• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long Đế Bất Diệt (5 Viewers)

  • Chương 246-250

Chương 246 Ra khỏi mê cung

Đinh Hằng bổ mười mấy đao, vô lực ngồi bệt xuống đất, Hứa Phương Phỉ và mấy vị tiểu thư lại khóc càng thương tâm, Bạch Hạ Sương cũng đỏ mắt lên, tựa ở bên người Bạch Thu Tuyết, thân thể khe khẽ run rẩy.

- Sương nhi đừng sợ!

Bạch Thu Tuyết cảm nhận được sợ hãi trong lòng Bạch Hạ Sương, vươn tay ôm lấy nàng an ủi nói:

- Lão tổ tông nói qua tỷ muội chúng ta là người có đại khí vận, làm sao có thể chết ở trong mộ Long Đế cỏn con này? Hắn nói tương lai chúng ta phải gả cho Nhân Hoàng, chúng ta sẽ không chết ở chỗ này.

Tròng mắt Bạch Hạ Sương khẽ sáng lên, sau đó lại cười khổ nói:

- Đại khí vận? Nhân Hoàng? Đừng nói Nhân Hoàng, lúc này nếu có người mang được chúng ta ra ngoài, dù có là Huyền Vũ Cảnh ta cũng gả.

- Ha ha...

Bạch Thu Tuyết lắc đầu cười khẽ, đang định nói mấy câu an ủi Bạch Hạ Sương. Nơi xa lại đột nhiên truyền đến một tiếng nói khàn khàn trầm thấp:

- Có người mang các ngươi ra ngoài, dù là Huyền Vũ Cảnh ngươi cũng gả? Thế nếu là Thần Hải Cảnh thì sao, ngươi có gả hay không?

Bá bá bá!

Tiếng nói vang lên quá mức đột ngột này lập tức dẫn lên mọi người chú ý, tròng mắt Bạch Thu Tuyết lần nữa sáng lên, nàng đứng bật dậy nói:

- Là Lục Ly!

- Chào Thu Tuyết tiểu thư!

Một đạo bóng người đi ra từ trong khúc rẽ, trên thân mặc áo bào xanh, tay ôm một con thú nhỏ màu trắng đáng yêu, đeo lên mặt nạ Quỷ Sát dữ tợn, trong mắt lại toàn là ý cười.

- Lục... Lục Ly!

Bạch Hạ Sương cũng đứng bật dậy, Lục Ly biến mất ba ngày nay lại đột nhiên xuất hiện, còn thần sắc nhẹ nhõm, trong mắt toàn là ý cười.

Mọi người cũng đứng dậy vây đi qua, Bạch Thu Tuyết tách ra chúng nhân đi tới, khẩn trương hỏi:

- Lục Ly, lời ngươi nói vừa rồi là thật?

- Đúng!

Lục Ly gỡ xuống mặt nạ, bỡn cợt nhìn về phía Bạch Hạ Sương, cười nói:

- Chỉ là không biết Sương tiểu thư nói có thật hay không?

- Ách...

Nét mặt Bạch Hạ Sương có chút hoảng loạn, nàng tự nhiên chỉ là tùy ý nói đùa, thân phận nàng đặt ở đây, làm sao có thể gả cho một tên Huyền Vũ Cảnh, càng đừng nói là gả cho cái tên đáng ghét như Lục Ly.

- Ha ha ha, ta đùa thôi, Sương tiểu thư đừng để ý.

Lục Ly thấy chúng nhân nhìn mình với ánh mắt nóng rực, liền cũng không trêu ngươi làm gì, trầm giọng nói:

- Chư vị nghỉ ngơi tốt chưa? Nếu đã nghỉ ngơi tốt, ta dẫn mọi người đi ra mê cung.

- Thật ư?

Chúng nhân nghẹn ngào thất thanh, rất nhiều tiểu thư nắm lấy tay hắn vui đến phát khóc. Thời khắc này chúng nhân đã không còn một tia phản cảm đối với Lục Ly, ngược lại đều cảm thấy thân thiết như là cứu thế tổ.

- Lục đảo chủ!

Bạch Thu Tuyết khom lưng vái chào một cái thật sâu, nghiêm mặt nói:

- Nếu ngươi có thể dẫn bọn ta đi ra, mỗi người nơi này đều thiếu ngươi một mạng.

- Đúng đúng đúng, nếu Lục Ly ngươi dẫn bọn ta đi ra, bọn ta đều thiếu nợ ngươi một mạng.

Đám người Bạch Cô liên thanh phụ họa, thần tình kích động vô cùng.

- Chư vị quá lời, chúng ta cùng nhau vào đây, tự nhiên cũng phải cùng nhau đi ra.

Lục Ly vung tay lên nói:

- Đi thôi, Tiểu Bạch!

Hí hí!!

Con thú nhỏ được Lục Ly ôm ở trong tay lập tức nhảy xuống, chạy như bay về phía tiền phương, vui sướng đi trước dẫn đường.

Sở dĩ Lục Ly có lòng tin như vậy, không phải hắn đã phá giải mê cung này, mà là Tiểu Bạch có thể tìm được đường ra.

Trên thực tế, hắn cũng lạc đường ở trong mê cùng, cuối cùng phải nhờ Tiểu Bạch tìm được hắn, đồng thời mang theo hắn nhẹ nhàng tìm được đám người Bạch Thu Tuyết. Lục Ly hỏi nó có thể tìm đến lối ra hay không, nó rất là kiêu ngạo khẽ gật đầu, con thú nhỏ này linh trí cực cao, Lục Ly vô cùng tín nhiệm.

Lục Ly không biết Tiểu Bạch làm sao phá giải được mê cung, nhưng nếu Tiểu Bạch có thể tìm tới hắn, lại có thể nhẹ nhàng mang theo hắn tìm tới Bạch Thu Tuyết, như vậy tìm đến lối ra nhất định không vấn đề.

Con thú nhỏ này rất thần kỳ, có thể điều khiển Huyền thú cấp thấp, ở trong Trúc Sơn cũng có thể nhẹ nhàng phát hiện cấm chế, ở Huyết Sát Đảo lại có thể mang theo hắn và người Liễu gia nhẹ nhàng tránh qua cấm chế, đủ để chứng minh ở một số phương diện nó có thiên phú rất mạnh.

Chúng nhân đi theo Tiểu Bạch qua bảy tám góc rẽ, đầu đều nhiễu ngất, Tiểu Bạch lại vẫn không dừng lại, song cũng chưa tìm được lối ra.

Đi ước chừng bốn năm canh giờ, rốt cục có người bắt đầu phàn nàn và hoài nghi, còn có tiểu thư nói muốn nghỉ ngơi. Bạch Thu Tuyết lạnh lùng quét mắt liếc các nàng một cái, cả đám lập tức câm miệng.

Tiếp tục đi tới, lần nữa đi bốn năm canh giờ, Lục Ly đều có chút hoa mắt, chẳng qua trong lòng hắn không hề có bất kỳ hoài nghi nào đối với Tiểu Bạch.

- Lục Ly, nghỉ ngơi lát được không? Cứ đi thế này biết đến bao giờ mới xong?

Bạch Hạ Sương mở miệng, nàng thân thể không mệt nhưng tinh thần lại rất mỏi mệt, mọi người ăn lương khô đều là vừa đi vừa ăn, căn bản chưa từng được nghỉ ngơi.

- Lại đi một lát!

Lục Ly thấy Tiểu Bạch không dừng lại liền quay đầu nói một câu, Bạch Thu Tuyết vung tay để mọi người tiếp tục đuổi theo.

Lần nữa bôn tẩu hai canh giờ, lần này ngay cả Bạch Thu Tuyết đều muốn ngừng lại nghỉ ngơi một lúc. Lục Ly thấy mọi người mỏi mệt dị thường, ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi, thế là hướng về phía Tiểu Bạch kêu:

- Tiểu Bạch, trước nghỉ một lát.

Hí hí!...

Tiểu Bạch quay đầu đáp một tiếng, sau đó tiếp tục chạy vội về phía trước, hơn nữa trong đôi mắt nhỏ toàn là vẻ hưng phấn. Lục Ly thấy nó như vậy, liền không nói gì tiếp tục đi theo, mặc kệ chúng nhân phía sau.

- Lại kiên trì một lúc.

Bạch Thu Tuyết đành chịu thở dài, những người còn lại không khỏi thầm mắng Lục Ly, rất nhiều người bắt đầu thì thầm chất vấn.

Phía trước xuất hiện một ngã rẽ, Tiểu Bạch càng thêm hưng phấn, quay đầu quát to rồi chạy về bên trái. Lục Ly không khỏi kích động, có vẻ đã sắp đến cửa ra.

Hắn vội chạy theo, đám người phía sau cũng mệt mỏi đuổi theo, đi chừng nửa dặm Tiểu Bạch đột nhiên ngừng lại, Lục Ly nhìn về phía trước, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Chương 247 Thiếu ngươi một mạng

Bởi vì phía trước không có đường, là ngõ cụt.

Chúng nhân từ phía sau chạy tới, nhìn thấy ngõ cụt, ai nấy đều ồn ào, tiếp đó là giận dữ. Liên tục bôn tẩu hơn mười canh giờ, không ngờ con thú kia lại dẫn mọi người tới ngõ cụt.

- Lục Ly, đây chính là lối ra mà ngươi nói?

- Lục Ly, ngươi đùa chúng ta phải không? Lối ra ở đâu? Đùa chúng ta như khỉ, vui lắm hả?

- Ta thấy hắn chính là cố ý, người này không mang ý tốt, ta phải dạy hắn một bài học, đánh gãy chân hắn.

- ....

Những lời sau đó càng lúc càng khó nghe, Lục Ly lại bịt tai không nghe, hắn nhìn bức tường kia một lát, thấy đôi mắt Tiểu Bạch sáng rực lên. Hắn đột nhiên quay đầu liếc nhìn Bạch Thu Tuyết, tròng mắt hai người đồng loạt sáng lên.

- Câm mồm!

Lục Ly quát lạnh một tiếng, giới chỉ trong tay sáng bừng, một thanh chiến kích cực lớn xuất hiện trong tay, hắn vận Huyền lực lấp lánh nhắm vào bức tường trước mặt đột nhiên bổ tới.

Oanh!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân, vách tường bị nện ra một lỗ thủng to tướng, sau đó ầm vang sụp đổ, một thông đạo hiện ra.

- Quả nhiên...

Bạch Thu Tuyết khe khẽ gật đầu, vừa rồi lúc nàng và Lục Ly liếc nhau, hai người đều chợt nghĩ thông. Nơi này khẳng định là lối ra, bởi vì mọi người đi lâu như vậy, lại chưa từng gặp được ngõ cụt. Tất cả con đường nếu nối liền, nơi đây lại xuất hiện ngõ cụt, rõ ràng là có vấn đề.

Hí hí!

Tiểu Bạch vui sướng chạy đi ra, Lục Ly theo sát ngay sau, Bạch Thu Tuyết cũng hưng phấn đuổi theo, những người còn lại giờ mới như chợt tỉnh ngộ, ai nấy đều hớn hở như điên cùng theo đi ra.

Đi về phía trước chừng nửa dặm, thông đạo rốt cục đã đến điểm cuối, trước mặt xuất hiện một cánh cửa, lúc thấy được cánh cửa, chúng nhân triệt để đại hỉ, một đám tiểu thư ôm lấy nhau, cực vui mà khóc.

- Tiểu Bạch, lợi hại!

Lục Ly giơ ngón tay cái tán thưởng Tiểu Bạch, lấy ra một ít Hỏa Ngọc Thạch ném cho nó, Tiểu Bạch vừa ăn vừa ngẩng cao đầu. Tựa như một đứa trẻ kiêu ngạo được người lớn khen ngợi, dương dương tự đắc.

- Đi!

Chúng nhân tâm tình kích đãng, cũng không nghỉ ngơi. Bạch Cô lao vút tới cánh cửa, đưa tay đẩy, cửa cứ thế mở ra, một cỗ khí tức tươi mát đập mặt, khiến tinh thần tất cả mọi người đều khẽ rung.

- Sơn cốc? Bên ngoài là một sơn cốc!

Bạch Cô nhìn mấy lần, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, thân hình chợt lóe xông thẳng ra ngoài, mọi người vội vàng đi theo, vừa lao ra ngoài cửa, ai nấy đều trợn mắt há mồm.

Bên ngoài là một sơn cốc xinh đẹp như vẽ, sơn thanh thủy tú, bên cạnh còn có một đầm nước lớn, thậm chí nơi xa có thể nhìn thấy rất nhiều thỏ con nai con...

Bị nhốt trong mộ Long Đế lâu như vậy, đột nhiên đi ra, lại thấy được sơn cốc bao la bát ngát. Mọi người vừa mừng rỡ, lại cũng vừa thất lạc.

Theo như bọn họ thấy, nếu đã gặp sơn cốc, vậy liền bằng với ra ngoài. Ra ngoài rồi tự nhiên là triệt để an toàn, nhưng bảo vật trong mộ Long Đế lại chỉ mới lấy được mấy món, tổng cộng năm kiện đều bị Lục Ly và Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương lấy đi, bọn hắn đi một chuyến uổng công, còn phải chịu tội.

Hưu!

Bạch Cô hướng tới nơi xa chạy vội mà đi, tính thử thăm dò tình huống chung quanh, Bạch Thu Tuyết để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ đợi kết quả thăm dò.

Không lâu sau Bạch Cô trở về, hắn trầm giọng nói:

- Sơn cốc này rất lớn, được bịt kín, rất an toàn. Bốn phía có rất nhiều cửa, chúng ta còn chưa triệt để ra ngoài, nơi này đoán chừng là nơi Long Đế bố trí cho chúng ta nghỉ ngơi.

- Nơi nghỉ ngơi?

Lần này mọi người lại vừa kinh hỉ vừa lo lắng. Rốt cục đã có thể nghỉ ngơi, còn có thể tiếp tục thăm dò bên trong mộ Long Đế, nhưng mê cung vừa rồi thiếu chút nhốt chết bọn họ, con đường tiếp theo phỏng chừng sẽ càng khó đi?

- Nghỉ ngơi!

Bạch Thu Tuyết vung tay lên nói:

- Bạch Vanh, các ngươi đi bắt một ít dã thú, nhóm lửa nướng thịt, các cô nương theo ta tới bên đầm nước.

Một đám tiểu thư sững sờ, sau đó lập tức tỉnh ra, dồn dập kêu hét chạy về phía đầm nước. Nơi này có đầm nước, bằng với có thể tắm rửa, nhiều ngày như vậy không được tắm rửa, cả người đều sắp thối tới nơi.

- Đi bắt dã thú!

Vanh công tử gọi đi mấy người, những người còn lại thì tìm kiếm cỏ dại vật liệu gỗ xung quanh để chuẩn bị nhóm lửa nướng thịt. Nhiều ngày như vậy chưa ăn qua đồ nóng chín, ai nấy đều muốn tắm rửa, ăn ngon, sau đó ngủ một giấc đã đời.

Đầm nước bên kia Bạch Thu Tuyết để người dùng vải vóc quây thành từng phòng tắm đơn giản, lưu lại một nhóm ở bên ngoài thủ hộ, thay phiên nhau tắm rửa.

- Ha ha ha

- Ha ha

Rất nhanh, nhóm nữ tử đầu tiên xuống nước, phát ra tiếng cười như chuông bạc, xen lẫn với đó là tiếng hắt nước, khiến đám công tử bên này nghe mà tròn mắt. Hận không thể xông tới bên kia, lặn xuống nước đi thưởng thức phong quang tuyệt diệu nơi đó.

Lục Ly ngồi dưới một thân cây nghỉ ngơi, Bạch Cô đi tới, chắp tay nói:

- Lục đảo chủ, Bạch Cô ta không thích nói nhảm, ta nợ ngươi một cái mạng.

Mấy tên công tử gần đó thấy cảnh này, nhìn nhau một lượt, sau đó đều tới chắp tay nói:

- Đa tạ Lục đảo chủ, ngày sau nhất định thâm tạ.

- Mọi người đừng khách khí.

Lục Ly khoát tay cười nói:

- Mọi người đều mệt mỏi cả rồi, trước nghỉ ngơi một lát đi.

Mấy người kia vốn là tâm không cam tình không nguyện, hàn huyên hai câu liền rời đi. Bạch Cô lại không đi, ngồi xuống bên người Lục Ly thấp giọng nói:

- Lục đảo chủ đừng để ý, công tử đại gia tộc đều tâm tính cao ngạo, trong lòng bọn họ thật ra rất cảm kích ngươi, chỉ là không hạ mình được thôi.

- Không sao cả!

Lục Ly nhún vai nói:

- Bọn hắn nhìn ta thế nào, nghĩ ta ra làm sao, ta đều không quan tâm. Nhân sinh vốn đã rất gian nan, nếu còn muốn đi để ý ánh mắt và suy nghĩ người khác, vậy chẳng phải sống càng khó. Làm người quan trọng nhất là không thẹn với lương tâm, những thứ còn lại... không sao hết.

Lục Ly nói xong liền nhắm mắt tựa lên cây nghỉ ngơi, Bạch Cô nhìn hắn một cái thật sâu, thần tình trong mắt khẽ biến. Trước kia chỉ là có chút cảm kích, giờ đây lại nhiều thêm một tia khâm phục.
Chương 248 Sao ngươi không lên trời luôn đi?

Đám tiểu thư vui đùa trong nước suốt một canh giờ, khiến rất nhiều công tử trong lòng như bị mèo gãi, ngứa ngáy không thôi.

Bên này Vanh công tử và một đám người chính đang nhóm lửa nướng thịt, lại luống cuống tay chân hơn nửa canh giờ mà vẫn chẳng đâu vào đâu. Nướng nguyên một con hươu thành nửa sống nửa chín, ngoài khét trong sống, căn bản không thể ăn.

Một đám công tử sống an nhàn sung sướng quen rồi, đừng nói nướng thịt, sợ là nấu cơm đều không biết? Đám người Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết trở về, vốn tưởng rằng có thể ăn một bữa no say, nhìn thấy bọn Vanh công tử mình đầy bụi đất, lại nhìn con hươu cháy đen kia, ai nấy đều bĩu môi khinh thường.

Bạch Thu Tuyết liếc nhìn Lục Ly, phát hiện hắn đã ngủ, khẽ nhíu mày. Bạch Hạ Sương cũng đưa mắt nhìn theo, trong mắt quang sóng lưu chuyển, nhanh chân đi tới, đá Lục Ly một cước nói:

- Lục Ly, dậy.

Lục Ly mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy tiểu mỹ nữ trước mặt, đầu ướt sũng, vừa mới tắm rửa xong, sắc mặt đỏ bừng mê người, cánh mũi xinh xắn thanh tú dị thường, trong mắt lấp lánh ba quang, xinh đẹp không bút nào tả xiết, nhất thời nhìn đến ngây dại.

- Đứa ngốc!

Bạch Hạ Sương trừng mắt nhìn hắn, lần nữa đá một cước, nói:

- Đi lên, ngươi biết nướng thịt không?

Lục Ly nghe ra là giọng Bạch Hạ Sương, tròng mắt tỉnh táo hẳn, liếc mắt nhìn qua, sau đó xoay người sang chỗ khác tiếp tục vùi đầu ngủ say, miệng nói:

- Không biết, chẳng phải ngươi lợi hại lắm ư? Sao không tự nướng đi.

- Ngươi

Bạch Hạ Sương giậm chân một cái, nổi giận đùng đùng quay đầu đi về. Nàng cắn răng cầm lên một con thỏ, định tự tay nướng, lại phát hiện không biết bắt đầu từ đâu, thậm chí con thỏ này còn chưa được cạo lông… Nàng nghĩ nghĩ một lát liền trực tiếp ném vào trong đống lửa.

- Ha ha.

Bạch Thu Tuyết đi tới chỗ Lục Ly, cúi người thi lễ nói:

- Lục đảo chủ, Sương nhi không hiểu chuyện, ngươi đừng chê trách. Cái kia... mọi người đã ăn lương khô mấy ngày, bụng đều kháng nghị. Còn mong Lục đảo chủ đại nhân đại lượng, giúp chúng ta một tay.

Lục Ly biết nướng thịt, điều này Bạch Thu Tuyết vững tin không nghi ngờ, bởi vì nàng đã từng xem qua tư liệu Lục Ly, khi còn bé Lục Ly thường xuyên lên núi một mình, năng lực sinh tồn dã ngoại cực mạnh.

Lục Ly khép mắt một lát, khôi phục chút tinh thần, thái độ Bạch Thu Tuyết tốt như vậy, hắn cũng không tiện đưa tay đánh mặt người cười, thế là bèn đứng dậy nói:

- Thu Tuyết tiểu thư tới giúp ta một tay đi.

Bạch Thu Tuyết khẽ giật mình, sau đó liền cười gật đầu đi theo sau lưng Lục Ly, Lục Ly bước đến khoát tay nói:

- Tránh sang một bên hết đi, có Thu Tuyết tiểu thư trợ thủ là được rồi.

Một đám người hai mặt nhìn nhau, Lục Ly lại dám để Bạch Thu Tuyết trợ thủ

Thấy Bạch Thu Tuyết khôn khéo đứng ở một bên, ánh mắt đám công tử không giấu được vẻ đố kị, khăng khăng chuyện nướng thịt này bọn hắn làm không được, chỉ đành phải thối lui sang một bên.

Lục Ly nhấc lên con hươu kia, trực tiếp đi tới đầm nước, Bạch Thu Tuyết khôn khéo đi theo, đến bên đầm nước, Lục Ly đưa tay nói:

- Cho ta một thanh đao nhỏ hoặc dao găm.

Giới chỉ trong tay Bạch Thu Tuyết sáng lên, lấy ra một chiếc dao găm, Lục Ly tiếp lấy dao găm, thử xem mức độ sắc bén một cái. Sau đó trực tiếp đâm vào trong da hươu, cũng không biết hắn làm thế nào, bên này đâm một đao bên kia đâm một đao, sau đó dùng sức kéo một cái, nhẹ nhàng lóc ra da hươu.

Tiếp sau Lục Ly lại móc nội tạng ra, lúc này mới dùng một đoạn gỗ sắc nhọn đâm vào thân hươu, xách trở về.

Lục Ly làm hai cái giá đỡ, gác hươu lên, hắn để Bạch Thu Tuyết hỗ trợ xoay tròn thân hươu, dùng lửa nhỏ nướng từ từ. Chính hắn thì lấy ra một ít bình bình lọ lọ từ trong Không Gian Giới Chỉ, không ngờ trên người hắn lại có cả mấy thứ như dầu mắm muối ớt....

Bạch Hạ Sương hiếu kì đi tới, đám tiểu thư còn lại cũng vây quanh, Lục Ly không nhìn các nàng, thỉnh thoảng lại sai Bạch Thu Tuyết thêm củi, để nàng hạ thấp giá gỗ, nâng giá gỗ lên...vân vân… Chính hắn thì bôi dầu vừng, xát muối, rải các loại bột phấn kỳ quái lên thịt hươu.

- Thơm quá...

Qua gần nửa canh giờ, từng đạo hương thơm nhàn nhạt truyền ra trên thịt hươu, thịt hươu cũng dần trở nên vàng óng, ứa ra dầu, khiến đám người Bạch Hạ Sương nhìn mà chảy cả nước miếng.

- Nhà quê, không phải là biết nướng thịt thôi sao? Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn kìa...

- Phải đấy, biết chút chuyện hạ nhân hay làm mà cứ vênh mặt hò hét, hắn lợi hại như vậy, sao không lên trời luôn đi?

- Đứa nhà quê này, không ngờ lại dám để Thu Tuyết tiểu thư trợ thủ?

- ...

Nơi xa đám công tử tụ lại một chỗ thầm thà thầm thì, trong mắt toàn là đố kỵ và phẫn hận. Lục Ly bị một đám tiểu thư vây quanh, thỉnh thoảng còn gào lên với Bạch Thu Tuyết, cảnh này khiến bọn hắn nhìn rất gai mắt.

Chỉ là bọn hắn không có tay nghề như thế, cũng không có mặt mũi nào gom lại đó, chỉ biết đứng bên này giương mắt nhìn, thì thầm mắng chửi.

- Được rồi, có thể ăn!

Lại qua nửa nén hương, Lục Ly dùng đao cắt một miếng thịt, sau đó lấy thẻ trúc xuyên qua đưa cho Bạch Thu Tuyết, mỉm cười nói:

- Nếm thử thịt hươu chính ngươi nướng đi.

Tròng mắt Bạch Thu Tuyết khẽ lóe sáng, trên mặt toàn là ý cười, tiếp lấy nhẹ nhàng khẽ cắn, lập tức cảm giác như được ăn mỹ vị ngon nhất thế gian. Nàng nhắm mắt lại, tử tế thưởng thức, nét mặt tràn đầy say mê...

- Lục Ly, ta cũng muốn ăn!

Bạch Hạ Sương vừa thấy vậy vội vàng kêu lên, nàng đã ở bên cạnh nhìn vào rất lâu, sớm đã chảy đầy nước miếng.

Lục Ly nhàn nhạt liếc nàng một cái, thấy bộ dạng trông mong của nàng, nhìn chẳng khác gì dáng vẻ chờ được cho ăn của Tiểu Bạch, không khỏi cười thành tiếng, cắt một miếng đưa qua. Bạch Hạ Sương cắn lấy, lập tức khen không dứt miệng, lông mày giãn ra, mắt cười tít cả lại, tựa như một đứa trẻ ngây thơ.

Đám tiểu thư bên cạnh cũng muốn ăn, lại có chút dè dặt không hạ mình được, Lục Ly lắc đầu cười khổ cắt cho mỗi người một miếng, sau đó cũng cắt cho chính mình một miếng, bắt đầu cắm cúi ăn, lại không có ý gọi đám công tử xa xa tới ăn cùng!
Chương 249 Dựa vào cái gì

Mấy tên công tử ở kia tròn mắt đứng nhìn.

Bọn họ không phải không ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, cũng không phải không nhìn thấy bộ dạng ăn uống say mê của mấy người Bạch Thu Tuyết. Nhưng thịt là do Lục Ly nướng, nếu Lục Ly không gọi bọn hắn, chẳng lẽ cứ thế dày mặt đi qua tìm ăn?

Mấy ngày qua đều ăn lương khô, dạ dày mọi người sớm đã không được bình thường, lúc này cũng dị thường hoài niệm hương vị đồ ăn nóng hổi. Nhưng lại không ai dày mặt cứ thế đi qua, bọn hắn xuất thân hào môn, trong xương tủy đều là ngạo khí.

- Ăn ngon, tay nghề Lục Ly ngươi được lắm!

Bạch Thu Tuyết ăn xong miếng thịt, nhịn không được tán dương, tính cách nàng một mực rất trầm ổn, lúc này lại nhịn không được, đưa tay nói:

- Ta muốn ăn thêm một chút.

Lục Ly mỉm cười lại cắt cho nàng một miếng, bên kia Bạch Hạ Sương cũng đã ăn xong, than thở nói:

- Lục Ly, lại cho ta một miếng. Thịt ngươi nướng còn ngon hơn cả đầu bếp Bạch gia chúng ta, sau này ngươi đừng làm đảo chủ, cứ tới Bạch Đế Sơn làm đầu bếp cho nhà chúng ta.

Lục Ly nhịn không được cười lên, cảm quan với Bạch Hạ Sương cũng không còn khó chịu như trước, đây chỉ là đứa trẻ bị chiều hư, bản tính ngược lại không xấu.

- Lục công tử, có thể cho ta một miếng không?

Hứa Phương Phỉ vẫn chưa thỏa mãn, mong đợi nhìn Lục Ly.

Đám công tử bên kia hai mắt trợn tròn, con hươu lớn như vậy, mắt thấy đã ăn gần nửa, nếu bọn hắn còn không tới tham gia, trễ chút phỏng chừng đến xương cũng không thừa.

Khục...

Bạch Cô khẽ ho khan một tiếng, Bạch Thu Tuyết giật mình quay đầu nhìn lại, đám công tử lập tức ngoảnh đầu đi, giả bộ như đang thưởng thức phong cảnh.

Xì…

Bạch Thu Tuyết cười một tiếng, cười tủm tỉm nhìn Lục Ly nói:

- Lục Ly, chia cho bọn hắn một chút được không?

Lục Ly nhìn đôi mắt Bạch Thu Tuyết đã cười thành vầng trăng khuyết, nhịn không được mềm lòng, khẽ gật đầu, Bạch Thu Tuyết ngoắc nói:

- Chư vị công tử cũng tới nếm thử đi, tay nghề Lục Ly tuyệt lắm.

- Thật không? Để ta nếm thử xem.

Bạch Cô cười tủm tỉm đi tới, đám công tử còn lại vừa thấy vậy, lập tức không cố được dè dặt, vây đi qua thuần thục phân sạch số thịt hươu còn lại.

- Tàm tạm... cũng ăn được!

Một tên công tử ăn đến độ miệng đầy là dầu, miệng lại vẫn khinh thường nói.

Lục Ly mắt lạnh nhìn sang, tên công tử kia lập tức bưng lấy thịt chạy ra nơi xa, tựa hồ sợ bị Lục Ly đoạt đi vậy...

Ăn lửng dạ, đám người Bạch Cô lần nữa thăm dò sơn cốc một phen, sau khi xác định không có nguy hiểm, cả bọn mới tìm tới một nơi trống trải, trước ngủ một giấc nghỉ ngơi.

Một đám tiểu thư tiến vào rừng cây nhỏ, lấy vải vóc làm đệm, còn dùng băng gạc quây lại, làm thành một trướng bồng giản dị.

Riêng đám công tử ca thì lại rất đơn giản, tìm một ít cỏ dại và lá cây làm đệm, cứ thế ào ào ngủ say.

Lục Ly tới bên rìa sơn cốc, dùng Kình Thiên Kích mới đặt làm gần đây chặt một ít đại thụ, lại từ trong Không Gian Giới Chỉ cầm ra ít dây thừng, sau đó giày vò một phen, bận rộn tầm nửa canh giờ kiến tạo một căn nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ rất đơn sơ, bên trong chỉ có một chiếc giường, nhưng so với chỗ đi ngủ của những người còn lại thì tốt hơn nhiều.

Lục Ly tiêu tốn thời gian đi dựng căn nhà gỗ này không hoàn toàn chỉ là vì đi ngủ thoải mái, mà còn vì... kín đáo.

Ở bên trong nhà gỗ, hắn lấy ra hai kiện bảo vật được đến khi trước, trước đây hắn không rảnh rỗi để xem, lúc này đã triệt để an toàn, tự nhiên phải cầm ra giám thưởng một phen.

Hắn cầm lấy Không Gian Giới Chỉ, trực tiếp luyện hóa, kết quả lại khiến hắn thất vọng. Không Gian Giới Chỉ đúng thật là Không Gian Giới Chỉ, chỉ là bên trong lại không có thứ gì, hoàn toàn là một chiếc Không Gian Giới Chỉ rỗng tuếch.

Chẳng qua ngẫm lại thì cũng bình thường, bảo vật xuất hiện đầu tiên đương nhiên sẽ không quá tốt, một chiếc Không Gian giới cũng đáng ngàn vạn Huyền Tinh, thế đã tính là rất không sai.

Lục Ly lại lấy cuốn sổ ra lật xem, quét mắt nhìn mấy lượt liền nhíu mày, bởi vì kiểu chữ này không phải kiểu chữ thường dùng, mà là kiểu chữ triện. Kiểu chữ tương tự như chữ trên tổ bia Thanh Loan Tộc ở tiểu thế giới, Lục Ly căn bản đọc không hiểu.

- Quay đầu để Thiên Đà Tử đọc xem sao.

Lục Ly nhìn mấy lần rồi thu lại, hắn ngồi một lát, sau đó ngã trên giường ào ào ngủ say.

Phanh phanh phanh!

Vừa mới ngủ một lát, Lục Ly cảm giác nhà gỗ bị người đạp mấy cước, tròng mắt đột nhiên mở ra, âm thầm vận chuyển Huyền lực, ánh mắt lấp lánh nhìn ra bên ngoài.

Nhà gỗ không cao, cửa cũng rất thấp, Lục Ly chỉ thấy bên ngoài có một nữ tử váy hoa quần trắng, lại không nhìn thấy đầu.

Hắn cúi người đi ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia, không chút nghĩ ngợi hỏi:

- Sương tiểu thư, ngươi không đi ngủ, tới đá cửa phòng ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn ngủ chung với ta?

- Phi!

Người tới quả nhiên là Bạch Hạ Sương, đương nhiên nếu là Bạch Thu Tuyết chắc chắn sẽ không thô lỗ đá nhà gỗ. Nàng đỏ mặt lườm hắn một cái, trừng mắt nói:

- Lục Ly, ngươi dám khinh nhờn bản tiểu thư? Có tin ta cắt lưỡi ngươi không?

Lục Ly đang ngủ ngon lành, không rảnh để bậy bạ với Bạch Hạ Sương, hắn khoát tay nói:

- Có việc gì thì nói nhanh lên, ta còn đi ngủ.

- Hừ hừ!

Bạch Hạ Sương hừ hừ hai tiếng, có chút khó chịu nói:

- Tỷ tỷ ta nói nền đất nhấp nhô, còn có con kiến, ngủ được không thoải mái, thế nên muốn mượn nhà gỗ của ngươi ngủ một tối. Lục Ly, ngươi thân là nam nhân đại lão gia, ngủ bên ngoài một đêm thì đã sao.

- Tỷ tỷ ngươi?

Lục Ly trừng mắt nhìn nàng, Bạch Thu Tuyết há lại đưa ra yêu cầu vô lý thế này. Mượn, thế này mà là mượn? Phải là cướp trắng mới đúng.

Lục Ly không nể mặt Bạch Hạ Sương, trực tiếp nói thẳng:

- Để Thu Tuyết tiểu thư tới đây, nếu nàng nói muốn mượn, ta liền cho các ngươi mượn, ta và ngươi không quen.

Nói xong Lục Ly chui lại vào trong nhà gỗ, Bạch Hạ Sương hung hăng trừng Lục Ly một cái, trong mắt bốc lên hơi nước, chạy thẳng về lại trong rừng cây.

Lục Ly mặc kệ nàng, hắn không phải nô bộc Bạch gia, dựa vào cái gì mà phải tặng không cho Bạch Hạ Sương?
Chương 250 Vũ Linh Hư

Nếu thái độ tốt chút còn dễ nói, đằng này... Bạch Hạ Sương có cầu ở hắn, còn làm bộ như thể cho ngươi mặt mũi lớn bằng trời, Lục Ly không rảnh để hầu nàng.

Huống hồ chính bản thân Lục Ly đều buồn ngủ ríu cả mắt, hơi đâu mà đi quản nàng. Thế là cái gì đều mặc kệ, nhắm mắt lại nằm ngáy o o.

Ngủ một giấc sáu bảy canh giờ, Lục Ly mở mắt ra, cảm giác thần thanh khí sảng. Hắn đi ra bên ngoài, duỗi lưng đánh giá chung quanh một phen, phát hiện bên trái có mấy tên công tử chính đang kiến tạo nhà gỗ.

Chẳng qua...

Đám công tử kia trước giờ chưa từng làm qua chuyện thế này, căn bản không hiểu khiếu môn trong đó, hơn nữa bọn hắn còn không có dây thừng, chỉ tìm được một ít dây mây, thế là dựng nhà mà nhìn cứ giống như đắp tượng.

Bạch Hạ Sương đứng ngay bên cạnh, ngoài ra còn có mấy vị tiểu thư, Bạch Hạ Sương vung tay chỉ trỏ, hô hào chỉ huy đám công tử. Nàng thấy Lục Ly tỉnh dậy, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó ngạo nghễ nhìn sang nhà gỗ vừa thành hình, tựa hồ đang im ắng nói cho Lục Ly, không có hắn các nàng cũng vẫn có thể dựng được nhà gỗ.

Lục Ly nhìn mấy lần, cười cười không nói gì, quay đầu gọi Tiểu Bạch một tiếng, một người một thú tiến về phía đầm nước.

Đến bên đầm nước, Lục Ly thấy không có ai, trực tiếp cởi quần áo ra, chỉ mặc quần lót vọt vào trong đầm, Tiểu Bạch thì sớm đã hí hửng xông vào trong nước từ lâu.

Đã lâu không tắm rửa, Lục Ly cảm thấy khắp người đều khó chịu. Đầm nước này là nước chảy, phía đông nam có một con suối không ngừng đổ nước vào, thế nên không sợ bị bẩn.

Tắm rửa xong xuôi, Lục Ly tung người bay vọt lên, đi vào trong rừng cây nhỏ đổi một thân áo bào sạch sẽ, lúc này mới thản nhiên đi ra, tiến lại chỗ đám người nơi xa.

Bạch Thu Tuyết chính ở đằng kia, còn cả đám người Bạch Cô, nhìn thấy Lục Ly đi tới, Bạch Thu Tuyết khẽ mỉm cười gật đầu, mấy người Bạch Cô cũng lên tiếng chào hỏi.

Lục Ly đi qua, hỏi:

- Thu Tuyết tiểu thư, chúng ta khi nào thì đi?

Nói đến đây, Bạch Thu Tuyết khẽ nhíu mày, mấy người Bạch Cô cũng thở dài, một người giải thích nói:

- Sợ là thời gian ngắn không đi được, chúng ta đều không cách nào phá mở cấm chế trên những cửa kia, đến giờ vẫn không tìm được bất cứ lối ra hay cơ quan gì.

- Cửa mở không được? Tìm không thấy lối ra hay cơ quan?

Lục Ly đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, liếc về phía vách đá dựng đứng bốn phía, nghĩ nghĩ rồi hỏi:

- Không thể dùng Huyền khí cắm vào trên vách đá, leo đi lên xem thử?

Bạch Thu Tuyết lắc đầu nói:

- Trên vách đá đều có cấm chế không cách nào phá hoại, Lục Ly, ngươi cũng đừng vội. Nơi này động vật nhỏ rất nhiều, cá trong đầm nước cũng không ít, đủ cho chúng ta ăn hơn nửa năm. Sơn cốc không khả năng không có đường ra, chúng ta cứ chầm chậm tìm là được.

Lục Ly khẽ gật đầu, Long Đế không khả năng bố trí ra một ngõ cụt, chỉ cần không chết đói, nhiều người như vậy rồi cũng sẽ phát hiện lối ra thôi.

Chi chi

Ngay lúc bên này đang nói chuyện, phía đông nam một cánh cửa đột ngột mở ra, từng bóng người tóe bắn ra từ bên trong. Nhất thời đám người Lục Ly như lâm đại địch, Bạch Cô quét mắt nhìn mấy lần, trầm tĩnh lại nói:

- Là Tử Liên Nhi, nhóm của Thiên Vũ Quốc.

- Thiên Vũ Quốc?

Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, lập tức lấy ra mặt nạ Quỷ Sát đeo vào, sau đó hạ giọng nói:

- Chư vị, trong nhóm Thiên Vũ Quốc có cừu gia của ta, làm phiền chư vị sau này đừng gọi ta Lục Ly, cứ gọi Lục đảo chủ là được.

Bạch Thu Tuyết nhìn về nơi xa một cái, không cho là đúng nói:

- Lục Ly, có chúng ta ở đây, ngươi sợ cái gì? Nếu bọn hắn dám làm loạn, vậy cũng phải hỏi xem chúng ta có đồng ý hay không.

Bạch Cô gật đầu nói:

- Thiên Vũ Quốc cũng chỉ có mười mấy tên Hồn Đàm Cảnh, nếu bọn hắn làm loạn, vậy liền đánh một trận thôi.

Lục Ly chắp tay cảm ơn với Bạch Thu Tuyết Bạch Cô, mặt nạ lại vẫn không tháo xuống, an toàn số một, đê điều chút vẫn hơn.

Bên kia, sau khi đám người vọt ra, cánh cửa lớn ầm ầm đóng lại, Tử Liên Nhi nhìn thấy người Thiên Đảo Hồ, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hơn hai mươi người đồng loạt lao đến.

- Tỷ tỷ!

Bạch Hạ Sương và người ở bốn phía vội tụ lại quanh Bạch Thu Tuyết, đề phòng phát sinh xung đột. Bạch Thu Tuyết lại lặng lẽ đứng đó, sắc mặt bình thản tựa như mặt nước trong đầm.

Rất nhanh Tử Liên Nhi liền dẫn người đi tới, đám người Lục Ly nhìn một cái, không hẹn mà cùng hiện lên ý cười.

Bọn Tử Liên Nhi chắc là cũng chịu không ít tội trong mê cung, thần thái ai nấy đều mỏi mệt, xanh xao vàng vọt, quần áo tóc tai rối bời, rất nhiều người thậm chí còn ngáp ngắn ngáp dài.

Tử Liên Nhi còn đỡ, nàng miễn cưỡng đề thần, cúi người hành lễ với Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, miệng nói:

- Tử Liên Nhi gặp qua Thu Tuyết Hạ Sương tỷ tỷ, gặp qua chư vị công tử.

Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu, đáp lễ nói:

- Chào Liên nhi muội muội, xem ra các ngươi cũng chịu không ít khổ, chẳng qua có thể đi ra mê cung đã tính là vạn hạnh, muội muội trước dẫn người đi nghỉ ngơi một phen rồi nói.

Tử Liên Nhi dẫn người rời đi, tiến đến chỗ đầm nước. Bạch Cô đợi các nàng đi rồi, khóe miệng chớp qua một tia trào phúng, thấp giọng ghé đến bên tai Lục Ly nói:

- Hai tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, trừ Tử Liên Nhi thì chỉ có Vũ Linh Hư, Hồn Đàm Cảnh sơ kỳ cũng chỉ có mười hai tên, nếu thật sự khai chiến, bọn hắn không phải đối thủ của chúng ta.

- Vũ Linh Hư?

Lục Ly khẽ híp mắt lại, nhẹ giọng nói:

- Quả nhiên người Vũ gia cũng đến.

Sơn cốc rất lớn, phương viên phải đến bảy tám dặm, bốn phía đều là vách đá bóng loáng như gương, bầu trời vĩnh viễn một màu trắng sáng, rõ ràng là có cấm chế.

Bên trong các loại động vật cũng nhiều, đầm nước rất lớn, cá tôm cũng phong phú, nếu chỉ mỗi đám người Lục Ly, hẳn có thể ăn được hơn nửa năm mà không lo chết đói.

Nhưng đám người Tử Liên Nhi vừa tới, thực phẩm liền phải phân ra một nửa. Nếu hai nhóm còn lại cũng đến chỗ này, thức ăn sẽ trở nên rất khan hiếm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom