-
Chương 971-975
Chương 971 Giết một người
Sau khi Lục Ly nhập định, Lãnh Vô Hinh mở mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.
...
Trong thủy ngục toàn là nước biển, không có đại lục, cũng không có hải đảo, một đường bay đi đều là biển cả mênh mông vô bờ, nước biển u lam, sâu không thấy đáy, không biết phía dưới cất dấu cái gì.
Vẫn là bay mười ngày mười đêm như cũ, hoa sen to lớn dừng lại ở dưới một tòa thông thiên sơn. Nhưng lần này Lãnh Vô Hinh không có vội vã đi tới, mà ho khan một tiếng, đánh thức Lục Ly đang trong tu luyện dậy.
- Đến rồi sao? Ân, đi thôi!
Lục Ly mở mắt, nhìn thoáng qua thông thiên sơn, muốn bay xuống, nhưng Lãnh Vô Hinh không có mở cánh hoa sen ra, nét mặt nàng trở nên trịnh trọng, nghiêm nghị nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu thổ dân, ngươi tên là gì?
- Tiểu thổ dân?
Lục Ly trợn mắt nói:
- Lãnh tiểu thư, chúng ta không chênh lệch nhiều tuổi lắm? Sai... có lẽ ta lớn hơn so với ngươi một chút, sinh nhật mười tám tuổi của ta đã qua nửa năm rồi. Mặt khác, ta không phải thổ dân, ta gọi là Lục Ly.
- Ha ha...
Lãnh Vô Hinh cười nhạt một tiếng, không có tranh luận cùng Lục Ly, mà chỉ chớp chớp đôi mắt to, hỏi:
- Ngươi có muốn còn sống trở về hay không?
- Nói thừa!
Lục Ly trả lời:
- Nếu có thể hạnh phúc an khang, người nào lại nguyện ý sống lang thang?
- Thơ hay!
Lãnh Vô Hinh nhẩm lại hai lần hơi gật đầu, sau đó chân thành nhìn Lục Ly nói:
- Lúc trước ta nói muốn ngươi làm ba việc, hiện tại ta thay đổi chủ ý... chỉ cần ngươi giúp ta làm một chuyện, ta không chỉ đích thân đưa ngươi trở về, còn có thể biếu tặng ngươi rất nhiều thiên tài địa bảo, bán thần khí trên người của ta cũng có thể đưa ngươi một món.
Lời này của Lãnh Vô Hinh vừa vào tai trái Lục Ly liền ra tai phải, tại sao lúc này thấy Lãnh Vô Hinh thế nào cũng giống như một quái thúc thúc lừa gạt tiểu cô nương đi mua kẹo đường...
Thế nhưng Lục Ly không có đường khác để chọn, hắn chỉ có thể trầm giọng hỏi:
- Trước tiên nói một chút xem là chuyện gì đã?
- Giết một người!
Giọng nói Lãnh Vô Hinh trở nên lạnh giá, sát khí trên người lặng lẽ tràn ngập ra, nàng giải thích:
- Người kia năm nay mười sáu tuổi, là một cái tuyệt thế thiên tài, cảnh giới Nhân Hoàng sơ kỳ, tổng hợp lại thực lực có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh. Nếu như ngươi có thể giúp ta giết hắn, chuyện ta nói cũng sẽ thực hiện, ta có thể phát ra lời thề độc.
Thề độc hay không thề độc Lục Ly không thèm để ý, hắn bĩu môi, khẽ thở dài một cái nói:
- Lãnh tiểu thư, ta thấy ngươi hay là giết ta đi. Mười sáu tuổi? Nhân Hoàng sơ kỳ? Có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh! Có lẽ người ngươi muốn giết là công tử siêu cấp gia tộc? Đều thức tỉnh cửu phẩm huyết mạch giống như ngươi? Một thân bán thần khí đúng không? Ngươi cảm thấy chút thực lực này của ta, có thể đến gần hắn trăm dặm sao?
Đây là một cái nhiệm vụ căn bản là không thể hoàn thành!
Con cháu siêu cấp gia tộc, đoán chừng lúc nào bên cạnh cũng có Địa Tiên bảo hộ. Cho dù không có Địa Tiên, một thân bán thần khí đứng cho hắn đánh cũng đánh không chết.
- Ừ!
Lãnh Vô Hinh không có giấu giếm, thẳng thắn nói ra:
- Hắn đúng là con cháu siêu cấp gia tộc, còn là một vị hoàng tử, thức tỉnh cửu phẩm huyết mạch rồi, một thân bán thần khí, hắn là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó ra trong hoàng tộc. Không có bất ngờ gì xảy ra chờ hắn đột phá Địa Tiên, sẽ là thiếu tộc trưởng!
- Hoàng tộc? Một thân bán thần khí? Thiếu tộc trưởng?
Trên trán Lục Ly xuất hiện mấy cái hắc tuyến, ngượng ngùng sờ mũi nói:
- Lãnh tiểu thư, ngươi đừng đùa bỡn chơi ta có được không? Với chút thực lực này của ta, ngươi bảo ta đi giết một tên Quân Hầu cảnh, ta còn có lòng tin. Người này thật sự là giết không được, thực lực ngươi biến thái như vậy, vì sao ngươi không tự mình động thủ chứ?
- Ta không thể động thủ!
Lãnh Vô Hinh không biểu cảm lắc đầu nói:
- Nếu như ta có thể động thủ, ta còn cần ngươi làm cái gì? Nếu như ta giết hắn, ta và mẫu thân cũng sẽ bị phụ hoàng xử tử, tuyệt không có may mắn thoát khỏi.
- Phụ hoàng?
Lục Ly ngạc nhiên, trong đầu hiện lên một cái ý niệm, vẻ mặt lộ ra kinh sợ nói:
- Người ngươi muốn giết không phải là đệ đệ ngươi chứ?
Khóe miệng Lãnh Vô Hinh lộ ra một tia giễu cợt, nhưng lại gật đầu nói:
- Không sai, là đệ đệ ta, đệ đệ cùng cha khác mẹ.
Bên trong đại gia tộc thường xuyên có các loại sự tình nhàm chán xảy ra, trong lúc đó huynh đệ ruột thịt trở mặt thành thù, giết chóc lẫn nhau cũng không phải là không có, thậm chí cha con bất hòa cũng có.
Lục Ly và Lục gia cũng bất hòa rồi, hắn và Lục Toan là tử thù, hiện tại chỉ cần có cơ hội hắn nhất định sẽ thủ tiêu Lục Toan.
Nhưng đó là anh em họ, hơn nữa từ nhỏ Lục Ly lớn lên ở Bắc Mạc, không có bất kỳ tình cảm gì với Lục Toan. Nếu là Lục Toan và Lục Lân, cho dù hai người có thù hận lớn hơn nữa, cũng sẽ không ồn ào tới mức như thế. Mặt khác Lục Ly còn uy hiếp địa vị Lục Toan, trục xuất Lục gia, nếu không Lục Toan cũng không dám làm xằng làm bậy.
Hôm nay hắn nghe được một thiếu nữ xinh đẹp, muốn hắn giết đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình? Đây vẫn là lần đầu Lục Ly chính tai nghe được loại sự tình nhàm chán này.
Vì vậy Lục Ly có thể hiểu được vì sao Lãnh Vô Hinh muốn hắn động thủ.
Chuyện này cũng giống đám người Cơ Mộng Điềm, Lục Toan, không dám phái cường giả gia tộc động thủ, mà mời đám người Long Dương cư sĩ ra tay giết hắn.
Lục Ly đến từ giới diện còn lại, nếu như lặng lẽ giết chết đệ đệ Lãnh Vô Hinh, Lãnh gia chỉ biết nổi giận đánh giết Lục Ly, mà sẽ không đi hoài nghi người Lãnh gia.
- Không đúng...
Lục Ly suy nghĩ một chút phát hiện ra mấy cái sơ hở, thực lực của hắn quá yếu, nếu như Lãnh Vô Hinh không mang theo hắn, làm sao hắn có thể đi Lãnh gia? Ngay cả Lãnh gia cũng không đi được làm sao hắn có thể giết người? Nếu như Lãnh Vô Hinh mang theo hắn trở về, tự nhiên người Lãnh gia sẽ hoài nghi.
Lục Ly nghi hoặc nhìn Lãnh Vô Hinh, cô ta thật sự không có giấu giếm, nói ra kế hoạch của mình.
Chương 972 Kế hoạch chồng chất sơ hở
- Ngươi nghe đây, sau khi lên tầng thứ năm Kim Ngục, chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả. Ta sẽ cho ngươi bản đồ, sẽ cho ngươi bảo vật tránh né Hỗn Độn Thú công kích. Sau đó ngươi phải tự mình tiến vào nơi ở của gia tộc ta ở Trung Hoàng Giới, tìm kiếm Lãnh gia, gia nhập Lãnh gia. Chỉ cần tới được Lãnh gia, người của ta sẽ âm thầm trợ giúp ngươi.
- Ta sẽ sẽ cho ngươi một ít thiên tài địa bảo, thiên tư ngươi cũng được, quan trọng nhất là... cấp bậc huyết mạch của ngươi không tệ, cho nên gia tộc chúng ta nhất định sẽ thu nhận ngươi vào ngoại đường. Sau khi tiến vào ngươi hảo hảo tu luyện, ta sẽ sáng tạo cơ hội, để ngươi qua lại với đệ đệ của ta.
- Đệ đệ của ta rất ưa thích thiên tài trẻ tuổi, chỉ cần ngươi nịnh nọt theo hắn, là có thể lấy lòng hắn. Nếu có cơ hội đi ra ngoài cùng với hắn, hoặc là trở thành người tập võ cùng hắn, đến lúc đó ngươi sẽ có được cơ hội giết chết hắn.
- Ta không cần biết ngươi sử dụng biện pháp gì chỉ cần giết chết hắn là được, chỉ cần giết hắn, về sau ta sẽ có bố trí, để ngươi ung dung thoát đi. Ta có thể bí mật sắp xếp người ở trong Hỗn Độn Luyện Ngục chờ ngươi, đưa ngươi trở về.
Lãnh Vô Hinh nói ra toàn bộ kế hoạch, nghe thì có vẻ không chê vào đâu được, nhưng dưới cáu nhìn của Lục Ly thì lại là sơ hở chồng chất.
Nói toạc ra, kế hoạch của Lãnh Vô Hinh chính là... để Lục Ly một mình lẻn vào Trung Hoàng Giới, sau đó dựa vào thiên tư, gia nhập Lãnh gia. Từ từ tìm cơ hội tới gần đệ đệ của nàng, có được tín nhiệm của đệ đệ của nàng, cuối cùng đánh lén giết hắn.
Lục Ly tùy ý liếc nhìn trước ngực Lãnh Vô Hinh, thầm nghĩ nữ nhân ngực lớn đều không não như vậy sao?
Nghe khẩu khí của Lãnh Vô Hinh, Lãnh gia ở Trung Hoàng Giới rất mạnh mẽ, thậm chí có thể là một trong những gia tộc nắm giữ đại lục, tương tự mười hai Vương Tộc Trung Châu.
Chủng tộc mạnh mẽ như vậy, sẽ có tộc quy vô cùng nghiêm khắc thậm chí hà khắc, Lục Ly một người thân phận không rõ muốn gia nhập Lãnh gia? Đúng là nằm mơ, chứ đừng nói cho hắn cơ hội qua lại với đệ đệ Lãnh Vô Hinh.
Lui một vạn bước mà nói...
Cho dù tất cả thuận lợi hoàn mỹ, Lục Ly ung dung tiếp xúc với đệ đệ Lãnh Vô Hinh, sau đó lại tìm được cơ hội xuất thủ. Với chút thực lực này Lục Ly có thể giết chết một thiên tài có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh, một thân toàn là bán thần khí sao?
Thấy Lãnh Vô Hinh chờ câu trả lời của hắn, Lục Ly uyển chuyển nói ra hai điểm này. Thậm chí Lục Ly chẳng hỏi vì sao Lãnh Vô Hinh phải giết đệ đệ của nàng? Đây là chuyện không làm được, hắn không muốn nhúng tay vào ân oán trong hào môn.
Nghe được nghi vấn của Lục Ly, chân mày Lãnh Vô Hinh cau lại, điều này làm cho Lục Ly càng thêm hết chỗ nói rồi.
Lãnh Vô Hinh căn bản không có suy nghĩ qua hai cái vấn đề này, hoặc là nói còn chưa có thật sự suy nghĩ kế hoạch, chẳng qua là ôm lấy một chút hi vọng, để hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa chịu chết.
Lãnh Vô Hinh trầm tư khoảng nửa canh giờ, lúc này mới mở miệng nói:
- Điều thứ nhất dễ làm, trong Kim Ngục có một chút lão quái tiềm tu, bọn họ thường xuyên ra vào Trung Hoàng Giới, cũng tình cờ thu nhận thiếu niên tư chất tốt làm đồ đệ. Ngươi có thể giả mạo là đồ đệ lão quái nào đó, từ nhỏ đã bị mang đến Kim Ngục. Sau đó ta điều tra thêm tài liệu, tìm kiếm một cái lão quái ngàn năm không có xuất thế, ngươi có thể nói sư phụ ngươi chết rồi, chuyện này liền không thể tra xét.
- Được rồi...
Lãnh Vô Hinh suy nghĩ nửa canh giờ, lấy cớ này coi như là được thông qua, tối thiểu Lãnh gia muốn tra cũng không tra được, thế nhưng chắc chắn Lãnh gia sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn.
- Điểm thứ hai!
Con ngươi Lãnh Vô Hinh trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại... không giết chết đệ đệ của ta, ngươi sẽ phải chết. Cho nên tất cả đều cần ngươi đi suy nghĩ tìm biện pháp, nếu như cái gì cũng đều dựa vào ta, ta còn cần ngươi làm gì?
Lãnh Vô Hinh chơi xấu rồi, Lục Ly trầm tư chốc lát, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Lãnh tiểu thư, ta còn có một cái nghi vấn, ngươi không sợ ta tìm đệ đệ ngươi hoặc cha ngươi tố cáo ngươi sao?
Kế hoạch của Lãnh Vô Hinh là đợi lát nữa nàng và Lục Ly mỗi người đi một ngả, nếu như Lục Ly tùy ý tìm người công bố kế hoạch của Lãnh Vô Hinh cho thiên hạ thì sao? Hoặc là đi Lãnh gia, nói kế hoạch này cho người Lãnh gia?
- Ha ha!
Lãnh Vô Hinh cười nhạt, không để ý nói:
- Ta tin tưởng ngươi không phải người ngu xuẩn như vậy, ngươi có thể dò xét cốt tủy ngươi một chút.
- Cốt tủy?
Lục Ly dùng thần niệm quét tới cốt tủy của mình, rất nhanh trên mặt hắn lộ ra một chút kinh hãi. Dưới tình huống hắn không biết, trong cốt tủy của hắn đã nhiều hơn một loại năng lượng kỳ lạ, rõ ràng Lãnh Vô Hinh đã hạ kịch độc với hắn.
- Độc này là một loại cổ độc vô cùng tà dị!
Thân thể Lãnh Vô Hinh hơi hướng về phía trước một chút, khuôn mặt lãnh diễm tiến tới trước mặt Lục Ly, nhẹ nhàng nói:
- Loại độc chất này nhất định phải trong vòng nửa năm dùng giải dược một lần, nếu như không có giải dược, toàn thân ngươi sẽ từ từ thối nát mà chết. Trong Lãnh gia chỉ có ta có loại độc dược này, trong Trung Hoàng Giới cũng không cao hơn ba người!
- Cho nên...
Lãnh Vô Hinh tiếp tục trầm giọng nói:
- Ngươi hoặc là nghĩ hết biện pháp giết đệ đệ của ta, hoặc là hiện tại tự sát, vậy sẽ không có đau khổ. Mặc dù nhìn nhiệm vụ này rất gian khổ, không có khả năng hoàn thành, nhưng ta có thể cung cấp tất cả những linh tài ngươi cần, để thực lực ngươi nhanh chóng nâng cao, nói không chừng mấy chục năm sau, ngươi có thể trở thành thân tín của đệ đệ ta, có được năng lực đánh chết hắn thì sao?
- Mấy chục năm?
Lục Ly thấy mắt Lãnh Vô Hinh hơi có tia máu, thấy sự băng hàn trong đôi mắt nàng, thì cũng có một chút cảm giác không rét mà run.
Rốt cuộc là cái thù hận gì lại khiến một thiếu nữ không tiếc tiêu phí mấy chục năm thời gian, đi sắp xếp kế hoạch giết chết đệ đệ của mình?
Chương 973 Về nhà
Lục Ly không có đường để chọn, chỉ có thể phụng bồi ả điên này. May mắn duy nhất là hắn còn có thời gian, hơn nữa có được rất nhiều linh tài tu luyện?
Hắn phun ra một ngụm trọc khí, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi:
- Đệ đệ ngươi làm chuyện gì? Để ngươi không thể không giết hắn như vậy!
- Phanh!
Trả lời hắn chính là một cái nắm tay nhanh chóng phóng lớn, Lục Ly bị một quyền nặng nề nện bay, thân thể đập ở trên mặt cánh hoa, bắn ngược trở lại rơi trên mặt đất.
Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi, có khi bản tính tò mò sẽ hại chết người.
Đây là dạy dỗ Lục Ly đổi bằng máu nhận được, bị đánh cho mắt nổ đom đóm, thiếu chút nữa não chấn động, sau đó Lục Ly bò dậy ngồi đàng hoàng, không dám hỏi nhiều một câu.
Lãnh Vô Hinh trầm mặc một trận, không có ý giải thích, mà là lấy ra một phần tài liệu ném cho Lục Ly nói:
- Đây là tình huống Trung Hoàng Giới, ngươi tìm hiểu một chút, trở về đừng để lộ ra sơ hở!
Lục Ly nhận lấy quét nhìn mấy lần, phát hiện đây là một bộ bản đồ, bên cạnh còn có một chút ghi chú, tất cả đều dùng cổ ngữ viết, giải thích một chút tình huống đơn giản của Trung Hoàng Giới.
Trung Hoàng Giới không giống Đấu Thiên Giới, có rất nhiều đại lục tách ra, thật ra Trung Hoàng Giới chỉ có một khối siêu cấp đại lục, còn lại bốn phía là những hòn đảo.
Trên sách cổ miêu tả hiện tại Trung Hoàng Giới có tam đại hoàng triều, chia cắt toàn bộ Trung Hoàng Giới. Tam đại hoàng triều theo thứ tự là Tề hoàng triều, Lãnh hoàng triều và Phùng hoàng triều. Tên như ý nghĩa, tam đại hoàng triều phân biệt do Tề gia, Lãnh gia và Phùng gia khống chế.
Lục Ly nhìn kỹ bản đồ, Lãnh Vô Hinh lấy ra một ít tài liệu quan sát. Sau khi Lục Ly nhớ kỹ bản đồ, Lãnh Vô Hinh lại ném tới một phần tài liệu nói:
- Ngươi giả mạo là đồ đệ Thiên Nhai Lão Quái, đây là tư liệu về lão quái. Vị lão quái này từng nhiều lần bắt cóc thiên tài các tiểu gia tộc Trung Hoàng Giới, ngươi có thể nói lúc ngươi ba tuổi đã bị bắt vào. Mấy trăm năm nay lão quái này không có xuất hiện, có lẽ thọ nguyên hắn đã tiêu hao hết. Hơn nữa nơi hắn ẩn cư cực kỳ bí mật, cho dù gia tộc chúng ta hoài nghi, cũng không tìm được chứng cớ.
Lục Ly nhận lấy tài liệu quan sát, sau khi quét mấy lần lại âm thầm kinh hãi, bởi vì phía trên tài liệu này ghi hai ngàn năm trước Thiên Nhai Lão Quái đã đến Hóa Thần cảnh, có được một thân thần thông quỷ thần khó lường, từng một mình tiến vào Phùng hoàng triều, diệt sát mười mấy vị trưởng lão Phùng gia.
- Hóa Thần cảnh?
Nhìn đến đây Lục Ly nghi hoặc nhìn Lãnh Vô Hinh, hỏi:
- Hóa Thần cảnh là cảnh giới gì? phía trên Địa Tiên sao?
- Đúng vậy!
Lãnh Vô Hinh gật đầu giải thích:
- Địa Tiên là lục địa thần tiên, còn Hóa Thần là nửa thần linh, cái giới diện nhỏ của các ngươi không có Hóa Thần cảnh sao?
Lục Ly hơi gật đầu, không có giải thích thêm, hắn không muốn Lãnh Vô Hinh biết quá nhiều sự tình Đấu Thiên Giới.
Hắn suy tính, có lẽ Hóa Thần cảnh là cấp bậc của các thiên kiêu nhân tộc Đấu Thiên Giới, phía trên Hóa Thần cảnh là cấp bậc của Đấu Thiên đại đế, có thể bạch nhật phi thăng.
Hắn tiếp tục xem tài liệu, nhớ kỹ toàn bộ văn tự bên trong, Lãnh Vô Hinh cho hắn một cái nhiệm vụ gian khổ, một cái nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành.
Nhưng!
Hắn lại không thể không tiếp nhận, không thể không nghĩ hết tất cả biện pháp đi hoàn thành nhiệm vụ này. Không đi làm mà nói... hắn sẽ lập tức chết, đi làm còn có chút ít hi vọng.
Sự do người làm, cho dù đây là tử lộ, hắn cũng phải nghĩ biện pháp đi tiếp, người sống mới có hi vọng.
Sau khi hắn ghi tạc toàn bộ tài liệu vào trong lòng, giới chỉ trong tay Lãnh Vô Hinh lại sáng lấp lánh, xuất hiện một cái giới chỉ khác, đưa cho Lục Ly nói:
- Nơi này có rất nhiều linh tài, đầy đủ ngươi đột phá đến Nhân Hoàng cảnh. Chỉ cần ngươi có thể tiến vào Lãnh gia, hơn nữa đột phá đến Nhân Hoàng mà nói... tiếp sau linh tài gì Lãnh gia cũng có thể cung cấp cho ngươi.
Dừng một thoáng, trong tay Lãnh Vô Hinh xuất hiện một viên phật châu màu nâu và một bộ bản đồ, đưa cho Lục Ly nói:
- Phật châu này là một món chí bảo, có viên phật châu này, Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục sẽ không tấn công ngươi. Đương nhiên ngươi ở trong Kim Ngục phải cẩn thận, bên trong có rất nhiều địa phương có người và dị tộc ẩn nấp, không chỉ có võ giả Trung Hoàng Giới mà còn có thiên tài các giới còn lại. Nếu như ngươi chết ở bên trong mà nói. Cũng chỉ có thể trách vận khí ngươi không tốt. Dấu hiệu màu đỏ trên bản đồ, là truyền tống trận đi Trung Hoàng Giới, ngươi cầm phật châu tới nơi đây, là có thể đi vào Trung Hoàng Giới.
- Đi thôi!
Sau khi dặn dò toàn bộ, Lãnh Vô Hinh dứt khoát thu hồi hoa sen, mang theo Lục Ly đi lên thông thiên lộ. Đi đến bậc đá cuối cùng của thông thiên lộ, nàng quay đầu lại nhìn Lục Ly một cái nói:
- Nửa năm sau độc của ngươi mới phát tác, cho nên trong vòng nửa năm ngươi không tới Lãnh gia, ngươi sẽ chết, tự giải quyết cho tốt đi.
Thân thể Lãnh Vô Hinh bay vụt lên, không quan tâm Lục Ly nữa. Thềm đá này rõ ràng không có trọng lực, Lục Ly chờ giây lát, chậm rãi bước vào thềm đá cuối cùng.
- Oanh!
Cảnh vật trước mắt Lục Ly thay đổi, hắn đi tới một cái thế giới kỳ lạ, đập vào mắt là núi lớn chập trùng, khắp nơi đều là mỏ kim loại lạ kỳ, hình thù kỳ quái, còn có một chút cây cối kỳ lạ, nhưng đều là màu vàng nhạt hoặc là màu vàng kim.
Hỏa mộc thổ thủy kim, băng phong ám hồn lôi, hỗn độn thập ngục!
Tầng thứ năm là Kim Ngục.
Lục Ly nhìn mấy lần, thầm nghĩ đại thiên thế giới thật đúng là không gì không có, Lãnh Vô Hinh nói rằng tầng năm còn không tính là nguy hiểm? Tầng thứ sáu trở lên không biết khủng bố đến cỡ nào.
Lục Ly lấy ra bản đồ Kim Ngục nhìn mấy lần, phát hiện lúc này hắn ở trung tâm Kim Ngục, muốn đi Trung Hoàng Giới cần tới phía tây Kim Ngục trước.
Lãnh Vô Hinh đã sớm không thấy bóng dáng rồi, Lục Ly chỉ có thể dựa vào chính mình đi tới lối đi Trung Hoàng Giới. Hắn đứng đó một lúc lâu, thân thể bay về phía tây, hắn không có bay đi quá xa, mà ẩn nấp trong một tòa kim sơn gần đó, lấy ra nước và lương khô ăn ngon lành một phen, bổ sung thể lực và tinh lực.
Chương 974 Kim ngục
- Sống sót, ta nhất định phải sống sót, ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn về nhà, về nhà!
Lục Ly tựa vào vách núi, lẩm bẩm mấy tiếng, bỏ lại sự nhớ nhung Bạch Thu Tuyết, Khương Ỷ Linh, lo lắng Tiểu Bạch, đám người Nhân Hoàng, Lục Linh, Lục Phi Tuyết ra khỏi đầu.
Hắn nhất định phải quên sự tình Đấu Thiên Giới, nếu không chuyện này sẽ biến thành tâm ma liên lụy hắn, khiến hắn không chịu nổi gánh nặng, tươi sống làm suy sụp hắn.
Trong Kim Ngục nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, cho dù đi Trung Hoàng Giới vẫn là cửu tử nhất sinh, hắn nhất định phải nhấc lên toàn bộ tinh thần, đấu trí so dũng khí. Nghĩ hết tất cả biện pháp, mới có thể có cơ hội sống sót, mới có thể có cơ hội về nhà.
Vì thân nhân, vì người yêu, vì bằng hữu, vì mình, hắn phải sống sót, muốn đấu một lần với lão tặc thiên Thiên Đấu. Bất kể tiền đồ có khó hơn, bất kể phía trước có đường hay không có đường, hắn cũng muốn đi tiếp, cho đến khi trở lại Đấu Thiên Giới, hoặc là chết đi!
- Vù vù!
Lục Ly thở ra một hơi thật dài, hồi tưởng lại những sự tình mấy năm nay hắn gặp phải, vẻ nặng nề trên mặt dần dần biến mất.
Mấy năm qua, hắn gặp phải rất nhiều tuyệt cảnh, nhưng lại lần lượt hóa hiểm thành an, thành công sống sót. Nếu trước đây gặp nhiều tuyệt cảnh như vậy vẫn có thể sống sót, nhất định lần này hắn cũng có thể sống sót, nhất định có thể về nhà.
Về nhà!
Về nhà!
Về nhà!
Ý nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu Lục Ly, từ từ mọc rễ nẩy mầm, lập tức biến thành ý chí chiến đấu cường đại của hắn. Vì có thể trở về nhà, hắn âm thầm thề không tiếc bất cứ giá nào, cho dù giết hại hàng tỉ người, cho dù vượt qua thiên sơn vạn thủy, cho dù xuyên qua cửu thiên thập địa, cho dù chém hết anh hùng hào kiệt thiên hạ, hắn cũng muốn trở về!
Bởi vì có rất nhiều người chờ hắn trở về, chờ hắn về nhà!
...
Một canh giờ, Lục Ly ngồi xếp bằng ở bên trong kim sơn một canh giờ, sắc mặt từ từ khôi phục lại bình tĩnh, trong đôi mắt loé lên ý chí chiến đấu sục sôi. Hắn cầm long đế thần binh, từ bên trong kim sơn đi ra, bước từng bước về phía tây.
Thoạt nhìn khắp nơi trong Kim Ngục đều là kim sơn lộng lẫy, nhưng lại có vẻ hết sức thê lương. Trong vòng ngàn dặm gần như không có bất kỳ kẻ nào và sinh mệnh, chỉ có một mình Lục Ly cầm đao đi về phía trước, bóng dáng bị tà dương kéo ra thật dài, nói không hết thê lương.
Theo như định tính toán, nếu Lục Ly và Lãnh Vô Hinh ngồi hoa sen bay hết tốc lực, muốn tới lối đi Trung Hoàng Giới cũng phải cần mười ngày.
Tốc độ đóa hoa sen kia có thể sánh bằng Địa Tiên cảnh, Lục Ly bay hết tốc lực mà nói. Tốc độ cũng chỉ có thể bằng Nhân Hoàng trung kỳ, cho nên hắn bay hết tốc lực mà nói cũng phải tốn hơn nửa tháng.
Vấn đề là ở chỗ... Lục Ly không thể ngông nghênh phi hành, mặc dù Lãnh Vô Hinh nói Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục sẽ không tấn công hắn. Nhưng trong Kim Ngục có không ít võ giả ẩn nấp, ngộ nhỡ gặp phải võ giả mạnh mẽ, hắn lại ngông nghênh như thế, rất dễ dàng bị giết.
Lục Ly không muốn xuất sư chưa được gì đã chết. Dưới tình huống chưa biết gì về Kim Ngục, hắn chỉ có thể cẩn thận đi về phía trước, luồn lách qua các ngọn núi lớn, dựa vào nhục thân đi về phía trước.
Tốc độ này cũng chậm đi rất nhiều, nếu như Lục Ly luôn lấy tốc độ như vậy đi về phía trước, phỏng chừng hai ba tháng cũng không tới được lối ra.
Hoàng kim cự sơn, ám kim đại sơn, hắc sắc đại sơn, hôi sắc đại sơn. Trong những ngọn núi lớn này không có bất kỳ bùn đất, đều là mạch khoáng và kim khí, cây cối ít đến đáng thương, cho dù có cũng là đại thụ kỳ lạ.
Lục Ly đi lại hồi lâu, cũng không có gặp phải bất kỳ sinh linh nào, không có thấy dòng sông, không có động vật, Hỗn Độn Thú không thấy được nửa con, thậm chí côn trùng cũng không có phát hiện.
Nơi đây giống như là một cái tử địa, đi lại trong loại địa phương này, khiến người ta cảm giác vô cùng phiền muộn, tâm tình không tự chủ được trở nên nóng nảy.
Nước và đồ ăn trong không gian giới của Lục Ly ra đầy đủ, mấy năm cũng không đói chết, sau khi đi về phía trước hồi lâu, rốt cục Lục Ly cũng gặp phải một con Hỗn Độn Thú.
Lục Ly nhảy lên trên một tảng đá đen, ai ngờ tảng đá này rõ ràng động, lộ ra hai cái tròng mắt hoàn toàn đen nhánh, mở ra miệng rộng, lộ ra răng nhọn như mũi đao.
Rất là kỳ lạ.
Phật châu Lục Ly mang theo giống như có năng lực kỳ lạ, dường như con Hỗn Độn Thú không nhìn tới hắn, chẳng qua chỉ là mở mắt, nhúc nhích một chút thân thể, tiếp theo sau đó nhắm mắt lại ngủ say đi.
Lục Ly vội vàng bay xuống, đi vòng quanh “đại hắc thạch” vài vòng, lúc này mới xác định đây là một con Hỗn Độn Thú. Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục rất kỳ lạ, nếu như không tới gần, căn bản không phát hiện được đây là một con Hỗn Độn Thú, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh, giống hệt như một tảng đá.
Đi tới gần Hỗn Độn Thú mười thước, Hỗn Độn Thú còn không có bất kỳ phản ứng nào, sự tự tin của Lục Ly tăng nhiều. Ít nhất ở trong Kim Ngục hắn không lo lắng bị Hỗn Độn Thú tập kích, nếu không dựa vào thực lực của hắn căn bản không đi được đến cửa vào Trung Hoàng Giới.
Gan Lục Ly lớn lên vài phần, bắt đầu ngồi Mệnh Luân đi về phía trước, bay trên không cực thấp, chắc là sẽ không kinh động nhiều người. Hắn quả thật không có biện pháp rồi, dựa vào chân đi lại mà nói... Tốc độ quá chậm.
- Hưu...
Mệnh Luân phá không bay đi, bay sát trên kim sơn, tốc độ cũng không có đạt được cực hạn, nhưng vẫn đạt được tốc độ Quân Hầu cảnh đỉnh phong.
Nửa ngày, một ngày!
Lục Ly vẫn không có gặp phải bất kỳ nhân loại và sinh vật, nhưng lại phát hiện năm con Hỗn Độn Thú to lớn, bốn con nằm trên mặt đất giống như một tòa núi lớn, một con lười đi.
Viên phật châu này có thể ẩn giấu khí tức sinh mệnh của Lục Ly, Lục Ly đi lại bên cạnh Hỗn Độn Thú, Hỗn Độn Thú cũng không nhìn hắn nửa cái, hết sức thần kỳ.
Ngày thứ ba, lúc Lục Ly đang bay ngang qua hai tòa núi lớn, còn chưa có xuyên qua, đột nhiên thân thể hắn dừng lại, bởi vì có một đạo thần niệm mạnh mẽ đột ngột khóa hắn lại.
Chương 975 Kim ngục
Rốt cục gặp phải người!
Còn là một võ giả vô cùng mạnh mẽ, ít nhất là Địa Tiên cảnh!
Lục Ly không dám lộ ra bất kỳ sát ý, cũng không dám có bất kỳ cử động, đối mặt Địa Tiên cảnh, hắn không khác một đứa trẻ, đối phương tiện tay là có thể bóp chết hắn.
Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là biết điều đứng lại, bộ mặt cung kính, trầm mặc chờ đợi. Để hắn cảm thấy may mắn chính là, rất nhanh luồng thần niệm kia đã thu trở về, không còn xuất hiện nữa, Lục Ly thậm chí không biết vị cường giả này ẩn giấu ở chỗ nào.
- Vù vù...
Sau khi đợi nửa nén hương thời gian, Lục Ly hơi thở ra một hơi, khom người chắp tay, sau đó quay đầu bay đường vòng. Bay ra khoảng mấy chục vạn dặm, trên trán Lục Ly mới có mồ hôi lạnh chảy ròng, Lãnh Vô Hinh không có lừa gạt hắn, quả thực trong Kim Ngục có rất nhiều lão quái tiềm ẩn.
- Tại sao lại có lão quái tiềm ẩn trong Kim Ngục?
Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái nghi hoặc, bên trong Hỏa Ngục cảm ngộ áo nghĩa càng thêm dễ dàng, vậy Kim Ngục có giống như thế hay không? Hoặc là so với Hỏa Ngục càng dễ dàng hơn? Nếu không vì sao những lão quái kia lại ẩn cư ở đây? Nơi đây hoang vu như vậy, không có gì cả, không thích hợp ẩn cư mới đúng.
Tiếp tục phi hành, Lục Ly càng thêm biết điều, gần như là dán vào mặt, như vậy sẽ không kinh động lão quái ẩn cư xung quanh. Nếu như nghênh ngang bay trên cao, chọc giận tới bất kỳ một lão quái nào, sợ là hắn sẽ bị một chiêu chụp chết ngay lập tức.
Dọc theo đường đi cũng có thể gặp phải Hỗn Độn Thú, có con to như đỉnh núi, có con giống như một tảng đá lớn, có con ẩn thân ở bên trong kim sơn, nếu như bất động mà nói. Nhất định là một tảng đá hoặc là kim khí.
Yên tĩnh phi hành năm ngày, trừ ngày thứ ba gặp phải cường giả Địa Tiên thần bí ra, Lục Ly không gặp phải bất luận kẻ nào, nội tâm khẩn trương của hắn hơi thanh tĩnh lại. Kim Ngục lớn như vậy, cho dù bên trong có một số người, sợ là cũng chưa chắc có thể gặp phải?
Vui quá hóa buồn!
Sau khi ý nghĩ này của hắn hiện lên, chỉ vẻn vẹn hai canh giờ sau đó, hắn lại gặp phải người lần nữa, hơn nữa còn là ba người.
- Hưu...
Lục Ly đi xuyên qua một tòa núi lớn, bốn phía có ngàn vạn khe rãnh, tất cả là mỏ kim loại tạo thành cự sơn, đột nhiên bên trái phía trước truyền đến tiếng xé gió. Lục Ly lập tức ngừng lại, muốn tìm chỗ ẩn nấp nhưng đã muộn, phía trước có ba đạo nhân ảnh gào thét bay đến, ba đạo thần niệm lập tức khóa hắn lại.
- Ba tên Nhân Hoàng?
Lục Ly chau mày, thần niệm đối phương khóa hắn lại, nếu như hắn mạo muội chạy trốn mà nói. Không chừng sẽ chọc giận ba người. Hơn nữa đối phương đều là Nhân Hoàng, tốc độ của hắn không chiếm ưu thế, hắn chỉ có thể biết điều đứng lại, đợi chờ đối phương xuất hiện.
Rất nhanh ba người đã hiển lộ, ba người này không có ngồi bản mạng châu, mà ngồi trên một chiếc chiến xa hình thù kỳ quái. Nhìn qua chiến xa kia đã trải qua một số năm tháng rồi, màu đồng xanh, phía trên điêu khắc các loại kỳ thú, bên trên kỳ thú còn có ánh sáng ám thanh sắc lấp lánh, vừa nhìn đã biết không phải là bảo vật bình thường.
Ba người đều là người trẻ tuổi, mặc chiến giáp hoa lệ, giống hệt nhân loại. Người ở giữa môi hồng răng trắng, giống một tiểu bạch kiểm anh tuấn, thế nhưng có chút âm nhu khác biệt, không có dương khí của đàn ông.
Hai người khác là công tử anh tuấn, thế nhưng không có đẹp bằng tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm quý khí mười phần, hắn đứng ở chính giữa, rõ ràng là nhân vật dẫn đầu trong ba người.
Trên đầu tiểu bạch kiểm còn có vài cọng tóc xoăn, hắn lạnh lùng đánh giá Lục Ly mấy lần, trong mắt có một ít nghi hoặc, thầm nói:
- Bất Diệt cảnh đỉnh phong? Tiểu tử, ngươi là người ở đâu? Tại sao với cảnh giới như thế lại có thể sống sót ở trong Kim Ngục đến bây giờ?
Tiểu bạch kiểm dùng cổ ngữ, nên Lục Ly có thể nghe hiểu, hắn suy nghĩ một chút chắp tay cung kính nói:
- Bẩm công tử, ta là người Trung Hoàng Giới, đi theo người trong gia tộc đến nơi này lịch luyện, ra ngoài có một chút việc, nên bị thất lạc.
- Trung Hoàng Giới?
Tiểu bạch kiểm nghe được ba chữ kia, trong mắt loé lên sát khí, phất tay nói với một người bên cạnh:
- Hạo Dương, thủ tiêu hắn!
- Con mẹ nó...
Chỉ thấy một tên Nhân Hoàng sơ kỳ bên cạnh tiểu bạch kiểm bắn ra, trong tay cầm một thanh trường kiếm, muốn mở ra vực trường chém giết hắn. Lục Ly thầm mắng một tiếng, vận khí thật xui xẻo, vậy mà gặp phải người của các giới diện còn lại, hơn nữa còn có thù với Trung Hoàng Giới.
- Trốn!
Ba tên Nhân Hoàng, Lục Ly cũng không nắm chắc, chỉ có thể chạy trốn trước. Mệnh Luân hắn xoay tròn, tốc độ thoáng cái đạt đến cực hạn, điên cuồng quay đầu bay đi.
- Ồ?
Ba tên Nhân Hoàng trẻ tuổi thấy Lục Ly đột nhiên dùng tốc độ khủng bố bỏ chạy về phía sau, thì ba người đều ngẩn ra theo bản năng. Bởi vì Lục Ly chỉ có tu vi Bất Diệt cảnh đỉnh phong, dưới chân hắn vẫn còn giẫm lên Mệnh Luân, nhưng tốc độ của hắn lại đạt đến Nhân Hoàng trung kỳ?
Điều này làm cho ba người có chút không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, dĩ nhiên ngây ngẩn cả người, thế nhưng ba người phản ứng rất nhanh, dưới chân người gọi là Hạo Dương lập tức xuất hiện bản mạng châu, tốc độ tăng lên bão táp, bổ ra một đạo kiếm quang thật dài, bổ một tòa kim sơn phía trước ra, hắn gầm lên giận dữ:
- Cháu trai ngoan, vậy mà ẩn nấp sâu như vậy? Trốn chỗ nào?
Tốc độ Hạo Dương cũng tăng lên cực hạn, cảnh giới Nhân Hoàng sơ kỳ, nhưng lại không kém gì Lục Ly, hơn nữa còn nhanh hơn so với Lục Ly một chút, hắn điên cuồng đuổi theo Lục Ly.
- Có chút ý tứ, đuổi theo đi, trò mèo bắt chuột cũng rất thú vị.
Tên tiểu bạch kiểm thanh tú nhếch miệng cười một tiếng, chiến xa màu đồng thau cũng lấp lánh tia sáng, vạch phá trường không đuổi theo như lưu tinh, tốc độ đạt đến Nhân Hoàng hậu kỳ, vô cùng khủng bố.
- Mẹ kiếp...
Lục Ly cảm thụ được Hạo Dương phía sau càng lúc càng gần, nội tâm âm thầm kêu khổ, nếu như chỉ là một Nhân Hoàng, hắn còn có thể liều mạng đấu một trận, ba tên Nhân Hoàng thì chơi như thế nào? Hắn không có bất tử chi thân.
Sau khi Lục Ly nhập định, Lãnh Vô Hinh mở mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.
...
Trong thủy ngục toàn là nước biển, không có đại lục, cũng không có hải đảo, một đường bay đi đều là biển cả mênh mông vô bờ, nước biển u lam, sâu không thấy đáy, không biết phía dưới cất dấu cái gì.
Vẫn là bay mười ngày mười đêm như cũ, hoa sen to lớn dừng lại ở dưới một tòa thông thiên sơn. Nhưng lần này Lãnh Vô Hinh không có vội vã đi tới, mà ho khan một tiếng, đánh thức Lục Ly đang trong tu luyện dậy.
- Đến rồi sao? Ân, đi thôi!
Lục Ly mở mắt, nhìn thoáng qua thông thiên sơn, muốn bay xuống, nhưng Lãnh Vô Hinh không có mở cánh hoa sen ra, nét mặt nàng trở nên trịnh trọng, nghiêm nghị nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu thổ dân, ngươi tên là gì?
- Tiểu thổ dân?
Lục Ly trợn mắt nói:
- Lãnh tiểu thư, chúng ta không chênh lệch nhiều tuổi lắm? Sai... có lẽ ta lớn hơn so với ngươi một chút, sinh nhật mười tám tuổi của ta đã qua nửa năm rồi. Mặt khác, ta không phải thổ dân, ta gọi là Lục Ly.
- Ha ha...
Lãnh Vô Hinh cười nhạt một tiếng, không có tranh luận cùng Lục Ly, mà chỉ chớp chớp đôi mắt to, hỏi:
- Ngươi có muốn còn sống trở về hay không?
- Nói thừa!
Lục Ly trả lời:
- Nếu có thể hạnh phúc an khang, người nào lại nguyện ý sống lang thang?
- Thơ hay!
Lãnh Vô Hinh nhẩm lại hai lần hơi gật đầu, sau đó chân thành nhìn Lục Ly nói:
- Lúc trước ta nói muốn ngươi làm ba việc, hiện tại ta thay đổi chủ ý... chỉ cần ngươi giúp ta làm một chuyện, ta không chỉ đích thân đưa ngươi trở về, còn có thể biếu tặng ngươi rất nhiều thiên tài địa bảo, bán thần khí trên người của ta cũng có thể đưa ngươi một món.
Lời này của Lãnh Vô Hinh vừa vào tai trái Lục Ly liền ra tai phải, tại sao lúc này thấy Lãnh Vô Hinh thế nào cũng giống như một quái thúc thúc lừa gạt tiểu cô nương đi mua kẹo đường...
Thế nhưng Lục Ly không có đường khác để chọn, hắn chỉ có thể trầm giọng hỏi:
- Trước tiên nói một chút xem là chuyện gì đã?
- Giết một người!
Giọng nói Lãnh Vô Hinh trở nên lạnh giá, sát khí trên người lặng lẽ tràn ngập ra, nàng giải thích:
- Người kia năm nay mười sáu tuổi, là một cái tuyệt thế thiên tài, cảnh giới Nhân Hoàng sơ kỳ, tổng hợp lại thực lực có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh. Nếu như ngươi có thể giúp ta giết hắn, chuyện ta nói cũng sẽ thực hiện, ta có thể phát ra lời thề độc.
Thề độc hay không thề độc Lục Ly không thèm để ý, hắn bĩu môi, khẽ thở dài một cái nói:
- Lãnh tiểu thư, ta thấy ngươi hay là giết ta đi. Mười sáu tuổi? Nhân Hoàng sơ kỳ? Có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh! Có lẽ người ngươi muốn giết là công tử siêu cấp gia tộc? Đều thức tỉnh cửu phẩm huyết mạch giống như ngươi? Một thân bán thần khí đúng không? Ngươi cảm thấy chút thực lực này của ta, có thể đến gần hắn trăm dặm sao?
Đây là một cái nhiệm vụ căn bản là không thể hoàn thành!
Con cháu siêu cấp gia tộc, đoán chừng lúc nào bên cạnh cũng có Địa Tiên bảo hộ. Cho dù không có Địa Tiên, một thân bán thần khí đứng cho hắn đánh cũng đánh không chết.
- Ừ!
Lãnh Vô Hinh không có giấu giếm, thẳng thắn nói ra:
- Hắn đúng là con cháu siêu cấp gia tộc, còn là một vị hoàng tử, thức tỉnh cửu phẩm huyết mạch rồi, một thân bán thần khí, hắn là tuyệt thế thiên tài vạn năm khó ra trong hoàng tộc. Không có bất ngờ gì xảy ra chờ hắn đột phá Địa Tiên, sẽ là thiếu tộc trưởng!
- Hoàng tộc? Một thân bán thần khí? Thiếu tộc trưởng?
Trên trán Lục Ly xuất hiện mấy cái hắc tuyến, ngượng ngùng sờ mũi nói:
- Lãnh tiểu thư, ngươi đừng đùa bỡn chơi ta có được không? Với chút thực lực này của ta, ngươi bảo ta đi giết một tên Quân Hầu cảnh, ta còn có lòng tin. Người này thật sự là giết không được, thực lực ngươi biến thái như vậy, vì sao ngươi không tự mình động thủ chứ?
- Ta không thể động thủ!
Lãnh Vô Hinh không biểu cảm lắc đầu nói:
- Nếu như ta có thể động thủ, ta còn cần ngươi làm cái gì? Nếu như ta giết hắn, ta và mẫu thân cũng sẽ bị phụ hoàng xử tử, tuyệt không có may mắn thoát khỏi.
- Phụ hoàng?
Lục Ly ngạc nhiên, trong đầu hiện lên một cái ý niệm, vẻ mặt lộ ra kinh sợ nói:
- Người ngươi muốn giết không phải là đệ đệ ngươi chứ?
Khóe miệng Lãnh Vô Hinh lộ ra một tia giễu cợt, nhưng lại gật đầu nói:
- Không sai, là đệ đệ ta, đệ đệ cùng cha khác mẹ.
Bên trong đại gia tộc thường xuyên có các loại sự tình nhàm chán xảy ra, trong lúc đó huynh đệ ruột thịt trở mặt thành thù, giết chóc lẫn nhau cũng không phải là không có, thậm chí cha con bất hòa cũng có.
Lục Ly và Lục gia cũng bất hòa rồi, hắn và Lục Toan là tử thù, hiện tại chỉ cần có cơ hội hắn nhất định sẽ thủ tiêu Lục Toan.
Nhưng đó là anh em họ, hơn nữa từ nhỏ Lục Ly lớn lên ở Bắc Mạc, không có bất kỳ tình cảm gì với Lục Toan. Nếu là Lục Toan và Lục Lân, cho dù hai người có thù hận lớn hơn nữa, cũng sẽ không ồn ào tới mức như thế. Mặt khác Lục Ly còn uy hiếp địa vị Lục Toan, trục xuất Lục gia, nếu không Lục Toan cũng không dám làm xằng làm bậy.
Hôm nay hắn nghe được một thiếu nữ xinh đẹp, muốn hắn giết đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình? Đây vẫn là lần đầu Lục Ly chính tai nghe được loại sự tình nhàm chán này.
Vì vậy Lục Ly có thể hiểu được vì sao Lãnh Vô Hinh muốn hắn động thủ.
Chuyện này cũng giống đám người Cơ Mộng Điềm, Lục Toan, không dám phái cường giả gia tộc động thủ, mà mời đám người Long Dương cư sĩ ra tay giết hắn.
Lục Ly đến từ giới diện còn lại, nếu như lặng lẽ giết chết đệ đệ Lãnh Vô Hinh, Lãnh gia chỉ biết nổi giận đánh giết Lục Ly, mà sẽ không đi hoài nghi người Lãnh gia.
- Không đúng...
Lục Ly suy nghĩ một chút phát hiện ra mấy cái sơ hở, thực lực của hắn quá yếu, nếu như Lãnh Vô Hinh không mang theo hắn, làm sao hắn có thể đi Lãnh gia? Ngay cả Lãnh gia cũng không đi được làm sao hắn có thể giết người? Nếu như Lãnh Vô Hinh mang theo hắn trở về, tự nhiên người Lãnh gia sẽ hoài nghi.
Lục Ly nghi hoặc nhìn Lãnh Vô Hinh, cô ta thật sự không có giấu giếm, nói ra kế hoạch của mình.
Chương 972 Kế hoạch chồng chất sơ hở
- Ngươi nghe đây, sau khi lên tầng thứ năm Kim Ngục, chúng ta sẽ mỗi người đi một ngả. Ta sẽ cho ngươi bản đồ, sẽ cho ngươi bảo vật tránh né Hỗn Độn Thú công kích. Sau đó ngươi phải tự mình tiến vào nơi ở của gia tộc ta ở Trung Hoàng Giới, tìm kiếm Lãnh gia, gia nhập Lãnh gia. Chỉ cần tới được Lãnh gia, người của ta sẽ âm thầm trợ giúp ngươi.
- Ta sẽ sẽ cho ngươi một ít thiên tài địa bảo, thiên tư ngươi cũng được, quan trọng nhất là... cấp bậc huyết mạch của ngươi không tệ, cho nên gia tộc chúng ta nhất định sẽ thu nhận ngươi vào ngoại đường. Sau khi tiến vào ngươi hảo hảo tu luyện, ta sẽ sáng tạo cơ hội, để ngươi qua lại với đệ đệ của ta.
- Đệ đệ của ta rất ưa thích thiên tài trẻ tuổi, chỉ cần ngươi nịnh nọt theo hắn, là có thể lấy lòng hắn. Nếu có cơ hội đi ra ngoài cùng với hắn, hoặc là trở thành người tập võ cùng hắn, đến lúc đó ngươi sẽ có được cơ hội giết chết hắn.
- Ta không cần biết ngươi sử dụng biện pháp gì chỉ cần giết chết hắn là được, chỉ cần giết hắn, về sau ta sẽ có bố trí, để ngươi ung dung thoát đi. Ta có thể bí mật sắp xếp người ở trong Hỗn Độn Luyện Ngục chờ ngươi, đưa ngươi trở về.
Lãnh Vô Hinh nói ra toàn bộ kế hoạch, nghe thì có vẻ không chê vào đâu được, nhưng dưới cáu nhìn của Lục Ly thì lại là sơ hở chồng chất.
Nói toạc ra, kế hoạch của Lãnh Vô Hinh chính là... để Lục Ly một mình lẻn vào Trung Hoàng Giới, sau đó dựa vào thiên tư, gia nhập Lãnh gia. Từ từ tìm cơ hội tới gần đệ đệ của nàng, có được tín nhiệm của đệ đệ của nàng, cuối cùng đánh lén giết hắn.
Lục Ly tùy ý liếc nhìn trước ngực Lãnh Vô Hinh, thầm nghĩ nữ nhân ngực lớn đều không não như vậy sao?
Nghe khẩu khí của Lãnh Vô Hinh, Lãnh gia ở Trung Hoàng Giới rất mạnh mẽ, thậm chí có thể là một trong những gia tộc nắm giữ đại lục, tương tự mười hai Vương Tộc Trung Châu.
Chủng tộc mạnh mẽ như vậy, sẽ có tộc quy vô cùng nghiêm khắc thậm chí hà khắc, Lục Ly một người thân phận không rõ muốn gia nhập Lãnh gia? Đúng là nằm mơ, chứ đừng nói cho hắn cơ hội qua lại với đệ đệ Lãnh Vô Hinh.
Lui một vạn bước mà nói...
Cho dù tất cả thuận lợi hoàn mỹ, Lục Ly ung dung tiếp xúc với đệ đệ Lãnh Vô Hinh, sau đó lại tìm được cơ hội xuất thủ. Với chút thực lực này Lục Ly có thể giết chết một thiên tài có thể quét ngang Nhân Hoàng cảnh, một thân toàn là bán thần khí sao?
Thấy Lãnh Vô Hinh chờ câu trả lời của hắn, Lục Ly uyển chuyển nói ra hai điểm này. Thậm chí Lục Ly chẳng hỏi vì sao Lãnh Vô Hinh phải giết đệ đệ của nàng? Đây là chuyện không làm được, hắn không muốn nhúng tay vào ân oán trong hào môn.
Nghe được nghi vấn của Lục Ly, chân mày Lãnh Vô Hinh cau lại, điều này làm cho Lục Ly càng thêm hết chỗ nói rồi.
Lãnh Vô Hinh căn bản không có suy nghĩ qua hai cái vấn đề này, hoặc là nói còn chưa có thật sự suy nghĩ kế hoạch, chẳng qua là ôm lấy một chút hi vọng, để hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa chịu chết.
Lãnh Vô Hinh trầm tư khoảng nửa canh giờ, lúc này mới mở miệng nói:
- Điều thứ nhất dễ làm, trong Kim Ngục có một chút lão quái tiềm tu, bọn họ thường xuyên ra vào Trung Hoàng Giới, cũng tình cờ thu nhận thiếu niên tư chất tốt làm đồ đệ. Ngươi có thể giả mạo là đồ đệ lão quái nào đó, từ nhỏ đã bị mang đến Kim Ngục. Sau đó ta điều tra thêm tài liệu, tìm kiếm một cái lão quái ngàn năm không có xuất thế, ngươi có thể nói sư phụ ngươi chết rồi, chuyện này liền không thể tra xét.
- Được rồi...
Lãnh Vô Hinh suy nghĩ nửa canh giờ, lấy cớ này coi như là được thông qua, tối thiểu Lãnh gia muốn tra cũng không tra được, thế nhưng chắc chắn Lãnh gia sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn.
- Điểm thứ hai!
Con ngươi Lãnh Vô Hinh trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại... không giết chết đệ đệ của ta, ngươi sẽ phải chết. Cho nên tất cả đều cần ngươi đi suy nghĩ tìm biện pháp, nếu như cái gì cũng đều dựa vào ta, ta còn cần ngươi làm gì?
Lãnh Vô Hinh chơi xấu rồi, Lục Ly trầm tư chốc lát, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Lãnh tiểu thư, ta còn có một cái nghi vấn, ngươi không sợ ta tìm đệ đệ ngươi hoặc cha ngươi tố cáo ngươi sao?
Kế hoạch của Lãnh Vô Hinh là đợi lát nữa nàng và Lục Ly mỗi người đi một ngả, nếu như Lục Ly tùy ý tìm người công bố kế hoạch của Lãnh Vô Hinh cho thiên hạ thì sao? Hoặc là đi Lãnh gia, nói kế hoạch này cho người Lãnh gia?
- Ha ha!
Lãnh Vô Hinh cười nhạt, không để ý nói:
- Ta tin tưởng ngươi không phải người ngu xuẩn như vậy, ngươi có thể dò xét cốt tủy ngươi một chút.
- Cốt tủy?
Lục Ly dùng thần niệm quét tới cốt tủy của mình, rất nhanh trên mặt hắn lộ ra một chút kinh hãi. Dưới tình huống hắn không biết, trong cốt tủy của hắn đã nhiều hơn một loại năng lượng kỳ lạ, rõ ràng Lãnh Vô Hinh đã hạ kịch độc với hắn.
- Độc này là một loại cổ độc vô cùng tà dị!
Thân thể Lãnh Vô Hinh hơi hướng về phía trước một chút, khuôn mặt lãnh diễm tiến tới trước mặt Lục Ly, nhẹ nhàng nói:
- Loại độc chất này nhất định phải trong vòng nửa năm dùng giải dược một lần, nếu như không có giải dược, toàn thân ngươi sẽ từ từ thối nát mà chết. Trong Lãnh gia chỉ có ta có loại độc dược này, trong Trung Hoàng Giới cũng không cao hơn ba người!
- Cho nên...
Lãnh Vô Hinh tiếp tục trầm giọng nói:
- Ngươi hoặc là nghĩ hết biện pháp giết đệ đệ của ta, hoặc là hiện tại tự sát, vậy sẽ không có đau khổ. Mặc dù nhìn nhiệm vụ này rất gian khổ, không có khả năng hoàn thành, nhưng ta có thể cung cấp tất cả những linh tài ngươi cần, để thực lực ngươi nhanh chóng nâng cao, nói không chừng mấy chục năm sau, ngươi có thể trở thành thân tín của đệ đệ ta, có được năng lực đánh chết hắn thì sao?
- Mấy chục năm?
Lục Ly thấy mắt Lãnh Vô Hinh hơi có tia máu, thấy sự băng hàn trong đôi mắt nàng, thì cũng có một chút cảm giác không rét mà run.
Rốt cuộc là cái thù hận gì lại khiến một thiếu nữ không tiếc tiêu phí mấy chục năm thời gian, đi sắp xếp kế hoạch giết chết đệ đệ của mình?
Chương 973 Về nhà
Lục Ly không có đường để chọn, chỉ có thể phụng bồi ả điên này. May mắn duy nhất là hắn còn có thời gian, hơn nữa có được rất nhiều linh tài tu luyện?
Hắn phun ra một ngụm trọc khí, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi:
- Đệ đệ ngươi làm chuyện gì? Để ngươi không thể không giết hắn như vậy!
- Phanh!
Trả lời hắn chính là một cái nắm tay nhanh chóng phóng lớn, Lục Ly bị một quyền nặng nề nện bay, thân thể đập ở trên mặt cánh hoa, bắn ngược trở lại rơi trên mặt đất.
Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi, có khi bản tính tò mò sẽ hại chết người.
Đây là dạy dỗ Lục Ly đổi bằng máu nhận được, bị đánh cho mắt nổ đom đóm, thiếu chút nữa não chấn động, sau đó Lục Ly bò dậy ngồi đàng hoàng, không dám hỏi nhiều một câu.
Lãnh Vô Hinh trầm mặc một trận, không có ý giải thích, mà là lấy ra một phần tài liệu ném cho Lục Ly nói:
- Đây là tình huống Trung Hoàng Giới, ngươi tìm hiểu một chút, trở về đừng để lộ ra sơ hở!
Lục Ly nhận lấy quét nhìn mấy lần, phát hiện đây là một bộ bản đồ, bên cạnh còn có một chút ghi chú, tất cả đều dùng cổ ngữ viết, giải thích một chút tình huống đơn giản của Trung Hoàng Giới.
Trung Hoàng Giới không giống Đấu Thiên Giới, có rất nhiều đại lục tách ra, thật ra Trung Hoàng Giới chỉ có một khối siêu cấp đại lục, còn lại bốn phía là những hòn đảo.
Trên sách cổ miêu tả hiện tại Trung Hoàng Giới có tam đại hoàng triều, chia cắt toàn bộ Trung Hoàng Giới. Tam đại hoàng triều theo thứ tự là Tề hoàng triều, Lãnh hoàng triều và Phùng hoàng triều. Tên như ý nghĩa, tam đại hoàng triều phân biệt do Tề gia, Lãnh gia và Phùng gia khống chế.
Lục Ly nhìn kỹ bản đồ, Lãnh Vô Hinh lấy ra một ít tài liệu quan sát. Sau khi Lục Ly nhớ kỹ bản đồ, Lãnh Vô Hinh lại ném tới một phần tài liệu nói:
- Ngươi giả mạo là đồ đệ Thiên Nhai Lão Quái, đây là tư liệu về lão quái. Vị lão quái này từng nhiều lần bắt cóc thiên tài các tiểu gia tộc Trung Hoàng Giới, ngươi có thể nói lúc ngươi ba tuổi đã bị bắt vào. Mấy trăm năm nay lão quái này không có xuất hiện, có lẽ thọ nguyên hắn đã tiêu hao hết. Hơn nữa nơi hắn ẩn cư cực kỳ bí mật, cho dù gia tộc chúng ta hoài nghi, cũng không tìm được chứng cớ.
Lục Ly nhận lấy tài liệu quan sát, sau khi quét mấy lần lại âm thầm kinh hãi, bởi vì phía trên tài liệu này ghi hai ngàn năm trước Thiên Nhai Lão Quái đã đến Hóa Thần cảnh, có được một thân thần thông quỷ thần khó lường, từng một mình tiến vào Phùng hoàng triều, diệt sát mười mấy vị trưởng lão Phùng gia.
- Hóa Thần cảnh?
Nhìn đến đây Lục Ly nghi hoặc nhìn Lãnh Vô Hinh, hỏi:
- Hóa Thần cảnh là cảnh giới gì? phía trên Địa Tiên sao?
- Đúng vậy!
Lãnh Vô Hinh gật đầu giải thích:
- Địa Tiên là lục địa thần tiên, còn Hóa Thần là nửa thần linh, cái giới diện nhỏ của các ngươi không có Hóa Thần cảnh sao?
Lục Ly hơi gật đầu, không có giải thích thêm, hắn không muốn Lãnh Vô Hinh biết quá nhiều sự tình Đấu Thiên Giới.
Hắn suy tính, có lẽ Hóa Thần cảnh là cấp bậc của các thiên kiêu nhân tộc Đấu Thiên Giới, phía trên Hóa Thần cảnh là cấp bậc của Đấu Thiên đại đế, có thể bạch nhật phi thăng.
Hắn tiếp tục xem tài liệu, nhớ kỹ toàn bộ văn tự bên trong, Lãnh Vô Hinh cho hắn một cái nhiệm vụ gian khổ, một cái nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành.
Nhưng!
Hắn lại không thể không tiếp nhận, không thể không nghĩ hết tất cả biện pháp đi hoàn thành nhiệm vụ này. Không đi làm mà nói... hắn sẽ lập tức chết, đi làm còn có chút ít hi vọng.
Sự do người làm, cho dù đây là tử lộ, hắn cũng phải nghĩ biện pháp đi tiếp, người sống mới có hi vọng.
Sau khi hắn ghi tạc toàn bộ tài liệu vào trong lòng, giới chỉ trong tay Lãnh Vô Hinh lại sáng lấp lánh, xuất hiện một cái giới chỉ khác, đưa cho Lục Ly nói:
- Nơi này có rất nhiều linh tài, đầy đủ ngươi đột phá đến Nhân Hoàng cảnh. Chỉ cần ngươi có thể tiến vào Lãnh gia, hơn nữa đột phá đến Nhân Hoàng mà nói... tiếp sau linh tài gì Lãnh gia cũng có thể cung cấp cho ngươi.
Dừng một thoáng, trong tay Lãnh Vô Hinh xuất hiện một viên phật châu màu nâu và một bộ bản đồ, đưa cho Lục Ly nói:
- Phật châu này là một món chí bảo, có viên phật châu này, Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục sẽ không tấn công ngươi. Đương nhiên ngươi ở trong Kim Ngục phải cẩn thận, bên trong có rất nhiều địa phương có người và dị tộc ẩn nấp, không chỉ có võ giả Trung Hoàng Giới mà còn có thiên tài các giới còn lại. Nếu như ngươi chết ở bên trong mà nói. Cũng chỉ có thể trách vận khí ngươi không tốt. Dấu hiệu màu đỏ trên bản đồ, là truyền tống trận đi Trung Hoàng Giới, ngươi cầm phật châu tới nơi đây, là có thể đi vào Trung Hoàng Giới.
- Đi thôi!
Sau khi dặn dò toàn bộ, Lãnh Vô Hinh dứt khoát thu hồi hoa sen, mang theo Lục Ly đi lên thông thiên lộ. Đi đến bậc đá cuối cùng của thông thiên lộ, nàng quay đầu lại nhìn Lục Ly một cái nói:
- Nửa năm sau độc của ngươi mới phát tác, cho nên trong vòng nửa năm ngươi không tới Lãnh gia, ngươi sẽ chết, tự giải quyết cho tốt đi.
Thân thể Lãnh Vô Hinh bay vụt lên, không quan tâm Lục Ly nữa. Thềm đá này rõ ràng không có trọng lực, Lục Ly chờ giây lát, chậm rãi bước vào thềm đá cuối cùng.
- Oanh!
Cảnh vật trước mắt Lục Ly thay đổi, hắn đi tới một cái thế giới kỳ lạ, đập vào mắt là núi lớn chập trùng, khắp nơi đều là mỏ kim loại lạ kỳ, hình thù kỳ quái, còn có một chút cây cối kỳ lạ, nhưng đều là màu vàng nhạt hoặc là màu vàng kim.
Hỏa mộc thổ thủy kim, băng phong ám hồn lôi, hỗn độn thập ngục!
Tầng thứ năm là Kim Ngục.
Lục Ly nhìn mấy lần, thầm nghĩ đại thiên thế giới thật đúng là không gì không có, Lãnh Vô Hinh nói rằng tầng năm còn không tính là nguy hiểm? Tầng thứ sáu trở lên không biết khủng bố đến cỡ nào.
Lục Ly lấy ra bản đồ Kim Ngục nhìn mấy lần, phát hiện lúc này hắn ở trung tâm Kim Ngục, muốn đi Trung Hoàng Giới cần tới phía tây Kim Ngục trước.
Lãnh Vô Hinh đã sớm không thấy bóng dáng rồi, Lục Ly chỉ có thể dựa vào chính mình đi tới lối đi Trung Hoàng Giới. Hắn đứng đó một lúc lâu, thân thể bay về phía tây, hắn không có bay đi quá xa, mà ẩn nấp trong một tòa kim sơn gần đó, lấy ra nước và lương khô ăn ngon lành một phen, bổ sung thể lực và tinh lực.
Chương 974 Kim ngục
- Sống sót, ta nhất định phải sống sót, ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn về nhà, về nhà!
Lục Ly tựa vào vách núi, lẩm bẩm mấy tiếng, bỏ lại sự nhớ nhung Bạch Thu Tuyết, Khương Ỷ Linh, lo lắng Tiểu Bạch, đám người Nhân Hoàng, Lục Linh, Lục Phi Tuyết ra khỏi đầu.
Hắn nhất định phải quên sự tình Đấu Thiên Giới, nếu không chuyện này sẽ biến thành tâm ma liên lụy hắn, khiến hắn không chịu nổi gánh nặng, tươi sống làm suy sụp hắn.
Trong Kim Ngục nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, cho dù đi Trung Hoàng Giới vẫn là cửu tử nhất sinh, hắn nhất định phải nhấc lên toàn bộ tinh thần, đấu trí so dũng khí. Nghĩ hết tất cả biện pháp, mới có thể có cơ hội sống sót, mới có thể có cơ hội về nhà.
Vì thân nhân, vì người yêu, vì bằng hữu, vì mình, hắn phải sống sót, muốn đấu một lần với lão tặc thiên Thiên Đấu. Bất kể tiền đồ có khó hơn, bất kể phía trước có đường hay không có đường, hắn cũng muốn đi tiếp, cho đến khi trở lại Đấu Thiên Giới, hoặc là chết đi!
- Vù vù!
Lục Ly thở ra một hơi thật dài, hồi tưởng lại những sự tình mấy năm nay hắn gặp phải, vẻ nặng nề trên mặt dần dần biến mất.
Mấy năm qua, hắn gặp phải rất nhiều tuyệt cảnh, nhưng lại lần lượt hóa hiểm thành an, thành công sống sót. Nếu trước đây gặp nhiều tuyệt cảnh như vậy vẫn có thể sống sót, nhất định lần này hắn cũng có thể sống sót, nhất định có thể về nhà.
Về nhà!
Về nhà!
Về nhà!
Ý nghĩ này không ngừng hiện lên trong đầu Lục Ly, từ từ mọc rễ nẩy mầm, lập tức biến thành ý chí chiến đấu cường đại của hắn. Vì có thể trở về nhà, hắn âm thầm thề không tiếc bất cứ giá nào, cho dù giết hại hàng tỉ người, cho dù vượt qua thiên sơn vạn thủy, cho dù xuyên qua cửu thiên thập địa, cho dù chém hết anh hùng hào kiệt thiên hạ, hắn cũng muốn trở về!
Bởi vì có rất nhiều người chờ hắn trở về, chờ hắn về nhà!
...
Một canh giờ, Lục Ly ngồi xếp bằng ở bên trong kim sơn một canh giờ, sắc mặt từ từ khôi phục lại bình tĩnh, trong đôi mắt loé lên ý chí chiến đấu sục sôi. Hắn cầm long đế thần binh, từ bên trong kim sơn đi ra, bước từng bước về phía tây.
Thoạt nhìn khắp nơi trong Kim Ngục đều là kim sơn lộng lẫy, nhưng lại có vẻ hết sức thê lương. Trong vòng ngàn dặm gần như không có bất kỳ kẻ nào và sinh mệnh, chỉ có một mình Lục Ly cầm đao đi về phía trước, bóng dáng bị tà dương kéo ra thật dài, nói không hết thê lương.
Theo như định tính toán, nếu Lục Ly và Lãnh Vô Hinh ngồi hoa sen bay hết tốc lực, muốn tới lối đi Trung Hoàng Giới cũng phải cần mười ngày.
Tốc độ đóa hoa sen kia có thể sánh bằng Địa Tiên cảnh, Lục Ly bay hết tốc lực mà nói. Tốc độ cũng chỉ có thể bằng Nhân Hoàng trung kỳ, cho nên hắn bay hết tốc lực mà nói cũng phải tốn hơn nửa tháng.
Vấn đề là ở chỗ... Lục Ly không thể ngông nghênh phi hành, mặc dù Lãnh Vô Hinh nói Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục sẽ không tấn công hắn. Nhưng trong Kim Ngục có không ít võ giả ẩn nấp, ngộ nhỡ gặp phải võ giả mạnh mẽ, hắn lại ngông nghênh như thế, rất dễ dàng bị giết.
Lục Ly không muốn xuất sư chưa được gì đã chết. Dưới tình huống chưa biết gì về Kim Ngục, hắn chỉ có thể cẩn thận đi về phía trước, luồn lách qua các ngọn núi lớn, dựa vào nhục thân đi về phía trước.
Tốc độ này cũng chậm đi rất nhiều, nếu như Lục Ly luôn lấy tốc độ như vậy đi về phía trước, phỏng chừng hai ba tháng cũng không tới được lối ra.
Hoàng kim cự sơn, ám kim đại sơn, hắc sắc đại sơn, hôi sắc đại sơn. Trong những ngọn núi lớn này không có bất kỳ bùn đất, đều là mạch khoáng và kim khí, cây cối ít đến đáng thương, cho dù có cũng là đại thụ kỳ lạ.
Lục Ly đi lại hồi lâu, cũng không có gặp phải bất kỳ sinh linh nào, không có thấy dòng sông, không có động vật, Hỗn Độn Thú không thấy được nửa con, thậm chí côn trùng cũng không có phát hiện.
Nơi đây giống như là một cái tử địa, đi lại trong loại địa phương này, khiến người ta cảm giác vô cùng phiền muộn, tâm tình không tự chủ được trở nên nóng nảy.
Nước và đồ ăn trong không gian giới của Lục Ly ra đầy đủ, mấy năm cũng không đói chết, sau khi đi về phía trước hồi lâu, rốt cục Lục Ly cũng gặp phải một con Hỗn Độn Thú.
Lục Ly nhảy lên trên một tảng đá đen, ai ngờ tảng đá này rõ ràng động, lộ ra hai cái tròng mắt hoàn toàn đen nhánh, mở ra miệng rộng, lộ ra răng nhọn như mũi đao.
Rất là kỳ lạ.
Phật châu Lục Ly mang theo giống như có năng lực kỳ lạ, dường như con Hỗn Độn Thú không nhìn tới hắn, chẳng qua chỉ là mở mắt, nhúc nhích một chút thân thể, tiếp theo sau đó nhắm mắt lại ngủ say đi.
Lục Ly vội vàng bay xuống, đi vòng quanh “đại hắc thạch” vài vòng, lúc này mới xác định đây là một con Hỗn Độn Thú. Hỗn Độn Thú trong Kim Ngục rất kỳ lạ, nếu như không tới gần, căn bản không phát hiện được đây là một con Hỗn Độn Thú, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh, giống hệt như một tảng đá.
Đi tới gần Hỗn Độn Thú mười thước, Hỗn Độn Thú còn không có bất kỳ phản ứng nào, sự tự tin của Lục Ly tăng nhiều. Ít nhất ở trong Kim Ngục hắn không lo lắng bị Hỗn Độn Thú tập kích, nếu không dựa vào thực lực của hắn căn bản không đi được đến cửa vào Trung Hoàng Giới.
Gan Lục Ly lớn lên vài phần, bắt đầu ngồi Mệnh Luân đi về phía trước, bay trên không cực thấp, chắc là sẽ không kinh động nhiều người. Hắn quả thật không có biện pháp rồi, dựa vào chân đi lại mà nói... Tốc độ quá chậm.
- Hưu...
Mệnh Luân phá không bay đi, bay sát trên kim sơn, tốc độ cũng không có đạt được cực hạn, nhưng vẫn đạt được tốc độ Quân Hầu cảnh đỉnh phong.
Nửa ngày, một ngày!
Lục Ly vẫn không có gặp phải bất kỳ nhân loại và sinh vật, nhưng lại phát hiện năm con Hỗn Độn Thú to lớn, bốn con nằm trên mặt đất giống như một tòa núi lớn, một con lười đi.
Viên phật châu này có thể ẩn giấu khí tức sinh mệnh của Lục Ly, Lục Ly đi lại bên cạnh Hỗn Độn Thú, Hỗn Độn Thú cũng không nhìn hắn nửa cái, hết sức thần kỳ.
Ngày thứ ba, lúc Lục Ly đang bay ngang qua hai tòa núi lớn, còn chưa có xuyên qua, đột nhiên thân thể hắn dừng lại, bởi vì có một đạo thần niệm mạnh mẽ đột ngột khóa hắn lại.
Chương 975 Kim ngục
Rốt cục gặp phải người!
Còn là một võ giả vô cùng mạnh mẽ, ít nhất là Địa Tiên cảnh!
Lục Ly không dám lộ ra bất kỳ sát ý, cũng không dám có bất kỳ cử động, đối mặt Địa Tiên cảnh, hắn không khác một đứa trẻ, đối phương tiện tay là có thể bóp chết hắn.
Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là biết điều đứng lại, bộ mặt cung kính, trầm mặc chờ đợi. Để hắn cảm thấy may mắn chính là, rất nhanh luồng thần niệm kia đã thu trở về, không còn xuất hiện nữa, Lục Ly thậm chí không biết vị cường giả này ẩn giấu ở chỗ nào.
- Vù vù...
Sau khi đợi nửa nén hương thời gian, Lục Ly hơi thở ra một hơi, khom người chắp tay, sau đó quay đầu bay đường vòng. Bay ra khoảng mấy chục vạn dặm, trên trán Lục Ly mới có mồ hôi lạnh chảy ròng, Lãnh Vô Hinh không có lừa gạt hắn, quả thực trong Kim Ngục có rất nhiều lão quái tiềm ẩn.
- Tại sao lại có lão quái tiềm ẩn trong Kim Ngục?
Trong đầu Lục Ly hiện lên một cái nghi hoặc, bên trong Hỏa Ngục cảm ngộ áo nghĩa càng thêm dễ dàng, vậy Kim Ngục có giống như thế hay không? Hoặc là so với Hỏa Ngục càng dễ dàng hơn? Nếu không vì sao những lão quái kia lại ẩn cư ở đây? Nơi đây hoang vu như vậy, không có gì cả, không thích hợp ẩn cư mới đúng.
Tiếp tục phi hành, Lục Ly càng thêm biết điều, gần như là dán vào mặt, như vậy sẽ không kinh động lão quái ẩn cư xung quanh. Nếu như nghênh ngang bay trên cao, chọc giận tới bất kỳ một lão quái nào, sợ là hắn sẽ bị một chiêu chụp chết ngay lập tức.
Dọc theo đường đi cũng có thể gặp phải Hỗn Độn Thú, có con to như đỉnh núi, có con giống như một tảng đá lớn, có con ẩn thân ở bên trong kim sơn, nếu như bất động mà nói. Nhất định là một tảng đá hoặc là kim khí.
Yên tĩnh phi hành năm ngày, trừ ngày thứ ba gặp phải cường giả Địa Tiên thần bí ra, Lục Ly không gặp phải bất luận kẻ nào, nội tâm khẩn trương của hắn hơi thanh tĩnh lại. Kim Ngục lớn như vậy, cho dù bên trong có một số người, sợ là cũng chưa chắc có thể gặp phải?
Vui quá hóa buồn!
Sau khi ý nghĩ này của hắn hiện lên, chỉ vẻn vẹn hai canh giờ sau đó, hắn lại gặp phải người lần nữa, hơn nữa còn là ba người.
- Hưu...
Lục Ly đi xuyên qua một tòa núi lớn, bốn phía có ngàn vạn khe rãnh, tất cả là mỏ kim loại tạo thành cự sơn, đột nhiên bên trái phía trước truyền đến tiếng xé gió. Lục Ly lập tức ngừng lại, muốn tìm chỗ ẩn nấp nhưng đã muộn, phía trước có ba đạo nhân ảnh gào thét bay đến, ba đạo thần niệm lập tức khóa hắn lại.
- Ba tên Nhân Hoàng?
Lục Ly chau mày, thần niệm đối phương khóa hắn lại, nếu như hắn mạo muội chạy trốn mà nói. Không chừng sẽ chọc giận ba người. Hơn nữa đối phương đều là Nhân Hoàng, tốc độ của hắn không chiếm ưu thế, hắn chỉ có thể biết điều đứng lại, đợi chờ đối phương xuất hiện.
Rất nhanh ba người đã hiển lộ, ba người này không có ngồi bản mạng châu, mà ngồi trên một chiếc chiến xa hình thù kỳ quái. Nhìn qua chiến xa kia đã trải qua một số năm tháng rồi, màu đồng xanh, phía trên điêu khắc các loại kỳ thú, bên trên kỳ thú còn có ánh sáng ám thanh sắc lấp lánh, vừa nhìn đã biết không phải là bảo vật bình thường.
Ba người đều là người trẻ tuổi, mặc chiến giáp hoa lệ, giống hệt nhân loại. Người ở giữa môi hồng răng trắng, giống một tiểu bạch kiểm anh tuấn, thế nhưng có chút âm nhu khác biệt, không có dương khí của đàn ông.
Hai người khác là công tử anh tuấn, thế nhưng không có đẹp bằng tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm quý khí mười phần, hắn đứng ở chính giữa, rõ ràng là nhân vật dẫn đầu trong ba người.
Trên đầu tiểu bạch kiểm còn có vài cọng tóc xoăn, hắn lạnh lùng đánh giá Lục Ly mấy lần, trong mắt có một ít nghi hoặc, thầm nói:
- Bất Diệt cảnh đỉnh phong? Tiểu tử, ngươi là người ở đâu? Tại sao với cảnh giới như thế lại có thể sống sót ở trong Kim Ngục đến bây giờ?
Tiểu bạch kiểm dùng cổ ngữ, nên Lục Ly có thể nghe hiểu, hắn suy nghĩ một chút chắp tay cung kính nói:
- Bẩm công tử, ta là người Trung Hoàng Giới, đi theo người trong gia tộc đến nơi này lịch luyện, ra ngoài có một chút việc, nên bị thất lạc.
- Trung Hoàng Giới?
Tiểu bạch kiểm nghe được ba chữ kia, trong mắt loé lên sát khí, phất tay nói với một người bên cạnh:
- Hạo Dương, thủ tiêu hắn!
- Con mẹ nó...
Chỉ thấy một tên Nhân Hoàng sơ kỳ bên cạnh tiểu bạch kiểm bắn ra, trong tay cầm một thanh trường kiếm, muốn mở ra vực trường chém giết hắn. Lục Ly thầm mắng một tiếng, vận khí thật xui xẻo, vậy mà gặp phải người của các giới diện còn lại, hơn nữa còn có thù với Trung Hoàng Giới.
- Trốn!
Ba tên Nhân Hoàng, Lục Ly cũng không nắm chắc, chỉ có thể chạy trốn trước. Mệnh Luân hắn xoay tròn, tốc độ thoáng cái đạt đến cực hạn, điên cuồng quay đầu bay đi.
- Ồ?
Ba tên Nhân Hoàng trẻ tuổi thấy Lục Ly đột nhiên dùng tốc độ khủng bố bỏ chạy về phía sau, thì ba người đều ngẩn ra theo bản năng. Bởi vì Lục Ly chỉ có tu vi Bất Diệt cảnh đỉnh phong, dưới chân hắn vẫn còn giẫm lên Mệnh Luân, nhưng tốc độ của hắn lại đạt đến Nhân Hoàng trung kỳ?
Điều này làm cho ba người có chút không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, dĩ nhiên ngây ngẩn cả người, thế nhưng ba người phản ứng rất nhanh, dưới chân người gọi là Hạo Dương lập tức xuất hiện bản mạng châu, tốc độ tăng lên bão táp, bổ ra một đạo kiếm quang thật dài, bổ một tòa kim sơn phía trước ra, hắn gầm lên giận dữ:
- Cháu trai ngoan, vậy mà ẩn nấp sâu như vậy? Trốn chỗ nào?
Tốc độ Hạo Dương cũng tăng lên cực hạn, cảnh giới Nhân Hoàng sơ kỳ, nhưng lại không kém gì Lục Ly, hơn nữa còn nhanh hơn so với Lục Ly một chút, hắn điên cuồng đuổi theo Lục Ly.
- Có chút ý tứ, đuổi theo đi, trò mèo bắt chuột cũng rất thú vị.
Tên tiểu bạch kiểm thanh tú nhếch miệng cười một tiếng, chiến xa màu đồng thau cũng lấp lánh tia sáng, vạch phá trường không đuổi theo như lưu tinh, tốc độ đạt đến Nhân Hoàng hậu kỳ, vô cùng khủng bố.
- Mẹ kiếp...
Lục Ly cảm thụ được Hạo Dương phía sau càng lúc càng gần, nội tâm âm thầm kêu khổ, nếu như chỉ là một Nhân Hoàng, hắn còn có thể liều mạng đấu một trận, ba tên Nhân Hoàng thì chơi như thế nào? Hắn không có bất tử chi thân.