-
Chương 256-260
Chương 256 Quan tài Long Đế
Lục Ly mang theo mặt nạ Quỷ Sát, đi ở mặt sau cùng, sau khi hắn xông vào, cảm giác được cửa hang lóe lên bạch quang, trước mắt hoa lên. Chờ hắn mở mắt nhìn quanh bốn phía, lập tức trợn tròn mắt.
Hắn đang ở trong một mảnh núi đồi hoang vu, người Thiên Đảo Hồ đều không thấy ai, hắn dụi dụi mắt tưởng là nhìn lầm. Nhưng dò xét bốn phía một phen, phát hiện quả thực đã bị truyền tống đến một mảnh núi hoang.
- Chẳng lẽ bị truyền tống đi ra?
Lục Ly không nghĩ thông, hắn trầm tư một phen, bước nhanh bôn tẩu thăm dò chung quanh. Khi hắn đặt chân lên đỉnh một ngọn núi nhỏ, phát hiện nơi xa có một bóng người màu trắng.
Bóng người này có chút quen mắt, Lục Ly không chút suy nghĩ liền chạy vội mà tới, bóng người kia trốn sau tảng đá. Đợi lúc thấy Lục Ly băng băng lao đến nàng mới hiện ra, là Bạch Thu Tuyết.
- Thu Tuyết tiểu thư, còn có người nào khác không? Chúng ta bị truyền tống đi ra rồi à?
Lục Ly nghi hoặc hỏi, Bạch Thu Tuyết nhìn lên bầu trời một cái, nói:
- Chúng ta còn đang ở trong mộ Long Đế, những người còn lại hẳn đều trong núi quanh đây.
- Làm sao có thể?
Lục Ly kinh ngạc không thôi, mộ Long Đế chỉ là phần mộ, còn nơi đây rõ ràng đã ra đến bên ngoài, làm sao còn có thể vẫn ở trong mộ Long Đế được?
- Vừa đi vừa nói.
Bạch Thu Tuyết chạy tới trước, vừa đi vừa giải thích cho Lục Ly:
- Mộ Long Đế không chỉ là một phần mộ, mà hẳn là một bí cảnh, một bí cảnh được Long Đế luyện chế, nơi này lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiều.
- Bí cảnh!
Lục Ly như có điều suy tư, trong thế giới này có rất nhiều khe hở không gian được gọi là tiểu thế giới. Một ít tiểu thế giới bị cường giả luyện hóa, lại được xưng hô là bí cảnh.
Xem ra mộ Long Đế này đích thật là một bí cảnh, bằng không làm sao có thể lớn như vậy được? Chỉ riêng chỗ mê cung thôi đã lớn đến khó mà tưởng tượng.
- Ngươi nhìn bầu trời xem, nơi này không có Thái Dương, nhưng vẫn rất sáng, hơn nữa thiên địa Huyền khí nơi này cũng nồng đậm hơn bên ngoài, hẳn là bí cảnh không sai được.
Bạch Thu Tuyết nói tiếp, Lục Ly nhìn lên trời một cái, lúc này hắn đã hoàn toàn tin tưởng kết luận của Bạch Thu Tuyết. Hắn không hỏi gì thêm, tốc độ tăng lên mấy phần, nếu vẫn còn ở trong mộ Long Đế, vậy thì trước tìm tới những người Thiên Đảo Hồ còn lại rồi tính.
- Đi bên kia.
Bạch Thu Tuyết nhìn mấy lần, sau đó đột nhiên chuyển hướng, Lục Ly thuận theo hướng nàng chỉ nhìn lại, mơ hồ thấy được một ngọn núi cao vút nhập mây. Hắn khẽ gật đầu, ngọn núi này quá nổi bật, phỏng chừng người Thiên Đảo Hồ thấy được đều sẽ tụ tập về đây.
- Lệ tiểu thư!
Lục Ly nhìn thấy phía xa xa có một bóng người liền hô to, tiểu thư đó mới đầu còn sợ hãi không thôi, đợi lúc nhìn thấy Lục Ly và Bạch Thu Tuyết lập tức đại hỉ, băng băng chạy tới.
- Lục Ly, nhìn đỉnh núi kia.
Bạch Thu Tuyết lại không nhìn Lệ tiểu thư, ánh mắt vẫn hướng lên đỉnh núi cao vút nhập mây, kinh hô nói.
Lục Ly theo tiếng nhìn lại, tròng mắt từ từ trợn tròn, vừa rồi cách quá xa nhìn không rõ ràng, lúc này mới ẩn ẩn thấy được rõ.
Hắn thấy được trên đỉnh núi mơ hồ có thứ gì đó lơ lửng, nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra là một quan tài cổ màu vàng óng cực lớn.
Quan tài kia phỏng chừng ít nhất phải dài mười thước, cao rộng hai thước, phía dưới có bốn dây xích sắt to tướng buộc lại, phảng phất nếu không phải dây sắt trói buộc, quan tài vàng óng khổng lồ này sẽ bay lên không trung.
- Quan tài Long Đế!
Mắt Lục Ly sáng rực như sao trời, quan tài lớn đến thế, trường cảnh bá khí như thế, chỉ có thể là quan tài an táng Long Đế.
Di hài Long Đế đã ở trên đỉnh núi cao kia, như vậy tài phú bảo vật vô tận của hắn khẳng định cũng ở trên đỉnh núi. Đừng nói được đến toàn bộ, dù chỉ được đến một phần nhỏ thôi cũng phát tài.
- Đi!
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết chỉ ngây người thoáng chốc, sau đó hai người lập tức chạy như điên lên núi, mặc kệ Lệ tiểu thư đang từ bên trái nhanh chân chạy tới.
Núi cao đâm thẳng tầng mây, ít nhất phải đến năm ngàn thước, phụ cận không có đỉnh núi nào khác, bởi thế ngọn núi này mới một mình một cõi, tựa như quân vương đứng giữa một đám thần dân đang quỳ bái.
Núi cao càng lúc càng gần, quan tài hoàng kim to lớn trên đỉnh núi càng lúc càng rõ ràng, một cỗ khí tức bất giác truyền ra từ trong quan tài hoàng kim, khiến cho nội tâm Lục Ly Bạch Thu Tuyết càng thêm cuồng nhiệt.
Cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong, Đại Đế từng nhất thống Bắc Mạc, bảo vật hắn lưu lại sẽ cường đại đến cỡ nào? Huyền kỹ chí cường, thần binh và chiến giáp tuyệt thế, linh tài quý hiếm vô song, chỉ nghĩ đến đây thôi, bước chân Lục Ly và Bạch Thu Tuyết lại càng tăng nhanh mấy phần.
Hai người vừa bôn tẩu vừa quan sát toà núi cao kia, phát hiện có rất nhiều con đường lên núi, tất cả đều là thang đá được dựng lên bằng đá xanh, một đường thẳng tắp chạy dọc theo sườn núi, ít nhất phải có gần vạn bậc thang đá.
Chẳng qua đến giữa sườn núi, mọi con đường đều chụm lại với nhánh sơn đạo vòng quanh sườn núi, cuối cùng biến thành một nhánh sơn đạo uốn lượn đi lên tựa như một con cự long đang ngoằn nghèo bò lên đỉnh.
Bước chân Bạch Thu Tuyết không chút ngừng nghỉ, một mực đi ở tuyến đầu. Lúc đi tới chân núi, đặt chân bước lên bậc thang xanh, đúng khoảnh khắc này, bậc đá xanh bất ngờ sáng lên bạch quang, một sợi gai nhọn đâm ra từ bên trong đá xanh, dọa cho Bạch Thu Tuyết lập tức nhảy bắn ra sau.
- Xem ra đỉnh núi này không dễ lên.
Lục Ly nhìn Lệ tiểu thư bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, xem ra những bậc thang đá xanh này đều có cấm chế, chỉ cần nhất thời không cẩn thận liền sẽ mệnh tang Hoàng Tuyền.
- Lệ Ngọc Nhi, ngươi ở lại chân núi chờ đợi.
Lệ tiểu thư chỉ là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, kinh nghiệm thực chiến gần như bằng không, Bạch Thu Tuyết thấy nàng sắc mặt tái nhợt, hạ lệnh nói. Lệ tiểu thư khẽ gật đầu, nàng cũng không muốn đi mạo hiểm, bảo vật dù tốt thật đấy, nhưng cũng phải có mệnh mới dùng được, đúng không nào?
- Lục Ly, ngươi lên hay không?
Bạch Thu Tuyết quay mắt nhìn sang Lục Ly, kẻ sau khẽ cười nói:
- Tiểu Bạch, đi trước dò đường!
Chương 257 Đáng tiếc một nhân tài
Hí hí!!
Tiểu Bạch bắn ra từ trong tay áo, mũi nhỏ khịt khịt một cái, sau đó trực tiếp chạy lên bậc thang đá xanh.
Hí hí!!
Tiểu Bạch thoáng chốc đã vụt qua năm bậc thang đá, kiêu ngạo quay đầu nhìn lại Lục Ly, Lục Ly giơ ngón tay cái lên, liếc sang Bạch Thu Tuyết nói:
- Đi theo ta.
Nói xong, hai chân Lục Ly giậm mạnh, bay thẳng nhảy lên năm bậc thang đá, thang đá không thấy có bất kỳ phản ứng gì, xem ra ở mấy bậc này còn không có cấm chế.
Hưu!
Bạch Thu Tuyết theo sát mà đến, hiếu kỳ nhìn Tiểu Bạch nói:
- Lục Ly, con thú nhỏ này của ngươi thuộc chủng loại gì? Không ngờ lại có thể phát hiện cấm chế?
Lục Ly khẽ cười, lại không nói gì thêm mà chỉ nhắc nhở Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, tiếp tục dò đường, cẩn thận chút.
Hí hí!
Trong mắt Tiểu Bạch chất đầy vẻ ngạo nhiên, chân ngắn đạp một cái, lần nữa nhảy qua bốn bậc thang, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết vội vàng đi theo.
Tiểu Bạch tựa hồ trời sinh có cảm giác lực đối với cấm chế, nó một hơi nhảy qua ba bốn bậc thang, lại một lần đều không dẫn phát cấm chế. Lục Ly và Bạch Thu Tuyết cứ thế đi theo, nhẹ nhàng vượt qua hơn trăm bậc thang đá.
Oanh!
Lúc này bên trái đột nhiên truyền đến tiếng nổ, hai người liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy phía bên kia cũng có một đường thang đá, có người vừa bị lôi điện đánh cho toàn thân bốc lên khói đen, lăn lộn đi xuống.
- Bạch Ảnh!
Bạch Thu Tuyết nhìn mấy lần mới nhận ra được, nàng thấy Bạch Ảnh được một vị tiểu thư đỡ lấy, chính đang nuốt đan dược chữa thương, hẳn là không chết, lúc này trong lòng mới thả lỏng phần nào.
- Lệ Ngọc Nhi, ngươi dạo quanh bốn phía, nếu gặp phải người nhóm chúng ta, nói cho bọn họ chú ý cẩn thận, đừng mạo muội bò lên thang đá. Có thể nghĩ cách từng bước thăm dò, không có cấm chế hẵng lên, tốc độ có thể chậm chút, nhưng nhất định không được mạo hiểm. Nhất là Sương nhi, ngươi dặn nàng phải tuyệt đối cẩn thận, không được thì đừng cố đi lên.
Bạch Thu Tuyết vốn định chờ đám người Bạch Hạ Sương tới sau đó mới đi lên, nhưng bảo khố Long Đế đang ở ngay trên đỉnh núi, giờ nàng và Lục Ly đang chiếm trước tiên cơ, làm sao có thể đứng đây chờ đợi mọi người?
Lại nói Tiểu Bạch là của Lục Ly, chứ không phải của Bạch Thu Tuyết, vạn nhất Lục Ly không đợi nàng, một mình lên núi trước thì sao?
Lục Ly khẽ gật đầu, rất là tán thưởng thái độ quả quyết của Bạch Thu Tuyết, hắn không nói gì, cứ thế đi theo Tiểu Bạch chạy về phía trước, Bạch Thu Tuyết theo sát ngay sau, chỉ mất một nén hương hai người đã bước qua hơn ngàn bậc thang đá.
Oanh!
Bên phải truyền đến tiếng nổ, hai người có chút lo lắng quay đầu nhìn lại, phát hiện Đỗ Tử Lăng cũng bị lôi điện đánh xuống.
- Tỷ!
Một tiếng kêu khẽ vang lên, là giọng Bạch Hạ Sương. Lục Ly để Tiểu Bạch dừng lại, Bạch Thu Tuyết nhìn sang bên trái, thấy Bạch Hạ Sương chính đang dẫn theo hai người chạy đến, hưng phấn quơ tay nói:
- Tỷ, chờ ta, ta cũng đi lên.
- Dừng lại!
Bạch Thu Tuyết bị dọa nhảy dựng, vội nghiêm mặt quát to:
- Sương nhi, trên thang đá có cấm chế khủng bố, lần này ngươi đừng lên, ở dưới chân núi chờ ta.
- A!!!
Từ một nhánh sơn đạo khác truyền lại tiếng kêu thảm thiết, ẩn ẩn thấy được một người máu thịt be bét lăn xuống. Mấy người Bạch Hạ Sương hướng bên kia nhìn lại, phát hiện là người Thiên Vũ Quốc, người này đã đứt một bên chân, lập tức bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
Sắc mặt Bạch Thu Tuyết càng thêm phần ngưng trọng, quát với Vanh công tử đang từ nơi xa băng băng chạy tới:
- Bạch Vanh, ngươi coi chừng Sương nhi, không được để nàng đi lên. Các ngươi nếu muốn lên, nhất định phải cẩn thận, không được lỗ mãng.
Bạch Vanh lĩnh mệnh, lần này Bạch Hạ Sương ngược lại không dám làm loạn, đôi mắt to nhìn chằm chằm Lục Ly và Bạch Thu Tuyết, thần sắc có vẻ rất là hưng phấn.
Chí ít hiện tại còn có tỷ tỷ và Lục Ly đi lên, lại đã vượt qua nhiều bậc thang đá như vậy, xem ra bảo khố Long Đế trên đỉnh núi sẽ về tay Lục Ly và tỷ tỷ nàng.
- Sao các nàng đi nhanh vậy được?
Ở bên kia, Đỗ Tử Lăng và Tử Liên Nhi đều nghi hoặc không hiểu, Dạ Vũ Hàm cũng dẫn theo mấy người đi tới một nhánh sơn đạo bên trái, thử mấy lần đều có người bị thương, nàng nghe được tiếng huyên náo bên này mới dẫn người đi tới.
- Đỗ Thụy, ngươi lên, thăm dò từng bậc một!
Trong đôi mắt đào hoa của Đỗ Tử Lăng chớp qua một tia tàn nhẫn, cắn răng lấy ra một bộ chiến giáp từ trong giới chỉ. Chiến giáp này là nguyên bộ, giày mũ giáp đều có, còn là Thiên giai, năng lực phòng ngự rất mạnh.
Hắn đưa chiến giáp cho một tên Hồn Đàm cảnh trung kỳ ở bên cạnh, kẻ sau cắn răng mặc vào, từng bước một thử bước lên, tìm kiếm lộ tuyến an toàn.
Keng keng keng
Lên đến thềm đá thứ ba, mặt đá xanh dưới chân bật ra gai nhọn, chẳng qua Đỗ Thụy mặc giày, căn bản không đâm vào được, thậm chí hắn còn nhờ đó mượn lực phóng lên.
- Nhớ kỹ ở thềm đá kia có cấm chế.
Đỗ Tử Lăng lại hạ lệnh với một người khác, người kia lấy ra giấy bút từ trong ngực, bắt đầu ghi chép.
- Vũ Phù, ngươi mặc chiến giáp, đi lên!
Vũ Linh Hư cũng học theo, lấy ra một thân chiến giáp có sức phòng ngự cường cường đại, chính là để phòng ngừa gặp phải loại tình huống này. đại, trước khi tiến vào mộ Long Đế bọn hắn đều có chuẩn bị, mang theo chiến giáp phòng ngự
- Dạ Long Vũ, ngươi cũng lên!
Dạ Vũ Hàm cuống lên, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã đi được hơn ngàn bậc thang đá, nếu các nàng còn không tranh thủ thời gian, chờ lúc các nàng lên đỉnh núi, sợ rằng đến cả cọng lông đều không thừa.
- Đáng tiếc một nhân tài, lại bị Vũ gia bức đi ra...
Tử Liên Nhi nhìn theo bóng lưng Lục Ly và Tiểu Bạch đang lao nhanh lên núi, không khỏi khe khẽ thở dài, Tiểu Bạch thỉnh thoảng lại quay đầu về phía Lục Ly quái khiếu hai tiếng, không cần nói cũng biết con thú nhỏ này là của Lục Ly.
Bạch Thu Tuyết theo ở phía sau, có thể nhẹ nhàng vượt qua bậc thềm đá xanh, đây khẳng định là công lao của Lục Ly hoặc Tiểu Bạch. Cộng thêm trước đây ở trận chiến Vũ Lăng Thành, Lục Ly từng chém giết Thanh trưởng lão tu vi Thần Hải Cảnh hậu kỳ, còn có Lục Linh thân mang Hỏa Phượng Thiên Thai... hết thảy hết thảy đều chứng minh Lục Ly bất phàm.
Chương 258 Đạo tâm
Đáng tiếc nhân tài như thế lại bị bức ép rời khỏi Thiên Vũ Quốc, từ thái độ hai tỷ muội Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đối với hắn thì thấy, sợ rằng Lục Ly vĩnh viễn sẽ không quay lại Thiên Vũ Quốc.
Bởi vì Vũ gia tồn tại, dù hắn muốn trở về phỏng chừng cũng rất khó...
Thiên phong nguy nga, dốc đứng nhập mây.
Cự phong thẳng tắp thành hình mũi khoan, dưới chân núi là vô số bậc thang đá xanh đâm thẳng lên, giữa sườn núi là một đường Đăng Thiên Lộ tựa như Cự Long vờn quanh, uốn lượn tới đỉnh.
Trên đỉnh núi, bốn dây xích sắt thô to buộc lại một chiếc quan tài hoàng kim khổng lồ, quan tài không hề có ánh sáng lấp lánh, lại có khí xanh nhàn nhạt như mây mù lượn quanh, quỷ dị mê ly.
Trên từng nhánh sơn đạo dưới núi, từng đám người chính đang ra sức mạo hiểm trèo lên thang đá, thỉnh thoảng có người chạm phải cấm chế, dẫn lên một đạo tử lôi nhỏ mịn từ trời giáng xuống.
Hoặc có gai nhọn từ dưới lòng đất xuyên qua đá xanh đâm thẳng lên, hoặc là hai bên có phong nhận bắn tới, hỏa diễm phun ra, khiến vô số công tử tiểu thư muốn leo lên thang đá phải chùn bước.
Thử mấy lần, đại đa số tiểu thư đã vứt bỏ, các nàng sợ. Bảo vật tài phú huyền kỹ cố nhiên quan trọng, nhưng nếu bị điện giật đến toàn thân cháy đen, lông tóc thiêu trụi, các nàng tình nguyện không muốn bảo vật.
Chỉ có ba nhánh thang đá là còn có người đang kiên trì, Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi Vũ Linh Hư Dạ Vũ Hàm đều lấy ra chiến giáp có sức phòng ngự cường đại, để một người đi trước dò đường, các nàng ở phía sau theo đuôi mà lên.
Cấm chế không phải là quá khủng bố, dù không mặc chiến giáp cùng lắm cũng chỉ là bị thương lăn xuống mà thôi. Sau khi mặc vào chiến giáp có sức phòng ngự cường đại, gai nhọn phong nhận và hỏa diễm đều gần như có thể bỏ qua, chỉ có lôi điện từ trời giáng xuống là hơi phiền toái, mặc chiến giáp cũng chịu không được, sẽ bị giật cho toàn thân bốc khói đen, da dẻ cháy xém.
Ba đội nhân mã đã đổi ba bốn lượt người, chỉ cần chiến giáp chưa hủy đi, người bị thương có thể đổi. Đỗ Tử Lăng Dạ Vũ Hàm Tử Liên Nhi Vũ Linh Hư có được lực hiệu triệu tuyệt đối trong đội ngũ của mình, có thể lệnh cho từng người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, giúp các nàng mở đường.
Chỉ có bên phía Lục Ly là thoải mái nhất, giữa lúc ba đội nhân mã mới leo lên mấy trăm bậc thềm đá, các nàng đã lên hơn sáu ngàn bậc, trong khi thang đá chỉ có tổng cộng gần vạn bậc, tính ra bọn hắn đã lên được hơn một nửa.
- A...
Người đi trước dò đường bên phía Dạ Vũ Hàm lại bị lôi điện đánh trúng, lăn xuống, được người trong đội ngũ đỡ lấy. Lập tức có người cởi ra chiến giáp, cho hắn uống thuốc chữa thương, để hắn nghỉ ngơi an dưỡng ngay tại chỗ, một người khác lại mặc vào chiến giáp tiếp tục tiến lên.
Bốn đội ngũ mỗi đội có hơn hai mươi người, đội ngũ Dạ Vũ Hàm và Đỗ Tử Lăng đã mất đi vài người trong mê cung, song vẫn còn mười mấy người. Trừ đi đám tiểu thư không dám đi lên, tính ra cũng có mười một mười hai người.
Đám công tử phổ thông trong mỗi nhóm lúc này đều đã rõ ràng, mục đích bọn hắn đi theo lên núi chính là vì dò đường, làm đá kê chân cho một hai người cường đại nhất trong nhóm.
Bọn hắn không thể nào leo lên núi đỉnh, đây là thang lên trời, mặt trên còn có một sơn đạo vòng quanh nữa, nơi đó chắc chắn càng sẽ không dễ bò hơn dưới này.
Bởi thế bọn hắn đều tính toán tốt rồi, sẽ tận lực mở đường cho một hai người mạnh nhất trong nhóm, chỉ cần những người này lấy được chí bảo, dù không chia cho bọn hắn, ít ra cũng sẽ nhớ được ân tình.
Thực lực mạnh nhất trong các nhóm thật ra cũng là người có thân phận địa vị tôn quý nhất, tỉ như Đỗ Tử Lăng, Dạ Vũ Hàm, Dạ Long Vũ, Tử Liên Nhi, Vũ Linh Hư. Bọn họ hoặc là con em Vương tộc, hoặc là đệ tử gia tộc ngũ phẩm, có thể giúp bọn họ một lần, quay đầu tự nhiên sẽ có chỗ tốt.
- Tăng nhanh tốc độ!
Đỗ Tử Lăng thấy Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã lên hơn bảy ngàn bậc thang đá, lập tức nổi giận thúc giục nói. Tên công tử dò đường của nhóm hắn cắn răng một hơi nhảy qua năm bậc thang đá, lại bất ngờ không đụng chạm cấm chế, đám người Đỗ Tử Lăng vội vàng nhảy lên theo.
- Tỷ tỷ gắng lên!
Phía dưới Bạch Hạ Sương bị đám người Bạch Vanh trông chừng, tuy không có cơ hội lên thang đá, nhưng vẫn cứ hưng phấn không thôi, một mực ở dưới không ngừng kêu to.
Thực lực Bạch Thu Tuyết rất mạnh, là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ dưới hai mươi tuổi của Thiên Đảo Hồ, so với Bạch Cô và Bạch Hạ Sương thì đều mạnh hơn, chỉ cần nàng có thể lên đỉnh núi, tất cả bảo vật đều là của nàng.
Rầm rầm rầm!
Không ngừng có người bị cấm chế đánh trúng, tùy theo càng trèo lên cao, người sót lại của các nhóm lại càng ít. Lúc ba đội ngũ leo được nửa đường, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã trèo xong toàn bộ bậc thang đá, đứng sừng sững giữa sườn núi.
- Đi lên!
Giữa sườn núi có một vùng đệm, là một nhánh sơn đạo rộng rãi, xoay tròn một vòng vây quanh sườn núi. Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đứng ở đó, nhìn xuống từng bóng người nhỏ như nắm tay dưới chân núi, hai người liếc nhau khẽ cười.
- Đi!
Bạch Thu Tuyết vung tay lên, cơ hội tốt như vậy không trân trọng, chẳng phải thẹn với trời cao. Lục Ly để Tiểu Bạch đi trước dò đường, vòng theo sơn đạo chạy tới lối vào hướng lên đỉnh.
Trên sơn đạo không có cấm chế, hai người nhẹ nhàng đi tới cửa vào. Con đường này cũng là từng bậc thang đá, không biết có bao nhiêu bậc. Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhảy lên, từng bậc từng bậc một, lại không thấy đụng chạm bất kỳ cấm chế gì.
- Không có cấm chế?
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết nhìn nhau một cái, cả hai đều không giấu được kinh ngạc, hai người nhấc chân bước lên bậc thang thứ nhất. Vừa đạp lên thang đá, thân thể hai người lập tức trầm xuống, Bạch Thu Tuyết kinh hô:
- Cấm chế trọng lực!
Lục Ly cảm giác bả vai đột nhiên như bị một tảng đá lớn đè xuống, sắc mặt không khỏi ngưng trọng, trọng lực trên sơn đạo uốn lượn lên núi này tuyệt đối đừng tăng lên a, bằng không hắn sợ rằng khó mà leo lên đỉnh được.
Muốn cái gì tới cái đó...
Chương 259 Leo bậc thang
Khi Lục Ly đạp lên bậc thang đá thứ hai, trọng lực lần nữa gia tăng, Bạch Thu Tuyết cũng lên theo, sắc mặt lập tức càng khó coi, quay đầu nhìn sang Lục Ly nói:
- Lục Ly, sơn đạo uốn lượn này không dễ đi, dự tính lúc leo đến đỉnh trọng lực sẽ vô cùng khủng bố.
Lên bảo sơn mà tay không trở về, đây không phải phong cách của Lục Ly!
Hắn cắn răng tiếp tục leo lên, tốc độ còn tăng nhanh mấy phần. Thực lực hắn yếu thua đám người Đỗ Tử Lăng, chỉ có tăng tốc leo nhanh mới sẽ không bị bọn hắn đuổi kịp.
Bạch Thu Tuyết không nói chuyện, lầm lũi theo sau, tốc độ không nhanh không chậm. Tiểu Bạch vui sướng bôn tẩu đi trước, tựa hồ không cảm giác được trọng lực, sau khi leo lên mấy bậc lại quay đầu nhìn Lục Ly, thỉnh thoảng còn kêu hai tiếng thúc giục Lục Ly đi mau.
Lục Ly bước chân trầm ổn, từng bước một tiến lên, mỗi lần vượt qua một bậc đá, trọng lực lại sẽ gia tăng một chút, dù gia tăng không nhiều, nhưng sau mười mấy bậc, Lục Ly đã cảm thấy trên vai nặng trĩu, như cõng lên cự thạch mấy ngàn cân.
Chút trọng lực ấy đối với Lục Ly không tính là gì, đối với Hồn Đàm Cảnh trung kỳ như Bạch Thu Tuyết lại càng không đáng nhắc tới, hai người cứ thế đi nhanh, từng bước một vững bước trèo lên.
Một trăm bậc, ba trăm bậc, tám trăm bậc!
Trọng lực đã quá một vạn cân, tốc độ Lục Ly rốt cục chậm lại, giờ đây chỉ cần sơ ý một chút liền sẽ lăn xuống, hắn đành phải thả chậm tốc độ.
Bạch Thu Tuyết theo ở phía sau, vẫn cứ rất nhẹ nhàng, trên mặt không thấy có mồ hôi, Lục Ly lại đã mồ hôi đầy đầu, có chút phí sức.
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi đi trước đi, không cần bận tâm ta.
Lục Ly quay đầu nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, kẻ sau khẽ cười nói:
- Lúc leo bậc thang dưới núi, ngươi không đi một mình, lúc này sao ta có thể bỏ ngươi lại được? Thu Tuyết còn chưa đến mức làm ra chuyện mất hết nhân phẩm như thế.
Lục Ly không khuyên nữa, tiếp tục leo lên, chờ lúc lên được một ngàn năm trăm bậc, trọng lực đã đạt tới ba vạn cân. Tốc độ Lục Ly càng lúc càng chậm, Bạch Thu Tuyết lại vẫn nhàn nhã như thường, chỉ là trên trán đã thoáng xuất hiện mồ hôi.
- Nhanh, nhanh, nhanh!
Phía dưới truyền đến từng tiếng bạo rống, Lục Ly nhìn xuống lối vào sơn đạo vòng quanh sườn núi, thấy được Đỗ Tử Lăng chính đang dẫn theo hai người một đường băng băng lao tới.
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi không cần để ý ta, một mình lên trước đi, dù sao ngươi giành được bảo vật cũng tốt hơn là Đỗ Tử Lăng.
- Bảo vật tốt thì tốt thật, nhưng nếu bởi vì bảo vật mà hỏng mất đạo tâm, vậy thì được không bù mất.
Bạch Thu Tuyết cười khẽ đáp, nàng nhìn lên đỉnh núi rồi nói:
- Hồn Đàm Cảnh tu luyện chính là linh hồn, thật ra cũng là đang tu luyện đạo tâm. Không có một trái tim vững như bàn thạch, không vì ngoại vật mà thay đổi, lại làm sao có thể thẳng tới mây xanh? Thấy lợi quên nghĩa, vứt bỏ đồng đội, đấy không phải đạo tâm của Bạch Thu Tuyết ta.
Lục Ly nghe mà cái hiểu cái không, chẳng qua lúc này trong lòng hắn bất giác nhiều thêm một tia kính nể đối với nữ tử mỹ lệ đến khiến người lóa mắt trước mặt.
Đỗ Tử Lăng đặt chân lên sơn đạo, Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư theo sát ngay sau, Dạ Vũ Hàm thì dẫn theo một tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ khác đi ở cuối cùng.
Còn về những người còn lại thì hoặc là đều ở dưới chân núi, hoặc là còn đang leo trên bậc thang, ba nhóm người tổng cộng gần bốn mươi người, toàn bộ đều bị thương. Cuối cùng thành công đưa mấy người Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi lên được sơn đạo.
Đỗ Tử Lăng dẫn theo hai tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đều là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, Dạ Vũ Hàm và Dạ Vũ Long, một tên đệ tử Dạ gia khác cũng là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã bò lên hơn tám trăm bậc đá, nhưng tốc độ Lục Ly thả chậm rất nhiều, hơn nữa còn càng lúc càng chậm, đám người Đỗ Tử Lăng ở phía dưới lại dũng mãnh như hổ, tốc độ như gió.
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn hai người sẽ bị đuổi kịp, một khi bị đuổi kịp, ưu thế tiên cơ hai người giành được trước đó sẽ không còn sót lại chút gì.
Bạch Thu Tuyết không đi, Lục Ly cũng không tiện nói gì thêm, đành phải cắn răng quật cường đề thăng tốc độ leo lên.
Hai ngàn, ba ngàn bậc đá.
Tốc độ Lục Ly không thể không lần nữa thả chậm, lấy nước ra từ trong Không Gian Giới Chỉ, từng ngụm từng ngụm chuốc xuống. Bạch Thu Tuyết cũng mồ hôi đầm đìa, sơn đạo vờn quanh cự phong một đường hướng lên, bởi thế lúc này hai người không thấy được đám đông phía sau. Chẳng qua thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng hét lớn của Đỗ Tử Lăng vọng lại, khoảng cách hẳn là đã không xa.
Lục Ly không chút hình tượng ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, ngước mắt nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, thấy nàng thần sắc kiên định, Lục Ly không mở miệng khuyên nhiều, tiếp tục cắn răng leo lên.
Lục Ly âm thầm tính toán cự ly, bậc đá trên sơn đạo vòng lên núi ít nhất cũng có vạn cấp. Thời khắc này trọng lực cũng đã đạt đến bốn, năm vạn cân, mỗi lần nhấc chân, Lục Ly đều cảm thấy rất là trầm trọng, thân thể đều khó mà đứng thẳng.
Nhục thân Lục Ly đã tính rất không sai, giờ đây lực lượng nhục thân có thể ngang với mấy vạn cân, sau khi hắn phóng thích huyết mạch thần kỹ, nhục thân sẽ càng cường đại. Nhưng huyết mạch thần kỹ chỉ có thể chống đỡ nửa canh giờ, hắn sao dám phóng thích lung tung, Vũ Linh Hư đang ở ngay đằng sau, vạn nhất lúc hắn suy yếu bị Vũ Linh Hư đánh lén thì sao?
Lần nữa lên hai ngàn cấp, giờ đây người bên dưới nhìn đã chẳng khác gì con kiến, cảm giác cứ như đứng trên đỉnh bễ nghễ thiên hạ. Bước chân Lục Ly lần nữa ngừng lại, ngồi trên bậc đá há mồm thở dốc.
Bạch Thu Tuyết cũng ngồi xuống, mồ hôi đầm đìa, sau lưng đều ướt đẫm, tóc mai bết cả lên mặt, nhìn từ góc nghêng bên cạnh lại có vẻ vũ mị dị thường.
Bạch Thu Tuyết uống một hớp nước, thấy Lục Ly đang sững sờ nhìn mình, trên mặt bất giác hiện lên một tia ửng đỏ. Lúc này y phục nàng đã ướt đẫm dính trên da thịt, dù vẫn không thể thấy được gì, nhưng đứng cùng một chỗ với người khác giới, nàng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu và ngượng ngùng.
Chương 260 Thân phận bạo lộ
Lục Ly phát hiện mình thất thố, lúng túng nghiêng đầu đi, nói:
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi đi trước đi thôi, đừng nói cái gì mà đạo tâm không đạo tâm cả, ngươi không đi ta ngược lại càng khó chịu. Chúng ta khổ sở vất vả leo đến nơi này, dù ngươi không muốn bảo vật, cũng phải giúp ta đoạt một chút chứ. Bạch gia các ngươi không thiếu bảo vật, ta lại rất thiếu.
Bạch Thu Tuyết trầm mặc không nói, lát sau nàng quay đầu nhìn sang Lục Ly đáp:
- Được rồi, đã vậy ta liền đi trước một bước, lần này vô luận giành được bao nhiêu bảo vật, chúng ta một người một nửa.
- Thành giao!
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu với hắn, đứng dậy lao nhanh về phía trước, tốc độ thoáng chốc đề thăng mấy lần.
- Bạch Thu Tuyết này nhân phẩm không sai, quả không hổ thẹn với danh xưng minh châu Thiên Đảo Hồ.
Lục Ly âm thầm gật đầu, nghỉ ngơi một lát liền tiếp tục tiến lên. Thực lực Bạch Thu Tuyết quả nhiên cường hoành, chỉ phút chốc đã không nhìn thấy bóng người, hơn nữa tốc độ chẳng hề có vẻ gì là yếu bớt.
- Tiểu Bạch, trở về đi.
Lục Ly lo lắng Tiểu Bạch bị người phía phát hiện, vẫy vẫy tay với nó, Tiểu Bạch bay vụt mà đến, xông lên bả vai Lục Ly.
- Không ngờ Tiểu Bạch lại chẳng hề bị trọng lực ảnh hưởng?
Lục Ly rất là ngạc nhiên, hắn suy nghĩ một lát liền thu hồi Huyền lực, định bụng hành tẩu bằng nhục thân. Nhưng lại phát hiện bước đi rất khó khăn, trọng lực vẫn lớn vô cùng.
- Tiểu Bạch, cấm chế trọng lực nơi này không ảnh hưởng tới ngươi à?
Lục Ly hiếu kì hỏi Tiểu Bạch nói, Tiểu Bạch nghe hiểu, đầu nhỏ nhắn kiêu ngạo lắc lắc.
Lục Ly trầm tư một lát rồi dặn dò Tiểu Bạch:
- Vậy ngươi đi lên đỉnh núi trước, tìm xem có bảo vật gì không? Tỷ như giới chỉ và quyển sổ lần trước ngươi cầm về. Nếu cướp được, ngươi tìm một chỗ nấp đi, chờ ta đi lên, quay đầu sẽ mua thức ăn ngon nhất thiên hạ cho ngươi.
Hí hí!...
Tiểu Bạch nghe được đồ ăn, hai mắt lập tức tỏa sáng, trùng trùng gật đầu hóa thành một đạo bóng trắng vút thẳng lên núi, thoáng chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tinh thần Lục Ly phấn chấn hẳn lên, nếu Tiểu Bạch có thể được đến một hai chiếc Không Gian Giới Chỉ, hắn liền phát tài. Trên đỉnh núi mà có Không Gian Giới Chỉ, chắc chắn không thể rỗng tuếch được.
Bạch Thu Tuyết không ở đây, hắn không cần để ý tới hình tượng, dùng cả tay cả chân bò lên như khỉ.
Bò quả nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều, toàn thân đều cảm thấy nhẹ nhõm, tốc độ cũng tăng lên một chút.
Một hơi bò lên hai ngàn bậc, lúc này Lục Ly đã vượt qua bảy ngàn bậc đá. Hắn mệt mỏi trực tiếp nằm ngửa trên thềm, thở dốc hổn hển, bắp thịt toàn thân đều rung động, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nằm trên thềm đá, thân thể thoáng chốc liền được buông lỏng, Lục Ly nhắm mắt nghỉ ngơi chừng hai nén hương, hắn đã quá mệt mỏi, cả người đều hư thoát.
Phanh phanh phanh!
Không lâu sau, từ phía hậu phương truyền đến tiếng bước chân rầm rập, một thân ảnh bước nhanh chạy tới. Lục Ly mở mắt nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt khẽ biến, Đỗ Tử Lăng đã đuổi tới, tốc độ thật nhanh.
- Cút ra!
Toàn thân Đỗ Tử Lăng đầm đìa mồ hôi, tốc độ lại không giảm, hắn nhìn thấy Lục Ly nằm ngang trên thềm đá, lập tức nổi giận hét lớn.
Lục Ly chứng kiến sát ý ngập tràn trong đôi mắt đào hoa của Đỗ Tử Lăng, vội vàng bò dậy, ngồi xổm xuống, đồng thời ngấm ngầm giới bị.
Đỗ Tử Lăng không thèm liếc hắn lấy một giây, bước chân chạy về phía trước, không chút nào ngừng nghỉ. Giày hắn lấp lánh quang mang, rõ ràng là Huyền khí cao cấp.
- Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, huyết mạch thất phẩm, một thân toàn là bảo vật.
Trong miệng Lục Ly tràn ra một tia đắng chát, Đỗ Tử Lăng đuổi tới, những người còn lại chắc cũng sắp đến nơi? Hắn là người đầu tiên lên núi, nhưng giờ sợ rằng sẽ là người cuối cùng lên đỉnh.
Ngồi dậy quá mệt, Lục Ly đợi Đỗ Tử Lăng rời đi rồi lại nằm xuống, kết quả chỉ chốc lát, lại một người bước nhanh đi tới, cũng là võ giả Thiên Hàn Quốc.
- Cút ra!
Người kia đưa tay định phóng ra một đạo Huyền lực, Lục Ly vội vàng lăn tránh, nhường đường ra, đối phương không tiếp tục công kích, lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục chạy lên.
- Đi!
Không thể tiếp tục nghỉ ngơi, lát nữa nếu là Vũ Linh Hư xông lên, bị đối phương nhận ra thân phận, e rằng sẽ gặp nguy hiểm, Lục Ly vội vàng cắn răng dùng cả tay lẫn chân bò lên.
Phanh phanh phanh
Rất nhanh hai đạo tiếng vang trầm muộn vọng lại, Lục Ly dừng lại bên đường, quay đầu nhìn ra sau, thấy được phía sau đang có hai người đuổi tới, mắt hắn đầu tiên là sáng lên, nhưng tiếp sau đó lập tức co rụt lại.
Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đến rồi!
Tử Liên Nhi một thân mồ hôi đầm đìa, y phục ướt đẫm, thân thể mỹ miều, dáng vóc hoàn mỹ hiện rõ không sót chút gì. Lục Ly nhìn nàng một cái, lại không tâm tư nhìn nhiều, ánh mắt quét sang phía Vũ Linh Hư.
- Hắn... biết thân phận ta!
Nhìn thấy sát khí lóe lên rồi biến mắt trong mắt Vũ Linh Hư, trong lòng Lục Ly dâng lên dự cảm chẳng lành, Vũ Linh Hư sẽ không động thủ ở đây đấy chứ?
- Lục công tử ổn chứ!
Sau khi đuổi tới, Tử Liên Nhi lại bất ngờ ngừng lại, xoa xoa mồ hôi trên mặt, miễn cưỡng cười chào hỏi Lục Ly.
Lục Ly âm thầm cảm kích, Tử Liên Nhi chắc là sợ Vũ Linh Hư giết hắn mới cố ý dừng lại chào hỏi? Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ phiếm hồng của Tử Liên Nhi, cảm kích gật đầu nói:
- Chào Tử tiểu thư, các ngươi mau đi lên, đã có mấy người lên trước rồi.
Tử Liên Nhi liếc mắt nhìn Vũ Linh Hư ở phía sau, khẽ gật đầu với Lục Ly, sau đó tiếp tục bước nhanh chạy về phía trước. Nàng nhìn Vũ Linh Hư một cái, ý tứ trong đó rất rõ ràng, chính là cảnh cáo hắn đừng làm loạn.
Vũ Linh Hư không làm loạn, chỉ hung hăng trừng Lục Ly một cái, rồi cũng đi theo Tử Liên Nhi bước nhanh chạy về phía trước.
- May thật, may thật!
Lục Ly khẽ thở ra một hơi, may mà có Tử Liên Nhi ở đây, bằng không Vũ Linh Hư nhất định sẽ động thủ. Hắn lẻ loi một mình, Vũ Linh Hư lại là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, còn là chiến sĩ huyết mạch lục phẩm, muốn giết hắn là điều quá đơn giản.
Lục Ly mang theo mặt nạ Quỷ Sát, đi ở mặt sau cùng, sau khi hắn xông vào, cảm giác được cửa hang lóe lên bạch quang, trước mắt hoa lên. Chờ hắn mở mắt nhìn quanh bốn phía, lập tức trợn tròn mắt.
Hắn đang ở trong một mảnh núi đồi hoang vu, người Thiên Đảo Hồ đều không thấy ai, hắn dụi dụi mắt tưởng là nhìn lầm. Nhưng dò xét bốn phía một phen, phát hiện quả thực đã bị truyền tống đến một mảnh núi hoang.
- Chẳng lẽ bị truyền tống đi ra?
Lục Ly không nghĩ thông, hắn trầm tư một phen, bước nhanh bôn tẩu thăm dò chung quanh. Khi hắn đặt chân lên đỉnh một ngọn núi nhỏ, phát hiện nơi xa có một bóng người màu trắng.
Bóng người này có chút quen mắt, Lục Ly không chút suy nghĩ liền chạy vội mà tới, bóng người kia trốn sau tảng đá. Đợi lúc thấy Lục Ly băng băng lao đến nàng mới hiện ra, là Bạch Thu Tuyết.
- Thu Tuyết tiểu thư, còn có người nào khác không? Chúng ta bị truyền tống đi ra rồi à?
Lục Ly nghi hoặc hỏi, Bạch Thu Tuyết nhìn lên bầu trời một cái, nói:
- Chúng ta còn đang ở trong mộ Long Đế, những người còn lại hẳn đều trong núi quanh đây.
- Làm sao có thể?
Lục Ly kinh ngạc không thôi, mộ Long Đế chỉ là phần mộ, còn nơi đây rõ ràng đã ra đến bên ngoài, làm sao còn có thể vẫn ở trong mộ Long Đế được?
- Vừa đi vừa nói.
Bạch Thu Tuyết chạy tới trước, vừa đi vừa giải thích cho Lục Ly:
- Mộ Long Đế không chỉ là một phần mộ, mà hẳn là một bí cảnh, một bí cảnh được Long Đế luyện chế, nơi này lớn hơn ngươi tưởng tượng nhiều.
- Bí cảnh!
Lục Ly như có điều suy tư, trong thế giới này có rất nhiều khe hở không gian được gọi là tiểu thế giới. Một ít tiểu thế giới bị cường giả luyện hóa, lại được xưng hô là bí cảnh.
Xem ra mộ Long Đế này đích thật là một bí cảnh, bằng không làm sao có thể lớn như vậy được? Chỉ riêng chỗ mê cung thôi đã lớn đến khó mà tưởng tượng.
- Ngươi nhìn bầu trời xem, nơi này không có Thái Dương, nhưng vẫn rất sáng, hơn nữa thiên địa Huyền khí nơi này cũng nồng đậm hơn bên ngoài, hẳn là bí cảnh không sai được.
Bạch Thu Tuyết nói tiếp, Lục Ly nhìn lên trời một cái, lúc này hắn đã hoàn toàn tin tưởng kết luận của Bạch Thu Tuyết. Hắn không hỏi gì thêm, tốc độ tăng lên mấy phần, nếu vẫn còn ở trong mộ Long Đế, vậy thì trước tìm tới những người Thiên Đảo Hồ còn lại rồi tính.
- Đi bên kia.
Bạch Thu Tuyết nhìn mấy lần, sau đó đột nhiên chuyển hướng, Lục Ly thuận theo hướng nàng chỉ nhìn lại, mơ hồ thấy được một ngọn núi cao vút nhập mây. Hắn khẽ gật đầu, ngọn núi này quá nổi bật, phỏng chừng người Thiên Đảo Hồ thấy được đều sẽ tụ tập về đây.
- Lệ tiểu thư!
Lục Ly nhìn thấy phía xa xa có một bóng người liền hô to, tiểu thư đó mới đầu còn sợ hãi không thôi, đợi lúc nhìn thấy Lục Ly và Bạch Thu Tuyết lập tức đại hỉ, băng băng chạy tới.
- Lục Ly, nhìn đỉnh núi kia.
Bạch Thu Tuyết lại không nhìn Lệ tiểu thư, ánh mắt vẫn hướng lên đỉnh núi cao vút nhập mây, kinh hô nói.
Lục Ly theo tiếng nhìn lại, tròng mắt từ từ trợn tròn, vừa rồi cách quá xa nhìn không rõ ràng, lúc này mới ẩn ẩn thấy được rõ.
Hắn thấy được trên đỉnh núi mơ hồ có thứ gì đó lơ lửng, nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra là một quan tài cổ màu vàng óng cực lớn.
Quan tài kia phỏng chừng ít nhất phải dài mười thước, cao rộng hai thước, phía dưới có bốn dây xích sắt to tướng buộc lại, phảng phất nếu không phải dây sắt trói buộc, quan tài vàng óng khổng lồ này sẽ bay lên không trung.
- Quan tài Long Đế!
Mắt Lục Ly sáng rực như sao trời, quan tài lớn đến thế, trường cảnh bá khí như thế, chỉ có thể là quan tài an táng Long Đế.
Di hài Long Đế đã ở trên đỉnh núi cao kia, như vậy tài phú bảo vật vô tận của hắn khẳng định cũng ở trên đỉnh núi. Đừng nói được đến toàn bộ, dù chỉ được đến một phần nhỏ thôi cũng phát tài.
- Đi!
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết chỉ ngây người thoáng chốc, sau đó hai người lập tức chạy như điên lên núi, mặc kệ Lệ tiểu thư đang từ bên trái nhanh chân chạy tới.
Núi cao đâm thẳng tầng mây, ít nhất phải đến năm ngàn thước, phụ cận không có đỉnh núi nào khác, bởi thế ngọn núi này mới một mình một cõi, tựa như quân vương đứng giữa một đám thần dân đang quỳ bái.
Núi cao càng lúc càng gần, quan tài hoàng kim to lớn trên đỉnh núi càng lúc càng rõ ràng, một cỗ khí tức bất giác truyền ra từ trong quan tài hoàng kim, khiến cho nội tâm Lục Ly Bạch Thu Tuyết càng thêm cuồng nhiệt.
Cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong, Đại Đế từng nhất thống Bắc Mạc, bảo vật hắn lưu lại sẽ cường đại đến cỡ nào? Huyền kỹ chí cường, thần binh và chiến giáp tuyệt thế, linh tài quý hiếm vô song, chỉ nghĩ đến đây thôi, bước chân Lục Ly và Bạch Thu Tuyết lại càng tăng nhanh mấy phần.
Hai người vừa bôn tẩu vừa quan sát toà núi cao kia, phát hiện có rất nhiều con đường lên núi, tất cả đều là thang đá được dựng lên bằng đá xanh, một đường thẳng tắp chạy dọc theo sườn núi, ít nhất phải có gần vạn bậc thang đá.
Chẳng qua đến giữa sườn núi, mọi con đường đều chụm lại với nhánh sơn đạo vòng quanh sườn núi, cuối cùng biến thành một nhánh sơn đạo uốn lượn đi lên tựa như một con cự long đang ngoằn nghèo bò lên đỉnh.
Bước chân Bạch Thu Tuyết không chút ngừng nghỉ, một mực đi ở tuyến đầu. Lúc đi tới chân núi, đặt chân bước lên bậc thang xanh, đúng khoảnh khắc này, bậc đá xanh bất ngờ sáng lên bạch quang, một sợi gai nhọn đâm ra từ bên trong đá xanh, dọa cho Bạch Thu Tuyết lập tức nhảy bắn ra sau.
- Xem ra đỉnh núi này không dễ lên.
Lục Ly nhìn Lệ tiểu thư bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, xem ra những bậc thang đá xanh này đều có cấm chế, chỉ cần nhất thời không cẩn thận liền sẽ mệnh tang Hoàng Tuyền.
- Lệ Ngọc Nhi, ngươi ở lại chân núi chờ đợi.
Lệ tiểu thư chỉ là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, kinh nghiệm thực chiến gần như bằng không, Bạch Thu Tuyết thấy nàng sắc mặt tái nhợt, hạ lệnh nói. Lệ tiểu thư khẽ gật đầu, nàng cũng không muốn đi mạo hiểm, bảo vật dù tốt thật đấy, nhưng cũng phải có mệnh mới dùng được, đúng không nào?
- Lục Ly, ngươi lên hay không?
Bạch Thu Tuyết quay mắt nhìn sang Lục Ly, kẻ sau khẽ cười nói:
- Tiểu Bạch, đi trước dò đường!
Chương 257 Đáng tiếc một nhân tài
Hí hí!!
Tiểu Bạch bắn ra từ trong tay áo, mũi nhỏ khịt khịt một cái, sau đó trực tiếp chạy lên bậc thang đá xanh.
Hí hí!!
Tiểu Bạch thoáng chốc đã vụt qua năm bậc thang đá, kiêu ngạo quay đầu nhìn lại Lục Ly, Lục Ly giơ ngón tay cái lên, liếc sang Bạch Thu Tuyết nói:
- Đi theo ta.
Nói xong, hai chân Lục Ly giậm mạnh, bay thẳng nhảy lên năm bậc thang đá, thang đá không thấy có bất kỳ phản ứng gì, xem ra ở mấy bậc này còn không có cấm chế.
Hưu!
Bạch Thu Tuyết theo sát mà đến, hiếu kỳ nhìn Tiểu Bạch nói:
- Lục Ly, con thú nhỏ này của ngươi thuộc chủng loại gì? Không ngờ lại có thể phát hiện cấm chế?
Lục Ly khẽ cười, lại không nói gì thêm mà chỉ nhắc nhở Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, tiếp tục dò đường, cẩn thận chút.
Hí hí!
Trong mắt Tiểu Bạch chất đầy vẻ ngạo nhiên, chân ngắn đạp một cái, lần nữa nhảy qua bốn bậc thang, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết vội vàng đi theo.
Tiểu Bạch tựa hồ trời sinh có cảm giác lực đối với cấm chế, nó một hơi nhảy qua ba bốn bậc thang, lại một lần đều không dẫn phát cấm chế. Lục Ly và Bạch Thu Tuyết cứ thế đi theo, nhẹ nhàng vượt qua hơn trăm bậc thang đá.
Oanh!
Lúc này bên trái đột nhiên truyền đến tiếng nổ, hai người liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy phía bên kia cũng có một đường thang đá, có người vừa bị lôi điện đánh cho toàn thân bốc lên khói đen, lăn lộn đi xuống.
- Bạch Ảnh!
Bạch Thu Tuyết nhìn mấy lần mới nhận ra được, nàng thấy Bạch Ảnh được một vị tiểu thư đỡ lấy, chính đang nuốt đan dược chữa thương, hẳn là không chết, lúc này trong lòng mới thả lỏng phần nào.
- Lệ Ngọc Nhi, ngươi dạo quanh bốn phía, nếu gặp phải người nhóm chúng ta, nói cho bọn họ chú ý cẩn thận, đừng mạo muội bò lên thang đá. Có thể nghĩ cách từng bước thăm dò, không có cấm chế hẵng lên, tốc độ có thể chậm chút, nhưng nhất định không được mạo hiểm. Nhất là Sương nhi, ngươi dặn nàng phải tuyệt đối cẩn thận, không được thì đừng cố đi lên.
Bạch Thu Tuyết vốn định chờ đám người Bạch Hạ Sương tới sau đó mới đi lên, nhưng bảo khố Long Đế đang ở ngay trên đỉnh núi, giờ nàng và Lục Ly đang chiếm trước tiên cơ, làm sao có thể đứng đây chờ đợi mọi người?
Lại nói Tiểu Bạch là của Lục Ly, chứ không phải của Bạch Thu Tuyết, vạn nhất Lục Ly không đợi nàng, một mình lên núi trước thì sao?
Lục Ly khẽ gật đầu, rất là tán thưởng thái độ quả quyết của Bạch Thu Tuyết, hắn không nói gì, cứ thế đi theo Tiểu Bạch chạy về phía trước, Bạch Thu Tuyết theo sát ngay sau, chỉ mất một nén hương hai người đã bước qua hơn ngàn bậc thang đá.
Oanh!
Bên phải truyền đến tiếng nổ, hai người có chút lo lắng quay đầu nhìn lại, phát hiện Đỗ Tử Lăng cũng bị lôi điện đánh xuống.
- Tỷ!
Một tiếng kêu khẽ vang lên, là giọng Bạch Hạ Sương. Lục Ly để Tiểu Bạch dừng lại, Bạch Thu Tuyết nhìn sang bên trái, thấy Bạch Hạ Sương chính đang dẫn theo hai người chạy đến, hưng phấn quơ tay nói:
- Tỷ, chờ ta, ta cũng đi lên.
- Dừng lại!
Bạch Thu Tuyết bị dọa nhảy dựng, vội nghiêm mặt quát to:
- Sương nhi, trên thang đá có cấm chế khủng bố, lần này ngươi đừng lên, ở dưới chân núi chờ ta.
- A!!!
Từ một nhánh sơn đạo khác truyền lại tiếng kêu thảm thiết, ẩn ẩn thấy được một người máu thịt be bét lăn xuống. Mấy người Bạch Hạ Sương hướng bên kia nhìn lại, phát hiện là người Thiên Vũ Quốc, người này đã đứt một bên chân, lập tức bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
Sắc mặt Bạch Thu Tuyết càng thêm phần ngưng trọng, quát với Vanh công tử đang từ nơi xa băng băng chạy tới:
- Bạch Vanh, ngươi coi chừng Sương nhi, không được để nàng đi lên. Các ngươi nếu muốn lên, nhất định phải cẩn thận, không được lỗ mãng.
Bạch Vanh lĩnh mệnh, lần này Bạch Hạ Sương ngược lại không dám làm loạn, đôi mắt to nhìn chằm chằm Lục Ly và Bạch Thu Tuyết, thần sắc có vẻ rất là hưng phấn.
Chí ít hiện tại còn có tỷ tỷ và Lục Ly đi lên, lại đã vượt qua nhiều bậc thang đá như vậy, xem ra bảo khố Long Đế trên đỉnh núi sẽ về tay Lục Ly và tỷ tỷ nàng.
- Sao các nàng đi nhanh vậy được?
Ở bên kia, Đỗ Tử Lăng và Tử Liên Nhi đều nghi hoặc không hiểu, Dạ Vũ Hàm cũng dẫn theo mấy người đi tới một nhánh sơn đạo bên trái, thử mấy lần đều có người bị thương, nàng nghe được tiếng huyên náo bên này mới dẫn người đi tới.
- Đỗ Thụy, ngươi lên, thăm dò từng bậc một!
Trong đôi mắt đào hoa của Đỗ Tử Lăng chớp qua một tia tàn nhẫn, cắn răng lấy ra một bộ chiến giáp từ trong giới chỉ. Chiến giáp này là nguyên bộ, giày mũ giáp đều có, còn là Thiên giai, năng lực phòng ngự rất mạnh.
Hắn đưa chiến giáp cho một tên Hồn Đàm cảnh trung kỳ ở bên cạnh, kẻ sau cắn răng mặc vào, từng bước một thử bước lên, tìm kiếm lộ tuyến an toàn.
Keng keng keng
Lên đến thềm đá thứ ba, mặt đá xanh dưới chân bật ra gai nhọn, chẳng qua Đỗ Thụy mặc giày, căn bản không đâm vào được, thậm chí hắn còn nhờ đó mượn lực phóng lên.
- Nhớ kỹ ở thềm đá kia có cấm chế.
Đỗ Tử Lăng lại hạ lệnh với một người khác, người kia lấy ra giấy bút từ trong ngực, bắt đầu ghi chép.
- Vũ Phù, ngươi mặc chiến giáp, đi lên!
Vũ Linh Hư cũng học theo, lấy ra một thân chiến giáp có sức phòng ngự cường cường đại, chính là để phòng ngừa gặp phải loại tình huống này. đại, trước khi tiến vào mộ Long Đế bọn hắn đều có chuẩn bị, mang theo chiến giáp phòng ngự
- Dạ Long Vũ, ngươi cũng lên!
Dạ Vũ Hàm cuống lên, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã đi được hơn ngàn bậc thang đá, nếu các nàng còn không tranh thủ thời gian, chờ lúc các nàng lên đỉnh núi, sợ rằng đến cả cọng lông đều không thừa.
- Đáng tiếc một nhân tài, lại bị Vũ gia bức đi ra...
Tử Liên Nhi nhìn theo bóng lưng Lục Ly và Tiểu Bạch đang lao nhanh lên núi, không khỏi khe khẽ thở dài, Tiểu Bạch thỉnh thoảng lại quay đầu về phía Lục Ly quái khiếu hai tiếng, không cần nói cũng biết con thú nhỏ này là của Lục Ly.
Bạch Thu Tuyết theo ở phía sau, có thể nhẹ nhàng vượt qua bậc thềm đá xanh, đây khẳng định là công lao của Lục Ly hoặc Tiểu Bạch. Cộng thêm trước đây ở trận chiến Vũ Lăng Thành, Lục Ly từng chém giết Thanh trưởng lão tu vi Thần Hải Cảnh hậu kỳ, còn có Lục Linh thân mang Hỏa Phượng Thiên Thai... hết thảy hết thảy đều chứng minh Lục Ly bất phàm.
Chương 258 Đạo tâm
Đáng tiếc nhân tài như thế lại bị bức ép rời khỏi Thiên Vũ Quốc, từ thái độ hai tỷ muội Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đối với hắn thì thấy, sợ rằng Lục Ly vĩnh viễn sẽ không quay lại Thiên Vũ Quốc.
Bởi vì Vũ gia tồn tại, dù hắn muốn trở về phỏng chừng cũng rất khó...
Thiên phong nguy nga, dốc đứng nhập mây.
Cự phong thẳng tắp thành hình mũi khoan, dưới chân núi là vô số bậc thang đá xanh đâm thẳng lên, giữa sườn núi là một đường Đăng Thiên Lộ tựa như Cự Long vờn quanh, uốn lượn tới đỉnh.
Trên đỉnh núi, bốn dây xích sắt thô to buộc lại một chiếc quan tài hoàng kim khổng lồ, quan tài không hề có ánh sáng lấp lánh, lại có khí xanh nhàn nhạt như mây mù lượn quanh, quỷ dị mê ly.
Trên từng nhánh sơn đạo dưới núi, từng đám người chính đang ra sức mạo hiểm trèo lên thang đá, thỉnh thoảng có người chạm phải cấm chế, dẫn lên một đạo tử lôi nhỏ mịn từ trời giáng xuống.
Hoặc có gai nhọn từ dưới lòng đất xuyên qua đá xanh đâm thẳng lên, hoặc là hai bên có phong nhận bắn tới, hỏa diễm phun ra, khiến vô số công tử tiểu thư muốn leo lên thang đá phải chùn bước.
Thử mấy lần, đại đa số tiểu thư đã vứt bỏ, các nàng sợ. Bảo vật tài phú huyền kỹ cố nhiên quan trọng, nhưng nếu bị điện giật đến toàn thân cháy đen, lông tóc thiêu trụi, các nàng tình nguyện không muốn bảo vật.
Chỉ có ba nhánh thang đá là còn có người đang kiên trì, Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi Vũ Linh Hư Dạ Vũ Hàm đều lấy ra chiến giáp có sức phòng ngự cường đại, để một người đi trước dò đường, các nàng ở phía sau theo đuôi mà lên.
Cấm chế không phải là quá khủng bố, dù không mặc chiến giáp cùng lắm cũng chỉ là bị thương lăn xuống mà thôi. Sau khi mặc vào chiến giáp có sức phòng ngự cường đại, gai nhọn phong nhận và hỏa diễm đều gần như có thể bỏ qua, chỉ có lôi điện từ trời giáng xuống là hơi phiền toái, mặc chiến giáp cũng chịu không được, sẽ bị giật cho toàn thân bốc khói đen, da dẻ cháy xém.
Ba đội nhân mã đã đổi ba bốn lượt người, chỉ cần chiến giáp chưa hủy đi, người bị thương có thể đổi. Đỗ Tử Lăng Dạ Vũ Hàm Tử Liên Nhi Vũ Linh Hư có được lực hiệu triệu tuyệt đối trong đội ngũ của mình, có thể lệnh cho từng người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, giúp các nàng mở đường.
Chỉ có bên phía Lục Ly là thoải mái nhất, giữa lúc ba đội nhân mã mới leo lên mấy trăm bậc thềm đá, các nàng đã lên hơn sáu ngàn bậc, trong khi thang đá chỉ có tổng cộng gần vạn bậc, tính ra bọn hắn đã lên được hơn một nửa.
- A...
Người đi trước dò đường bên phía Dạ Vũ Hàm lại bị lôi điện đánh trúng, lăn xuống, được người trong đội ngũ đỡ lấy. Lập tức có người cởi ra chiến giáp, cho hắn uống thuốc chữa thương, để hắn nghỉ ngơi an dưỡng ngay tại chỗ, một người khác lại mặc vào chiến giáp tiếp tục tiến lên.
Bốn đội ngũ mỗi đội có hơn hai mươi người, đội ngũ Dạ Vũ Hàm và Đỗ Tử Lăng đã mất đi vài người trong mê cung, song vẫn còn mười mấy người. Trừ đi đám tiểu thư không dám đi lên, tính ra cũng có mười một mười hai người.
Đám công tử phổ thông trong mỗi nhóm lúc này đều đã rõ ràng, mục đích bọn hắn đi theo lên núi chính là vì dò đường, làm đá kê chân cho một hai người cường đại nhất trong nhóm.
Bọn hắn không thể nào leo lên núi đỉnh, đây là thang lên trời, mặt trên còn có một sơn đạo vòng quanh nữa, nơi đó chắc chắn càng sẽ không dễ bò hơn dưới này.
Bởi thế bọn hắn đều tính toán tốt rồi, sẽ tận lực mở đường cho một hai người mạnh nhất trong nhóm, chỉ cần những người này lấy được chí bảo, dù không chia cho bọn hắn, ít ra cũng sẽ nhớ được ân tình.
Thực lực mạnh nhất trong các nhóm thật ra cũng là người có thân phận địa vị tôn quý nhất, tỉ như Đỗ Tử Lăng, Dạ Vũ Hàm, Dạ Long Vũ, Tử Liên Nhi, Vũ Linh Hư. Bọn họ hoặc là con em Vương tộc, hoặc là đệ tử gia tộc ngũ phẩm, có thể giúp bọn họ một lần, quay đầu tự nhiên sẽ có chỗ tốt.
- Tăng nhanh tốc độ!
Đỗ Tử Lăng thấy Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã lên hơn bảy ngàn bậc thang đá, lập tức nổi giận thúc giục nói. Tên công tử dò đường của nhóm hắn cắn răng một hơi nhảy qua năm bậc thang đá, lại bất ngờ không đụng chạm cấm chế, đám người Đỗ Tử Lăng vội vàng nhảy lên theo.
- Tỷ tỷ gắng lên!
Phía dưới Bạch Hạ Sương bị đám người Bạch Vanh trông chừng, tuy không có cơ hội lên thang đá, nhưng vẫn cứ hưng phấn không thôi, một mực ở dưới không ngừng kêu to.
Thực lực Bạch Thu Tuyết rất mạnh, là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ dưới hai mươi tuổi của Thiên Đảo Hồ, so với Bạch Cô và Bạch Hạ Sương thì đều mạnh hơn, chỉ cần nàng có thể lên đỉnh núi, tất cả bảo vật đều là của nàng.
Rầm rầm rầm!
Không ngừng có người bị cấm chế đánh trúng, tùy theo càng trèo lên cao, người sót lại của các nhóm lại càng ít. Lúc ba đội ngũ leo được nửa đường, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã trèo xong toàn bộ bậc thang đá, đứng sừng sững giữa sườn núi.
- Đi lên!
Giữa sườn núi có một vùng đệm, là một nhánh sơn đạo rộng rãi, xoay tròn một vòng vây quanh sườn núi. Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đứng ở đó, nhìn xuống từng bóng người nhỏ như nắm tay dưới chân núi, hai người liếc nhau khẽ cười.
- Đi!
Bạch Thu Tuyết vung tay lên, cơ hội tốt như vậy không trân trọng, chẳng phải thẹn với trời cao. Lục Ly để Tiểu Bạch đi trước dò đường, vòng theo sơn đạo chạy tới lối vào hướng lên đỉnh.
Trên sơn đạo không có cấm chế, hai người nhẹ nhàng đi tới cửa vào. Con đường này cũng là từng bậc thang đá, không biết có bao nhiêu bậc. Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhảy lên, từng bậc từng bậc một, lại không thấy đụng chạm bất kỳ cấm chế gì.
- Không có cấm chế?
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết nhìn nhau một cái, cả hai đều không giấu được kinh ngạc, hai người nhấc chân bước lên bậc thang thứ nhất. Vừa đạp lên thang đá, thân thể hai người lập tức trầm xuống, Bạch Thu Tuyết kinh hô:
- Cấm chế trọng lực!
Lục Ly cảm giác bả vai đột nhiên như bị một tảng đá lớn đè xuống, sắc mặt không khỏi ngưng trọng, trọng lực trên sơn đạo uốn lượn lên núi này tuyệt đối đừng tăng lên a, bằng không hắn sợ rằng khó mà leo lên đỉnh được.
Muốn cái gì tới cái đó...
Chương 259 Leo bậc thang
Khi Lục Ly đạp lên bậc thang đá thứ hai, trọng lực lần nữa gia tăng, Bạch Thu Tuyết cũng lên theo, sắc mặt lập tức càng khó coi, quay đầu nhìn sang Lục Ly nói:
- Lục Ly, sơn đạo uốn lượn này không dễ đi, dự tính lúc leo đến đỉnh trọng lực sẽ vô cùng khủng bố.
Lên bảo sơn mà tay không trở về, đây không phải phong cách của Lục Ly!
Hắn cắn răng tiếp tục leo lên, tốc độ còn tăng nhanh mấy phần. Thực lực hắn yếu thua đám người Đỗ Tử Lăng, chỉ có tăng tốc leo nhanh mới sẽ không bị bọn hắn đuổi kịp.
Bạch Thu Tuyết không nói chuyện, lầm lũi theo sau, tốc độ không nhanh không chậm. Tiểu Bạch vui sướng bôn tẩu đi trước, tựa hồ không cảm giác được trọng lực, sau khi leo lên mấy bậc lại quay đầu nhìn Lục Ly, thỉnh thoảng còn kêu hai tiếng thúc giục Lục Ly đi mau.
Lục Ly bước chân trầm ổn, từng bước một tiến lên, mỗi lần vượt qua một bậc đá, trọng lực lại sẽ gia tăng một chút, dù gia tăng không nhiều, nhưng sau mười mấy bậc, Lục Ly đã cảm thấy trên vai nặng trĩu, như cõng lên cự thạch mấy ngàn cân.
Chút trọng lực ấy đối với Lục Ly không tính là gì, đối với Hồn Đàm Cảnh trung kỳ như Bạch Thu Tuyết lại càng không đáng nhắc tới, hai người cứ thế đi nhanh, từng bước một vững bước trèo lên.
Một trăm bậc, ba trăm bậc, tám trăm bậc!
Trọng lực đã quá một vạn cân, tốc độ Lục Ly rốt cục chậm lại, giờ đây chỉ cần sơ ý một chút liền sẽ lăn xuống, hắn đành phải thả chậm tốc độ.
Bạch Thu Tuyết theo ở phía sau, vẫn cứ rất nhẹ nhàng, trên mặt không thấy có mồ hôi, Lục Ly lại đã mồ hôi đầy đầu, có chút phí sức.
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi đi trước đi, không cần bận tâm ta.
Lục Ly quay đầu nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, kẻ sau khẽ cười nói:
- Lúc leo bậc thang dưới núi, ngươi không đi một mình, lúc này sao ta có thể bỏ ngươi lại được? Thu Tuyết còn chưa đến mức làm ra chuyện mất hết nhân phẩm như thế.
Lục Ly không khuyên nữa, tiếp tục leo lên, chờ lúc lên được một ngàn năm trăm bậc, trọng lực đã đạt tới ba vạn cân. Tốc độ Lục Ly càng lúc càng chậm, Bạch Thu Tuyết lại vẫn nhàn nhã như thường, chỉ là trên trán đã thoáng xuất hiện mồ hôi.
- Nhanh, nhanh, nhanh!
Phía dưới truyền đến từng tiếng bạo rống, Lục Ly nhìn xuống lối vào sơn đạo vòng quanh sườn núi, thấy được Đỗ Tử Lăng chính đang dẫn theo hai người một đường băng băng lao tới.
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi không cần để ý ta, một mình lên trước đi, dù sao ngươi giành được bảo vật cũng tốt hơn là Đỗ Tử Lăng.
- Bảo vật tốt thì tốt thật, nhưng nếu bởi vì bảo vật mà hỏng mất đạo tâm, vậy thì được không bù mất.
Bạch Thu Tuyết cười khẽ đáp, nàng nhìn lên đỉnh núi rồi nói:
- Hồn Đàm Cảnh tu luyện chính là linh hồn, thật ra cũng là đang tu luyện đạo tâm. Không có một trái tim vững như bàn thạch, không vì ngoại vật mà thay đổi, lại làm sao có thể thẳng tới mây xanh? Thấy lợi quên nghĩa, vứt bỏ đồng đội, đấy không phải đạo tâm của Bạch Thu Tuyết ta.
Lục Ly nghe mà cái hiểu cái không, chẳng qua lúc này trong lòng hắn bất giác nhiều thêm một tia kính nể đối với nữ tử mỹ lệ đến khiến người lóa mắt trước mặt.
Đỗ Tử Lăng đặt chân lên sơn đạo, Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư theo sát ngay sau, Dạ Vũ Hàm thì dẫn theo một tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ khác đi ở cuối cùng.
Còn về những người còn lại thì hoặc là đều ở dưới chân núi, hoặc là còn đang leo trên bậc thang, ba nhóm người tổng cộng gần bốn mươi người, toàn bộ đều bị thương. Cuối cùng thành công đưa mấy người Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi lên được sơn đạo.
Đỗ Tử Lăng dẫn theo hai tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đều là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, Dạ Vũ Hàm và Dạ Vũ Long, một tên đệ tử Dạ gia khác cũng là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã bò lên hơn tám trăm bậc đá, nhưng tốc độ Lục Ly thả chậm rất nhiều, hơn nữa còn càng lúc càng chậm, đám người Đỗ Tử Lăng ở phía dưới lại dũng mãnh như hổ, tốc độ như gió.
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn hai người sẽ bị đuổi kịp, một khi bị đuổi kịp, ưu thế tiên cơ hai người giành được trước đó sẽ không còn sót lại chút gì.
Bạch Thu Tuyết không đi, Lục Ly cũng không tiện nói gì thêm, đành phải cắn răng quật cường đề thăng tốc độ leo lên.
Hai ngàn, ba ngàn bậc đá.
Tốc độ Lục Ly không thể không lần nữa thả chậm, lấy nước ra từ trong Không Gian Giới Chỉ, từng ngụm từng ngụm chuốc xuống. Bạch Thu Tuyết cũng mồ hôi đầm đìa, sơn đạo vờn quanh cự phong một đường hướng lên, bởi thế lúc này hai người không thấy được đám đông phía sau. Chẳng qua thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng hét lớn của Đỗ Tử Lăng vọng lại, khoảng cách hẳn là đã không xa.
Lục Ly không chút hình tượng ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, ngước mắt nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, thấy nàng thần sắc kiên định, Lục Ly không mở miệng khuyên nhiều, tiếp tục cắn răng leo lên.
Lục Ly âm thầm tính toán cự ly, bậc đá trên sơn đạo vòng lên núi ít nhất cũng có vạn cấp. Thời khắc này trọng lực cũng đã đạt đến bốn, năm vạn cân, mỗi lần nhấc chân, Lục Ly đều cảm thấy rất là trầm trọng, thân thể đều khó mà đứng thẳng.
Nhục thân Lục Ly đã tính rất không sai, giờ đây lực lượng nhục thân có thể ngang với mấy vạn cân, sau khi hắn phóng thích huyết mạch thần kỹ, nhục thân sẽ càng cường đại. Nhưng huyết mạch thần kỹ chỉ có thể chống đỡ nửa canh giờ, hắn sao dám phóng thích lung tung, Vũ Linh Hư đang ở ngay đằng sau, vạn nhất lúc hắn suy yếu bị Vũ Linh Hư đánh lén thì sao?
Lần nữa lên hai ngàn cấp, giờ đây người bên dưới nhìn đã chẳng khác gì con kiến, cảm giác cứ như đứng trên đỉnh bễ nghễ thiên hạ. Bước chân Lục Ly lần nữa ngừng lại, ngồi trên bậc đá há mồm thở dốc.
Bạch Thu Tuyết cũng ngồi xuống, mồ hôi đầm đìa, sau lưng đều ướt đẫm, tóc mai bết cả lên mặt, nhìn từ góc nghêng bên cạnh lại có vẻ vũ mị dị thường.
Bạch Thu Tuyết uống một hớp nước, thấy Lục Ly đang sững sờ nhìn mình, trên mặt bất giác hiện lên một tia ửng đỏ. Lúc này y phục nàng đã ướt đẫm dính trên da thịt, dù vẫn không thể thấy được gì, nhưng đứng cùng một chỗ với người khác giới, nàng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu và ngượng ngùng.
Chương 260 Thân phận bạo lộ
Lục Ly phát hiện mình thất thố, lúng túng nghiêng đầu đi, nói:
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi đi trước đi thôi, đừng nói cái gì mà đạo tâm không đạo tâm cả, ngươi không đi ta ngược lại càng khó chịu. Chúng ta khổ sở vất vả leo đến nơi này, dù ngươi không muốn bảo vật, cũng phải giúp ta đoạt một chút chứ. Bạch gia các ngươi không thiếu bảo vật, ta lại rất thiếu.
Bạch Thu Tuyết trầm mặc không nói, lát sau nàng quay đầu nhìn sang Lục Ly đáp:
- Được rồi, đã vậy ta liền đi trước một bước, lần này vô luận giành được bao nhiêu bảo vật, chúng ta một người một nửa.
- Thành giao!
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu với hắn, đứng dậy lao nhanh về phía trước, tốc độ thoáng chốc đề thăng mấy lần.
- Bạch Thu Tuyết này nhân phẩm không sai, quả không hổ thẹn với danh xưng minh châu Thiên Đảo Hồ.
Lục Ly âm thầm gật đầu, nghỉ ngơi một lát liền tiếp tục tiến lên. Thực lực Bạch Thu Tuyết quả nhiên cường hoành, chỉ phút chốc đã không nhìn thấy bóng người, hơn nữa tốc độ chẳng hề có vẻ gì là yếu bớt.
- Tiểu Bạch, trở về đi.
Lục Ly lo lắng Tiểu Bạch bị người phía phát hiện, vẫy vẫy tay với nó, Tiểu Bạch bay vụt mà đến, xông lên bả vai Lục Ly.
- Không ngờ Tiểu Bạch lại chẳng hề bị trọng lực ảnh hưởng?
Lục Ly rất là ngạc nhiên, hắn suy nghĩ một lát liền thu hồi Huyền lực, định bụng hành tẩu bằng nhục thân. Nhưng lại phát hiện bước đi rất khó khăn, trọng lực vẫn lớn vô cùng.
- Tiểu Bạch, cấm chế trọng lực nơi này không ảnh hưởng tới ngươi à?
Lục Ly hiếu kì hỏi Tiểu Bạch nói, Tiểu Bạch nghe hiểu, đầu nhỏ nhắn kiêu ngạo lắc lắc.
Lục Ly trầm tư một lát rồi dặn dò Tiểu Bạch:
- Vậy ngươi đi lên đỉnh núi trước, tìm xem có bảo vật gì không? Tỷ như giới chỉ và quyển sổ lần trước ngươi cầm về. Nếu cướp được, ngươi tìm một chỗ nấp đi, chờ ta đi lên, quay đầu sẽ mua thức ăn ngon nhất thiên hạ cho ngươi.
Hí hí!...
Tiểu Bạch nghe được đồ ăn, hai mắt lập tức tỏa sáng, trùng trùng gật đầu hóa thành một đạo bóng trắng vút thẳng lên núi, thoáng chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tinh thần Lục Ly phấn chấn hẳn lên, nếu Tiểu Bạch có thể được đến một hai chiếc Không Gian Giới Chỉ, hắn liền phát tài. Trên đỉnh núi mà có Không Gian Giới Chỉ, chắc chắn không thể rỗng tuếch được.
Bạch Thu Tuyết không ở đây, hắn không cần để ý tới hình tượng, dùng cả tay cả chân bò lên như khỉ.
Bò quả nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều, toàn thân đều cảm thấy nhẹ nhõm, tốc độ cũng tăng lên một chút.
Một hơi bò lên hai ngàn bậc, lúc này Lục Ly đã vượt qua bảy ngàn bậc đá. Hắn mệt mỏi trực tiếp nằm ngửa trên thềm, thở dốc hổn hển, bắp thịt toàn thân đều rung động, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nằm trên thềm đá, thân thể thoáng chốc liền được buông lỏng, Lục Ly nhắm mắt nghỉ ngơi chừng hai nén hương, hắn đã quá mệt mỏi, cả người đều hư thoát.
Phanh phanh phanh!
Không lâu sau, từ phía hậu phương truyền đến tiếng bước chân rầm rập, một thân ảnh bước nhanh chạy tới. Lục Ly mở mắt nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt khẽ biến, Đỗ Tử Lăng đã đuổi tới, tốc độ thật nhanh.
- Cút ra!
Toàn thân Đỗ Tử Lăng đầm đìa mồ hôi, tốc độ lại không giảm, hắn nhìn thấy Lục Ly nằm ngang trên thềm đá, lập tức nổi giận hét lớn.
Lục Ly chứng kiến sát ý ngập tràn trong đôi mắt đào hoa của Đỗ Tử Lăng, vội vàng bò dậy, ngồi xổm xuống, đồng thời ngấm ngầm giới bị.
Đỗ Tử Lăng không thèm liếc hắn lấy một giây, bước chân chạy về phía trước, không chút nào ngừng nghỉ. Giày hắn lấp lánh quang mang, rõ ràng là Huyền khí cao cấp.
- Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, huyết mạch thất phẩm, một thân toàn là bảo vật.
Trong miệng Lục Ly tràn ra một tia đắng chát, Đỗ Tử Lăng đuổi tới, những người còn lại chắc cũng sắp đến nơi? Hắn là người đầu tiên lên núi, nhưng giờ sợ rằng sẽ là người cuối cùng lên đỉnh.
Ngồi dậy quá mệt, Lục Ly đợi Đỗ Tử Lăng rời đi rồi lại nằm xuống, kết quả chỉ chốc lát, lại một người bước nhanh đi tới, cũng là võ giả Thiên Hàn Quốc.
- Cút ra!
Người kia đưa tay định phóng ra một đạo Huyền lực, Lục Ly vội vàng lăn tránh, nhường đường ra, đối phương không tiếp tục công kích, lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục chạy lên.
- Đi!
Không thể tiếp tục nghỉ ngơi, lát nữa nếu là Vũ Linh Hư xông lên, bị đối phương nhận ra thân phận, e rằng sẽ gặp nguy hiểm, Lục Ly vội vàng cắn răng dùng cả tay lẫn chân bò lên.
Phanh phanh phanh
Rất nhanh hai đạo tiếng vang trầm muộn vọng lại, Lục Ly dừng lại bên đường, quay đầu nhìn ra sau, thấy được phía sau đang có hai người đuổi tới, mắt hắn đầu tiên là sáng lên, nhưng tiếp sau đó lập tức co rụt lại.
Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đến rồi!
Tử Liên Nhi một thân mồ hôi đầm đìa, y phục ướt đẫm, thân thể mỹ miều, dáng vóc hoàn mỹ hiện rõ không sót chút gì. Lục Ly nhìn nàng một cái, lại không tâm tư nhìn nhiều, ánh mắt quét sang phía Vũ Linh Hư.
- Hắn... biết thân phận ta!
Nhìn thấy sát khí lóe lên rồi biến mắt trong mắt Vũ Linh Hư, trong lòng Lục Ly dâng lên dự cảm chẳng lành, Vũ Linh Hư sẽ không động thủ ở đây đấy chứ?
- Lục công tử ổn chứ!
Sau khi đuổi tới, Tử Liên Nhi lại bất ngờ ngừng lại, xoa xoa mồ hôi trên mặt, miễn cưỡng cười chào hỏi Lục Ly.
Lục Ly âm thầm cảm kích, Tử Liên Nhi chắc là sợ Vũ Linh Hư giết hắn mới cố ý dừng lại chào hỏi? Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ phiếm hồng của Tử Liên Nhi, cảm kích gật đầu nói:
- Chào Tử tiểu thư, các ngươi mau đi lên, đã có mấy người lên trước rồi.
Tử Liên Nhi liếc mắt nhìn Vũ Linh Hư ở phía sau, khẽ gật đầu với Lục Ly, sau đó tiếp tục bước nhanh chạy về phía trước. Nàng nhìn Vũ Linh Hư một cái, ý tứ trong đó rất rõ ràng, chính là cảnh cáo hắn đừng làm loạn.
Vũ Linh Hư không làm loạn, chỉ hung hăng trừng Lục Ly một cái, rồi cũng đi theo Tử Liên Nhi bước nhanh chạy về phía trước.
- May thật, may thật!
Lục Ly khẽ thở ra một hơi, may mà có Tử Liên Nhi ở đây, bằng không Vũ Linh Hư nhất định sẽ động thủ. Hắn lẻ loi một mình, Vũ Linh Hư lại là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, còn là chiến sĩ huyết mạch lục phẩm, muốn giết hắn là điều quá đơn giản.