-
Chương 961-965
Chương 961 Lãnh Vô Hinh
Trên người nàng tràn ngập sát khí khủng bố, hơn nữa sát khí của nàng thoạt nhìn không giống như là giả, so với Lục Ly còn nồng nặc hơn, giống như trên tay thiếu nữ này nhuộm đầy máu tươi.
- Uống!
Trên người Mông Thần loé lên ánh sáng kim sắc, mở ra thần thông thiên phú Thái Thản Tộc, vung chiến đao hung hăng bổ về phía thiếu nữ.
Mông Thần không có sử dụng vực trường, bởi vì đối phương thật sự là Nhân Hoàng, nếu như đối phương sử dụng vực trường mà nói... Có thể triệt tiêu lẫn nhau, không có ý nghĩa.
- Con kiến hôi muốn rung trời sao?
Thiếu nữ khinh miệt cười một tiếng, trong mắt chợt lóe lên lam quang rồi biến mất, chìm vào trong mắt Mông Thần. Thân thể của nàng di động, chợt lóe lên như quỷ hồn, nhẹ nhàng vung vẩy song đao, cắt ngang về phía chiến đao của Mông Thần.
- Oanh!
Thời điểm song đao và chiến đao của Mông Thần va chạm, hai cây trường đao xinh đẹp đột nhiên loé lên tia sáng, một luồng khí tức khủng bố từ trên song đao tràn ra, phía trên có vô số phù văn thần bí lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
- Bán thần khí, không tốt!
Lục Ly cực kỳ hoảng sợ, hắn quá quen thuộc với khí tức của bán thần khí, trên song đao này có phù văn thần bí lấp lánh, đây là dấu hiệu của bán thần khí.
- Phanh!
Binh khí Thánh giai trong tay Mông Thần bỗng chốc bị chém thành ba đoạn, song đao tiếp tục nhẹ nhàng kéo về phía Mông Thần, thoạt nhìn tốc độ rất chậm, một khắc kia thời gian xung quanh giống như đều trở nên chậm lại.
- Thời gian áo nghĩa!
Mắt Diêm Chấn lộ ra một chút hoảng sợ, vật này xuất hiện trong truyền thuyết, nghe nói một vị thiên kiêu nhân tộc cảm ngộ thời gian áo nghĩa. Thời gian áo nghĩa có rất nhiều loại, nhưng cấp thấp nhất cũng là thất phẩm!
- Ngao...
Lục Ly không chần chờ nữa, trong bụng vang lên một đạo long ngâm, tiếp theo phía sau lưng có ngân quang lấp lánh, một đầu ngân long to lớn gào thét mà ra, đằng vân bay lên, biến mất ở trên bầu trời.
Thăng Long Thuật!
Ban đầu Lục Ly thấy thiếu nữ này rất xinh đẹp, hơn nữa lai lịch không rõ, nên không dám hạ sát thủ. Nếu như lúc này còn không động thủ, Mông Thần sẽ bị giết, tự nhiên hắn không thể nương tay rồi.
- Uống!
Hai tay Diêm Chấn lấp lánh hắc quang, đột nhiên hai cái thiết quyền trở nên to lớn, từ một phương hướng khác đánh tới thiếu nữ, đây là thần kỹ huyết mạch của hắn, và cũng là một trong những tuyệt chiêu của hắn.
- Liệt không áo nghĩa!
Trong tay Dạ Tra xuất hiện một đôi câu tử, ngưng tụ ra từng cái hư ảnh móng vuốt màu hoàng kim, một lần ngưng tụ trên trăm cái, bắn về phía thiếu nữ xinh đẹp.
Giờ khắc này không còn ai coi người trước mặt là một thiếu nữ xinh đẹp, mà là một kẻ địch hung tàn, đối phó kẻ địch tự nhiên không thể nhân từ nương tay, nếu không người chết chính là bọn họ.
- Ồ?
Trong mắt thiếu nữ lộ ra một chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Lục Ly, lần đầu trong đôi mắt có một chút ngưng trọng. Chiến đao của nàng ngừng ở giữa không trung, trên cổ xuất hiện một cái ấn ký nhỏ màu vàng kim, cái ấn ký kia nhìn giống như là một đóa hoa sen. Sau khi ấn ký màu vàng kim sáng lên, dưới chân thiếu nữ đột ngột xuất hiện một đóa hoa sen to lớn, toàn thân hoa sen yêu diễm có màu đỏ, thế nhưng viền vàng, cho nên lộ ra ánh sáng kim hồng lập loè.
Hoa sen mở ra, sau đó lập tức bao bọc lấy thiếu nữ, công kích của đám người Lục Ly đã tới.
Lục Ly công kích nhanh nhất, giữa không trung xuất hiện một cái long trảo to lớn, nặng nề chụp về phía hoa sen. Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, hoa sen loé lên vạn trượng kim quang, một luồng sóng khí khủng bố tản ra, đánh bay Mông Thần đang ngây người ở giữa không trung ra ngoài, nặng nề đụng vào trên vách nham thạch, sau đó rơi xuống nham tương.
Công kích của Diêm Chấn theo sát phía sau, hai cái thiết quyền to lớn mang theo ánh sáng màu vàng kim nện lên trên hoa sen. Kết quả cũng giống Lục Ly, hoa sen lại loé lên kim quang lần nữa, đứng sừng sững ở giữa không trung căn bản không có bất kỳ di động.
- Rầm rầm rầm oanh...
Liệt khôngg áo nghĩa của Dạ Tra tới, từng cái hư ảnh móng vuốt màu vàng kim chụp xuống. Nhưng công kích của Lục Ly và Diêm Chấn đều không thể phá hoại cánh hoa, thì công kích của Dạ Tra cũng chỉ là gãi ngứa, không cách nào tạo thành bất cứ tổn thương gì cho cánh hoa.
- A...
Mông Thần rơi xuống bể dung nham hét thảm một tiếng, vừa rồi hắn cảm thấy rất kỳ quái, đứng ở giữa không trung không nhúc nhích, bị nện hạ xuống bể dung nham mới tỉnh ngộ lại. Lúc này vô cùng lo lắng từ phía dưới nham tương bay lên, da dẻ toàn thân đều bị tổn thương rất nhiều, cũng may lực phòng ngự hắn mạnh mẽ, chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi.
Sắc mặt Lục Ly trở nên trắng bệch, hắn thả ra Thăng Long Thuật còn rất miễn cưỡng, thân thể và cảnh giới đều quá yếu, cho nên sau mỗi lần phóng thích, nguyên khí sẽ tổn thương nặng nề.
Thân thể hắn đứng ở trên Mệnh Luân lay động một cái, thiếu chút nữa đặt mông ngã ngồi. Trong mắt của hắn toàn là vẻ khiếp sợ, ánh mắt nhìn sang Diêm Chấn ở bên cạnh, phát hiện vẻ mặt Diêm Chấn cũng là không dám tin.
Công kích của hai người mạnh mẽ bực nào?
Lực Ương hoàn toàn không cách nào kháng cự, nhẹ nhàng bị long trảo bẻ vụn, có thể thấy được Thăng Long Thuật này bá đạo! Nhưng lại không cách nào phá vỡ cánh hoa nho nhỏ?
Trước kia Diêm Chấn là điện chủ Diêm Vương Điện U Châu, thành danh mấy trăm năm rồi, hắn rất tự tin đối với công kích của mình. Hai quyền vừa rồi là thần kỹ huyết mạch của hắn, không nói giết người thiếu nữ kia, mà ngay cả phòng ngự của người ta cũng không phá được, bảo hắn làm sao tiếp nhận chuyện này.
- Thần kỹ huyết mạch?
Đột nhiên con ngươi Lục Ly và Diêm Chấn co rụt lại, trong đầu hai người đều hiện lên bốn chữ này, hai người nhớ tới ấn ký hình bông hoa nhỏ màu vàng kim vừa mới sáng lên trên cổ thiếu nữ.
Bông hoa sen này không phải bảo vật, càng không giống như là bán thần khí, mà đây là thần kỹ huyết mạch của thiếu nữ!
- Màu vàng kim!
Lục Ly hít một hơi lãnh khí, thân thể cũng có chút run rẩy. Huyết mạch phân cấp bậc, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, phân biệt đối ứng với màu sắc khác nhau.
Hồng, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím, đen, kim!
Chương 962 Hung tàn
Màu vàng kim chính là cửu phẩm huyết mạch trong truyền thuyết, nhất định Đấu Thiên đại đế cảm ngộ cửu phẩm huyết mạch màu vàng kim trong truyền thuyết. Trong toàn bộ Đấu Thiên Giới người cảm ngộ cửu phẩm huyết mạch, cũng chỉ có một mình Đấu Thiên đại đế, trong sử sách các gia tộc đều có ghi lại chuyện này.
- Cửu phẩm, cửu phẩm huyết mạch trong truyền thuyết!
Dạ Tra tỉnh ngộ lại lẩm bẩm một tiếng, trong mắt toàn là hoảng sợ. Thủ đoạn của thiếu nữ này quá nghịch thiên, căn bản không phải một cái cấp bậc, không chỉ có được bán thần khí, vừa rồi Mông Thần ngu ngốc đứng, rõ ràng là bị trúng công kích linh hồn. Có thể chấn nhiếp linh hồn Mông Thần lâu như vậy, không cần phải nói công kích linh hồn của thiếu nữ thần bí khủng bố nhường nào.
Cho nên, Dạ Tra gần như không có do dự gì, quát lên:
- Thánh chủ, ngươi chạy mau, chúng ta ở lại cầm chân!
Mông Thần tỉnh ngộ lại, gầm gừ bay vụt lên, hét lên giận dữ:
- Diêm Chấn, mang theo thánh chủ chạy đi!
Diêm Chấn không chần chờ, hắn cũng bị thiếu nữ thần bí này hù doạ rồi, nghe thấy lời Mông Thần nói. Hắn một tay bắt lấy Lục Ly, nhằm thẳng phía trên bay đi.
- A a!
Đột nhiên cánh hoa trở nên trong suốt, lộ ra gương mặt lãnh diễm vô song của thiếu nữ. Nàng đùa cợt cười một tiếng, dùng cổ ngữ nói:
- Nếu để cho mấy tên thổ dân các ngươi chạy trốn, Lãnh Vô Hinh ta cũng không xứng là con cháu Lãnh gia nữa!
Sau khi thiếu nữ tự xưng là Lãnh Vô Hinh nói xong, ấn ký cánh hoa màu vàng kim trên cổ sáng lên lần nữa, tiếp theo vô số cánh hoa hiện lên dưới chân nàng, như những đóa hoa sen bay ra bốn phương tám hướng.
Thần kỹ huyết mạch Tử gia Bắc Mạc cũng là cánh hoa, thế nhưng là tử sắc thất phẩm huyết mạch. Lúc bọn họ phóng thích thần kỹ huyết mạch, có vô số cánh hoa bay múa đầy trời, cuối cùng hình thành từng cái lao tù bằng cánh hoa, vây khốn kẻ địch ở bên trong.
Thoạt nhìn thần kỹ huyết mạch của Lãnh Vô Hinh và Tử gia có một chút giống nhau, nhưng hoa sen nàng thả ra là những đóa hoa hoàn chỉnh, không phải cánh hoa, khí thế lại càng kém xa.
Những đóa hoa sen to lớn gào thét về phía đám người Mông Thần, Dạ Tra, Mông Thần thấy hoa sen bao lại, liền vươn thiết quyền ra muốn một quyền nện bay chúng bản năng, nhưng một quyền này của hắn lại xảy ra chuyện!
Một quyền này của hắn đánh vào, hoa sen rõ ràng lõm xuống, đồng thời bên trong hoa sen cũng truyền đến một lực hút khổng lồ. Thân thể hắn bị chìm vào bên trong hoa sen theo quán tính, sau đó bị hoa sen bao bọc ở bên trong.
- Sát...
Dạ Tra vốn định phóng thích Liệt Không áo nghĩa lần nữa, đánh bay những đoá hoa sen kia, nhưng khi thấy một màn như vậy, hắn làm sao dám nhích tới gần hoa sen? Thân thể lập tức luồn lách giống như cá trạch, câu tử trong tay lấp lánh tia sáng, bắn về phía Lãnh Vô Hinh, tính toán tấn công Lãnh Vô Hinh giành thời gian cho Lục Ly chạy trốn.
Nhưng hắn quá ngây thơ rồi, bốn đóa hoa sen bên cạnh hắn đột nhiên nở rộ, bốn phương tám hướng truyền đến lực hút khủng bố, Dạ Tra căn bản không ngăn được, thân thể bị một đóa hoa sen hút vào.
- Ầm ầm ầm phanh...
Bên trong đóa hoa sen bọc Mông Thần truyền đến từng tiếng nổ nặng nề, hoa sen lấp lánh kim quang, căn bản không cách nào phá vỡ. Tiếng gào giận dữ của Mông Thần ở bên trong cũng truyền đến, bên trong tiếng thét còn có một chút đau khổ, có lẽ hắn bị công kích.
Từ khi hoa sen xuất hiện, đến khi hai người bị vây khốn, chỉ là một hơi thời gian, Diêm Chấn mang theo Lục Ly trốn cũng không được quá xa, còn không có lao ra khỏi miệng núi lửa.
Lục Ly dùng thần niệm dò xét tình huống phía dưới, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, hắn quát khẽ:
- Diêm Chấn buông ta xuống, ngươi trở về để tất cả mọi người rời khỏi Hỏa Ngục, sau đó bảo Kha Mang phong ấn lối đi, đây là mệnh lệnh!
Diêm Chấn là phượng nô của Lục Linh, Lục Linh bảo hắn nghe theo mệnh lệnh Lục Ly, con ngươi Diêm Chấn loé lên một vòng, rất nghe lời, thật sự bỏ lại Lục Ly, một mình bay đi.
Lục Ly cũng không phải là muốn chịu chết, mà là hắn biết hai người căn bản khó chạy thoát. Thiếu nữ này biến thái như thế, toàn thân đều là bảo vật, làm sao tốc độ có thể yếu? Diêm Chấn mang theo hắn tuyệt đối không trốn thoát được, dù sao cũng là chết, không bằng để Diêm Chấn chạy trốn.
Dạ Tra là bộ hạ cũ của hắn, Mông Thần vì hắn lập xuống công lao hiển hách, lúc này hai người gặp nạn, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn hai người chết? Cho nên hắn lựa chọn ở lại, hy vọng có thể thử nghĩ biện pháp cứu hai người.
- A a!
Phía dưới truyền đến một tiếng cười lạnh, những đóa hoa sen bay vụt lên, Lục Ly chậm rãi bay lên phía trên một chút, sau khi tới miệng núi lửa, hắn liền đứng ngạo nghễ ở trên miệng núi lửa lẳng lặng chờ đợi Lãnh Vô Hinh đi ra.
Hắn có thể nhìn ra hình như Lãnh Vô Hinh có một chút hứng thú đối với hắn, chuẩn xác hơn là có hứng thú với thần kỹ huyết mạch của hắn.
- Hưu...
Chín đóa hoa sen to lớn bay vụt mà lên, Mông Thần và Dạ Tra còn đang tấn công cánh hoa, trong tiếng quát của hai người ẩn chứa chút ít thống khổ, không biết hai người gặp phải cái gì ở bên trong.
Lãnh Vô Hinh cầm song đao đi ra, cánh hoa sen hé mở, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, tựa cười mà không phải cười, càng giống như là cười lạnh, ánh mắt tựa như một công chúa cao cao tại thượng, nhìn Lục Ly giống như nhìn bình dân quần áo lam lũ, khiến lòng tự ái của Lục Ly bị tổn thương.
Sắc mặt Lục Ly trắng bệch, hô hấp cũng trở nên dồn dập, hắn ho khan một tiếng, dùng cổ ngữ nói:
- Lãnh tiểu thư, thả hai thủ hạ của ta ra, ta ở lại bình ổn lửa giận của ngươi được không?
Lãnh Vô Hinh che miệng cười một tiếng, nói:
- Không nghĩ tới ngươi lại nghĩa khí như vậy, muốn ta thả người, không phải không có khả năng, ngươi nuốt viên thuốc này vào là được!
Không gian giới chỉ màu đỏ trong tay Lãnh Vô Hinh phát sáng, một viên đan dược màu lam bắn ra. Lục Ly đưa tay bắt được, thần niệm đảo qua, lại cảm giác linh hồn bị đan dược chấn nhiếp, chân mày hắn nhíu lại kinh nghi hỏi:
- Ăn viên thuốc này xong, không phải ta sẽ biến thành hồn nô của ngươi chứ?
Chương 963 Không còn lựa chọn khác
Mắt Lãnh Vô Hinh lộ ra một chút kinh ngạc, không giấu giếm nói:
- Không sai, đây là một viên thi hồn đan, sau khi ngươi ăn sẽ biến thành nô bộc của ta. Hoặc là ăn đan dược, hoặc là ba người các ngươi đều chết!
Nô bộc?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra nụ cười tàn, trở thành nô lệ của người khác? Hắn thà rằng chết. Hắn không cảm nhận được nội tâm của đám người Hồ Lang thống khổ và hối hận cỡ nào? Sau khi trở thành nô lệ, sẽ không có ngày tự do, chủ nhân mệnh lệnh một thoáng, cho dù là bắt nô lệ đi chết, nô lệ cũng không dám phản kháng. Cho dù là giết hại thân nhân của mình, cũng không cách nào kháng cự mệnh lệnh chủ nhân.
Trở thành nô lệ, không chỉ vứt bỏ tự do, hay là tôn nghiêm!
Ở trong mắt Lục Ly, nếu con người không có tôn nghiêm và ngạo cốt, vậy thì không thể coi là con người, nếu ngay cả người cùng không bằng, vậy thì còn sống có cái ý nghĩa gì?
Đây là nguyên tắc và giới hạn của Lục Ly!
Cho nên hắn tiện tay ném đan dược về phía Lãnh Vô Hinh, bình tĩnh nói:
- Ngươi có thể giết ta, có thể hành hạ ta một năm, thậm chí mười năm. Ngươi có thể cắt đứt từng đốt xương trên người ta, ngươi có thể ném ta vào trong lò lửa luyện thành tro, nhưng bảo ta trở thành đầy tớ của ngươi, xin lỗi...ta làm không làm được chuyện như vậy!
- Ba ba ba...
Lãnh Vô Hinh cắm song đao ở phía trên hoa sen, vươn cánh tay ra vỗ vỗ, gật đầu nói:
- Có cốt khí, là một người đàn ông. Thế nhưng ngươi không sợ ta ở trước mặt ngươi, cắt đứt từng đốt xương của hai thủ hạ ngươi? Dóc từng khối thịt của bọn họ xuống sao?
Lục Ly không đổi sắc, khe khẽ thở dài nói:
- Ngươi có thể làm như vậy, ta chỉ có thể tự sát phụng bồi bọn họ, ta nghĩ bọn họ có thể hiểu ta.
- Phải không?
Mắt Lãnh Vô Hinh lộ ra một chút nửa tin nửa ngờ, chơi đùa tàn bạo nhìn Lục Ly nói:
- Lúc này làn da toàn thân bọn họ đang bị ăn mòn, nhưng ngươi vẫn chỉ nói lời suông chứ không làm, ngươi muốn chết đi phụng bồi bọn họ, vậy có thể lấy ra một ít hành động để chứng minh hay không?
- Ngươi muốn thấy hành động gì?
Trong mắt Lục Ly xuất hiện một con dao găm, Thiên giai nhuyễn giáp bên ngoài cơ thể ẩn vào trong, hắn vung dao găm đột nhiên đâm vào ngực của mình.
- Xoạt...!
Đâm vào một đao, sắc mặt hắn cũng không có bất kỳ thay đổi gì, đột nhiên rút ra, máu tươi trong lỗ máu bắn ra, hắn lại tiếp tục đâm vào ngực mình, mặt không đổi sắc.
Một đao, hai đao, ba đao, năm đao!
Ngực Lục Ly xuất hiện năm cái lỗ máu, máu tươi hóa thành huyết tiễn phun ra, nhuộm đỏ trước người và Mệnh Luân dưới chân hắn. Trong miệng hắn tuôn ra tàn huyết, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đều không có thay đổi, trên mặt không xuất hiện một chút thống khổ nào, giống như không phải chọc thân thể của hắn, mà là người khác.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lãnh Vô Hinh, mãi đến khi đao thứ năm rút ra, hắn mới nhếch miệng lộ ra cái miệng đỏ tươi nói:
- Như vậy có đủ hay không? Thiếu... Ta có thể tiếp tục đâm, cho đến khi ta chết mới thôi. Lãnh tiểu thư, nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là sinh ra trong danh môn, danh môn tiểu thư rộng lượng không nên làm khó hai tên hạ nhân, thả bọn họ đi đi, muốn chém muốn róc thịt, cứ nhằm vào Lục Ly ta là được.
Lục Ly không có sở thích chịu ngược đãi, làm gì có ai tự dưng không có chuyện lại chọc vào người mấy đao? Còn phải cố gắng nhịn đau giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Giả trâu bò để không ai dám loạn sao?
Mục đích của Lục Ly là muốn chấn trụ Lãnh Vô Hinh, lai lịch thiếu nữ này phi phàm, trong tay nhuộm dần máu tươi, nhưng nói như thế nào cũng là một cô gái, nói không chừng có thể bị hù sợ thì sao?
Lục Ly không cầu mình có thể sống sót, chỉ cầu chấn trụ Lãnh Vô Hinh, để Dạ Tra và Mông Thần không phải chết theo mình. Tiểu thư này tàn nhẫn vô tình, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua bọn họ như vậy.
Quả thực Lãnh Vô Hinh bị sự hung ác của Lục Ly làm kinh hãi, chủ yếu là Lục Ly nhìn giống như là một tiểu sinh mặt trắng, nhu hoà yếu ớt, giống như một công tử ca, không nghĩ rằng hắn lại hung tàn như tội phạm, độc ác với mình như vậy?
Quan trọng nhất là ánh mắt Lục Ly, ánh mắt bình tĩnh như nước kia và mấy cái lỗ máu trên ngực hình thành đối lập to lớn. Cho dù là bất luận kẻ nào cũng không thể không động dung, huống chi là một thiếu nữ?
- Oanh!
Hai đóa hoa sen bên cạnh Lãnh Vô Hinh sáng lên, cánh hoa từ từ mở ra, đôi mắt Lãnh Vô Hinh sáng lên, hai đạo lam quang chợt lóe rồi biến mất, chìm vào trong mắt Mông Thần. Toàn thân Mông Thần đều là máu, lúc này vừa từ trong hoa sen đi ra, bị hai đạo lam quang bắn trúng, thân thể thoáng bất động, hai mắt trở nên mơ hồ.
- Hưu...
Trong tay thiếu nữ xuất hiện một cây trường tiên màu đen, nặng nề đánh lên gáy Mông Thần. Trên trường tiên màu đen lấp lánh tia sáng, có khí lưu màu đen vờn quanh, còn có phù văn thần bí lờ mờ, roi gào thét bay đi, những nơi đi qua không gian đều bị xé rách.
- Lại là bán thần khí...
Lục Ly hết chỗ nói rồi, đến cùng lai lịch tiểu thư này ra sao, tại sao lại có nhiều bán thần khí đến như vậy?
Trước mắt hắn không cần lo lắng, bởi vì trên người Lãnh Vô Hinh không có sát khí, có lẽ nàng muốn đánh ngất Mông Thần.
- Phanh!
Quả nhiên, trường tiên nặng nề đánh lên gáy Mông Thần, lực lượng mạnh mẽ chấn Mông Thần ngất đi. Sau đầu đầm đìa máu tươi, đầu còn nứt ra, thân thể thì bị đánh bay ra ngoài, rơi đập vào trong núi.
- Xuy...
Trường tiên trượt phá hư không, đánh sang một cái phương hướng khác, thân thể Dạ Tra vừa mới bắn ra, đã bị Lãnh Vô Hinh nhìn lướt qua, hai đạo lam quang hiện lên, Dạ Tra cũng động không được.
- Phanh!
Dạ Tra cũng bị đánh bay, ngất ở trong núi, bị đất đá rơi xuống chôn sống.
Sau khi làm xong tất cả, Lãnh Vô Hinh nhìn về phía Lục Ly nói:
- Hiện tại ta cho ngươi hai cái lựa chọn, thứ nhất chết, không chỉ có ngươi phải chết, hai cái hạ nhân này của ngươi cũng phải chết. Thứ hai, đi theo ta, giúp ta làm ba việc.
- Vù vù...
Lục Ly lặng lẽ thở ra hai cái, hắn lấy đan dược chữa thương ra nuốt xuống, quả nhiên vừa rồi hắn suy đoán không sai.
Chương 964 Không còn lựa chọn khác
Lãnh Vô Hinh tiểu thư có hứng thú đối với hắn, hắn lựa chọn lưu lại là đúng, rốt cục Mông Thần và Dạ Tra cũng không cần chết nữa.
Sau khi nuốt đan dược chữa thương, hắn vận chuyển huyền lực che lại vết thương, để máu tươi không chảy ra nữa, lúc này mới nhìn Lãnh Vô Hinh nói:
- Đi đâu? Làm xong ba việc này, ngươi có thả ta về không?
- Đi đâu ngươi không có tư cách biết!
Lãnh Vô Hinh lạnh nhạt đáp lại:
- Nếu như ngươi có thể làm tốt ba việc này, tự nhiên ta sẽ thả ngươi trở về!
Lục Ly nhún vai, cười khổ nói:
- Ta còn có thể có lựa chọn khác sao?
- Coi như ngươi thức thời!
Lãnh Vô Hinh vung roi lên, cái roi như độc xà chạy tới, lập tức quấn lấy hai tay Lục Ly, một đạo năng lượng kỳ dị từ bên trong roi tuôn ra, đột nhiên Lục Ly cảm giác thân thể như bị giam cầm, bất kỳ lực lượng gì cũng không thôi động được.
- Ngươi thu hồi Mệnh Luân đi!
Lãnh Vô Hinh phất phất tay, một cái hoa sen to lớn bay về phía Lục Ly. Lục Ly hơi suy nghĩ thu hồi Mệnh Luân vào trong cơ thể, đóa hoa sen kia bay tới, thân thể Lục Ly bị hoa sen bao phủ vào.
Ở bên trong hoa sen nhưng lại có thể thấy cảnh vật bên ngoài, cây roi kia vẫn còn xuyên thấu kẽ hở trong cánh hoa, một đầu trói buộc hai tay Lục Ly, một đầu khác bị Lãnh Vô Hinh nắm trong tay. Cảm giác này giống như Lục Ly là một đầu gia súc, bị Lãnh Vô Hinh dắt.
- Oanh...
Những hoa sen còn lại đều bay vào trong cổ Lãnh Vô Hinh, chỉ còn lại có hai đóa hoa sen. Lãnh Vô Hinh nhàn nhạt quay đầu lại nhìn Lục Ly một cái, hoa sen phía trước hóa thành một đạo lưu quang bay về nơi xa. Bởi vì roi trói tay Lục Ly, cho nên hoa sen bên Lục Ly bị lôi kéo bay về phía trước, một trước một sau, tựa như hai cái hoa đăng bay múa ở giữa không trung.
Ánh mắt Lục Ly xuyên thấu qua cánh hoa nhìn về phía Mông Thần và Dạ Tra ở nơi xa, vẻ mặt có một chút phức tạp, hắn có một loại cảm giác không rõ...có thể hắn sẽ bị Lãnh Vô Hinh mang đến một nơi vô cùng xa xôi, có lẽ đời này cũng vĩnh viễn không về được rồi.
- Thu tuyết, tỷ tỷ, Ỷ Linh, tiểu cô, phụ thân...
Lục Ly quay đầu lại nhìn xung quanh một vòng, trong lòng nhớ tới mấy cái tên, mắt hắn lộ ra một chút tiếc nuối và cô đơn. Có lẽ mấy tháng sau Bạch Thu Tuyết đã tỉnh lại, nhưng khả năng hắn vô duyên gặp mặt rồi. Phụ thân từ khi sinh ra đến giờ, cũng chưa có gặp qua một lần.
- Hưu...
Tốc độ hoa sen phía trước càng lúc càng nhanh, vậy mà vượt qua tốc độ Nhân Hoàng, hơn nữa còn đang tăng tốc. Lục Ly nhìn sông núi hai bên không ngừng lui về phía sau âm thầm líu lưỡi, cửu phẩm huyết mạch thật mạnh, không những có thể phòng ngự, còn có thể vây khốn người, tốc độ lại càng khủng bố!
- Bay về phương bắc sao?
Đột nhiên Lục Ly giật mình tỉnh lại, Lãnh Vô Hinh bay về phương bắc. Đám người Dạ Tra cũng chưa có đi dò xét bên này, Hỏa Ngục quá to lớn, Dạ Tra cũng không thể dò xét phạm vi quá xa.
- Chẳng lẽ...
Trong đầu Lục Ly xuất hiện một cái ý nghĩ, chẳng lẽ bên trong Hỏa Ngục có cư dân nguyên thủy? Vị Lãnh Vô Hinh này nhất định là tiểu thư trong đại gia tộc nguyên thủy sao?
Hoặc là...
Mấy chục vạn năm trước tộc nhân và chủng tộc viễn cổ giao chiến, một ít chủng tộc viễn cổ trốn vào Hỏa Ngục, ở đây phát triển lớn mạnh, tổ tiên Lãnh Vô Hinh đã từng là đại tộc bên ngoài?
Thế nhưng cái suy đoán này có một vấn đề, huyết mạch Lãnh Vô Hinh là cửu phẩm, người xuất hiện huyết mạch cửu phẩm mạnh nhất trong lịch sử Đấu Thiên Giới, chỉ có một mình Đấu Thiên đại đế!
Đời trước không có xuất hiện qua cửu phẩm huyết mạch, thì hậu bối không thể nào xuất hiện cửu phẩm huyết mạch, trừ khi là hậu nhân Đấu Thiên đại đế.
Nhưng trong lịch sử, Đấu Thiên đại đế không có thành hôn, không có lưu lại hậu nhân, nếu không hậu nhân Đấu Thiên đại đế, tuyệt đối là Vương Tộc mạnh nhất.
Lục Ly nghĩ không ra, hắn phóng ra Thăng Long Thuật nên thể lực, tinh thần và nguyên khí hao tổn to lớn, phía sau lại tự đâm mình mấy đao, lúc này cảm giác thân thể suy yếu đến cực hạn.
Hắn chỉ có thể ngồi xếp bằng lại, cái gì cũng không quản, lẳng lặng chờ đợi thân thể phục hồi như cũ. Bên trong trường tiên truyền đến lực lượng không tên giam cầm lực lượng toàn thân hắn rồi, hắn không cách nào vận chuyển huyền lực, chỉ có thể dựa vào năng lực tự khôi phục của nhục thân để chữa thương.
Tốc độ hoa sen càng lúc càng nhanh, lúc này tốc độ đã đạt đến Địa Tiên cảnh rồi, nội tâm Lục Ly chết lặng, hắn không có đi để ý tốc độ, mà là nhìn xuống phía dưới, phía dưới có rất nhiều quái thú kỳ lạ.
Kỳ quái chính là, quái thú phía dưới giống như không nhìn thấy hoa sen bay qua giữa không trung, đều không liếc mắt nhìn phía trên một cái, vẫn cứ thong thả đi lại ở phía dưới.
- Nha đầu này mang ta đến đâu đây?
Mặc dù linh hồn không ngừng truyền đến cảm giác ngủ mê man, nhưng Lục Ly cũng không dám ngủ say, mở to hai mắt nhìn bốn phía, ghi chép phương hướng và cảnh tượng bốn phía.
Hy vọng trở lại rất xa vời, nhưng nội tâm hắn vẫn có một chút hy vọng, hắn muốn trở lại, nhất định phải nghĩ hết biện pháp trở lại, bởi vì còn có rất nhiều thân nhân bằng hữu đang chờ hắn về nhà.
Lúc này Lục Linh đang ở Huyền Vũ Thành, U Châu vẫn chưa hoàn toàn bình định, thám báo gian tế của các gia tộc các thế lực nhiều lắm. Muốn hoàn toàn chiếm lĩnh U Châu, nhất định phải quét sạch toàn bộ những gian tế và thám báo kia.
Trong một cái đại điện, Lục Linh đang quan sát quân tình tiền tuyến truyền về, trọn một bàn. Nếu như là bình thường Lục Linh có thể chậm rãi uống trà xem tình báo, nhưng không hiểu sao hôm nay nàng lại có một chút bất an, ngồi cảm giác không thoải mái.
Nàng ném tình báo trong tay lên trên bàn, ngồi một hồi chân mày nhăn lên. Vẫy tay gọi Hồ Lang đi đến, Lục Linh dò hỏi:
- Có quân tình đặc biệt nào truyền đến không, tại sao hôm nay ta cảm giác tâm thần không yên nhỉ?
Hồ Lang sửng sốt một chút, mở trừng hai mắt ra nói:
- Không có, hôm nay không có bất kỳ quân tình gì truyền đến, hôm qua mới truyền quân tình tới, theo lý phải hai ngày sau mới có quân tình mới truyền đến.
Chương 965 Đến từ giới diện khác
Lục Linh hơi gật đầu, phất tay để Hồ Lang đi xuống, tiếp tục xem tình báo. Một lát sau nàng lại cảm giác càng lúc càng không thoải mái, nàng ném tình báo xuống, đứng dậy khẽ nói:
- Hồ Lang, ngươi tự mình đi đên Hoang Giới một chuyến xem bên trong đã xảy ra chuyện gì hay không?
- Được...!
Hồ Lang không dám làm ngược ý tứ của Lục Linh, đứng dậy đi ra phía ngoài. Lúc hắn chuẩn bị ngồi truyền tống trận đi đến sơn động tiến vào Hoang Giới, thì truyền tống trận bên trong thành đột nhiên sáng lên, một bón người ngưng hiện trong truyền tống trận.
- Minh Vũ!
Sau khi Hồ Lang thấy Minh Vũ, nội tâm hơi hồi hộp một chút, hắn không có trò chuyện với Minh Vũ, thân thể chợt lóe bắt lấy cánh tay Minh Vũ phóng vào trong đại điện.
Còn chưa kịp xông vào bên trong điện, Lục Linh đã xuất hiện ở cửa lớn, thấy Minh Vũ đến đây, đôi mắt nàng hơi co rụt lại, sắc mặt từ từ trở nên trắng bệch, nàng không nói, ánh mắt nhìn Minh Vũ.
- Linh tiểu thư, đã xảy ra chuyện!
Sau khi Minh Vũ nói ra hai câu này, Lục Linh vung tay áo, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, mới mở mắt ra ý bảo Minh Vũ nói tiếp.
Vẻ mặt Minh Vũ thê lương bẩm báo:
- Bên trong Hỏa Ngục xuất hiện một thiếu nữ thần bí, Nhân Hoàng cảnh, có được bán thần khí, thực lực vô cùng khủng bố, nàng còn có cửu phẩm huyết mạch. Mông Thần, Diêm Chấn, Dạ Tra không phải đối thủ của nàng, hiện tại thiếu chủ và thiếu nữ thần bí kia đều mất tích. Chúng ta đoán... khả năng thiếu chủ bị thiếu nữ thần bí kia bắt đi rồi!
- Cái gì?
Hồ Lang cực kỳ hoảng sợ, không dám tin nói:
- Cửu phẩm huyết mạch, ngươi xác định không có sai?
Bán thần khí thì bình thường, thiếu nữ Nhân Hoàng cảnh cũng không phải là quá dọa người, Mông Thần, Diêm Chấn, không địch lại một chiêu của thiếu nữ cũng không tính là quá khoa trương, nhưng cửu phẩm huyết mạch lại khiến Hồ Lang không cách nào đón nhận.
Lục Linh khẽ thở dài, trên mặt lộ ra một vòng tự trách và chán nản, nàng hít thở sâu lần nữa, cái gì cũng không hỏi, hạ lệnh:
- Hồ Lang, truyền mệnh lệnh của ta, triệu tập toàn bộ Nhân Hoàng trở lại, lập tức!
- Toàn bộ...
Nội tâm Hồ Lang có một chút chần chờ, hiện tại rất nhiều Nhân Hoàng đều đang trấn thủ ở tứ phương, nếu như không có Nhân Hoàng trấn thủ, sợ là rất nhanh U Châu sẽ đại loạn.
Lục Linh lạnh lẽo nhìn lướt qua, Hồ Lang không dám chần chờ, thân thể chợt lóe lên xông ra ngoài, bắt đầu đưa tin, triệu tập toàn bộ Nhân Hoàng.
Minh Vũ biết ý nghĩ của Lục Linh, so với Lục Ly mà nói, chỉ sợ Vân Châu U Châu nàng cũng không cần, cho dù toàn bộ thủ hạ Nhân Hoàng của Lục Linh đều chết hết, nàng cũng sẽ không để ý. Hai chị em đều là người như vậy, cho dù cầm cả thế giới đi đổi tính mệnh đối phương, cũng sẽ không có bất kỳ chần chờ nào.
- Chúng ta đi Hỏa Ngục trước!
Lục Linh suy nghĩ một chút, dứt khoát đi ra phía ngoài, lúc đi tới cửa lại nói với đại tổng quản:
- Chuyển lời đến Hồ Lang, sau khi Nhân Hoàng tụ tập đủ, lập tức đi đến Hỏa Ngục.
Minh Vũ không dám trái lệnh Lục Linh, đi theo Lục Linh truyền tống rời đi, mấy phen chuyển hướng đã tới Hoang Giới. Lục Linh không có ngừng lại, một đường truyền tống thẳng đến Thiên Huyễn Thành.
Tất cả mọi người bên trong Hỏa Ngục đã đi ra, đều tập trung ở Thiên Huyễn Thành, bên trong thành bị Minh Vũ hạ lệnh phong toa, bất luận kẻ nào cũng không được rời đi, Diêm Chấn tự mình trấn giữ.
Không khí bên trong thành hết sức khủng hoảng, lòng người bàng hoàng, mặc dù các nàng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lúc tu luyện đột nhiên bị kéo ra, khống chế ở bên trong một tòa thành. Sắc mặt đám người Minh Vũ, Diêm Chấn, Kha Lư vô cùng khó coi, tự nhiên đều đoán được đã xảy ra chuyện lớn.
Lục Linh và Minh Vũ đến, khiến mọi người cảm giác tìm được người đáng tin, Lục Phi Tuyết khóc đến mức nước mắt với người là một, cùng là phụ nữ nhưng năng lực thừa nhận của nàng chắc chắn kém xa Lục Linh.
Lục Linh bình tĩnh an ủi Lục Phi Tuyết mấy câu, để cho nàng đi xuống nghỉ ngơi, lúc này mới quan sát tất cả mọi người trong đại điện, trầm giọng nhìn Diêm Chấn hỏi:
- Mông Thần và Dạ Tra đâu?
- Còn đang bên trong...
Diêm Chấn trả lời:
- Lúc ấy hai người bị đánh ngất xỉu, sau khi hai người tỉnh lại, phát hiện Ly thiếu mất tích. Dạ Tra trở lại dặn dò một ít chuyện, sau đó cùng Mông Thần phân biệt đi tìm Ly thiếu rồi.
Lục Linh hơi gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Hiện tại lối đi Hỏa Ngục thế nào?
Diêm Chấn nhìn sang tộc trưởng Thiên Huyễn Tộc, Kha Lư, người này liền khom người nói:
- Chúng ta đã bố trí một cái đại trận ở lối ra, nếu như chúng ta không giải trừ đại trận, có người muốn mạnh mẽ tiến vào, đại trận sẽ nổ tung, huỷ luôn lối đi. Chúng ta đã cho Mông Thần đại nhân và Dạ tộc trưởng ngọc phù, bọn họ muốn đi ra có thể liên hệ chúng ta.
- Rất tốt, Kha tộc trưởng làm không tệ, phiền ngươi trấn giữ ở cửa vào, có biến cố gì lập tức hồi báo!
Lục Linh phất tay để Kha Lư mang theo Kha Mang đi xuống, Lục Linh quét nhìn tất cả mọi người trong sân nói:
- Sự tình bên trong Hỏa Ngục, không thể truyền ra ngoài, nếu không giết chết bất luận tội. Được rồi, các ngươi đi xuống đi, chuyện này đã có ta sắp xếp.
Mọi người thấy Lục Linh bình tĩnh như thế, không hiểu tại sao rất an tâm, dồn dập đi xuống, Diêm Chấn, Minh Vũ ở lại, hắn biết Lục Linh còn muốn hỏi tình huống của hắn.
Hắn âm thầm bội phục Lục Linh, đệ đệ của mình mất tích, lúc nào cũng có thể chết. Rõ ràng nội tâm của nàng nóng như lửa đốt, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh như thế.
- Nói ra những gì ngươi đã gặp phải, nhìn thấy, suy đoán được một chút đi!
Lục Linh cẩn thận dò hỏi, bưng một chén trà lên, nhưng không có ý tứ uống.
Diêm Chấn, Minh Vũ sửa sang lại tâm tư một chút, nói:
- Đoạn thời gian trước, có mười mấy thám báo chết ở trong hỏa hồ, Ly thiếu đưa tin bảo ta và Mông Thần tới đây, lập tức đi dò xét hỏa hồ. Đầu tiên chúng ta đi quanh miệng núi lửa mấy vòng... Cuối cùng, Ly thiếu để ta trước tiên lui ra, hắn bắt ta nghe mệnh lệnh của hắn, ta không dám làm trái...
Diêm Chấn kể lại tất cả những gì đã gặp phải, nhìn thấy, nghe được một lần, bao gồm thiếu nữ kia ăn mặc như nào đều nói lại, cả tình huống lúc sau Dạ Tra trở lại bẩm báo cũng nói rõ từng cái.
Trên người nàng tràn ngập sát khí khủng bố, hơn nữa sát khí của nàng thoạt nhìn không giống như là giả, so với Lục Ly còn nồng nặc hơn, giống như trên tay thiếu nữ này nhuộm đầy máu tươi.
- Uống!
Trên người Mông Thần loé lên ánh sáng kim sắc, mở ra thần thông thiên phú Thái Thản Tộc, vung chiến đao hung hăng bổ về phía thiếu nữ.
Mông Thần không có sử dụng vực trường, bởi vì đối phương thật sự là Nhân Hoàng, nếu như đối phương sử dụng vực trường mà nói... Có thể triệt tiêu lẫn nhau, không có ý nghĩa.
- Con kiến hôi muốn rung trời sao?
Thiếu nữ khinh miệt cười một tiếng, trong mắt chợt lóe lên lam quang rồi biến mất, chìm vào trong mắt Mông Thần. Thân thể của nàng di động, chợt lóe lên như quỷ hồn, nhẹ nhàng vung vẩy song đao, cắt ngang về phía chiến đao của Mông Thần.
- Oanh!
Thời điểm song đao và chiến đao của Mông Thần va chạm, hai cây trường đao xinh đẹp đột nhiên loé lên tia sáng, một luồng khí tức khủng bố từ trên song đao tràn ra, phía trên có vô số phù văn thần bí lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
- Bán thần khí, không tốt!
Lục Ly cực kỳ hoảng sợ, hắn quá quen thuộc với khí tức của bán thần khí, trên song đao này có phù văn thần bí lấp lánh, đây là dấu hiệu của bán thần khí.
- Phanh!
Binh khí Thánh giai trong tay Mông Thần bỗng chốc bị chém thành ba đoạn, song đao tiếp tục nhẹ nhàng kéo về phía Mông Thần, thoạt nhìn tốc độ rất chậm, một khắc kia thời gian xung quanh giống như đều trở nên chậm lại.
- Thời gian áo nghĩa!
Mắt Diêm Chấn lộ ra một chút hoảng sợ, vật này xuất hiện trong truyền thuyết, nghe nói một vị thiên kiêu nhân tộc cảm ngộ thời gian áo nghĩa. Thời gian áo nghĩa có rất nhiều loại, nhưng cấp thấp nhất cũng là thất phẩm!
- Ngao...
Lục Ly không chần chờ nữa, trong bụng vang lên một đạo long ngâm, tiếp theo phía sau lưng có ngân quang lấp lánh, một đầu ngân long to lớn gào thét mà ra, đằng vân bay lên, biến mất ở trên bầu trời.
Thăng Long Thuật!
Ban đầu Lục Ly thấy thiếu nữ này rất xinh đẹp, hơn nữa lai lịch không rõ, nên không dám hạ sát thủ. Nếu như lúc này còn không động thủ, Mông Thần sẽ bị giết, tự nhiên hắn không thể nương tay rồi.
- Uống!
Hai tay Diêm Chấn lấp lánh hắc quang, đột nhiên hai cái thiết quyền trở nên to lớn, từ một phương hướng khác đánh tới thiếu nữ, đây là thần kỹ huyết mạch của hắn, và cũng là một trong những tuyệt chiêu của hắn.
- Liệt không áo nghĩa!
Trong tay Dạ Tra xuất hiện một đôi câu tử, ngưng tụ ra từng cái hư ảnh móng vuốt màu hoàng kim, một lần ngưng tụ trên trăm cái, bắn về phía thiếu nữ xinh đẹp.
Giờ khắc này không còn ai coi người trước mặt là một thiếu nữ xinh đẹp, mà là một kẻ địch hung tàn, đối phó kẻ địch tự nhiên không thể nhân từ nương tay, nếu không người chết chính là bọn họ.
- Ồ?
Trong mắt thiếu nữ lộ ra một chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Lục Ly, lần đầu trong đôi mắt có một chút ngưng trọng. Chiến đao của nàng ngừng ở giữa không trung, trên cổ xuất hiện một cái ấn ký nhỏ màu vàng kim, cái ấn ký kia nhìn giống như là một đóa hoa sen. Sau khi ấn ký màu vàng kim sáng lên, dưới chân thiếu nữ đột ngột xuất hiện một đóa hoa sen to lớn, toàn thân hoa sen yêu diễm có màu đỏ, thế nhưng viền vàng, cho nên lộ ra ánh sáng kim hồng lập loè.
Hoa sen mở ra, sau đó lập tức bao bọc lấy thiếu nữ, công kích của đám người Lục Ly đã tới.
Lục Ly công kích nhanh nhất, giữa không trung xuất hiện một cái long trảo to lớn, nặng nề chụp về phía hoa sen. Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, hoa sen loé lên vạn trượng kim quang, một luồng sóng khí khủng bố tản ra, đánh bay Mông Thần đang ngây người ở giữa không trung ra ngoài, nặng nề đụng vào trên vách nham thạch, sau đó rơi xuống nham tương.
Công kích của Diêm Chấn theo sát phía sau, hai cái thiết quyền to lớn mang theo ánh sáng màu vàng kim nện lên trên hoa sen. Kết quả cũng giống Lục Ly, hoa sen lại loé lên kim quang lần nữa, đứng sừng sững ở giữa không trung căn bản không có bất kỳ di động.
- Rầm rầm rầm oanh...
Liệt khôngg áo nghĩa của Dạ Tra tới, từng cái hư ảnh móng vuốt màu vàng kim chụp xuống. Nhưng công kích của Lục Ly và Diêm Chấn đều không thể phá hoại cánh hoa, thì công kích của Dạ Tra cũng chỉ là gãi ngứa, không cách nào tạo thành bất cứ tổn thương gì cho cánh hoa.
- A...
Mông Thần rơi xuống bể dung nham hét thảm một tiếng, vừa rồi hắn cảm thấy rất kỳ quái, đứng ở giữa không trung không nhúc nhích, bị nện hạ xuống bể dung nham mới tỉnh ngộ lại. Lúc này vô cùng lo lắng từ phía dưới nham tương bay lên, da dẻ toàn thân đều bị tổn thương rất nhiều, cũng may lực phòng ngự hắn mạnh mẽ, chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi.
Sắc mặt Lục Ly trở nên trắng bệch, hắn thả ra Thăng Long Thuật còn rất miễn cưỡng, thân thể và cảnh giới đều quá yếu, cho nên sau mỗi lần phóng thích, nguyên khí sẽ tổn thương nặng nề.
Thân thể hắn đứng ở trên Mệnh Luân lay động một cái, thiếu chút nữa đặt mông ngã ngồi. Trong mắt của hắn toàn là vẻ khiếp sợ, ánh mắt nhìn sang Diêm Chấn ở bên cạnh, phát hiện vẻ mặt Diêm Chấn cũng là không dám tin.
Công kích của hai người mạnh mẽ bực nào?
Lực Ương hoàn toàn không cách nào kháng cự, nhẹ nhàng bị long trảo bẻ vụn, có thể thấy được Thăng Long Thuật này bá đạo! Nhưng lại không cách nào phá vỡ cánh hoa nho nhỏ?
Trước kia Diêm Chấn là điện chủ Diêm Vương Điện U Châu, thành danh mấy trăm năm rồi, hắn rất tự tin đối với công kích của mình. Hai quyền vừa rồi là thần kỹ huyết mạch của hắn, không nói giết người thiếu nữ kia, mà ngay cả phòng ngự của người ta cũng không phá được, bảo hắn làm sao tiếp nhận chuyện này.
- Thần kỹ huyết mạch?
Đột nhiên con ngươi Lục Ly và Diêm Chấn co rụt lại, trong đầu hai người đều hiện lên bốn chữ này, hai người nhớ tới ấn ký hình bông hoa nhỏ màu vàng kim vừa mới sáng lên trên cổ thiếu nữ.
Bông hoa sen này không phải bảo vật, càng không giống như là bán thần khí, mà đây là thần kỹ huyết mạch của thiếu nữ!
- Màu vàng kim!
Lục Ly hít một hơi lãnh khí, thân thể cũng có chút run rẩy. Huyết mạch phân cấp bậc, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, phân biệt đối ứng với màu sắc khác nhau.
Hồng, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím, đen, kim!
Chương 962 Hung tàn
Màu vàng kim chính là cửu phẩm huyết mạch trong truyền thuyết, nhất định Đấu Thiên đại đế cảm ngộ cửu phẩm huyết mạch màu vàng kim trong truyền thuyết. Trong toàn bộ Đấu Thiên Giới người cảm ngộ cửu phẩm huyết mạch, cũng chỉ có một mình Đấu Thiên đại đế, trong sử sách các gia tộc đều có ghi lại chuyện này.
- Cửu phẩm, cửu phẩm huyết mạch trong truyền thuyết!
Dạ Tra tỉnh ngộ lại lẩm bẩm một tiếng, trong mắt toàn là hoảng sợ. Thủ đoạn của thiếu nữ này quá nghịch thiên, căn bản không phải một cái cấp bậc, không chỉ có được bán thần khí, vừa rồi Mông Thần ngu ngốc đứng, rõ ràng là bị trúng công kích linh hồn. Có thể chấn nhiếp linh hồn Mông Thần lâu như vậy, không cần phải nói công kích linh hồn của thiếu nữ thần bí khủng bố nhường nào.
Cho nên, Dạ Tra gần như không có do dự gì, quát lên:
- Thánh chủ, ngươi chạy mau, chúng ta ở lại cầm chân!
Mông Thần tỉnh ngộ lại, gầm gừ bay vụt lên, hét lên giận dữ:
- Diêm Chấn, mang theo thánh chủ chạy đi!
Diêm Chấn không chần chờ, hắn cũng bị thiếu nữ thần bí này hù doạ rồi, nghe thấy lời Mông Thần nói. Hắn một tay bắt lấy Lục Ly, nhằm thẳng phía trên bay đi.
- A a!
Đột nhiên cánh hoa trở nên trong suốt, lộ ra gương mặt lãnh diễm vô song của thiếu nữ. Nàng đùa cợt cười một tiếng, dùng cổ ngữ nói:
- Nếu để cho mấy tên thổ dân các ngươi chạy trốn, Lãnh Vô Hinh ta cũng không xứng là con cháu Lãnh gia nữa!
Sau khi thiếu nữ tự xưng là Lãnh Vô Hinh nói xong, ấn ký cánh hoa màu vàng kim trên cổ sáng lên lần nữa, tiếp theo vô số cánh hoa hiện lên dưới chân nàng, như những đóa hoa sen bay ra bốn phương tám hướng.
Thần kỹ huyết mạch Tử gia Bắc Mạc cũng là cánh hoa, thế nhưng là tử sắc thất phẩm huyết mạch. Lúc bọn họ phóng thích thần kỹ huyết mạch, có vô số cánh hoa bay múa đầy trời, cuối cùng hình thành từng cái lao tù bằng cánh hoa, vây khốn kẻ địch ở bên trong.
Thoạt nhìn thần kỹ huyết mạch của Lãnh Vô Hinh và Tử gia có một chút giống nhau, nhưng hoa sen nàng thả ra là những đóa hoa hoàn chỉnh, không phải cánh hoa, khí thế lại càng kém xa.
Những đóa hoa sen to lớn gào thét về phía đám người Mông Thần, Dạ Tra, Mông Thần thấy hoa sen bao lại, liền vươn thiết quyền ra muốn một quyền nện bay chúng bản năng, nhưng một quyền này của hắn lại xảy ra chuyện!
Một quyền này của hắn đánh vào, hoa sen rõ ràng lõm xuống, đồng thời bên trong hoa sen cũng truyền đến một lực hút khổng lồ. Thân thể hắn bị chìm vào bên trong hoa sen theo quán tính, sau đó bị hoa sen bao bọc ở bên trong.
- Sát...
Dạ Tra vốn định phóng thích Liệt Không áo nghĩa lần nữa, đánh bay những đoá hoa sen kia, nhưng khi thấy một màn như vậy, hắn làm sao dám nhích tới gần hoa sen? Thân thể lập tức luồn lách giống như cá trạch, câu tử trong tay lấp lánh tia sáng, bắn về phía Lãnh Vô Hinh, tính toán tấn công Lãnh Vô Hinh giành thời gian cho Lục Ly chạy trốn.
Nhưng hắn quá ngây thơ rồi, bốn đóa hoa sen bên cạnh hắn đột nhiên nở rộ, bốn phương tám hướng truyền đến lực hút khủng bố, Dạ Tra căn bản không ngăn được, thân thể bị một đóa hoa sen hút vào.
- Ầm ầm ầm phanh...
Bên trong đóa hoa sen bọc Mông Thần truyền đến từng tiếng nổ nặng nề, hoa sen lấp lánh kim quang, căn bản không cách nào phá vỡ. Tiếng gào giận dữ của Mông Thần ở bên trong cũng truyền đến, bên trong tiếng thét còn có một chút đau khổ, có lẽ hắn bị công kích.
Từ khi hoa sen xuất hiện, đến khi hai người bị vây khốn, chỉ là một hơi thời gian, Diêm Chấn mang theo Lục Ly trốn cũng không được quá xa, còn không có lao ra khỏi miệng núi lửa.
Lục Ly dùng thần niệm dò xét tình huống phía dưới, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, hắn quát khẽ:
- Diêm Chấn buông ta xuống, ngươi trở về để tất cả mọi người rời khỏi Hỏa Ngục, sau đó bảo Kha Mang phong ấn lối đi, đây là mệnh lệnh!
Diêm Chấn là phượng nô của Lục Linh, Lục Linh bảo hắn nghe theo mệnh lệnh Lục Ly, con ngươi Diêm Chấn loé lên một vòng, rất nghe lời, thật sự bỏ lại Lục Ly, một mình bay đi.
Lục Ly cũng không phải là muốn chịu chết, mà là hắn biết hai người căn bản khó chạy thoát. Thiếu nữ này biến thái như thế, toàn thân đều là bảo vật, làm sao tốc độ có thể yếu? Diêm Chấn mang theo hắn tuyệt đối không trốn thoát được, dù sao cũng là chết, không bằng để Diêm Chấn chạy trốn.
Dạ Tra là bộ hạ cũ của hắn, Mông Thần vì hắn lập xuống công lao hiển hách, lúc này hai người gặp nạn, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn hai người chết? Cho nên hắn lựa chọn ở lại, hy vọng có thể thử nghĩ biện pháp cứu hai người.
- A a!
Phía dưới truyền đến một tiếng cười lạnh, những đóa hoa sen bay vụt lên, Lục Ly chậm rãi bay lên phía trên một chút, sau khi tới miệng núi lửa, hắn liền đứng ngạo nghễ ở trên miệng núi lửa lẳng lặng chờ đợi Lãnh Vô Hinh đi ra.
Hắn có thể nhìn ra hình như Lãnh Vô Hinh có một chút hứng thú đối với hắn, chuẩn xác hơn là có hứng thú với thần kỹ huyết mạch của hắn.
- Hưu...
Chín đóa hoa sen to lớn bay vụt mà lên, Mông Thần và Dạ Tra còn đang tấn công cánh hoa, trong tiếng quát của hai người ẩn chứa chút ít thống khổ, không biết hai người gặp phải cái gì ở bên trong.
Lãnh Vô Hinh cầm song đao đi ra, cánh hoa sen hé mở, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, tựa cười mà không phải cười, càng giống như là cười lạnh, ánh mắt tựa như một công chúa cao cao tại thượng, nhìn Lục Ly giống như nhìn bình dân quần áo lam lũ, khiến lòng tự ái của Lục Ly bị tổn thương.
Sắc mặt Lục Ly trắng bệch, hô hấp cũng trở nên dồn dập, hắn ho khan một tiếng, dùng cổ ngữ nói:
- Lãnh tiểu thư, thả hai thủ hạ của ta ra, ta ở lại bình ổn lửa giận của ngươi được không?
Lãnh Vô Hinh che miệng cười một tiếng, nói:
- Không nghĩ tới ngươi lại nghĩa khí như vậy, muốn ta thả người, không phải không có khả năng, ngươi nuốt viên thuốc này vào là được!
Không gian giới chỉ màu đỏ trong tay Lãnh Vô Hinh phát sáng, một viên đan dược màu lam bắn ra. Lục Ly đưa tay bắt được, thần niệm đảo qua, lại cảm giác linh hồn bị đan dược chấn nhiếp, chân mày hắn nhíu lại kinh nghi hỏi:
- Ăn viên thuốc này xong, không phải ta sẽ biến thành hồn nô của ngươi chứ?
Chương 963 Không còn lựa chọn khác
Mắt Lãnh Vô Hinh lộ ra một chút kinh ngạc, không giấu giếm nói:
- Không sai, đây là một viên thi hồn đan, sau khi ngươi ăn sẽ biến thành nô bộc của ta. Hoặc là ăn đan dược, hoặc là ba người các ngươi đều chết!
Nô bộc?
Khóe miệng Lục Ly lộ ra nụ cười tàn, trở thành nô lệ của người khác? Hắn thà rằng chết. Hắn không cảm nhận được nội tâm của đám người Hồ Lang thống khổ và hối hận cỡ nào? Sau khi trở thành nô lệ, sẽ không có ngày tự do, chủ nhân mệnh lệnh một thoáng, cho dù là bắt nô lệ đi chết, nô lệ cũng không dám phản kháng. Cho dù là giết hại thân nhân của mình, cũng không cách nào kháng cự mệnh lệnh chủ nhân.
Trở thành nô lệ, không chỉ vứt bỏ tự do, hay là tôn nghiêm!
Ở trong mắt Lục Ly, nếu con người không có tôn nghiêm và ngạo cốt, vậy thì không thể coi là con người, nếu ngay cả người cùng không bằng, vậy thì còn sống có cái ý nghĩa gì?
Đây là nguyên tắc và giới hạn của Lục Ly!
Cho nên hắn tiện tay ném đan dược về phía Lãnh Vô Hinh, bình tĩnh nói:
- Ngươi có thể giết ta, có thể hành hạ ta một năm, thậm chí mười năm. Ngươi có thể cắt đứt từng đốt xương trên người ta, ngươi có thể ném ta vào trong lò lửa luyện thành tro, nhưng bảo ta trở thành đầy tớ của ngươi, xin lỗi...ta làm không làm được chuyện như vậy!
- Ba ba ba...
Lãnh Vô Hinh cắm song đao ở phía trên hoa sen, vươn cánh tay ra vỗ vỗ, gật đầu nói:
- Có cốt khí, là một người đàn ông. Thế nhưng ngươi không sợ ta ở trước mặt ngươi, cắt đứt từng đốt xương của hai thủ hạ ngươi? Dóc từng khối thịt của bọn họ xuống sao?
Lục Ly không đổi sắc, khe khẽ thở dài nói:
- Ngươi có thể làm như vậy, ta chỉ có thể tự sát phụng bồi bọn họ, ta nghĩ bọn họ có thể hiểu ta.
- Phải không?
Mắt Lãnh Vô Hinh lộ ra một chút nửa tin nửa ngờ, chơi đùa tàn bạo nhìn Lục Ly nói:
- Lúc này làn da toàn thân bọn họ đang bị ăn mòn, nhưng ngươi vẫn chỉ nói lời suông chứ không làm, ngươi muốn chết đi phụng bồi bọn họ, vậy có thể lấy ra một ít hành động để chứng minh hay không?
- Ngươi muốn thấy hành động gì?
Trong mắt Lục Ly xuất hiện một con dao găm, Thiên giai nhuyễn giáp bên ngoài cơ thể ẩn vào trong, hắn vung dao găm đột nhiên đâm vào ngực của mình.
- Xoạt...!
Đâm vào một đao, sắc mặt hắn cũng không có bất kỳ thay đổi gì, đột nhiên rút ra, máu tươi trong lỗ máu bắn ra, hắn lại tiếp tục đâm vào ngực mình, mặt không đổi sắc.
Một đao, hai đao, ba đao, năm đao!
Ngực Lục Ly xuất hiện năm cái lỗ máu, máu tươi hóa thành huyết tiễn phun ra, nhuộm đỏ trước người và Mệnh Luân dưới chân hắn. Trong miệng hắn tuôn ra tàn huyết, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đều không có thay đổi, trên mặt không xuất hiện một chút thống khổ nào, giống như không phải chọc thân thể của hắn, mà là người khác.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lãnh Vô Hinh, mãi đến khi đao thứ năm rút ra, hắn mới nhếch miệng lộ ra cái miệng đỏ tươi nói:
- Như vậy có đủ hay không? Thiếu... Ta có thể tiếp tục đâm, cho đến khi ta chết mới thôi. Lãnh tiểu thư, nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là sinh ra trong danh môn, danh môn tiểu thư rộng lượng không nên làm khó hai tên hạ nhân, thả bọn họ đi đi, muốn chém muốn róc thịt, cứ nhằm vào Lục Ly ta là được.
Lục Ly không có sở thích chịu ngược đãi, làm gì có ai tự dưng không có chuyện lại chọc vào người mấy đao? Còn phải cố gắng nhịn đau giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Giả trâu bò để không ai dám loạn sao?
Mục đích của Lục Ly là muốn chấn trụ Lãnh Vô Hinh, lai lịch thiếu nữ này phi phàm, trong tay nhuộm dần máu tươi, nhưng nói như thế nào cũng là một cô gái, nói không chừng có thể bị hù sợ thì sao?
Lục Ly không cầu mình có thể sống sót, chỉ cầu chấn trụ Lãnh Vô Hinh, để Dạ Tra và Mông Thần không phải chết theo mình. Tiểu thư này tàn nhẫn vô tình, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua bọn họ như vậy.
Quả thực Lãnh Vô Hinh bị sự hung ác của Lục Ly làm kinh hãi, chủ yếu là Lục Ly nhìn giống như là một tiểu sinh mặt trắng, nhu hoà yếu ớt, giống như một công tử ca, không nghĩ rằng hắn lại hung tàn như tội phạm, độc ác với mình như vậy?
Quan trọng nhất là ánh mắt Lục Ly, ánh mắt bình tĩnh như nước kia và mấy cái lỗ máu trên ngực hình thành đối lập to lớn. Cho dù là bất luận kẻ nào cũng không thể không động dung, huống chi là một thiếu nữ?
- Oanh!
Hai đóa hoa sen bên cạnh Lãnh Vô Hinh sáng lên, cánh hoa từ từ mở ra, đôi mắt Lãnh Vô Hinh sáng lên, hai đạo lam quang chợt lóe rồi biến mất, chìm vào trong mắt Mông Thần. Toàn thân Mông Thần đều là máu, lúc này vừa từ trong hoa sen đi ra, bị hai đạo lam quang bắn trúng, thân thể thoáng bất động, hai mắt trở nên mơ hồ.
- Hưu...
Trong tay thiếu nữ xuất hiện một cây trường tiên màu đen, nặng nề đánh lên gáy Mông Thần. Trên trường tiên màu đen lấp lánh tia sáng, có khí lưu màu đen vờn quanh, còn có phù văn thần bí lờ mờ, roi gào thét bay đi, những nơi đi qua không gian đều bị xé rách.
- Lại là bán thần khí...
Lục Ly hết chỗ nói rồi, đến cùng lai lịch tiểu thư này ra sao, tại sao lại có nhiều bán thần khí đến như vậy?
Trước mắt hắn không cần lo lắng, bởi vì trên người Lãnh Vô Hinh không có sát khí, có lẽ nàng muốn đánh ngất Mông Thần.
- Phanh!
Quả nhiên, trường tiên nặng nề đánh lên gáy Mông Thần, lực lượng mạnh mẽ chấn Mông Thần ngất đi. Sau đầu đầm đìa máu tươi, đầu còn nứt ra, thân thể thì bị đánh bay ra ngoài, rơi đập vào trong núi.
- Xuy...
Trường tiên trượt phá hư không, đánh sang một cái phương hướng khác, thân thể Dạ Tra vừa mới bắn ra, đã bị Lãnh Vô Hinh nhìn lướt qua, hai đạo lam quang hiện lên, Dạ Tra cũng động không được.
- Phanh!
Dạ Tra cũng bị đánh bay, ngất ở trong núi, bị đất đá rơi xuống chôn sống.
Sau khi làm xong tất cả, Lãnh Vô Hinh nhìn về phía Lục Ly nói:
- Hiện tại ta cho ngươi hai cái lựa chọn, thứ nhất chết, không chỉ có ngươi phải chết, hai cái hạ nhân này của ngươi cũng phải chết. Thứ hai, đi theo ta, giúp ta làm ba việc.
- Vù vù...
Lục Ly lặng lẽ thở ra hai cái, hắn lấy đan dược chữa thương ra nuốt xuống, quả nhiên vừa rồi hắn suy đoán không sai.
Chương 964 Không còn lựa chọn khác
Lãnh Vô Hinh tiểu thư có hứng thú đối với hắn, hắn lựa chọn lưu lại là đúng, rốt cục Mông Thần và Dạ Tra cũng không cần chết nữa.
Sau khi nuốt đan dược chữa thương, hắn vận chuyển huyền lực che lại vết thương, để máu tươi không chảy ra nữa, lúc này mới nhìn Lãnh Vô Hinh nói:
- Đi đâu? Làm xong ba việc này, ngươi có thả ta về không?
- Đi đâu ngươi không có tư cách biết!
Lãnh Vô Hinh lạnh nhạt đáp lại:
- Nếu như ngươi có thể làm tốt ba việc này, tự nhiên ta sẽ thả ngươi trở về!
Lục Ly nhún vai, cười khổ nói:
- Ta còn có thể có lựa chọn khác sao?
- Coi như ngươi thức thời!
Lãnh Vô Hinh vung roi lên, cái roi như độc xà chạy tới, lập tức quấn lấy hai tay Lục Ly, một đạo năng lượng kỳ dị từ bên trong roi tuôn ra, đột nhiên Lục Ly cảm giác thân thể như bị giam cầm, bất kỳ lực lượng gì cũng không thôi động được.
- Ngươi thu hồi Mệnh Luân đi!
Lãnh Vô Hinh phất phất tay, một cái hoa sen to lớn bay về phía Lục Ly. Lục Ly hơi suy nghĩ thu hồi Mệnh Luân vào trong cơ thể, đóa hoa sen kia bay tới, thân thể Lục Ly bị hoa sen bao phủ vào.
Ở bên trong hoa sen nhưng lại có thể thấy cảnh vật bên ngoài, cây roi kia vẫn còn xuyên thấu kẽ hở trong cánh hoa, một đầu trói buộc hai tay Lục Ly, một đầu khác bị Lãnh Vô Hinh nắm trong tay. Cảm giác này giống như Lục Ly là một đầu gia súc, bị Lãnh Vô Hinh dắt.
- Oanh...
Những hoa sen còn lại đều bay vào trong cổ Lãnh Vô Hinh, chỉ còn lại có hai đóa hoa sen. Lãnh Vô Hinh nhàn nhạt quay đầu lại nhìn Lục Ly một cái, hoa sen phía trước hóa thành một đạo lưu quang bay về nơi xa. Bởi vì roi trói tay Lục Ly, cho nên hoa sen bên Lục Ly bị lôi kéo bay về phía trước, một trước một sau, tựa như hai cái hoa đăng bay múa ở giữa không trung.
Ánh mắt Lục Ly xuyên thấu qua cánh hoa nhìn về phía Mông Thần và Dạ Tra ở nơi xa, vẻ mặt có một chút phức tạp, hắn có một loại cảm giác không rõ...có thể hắn sẽ bị Lãnh Vô Hinh mang đến một nơi vô cùng xa xôi, có lẽ đời này cũng vĩnh viễn không về được rồi.
- Thu tuyết, tỷ tỷ, Ỷ Linh, tiểu cô, phụ thân...
Lục Ly quay đầu lại nhìn xung quanh một vòng, trong lòng nhớ tới mấy cái tên, mắt hắn lộ ra một chút tiếc nuối và cô đơn. Có lẽ mấy tháng sau Bạch Thu Tuyết đã tỉnh lại, nhưng khả năng hắn vô duyên gặp mặt rồi. Phụ thân từ khi sinh ra đến giờ, cũng chưa có gặp qua một lần.
- Hưu...
Tốc độ hoa sen phía trước càng lúc càng nhanh, vậy mà vượt qua tốc độ Nhân Hoàng, hơn nữa còn đang tăng tốc. Lục Ly nhìn sông núi hai bên không ngừng lui về phía sau âm thầm líu lưỡi, cửu phẩm huyết mạch thật mạnh, không những có thể phòng ngự, còn có thể vây khốn người, tốc độ lại càng khủng bố!
- Bay về phương bắc sao?
Đột nhiên Lục Ly giật mình tỉnh lại, Lãnh Vô Hinh bay về phương bắc. Đám người Dạ Tra cũng chưa có đi dò xét bên này, Hỏa Ngục quá to lớn, Dạ Tra cũng không thể dò xét phạm vi quá xa.
- Chẳng lẽ...
Trong đầu Lục Ly xuất hiện một cái ý nghĩ, chẳng lẽ bên trong Hỏa Ngục có cư dân nguyên thủy? Vị Lãnh Vô Hinh này nhất định là tiểu thư trong đại gia tộc nguyên thủy sao?
Hoặc là...
Mấy chục vạn năm trước tộc nhân và chủng tộc viễn cổ giao chiến, một ít chủng tộc viễn cổ trốn vào Hỏa Ngục, ở đây phát triển lớn mạnh, tổ tiên Lãnh Vô Hinh đã từng là đại tộc bên ngoài?
Thế nhưng cái suy đoán này có một vấn đề, huyết mạch Lãnh Vô Hinh là cửu phẩm, người xuất hiện huyết mạch cửu phẩm mạnh nhất trong lịch sử Đấu Thiên Giới, chỉ có một mình Đấu Thiên đại đế!
Đời trước không có xuất hiện qua cửu phẩm huyết mạch, thì hậu bối không thể nào xuất hiện cửu phẩm huyết mạch, trừ khi là hậu nhân Đấu Thiên đại đế.
Nhưng trong lịch sử, Đấu Thiên đại đế không có thành hôn, không có lưu lại hậu nhân, nếu không hậu nhân Đấu Thiên đại đế, tuyệt đối là Vương Tộc mạnh nhất.
Lục Ly nghĩ không ra, hắn phóng ra Thăng Long Thuật nên thể lực, tinh thần và nguyên khí hao tổn to lớn, phía sau lại tự đâm mình mấy đao, lúc này cảm giác thân thể suy yếu đến cực hạn.
Hắn chỉ có thể ngồi xếp bằng lại, cái gì cũng không quản, lẳng lặng chờ đợi thân thể phục hồi như cũ. Bên trong trường tiên truyền đến lực lượng không tên giam cầm lực lượng toàn thân hắn rồi, hắn không cách nào vận chuyển huyền lực, chỉ có thể dựa vào năng lực tự khôi phục của nhục thân để chữa thương.
Tốc độ hoa sen càng lúc càng nhanh, lúc này tốc độ đã đạt đến Địa Tiên cảnh rồi, nội tâm Lục Ly chết lặng, hắn không có đi để ý tốc độ, mà là nhìn xuống phía dưới, phía dưới có rất nhiều quái thú kỳ lạ.
Kỳ quái chính là, quái thú phía dưới giống như không nhìn thấy hoa sen bay qua giữa không trung, đều không liếc mắt nhìn phía trên một cái, vẫn cứ thong thả đi lại ở phía dưới.
- Nha đầu này mang ta đến đâu đây?
Mặc dù linh hồn không ngừng truyền đến cảm giác ngủ mê man, nhưng Lục Ly cũng không dám ngủ say, mở to hai mắt nhìn bốn phía, ghi chép phương hướng và cảnh tượng bốn phía.
Hy vọng trở lại rất xa vời, nhưng nội tâm hắn vẫn có một chút hy vọng, hắn muốn trở lại, nhất định phải nghĩ hết biện pháp trở lại, bởi vì còn có rất nhiều thân nhân bằng hữu đang chờ hắn về nhà.
Lúc này Lục Linh đang ở Huyền Vũ Thành, U Châu vẫn chưa hoàn toàn bình định, thám báo gian tế của các gia tộc các thế lực nhiều lắm. Muốn hoàn toàn chiếm lĩnh U Châu, nhất định phải quét sạch toàn bộ những gian tế và thám báo kia.
Trong một cái đại điện, Lục Linh đang quan sát quân tình tiền tuyến truyền về, trọn một bàn. Nếu như là bình thường Lục Linh có thể chậm rãi uống trà xem tình báo, nhưng không hiểu sao hôm nay nàng lại có một chút bất an, ngồi cảm giác không thoải mái.
Nàng ném tình báo trong tay lên trên bàn, ngồi một hồi chân mày nhăn lên. Vẫy tay gọi Hồ Lang đi đến, Lục Linh dò hỏi:
- Có quân tình đặc biệt nào truyền đến không, tại sao hôm nay ta cảm giác tâm thần không yên nhỉ?
Hồ Lang sửng sốt một chút, mở trừng hai mắt ra nói:
- Không có, hôm nay không có bất kỳ quân tình gì truyền đến, hôm qua mới truyền quân tình tới, theo lý phải hai ngày sau mới có quân tình mới truyền đến.
Chương 965 Đến từ giới diện khác
Lục Linh hơi gật đầu, phất tay để Hồ Lang đi xuống, tiếp tục xem tình báo. Một lát sau nàng lại cảm giác càng lúc càng không thoải mái, nàng ném tình báo xuống, đứng dậy khẽ nói:
- Hồ Lang, ngươi tự mình đi đên Hoang Giới một chuyến xem bên trong đã xảy ra chuyện gì hay không?
- Được...!
Hồ Lang không dám làm ngược ý tứ của Lục Linh, đứng dậy đi ra phía ngoài. Lúc hắn chuẩn bị ngồi truyền tống trận đi đến sơn động tiến vào Hoang Giới, thì truyền tống trận bên trong thành đột nhiên sáng lên, một bón người ngưng hiện trong truyền tống trận.
- Minh Vũ!
Sau khi Hồ Lang thấy Minh Vũ, nội tâm hơi hồi hộp một chút, hắn không có trò chuyện với Minh Vũ, thân thể chợt lóe bắt lấy cánh tay Minh Vũ phóng vào trong đại điện.
Còn chưa kịp xông vào bên trong điện, Lục Linh đã xuất hiện ở cửa lớn, thấy Minh Vũ đến đây, đôi mắt nàng hơi co rụt lại, sắc mặt từ từ trở nên trắng bệch, nàng không nói, ánh mắt nhìn Minh Vũ.
- Linh tiểu thư, đã xảy ra chuyện!
Sau khi Minh Vũ nói ra hai câu này, Lục Linh vung tay áo, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, mới mở mắt ra ý bảo Minh Vũ nói tiếp.
Vẻ mặt Minh Vũ thê lương bẩm báo:
- Bên trong Hỏa Ngục xuất hiện một thiếu nữ thần bí, Nhân Hoàng cảnh, có được bán thần khí, thực lực vô cùng khủng bố, nàng còn có cửu phẩm huyết mạch. Mông Thần, Diêm Chấn, Dạ Tra không phải đối thủ của nàng, hiện tại thiếu chủ và thiếu nữ thần bí kia đều mất tích. Chúng ta đoán... khả năng thiếu chủ bị thiếu nữ thần bí kia bắt đi rồi!
- Cái gì?
Hồ Lang cực kỳ hoảng sợ, không dám tin nói:
- Cửu phẩm huyết mạch, ngươi xác định không có sai?
Bán thần khí thì bình thường, thiếu nữ Nhân Hoàng cảnh cũng không phải là quá dọa người, Mông Thần, Diêm Chấn, không địch lại một chiêu của thiếu nữ cũng không tính là quá khoa trương, nhưng cửu phẩm huyết mạch lại khiến Hồ Lang không cách nào đón nhận.
Lục Linh khẽ thở dài, trên mặt lộ ra một vòng tự trách và chán nản, nàng hít thở sâu lần nữa, cái gì cũng không hỏi, hạ lệnh:
- Hồ Lang, truyền mệnh lệnh của ta, triệu tập toàn bộ Nhân Hoàng trở lại, lập tức!
- Toàn bộ...
Nội tâm Hồ Lang có một chút chần chờ, hiện tại rất nhiều Nhân Hoàng đều đang trấn thủ ở tứ phương, nếu như không có Nhân Hoàng trấn thủ, sợ là rất nhanh U Châu sẽ đại loạn.
Lục Linh lạnh lẽo nhìn lướt qua, Hồ Lang không dám chần chờ, thân thể chợt lóe lên xông ra ngoài, bắt đầu đưa tin, triệu tập toàn bộ Nhân Hoàng.
Minh Vũ biết ý nghĩ của Lục Linh, so với Lục Ly mà nói, chỉ sợ Vân Châu U Châu nàng cũng không cần, cho dù toàn bộ thủ hạ Nhân Hoàng của Lục Linh đều chết hết, nàng cũng sẽ không để ý. Hai chị em đều là người như vậy, cho dù cầm cả thế giới đi đổi tính mệnh đối phương, cũng sẽ không có bất kỳ chần chờ nào.
- Chúng ta đi Hỏa Ngục trước!
Lục Linh suy nghĩ một chút, dứt khoát đi ra phía ngoài, lúc đi tới cửa lại nói với đại tổng quản:
- Chuyển lời đến Hồ Lang, sau khi Nhân Hoàng tụ tập đủ, lập tức đi đến Hỏa Ngục.
Minh Vũ không dám trái lệnh Lục Linh, đi theo Lục Linh truyền tống rời đi, mấy phen chuyển hướng đã tới Hoang Giới. Lục Linh không có ngừng lại, một đường truyền tống thẳng đến Thiên Huyễn Thành.
Tất cả mọi người bên trong Hỏa Ngục đã đi ra, đều tập trung ở Thiên Huyễn Thành, bên trong thành bị Minh Vũ hạ lệnh phong toa, bất luận kẻ nào cũng không được rời đi, Diêm Chấn tự mình trấn giữ.
Không khí bên trong thành hết sức khủng hoảng, lòng người bàng hoàng, mặc dù các nàng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lúc tu luyện đột nhiên bị kéo ra, khống chế ở bên trong một tòa thành. Sắc mặt đám người Minh Vũ, Diêm Chấn, Kha Lư vô cùng khó coi, tự nhiên đều đoán được đã xảy ra chuyện lớn.
Lục Linh và Minh Vũ đến, khiến mọi người cảm giác tìm được người đáng tin, Lục Phi Tuyết khóc đến mức nước mắt với người là một, cùng là phụ nữ nhưng năng lực thừa nhận của nàng chắc chắn kém xa Lục Linh.
Lục Linh bình tĩnh an ủi Lục Phi Tuyết mấy câu, để cho nàng đi xuống nghỉ ngơi, lúc này mới quan sát tất cả mọi người trong đại điện, trầm giọng nhìn Diêm Chấn hỏi:
- Mông Thần và Dạ Tra đâu?
- Còn đang bên trong...
Diêm Chấn trả lời:
- Lúc ấy hai người bị đánh ngất xỉu, sau khi hai người tỉnh lại, phát hiện Ly thiếu mất tích. Dạ Tra trở lại dặn dò một ít chuyện, sau đó cùng Mông Thần phân biệt đi tìm Ly thiếu rồi.
Lục Linh hơi gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Hiện tại lối đi Hỏa Ngục thế nào?
Diêm Chấn nhìn sang tộc trưởng Thiên Huyễn Tộc, Kha Lư, người này liền khom người nói:
- Chúng ta đã bố trí một cái đại trận ở lối ra, nếu như chúng ta không giải trừ đại trận, có người muốn mạnh mẽ tiến vào, đại trận sẽ nổ tung, huỷ luôn lối đi. Chúng ta đã cho Mông Thần đại nhân và Dạ tộc trưởng ngọc phù, bọn họ muốn đi ra có thể liên hệ chúng ta.
- Rất tốt, Kha tộc trưởng làm không tệ, phiền ngươi trấn giữ ở cửa vào, có biến cố gì lập tức hồi báo!
Lục Linh phất tay để Kha Lư mang theo Kha Mang đi xuống, Lục Linh quét nhìn tất cả mọi người trong sân nói:
- Sự tình bên trong Hỏa Ngục, không thể truyền ra ngoài, nếu không giết chết bất luận tội. Được rồi, các ngươi đi xuống đi, chuyện này đã có ta sắp xếp.
Mọi người thấy Lục Linh bình tĩnh như thế, không hiểu tại sao rất an tâm, dồn dập đi xuống, Diêm Chấn, Minh Vũ ở lại, hắn biết Lục Linh còn muốn hỏi tình huống của hắn.
Hắn âm thầm bội phục Lục Linh, đệ đệ của mình mất tích, lúc nào cũng có thể chết. Rõ ràng nội tâm của nàng nóng như lửa đốt, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh như thế.
- Nói ra những gì ngươi đã gặp phải, nhìn thấy, suy đoán được một chút đi!
Lục Linh cẩn thận dò hỏi, bưng một chén trà lên, nhưng không có ý tứ uống.
Diêm Chấn, Minh Vũ sửa sang lại tâm tư một chút, nói:
- Đoạn thời gian trước, có mười mấy thám báo chết ở trong hỏa hồ, Ly thiếu đưa tin bảo ta và Mông Thần tới đây, lập tức đi dò xét hỏa hồ. Đầu tiên chúng ta đi quanh miệng núi lửa mấy vòng... Cuối cùng, Ly thiếu để ta trước tiên lui ra, hắn bắt ta nghe mệnh lệnh của hắn, ta không dám làm trái...
Diêm Chấn kể lại tất cả những gì đã gặp phải, nhìn thấy, nghe được một lần, bao gồm thiếu nữ kia ăn mặc như nào đều nói lại, cả tình huống lúc sau Dạ Tra trở lại bẩm báo cũng nói rõ từng cái.
Bình luận facebook