• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long Đế Bất Diệt (3 Viewers)

  • Chương 271-275

Chương 271 Giai nhân trên lưng

Chỉ thấy hắn quay sang nhìn Bạch Thu Tuyết nói:

- Thu Tuyết tiểu thư, thương thế ngươi khôi phục thế nào rồi? Hay là chúng ta đi xuống trước, phỏng chừng lúc này Sương tiểu thư cũng đang lo lắng.

Chữa thương mấy canh giờ, nuốt mấy viên đan dược đỉnh cấp, mặc dù thương thế còn chưa lành hẳn, nhưng miễn cưỡng đã có thể đi bộ. Bạch Thu Tuyết cũng sợ Bạch Hạ Sương làm loạn, vội đứng dậy nói:

- Thế chúng ta xuống núi thôi, cáo từ chư vị.

- Cáo từ.

Lục Ly đứng lên nói, Dạ Vũ Hàm và Dạ Long Vũ mỉm cười chắp tay, Tử Liên Nhi cũng đứng dậy nói:

- Ân cứu mạng của Lục công tử, Tử Liên Nhi ghi khắc trong tâm khảm. Ngày sau nếu có chuyện gì, thỉnh cầu thông báo một tiếng, Liên Nhi nhất định toàn lực tương trợ.

Ngữ điệu Tử Liên Nhi rất chân thành, ánh mắt Lục Ly khẽ sáng lên, Tử Liên Nhi chính là công chúa Vương tộc Thiên Vũ Quốc. Chỉ cần nàng hỗ trợ, vậy liền có thể nhẹ nhàng bóc mở truyền tống trận đi Trung Châu.

Chẳng qua ngẫm lại thì thấy không ổn, hắn giết Liễu Vũ Linh Hư, đừng nói đi Vương thành, sợ là vừa ra khỏi Thiên Đảo Hồ, cường giả Vũ gia lập tức sẽ đuổi tới, đi Vương thành Thiên Hàn quốc càng là si tâm vọng tưởng.

- Đa tạ Liên Nhi tiểu thư!

Lục Ly chắp tay đi theo Bạch Thu Tuyết xuống chân, trước lúc bước lên bậc thang sơn đạo, Bạch Thu Tuyết lại có chút sợ hãi. Vạn nhất trọng lực cũng cường đại như trước, với thân thể nàng bây giờ làm sao có thể chịu được.

Mặc dù xuống núi khẳng định sẽ nhẹ nhàng hơn lên núi rất nhiều, nhưng Bạch Thu Tuyết vẫn không dám mạo hiểm, nàng quay sang nhìn Lục Ly một cái, kẻ sau nhấc chân đi lên bậc đá, lập tức cảm giác trọng lực cường đại bao phủ toàn thân.

Hắn lui trở về, lắc đầu nói:

- Có trọng lực, hay là Thu Tuyết tiểu thư ở lại hồi phục thêm mấy canh giờ?

- Không, ta sợ Sương nhi làm loạn.

Trên núi xảy ra nhiều chuyện như vậy, quan tài hoàng kim đều bay mất, cộng thêm tiếng rống đất rung núi chuyển kia của Lục Ly kia, Bạch Thu Tuyết rất rõ ràng tính tình Bạch Hạ Sương, lúc này càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

Nàng trầm tư một lát rồi cắn răng nói:

- Lục, Lục công tử, làm phiền ngươi cõng ta đi xuống.

- Cõng ngươi?

Nội tâm Lục Ly khẽ rung động, trước đó đã có ám muội với Bạch Thu Tuyết, giờ lại lần nữa sợ rằng khó mà tự kiềm chế. Chẳng qua mỹ nhân thỉnh cầu, chuyện thế này có nam nhân mà nào cự tuyệt được?

Hắn khẽ khom lưng xuống, Bạch Thu Tuyết đỏ mặt giơ hai tay ôm cổ Lục Ly, Lục Ly cũng vươn tay đỡ lấy hai đùi thon dài của Bạch Thu Tuyết, cõng nàng trên lưng.

Ừng ực, ừng ực...

Cảm nhận được thân thể mềm mại dán trên lưng mình, miệng nhỏ của giai nhân phà hơi nóng bên tai, trong tay truyền đến xúc cảm tê người, toàn thân Lục Ly căng cứng, yết hầu lăn động, không ngừng nuốt nước bọt.

- Tiểu Bạch, đi!

Hắn quát lên một tiếng, bước nhanh đi tới bậc đá. Vừa đặt chân lên nền đá Lục Ly lập tức cảm giác một cỗ trọng lực khủng bố trấn áp, thiếu chút khiến hắn trượt chân.

Lúc lên là Lục Ly bò đi lên, giờ đây lại cõng trên lưng một giai nhân, Lục Ly sao có thể mất mặt? Hắn cắn răng bước nhanh xuống dưới, càng hướng xuống trọng lực dần giảm bớt, lưng hắn cũng càng lúc càng thẳng tắp, trong lòng mới thở phào một hơi dài.

Bởi vì trọng lực, cả người Bạch Thu Tuyết dán chặt trên lưng Lục Ly, trước ngực truyền đến co dãn kinh người, toàn thân Lục Ly nóng phừng phừng, tựa như đang lần nữa luyện hóa một giọt bản nguyên chi huyết

Một ngàn bậc, hai ngàn bậc, ba ngàn bậc!

Lục Ly đã có thể nhẹ nhàng đương cự với trọng áp, hắn theo bản năng thả chậm tốc độ, thầm nghĩ có thể cõng Bạch Thu Tuyết lâu thêm một lát, cố kéo dài giây phút mỹ diệu này.

Tâm tư hắn hoàn toàn không đặt lên sơn đạo, trong đầu chỉ nghĩ đến xúc cảm thân thể mềm mại sau lưng truyền tới. Ngửi mùi thơm truyền ra từ miệng nhỏ nhắn của Bạch Thu Tuyết, đôi mắt hắn thoáng có chút mông lung, cảm giác này trước nay hắn chưa từng có, vô cùng kích thích!

Bất tri bất giác đã xuống dưới sơn đạo, Lục Ly vẫn cõng Bạch Thu Tuyết tiếp tục đi tới, Bạch Thu Tuyết lúng túng đằng hắng một tiếng nói:

- Lục công tử, đến nơi rồi, ngươi có thể thả ta xuống.

- À!

Lục Ly đại hoảng, vội nhẹ nhàng buông Bạch Thu Tuyết xuống. Lặng lẽ ngắm nàng một cái, Bạch Thu Tuyết có chút bối rối chỉnh lý áo quần, nét mặt đỏ ửng, đẹp đến mê người.

- Đi thôi.

Sửa sang áo quần xong, Bạch Thu Tuyết lúng túng nói một tiếng, Lục Ly vội vàng gật đầu:

- Được, được, Tiểu Bạch, đi trước mở đường.

Hai người tìm được đường lên núi trước kia, Tiểu Bạch đi trước dò đường, Lục Ly nhìn theo nó một hơi nhảy xuống bảy bậc thềm đá, có chút lo lắng hỏi Bạch Thu Tuyết:

- Thu Tuyết tiểu thư, chỗ này ngươi có thể xuống được không? Hay là để ta cõng ngươi.

Phía dưới đã có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người, Bạch Thu Tuyết sao còn dám để Lục Ly tiếp tục cõng mình, nàng cắn cắn môi đỏ mọng nói:

- Không cần, cảm ơn Lục công tử, ta có thể tự đi.

Nói xong Bạch Thu Tuyết điểm nhẹ chân sau, một hơi nhảy xuống bảy bậc thềm đá, dù trên mặt có chút đau đớn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể gắng gượng được.

Lục Ly cũng không nhiều lời, một mực theo sát bên nàng, sợ nàng nhất thời không cẩn thận lăn đi xuống.

- Tỷ tỷ.

- Thu Tuyết tiểu thư!

Rất nhanh, phía dưới vang lên từng tiếng kêu kinh ngạc, Bạch Thu Tuyết thấy đám người Bạch Hạ Sương đều không sao, trong lòng như trút được gánh nặng.

Tiểu Bạch tăng nhanh tốc độ, hai người Lục Ly Bạch Thu Tuyết cũng tăng tốc theo, xuống núi dù sao cũng nhanh hơn lên núi, chỉ mất ba nén hương, hai người liền đã vọt xuống.

- Tỷ tỷ!

Bạch Hạ Sương thấy một thân quần áo của Bạch Thu Tuyết đều bị máu tươi nhuộm đỏ, lo lắng chạy tới, đám người Bạch Vanh cũng tiến lại vây quanh Lục Ly hỏi dò tình hình, nhất thời khắp nơi toàn là tiếng huyên náo.

- Thu Tuyết tiểu thư, các ngươi đã được đến bảo tàng Long Đế?

Lục Ly còn chưa lên tiếng, một tiếng nói u lãnh vang lên.

Lục Ly quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi mắt đào hoa băng lãnh đang nhìn mình, Đỗ Tử Lăng dẫn người đi tới, lạnh giọng nói:

- Người thấy có phần, các ngươi không thể độc chiếm trọng bảo Long Đế được.
Chương 272 Nghiền áp

Đỗ Tử Lăng và hai tên võ giả Thiên Hàn Quốc bị Vũ Linh Hư kích thương, Đỗ Tử Lăng nghĩ bụng đi đoạt khẳng định đoạt không lại, chi bằng xuống trước dưỡng thương, sau đó xem ai được đến bảo vật lại nghĩ cách cướp đoạt.

Quan tài hoàng kim bay đi, tiếng rống chấn thiên động địa vang lên, Đỗ Tử Lăng rất rõ ràng trên đỉnh núi nhất định đã xảy ra đại sự, phỏng chừng bảo tàng Long Đế cũng hiện thế.

Bạch Thu Tuyết và Lục Ly bình an đi xuống, nhưng những người còn lại thì không thấy bóng dáng đâu, Đỗ Tử Lăng tự nhiên hoài nghi bảo tàng Long Đế đã bị Bạch Thu Tuyết và Lục Ly giành được.

Lúc này Bạch Thu Tuyết đang bị thương rất nặng, trong khi thương thế ba người Đỗ Tử Lăng đã cơ bản chuyển tốt. Cả ba bọn hắn đều là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, bên phía Bạch Thu Tuyết lại chỉ có hai người Bạch Hạ Sương và Bạch Cô là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.

Ba đại vương quốc và Thiên Đảo Hồ một mực có ân oán, quan hệ vốn đối địch, làm sao Đỗ Tử Lăng có thể không động tâm tư?

Trước lúc tiến vào mộ Long Đế, các gia tộc đều dặn dò, ở bên trong không được thương đến tính mạng công tử tiểu thư gia tộc đỉnh cấp gia.

Không thể giết người, không có nghĩa là không thể đánh người, dù Đỗ Tử Lăng phế đi toàn bộ đám người Bạch Thu Tuyết. Cường giả Thiên Hàn Quốc đều có thể bảo vệ hắn, Đỗ Tử Lăng có gì phải sợ?

Thấy được hàn quang lấp lánh trong mắt Đỗ Tử Lăng, sắc mặt Bạch Thu Tuyết trầm xuống, nàng còn chưa lên tiếng, Bạch Hạ Sương đã nhịn không được, phẫn nộ quát:

- Đỗ Tử Lăng, ngươi có ý gì? Ngươi thì là cái thá gì, tạo sao phải chia bảo vật cho ngươi?

Câu này Bạch Hạ Sương nén giận mà ra, căn bản không cân nhắc nội dung trong đó. Ánh mắt người bên phía Đỗ Tử Lăng lập tức lập tức lấp lánh tinh mang, xem ra Bạch Thu Tuyết và Lục Ly quả đúng là đã được đến bảo tàng Long Đế.

Nhìn đôi mắt chất đầy vẻ tham lam kia, Bạch Thu Tuyết lười nhác giải thích, nhàn nhạt nói:

- Đỗ Tử Lăng, ngươi định nhân lúc cháy nhà hôi của? Nếu ngươi muốn động thủ, vậy thì tự gánh lấy hậu quả!

- Ha ha ha!

Đỗ Tử Lăng ngửa mặt lên trời cười ha hả, lắc đầu nói:

- Bạch Thu Tuyết, ngươi đã bị thương thành thế rồi, khẩu khí còn lớn vậy ư? Đỗ Tử Lăng không bắt nạt nữ nhân, bảo tàng Long Đế ta cũng chỉ cần một nửa, đừng ép ta động thủ. Đến lúc đó đại mỹ nhân yểu điệu đứt mất một tay một chân, không gả cho ai được đâu. Hơn nữa đám huynh đệ này của ta vốn ngưỡng mộ ngươi và Sương tiểu thư đã lâu, vạn nhất bọn hắn khống chế không nổi...

- Hỗn đản!

Bạch Hạ Sương như một con sư tử cái triệt để nổi giận, giới chỉ trên tay lóe lên, một trường cung xinh xắn xuất hiện trong tay, ấn ký Tử Nguyệt trên cổ nàng cũng phát sáng, đang định động thủ.

Đám người Bạch Vanh Bạch Cô cũng phẫn nộ không thôi, dồn dập rút ra binh khí chuẩn bị ra tay, Bạch Thu Tuyết lại giơ tay áp chế chúng nhân, nàng quay mặt nhìn sang Lục Ly hỏi:

- Lục công tử, có thể giúp ta một chuyện không?

Lục Ly nhún vai nói:

- Lục mỗ rất tình nguyện cống hiến sức lực vì Thu Tuyết tiểu thư.

- Được!

Bạch Thu Tuyết chỉ vào Đỗ Tử Lăng và mười mấy người sau lưng hắn, nói:

- Giúp ta bẻ gãy chân bọn hắn.

Hoa

Toàn trường ồ lên, Bạch Thu Tuyết lại lôi kéo Bạch Hạ Sương trực tiếp đi tới đằng xa, đồng thời để mấy người Bạch Cô cũng lui ra sau.

Đám người Bạch Cô một bên lui lại, một bên ánh mắt lấp lánh, có chút không dám tin tưởng.

Lục Ly mới chỉ là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, Bạch Thu Tuyết lại để hắn một mình đi độc đấu mười mấy người? Hơn nữa mười mấy người này có hơn phân nửa là Hồn Đàm Cảnh, thậm chí còn có ba tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.

Lục Ly trầm mặc, hắn không quá muốn bại lộ thực lực bản thân, hơn nữa đắc tội Đỗ Tử Lăng, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.

Nhưng nghĩ kỹ lại thấy, nếu hắn không động thủ, Đỗ Tử Lăng cũng sẽ động thủ, hắn không muốn đánh cũng phải đánh.

Đã phải đánh, Lục Ly cũng vung đi ra!

Giới chỉ trên tay lóe lên, Kình Thiên Kích xuất hiện trong tay, hắn chậm rãi nâng lên chỉ vào đám người Đỗ Tử Lăng nói:

- Thu Tuyết tiểu thư hạ lệnh, chư vị, các ngươi tự bẻ gãy chân, hay là ta phải giúp các ngươi...

Xoạt!

Bên phía Đỗ Tử Lăng cũng ồ lên một mảnh, cả đám chửi ầm lên. Đỗ Tử Lăng thoáng có chút kinh ngạc, sau đó lập tức giận tím mặt. Một tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ cũng dám lớn lối như thế? Đứa này là kẻ ngốc ư?

- Phế hắn!

Đỗ Tử Lăng lập tức phất tay, đám người sau lưng lập tức bay ra. Lục Ly không nhúc nhích, hắn đứng sừng sững như núi, hai tay ngửa ra sau, ngực phập phồng hít một hơi thật sâu, đầu nghiêng về phía trước, há miệng rống lên một tiếng kinh thiên.

- Lui ra phía sau, che kín lỗ tai!

Lúc Lục Ly giang ra hai tay, Bạch Thu Tuyết lập tức quát khẽ, đồng thời lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi, hai tay ôm kín lỗ tai.

Đám người Bạch Hạ Sương dù không rõ tình hình, nhưng thấy Bạch Thu Tuyết trịnh trọng dặn dò như vậy, liền cũng tự động lui lại, che kín lỗ tai.

Ngao

Một tiếng rống như long ngâm hổ gầm vang lên, tầng tầng không gian trước mặt Lục Ly bị chấn động, một đạo cuồng phong dũng mãnh lao về phía trước, hất tung quần áo tất cả mọi người đang ở trước mặt hắn.

Phanh phanh phanh!

Toàn bộ mười mấy người ầm vang ngửa mặt ngã xuống đất, hai tay ôm lấy lỗ tai, cơ thịt trên mặt co quắp, khóe miệng, khóe mắt, mũi, lỗ tai đều tràn ra máu tươi.

Giờ khắc này, linh hồn bọn họ tựa như bị kim châm, đau đến ôm đầu lăn lộn trên đất, tru lên thảm thiết.

Hưu!

Thân hình Lục Ly khẽ động, như một thanh lợi kiếm vọt tới, Kình Thiên Kích vung lên nhắm thẳng hai chân Đỗ Tử Lăng bổ xuống. Bạch Thu Tuyết nói bẻ gãy chân, không nói phế đi bọn hắn, bởi thế hắn ra tay rất có phân tấc.

Răng rắc!

Xương cốt hai chân Đỗ Tử Lăng đứt gãy, Lục Ly lần nữa quét ngang chiến kích, hai bóng người bị nện bay, xương cốt hai chân cũng theo đó đứt gãy.

Lục Ly như u hồn chớp hiện giữa đám đông, chiến kích như thiểm điện đánh xuống, từng tiếng gào thét vang lên, chỉ hai nhịp thở, toàn bộ mười mấy người đã bị đánh gãy hai chân, nằm la liệt trên đất.

Hưu!
Chương 273 Đừng giết người

Lục Ly lui lại, đứng nguyên tại chỗ, mặt quay sang đám người Bạch Thu Tuyết. Hắn thu hồi chiến kích chắp tay nói:

- Thu Tuyết tiểu thư, chân những người này đều đã đứt, còn có chỉ thị gì nữa không?

Tĩnh mịch!

Bên phía Bạch Thu Tuyết hoàn toàn chết lặng, không người nào lên tiếng.

Bởi vì lúc này màng nhĩ bọn họ còn tại ùng ùng chấn rung, trong tai truyền tới từng đợt đau nhói, căn bản không nghe rõ Lục Ly đang nói cái gì.

Không chỉ các nàng, đám võ giả Thiên Vũ Quốc Thiên Lương Quốc phía xa xa cũng tương tự. Ai nấy đều sửng sờ nhìn Lục Ly, trên mặt chất đầy vẻ kinh ngạc.

- Tiếng rống trên đỉnh núi là do Lục Ly phát ra?

Bạch Hạ Sương thất thần thì thào, tựa như gặp quỷ giữa ban ngày, tiếng rống này của Lục Ly hoàn toàn lật đổ nhận biết của nàng đối với võ đạo.

Ở Bắc Mạc, võ giả được phân chia đẳng cấp rất nghiêm ngặt, cơ bản rất khó xuất hiện trường hợp vượt cấp giết địch, trừ phi ngươi có được huyết mạch thần kỹ phi thường cao cấp.

Tỉ như Tử Nguyệt của Bạch Hạ Sương Tử, nếu nàng là Thần Hải Cảnh đỉnh phong, thì vẫn hoàn toàn có thể đánh lén giết chết Hồn Đàm Cảnh tiền kỳ.

Nhưng đó là đánh lén!

Trong khi Lục Ly lại quang minh chính đại nghiền ép một đám Hồn Đàm Cảnh, trong đó có ba tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, khiến cho đối phương không cách nào đánh trả, đường đường chính chính nghiền áp.

Chẳng lẽ tiếng rống này là huyền kỹ cao cấp nào đó?

Lấy hiểu biết của Bạch Hạ Sương đối với huyền kỹ, Bắc Mạc không có được huyền kỹ biến thái đến vậy, trừ phi là Thánh giai. Nhưng ở Thiên Đảo Hồ, chỉ duy nhất một người có được huyền kỹ Thánh giai, đó chính là chủ nhân Thiên Ngục Đảo, hơn nữa Thiên Ngục lão nhân còn phải tham ngộ suốt ba năm mới hiểu được.

Nếu không phải huyền kỹ Thánh giai, vậy chỉ có thể là huyết mạch thần kỹ mới giải thích được. Vấn đề là Lục Ly không có ấn ký huyết mạch, đã không phải chiến sĩ huyết mạch, lại làm sao có được huyết mạch thần kỹ?

Bạch Hạ Sương nghĩ không thông, lúc này Bạch Thu Tuyết lại nghĩ đến một khả năng khác, nàng nhíu mày nhìn Lục Ly một lát, thì thào:

- Chẳng lẽ đây là huyền kỹ loại linh hồn đỉnh cấp trong truyền thuyết?

Tiếng rống kinh thiên động địa vừa rồi của Lục Ly, dù đám người Bạch Thu Tuyết đã lùi ra sau trăm trượng, lại vẫn cảm thấy màng nhĩ chấn rung, linh hồn đau nhói.

Lại nghĩ đến tiếng rống trên đỉnh núi kia, Bạch Thu Tuyết nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy mình chẳng nghe thấy, chẳng nhìn thấy được gì, mọi giác quan hoàn toàn biến mất, dù có bị người giết đều không biết.

Điều này chứng tỏ tiếng rống kia khiến linh hồn nàng đều bị chấn động, căn bản không cách nào tự hỏi, cũng không cách nào cảm giác được bên ngoài, đặc điểm giống hệt với huyền kỹ loại linh hồn trong truyền thuyết, bởi thế Bạch Thu Tuyết mới có suy đoán như vậy.

Huyền kỹ loại linh hồn!

Toàn bộ Bắc Mạc trước mắt chỉ có một người biết được huyền kỹ tương tự, đó chính là quốc chủ Thiên Lương Quốc. Nàng chủ tu huyền kỹ loại linh hồn, một khi phóng ra huyền kỹ, ngay cả Thiên Ngục lão nhân đều cảm thấy vướng tay.

Lục Ly không có ấn ký huyết mạch, đây là sự thật không cách nào chối cãi, bởi thế Bạch Thu Tuyết cho rằng hắn tuyệt đối không khả năng có được huyết mạch thần kỹ, vậy chỉ còn lại huyền kỹ loại linh hồn là có thể giải thích thông.

- Chẳng lẽ hắn được đến huyền kỹ này trong mộ Long Đế?

Tư liệu trước đó về Lục Ly Bạch Thu Tuyết cũng nhìn qua, trong trận chiến Huyết Sát Đảo, nếu không phải Minh Vũ kịp thời đi tới, Lục Ly sớm đã chết rồi.

Vừa nãy lúc mới lên đỉnh núi cũng suýt chút nữa bị Vũ Linh Hư giết đi, bởi thế trước kia Lục Ly khẳng định không hiểu huyền kỹ này, chỉ có thể là mới cảm ngộ được trong thời gian gần đây.

Nghĩ tới đó Bạch Thu Tuyết bất giác có chút hâm mộ, được đến huyền kỹ này, cộng thêm tốc độ tu luyện của Lục Ly vốn đã rất nhanh, chỉ cần không chết yểu, sớm muộn sẽ trở thành cường giả ngạo nghễ giữa Bắc Mạc.

- Sao Lục Ly lại trở nên mạnh vậy?

Hứa Phương Phỉ và rất nhiều người đều sửng sờ ngây dại, Hứa Phương Phỉ trước nay luôn một mực khó chịu với Lục Ly. Trong mắt nàng, Lục Ly và Liễu gia chỉ là đám chó hoang từ bên ngoài chui lủi vào Thiên Hồ Đảo, Minh Vũ nhất định là đã nhận lầm người, Lục Ly làm sao có thể là thiếu chủ của hắn được?

Sau đó cũng không thấy Minh Vũ xuất hiện trở lại, càng không truyền lời cho Hứa gia, điều này khiến Hứa Phương Phỉ càng thêm vững tin vào suy đoán của mình.

Lần đầu nàng đi cùng với Hứa Diệu Dương tới Huyết Sát đảo, Lục Ly đã rất là nghênh ngang càn rỡ, tiếp sau đó ở đại thọ Hứa Trần, Lục Ly khiêu khích Bạch Hạ Sương ngay trước mặt mọi người, điều này khiến cảm quan của Hứa Phương Phỉ đối với Lục Ly càng kém.

Một đứa nhà quê tới từ bên ngoài, lại chỉ là tiểu võ giả Thần Hải Cảnh, Hứa Phương Phỉ khinh thường Lục Ly từ tận đáy lòng.

Thế mà đứa dế nhũi khiến nàng xem thường đó, hôm nay lại đại phát thần uy, một thân một mình đánh gãy chân mười mấy tên võ giả Hồn Đàm Cảnh, thử hỏi xem Hứa Phương Phỉ sao dám tin tưởng? Sao không chấn kinh?

- Tiểu tử, ngươi dám đánh gãy chân ta, ta giết cả họ nhà ngươi, a...

Bên kia Đỗ Tử Lăng đã tỉnh táo lại, hắn một bên tru lên một bên rống giận, trong đôi mắt đào hoa chất đầy vẻ phẫn nộ hung tợn.

Nếu là đám người Bạch Thu Tuyết Dạ Vũ Hàm Vũ Linh Hư đánh gãy chân hắn, hắn sẽ không nổi giận như thế. Nhưng giờ đây hắn lại bị một tên tiểu tốt không chút danh tiếng như Lục Ly đánh gãy chân ngay trước mặt bao người, khiến hắn mất sạch mặt mũi, trong lòng phẫn nộ thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.

Đám công tử còn lại cũng giận mắng theo, Lục Ly nghe được, không khỏi bực bội quay đầu nhìn lại, trầm mặt xuống đi tới chỗ bọn hắn. Đám người Đỗ Tử Lăng thấy vậy, lập tức không còn dám kêu, tiểu ấn hình tam giác trên cổ Đỗ Tử Lăng khẽ sáng lên, tùy thời chuẩn bị công kích.

Ngao...

Lục Ly lần nữa phát ra tiếng long ngâm, chấn cho cả đám kia thất khiếu chảy máu, ôm đầu lăn lộn trên đất. Sau đó hắn tung người bay vọt tới, giơ chân lên hung hăng nện mạnh xuống ngực Đỗ Tử Lăng.

- Lục Ly, đừng giết người!
Chương 274 Tín hiệu

Bạch Thu Tuyết bị dọa nhảy dựng, Đỗ Tử Lăng chính là vương tử Thiên Hàn Quốc, nếu hắn chết ở chỗ này, nhất định sẽ dẫn phát đại chiến.

Chân Lục Ly khẽ thu lực lại, tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, ngực Đỗ Tử Lăng lõm sâu vào, không biết đã gãy mất bao nhiêu chiếc xương sườn.

Vù vù!

Tiếp đó chân Lục Ly lại như thiểm điện giẫm lên tay trái tay phải Đỗ Tử Lăng, lần lượt đạp gãy xương cốt hai tay.

Thân hình hắn chợt lóe, dạo một vòng quanh mười mấy tên còn lại, đạp gãy xương sườn, xương tay của tất cả bọn họ, lúc này mới thản nhiên quay trở về.

Toàn trường vang lên một mảnh quỷ khóc sói gào, khắp nơi toàn là tiếng kêu thảm, tiếng gào rống, trên mặt rất nhiều người chảy đầy máu tươi, nhìn không khác gì Lệ Quỷ, cảnh tượng vô cùng kinh hãi.

Hứa Phương Phỉ và nguyên một đám tiểu thư có chút e sợ nhích lại gần Bạch Thu Tuyết, ánh mắt nhìn Lục Ly cũng không còn giống như lúc trước.

Người tâm ngoan thủ lạt, hành vi hung tàn như thế, đám tiểu thư các nàng cũng không thường thấy, lúc này ở trong mắt chúng tiểu thư, Lục Ly đã không khác gì một tên ma đầu.

- Đi thôi!

Thần sắc Bạch Thu Tuyết không có biến hóa gì quá lớn, phất tay để mọi người rời đi, tìm đường ra ngoài. Đám tiểu thư Thiên Hàn Quốc cũng không đến không, lại đều chưa bị thương, lát nữa tự nhiên sẽ chữa trị cho đám Đỗ Tử Lăng, chỉ cần không chết người, Bạch Thu Tuyết không lo lắng sẽ lớn chuyện.

Chúng nhân trầm mặc tiến về phía trước, Lục Ly vẫn đê điều đi ở phía sau cùng, nhưng không còn ai dám khinh thường hắn. Một vài vị tiểu thư thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Lục Ly một cái, ánh mắt cứ tựa như đang nhìn mãnh thú Hồng Hoang.

Trên đường Bạch Hạ Sương ríu rít hỏi dò Bạch Thu Tuyết chuyện xảy ra trên đỉnh núi, muốn biết xem Bạch Thu Tuyết có được đến bảo tàng Long Đế hay không. Bạch Thu Tuyết đang bị thương, không tâm tình nói nhiều với Bạch Hạ Sương, chỉ tùy ý giải thích mấy câu.

Bạch Hạ Sương có chút mất hứng, chạy ra sau đội ngũ hỏi dò Lục Ly. Nàng ngược lại không có vẻ gì là e sợ Lục Ly cả, thái độ đối đãi Lục Ly cũng tốt lên nhiều, trên mặt chất đầy ý cười, rất là hưng phấn.

Trong lòng Lục Ly có tâm sự, cũng không hứng thú trò chuyện với Bạch Hạ Sương, tùy ý qua loa vài câu, hỏi gì đáp nấy. Không húy kị chuyện Vũ Linh Hư bị Yêu Ma khống chế, thiếu chút giết sạch người trên đỉnh núi, cuối cùng dưới sự hợp lực của hắn và Bạch Thu Tuyết, Vũ Linh Hư cũng bị đánh chết.

Rải rác vài câu khiến Bạch Hạ Sương và chúng nhân nghe mà trong lòng đại chấn, cũng rất tiếc hận, không ngờ quan tài Long Đế lại bay mất, bên trong chính là trọng bảo của Long Đế.

Chúng nhân vừa đi đường vừa nghị luận xôn xao, Lục Ly lại không nói gì thêm, hắn đang mải nghĩ đến Long Ngâm thần kỹ, nghĩ đến sau khi rời khỏi đây sẽ gặp phải cục diện thế nào.

- Được rồi, chúng ta hạ trại ở đây, Bạch Cô Bạch Vanh Bạch Ảnh các ngươi chia nhau dẫn người đi thăm dò tìm kiếm lối ra. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi mộ Long Đế, nếu có tình huống lập tức bắn đạn tín hiệu.

Đi đến một bãi đất trống dưới núi, Bạch Thu Tuyết ngừng lại hạ lệnh. Mấy người Bạch Cô chia nhau dẫn theo một hai người tản ra bốn phương tám hướng, Bạch Thu Tuyết thì dẫn đám tiểu thư đi vào trong một sơn động nhỏ gần đó, một lúc lâu sau Bạch Thu Tuyết đổi một thân váy dài sạch sẽ đi ra.

- Lục Ly, đừng lo, ta sẽ để Lãnh thúc ra mặt.

Bạch Thu Tuyết thấy Lục Ly trầm mặc ngồi xếp bằng trên đất, đi tới nhẹ giọng nói. Lục Ly mở mắt ra, khẽ gật đầu, Bạch Thu Tuyết cũng ngồi xuống cạnh bên chữa thương.

Hưu!

Sau nửa canh giờ, Bạch Cô dẫn người chạy vội mà về, từ đằng xa liền đã quát khẽ nói:

- Thu Tuyết tiểu thư, tìm tới cửa ra.

- Tín hiệu, triệu tập tất cả mọi người!

Chữa thương nửa canh giờ, Bạch Thu Tuyết vẫn chưa khôi phục quá nhiều, nhưng nàng vừa nghe nói thế lập tức hạ lệnh, để Bạch Cô bắn đạn tín hiệu triệu tập đám người Bạch Ảnh quay về. Chờ bọn Bạch Ảnh trở về đông đủ, Bạch Thu Tuyết liền dẫn theo chúng nhân đi thẳng về hướng bắc.

Bạch Cô đi trước dẫn đường, bôn tẩu hơn mười dặm, trước mặt xuất hiện một vách đá. Dưới vách đá có một cửa đá, lúc này cửa đá đã mở, lộ ra một hang động đen nhánh.

Xèo xèo!

Bạch Cô xung phong bước lên, lấy ra binh khí vọt tiến vào, một đạo bạch quang hiện lên, Bạch Cô biến mất ở bên trong, Bạch Thu Tuyết vung tay dẫn theo chúng nhân lần lượt xông vào trong cửa đá.

Ông!

Một đạo bạch quang chớp hiện, Lục Ly mở mắt ra quét nhìn bốn phía, rất nhanh mắt hắn liền sáng lên.

Bởi vì cảnh sắc chung quanh rất quen thuộc, không ngờ bọn hắn lại truyền tống đến cửa vào đại điện, trước mặt rõ ràng là chín phiến cửa viết “Sinh tử”.

- Đi ra rồi!

Đại điện này trước kia các gia tộc đều từng phái người tiến vào, cứ men theo thông đạo liền đi ra Luyện Ngục Nhai, đến đây xem như đã triệt để an toàn.

- Lục Ly, chúng ta ra ngoài trước thôi, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất, còn nếu có chuyện ta sẽ tìm Lãnh thúc hỗ trợ.

Bạch Thu Tuyết đi đến bên người Lục Ly khẽ dặn dò một tiếng, Lục Ly gật đầu, Bạch Thu Tuyết lập tức dẫn chúng nhân bước nhanh vào trong thông đạo.

Lục Ly theo ở phía sau, trong tay hiện ra Kình Thiên Kích, tùy thời chuẩn bị liều mạng một phen.

Nửa nén hương, một nén hương!

Ngoài Luyện Ngục Nhai không thấy được cảnh tượng trong hang động, bên trong cũng không nhìn thấy cảnh tượng phía ngoài, Lục Ly đoán trong thời gian một nén hương này, Bạch Thu Tuyết khẳng định đã tìm được Bạch Lãnh, nếu cứ trốn tránh ở trong đây cũng không phải cách hay.

Hắn suy nghĩ một lát liền lấy xuống mặt nạ Quỷ Sát, Bạch Thu Tuyết nói Vũ gia có thể nhìn thấy cảnh tượng sau cùng khi hắn chém giết Vũ Linh Hư. Lúc đó hắn đeo mặt nạ, giờ cởi ra không chừng có thể lừa dối quá quan.

Hắn nghĩ nghĩ rồi thu luôn Kình Thiên Kích, sau đó nghênh ngang đi ra từ trong thông đạo. Một đạo bạch quang hiện lên, hắn cảm giác cả người đứng ở giữa trời, sau đó liền cấp tốc rơi rụng xuống.

Hưu!

Một đạo thân ảnh bay vụt đến, túm lấy áo bào hắn, sau đó đột nhiên nhảy sang bên trái.
Chương 275 Không tiếc đánh một trận

Giới chỉ trên tay Lục Ly sáng lên, tùy thời chuẩn bị phóng thích long ngâm, đợi sau khi thấy rõ ràng người đang nắm lấy mình, hắn mới buông lỏng cảnh giác, là Bạch Cô.

Bạch Cô nắm lấy Lục Ly lướt nghiêng xuống bên trái, nơi đó có một chiếc phi thuyền thiết giáp, đám người Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương chính đang ở trên phi thuyền.

- Bạch Lãnh!

Lục Ly nhìn thấy trung niên tóc bạc trên thuyền, trong lòng lập tức đại định, Bạch Thu Tuyết thỉnh mời Bạch Lãnh xuất động, an toàn của hắn hẳn là có thể đảm bảo.

- Chậm đã!

Đúng lúc này, trên Luyện Ngục Nhai vang lên một tiếng hét lớn như lôi đình. Năm đạo thần niệm khóa chặt Lục Ly, một đạo trong đó Lục Ly cảm giác khá là quen thuộc, đồng thời có tiếng hét lớn:

- Thân hình người này rất giống hung thủ giết chết Tử Linh Hư, cản bọn họ lại.

- Hưu hưu hưu!

Năm đạo bóng người tức tốc bay vụt ra từ trên vách đá dựng đứng, Lục Ly quay đầu nhìn sang bên kia một cái, phát hiện khí tức năm người đều như rồng như hổ, một người trong đó hắn còn rất quen mặt, chính là Vũ Phi Giáp, Vũ đại nhân.

Đêm đó ở Vũ Lăng Thành hắn bị đả thương nặng, nhưng vẫn thấy được rõ ràng nét mặt Vũ đại nhân, ấn tượng trong lòng rất khắc sâu.

- Người Vũ gia quả nhiên đến rồi, còn tới tận năm tên Bất Diệt Cảnh.

Tâm tình Lục Ly bất giác chìm xuống đáy cốc, sắc mặt Bạch Cô cũng đại biến, đám người Bạch Hạ Sương phía dưới đều lộ vẻ gấp gáp, chỉ có Bạch Thu Tuyết là còn tính trấn định.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên, một cỗ khí tức băng lãnh như sông băng vạn năm tràn ngập ra, Bạch Lãnh cất tiếng quát:

- Người Vũ gia, các ngươi muốn làm gì?

Người Vũ gia sắp định ra tay trực tiếp giết đi Lục Ly, nghe được lời này của Bạch Lãnh, lập tức thoáng chần chờ. Chiến lực Bạch Lãnh quá bưu hãn, đơn đả độc đấu, năm người bọn hắn không ai là đối thủ.

Ông!

Một tên cường giả Vũ gia lấy ra một cỗ chiến xa thượng cổ, năm người bay vụt lên chiến xa. Bạch Cô như trút được gánh nặng, tiếp tục cắp lấy Lục Ly hạ xuống phi thuyền thiết giáp, cuối cùng dừng ở trên boong thuyền.

Dù Bạch Lãnh đứng cách đó không xa, Lục Ly vẫn cảm thấy không an toàn. Bởi vì năm đạo thần niệm kia một mực khóa chặt hắn, sát khí nồng đậm khiến hắn cảm giác như rớt vào hầm băng. Hắn không dám thở mệnh, cường giả ở cấp bậc này tuyệt đối không phải hắn có thể chống cự, tuỳ ý một chiêu liền đánh cho hắn thịt nát xương tan.

Năm người Vũ gia đứng trên chiến xa hoàng kim, cách phi thuyền thiết giáp chừng trăm trượng, Vũ Phi Giáp nhìn chằm chằm Lục Ly một lúc lâu, sát khí trong mắt càng thêm phần dày đặc, hắn cười lạnh nói:

- Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là tên nhãi ranh nhà ngươi.

Mấy tên võ giả Vũ gia còn lại dồn dập quay sang, Vũ Phi Giáp thấp giọng giải thích nói:

- Hắn hình như tên Lục Ly, là em trai người có Hỏa Phượng Thiên Thai kia.

- À!

Sát cơ trên thân bốn tên Vũ gia còn lại lập tức tăng vọt, một tên cường giả tuổi hơi lớn chút, đầu tóc hoa râm quét mắt đảo qua trên thân Lục Ly một lượt, sau đó dừng lại nơi mặt Bạch Lãnh, trầm giọng nói:

- Lãnh gia, Vũ Linh Hư, thiếu tộc trưởng nhà ta chết rồi, người này chính là hung thủ giết người, phiền ngươi giao hắn cho chúng ta.

Bá bá bá!

Sắc mặt Bạch Hạ Sương thoáng trắng bệch, thần sắc đám người Bạch Ảnh cũng trầm xuống, Bạch Thu Tuyết nhìn chúng nhân một lượt, trong lòng không khỏi âm thầm ảo não.

Sớm biết để đám người này vào hết trong khoang thuyền thì hay rồi, bọn họ kinh hoảng thất thố như thế, chẳng phải nói rõ cho người Vũ gia biết, Lục Ly chính là hung thủ giết chết Vũ Linh Hư?

Bạch Lãnh đầu tóc trắng xóa như tuyết, nét mặt như đao khắc, thần thái lãnh khốc, rất là bá khí, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm lão giả Vũ gia nói:

- Vũ Phi Nông, ngươi có phải già rồi hồ đồ không? Người này là cảnh giới gì? Thần Hải Cảnh hậu kỳ, thiếu tộc trưởng nhà ngươi lại cảnh giới gì? Hình như là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ thì phải, còn có được huyết mạch lục phẩm nữa, hắn có thể giết chết Vũ Linh Hư? Ngươi càn quấy như thế, có phải là muốn khai chiến với Thiên Đảo Hồ chúng ta?

- Lợi hại!

Ánh mắt Lục Ly và Bạch Thu Tuyết khẽ sáng lên, ngữ khí Bạch Lãnh nghe qua có vẻ bá đạo hung tàn, nhưng lại có lý có cứ, nếu là người không rõ ràng chân tướng sự tình, nhất định sẽ tán đồng hắn.

Phụ cận có ba chiếc phi thuyền thiết giáp, rất nhiều cường giả sớm đã bị động tĩnh bên này kinh động, đứng hết cả trên boong tàu nhìn xem náo nhiệt.

Nghe được lời này của Bạch Lãnh, mấy đạo thần niệm quét tới Lục Ly, trên mặt chúng nhân lập tức hiện vẻ ngập ngừng, Lục Ly là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, làm sao có thể giết chết được Vũ Linh Hư?

Nghe thấy Vũ Linh Hư chết rồi, cường giả các gia tộc khác trên phi thuyền thiết giáp lại vẫn không mấy lo lắng. Bởi vì bản mệnh ngọc phù của công tử tiểu thư gia tộc bọn hắn đều không vỡ, như thế chứng tỏ vẫn còn sống. Đám người Bạch Thu Tuyết có thể đi ra, con em gia tộc bọn hắn tự nhiên cũng có thể đi ra.

Năm người Vũ gia khẽ nhướng mày, quét mắt nhìn lại Lục Ly mấy lần, trong lòng cũng có chút hoài nghi.

Dù sao cảnh giới Lục Ly quá thấp, Thần Hải Cảnh rất khó giết chết Hồn Đàm Cảnh, càng đừng nói đến là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, thậm chí Vũ Linh Hư còn có huyết mạch lục phẩm.

Vũ Phi Nông nghĩ nghĩ, trong tay xuất hiện một quả cầu thủy tinh, Huyền lực nơi tay lấp lánh, giữa không trung đột nhiên hiện ra một hình ảnh, rõ ràng là cảnh Lục Ly cầm Kình Thiên Kích nhắm chuẩn đầu Vũ Linh Hư bổ xuống.

- Cũng còn may, còn may!

Lục Ly thoáng thở dài một hơi, may mắn hắn không đeo mặt nạ Quỷ Sát và cầm theo Kình Thiên Kích, bằng không giờ này có nói gì cũng đều vô dụng.

Bạch Thu Tuyết lại nhướng mày, cảnh tượng kia rất rõ ràng, mặc dù Lục Ly đổi một thân áo bào mới, khi đó còn đeo lên mặt nạ Quỷ Sát, nhưng bóng lưng hình thể thực sự quá giống.

- Chính là hắn!

Vũ Phi Giáp đối chiếu một cái, lập tức gầm lên, trong tay hiện ra một thanh chiến đao vàng óng kim sắc, ấn ký vết kiếm màu xanh lam trên cổ sáng lấp lánh, sát khí tràn ra trên thân như sóng cả rợp trời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom