kỳ dị.
Vù vù
Lục Ly còn chưa kịp thăm dò cảnh sắc chung quanh, đột nhiên phát hiện bốn phương tám hướng tuôn ra vô số Lục Ải Nhân, đầy khắp núi đồi, liếc nhìn lại chỉ thấy hệt như bầy châu chấu, không thấy đâu là điểm cuối.
- Có vấn đề!
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ liếc nhau, hai người đều cảm giác có gì đó không đúng.
Tiến vào tiểu thế giới này, bị Lục Ải Nhân công kích là điều rất bình thường, nhưng nhiều Lục Ải Nhân như vậy, hơn nữa rõ ràng còn có tính tổ chức, vấn đề liền rất lớn!
Thế giới Lục Ải Nhân này là do một gia tộc Thiên Đảo Hồ ngoài ý phát hiện, chẳng qua khi đó nơi đây có không ít cường giả Lục Ải Nhân. Thiên Ngục lão nhân phải đích thân dẫn theo đám người Bạch Hỉ tiến vào chém giết cường giả Lục Ải Nhân, sau đó cướp đoạt tất cả các loại linh tài ở đây.
Chương 568 Chủng tộc thần bí
Tiếp sau Thiên Ngục lão nhân liền không quản, qua một đoạn thời gian Bạch gia lại vào đây cướp đoạt một lần, dọn sạch cường giả bên trong. Sau đó lại cũng bỏ mặc, bởi thế rất nhiều người Thiên Đảo Hồ từng đi vào nơi này. Chẳng qua phần nhiều là tiến vào rèn luyện, bởi vì nơi đây đã không còn quá nhiều linh tài. Cũng không ai dám bắt Lục Ải Nhân ra ngoài buôn bán, bằng không bị Bạch gia phát hiện ra lại phiền phức to.
Minh Vũ đã từng đi vào mấy lần, cũng là vào đây rèn luyện, đối với tình hình thế giới Lục Ải Nhân khá là rõ ràng.
Nơi này Lục Ải Nhân rất nhiều, nhưng lại vô cùng phân tán. Gần trăm bộ lạc rải khắp trong tiểu thế giới, không hề có khái niệm quốc gia, càng không có cường giả có được lực hiệu triệu đủ mạnh để có thể hiệu lệnh các bộ lạc lớn.
Vũ Hóa Thần cũng nghe nói qua tình huống nơi này, trí tuệ Lục Ải Nhân không cao lắm, không có được văn minh như nhân loại, mà càng giống như người nguyên thủy ở thời đại hồng hoang.
Bởi thế, lúc này xuất hiện nhiều Lục Ải Nhân như vậy, hơn nữa rõ ràng còn có được tính tổ chức rất mạnh, điều này khiến Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều rất kinh ngạc.
Lục Ly phản ứng rất nhanh, lập tức thả ra Mệnh Luân, hai tay bắt lấy Tử Liên Nhi và Bạch Hạ Sương, đám người Dạ Tra cũng dồn dập thả ra Bản Mệnh Châu, mắt lạnh liếc nhìn phía dưới.
- A? Lục Ly, sao Mệnh Luân ngươi lại thế này?
Bạch Hạ Sương nhìn thấy Mệnh Luân màu bạc dưới chân Lục Ly, đồng thời thấy được long văn trên đó, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ hiếu kì. Tử Liên Nhi đã sớm chú ý tới, cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Hưu hưu hưu
Phía dưới, đám Lục Ải Nhân quái khiếu vài tiếng, tất cả Lục Ải Nhân phụ cận đồng loạt rút ra cốt thứ (xương nhọn) từ sau lưng đột nhiên ném mạnh lên giữa không trung.
Cốt thứ này rõ ràng là bảo vật đặc hữu của Lục Ải Nhân, tốc độ nhanh, xé rách không gian, vang lên từng đạo tiếng rít chói tai. Cảnh tượng hết sức tráng quan, cảm giác cứ như vạn tiễn bắn lên, đủ khiến người nhìn mà ngạt thở.
Chẳng qua loại thủ đoạn cỏn con này hoàn toàn không có chút áp lực nào đối với đám người Lục Ly, thậm chí đám người Lục Ly còn không nhúc nhích. Bản Mệnh Châu Minh Vũ sáng lên, Thế được thả ra, không gian phương viên ngàn thước lập tức bị trấn áp, toàn bộ cốt thứ bất động giữa trời.
- Vũ Hóa Thần, xua tan Lục Ải Nhân!
Lục Ly vung tay, Vũ Hóa Thần động thủ, ấn ký huyết mạch trên cổ sáng lên, tia lửa bắn ra đầy trời. Minh Vũ rất biết phối hợp, uy áp từ Thế giảm bớt, đốm lửa nháy mắt hóa thành biển lửa.
Ô ô
Rất nhiều Lục Ải Nhân bị tia lửa bắn trúng, lập tức tru lên thống khổ, cả người không ngừng lăn lộn trên đất. Vô số người bị tia lửa đốt thương. Một vài Lục Ải Nhân bị tia lửa bắn trúng đầu, lập tức mất mạng đương trường.
Chiến lực Lục Ải Nhân thành niên tương đương với Hồn Đàm cảnh, một vài Lục Ải Nhân cường đại có chiến lực sáng ngang Mệnh Luân Cảnh, chiến lực của những Lục Ải Nhân cường đại nhất cũng chỉ có thể sánh được với Bất Diệt Cảnh, bởi thế năm đó Thiên Ngục lão nhân mới có thể quét ngang toàn bộ tiểu thế giới.
Lục Ải Nhân phía người dù nhiều, nhưng không có một cường giả nào, chiến lực đều chỉ tương đương Hồn Đàm cảnh, đừng nói Vũ Hóa Thần Minh Vũ Dạ Tra, dù là Lục Ly đều có thể nhẹ nhàng quét ngang toàn trường.
Tinh hỏa áo nghĩa của Vũ Hóa Thần cực hữu hiệu khi đối phó đội quân như thế này, tia lửa bắn ra đầy trời, từng mảnh từng mảnh Lục Ải Nhân bị trọng thương, bị tàn sát, chỉ sau mười mấy nhịp thở, phía dưới đã biến thành một mảnh địa ngục.
Lục Ải Nhân có tận mấy ngàn tên, thoáng chốc lại đã bị Vũ Hóa Thần tru diệt một mảnh lớn, hơn nghìn người trọng thương hoặc đánh chết, số Lục Ải Nhân còn lại đều sợ tái mặt, trong mắt chất đầy vẻ hoảng loạn.
Nhưng mà...
Tất cả Lục Ải Nhân đều không thối lui, điều này khiến Vũ Hóa Thần và Minh Vũ càng thêm kinh nghi. Bởi vì trước kia khi Minh Vũ vào đây, mỗi lần Lục Ải Nhân cảm nhận được khí tức của hắn đều trực tiếp đào tẩu. Lần này không chỉ không trốn, ngược lại còn muốn tử chiến đến cùng!
- Sao thế?
Lục Ly thấy được vẻ kinh nghi trong mắt Minh Vũ liền dò hỏi, Minh Vũ bay tới giải thích vài câu, Lục Ly vung tay nói:
- Tiếp tục giết, giết đến khi bọn hắn sợ mới thôi.
Đây đều là dị tộc, căn bản không phải Nhân tộc, đối với Lục Ly mà nói thì không khác gì Huyền thú cả. Nếu đám người lùn này đã không sợ chết, đương nhiên hắn sẽ không nhân từ nương tay.
Đông đông đông
Mười mấy giây sau, Vũ Hóa Thần lần nữa tàn sát một hai ngàn người, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng trống rầm rầm. Đám Lục Ải Nhân vung lên cốt thứ vốn đang vọt tới bên này lập tức chạy tán loạn, hóa thành từng đạo quỷ ảnh tản ra khắp bốn phương tám hướng.
- Tiếng trống?
Ánh mắt Lục Ly chuyển lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau lập tức có phản ứng, hóa thành một cơn gió phóng vút về nơi truyền ra tiếng trống.
- Những Lục Ải Nhân này quả nhiên đang bị khống chế!
Minh Vũ nhướng mày, hắn không nghĩ ra đến cùng là ai đang khống chế Lục Ải Nhân. Chẳng lẽ có cường giả yên ắng lẻn vào tiểu thế giới này, khống chế tất cả Lục Ải Nhân?
- Vũ Hóa Thần, ngươi cũng dạo quanh bốn phía thăm dò thử xem.
Lục Ly vung tay lên, Vũ Hóa Thần lấy tốc độ nhanh nhất phóng vút xuống, đám người Lục Ly thì bay đến một đỉnh núi phụ cận lẳng lặng chờ.
Một nén hương, hai nén hương, ba nén hương!
Khiến đám người Lục Ly kinh ngạc là, Dạ Tra và Vũ Hóa Thần đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy trở về. Tốc độ hai người cực nhanh, bất kể có thu hoạch gì hay không, hẳn phải sớm đã trở về mới đúng.
Hưu
Lại qua một nén hương, một cơn gió bay vụt tới, Dạ Tra rốt cục đã trở về, hắn chắp tay nói:
- Công tử, phát hiện một chủng tộc kỳ dị, chẳng qua tốc độ chúng rất nhanh, cực giỏi ẩn nấp, đột ngột tan biến vào trong lòng đất, ta không dám đuổi theo quá xa!
- Hả?
Thần sắc Lục Ly và Minh Vũ đều hiện vẻ ngạc nhiên, Thanh Loan Tộc chính là chủng tộc tốc độ nhanh nhất Trung Châu.
Chương 569 Ẩn thân
Tốc độ Dạ Tra thậm chí có thể sánh ngang Nhân Hoàng, thế mà lại có chủng tộc kỳ dị thoát được khỏi Dạ Tra truy sát?
- Chủng tộc gì mới được? Tiểu thế giới này chỉ có Lục Ải Nhân thôi chứ.
Bạch Hạ Sương lo lắng hỏi, chẳng lẽ chuyện Bạch Thu Tuyết mất tích có liên quan đến chủng tộc thần bí kia?
- Hình thể giống người, chẳng qua thân thể rất nhỏ, làn da toàn thân màu vàng đất, hai tay hai chân còn có lân phiến màu vàng, tay như ưng trảo, trong mắt hiện ra hoàng quang, lỗ tai đặc biệt nhọn.
Dạ Tra hình dung một phen, tất cả mọi người đều không ai từng nghe qua về chủng tộc như vậy.
Đang trong trầm tư, Vũ Hóa Thần từ đằng xa bay trở về, hắn vừa tới gần liền đã nhíu mày nói:
- Thiếu chủ, ta phát hiện ra hai tên quái nhân, chẳng qua ta vừa áp sát bọn hắn liền chui xuống đất tan biến, ta đuổi không kịp.
Vũ Hóa Thần cũng đuổi không kịp!
Nếu cảnh giới chủng tộc quái dị gặp phải kia không cao, như vậy tốc độ hẳn phải rất khủng bố, sợ là không thua kém Thanh Loan Tộc bao nhiêu.
Lục Ly không dám khinh thường, hắn đảo mắt nhìn về phía Bạch Hạ Sương hỏi:
- Bạch Lãnh không phải đi vào rồi sao? Còn cả người Bạch gia các ngươi tiến vào khi trước nữa, bọn họ đâu?
- Không biết!
Bạch Hạ Sương lắc đầu nói:
- Lãnh thúc đã đi vào, nhưng trong này rất lớn, muốn dạo quanh một lần, phỏng chừng phải mất mấy ngày.
Lục Ly trầm tư một lát rồi nói:
- Vũ Hóa Thần, ngươi ra ngoài điều người, gọi hết thủ hạ Dạ tộc trưởng vào đây, đồng thời điều động cả Tử Hoàn Kiều và toàn bộ Quân Hầu Cảnh dưới trướng. Bất Diệt Cảnh cũng điều trên trăm người, Mệnh Luân Cảnh điều mấy ngàn. Dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm cho được Bạch Thu Tuyết.
Trong tiểu thế giới Lục Ải Nhân đột ngột xuất hiện một chủng tộc thần bí, điều này khiến Lục Ly không thể không cẩn thận. Triệu tập cường giả và quân đội tiến vào, chí ít sẽ không xảy ra chuyện, mạo muội hành động vạn nhất Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi cũng gặp bất trắc thì sao?
Đột nhiên xuất hiện chủng tộc kỳ dị, có thể điều khiển Lục Ải Nhân.
Điều này khiến đám người Lục Ly không dám mạo hiểm hành động, hắn quyết định chờ đợi viện quân.
Vũ Hóa Thần đi ra, Lục Ly và Minh Vũ Tử Liên Nhi Bạch Hạ Sương tìm một ngọn núi lớn ở phụ cận hạ trại. Ngọn núi này rất dốc đứng, từ trên đỉnh núi có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật bốn phía, nếu có lượng lớn địch nhân tập kích thì rất dễ bị phát hiện.
Minh Vũ thời thời khắc khắc phóng thích thần niệm thăm dò, một con kiến cũng đừng hòng mơ tưởng tới gần. Dạ Tra thì dạo quanh phụ cận, nhìn xem có thể thu được manh mối gì hay không.
Tiểu thế giới này không có ban ngày ban đêm, bầu trời một màu đỏ sậm, thiên địa Huyền khí mỏng manh đến đáng thương. Nơi này không thích hợp người tu luyện hay sinh sống, cây cối đều ít đến thương cảm, hơn nữa thực vật nơi này đa số đều là cây trụi lủi không lá.
Bạch Hạ Sương đứng ngồi không yên, Tử Liên Nhi một mực ở bên an ủi, Lục Ly thần sắc âm trầm ngồi đó. Minh Vũ nhắm mắt ngồi xếp bằng, dùng thần niệm quan sát bốn phía, nhất là dưới mặt đất, bởi vì chủng tộc kỳ dị kia biết chui xuống lòng đất, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
Thời gian dần trôi, nửa ngày đi qua, Dạ Tra trở về hai lần, đều không thu hoạch được gì. Bốn phía ngược lại rất an tĩnh, một tên Lục Ải Nhân đều không thấy xuất hiện, dưới mặt đất cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
- Dạ tộc trưởng!
Lục Ly nghĩ nghĩ liền đưa cho hắn một chiếc ngọc phù cảnh báo nói:
- Ngươi mở rộng phạm vi thăm dò, nếu có thể bắt được một tên chủng tộc kỳ dị thì càng tốt, bên này mà có gì nguy hiểm chúng ta sẽ lập tức bóp nát ngọc phù.
- Công tử, cái này…
Dạ Tra đang đeo mặt nạ Thiên Huyễn, không thấy được thần sắc trên mặt, chẳng qua trong mắt toàn là vẻ lo lắng. Lục Ly kiên quyết phất tay, Dạ Tra đành phải lĩnh mệnh đi ra thăm dò.
- Lục Ly, hay là để Dạ tộc trưởng dẫn theo ta, ta và tỷ tỷ có cảm ứng tâm linh, nếu tỷ tỷ ở gần ta trăm dặm trở xuống, ta liền có thể phán đoán được phương vị của nàng!
Bạch Hạ Sương ngồi không yên, Lục Ly lại lắc đầu nói:
- Không được, ngươi không thể đi đâu cả, nhất định phải ở bên cạnh ta.
Bạch Hạ Sương khá là tùy tiện, chỉ có Lục Ly mới có thể ép được, hắn không yên tâm khi để Bạch Hạ Sương đi theo Dạ Tra. Bản thân hắn chiến lực bất phàm, Minh Vũ lại có được Thế, nếu xảy ra chuyện ít nhất có thể kiên trì một thời gian đợi Dạ Tra trở về.
Chúng nhân tiếp tục ngồi đợi trong trầm muộn, đói thì ăn lương khô khát thì uống nước. Vũ Hóa Thần ra ngoài điều binh, một mình hắn đi đi về về thì rất nhanh, song triệu tập cường giả và quân đội lại cần thời gian, ít nhất cũng phải mất hai ngày.
Hai canh giờ sanh, Minh Vũ đột nhiên mở mắt ra, quát khẽ nói:
- Thiếu chủ, có biến, nhanh bay lên không!
Lục Ly lập tức thả ra Mệnh Luân, quát to với Tử Liên Nhi:
- Phóng thích Mệnh Luân, mang theo Bạch Hạ Sương bay lên, không có lệnh của ta tuyệt đối không được đi xuống.
Tử Liên Nhi khẽ gật đầu, thả ra Mệnh Luân bảy màu mang theo Bạch Hạ Sương bay vụt lên, trực tiếp vút cao không ngàn thước.
Lục Ly theo sát ngay sau, Minh Vũ cũng bay lên, mắt lạnh liếc nhìn phía dưới.
Phanh phanh phanh
Mặt đất nơi ngọn núi vừa đứng tầng tầng nổ tung, sau đó sáu bóng quỷ ảnh màu vàng bay vụt lên. Tốc độ sáu bóng vàng này rất nhanh, không kém gì võ giả Quân Hầu Cảnh sơ kỳ, thoáng chốc liền bay vụt lên giữa không trung.
- Trấn áp!
Minh Vũ phóng thích Thế, bốn phía phong vân đột biến, một cỗ uy áp cường đại trút xuống. Tốc độ sáu thân ảnh màu vàng lập tức đại giảm, sau đó cấp tốc rơi xuống, bắn thẳng vào trong địa đạo bọn hắn vừa lao ra.
Thế của Minh Vũ có ảnh hưởng với sáu tên quái nhân, chẳng qua rõ ràng sáu người này vẫn có thể giãy thoát ra được, bằng không đã không phải là rơi xuống, mà sẽ ngưng lại giữa trời.
- Minh Vũ, bắt người sống!
Lục Ly quát lớn, đám người chủng tộc kỳ quái này thật không dễ dàng mới đi ra, tự nhiên phải nghĩ cách bắt lại một hai tên để tra khảo.
Chương 570 Hoàng Mị Tộc
Minh Vũ cũng nghĩ như vậy, hắn tung người lao vút xuống, thế lần nữa trấn áp, tốc độ sáu người đang lao xuống địa đạo giảm mạnh.
Hưu
Trường kiếm sau lưng Minh Vũ xuất vỏ, đột nhiên đâm xuống, hai “hoàng nhân” bị đâm trúng, nháy mắt thân thể bất ngờ nổ tung, lực phòng ngự yếu đến đáng thương.
Minh Vũ vừa công kích, cường độ Thế trấn áp tự nhiên giảm bớt một chút, bốn tên hoàng nhân còn lại thoáng chốc liền đã sắp xông vào trong địa đạo.
Không ngờ lại để bọn hắn trốn mất.
Lập tức lần nữa dùng Thế trấn áp, khiến cho tốc độ đối phương giảm xuống. Lần này hắn không công kích từ xa mà bay thẳng xuống dưới, chuẩn bị phế đi tay chân một hai tên, sau đó bắt lại.
Ba trăm thước, một trăm thước, ba mươi thước!
Tròng mắt Minh Vũ càng lúc càng sáng rực, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm ra. Lần này hắn khống chế uy lực và tốc độ cực chuẩn, tất cả các chiêu đều đánh trúng tay chân bốn tên hoàng nhân, tay chân bốn người bất thần nổ tung, vừa mới xông vào địa đạo lại không cách nào trốn đi được nữa.
- Được rồi!
Minh Vũ như trút gánh nặng, nhưng một giây sau ánh mắt hắn bỗng chợt híp lại, cả người vốn đang xông thẳng xuống dưới đột nhiên cấp tốc giật lui lên không trung.
Oanh
Trong động đất, trên thân bốn tên hoàng nhân bất ngờ sáng lên tia sáng màu vàng, sau đó như bốn quả tạc đạn đồng loạt nổ tung. Trọn cả ngọn núi bị san bằng, đất đá văng khắp nơi, bụi mù cuộn lên, tiếng nổ chấn thiên động địa.
- Đáng tiếc.
Minh Vũ không khỏi tức giận, khoảnh khắc sau cùng hắn không phóng thích Thế trấn áp bốn người. Bọn hắn đã đại thương nguyên khí, chỉ cần dùng Thế trấn áp thì căn bản không cách nào tự bạo.
- Không hay!
Đột nhiên, cả người Minh Vũ khẽ run lên, đột nhiên nhìn lên cao không. Chỉ thấy một đạo bóng người màu vàng đột ngột hiện ra từ trong hư không, duỗi ra một đôi móng vuốt màu vàng đất chộp tới Lục Ly, hắn bị dọa cho thiếu chút hồn phi phách tán, hoảng sợ rống to:
- Thiếu chủ, cẩn thận!
- Hả?
Thật ra không cần Minh Vũ nhắc nhở, nháy mắt đó Lục Ly đã cảm giác được sâu trong linh hồn truyền đến cảnh báo nguy hiểm, hắn không chút do dự lập tức thả ra Long Ngâm thần kỹ, một tiếng nộ hống kinh thiên vang ra, dẫn lên cuồng phong gào thét, không gian dập dờn gợn sóng, khiến cho đạo thân ảnh vừa đột ngột hiện ra giữa trời thoáng chậm lại.
- Phân thân!
Nhiều lần trải qua hiểm nguy sinh tử khiến tốc độ phản ứng của Lục Ly cực mẫn tiệp. Hắn hét lớn một tiếng, lập tức thả ra phân thân thần kỹ, cả người một phân thành hai, hai phân thành bốn, cuối cùng biến thành mười mấy tên Lục Ly.
- Huyết trảo!
Bản tôn hắn không trốn, mười tên Lục Ly đồng loạt phóng tới thân ảnh vừa đột nhiên xuất hiện. Trong tay áo sớm đã hiện ra móng vuốt màu bạc, bất thần chộp tới đầu tên hoàng nhân vừa định đánh lén.
Ầm!
Lần này không có gì ngoài ý, đầu hoàng nhân đánh lén nhẹ nhàng nổ tung, trước khi chết trong mắt toàn là mê mang, tựa hồ vẫn còn đang nghi hoặc, không biết chân thân Lục Ly là tên nào?
Hưu
Minh Vũ đón lấy mưa máu bay vụt mà lên, đứng ở bên người Lục Ly, lúc này trong mắt hắn toàn là hoảng sợ, như thể vẫn chưa hoàn hồn.
Hô hô
Lục Ly thở phào một hơi, không chút do dự, lập tức bóp nát ngọc phù cảnh báo để Dạ Tra trở về. Vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, giờ đây chắc đã biến thành một cỗ thi thể.
Hơn nữa, mục tiêu đối phương đánh lén là hắn. Nếu là đánh lén Tử Liên Nhi hoặc Bạch Hạ Sương, sợ rằng lúc này hai người đã hương tiêu ngọc vẫn.
Lục Ly cảm giác được, tuy móng vuốt chớp hiện hoàng quang kia so ra vẫn kém thú trảo của mình, nhưng hoàn toàn đủ để nhẹ nhàng bẻ nát đầu Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi.
- Không ngờ lại biết ẩn thân? Hơn nữa còn hiểu được điệu hổ ly sơn, năng lực thật đáng sợ, linh trí cũng rất cao.
Trong mắt Minh Vũ chất đầy vẻ ngưng trọng, vừa rồi tên hoàng nhân kia tiềm phục đến bên người Lục Ly, hắn lại không hề có nửa điểm phát giác, thẳng đến khi hoàng nhân hiện ra thân thể, lộ ra sát cơ hắn mới giật mình nhận ra.
Đây chỉ là một tên hoàng nhân biết ẩn thân, nếu đồng thời có mười tên như vậy, vừa rồi tất cả bọn hắn đều phải chết.
Dạ Tra trở về rất nhanh, vẻn vẹn một canh giờ liền chạy về. Lục Ly đợi Dạ Tra trở về rồi, lập tức không chút do dự mang theo Tử Liên Nhi và Bạch Hạ Sương bay tới lối ra.
Bạch Hạ Sương rất không muốn đi, mấy lần năn nỉ Lục Ly nói muốn ở lại, Lục Ly đều làm như không nghe được. Mãi khi đến lối ra hắn mới nói:
- Các ngươi đều ra ngoài, đây là mệnh lệnh, không được có ý kiến gì hết. Hạ Sương, sau khi rời khỏi đây ngươi lập tức truyền tống đi Linh Đế Thành, để tiểu cô ngươi phái người điều tra tư liệu về chủng tộc kỳ dị kia, dù phải lật tìm hết thảy tư liệu lịch sử cũng phải tra ra được tin tức về chủng tộc này.
Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, không biết rõ ràng tin tức về chủng tộc này, Lục Ly sợ rằng đi ngủ đều ngủ không yên. Vạn nhất chủng tộc này từ trong tiểu thế giới đi ra Bắc Mạc thì sao? Như thế sẽ có bao nhiêu người bị ám sát?
Đồng thời Lục Ly còn dặn dò hai người nhất định phải giữ bí mật, việc này trừ Yên phu nhân ra thì không được nói cho ai khác biết, bằng không rất dễ dẫn lên khủng hoảng.
Lối ra nằm ở dưới một vực sâu, nhảy xuống vực liền có thể trở lại hồ vực ma quỷ. Lục Ly để Dạ Tra đưa hai người đi ra, bên ngoài hẳn đã có võ giả Bạch gia tụ tập tới.
- Lục Ly, ngươi cẩn thận chút!
- Lục Ly, chúng ta ở ngoài chờ ngươi khải hoàn trở về.
Hai người Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi nhìn Lục Ly một cái thật sâu, sau đó liền được Dạ Tra mang đi ra. Lục Ly xưng đế, hai người lại đều không gọi Lục Ly là Đại Đế, làm vậy sẽ khiến hai bên càng thêm xa lánh, mà Lục Ly thật ra cũng không thích bị người gọi là Đại Đế, liền cũng không thèm để ý.
Nửa canh giờ sau, Dạ Tra trở về, hắn không đi ra từ trong vực sâu mà bay tới từ gần đó. Ở bên ngoài vào đây sẽ được truyền tống tới phụ cận vực sâu chứ không phải đi ra từ trong vực sâu.
Khương Khinh Linh từng dặn dò, chuyện của Lục Ly chính là chuyện của nàng, chỉ cần không quá phận, hết thảy đều do Lục Ly làm chủ.
Hiện tại địa vị Khương Khinh Linh ở Linh Lung Các rất cao, một là bởi vì nàng là con gái độc nhất của các chủ Linh Lung Các, hai là bởi vì tốc độ tu luyện của Khương Khinh Linh. Tốc độ tu luyện của nàng khiến ngay cả các trưởng lão Linh Lung Các đều bị dọa sợ, vị đại tiểu thư này mà cứ tiếp tục tu luyện như vậy, Địa Tiên Cảnh hoàn toàn ở trong tầm tay.
Tiếp sau Lục Ly mới nói đến chuyện thứ hai, hắn muốn làm ăn với Linh Lung Các, muốn bán lại linh tài dư thừa ở Bắc Mạc cho Linh Lung các, sau đó lại từ Linh Lung Các mua sắm các loại linh tài cần thiết.
Đây là chuyện hai bên cùng có lợi, Khương Hoằng tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Linh Lung Các nắm trong tay Linh Lung thương hội, ở Bạch Vân Thành cũng thiết lập phân hội, Khương Hoằng lập tức phái người gọi tổng quản phân hội Khương Hoa tới, dẫn tiến cho Lục Ly. Cũng biểu thị về sau hết thảy giao dịch đều có thể tìm vị Khương Hoa này, đồ bán ra tính theo giá cả Trung Châu, mua đồ ở Linh Lung thương hội sẽ được giảm còn tám mươi phần trăm.
Mặt mũi cấp đủ, tương đương với chắp tay đưa cho Lục Ly không ít Huyền Tinh. Mới đầu Lục Ly tỏ ý cự tuyệt, Khương Hoằng lại khẽ cười nói chỉ cần là khách quý của Linh Lung Các đều có thể hưởng thụ đãi ngộ tương tự, không tính là gì. Thậm chí không cần xin chỉ thị mặt trên, chính bản thân Khương Hoằng đã có được quyền hạn như thế.
Lục Ly thấy vậy liền không cự tuyệt nữa, lại hàn huyên một phen xác định chi tiết hợp tác, sau đó Lục Ly mua một nhóm đan dược tu luyện Huyền lực, Hồn Tinh rồi mang theo Minh Vũ trở về. Đồng thời hắn đưa ra một tờ danh sách, gồm các loại linh tài chủ yếu cần cho tu luyện Quân Hầu Cảnh như Thăng Long Thảo, Thiên Chưởng Diệp…, nói lần sau tới sẽ trực tiếp mua sắm.
Lần này hắn không mang tới quá nhiều linh tài và Huyền Tinh, chuyện giao dịch vặt vãnh này hắn cũng không muốn quản, về sau chỉ cần để Minh Vũ tới giao dịch là được.
Khương Hoằng và Khương Hoa đích thân đưa tiễn Lục Ly tới truyền tống trận, chờ sau khi hai người truyền tống đi rồi, Khương Hoa mới nghi hoặc hỏi dò:
- Hoằng trưởng lão, giảm còn tám mươi phần trăm, như thế làm gì hợp với quy củ. Bây giờ Lục Ly cũng đã không còn là con em Lục gia, làm vậy không tiện giải thích với phía Trưởng Lão Đường.
- Không cần ngươi đi giải thích.
Khương Hoằng lành lạnh nhìn Khương Hoa một cái nói:
- Ngươi là đứa ngu có mắt không tròng, Lục Ly chính là người được tiểu thư coi trọng. Tiểu thư nhìn người rất chuẩn, chỉ cần Lục Ly không chết, không đến ba mươi năm tuyệt đối sẽ danh chấn Thần Châu đại địa!
Trở lại Bắc Mạc, Lục Ly liền bế quan.
Trước nay hắn luôn tu luyện rất chăm chỉ, hơn nữa tất cả mọi người đều bận đến xoay vòng vòng, một mình hắn quá mức nhàn nhã cũng không tốt, sẽ bị người lên án.
Hắn bàn giao lại mọi việc, để Yên phu nhân chỉnh lý lại quốc khố. Diệt Thiên Hàn Quốc và Thiên Lương Quốc, thu được rất nhiều linh tài, những năm qua hai nước tích trữ được không ít thứ tốt.
Những vật này phải được chỉnh lý một phen, nên lưu lại thì lưu lại, không nên lưu thì để Minh Vũ cầm đi bán cho Linh Lung thương hội. Sau đó lại mua một nhóm linh tài đột phá Quân Hầu Cảnh cũng như linh tài dành cho tu luyện Quân Hầu Cảnh.
Bắc Mạc là vùng đất hoang vu, nơi này có rất ít linh tài hi hữu, trong khi Trung Châu lại đất rộng của nhiều, chỉ cần có đủ Huyền Tinh, linh tài dành cho tu luyện Quân Hầu Cảnh, thậm chí là Nhân Hoàng Cảnh đều có thể mua được.
Bạch Hạ Sương không trở về mà ở lại đi theo hỗ trợ Yên phu nhân, thỉnh thoảng còn bồi cùng Lục Phi Tuyết, lâu lâu mới tu luyện. Đây rõ ràng là chủ ý của Yên phu nhân, Yên phu nhân biết Lục Ly rất coi trọng Lục Phi Tuyết, chỉ cần nắm xuống Lục Phi Tuyết, chuyện giữa Bạch Hạ Sương và Lục Ly rất dễ thành công.
Đồng thời Yên phu nhân còn sai người tiến vào trong tiểu thế giới tìm kiếm Bạch Thu Tuyết, Bạch Thu Tuyết có quan hệ càng tốt với Lục Ly, chỉ trong một trong hai tỷ muội gả cho Lục Ly, địa vị Bạch gia liền triệt để vững chắc.
Tử Liên Nhi cũng tới, Tử Hoàn Kiều thông minh cỡ nào. Mà dù Tử Hoàn Kiều không đưa ra việc này, sợ rằng trưởng lão Tử gia cũng sẽ chủ động nhắc tới. Đối tại một đại gia tộc, thông hôn cưới gả là một thủ đoạn vô cùng quan trọng mà cũng hữu hiệu, hơn nữa Lục Ly rất nặng tình nghĩa, một khi thông gia, Tử gia không chỉ có thể giữ được lợi ích hiện tại, còn có thể tiến một bước phát triển lớn mạnh.
Đáng tiếc…
Lục Ly bế quan, Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi đều không gặp được Lục Ly. Hai người ngược lại cũng không thất vọng, kỳ thực cả hai đều rất phản cảm chuyện gia tộc móc nối hai chuyện lợi ích và tình cảm mới nhau, yêu thích là tự do cá nhân, nếu không có duyên phận, hai người chắc chắn sẽ không cưỡng cầu. Lúc trước khi Lục Ly từ Thiên Vũ Thành truyền tống đi Trung Châu, Tử Hoàn Kiều liền đã hỏi qua Tử Liên Nhi, để nàng tranh thủ theo Lục Ly đi Trung Châu, cuối cùng Tử Liên Nhi từ bỏ, từ điểm này liền có thể thấy được phần nào.
…
Tùy theo thời gian đẩy dời, Bắc Mạc càng lúc càng ổn định, Vũ Hóa Thần dẫn theo đại quân một đường trấn áp, lần nữa diệt sát không ít gia tộc. Đương nhiên, trong những gia tộc này có bao nhiêu là phản quân, có bao nhiêu là ngộ sát, cái đó chỉ mỗi Vũ Hóa Thần mới biết.
Hiện tại Vũ Hóa Thần rất nổi danh ở Bắc Mạc, ngoại hiệu là Vũ Đồ Phu, uy danh gần kém mỗi Lục Ly, người chết dưới tay hắn thực sự quá nhiều, võ giả trên khắp Bắc Mạc đều bị hắn giết cho phá gan.
Một tháng sau, Bắc Mạc triệt để an định!
Không còn ai dám gây chuyện, không có thành trì nào dám nổi loạn, dưới sự điều hành của Yên phu nhân các loại sự vụ dần đi vào ổn định. Đại bộ phận khoáng mạch, linh sơn, dược điền... đều được tiếp thu, đã có lượng lớn linh tài không ngừng thu vào quốc khố.
Bên kia Minh Vũ đã đi giao dịch hai lần, thái độ phía Linh Lung thương hội rất tốt, đúng như lời Khương Hoằng nói khi trước, bán đồ theo giá cả ở Trung Châu, mua đồ hết thảy đều giảm còn tám mươi phần trăm
Chương 567 Thế giới Lục Ải Nhân
Lục Ly bế quan một tháng liền xuất quan, tu luyện một tháng Huyền lực được được bổ sung rất lớn, Hồn Đàm cũng lần nữa biến lớn mấy phần. Hắn xuất quan không phải vì tu luyện mệt mỏi, mà vì được đến một tin tức.
Bạch Thu Tuyết xảy ra chuyện!
Một tháng trước Yên phu nhân phái người tiến vào tiểu thế giới kia, nhưng tìm khắp toàn bộ tiểu thế giới đều không thấy được Bạch Thu Tuyết. Tiểu thế giới kia đã không còn Lục Ải Nhân cường đại, Bạch Thu Tuyết lại có được Mệnh Luân, tùy thời có thể bay lên không, hơn nữa trên người còn mặc chiến giáp Thiên giai, theo lý mà nói tuyệt sẽ không xảy ra chuyện, bởi thế trước kia Yên phu nhân rất yên tâm.
Bên ngoài tiểu thế giới một mực có trưởng lão Bạch gia trấn thủ, Bạch Thu Tuyết lại mãi không thấy đi ra, bên trong cũng không tìm được bất cứ hài cốt thi thể gì, bắt lại mấy tên Lục Ải Nhân hỏi dò một phen, cũng không nghe nói Bạch Thu Tuyết bị giết
Không có thi thể, không tìm thấy người, vậy liền là mất tích.
Đợi sứ giả trở về báo tin, Yên phu nhân lập tức hoảng, vội phái Đao Lãnh trước đi vào tìm kiếm, sau đó tìm tới Lục Ly. Bạch Thu Tuyết chính là hi vọng tương lai của Bạch gia, nàng không cho phép Bạch Thu Tuyết xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Nhận được tin, Lục Ly lập tức xuất quan, sau đó mang theo Dạ Tra Minh Vũ, đồng thời đưa tin cho Vũ Hóa Thần truyền tống tới Thiên Ngục Thành, ba đại Quân Hầu Cảnh ai cũng có sở trường riêng, tiến vào tiểu thế giới liền có thể có được lực khống chế tuyệt đối.
Lục Ly còn sai phái toàn bộ Mệnh Luân Cảnh Bạch gia lưu thủ Thiên Đảo Hồ tiến vào tiểu thế giới, nhiều người mới càng dễ tìm kiếm.
Phía Thiên Hàn Thành kiến tạo một truyền tống trận có thể thẳng tới Thiên Ngục Thành, Lục Ly dẫn người truyền tống đến Thiên Ngục Thành. Yên phu nhân ở lại tọa trấn Linh Đế Thành, Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi đi theo, Bạch Hạ Sương lo lắng Bạch Thu Tuyết, Tử Liên Nhi thì muốn cùng đi ra rèn luyện với Lục Ly.
- Đi!
Đến Thiên Ngục Thành, Vũ Hóa Thần sớm đã có mặt chờ lệnh. Lục Ly vung tay lên, Vũ Hóa Thần thả ra phi thuyền thiết giáp, chúng nhân bay vụt mà lên.
Lối vào tiểu thế giới Lục Ải Nhân nằm ở mặt tây Thiên Ngục Đảo, nơi đó được người Thiên Đảo Hồ gọi là hồ vực ma quỷ. Bởi vì chỗ này thường xuyên có bão tố, còn có Hải thú cường đại ẩn hiện, ngư dân bình thường nếu tới gần tất chết không nghi ngờ.
Lần trước Minh Vũ nói Thiên Đảo Hồ có một nơi thường xuyên xuất hiện vòi rồng, chính là mảnh hồ vực này. Lối vào tiểu thế giới nằm ngay dưới đáy hồ vực, chuyện nơi đây thường xuyên xuất hiện vòi rồng hẳn là có liên hệ rất lớn đến lối vào tiểu thế giới.
Phi thuyền thiết giáp là chiếc của Lục gia khi trước, tốc độ rất nhanh, vẻn vẹn hai canh giờ liền đã đi tới bên ngoài hồ vực.
- Quả nhiên có chút quỷ dị.
Lục Ly nhìn lên bầu trời xa xa, phát hiện thiên không u ám đến đáng sợ, phía dưới nước hồ cuộn trào, chưa tới gần liền có thể cảm giác được bên trong rất nguy hiểm.
Đương nhiên, những nguy hiểm này là đối với người bình thường. Đám người Lục Ly thực lực cường đại, bên người có tận ba tên Quân Hầu Cảnh, đương nhiên sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.
Phi thuyền thiết giáp phá không mà đi, vọt vào trong hồ vực ma quỷ, Lục Ly híp mắt lại. Hắn thấy được bên kia có một vòi rồng, phía dưới vòi rồng hiện ra một vòng nước xoáy khổng lồ, hồ vực phụ cận vòng xoáy thỉnh thoảng lại có khí tức Huyền thú truyền ra.
- Thiếu chủ!
Minh Vũ giải thích nói:
- Cửa vào thế giới người lùn kia nằm ngay phía dưới vòng xoáy, vòi rồng này còn chưa tản đi, tới gần sẽ có chút nguy hiểm, hay là chúng ta đứng ngoài đợi một lúc.
- Sợ cái gì?
Vòi rồng này so với cái lần trước nhìn thấy trong hải dương thì nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa bọn hắn lại xuống dưới hồ, Lục Ly bèn vung tay nói:
- Đi, xuống dưới, Vũ Hóa Thần mở đường, Dạ tộc trưởng bảo hộ Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi, Minh Vũ đoạn hậu.
Lục Ly đã hạ lệnh, mấy người kia đều không dám nhiều lời, thu hồi phi thuyền thiết giáp, cả đám đồng loạt bay vụt xuống dưới hồ.
Bò... Ò...
Trong hồ truyền đến từng đạo tiếng trâu rống trầm muộn, Vũ Hóa Thần như du long bắn vào, vung lên trường đao bắn ra từng đạo Huyền khí. Minh Vũ cũng ra tay, nhẹ nhàng chém giết từng con Huyền thú cự đại bộ dạng như là Hải Sư.
Người Thiên Đảo Hồ còn chưa tới, Lục Ly không đợi bọn họ, mấy người cứ thế một đường yên ắng tiến xuống đáy hồ. Từ xa xa đã nhìn thấy một vòng xoáy nước khổng lồ, thân thể chúng nhân dần mất đi khống chế, bắt đầu tiếp cận lại gần vòng xoáy.
Chút lực lượng này không tính là gì, đám người Vũ Hóa Thần đều không sợ, cả đám cứ thế vọt thẳng vào vòng xoáy, sau đó tùy theo vòng xoáy một đường xoay tròn mà xuống.
Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi phát hiện thân thể dần mất đi khống chế, vội vàng chộp tới Lục Ly. Hai người gắt gao bắt lấy cánh tay hắn, hai thân hình mềm mại dán chặt lên người, trong lòng Lục Ly khẽ rung động, ở trong nước hai người mặc hay không mặc đồ về cơ bản chẳng khác gì nhau.
Xoay tròn càng lúc càng nhanh, chúng nhân bị cuốn vào trong một thông đạo tối thui.
Không biết xoay tròn qua bao lâu, mọi người chợt cảm thấy như đang từ trên trời rơi rụng xuống. Trước mắt bất ngờ sáng lên, chúng nhân đã tiến vào trong một tiểu thế giới kỳ dị.
Vù vù
Lục Ly còn chưa kịp thăm dò cảnh sắc chung quanh, đột nhiên phát hiện bốn phương tám hướng tuôn ra vô số Lục Ải Nhân, đầy khắp núi đồi, liếc nhìn lại chỉ thấy hệt như bầy châu chấu, không thấy đâu là điểm cuối.
- Có vấn đề!
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ liếc nhau, hai người đều cảm giác có gì đó không đúng.
Tiến vào tiểu thế giới này, bị Lục Ải Nhân công kích là điều rất bình thường, nhưng nhiều Lục Ải Nhân như vậy, hơn nữa rõ ràng còn có tính tổ chức, vấn đề liền rất lớn!
Thế giới Lục Ải Nhân này là do một gia tộc Thiên Đảo Hồ ngoài ý phát hiện, chẳng qua khi đó nơi đây có không ít cường giả Lục Ải Nhân. Thiên Ngục lão nhân phải đích thân dẫn theo đám người Bạch Hỉ tiến vào chém giết cường giả Lục Ải Nhân, sau đó cướp đoạt tất cả các loại linh tài ở đây.
Chương 568 Chủng tộc thần bí
Tiếp sau Thiên Ngục lão nhân liền không quản, qua một đoạn thời gian Bạch gia lại vào đây cướp đoạt một lần, dọn sạch cường giả bên trong. Sau đó lại cũng bỏ mặc, bởi thế rất nhiều người Thiên Đảo Hồ từng đi vào nơi này. Chẳng qua phần nhiều là tiến vào rèn luyện, bởi vì nơi đây đã không còn quá nhiều linh tài. Cũng không ai dám bắt Lục Ải Nhân ra ngoài buôn bán, bằng không bị Bạch gia phát hiện ra lại phiền phức to.
Minh Vũ đã từng đi vào mấy lần, cũng là vào đây rèn luyện, đối với tình hình thế giới Lục Ải Nhân khá là rõ ràng.
Nơi này Lục Ải Nhân rất nhiều, nhưng lại vô cùng phân tán. Gần trăm bộ lạc rải khắp trong tiểu thế giới, không hề có khái niệm quốc gia, càng không có cường giả có được lực hiệu triệu đủ mạnh để có thể hiệu lệnh các bộ lạc lớn.
Vũ Hóa Thần cũng nghe nói qua tình huống nơi này, trí tuệ Lục Ải Nhân không cao lắm, không có được văn minh như nhân loại, mà càng giống như người nguyên thủy ở thời đại hồng hoang.
Bởi thế, lúc này xuất hiện nhiều Lục Ải Nhân như vậy, hơn nữa rõ ràng còn có được tính tổ chức rất mạnh, điều này khiến Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều rất kinh ngạc.
Lục Ly phản ứng rất nhanh, lập tức thả ra Mệnh Luân, hai tay bắt lấy Tử Liên Nhi và Bạch Hạ Sương, đám người Dạ Tra cũng dồn dập thả ra Bản Mệnh Châu, mắt lạnh liếc nhìn phía dưới.
- A? Lục Ly, sao Mệnh Luân ngươi lại thế này?
Bạch Hạ Sương nhìn thấy Mệnh Luân màu bạc dưới chân Lục Ly, đồng thời thấy được long văn trên đó, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ hiếu kì. Tử Liên Nhi đã sớm chú ý tới, cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Hưu hưu hưu
Phía dưới, đám Lục Ải Nhân quái khiếu vài tiếng, tất cả Lục Ải Nhân phụ cận đồng loạt rút ra cốt thứ (xương nhọn) từ sau lưng đột nhiên ném mạnh lên giữa không trung.
Cốt thứ này rõ ràng là bảo vật đặc hữu của Lục Ải Nhân, tốc độ nhanh, xé rách không gian, vang lên từng đạo tiếng rít chói tai. Cảnh tượng hết sức tráng quan, cảm giác cứ như vạn tiễn bắn lên, đủ khiến người nhìn mà ngạt thở.
Chẳng qua loại thủ đoạn cỏn con này hoàn toàn không có chút áp lực nào đối với đám người Lục Ly, thậm chí đám người Lục Ly còn không nhúc nhích. Bản Mệnh Châu Minh Vũ sáng lên, Thế được thả ra, không gian phương viên ngàn thước lập tức bị trấn áp, toàn bộ cốt thứ bất động giữa trời.
- Vũ Hóa Thần, xua tan Lục Ải Nhân!
Lục Ly vung tay, Vũ Hóa Thần động thủ, ấn ký huyết mạch trên cổ sáng lên, tia lửa bắn ra đầy trời. Minh Vũ rất biết phối hợp, uy áp từ Thế giảm bớt, đốm lửa nháy mắt hóa thành biển lửa.
Ô ô
Rất nhiều Lục Ải Nhân bị tia lửa bắn trúng, lập tức tru lên thống khổ, cả người không ngừng lăn lộn trên đất. Vô số người bị tia lửa đốt thương. Một vài Lục Ải Nhân bị tia lửa bắn trúng đầu, lập tức mất mạng đương trường.
Chiến lực Lục Ải Nhân thành niên tương đương với Hồn Đàm cảnh, một vài Lục Ải Nhân cường đại có chiến lực sáng ngang Mệnh Luân Cảnh, chiến lực của những Lục Ải Nhân cường đại nhất cũng chỉ có thể sánh được với Bất Diệt Cảnh, bởi thế năm đó Thiên Ngục lão nhân mới có thể quét ngang toàn bộ tiểu thế giới.
Lục Ải Nhân phía người dù nhiều, nhưng không có một cường giả nào, chiến lực đều chỉ tương đương Hồn Đàm cảnh, đừng nói Vũ Hóa Thần Minh Vũ Dạ Tra, dù là Lục Ly đều có thể nhẹ nhàng quét ngang toàn trường.
Tinh hỏa áo nghĩa của Vũ Hóa Thần cực hữu hiệu khi đối phó đội quân như thế này, tia lửa bắn ra đầy trời, từng mảnh từng mảnh Lục Ải Nhân bị trọng thương, bị tàn sát, chỉ sau mười mấy nhịp thở, phía dưới đã biến thành một mảnh địa ngục.
Lục Ải Nhân có tận mấy ngàn tên, thoáng chốc lại đã bị Vũ Hóa Thần tru diệt một mảnh lớn, hơn nghìn người trọng thương hoặc đánh chết, số Lục Ải Nhân còn lại đều sợ tái mặt, trong mắt chất đầy vẻ hoảng loạn.
Nhưng mà...
Tất cả Lục Ải Nhân đều không thối lui, điều này khiến Vũ Hóa Thần và Minh Vũ càng thêm kinh nghi. Bởi vì trước kia khi Minh Vũ vào đây, mỗi lần Lục Ải Nhân cảm nhận được khí tức của hắn đều trực tiếp đào tẩu. Lần này không chỉ không trốn, ngược lại còn muốn tử chiến đến cùng!
- Sao thế?
Lục Ly thấy được vẻ kinh nghi trong mắt Minh Vũ liền dò hỏi, Minh Vũ bay tới giải thích vài câu, Lục Ly vung tay nói:
- Tiếp tục giết, giết đến khi bọn hắn sợ mới thôi.
Đây đều là dị tộc, căn bản không phải Nhân tộc, đối với Lục Ly mà nói thì không khác gì Huyền thú cả. Nếu đám người lùn này đã không sợ chết, đương nhiên hắn sẽ không nhân từ nương tay.
Đông đông đông
Mười mấy giây sau, Vũ Hóa Thần lần nữa tàn sát một hai ngàn người, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng trống rầm rầm. Đám Lục Ải Nhân vung lên cốt thứ vốn đang vọt tới bên này lập tức chạy tán loạn, hóa thành từng đạo quỷ ảnh tản ra khắp bốn phương tám hướng.
- Tiếng trống?
Ánh mắt Lục Ly chuyển lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn sang Dạ Tra, kẻ sau lập tức có phản ứng, hóa thành một cơn gió phóng vút về nơi truyền ra tiếng trống.
- Những Lục Ải Nhân này quả nhiên đang bị khống chế!
Minh Vũ nhướng mày, hắn không nghĩ ra đến cùng là ai đang khống chế Lục Ải Nhân. Chẳng lẽ có cường giả yên ắng lẻn vào tiểu thế giới này, khống chế tất cả Lục Ải Nhân?
- Vũ Hóa Thần, ngươi cũng dạo quanh bốn phía thăm dò thử xem.
Lục Ly vung tay lên, Vũ Hóa Thần lấy tốc độ nhanh nhất phóng vút xuống, đám người Lục Ly thì bay đến một đỉnh núi phụ cận lẳng lặng chờ.
Một nén hương, hai nén hương, ba nén hương!
Khiến đám người Lục Ly kinh ngạc là, Dạ Tra và Vũ Hóa Thần đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy trở về. Tốc độ hai người cực nhanh, bất kể có thu hoạch gì hay không, hẳn phải sớm đã trở về mới đúng.
Hưu
Lại qua một nén hương, một cơn gió bay vụt tới, Dạ Tra rốt cục đã trở về, hắn chắp tay nói:
- Công tử, phát hiện một chủng tộc kỳ dị, chẳng qua tốc độ chúng rất nhanh, cực giỏi ẩn nấp, đột ngột tan biến vào trong lòng đất, ta không dám đuổi theo quá xa!
- Hả?
Thần sắc Lục Ly và Minh Vũ đều hiện vẻ ngạc nhiên, Thanh Loan Tộc chính là chủng tộc tốc độ nhanh nhất Trung Châu.
Chương 569 Ẩn thân
Tốc độ Dạ Tra thậm chí có thể sánh ngang Nhân Hoàng, thế mà lại có chủng tộc kỳ dị thoát được khỏi Dạ Tra truy sát?
- Chủng tộc gì mới được? Tiểu thế giới này chỉ có Lục Ải Nhân thôi chứ.
Bạch Hạ Sương lo lắng hỏi, chẳng lẽ chuyện Bạch Thu Tuyết mất tích có liên quan đến chủng tộc thần bí kia?
- Hình thể giống người, chẳng qua thân thể rất nhỏ, làn da toàn thân màu vàng đất, hai tay hai chân còn có lân phiến màu vàng, tay như ưng trảo, trong mắt hiện ra hoàng quang, lỗ tai đặc biệt nhọn.
Dạ Tra hình dung một phen, tất cả mọi người đều không ai từng nghe qua về chủng tộc như vậy.
Đang trong trầm tư, Vũ Hóa Thần từ đằng xa bay trở về, hắn vừa tới gần liền đã nhíu mày nói:
- Thiếu chủ, ta phát hiện ra hai tên quái nhân, chẳng qua ta vừa áp sát bọn hắn liền chui xuống đất tan biến, ta đuổi không kịp.
Vũ Hóa Thần cũng đuổi không kịp!
Nếu cảnh giới chủng tộc quái dị gặp phải kia không cao, như vậy tốc độ hẳn phải rất khủng bố, sợ là không thua kém Thanh Loan Tộc bao nhiêu.
Lục Ly không dám khinh thường, hắn đảo mắt nhìn về phía Bạch Hạ Sương hỏi:
- Bạch Lãnh không phải đi vào rồi sao? Còn cả người Bạch gia các ngươi tiến vào khi trước nữa, bọn họ đâu?
- Không biết!
Bạch Hạ Sương lắc đầu nói:
- Lãnh thúc đã đi vào, nhưng trong này rất lớn, muốn dạo quanh một lần, phỏng chừng phải mất mấy ngày.
Lục Ly trầm tư một lát rồi nói:
- Vũ Hóa Thần, ngươi ra ngoài điều người, gọi hết thủ hạ Dạ tộc trưởng vào đây, đồng thời điều động cả Tử Hoàn Kiều và toàn bộ Quân Hầu Cảnh dưới trướng. Bất Diệt Cảnh cũng điều trên trăm người, Mệnh Luân Cảnh điều mấy ngàn. Dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm cho được Bạch Thu Tuyết.
Trong tiểu thế giới Lục Ải Nhân đột ngột xuất hiện một chủng tộc thần bí, điều này khiến Lục Ly không thể không cẩn thận. Triệu tập cường giả và quân đội tiến vào, chí ít sẽ không xảy ra chuyện, mạo muội hành động vạn nhất Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi cũng gặp bất trắc thì sao?
Đột nhiên xuất hiện chủng tộc kỳ dị, có thể điều khiển Lục Ải Nhân.
Điều này khiến đám người Lục Ly không dám mạo hiểm hành động, hắn quyết định chờ đợi viện quân.
Vũ Hóa Thần đi ra, Lục Ly và Minh Vũ Tử Liên Nhi Bạch Hạ Sương tìm một ngọn núi lớn ở phụ cận hạ trại. Ngọn núi này rất dốc đứng, từ trên đỉnh núi có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật bốn phía, nếu có lượng lớn địch nhân tập kích thì rất dễ bị phát hiện.
Minh Vũ thời thời khắc khắc phóng thích thần niệm thăm dò, một con kiến cũng đừng hòng mơ tưởng tới gần. Dạ Tra thì dạo quanh phụ cận, nhìn xem có thể thu được manh mối gì hay không.
Tiểu thế giới này không có ban ngày ban đêm, bầu trời một màu đỏ sậm, thiên địa Huyền khí mỏng manh đến đáng thương. Nơi này không thích hợp người tu luyện hay sinh sống, cây cối đều ít đến thương cảm, hơn nữa thực vật nơi này đa số đều là cây trụi lủi không lá.
Bạch Hạ Sương đứng ngồi không yên, Tử Liên Nhi một mực ở bên an ủi, Lục Ly thần sắc âm trầm ngồi đó. Minh Vũ nhắm mắt ngồi xếp bằng, dùng thần niệm quan sát bốn phía, nhất là dưới mặt đất, bởi vì chủng tộc kỳ dị kia biết chui xuống lòng đất, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
Thời gian dần trôi, nửa ngày đi qua, Dạ Tra trở về hai lần, đều không thu hoạch được gì. Bốn phía ngược lại rất an tĩnh, một tên Lục Ải Nhân đều không thấy xuất hiện, dưới mặt đất cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
- Dạ tộc trưởng!
Lục Ly nghĩ nghĩ liền đưa cho hắn một chiếc ngọc phù cảnh báo nói:
- Ngươi mở rộng phạm vi thăm dò, nếu có thể bắt được một tên chủng tộc kỳ dị thì càng tốt, bên này mà có gì nguy hiểm chúng ta sẽ lập tức bóp nát ngọc phù.
- Công tử, cái này…
Dạ Tra đang đeo mặt nạ Thiên Huyễn, không thấy được thần sắc trên mặt, chẳng qua trong mắt toàn là vẻ lo lắng. Lục Ly kiên quyết phất tay, Dạ Tra đành phải lĩnh mệnh đi ra thăm dò.
- Lục Ly, hay là để Dạ tộc trưởng dẫn theo ta, ta và tỷ tỷ có cảm ứng tâm linh, nếu tỷ tỷ ở gần ta trăm dặm trở xuống, ta liền có thể phán đoán được phương vị của nàng!
Bạch Hạ Sương ngồi không yên, Lục Ly lại lắc đầu nói:
- Không được, ngươi không thể đi đâu cả, nhất định phải ở bên cạnh ta.
Bạch Hạ Sương khá là tùy tiện, chỉ có Lục Ly mới có thể ép được, hắn không yên tâm khi để Bạch Hạ Sương đi theo Dạ Tra. Bản thân hắn chiến lực bất phàm, Minh Vũ lại có được Thế, nếu xảy ra chuyện ít nhất có thể kiên trì một thời gian đợi Dạ Tra trở về.
Chúng nhân tiếp tục ngồi đợi trong trầm muộn, đói thì ăn lương khô khát thì uống nước. Vũ Hóa Thần ra ngoài điều binh, một mình hắn đi đi về về thì rất nhanh, song triệu tập cường giả và quân đội lại cần thời gian, ít nhất cũng phải mất hai ngày.
Hai canh giờ sanh, Minh Vũ đột nhiên mở mắt ra, quát khẽ nói:
- Thiếu chủ, có biến, nhanh bay lên không!
Lục Ly lập tức thả ra Mệnh Luân, quát to với Tử Liên Nhi:
- Phóng thích Mệnh Luân, mang theo Bạch Hạ Sương bay lên, không có lệnh của ta tuyệt đối không được đi xuống.
Tử Liên Nhi khẽ gật đầu, thả ra Mệnh Luân bảy màu mang theo Bạch Hạ Sương bay vụt lên, trực tiếp vút cao không ngàn thước.
Lục Ly theo sát ngay sau, Minh Vũ cũng bay lên, mắt lạnh liếc nhìn phía dưới.
Phanh phanh phanh
Mặt đất nơi ngọn núi vừa đứng tầng tầng nổ tung, sau đó sáu bóng quỷ ảnh màu vàng bay vụt lên. Tốc độ sáu bóng vàng này rất nhanh, không kém gì võ giả Quân Hầu Cảnh sơ kỳ, thoáng chốc liền bay vụt lên giữa không trung.
- Trấn áp!
Minh Vũ phóng thích Thế, bốn phía phong vân đột biến, một cỗ uy áp cường đại trút xuống. Tốc độ sáu thân ảnh màu vàng lập tức đại giảm, sau đó cấp tốc rơi xuống, bắn thẳng vào trong địa đạo bọn hắn vừa lao ra.
Thế của Minh Vũ có ảnh hưởng với sáu tên quái nhân, chẳng qua rõ ràng sáu người này vẫn có thể giãy thoát ra được, bằng không đã không phải là rơi xuống, mà sẽ ngưng lại giữa trời.
- Minh Vũ, bắt người sống!
Lục Ly quát lớn, đám người chủng tộc kỳ quái này thật không dễ dàng mới đi ra, tự nhiên phải nghĩ cách bắt lại một hai tên để tra khảo.
Chương 570 Hoàng Mị Tộc
Minh Vũ cũng nghĩ như vậy, hắn tung người lao vút xuống, thế lần nữa trấn áp, tốc độ sáu người đang lao xuống địa đạo giảm mạnh.
Hưu
Trường kiếm sau lưng Minh Vũ xuất vỏ, đột nhiên đâm xuống, hai “hoàng nhân” bị đâm trúng, nháy mắt thân thể bất ngờ nổ tung, lực phòng ngự yếu đến đáng thương.
Minh Vũ vừa công kích, cường độ Thế trấn áp tự nhiên giảm bớt một chút, bốn tên hoàng nhân còn lại thoáng chốc liền đã sắp xông vào trong địa đạo.
Không ngờ lại để bọn hắn trốn mất.
Lập tức lần nữa dùng Thế trấn áp, khiến cho tốc độ đối phương giảm xuống. Lần này hắn không công kích từ xa mà bay thẳng xuống dưới, chuẩn bị phế đi tay chân một hai tên, sau đó bắt lại.
Ba trăm thước, một trăm thước, ba mươi thước!
Tròng mắt Minh Vũ càng lúc càng sáng rực, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm ra. Lần này hắn khống chế uy lực và tốc độ cực chuẩn, tất cả các chiêu đều đánh trúng tay chân bốn tên hoàng nhân, tay chân bốn người bất thần nổ tung, vừa mới xông vào địa đạo lại không cách nào trốn đi được nữa.
- Được rồi!
Minh Vũ như trút gánh nặng, nhưng một giây sau ánh mắt hắn bỗng chợt híp lại, cả người vốn đang xông thẳng xuống dưới đột nhiên cấp tốc giật lui lên không trung.
Oanh
Trong động đất, trên thân bốn tên hoàng nhân bất ngờ sáng lên tia sáng màu vàng, sau đó như bốn quả tạc đạn đồng loạt nổ tung. Trọn cả ngọn núi bị san bằng, đất đá văng khắp nơi, bụi mù cuộn lên, tiếng nổ chấn thiên động địa.
- Đáng tiếc.
Minh Vũ không khỏi tức giận, khoảnh khắc sau cùng hắn không phóng thích Thế trấn áp bốn người. Bọn hắn đã đại thương nguyên khí, chỉ cần dùng Thế trấn áp thì căn bản không cách nào tự bạo.
- Không hay!
Đột nhiên, cả người Minh Vũ khẽ run lên, đột nhiên nhìn lên cao không. Chỉ thấy một đạo bóng người màu vàng đột ngột hiện ra từ trong hư không, duỗi ra một đôi móng vuốt màu vàng đất chộp tới Lục Ly, hắn bị dọa cho thiếu chút hồn phi phách tán, hoảng sợ rống to:
- Thiếu chủ, cẩn thận!
- Hả?
Thật ra không cần Minh Vũ nhắc nhở, nháy mắt đó Lục Ly đã cảm giác được sâu trong linh hồn truyền đến cảnh báo nguy hiểm, hắn không chút do dự lập tức thả ra Long Ngâm thần kỹ, một tiếng nộ hống kinh thiên vang ra, dẫn lên cuồng phong gào thét, không gian dập dờn gợn sóng, khiến cho đạo thân ảnh vừa đột ngột hiện ra giữa trời thoáng chậm lại.
- Phân thân!
Nhiều lần trải qua hiểm nguy sinh tử khiến tốc độ phản ứng của Lục Ly cực mẫn tiệp. Hắn hét lớn một tiếng, lập tức thả ra phân thân thần kỹ, cả người một phân thành hai, hai phân thành bốn, cuối cùng biến thành mười mấy tên Lục Ly.
- Huyết trảo!
Bản tôn hắn không trốn, mười tên Lục Ly đồng loạt phóng tới thân ảnh vừa đột nhiên xuất hiện. Trong tay áo sớm đã hiện ra móng vuốt màu bạc, bất thần chộp tới đầu tên hoàng nhân vừa định đánh lén.
Ầm!
Lần này không có gì ngoài ý, đầu hoàng nhân đánh lén nhẹ nhàng nổ tung, trước khi chết trong mắt toàn là mê mang, tựa hồ vẫn còn đang nghi hoặc, không biết chân thân Lục Ly là tên nào?
Hưu
Minh Vũ đón lấy mưa máu bay vụt mà lên, đứng ở bên người Lục Ly, lúc này trong mắt hắn toàn là hoảng sợ, như thể vẫn chưa hoàn hồn.
Hô hô
Lục Ly thở phào một hơi, không chút do dự, lập tức bóp nát ngọc phù cảnh báo để Dạ Tra trở về. Vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, giờ đây chắc đã biến thành một cỗ thi thể.
Hơn nữa, mục tiêu đối phương đánh lén là hắn. Nếu là đánh lén Tử Liên Nhi hoặc Bạch Hạ Sương, sợ rằng lúc này hai người đã hương tiêu ngọc vẫn.
Lục Ly cảm giác được, tuy móng vuốt chớp hiện hoàng quang kia so ra vẫn kém thú trảo của mình, nhưng hoàn toàn đủ để nhẹ nhàng bẻ nát đầu Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi.
- Không ngờ lại biết ẩn thân? Hơn nữa còn hiểu được điệu hổ ly sơn, năng lực thật đáng sợ, linh trí cũng rất cao.
Trong mắt Minh Vũ chất đầy vẻ ngưng trọng, vừa rồi tên hoàng nhân kia tiềm phục đến bên người Lục Ly, hắn lại không hề có nửa điểm phát giác, thẳng đến khi hoàng nhân hiện ra thân thể, lộ ra sát cơ hắn mới giật mình nhận ra.
Đây chỉ là một tên hoàng nhân biết ẩn thân, nếu đồng thời có mười tên như vậy, vừa rồi tất cả bọn hắn đều phải chết.
Dạ Tra trở về rất nhanh, vẻn vẹn một canh giờ liền chạy về. Lục Ly đợi Dạ Tra trở về rồi, lập tức không chút do dự mang theo Tử Liên Nhi và Bạch Hạ Sương bay tới lối ra.
Bạch Hạ Sương rất không muốn đi, mấy lần năn nỉ Lục Ly nói muốn ở lại, Lục Ly đều làm như không nghe được. Mãi khi đến lối ra hắn mới nói:
- Các ngươi đều ra ngoài, đây là mệnh lệnh, không được có ý kiến gì hết. Hạ Sương, sau khi rời khỏi đây ngươi lập tức truyền tống đi Linh Đế Thành, để tiểu cô ngươi phái người điều tra tư liệu về chủng tộc kỳ dị kia, dù phải lật tìm hết thảy tư liệu lịch sử cũng phải tra ra được tin tức về chủng tộc này.
Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, không biết rõ ràng tin tức về chủng tộc này, Lục Ly sợ rằng đi ngủ đều ngủ không yên. Vạn nhất chủng tộc này từ trong tiểu thế giới đi ra Bắc Mạc thì sao? Như thế sẽ có bao nhiêu người bị ám sát?
Đồng thời Lục Ly còn dặn dò hai người nhất định phải giữ bí mật, việc này trừ Yên phu nhân ra thì không được nói cho ai khác biết, bằng không rất dễ dẫn lên khủng hoảng.
Lối ra nằm ở dưới một vực sâu, nhảy xuống vực liền có thể trở lại hồ vực ma quỷ. Lục Ly để Dạ Tra đưa hai người đi ra, bên ngoài hẳn đã có võ giả Bạch gia tụ tập tới.
- Lục Ly, ngươi cẩn thận chút!
- Lục Ly, chúng ta ở ngoài chờ ngươi khải hoàn trở về.
Hai người Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi nhìn Lục Ly một cái thật sâu, sau đó liền được Dạ Tra mang đi ra. Lục Ly xưng đế, hai người lại đều không gọi Lục Ly là Đại Đế, làm vậy sẽ khiến hai bên càng thêm xa lánh, mà Lục Ly thật ra cũng không thích bị người gọi là Đại Đế, liền cũng không thèm để ý.
Nửa canh giờ sau, Dạ Tra trở về, hắn không đi ra từ trong vực sâu mà bay tới từ gần đó. Ở bên ngoài vào đây sẽ được truyền tống tới phụ cận vực sâu chứ không phải đi ra từ trong vực sâu.
Bình luận facebook