• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long Đế Bất Diệt (1 Viewer)

  • Chương 281-285

Chương 281 Hắn là ai?

Chẳng lẽ là Bạch Hỉ, Đại trưởng lão Bạch gia. Vấn đề là chưa nghe nói qua Bạch Hỉ cũng cảm ngộ được Thế.

Phanh phanh phanh!

Biển hoa phía dưới vang lên từng tiếng trầm muộn, tiếp đó ba đạo thân ảnh bị hất văng ra, một người miệng cuồng phún máu tươi, đã ngất đi, hai người còn lại thì đều sắc mặt trắng bệch.

Vũ Phi Nông một tay nhấc lên tên trưởng lão đã hôn mê, khống chế Mệnh Luân bay về hướng bắc với tốc độ nhanh nhất có thể.

Mặc dù ở trong biển hoa, bọn hắn vẫn có thể cảm giác được tình hình bên ngoài, cũng thấy được nước hồ ngưng tụ thành hình bàn tay, thấy được Vũ Phi Giáp bị một trảo vồ chết.

Hắn biết nếu lúc này còn không trốn, tất cả bọn hắn sẽ bỏ mạng chỗ này. Quân Hầu Cảnh ra tay, ai dám tranh phong?

Hưu!

Bạch Lãnh bắn ra từ trong biển hoa, Tử Hoàn Vũ không còn khống chế Vạn Hoa Trận, hắn tự nhiên có thể nhẹ nhàng lao ra.

Hắn sừng sững đứng trên Mệnh Luân tầng chín, cũng không tiếp tục truy sát đám người Vũ Phi Nông, mà nghi hoặc nhìn lại phía Lục Ly.

Hắn là nhân vật số ba Bạch gia, đối với hai vị Quân Hầu Cảnh Bạch gia đều rất quen thuộc. Lúc này hắn lại dám khẳng định, người ra tay vừa rồi tuyệt đối không phải Thiên Ngục lão nhân hay Bạch Hỉ.

- Là ai? Vì sao phải cứu Lục Ly?

Mái tóc bạc của Bạch Lãnh tung bay phất phới, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt không có lấy một tia vui mừng, ngược lại toàn là vẻ ngưng trọng. Thiên Đảo Hồ xuất hiện một tên Quân Hầu Cảnh thần bí, thế mà Bạch gia bọn hắn lại không hề hay biết, điều này khiến hắn ẩn ẩn có chút bất an.

Toàn trường chết lặng, biển hoa dưới chân Tử Hoàn Vũ chậm rãi biến mất, thần niệm tất cả mọi người đều quét hướng Lục Ly, tìm kiếm cường giả thần bí kia.

Chỉ là...

Dù thần niệm cường đại như Bạch Lãnh, quét qua phương viên hồ vực trăm dặm mấy lần, lại vẫn không phát hiện có cường giả nào ẩn núp.

- Đi đâu?

Không phát hiện thấy người, như vậy chỉ có hai loại khả năng, hoặc là người này có được độn thuật vô cùng cường đại, hoặc là sau khi ra tay lập tức từ dưới đáy hồ độn đi.

Vù vù!

Bên kia Đinh Quế cắp lấy Lục Ly bay vụt lên phi thuyền thiết giáp, hai tên trưởng lão Đinh gia cũng bay theo, Bạch Thu Tuyết trầm tư một lát liền quyết đoán hạ lệnh:

- Đi!

Nơi này quá không an toàn, tốt nhất vẫn nên tiến vào sâu trong Thiên Đảo Hồ thì hơn. Mặc kệ cường giả ra tay là ai, chí ít lúc này các nàng vẫn đang an toàn. Các nàng rời đi, Bạch Lãnh mới có thể tiến thoái tự nhiên.

Đinh Quế điều khiển phi thuyền thiết giáp khoái tốc bay đi, rất nhanh liền tan biến ở phương xa. Lúc này đến lượt Tử Hoàn Vũ tiến thoái lưỡng nan, người Vũ gia đã chạy, hắn nên ở lại hay rút đi? Lưu lại sợ bị đánh chết, rút đi, đám người Tử Liên Nhi đã ra đâu.

- Hừ!

Lúc này một tiếng hừ lạnh già nua vang lên, chấn kinh toàn trường, cường giả các gia tộc lập tức quét thần niệm tìm kiếm đầu nguồn tiếng hừ kia, nhưng dù là Bạch Lãnh đều không phát hiện ra được.

Tiếng nói già nua đó rất nhanh lại vang lên lần nữa:

- Không phải võ giả Thiên Đảo Hồ thì cút hết ra ngoài, còn quấy rầy bản tọa bế quan, giết không cần luận!

Tiếng nói rất già nua, rất mơ hồ, còn có chút trầm thấp khàn khàn, ai cũng không biết truyền ra từ đâu, tựa như thanh âm từ trên chín tầng trời hạ xuống, vang vọng rõ ràng bên tai tất cả mọi người.

Bá bá bá

Tử Hoàn Vũ và đám võ giả trên phi thuyền thiết giáp dồn dập bay vụt lên, phóng thẳng về lại Luyện Ngục Nhai, ba chiếc phi thuyền thiết giáp cũng lấp lánh quang mang bay ra Thiên Đảo Hồ.

Lão quái Quân Hầu Cảnh, ai dám trêu chọc? Còn dám ngừng lại trong Thiên Đảo Hồ, sợ rằng bọn hắn sẽ là Vũ Phi Giáp tiếp theo.

Bạch Lãnh lại không nhúc nhích, trong mắt chớp qua một tia ngập ngừng, thanh âm này rất mơ hồ, khiến người nghe không ra nguyên âm. Rốt cục người này là ai? Chẳng lẽ thật đúng là một vị lão quái tiềm tu, ẩn thế không ra? Bởi vì ngứa mắt với cảnh người ngoài ngang ngược trong Thiên Đảo Hồ mới ra tay uy hiếp quần hùng.

Bạch Lãnh không sợ người này, bởi vì vừa rồi chứng kiến người đó ra tay, hắn cảm giác được đối phương mới chỉ vừa vặn đột phá Quân Hầu Cảnh không lâu. Đừng nói Thiên Ngục lão nhân, dù là Bạch Hỉ đều có thể nhẹ nhàng trấn áp, “Thế” có được cũng không hẳn quá cường đại .

Hơn nữa theo như lời người thần bí này, hắn rõ ràng tự cho mình là người Thiên Đảo Hồ, làm sao lại sẽ làm loạn ở Thiên Đảo Hồ?

Thuật ẩn trốn của người này rất cao minh, Bạch Lãnh dò xét mấy lần vẫn đều không phát hiện ra được, cuối cùng dứt khoát đành thôi.

Dù sao lần này cũng là Thiên Đảo Hồ đại thắng, hai người Vũ gia bị hắn phá đi Mệnh Luân, tương đương với phế đi hai tên Bất Diệt Cảnh. Còn có Vũ Phi Giáp bị cường giả bí ẩn trực tiếp vồ chết, một hơi tổn thất ba cường giả Bất Diệt Cảnh, cộng thêm thiếu tộc trưởng thiên tài Vũ Linh Hư, đoán rằng lần này chắc tộc trưởng Vũ gia phải tức đến thổ huyết?

Còn về Vũ gia và Thiên Vũ Quốc trả thù...

Bạch Lãnh căn bản không để ở trong lòng, nếu ba đại Vương tộc dám trả thù Thiên Đảo Hồ thì đã sớm dẫn theo cường giả chém giết hết toàn bộ võ giả Thiên Đảo Hồ ở đây rồi.

Thiên Đảo Hồ còn tồn tại ngày nào, ngày đó mặt mũi ba đại Vương tộc không sáng lên được. Chỉ cần Thiên Ngục lão nhân còn sống, ba đại Vương tộc liền không dám giết vào Thiên Đảo Hồ.

Bạch Lãnh chờ một lát, thấy tất cả mọi người đều đã về lại trên Luyện Ngục Nhai, không dám nhập hồ nửa bước, hắn mới phi thân về lại trong đảo nhỏ.

Người trong mộ Long Đế còn chưa đi ra hết, chuyến tìm bảo lần này còn chưa tính kết thúc, dù quan tài Long Đế bên trong đã bay đi. Nhưng cường giả ba nước chưa lùi, Bạch Lãnh làm sao có thể rút đi?

Đám người Tử Hoàn Vũ về lại trên Luyện Ngục Nhai, sắc mặt ai nấy đều âm trầm, cảm giác mặt mũi mất sạch, hận không thể lập tức cuốn gói khỏi chỗ này. Nhưng công tử tiểu thư các gia tộc còn chưa đi ra, bọn hắn không thể yên tâm, đành phải tiếp tục lúng túng chờ đợi trên Luyện Ngục Nhai.

Thu...

Mấy canh giờ sau, một con thương ưng (diều hâu) bay đến, hạ xuống đảo nhỏ, Bạch Lãnh lấy ra một cuộn giấy nhỏ từ trên đùi thương ưng, nhìn một chút rồi khẽ gật đầu.
Chương 282 Mặc ngươi tung hoành

Đám người Bạch Thu Tuyết đã về tới Hắc Nha Đảo, lúc này hẳn là đã truyền tống đi Thiên Ngục Đảo, tính là triệt để an toàn.

- Người đâu, đưa tin trở về!

Bạch Lãnh nghĩ nghĩ rồi quát khẽ một tiếng, một tên thám báo Bạch gia hiện ra, cung kính quỳ xuống nói:

- Lãnh gia, xin phân phó.

Bạch Lãnh hạ lệnh:

- Đưa tin về lại gia tộc, kể lại toàn bộ sự tình nơi đây, để gia tộc phái người tới điều tra cường giả Quân Hầu Cảnh kia. Đồng thời chuyển cáo tình huống Lục Ly cho Yên nha đầu, để chính nàng nhìn vào mà làm.

Thám báo vội vàng viết tin cho diều hâu mang về, đây là Huyền thú phi hành chuyên dùng để đưa tin, tốc độ rất nhanh, chẳng mất bao lâu liền có thể truyền tin về Thiên Ngục thành. Sự tình sau đó Bạch Lãnh không muốn quản, hắn là trưởng lão Chiến đường, những chuyện này tự sẽ có trưởng lão khác phụ trách.

- Huyền kỹ loại linh hồn?

Trong đầu Bạch Lãnh chớp qua cảnh Lục Ly rống lên tiếng hét kinh thiên, lại nghĩ tới suy đoán của Bạch Thu Tuyết, hắn đảo mắt nhìn về hướng Thiên Ngục Đảo, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, nếu thức thời, Thiên Đảo Hồ này có thể có chỗ đứng chân cho ngươi. Tiểu nha đầu Thu Tuyết còn rất xem trọng ngươi, nói không chừng tương lai sẽ có cơ hội trở thành rể hiền của Bạch gia chúng ta, hết thảy phải xem ngươi có hiểu tiến thoái hay không.

Đám người Lục Ly quả thực đã đã đến Thiên Ngục thành, Bạch Thu Tuyết sợ người Vũ gia truy sát đánh lén, tức tốc dẫn người về lại Thiên Ngục Thành. Nguyên một đám công tử tiểu thư đều thấp thỏm lo âu, về tới Thiên Ngục Thành mới thực sự yên tâm triệt để.

Lục Ly đã ngất đi, Vũ Phi Giáp tiện tay nện hắn một kích, lực lượng Bất Diệt Cảnh cường đại cỡ nào? Toàn bộ xương sườn trước ngực hắn đều nát bấy, cuối cùng còn bất chấp thương thế, liều mạng bổ một kích tới Vũ Phi Giáp, khiến thương thế càng thêm nghiêm trọng, vừa lên phi thuyền thiết giáp liền chìm vào hôn mê.

- Đi Bạch Đế Sơn!

Vừa về lại Thiên Ngục Thành, Bạch Thu Tuyết lập tức phất tay để mọi người tới thẳng Bạch Đế Sơn. Lúc này tâm tình chúng nhân còn chưa triệt để hồi thần, cũng không muốn tán đi, thế là đều đi theo Bạch Thu Tuyết rồng rắn tới Bạch Đế Sơn.

Đương nhiên, đối với rất nhiều người, có thể bước lên Bạch Đế Sơn cũng là một loại vinh hạnh đặc biệt.

Vừa lên Bạch Đế Sơn, đã thấy Yên phu nhân dẫn theo Bạch quản sự chờ sẵn, chứng kiến Đinh Quế ôm lấy Lục Ly máu thịt be bét, trong mắt Yên phu nhân lóe lên hàn quang, lạnh giọng nói:

- Xảy ra chuyện gì? Bạch quản sự, dẫn các nàng đi nghỉ ngơi, chữa thương cho Lục Ly, Thu Tuyết Hạ Sương đi theo ta.

Bạch quản sự an bài mọi người đi nghỉ ngơi trong một tòa thành bảo, Yên phu nhân dẫn theo Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đi lầu các lộ thiên kia.

Còn chưa đến lầu các, Bạch Hạ Sương đã ríu rít nói không ngừng. Kể lại một lần toàn bộ sự tình trong mộ Long Đế, từ chịu khổ, gặp phải chuyện quái dị, đến lên án đủ loại tội ác của Vũ gia, cuối cùng nói tới cường giả Quân Hầu Cảnh thần bí.

Sau khi đến lầu các lộ thiên, Yên phu nhân cũng đã phần nào hiểu rõ sự tình, nàng hỏi dò Bạch Thu Tuyết lại một ít chi tiết then chốt, hai hàng lông mày lá liễu bất giác nhăn lại.

- Bạch Đinh!

Trầm ngâm một lát, Yên phu nhân quát khẽ, một đạo bóng đen chớp hiện, quỳ gối xuống nói:

- Phu nhân.

Yên phu nhân không liếc nhìn người này lấy một lần, khua tay nói:

- Bẩm báo sự tình cho Đại trưởng lão, để hắn định đoạt.

Bóng đen lóe lên một cái rồi tan biến, lúc này Yên phu nhân mới quét mắt nhìn sang Bạch Thu Tuyết nói:

- Thu Tuyết, thương thế của ngươi không sao chứ?

- Không sao!

Bạch Thu Tuyết gật đầu nói:

- May mà có Lục Ly, bằng không sợ rằng lần này chúng ta đã chết trong mộ Long Đế.

- Huyền kỹ loại linh hồn có thể vượt cấp giết địch?

Yên phu nhân nhớ tới lời kể và suy đoán vừa rồi của Bạch Thu Tuyết, tròng mắt như trân châu chớp lóe, khóe miệng hiện lên ý cười nói:

- Tiểu gia hỏa này, lại cho ta kinh hỉ, lần này phái hắn đi theo các ngươi quả nhiên đúng rồi.

Bạch Hạ Sương thấy Yên phu nhân không có an bài gì thêm, bĩu môi nói:

- Tiểu cô, sao ngươi không để cho gia tộc phái người đi giết đám Vũ Phi Nông. Bọn hắn lớn lối như thế, lại dám động thủ ở Thiên Đảo Hồ, đúng là không để Bạch gia chúng ta vào trong mắt, hừ hừ.

Yên phu nhân lườm nàng một cái, đưa tay khẽ vuốt mái tóc Bạch Hạ Sương, mỉm cười nói:

- Lần này Vũ gia bị Lãnh thúc của ngươi phế đi hai người, lại bị chém giết một người, ngươi còn muốn thế nào? Đấy là còn chưa tính Vũ Linh Hư bị Lục Ly giết nữa.

Bạch Hạ Sương nghe xong liền bất mãn đứng dậy nói:

- Vũ Linh Hư? Đó là hắn nhập ma, còn muốn giết tỷ tỷ, giết đám người Tử Liên Nhi. Lục Ly giết hắn là làm chuyện tốt, bọn hắn động thủ ở Thiên Đảo Hồ chính là không đúng, còn mấy người vây đánh một mình Lãnh thúc.

- Ha ha.

Yên phu nhân không cho là đúng, nàng nghĩ nghĩ rồi nói:

- Được rồi, chuyện thế nào ta đều đã biết, các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, sự tình sau đó ta sẽ thương nghị với Đại trưởng lão.

Yên phu nhân đứng dậy đi ra ngoài, đi đến một nửa mới đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Thu Tuyết nói:

- Thu Tuyết, ngươi cảm thấy con người Lục Ly thế nào? Có thể mời chào gia nhập Bạch gia chúng ta không?

Bạch Thu Tuyết nhìn ánh mắt đầy ý vị sâu xa, tựa cười mà không phải cười của Yên phu nhân, nàng cực kì thông minh, làm sao có thể không nghe hiểu ý tứ trong lời Yên phu nhân, vội đỏ mặt nói:

- Tiểu cô, ngươi muốn mời chào thì cứ mời chào thôi, hỏi ta làm gì.

Bạch Hạ Sương lại rất ngây thơ, chỉ nghe được nghĩa đen của câu này. Nàng mở to mắt nói:

- Được chứ, được chứ, dù Lục Ly có chút đáng ghét, nhưng thực lực vẫn rất mạnh, nếu là chiến sĩ huyết mạch, vậy thì càng tốt.

- Ha ha.

Yên phu nhân cười cười, quay lưng trực tiếp rời đi, Bạch Thu Tuyết lại có chút thất thần, nàng thì thào mấy tiếng mà chỉ chính mình mới có thể nghe được:

- Lão tổ tông nói tỷ muội chúng ta nhất định gả cho Nhân Hoàng, Lục Ly? Chắc không được đâu...

- Tỷ, ngươi đang thầm thì gì đấy?
Chương 283 Cường giả thần bí

Bạch Hạ Sương không có tâm cơ, tùy tiện hỏi một câu, duỗi lưng mệt mỏi nói:

- Thôi về đi, những ngày này mệt chết ta, ta phải tắm rửa ăn một bữa no nê mới được.

- Ngày ngày chỉ biết ăn.

Mới rồi Bạch Hạ Sương còn tức giận, giờ lại đã mặt mày hớn hở, Bạch Thu Tuyết có chút nghẹn lời nói:

- Nếu ngươi béo lên, sau này còn làm sao lấy chồng?

- Hừ hừ!

Bạch Hạ Sương ngạo nghễ ưỡn ngực nói:

- Sợ cái gì, lão tổ tông đoán mệnh giúp chúng ta, nói chúng ta nhất định sẽ gả cho Nhân Hoàng, còn sợ không gả ra được?

- Nhân Hoàng?

Bạch Thu Tuyết khe khẽ thở dài, quẻ này có chuẩn không? Bắc Mạc có thể ra được Nhân Hoàng ư?

...

Thời gian trôi đi như nước, chớp mắt đã hai ba ngày qua đi.

Trong mộ Long Đế lũ lượt có người đi ra, Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm đều dẫn người trở về, Đỗ Tử Lăng tương đối thảm, đợi chừng ba ngày đám người bọn họ mới khập khễnh dắt nhau đi ra.

Toàn bộ đám công tử đều bị Lục Ly đánh gãy tay chân, xương cốt trước ngực bị nện nát, tuy có đan dược đỉnh cấp, nhưng muốn khỏi hẳn khẳng định phải cần thời gian.

Chuyến đi tìm bảo trong mộ Long Đế này, mỗi tiểu đội đều có thu hoạch, đám người Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm Đỗ Tử Lăng Dạ Long Vũ lên Long Đế Sơn đều được đến một vài thứ, đáng tiếc bảo vật trân quý nhất trong quan tài Long Đế lại bay mất.

Đương nhiên, đến tiếp sau các gia tộc khẳng định sẽ còn phái người đi vào triệt để điều tra một lần, nhìn xem phải chăng còn có bảo vật sót lại.

Lần này đối với công tử tiểu thư các thế lực gia tộc cũng là một trường rèn luyện rất không sai, nhất là trải nghiệm trong mê cung khiến tâm tính rất nhiều người càng thêm cường đại, đối với quá trình trưởng thành sau này có tác dụng rất lớn.

Ba chiếc phi thuyền thiết giáp rời đi, Bạch Lãnh cũng rút lui, lần tìm bảo này xem như triệt để kết thúc.

Bạch gia phái rất nhiều thám báo tản ra xung quanh, ý đồ thăm dò tung tích cường giả bí ẩn kia. Đồng thời còn sưu tầm tình báo tứ xứ, muốn xác định thân phận người này.

Nhưng là...

Cường giả bí ẩn kia đến cả Bạch Lãnh đều không dò ra được, thám báo làm sao có thể phát hiện? Vô số tin tình báo sưu tập về cũng rất khó phân tích ra thân phận người này.

Sau khi võ giả đạt tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, thọ nguyên có thể lên đến hai ba ngàn năm, nếu có lão quái một mực tiềm tu, trong hai ba ngàn năm lịch sử Thiên Đảo Hồ xuất hiện nhiều cường giả như vậy, ai có thể đoán ra được thân phận người đó?

Chỉ sau hai ba ngày, trận chiến trên Luyện Ngục Nhai đã truyền khắp toàn bộ Thiên Đảo Hồ và Bắc Mạc, trong Thiên Đảo Hồ cũng một mảnh xôn xao. Cái tên Lục Ly bắt đầu truyền ra, được các thế lực chú ý, dù sao trận đại chiến kia cũng bởi Lục Ly mà phát sinh.

Lục Ly thân là người trong cuộc sớm đã tỉnh lại, chẳng qua muốn khôi phục thương thế thì vẫn cần thời gian. Mấy ngày nay Lục Ly một mực ở trong thành bảo Bạch Đế Sơn, mấy người Bạch Thu Tuyết Yên phu nhân đều không đến, chỉ có Bạch quản sự thỉnh thoảng sang thăm một cái.

Tối ngày thứ tư, Yên phu nhân rốt cuộc cũng đến gặp hắn.

Nàng mặc một bộ váy đỏ hoa lệ bó sát người, tôn lên da thịt trắng nõn và dáng người hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Vừa tiến vào Yên phu nhân cũng không nói nhảm, nhìn Lục Ly đang ngồi trên giường mỉm cười nói:

- Ta, Bạch Yên! Đại biểu Bạch gia chính thức đưa ra lời mời với ngươi. Lục Ly, nếu ngươi có thể gia nhập Ngoại đường Bạch gia, Bạch gia sẽ dốc hết toàn lực bồi dưỡng ngươi, mười năm sau khắp Thiên Đảo Hồ này đều.... mặc ngươi tung hoành.

Đây là lần thứ hai Lục Ly được người chiêu lãm, lần trước là Liễu Di chính thức đại biểu Liễu gia mời chào hắn. Cả hai lần mời chào đều rất có thành ý, điều kiện đưa ra cũng hết sức mê người.

Mười năm sau Thiên Đảo Hồ mặc ngươi tung hoành, câu nói này quá có sức hấp dẫn. Mặc dù Thiên Đảo Hồ không tính lớn, nhưng cũng là một phương thế lực có thể sánh vai với Thiên Hàn Quốc Thiên Vũ Quốc Thiên Lương Quốc.

Tung hoành ở đây ý là trở thành đại nhân vật đỉnh cấp tại Thiên Đảo Hồ.

Dự tính trừ mấy tên cường giả Bạch gia ra, hắn có thể không cần nhìn sắc mặt bất kỳ người nào. Có thể sống tự do tự tại, thậm chí có cơ hội cưới tiểu thư Bạch gia, bước lên nhân sinh đỉnh phong.

Lục Ly có động tâm không?

Nếu không biết thân thế mình, nếu Lục Linh không bị mang đến Thanh Châu, có lẽ hắn sẽ động tâm. Nhưng lúc này lại không có bất cứ chút do dự nào, tâm vững như bàn thạch.

Hắn trầm ngâm, không phải cân nhắc có nên gia nhập Bạch gia hay không, mà là nghĩ nên làm sao để cự tuyệt Yên phu nhân.

Thân phận tuyệt đối không thể bại lộ, hắn còn chưa biết cừu gia ở Bắc Mạc của phụ thân là ai, một khi bại lộ thân phận liền có khả năng gặp nguy hiểm.

Bạch gia khẳng định là không thể đắc tội, hắn còn muốn tiếp tục lăn lộn ở Thiên Đảo Hồ, lúc này mà đi ra Thiên Đảo Hồ, chỉ nháy mắt hắn liền sẽ bị đánh chết.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ nghĩ đến một cách, câu giờ!

Hắn ngẩng đầu nhìn lên gương mặt kiều diễm mê hoặc của Yên phu nhân, nghiêm mặt nói:

- Yên phu nhân, xin lỗi. Hiện tại ta còn chưa muốn gia nhập đại gia tộc, đương nhiên ta sẽ thận trọng cân nhắc đề nghị của ngươi. Ta sẽ không rời khỏi Thiên Đảo Hồ, càng sẽ không gia nhập gia tộc nào khác, ngươi cho ta chút thời gian, được không?

- Thời gian?

Yên phu nhân nhướng mày, nàng có chút nghĩ không thông, đây là Lục Ly đang đợi giá mà cô? Hay là cố tình kéo dài thời gian?

Chẳng qua nàng rất có thành phủ, rất nhanh liền khẽ gật đầu nói:

- Lục Ly, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, cửa lớn Bạch gia chúng ta luôn rộng mở với ngươi. Ngươi không cần lo lắng Liễu gia, nếu ngươi gia nhập Bạch gia, chúng ta sẽ an trí Liễu gia thích đáng. Vô luận các nàng muốn tự mình phát triển hay gia nhập Bạch gia, chúng ta đều có thể thương lượng.

Yên phu nhân nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:

- Lục Ly, ngươi có điều kiện gì cứ việc đề ra, chỉ cần không quá phận thì đều dễ nói.

Lục Ly nghĩ nghĩ liền đáp:

- Tỉ như?
Chương 284 Yêu tinh

Hắn muốn kéo dài thời gian, tự nhiên không thể để Yên phu nhân nhìn ra mình đang câu giờ, bởi thế hắn định cho Yên phu nhân một tia hy vọng, như vậy sau này nàng cũng sẽ không chèn ép Huyết Sát Đảo.

Yên phu nhân lại cười nói:

- Tỉ như địa vị, linh tài, huyền kỹ, Huyền khí, tài nguyên. Ngươi muốn cái gì đều có thể nói, thậm chí muốn cưới tiểu thư trực hệ Bạch gia cũng không phải không được.

- Tiểu thư?

Nói điều này Lục Ly có chút phản cảm, đại gia tộc chính là như thế, tiểu thư trực hệ tùy thời đều có thể cầm bán tặng người, không có bất kỳ chút tình vị nào, cảm giác như là giao dịch trần trụi.

Khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên một tia giễu cợt, nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của Yên phu nhân, nói:

- Nếu ta muốn cưới Thu Tuyết Hạ Sương tiểu thư, cũng được ư?

- Vậy thì không được!

Yên phu nhân trừng mắt nói:

- Hai nha đầu này thế chính là bảo bối của lão tổ tông, lão tổ tông từng bốc một quẻ cho hai người, quẻ nói hai người sẽ gả cho Nhân Hoàng. Ngươi cảm thấy ngươi có thể đạt tới Nhân Hoàng Cảnh?

- Ha ha!

Ánh mắt Lục Ly chớp qua một tia bỡn cợt, Yên phu nhân nói rất uyển chuyển, nhưng thực ra ý tứ trong đó lại rất rõ ràng, thân phận địa vị Lục Ly còn không xứng với Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương.

Hai tỷ muội này đều là huyết mạch thất phẩm, trong khi bề ngoài Lục Ly còn không phải chiến sĩ huyết mạch, đây là khác biệt giữa thiên nga và cóc ghẻ...

Tròng mắt Lục Ly khẽ chuyển, đột nhiên nhìn chằm chằm thân hình yểu điệu của Yên phu nhân, nói:

- Vậy nếu như, ta muốn phu nhân, cũng có thể ư?

- Hả?

Trong mắt Yên phu nhân chớp qua một tia hàn ý. Lục Ly đùa giỡn nàng thành nghiện? Tiểu tử lông còn chưa mọc hết, không biết trời cao đất dày, còn tưởng mình là đại nhân vật?

Thành phủ nàng rất không sai, vẻn vẹn một giây, hàn ý trong mắt liền tan biến, khóe miệng nhếch lên ý cười mê người, trong mắt toàn là vẻ trêu chọc, tiếng nói cũng trở nên mềm mỏng đáng yêu dị thường:

- Lục Ly, không phải bản phu nhân không cho ngươi cơ hội, chừng nào ngươi có thể đánh thắng bản phu nhân, khuê các của ta tùy thời mở cửa chào đón ngươi, thế nào?

Trên mặt Lục Ly cũng hiện ý cười, hỏi:

- Hiện tại cảnh giới phu nhân là gì? Có được huyết mạch cỡ nào?

Yên phu nhân hơi có chút tự ngạo nói:

- Bất Diệt cảnh tiền kỳ, huyết mạch lục phẩm!

- Được!

Lục Ly trùng trùng gật đầu nói:

- Phu nhân, ngươi chờ xem, ba năm năm sau ta chắc chắn bước vào khuê các ngươi.

- Khanh khách, chí khí không nhỏ.

Yên phu nhân lắc lư thân hình như rắn nước đi ra ngoài, lúc đến cửa ra mới ngoái đầu nhìn lại, cười nói:

- Lục Ly, ngươi muốn lên giường bản phu nhân, không có tài nguyên đại gia tộc chống lưng thì không được đâu. Suy xét cho kỹ, bản phu nhân chờ ngươi.

- Yêu tinh, yêu tinh...

Yên phu nhân đi rồi, Lục Ly lại vẫn bị hình bóng nàng làm cho tâm thần xao xuyến. Nữ nhân này quả nhiên có độc, không hổ với xưng hiệu Độc Quả Phụ, đúng là khắc tinh của nam nhân, không biết trên giường còn lợi hại cỡ nào?

Lục Ly một mình ngồi đó trầm tư, càng nghĩ càng không tìm được phương án xử lý nào hay, chỉ có thể trước câu giờ. Không cự tuyệt Bạch gia, cũng không gia nhập Bạch gia, nếu về sau Bạch gia khó chịu với hắn, muốn làm khó chèn ép hắn thì lại tính.

Hắn đã cứu mạng Bạch Thu Tuyết, chắc rằng trong thời gian ngắn Bạch gia sẽ không đối phó hắn đâu.

Trong lòng có tâm sự, Lục Ly không tiếp tục tu luyện chữa thương, chuyện Long Ngâm thần kỹ hắn cũng không đi nghĩ. Bởi vì hắn biết, dù có suy nghĩ nát óc, tạm thời trước mắt nhất định cũng nghĩ không thông, hắn trời sinh lạc quan, chỉ cần thân thể không ra vấn đề liền không quản, chờ thương thế tốt lên, quay về Huyết Sát Đảo rồi tính.

- Đúng rồi...

Ngồi một lát, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, ở Long Đế Sơn hắn được đến mấy món bảo vật, khi đó còn chưa kịp xem.

Khi lên đỉnh núi, Tiểu Bạch trước là ngậm về một quyển da cừu, đến sau lại lấy được Không Gian Giới Chỉ trên chuôi đao thần binh Long Đế, sau cùng hắn còn tháo xuống giới chỉ của Vũ Linh Hư.

Ông!

Sau khi xác định bên ngoài không có ai, giới chỉ trên tay lập tức sáng lên, một tấm da cừu màu vang xuất hiện trong tay hắn. Hắn liếc nhanh mấy lần, lông mày bất giác nhíu lại, bởi vì thứ viết trên quyển da cừu này cũng là chữ triện, hắn căn bản đọc không hiểu.

- Quay về để Thiên Đà Tử xem xem.

Thu lại quyển da cừu, hắn lấy ra giới chỉ Vũ Linh Hư, vận dụng Huyền lực luyện hóa. Vũ Linh Hư chết rồi, ấn ký trên đó tan biến, rất nhanh Lục Ly liền nhẹ nhàng luyện hóa xong giới chỉ.

- Không sai, không sai!

Tâm thần Lục Ly chìm vào trong Không Gian Giới Chỉ, rất nhanh hai hàng lông mày giãn ra ý cười, Vũ Linh Hư không hổ là thiếu tộc trưởng Vũ gia, bên trong có không ít đồ tốt.

Huyền Tinh ít nhất phải có trăm vạn, Huyền khí, chiến giáp và các loại đan dược đều không phải số ít, huyền kỹ cũng có một quyển, hẳn là hàng tốt. Lục Ly tùy ý tính toán sơ qua, đồ vật bên trong chí ít cũng giá trị gần ngàn vạn Huyền Tinh.

Lục Ly dò xét một phen, sau đó thu lại Không Gian Giới Chỉ của Vũ Linh Hư, có chút kích động lấy ra Không Gian Giới Chỉ được đến từ trên thần binh Long Đế, hắn vừa luyện hóa vừa âm thầm cầu nguyện:

- Tuyệt đối đừng trống rỗng, tuyệt đối đừng trống rỗng.

Chỉ riêng Không Gian Giới Chỉ đã giá trị ngàn vạn Huyền Tinh, đấy không phải con số nhỏ, nhưng Lục Ly vạn phần hy vọng bên trong có một ít dị bảo. Đồ của Long Đế, tuỳ tiện một chút thôi cũng giá trị liên thành.

Ông!

Không Gian Giới Chỉ rốt cục sáng lên, trong đầu Lục Ly hiện ra cảnh tượng bên trong. Khắc này thân thể hắn bất giác run lên, tay run đến độ giới chỉ trực tiếp rơi xuống trên giường, môi hắn rung rung, tiếng phát ra cũng rung theo:

- Phát tài, ông đây phát tài...

Không Gian Giới Chỉ này rất lớn, so với chiếc Không Gian Giới Chỉ ban đầu của Lục Ly thì còn lớn hơn gấp mười, không gian bên trong lớn đến đủ để chất vừa một tòa thành bảo.

Đồ vật bên trong không nhiều, chỉ có mấy chục loại linh tài, nhưng ở trong đó Lục Ly nhìn thấy được ba trái rất quen thuộc.
Chương 285 Trọng bảo

Thiên Xà Quả!

Ba trái Thiên Xà Quả, giá trị phải hơn một ức Huyền Tinh, hơn nữa ba trái Thiên Xà Quả này còn nằm chung lẫn lộn với số linh tài còn lại, thậm chí không được chứa trong hộp ngọc.

Điều này đồng nghĩa với cái gì?

Đồng nghĩa với số linh tài còn lại kia đều ở cùng một cấp bậc với Thiên Xà Quả, quan trọng nhất là bên trong còn có sáu chiếc hộp ngọc. Thứ chứa trong hộp ngọc nhất định phải có giá trị vượt trên Thiên Xà Quả.

- Ba mươi bốn, ba mươi lăm, ba mươi sáu!

Lục Ly lẩm nhẩm đếm, tổng cộng ba mươi sáu gốc linh tài. Trừ Thiên Xà Quả ra, số linh tài còn lại hắn đều không biết tên, nếu mỗi linh tài đều có giá trị tương đương Thiên Xà Quả, như vậy quả thực không biết chừng này sẽ đáng giá bao nhiêu Huyền Tinh.

Ông!

Lục Ly cầm giới chỉ lên, rót Huyền lực vào, sáu chiếc hộp ngọc xuất hiện trong tay. Hắn run run tay mở ra, phát hiện trong hộp ngọc thứ nhất là một gốc linh thảo, hình dạng rất diễm lệ, tựa như một con rồng bỏ túi, toàn thân một màu vàng óng.

Vừa mở ra hộp ngọc, một cỗ mùi thơm nồng đậm truyền ra, khiến cho từ đầu đến chân Lục Ly đều cảm thấy thoải mái. Đây tuyệt đối là linh tài cực phẩm, Lục Ly nhìn thoáng qua một cái liền lập tức đóng lên, sợ dược lực tản mất.

- A, cả sáu hộp ngọc đều thế này?

Lục Ly lần lượt mở ra, phát hiện trong hộp ngọc toàn là thứ này, cùng là linh thảo hình rồng toàn thân vàng óng, hắn nghi hoặc thì thào:

- Đây là vật gì?

Đối với linh tài linh dược hắn không hiểu nhiều, đành phải thu lại hộp ngọc vào trong Không Gian Giới Chỉ, sau đó lại cất Không Gian Giới Chỉ này vào Không Gian Giới Chỉ của mình.

- Phát tài!

Cả khuôn mặt hắn đỏ bừng lên, nắm tay siết chặt, kích động đến khó mà tự kiềm chế. Khoan nói số linh tài còn lại, chỉ riêng ba trái Thiên Xà Quả kia thôi cũng đã giá trị hơn một ức Huyền Tinh, giá trị linh tài trong Không Gian Giới Chỉ này quả thực không cách nào đong đếm hết được.

- Không Gian Giới Chỉ trên thần binh Long Đế quả nhiên là trọng bảo!

Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới một vấn đề, chiếc Không Gian Giới Chỉ này được treo trên chuôi thần binh, vậy liệu đây có phải là yêu ma cố ý làm ra? Mục đích nhằm dụ người đi rút ra thần binh?

- Bảo tàng Long Đế đều nằm trong quan tài, ở trong đó không biết còn có bao nhiêu trọng bảo?

Điều này căn bản không cách nào tưởng tượng, Lục Ly khẽ thở dài đáng tiếc. Nếu không phải bởi yêu ma kia, phỏng chừng những trọng bảo này đều là của bọn hắn.

Chẳng qua …

Đám người Bạch Thu Tuyết Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi đi lên đỉnh núi trước một bước, nếu không có yêu ma kia, không chừng tất cả bảo vật đều đã bị mấy người Đỗ Tử Lăng đoạt đi, cũng chẳng liên quan gì tới hắn nữa cả.

- Không sai, không sai.

Lục Ly cảm thấy chuyến đi mộ Long Đế lần này rất không sai, dù đắc tội Vũ gia cũng không sao. Vũ gia chắc không khả năng phái thích khách tiến vào Thiên Đảo Hồ? Làm vậy sẽ chỉ triệt để chọc giận Thiên Ngục lão nhân, nói không chừng sẽ khiến toàn bộ Vũ gia hóa thành tro bụi.

- Đúng rồi

Lục Ly lại nghĩ tới cường cả thần bí ở Luyện Ngục Nhai, trong đầu không khỏi hiện lên rất nhiều nghi hoặc. Bạch quản sự có kể lại sự tình sau đó cho hắn biết, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy không thích hợp.

Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như dưới đáy hồ Luyện Ngục Nhai có một lão quái đang bế quan. Sau đó đám Bạch Lãnh đại chiến, kinh động đến lão quái này. Đúng khoảnh khắc hắn sắp bị giết thì lão quái bực mình ra tay, tùy ý chém giết Vũ Phi Giáp, chấn nhiếp quần hùng.

Lúc lão quái cất tiếng thì Lục Ly đã hôn mê nên không nghe thấy, chỉ được Bạch quản sự kể lại.

Lục Ly một mực cảm thấy có gì đó không đúng, vận khí hắn thật nghịch thiên vậy ư? Vừa khéo có một lão quái tiềm tu dưới đáy hồ, hơn nữa lão quái kia còn là Quân Hầu Cảnh, tính cách ghét ác như cừu, không vừa mắt với cảnh người ngoài bắt nạt người Thiên Đảo Hồ?

Nếu lão quái này thật ghét ác như cừu, như vậy không khả năng nhiều năm thế rồi mà người ngoài đều không biết. Căn cứ lời kể của Bạch quản sự thì thấy, có vẻ như Bạch gia cũng không thăm dò ra được bất kỳ tư liệu nào về lão quái kia.

Cường giả Quân Hầu Cảnh, còn là cường giả đã cảm ngộ được “Thế”, người như vậy há có thể là hạng bừa bãi vô danh? Làm sao có thể đê điều đến mức đó? Điều này quá không hợp lý.

Nếu không phải trùng hợp …

Vậy chẳng lẽ là cố ý?

Người này cố ý cứu mình? Nếu suy đoán như vậy, nghi điểm liền càng nhiều. Hắn căn bản không biết võ giả Quân Hầu Cảnh nào, dù có là cường giả mạnh nhất của Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc thì cũng mới chỉ là Bất Diệt cảnh đỉnh phong.

Vậy chỉ còn lại một khả năng, người này được phụ thân hắn Lục Nhân Hoàng lưu lại bảo hộ hắn?

Nhưng điểm này cũng giải thích không thông, bởi vì trước đó hắn nhiều lần gặp nạn, Lục Linh càng là chết qua một lần. Nếu Lục Nhân Hoàng lưu lại người bảo hộ các nàng, vì sao trước kia không quản chị em hắn? Vì sao lúc Lục Linh bị thiêu chết trong đêm ở Vũ Lăng Thành lại không xuất hiện.

Không nghĩ thông!

Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy sương mù trùng trùng, dường như trong này đang ẩn giấu bí mật động trời nào đó. Nhưng hiện tại thực lực hắn quá thấp, không cách nào chọc phá tầng giấy dán cửa sổ kia. Hắn bất giác có dự cảm, chờ thực lực bản thân cường đại đến mức độ nhất định, có lẽ những bí mật này đều sẽ tìm được câu trả lời.

Đã vậy, tạm thời đừng nghĩ đến chúng làm gì.

Lục Ly vứt đống chuyện lung tung bát nháo này sang một bên, bắt đầu an tâm chữa thương. Sự tình đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, còn về tiếp sau sẽ xảy ra chuyện gì, binh đến tướng ngăn, nước đến tường che. Ít nhất hiện tại hắn có đường lui, có thể tiến vào tiểu thế giới Thanh Loan Tộc.

Tu luyện chữa thương nửa ngày, đến tối thị nữ đưa tới đồ ăn ngon miệng, Bạch quản sự lại sang thăm hắn, thái độ rất nhiệt tình.

Đánh chén no say, Lục Ly miễn cưỡng đứng dậy, được thị nữ dìu đi tắm rửa một phen. Thị nữ này còn muốn tự tay tắm cho hắn nhưng bị hắn cự tuyệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

BẤT DIỆT LONG ĐẾ
  • Đang cập nhật..
Yêu long cổ đế convert
  • 5.00 star(s)
  • Diêu Vọng Nam Sơn
LONG CHI ĐẾ TU
  • Cua Kì Cục Cục
Chương 28
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 146-150

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom