-
Chương 316-320
Chương 316 Hắn
Lúc này Bạch Thu Tuyết và Bạch Thu Tuyết lại hưng sư vấn tội, coi như là người hiền lành cũng sẽ liều mạng.
- A a!
Bạch Thu Tuyết mặt không đổi sắc, Bạch Hạ Sương thì không chút sợ hãi, ngược lại lộ ra vẻ tức giận, Bạch Thu Tuyết bình tĩnh nhìn Vũ Hóa Thần nói:
- Vũ tộc trưởng thật uy phong? Thật coi Bạch gia chúng ta dễ khi dễ sao?
Hưu!
Bạch Thu Tuyết bắn ra tín hiệu, ở giữa không trung nổ tung, như pháo hoa nở rộ.
Hưu…
Trong núi lớn ở phía nam Vũ Đế Thành, mười hai võ giả bay lên, mười một cái Mệnh Luân bảy sắc xuất hiện, trước mười một người, có một lão giả lông mi trắng lăng không đi đến, còn chưa nhích tới gần, khí tức như hồng hoang mãnh thú đã đập vào mặt, khiến con dân toàn thành hoảng sợ.
- Vũ tộc trưởng quả thực rất uy phong!
Lão giả bay vụt đến trong thành, hắn đứng ngạo nghễ ở giữa không trung, cười lạnh nói:
- Tộc trưởng nhà ta cũng không dám gầm nha đầu Thu Tuyết và Hạ Sương như vậy, lá gan của ngươi rất lớn nha. Tới, muốn gầm thì gầm với lão phu, lão phu rất muốn nhìn, Vũ gia các ngươi có bao nhiêu năng lượng!
Bụng dưới của Bạch Hỉ phát sáng, một hạt châu xuất hiện, hạt châu kia rất nhỏ, chỉ lớn như đầu ngón tay, nhưng thời điểm hạt châu xuất hiện, tựa hồ cả thế giới đều biến mất, tầm mắt mọi người đều bị hạt châu kia hấp dẫn.
Bản Mệnh Châu!
Nếu muốn đột phá Quân Hầu cảnh, vậy thì phải ngưng tụ chín Mệnh Luân thành Bản Mệnh Châu. Đây là đại biểu của Quân Hầu cảnh, Bạch Hỉ hiện ra Bản Mệnh Châu, tương đương với bày trận, nếu như Vũ Hóa Thần nói không rõ ràng, sợ là hôm nay Vũ Đế Thành sẽ máu chảy thành sông.
- Bạch Hỉ tiền bối!
Tử Liên Nhi nóng nảy, nàng không phải lo lắng an toàn của mình, Bạch Hỉ sẽ không tổn thương nàng. Nàng tới nơi này chính là vì phối hợp, lúc này tự nhiên không thể để cho đại chiến mở ra.
Nàng khống chế chiến xa bay đến quảng trường, nhẹ nhàng thi lễ nói:
- Tử Liên Nhi bái kiến tiền bối, ta đại biểu Tử gia tới đây phối hợp chuyện này, Thiên Đảo Hồ và tam đại Vương tộc ước định luôn hữu hiệu, những năm gần đây cũng ở chung hòa hợp, xin tiền bối không thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà gây chiến, đưa đến sinh linh đồ thán.
Bạch Hỉ thản nhiên liếc nhìn Tử Liên Nhi, nhưng không có lên tiếng, Tử Liên Nhi bất đắc dĩ chắp tay thi lễ với Bạch Thu Tuyết, nói:
- Thu Tuyết tỷ tỷ, ta biết nguyên nhân lần này các ngươi tới, không bằng để ta điều giải, biến chiến tranh thành tơ lụa?
Bạch Thu Tuyết muốn chính là những lời này, nàng dùng ngữ khí kiên định nói:
- Liên Nhi muội muội, nếu như hắn không có chuyện gì, chuyện này coi như thôi. Nếu như hắn chết, Vũ Đế Thành tất máu chảy thành sông!
- Hắn?
Rất nhiều người mơ hồ, nhưng Tử Liên Nhi và người Vũ gia lại nghe hiểu. Hắn đương nhiên là Lục Ly, Bạch Thu Tuyết tới chính là vì Lục Ly, nàng tới Vũ Đế Thành hưng sư vấn tội, quả thật là vì giữ gìn Lục Ly.
Tử Liên Nhi nhìn về phía Vũ Hóa Thần, mang theo vẻ cầu khẩn nói:
- Vũ tộc trưởng, chuyện này coi như Liên Nhi cầu ngươi, được không?
Đôi mắt của Vũ Hóa Thần không ngừng biến hóa, cuối cùng khoát tay nói:
- Vũ Luân, truyền lệnh xuống, phải giữ tính mạng của tiểu tử kia.
Vũ Luân không động, thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, hắn cười khổ nói:
- Lúc này phỏng chừng đã muộn, một nén nhang trước Vũ Lăng Thành đưa tin tới, bên kia đã... khai chiến. Mặc dù Bạch gia ở bên kia có một cường giả Bất Diệt cảnh, nhưng ta lưu lại một tay, sợ là tiểu tử kia...
- Đánh rắm!
Bạch Hỉ không chờ Vũ Luân nói xong, đã gầm lên:
- Lần này Bạch gia tới mười hai người, toàn bộ ở đây, chúng ta phái người đi bên kia khi nào?
Bá bá bá...
Sắc mặt của Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi đều thay đổi, sắc mặt của Liễu Di thì không còn chút máu.
Bên Địch Long bộ lạc, Lục Ly và Thiên Đà Tử cũng cảm giác đã muộn.
Tới hai Mệnh Luân cảnh, trong đó một người là Mệnh Luân tầng hai, chiến lực vượt qua Thiên Đà Tử rất nhiều... Nếu chỉ là tầng một... Thiên Đà Tử gánh chốc lát, Lục Ly còn có thời gian và cơ hội chạy trốn...
- Trốn...
Vô luận như thế nào, không thể bó tay chịu trói, Lục Ly cắn răng vọt tới thi thể của Lục thúc công, thu vào không gian giới, sau đó lao ra chạy như điên. Hắn nhìn về phía Thiên Đà Tử gầm lên:
- Thiên Đà Tử, chính ngươi chạy đi, nếu như ta chết, sẽ cởi bỏ ngọc phù trong ấn ký cho ngươi.
Thiên Đà Tử rất nghe lời, phóng ra Mệnh Luân bay về một hướng khác. Hắn biết lần này người của Vũ gia khẳng định là tới truy sát Lục Ly, nếu như phân ra một người đi truy sát Lục Ly mà nói... Nói không chừng hắn còn có một đường sinh cơ.
Hắn đoán không sai, nơi xa hai người lập tức tách ra, võ giả Mệnh Luân tầng hai đuổi theo Thiên Đà Tử, võ giả Mệnh Luân tầng một thì bay vào Địch Long bộ lạc, muốn chém giết Lục Ly.
Lần nữa trở lại Địch Long bộ lạc, nhìn từng ngôi nhà quen thuộc, Lục Ly có chút cảm khái. Mặc dù không có quá nhiều cảm tình với bộ lạc này, nhưng nói như thế nào hắn cũng sinh ra và lớn lên ở đây.
Lúc này trong bộ lạc không có một bóng người, rất nhiều ngôi nhà sụp đổ, không chút sinh cơ, biến thành một mảnh phế tích.
Lục Ly không có thời gian nhớ thuở xưa, lấy tốc độ nhanh nhất đi xuyên qua các phòng ốc, hắn quá quen thuộc bộ lạc này, ung dung xông vào hậu sơn.
Hậu sơn có rừng rậm, đó là lộ tuyến duy nhất hắn có thể chạy trốn. Hắn ở hậu sơn tu luyện bảy năm, biết mỗi một con đường nhỏ, mỗi một cái sơn động trong núi, nếu muốn chạy trối chết, chỉ có trốn vào một thông đạo bí mật, sau đó theo lối đi lẻn ra hậu sơn...
Đương nhiên!
Cho dù trốn ra hậu sơn, Lục Ly cũng không có bất kỳ nắm chắc trốn được, bị Mệnh Luân cảnh truy sát, tốc độ của hắn hoàn toàn không đủ xem.
- Hưu!
Một cái Mệnh Luân bảy sắc gào thét bay đến, còn chưa nhích tới gần Lục Ly, đao khí đã phá không chém đến. Lục Ly không có quay đầu lại nhìn, theo bản năng lăn trên mặt đất một vòng, sau đó xông vào trong rừng rậm.
- Phanh!
Mặt đất nơi Lục Ly vừa đứng bị đao mang bổ trúng, đất đá nổ tung, bụi mù văng khắp nơi, bị bổ ra một khe rãnh thật sâu.
Chương 317 Con kiến hôi rung trời
- Rầm rầm rầm...
Lục Ly chạy như điên ở trong rừng rậm, lại không ngừng có đao mang bay vụt đến, vô số đại thụ bị chém đứt. Hắn vận dụng Di Hình Huyễn Ảnh Thuật, huyễn hóa ra mười cái bóng, ảnh hưởng phán đoán của tu sĩ Mệnh Luân cảnh phía sau, nếu không đã sớm chết rồi.
- Ha ha!
Giữa không trung, một trung niên tu vi Mệnh Luân cảnh cười lạnh, nhìn Lục Ly huyễn hóa ra từng quỷ ảnh chạy như điên ở trong rừng rậm, mấy lần tránh thoát đao khí của hắn công kích, hắn lại không có chút lo lắng.
Ở trong mắt hắn, Lục Ly không khác gì một con chuột, cho dù con chuột này có chút thủ đoạn, nhưng kết cục cuối cùng đều giống nhau, chỉ có một con đường chết.
Thần Hải cảnh hậu kỳ và Mệnh Luân cảnh, đây là một chênh lệch to lớn, như trẻ sơ sinh và đại hán. Cho nên hắn không vội chém giết Lục Ly, ngược lại không ngừng bắn ra từng đạo đao mang, hắn muốn nhìn Lục Ly giãy dụa trước khi chết, để Lục Ly thấy được một chút hi vọng, sau đó để đối phương tuyệt vọng.
- Hưu...
Tốc độ của Lục Ly đạt đến cực hạn, phía sau hắn luôn huyễn hóa ra mười cái bóng, ánh mắt không có nhìn đường phía trước, mà nhìn chằm chằm cường giả Mệnh Luân cảnh ở giữa không trung, lưu ý nhất cử nhất động của đối phương.
- Hưu...
Lại một đạo đao mang phá không bắn đến, Lục Ly vội vàng lăn một vòng, sau đó bò dậy bỏ chạy.
- Phanh!
Đao mang chém vỡ nát một viên cự thạch, đá vụn bắn tung toé, bụi đất tung bay, che lấp bầu trời, tiếng nổ lớn quanh quẩn ở trong núi rừng, rất nhiều dã thú bị dọa cho kinh hoàng chạy trốn.
- Đến rồi!
Ánh mắt của Lục Ly sáng lên, phía trước xuất hiện một sơn cốc, trong sơn cốc có một cái đầm nước, trên đầm nước là thác nước rủ xuống, như ngân hà đổ ngược.
Lục Ly từng ở đây luyện thể bảy năm, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, Lục Ly còn biết dưới đầm nước này có mạch nước ngầm, có thể đi thông vào sâu trong núi.
- Ùm...
Hắn không chút do dự, nhảy vào trong đầm nước, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất xông vào trong mạch nước ngầm, một đường tiềm hành.
- Ồ?
Trung niên Mệnh Luân cảnh rốt cục cảm giác được không bình thường, hắn cười lạnh nói:
- Trò chơi kết thúc được rồi!
Thân thể của hắn từ trên cao nhảy xuống, Mệnh Luân bảy sắc hóa thành lưu quang bay về phía đầm nước, hắn muốn phá hủy cả sơn cốc này.
- Oanh!
Một tiếng vang rung trời động địa, tiểu sơn tựa hồ thật bị phá hủy, nước sông văng khắp nơi, toàn bộ hóa thành khí vụ.
Vách đá trên thác nước nổ tung, từ đó nứt ra một khe đá to lớn, thác nước biến mất, hóa thành hơi nước tràn ngập thiên địa. Mệnh Luân như một cái cối xay tầng tầng lớp lớp nện vào đầm nước, đuổi theo Lục Ly.
- Xong rồi...
Lục Ly đang lao về phía mạch nước ngầm, đột nhiên phát hiện nước trong mạch nước ngầm hóa thành thủy khí, một cỗ uy áp cường đại bao phủ hắn. Giờ khắc này hắn cảm giác trời sập rồi, bầu trời đang trấn áp hắn, muốn nghiền ép hắn thành tro bụi.
Mệnh Luân!
Đó là dùng vô số thiên tài địa bảo ngưng luyện thành, cứng rắn có thể sánh bằng Huyền khí Thiên giai, không gì phá nổi. Năm đó Liễu Như Phong là bị Mệnh Luân đụng chết, Hồn Đàm cảnh đỉnh phong cũng có thể miểu sát, hắn làm sao đối kháng?
- Tiểu Bạch, chạy mau! Chạy càng xa càng tốt, đời sau nếu như còn có thể gặp nhau, ta tìm cho ngươi đồ ăn ngon nhất.
Tốc độ của Mệnh Luân quá nhanh, Lục Ly căn bản trốn không thoát, hắn vung Tiểu Bạch bay ra, đồng thời gầm lên. Chính hắn thì cầm Kình Thiên Kích đâm tới, muốn làm con kiến hôi rung trời.
- Xích xích...
Tiểu Bạch đi mà quay lại, hóa thành một đạo bạch quang phóng lên đỉnh đầu, muốn thay thế Lục Ly đối kháng Mệnh Luân.
- Tiểu Bạch, ngươi điên rồi sao? Chạy mau!
Lục Ly rống to, nhưng Tiểu Bạch không có dừng lại, khi va chạm với Mệnh Luân, nó lại điên cuồng há miệng cắn xé Mệnh Luân.
- Ách?
Lục Ly chấn động, như ban ngày thấy quỷ, hắn lại thấy... Mệnh Luân bảy sắc bị Tiểu Bạch cắn ra một cái động, sau đó thân thể Tiểu Bạch xông vào trong Mệnh Luân?
- Này, này…
Thân thể Lục Ly chấn động, miệng nuốt nước miếng, nhìn cái động trên Mệnh Luân kia, cảm thấy thế giới này quá hoang đường.
Hắn biết hàm răng của Tiểu Bạch rất sắc bén, nhưng Mệnh Luân là cái gì? Đó là do vô số thiên tài địa bảo ngưng luyện thành, trình độ cứng rắn có thể so với Huyền khí Thiên giai. Khó có thể tổn hại, võ giả bình thường là không cách nào phá vỡ Mệnh Luân!
Ở dưới vách luyện ngục, Bạch Lãnh một chiêu phá vỡ một Mệnh Luân, nhưng Bạch Lãnh là Bất Diệt cảnh đỉnh phong nha. Hơn nữa Bạch Lãnh còn vận dụng huyết mạch thất phẩm, Tiểu Bạch lại dựa vào hàm răng của mình phá vỡ Mệnh Luân?
- Oanh!
Mệnh Luân trấn áp xuống, nhưng phía trên phát ra ánh sáng bảy màu lại càng lúc càng yếu, đợi tới cách Lục Ly một trượng thì ngừng lại, phía trên không còn một chút thần thái.
- A? Phốc...
Cường giả Mệnh Luân cảnh kia hét thảm, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, từ trên trời rớt xuống, ngất xỉu.
Mệnh Luân là căn bản của cường giả Mệnh Luân cảnh, một khi bị hủy diệt, nguyên khí của võ giả sẽ tổn thương nặng nề, trong nháy mắt bị thiệt hại nặng.
Tiểu Bạch gặm Mệnh Luân của hắn ra một cái động, chui vào, ở bên trong lại ra sức gặm, tự nhiên là làm hỏng Mệnh Luân, đưa đến cường giả này nguyên khí tổn thương nặng nề, hôn mê bất tỉnh...
- Ùng ục, ùng ục!
Lục Ly thì kinh ngạc, thật lâu mới kịp phản ứng, há mồm nói:
- Gặp quỷ rồi...
- Hưu!
Lục Ly còn đang sững sờ, Tiểu Bạch từ trong Mệnh Luân chui ra, ánh mắt thỏa mãn, tựa hồ tài liệu của Mệnh Luân ăn rất ngon...
- Ra xem một chút!
Lục Ly nhớ đến võ giả kêu thảm thiết kia, mang theo Tiểu Bạch lao tới, chiến kích hất bay đất đá ra ngoài.
- Tốt!
Thấy cường giả Mệnh Luân cảnh kia hôn mê trên mặt đất, trong miệng còn đang phun ra máu tươi, Lục Ly nhất thời đại hỉ, sải bước chạy nhanh tới, vung chiến kích nện xuống.
- Phanh!
Đầu lâu của cường giả Mệnh Luân cảnh kia nổ tung, Lục Ly nhìn thi thể mà vẫn còn có chút cảm giác như đang nằm mơ, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiểu Bạch nói:
- Tiểu Bạch, sao ngươi có thể phá vỡ Mệnh Luân? Đây chính là Mệnh Luân a!
Chương 318 Cái giá bằng máu
- Xích xích...
Tiểu Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu kêu hai tiếng, tựa hồ rất khinh thường, như muốn nói cắn Mệnh Luân đối với nó mà nói không tính là chuyện gì.
- Rầm rầm rầm!
Phương bắc truyền đến tiếng nổ nặng nề, làm Lục Ly thức tỉnh, hắn vội vàng thu hồi binh khí của cường giả Mệnh Luân cảnh, mang theo Tiểu Bạch phóng về phương bắc, vừa đi vừa hỏi Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, có phải tất cả Mệnh Luân ngươi đều có thể phá vỡ hay không?
- Xích xích...
Tiểu Bạch khẳng định gật đầu, nhếch miệng lộ ra răng nanh sắc bén. Đôi mắt của Lục Ly phát sáng, cường giả Mệnh Luân cảnh mạnh nhất chính là Mệnh Luân, Mệnh Luân là thứ trọng yếu nhất của Mệnh Luân cảnh, Mệnh Luân vừa vỡ, nguyên khí của võ giả này sẽ tổn thương nặng nề, có thể dễ dàng chém giết.
Nếu Tiểu Bạch có thể ung dung phá vỡ Mệnh Luân, như vậy chỉ cần cường giả Mệnh Luân cảnh phóng ra Mệnh Luân, vậy thì chính là tìm đường chết rồi.
Lục Ly nhanh chóng lao về phương bắc, một là lo lắng Thiên Đà Tử bị giết, hai là muốn nghiệm chứng năng lực của Tiểu Bạch. Nếu có thể ung dung phá vỡ Mệnh Luân, như vậy Lục Ly giết cường giả Mệnh Luân cảnh sẽ như giết gà.
Chạy hơn mười dặm, Lục Ly rốt cục thấy được Thiên Đà Tử và cường giả Mệnh Luân cảnh khác đang đại chiến. Hai người đều phóng ra Mệnh Luân không ngừng va chạm, đồng thời hai người còn triển khai giao thủ. Bất quá rất rõ ràng, Thiên Đà Tử hoàn toàn ở hạ phong, bị đè đánh rất thảm.
Mỗi lần hai cái Mệnh Luân va chạm, sắc mặt của Thiên Đà Tử sẽ trắng thêm một ít, Mệnh Luân là căn bản của võ giả. Đối phương là Mệnh Luân tầng hai, Thiên Đà Tử là Mệnh Luân tầng một làm sao có thể đối kháng?
Lục Ly lặng lẽ tiềm hành tới, đến gần hai cái Mệnh Luân. Đợi tới dưới Mệnh Luân, hắn cắn răng bay vọt lên, vung Kình Thiên Kích hung hăng ném về phía cái Mệnh Luân hai tầng.
- Ân?
Cường giả đang giao chiến với Thiên Đà Tử lập tức phát hiện Lục Ly, hắn thấy Lục Ly, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó lại đùa cợt khống chế Mệnh Luân hung hăng đánh tới.
Mệnh Luân kiên cố không phá vỡ, dựa vào binh khí trong tay Lục Ly có thể đập hư? Chuyện cười! Nếu Lục Ly tự tìm cái chết, vậy thì thành toàn hắn.
- Hưu...
Tốc độ của Mệnh Luân cực nhanh, Lục Ly thấy một ánh sáng bảy màu hiện lên, Mệnh Luân đã sắp đụng vào mình rồi. Hắn sợ tới mức vội vàng lao xuống, tay vung lên, quát khẽ nói:
- Tiểu Bạch, giao cho ngươi.
Tiểu Bạch hóa thành một tàn ảnh phóng về phía Mệnh Luân, hai móng vuốt trảo tới, thân thể ung dung cố định ở trên Mệnh Luân, sau đó hé miệng gặm cắn, nháy mắt đã cắn ra một cái động, thân thể chui vào bên trong...
- Thứ gì? A...
Nơi xa, cường giả kia nhất thời kinh hô lên, Mệnh Luân có tinh thần liên hệ với hắn, hắn có thể rõ ràng cảm ứng được chuyện xảy ra trong Mệnh Luân, kêu thảm một tiếng, khống chế Mệnh Luân nhanh chóng bay trở về, muốn thu hồi vào trong thân thể.
Tốc độ của Tiểu Bạch nhanh bực nào?
Ban đầu một thanh Huyền khí hỏng chỉ nháy mắt là gặm xong, Tiểu Bạch ở trong Mệnh Luân không kiêng nể gặm cắn, tia sáng của Mệnh Luân nhanh chóng ảm đạm xuống, điều này đại biểu Mệnh Luân đang bị phá hoại...
- Oanh!
Mệnh Luân không kịp thu hồi đã bị phá hư, ầm ầm rơi xuống đất, nện đến mặt đất run lên, bụi đất mù mịt.
- Phốc...
Cường giả Mệnh Luân cảnh kia phun ra một ngụm máu, ầm ầm ngã trên mặt đất, Thiên Đà Tử có chút mơ hồ, ánh mắt nhìn cường giả Mệnh Luân cảnh kia, lại nhìn Mệnh Luân rơi trên mặt đất, biểu cảm giống như gặp quỷ.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh thủ tiêu hắn!
Tiếng hét của Lục Ly làm Thiên Đà Tử thức tỉnh, Thiên Đà Tử vội vàng vung chiến đao chém bay thủ cấp của cường giả Mệnh Luân cảnh kia. Nhìn đầu lâu lăn lộn, Thiên Đà Tử giống như còn đang nằm mơ.
Hắn cho rằng lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, so tốc độ, so chiến lực, hắn đều không phải đối thủ của người này. Rất nhiều lần hắn muốn liều mạng, xem có thể kéo đệm lưng hay không, nhưng đều không làm được, hắn đã triệt để tuyệt vọng, lại không nghĩ rằng tuyệt địa phùng sinh.
Được người cứu, này khiến Thiên Đà Tử rất mừng rõ, nhưng mấu chốt người cứu hắn lại là Lục Ly, Thần Hải cảnh hậu kỳ, Lục Ly có thể dễ dàng phế Mệnh Luân của cường địch?
Này... quá hoang đường, lật đổ thường thức của Thiên Đà Tử đối với võ đạo.
- Hưu!
Tiểu Bạch từ trong Mệnh Luân vọt ra, bay vụt lên vai Lục Ly, ngẩng đầu nhỏ tựa hồ chờ Lục Ly khen ngợi.
- Làm hay lắm, Tiểu Bạch, ta yêu ngươi chết mất.
Ánh mắt của Lục Ly nóng bỏng và phấn chấn, ôm lấy Tiểu Bạch hôn vài cái, tiểu thú này quá biến thái, lại thật có thể ung dung phá vỡ Mệnh Luân, hủy diệt Mệnh Luân.
Thiên Đà Tử nhìn Lục Ly mừng rỡ như điên, lại nhìn tiểu thú đáng yêu kia, rốt cục hiểu rõ. Cảm tình đây không phải là thủ đoạn của Lục Ly, mà là công lao của tiểu thú này?
- Tê tê...
Thiên Đà Tử thu hồi Mệnh Luân của mình, sau đó nhặt Mệnh Luân trên đất lên, đưa tay mở ra, chỉ thấy bên trong có một cái lỗ to, hoa văn đều bị phá hư, âm thầm ngơ ngác. Chính hắn cũng có Mệnh Luân, biết hoa văn trong Mệnh Luân bị phá hư mà nói... Mệnh Luân sẽ phế đi, võ giả sẽ bị thương nặng...
Ánh mắt của hắn nhìn Tiểu Bạch lần nữa, lại như nhìn hồng hoang mãnh thú, vóc dáng của tiểu thú này rất nhỏ, lại khủng bố hơn Huyền thú cao cấp. Mệnh Luân của cường giả Mệnh Luân cảnh bị hủy, kia còn thống khổ hơn chết.
Thiên Đà Tử nuốt nước bọt hỏi:
- Chủ nhân, sủng vật này của ngươi là loại gì, chẳng lẽ là Hoang thú thượng cổ?
- Không biết.
Lục Ly lắc đầu, không có giải thích quá nhiều, hắn cũng không biết lai lịch của Tiểu Bạch. Tiểu thú này quá biến thái, tuyệt đối không phải chủng loại bình thường. Trước kia hắn và Lục Linh hoài nghi Tiểu Bạch là Huyền thú tam phẩm, bây giờ nhìn lại phẩm cấp tuyệt đối vượt qua tam phẩm, ít nhất cũng là ngũ phẩm
- Chủ nhân!
Thiên Đà Tử nhìn Tiểu Bạch mấy lần, cực kỳ trịnh trọng nói:
- Tiểu thú này của ngài tuyệt đối không nên để người ngoài biết, nếu không nhất định sẽ bị cướp đoạt. Tiểu thú này quá nghịch thiên. Hiện tại vẫn chưa hoàn thành trưởng thành, đợi sau khi nó lớn lên, phỏng chừng càng thêm khủng bố.
Chương 319 Tắm máu Vũ Lăng Thành
- Nó có thể quét ngang tất cả Mệnh Luân cảnh và Bất Diệt cảnh, bất kỳ võ giả nào dám lộ ra Mệnh Luân, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Điểm này Lục Ly tự nhiên biết, nói đến Bất Diệt cảnh, Lục Ly hơi chau mày, hắn suy nghĩ một chút, sau đó mắt lộ ra lãnh quang nói:
- Đi, chúng ta đi Vũ Lăng Thành, tắm máu Bộ gia.
- Ách?
Thiên Đà Tử lại dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn Lục Ly, thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện tại nên lập tức rời đi, lẻn về Thiên Đảo Hồ. Lục Ly lại còn muốn đi Vũ Lăng Thành, hắn là ngại lần này không đủ kích thích sao? Hay cảm thấy sống không có ý nghĩa?
- Ngươi sợ cái gì?
Lục Ly khinh thường nhìn Thiên Đà Tử nói:
- Xung quanh đây khẳng định không có Bất Diệt cảnh, nếu không đã sớm giết tới. Hiện tại qua lâu như vậy, còn không có cường địch xâm phạm, điều này nói rõ cường giả Vũ Lăng Thành không nhiều lắm, cho dù có Mệnh Luân cảnh, nhưng có Tiểu Bạch ở đây, ngươi sợ cái gì? Đi, lấy tốc độ nhanh nhất bay qua, Bộ gia dám nối giáo cho giặc, ta muốn để bọn họ trả giá thật nhiều, cái giá bằng máu!
Ý nghĩ của Lục Ly hoàn toàn không giống Thiên Đà Tử, nếu nhặt về được cái mệnh này, thì hắn cũng bất cứ giá nào rồi.
Vũ gia phái nhiều người như vậy muốn mạng của hắn, Bộ gia còn phát rồ chém giết tất cả già trẻ lớn bé của Địch Long bộ lạc, bới mộ phần của ông ngoại hắn, hắn nhất định phải để Bộ gia nợ máu trả bằng máu, nhất định phải để Vũ gia biết sự phẫn nộ của hắn.
Theo như hắn suy tính, phụ cận và Vũ Lăng Thành không có Bất Diệt cảnh. Mặc dù không biết nguyên nhân gì, nhưng nếu có Bất Diệt cảnh mà nói... Hắn và Thiên Đà Tử đã sớm chết rồi, cường giả thần bí kia tuyệt đối không cách nào dẫn dắt Bất Diệt cảnh rời đi và trấn áp.
Vũ Lăng Thành cách bên này không xa, Thiên Đà Tử hết tốc lực khống chế Mệnh Luân bay đi mà nói... tối đa chỉ nửa canh giờ. Chút thời gian này nếu như cường giả Bất Diệt cảnh tới truy sát, bọn họ cũng trốn không thoát, không bằng đi báo thù rửa hận.
Ở dưới hắn mạnh mẽ ra lệnh, Thiên Đà Tử không dám ngỗ ngược, phóng ra Mệnh Luân mang theo Lục Ly, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Vũ Lăng Thành.
Hai người vừa mới đi không bao lâu, nơi xa, trong sơn mạch, một hắc ảnh bắn ra, toàn thân hắn bao phủ ở trong áo đen, chỉ còn lại một đôi mắt băng hàn.
Hắn nhìn Mệnh Luân tổn hại ở trên mặt đất, còn có một võ giả Vũ gia chết đi, trong mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn ở phụ cận tìm một vòng, lại tìm được một thi thể và một Mệnh Luân tổn hại khác ở trong sơn cốc, nhìn mấy lần, đột nhiên phát ra âm thanh khàn khàn:
- Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của Lục Nhân Hoàng quả nhiên không phải phế vật.
Hưu!
Sau khi nói xong, hắc y nhân hóa thành tàn ảnh, lấy tốc độ khủng bố lao về phía Vũ Lăng Thành, tốc độ còn nhanh hơn Thiên Đà Tử gấp mấy lần.
...
- Hưu...
Thiên Đà Tử thanh thế to lớn bay về phía Vũ Lăng Thành, dọc theo đường đi tự nhiên kinh động rất nhiều thám báo ẩn nấp, Lục Ly hạ lệnh để Thiên Đà Tử xuất thủ, phàm là nhìn thấy thám báo đều chém giết toàn bộ.
Tốc độ của Mệnh Luân rất nhanh, chỉ hai nén hương sau, Vũ Lăng Thành đã ở trong tầm mắt, trên tường thành đứng rất nhiều võ giả mặc chiến giáp màu nâu, thấy một cái Mệnh Luân bay tới, bọn họ cũng không có khẩn trương, cho rằng là cường giả Vũ gia.
- Ồ?
Đợi Mệnh Luân nhích tới gần, đám võ giả kia lại phát hiện Mệnh Luân cảnh này rất xa lạ, căn bản không nhận ra. Một thống lĩnh gầm lên:
- Người tới là ai? Hiện tại Vũ Lăng Thành giới nghiêm, mời đi đường vòng.
Hưu!
Trong thành, một cường giả Mệnh Luân cảnh bay lên không trung, hẳn là Mệnh Luân tầng ba, ánh mắt như điện quét tới, sau khi nhìn rõ liền quát lên:
- Lục Ly và Thiên Đà Tử? Toàn thành đề phòng!
- Hưu...
Trong đại viện, từng đám võ giả bay vụt lên, rất nhiều bóng đen bay tới trên tường thành, như lâm đại địch. Từng thanh cơ nỏ kéo căng, nhắm ngay Lục Ly và Thiên Đà Tử.
Trong tay Lục Ly xuất hiện Kình Thiên Kích, chỉ vào trung niên tu vi Mệnh Luân tầng ba kia nói:
- Ngươi là người Vũ gia? Tộc trưởng Bộ gia ở đâu? Người Địch Long bộ lạc có phải là các ngươi giết hay không? Mộ phần của ngoại công ta, có phải là các ngươi đào bới hay không?
- Quả nhiên là Lục Ly, giết!
Trong mắt cường giả Mệnh Luân tầng ba kia sát cơ tăng vọt, trong đại viện của Liễu gia lúc trước, một lão giả Mệnh Luân tầng một bay lên không trung, khuôn mặt dữ tợn nói:
- Lão phu là tộc trưởng Bộ gia, mộ của ông ngoại ngươi là ta tự tay đào bới, người Địch Long bộ lạc đều là ta giết. Lục Ly, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, mọi người nghe lệnh, ai chém giết được Lục Ly, thưởng lớn.
- Tốt!
Lục Ly cười cười, Thiên Đà Tử cũng như trút được gánh nặng, trong thành quả nhiên không có Bất Diệt cảnh, chỉ có hai Mệnh Luân cảnh. Nếu như có thể giết chết hai Mệnh Luân cảnh này, muốn tắm máu Vũ Lăng Thành liền rất đơn giản.
- Thiên Đà Tử, phóng thích Mệnh Luân, nhích tới gần Mệnh Luân của hắn, sau đó lập tức tránh đi!
Lục Ly ở bên tai Thiên Đà Tử nhẹ giọng nói, đôi mắt người sau nóng bỏng, đây chính là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong nha, nếu như có thể hủy diệt Mệnh Luân, vậy thì quá kích thích.
- Hưu!
Hắn khống chế Mệnh Luân bay đi, ung dung tránh thoát tên nỏ đầy trời. Mệnh Luân cảnh đỉnh phong của đối phương đùa cợt cười lạnh, thân thể bay lên trời, phía dưới Mệnh Luân ba tầng xoay tròn, mang theo khí thế mạnh mẽ muốn đụng nát Mệnh Luân của Thiên Đà Tử.
- Phá!!
Đợi Mệnh Luân ba tầng nhích tới gần, Lục Ly vung Kình Thiên Kích hung hăng bổ tới, trong tay lóe lên một đạo bạch quang, nháy mắt phóng về phía Mệnh Luân, bắt được liền cắn.
- Ách?
Mệnh Luân cảnh đỉnh phong kia chính là Vũ gia Vũ Dương, người khác thấy không rõ Tiểu Bạch, hắn lại thấy rõ ràng, làm nội tâm của hắn có loại cảm giác không ổn.
- Đây là vật gì?
Đợi thấy Tiểu Bạch phá vỡ Mệnh Luân, sau đó chui vào, toàn thân Vũ Dương run lên, linh hồn truyền đến cảm giác sợ hãi, hắn thấy tia sáng của Mệnh Luân không ngừng yếu bớt, thì sợ tới mức hồn phi phách tán.
Chương 320 Ta còn có thể lừa ngươi sao
- Hưu!
Hắn vội vàng khống chế Mệnh Luân bay trở về, muốn thu hồi Mệnh Luân, chẳng qua đã muộn. Ánh sáng bảy màu của Mệnh Luân lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy yếu bớt, đợi bay đến bên cạnh hắn đã u ám không chịu nổi.
- Phốc...
Hai mắt hắn tối sầm, khóe miệng tuôn ra máu tươi, bị Mệnh Luân một tầng đập trúng, phía sau tộc trưởng Bộ gia đang bay tới bị dọa cho nhảy dựng.
- Oanh!
Mệnh Luân to lớn rơi xuống, một trạch viện ở phía dưới bị san thành bình địa, có hai võ giả không chạy kịp bị nện chết. Sau đó Vũ Dương rơi xuống, ở trên mặt đất quay cuồng vài vòng, hôn mê bất tỉnh, sinh tử chưa biết.
Tĩnh mịch!
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, yên lặng như tờ, nhìn Vũ Dương ngã trong vũng máu, tất cả đều bị dọa sợ. Rất nhiều người còn không rõ ràng tình huống, chỉ thấy Vũ Dương phóng ra Mệnh Luân, sau đó Mệnh Luân bay trở về, cuối cùng Mệnh Luân và Vũ Dương cùng nhau rơi xuống...
- Khống chế Mệnh Luân bay xuống đi, tiếp Tiểu Bạch trở lại!
Lục Ly không có nhàn rỗi, nhanh chóng hạ lệnh cho Thiên Đà Tử, khuôn mặt của Thiên Đà Tử đỏ bừng, kích động không thôi. Hắn lập tức khống chế Mệnh Luân bay xuống, Lục Ly quát khẽ:
- Tiểu Bạch!
Hưu!
Tiểu Bạch từ trong Mệnh Luân bay ra, nhảy vào trong tay áo của Lục Ly. Lục Ly từ trên Mệnh Luân vọt xuống, vung Kình Thiên Kích chém bay đầu của Vũ Dương.
- Phanh!
Đầu lâu của Vũ Dương vỡ vụn, thanh âm nặng nề kia tựa như kinh lôi, vang vọng toàn bộ Bộ gia, vô số người kinh hoàng đến toàn thân run rẩy, Vũ Dương chết ở Vũ Lăng Thành, Bộ gia khó thoát tử tội. Hơn nữa... sau hôm nay, còn sẽ có Bộ gia sao?
- Lục Ly, Lục Ly? Cái này là Lục Ly trước kia từ Vũ Lăng Thành đi ra sao?
Rất nhiều người không thể tin được, hơn nữa hiện tại Lục Ly chỉ là Thần Hải cảnh hậu kỳ, lại một kích nện chết Vũ Dương tu vi Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, điều này làm cho người khó có thể tin.
- Uống!
Lục Ly không chút dừng lại, thân thể bay lên Mệnh Luân của Thiên Đà Tử, hắn nhìn tộc trưởng Bộ gia nói:
- Bộ gia các ngươi bởi vì quyết định sai lầm của ngươi, sau ngày hôm nay sẽ bị diệt tộc, ngươi đi Minh giới sám hối với liệt tổ liệt tông của Bộ gia các ngươi đi.
- Hưu!
Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân lao về phía tộc trưởng Bộ gia, người sau sợ tới mức mặt tái nhợt, vội vàng điều khiển Mệnh Luân bỏ chạy.
- Chủ nhân!
Thiên Đà Tử nhìn Lục Ly hỏi ý kiến, Lục Ly suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng nói:
- Quên đi, tạm thời tha cho hắn một mạng. Động thủ, chém giết toàn bộ võ giả của Bộ gia, một cái cũng không để lại!
Phía dưới, vô số võ giả Bộ gia mặc chiến giáp màu nâu, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân bay vụt xuống, bắt đầu đồ sát võ giả Bộ gia.
- Gầm...
Lục Ly gầm lên giận dữ, sau đó thân thể bay vọt xuống, bắt đầu hành trình báo thù của mình...
Bên Vũ Lăng Thành máu chảy thành sông, bên Vũ Đế Thành lại cực kỳ bình tĩnh, bầu không khí quỷ dị và đè nén.
Sau khi Vũ Luân nói đã muộn, sắc mặt của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương trở nên khó coi. Đám người Bạch Hỉ không biết làm gì, đứng ở phía sau Bạch Thu Tuyết không nói một lời, đây là tỏ thái độ, nếu như Lục Ly chết, hôm nay sẽ máu chảy thành sông.
Vũ Hóa Thần vội vàng để người đi đưa tin, xem có cứu vãn được hay không. Đám người Bạch Thu Tuyết không nói lời nào, cũng không vào trạch viện, mà đứng đó chờ kết quả, đám người Vũ Hóa Thần tự nhiên không thể trở về, nội tâm thấp thỏm lo âu, chỉ có thể đợi tin tức truyền về, đợi cục diện chuyển biến xấu.
Tử Liên Nhi có chút chán nản, nàng nên sớm khống chế cục diện, sớm bảo Vũ gia dừng tay. Lúc này cục diện đã có dấu hiệu mất khống chế, vạn nhất Lục Ly chết, Bạch Thu Tuyết muốn trả thù Vũ gia, tình cảnh sẽ không cách nào thu thập.
Trầm mặc chốc lát, Vũ Luân lại nghi hoặc hỏi:
- Bạch Hỉ đại nhân, ngươi nói Bạch gia ngươi không có phái người bảo hộ Lục Ly? Nhưng theo tình báo của chúng ta, lại có một võ giả thần bí đi theo Lục Ly, làm thám báo của chúng ta chết không ít. Ở Phong Sơn Quận, võ giả thần bí kia còn giả mạo Thiên Đà Tử, dẫn dắt thám báo của chúng ta rời đi, chuyện này rất nhiều gia tộc đều biết. Theo ta đoán, võ giả kia hẳn là Bất Diệt cảnh, cường giả Bất Diệt cảnh của Thiên Đảo Hồ hẳn không nhiều lắm a?
- Ta nói không có là không có!
Bạch Hỉ lạnh nhạt nói:
- Lão phu còn có thể lừa ngươi sao?
Mọi người lại trầm mặc, đám người Bạch Thu Tuyết có chút nghi hoặc, võ giả Bất Diệt cảnh bảo hộ Lục Ly? Người của Bạch gia đều ở đây, như vậy cường giả thần bí kia là ai?
Bất Diệt cảnh ở Thiên Đảo Hồ quả thực rất ít, trừ Bất Diệt cảnh của Bạch gia, chỉ có tộc trưởng của ba gia tộc tứ phẩm là Bất Diệt cảnh, nhưng những gia tộc kia đều không có bất cứ quan hệ nào với Lục Ly.
Có được ba Bất Diệt cảnh mới có thể tính là gia tộc ngũ phẩm, có ba Quân Hầu cảnh là gia tộc lục phẩm. Ba gia tộc kia chỉ có một Bất Diệt cảnh, cho nên vẫn chỉ có thể coi là gia tộc tứ phẩm. Bạch gia Vũ gia cũng giống như thế, mặc dù có Quân Hầu cảnh, nhưng số lượng không có đạt tới ba, cho nên chỉ có thể coi là gia tộc ngũ phẩm.
Toàn bộ Bắc Mạc, gia tộc ngũ phẩm có một chút, Quân Hầu cảnh cũng có một chút, nhưng còn chưa xuất hiện thế lực có được ba Quân Hầu cảnh. Cho nên tam đại Vương tộc mạnh nhất cũng chỉ là gia tộc ngũ phẩm.
Bạch Hỉ xác định Bạch gia không có phái người âm thầm đi theo Lục Ly, tộc trưởng của ba gia tộc tứ phẩm và Lục Ly lại không có bất cứ quan hệ nào, như vậy cường giả thần bí đi theo trợ giúp Lục Ly là ai?
Chẳng lẽ là Quân Hầu cảnh thần bí dưới Luyện Ngục Bích? Chẳng lẽ sự tình dưới Luyện Ngục Bích không phải trùng hợp? Lục Ly đến cùng có đặc thù gì? Bằng cái gì để cường giả như vậy một đường đi theo bảo hộ? Hay người kia là Minh Vũ? Chẳng qua sau lần đó Minh Vũ không còn đi qua Huyết Sát Đảo nữa.
Sự tình càng trở nên mơ hồ, Bạch Thu Tuyết cảm giác trên người Lục Ly ẩn tàng quá nhiều bí mật.
- Hưu!
Lúc này Bạch Thu Tuyết và Bạch Thu Tuyết lại hưng sư vấn tội, coi như là người hiền lành cũng sẽ liều mạng.
- A a!
Bạch Thu Tuyết mặt không đổi sắc, Bạch Hạ Sương thì không chút sợ hãi, ngược lại lộ ra vẻ tức giận, Bạch Thu Tuyết bình tĩnh nhìn Vũ Hóa Thần nói:
- Vũ tộc trưởng thật uy phong? Thật coi Bạch gia chúng ta dễ khi dễ sao?
Hưu!
Bạch Thu Tuyết bắn ra tín hiệu, ở giữa không trung nổ tung, như pháo hoa nở rộ.
Hưu…
Trong núi lớn ở phía nam Vũ Đế Thành, mười hai võ giả bay lên, mười một cái Mệnh Luân bảy sắc xuất hiện, trước mười một người, có một lão giả lông mi trắng lăng không đi đến, còn chưa nhích tới gần, khí tức như hồng hoang mãnh thú đã đập vào mặt, khiến con dân toàn thành hoảng sợ.
- Vũ tộc trưởng quả thực rất uy phong!
Lão giả bay vụt đến trong thành, hắn đứng ngạo nghễ ở giữa không trung, cười lạnh nói:
- Tộc trưởng nhà ta cũng không dám gầm nha đầu Thu Tuyết và Hạ Sương như vậy, lá gan của ngươi rất lớn nha. Tới, muốn gầm thì gầm với lão phu, lão phu rất muốn nhìn, Vũ gia các ngươi có bao nhiêu năng lượng!
Bụng dưới của Bạch Hỉ phát sáng, một hạt châu xuất hiện, hạt châu kia rất nhỏ, chỉ lớn như đầu ngón tay, nhưng thời điểm hạt châu xuất hiện, tựa hồ cả thế giới đều biến mất, tầm mắt mọi người đều bị hạt châu kia hấp dẫn.
Bản Mệnh Châu!
Nếu muốn đột phá Quân Hầu cảnh, vậy thì phải ngưng tụ chín Mệnh Luân thành Bản Mệnh Châu. Đây là đại biểu của Quân Hầu cảnh, Bạch Hỉ hiện ra Bản Mệnh Châu, tương đương với bày trận, nếu như Vũ Hóa Thần nói không rõ ràng, sợ là hôm nay Vũ Đế Thành sẽ máu chảy thành sông.
- Bạch Hỉ tiền bối!
Tử Liên Nhi nóng nảy, nàng không phải lo lắng an toàn của mình, Bạch Hỉ sẽ không tổn thương nàng. Nàng tới nơi này chính là vì phối hợp, lúc này tự nhiên không thể để cho đại chiến mở ra.
Nàng khống chế chiến xa bay đến quảng trường, nhẹ nhàng thi lễ nói:
- Tử Liên Nhi bái kiến tiền bối, ta đại biểu Tử gia tới đây phối hợp chuyện này, Thiên Đảo Hồ và tam đại Vương tộc ước định luôn hữu hiệu, những năm gần đây cũng ở chung hòa hợp, xin tiền bối không thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà gây chiến, đưa đến sinh linh đồ thán.
Bạch Hỉ thản nhiên liếc nhìn Tử Liên Nhi, nhưng không có lên tiếng, Tử Liên Nhi bất đắc dĩ chắp tay thi lễ với Bạch Thu Tuyết, nói:
- Thu Tuyết tỷ tỷ, ta biết nguyên nhân lần này các ngươi tới, không bằng để ta điều giải, biến chiến tranh thành tơ lụa?
Bạch Thu Tuyết muốn chính là những lời này, nàng dùng ngữ khí kiên định nói:
- Liên Nhi muội muội, nếu như hắn không có chuyện gì, chuyện này coi như thôi. Nếu như hắn chết, Vũ Đế Thành tất máu chảy thành sông!
- Hắn?
Rất nhiều người mơ hồ, nhưng Tử Liên Nhi và người Vũ gia lại nghe hiểu. Hắn đương nhiên là Lục Ly, Bạch Thu Tuyết tới chính là vì Lục Ly, nàng tới Vũ Đế Thành hưng sư vấn tội, quả thật là vì giữ gìn Lục Ly.
Tử Liên Nhi nhìn về phía Vũ Hóa Thần, mang theo vẻ cầu khẩn nói:
- Vũ tộc trưởng, chuyện này coi như Liên Nhi cầu ngươi, được không?
Đôi mắt của Vũ Hóa Thần không ngừng biến hóa, cuối cùng khoát tay nói:
- Vũ Luân, truyền lệnh xuống, phải giữ tính mạng của tiểu tử kia.
Vũ Luân không động, thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, hắn cười khổ nói:
- Lúc này phỏng chừng đã muộn, một nén nhang trước Vũ Lăng Thành đưa tin tới, bên kia đã... khai chiến. Mặc dù Bạch gia ở bên kia có một cường giả Bất Diệt cảnh, nhưng ta lưu lại một tay, sợ là tiểu tử kia...
- Đánh rắm!
Bạch Hỉ không chờ Vũ Luân nói xong, đã gầm lên:
- Lần này Bạch gia tới mười hai người, toàn bộ ở đây, chúng ta phái người đi bên kia khi nào?
Bá bá bá...
Sắc mặt của Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi đều thay đổi, sắc mặt của Liễu Di thì không còn chút máu.
Bên Địch Long bộ lạc, Lục Ly và Thiên Đà Tử cũng cảm giác đã muộn.
Tới hai Mệnh Luân cảnh, trong đó một người là Mệnh Luân tầng hai, chiến lực vượt qua Thiên Đà Tử rất nhiều... Nếu chỉ là tầng một... Thiên Đà Tử gánh chốc lát, Lục Ly còn có thời gian và cơ hội chạy trốn...
- Trốn...
Vô luận như thế nào, không thể bó tay chịu trói, Lục Ly cắn răng vọt tới thi thể của Lục thúc công, thu vào không gian giới, sau đó lao ra chạy như điên. Hắn nhìn về phía Thiên Đà Tử gầm lên:
- Thiên Đà Tử, chính ngươi chạy đi, nếu như ta chết, sẽ cởi bỏ ngọc phù trong ấn ký cho ngươi.
Thiên Đà Tử rất nghe lời, phóng ra Mệnh Luân bay về một hướng khác. Hắn biết lần này người của Vũ gia khẳng định là tới truy sát Lục Ly, nếu như phân ra một người đi truy sát Lục Ly mà nói... Nói không chừng hắn còn có một đường sinh cơ.
Hắn đoán không sai, nơi xa hai người lập tức tách ra, võ giả Mệnh Luân tầng hai đuổi theo Thiên Đà Tử, võ giả Mệnh Luân tầng một thì bay vào Địch Long bộ lạc, muốn chém giết Lục Ly.
Lần nữa trở lại Địch Long bộ lạc, nhìn từng ngôi nhà quen thuộc, Lục Ly có chút cảm khái. Mặc dù không có quá nhiều cảm tình với bộ lạc này, nhưng nói như thế nào hắn cũng sinh ra và lớn lên ở đây.
Lúc này trong bộ lạc không có một bóng người, rất nhiều ngôi nhà sụp đổ, không chút sinh cơ, biến thành một mảnh phế tích.
Lục Ly không có thời gian nhớ thuở xưa, lấy tốc độ nhanh nhất đi xuyên qua các phòng ốc, hắn quá quen thuộc bộ lạc này, ung dung xông vào hậu sơn.
Hậu sơn có rừng rậm, đó là lộ tuyến duy nhất hắn có thể chạy trốn. Hắn ở hậu sơn tu luyện bảy năm, biết mỗi một con đường nhỏ, mỗi một cái sơn động trong núi, nếu muốn chạy trối chết, chỉ có trốn vào một thông đạo bí mật, sau đó theo lối đi lẻn ra hậu sơn...
Đương nhiên!
Cho dù trốn ra hậu sơn, Lục Ly cũng không có bất kỳ nắm chắc trốn được, bị Mệnh Luân cảnh truy sát, tốc độ của hắn hoàn toàn không đủ xem.
- Hưu!
Một cái Mệnh Luân bảy sắc gào thét bay đến, còn chưa nhích tới gần Lục Ly, đao khí đã phá không chém đến. Lục Ly không có quay đầu lại nhìn, theo bản năng lăn trên mặt đất một vòng, sau đó xông vào trong rừng rậm.
- Phanh!
Mặt đất nơi Lục Ly vừa đứng bị đao mang bổ trúng, đất đá nổ tung, bụi mù văng khắp nơi, bị bổ ra một khe rãnh thật sâu.
Chương 317 Con kiến hôi rung trời
- Rầm rầm rầm...
Lục Ly chạy như điên ở trong rừng rậm, lại không ngừng có đao mang bay vụt đến, vô số đại thụ bị chém đứt. Hắn vận dụng Di Hình Huyễn Ảnh Thuật, huyễn hóa ra mười cái bóng, ảnh hưởng phán đoán của tu sĩ Mệnh Luân cảnh phía sau, nếu không đã sớm chết rồi.
- Ha ha!
Giữa không trung, một trung niên tu vi Mệnh Luân cảnh cười lạnh, nhìn Lục Ly huyễn hóa ra từng quỷ ảnh chạy như điên ở trong rừng rậm, mấy lần tránh thoát đao khí của hắn công kích, hắn lại không có chút lo lắng.
Ở trong mắt hắn, Lục Ly không khác gì một con chuột, cho dù con chuột này có chút thủ đoạn, nhưng kết cục cuối cùng đều giống nhau, chỉ có một con đường chết.
Thần Hải cảnh hậu kỳ và Mệnh Luân cảnh, đây là một chênh lệch to lớn, như trẻ sơ sinh và đại hán. Cho nên hắn không vội chém giết Lục Ly, ngược lại không ngừng bắn ra từng đạo đao mang, hắn muốn nhìn Lục Ly giãy dụa trước khi chết, để Lục Ly thấy được một chút hi vọng, sau đó để đối phương tuyệt vọng.
- Hưu...
Tốc độ của Lục Ly đạt đến cực hạn, phía sau hắn luôn huyễn hóa ra mười cái bóng, ánh mắt không có nhìn đường phía trước, mà nhìn chằm chằm cường giả Mệnh Luân cảnh ở giữa không trung, lưu ý nhất cử nhất động của đối phương.
- Hưu...
Lại một đạo đao mang phá không bắn đến, Lục Ly vội vàng lăn một vòng, sau đó bò dậy bỏ chạy.
- Phanh!
Đao mang chém vỡ nát một viên cự thạch, đá vụn bắn tung toé, bụi đất tung bay, che lấp bầu trời, tiếng nổ lớn quanh quẩn ở trong núi rừng, rất nhiều dã thú bị dọa cho kinh hoàng chạy trốn.
- Đến rồi!
Ánh mắt của Lục Ly sáng lên, phía trước xuất hiện một sơn cốc, trong sơn cốc có một cái đầm nước, trên đầm nước là thác nước rủ xuống, như ngân hà đổ ngược.
Lục Ly từng ở đây luyện thể bảy năm, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, Lục Ly còn biết dưới đầm nước này có mạch nước ngầm, có thể đi thông vào sâu trong núi.
- Ùm...
Hắn không chút do dự, nhảy vào trong đầm nước, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất xông vào trong mạch nước ngầm, một đường tiềm hành.
- Ồ?
Trung niên Mệnh Luân cảnh rốt cục cảm giác được không bình thường, hắn cười lạnh nói:
- Trò chơi kết thúc được rồi!
Thân thể của hắn từ trên cao nhảy xuống, Mệnh Luân bảy sắc hóa thành lưu quang bay về phía đầm nước, hắn muốn phá hủy cả sơn cốc này.
- Oanh!
Một tiếng vang rung trời động địa, tiểu sơn tựa hồ thật bị phá hủy, nước sông văng khắp nơi, toàn bộ hóa thành khí vụ.
Vách đá trên thác nước nổ tung, từ đó nứt ra một khe đá to lớn, thác nước biến mất, hóa thành hơi nước tràn ngập thiên địa. Mệnh Luân như một cái cối xay tầng tầng lớp lớp nện vào đầm nước, đuổi theo Lục Ly.
- Xong rồi...
Lục Ly đang lao về phía mạch nước ngầm, đột nhiên phát hiện nước trong mạch nước ngầm hóa thành thủy khí, một cỗ uy áp cường đại bao phủ hắn. Giờ khắc này hắn cảm giác trời sập rồi, bầu trời đang trấn áp hắn, muốn nghiền ép hắn thành tro bụi.
Mệnh Luân!
Đó là dùng vô số thiên tài địa bảo ngưng luyện thành, cứng rắn có thể sánh bằng Huyền khí Thiên giai, không gì phá nổi. Năm đó Liễu Như Phong là bị Mệnh Luân đụng chết, Hồn Đàm cảnh đỉnh phong cũng có thể miểu sát, hắn làm sao đối kháng?
- Tiểu Bạch, chạy mau! Chạy càng xa càng tốt, đời sau nếu như còn có thể gặp nhau, ta tìm cho ngươi đồ ăn ngon nhất.
Tốc độ của Mệnh Luân quá nhanh, Lục Ly căn bản trốn không thoát, hắn vung Tiểu Bạch bay ra, đồng thời gầm lên. Chính hắn thì cầm Kình Thiên Kích đâm tới, muốn làm con kiến hôi rung trời.
- Xích xích...
Tiểu Bạch đi mà quay lại, hóa thành một đạo bạch quang phóng lên đỉnh đầu, muốn thay thế Lục Ly đối kháng Mệnh Luân.
- Tiểu Bạch, ngươi điên rồi sao? Chạy mau!
Lục Ly rống to, nhưng Tiểu Bạch không có dừng lại, khi va chạm với Mệnh Luân, nó lại điên cuồng há miệng cắn xé Mệnh Luân.
- Ách?
Lục Ly chấn động, như ban ngày thấy quỷ, hắn lại thấy... Mệnh Luân bảy sắc bị Tiểu Bạch cắn ra một cái động, sau đó thân thể Tiểu Bạch xông vào trong Mệnh Luân?
- Này, này…
Thân thể Lục Ly chấn động, miệng nuốt nước miếng, nhìn cái động trên Mệnh Luân kia, cảm thấy thế giới này quá hoang đường.
Hắn biết hàm răng của Tiểu Bạch rất sắc bén, nhưng Mệnh Luân là cái gì? Đó là do vô số thiên tài địa bảo ngưng luyện thành, trình độ cứng rắn có thể so với Huyền khí Thiên giai. Khó có thể tổn hại, võ giả bình thường là không cách nào phá vỡ Mệnh Luân!
Ở dưới vách luyện ngục, Bạch Lãnh một chiêu phá vỡ một Mệnh Luân, nhưng Bạch Lãnh là Bất Diệt cảnh đỉnh phong nha. Hơn nữa Bạch Lãnh còn vận dụng huyết mạch thất phẩm, Tiểu Bạch lại dựa vào hàm răng của mình phá vỡ Mệnh Luân?
- Oanh!
Mệnh Luân trấn áp xuống, nhưng phía trên phát ra ánh sáng bảy màu lại càng lúc càng yếu, đợi tới cách Lục Ly một trượng thì ngừng lại, phía trên không còn một chút thần thái.
- A? Phốc...
Cường giả Mệnh Luân cảnh kia hét thảm, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, từ trên trời rớt xuống, ngất xỉu.
Mệnh Luân là căn bản của cường giả Mệnh Luân cảnh, một khi bị hủy diệt, nguyên khí của võ giả sẽ tổn thương nặng nề, trong nháy mắt bị thiệt hại nặng.
Tiểu Bạch gặm Mệnh Luân của hắn ra một cái động, chui vào, ở bên trong lại ra sức gặm, tự nhiên là làm hỏng Mệnh Luân, đưa đến cường giả này nguyên khí tổn thương nặng nề, hôn mê bất tỉnh...
- Ùng ục, ùng ục!
Lục Ly thì kinh ngạc, thật lâu mới kịp phản ứng, há mồm nói:
- Gặp quỷ rồi...
- Hưu!
Lục Ly còn đang sững sờ, Tiểu Bạch từ trong Mệnh Luân chui ra, ánh mắt thỏa mãn, tựa hồ tài liệu của Mệnh Luân ăn rất ngon...
- Ra xem một chút!
Lục Ly nhớ đến võ giả kêu thảm thiết kia, mang theo Tiểu Bạch lao tới, chiến kích hất bay đất đá ra ngoài.
- Tốt!
Thấy cường giả Mệnh Luân cảnh kia hôn mê trên mặt đất, trong miệng còn đang phun ra máu tươi, Lục Ly nhất thời đại hỉ, sải bước chạy nhanh tới, vung chiến kích nện xuống.
- Phanh!
Đầu lâu của cường giả Mệnh Luân cảnh kia nổ tung, Lục Ly nhìn thi thể mà vẫn còn có chút cảm giác như đang nằm mơ, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiểu Bạch nói:
- Tiểu Bạch, sao ngươi có thể phá vỡ Mệnh Luân? Đây chính là Mệnh Luân a!
Chương 318 Cái giá bằng máu
- Xích xích...
Tiểu Bạch kiêu ngạo ngẩng đầu kêu hai tiếng, tựa hồ rất khinh thường, như muốn nói cắn Mệnh Luân đối với nó mà nói không tính là chuyện gì.
- Rầm rầm rầm!
Phương bắc truyền đến tiếng nổ nặng nề, làm Lục Ly thức tỉnh, hắn vội vàng thu hồi binh khí của cường giả Mệnh Luân cảnh, mang theo Tiểu Bạch phóng về phương bắc, vừa đi vừa hỏi Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, có phải tất cả Mệnh Luân ngươi đều có thể phá vỡ hay không?
- Xích xích...
Tiểu Bạch khẳng định gật đầu, nhếch miệng lộ ra răng nanh sắc bén. Đôi mắt của Lục Ly phát sáng, cường giả Mệnh Luân cảnh mạnh nhất chính là Mệnh Luân, Mệnh Luân là thứ trọng yếu nhất của Mệnh Luân cảnh, Mệnh Luân vừa vỡ, nguyên khí của võ giả này sẽ tổn thương nặng nề, có thể dễ dàng chém giết.
Nếu Tiểu Bạch có thể ung dung phá vỡ Mệnh Luân, như vậy chỉ cần cường giả Mệnh Luân cảnh phóng ra Mệnh Luân, vậy thì chính là tìm đường chết rồi.
Lục Ly nhanh chóng lao về phương bắc, một là lo lắng Thiên Đà Tử bị giết, hai là muốn nghiệm chứng năng lực của Tiểu Bạch. Nếu có thể ung dung phá vỡ Mệnh Luân, như vậy Lục Ly giết cường giả Mệnh Luân cảnh sẽ như giết gà.
Chạy hơn mười dặm, Lục Ly rốt cục thấy được Thiên Đà Tử và cường giả Mệnh Luân cảnh khác đang đại chiến. Hai người đều phóng ra Mệnh Luân không ngừng va chạm, đồng thời hai người còn triển khai giao thủ. Bất quá rất rõ ràng, Thiên Đà Tử hoàn toàn ở hạ phong, bị đè đánh rất thảm.
Mỗi lần hai cái Mệnh Luân va chạm, sắc mặt của Thiên Đà Tử sẽ trắng thêm một ít, Mệnh Luân là căn bản của võ giả. Đối phương là Mệnh Luân tầng hai, Thiên Đà Tử là Mệnh Luân tầng một làm sao có thể đối kháng?
Lục Ly lặng lẽ tiềm hành tới, đến gần hai cái Mệnh Luân. Đợi tới dưới Mệnh Luân, hắn cắn răng bay vọt lên, vung Kình Thiên Kích hung hăng ném về phía cái Mệnh Luân hai tầng.
- Ân?
Cường giả đang giao chiến với Thiên Đà Tử lập tức phát hiện Lục Ly, hắn thấy Lục Ly, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó lại đùa cợt khống chế Mệnh Luân hung hăng đánh tới.
Mệnh Luân kiên cố không phá vỡ, dựa vào binh khí trong tay Lục Ly có thể đập hư? Chuyện cười! Nếu Lục Ly tự tìm cái chết, vậy thì thành toàn hắn.
- Hưu...
Tốc độ của Mệnh Luân cực nhanh, Lục Ly thấy một ánh sáng bảy màu hiện lên, Mệnh Luân đã sắp đụng vào mình rồi. Hắn sợ tới mức vội vàng lao xuống, tay vung lên, quát khẽ nói:
- Tiểu Bạch, giao cho ngươi.
Tiểu Bạch hóa thành một tàn ảnh phóng về phía Mệnh Luân, hai móng vuốt trảo tới, thân thể ung dung cố định ở trên Mệnh Luân, sau đó hé miệng gặm cắn, nháy mắt đã cắn ra một cái động, thân thể chui vào bên trong...
- Thứ gì? A...
Nơi xa, cường giả kia nhất thời kinh hô lên, Mệnh Luân có tinh thần liên hệ với hắn, hắn có thể rõ ràng cảm ứng được chuyện xảy ra trong Mệnh Luân, kêu thảm một tiếng, khống chế Mệnh Luân nhanh chóng bay trở về, muốn thu hồi vào trong thân thể.
Tốc độ của Tiểu Bạch nhanh bực nào?
Ban đầu một thanh Huyền khí hỏng chỉ nháy mắt là gặm xong, Tiểu Bạch ở trong Mệnh Luân không kiêng nể gặm cắn, tia sáng của Mệnh Luân nhanh chóng ảm đạm xuống, điều này đại biểu Mệnh Luân đang bị phá hoại...
- Oanh!
Mệnh Luân không kịp thu hồi đã bị phá hư, ầm ầm rơi xuống đất, nện đến mặt đất run lên, bụi đất mù mịt.
- Phốc...
Cường giả Mệnh Luân cảnh kia phun ra một ngụm máu, ầm ầm ngã trên mặt đất, Thiên Đà Tử có chút mơ hồ, ánh mắt nhìn cường giả Mệnh Luân cảnh kia, lại nhìn Mệnh Luân rơi trên mặt đất, biểu cảm giống như gặp quỷ.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh thủ tiêu hắn!
Tiếng hét của Lục Ly làm Thiên Đà Tử thức tỉnh, Thiên Đà Tử vội vàng vung chiến đao chém bay thủ cấp của cường giả Mệnh Luân cảnh kia. Nhìn đầu lâu lăn lộn, Thiên Đà Tử giống như còn đang nằm mơ.
Hắn cho rằng lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, so tốc độ, so chiến lực, hắn đều không phải đối thủ của người này. Rất nhiều lần hắn muốn liều mạng, xem có thể kéo đệm lưng hay không, nhưng đều không làm được, hắn đã triệt để tuyệt vọng, lại không nghĩ rằng tuyệt địa phùng sinh.
Được người cứu, này khiến Thiên Đà Tử rất mừng rõ, nhưng mấu chốt người cứu hắn lại là Lục Ly, Thần Hải cảnh hậu kỳ, Lục Ly có thể dễ dàng phế Mệnh Luân của cường địch?
Này... quá hoang đường, lật đổ thường thức của Thiên Đà Tử đối với võ đạo.
- Hưu!
Tiểu Bạch từ trong Mệnh Luân vọt ra, bay vụt lên vai Lục Ly, ngẩng đầu nhỏ tựa hồ chờ Lục Ly khen ngợi.
- Làm hay lắm, Tiểu Bạch, ta yêu ngươi chết mất.
Ánh mắt của Lục Ly nóng bỏng và phấn chấn, ôm lấy Tiểu Bạch hôn vài cái, tiểu thú này quá biến thái, lại thật có thể ung dung phá vỡ Mệnh Luân, hủy diệt Mệnh Luân.
Thiên Đà Tử nhìn Lục Ly mừng rỡ như điên, lại nhìn tiểu thú đáng yêu kia, rốt cục hiểu rõ. Cảm tình đây không phải là thủ đoạn của Lục Ly, mà là công lao của tiểu thú này?
- Tê tê...
Thiên Đà Tử thu hồi Mệnh Luân của mình, sau đó nhặt Mệnh Luân trên đất lên, đưa tay mở ra, chỉ thấy bên trong có một cái lỗ to, hoa văn đều bị phá hư, âm thầm ngơ ngác. Chính hắn cũng có Mệnh Luân, biết hoa văn trong Mệnh Luân bị phá hư mà nói... Mệnh Luân sẽ phế đi, võ giả sẽ bị thương nặng...
Ánh mắt của hắn nhìn Tiểu Bạch lần nữa, lại như nhìn hồng hoang mãnh thú, vóc dáng của tiểu thú này rất nhỏ, lại khủng bố hơn Huyền thú cao cấp. Mệnh Luân của cường giả Mệnh Luân cảnh bị hủy, kia còn thống khổ hơn chết.
Thiên Đà Tử nuốt nước bọt hỏi:
- Chủ nhân, sủng vật này của ngươi là loại gì, chẳng lẽ là Hoang thú thượng cổ?
- Không biết.
Lục Ly lắc đầu, không có giải thích quá nhiều, hắn cũng không biết lai lịch của Tiểu Bạch. Tiểu thú này quá biến thái, tuyệt đối không phải chủng loại bình thường. Trước kia hắn và Lục Linh hoài nghi Tiểu Bạch là Huyền thú tam phẩm, bây giờ nhìn lại phẩm cấp tuyệt đối vượt qua tam phẩm, ít nhất cũng là ngũ phẩm
- Chủ nhân!
Thiên Đà Tử nhìn Tiểu Bạch mấy lần, cực kỳ trịnh trọng nói:
- Tiểu thú này của ngài tuyệt đối không nên để người ngoài biết, nếu không nhất định sẽ bị cướp đoạt. Tiểu thú này quá nghịch thiên. Hiện tại vẫn chưa hoàn thành trưởng thành, đợi sau khi nó lớn lên, phỏng chừng càng thêm khủng bố.
Chương 319 Tắm máu Vũ Lăng Thành
- Nó có thể quét ngang tất cả Mệnh Luân cảnh và Bất Diệt cảnh, bất kỳ võ giả nào dám lộ ra Mệnh Luân, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Điểm này Lục Ly tự nhiên biết, nói đến Bất Diệt cảnh, Lục Ly hơi chau mày, hắn suy nghĩ một chút, sau đó mắt lộ ra lãnh quang nói:
- Đi, chúng ta đi Vũ Lăng Thành, tắm máu Bộ gia.
- Ách?
Thiên Đà Tử lại dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn Lục Ly, thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện tại nên lập tức rời đi, lẻn về Thiên Đảo Hồ. Lục Ly lại còn muốn đi Vũ Lăng Thành, hắn là ngại lần này không đủ kích thích sao? Hay cảm thấy sống không có ý nghĩa?
- Ngươi sợ cái gì?
Lục Ly khinh thường nhìn Thiên Đà Tử nói:
- Xung quanh đây khẳng định không có Bất Diệt cảnh, nếu không đã sớm giết tới. Hiện tại qua lâu như vậy, còn không có cường địch xâm phạm, điều này nói rõ cường giả Vũ Lăng Thành không nhiều lắm, cho dù có Mệnh Luân cảnh, nhưng có Tiểu Bạch ở đây, ngươi sợ cái gì? Đi, lấy tốc độ nhanh nhất bay qua, Bộ gia dám nối giáo cho giặc, ta muốn để bọn họ trả giá thật nhiều, cái giá bằng máu!
Ý nghĩ của Lục Ly hoàn toàn không giống Thiên Đà Tử, nếu nhặt về được cái mệnh này, thì hắn cũng bất cứ giá nào rồi.
Vũ gia phái nhiều người như vậy muốn mạng của hắn, Bộ gia còn phát rồ chém giết tất cả già trẻ lớn bé của Địch Long bộ lạc, bới mộ phần của ông ngoại hắn, hắn nhất định phải để Bộ gia nợ máu trả bằng máu, nhất định phải để Vũ gia biết sự phẫn nộ của hắn.
Theo như hắn suy tính, phụ cận và Vũ Lăng Thành không có Bất Diệt cảnh. Mặc dù không biết nguyên nhân gì, nhưng nếu có Bất Diệt cảnh mà nói... Hắn và Thiên Đà Tử đã sớm chết rồi, cường giả thần bí kia tuyệt đối không cách nào dẫn dắt Bất Diệt cảnh rời đi và trấn áp.
Vũ Lăng Thành cách bên này không xa, Thiên Đà Tử hết tốc lực khống chế Mệnh Luân bay đi mà nói... tối đa chỉ nửa canh giờ. Chút thời gian này nếu như cường giả Bất Diệt cảnh tới truy sát, bọn họ cũng trốn không thoát, không bằng đi báo thù rửa hận.
Ở dưới hắn mạnh mẽ ra lệnh, Thiên Đà Tử không dám ngỗ ngược, phóng ra Mệnh Luân mang theo Lục Ly, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Vũ Lăng Thành.
Hai người vừa mới đi không bao lâu, nơi xa, trong sơn mạch, một hắc ảnh bắn ra, toàn thân hắn bao phủ ở trong áo đen, chỉ còn lại một đôi mắt băng hàn.
Hắn nhìn Mệnh Luân tổn hại ở trên mặt đất, còn có một võ giả Vũ gia chết đi, trong mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn ở phụ cận tìm một vòng, lại tìm được một thi thể và một Mệnh Luân tổn hại khác ở trong sơn cốc, nhìn mấy lần, đột nhiên phát ra âm thanh khàn khàn:
- Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của Lục Nhân Hoàng quả nhiên không phải phế vật.
Hưu!
Sau khi nói xong, hắc y nhân hóa thành tàn ảnh, lấy tốc độ khủng bố lao về phía Vũ Lăng Thành, tốc độ còn nhanh hơn Thiên Đà Tử gấp mấy lần.
...
- Hưu...
Thiên Đà Tử thanh thế to lớn bay về phía Vũ Lăng Thành, dọc theo đường đi tự nhiên kinh động rất nhiều thám báo ẩn nấp, Lục Ly hạ lệnh để Thiên Đà Tử xuất thủ, phàm là nhìn thấy thám báo đều chém giết toàn bộ.
Tốc độ của Mệnh Luân rất nhanh, chỉ hai nén hương sau, Vũ Lăng Thành đã ở trong tầm mắt, trên tường thành đứng rất nhiều võ giả mặc chiến giáp màu nâu, thấy một cái Mệnh Luân bay tới, bọn họ cũng không có khẩn trương, cho rằng là cường giả Vũ gia.
- Ồ?
Đợi Mệnh Luân nhích tới gần, đám võ giả kia lại phát hiện Mệnh Luân cảnh này rất xa lạ, căn bản không nhận ra. Một thống lĩnh gầm lên:
- Người tới là ai? Hiện tại Vũ Lăng Thành giới nghiêm, mời đi đường vòng.
Hưu!
Trong thành, một cường giả Mệnh Luân cảnh bay lên không trung, hẳn là Mệnh Luân tầng ba, ánh mắt như điện quét tới, sau khi nhìn rõ liền quát lên:
- Lục Ly và Thiên Đà Tử? Toàn thành đề phòng!
- Hưu...
Trong đại viện, từng đám võ giả bay vụt lên, rất nhiều bóng đen bay tới trên tường thành, như lâm đại địch. Từng thanh cơ nỏ kéo căng, nhắm ngay Lục Ly và Thiên Đà Tử.
Trong tay Lục Ly xuất hiện Kình Thiên Kích, chỉ vào trung niên tu vi Mệnh Luân tầng ba kia nói:
- Ngươi là người Vũ gia? Tộc trưởng Bộ gia ở đâu? Người Địch Long bộ lạc có phải là các ngươi giết hay không? Mộ phần của ngoại công ta, có phải là các ngươi đào bới hay không?
- Quả nhiên là Lục Ly, giết!
Trong mắt cường giả Mệnh Luân tầng ba kia sát cơ tăng vọt, trong đại viện của Liễu gia lúc trước, một lão giả Mệnh Luân tầng một bay lên không trung, khuôn mặt dữ tợn nói:
- Lão phu là tộc trưởng Bộ gia, mộ của ông ngoại ngươi là ta tự tay đào bới, người Địch Long bộ lạc đều là ta giết. Lục Ly, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, mọi người nghe lệnh, ai chém giết được Lục Ly, thưởng lớn.
- Tốt!
Lục Ly cười cười, Thiên Đà Tử cũng như trút được gánh nặng, trong thành quả nhiên không có Bất Diệt cảnh, chỉ có hai Mệnh Luân cảnh. Nếu như có thể giết chết hai Mệnh Luân cảnh này, muốn tắm máu Vũ Lăng Thành liền rất đơn giản.
- Thiên Đà Tử, phóng thích Mệnh Luân, nhích tới gần Mệnh Luân của hắn, sau đó lập tức tránh đi!
Lục Ly ở bên tai Thiên Đà Tử nhẹ giọng nói, đôi mắt người sau nóng bỏng, đây chính là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong nha, nếu như có thể hủy diệt Mệnh Luân, vậy thì quá kích thích.
- Hưu!
Hắn khống chế Mệnh Luân bay đi, ung dung tránh thoát tên nỏ đầy trời. Mệnh Luân cảnh đỉnh phong của đối phương đùa cợt cười lạnh, thân thể bay lên trời, phía dưới Mệnh Luân ba tầng xoay tròn, mang theo khí thế mạnh mẽ muốn đụng nát Mệnh Luân của Thiên Đà Tử.
- Phá!!
Đợi Mệnh Luân ba tầng nhích tới gần, Lục Ly vung Kình Thiên Kích hung hăng bổ tới, trong tay lóe lên một đạo bạch quang, nháy mắt phóng về phía Mệnh Luân, bắt được liền cắn.
- Ách?
Mệnh Luân cảnh đỉnh phong kia chính là Vũ gia Vũ Dương, người khác thấy không rõ Tiểu Bạch, hắn lại thấy rõ ràng, làm nội tâm của hắn có loại cảm giác không ổn.
- Đây là vật gì?
Đợi thấy Tiểu Bạch phá vỡ Mệnh Luân, sau đó chui vào, toàn thân Vũ Dương run lên, linh hồn truyền đến cảm giác sợ hãi, hắn thấy tia sáng của Mệnh Luân không ngừng yếu bớt, thì sợ tới mức hồn phi phách tán.
Chương 320 Ta còn có thể lừa ngươi sao
- Hưu!
Hắn vội vàng khống chế Mệnh Luân bay trở về, muốn thu hồi Mệnh Luân, chẳng qua đã muộn. Ánh sáng bảy màu của Mệnh Luân lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy yếu bớt, đợi bay đến bên cạnh hắn đã u ám không chịu nổi.
- Phốc...
Hai mắt hắn tối sầm, khóe miệng tuôn ra máu tươi, bị Mệnh Luân một tầng đập trúng, phía sau tộc trưởng Bộ gia đang bay tới bị dọa cho nhảy dựng.
- Oanh!
Mệnh Luân to lớn rơi xuống, một trạch viện ở phía dưới bị san thành bình địa, có hai võ giả không chạy kịp bị nện chết. Sau đó Vũ Dương rơi xuống, ở trên mặt đất quay cuồng vài vòng, hôn mê bất tỉnh, sinh tử chưa biết.
Tĩnh mịch!
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, yên lặng như tờ, nhìn Vũ Dương ngã trong vũng máu, tất cả đều bị dọa sợ. Rất nhiều người còn không rõ ràng tình huống, chỉ thấy Vũ Dương phóng ra Mệnh Luân, sau đó Mệnh Luân bay trở về, cuối cùng Mệnh Luân và Vũ Dương cùng nhau rơi xuống...
- Khống chế Mệnh Luân bay xuống đi, tiếp Tiểu Bạch trở lại!
Lục Ly không có nhàn rỗi, nhanh chóng hạ lệnh cho Thiên Đà Tử, khuôn mặt của Thiên Đà Tử đỏ bừng, kích động không thôi. Hắn lập tức khống chế Mệnh Luân bay xuống, Lục Ly quát khẽ:
- Tiểu Bạch!
Hưu!
Tiểu Bạch từ trong Mệnh Luân bay ra, nhảy vào trong tay áo của Lục Ly. Lục Ly từ trên Mệnh Luân vọt xuống, vung Kình Thiên Kích chém bay đầu của Vũ Dương.
- Phanh!
Đầu lâu của Vũ Dương vỡ vụn, thanh âm nặng nề kia tựa như kinh lôi, vang vọng toàn bộ Bộ gia, vô số người kinh hoàng đến toàn thân run rẩy, Vũ Dương chết ở Vũ Lăng Thành, Bộ gia khó thoát tử tội. Hơn nữa... sau hôm nay, còn sẽ có Bộ gia sao?
- Lục Ly, Lục Ly? Cái này là Lục Ly trước kia từ Vũ Lăng Thành đi ra sao?
Rất nhiều người không thể tin được, hơn nữa hiện tại Lục Ly chỉ là Thần Hải cảnh hậu kỳ, lại một kích nện chết Vũ Dương tu vi Mệnh Luân cảnh đỉnh phong, điều này làm cho người khó có thể tin.
- Uống!
Lục Ly không chút dừng lại, thân thể bay lên Mệnh Luân của Thiên Đà Tử, hắn nhìn tộc trưởng Bộ gia nói:
- Bộ gia các ngươi bởi vì quyết định sai lầm của ngươi, sau ngày hôm nay sẽ bị diệt tộc, ngươi đi Minh giới sám hối với liệt tổ liệt tông của Bộ gia các ngươi đi.
- Hưu!
Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân lao về phía tộc trưởng Bộ gia, người sau sợ tới mức mặt tái nhợt, vội vàng điều khiển Mệnh Luân bỏ chạy.
- Chủ nhân!
Thiên Đà Tử nhìn Lục Ly hỏi ý kiến, Lục Ly suy nghĩ một chút, cuối cùng cắn răng nói:
- Quên đi, tạm thời tha cho hắn một mạng. Động thủ, chém giết toàn bộ võ giả của Bộ gia, một cái cũng không để lại!
Phía dưới, vô số võ giả Bộ gia mặc chiến giáp màu nâu, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân bay vụt xuống, bắt đầu đồ sát võ giả Bộ gia.
- Gầm...
Lục Ly gầm lên giận dữ, sau đó thân thể bay vọt xuống, bắt đầu hành trình báo thù của mình...
Bên Vũ Lăng Thành máu chảy thành sông, bên Vũ Đế Thành lại cực kỳ bình tĩnh, bầu không khí quỷ dị và đè nén.
Sau khi Vũ Luân nói đã muộn, sắc mặt của Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương trở nên khó coi. Đám người Bạch Hỉ không biết làm gì, đứng ở phía sau Bạch Thu Tuyết không nói một lời, đây là tỏ thái độ, nếu như Lục Ly chết, hôm nay sẽ máu chảy thành sông.
Vũ Hóa Thần vội vàng để người đi đưa tin, xem có cứu vãn được hay không. Đám người Bạch Thu Tuyết không nói lời nào, cũng không vào trạch viện, mà đứng đó chờ kết quả, đám người Vũ Hóa Thần tự nhiên không thể trở về, nội tâm thấp thỏm lo âu, chỉ có thể đợi tin tức truyền về, đợi cục diện chuyển biến xấu.
Tử Liên Nhi có chút chán nản, nàng nên sớm khống chế cục diện, sớm bảo Vũ gia dừng tay. Lúc này cục diện đã có dấu hiệu mất khống chế, vạn nhất Lục Ly chết, Bạch Thu Tuyết muốn trả thù Vũ gia, tình cảnh sẽ không cách nào thu thập.
Trầm mặc chốc lát, Vũ Luân lại nghi hoặc hỏi:
- Bạch Hỉ đại nhân, ngươi nói Bạch gia ngươi không có phái người bảo hộ Lục Ly? Nhưng theo tình báo của chúng ta, lại có một võ giả thần bí đi theo Lục Ly, làm thám báo của chúng ta chết không ít. Ở Phong Sơn Quận, võ giả thần bí kia còn giả mạo Thiên Đà Tử, dẫn dắt thám báo của chúng ta rời đi, chuyện này rất nhiều gia tộc đều biết. Theo ta đoán, võ giả kia hẳn là Bất Diệt cảnh, cường giả Bất Diệt cảnh của Thiên Đảo Hồ hẳn không nhiều lắm a?
- Ta nói không có là không có!
Bạch Hỉ lạnh nhạt nói:
- Lão phu còn có thể lừa ngươi sao?
Mọi người lại trầm mặc, đám người Bạch Thu Tuyết có chút nghi hoặc, võ giả Bất Diệt cảnh bảo hộ Lục Ly? Người của Bạch gia đều ở đây, như vậy cường giả thần bí kia là ai?
Bất Diệt cảnh ở Thiên Đảo Hồ quả thực rất ít, trừ Bất Diệt cảnh của Bạch gia, chỉ có tộc trưởng của ba gia tộc tứ phẩm là Bất Diệt cảnh, nhưng những gia tộc kia đều không có bất cứ quan hệ nào với Lục Ly.
Có được ba Bất Diệt cảnh mới có thể tính là gia tộc ngũ phẩm, có ba Quân Hầu cảnh là gia tộc lục phẩm. Ba gia tộc kia chỉ có một Bất Diệt cảnh, cho nên vẫn chỉ có thể coi là gia tộc tứ phẩm. Bạch gia Vũ gia cũng giống như thế, mặc dù có Quân Hầu cảnh, nhưng số lượng không có đạt tới ba, cho nên chỉ có thể coi là gia tộc ngũ phẩm.
Toàn bộ Bắc Mạc, gia tộc ngũ phẩm có một chút, Quân Hầu cảnh cũng có một chút, nhưng còn chưa xuất hiện thế lực có được ba Quân Hầu cảnh. Cho nên tam đại Vương tộc mạnh nhất cũng chỉ là gia tộc ngũ phẩm.
Bạch Hỉ xác định Bạch gia không có phái người âm thầm đi theo Lục Ly, tộc trưởng của ba gia tộc tứ phẩm và Lục Ly lại không có bất cứ quan hệ nào, như vậy cường giả thần bí đi theo trợ giúp Lục Ly là ai?
Chẳng lẽ là Quân Hầu cảnh thần bí dưới Luyện Ngục Bích? Chẳng lẽ sự tình dưới Luyện Ngục Bích không phải trùng hợp? Lục Ly đến cùng có đặc thù gì? Bằng cái gì để cường giả như vậy một đường đi theo bảo hộ? Hay người kia là Minh Vũ? Chẳng qua sau lần đó Minh Vũ không còn đi qua Huyết Sát Đảo nữa.
Sự tình càng trở nên mơ hồ, Bạch Thu Tuyết cảm giác trên người Lục Ly ẩn tàng quá nhiều bí mật.
- Hưu!