• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long Đế Bất Diệt (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 Có người theo dõi

Chương 21: Có người theo dõi

Hơn nửa đêm, bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào, tay Lục Linh lật sách dừng một chút, lông mày nhíu lại.

Bởi vì phát sinh thú triều, Địch Hỏa dẫn người sớm trở về? Hắn nhìn thấy thương thế của đám người Địch Hổ Địch Cổ, có thể giận tím mặt, lập tức tới cửa tìm Lục Ly phiền phức không?

Địch Hỏa là đệ nhất cường giả trẻ tuổi của bộ lạc, Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, Lục Ly còn chưa tu luyện ra huyền lực, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

- Hừ!

Lục Linh để sách trong tay xuống, chống quải trượng đi ra ngoài, đứng ở trong sân quan sát bộ lạc một lát, đôi mắt nàng dần dần trở nên lạnh lẽo, lẩm bẩm nói:

- Địch Hỏa, ngươi tốt nhất đừng tới tìm đệ đệ ta phiền phức. Nếu không nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt, ta sẽ để ngươi có đến mà không có về.

Hơn nửa đêm tiếng thú gào mới lắng lại, Lục Ly ngủ rất an tường, Lục Linh ở sau nửa đêm chịu không được buồn ngủ cũng về nghỉ ngơi.

Tảng sáng, Lục Ly đúng giờ tỉnh lại, hắn thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi. Sau khi thanh tỉnh hắn lập tức đi ra phía ngoài, xác định bộ lạc rất yên ả, tỷ tỷ vẫn còn ngủ say, hắn mới từ hậu viện nhảy ra hậu sơn.

Đêm qua luyện hóa năm viên Thối Thể Đan, Lục Ly cảm giác lực lượng lại lớn hơn mấy phần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn đã đạt đến vạn cân cự lực.

- Hây a!

Tìm viên cự thạch để ở hậu sơn kia, Lục Ly nhẹ nhõm giơ lên cao, nhanh chân lao về phía đầm nước trong sơn cốc.

- Ầm!

Hắn ném cự thạch, nhếch miệng nở nụ cười, cảm giác khí lực tăng lên hơn tám trăm cân, hiện tại tuyệt đối vượt qua vạn cân cự lực.

Hắn xông vào trong đầm nước, đứng ở trên cự thạch, lấy trường đao ra bổ chém thác nước, lần này hắn nhẹ nhõm chém hơn ba trăm đao mới kiệt lực, bị thác nước hất bay.

- Không luyện nữa, trở về thôi!

Không biết thú triều đã lắng lại chưa, Lục Ly không dám dừng lại lâu ở bên ngoài, mặc quần áo lại, xách theo trường đao rời khỏi sơn cốc.

Có chút lưu luyến nhìn thoáng qua sơn cốc, hắn ở đây tôi thể bảy năm, bây giờ sắp rời khỏi Địch Long bộ lạc. Có lẽ đời này sẽ không trở về, khó tránh khỏi có chút không nỡ.

- Đi!

Nhìn mấy lần, hắn nhanh chân chạy về bộ lạc, lần này hắn không đi vòng qua cửa trước của bộ lạc, mà từ sau núi nhảy vào nhà mình, sắp rời khỏi nơi đây, đã không cần cố kỵ nhiều như vậy.

Ngày mới vừa sáng, Lục Linh sớm đã thức dậy, đang làm điểm tâm. Nàng nhìn thấy Lục Ly trở về trước thời gian cũng không nghĩ nhiều, vừa cười vừa nói:

- Chờ một lát, sắp xong rồi.

Lục Ly rửa mặt, sau đó giúp đỡ bưng điểm tâm lên, Lục Linh ăn rất ít, chỉ một bát cháo, ăn xong nàng mới nói:

- Sau khi ăn xong, đệ ra ngoài bộ lạc tìm hiểu tình huống. Nếu như đường đi Vũ Lăng Thành không có nguy hiểm, buổi chiều chúng ta sẽ rời đi.

- Vội vã như vậy?

Lục Ly khẽ nhíu mày, hôm qua mới xảy ra thú triều, coi như đã trấn áp, nhưng trong hoang dã vẫn sẽ có Huyền thú lạc đàn. Hắn thì không có gì, nhưng Lục Linh không có chút chiến lực, một khi bị Huyền thú công kích, hậu quả khó mà lường được.

Lục Linh giải thích:

- Hôm qua Địch Hỏa trở về, đồng thời trở về còn có đám người Địch Hãn Địch Thiên, võ giả thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc đều trở về.

Sắc mặt Lục Ly trầm xuống, Địch Hỏa là người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc, chỉ mới hai mươi hai tuổi, có thể nói thiên tư bất phàm. Địch Hãn và Địch Thiên cũng là Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, niên kỷ của hai người tầm hai mươi bảy, tư chất ở trong bộ lạc chỉ tính là không tệ.

Ba người là người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc, nguyên bản Lục Ly cho rằng coi như bọn họ nghe nói Địch Hổ bị mình tổn thương, cũng không thể chạy về nhanh như vậy. Xem ra hôm qua phát sinh thú triều, Địch Bá sợ bộ lạc bị Huyền thú công kích, nên để bọn hắn trở về sớm.

- Vâng!

Lục Ly nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu đáp, chỉ cần đường đi Vũ Lăng Thành an toàn, hắn cũng muốn sớm rời khỏi. Ba Huyền Vũ cảnh đỉnh phong, hắn không có nắm chắc đối phó, hắn thì không có gì, chỉ sợ Lục Linh bị hắn liên lụy.

Sau khi ăn xong, hắn ở trong nhà quan sát bộ lạc một chút, thấy trong bộ lạc rất yên tĩnh, hắn lập tức đi hậu sơn, đường vòng ra ngoài nghe ngóng tình huống.

- Có người?

Mới vừa rời khỏi bộ lạc, ở trong vùng hoang dã, Lục Ly thấy được một đội người trẻ tuổi, hắn len lén nhìn vài lần, phát hiện rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.

- Địch Hãn!

Là người trẻ tuổi trong bộ lạc, nhìn tình huống bọn hắn là đang dò xét xung quanh, sợ có Huyền thú lạc đàn công kích bộ lạc. Khó trách trong bộ lạc an tĩnh như vậy, nguyên lai đám người Địch Hỏa Địch Hãn ở bên ngoài dò xét.

- Đi!

Lục Ly càng yên tâm hơn, thời gian ngắn hẳn không có người tìm Lục Linh và hắn phiền phức? Hắn nhanh chóng rút đi, đường vòng đi qua phụ cận một tiểu bộ lạc.

Chạy hai ba canh giờ, Lục Ly lượn quanh một vòng lớn, còn hỏi thăm người bộ lạc khác, đạt được rất nhiều tình báo.

Đêm qua đúng là phát sinh thú triều, một đại bộ lạc ở phương bắc bị công kích, chết không ít người. Bất quá thú triều đã bị áp chế.

Những cường giả gia tộc siêu cấp kia xuất động không ít, chém giết Huyền thú cường đại. Liễu gia Triệu gia Lỗ gia, còn có rất nhiều võ giả đóng giữ ở Hàn Băng Thâm Uyên, đều ngăn chặn Huyền thú ở vòng ngoài, sẽ không để cho thú triều tiếp tục khuếch tán.

- Trở về thôi, buổi chiều lập tức đi Vũ Lăng Thành.

Lục Ly yên tâm, chỉ cần cẩn thận một chút, đường đi Vũ Lăng Thành vẫn rất an toàn. Hắn lo lắng cho Lục Linh, nên không ngừng nghỉ chạy về bộ lạc.

Đám người Địch Hỏa trở về, Lục Ly không dám từ cửa trước tiến vào, mà từ sau núi nhảy xuống, tiến vào nhà mình.

- Ừm?

Mới vừa vào nhà, sắc mặt của Lục Ly liền lạnh xuống, bởi vì ở đối diện cửa nhà đứng một người trẻ tuổi, đang âm hiểm cười nhìn hắn.

- Có người theo dõi!
Chương 22 Cắt đứt hai chân của ngươi

Lục Ly nhìn thấy người trẻ tuổi kia vội vàng chạy đi, nội tâm có chút nặng nề, không cần đoán người này khẳng định là tay chân do Địch Hỏa phái tới, chỉ chờ hắn lộ diện.

Hắn vội vàng tiến vào phòng, Lục Linh đang dọn dẹp phòng ở, nàng cũng không có mang theo bao nhiêu thứ, chỉ thu thập một ít nữ trang quần áo, mang chút thịt khô nước sạch, vài cuốn sách trên giá cũng được cẩn thận cất vào bọc.

- Tỷ tỷ, chúng ta phải lập tức rời đi.

Lục Ly nói sự tình bên ngoài có người theo dõi, sau khi Lục Linh nghe xong lại không có quá nhiều lo lắng, tiếp tục thu thập đồ đạc của nàng.

Chờ thu thập xong, nàng mới thản nhiên ngồi xuống ghế nói:

- Không đi được, bọn hắn đã phái người theo dõi, một khi chúng ta rời khỏi sẽ lập tức bị đuổi giết, chờ bọn hắn tới đi.

- Chờ bọn hắn đến?

Lục Ly nắm chiến đao mà Hồng lão cho hắn, lạnh giọng nói:

- Tỷ tỷ, nếu không chúng ta quang minh chính đại đi ra bộ lạc, có Lục thúc công ở đây, đám người Địch Hỏa không dám quá phận?

Lục thúc công là tộc lão của mạch hắn, ở trong tộc uy vọng rất cao. Trước kia có hắn đè ép, Địch Bá nhất mạch mới không dám làm loạn, bằng không bọn hắn sớm đã bị trục xuất khỏi bộ lạc.

- Vô dụng!

Lục Linh lắc đầu nói:

- Mấy ngày nay ngươi kéo quan tài nên không biết, Lục thúc công đã ngã bệnh, không xuống giường được. Đám người Địch Hỏa muốn động thủ, đoán chừng sẽ không để Lục thúc công biết bất cứ tin tức gì.

- A?

Trong mắt Lục Ly lóe lên vẻ lạnh lẽo, sau đó cắn răng nói:

- Tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, đệ sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn tỷ. Ai dám thương tổn tỷ, phải bước qua thi thể của đệ.

- Đệ đệ ngốc!

Lục Linh thản nhiên cười nói:

- Tỷ tỷ không có mảnh mai như đệ tưởng tượng, lát nữa đệ nghe ta an bài là được. Nếu đám người Địch Hỏa dám tìm đệ phiền phức, tỷ tỷ để bọn hắn hối hận vì làm người.

- Vâng...

Nhìn vẻ mặt thong dong bình tĩnh của Lục Linh, Lục Ly có chút an tâm. Giờ khắc này Lục Linh mang đến cho hắn cảm giác giống như quân sư bày mưu nghĩ kế, hết thảy đều ở trong tính toán của nàng.

- Lục Ly, cút ra đây!

Qua gần nửa giờ, một tiếng quát khẽ từ bên ngoài truyền vào, Lục Ly nhìn Lục Linh một cái, trên người tỏa ra sát khí. Hết thảy đều ở trong dự liệu của Lục Linh, đối phương đến thật nhanh, bọn họ muốn trốn cũng không trốn được.

- Uống hết chén trà này rồi ra ngoài.

Lục Linh rót một ly trà, Lục Ly nghi ngờ nhìn nàng, đến lúc nào rồi còn uống trà?

Bất quá hắn đã quen nghe Lục Linh, nâng chung trà lên uống, nhưng mới uống một nửa lại phun ra hỏi:

- Tỷ tỷ, đây là trà gì? Sao có mùi là lạ?

- Trà ngon, uống đi.

Lục Linh cười thần bí, Lục Ly cắn răng uống vào, sau đó xách đao đi ra. Xuyên thấu qua tường đất, hắn nhìn thấy bên ngoài tới mười mấy người, bất quá hắn không có nhìn thấy Địch Hỏa Địch Thiên, chỉ nhìn thấy Địch Hãn mang theo mười tộc nhân.

Lục Ly cách tường đất trầm giọng hỏi:

- Tìm ta có chuyện gì?

- Ngươi cứ nói đi?

Da thịt của Địch Hãn màu đồng cổ, rắn chắc như một con sư tử, âm trầm nói:

- Ngươi làm chuyện gì chẳng lẽ ngươi không rõ ràng? Giờ phút này Địch Hổ Địch Cổ Địch Bình còn nằm ở trên giường, làm đường ca của bọn hắn, ta phải trả thù thay bọn hắn. Ngươi là tự mình cắt đứt hai chân, mang theo tỷ tỷ mình lăn ra bộ lạc. Hay ta giúp ngươi cắt đứt, rồi ném tỷ đệ các ngươi ra ngoài?

Cắt đứt chân!

Nhìn diễn xuất và thần sắc của đám người Địch Hãn, xem ra hôm nay là quyết tâm muốn phế hắn, không đạt mục đích tuyệt đối không bỏ qua.

Lục Ly không muốn làm to chuyện, hắn sắp thức tỉnh huyết mạch, còn có thể gia nhập Liễu gia. Hiện tại đại chiến với đám người Địch Hãn, có chút được không bù mất.

Lực lượng của hắn tăng nhiều, đã đến vạn cân cự lực, nhưng đối đầu với Địch Hãn tu vi Huyền Vũ cảnh đỉnh phong vẫn không có nắm chắc.

Địch Hãn hai mươi bảy tuổi, sớm đã tu luyện ra huyền lực, cũng học được hai loại huyền kỹ. Chiến bại cũng chẳng có gì, bị đánh cho một trận, ăn chút đau khổ mà thôi, coi như gãy chân một hai tháng cũng có thể khôi phục, Lục Ly chỉ sợ tỷ tỷ của mình bị khuất nhục.

Hắn lạnh giọng nói:

- Địch Hãn, ta kích thương đám người Địch Hổ, là bọn hắn khi dễ ta, vũ nhục tỷ tỷ của ta trước. Ta cuối cùng không có hạ nặng tay, càng không phế tay chân của bọn hắn. Các ngươi xem tỷ đệ chúng ta không vừa mắt, bây giờ chúng ta liền rời khỏi bộ lạc, như thế nào?

- Ha ha ha!

Địch Hãn cười ha hả, đùa cợt nói:

- Đánh người xong liền muốn chạy, trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Mấy vị thẩm thẩm của ta mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, không cắt đứt hai chân của ngươi, ta làm sao ăn nói với các nàng? Đừng nói nhảm... Ta đếm tới ba, nếu ngươi không tự đánh gãy chân, chúng ta sẽ giúp ngươi. Bất quá vạn nhất không cẩn thận, làm đứt xương cốt cả người, đánh gãy một cái chân khác của tỷ tỷ ngươi, vậy thì đừng trách ta.

- Chỉ bằng ngươi?

Đúng lúc này, cửa phòng đẩy ra, Lục Linh chống quải trượng đi tới, ánh mắt nàng cách tường đất nhìn nơi xa một chút, cao giọng nói:

- Địch Hỏa, Địch Thiên, đã muốn kết ân oán, vì sao giấu đầu lộ đuôi? Là nam nhân thì ra đi.

- Ha ha!

Nơi xa, trong một gian phòng, hai thanh niên đi ra, một người mặc võ sĩ bào màu trắng, khuôn mặt anh tuấn, tay cầm trường kiếm, lúc đi long hành hổ bộ, khí độ khá bất phàm.

Một người khác vóc dáng thấp bé, mắt tam giác, ánh mắt giống như rắn độc, nhìn một cái liền làm người sợ hãi.

Thanh niên võ sĩ bào màu trắng chính là người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc Địch Hỏa, tuy hắn và Địch Hổ là cùng mẹ sinh ra, nhưng bề ngoài lại khác xa, khí độ càng thiên địa khác biệt.

Địch Hỏa thản nhiên nhìn Lục Linh, mở miệng nói:

- Lục Linh, việc này đừng trách ta, đệ đệ ngươi đánh gãy xương đám người Địch Hổ, mẫu thân và hai vị thẩm thẩm muốn chúng ta ra mặt. Chúng ta cũng không có cách, nếu không... để Lục Ly đánh gãy hai chân, việc này coi như thôi?

- Ha ha!
Chương 23 Tử chiến đến cuối cùng

Trên mặt Lục Linh không có chút tức giận, ngược lại khóe miệng ngậm lấy nụ cười, khuôn mặt hơn xa Di tiểu thư kia đẹp đến khiến người ta ngạt thở, làm rất nhiều thanh niên mê say.

Lục Linh dừng một chút, nhẹ giọng mở miệng:

- Ai muốn đánh gãy chân của đệ đệ ta, tự mình vào đi. Bất quá đừng trách ta không cảnh cáo các ngươi, dám bước vào cửa sân, thì đừng trách tỷ đệ chúng ta vô tình.

Từ đầu đến cuối, trên mặt Lục Linh đều cực kỳ bình tĩnh, ngữ khí nhẹ nhàng, tựa hồ không phải đang cảnh cáo đám người Địch Hỏa, mà như nhiệt tình mời bọn họ tới làm khách.

- Ngô...

Địch Hỏa và Địch Thiên liếc nhau, hai người cảm thấy toàn thân phát lạnh. Chỉ có bọn hắn mới biết, Lục Linh không phải đang nói đùa, một khi bước vào cửa sân, có lẽ... sự tình sẽ không thể vãn hồi.

- Nữ nhân điên kia muốn chơi cái gì?

Địch Thiên nói thầm, ánh mắt nhìn về phía Địch Hỏa, Địch Hỏa có chút do dự, không có mở miệng hạ lệnh.

- Hừ!

Nhưng Địch Hãn không có cố kỵ nhiều như vậy, hắn nặng nề hừ lạnh, hắn thấy Lục Ly chỉ là một con giun dế, có thể dễ dàng trấn áp, về phần Lục Linh? Một nữ nhân thọt có thể có uy hϊế͙p͙ gì?

Hắn rút chiến đao, giơ lên thật cao, phẫn nộ quát:

- Nói nhiều với nữ nhân điên kia như vậy làm gì? Động thủ, phế dã chủng Lục Ly, ném các nàng ra ngoài bộ lạc.

- Đúng vậy!

Một thanh niên nhìn Địch Hỏa nói:

- Hỏa ca, tù trưởng ở vòng ngoài Hàn Băng Thâm Uyên lập đại công, đã được Triệu gia mời làm trưởng lão Ngoại đường. Cần gì nói nhảm với bọn hắn nhiều như vậy? Coi như phế các nàng, trong tộc ai dám nói cái gì?

Lục Ly và Lục Linh liếc nhau, trong lòng hai người rõ ràng. Trách không được hôm nay bọn hắn dám trắng trợn làm to chuyện như thế, thì ra Địch Bá đã trở thành trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia.

Triệu gia cũng ở Vũ Lăng Thành, gia tộc nhị phẩm, là đại gia tộc gần với Liễu gia. Địch Bá trở thành trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia, uy vọng ở trong tộc sẽ gia tăng thật lớn, có thể dẫn dắt bộ lạc phát triển lớn mạnh.

- Địch Bồ, ngươi đi chơi đùa với Lục Ly đi!

Địch Hãn nhìn thoáng qua một thanh niên chừng hai mươi tuổi, Địch Bồ là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, ở trong thế hệ trẻ tuổi của bộ lạc coi như không tệ. Lục Ly không thể tu luyện huyền lực, ba người Địch Hổ lại bị hắn trọng thương? Đến thời khắc này Địch Hãn còn có chút không tin.

- Tốt!

Địch Bồ như một con khỉ linh hoạt, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên tường đất. Trong tay hắn cầm một thanh trường thương, cười lạnh nhìn Lục Ly nói:

- Tiểu dã chủng, ta đến chơi với ngươi.

Lục Ly nhìn thoáng qua Lục Linh, Lục Linh chống quải trượng lui về trong cửa, lạnh giọng nói:

- Ta nói dám bước vào sân, thì đừng trách chúng ta vô tình. Lục Ly, động thủ đi, dù sao chúng ta cũng không muốn ở lại bộ lạc này.

Nói xong Lục Linh lại đi vào phòng, không để ý tới tình huống bên ngoài. Lục Ly chậm rãi giơ chiến đao lên, trên người chiến ý tăng vọt.

Giờ khắc này nội tâm của hắn lại không chần chờ chút nào, nhìn tình huống hôm nay, không đánh bại mười mấy người này, thì bọn hắn không có cách nào rời khỏi bộ lạc rồi.

Phía sau là tỷ tỷ tay trói gà không chặt, Lục Ly không có đường lui, chỉ có tử chiến đến cùng.

- Hưu!

Địch Bồ nhìn thoáng qua Địch Hãn Địch Hỏa, thấy hai người gật đầu, hắn hét lớn một tiếng, thân thể nhảy lên thật cao, trong tay huyền lực lập loè, trường mâu huyễn hóa ra hai bóng mâu, đột nhiên đâm tới ngực Lục Ly.

Lục Ly không động, nhìn trường mâu đâm tới, hai chân chậm rãi ép xuống, giống như ngồi trên ngựa. Ánh mắt của hắn nheo lại, khóa chặt trường mâu phá không đâm đến, nội tâm âm thầm tính toán khoảng cách.

Hai trượng, một trượng, nửa trượng!

- Hưu!

Trường đao của Lục Ly bổ ra, đao quang sáng lên, như thiểm điện phá không, tốc độ nhanh đến rất nhiều người thấy không rõ.

- Ầm!

Một âm thanh trầm muộn vang lên, trường mâu của Địch Bồ bị đánh bay, một đao kia của Lục Ly bổ trúng mũi mâu. Lực lượng kinh khủng khiến Địch Bồ không cầm được trường mâu, thân thể bị nện bay ra ngoài.

- Hưu...

Hai chân Lục Ly đạp mặt đất một cái, thân thể như mãnh hổ phóng đi, chân dài quét qua, một cước đá Địch Bồ bay ra ngoài.

- Ầm ầm!

Địch Bồ nện lên tường đất, tường đất kia là bùn đắp, làm sao có thể thừa nhận được lực lượng nặng như thế? Tường đất ầm vang ngã xuống, nổi lên từng mảnh bụi đất.

Một chiêu bại trận!

Bên ngoài xôn xao, Địch Hỏa Địch Hãn Địch Thiên cũng hơi ngạc nhiên. Nơi xa, một ít lão giả lão bà tử trong tộc cũng bị kinh động, nhưng không có chạy tới. Ngược lại có mấy lão bà tử kêu gào, bảo đám người Địch Hỏa phải giáo huấn tỷ muội Lục Ly, trục xuất bọn hắn ra khỏi bộ lạc.

- Đúng là có chút năng lực, khó trách có thể tổn thương Địch Hổ!

Sắc mặt Địch Hãn âm trầm, bàn tay hơi động, hắn huy vũ trường đao trong tay, bảo người nâng Địch Bồ dậy, mình thì nhanh chân bức tới.

Khí thế trên người hắn mạnh hơn Địch Bồ rất nhiều, còn có một cỗ sát khí, trên tay hẳn nhiễm qua rất nhiều máu tươi.

Địch Hỏa Địch Hãn Địch Thiên là thợ săn tốt nhất trong thế hệ trẻ tuổi, tám chín tuổi bắt đầu săn giết dã thú, kinh nghiệm chiến đấu hơn xa đám người Địch Hổ.

- A?

Mới vừa vượt qua tường đất sụp đổ, Địch Hãn đang chuẩn bị động thủ, ánh mắt đột nhiên nhìn ra sau lưng Lục Ly, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Xa xa, đám người Địch Hỏa Địch Thiên cũng chấn kinh, hai người không hẹn mà cùng mắng lên:

- Quả nhiên là nữ nhân điên...

- Tỷ tỷ!

Lục Ly phát giác được không đúng, vội vàng nhìn lại phía sau, lại thấy trong phòng toát ra khói đặc cuồn cuộn, ẩn ẩn còn có ánh lửa, căn nhà lại phát hỏa.

- Chi chi...

Lục Linh đẩy cửa đi ra ngoài, một tay chống quải trượng, một tay kéo cái bao. Nàng không có nhìn ngôi nhà bốc cháy, lại nhàn nhạt nhìn Lục Ly nói:

- Đệ đệ, chúng ta sắp rời khỏi bộ lạc, phòng này đã không cần, nên đốt bỏ.

- Nữ nhân điên...

Mọi người thầm mắng, phóng hỏa đốt nhà mình coi như xong, lại còn thong dong bình tĩnh như thế? Quả quyết chặt đứt đường lui của mình như thế, nàng dám nói hôm nay các nàng có thể an toàn đi ra bộ lạc?
Chương 24 Cái giá bằng máu

Lục Ly nhìn nhà cũ bốc cháy, chiến ý trên người càng đậm đặc, lần này là thật không có đường lui, chỉ có tử chiến đến cùng.

Thế lửa không lớn, khói đặc lại ngút trời!

Gian phòng được đắp bằng đất, bên trong đồ gỗ không nhiều, chỉ có một ít giá sách và bàn, xà nhà gỗ, cửa gỗ, giường chiếu chăn bông... Tuyết mới vừa dừng lại không lâu, băng tuyết còn chưa tan hết, xem như nhà gỗ chỉ sợ cũng đốt không lên lửa lớn, nên khói đặc mới sẽ nồng đậm như thế.

Nhà của Lục Ly ở nơi hẻo lánh, phụ cận không có nhà ai, nên thế lửa sẽ càng không lan ra.

Bất quá bên này cháy, khói đen cuồn cuộn phóng lên trời, kinh động rất nhiều người trong bộ lạc. Nhìn thấy Địch Hỏa Địch Hãn… ở bên này, một ít phụ nữ và lão nhân đều không dám vây tới.

Rất rõ ràng, hôm nay hành động của đám người Địch Hỏa, đại đa số người trong bộ lạc đều cảm kích. Địch Bá trở thành trưởng lão Ngoại đường của Triệu gia, uy vọng ở trong tộc tăng nhiều, không ai sẽ bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đi đắc tội Địch Bá nhất mạch.

Đương nhiên...

Căn bản là không có người ưa tỷ đệ Lục Ly, có Lục thúc công để ý bọn hắn, nhưng giờ phút này còn nằm trên giường bệnh, muốn quản cũng không quản được.

Nhìn thấy tộc nhân bộ lạc ở xa xa, khóe miệng của Lục Ly lộ ra lãnh ý. Mặc dù tỷ đệ bọn họ ở bộ lạc này ra đời lớn lên, nhưng lại không có cảm giác xem nơi này là nhà, giờ khắc này tim của hắn triệt để lạnh xuống.

- Tỷ tỷ, tỷ đứng qua một bên, chờ đệ đánh bại đám người này, lại dẫn tỷ rời khỏi bộ lạc. Hôm nay ai dám cản chúng ta, ta phế hắn!

Phía sau thế lửa càng lúc càng lớn, chiếu rọi lên khuôn mặt của Lục Ly. Hắn chờ Lục Linh đi ra sân nhỏ, đứng ở một bên, thì chậm rãi đi ra phía ngoài, lần này hắn từng bước một đi về phía Địch Hãn.

- A?

Mười mấy người bên ngoài, bao quát Địch Hỏa Địch Thiên đều khẽ biến. Ở thời khắc này bọn hắn cảm giác được một tia khác biệt, khí thế của Lục Ly đang không ngừng kéo lên, tựa như một con dã thú thân hãm tuyệt cảnh, chuẩn bị liều chết phản kích.

- Giết...

Địch Hãn cảm thấy không thể cho Lục Ly đi tiếp, nếu không khí thế của đối phương không ngừng kéo lên, kéo dài như vậy, hắn sẽ bị Lục Ly đè đánh.

Hắn bạo rống, chân sau điểm một cái, thân thể bay lên, trường đao cũng không có huyễn hóa ra đao quang hoa lệ, mà cứ như vậy cắt tới.

- Cao thủ!

Người trong nghề vừa ra tay, liền biết có môn đạo. Địch Hãn không có thi triển huyền kỹ cao thâm, mà đơn giản vạch một cái, Lục Ly lại cảm giác ba phương hướng xung quanh đều bị trường đao khóa kín, ngoại trừ lui lại và ngạnh kháng, thì không có lựa chọn khác.

Đằng sau là nhà cũ bốc khói, Lục Ly không đường thối lui, hắn chỉ có lựa chọn ngạnh kháng. Hai chân hắn uốn lượn, hai tay nắm trường đao, trước kia hắn đối chiến luôn một tay cầm đao, có thể thấy được Địch Hãn cho hắn áp lực rất lớn.

- Hây!

Hắn lựa chọn chủ động xuất kích, trường đao nặng nề đánh xuống, thẳng đến trước mặt Địch Hãn. Đao của hắn vẫn nhanh trước sau như một, chỉ nháy mắt đã tiếp cận Địch Hãn, sắp bổ trúng đầu đối phương.

- Ha ha!

Địch Hãn cười lạnh, Lục Ly không có huyền lực, không cách nào tu luyện huyền kỹ, hắn lại có một loại huyền kỹ thân pháp và một loại huyền kỹ đao pháp.

Lục Ly chém tới, ở trong mắt hắn nhìn cực kỳ buồn cười, hắn có thể nhẹ nhõm né tránh công kích, sau đó dùng đao phản kích đối phương.

Hắn cũng làm như vậy!

Trường đao của hắn ép xuống, lướt qua một đường cong xinh đẹp, thân thể đảo ngược, lưỡi đao thẳng đến xương bánh chè của Lục Ly, nếu để hắn bổ trúng, chân của Lục Ly không phải chỉ gãy đơn giản như vậy...

- Tê...

Nơi xa có vài người không đành lòng nhìn thảm trạng kia, ánh mắt dời đi chỗ khác. Sắc mặt của Lục Linh lại lành lạnh, tựa hồ sắp bị cắt đứt chân không phải Lục Ly, mà là một người không liên hệ.

- Hây!

Trước bước ngoặt nguy hiểm, Lục Ly cũng không có bối rối, thậm chí không có đi nhìn cây đao kia. Hai tay hắn xoay chuyển, đao thế không giảm, lướt qua một đường cong tiếp tục chém xuống đầu của Địch Hãn.

Lấy mạng đổi mạng!

Đây chính là sách lược của Lục Ly, hắn muốn dùng một cái chân đổi cái mạng của Địch Hãn, chỉ nhìn Địch Hãn có gan này hay không.

Rất rõ ràng!

Địch Hãn không có gan, hắn cũng sẽ không ngu như vậy, dùng mạng của mình đi đổi một cái chân của Lục Ly. Hắn vội vàng biến chiêu, trường đao lật lên đón đỡ đao thế của Lục Ly, đao này quá nhanh, hắn đã không có cách nào tránh né.

Lục Ly đang ở giữa không trung, không cách nào mượn lực, chỉ cần ngăn cản một đao, trung môn chắc chắn sẽ mở rộng, khi đó hắn có mấy chục loại biện pháp kích thương Lục Ly.

- Keng keng...

Hỏa hoa sáng lên, thanh âm va chạm làm khí huyết của mọi người quay cuồng. Một đao này lực lượng mạnh mẽ, thân thể của Địch Hãn rung động kịch liệt, hai chân lún vào đất đá, ép ra hai cái dấu chân thật sâu.

- Không tốt!

Địch Hỏa thở nhẹ, mặt sắc của Địch Thiên ngưng trọng lên, hai người từ trong thần sắc của Địch Hãn đã nhận ra có cái gì không đúng.

- Hưu hưu hưu...

Trường đao của Lục Ly bị bắn ngược ra, nhưng hắn lại không ngừng nghỉ, người ở giữa không trung, trường đao liên tục đánh xuống, đao đao trí mạng thẳng đến cái ót của Địch Hãn, trong một hơi lại đánh xuống bốn năm đao, mỗi một đao đều mang theo lực lượng vạn cân.

- Keng keng keng!

Từng tiếng va chạm ngột ngạt vang lên, tia lửa văng khắp nơi, sắc mặt của Địch Hãn khổ không thể tả, có lẽ ngoại nhân nhìn không ra cái gì, nhưng hắn lại biết mình đón đỡ vất vả bao nhiêu.

Lục Ly không có huyền lực, nhưng khí lực không thua hắn, ít nhất có vạn cân cự lực.

Trọng yếu nhất là... đao của Lục Ly quá nhanh, một hơi có thể bổ ra bốn năm đao, hơn nữa mỗi một đao đều có vạn cân cự lực. Trong chớp mắt liền đánh xuống mười mấy đao, cảm giác như hắn vĩnh viễn sẽ không kiệt lực.

Đao quá nhanh, một đao tiếp lấy một đao, Địch Hãn căn bản không có cách nào phản kích, nếu hắn không đón đỡ, đầu sẽ bị chém nát. Hắn không muốn chết, chỉ có thể cắn răng ngăn cản Lục Ly công kích.
Chương 25 Tác Mệnh nỏ

Hắn sớm đã dùng hai tay nắm trường đao, nếu không khẳng định bị đánh bay. Mặc dù như thế, nhưng hổ khẩu đã bắt đầu chảy máu, hai tay chết lặng, hai chân không ngừng rung động, khí huyết toàn thân quay cuồng, yết hầu ngòn ngọt, nếu không phải hắn liều mạng đè ép, sợ là sớm đã phun ra...

- Keng keng keng!

Lục Ly đắc thế không tha người, sau khi thân thể hạ xuống lại nhảy lên thật cao, hai tay vung trường đao liên miên không dứt. Khí huyết của hắn cũng bị chấn động, nhưng hắn cố kìm nén, cắn răng tiếp tục đánh xuống. Hắn biết nếu lần này không thể thắng Địch Hãn, một khi hắn mất lực, sẽ bị Địch Hãn phản sát.

- Keng!

Sau khi Lục Ly bổ ra bảy tám đao, trường đao của Địch Hãn đứt gãy.

Mỗi lần Lục Ly đánh xuống đều bổ vào một vị trí, mặc dù trường đao của Địch Hãn là Huyền khí Nhân phẩm, nhưng cây đao của Lục Ly cũng là Huyền khí Nhân phẩm. Liên tục chém vào một điểm, trường đao của Địch Hãn như móng vuốt của Hồng Lân Ưng, không cách nào đỡ nổi.

- A?

Trường đao bị đánh gãy, trong môn của Địch Hãn mở ra, nhìn trường đao của Lục Ly tiếp tục bổ tới, hắn hoảng sợ kêu to. Nếu như Lục Ly không thu đao, đầu của hắn tuyệt đối sẽ bị đánh nát. Bên kia sắc mặt đám người Địch Hỏa đại biến, Địch Hỏa rống giận:

- Lục Ly, dừng tay!

Đao thế quá mạnh, Lục Ly muốn thu cũng không thu được, chỉ có ở lúc cuối cùng chếch đao đi, tận khả năng giảm chút lực đạo.

- Răng rắc!

Trường đao bổ trúng vai trái của Địch Hãn, thân đao nhập thể ba tấc, bả vai trái và cánh tay của Địch Hãn xém chút bị gọt xuống.

- A...

Địch Hãn đau nhức gào rống, thân thể lui hơn mười bước, ôm bả vai máu tươi đầm đìa gào thét. Trong mắt hắn đều là vẻ oán độc, đau đến thấu xương.

Hắn liếc nhìn Lục Linh ở sau lưng mình không xa, đôi mắt xoay chuyển, sắc mặt của Địch Hãn dữ tợn, thân thể lao về phía Lục Linh, không ngừng gào thét:

- Tiểu rác rưởi, ngươi dám đả thương ta, ta sẽ để tỷ tỷ của ngươi què thêm một chân nữa!

Lục Linh đứng ở nơi hẻo lánh, thần sắc lạnh nhạt, nhìn thấy Địch Hãn dữ tợn vọt tới, sắc mặt nàng không còn bình tĩnh nữa, mà xuất hiện vẻ hưng phấn.

Nàng cười nhạt, ở dưới ánh lửa chiếu rọi lộ ra cực kỳ yêu diễm, nàng nhàn nhạt nói:

- Đánh không lại đệ đệ ta, ngươi muốn đi khi dễ một nữ tử tay trói gà không chặt? Địch Hãn, ngươi giống như phụ thân và Đại bá của ngươi, không có chút tiền đồ. Bất quá... Ngươi xác định ta dễ khi dễ sao? Năm năm trước ta đã nói, bất kỳ người nào muốn khi dễ tỷ đệ chúng ta, đều phải trả giá thật lớn, cái giá bằng máu!

- Địch Hãn cẩn thận!

Địch Hỏa và Địch Thiên không hẹn mà cùng rống to, hai người không biết vì sao Lục Linh lại bình tĩnh như thế, không rõ Lục Linh có át chủ bài gì.

Nhưng hai người nhìn thấy vẻ đỏ bừng trên mặt Lục Linh, không hiểu sao nghĩ đến buổi chiều năm năm trước, Lục Linh cũng như thế, trong tâm hai người đều có một loại dự cảm xấu.

- Tỷ tỷ!

Lục Ly rống to, vội vàng lao về phía Lục Linh, chỉ là hắn cách khỏi Lục Linh khá xa, bên kia Địch Hãn đã tới gần Lục Linh rồi.

Theo Địch Hãn không ngừng rút ngắn khoảng cách, sắc mặt của Lục Linh càng hồng nhuận phơn phớt, giống như một con hồ ly yêu diễm, làm nội tâm của Địch Hãn có chút bồn chồn.

Tiếng rống của Địch Hỏa và Địch Thiên làm cho Địch Hãn có chút chần chờ. Nhưng Lục Linh đang ở trước mắt, Lục Ly lại tiếp cận, nếu không kích thương hoặc bắt Lục Linh, sợ là hắn sẽ bị Lục Ly ở trong cơn giận dữ chém giết.

- Nữ nhân điên, muốn hù dọa ai...

Địch Hãn rống lên, tiếp tục bắn ra, hắn còn chưa nói hết, đôi mắt đột nhiên co rụt, thân thể hoảng sợ lui nhanh.

Hắn nhìn thấy Lục Linh giơ lên một tay, trong tay áo bắn ra một điểm đen, tốc độ của điểm đen kia quá nhanh, nhanh chóng phóng đại ở trong mắt hắn. Hơn nữa trên điểm đen còn có u quang, không cần phải nói chính là đồ vật trí mạng!

- Ầm!

Hắn lui lại nhanh, cũng không bằng tốc độ của điểm đen kia, hắn muốn dùng chiến đao đón đỡ, lại phát hiện căn bản không kịp. Điểm đen chớp mắt chui vào mi tâm của hắn.

- Oanh!

Thân thể Địch Hãn không lùi nữa, đứng nguyên chỗ run rẩy vài cái, sau đó ngã xuống đất. Mi tâm của Địch Hãn có một mũi tên màu đen, nhập xương một nửa, phía trên u quang lóng lánh, Địch Hãn chết rồi.

- Tê...

Ngoại trừ âm thanh hít thở nhè nhẹ, khắp nơi hoàn toàn tĩnh mịch, nhìn Địch Hãn đã không còn khí tức, tròng mắt trợn to còn mang theo hoảng sợ, nhìn chỗ tên nỏ tràn ra máu đen, linh hồn của mọi người đều sợ hãi.

Lục Ly cũng như thế!

Hắn chém giết không ít dã thú, Huyền thú cũng giết một ít, nhưng chưa từng giết người, hơn nữa đây là ở trong bộ lạc. Lục Linh là một nữ tử ngay cả gà cũng chưa từng giết, hôm nay lại dám ở trước mặt mọi người giết người?

- Hãn ca!

Một thanh niên kịp phản ứng, gào thét chạy tới ôm Địch Hãn, sau đó lui ra xa, là muốn đi tìm cứu giúp.

- Đừng phí sức, Địch Hãn đã chết, trên tên nỏ có kịch độc, là độc của Âm Dương Thảo. Trúng Âm Dương Thảo, từ nay âm dương tương cách, câu nói này các ngươi chưa nghe nói qua sao?

Một thanh âm nhẹ nhàng, không mang theo chút tình cảm vang lên, Lục Linh mở miệng. Sắc mặt của nàng vẫn hồng nhuận phơn phớt, yêu diễm như hoa, đẹp đến nổi làm người không dám nhìn thẳng.

Giờ phút này rất nhiều người xác thực không dám nhìn nàng, có thể quả quyết giết người như thế, sau đó còn bình tĩnh như vậy, này còn là người sao? Nữ nhân này thật điên cuồng...

- A... ngươi cái nữ nhân điên này, dám giết Hãn ca của ta, ta xé ngươi!

Thanh niên ôm Địch Hãn nổi điên, như một con dã thú vọt về phía Lục Linh. Bên kia Lục Ly rốt cục kịp phản ứng, nhanh chóng tới gần Lục Linh.

Lục Linh chậm rãi giơ tay lên, trong tay lộ ra một cái nỏ màu đen, nàng lạnh lùng nhìn thanh niên kia nói:

- Cái nỏ này tên là Tác Mệnh Nỏ, ta tốn ba năm mới chế tác thành. Tốc độ tên nỏ kích xạ tương đương với một kích toàn lực của Thần Hải cảnh, phía trên bôi kịch độc, dám tới gần ta hai mét, cơ bản hẳn phải chết không nghi ngờ. Ngươi không tin... có thể thử xem!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom