• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long Đế Bất Diệt (13 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11 Huyền linh đan

Năm viên Huyền Linh Đan!

Con mắt đám người Lục Ly phát sáng, này bằng với kéo năm quan tài nha. Mọi người nhao nhao trở về, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị ngày mai toàn lực kéo quan tài.

...

- Huyền thú cường đại gầm rú?

Trở về nói chuyện với Lục Linh, Lục Linh nhíu mày, nàng trầm tư một lát, sau đó khoát tay nói:

- Đệ chớ để ý, có nhiều cường giả như vậy đi Hàn Băng Thâm Uyên, thì không ra đại sự gì. Ban đêm đệ dùng hai viên Thối Thể Đan, mau chóng tăng lên tới vạn cân cự lực.

- Vâng!

Hiện tại luyện hóa Thối Thể Đan, Lục Ly đã không có cảm giác quá lớn, luyện hóa hai viên cũng không có vấn đề.

Hắn đứng dậy trở về phòng, nuốt hai viên Thối Thể Đan, không ra ngoài dự liệu, mặc dù nhiệt độ đề cao hơn rất nhiều, nhưng yếu hơn lần thứ nhất một ít, hắn cắn răng trụ vững.

Giống như mấy ngày trước, sau khi hắn ngủ say, răng thú lại phát sáng, sáng đến nửa đêm mới trở về hình dáng ban đầu.

Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Lục Ly cảm ứng một chút, phát hiện cùng lúc luyện hóa hai viên Thối Thể Đan quả nhiên tốt hơn nhiều, lần này hắn ít nhất tăng lên hơn tám trăm cân khí lực.

- Đi!

Cách vạn cân cự lực càng ngày càng gần, Lục Ly hưng phấn, hắn vác lấy bao tải đi ra khỏi phòng.

Sa sa sa!

Lục Ly đi ra phía ngoài, nghe được rất nhiều tiếng bước chân, quét qua bốn phía, phát hiện rất nhiều nam tử trưởng thành trong bộ lạc đều xuất động, tập kết ở bên ngoài.

- Chuyện gì xảy ra?

Hắn hiếu kỳ quan sát một phen, lặng yên đi theo ra ngoài. Ở bên ngoài hắn thấy được tù trưởng Địch Bá, bên ngoài cũng đã tập kết ít nhất hai trăm người, còn có một vài người đang chạy đến.

- Toàn bộ mọi người nghe rõ!

Chờ người đến đông đủ, Địch Bá quát khẽ, thân hình hắn cao lớn khôi ngô, tựa như một con sư tử cường tráng, mắt to liếc nhìn tộc nhân nói:

- Liễu gia Triệu gia hạ lệnh, để chúng ta đi vòng ngoài của Hàn Băng Thâm Uyên đóng giữ một tháng. Nhiệm vụ lần này hoàn thành, mỗi người được một ngàn vàng lá.

- Hoa...

Mọi người xôn xao, hiện tại bên ngoài tập kết không dưới ba trăm người, mỗi người một ngàn vàng lá, đây cũng không phải là số lượng nhỏ.

- Đi!

Vũ Lăng Quận ở phía ngoài Hàn Băng Thâm Uyên, người bộ lạc từ nhỏ lớn lên ở trong núi rừng, chính là thợ săn tốt nhất. Mặc dù rất nhiều người không phải võ giả, không cách nào tu luyện ra huyền lực, nhưng đóng giữ ở vòng ngoài, cái này căn bản không phải việc khó.

Địch Bá mang theo gần ba trăm người rời đi, Lục Ly từ nơi hẻo lánh đi ra, ánh mắt nhìn về phương bắc càng thêm tò mò.

Trong Hàn Băng Thâm Uyên đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lại có chiến xa hoàng kim, thiết giáp phi thuyền tới, lại có Huyền thú rống to, hiện tại còn triệu tập nhiều người như vậy đi đóng giữ?

Rất nhanh Lục Ly ném sự tình Hàn Băng Thâm Uyên ra sau đầu, chính như Lục Linh nói, tới nhiều cường giả như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Coi như xảy ra chuyện cũng có đại nhân vật gánh vác, Vũ Lăng Thành không chỉ có một gia tộc tam phẩm Liễu gia, còn có mấy gia tộc nhị phẩm. Còn có các tù trưởng bộ lạc và võ giả, toàn bộ Vũ Lăng Quận, số lượng võ giả Huyền Vũ cảnh cũng không ít.

Lục Ly đi Đoạn Nhận Lĩnh tiếp tục kéo quan tài, hôm nay Liễu Vũ không tới, hộ vệ cũng ít đi rất nhiều, Di tiểu thư tự mình mang theo hộ vệ dò xét.

Di tiểu thư hứa hẹn, kéo xong toàn bộ cổ quan sẽ có ban thưởng, mọi người kéo quan tài càng thêm hào hứng, nhao nhao tăng nhanh tốc độ.

Hiện tại Lục Ly có gần bảy ngàn cân khí lực, lôi kéo cổ quan nặng ba ngàn cân quá dễ dàng. Hắn ở dưới tình huống bảo đảm cổ quan không ngã lật, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi, tới xế chiều đã kéo hai được quan tài.

- Ban đêm luyện hóa hai viên Thối Thể Đan, ngày mai có thể kéo ba quan tài!

Trước kia là người khác đuổi theo Lục Ly, hiện tại là Lục Ly đuổi theo người khác. Ngoại trừ mấy lão giả Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, những người còn lại hai quan tài còn không kéo xong. Hiện tại khí lực của Lục Ly lớn đến dọa người, không nói Huyền Vũ cảnh sơ kỳ, coi như Huyền Vũ cảnh trung kỳ cũng không sánh bằng.

Khí lực của Lục Ly tăng trưởng nhanh chóng, khiến rất nhiều lão giả kéo quan tài và hộ vệ Liễu gia nhìn mà than thở. Bất quá lão giả kéo quan tài khác đều nhận Huyền Linh Đan, chưa bao giờ cân nhắc sẽ đi lấy Thối Thể Đan. Ở tất cả võ giả xem ra, cảnh giới vĩnh viễn là căn bản, chỉ có man lực là không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Tối về luyện hóa hai viên Thối Thể Đan, Lục Ly lại tăng lên năm sáu trăm cân khí lực. Hôm sau kéo cổ quan tựa như kéo xe ngựa nhỏ, một đường chạy như điên, bỏ rất nhiều lão giả lại phía sau.

Ba quan tài!

Hôm nay Lục Ly kéo tới ba quan tài, trong tất cả những người kéo quan tài, có thể kéo ba quan tài chỉ có ba lão giả Huyền Vũ cảnh đỉnh phong.

Rất nhiều lão giả âm thầm bĩu môi, cổ quan không có nhiều, cho Lục Ly kéo như vậy, sợ là chia không được bao nhiêu rồi.

...

- Hiệu quả của Thối Thể Đan càng ngày càng yếu!

Một đêm luyện hóa ba viên Thối Thể Đan, lại chỉ tăng lên bảy tám trăm cân khí lực, Lục Ly có chút uể oải. Lúc luyện hóa viên Thối Thể Đan thứ nhất, là tăng lên năm trăm cân khí lực nha.

Bất quá hiện tại khí lực của Lục Ly ít nhất đã hơn 8500 cân, vạn cân cự lực đụng tay có thể đến.

Nội tâm của hắn càng ngày càng lửa nóng, mới sáng sớm liền chuẩn bị đi kéo bốn quan tài, sau đó luyện hóa bốn viên Thối Thể Đan, nhìn xem có thể tăng thêm bao nhiêu khí lực.

- Ba ngày!

Lục Ly âm thầm tính toán, nhiều nhất chỉ cần ba ngày, là hắn có thể lấy đủ Thối Thể Đan, tăng nhục thân lên tới vạn cân cự lực, có thể đi Vũ Lăng Thành thức tỉnh huyết mạch.

Chiến sĩ huyết mạch!

Đó là chiến sĩ mạnh nhất, mỗi một chiến sĩ huyết mạch đều sẽ được đại gia tộc ưu ái mời chào. Hơn nữa sau khi hắn thức tỉnh huyết mạch, còn có thể tu luyện huyền lực, đến lúc đó các đại gia tộc sẽ tranh nhau mời chào.

Rốt cục có thể dẫn tỷ tỷ rời khỏi Địch Long bộ lạc, không còn bị người bắt nạt!
Chương 12 Phế hắn đi

Nghĩ tới đây, nội tâm của Lục Ly dấy lên liệt hỏa hừng hực, cả người phấn chấn. Hắn vội vàng cõng bao bố đi ra ngoài, vừa rời bộ lạc liền nhanh chân chạy như điên.

- A? Có người!

Rời khỏi bộ lạc ba bốn dặm, lúc sắp đi vào đại sơn, trong rừng rậm phía trước truyền đến mấy tiếng bước chân gấp rút, tốc độ của Lục Ly lập tức giảm xuống, đứng ở một bên chờ người phía trước đi qua.

- Hưu!

Phía trước có ba người chạy tới, sau khi quẹo qua một chỗ rẽ, ba người đột nhiên ngừng lại, nhìn Lục Ly, ánh mắt lộ ra vẻ đùa cợt.

Địch Hổ, Địch Cổ, Địch Bình!

Oan gia ngõ hẹp, mấy ngày trước ba người này không phải đi đưa đồ ăn và dược thảo cho các tộc nhân trong bộ lạc sao? Sắc trời sớm như vậy cũng có thể gặp được.

Lục Ly thầm kêu không may, ba người này từ nhỏ đã khi dễ hắn, ẩu đả hắn ít nhất mấy chục lần, ở bộ lạc, hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là ba người này.

Trời mới vừa sáng, ba người hẳn là chạy suốt đêm từ Hàn Băng Thâm Uyên về, cho nên mới sẽ gặp phải.

Địch Hổ dẫn người đi tới, đôi mắt âm tàn liếc nhìn Lục Ly nói:

- Nha, ta còn tưởng là ai? Tiểu dã chủng, sớm như vậy đã đi ra ngoài làm cái gì?

Lục Ly vội vã đi kéo quan tài, không muốn nháo sự, nên cố nén không nói chuyện.

Địch Cổ nói tiếp:

- Còn có thể đi làm gì, đi kéo quan tài. Hừ, lần này bộ lạc chúng ta có mấy tộc nhân bị Huyền thú cắn trọng thương, gặp vận rủi lớn, khẳng định là bởi vì tiểu tử này kéo quan tài cho người ta, ảnh hưởng tới khí vận của bộ lạc chúng ta.

Địch Bình đỏ ngầu cả mắt, oán hận nói:

- Đúng, Lục thúc của ta còn bị cắn đứt một tay, là vì tiểu tử này kéo quan tài đưa đến.

Sắc mặt Lục Ly bình tĩnh không nói gì, Địch Hổ cảm thấy có chút không thú vị, đi đường một đêm cũng hơi buồn ngủ. Hắn khoát tay nói:

- Đi thôi, đi thôi, đừng để ý tới ôn thần này! Hắn sớm muộn gì cũng sẽ khắc chết tỷ tỷ của hắn. Bất quá... gương mặt của nữ nhân điên kia thực rất xinh đẹp, trước khi chết có thể để ta đùa bỡn một đêm liền sướng rồi.

- Địch Hổ!

Nhục mạ mình không có việc gì, nhưng Lục Ly hận nhất là vũ nhục tỷ tỷ của hắn, khuôn mặt hắn tràn đầy lửa giận nhìn Địch Hổ nói:

- Miệng ngươi sạch sẽ một chút.

- Nha?

Địch Hổ nhíu mày, lần này đi Hàn Băng Thâm Uyên nhìn thấy mấy tộc nhân bị Huyền thú cắn đứt tay chân, hắn vốn có một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, Lục Ly lại dám khiêu khích hắn?

Hắn giương quả đấm lên, quát lạnh nói:

- Ta nói thế nào? Không phục thì đến luyện tay một chút? Chờ Lục thúc công chết, không người che chở tỷ đệ các ngươi, ta nhất định cưỡng hϊế͙p͙ tỷ tỷ của ngươi. Chậc chậc, mặc dù tỷ tỷ ngươi tàn phế, bất quá địa phương nên lồi thì lồi, sờ lên nhất định...

- Hưu!

Địch Hổ còn chưa nói xong, Lục Ly đã động, nghe được ý khinh nhờn trong lời nói của Địch Hổ, lửa giận của Lục Ly không còn cách nào áp chế.

Hôm nay hắn quyết định không nén giận nữa!

Địch Bá mang theo tất cả người trưởng thành trong tộc đi Hàn Băng Thâm Uyên, phải đóng giữ một tháng, khí lực của hắn tăng cao, hiện tại đã có hơn tám nghìn cân cự lực. Trọng yếu nhất là... nhiều nhất ba ngày hắn có thể đột phá vạn cân cự lực, Lục Linh nói hắn tuyệt đối có thể thức tỉnh huyết mạch, còn có thể tu luyện huyền lực.

Một khi thức tỉnh huyết mạch, hắn khẳng định sẽ được đại gia tộc mời chào. Đã như vậy, hắn còn có cái gì phải cố kỵ?

- Ầm!

Lục Ly chạy nhanh như gió, vọt tới đấm Địch Hổ một quyền. Tốc độ của hắn quá nhanh, hơn nữa còn là đánh lén, Địch Hổ căn bản không kịp phản ứng, bị hắn đập một quyền, thân thể như cái bao tải bay ra ngoài.

Cũng may hắn không có toàn lực xuất thủ, nếu không xương cốt của Địch Hổ sẽ gãy mấy cái. Mặc dù như thế, Địch Hổ cũng bay ra ngoài bốn năm mét, đâm vào một cây đại thụ.

- Ách?

Địch Cổ và Địch Bình giật mình, sau đó giận tím mặt, bên kia Địch Hổ cũng mắng lên:

- Ngươi dám phản kháng, toàn bộ động thủ, đánh cho tiểu tử này một tháng không xuống giường được.

- Hừ!

Lục Ly không sợ chút nào, lạnh lùng nhìn ba người, quát khẽ nói:

- Một quyền vừa rồi kia, là vì Địch Hổ ngươi vũ nhục tỷ tỷ của ta, nếu các ngươi dám động thủ, tự gánh lấy hậu quả.

- Hưu!

Địch Cổ và Địch Bình coi Lục Ly nói như đánh rắm, trong tay Địch Bình hào quang lập loè, hắn vận dụng huyền lực, hung hăng đập tới ngực của Lục Ly.

Địch Bình mới tu luyện ra huyền lực một năm, tư chất cũng không tốt, nhưng hắn là võ giả Huyền Vũ cảnh. Lục Ly lại không cách nào tu luyện ra huyền lực, ở trong mắt Địch Bình, có thể dễ dàng trấn áp.

- Đây là... Ngươi tự tìm!

Trong mắt Lục Ly lóe lên tinh mang, ngẩng đầu hung hăng đập tới Địch Bình.

- Răng rắc!

Tiếng xương vỡ vụn vang lên, đối phương vận dụng huyền lực, Lục Ly không dám khinh thường, một quyền này dùng bảy tám phần khí lực.

Hiện tại hắn có 8500 cân khí lực, bảy thành cũng là năm sáu ngàn cân, lực lượng khủng bố như thế không khác gì cự thạch đập tới.

- A...

Thanh âm giống như giết heo vang lên, thân thể Đich Bình bay ngược, cánh tay run rẩy, trên nắm tay máu me đầm đìa. Hắn ôm tay lăn lộn dưới đất, không ngừng rống to:

- Tay ta gãy, tay của ta gãy rồi!

- Cái này...

Địch Cổ vừa định xông lên mặt mũi chấn kinh, khi còn bé bọn hắn thường xuyên đánh với Lục Ly, mặc dù Lục Ly dũng mãnh, nhưng mỗi lần đều bị ba người đánh nằm rạp dưới đất.

Mấy năm này Lục Ly bị Lục Linh khuyên, một mực không có xung đột với bọn hắn. Nhưng Lục Ly không cách nào tu luyện huyền lực, đây là sự thật thiên chân vạn xác.

Vừa rồi trên tay Lục Ly cũng không có ánh sáng huyền lực lưu chuyển, vì sao khí lực của hắn lớn như vậy, một quyền đánh gãy tay Địch Bình?

- Cầm đao, phế hắn đi!

Nơi xa Địch Hổ gào thét lao đến, Địch Bình đau nhức gào rống, ngực mình đau nhức kịch liệt khiến Địch Hổ nổi điên.

Hôm nay hắn không muốn Lục Ly nửa tháng không xuống giường được, mà chuẩn bị phế tay chân của Lục Ly đi.

...
Chương 13 Thiến ngươi

- Được, phế cẩu tạp chủng này đi!

Địch Cổ bị tiếng rống của Địch Hổ làm tỉnh, sắc mặt biến thành dữ tợn. Hôm nay là Lục Ly ra tay trước, còn phế một tay của Địch Bình, coi như hai người phế tay chân của Lục Ly, tộc lão kia cũng sẽ không nói gì? Cùng lắm là bị trách phạt một phen.

Địch Cổ rút ra cương đao, huyễn hóa đạo đạo đao ảnh, sau đó chém về phía Lục Ly. Giống như Lục Ly không tránh khỏi, trường đao của hắn tuyệt đối sẽ chém đứt một cánh tay của Lục Ly.

- Hừ!

Lục Ly hừ lạnh, thân thể lui nhanh, lực lượng của hắn cường đại, tốc độ tự nhiên nhanh như gió. Những năm này gần như không chiến đấu với ai, nhưng kinh nghiệm chiến đấu với dã thú lại rất nhiều, trong mắt hắn, Địch Cổ còn yếu hơn dã thú không ít.

Hắn tránh trái tránh phải, Địch Cổ bổ ra ba bốn đao cũng không thể đụng vào góc áo.

- Hát!

Thấy Địch Hổ sắp vọt tới, Lục Ly không dám tiếp tục dây dưa với Địch Cổ, thân thể lui nhanh mấy bước, hai chân đạp vào đại thụ ở sau lưng, làm đại thụ lay động, lá cây rơi xuống.

Thân thể hắn mượn lực bắn lên thật cao, một cước đá xuống đầu Địch Cổ, Địch Cổ không cam lòng yếu thế huy động trường đao bổ tới chân của Lục Ly.

- Phanh...

Một cái chân khác của Lục Ly như thiểm điện quét ra, quét ngang thân đao. Một cỗ lực lượng truyền đến, trường đao bị đánh bay, cái chân kia như thiết côn hung hăng nện xuống.

- Ách? A!

Địch Cổ hoảng sợ rống to, nương theo tiếng xương gãy, Địch Cổ tê tâm liệt phế gào rống. Hắn bị Lục Ly nện đến quỳ trên mặt đất, ôm vai trái tru lên.

- Ây...

Địch Hổ vừa mới xông tới giật mình, Lục Ly không phải võ giả, có thể trọng thương Địch Bình vừa tu luyện ra huyền lực một năm coi như xong, vì sao ngay cả Địch Cổ bước vào Huyền Vũ cảnh bốn năm cũng bị thương nặng?

- Giết!

Nhưng rất nhanh, Địch Hổ bị cừu hận che mắt, Địch Cổ và Địch Bình đều là đường đệ của hắn. Nhìn thấy thảm trạng của hai người như thế, nội tâm của hắn dấy lên liệt hỏa hừng hực, hận không thể chém Lục Ly thành mười tám mảnh.

Hắn bạo rống, huy trường đao liên tục công tới Lục Ly. Đao pháp của hắn không thô kệch giống như Địch Bình, ngược lại có loại cảm giác nước chảy mây trôi, một chiêu tiếp lấy một chiêu như sóng biển cuồn cuộn.

- Huyền kỹ Thủy Vân Đao!

Mặt sắc Lục Ly ngưng trọng, Địch Hổ là con thứ hai của Địch Bá. Địch Bá có mấy loại huyền kỹ thành danh, Thủy Vân Đao là một loại trong đó, xem ra Địch Hổ đã học được một chút tinh túy.

Địch Hổ là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, chiến lực mạnh hơn Địch Bình Địch Cổ nhiều, tốc độ nhanh như gió, kinh nghiệm chiến đấu rất không tệ, huy động cương đao uy vũ sinh phong. Vừa rồi có thể đánh lén đắc thủ, là vì Địch Hổ đi đường một đêm, tăng thêm căn bản không ngờ tới Lục Ly dám động thủ.

Trong tay Lục Ly không có vũ khí, đao pháp của đối phương lại kín kẽ thuần thục, nhìn không ra sơ hở. Hắn căn bản không có cơ hội đánh trúng Địch Hổ, chỉ có thể không ngừng lùi lại tránh né.

- Tê...

Sơ ý một chút, Lục Ly bị trường đao chém trúng, trên bụng xuất hiện một vết máu. May mắn hắn phản ứng nhanh, tránh thoát trường đao, đồng thời chân phải quét qua bức bách Địch Hổ lui lại, nếu không cái bụng nhất định sẽ bị cắt đứt.

Trên bụng chậm rãi tràn ra máu tươi, nhuộm đỏ áo bông, Lục Ly che bụng dưới, nhanh chóng lùi về phía sau, ánh mắt lạnh như băng nhìn Địch Hổ.

Bên kia Địch Hổ âm thầm kinh hãi, tiểu dã chủng này từ nhỏ đến lớn thường xuyên bị bọn hắn đánh mặt mũi bầm dập, vì sao chiến lực lại cường đại như vậy?

Hắn là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, ở trong thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc, trừ đại ca Địch Hỏa, đường ca Địch Hãn… thì khó gặp địch thủ, hắn đã dùng ra Thủy Vân Đao, lại còn không thể chiến thắng?

- Không được, phải dùng vũ khí, nếu không quá thua thiệt!

Đôi mắt của Lục Ly lấp lóe, ánh mắt liếc nhìn thanh cương đao của Địch Cổ bị hắn đá bay, hắn hít mấy hơi, sau đó quát lớn, thân thể lăn một vòng, ôm lấy một tảng đá lớn lao về phía Địch Hổ.

- Đến rất tốt, ta để ngươi xem cái gì mới là võ giả chân chính, tiểu dã chủng, hôm nay không cắt hai cái chân của ngươi, Địch Hổ ta theo họ ngươi.

Địch Hổ không cam lòng yếu thế xông lên, trường đao như sóng biển huy vũ đầy trời. Lục Ly chờ khoảng cách song phương tới gần hai mét, liền giơ cao cự thạch ném về phía Địch Hổ.

- Hừ!

Địch Hổ cười lạnh, thân thể lóe lên, trường đao quét ngang về phía cự thạch, từng đạo hỏa hoa sáng lên, cự thạch lăn xuống, đè gãy mấy bụi cây nhỏ.

- Tốt!

Đôi mắt Lục Ly sáng ngời, nhân cơ hội này thân thể xông về bên trái, nắm lấy cương đao ở trên đất.

- Nha?

Địch Hổ cười lạnh, múa ra một cái đao hoa, đùa cợt nói:

- Tiểu rác rưởi, ngươi cho rằng cầm vũ khí là có thể thắng ta? Ngươi không có huyền lực, không cách nào sử dụng huyền kỹ, coi như cho ngươi Huyền khí Thiên phẩm cũng vô dụng.

- Có tác dụng hay không, thử một chút thì biết.

Lục Ly nắm cương đao thật chặt, tùy ý huy động thích ứng trọng lượng một chút, sau đó từng bước đi về phía Địch Hổ, trong tay cầm đao, lòng tin của hắn tăng cao, không còn gì e ngại nữa.

- A?

Địch Hổ rõ ràng cảm giác được sau khi Lục Ly cầm đao, tựa hồ không giống lúc trước? Trên người nhiều hơn một loại khí thế khó nói lên lời.

- Cố làm ra vẻ, tiểu rác rưởi, phế ngươi xong, ta lập tức trở về bộ lạc cưỡng hϊế͙p͙ tỷ tỷ ngươi!

Địch Hổ cười nhạo nhục mạ, thân thể bắn tới, trường đao hóa thành đao ảnh đầy trời chém về phía Lục Ly.

- Muốn chết!

Nghe Địch Hổ mở miệng khinh nhờn tỷ tỷ mình, Lục Ly nổi giận, thân thể hắn đứng tại chỗ không động, chờ trường đao của Địch Hổ sắp chém tới, hai chân hắn trầm xuống, vung cương đao bổ tới.

Hắn không biết bất luận đao pháp gì, càng không hiểu huyền kỹ, nhưng đao pháp của hắn có một đặc điểm cực kỳ khủng bố, cái kia chính là... nhanh.

Nhanh như lưu tinh!

Một đạo đao quang sáng lên, đôi mắt của Địch Hổ co rụt lại, trường đao của hắn sắp bổ trúng Lục Ly. Nhưng nếu như không đi đón đỡ trường đao của Lục Ly, đầu của hắn sẽ bị chém đứt. Vì vậy hắn chỉ có thể dùng trường đao quét ngang, đi đón đỡ cương đao của Lục Ly.

Nhưng vừa chặn lại liền xảy ra chuyện!
Chương 14 Cường giả chi tâm

- Keng keng...

Thanh âm va chạm vang lên, lực lượng mạnh mẽ truyền đến, chấn đến tay phải của Địch Hổ phát run, hổ khẩu rạn nứt. Một khắc này hắn kém chút cầm không được trường đao trong tay, lực lượng cường đại để toàn bộ cánh tay phải của hắn tê rần.

- Keng keng keng...

Mấy tiếng xé gió vang lên, ánh đao lấp lóe, chỉ một giây đồng hồ, Lục Ly liên tục đánh ra ba bốn đao, một đao mạnh hơn một đao.

Địch Hổ rốt cuộc không cầm được trường đao trong tay, bị đánh bay, hắn thì liên tiếp lui về phía sau, bị chấn đến khí huyết toàn thân quay cuồng, không áp chế nổi tụ huyết trong cổ họng, phun ra một ngụm máu.

- Không...

Giờ khắc này Địch Hổ lại hoàn toàn không có để ý phun ra máu tươi, hắn hoảng sợ nhìn ánh đao đang nhanh chóng phóng đại, hoảng sợ rống to. Nếu như một đao kia của Lục Ly không dừng lại, đầu hắn tuyệt đối sẽ bị đánh nát.

- Hừ!

Lục Ly không có dừng lại, chỉ là ở thời khắc cuối cùng, thân đao lật lại, dùng sống đao nện xuống bả vai của Địch Hổ.

- Răng rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, Địch Hổ giống như Địch Cổ, bị nện ngã xuống đất, xương quai xanh đứt gãy, đau đến lăn lộn ở dưới đất.

- Ầm!

Một cái chân hung hăng dẫm lên ngực Địch Hổ, trường đao trượt đến cổ, khiến thân thể Địch Hổ không dám động đậy nữa.

Ánh mắt Lục Ly băng lãnh, ở trên cao nhìn xuống Địch Hổ nói:

- Địch Hổ, ngươi nghe cho ta, lần sau còn dám tìm chúng ta phiền phức, trong lời nói khinh nhờn tỷ tỷ ta, ta sẽ thiến ngươi.

- Hưu...

Trường đao Lục Ly xoay chuyển, vạch lên quần Địch Hổ một cái, cực kỳ chính xác làm thứ kia lộ ra.

Cảm giác hạ bộ lạnh lẽo, cả người Địch Hổ run lên, giờ khắc này hắn đã quên trên bờ vai đau nhức kịch liệt.

Gương mặt hắn hoảng sợ, nội tâm thầm mắng không thôi, Lục Linh là nữ nhân điên, Lục Ly này càng là thằng điên, vừa rồi nếu trường đao lại sâu một chút, mệnh căn của hắn sẽ phế đi...

Nhìn ba người trọng thương, Lục Ly quay người rời đi, ngay cả chiến đao cũng không lấy ném cho Địch Cổ.

Mặc dù Địch Bá và người trưởng thành trong bộ lạc đều đi xa, sau ba ngày hắn cũng có thể thức tỉnh huyết mạch. Nhưng hắn tạm thời không muốn náo ra đại sự, nếu như cắt đứt tay chân của ba người Địch Hổ, khẳng định sẽ làm bộ lạc oanh động, trừ khi hắn muốn lập tức dẫn Lục Linh rời khỏi bộ lạc.

Sau khi rời đi, hắn không có lập tức tới Đoạn Nhận Lĩnh, mà trốn ở phụ cận, theo đuôi ba người Địch Hổ trở về bộ lạc. Hắn sợ ba người Địch Hổ trả thù, phái người tìm Lục Linh phiền phức.

Ba người Địch Hổ dắt dìu nhau trở lại bộ lạc, tiến vào nhà mình, rất nhanh trong bộ lạc truyền đến từng tiếng khóc mắng của phụ nữ. Lục Ly ở hậu sơn quan sát một hồi, xác định không người đi gây sự với Lục Linh, thì hơi buông lỏng xuống.

Hắn vẫn chưa yên tâm, từ sau núi quay người tới gần nhà mình. Lục Linh đang ở trong nhà yên tĩnh đọc sách, nhìn thấy trên bụng Lục Ly có vết máu, nhíu mày hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lục Ly từ trong bao bố lấy ra một ít thuốc bột đắp lên cầm máu, hắn mười tuổi liền lên núi săn giết dã thú, bị thương là chuyện rất bình thường, nên thuốc bột một mực ở bên người.

Hắn giải thích sự tình một lần, sau đó nhìn Lục Linh nói:

- Tỷ tỷ, xin lỗi, lần này đệ nhịn không được.

- Không sao, bị thương thì bị thương!

Lục Linh cũng không có bối rối, ngược lại gương mặt bình tĩnh nói:

- Địch Bá không ở bộ lạc, bằng đám người Địch Hổ lật không nổi bọt nước. Đệ yên tâm đi kéo quan tài đi, đừng lo lắng cho ta. Mặc dù tỷ tỷ không thể tu luyện huyền lực, nhưng năng lực tự vệ vẫn phải có, ai dám tìm ta phiền phức, ta để bọn hắn hối hận.

- Ách?

Nhìn thần sắc Lục Linh bình tĩnh như vậy, Lục Ly cảm giác tựa hồ nàng ẩn giấu rất nhiều bí mật. Hắn rất tin tưởng Lục Linh, nhẹ gật đầu không nói gì nữa, từ hậu viện nhảy ra ngoài, chạy về phía Đoạn Nhận Lĩnh.

Mặc dù bụng dưới bị thương nhẹ, chạy đi có chút đau đớn, nhưng tâm tình của Lục Ly lại rất vui vẻ. Trọng thương ba người Địch Hổ, để hắn từ nhỏ đến lớn bị khi dễ vô số lần, lệ khí bị đè nén nhiều năm rốt cục phóng thích ra.

Sau ba ngày hắn có thể thức tỉnh huyết mạch, còn có thể tu luyện huyền lực, hắn cũng không lo lắng Địch Bá trở về tìm phiền toái, cả người cực kỳ phấn khởi.

- Thức tỉnh huyết mạch, huyền lực, ta nhất định có thể trở thành cường giả!

Giờ khắc này, tâm trở thành cường giả của Lục Ly càng mãnh liệt, chỉ có nắm giữ chiến lực mạnh mẽ, mới có thể không bị người khi dễ, mới có thể thủ hộ tỷ tỷ, mới có thể thống khoái như vừa rồi.

Hiệu quả của thuốc bột không tệ, chờ đến Đoạn Nhận Lĩnh, vết thương của Lục Ly đã khép lại, ẩn ẩn có dấu hiệu kết vảy.

- Sao hôm nay tới trễ như vậy?

Di tiểu thư vừa vặn ở Đoạn Nhận Lĩnh, Lục Ly vừa đi vừa về giày vò mấy bận, chờ đến Đoạn Nhận Lĩnh thì mặt trời đã lên cao. Hiện tại Lục Ly là chủ lực kéo quan tài, nàng tự nhiên có chút bất mãn.

Lục Ly gượng cười hai tiếng, thuận miệng giải thích:

- Trong nhà có một số việc, cho nên tới trể.

Di tiểu thư thản nhiên nhìn lướt qua vết máu trên bụng Lục Ly, cũng không có hỏi, mà dặn dò:

- Bên Hàn Băng Thâm Uyên kia có thể sắp xảy ra chuyện, tăng thêm tốc độ, tranh thủ mấy ngày nay di chuyển toàn bộ tổ quan.

- Vâng!

Lục Ly nhìn phương bắc, nội tâm cũng có chút nặng nề. Vũ Lăng Quận ở phía nam Hàn Băng Thâm Uyên, một khi bên kia xảy ra chuyện, Địch Long bộ lạc rất có thể sẽ gánh tai ương, phải mau chóng kéo quan tài đạt được đầy đủ Thối Thể Đan.

Nắm giữ 8500 cân cự lực, mặc dù bị chút thương tích, hôm nay còn đến chậm. Nhưng Lục Ly liều mạng, vẫn có thể kéo được ba quan tài, lấy được ba viên Thối Thể Đan.

- Cho hắn năm viên Thối Thể Đan!

Thời điểm lĩnh thù lao, đột nhiên Di tiểu thư mở miệng, sau đó nàng bổ sung thêm:

- Thêm hai viên là chi trước cho ngươi, sau khi kéo quan tài xong, sẽ khấu trừ ở trong ban thưởng.
Chương 15 Ngươi sắp xong đời

Thể chất của Lục Ly biến thái, Di tiểu thư một mực lưu ý. Nàng lo lắng bên Hàn Băng Thâm Uyên xảy ra chuyện, cho nên muốn khí lực của Lục Ly nhanh chóng gia tăng, tăng thêm tiến độ kéo quan tài.

Lục Ly vội vàng cảm tạ, mừng rỡ mang theo năm viên Thối Thể Đan chạy về bộ lạc.

Vừa tiến vào bộ lạc, Lục Ly phát hiện rất nhiều phụ nữ và lão giả nhìn hắn đều cực kỳ không tốt, còn có phụ nữ nói thầm nhục mạ hắn. Lục Ly không để ý tới các nàng, chạy thẳng về nhà, nhìn thấy Lục Linh đang ngồi đọc sách, hắn như trút được gánh nặng.

- Cùng lúc luyện hóa năm viên!

Sau khi cơm nước xong, nội tâm của Lục Ly nôn nóng trở về phòng, lần này hắn chuẩn bị luyện hóa cả năm viên Thối Thể Đan, nhìn xem có thể tăng bao nhiêu khí lực.

Liên tục nuốt năm viên Thối Thể Đan, uống mấy ngụm nước sạch, một cỗ nhiệt lượng kinh khủng càn quét toàn thân, trong tay Lục Ly sớm nắm khúc gỗ, cắn răng chịu đựng.

- Nóng...

Dược lực của năm viên Thối Thể Đan rất khủng bố, lần này còn khó chịu hơn lần thứ nhất luyện hóa Thối Thể Đan. Toàn thân giống như ném vào trong lò lửa, hơn nữa thời gian kéo dài hơn rất nhiều.

Sau nửa canh giờ, nhiệt độ cơ thể khôi phục bình thường, Lục Ly lau mồ hôi trên trán, bò lên giường nằm ngủ.

Rất nhanh, răng thú bắt đầu phát sáng, Lục Linh đúng giờ tiến đến tra xét, xác định không có chuyện gì, nàng yêu chiều nhìn Lục Ly một cái, sau đó mới ra khỏi phòng.

...

- Oanh!

Ngày thứ hai trong sơn cốc, Lục Ly ném cự thạch một cái, dẫn tới mặt đất chấn động, mặt mũi hắn tràn đầy phấn chấn nói:

- Một ngàn cân, khí lực của ta tăng trưởng một ngàn cân, hiện tại ít nhất có hơn 9500 cân khí lực. Vạn cân cự lực, buổi sáng ngày mai là có thể đạt tới!

Lục Ly nắm chặt nắm đấm, cảm thụ trong thân thể ẩn chứa lực lượng, hắn kích động không thôi. Bảy năm khổ luyện, nửa tháng kéo quan tài, hắn rốt cục sắp đạt tới mục tiêu, cũng sắp thức tỉnh huyết mạch.

- Ầm!

Cởi quần áo ra, hắn nhảy vào trong đầm nước tắm rửa một chút. Hắn không có đi thác nước tôi thể, mà vội vàng về nhà ăn điểm tâm, sau đó đi ra ngoài.

- Lục Ly!

Còn chưa đi ra bộ lạc, một thiếu niên nhảy tới, mặt mũi tràn đầy âm độc nhìn Lục Ly nói:

- Ngươi lại dám chém thương đám người Hổ ca, Địch Đào đã đi tìm tù trưởng cùng Hỏa ca, ngươi liền muốn xong đời.

Thiếu niên nói xong hung hăng trừng Lục Ly một cái, sau đó chui vào trong nhà. Lục Ly nhướng mày, khó trách hôm qua bộ lạc bình tĩnh như vậy, thì ra Địch Hổ đã phái người đi tìm phụ thân và đại ca của hắn.

- Địch Bá, Địch Hỏa!

Nội tâm Lục Ly hơi ngưng trọng, Địch Bá là đệ nhất cường giả của bộ lạc, Thần Hải cảnh sơ kỳ. Địch Hỏa là đại nhi tử của Địch Bá, đại ca của Địch Hổ, cũng là thiên tài thế hệ trẻ tuổi. Nửa năm trước Địch Hỏa đã là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, lúc nào cũng có thể đột phá Thần Hải cảnh, hai người này tùy tiện ai ra tay, hắn cũng không phải đối thủ.

- Mặc kệ, hôm nay kéo cổ quan xong, ta có thể đạt tới vạn cân cự lực, có thể thức tỉnh huyết mạch. Đến lúc đó đại gia tộc như Liễu gia cũng sẽ tới mời chào, coi như Địch Bá trở về thì thế nào?

Nghĩ tới đây, Lục Ly thoải mái hơn, hắn nhìn thoáng qua nhà mình, sau đó nhanh chân chạy về phía Đoạn Nhận Lĩnh.

Hôm nay mặt trời mọc, ánh hào quang vạn trượng, chiếu rọi cả một vùng Đoạn Nhận Lĩnh. Di tiểu thư cưỡi Ngân Lang sừng sững ở trên đỉnh Đoạn Nhận Lĩnh, khuôn mặt như vẽ, ung dung hoa quý, để Lục Ly nhìn có chút lóa mắt.

- Lục Ly!

Di tiểu thư nhìn thấy Lục Ly thì nhẹ gật đầu, hỏi:

- Luyện hóa Thối Thể Đan rồi? Có gia tăng khí lực không?

- Hắc hắc!

Lục Ly nhếch miệng cười cười, gật đầu nói:

- Yên tâm đi Di tiểu thư, hôm nay ta có thể kéo năm sáu quan tài!

- Biến thái...

Hai lão giả ở bên cạnh trợn trắng mắt, hơn mười ngày trước Lục Ly một ngày mới có thể kéo một quan tài, còn cực kỳ phí sức. Vẻn vẹn hơn mười ngày, hiện tại hắn một ngày có thể kéo năm sáu quan tài rồi?

Bọn họ đều là võ giả Huyền Vũ cảnh, lại bị một mao đầu tiểu tử không cách nào tu luyện nhẹ nhõm vượt mặt, mỗi ngày còn vượt mặt hai lần...

- Không tệ!

Di tiểu thư hiếm thấy lộ ra vẻ tươi cười, nàng nghĩ nghĩ nói:

- Lục Ly, chỉ cần ngươi có thể tu luyện ra một tia huyền lực, ta có thể cân nhắc tiến cử ngươi gia nhập Liễu gia chúng ta!

- Tốt!

Lục Ly càng thêm chấn phấn, Lục Linh nói sau khi huyết mạch thức tỉnh, là hắn có thể tu luyện huyền lực, gia nhập Liễu gia không có bất cứ vấn đề gì.

Chỉ cần gia nhập Liễu gia, Địch Bá thấy hắn cũng phải cúi đầu.

Lục Ly lôi kéo cổ quan chạy như điên, cổ quan nặng ba ngàn cân ở trong tay hắn tựa như đồ chơi. Hiện tại hắn không cần dùng vai khiêng, cũng không cần cởi áo, hai cánh tay nắm xích sắt nhanh chân lao đi.

- Tiểu ca, chậm một chút, đừng để lật ngã

Từng lão giả bị vượt qua, nhìn Lục Ly như ngựa hoang lao nhanh, trong lòng không biết là tư vị gì. Còn có vài lão giả thì âm thầm hối hận, sớm biết bọn hắn cũng sẽ đổi Thối Thể Đan...

Hôm nay Lục Ly kéo tới sáu quan tài, hắn kéo quan tài còn nhanh hơn chạy bình thường một chút, tốc độ quá nhanh, để rất nhiều lão giả đỏ mắt. Những cổ quan kia đối với bọn hắn mà nói, là một viên Huyền Linh Đan nha, hiện tại đều bị Lục Ly cướp đi.

Mặt trời sắp rơi xuống, bầu trời phương tây hào quang vạn trượng, Lục Ly kéo xong quan tài thứ sáu, ngồi ở trên đỉnh núi thở hổn hển. Chạy cả ngày, thể lực của hắn tiêu hao rất lớn, bất quá thần sắc lại không có một chút mỏi mệt, ngược lại tràn đầy phấn chấn.

Hôm nay hắn có thể đạt được sáu viên Thối Thể Đan, coi như trừ đi hai viên dự chi hôm qua, cũng có bốn viên, đủ tăng lên tới vạn cân cự lực.

Di tiểu thư còn chưa tới, đoán chừng đằng sau còn có mấy quan tài, Lục Ly chỉ có thể chờ đợi. Qua mấy nén hương, trời chiều phía tây đã rơi hẳn, chỉ còn mấy sợi hào quang.

- Sao còn chưa tới?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom