-
Chương 251-255
Chương 251 Dựng ổ chó cho ngươi
Bởi thế Bạch Thu Tuyết lập tức hạ lệnh để Bạch Cô dẫn theo đại bộ phận chúng nhân tới quanh bốn phía tìm kiếm cơ quan và lối ra.
Bạch Thu Tuyết thì dẫn các vị tiểu thư làm trợ thủ cho Lục Ly, chuẩn bị nướng thịt ăn, đồng thời tồn trữ một ít, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Không Gian Giới Chỉ có thể cất giữ đồ ăn, ném thịt nướng vào trong có thể bảo trì một tháng không nát, tuy hương vị chưa hẳn sẽ quá tốt, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là chết đói.
Lục Ly bắt được tám con nai con, nhóm lên tám đống lửa, chuẩn bị cùng lúc khởi công. Bạch Thu Tuyết dẫn mấy vị tiểu thư đi theo bên cạnh hỗ trợ, Bạch Hạ Sương thì vẫn còn đang mải mê với nhà gỗ của nàng.
Oanh!
Bên kia lần nữa truyền đến tiếng ầm vang, Lục Ly liếc mắt nhìn qua, nhịn không được cười ra tiếng, đây đã là lần thứ ba Bạch Hạ Sương làm sập nhà gỗ, thế nhưng vẫn cứ kiên quyết không từ bỏ.
Dựng nhà gỗ đâu phải chỉ đơn giản dùng dây thừng cột lên là được, cần phải một ít kỹ xảo nhất định. Thăng bằng cơ bản nhất còn không làm được, người đụng chạm một cái liền sẽ sụp đổ. Hơn nữa giữa gỗ với gỗ không có rãnh lõm, không có mộc cái chốt khảm vào, căn bản không phải thành là chỉnh thể, dựng lên lung tung không ngã mới là lạ?
- Tú Linh, lại gọi Sương nhi quay đây bồi lễ xin lỗi Lục đảo chủ, không có Lục đảo chủ, nàng có mày mò mấy tháng cũng không dựng được nhà gỗ đâu.
Bạch Thu Tuyết sai một vị tiểu thư đi gọi Bạch Hạ Sương tới, sau đó quay đầu khẽ cười nói với Lục Ly:
- Lục đảo chủ, gia muội không hiểu chuyện, đã để ngươi chê cười.
Bạch Thu Tuyết đã lên tiếng, Lục Ly tự nhiên không thể đứng nhìn chuyện cười, bèn gật đầu nói:
- Lát nữa ta giúp các ngươi dựng một căn nhà gỗ, ngủ trên đất đúng là có chút không thoải mái.
Ánh mắt đám người Hứa Phương Phỉ ở bên cạnh sáng rực lên, dồn dập khẩn cầu Lục Ly cũng giúp các nàng dựng một căn. Nguyên một đám đại tiểu thư trú đóng nơi dã ngoại hoang vu đã khiến các nàng ngượng ngùng mất mặt, hơn nữa trên đất còn có kiến, côn trùng, bò sát, rất nhiều người không cách nào ngủ ngon giấc.
- Được rồi, được rồi!
Lục Ly dở khóc dở cười, liên tục gật đầu, tiếp tục nhổ lông làm sạch nội tạng nai con. Đợi tám con nai đều được làm xong, Lục Ly mới dẫn chúng nhân quay về bắt đầu nướng thịt.
Trên tám đống lửa nhấc lên giá đỡ, tám con hươu bắt đầu được nướng, các vị tiểu thư khá là hưng phấn, cảm thấy chơi rất vui. Bạch Hạ Sương trở về, nhưng không xin lỗi Lục Ly, thậm chí cũng không nhìn Lục Ly lấy một lần, cứ thế đứng đó xụ mặt giận dỗi.
- Cùng là song bào thai, sao lại chênh lệch lớn thế này?
Lục Ly nhìn mà khe khẽ lắc đầu, mải miết đi tới đi lui giữa tám đống lửa, xoa dầu vừng, rải muối và hương liệu cho từng xiên thịt hươu.
Những thứ này hắn sớm mang theo trên người, từ nhỏ thường xuyên lên núi, tự nhiên không thể bạc đãi chính mình. Mười một mười hai tuổi Lục Ly đã biết nướng thịt, mấy thứ dầu vừng muối ăn này cũng là tùy ý để Liễu Di chuẩn bị, không ngờ lại có đất dụng võ.
Rất nhanh, mùi thịt nướng thơm phức càng thêm phần nồng nặc, đám người tìm kiếm quanh bốn phía lũ lượt trở về, ai nấy đều có chút uể oải.
Đã tìm được hai lối ra, có hai cánh cửa có thể mở, song đều là cửa ra vào mê cung mà bọn hắn và đám người Tử Liên Nhi vừa thoát ra được. Mê cung bọn họ cả đời đều không muốn tiến vào thêm lần nào, dù tình nguyện chết ở trong sơn cốc cũng không vào lại mê cung.
Thịt nướng sắp chín, những người kia đều không đi nữa mà vây ở chung quanh chuẩn bị ăn một bữa no đủ, hôm qua chỉ ăn lửng dạ, hôm nay nướng tám con hươu non, rốt cục đã có thể được một bữa no nê.
Thịt càng lúc càng chín, mùi thơm càng lúc càng đậm, bên phía đầm nước nhóm người Thiên Vũ Quốc có chút rối loạn. Đám người Tử Liên Nhi học theo Bạch Thu Tuyết dùng vải vây quanh thành từng gian nhà rắm, rửa ráy một phen, đang chuẩn bị ăn chút lương khô ngủ một giấc, ngửi thấy mùi thơm bên này, bụng dạ ai nấy đều kêu lên kháng nghị.
Người Thiên Vũ Quốc tiến vào đây đều là công tử tiểu thư các gia tộc siêu cấp, ai sẽ biết nướng thịt? Dù khắp sơn cốc toàn là động vật nhỏ, nhưng chẳng ai biết làm, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Cuối cùng có người nhịn không được, cổ động Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đi đòi chút thịt nướng, Tử Liên Nhi không hạ mình được, cứ đứng đó trầm mặc không lên tiếng.
Vũ Linh Hư lại cảm thấy mình nói thế nào cũng là công tử gia tộc ngũ phẩm, hai vị tiểu thư Thiên Đảo Hồ chắc sẽ cho mình chút mặt mũi.
Vũ Linh Hư vừa tắm rửa một phen, cảm giác rất là tự tin, thế là bèn mang theo bốn năm người đi tới chỗ Lục Ly bên này. Nhìn thấy các vị tiểu thư chính đang mặt mũi mê say ăn thịt nướng, từ đằng xa Vũ Linh Hư đã cười ha hả nói:
- Ha ha ha, chào Thu Tuyết tiểu thư, Hạ Sương tiểu thư, chào chư vị công tử tiểu thư. Tại hạ Vũ Linh Hư, mộ danh chư vị đã lâu, chuyên trình tới bái kiến một phen.
Khách tới, chúng nhân ngừng ăn, Bạch Thu Tuyết dẫn người đứng lên, hàn huyên khách sáo với Vũ Linh Hư một phen.
Đám công tử lại âm thầm khinh thường, đám người này rõ ràng là tới xin ăn, lại cứ giả vờ ra vẻ, đúng là đã nghiện lại còn ngại.
Quả nhiên, hàn huyên một phen, Vũ Linh Hư đảo mắt nhìn về phía đống thịt nướng vàng óng, cười nói:
- Ồ? Thịt nướng ngon thế, không ngờ trong chư vị còn có nhân tài biết tay nghề này, Linh Hư bái phục. Cái kia... Mấy ngày trước Tử tiểu thư chịu chút tổn thương, thân thể hư nhược, liệu chư vị có thể nể tình, tặng ta ít thịt hươu để bồi bổ thân thể cho Tử tiểu thư? Đại ân chư vị, ngày sau Linh Hư tất có đại báo.
Vũ Linh vừa lảm nhảm xong, nguyên một đám công tử đều quay mặt đi, thần sắc khinh thường. Chính mình muốn ăn thì cứ nói, còn cầm Tử Liên Nhi ra làm bia đỡ đạn, tên Vũ Linh Hư này đúng là không biết xấu hổ.
Vũ Linh Hư xin đòi, đám người Bạch Thu Tuyết không tiện không nể mặt, chẳng qua Bạch Thu Tuyết vẫn quay sang nhìn Lục Ly một cái, dù sao những thịt này đều do Lục Ly nướng
Bởi thế Bạch Thu Tuyết lập tức hạ lệnh để Bạch Cô dẫn theo đại bộ phận chúng nhân tới quanh bốn phía tìm kiếm cơ quan và lối ra.
Bạch Thu Tuyết thì dẫn các vị tiểu thư làm trợ thủ cho Lục Ly, chuẩn bị nướng thịt ăn, đồng thời tồn trữ một ít, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Không Gian Giới Chỉ có thể cất giữ đồ ăn, ném thịt nướng vào trong có thể bảo trì một tháng không nát, tuy hương vị chưa hẳn sẽ quá tốt, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là chết đói.
Lục Ly bắt được tám con nai con, nhóm lên tám đống lửa, chuẩn bị cùng lúc khởi công. Bạch Thu Tuyết dẫn mấy vị tiểu thư đi theo bên cạnh hỗ trợ, Bạch Hạ Sương thì vẫn còn đang mải mê với nhà gỗ của nàng.
Oanh!
Bên kia lần nữa truyền đến tiếng ầm vang, Lục Ly liếc mắt nhìn qua, nhịn không được cười ra tiếng, đây đã là lần thứ ba Bạch Hạ Sương làm sập nhà gỗ, thế nhưng vẫn cứ kiên quyết không từ bỏ.
Dựng nhà gỗ đâu phải chỉ đơn giản dùng dây thừng cột lên là được, cần phải một ít kỹ xảo nhất định. Thăng bằng cơ bản nhất còn không làm được, người đụng chạm một cái liền sẽ sụp đổ. Hơn nữa giữa gỗ với gỗ không có rãnh lõm, không có mộc cái chốt khảm vào, căn bản không phải thành là chỉnh thể, dựng lên lung tung không ngã mới là lạ?
- Tú Linh, lại gọi Sương nhi quay đây bồi lễ xin lỗi Lục đảo chủ, không có Lục đảo chủ, nàng có mày mò mấy tháng cũng không dựng được nhà gỗ đâu.
Bạch Thu Tuyết sai một vị tiểu thư đi gọi Bạch Hạ Sương tới, sau đó quay đầu khẽ cười nói với Lục Ly:
- Lục đảo chủ, gia muội không hiểu chuyện, đã để ngươi chê cười.
Bạch Thu Tuyết đã lên tiếng, Lục Ly tự nhiên không thể đứng nhìn chuyện cười, bèn gật đầu nói:
- Lát nữa ta giúp các ngươi dựng một căn nhà gỗ, ngủ trên đất đúng là có chút không thoải mái.
Ánh mắt đám người Hứa Phương Phỉ ở bên cạnh sáng rực lên, dồn dập khẩn cầu Lục Ly cũng giúp các nàng dựng một căn. Nguyên một đám đại tiểu thư trú đóng nơi dã ngoại hoang vu đã khiến các nàng ngượng ngùng mất mặt, hơn nữa trên đất còn có kiến, côn trùng, bò sát, rất nhiều người không cách nào ngủ ngon giấc.
- Được rồi, được rồi!
Lục Ly dở khóc dở cười, liên tục gật đầu, tiếp tục nhổ lông làm sạch nội tạng nai con. Đợi tám con nai đều được làm xong, Lục Ly mới dẫn chúng nhân quay về bắt đầu nướng thịt.
Trên tám đống lửa nhấc lên giá đỡ, tám con hươu bắt đầu được nướng, các vị tiểu thư khá là hưng phấn, cảm thấy chơi rất vui. Bạch Hạ Sương trở về, nhưng không xin lỗi Lục Ly, thậm chí cũng không nhìn Lục Ly lấy một lần, cứ thế đứng đó xụ mặt giận dỗi.
- Cùng là song bào thai, sao lại chênh lệch lớn thế này?
Lục Ly nhìn mà khe khẽ lắc đầu, mải miết đi tới đi lui giữa tám đống lửa, xoa dầu vừng, rải muối và hương liệu cho từng xiên thịt hươu.
Những thứ này hắn sớm mang theo trên người, từ nhỏ thường xuyên lên núi, tự nhiên không thể bạc đãi chính mình. Mười một mười hai tuổi Lục Ly đã biết nướng thịt, mấy thứ dầu vừng muối ăn này cũng là tùy ý để Liễu Di chuẩn bị, không ngờ lại có đất dụng võ.
Rất nhanh, mùi thịt nướng thơm phức càng thêm phần nồng nặc, đám người tìm kiếm quanh bốn phía lũ lượt trở về, ai nấy đều có chút uể oải.
Đã tìm được hai lối ra, có hai cánh cửa có thể mở, song đều là cửa ra vào mê cung mà bọn hắn và đám người Tử Liên Nhi vừa thoát ra được. Mê cung bọn họ cả đời đều không muốn tiến vào thêm lần nào, dù tình nguyện chết ở trong sơn cốc cũng không vào lại mê cung.
Thịt nướng sắp chín, những người kia đều không đi nữa mà vây ở chung quanh chuẩn bị ăn một bữa no đủ, hôm qua chỉ ăn lửng dạ, hôm nay nướng tám con hươu non, rốt cục đã có thể được một bữa no nê.
Thịt càng lúc càng chín, mùi thơm càng lúc càng đậm, bên phía đầm nước nhóm người Thiên Vũ Quốc có chút rối loạn. Đám người Tử Liên Nhi học theo Bạch Thu Tuyết dùng vải vây quanh thành từng gian nhà rắm, rửa ráy một phen, đang chuẩn bị ăn chút lương khô ngủ một giấc, ngửi thấy mùi thơm bên này, bụng dạ ai nấy đều kêu lên kháng nghị.
Người Thiên Vũ Quốc tiến vào đây đều là công tử tiểu thư các gia tộc siêu cấp, ai sẽ biết nướng thịt? Dù khắp sơn cốc toàn là động vật nhỏ, nhưng chẳng ai biết làm, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Cuối cùng có người nhịn không được, cổ động Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đi đòi chút thịt nướng, Tử Liên Nhi không hạ mình được, cứ đứng đó trầm mặc không lên tiếng.
Vũ Linh Hư lại cảm thấy mình nói thế nào cũng là công tử gia tộc ngũ phẩm, hai vị tiểu thư Thiên Đảo Hồ chắc sẽ cho mình chút mặt mũi.
Vũ Linh Hư vừa tắm rửa một phen, cảm giác rất là tự tin, thế là bèn mang theo bốn năm người đi tới chỗ Lục Ly bên này. Nhìn thấy các vị tiểu thư chính đang mặt mũi mê say ăn thịt nướng, từ đằng xa Vũ Linh Hư đã cười ha hả nói:
- Ha ha ha, chào Thu Tuyết tiểu thư, Hạ Sương tiểu thư, chào chư vị công tử tiểu thư. Tại hạ Vũ Linh Hư, mộ danh chư vị đã lâu, chuyên trình tới bái kiến một phen.
Khách tới, chúng nhân ngừng ăn, Bạch Thu Tuyết dẫn người đứng lên, hàn huyên khách sáo với Vũ Linh Hư một phen.
Đám công tử lại âm thầm khinh thường, đám người này rõ ràng là tới xin ăn, lại cứ giả vờ ra vẻ, đúng là đã nghiện lại còn ngại.
Quả nhiên, hàn huyên một phen, Vũ Linh Hư đảo mắt nhìn về phía đống thịt nướng vàng óng, cười nói:
- Ồ? Thịt nướng ngon thế, không ngờ trong chư vị còn có nhân tài biết tay nghề này, Linh Hư bái phục. Cái kia... Mấy ngày trước Tử tiểu thư chịu chút tổn thương, thân thể hư nhược, liệu chư vị có thể nể tình, tặng ta ít thịt hươu để bồi bổ thân thể cho Tử tiểu thư? Đại ân chư vị, ngày sau Linh Hư tất có đại báo.
Vũ Linh vừa lảm nhảm xong, nguyên một đám công tử đều quay mặt đi, thần sắc khinh thường. Chính mình muốn ăn thì cứ nói, còn cầm Tử Liên Nhi ra làm bia đỡ đạn, tên Vũ Linh Hư này đúng là không biết xấu hổ.
Vũ Linh Hư xin đòi, đám người Bạch Thu Tuyết không tiện không nể mặt, chẳng qua Bạch Thu Tuyết vẫn quay sang nhìn Lục Ly một cái, dù sao những thịt này đều do Lục Ly nướng.
Chương 252 Dựng nhà gỗ
Lục Ly mang mặt nạ Quỷ Sát, nhìn không ra nét mặt tốt xấu, ngay từ lúc Vũ Linh Hư đi tới, trong lòng hắn thật ra đã ghét bỏ vô cùng. Đợi nghe được mấy lời lảm nhảm kia của Vũ Linh Hư lại càng phản cảm, lúc này thấy hắn cầm Tử tiểu thư làm bia đỡ đạn, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên dùng đao cắt một miếng thịt hươu thật lớn, cầm gậy trúc xuyên đi qua, đưa cho Đinh Dương nói:
- Đinh công tử, nếu Tử tiểu thư đã ôm bệnh, chúng ta tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Ngươi mau mau đưa qua cho Tử tiểu thư, để nàng bồi bổ thân thể.
Ánh mắt đám công tử Thiên Đảo Hồ lập tức sáng lên, Đinh Dương càng là miệng cười nở hoa, vội hí hửng chạy tới chỗ đầm nước.
Đám người Vũ Linh Hư tròn mắt nhìn theo, Đinh Dương trực tiếp đưa thịt cho Tử Liên Nhi, còn chỉ có nhiều như vậy, thế thì bọn hắn phân kiểu gì? Nhưng vừa rồi Vũ Linh Hư chính miệng nói Tử Liên Nhi thân thể không thoải mái, lúc này không tiện nói gì thêm, đành phải bái tạ rời đi.
- Cái thứ gì đâu...
Bạch Hạ Sương nhanh mồm nhanh miệng, giấu không được chuyện, chờ Vũ Linh Hư vừa đi liền thấp giọng mắng. Sau đó cười giơ ngón tay cái lên với Lục Ly, tán thưởng nói:
- Lục Ly ngươi được lắm, đáng mặt nam nhân.
- Nha đầu này…
Lục Ly lườm nàng một cái, mới vừa rồi còn giận dỗi, không thèm nhìn hắn lấy một lần, thoáng chốc lại đổi thành tán thưởng... Nha đầu này đúng thật là yêu hận rõ ràng, nghĩ gì nói nấy.
Lục Ly không tiếp lời, Bạch Hạ Sương vừa ăn vừa cau mày nói:
- Lục Ly ngươi đeo cái mặt nạ quỷ kia làm gì? Còn nữa, ngươi đeo mặt nạ làm sao ăn được?
Lục Ly quay sang Bạch Thu Tuyết nhìn một cái, cũng không lên tiếng mà lấy một phần thịt hươu trở về trong nhà gỗ nhỏ. Tiểu Bạch sớm ngồi sẵn bên trong, Lục Ly ném cho nó mấy viên Hỏa Ngọc Thạch, Tiểu Bạch vui sướng tiếp lấy, bắt đầu cắm cúi gặm ăn.
Giờ có người ngoài, Lục Ly phân phó Tiểu Bạch không được rời khỏi nhà gỗ, sợ bị người bắt được hoặc tổn thương.
Ăn uống no đủ, đang định chuẩn bị tu luyện, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, tiếp đó một đám tiểu thư tới gần nhà gỗ, một người còn giơ chân đạp, khẽ kêu nói:
- Lục Ly, mau ra đây giúp chúng ta dựng nhà gỗ, ngươi đã hứa với tỷ ta.
Lục Ly mặt lạnh đi ra, liếc nhìn Bạch Hạ Sương, lạnh lùng nói:
- Ngươi đạp thêm một cước thử xem? Lát nữa ta dựng cho ngươi một chó ổ, để ngươi chổng mông lên, sấp mình ngủ trong đó.
Lục Ly vừa phát nộ, Bạch Hạ Sương liền nổi giận, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Tính tình Lục Ly trước nay luôn là ăn mềm không ăn cứng, nếu hôm nay Bạch Hạ Sương muốn đấu đến cùng, hắn tuyệt sẽ không ra tay dựng nhà cho nàng.
Mấy vị tiểu thư ở bên cạnh mới đầu còn hí hửng cùng theo, giờ thấy cảnh này đều cuống lên. Tính khí Lục Ly thế nào các nàng sớm đã lĩnh giáo, nếu tiếp tục giang lên, đêm nay các nàng lại phải ngủ trên đất.
Lục Ly mang mặt nạ Quỷ Sát, ánh mắt băng lãnh, nhìn rất hung tợn, Bạch Hạ Sương trừng mắt với hắn một lát, trong mắt toát ra hơi nước, cúi đầu xuống, nức nở nói:
- Không phải chỉ đá một cái thôi sao? Ngươi hung cái gì? Đại lão gia gì mà chỉ biết bắt nạt nữ tử?
Bạch Hạ Sương vừa khóc, Lục Ly liền cũng dịu xuống, ánh mắt ôn hòa trở lại, khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, đừng khóc, ta dựng nhà cho các ngươi. Chẳng qua các ngươi phải giúp ta, nhiều nhà gỗ như vậy, dựa vào một mình ta sao làm hết cho xuể.
Lập tức, Bạch Hạ Sương nín khóc mỉm cười, liên tục gật đầu nói:
- Được được, chúng ta giúp ngươi, ngươi nhất định phải giúp chúng ta dựng mấy căn nhà thật đẹp.
Nhiều người như vậy đi thăm dò lối ra đều không tìm được, xem ra trong thời gian ngắn rất khó tìm thấy, chỉ có thể chậm rãi thăm dò. Các vị tiểu thư tự nhiên hi vọng có thể ăn ngủ tốt chút, tìm hay không tìm được bảo vật đều không sao, các nàng chỉ coi đây như là một chuyến du ngoạn.
Một đám tiểu thư tràn đầy phấn khởi chạy đi hỗ trợ, lại càng giúp càng rối, Lục Ly dứt khoát để các nàng làm chút chuyện đơn giản nhất, còn lại hắn tự xử lý một mình.
Tùy theo từng căn nhà gỗ xinh xắn được dựng lên, nguyên một đám tiểu thư đều hưng phấn không thôi, trên mặt toàn là nụ cười xán lạn. Còn kiếm về hoa cỏ khắp nơi tân trang tô điểm cho nhà gỗ, tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp sơn cốc.
Bạch Thu Tuyết bị hấp dẫn tới, nhìn thấy Lục Ly dựng lên cho nàng một gian riêng, rất là cảm kích, lại cũng không nói gì, chỉ hướng Lục Ly cười cười, tiếp tục dẫn người đi tìm cơ quan và lối ra.
Bạch Thu Tuyết vừa đi, Tử Liên Nhi lại dẫn theo bốn năm vị tiểu thư bước tới.
Nàng rửa mặt một phen, đổi một thân váy dài xanh biếc, tóc búi trâm cài, trong tay cầm tiêu ngọc màu trắng, dung mạo khí độ diễm áp toàn trường, chỉ có Bạch Hạ Sương là có thể cầm ra so sánh với nàng.
Lục Ly đeo mặt nạ, còn đang bận rộn dựng nhà, Tử Liên Nhi và Bạch Hạ Sương khách sáo vài câu, sau đó đi đến bên người Lục Ly, khẽ khom lưng vái tạ nói:
- Đa tạ ân tặng thịt của vị công tử này, Tử Liên Nhi cố tình tới bái tạ.
Lục Ly quay đầu nhìn Tử Liên Nhi một cái, trong lòng nhớ lại trường cảnh lúc gặp nàng ở Hàn Vân Sơn, tinh thần bất giác có chút hoảng hốt, quên cả đáp lời.
Bạch Hạ Sương thấy Lục Ly tròn mắt nhìn Tử Liên Nhi, không khỏi âm thầm khó chịu, nhẹ giọng ho khan một tiếng, nói:
- Lục Ly, sao ngươi không nói gì.
Ánh mắt Lục Ly thoáng chốc liền khôi phục tỉnh táo, quét mắt quét Bạch Hạ Sương một cái, hắn đã sớm dặn dò Bạch Thu Tuyết, để mọi người đừng gọi tên thật hắn, lúc này Bạch Hạ Sương lại quên mất.
- Lục Ly?
Trong mắt Tử Liên Nhi lóe lên quang mang, tử tế coi chừng Lục Ly một lúc lâu, càng nhìn càng thấy giống, nàng như có điều suy tư nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt Lục Ly, mỉm cười nói:
- Lục Ly công tử, chúng ta cũng tính là cố nhân, chẳng lẽ không thể dùng mặt thật gặp người?
Không ngờ Tử Liên Nhi lại biết mình? Ánh mắt Lục Ly chớp qua một tia kinh ngạc, sau đó gỡ xuống mặt nạ, cười khổ nói:
- Lục Ly bái kiến Tử tiểu thư.
Chương 253 Hạ lưu
Tử Liên Nhi thấy mặt Lục Ly, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, nàng hồi tưởng lại đêm mưa ở Vũ Lăng Thành, nhớ tới cảnh Lục Ly chém giết Thanh trưởng lão Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nhớ tới tỷ tỷ Lục Ly dục hỏa trùng sinh...
Giờ nhìn lại Lục Ly, lúc này chính đang đi cùng người Thiên Đảo Hồ, còn nhanh như thế đột phá Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nàng bất giác có chút thổn thức.
Tử Liên Nhi không nói gì thêm, cũng không nói đêm đó nàng từng quan chiến ở Vũ Lăng Thành, chỉ là quét mắt nhìn nhà gỗ vài lần, nói:
- Lục công tử, căn nhà gỗ này của ngươi đẹp quá, có thể giúp ta dựng một căn không?
Cảm quan của Lục Ly đối với Tử Liên Nhi không sai, hôm đó ở Hàn Vân Sơn Tử Liên Nhi từng nhắc nhở hắn cẩn thận, dù chỉ là một câu, nhưng khi đó Lục Ly lại xem Tử Liên Nhi tựa như tiên nữ trên trời, thân phận địa vị hai người cách biệt quá xa, đối với điều này Lục Ly vẫn luôn rất cảm kích.
Hắn không chút do dự gật đầu đáp ứng:
- Có thể cống hiến sức lực cho Tử tiểu thư, đó là vinh hạnh của Lục mỗ.
- Hừ!
Chứng kiến bộ dạng này của Lục Ly, Bạch Hạ Sương lập tức khó chịu. Tử Liên Nhi là minh châu Thiên Vũ Quốc, nàng cũng là minh châu Thiên Đảo Hồ, nàng tự thấy thân phận địa vị dung mạo đều không kém gì Tử Liên Nhi, tại sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn đến vậy?
Bạch Hạ Sương tính tình ngay thẳng, có gì nói nấy, lập tức bĩu môi lẩm bẩm nói:
- Lục Ly, ngươi đáp ứng chúng ta trước, không trước giúp chúng ta xây xong, sao có thể đi giúp người ngoài?
Một câu người ngoài khiến sắc mặt đám tiểu thư bên phía Tử Liên Nhi khẽ biến. Tử Liên Nhi lại mặt không đổi sắc, cười nhìn Bạch Hạ Sương nói:
- Sương tiểu thư, lời ấy sai rồi, Lục Ly sinh ra ở Lăng quận Thiên Vũ Quốc, hắn là người Thiên Vũ Quốc chúng ta, chúng ta sao lại thành người ngoài được?
- Hừ hừ!
Bạch Hạ Sương càng khó chịu, ngữ khí càng thêm không hữu hảo, không cam tâm yếu thế, phản bác nói:
- Hiện tại Lục Ly chính là đảo chủ một hòn đảo tại Thiên Đảo Hồ chúng ta, hắn phải tiến vào Thiên Đảo Hồ, điều này chứng tỏ Thiên Vũ Quốc các ngươi không quá hữu hảo với Lục Ly. Hắn không sống tiếp được ở Thiên Vũ Quốc mới phải đến Thiên Đảo Hồ chúng ta.
Lục Ly đầu lớn như hai đấu, hai vị tiểu thư đấu võ mồm, hắn kẹp ở giữa lúng túng không thôi, vội vàng ôm quyền nói:
- Hai vị tiểu thư, các ngươi cứ tiếp tục như thế, nhà gỗ này không mất mấy ngày sợ rằng dựng không xong. Tử tiểu thư, ngươi về trước đi, lát nữa đợi bên này làm xong, ta sẽ qua đó, được không?
Tử Liên Nhi khẽ cười một tiếng, thi lễ sau đó dẫn người trở về, Bạch Hạ Sương đợi Tử Liên Nhi đi rồi, lập tức trừng nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi chính là người Thiên Đảo Hồ chúng ta, không thể cấu kết làm bậy với tiểu thư bên ngoài.
- ...
Lục Ly lườm nàng một cái, không chút khách khí nói:
- Không thể cấu kết với tiểu thư bên ngoài, thế chẳng lẽ cấu kết với các ngươi?
- Phi, hạ lưu!
Mặt Bạch Hạ Sương đỏ bừng lên, thẹn không biết chui đầu vào đâu, giậm chân một cái quay người chạy đi như một con gió. Lục Ly bật cười ha hả, mấy vị tiểu thư xung quanh cũng xấu hổ không thôi, đều không giúp đỡ, quay người chạy theo Bạch Hạ Sương.
Duy nhất lưu lại chính là Hứa Phương Phỉ, bộ dạng có chút muốn nói lại thôi của nàng dẫn lên Lục Ly hiếu kì, hắn hỏi:
- Hứa tiểu thư, sao ngươi không chạy với các nàng? Chẳng lẽ định chuẩn bị cấu kết với ta?
- Phi...
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt phi một tiếng, sau đó cắn răng nói:
- Lục Ly, ngươi đừng quá mức si tâm vọng tưởng, bằng thân phận của ngươi không khả năng cưới được Sương tiểu thư Tuyết tiểu thư, ngươi nên chết phần tâm tư kia đi. Bằng không dẫn lên chúng giận, Hứa gia chúng ta cũng không giữ được Huyết Sát Đảo các ngươi.
- Thân phận? Ha ha!
Lục Ly cười nhạt một tiếng, nếu hắn báo ra thân phận mình là con em Lục gia, sợ rằng khi đó sẽ đến lượt Bạch Hạ Sương không xứng với hắn mất.
Chẳng qua hắn đúng thật không suy nghĩ nhiều, cũng không muốn trêu chọc phiền toái cho mình, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không phải không có lý.
Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết chính là nữ thần trong lòng đám công tử Thiên Đảo Hồ, hắn và hai vị nữ thần đi lại quá gần, sau này đi ra mộ Long Đế khẳng định sẽ mang đến phiền phức không ngừng cho Huyết Sát Đảo.
Hắn quét mắt nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên ý cười tà mị, nói:
- Hứa tiểu thư, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không có bất kỳ ý nghĩ nào với hai vị tiểu thư, trong lòng ta chỉ ngưỡng mộ duy nhất một người.
- Ai?
Hứa Phương Phỉ tò mò đạo, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lục Ly với Tử Liên Nhi, chẳng lẽ người Lục Ly yêu thích là Tử Liên Nhi?
Lục Ly cười thần bí, ánh mắt đảo qua trên thân Hứa Phương Phỉ, nói:
- Nữ tử kia đẹp như tiên nữ, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nàng họ Hứa, tên Phương Phỉ.
- Phi!
Hứa Phương Phỉ thấy được vẻ chế nhạo trong mắt Lục Ly, làm gì còn không biết Lục Ly đang đùa giỡn mình, lập tức phẫn nộ trùng trùng phun một tiếng, quay người bước nhanh mà đi.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười to, trong đầu bất giác lại hiện lên nét mặt tuyệt mỹ của Lục Linh.
Thầm nghĩ nếu trên đời có nữ tử như Lục Linh, hắn nhất định sẽ điên cuồng theo đuổi, trong lòng hắn Lục Linh mới là nữ thần hoàn mỹ nhất trên thế gian.
Tiêu tốn bốn canh giờ, Lục Ly giúp dựng hơn mười căn nhà gỗ nhỏ. Phía Tử Liên Nhi hắn chỉ hỗ trợ dựng một căn nhỏ và một căn lớn, để các vị tiểu thư có thể nhét chung một chỗ, chứ hắn làm gì rảnh rỗi đến mức đi hỗ trợ từng người.
Thời gian sau đó, hai nhóm người bắt đầu tìm kiếm lối ra, gần như lật tung toàn bộ sơn cốc mấy lần, lại đều không có bất kỳ thu hoạch nào.
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đều đích thân xuất động, trừ hai phiến cửa có thể quay lại mê cung ra, tất cả cánh cửa còn lại dù đã nghĩ hết mọi cách vẫn mở không ra, cũng không tìm thấy bất kỳ cơ quan nào.
Nguyên một đám công tử tiểu thư đều có chút bất an và rối loạn, may mà lương thực còn đầy đủ, người Thiên Đảo Hồ và Thiên Vũ Quốc cũng không phát sinh xung đột, hai bên ở chung bình an vô sự.
Chương 254 Xung đột
Mỗi ngày Lục Ly nướng thịt hai lần, mỗi lần đều phái người đưa một ít cho Tử Liên Nhi. Bên kia đám người Vũ Linh Hư hận đến nghiến răng nghiến lợi, bọn hắn cũng săn giết hươu thú, nghĩ cách nướng ăn, kết quả cuối cùng lại đều như đám công tử Thiên Đảo Hồ khi trước, nướng đến ngoài khét trong sống, căn bản không thể đưa vào mồm.
Lục Ly còn bắt cá nướng ăn, các công tử tiểu thư Thiên Đảo Hồ ăn đồ của người ta nên miệng cũng ngắn lại, dù vài người trong lòng vẫn rất khó chịu với Lục Ly, ngoài mặt lại đều rất khách khí.
Chúng nhân không tìm thấy lối ra, trong lòng phiền muộn, ở chỗ này cũng không có bất kỳ thứ gì để giải trí, bởi thế khoảnh khắc ăn thịt nướng, thưởng thức mỹ vị trở thành ký thác tinh thần duy nhất của bọn hắn.
Đương nhiên, cũng có hai tên công tử gia tộc tứ phẩm bắt đầu điên cuồng theo đuổi Bạch Hạ Sương, xem đó như ký thác tinh thần. Còn có một ít công tử gia tộc chuyển sự chú ý nhắm đến các vị tiểu thư trong nhóm, tính là tìm việc giải sầu.
Bạch Thu Tuyết lại không người theo đuổi, có lẽ là bởi nữ tử này quá mức thông minh, có lẽ là vẻ lạnh lùng xa người ngàn dặm trong cốt tủy của nàng khiến đám công tử chùn chân dừng bước.
Trong hai tỷ muội sinh đôi, Bạch Hạ Sương rõ ràng được hoan nghênh hơn một chút, bởi vì cô nàng này chẳng có mấy tâm cơ, nói cách khác thì là... dễ bị lừa.
Đám công tử ở đây đều rất rõ ràng, bọn hắn không xứng với hai chị em sinh đôi này. Người ta chính là huyết mạch thất phẩm, riêng điểm này thôi đã khiến rất nhiều người tự ti mặc cảm. Bởi thế căn bản không ai dám theo đuổi Bạch Thu Tuyết, đánh đều đánh không lại người ta, còn theo đuổi cái khỉ khô gì…
Lục Ly lại không tâm tư đi nghĩ chuyện này, trước khi cứu về Lục Linh và cha mẹ, hắn căn bản không dám động tình. Một là sợ liên lụy người khác, hai là thời gian của hắn vô cùng cấp bách, phải toàn tâm toàn lực tu luyện, làm gì có thời giờ đi tán gái?
Đoạn thời gian này trừ nướng thịt ra, hắn một mực tập trung tu luyện, sơn cốc cũng chỉ dạo quanh một lần, không tìm được lối ra, sau đó liền vứt nan đề này cho đám người Bạch Thu Tuyết, nhiều người như vậy sớm muộn cũng sẽ tìm được thôi.
…
- Lục Ly?
Thân phận chân thực của Lục Ly cuối cùng không thể tránh khỏi bị Vũ Linh Hư biết được, ngày đó Tử Liên Nhi dẫn theo mấy vị tiểu thư đi bắt chuyện, những tiểu thư này đều được Lục Ly dựng cho nhà gỗ. Mấy ngày qua Lục Ly thường xuyên phái người đưa thịt hươu tới, làm sao có thể không ngày ngày treo cái tên Lục Ly ở bên mồm?
Ấn tượng của hắn với Lục Ly không phải quá sâu, chỉ là trận chiến Vũ Lăng Thành khiến Vũ gia rất mất mặt. Khi đó toàn Vũ gia đều chấn động, gia gia hắn còn đích thân xuất động, bởi thế Vũ Linh Hư ẩn ước nhớ được mấy chữ, Lục Ly, Lục Linh, Liễu gia ...
Trong lòng hắn có chút hoài nghi, thế là để tâm, mượn cơ hội tán gẫu hàn huyên với một tiểu thư Thiên Đảo Hồ, nhẹ nhàng moi ra chút tin tức. Biết được đoạn thời gian trước Lục Ly mới từ Thiên Vũ Quốc chạy tới Thiên Đảo Hồ, gia tộc phụ dung chính là Liễu gia.
- Quả nhiên là đệ đệ của tiện nhân kia!
Vũ Linh Hư cắn răng nghiến lợi gầm lên, nhưng hắn không mạo muội hành sự. Lần này các gia tộc đều dặn dò, không được giết người bên trong mộ Long Đế, bên ngoài Thiên Đảo Hồ lại đang có Bạch Lãnh chờ sẵn, nếu làm loạn trong này mà bị người bắt được đằng chuôi, lấy tính tình Bạch Lãnh hắn tất phải chết không nghi ngờ.
Không thể hành động ngoài sáng được!
Vũ Linh Hư quét mắt lành lạnh nhìn Lục Ly chính đang nướng thịt bên đầm nước, sau đó quay người tiếp tục đi thăm dò lối ra.
Hai ngày sau.
Một cánh cửa đột nhiên mở ra, lại một nhóm người cuống cuồng xông đến, vừa đi ra bên ngoài ai nấy đều cuồng hỉ rống to. Đi ở mặt trước nhất rõ ràng là Đỗ Tử Lăng, người có đôi mắt đào hoa rất đặc biệt, xem ra người Thiên Hàn Quốc rốt cục cũng đã ra khỏi mê cung.
- Nhóm người Dạ Vũ Hàm còn chưa đi ra?
Tử Liên Nhi khẽ nhíu mày, lần trước ở Hàn Băng Thâm Uyên nàng và Dạ Vũ Hàm còn tính chơi thân, lúc này Đỗ Tử Lăng dẫn người đi ra, Dạ Vũ Hàm lại vẫn không thấy bóng dáng đâu, điều này khiến trong lòng nàng có chút lo lắng. Lại nghĩ tới tìm nhiều ngày như vậy đều không thấy được lối ra, trong lòng không khỏi càng thêm ưu sầu.
Nửa canh giờ sau, một cánh cửa khác đột nhiên mở toang, lại một nhóm người lao nhanh đi ra. Tử Liên Nhi chạy vội tới, nhìn thấy Dạ Vũ Hàm quần áo tả tơi, gầy nguyên một vòng, Tử Liên Nhi vừa hoan hỉ lại vừa đau lòng, Dạ Vũ Hàm ôm lấy Tử Liên Nhi kêu gào khóc lớn, sau đó trực tiếp ngất đi.
Nhóm Đỗ Tử Lăng thiếu mất ba người, nhóm Dạ Vũ Hàm lại thiếu đi tận tám người, người đi ra thần kinh ai nấy đều có chút không bình thường, gầy guộc tiều tụy, thảm không nỡ nhìn.
Bạch Thu Tuyết khẽ thở dài, cục diện tốt đẹp nay đã không còn, các nàng sớm tiến vào đây, vốn có ưu thế rất lớn. Đáng tiếc không tìm được cửa ra, bằng không phỏng chừng lúc này chí bảo trong mộ Long Đế đều bị các nàng đoạt được.
Vấn đề then chốt nhất bây giờ là, bốn nhóm nhân mã đều tới, lương thực bỗng chốc trở nên khan hiếm, không chừng sẽ bởi vì đồ ăn mà ra tay đánh lớn. Nhóm Đỗ Tử Lăng và Dạ Vũ Hàm bị nhốt nhiều ngày như vậy, trong thân thể đều tích đầy lệ khí, nhất thời không cẩn thận sẽ dẫn phát hỗn chiến.
Bạch Thu Tuyết triệu tập tất cả mọi người lại, để các nàng đê điều hành sự, đừng đi trêu chọc người các nhóm khác, cũng đừng để dẫn phát xung đột.
Lo lắng của Bạch Thu Tuyết rất nhanh liền biến thành hiện thực, năm sáu canh giờ sau, đám người Đỗ Tử Lăng ngủ một giấc tỉnh lại, sau đó bắt đầu điên cuồng săn giết động vật trong sơn cốc. Sau khi giết xong liền trực tiếp nhấc đi về, cất vào trong Không Gian Giới Chỉ của Đỗ Tử Lăng.
Hành động này chọc giận đám công tử Thiên Đảo Hồ, hiện tại một ngày hai bữa thịt nướng chính là hưởng thụ mà chỉ duy nhất công tử tiểu thư Thiên Đảo Hồ mới có, động vật bị săn giết xong rồi, bọn hắn biết đi ăn cái gì?
Chương 255 Tìm được rồi
Bạch Cô lập tức dẫn người đi thương lượng, người phía Đỗ Tử Lăng lại căn bản không quan tâm, tiếp tục săn giết, xem lời đám công tử Thiên Đảo Hồ như gió thoảng bên tai.
Xung đột bỗng chốc phát sinh, Đỗ Tử Lăng không ra tay, nhưng hai tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ Thiên Hàn Quốc lại ra tay. Nhẹ nhàng đả thương năm người nhóm Bạch Cô và Đinh Dương, cuối cùng Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương tiến đến mới đình chỉ xung đột.
Đỗ Tử Lăng ra mặt, nói vài câu không nóng không lạnh, tuỳ ý xin lỗi một tiếng, khiển trách người Thiên Hàn Quốc một phen, sau đó dẫn người đi về.
Bạch Thu Tuyết áp chế chúng nhân, đám người Bạch Cô chỉ bị thương nhẹ, không náo ra mạng người, Bạch Thu Tuyết không muốn sự tình khuếch đại.
Lục Ly đang tu luyện thì bị đánh thức, hắn đi ra hỏi dò một phen, biết được chuyện vừa xảy ra, trong lòng có chút hối hận vì không sớm dặn mọi người dự trữ đồ ăn. Giờ động vật nhỏ đều sắp bị săn giết không còn, thức ăn khan hiếm.
- Bắt cá!
Lục Ly đưa ra quyết định rất nhanh:
- Phái người đánh bắt cá, trước dự trữ một ít thức ăn cái đã.
Bạch Thu Tuyết thoáng ngập ngừng, nếu phái người đánh bắt cá, rất có thể sẽ dẫn phát bốn nhóm người cướp đoạt đồ ăn, vạn nhất kích lên đại hỗn chiến thì phiền phức to...
- Bắt cá?
Nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ động, hỏi:
- Đúng rồi, các ngươi phái người xuống thăm dò đầm nước chưa?
Bạch Thu Tuyết hơi ngớ, sau đó lập tức tỉnh ngộ, khẽ kêu nói:
- Đinh Hằng, ngươi lập tức xuống đầm nước thăm dò, nói không chừng lối ra nằm ngay dưới đáy đầm.
- Đừng vội!
Lục Ly khoát tay chặn lại nói:
- Chúng ta trước âm thầm chuẩn bị, Đinh công tử, lát nữa ngươi giả bộ đi tắm, có phát hiện liền báo tín hiệu cho chúng ta. Nếu thông đạo ở phía dưới, chúng ta lập tức xông vào, chiếm trước tiên cơ.
Trọn cả sơn cốc đều tìm khắp, nhưng chưa ai nghĩ đến dưới đáy đầm. Người đều có điểm mù tư duy, tưởng rằng lối ra nằm ở ngay mấy cánh cửa kia, nghĩ đủ mọi cách tìm kiếm cơ quan mở ra cánh cửa, chứ ai lại nghĩ tới dưới đáy đầm nước bao giờ?
Dưới đáy đầm toàn là nước bùn, lúc tắm gội rất nhiều người đều phát hiện ra, hơn nữa đầm nước cũng không sâu, bởi thế chưa ai từng nghĩ đến lối ra ở nằm dưới mặt nước cả.
Đầm nước này là nước chảy, góc sơn cốc có một dòng suối, nước liên tục không ngừng tràn vào trong đầm.
Lúc này Lục Ly mới nghĩ đến một vấn đề, đầm nước này không ngừng có nước chảy vào, lại không thấy nước đi ra? Trong khi nước đầm một mực bảo trì mực nước không đổi, điều này chứng tỏ dưới đáy đầm nhất định phải có mạch nước ngầm, dẫn nước đi ra.
Đã có mạch nước ngầm đưa nước ra khỏi sơn cốc, như vậy chứng tỏ cũng sẽ có thông đạo rời khỏi sơn cốc này, nói không chừng đấy chính là lối ra.
Bạch Thu Tuyết triệu tập mọi người âm thầm chuẩn bị, Đinh Hằng thì dẫn theo hai người tiến vào trong đầm nước, nghênh ngang cởi quần áo tắm rửa, khiến đám tiểu thư nơi xa tức tối không thôi.
Tìm kiếm một cơ hội, Đinh Hằng lặng lẽ tiềm nhập vào trong nước, thăm dò dưới đáy đầm một phen. Đáng tiếc dưới đáy nước bùn rất nhiều, Đinh Hằng tìm hai lần đều không thấy được gì.
Lần thứ ba Đinh Hằng chui xuống đáy đầm, đột nhiên chú ý thấy một tảng đá nằm ngay trên dòng chảy tựa hồ có chút ba động, hắn lặn xuống mép nước đẩy tảng đá kia, tảng đá sáng lên quang mang, không ngờ lại vẫn chẳng nhúc nhích tí nào.
- Có cấm chế, lối ra hẳn ở ngay chỗ này.
Đinh Hằng rút ra chiến đao sau lưng, bất thần bổ xuống cự thạch, cự thạch kia lập tức nổ tung thành bột mịn, lộ ra một cửa động đen nhánh.
- Tìm được rồi!
Đinh Hằng đại hỉ, không có quá nhiều do dự, lập tức phóng vào trong. Nơi đây quả nhiên là một mạch nước ngầm, Đinh Hằng men theo cửa động lặn xuống, rất nhanh liền phát hiện ra một mạch nước ngầm cực lớn, bên cạnh mạch nước ngầm còn có một cửa lớn màu đen lấp lánh u quang.
Đinh Hằng dùng sức đẩy, cửa lớn kia nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thông đạo mờ tối hiện lên trước mắt, song lại chẳng có một tia nước đầm nào tiến vào thông đạo.
- Chính là chỗ này!
Mắt Đinh Hằng sáng rực lên, lập tức bóp nát ngọc phù trong tay.
- Đi!
Cùng lúc đó, chiếc ngọc phù trong tay Bạch Thu Tuyết cũng chợt vỡ nát. Tinh thần nàng khẽ rung lên, tay nhỏ vung lên, quát nhẹ một tiếng. Các nàng sớm đã thu thập xong, cả đám lập tức như lợi kiếm vọt tới trong hồ.
Hoa, hoa
Chúng nhân xông vào trong đầm nước, tựa như từng viên từng viên cự thạch ném xuống, lập tức kinh động đến các nhóm người còn lại, Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm vội vàng dẫn người tới quan sát.
- Lối ra!
Đám người Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi lập tức tỉnh ngộ, vội vàng thúc giục đội ngũ tập hợp. Đáng tiếc trong đội ngũ các nàng có rất nhiều tiểu thư, kéo kéo giật giật một hồi lâu vẫn chưa tập hợp lại được.
- Truyền lệnh xuống, tới ngay lập tức, bằng không chúng ta liền ném xuống các nàng không quản!
Đỗ Tử Lăng nổi giận, trong đôi mắt đào hoa chớp qua một tia hàn ý. Hắn vừa truyền ra lời này, đám tiểu thư Thiên Hàn Quốc lập tức không dám lề mề, vội vàng đi tới.
- Đi!
Đỗ Tử Lăng dẫn đầu xông vào đầm nước, những người còn lại theo sát ngay sau, cứ thế tan biến trong đầm. Tiếp sau là nhóm Tử Liên Nhi, nhóm Dạ Vũ Hàm đi theo sau cùng.
Viu viu viu!
Bạch Thu Tuyết dẫn người cấp tốc xông vào thông đạo, nguyên một đám nam tử được dịp mở rộng tầm mắt, tất cả tiểu thư đều ướt sũng nước, quần áo đơn bạc dán chặt lên thân thể, mê người dị thường.
Chẳng qua đám tiểu thư vừa xông đi lên lập tức vận chuyển Huyền lực bốc hơi nước đi, mặc dù bộ dáng nhìn có chút chật vật, song cũng không đến mức bộc quang.
- Đi mau!
Thật không dễ dàng mới chiếm trước tiên cơ, Bạch Thu Tuyết không khả năng cứ vậy lãng phí, nàng đi ở mặt trước, một đường lao nhanh.
Lối đi phía trước đột nhiên chuyển ngoặt một cái, lại xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa này chỉ cần đẩy nhẹ liền mở ra, bên trong là một cửa hang đen nhánh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong tay Bạch Thu Tuyết hiện ra một chiếc roi dài, trên cổ Tử Nguyệt lấp lánh, không chút do dự vọt vào cửa hang.
Bởi thế Bạch Thu Tuyết lập tức hạ lệnh để Bạch Cô dẫn theo đại bộ phận chúng nhân tới quanh bốn phía tìm kiếm cơ quan và lối ra.
Bạch Thu Tuyết thì dẫn các vị tiểu thư làm trợ thủ cho Lục Ly, chuẩn bị nướng thịt ăn, đồng thời tồn trữ một ít, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Không Gian Giới Chỉ có thể cất giữ đồ ăn, ném thịt nướng vào trong có thể bảo trì một tháng không nát, tuy hương vị chưa hẳn sẽ quá tốt, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là chết đói.
Lục Ly bắt được tám con nai con, nhóm lên tám đống lửa, chuẩn bị cùng lúc khởi công. Bạch Thu Tuyết dẫn mấy vị tiểu thư đi theo bên cạnh hỗ trợ, Bạch Hạ Sương thì vẫn còn đang mải mê với nhà gỗ của nàng.
Oanh!
Bên kia lần nữa truyền đến tiếng ầm vang, Lục Ly liếc mắt nhìn qua, nhịn không được cười ra tiếng, đây đã là lần thứ ba Bạch Hạ Sương làm sập nhà gỗ, thế nhưng vẫn cứ kiên quyết không từ bỏ.
Dựng nhà gỗ đâu phải chỉ đơn giản dùng dây thừng cột lên là được, cần phải một ít kỹ xảo nhất định. Thăng bằng cơ bản nhất còn không làm được, người đụng chạm một cái liền sẽ sụp đổ. Hơn nữa giữa gỗ với gỗ không có rãnh lõm, không có mộc cái chốt khảm vào, căn bản không phải thành là chỉnh thể, dựng lên lung tung không ngã mới là lạ?
- Tú Linh, lại gọi Sương nhi quay đây bồi lễ xin lỗi Lục đảo chủ, không có Lục đảo chủ, nàng có mày mò mấy tháng cũng không dựng được nhà gỗ đâu.
Bạch Thu Tuyết sai một vị tiểu thư đi gọi Bạch Hạ Sương tới, sau đó quay đầu khẽ cười nói với Lục Ly:
- Lục đảo chủ, gia muội không hiểu chuyện, đã để ngươi chê cười.
Bạch Thu Tuyết đã lên tiếng, Lục Ly tự nhiên không thể đứng nhìn chuyện cười, bèn gật đầu nói:
- Lát nữa ta giúp các ngươi dựng một căn nhà gỗ, ngủ trên đất đúng là có chút không thoải mái.
Ánh mắt đám người Hứa Phương Phỉ ở bên cạnh sáng rực lên, dồn dập khẩn cầu Lục Ly cũng giúp các nàng dựng một căn. Nguyên một đám đại tiểu thư trú đóng nơi dã ngoại hoang vu đã khiến các nàng ngượng ngùng mất mặt, hơn nữa trên đất còn có kiến, côn trùng, bò sát, rất nhiều người không cách nào ngủ ngon giấc.
- Được rồi, được rồi!
Lục Ly dở khóc dở cười, liên tục gật đầu, tiếp tục nhổ lông làm sạch nội tạng nai con. Đợi tám con nai đều được làm xong, Lục Ly mới dẫn chúng nhân quay về bắt đầu nướng thịt.
Trên tám đống lửa nhấc lên giá đỡ, tám con hươu bắt đầu được nướng, các vị tiểu thư khá là hưng phấn, cảm thấy chơi rất vui. Bạch Hạ Sương trở về, nhưng không xin lỗi Lục Ly, thậm chí cũng không nhìn Lục Ly lấy một lần, cứ thế đứng đó xụ mặt giận dỗi.
- Cùng là song bào thai, sao lại chênh lệch lớn thế này?
Lục Ly nhìn mà khe khẽ lắc đầu, mải miết đi tới đi lui giữa tám đống lửa, xoa dầu vừng, rải muối và hương liệu cho từng xiên thịt hươu.
Những thứ này hắn sớm mang theo trên người, từ nhỏ thường xuyên lên núi, tự nhiên không thể bạc đãi chính mình. Mười một mười hai tuổi Lục Ly đã biết nướng thịt, mấy thứ dầu vừng muối ăn này cũng là tùy ý để Liễu Di chuẩn bị, không ngờ lại có đất dụng võ.
Rất nhanh, mùi thịt nướng thơm phức càng thêm phần nồng nặc, đám người tìm kiếm quanh bốn phía lũ lượt trở về, ai nấy đều có chút uể oải.
Đã tìm được hai lối ra, có hai cánh cửa có thể mở, song đều là cửa ra vào mê cung mà bọn hắn và đám người Tử Liên Nhi vừa thoát ra được. Mê cung bọn họ cả đời đều không muốn tiến vào thêm lần nào, dù tình nguyện chết ở trong sơn cốc cũng không vào lại mê cung.
Thịt nướng sắp chín, những người kia đều không đi nữa mà vây ở chung quanh chuẩn bị ăn một bữa no đủ, hôm qua chỉ ăn lửng dạ, hôm nay nướng tám con hươu non, rốt cục đã có thể được một bữa no nê.
Thịt càng lúc càng chín, mùi thơm càng lúc càng đậm, bên phía đầm nước nhóm người Thiên Vũ Quốc có chút rối loạn. Đám người Tử Liên Nhi học theo Bạch Thu Tuyết dùng vải vây quanh thành từng gian nhà rắm, rửa ráy một phen, đang chuẩn bị ăn chút lương khô ngủ một giấc, ngửi thấy mùi thơm bên này, bụng dạ ai nấy đều kêu lên kháng nghị.
Người Thiên Vũ Quốc tiến vào đây đều là công tử tiểu thư các gia tộc siêu cấp, ai sẽ biết nướng thịt? Dù khắp sơn cốc toàn là động vật nhỏ, nhưng chẳng ai biết làm, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Cuối cùng có người nhịn không được, cổ động Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đi đòi chút thịt nướng, Tử Liên Nhi không hạ mình được, cứ đứng đó trầm mặc không lên tiếng.
Vũ Linh Hư lại cảm thấy mình nói thế nào cũng là công tử gia tộc ngũ phẩm, hai vị tiểu thư Thiên Đảo Hồ chắc sẽ cho mình chút mặt mũi.
Vũ Linh Hư vừa tắm rửa một phen, cảm giác rất là tự tin, thế là bèn mang theo bốn năm người đi tới chỗ Lục Ly bên này. Nhìn thấy các vị tiểu thư chính đang mặt mũi mê say ăn thịt nướng, từ đằng xa Vũ Linh Hư đã cười ha hả nói:
- Ha ha ha, chào Thu Tuyết tiểu thư, Hạ Sương tiểu thư, chào chư vị công tử tiểu thư. Tại hạ Vũ Linh Hư, mộ danh chư vị đã lâu, chuyên trình tới bái kiến một phen.
Khách tới, chúng nhân ngừng ăn, Bạch Thu Tuyết dẫn người đứng lên, hàn huyên khách sáo với Vũ Linh Hư một phen.
Đám công tử lại âm thầm khinh thường, đám người này rõ ràng là tới xin ăn, lại cứ giả vờ ra vẻ, đúng là đã nghiện lại còn ngại.
Quả nhiên, hàn huyên một phen, Vũ Linh Hư đảo mắt nhìn về phía đống thịt nướng vàng óng, cười nói:
- Ồ? Thịt nướng ngon thế, không ngờ trong chư vị còn có nhân tài biết tay nghề này, Linh Hư bái phục. Cái kia... Mấy ngày trước Tử tiểu thư chịu chút tổn thương, thân thể hư nhược, liệu chư vị có thể nể tình, tặng ta ít thịt hươu để bồi bổ thân thể cho Tử tiểu thư? Đại ân chư vị, ngày sau Linh Hư tất có đại báo.
Vũ Linh vừa lảm nhảm xong, nguyên một đám công tử đều quay mặt đi, thần sắc khinh thường. Chính mình muốn ăn thì cứ nói, còn cầm Tử Liên Nhi ra làm bia đỡ đạn, tên Vũ Linh Hư này đúng là không biết xấu hổ.
Vũ Linh Hư xin đòi, đám người Bạch Thu Tuyết không tiện không nể mặt, chẳng qua Bạch Thu Tuyết vẫn quay sang nhìn Lục Ly một cái, dù sao những thịt này đều do Lục Ly nướng
Bởi thế Bạch Thu Tuyết lập tức hạ lệnh để Bạch Cô dẫn theo đại bộ phận chúng nhân tới quanh bốn phía tìm kiếm cơ quan và lối ra.
Bạch Thu Tuyết thì dẫn các vị tiểu thư làm trợ thủ cho Lục Ly, chuẩn bị nướng thịt ăn, đồng thời tồn trữ một ít, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Không Gian Giới Chỉ có thể cất giữ đồ ăn, ném thịt nướng vào trong có thể bảo trì một tháng không nát, tuy hương vị chưa hẳn sẽ quá tốt, nhưng dù sao cũng đỡ hơn là chết đói.
Lục Ly bắt được tám con nai con, nhóm lên tám đống lửa, chuẩn bị cùng lúc khởi công. Bạch Thu Tuyết dẫn mấy vị tiểu thư đi theo bên cạnh hỗ trợ, Bạch Hạ Sương thì vẫn còn đang mải mê với nhà gỗ của nàng.
Oanh!
Bên kia lần nữa truyền đến tiếng ầm vang, Lục Ly liếc mắt nhìn qua, nhịn không được cười ra tiếng, đây đã là lần thứ ba Bạch Hạ Sương làm sập nhà gỗ, thế nhưng vẫn cứ kiên quyết không từ bỏ.
Dựng nhà gỗ đâu phải chỉ đơn giản dùng dây thừng cột lên là được, cần phải một ít kỹ xảo nhất định. Thăng bằng cơ bản nhất còn không làm được, người đụng chạm một cái liền sẽ sụp đổ. Hơn nữa giữa gỗ với gỗ không có rãnh lõm, không có mộc cái chốt khảm vào, căn bản không phải thành là chỉnh thể, dựng lên lung tung không ngã mới là lạ?
- Tú Linh, lại gọi Sương nhi quay đây bồi lễ xin lỗi Lục đảo chủ, không có Lục đảo chủ, nàng có mày mò mấy tháng cũng không dựng được nhà gỗ đâu.
Bạch Thu Tuyết sai một vị tiểu thư đi gọi Bạch Hạ Sương tới, sau đó quay đầu khẽ cười nói với Lục Ly:
- Lục đảo chủ, gia muội không hiểu chuyện, đã để ngươi chê cười.
Bạch Thu Tuyết đã lên tiếng, Lục Ly tự nhiên không thể đứng nhìn chuyện cười, bèn gật đầu nói:
- Lát nữa ta giúp các ngươi dựng một căn nhà gỗ, ngủ trên đất đúng là có chút không thoải mái.
Ánh mắt đám người Hứa Phương Phỉ ở bên cạnh sáng rực lên, dồn dập khẩn cầu Lục Ly cũng giúp các nàng dựng một căn. Nguyên một đám đại tiểu thư trú đóng nơi dã ngoại hoang vu đã khiến các nàng ngượng ngùng mất mặt, hơn nữa trên đất còn có kiến, côn trùng, bò sát, rất nhiều người không cách nào ngủ ngon giấc.
- Được rồi, được rồi!
Lục Ly dở khóc dở cười, liên tục gật đầu, tiếp tục nhổ lông làm sạch nội tạng nai con. Đợi tám con nai đều được làm xong, Lục Ly mới dẫn chúng nhân quay về bắt đầu nướng thịt.
Trên tám đống lửa nhấc lên giá đỡ, tám con hươu bắt đầu được nướng, các vị tiểu thư khá là hưng phấn, cảm thấy chơi rất vui. Bạch Hạ Sương trở về, nhưng không xin lỗi Lục Ly, thậm chí cũng không nhìn Lục Ly lấy một lần, cứ thế đứng đó xụ mặt giận dỗi.
- Cùng là song bào thai, sao lại chênh lệch lớn thế này?
Lục Ly nhìn mà khe khẽ lắc đầu, mải miết đi tới đi lui giữa tám đống lửa, xoa dầu vừng, rải muối và hương liệu cho từng xiên thịt hươu.
Những thứ này hắn sớm mang theo trên người, từ nhỏ thường xuyên lên núi, tự nhiên không thể bạc đãi chính mình. Mười một mười hai tuổi Lục Ly đã biết nướng thịt, mấy thứ dầu vừng muối ăn này cũng là tùy ý để Liễu Di chuẩn bị, không ngờ lại có đất dụng võ.
Rất nhanh, mùi thịt nướng thơm phức càng thêm phần nồng nặc, đám người tìm kiếm quanh bốn phía lũ lượt trở về, ai nấy đều có chút uể oải.
Đã tìm được hai lối ra, có hai cánh cửa có thể mở, song đều là cửa ra vào mê cung mà bọn hắn và đám người Tử Liên Nhi vừa thoát ra được. Mê cung bọn họ cả đời đều không muốn tiến vào thêm lần nào, dù tình nguyện chết ở trong sơn cốc cũng không vào lại mê cung.
Thịt nướng sắp chín, những người kia đều không đi nữa mà vây ở chung quanh chuẩn bị ăn một bữa no đủ, hôm qua chỉ ăn lửng dạ, hôm nay nướng tám con hươu non, rốt cục đã có thể được một bữa no nê.
Thịt càng lúc càng chín, mùi thơm càng lúc càng đậm, bên phía đầm nước nhóm người Thiên Vũ Quốc có chút rối loạn. Đám người Tử Liên Nhi học theo Bạch Thu Tuyết dùng vải vây quanh thành từng gian nhà rắm, rửa ráy một phen, đang chuẩn bị ăn chút lương khô ngủ một giấc, ngửi thấy mùi thơm bên này, bụng dạ ai nấy đều kêu lên kháng nghị.
Người Thiên Vũ Quốc tiến vào đây đều là công tử tiểu thư các gia tộc siêu cấp, ai sẽ biết nướng thịt? Dù khắp sơn cốc toàn là động vật nhỏ, nhưng chẳng ai biết làm, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Cuối cùng có người nhịn không được, cổ động Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đi đòi chút thịt nướng, Tử Liên Nhi không hạ mình được, cứ đứng đó trầm mặc không lên tiếng.
Vũ Linh Hư lại cảm thấy mình nói thế nào cũng là công tử gia tộc ngũ phẩm, hai vị tiểu thư Thiên Đảo Hồ chắc sẽ cho mình chút mặt mũi.
Vũ Linh Hư vừa tắm rửa một phen, cảm giác rất là tự tin, thế là bèn mang theo bốn năm người đi tới chỗ Lục Ly bên này. Nhìn thấy các vị tiểu thư chính đang mặt mũi mê say ăn thịt nướng, từ đằng xa Vũ Linh Hư đã cười ha hả nói:
- Ha ha ha, chào Thu Tuyết tiểu thư, Hạ Sương tiểu thư, chào chư vị công tử tiểu thư. Tại hạ Vũ Linh Hư, mộ danh chư vị đã lâu, chuyên trình tới bái kiến một phen.
Khách tới, chúng nhân ngừng ăn, Bạch Thu Tuyết dẫn người đứng lên, hàn huyên khách sáo với Vũ Linh Hư một phen.
Đám công tử lại âm thầm khinh thường, đám người này rõ ràng là tới xin ăn, lại cứ giả vờ ra vẻ, đúng là đã nghiện lại còn ngại.
Quả nhiên, hàn huyên một phen, Vũ Linh Hư đảo mắt nhìn về phía đống thịt nướng vàng óng, cười nói:
- Ồ? Thịt nướng ngon thế, không ngờ trong chư vị còn có nhân tài biết tay nghề này, Linh Hư bái phục. Cái kia... Mấy ngày trước Tử tiểu thư chịu chút tổn thương, thân thể hư nhược, liệu chư vị có thể nể tình, tặng ta ít thịt hươu để bồi bổ thân thể cho Tử tiểu thư? Đại ân chư vị, ngày sau Linh Hư tất có đại báo.
Vũ Linh vừa lảm nhảm xong, nguyên một đám công tử đều quay mặt đi, thần sắc khinh thường. Chính mình muốn ăn thì cứ nói, còn cầm Tử Liên Nhi ra làm bia đỡ đạn, tên Vũ Linh Hư này đúng là không biết xấu hổ.
Vũ Linh Hư xin đòi, đám người Bạch Thu Tuyết không tiện không nể mặt, chẳng qua Bạch Thu Tuyết vẫn quay sang nhìn Lục Ly một cái, dù sao những thịt này đều do Lục Ly nướng.
Chương 252 Dựng nhà gỗ
Lục Ly mang mặt nạ Quỷ Sát, nhìn không ra nét mặt tốt xấu, ngay từ lúc Vũ Linh Hư đi tới, trong lòng hắn thật ra đã ghét bỏ vô cùng. Đợi nghe được mấy lời lảm nhảm kia của Vũ Linh Hư lại càng phản cảm, lúc này thấy hắn cầm Tử tiểu thư làm bia đỡ đạn, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên dùng đao cắt một miếng thịt hươu thật lớn, cầm gậy trúc xuyên đi qua, đưa cho Đinh Dương nói:
- Đinh công tử, nếu Tử tiểu thư đã ôm bệnh, chúng ta tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Ngươi mau mau đưa qua cho Tử tiểu thư, để nàng bồi bổ thân thể.
Ánh mắt đám công tử Thiên Đảo Hồ lập tức sáng lên, Đinh Dương càng là miệng cười nở hoa, vội hí hửng chạy tới chỗ đầm nước.
Đám người Vũ Linh Hư tròn mắt nhìn theo, Đinh Dương trực tiếp đưa thịt cho Tử Liên Nhi, còn chỉ có nhiều như vậy, thế thì bọn hắn phân kiểu gì? Nhưng vừa rồi Vũ Linh Hư chính miệng nói Tử Liên Nhi thân thể không thoải mái, lúc này không tiện nói gì thêm, đành phải bái tạ rời đi.
- Cái thứ gì đâu...
Bạch Hạ Sương nhanh mồm nhanh miệng, giấu không được chuyện, chờ Vũ Linh Hư vừa đi liền thấp giọng mắng. Sau đó cười giơ ngón tay cái lên với Lục Ly, tán thưởng nói:
- Lục Ly ngươi được lắm, đáng mặt nam nhân.
- Nha đầu này…
Lục Ly lườm nàng một cái, mới vừa rồi còn giận dỗi, không thèm nhìn hắn lấy một lần, thoáng chốc lại đổi thành tán thưởng... Nha đầu này đúng thật là yêu hận rõ ràng, nghĩ gì nói nấy.
Lục Ly không tiếp lời, Bạch Hạ Sương vừa ăn vừa cau mày nói:
- Lục Ly ngươi đeo cái mặt nạ quỷ kia làm gì? Còn nữa, ngươi đeo mặt nạ làm sao ăn được?
Lục Ly quay sang Bạch Thu Tuyết nhìn một cái, cũng không lên tiếng mà lấy một phần thịt hươu trở về trong nhà gỗ nhỏ. Tiểu Bạch sớm ngồi sẵn bên trong, Lục Ly ném cho nó mấy viên Hỏa Ngọc Thạch, Tiểu Bạch vui sướng tiếp lấy, bắt đầu cắm cúi gặm ăn.
Giờ có người ngoài, Lục Ly phân phó Tiểu Bạch không được rời khỏi nhà gỗ, sợ bị người bắt được hoặc tổn thương.
Ăn uống no đủ, đang định chuẩn bị tu luyện, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân, tiếp đó một đám tiểu thư tới gần nhà gỗ, một người còn giơ chân đạp, khẽ kêu nói:
- Lục Ly, mau ra đây giúp chúng ta dựng nhà gỗ, ngươi đã hứa với tỷ ta.
Lục Ly mặt lạnh đi ra, liếc nhìn Bạch Hạ Sương, lạnh lùng nói:
- Ngươi đạp thêm một cước thử xem? Lát nữa ta dựng cho ngươi một chó ổ, để ngươi chổng mông lên, sấp mình ngủ trong đó.
Lục Ly vừa phát nộ, Bạch Hạ Sương liền nổi giận, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Tính tình Lục Ly trước nay luôn là ăn mềm không ăn cứng, nếu hôm nay Bạch Hạ Sương muốn đấu đến cùng, hắn tuyệt sẽ không ra tay dựng nhà cho nàng.
Mấy vị tiểu thư ở bên cạnh mới đầu còn hí hửng cùng theo, giờ thấy cảnh này đều cuống lên. Tính khí Lục Ly thế nào các nàng sớm đã lĩnh giáo, nếu tiếp tục giang lên, đêm nay các nàng lại phải ngủ trên đất.
Lục Ly mang mặt nạ Quỷ Sát, ánh mắt băng lãnh, nhìn rất hung tợn, Bạch Hạ Sương trừng mắt với hắn một lát, trong mắt toát ra hơi nước, cúi đầu xuống, nức nở nói:
- Không phải chỉ đá một cái thôi sao? Ngươi hung cái gì? Đại lão gia gì mà chỉ biết bắt nạt nữ tử?
Bạch Hạ Sương vừa khóc, Lục Ly liền cũng dịu xuống, ánh mắt ôn hòa trở lại, khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, đừng khóc, ta dựng nhà cho các ngươi. Chẳng qua các ngươi phải giúp ta, nhiều nhà gỗ như vậy, dựa vào một mình ta sao làm hết cho xuể.
Lập tức, Bạch Hạ Sương nín khóc mỉm cười, liên tục gật đầu nói:
- Được được, chúng ta giúp ngươi, ngươi nhất định phải giúp chúng ta dựng mấy căn nhà thật đẹp.
Nhiều người như vậy đi thăm dò lối ra đều không tìm được, xem ra trong thời gian ngắn rất khó tìm thấy, chỉ có thể chậm rãi thăm dò. Các vị tiểu thư tự nhiên hi vọng có thể ăn ngủ tốt chút, tìm hay không tìm được bảo vật đều không sao, các nàng chỉ coi đây như là một chuyến du ngoạn.
Một đám tiểu thư tràn đầy phấn khởi chạy đi hỗ trợ, lại càng giúp càng rối, Lục Ly dứt khoát để các nàng làm chút chuyện đơn giản nhất, còn lại hắn tự xử lý một mình.
Tùy theo từng căn nhà gỗ xinh xắn được dựng lên, nguyên một đám tiểu thư đều hưng phấn không thôi, trên mặt toàn là nụ cười xán lạn. Còn kiếm về hoa cỏ khắp nơi tân trang tô điểm cho nhà gỗ, tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp sơn cốc.
Bạch Thu Tuyết bị hấp dẫn tới, nhìn thấy Lục Ly dựng lên cho nàng một gian riêng, rất là cảm kích, lại cũng không nói gì, chỉ hướng Lục Ly cười cười, tiếp tục dẫn người đi tìm cơ quan và lối ra.
Bạch Thu Tuyết vừa đi, Tử Liên Nhi lại dẫn theo bốn năm vị tiểu thư bước tới.
Nàng rửa mặt một phen, đổi một thân váy dài xanh biếc, tóc búi trâm cài, trong tay cầm tiêu ngọc màu trắng, dung mạo khí độ diễm áp toàn trường, chỉ có Bạch Hạ Sương là có thể cầm ra so sánh với nàng.
Lục Ly đeo mặt nạ, còn đang bận rộn dựng nhà, Tử Liên Nhi và Bạch Hạ Sương khách sáo vài câu, sau đó đi đến bên người Lục Ly, khẽ khom lưng vái tạ nói:
- Đa tạ ân tặng thịt của vị công tử này, Tử Liên Nhi cố tình tới bái tạ.
Lục Ly quay đầu nhìn Tử Liên Nhi một cái, trong lòng nhớ lại trường cảnh lúc gặp nàng ở Hàn Vân Sơn, tinh thần bất giác có chút hoảng hốt, quên cả đáp lời.
Bạch Hạ Sương thấy Lục Ly tròn mắt nhìn Tử Liên Nhi, không khỏi âm thầm khó chịu, nhẹ giọng ho khan một tiếng, nói:
- Lục Ly, sao ngươi không nói gì.
Ánh mắt Lục Ly thoáng chốc liền khôi phục tỉnh táo, quét mắt quét Bạch Hạ Sương một cái, hắn đã sớm dặn dò Bạch Thu Tuyết, để mọi người đừng gọi tên thật hắn, lúc này Bạch Hạ Sương lại quên mất.
- Lục Ly?
Trong mắt Tử Liên Nhi lóe lên quang mang, tử tế coi chừng Lục Ly một lúc lâu, càng nhìn càng thấy giống, nàng như có điều suy tư nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt Lục Ly, mỉm cười nói:
- Lục Ly công tử, chúng ta cũng tính là cố nhân, chẳng lẽ không thể dùng mặt thật gặp người?
Không ngờ Tử Liên Nhi lại biết mình? Ánh mắt Lục Ly chớp qua một tia kinh ngạc, sau đó gỡ xuống mặt nạ, cười khổ nói:
- Lục Ly bái kiến Tử tiểu thư.
Chương 253 Hạ lưu
Tử Liên Nhi thấy mặt Lục Ly, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, nàng hồi tưởng lại đêm mưa ở Vũ Lăng Thành, nhớ tới cảnh Lục Ly chém giết Thanh trưởng lão Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nhớ tới tỷ tỷ Lục Ly dục hỏa trùng sinh...
Giờ nhìn lại Lục Ly, lúc này chính đang đi cùng người Thiên Đảo Hồ, còn nhanh như thế đột phá Thần Hải Cảnh hậu kỳ, nàng bất giác có chút thổn thức.
Tử Liên Nhi không nói gì thêm, cũng không nói đêm đó nàng từng quan chiến ở Vũ Lăng Thành, chỉ là quét mắt nhìn nhà gỗ vài lần, nói:
- Lục công tử, căn nhà gỗ này của ngươi đẹp quá, có thể giúp ta dựng một căn không?
Cảm quan của Lục Ly đối với Tử Liên Nhi không sai, hôm đó ở Hàn Vân Sơn Tử Liên Nhi từng nhắc nhở hắn cẩn thận, dù chỉ là một câu, nhưng khi đó Lục Ly lại xem Tử Liên Nhi tựa như tiên nữ trên trời, thân phận địa vị hai người cách biệt quá xa, đối với điều này Lục Ly vẫn luôn rất cảm kích.
Hắn không chút do dự gật đầu đáp ứng:
- Có thể cống hiến sức lực cho Tử tiểu thư, đó là vinh hạnh của Lục mỗ.
- Hừ!
Chứng kiến bộ dạng này của Lục Ly, Bạch Hạ Sương lập tức khó chịu. Tử Liên Nhi là minh châu Thiên Vũ Quốc, nàng cũng là minh châu Thiên Đảo Hồ, nàng tự thấy thân phận địa vị dung mạo đều không kém gì Tử Liên Nhi, tại sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn đến vậy?
Bạch Hạ Sương tính tình ngay thẳng, có gì nói nấy, lập tức bĩu môi lẩm bẩm nói:
- Lục Ly, ngươi đáp ứng chúng ta trước, không trước giúp chúng ta xây xong, sao có thể đi giúp người ngoài?
Một câu người ngoài khiến sắc mặt đám tiểu thư bên phía Tử Liên Nhi khẽ biến. Tử Liên Nhi lại mặt không đổi sắc, cười nhìn Bạch Hạ Sương nói:
- Sương tiểu thư, lời ấy sai rồi, Lục Ly sinh ra ở Lăng quận Thiên Vũ Quốc, hắn là người Thiên Vũ Quốc chúng ta, chúng ta sao lại thành người ngoài được?
- Hừ hừ!
Bạch Hạ Sương càng khó chịu, ngữ khí càng thêm không hữu hảo, không cam tâm yếu thế, phản bác nói:
- Hiện tại Lục Ly chính là đảo chủ một hòn đảo tại Thiên Đảo Hồ chúng ta, hắn phải tiến vào Thiên Đảo Hồ, điều này chứng tỏ Thiên Vũ Quốc các ngươi không quá hữu hảo với Lục Ly. Hắn không sống tiếp được ở Thiên Vũ Quốc mới phải đến Thiên Đảo Hồ chúng ta.
Lục Ly đầu lớn như hai đấu, hai vị tiểu thư đấu võ mồm, hắn kẹp ở giữa lúng túng không thôi, vội vàng ôm quyền nói:
- Hai vị tiểu thư, các ngươi cứ tiếp tục như thế, nhà gỗ này không mất mấy ngày sợ rằng dựng không xong. Tử tiểu thư, ngươi về trước đi, lát nữa đợi bên này làm xong, ta sẽ qua đó, được không?
Tử Liên Nhi khẽ cười một tiếng, thi lễ sau đó dẫn người trở về, Bạch Hạ Sương đợi Tử Liên Nhi đi rồi, lập tức trừng nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi chính là người Thiên Đảo Hồ chúng ta, không thể cấu kết làm bậy với tiểu thư bên ngoài.
- ...
Lục Ly lườm nàng một cái, không chút khách khí nói:
- Không thể cấu kết với tiểu thư bên ngoài, thế chẳng lẽ cấu kết với các ngươi?
- Phi, hạ lưu!
Mặt Bạch Hạ Sương đỏ bừng lên, thẹn không biết chui đầu vào đâu, giậm chân một cái quay người chạy đi như một con gió. Lục Ly bật cười ha hả, mấy vị tiểu thư xung quanh cũng xấu hổ không thôi, đều không giúp đỡ, quay người chạy theo Bạch Hạ Sương.
Duy nhất lưu lại chính là Hứa Phương Phỉ, bộ dạng có chút muốn nói lại thôi của nàng dẫn lên Lục Ly hiếu kì, hắn hỏi:
- Hứa tiểu thư, sao ngươi không chạy với các nàng? Chẳng lẽ định chuẩn bị cấu kết với ta?
- Phi...
Hứa Phương Phỉ đỏ mặt phi một tiếng, sau đó cắn răng nói:
- Lục Ly, ngươi đừng quá mức si tâm vọng tưởng, bằng thân phận của ngươi không khả năng cưới được Sương tiểu thư Tuyết tiểu thư, ngươi nên chết phần tâm tư kia đi. Bằng không dẫn lên chúng giận, Hứa gia chúng ta cũng không giữ được Huyết Sát Đảo các ngươi.
- Thân phận? Ha ha!
Lục Ly cười nhạt một tiếng, nếu hắn báo ra thân phận mình là con em Lục gia, sợ rằng khi đó sẽ đến lượt Bạch Hạ Sương không xứng với hắn mất.
Chẳng qua hắn đúng thật không suy nghĩ nhiều, cũng không muốn trêu chọc phiền toái cho mình, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Hứa Phương Phỉ hoàn toàn không phải không có lý.
Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết chính là nữ thần trong lòng đám công tử Thiên Đảo Hồ, hắn và hai vị nữ thần đi lại quá gần, sau này đi ra mộ Long Đế khẳng định sẽ mang đến phiền phức không ngừng cho Huyết Sát Đảo.
Hắn quét mắt nhìn về phía Hứa Phương Phỉ, khóe miệng đột nhiên nhếch lên ý cười tà mị, nói:
- Hứa tiểu thư, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không có bất kỳ ý nghĩ nào với hai vị tiểu thư, trong lòng ta chỉ ngưỡng mộ duy nhất một người.
- Ai?
Hứa Phương Phỉ tò mò đạo, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lục Ly với Tử Liên Nhi, chẳng lẽ người Lục Ly yêu thích là Tử Liên Nhi?
Lục Ly cười thần bí, ánh mắt đảo qua trên thân Hứa Phương Phỉ, nói:
- Nữ tử kia đẹp như tiên nữ, hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nàng họ Hứa, tên Phương Phỉ.
- Phi!
Hứa Phương Phỉ thấy được vẻ chế nhạo trong mắt Lục Ly, làm gì còn không biết Lục Ly đang đùa giỡn mình, lập tức phẫn nộ trùng trùng phun một tiếng, quay người bước nhanh mà đi.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười to, trong đầu bất giác lại hiện lên nét mặt tuyệt mỹ của Lục Linh.
Thầm nghĩ nếu trên đời có nữ tử như Lục Linh, hắn nhất định sẽ điên cuồng theo đuổi, trong lòng hắn Lục Linh mới là nữ thần hoàn mỹ nhất trên thế gian.
Tiêu tốn bốn canh giờ, Lục Ly giúp dựng hơn mười căn nhà gỗ nhỏ. Phía Tử Liên Nhi hắn chỉ hỗ trợ dựng một căn nhỏ và một căn lớn, để các vị tiểu thư có thể nhét chung một chỗ, chứ hắn làm gì rảnh rỗi đến mức đi hỗ trợ từng người.
Thời gian sau đó, hai nhóm người bắt đầu tìm kiếm lối ra, gần như lật tung toàn bộ sơn cốc mấy lần, lại đều không có bất kỳ thu hoạch nào.
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đều đích thân xuất động, trừ hai phiến cửa có thể quay lại mê cung ra, tất cả cánh cửa còn lại dù đã nghĩ hết mọi cách vẫn mở không ra, cũng không tìm thấy bất kỳ cơ quan nào.
Nguyên một đám công tử tiểu thư đều có chút bất an và rối loạn, may mà lương thực còn đầy đủ, người Thiên Đảo Hồ và Thiên Vũ Quốc cũng không phát sinh xung đột, hai bên ở chung bình an vô sự.
Chương 254 Xung đột
Mỗi ngày Lục Ly nướng thịt hai lần, mỗi lần đều phái người đưa một ít cho Tử Liên Nhi. Bên kia đám người Vũ Linh Hư hận đến nghiến răng nghiến lợi, bọn hắn cũng săn giết hươu thú, nghĩ cách nướng ăn, kết quả cuối cùng lại đều như đám công tử Thiên Đảo Hồ khi trước, nướng đến ngoài khét trong sống, căn bản không thể đưa vào mồm.
Lục Ly còn bắt cá nướng ăn, các công tử tiểu thư Thiên Đảo Hồ ăn đồ của người ta nên miệng cũng ngắn lại, dù vài người trong lòng vẫn rất khó chịu với Lục Ly, ngoài mặt lại đều rất khách khí.
Chúng nhân không tìm thấy lối ra, trong lòng phiền muộn, ở chỗ này cũng không có bất kỳ thứ gì để giải trí, bởi thế khoảnh khắc ăn thịt nướng, thưởng thức mỹ vị trở thành ký thác tinh thần duy nhất của bọn hắn.
Đương nhiên, cũng có hai tên công tử gia tộc tứ phẩm bắt đầu điên cuồng theo đuổi Bạch Hạ Sương, xem đó như ký thác tinh thần. Còn có một ít công tử gia tộc chuyển sự chú ý nhắm đến các vị tiểu thư trong nhóm, tính là tìm việc giải sầu.
Bạch Thu Tuyết lại không người theo đuổi, có lẽ là bởi nữ tử này quá mức thông minh, có lẽ là vẻ lạnh lùng xa người ngàn dặm trong cốt tủy của nàng khiến đám công tử chùn chân dừng bước.
Trong hai tỷ muội sinh đôi, Bạch Hạ Sương rõ ràng được hoan nghênh hơn một chút, bởi vì cô nàng này chẳng có mấy tâm cơ, nói cách khác thì là... dễ bị lừa.
Đám công tử ở đây đều rất rõ ràng, bọn hắn không xứng với hai chị em sinh đôi này. Người ta chính là huyết mạch thất phẩm, riêng điểm này thôi đã khiến rất nhiều người tự ti mặc cảm. Bởi thế căn bản không ai dám theo đuổi Bạch Thu Tuyết, đánh đều đánh không lại người ta, còn theo đuổi cái khỉ khô gì…
Lục Ly lại không tâm tư đi nghĩ chuyện này, trước khi cứu về Lục Linh và cha mẹ, hắn căn bản không dám động tình. Một là sợ liên lụy người khác, hai là thời gian của hắn vô cùng cấp bách, phải toàn tâm toàn lực tu luyện, làm gì có thời giờ đi tán gái?
Đoạn thời gian này trừ nướng thịt ra, hắn một mực tập trung tu luyện, sơn cốc cũng chỉ dạo quanh một lần, không tìm được lối ra, sau đó liền vứt nan đề này cho đám người Bạch Thu Tuyết, nhiều người như vậy sớm muộn cũng sẽ tìm được thôi.
…
- Lục Ly?
Thân phận chân thực của Lục Ly cuối cùng không thể tránh khỏi bị Vũ Linh Hư biết được, ngày đó Tử Liên Nhi dẫn theo mấy vị tiểu thư đi bắt chuyện, những tiểu thư này đều được Lục Ly dựng cho nhà gỗ. Mấy ngày qua Lục Ly thường xuyên phái người đưa thịt hươu tới, làm sao có thể không ngày ngày treo cái tên Lục Ly ở bên mồm?
Ấn tượng của hắn với Lục Ly không phải quá sâu, chỉ là trận chiến Vũ Lăng Thành khiến Vũ gia rất mất mặt. Khi đó toàn Vũ gia đều chấn động, gia gia hắn còn đích thân xuất động, bởi thế Vũ Linh Hư ẩn ước nhớ được mấy chữ, Lục Ly, Lục Linh, Liễu gia ...
Trong lòng hắn có chút hoài nghi, thế là để tâm, mượn cơ hội tán gẫu hàn huyên với một tiểu thư Thiên Đảo Hồ, nhẹ nhàng moi ra chút tin tức. Biết được đoạn thời gian trước Lục Ly mới từ Thiên Vũ Quốc chạy tới Thiên Đảo Hồ, gia tộc phụ dung chính là Liễu gia.
- Quả nhiên là đệ đệ của tiện nhân kia!
Vũ Linh Hư cắn răng nghiến lợi gầm lên, nhưng hắn không mạo muội hành sự. Lần này các gia tộc đều dặn dò, không được giết người bên trong mộ Long Đế, bên ngoài Thiên Đảo Hồ lại đang có Bạch Lãnh chờ sẵn, nếu làm loạn trong này mà bị người bắt được đằng chuôi, lấy tính tình Bạch Lãnh hắn tất phải chết không nghi ngờ.
Không thể hành động ngoài sáng được!
Vũ Linh Hư quét mắt lành lạnh nhìn Lục Ly chính đang nướng thịt bên đầm nước, sau đó quay người tiếp tục đi thăm dò lối ra.
Hai ngày sau.
Một cánh cửa đột nhiên mở ra, lại một nhóm người cuống cuồng xông đến, vừa đi ra bên ngoài ai nấy đều cuồng hỉ rống to. Đi ở mặt trước nhất rõ ràng là Đỗ Tử Lăng, người có đôi mắt đào hoa rất đặc biệt, xem ra người Thiên Hàn Quốc rốt cục cũng đã ra khỏi mê cung.
- Nhóm người Dạ Vũ Hàm còn chưa đi ra?
Tử Liên Nhi khẽ nhíu mày, lần trước ở Hàn Băng Thâm Uyên nàng và Dạ Vũ Hàm còn tính chơi thân, lúc này Đỗ Tử Lăng dẫn người đi ra, Dạ Vũ Hàm lại vẫn không thấy bóng dáng đâu, điều này khiến trong lòng nàng có chút lo lắng. Lại nghĩ tới tìm nhiều ngày như vậy đều không thấy được lối ra, trong lòng không khỏi càng thêm ưu sầu.
Nửa canh giờ sau, một cánh cửa khác đột nhiên mở toang, lại một nhóm người lao nhanh đi ra. Tử Liên Nhi chạy vội tới, nhìn thấy Dạ Vũ Hàm quần áo tả tơi, gầy nguyên một vòng, Tử Liên Nhi vừa hoan hỉ lại vừa đau lòng, Dạ Vũ Hàm ôm lấy Tử Liên Nhi kêu gào khóc lớn, sau đó trực tiếp ngất đi.
Nhóm Đỗ Tử Lăng thiếu mất ba người, nhóm Dạ Vũ Hàm lại thiếu đi tận tám người, người đi ra thần kinh ai nấy đều có chút không bình thường, gầy guộc tiều tụy, thảm không nỡ nhìn.
Bạch Thu Tuyết khẽ thở dài, cục diện tốt đẹp nay đã không còn, các nàng sớm tiến vào đây, vốn có ưu thế rất lớn. Đáng tiếc không tìm được cửa ra, bằng không phỏng chừng lúc này chí bảo trong mộ Long Đế đều bị các nàng đoạt được.
Vấn đề then chốt nhất bây giờ là, bốn nhóm nhân mã đều tới, lương thực bỗng chốc trở nên khan hiếm, không chừng sẽ bởi vì đồ ăn mà ra tay đánh lớn. Nhóm Đỗ Tử Lăng và Dạ Vũ Hàm bị nhốt nhiều ngày như vậy, trong thân thể đều tích đầy lệ khí, nhất thời không cẩn thận sẽ dẫn phát hỗn chiến.
Bạch Thu Tuyết triệu tập tất cả mọi người lại, để các nàng đê điều hành sự, đừng đi trêu chọc người các nhóm khác, cũng đừng để dẫn phát xung đột.
Lo lắng của Bạch Thu Tuyết rất nhanh liền biến thành hiện thực, năm sáu canh giờ sau, đám người Đỗ Tử Lăng ngủ một giấc tỉnh lại, sau đó bắt đầu điên cuồng săn giết động vật trong sơn cốc. Sau khi giết xong liền trực tiếp nhấc đi về, cất vào trong Không Gian Giới Chỉ của Đỗ Tử Lăng.
Hành động này chọc giận đám công tử Thiên Đảo Hồ, hiện tại một ngày hai bữa thịt nướng chính là hưởng thụ mà chỉ duy nhất công tử tiểu thư Thiên Đảo Hồ mới có, động vật bị săn giết xong rồi, bọn hắn biết đi ăn cái gì?
Chương 255 Tìm được rồi
Bạch Cô lập tức dẫn người đi thương lượng, người phía Đỗ Tử Lăng lại căn bản không quan tâm, tiếp tục săn giết, xem lời đám công tử Thiên Đảo Hồ như gió thoảng bên tai.
Xung đột bỗng chốc phát sinh, Đỗ Tử Lăng không ra tay, nhưng hai tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ Thiên Hàn Quốc lại ra tay. Nhẹ nhàng đả thương năm người nhóm Bạch Cô và Đinh Dương, cuối cùng Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương tiến đến mới đình chỉ xung đột.
Đỗ Tử Lăng ra mặt, nói vài câu không nóng không lạnh, tuỳ ý xin lỗi một tiếng, khiển trách người Thiên Hàn Quốc một phen, sau đó dẫn người đi về.
Bạch Thu Tuyết áp chế chúng nhân, đám người Bạch Cô chỉ bị thương nhẹ, không náo ra mạng người, Bạch Thu Tuyết không muốn sự tình khuếch đại.
Lục Ly đang tu luyện thì bị đánh thức, hắn đi ra hỏi dò một phen, biết được chuyện vừa xảy ra, trong lòng có chút hối hận vì không sớm dặn mọi người dự trữ đồ ăn. Giờ động vật nhỏ đều sắp bị săn giết không còn, thức ăn khan hiếm.
- Bắt cá!
Lục Ly đưa ra quyết định rất nhanh:
- Phái người đánh bắt cá, trước dự trữ một ít thức ăn cái đã.
Bạch Thu Tuyết thoáng ngập ngừng, nếu phái người đánh bắt cá, rất có thể sẽ dẫn phát bốn nhóm người cướp đoạt đồ ăn, vạn nhất kích lên đại hỗn chiến thì phiền phức to...
- Bắt cá?
Nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ động, hỏi:
- Đúng rồi, các ngươi phái người xuống thăm dò đầm nước chưa?
Bạch Thu Tuyết hơi ngớ, sau đó lập tức tỉnh ngộ, khẽ kêu nói:
- Đinh Hằng, ngươi lập tức xuống đầm nước thăm dò, nói không chừng lối ra nằm ngay dưới đáy đầm.
- Đừng vội!
Lục Ly khoát tay chặn lại nói:
- Chúng ta trước âm thầm chuẩn bị, Đinh công tử, lát nữa ngươi giả bộ đi tắm, có phát hiện liền báo tín hiệu cho chúng ta. Nếu thông đạo ở phía dưới, chúng ta lập tức xông vào, chiếm trước tiên cơ.
Trọn cả sơn cốc đều tìm khắp, nhưng chưa ai nghĩ đến dưới đáy đầm. Người đều có điểm mù tư duy, tưởng rằng lối ra nằm ở ngay mấy cánh cửa kia, nghĩ đủ mọi cách tìm kiếm cơ quan mở ra cánh cửa, chứ ai lại nghĩ tới dưới đáy đầm nước bao giờ?
Dưới đáy đầm toàn là nước bùn, lúc tắm gội rất nhiều người đều phát hiện ra, hơn nữa đầm nước cũng không sâu, bởi thế chưa ai từng nghĩ đến lối ra ở nằm dưới mặt nước cả.
Đầm nước này là nước chảy, góc sơn cốc có một dòng suối, nước liên tục không ngừng tràn vào trong đầm.
Lúc này Lục Ly mới nghĩ đến một vấn đề, đầm nước này không ngừng có nước chảy vào, lại không thấy nước đi ra? Trong khi nước đầm một mực bảo trì mực nước không đổi, điều này chứng tỏ dưới đáy đầm nhất định phải có mạch nước ngầm, dẫn nước đi ra.
Đã có mạch nước ngầm đưa nước ra khỏi sơn cốc, như vậy chứng tỏ cũng sẽ có thông đạo rời khỏi sơn cốc này, nói không chừng đấy chính là lối ra.
Bạch Thu Tuyết triệu tập mọi người âm thầm chuẩn bị, Đinh Hằng thì dẫn theo hai người tiến vào trong đầm nước, nghênh ngang cởi quần áo tắm rửa, khiến đám tiểu thư nơi xa tức tối không thôi.
Tìm kiếm một cơ hội, Đinh Hằng lặng lẽ tiềm nhập vào trong nước, thăm dò dưới đáy đầm một phen. Đáng tiếc dưới đáy nước bùn rất nhiều, Đinh Hằng tìm hai lần đều không thấy được gì.
Lần thứ ba Đinh Hằng chui xuống đáy đầm, đột nhiên chú ý thấy một tảng đá nằm ngay trên dòng chảy tựa hồ có chút ba động, hắn lặn xuống mép nước đẩy tảng đá kia, tảng đá sáng lên quang mang, không ngờ lại vẫn chẳng nhúc nhích tí nào.
- Có cấm chế, lối ra hẳn ở ngay chỗ này.
Đinh Hằng rút ra chiến đao sau lưng, bất thần bổ xuống cự thạch, cự thạch kia lập tức nổ tung thành bột mịn, lộ ra một cửa động đen nhánh.
- Tìm được rồi!
Đinh Hằng đại hỉ, không có quá nhiều do dự, lập tức phóng vào trong. Nơi đây quả nhiên là một mạch nước ngầm, Đinh Hằng men theo cửa động lặn xuống, rất nhanh liền phát hiện ra một mạch nước ngầm cực lớn, bên cạnh mạch nước ngầm còn có một cửa lớn màu đen lấp lánh u quang.
Đinh Hằng dùng sức đẩy, cửa lớn kia nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thông đạo mờ tối hiện lên trước mắt, song lại chẳng có một tia nước đầm nào tiến vào thông đạo.
- Chính là chỗ này!
Mắt Đinh Hằng sáng rực lên, lập tức bóp nát ngọc phù trong tay.
- Đi!
Cùng lúc đó, chiếc ngọc phù trong tay Bạch Thu Tuyết cũng chợt vỡ nát. Tinh thần nàng khẽ rung lên, tay nhỏ vung lên, quát nhẹ một tiếng. Các nàng sớm đã thu thập xong, cả đám lập tức như lợi kiếm vọt tới trong hồ.
Hoa, hoa
Chúng nhân xông vào trong đầm nước, tựa như từng viên từng viên cự thạch ném xuống, lập tức kinh động đến các nhóm người còn lại, Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm vội vàng dẫn người tới quan sát.
- Lối ra!
Đám người Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi lập tức tỉnh ngộ, vội vàng thúc giục đội ngũ tập hợp. Đáng tiếc trong đội ngũ các nàng có rất nhiều tiểu thư, kéo kéo giật giật một hồi lâu vẫn chưa tập hợp lại được.
- Truyền lệnh xuống, tới ngay lập tức, bằng không chúng ta liền ném xuống các nàng không quản!
Đỗ Tử Lăng nổi giận, trong đôi mắt đào hoa chớp qua một tia hàn ý. Hắn vừa truyền ra lời này, đám tiểu thư Thiên Hàn Quốc lập tức không dám lề mề, vội vàng đi tới.
- Đi!
Đỗ Tử Lăng dẫn đầu xông vào đầm nước, những người còn lại theo sát ngay sau, cứ thế tan biến trong đầm. Tiếp sau là nhóm Tử Liên Nhi, nhóm Dạ Vũ Hàm đi theo sau cùng.
Viu viu viu!
Bạch Thu Tuyết dẫn người cấp tốc xông vào thông đạo, nguyên một đám nam tử được dịp mở rộng tầm mắt, tất cả tiểu thư đều ướt sũng nước, quần áo đơn bạc dán chặt lên thân thể, mê người dị thường.
Chẳng qua đám tiểu thư vừa xông đi lên lập tức vận chuyển Huyền lực bốc hơi nước đi, mặc dù bộ dáng nhìn có chút chật vật, song cũng không đến mức bộc quang.
- Đi mau!
Thật không dễ dàng mới chiếm trước tiên cơ, Bạch Thu Tuyết không khả năng cứ vậy lãng phí, nàng đi ở mặt trước, một đường lao nhanh.
Lối đi phía trước đột nhiên chuyển ngoặt một cái, lại xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa này chỉ cần đẩy nhẹ liền mở ra, bên trong là một cửa hang đen nhánh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong tay Bạch Thu Tuyết hiện ra một chiếc roi dài, trên cổ Tử Nguyệt lấp lánh, không chút do dự vọt vào cửa hang.
Bình luận facebook