-
Chương 451-455
Chương 451 Nhìn với ánh mắt khác
Lục Ly trầm mặc một lúc, gật đầu nói:
- Ta có thể nhìn ra được, Khởi tiểu thư trước kia là cô nương không tồi, nếu nàng ta có thể thoát ra, cũng là một chuyện tốt. Có điều... Cuối cùng có thoát được hay không, phải xem vào chính bản thân nàng ta, việc này chúng ta đều bất lực.
Khương Hạo gật đầu đồng ý, sau đó liếc Lục Ly một cái, hỏi:
- Lục công tử biết thân phận của Khởi Linh à? Có biết chuyện trước kia của nàng ta không?
Lục Ly không giấu giếm, nói:
- Thân phận thì nàng ta đã nói cho ta biết, chuyện cũng có thể đại khái đoán được một chút. Đại thống lĩnh yên tâm, ta không có ý đồ gì với ngoại tôn nữ của ngươi cả, không chơi cái kế muốn bắt lại giả vờ thả đâu.
- Ồ?
Khương Hạo có chút kinh ngạc, Linh Lung Các là con gái của các chủ, Khương Khởi Linh còn là thiên tài tuyệt thế, dung mạo lại tuyệt đỉnh, Lục Ly không ngờ không động tâm, hơn nữa còn nói ra rõ ràng như vậy?
Nghĩ đến bên cạnh Lục Ly có hai Quân Hầu cảnh đi theo, Khương Hạo híp mắt hỏi:
- Thứ cho lão hủ mạo muội, phụ thân của Lục công tử là?
Linh Lung Các đã điều tra về tư liệu của Lục Ly, biết chuyện của hắn ở Hàm Thành và Tà Vu Sơn, lại không biết thân phận thực sự của Lục Ly.
Lục Ly tất nhiên sẽ không nói ra, hắn nghiêm mặt nói:
- Cái này thì xin lỗi, ta không muốn nói, cũng xin đại thống lĩnh đừng đi điều tra. Ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không có ý đồ gì với Khởi tiểu thư cả, cũng sẽ không thương tổn tới nàng ta. Có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ rời khỏi.
Lời nói của Lục Ly rất chân thành, tuy đeo mặt nạ, nhưng ánh mắt lại rất nhu hòa, tỏ rõ trong lòng hắn rất bình tĩnh.
Khương Hạo vuốt râu dài, trầm ngâm một lát nói:
- Lục công tử là người thông minh, thân phận của Khởi Linh dù sao cũng đặc thù, cá nhân ta kỳ thật cũng không phản đối. Nhưng phụ thân và một số nguyên lão trong gia tộc rất coi trọng những cái này, cho nên... Hy vọng ngươi có thể lý giải.
- Ta minh bạch!
Lục Ly gật đầu, Khương Hạo đứng dậy rời đi, Lục Ly không tiễn. Hắn ngay cả đùi to của Khương Khởi Linh cũng không ôm, tất nhiên sẽ không đi ôm đùi Khương Hạo.
Hắn thật sự không có bất kỳ ý đồ gì với Khương Khởi Linh cả, lúc trước còn rất chán ghét. Sau khi biết được cố sự phía sau nàng ta, Lục Ly chỉ cảm thấy nàng ta là một nữ tử đáng thương mà thôi, không có ý gì khác.
Tâm hắn lặng như nước, rất nhanh liền tiếp tục bế quan luyện hóa Hồn Tinh, Hồn Đàm cảnh tu luyện không phải là chuyện đơn giản. Hắn hiện tại luyện hóa mấy trăm viên Hồn Tinh, Hồn Đàm không có biến hóa quá lớn, có thể tưởng tượng được nếu muốn đạt tới Hồn Đàm cảnh đỉnh phong thì phải cần bao nhiêu linh tài.
Tu luyện Hồn Đàm có hai loại biện pháp, thứ nhất là lợi dụng công pháp để tu luyện, loại tốc độ này là rất chậm, thường thường cần mười mấy năm thậm chí mấy chục năm, còn phải dựa vào công pháp mạnh hay yếu.
Thứ hai là dùng linh tài loại linh hồn chất vào.
Đệ tử của đại gia tộc vì sao tu luyện nhanh? Bởi vì bọn họ không thiếu linh tài. Chỉ cần thiên phú không tồi, có đủ nỗ lực, gia tộc sẽ ban cho linh tài vô tận, để bọn họ không ngừng đột phá.
Lục Ly lúc trước không có linh tài, lúc này đã có kỳ ngộ tốt như vậy, có thể có được rất nhiều Hồn Tinh, hắn tất nhiên sẽ không lãng phí cơ hội.
Một viên Hồn Tinh có giá trăm vạn huyền tinh!
Lục Ly đã luyện hóa mấy trăm viên, nói một cách khác thì đã tiêu xài mấy ức huyền tinh.
Kỳ thật, gia tộc bình thường sẽ không luyện hóa Hồn Tinh như vậy, thường thường sẽ phối hợp với bí pháp, còn có thể phối hợp với linh tài để cùng luyện hóa. Như vậy tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn mấy lần, cũng không tiêu hao nhiều Hồn Tinh, Lục Ly làm thế này có thể coi là lãng phí của trời.
Lục Ly không có linh tài khác, cũng không hiểu bí pháp. Hắn không để ý tới những cái này, bởi vì chờ hắn tới Lục gia, hắn sẽ không thiếu linh tài, cho nên hiện tại có tiêu xài phung phí thì hắn cũng chẳng thấy gì.
- Lục gia.
Nghĩ đến Lục gia, Lục Ly theo bản năng mím môi, cũng là Thập nhị vương tộc, Lục gia sẽ thế nào? Nội tình của gia tộc mạnh bao nhiêu?
Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch lần này đi rất lâu, ước chừng tới buổi tối ngày hôm sau mới trở về.
Lục Ly có thể thông qua Hồn trùng cảm ứng được Vũ Hóa Thần, cũng biết hắn không sao, nếu hắn không sao thì Tiểu Bạch khẳng định cũng sẽ không sao, cho nên hắn rất yên tâm.
Sau khi Vũ Hóa Thần trở về, mặt mày hồng hào, hiển nhiên thu hoạch phong phú. Lục Ly và Minh Vũ nhìn hắn, hắn cười khà khà nói:
- Bên ngoài quỷ động phun trào càng lúc càng lợi hại, khắp nơi đều là Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, Thiên Quỷ Thử cũng càng lúc càng nhiều. Có điều Tiểu Bạch quá lợi hại, có nó bên cạnh căn bản không có Thiên Quỷ Thử dám tới gần, khà khà.
Lục Ly vẻ mặt phấn chấn, luôn miệng hỏi:
- Kiếm được bao nhiêu?
Hắn đã dùng hết hơn nửa Hồn Tinh, vừa hay Vũ Hóa Thần đã trở lại, hắn có thể tiếp tục tu luyện rồi. Vũ Hóa Thần vươn hai ngón tay ra, nói:
- Gần hai ngàn viên Hồn Tinh, Tử Huyền Tinh thì hơn chín vạn.
- Không tồi!
Lục Ly giơ ngón cái lên, hai ngàn viên Hồn Tinh, đây là hơn hai mươi ức huyền tinh, hơn chín vạn Tử Huyền Tinh chính là hơn chín ức huyền tinh, đấy là mới ra ngoài có một ngày một đêm, thu hoạch đã lớn như vậy rồi.
Mỗi lần quỷ động phun trào, tuy đều sẽ có đại lượng Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh phun ra, nhưng có đại bộ phận đều sẽ bị quỷ động hút lại, Vũ Hóa Thần có thể có chiến quả như này là tốt lắm rồi.
Đương nhiên, trong đây còn có công lao của Tiểu Bạch, cùng với Thiên Quỷ Thử quỷ động phun ra càng lúc càng nhiều, nếu không có Tiểu Bạch chấn nhiếp, Vũ Hóa Thần e là sẽ thường xuyên bị Thiên Quỷ Thử công kích, căn bản không có thời gian để thu thập Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh.
Giới chỉ của Vũ Hóa Thần sáng lên, phóng ra gần hai ngàn viên Hồn Tinh. Lục Ly không khách khí cầm lấy toàn bộ, Vũ Hóa Thần cũng đưa cả Tử Huyền Tinh cho Lục Ly, dù sao ai cầm thì cũng vậy.
- Thiếu chủ!
Chương 452 Thu hồi những lời này
Vũ Hóa Thần không lập tức ra ngoài, ngược lại nhíu mày hỏi:
- Tiếp theo chắc sẽ có Thiên Quỷ Thử công kích không ngừng. Hay là để ta một mình ra ngoài, để Tiểu Bạch lại, như vậy ngươi sẽ an toàn hơn một chút.
Thiên Quỷ Thử rất khủng bố, một khi Lục Ly bị cắn trúng một cái cũng sẽ lập tức trúng độc, cuối cùng biến thành thử nhân (người chuột), thần tiên cũng không cứu được hắn.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi cự tuyệt, Vũ Hóa Thần không mang Tiểu Bạch theo, sẽ không thu thập được quá nhiều Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh. Sự an toàn của hắn thì không thành vấn đề, có Minh Vũ bên cạnh, gặp phải nguy hiểm thì tùy thời có thể thoát đi, hơn nữa có huyết mạch thần kỹ của Khương Khởi Linh, đối phó Thiên Quỷ Thử cũng rất nhẹ nhàng. Cho dù có hơn trăm con Thiên Quỷ Thử tấn công, có Khương Hạo và Khương Khởi Linh thì cũng không có vấn đề gì.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi đưa cho Vũ Hóa Thần một khối ngọc phù cảnh báo, nói:
- Ngươi cầm ngọc phù này, nếu bên ta xuất hiện tình huống nguy cấp sẽ bóp nát ngọc phù, ngươi lập tức dẫn theo Tiểu Bạch trở về là được, nếu chúng ta đào tẩu sẽ lưu lại dấu hiệu.
- Vâng.
Có Tiểu Bạch thì hắn có thể không đếm xỉa tới Thiên Quỷ Thử, cho dù xảy ra chuyện cũng có thể lập tức trở về. Vũ Hóa Thần cũng không nghỉ ngơi, lập tức lại ra ngoài.
Hắn muốn tận hết khả năng thu thập thật nhiều Hồn Tinh và Tử Huyền Tinh, như vậy có thể mau chóng đến Thần Khải Vực. Đến lúc đó nói không chừng tâm tình của Lục Ly tốt, sẽ trả lại tự do cho hắn, dù sao Lục gia cũng không thiếu cường giả.
Người của Linh Lung Các thấy Vũ Hóa Thần cứ ra ra vào vào, trong mắt đều hiện lên một tia hâm mộ và ghen tị. Bình thường Thiên Quỷ Sơn này người bình thường không thể vào, khi bạo động thì võ giả bình thường cũng không dám tiến vào.
Sau bạo động Linh Lung Các và các thế lực phụ cận sẽ lập tức tổ chức người tiến vào thu thập Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, hiện tại lại tiện nghi cho Vũ Hóa Thần.
Lục Ly mặc kệ Vũ Hóa Thần, tiếp tục luyện hóa Hồn Tinh. Tu luyện đến lúc này, hắn rõ ràng đã cảm thấy hiệu quả dần dần kém đi, tinh khí màu trắng sinh ra sau mỗi lần luyện hóa bắt đầu giảm bớt, chắc là Hồn Tinh đã có chút tính kháng cự với thân thể của mình.
Lục Ly không dừng lại, Ngân Long Ấn Ký vẫn đang hấp thu tinh khí màu trắng, Lục Ly muốn xem sau khi Ngân Long Ấn Ký hấp thu đủ tinh khí màu trắng thì có dị biến gì hay không?
Cho nên tuy hiện tại luyện hóa Hồn Tinh là tiêu xài lãng phí, Lục Ly vẫn không dừng lại, tiếp tục luyện hóa.
Lú Nửa đêm, đám người Khương Hạo lại xuất chiến, bên ngoài có mấy chục con Thiên Quỷ Thử tới. Khương Hạo còn phái người thông tri bảo mọi người cẩn thận, khiến Lục Ly bất đắc dĩ chỉ có thể dừng tu luyện.
May mà lần này Thiên Quỷ Thử chỉ có một đám, Khương Hạo dẫn người thành công thành công. Sau khi xác định đã an toàn Lục Ly lại bắt đầu tu luyện, tới nửa đêm thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Vừa hừng đông, lại có Thiên Quỷ Thử tấn công, hơn nữa lần này số lượng rất nhiều, đạt tới hơn trăm con.
Khương Hạo vốn định để Khương Khởi Linh xuất thủ, người sau lại căn bản không để ý tới hắn. Rơi vào đường cùng, Khương Hạo chỉ có thể dẫn người tiếp tục ra ngoài, lại nhờ Lục Ly và Khương Hoằng để ý Khương Khởi Linh.
Hơn trăm con Thiên Quỷ Thử, không thể cản được toàn bộ, ngoài sơn cốc rất nhanh liền truyền đến tiếng chiến đấu. Lục Ly nhìn thấy Khương Khởi Linh ở trong doanh trướng căn bản không ra, nhướn mày dẫn theo Minh Vũ đi đến bên đó.
Vén rèm đi vào, Lục Ly thấy Khương Khởi Linh đang im lặng ngồi bên trong, bưng một chén Huyết Tinh Mân Côi chậm rãi mà uống, mắt hắn trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Khương Khởi Linh, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bên ngoài đều là người của Linh Lung Các các ngươi, chẳng lẽ ngươi lại trơ mắt nhìn bọn họ chết à?
Khương Khởi Linh ngửa mặt lên, đôi mắt đã có chút lờ đờ, trên mặt nàng ta lộ ra một nụ cười ngây ngô, nghiêng đầu nói:
- Bọn họ trơ mắt nhìn người yêu của ta chết, vì sao ta không thể nhìn bọn họ chết? Linh Lung Các vốn không có ai tốt cả, chết thì liên quan gì tới ta? Ta cứu bọn họ là tình cảm, không cứu bọn họ là bổn phận. Con người đều ích kỷ, bọn họ đều có thể ích kỷ như vậy, vì sao ta không thể ích kỷ một chút?
Ngụy biện của Khương Khởi Linh khiến Lục Ly nổi trận lôi đình, mắt hắn càng lạnh hơn, quát khẽ:
- Ta đêm qua còn nói với ngoại công ngươi là bản tính của ngươi không xấu, hiện tại ta thu hồi những lời này. Khương Khởi Linh, ngươi đã không muốn thoát ra, vậy ngươi cứ triệt để trầm luân đi, coi như Lục mỗ nhìn lầm ngươi.
Lục Ly nói xong liền xoay người rời đi, Khương Khởi Linh bị Lục Ly quát mấy tiếng, trên mặt theo bản năng lộ ra vẻ tức giận. Sau đó lại có chút kích động, môi nàng ta run run, muốn gọi Lục Ly lại, nhưng cuối cùng lại không nói ra được.
Bùm!
Nàng ta ném chén rượu đi, đứng bật dậy, oán hận nhìn bóng lưng của Lục Ly, giậm chân nói:
- Khương Hoằng lăn ra đây, hộ vệ ta xuất chiến.
Khương Hoằng vội vàng dẫn theo đám người xông tới, Khương Khởi Linh nổi giận đùng đùng phóng ra ngoài, đến ngoài sơn cốc lập tức nổi giận xuất thủ, bắt đầu trấn áp từng con Thiên Quỷ Thử.
Rầm rầm.
Ngay lúc này, mặt đất chính giữa sơn cốc chấn động, vô số người trong sơn cốc lập tức biến sắc, phóng tới các góc.
- Không tốt.
Minh Vũ và Lục Ly nhìn nhau quát khẽ, lần này vận khí rất xấu, sơn cốc phun trào chính là tình huống xấu nhất. Lục Ly nhìn thấy rất nhiều người đều lùi tới các góc sơn cốc, liền gầm lên:
- Toàn bộ rời khỏi sơn cốc, nếu không các ngươi đều phải chết.
Sơn cốc không lớn, vạn nhất phun trào ra một số Thiên Quỷ Thử, người chưa rời khỏi sơn cốc e là sẽ chết hết.
Sau khi Lục Ly gầm lên một tiếng, không để ý tới họ nữa, nói với Minh Vũ:
- Lao ra đi, tới chỗ Khương Khởi Linh.
Khương Hạo từng nói nhờ hắn chiếu cố Khương Khởi Linh, Minh Vũ mang theo thêm một người cũng không thành vấn đề, Lục Ly tất nhiên phải hoàn thành lời hứa.
Chương 453 Hỗn đản
Trong sơn cốc có một hố trời xuất hiện, một luồng ánh sáng tím tỏa ra, vô số Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh bắn ra. Kèm với Tử Huyền Tinh Hồn Tinh còn có rất nhiều bóng đen, Lục Ly và Minh Vũ nhìn lướt qua, ánh mắt hai người triệt để trở nên ảm đạm, phun ra ít nhất cũng có hơn trăm con Thiên Quỷ Thử, rất nhiều người bên trong sơn cốc e là không sống được rồi.
Nhiều Thiên Quỷ Thử như vậy, Minh Vũ có thể không trấn áp được, Khương Khởi Linh cũng không giết được nhiều như vậy. Mấu chốt là sẽ có rất nhiều người trúng độc, biến thành thử nhân.
Hiện tại thế cục vẫn chưa triệt để đại loạn, một khi loạn thì e là sẽ không đi được, vạn nhất nếu trúng độc, ai cũng xong đời.
- Trốn.
Lục Ly không hề do dự, nơi này có rất nhiều người sẽ chết, hắn lại vô năng vô lực. Ở lại thì chính hắn cũng phải chết, nếu hắn có năng lực tuyệt đối, có lẽ có thể giúp được mọi người một tay.
Câu đó của Khương Khởi Linh cũng có đạo lý, cứu người là tình cảm, không cứu là bổn phận, huống chi Lục Ly và Minh Vũ chưa có năng lực này.
Tốc độ của Minh Vũ đạt tới cực hạn, trọng lực nơi này rất cường đại, cho dù tốc độ của Minh Vũ đạt đến cực hạn cũng chỉ có thể sánh bằng võ giả Mệnh Luân cảnh ở bên ngoài.
- Chít chít.
Thiên Quỷ Thử từ chung quanh bay tới, phóng tới đám người, rất nhanh liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Người thực lực thấp ngay lập tức bị Thiên Quỷ Thử tới gần, rất nhanh liền trúng độc biến thành thử nhân, giương nanh múa vuốt, ánh mắt lộ ra quang mang màu lam sẫm phóng tới đám người xung quanh.
- Vù vù vù.
Có rất nhiều người chưa kịp lao tới cửa sơn cốc, chỉ có thể leo lên núi lớn ở xung quanh. Cũng may núi lớn ở bên ngoài cũng không tính là dốc đứng, tuy trọng lực cường đại, nhưng vẫn có thể thoải mái trèo lên.
- A.
Sau khi quỷ động phun trào, bắt đầu sinh ra lực hút, có người ở đã bò tới lưng chừng núi, không chịu nổi lực hút, cả người ngã nhào xuống, cuối cùng mang theo tiếng hét thảm hoảng sợ rơi vào trong quỷ động.
Tốc độ của Minh Vũ có thể xem như là nhanh nhất toàn trường, hắn đã chạy ra khỏi sơn cốc. Ánh mắt đảo qua đám người Khương Khởi Linh đang khai chiến ở ngoài sơn cốc, Lục Ly lập tức gầm lên:
- Khương Khởi Linh đi theo ta.
Minh Vũ chạy vội đến, Khương Hoằng gật đầu nói:
- Tiểu thư đi theo Lục công tử đi, chúng ta cản phía sau.
- Ta không đi!
Khương Khởi Linh bĩu môi, mặt tối sầm, dường như vẫn đang tức giận. Lục Ly vừa rồi quát mắng nàng ta, khiến nàng ta ôm đầy bụng tức nàng ta, lạnh lùng nhìn Lục Ly nói:
- Ngươi không phải nói nhìn lầm ta à? Ngươi còn quan tâm tới ta làm gì? Hơn nữa bản tiểu thư thực lực cường đại, chả lẽ lại cần một Hồn Đàm cảnh nho nhỏ như ngươi lo?
Bên trong sơn cốc tiếng hét thảm không ngừng, không biết đã chết bao nhiêu người, Thiên Quỷ Thử kêu chít chít, không biết lúc nào sẽ lao ra.
Mắt Lục Ly dưới mặt nạ Ngân Ma trở nên lạnh lùng, không có thời gian lắm lời với Khương Khởi Linh, hắn gầm lên:
- Hỏi ngươi một câu Cuối cùng là có đi hay không? Không đi ta thì cũng mặc kệ ngươi.
Khương Khởi Linh cười rộ lên, xoay người đi chỗ khác, lạnh lùng nói:
- Tự ngươi cút đi, bản tiểu thư không thèm đi với ngươi.
- Đi!
Lục Ly cũng không phạm tiện tới mức như vậy, hắn gầm khẽ, Minh Vũ lập tức mang theo hắn chạy đi xa, không hề do dự chút nào.
Khương Khởi Linh nhìn phương hướng Lục Ly rời đi, cắn răng giậm chân nói:
- Lục Ly, tên hỗn đản ngươi.
- Tiểu thư, chúng ta chạy mau.
Khương Hoằng tóm lấy Khương Khởi Linh, dẫn theo một đám người cũng lao tới một phương hướng, nếu Khương Khởi Linh không muốn đi theo Lục Ly, bọn họ chỉ có thể mang Khương Khởi Linh tới chỗ Khương Hạo.
- Trốn đi, chạy mau.
Bên trong sơn cốc có một đám người lao ra, chạy trốn xung quanh. Chỉ là Thiên Quỷ Thử ở bên ngoài vẫn chưa được trấn áp, bên trong lại có một đám Thiên Quỷ Thử lao ra. Sau khi mấy người bị Thiên Quỷ Thử cắn trúng, đại bộ đội lập tức loạn thành một đống, chỉ có thể chạy tứ tán.
Bên trong sơn cốc đã biến thành một mảng địa ngục, người không kịp đào tẩu toàn bộ đều biến thành thử nhân. Những thử nhân đó giương nanh múa vuốt, chạy chung quanh tìm kiếm người có thể công kích.
Hộ vệ và hành khách cộng lại có hơn một ngàn người, nhưng có thể đào tẩu nhiều nhất chỉ có bảy trăm người. Hơn nữa bên ngoài khắp nơi đều có Thiên Quỷ Thử, không ai biết bảy tám trăm người này cuối cùng có thể sống sót được bao nhiêu?
Bùm!
Lục Ly bóp nát ngọc phù cảnh báo trong tay, hắn và Minh Vũ đã rời khỏi đại bộ đội, tùy thời có thể gặp phải Thiên Quỷ Thử. Mấy con thì Minh Vũ còn có thể đối phó, vạn nhất gặp phải mấy chục con hoặc mấy trăm con thì sao?
Bên trong sơn cốc xuất hiện hơn trăm Thiên Quỷ Thử, gần đây đã không an toàn, Minh Vũ không dám dừng lại, một đường chạy như điên.
- Chít chít.
Phía trước bên trái vang lên mấy tiếng kêu kỳ quái, tiếp theo ba bóng đen từ trong sương tím lao ra, Minh Vũ biến sắc, ngay lập tức phóng ra Bản Mệnh Châu, sau đó quát lớn:
- Thế, trấn áp!
Xung quanh gió mây cùng động, một cỗ uy áp trấn áp xuống, Thiên Quỷ Thử lao tới không thể động đậy, Minh Vũ mang theo Lục Ly chạy về phía trước bên phải.
Vấn đề là...
Không gian nơi này rất ổn định, phạm vi bao phủ của thế rất yếu, hai người khi thoát khỏi Thiên Quỷ Thử được trăm mét, Thiên Quỷ Thử đã có thể động đậy, rất nhanh lại đuổi theo bọn họ.
Minh Vũ chờ sau khi Thiên Quỷ Thử tới gần, lại dùng ""Thế"" trấn áp, sau đó hắn rút ra ngân kiếm sau lưng đột nhiên bổ về phía trước.
Một đạo thất luyện nhanh như chớp phá không mà đi, đập trúng một con Thiên Quỷ Thử. Một tiếng nổ vang lên, Thiên Quỷ Thử bị đập bay, trên thân thể bắn ra máu đỏ, nhưng lộn vài vòng không ngờ lại điên cuồng phóng tới.
- Phòng ngự cường đại quá!
Lục Ly thấy mà thầm kinh hãi, hắn quan sát xung quanh, bảo Minh Vũ buông hắn ra. Trên người hắn lóe lên bạch quang, trở nên nhấp nhoáng ở xung quanh, lập tức xung quanh đều là bóng người, Lục Ly phân ra một trăm phân thân, nhìn qua thì khắp nơi đều là người.
- Đi.
Chương 454 Cứu chúng ta với
Lục Ly quay về bên cạnh Minh Vũ, Minh Vũ lập tức chạy vội về phía trước. Ba con Thiên Quỷ Thử đó quả nhiên ngây ngốc không phân rõ, phóng tới bóng của Lục Ly, lại vồ hụt.
Từng cái bóng biến mất, chờ sau khi một trăm cái bóng biến mất toàn bộ, Minh Vũ đã mang theo Lục Ly đi ra được vài dặm, ba Thiên Quỷ Thử đó đã không thể tỏa định hai người.
- Thiếu chủ, Di Hình Ảo Ảnh của ngươi có tiến triển rất nhanh. Có điều, hình như thần niệm có thể tra xét được chân thân?
Minh Vũ cảm khái một tiếng, một trăm phân thân này đã rất khủng bố rồi, nếu thần niệm mà không tra xét được, vậy chính là thần kỹ rất lợi hại.
Lục Ly cười khổ nói:
- Ta vẫn chưa nắm giữ được triệt để, vẫn cần một đoạn thời gian.
Hai người tiếp tục chạy về phía trước, Lục Ly trên đường để lại dấu hiệu, để Vũ Hóa Thần biết mà đuổi theo. Sau Một nén hương hai người lại gặp phải một đám Thiên Quỷ Thử, lần này không phải ba con mà là hơn mười con.
Lục Ly ngay lập tức phóng ra Di Hình Ảo Ảnh, huyễn hóa ra một trăm phân thân, Minh Vũ rất nhanh liền mang theo hắn lui về phía sau, chui ra sau một ngọn núi nhỏ.
Thiên Quỷ Thử hoàn toàn phân biệt được ra chân thân và giả thân, toàn bộ phóng tới những cái bóng, Lục Ly và Minh Vũ mượn cơ hội đào tẩu.
Lần này sau khi đào tẩu, Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là có Lục Ly. Nếu không chỉ dựa vào hắn, tuy có thể dựa vào ""Thế"" một đường trấn áp, nhưng hắn cũng sẽ mệt chết. Mấu chốt nhất là Thiên Quỷ Thử sẽ càng lúc càng nhiều, hắn căn bản không giết được nhiều như vậy, kết cục cuối cùng cũng sẽ khó lường.
Cứ như vậy, hai người một đường bay trốn, bởi vì thỉnh thoảng lại gặp phải Thiên Quỷ Thử, phương hướng của hai người đã thay đổi nhiều lần, cũng không biết lúc này đang ở đâu, chỉ có thể thấy bên nào an toàn thì chạy tới bên đó.
Hai người rất nhiều lần muốn tìm chỗ để ẩn núp, chờ Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch đuổi kịp, nhưng không quá một lúc lại có Thiên Quỷ Thử xông tới, khiến hai người khổ không nói nổi.
- A
- Chạy mau, chạy mau!
Xa xa đột nhiên vang lên những tiếng kinh hô thảm thiết, sương tím quá nồng, hai người không nhìn rõ tình huống, Minh Vũ nhìn về phía Lục Ly, người sau nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Đi xem thử.
Có Di Hình Ảo Ảnh và ""Thế"" của Minh Vũ, hai người cho dù gặp phải hơn trăm con Thiên Quỷ Thử cũng có thể thoát đi rất nhanh, cũng không có gì nguy hiểm. Nếu có thể cứu, vậy thì cứu một chút đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toát tháp mà.
Phía trước đích xác có rất nhiều Thiên Quỷ Thử, có tới mấy chục con. Người cũng không ít, có hơn ba mươi, trong đó có mấy người còn là hộ vệ Bất Diệt cảnh của Linh Lung Các.
Lúc này có mấy người bị Thiên Quỷ Thử cắn mấy cái đã trúng độc hóa điên, đang giương nanh múa vuốt công kích người một nhà.
Sau khi trúng độc biến thành thử nhân, chiến lực của những người này vẫn còn, tuy không thể vận dụng huyền lực, nhưng nhục thân và tốc độ của bản thân cũng không kém.
Sau khi Lục Ly và Minh Vũ đến hiện trường, nhìn thấy đám người đó đang sợ hãi lao về bên này. Phía trước có ba lão giả phân biệt mang theo hai công tử và một tiểu thư tuổi tác không lớn, đang ra sức bỏ chạy, mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Người ohía trước sau khi nhìn thấy Lục Ly và Minh Vũ, tiểu thư và hai công tửe lập tức mừng rỡ, một công tử hét lớn:
- Cứu chúng ta với, cứu chúng ta với, chúng ta không muốn chết.
Trên mặt tiểu thư đó toàn là nước mắt, đáng thương hề hề nhìn Lục Ly và Minh Vũ. Một lão giả Bất Diệt cảnh giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, hô to:
- Vị đại nhân và công tử này, chúng ta là người của Thần Hỏa Vực Hàn gia, ba vị này là tiểu thư và công tử của gia tộc ta, xin các ngươi cứu chúng ta, Hàn gia tất có hậu báo.
Lục Ly và Minh Vũ căn bản không biết Thần Hỏa Vực là ở đâu, hai người cũng không mong hậu báo gì cả, Lục Ly gật đầu nói:
- Tiếp tục tiến về phía trước, chúng ta sẽ giúp các ngươi ngăn chặn Thiên Quỷ Thử.
- Cám ơn công tử!
Đám người lập tức mừng rỡ, mặc dù bọn họ có mười mấy Bất Diệt cảnh, nhưng chỉ có hai người là Bất Diệt cảnh đỉnh phong, làm sao có thể chống đỡ được nhiều Thiên Quỷ Thử như vậy?
Minh Vũ lao đi, nhìn thấy phía sau có một đống chuột to đang xông tới, lập tức phóng ra thế, Thiên Quỷ Thử đang cuồng bạo xông tới mới ngừng lại một chút.
Thử nhân trúng độc ở phía sau xông lên, có hai người còn là Bất Diệt cảnh, có điều không thể vận dụng huyền lực, thực lực giảm mạnh.
Minh Vũ và Lục Ly phối hợp rất ăn ý, thân thể Lục Ly nhoáng lên một cái, một trăm phân thân xuất hiện. Hơn nữa hắn còn chuyển động ở gần đó, khiến xuất hiện nhiều quỷ ảnh hơn.
Minh Vũ xuất thủ, trường kiếm sau lưng đã ra khỏi vỏ, từng đạo thất luyện đánh ra, chặt ngang người toàn bộ thử nhân đó. Hắn thỉnh thoảng lại phóng thích thế, trấn áp một chút Thiên Quỷ Thử, thủy chung khiến chúng không thể tới gần hai người.
Phân thân của Lục Ly còn chưa biến mất, Thiên Quỷ Thử chỉ có thể không ngừng công kích phân thân, Lục Ly lại không ngừng phóng thích phân thân, khiến Thiên Quỷ Thử cứ mãi lòng vòng ở xung quanh, không thể truy kích người đang đào tẩu phía trước.
- Đi thôi.
Thử nhân đã bị kích sát toàn bộ, đám người đó chắc cũng đã đi được vài dặm, Lục Ly và Minh Vũ để lại phân thân khắp nơi rồi lui về phía sau.
Hai người rất nhanh liền đuổi kịp bộ đội phía trước, khiến hai người có chút không biết phải nói gì là... Bọn họ lại gặp phải Thiên Quỷ Thử, tuy chỉ có bốn con, nhưng bọn họ lại vẫn rất khó ứng phó.
Nhìn thấy Lục Ly và Minh Vũ bay tới, mọi người lập tức mừng rỡ, Minh Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi lại gần, dùng thế trấn áp bốn con Thiên Quỷ Thử đó.
Lão giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong vừa rồi nói chuyện xác định Thiên Quỷ Thử không thể công kích, vội vàng nhìn Lục Ly nói:
- Vị công tử này, có thẻ dẫn công tử và tiểu thư nhà ta rời khỏi không? Chúng ta chết cũng không sao, ba vị tiểu thư công tử còn trẻ, là hy vọng của gia tộc, đi theo chúng ta thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Chương 455 Hàn Nguyệt
Yêu cầu này thì Lục Ly không thể đáp ứng, mang theo ba gánh nặng như vậy, nếu bọn họ gặp phải quá nhiều Thiên Quỷ Thử thì cũng xong đời. Hắn lại càng không thể đi cùng nhóm người này, như vậy chỉ tổ liên lụy tới hai người.
Lục Ly trầm ngâm một lát nói:
- Xin lỗi, chúng ta không mang theo ba người được, vô năng vô lực.
Lời nói của Lục Ly khiến sắc mặt của tiểu thư và hai công tử lập tức trở nên ảm đạm. Lão giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong từ trong những lời này lại nghe thấy một tia hy vọng, hắn nhìn thiếu nữ gầy yếu ở bên cạnh, nói với Lục Ly:
- Vậy có thể xin công tử mang tiểu thư nhà ta rời khỏi được không? Hàn gia khắc ghi ơn lớn của công tử.
Tiểu thư đó nhìn thì chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, dung mạo rất đẹp, có điều lúc này đang quá kinh sợ, nhìn thì có chút nhếch nhác.
Lục Ly trở nên do dự, thiếu nữ này chỉ có Hồn Đàm cảnh hậu kỳ, đối với hai người mà nói thì hoàn toàn là gánh nặng. Hiện tại Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch chưa về, ở phụ cận cũng không tìm được nơi ẩn thân tốt, hai người không dám dừng lại một chỗ, chỉ có thể một đường chạy trốn, vạn nhất bị liên luỵ thì sao?
Có điều hắn nhìn tiểu thư kia một chút, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của nàng ta, lại nhìn Minh Vũ, cuối cùng vẫn không nỡ, đành gật đầu.
Khiến Lục Ly có chút ngạc nhiên là Lục Ly đồng ý mang theo tiểu thư này, hai công tử mười bốn mười lăm tuổi kia lại không hề cảm thấy bất mãn, xem ra tiểu thư này ở Hàn gia chắc có thân phận rất tôn quý.
Lão giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong lập tức mừng rỡ, vội vàng dắt tiểu thư kia tới, khom người vái một cái, sau đó hỏi:
- Đa tạ công tử, công tử có thể nói danh hào cho chúng ta biết không, ngày sau Hàn gia cũng tiện báo đáp.
- Ta tên là Lục Ly.
Lục Ly thản nhiên nói một câu, sau đó nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói:
- Ta mang theo tiểu muội muội này cũng không sao, nhưng nếu có tình huống nguy cấp ta không bảo vệ được nàng ta, vậy Hàn gia các ngươi cũng không thể trách ta.
- Đó là tất nhiên.
Lão giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong gật đầu, sau đó nói với thiếu nữ:
- Tiểu thư, mau cám ơn Lục công tử đi.
Trong lòng lão giả này hiểu rất rõ, tiểu thư nhà mình đi theo Lục Ly, vẫn an toàn hơn đi theo bọn họ rất nhiều. Bọn họ đã kiến thức thế của Minh Vũ, cho dù gặp phải Thiên Quỷ Thử quy mô lớn cũng có thể trấn áp, có thể thoải mái kiên trì một đoạn thời gian.
Tiểu thiếu nữ cúi người hành lễ, vẻ mặt cảm kích nhìn Lục Ly nói:
- Hàn Nguyệt tạ ơn Lục công tử, tạ ơn vị đại nhân này.
- Các ngươi đi trước đi, ta giúp các ngươi trấn áp.
Minh Vũ xua tay, võ giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong cắn răng mang theo đám người chạy đi. Lục Ly giở lại trò cũ, huyễn hóa ra một trăm phân thân, quấy nhiễu phán đoán của Thiên Quỷ Thử, sau đó Minh Vũ một tay dắt Lục Ly, một tay dắt Hàn Nguyệt chạy đi.
Hàn Nguyệt tiểu thư này trên đường đi đã quá sợ hãi, đi cùng với hai nam tử xa lạ trong lòng của có chút căng thẳng, hai nam tử này còn đeo mặt nạ dữ tợn. Tuổi tác của nàng ta không lớn, chưa trải đời nhiều, tất nhiên là sợ hãi.
Lục Ly nhìn Hàn Nguyệt, đột nhiên tháo mặt nạ ra, cười nói với nàng ta:
- Tiểu muội muội, đừng sợ, chúng ta không phải người xấu, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi.
Hàn Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười và ôn hòa đó của Lục Ly, bỗng dưng cảm thấy an lòng hơn rất nhiều, nàng ta gật đầu. Minh Vũ thì lạnh lùng mang theo hai người tiếp tục tiến về phía trước, trên đường rất nhanh lại gặp Thiên Quỷ Thử, trên đồng hoang này Thiên Quỷ Thử quá nhiều, khắp nơi đều có, bất kỳ chỗ nào cũng không an toàn.
Dẫn theo thêm một người, đối với Lục Ly và Minh Vũ kỳ thật cũng không có ảnh hưởng lớn, hai người lại phối hợp mê hoặc Thiên Quỷ Thử, sau đó thì lặng lẽ rút đi.
- Gừ gừ.
Sau một tiếng đồng hồ, đám người Lục Ly gặp mười mấy thử nhân, trong đó có bảy tám người không ngờ là hộ vệ Bất Diệt cảnh của Linh Lung Các. Phụ cận còn có mấy chục hài cốt, huyết nhục toàn bộ đều bị cắt xé.
Minh Vũ xuất thủ một cách vô tình, trảm sát tất cả thử nhân, hắn và Lục Ly nhìn nhau, trong lòng hai người đều trầm xuống, nhìn tình huống thì lần này người có thể sống sót sẽ không quá nhiều.
Vù.
Sau ba canh giờ, phía sau truyền đến một tiếng xé gió, còn có tiếng kêu của một con tiểu thú. Trong lòng Lục Ly và Minh Vũ thở phào như trút được gánh nặng, Tiểu Bạch đã, trở lại hai người xem như đã triệt để được an toàn rồi.
Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch đã trở lại!
Sau khi Lục Ly bóp nát ngọc phù cảnh báo, Vũ Hóa Thần lập tức quay về, có điều Lục Ly và Minh Vũ vòng đông lượn tây. Tuy trên đường đi Lục Ly đều lưu lại dấu hiệu, Vũ Hóa Thần cũng tìm rất vất vả, lúc này mới đuổi kịp.
Tiểu Bạch bay tới, nhào vào trong lòng Lục Ly, thân thiết kêu lên. Hàn Nguyệt tò mò nhìn Tiểu Bạch, Vũ Hóa Thần tới hành lễ:
- Thiếu chủ, thuộc hạ đến chậm, khiến ngươi vất vả rồi.
- Không sao!
Lục Ly xua tay, sau đó nhìn Vũ Hóa Thần nói:
- Năng lực uy hiếp của Tiểu Bạch thế nào? Nếu có mấy trăm con Thiên Quỷ Thử tấn công thì sao?
- Khà khà!
Vũ Hóa Thần giơ ngón cái về phía Tiểu Bạch:
- Đừng nói là mấy trăm con, cho dù mấy vạn con cũng không dám tới gần phạm vi năm trăm thước xung quanh Tiểu Bạch.
- Tốt, đi cứu người.
Lục Ly vung tay lên, lúc ban đầu không có năng lực cứu người, lúc này Tiểu Bạch trở lại, tất nhiên phải đi chung quanh xem có thể cứu được người không.
Lục Ly bảo Minh Vũ mang theo Hàn Nguyệt, Vũ Hóa Thần thì mang theo hắn, tùy ý đi loạn. Hàn Nguyệt mở to hai mắt nhìn đám người Lục Ly, có chút không hiểu lời nói của Lục Ly và Vũ Hóa Thần, con tiểu thú này lợi hại như vậy à?
- Chít chít.
Chỉ vừa đi được hơn mười dặm, liền gặp phải hơn mười con Thiên Quỷ Thử, lần này Minh Vũ không động thủ, Vũ Hóa Thần cũng không động thủ. Tiểu Bạch đứng trên vai Lục Ly, lông bườm dựng đứng lên, trên người phát ra khí tức không biết tên, kêu to hai tiếng, những Thiên Quỷ Thử đó toàn bộ sợ hãi nằm rạp trên đất không dám động.
Lục Ly trầm mặc một lúc, gật đầu nói:
- Ta có thể nhìn ra được, Khởi tiểu thư trước kia là cô nương không tồi, nếu nàng ta có thể thoát ra, cũng là một chuyện tốt. Có điều... Cuối cùng có thoát được hay không, phải xem vào chính bản thân nàng ta, việc này chúng ta đều bất lực.
Khương Hạo gật đầu đồng ý, sau đó liếc Lục Ly một cái, hỏi:
- Lục công tử biết thân phận của Khởi Linh à? Có biết chuyện trước kia của nàng ta không?
Lục Ly không giấu giếm, nói:
- Thân phận thì nàng ta đã nói cho ta biết, chuyện cũng có thể đại khái đoán được một chút. Đại thống lĩnh yên tâm, ta không có ý đồ gì với ngoại tôn nữ của ngươi cả, không chơi cái kế muốn bắt lại giả vờ thả đâu.
- Ồ?
Khương Hạo có chút kinh ngạc, Linh Lung Các là con gái của các chủ, Khương Khởi Linh còn là thiên tài tuyệt thế, dung mạo lại tuyệt đỉnh, Lục Ly không ngờ không động tâm, hơn nữa còn nói ra rõ ràng như vậy?
Nghĩ đến bên cạnh Lục Ly có hai Quân Hầu cảnh đi theo, Khương Hạo híp mắt hỏi:
- Thứ cho lão hủ mạo muội, phụ thân của Lục công tử là?
Linh Lung Các đã điều tra về tư liệu của Lục Ly, biết chuyện của hắn ở Hàm Thành và Tà Vu Sơn, lại không biết thân phận thực sự của Lục Ly.
Lục Ly tất nhiên sẽ không nói ra, hắn nghiêm mặt nói:
- Cái này thì xin lỗi, ta không muốn nói, cũng xin đại thống lĩnh đừng đi điều tra. Ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không có ý đồ gì với Khởi tiểu thư cả, cũng sẽ không thương tổn tới nàng ta. Có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ rời khỏi.
Lời nói của Lục Ly rất chân thành, tuy đeo mặt nạ, nhưng ánh mắt lại rất nhu hòa, tỏ rõ trong lòng hắn rất bình tĩnh.
Khương Hạo vuốt râu dài, trầm ngâm một lát nói:
- Lục công tử là người thông minh, thân phận của Khởi Linh dù sao cũng đặc thù, cá nhân ta kỳ thật cũng không phản đối. Nhưng phụ thân và một số nguyên lão trong gia tộc rất coi trọng những cái này, cho nên... Hy vọng ngươi có thể lý giải.
- Ta minh bạch!
Lục Ly gật đầu, Khương Hạo đứng dậy rời đi, Lục Ly không tiễn. Hắn ngay cả đùi to của Khương Khởi Linh cũng không ôm, tất nhiên sẽ không đi ôm đùi Khương Hạo.
Hắn thật sự không có bất kỳ ý đồ gì với Khương Khởi Linh cả, lúc trước còn rất chán ghét. Sau khi biết được cố sự phía sau nàng ta, Lục Ly chỉ cảm thấy nàng ta là một nữ tử đáng thương mà thôi, không có ý gì khác.
Tâm hắn lặng như nước, rất nhanh liền tiếp tục bế quan luyện hóa Hồn Tinh, Hồn Đàm cảnh tu luyện không phải là chuyện đơn giản. Hắn hiện tại luyện hóa mấy trăm viên Hồn Tinh, Hồn Đàm không có biến hóa quá lớn, có thể tưởng tượng được nếu muốn đạt tới Hồn Đàm cảnh đỉnh phong thì phải cần bao nhiêu linh tài.
Tu luyện Hồn Đàm có hai loại biện pháp, thứ nhất là lợi dụng công pháp để tu luyện, loại tốc độ này là rất chậm, thường thường cần mười mấy năm thậm chí mấy chục năm, còn phải dựa vào công pháp mạnh hay yếu.
Thứ hai là dùng linh tài loại linh hồn chất vào.
Đệ tử của đại gia tộc vì sao tu luyện nhanh? Bởi vì bọn họ không thiếu linh tài. Chỉ cần thiên phú không tồi, có đủ nỗ lực, gia tộc sẽ ban cho linh tài vô tận, để bọn họ không ngừng đột phá.
Lục Ly lúc trước không có linh tài, lúc này đã có kỳ ngộ tốt như vậy, có thể có được rất nhiều Hồn Tinh, hắn tất nhiên sẽ không lãng phí cơ hội.
Một viên Hồn Tinh có giá trăm vạn huyền tinh!
Lục Ly đã luyện hóa mấy trăm viên, nói một cách khác thì đã tiêu xài mấy ức huyền tinh.
Kỳ thật, gia tộc bình thường sẽ không luyện hóa Hồn Tinh như vậy, thường thường sẽ phối hợp với bí pháp, còn có thể phối hợp với linh tài để cùng luyện hóa. Như vậy tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn mấy lần, cũng không tiêu hao nhiều Hồn Tinh, Lục Ly làm thế này có thể coi là lãng phí của trời.
Lục Ly không có linh tài khác, cũng không hiểu bí pháp. Hắn không để ý tới những cái này, bởi vì chờ hắn tới Lục gia, hắn sẽ không thiếu linh tài, cho nên hiện tại có tiêu xài phung phí thì hắn cũng chẳng thấy gì.
- Lục gia.
Nghĩ đến Lục gia, Lục Ly theo bản năng mím môi, cũng là Thập nhị vương tộc, Lục gia sẽ thế nào? Nội tình của gia tộc mạnh bao nhiêu?
Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch lần này đi rất lâu, ước chừng tới buổi tối ngày hôm sau mới trở về.
Lục Ly có thể thông qua Hồn trùng cảm ứng được Vũ Hóa Thần, cũng biết hắn không sao, nếu hắn không sao thì Tiểu Bạch khẳng định cũng sẽ không sao, cho nên hắn rất yên tâm.
Sau khi Vũ Hóa Thần trở về, mặt mày hồng hào, hiển nhiên thu hoạch phong phú. Lục Ly và Minh Vũ nhìn hắn, hắn cười khà khà nói:
- Bên ngoài quỷ động phun trào càng lúc càng lợi hại, khắp nơi đều là Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, Thiên Quỷ Thử cũng càng lúc càng nhiều. Có điều Tiểu Bạch quá lợi hại, có nó bên cạnh căn bản không có Thiên Quỷ Thử dám tới gần, khà khà.
Lục Ly vẻ mặt phấn chấn, luôn miệng hỏi:
- Kiếm được bao nhiêu?
Hắn đã dùng hết hơn nửa Hồn Tinh, vừa hay Vũ Hóa Thần đã trở lại, hắn có thể tiếp tục tu luyện rồi. Vũ Hóa Thần vươn hai ngón tay ra, nói:
- Gần hai ngàn viên Hồn Tinh, Tử Huyền Tinh thì hơn chín vạn.
- Không tồi!
Lục Ly giơ ngón cái lên, hai ngàn viên Hồn Tinh, đây là hơn hai mươi ức huyền tinh, hơn chín vạn Tử Huyền Tinh chính là hơn chín ức huyền tinh, đấy là mới ra ngoài có một ngày một đêm, thu hoạch đã lớn như vậy rồi.
Mỗi lần quỷ động phun trào, tuy đều sẽ có đại lượng Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh phun ra, nhưng có đại bộ phận đều sẽ bị quỷ động hút lại, Vũ Hóa Thần có thể có chiến quả như này là tốt lắm rồi.
Đương nhiên, trong đây còn có công lao của Tiểu Bạch, cùng với Thiên Quỷ Thử quỷ động phun ra càng lúc càng nhiều, nếu không có Tiểu Bạch chấn nhiếp, Vũ Hóa Thần e là sẽ thường xuyên bị Thiên Quỷ Thử công kích, căn bản không có thời gian để thu thập Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh.
Giới chỉ của Vũ Hóa Thần sáng lên, phóng ra gần hai ngàn viên Hồn Tinh. Lục Ly không khách khí cầm lấy toàn bộ, Vũ Hóa Thần cũng đưa cả Tử Huyền Tinh cho Lục Ly, dù sao ai cầm thì cũng vậy.
- Thiếu chủ!
Chương 452 Thu hồi những lời này
Vũ Hóa Thần không lập tức ra ngoài, ngược lại nhíu mày hỏi:
- Tiếp theo chắc sẽ có Thiên Quỷ Thử công kích không ngừng. Hay là để ta một mình ra ngoài, để Tiểu Bạch lại, như vậy ngươi sẽ an toàn hơn một chút.
Thiên Quỷ Thử rất khủng bố, một khi Lục Ly bị cắn trúng một cái cũng sẽ lập tức trúng độc, cuối cùng biến thành thử nhân (người chuột), thần tiên cũng không cứu được hắn.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi cự tuyệt, Vũ Hóa Thần không mang Tiểu Bạch theo, sẽ không thu thập được quá nhiều Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh. Sự an toàn của hắn thì không thành vấn đề, có Minh Vũ bên cạnh, gặp phải nguy hiểm thì tùy thời có thể thoát đi, hơn nữa có huyết mạch thần kỹ của Khương Khởi Linh, đối phó Thiên Quỷ Thử cũng rất nhẹ nhàng. Cho dù có hơn trăm con Thiên Quỷ Thử tấn công, có Khương Hạo và Khương Khởi Linh thì cũng không có vấn đề gì.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi đưa cho Vũ Hóa Thần một khối ngọc phù cảnh báo, nói:
- Ngươi cầm ngọc phù này, nếu bên ta xuất hiện tình huống nguy cấp sẽ bóp nát ngọc phù, ngươi lập tức dẫn theo Tiểu Bạch trở về là được, nếu chúng ta đào tẩu sẽ lưu lại dấu hiệu.
- Vâng.
Có Tiểu Bạch thì hắn có thể không đếm xỉa tới Thiên Quỷ Thử, cho dù xảy ra chuyện cũng có thể lập tức trở về. Vũ Hóa Thần cũng không nghỉ ngơi, lập tức lại ra ngoài.
Hắn muốn tận hết khả năng thu thập thật nhiều Hồn Tinh và Tử Huyền Tinh, như vậy có thể mau chóng đến Thần Khải Vực. Đến lúc đó nói không chừng tâm tình của Lục Ly tốt, sẽ trả lại tự do cho hắn, dù sao Lục gia cũng không thiếu cường giả.
Người của Linh Lung Các thấy Vũ Hóa Thần cứ ra ra vào vào, trong mắt đều hiện lên một tia hâm mộ và ghen tị. Bình thường Thiên Quỷ Sơn này người bình thường không thể vào, khi bạo động thì võ giả bình thường cũng không dám tiến vào.
Sau bạo động Linh Lung Các và các thế lực phụ cận sẽ lập tức tổ chức người tiến vào thu thập Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh, hiện tại lại tiện nghi cho Vũ Hóa Thần.
Lục Ly mặc kệ Vũ Hóa Thần, tiếp tục luyện hóa Hồn Tinh. Tu luyện đến lúc này, hắn rõ ràng đã cảm thấy hiệu quả dần dần kém đi, tinh khí màu trắng sinh ra sau mỗi lần luyện hóa bắt đầu giảm bớt, chắc là Hồn Tinh đã có chút tính kháng cự với thân thể của mình.
Lục Ly không dừng lại, Ngân Long Ấn Ký vẫn đang hấp thu tinh khí màu trắng, Lục Ly muốn xem sau khi Ngân Long Ấn Ký hấp thu đủ tinh khí màu trắng thì có dị biến gì hay không?
Cho nên tuy hiện tại luyện hóa Hồn Tinh là tiêu xài lãng phí, Lục Ly vẫn không dừng lại, tiếp tục luyện hóa.
Lú Nửa đêm, đám người Khương Hạo lại xuất chiến, bên ngoài có mấy chục con Thiên Quỷ Thử tới. Khương Hạo còn phái người thông tri bảo mọi người cẩn thận, khiến Lục Ly bất đắc dĩ chỉ có thể dừng tu luyện.
May mà lần này Thiên Quỷ Thử chỉ có một đám, Khương Hạo dẫn người thành công thành công. Sau khi xác định đã an toàn Lục Ly lại bắt đầu tu luyện, tới nửa đêm thì mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Vừa hừng đông, lại có Thiên Quỷ Thử tấn công, hơn nữa lần này số lượng rất nhiều, đạt tới hơn trăm con.
Khương Hạo vốn định để Khương Khởi Linh xuất thủ, người sau lại căn bản không để ý tới hắn. Rơi vào đường cùng, Khương Hạo chỉ có thể dẫn người tiếp tục ra ngoài, lại nhờ Lục Ly và Khương Hoằng để ý Khương Khởi Linh.
Hơn trăm con Thiên Quỷ Thử, không thể cản được toàn bộ, ngoài sơn cốc rất nhanh liền truyền đến tiếng chiến đấu. Lục Ly nhìn thấy Khương Khởi Linh ở trong doanh trướng căn bản không ra, nhướn mày dẫn theo Minh Vũ đi đến bên đó.
Vén rèm đi vào, Lục Ly thấy Khương Khởi Linh đang im lặng ngồi bên trong, bưng một chén Huyết Tinh Mân Côi chậm rãi mà uống, mắt hắn trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Khương Khởi Linh, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bên ngoài đều là người của Linh Lung Các các ngươi, chẳng lẽ ngươi lại trơ mắt nhìn bọn họ chết à?
Khương Khởi Linh ngửa mặt lên, đôi mắt đã có chút lờ đờ, trên mặt nàng ta lộ ra một nụ cười ngây ngô, nghiêng đầu nói:
- Bọn họ trơ mắt nhìn người yêu của ta chết, vì sao ta không thể nhìn bọn họ chết? Linh Lung Các vốn không có ai tốt cả, chết thì liên quan gì tới ta? Ta cứu bọn họ là tình cảm, không cứu bọn họ là bổn phận. Con người đều ích kỷ, bọn họ đều có thể ích kỷ như vậy, vì sao ta không thể ích kỷ một chút?
Ngụy biện của Khương Khởi Linh khiến Lục Ly nổi trận lôi đình, mắt hắn càng lạnh hơn, quát khẽ:
- Ta đêm qua còn nói với ngoại công ngươi là bản tính của ngươi không xấu, hiện tại ta thu hồi những lời này. Khương Khởi Linh, ngươi đã không muốn thoát ra, vậy ngươi cứ triệt để trầm luân đi, coi như Lục mỗ nhìn lầm ngươi.
Lục Ly nói xong liền xoay người rời đi, Khương Khởi Linh bị Lục Ly quát mấy tiếng, trên mặt theo bản năng lộ ra vẻ tức giận. Sau đó lại có chút kích động, môi nàng ta run run, muốn gọi Lục Ly lại, nhưng cuối cùng lại không nói ra được.
Bùm!
Nàng ta ném chén rượu đi, đứng bật dậy, oán hận nhìn bóng lưng của Lục Ly, giậm chân nói:
- Khương Hoằng lăn ra đây, hộ vệ ta xuất chiến.
Khương Hoằng vội vàng dẫn theo đám người xông tới, Khương Khởi Linh nổi giận đùng đùng phóng ra ngoài, đến ngoài sơn cốc lập tức nổi giận xuất thủ, bắt đầu trấn áp từng con Thiên Quỷ Thử.
Rầm rầm.
Ngay lúc này, mặt đất chính giữa sơn cốc chấn động, vô số người trong sơn cốc lập tức biến sắc, phóng tới các góc.
- Không tốt.
Minh Vũ và Lục Ly nhìn nhau quát khẽ, lần này vận khí rất xấu, sơn cốc phun trào chính là tình huống xấu nhất. Lục Ly nhìn thấy rất nhiều người đều lùi tới các góc sơn cốc, liền gầm lên:
- Toàn bộ rời khỏi sơn cốc, nếu không các ngươi đều phải chết.
Sơn cốc không lớn, vạn nhất phun trào ra một số Thiên Quỷ Thử, người chưa rời khỏi sơn cốc e là sẽ chết hết.
Sau khi Lục Ly gầm lên một tiếng, không để ý tới họ nữa, nói với Minh Vũ:
- Lao ra đi, tới chỗ Khương Khởi Linh.
Khương Hạo từng nói nhờ hắn chiếu cố Khương Khởi Linh, Minh Vũ mang theo thêm một người cũng không thành vấn đề, Lục Ly tất nhiên phải hoàn thành lời hứa.
Chương 453 Hỗn đản
Trong sơn cốc có một hố trời xuất hiện, một luồng ánh sáng tím tỏa ra, vô số Tử Huyền Tinh và Hồn Tinh bắn ra. Kèm với Tử Huyền Tinh Hồn Tinh còn có rất nhiều bóng đen, Lục Ly và Minh Vũ nhìn lướt qua, ánh mắt hai người triệt để trở nên ảm đạm, phun ra ít nhất cũng có hơn trăm con Thiên Quỷ Thử, rất nhiều người bên trong sơn cốc e là không sống được rồi.
Nhiều Thiên Quỷ Thử như vậy, Minh Vũ có thể không trấn áp được, Khương Khởi Linh cũng không giết được nhiều như vậy. Mấu chốt là sẽ có rất nhiều người trúng độc, biến thành thử nhân.
Hiện tại thế cục vẫn chưa triệt để đại loạn, một khi loạn thì e là sẽ không đi được, vạn nhất nếu trúng độc, ai cũng xong đời.
- Trốn.
Lục Ly không hề do dự, nơi này có rất nhiều người sẽ chết, hắn lại vô năng vô lực. Ở lại thì chính hắn cũng phải chết, nếu hắn có năng lực tuyệt đối, có lẽ có thể giúp được mọi người một tay.
Câu đó của Khương Khởi Linh cũng có đạo lý, cứu người là tình cảm, không cứu là bổn phận, huống chi Lục Ly và Minh Vũ chưa có năng lực này.
Tốc độ của Minh Vũ đạt tới cực hạn, trọng lực nơi này rất cường đại, cho dù tốc độ của Minh Vũ đạt đến cực hạn cũng chỉ có thể sánh bằng võ giả Mệnh Luân cảnh ở bên ngoài.
- Chít chít.
Thiên Quỷ Thử từ chung quanh bay tới, phóng tới đám người, rất nhanh liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Người thực lực thấp ngay lập tức bị Thiên Quỷ Thử tới gần, rất nhanh liền trúng độc biến thành thử nhân, giương nanh múa vuốt, ánh mắt lộ ra quang mang màu lam sẫm phóng tới đám người xung quanh.
- Vù vù vù.
Có rất nhiều người chưa kịp lao tới cửa sơn cốc, chỉ có thể leo lên núi lớn ở xung quanh. Cũng may núi lớn ở bên ngoài cũng không tính là dốc đứng, tuy trọng lực cường đại, nhưng vẫn có thể thoải mái trèo lên.
- A.
Sau khi quỷ động phun trào, bắt đầu sinh ra lực hút, có người ở đã bò tới lưng chừng núi, không chịu nổi lực hút, cả người ngã nhào xuống, cuối cùng mang theo tiếng hét thảm hoảng sợ rơi vào trong quỷ động.
Tốc độ của Minh Vũ có thể xem như là nhanh nhất toàn trường, hắn đã chạy ra khỏi sơn cốc. Ánh mắt đảo qua đám người Khương Khởi Linh đang khai chiến ở ngoài sơn cốc, Lục Ly lập tức gầm lên:
- Khương Khởi Linh đi theo ta.
Minh Vũ chạy vội đến, Khương Hoằng gật đầu nói:
- Tiểu thư đi theo Lục công tử đi, chúng ta cản phía sau.
- Ta không đi!
Khương Khởi Linh bĩu môi, mặt tối sầm, dường như vẫn đang tức giận. Lục Ly vừa rồi quát mắng nàng ta, khiến nàng ta ôm đầy bụng tức nàng ta, lạnh lùng nhìn Lục Ly nói:
- Ngươi không phải nói nhìn lầm ta à? Ngươi còn quan tâm tới ta làm gì? Hơn nữa bản tiểu thư thực lực cường đại, chả lẽ lại cần một Hồn Đàm cảnh nho nhỏ như ngươi lo?
Bên trong sơn cốc tiếng hét thảm không ngừng, không biết đã chết bao nhiêu người, Thiên Quỷ Thử kêu chít chít, không biết lúc nào sẽ lao ra.
Mắt Lục Ly dưới mặt nạ Ngân Ma trở nên lạnh lùng, không có thời gian lắm lời với Khương Khởi Linh, hắn gầm lên:
- Hỏi ngươi một câu Cuối cùng là có đi hay không? Không đi ta thì cũng mặc kệ ngươi.
Khương Khởi Linh cười rộ lên, xoay người đi chỗ khác, lạnh lùng nói:
- Tự ngươi cút đi, bản tiểu thư không thèm đi với ngươi.
- Đi!
Lục Ly cũng không phạm tiện tới mức như vậy, hắn gầm khẽ, Minh Vũ lập tức mang theo hắn chạy đi xa, không hề do dự chút nào.
Khương Khởi Linh nhìn phương hướng Lục Ly rời đi, cắn răng giậm chân nói:
- Lục Ly, tên hỗn đản ngươi.
- Tiểu thư, chúng ta chạy mau.
Khương Hoằng tóm lấy Khương Khởi Linh, dẫn theo một đám người cũng lao tới một phương hướng, nếu Khương Khởi Linh không muốn đi theo Lục Ly, bọn họ chỉ có thể mang Khương Khởi Linh tới chỗ Khương Hạo.
- Trốn đi, chạy mau.
Bên trong sơn cốc có một đám người lao ra, chạy trốn xung quanh. Chỉ là Thiên Quỷ Thử ở bên ngoài vẫn chưa được trấn áp, bên trong lại có một đám Thiên Quỷ Thử lao ra. Sau khi mấy người bị Thiên Quỷ Thử cắn trúng, đại bộ đội lập tức loạn thành một đống, chỉ có thể chạy tứ tán.
Bên trong sơn cốc đã biến thành một mảng địa ngục, người không kịp đào tẩu toàn bộ đều biến thành thử nhân. Những thử nhân đó giương nanh múa vuốt, chạy chung quanh tìm kiếm người có thể công kích.
Hộ vệ và hành khách cộng lại có hơn một ngàn người, nhưng có thể đào tẩu nhiều nhất chỉ có bảy trăm người. Hơn nữa bên ngoài khắp nơi đều có Thiên Quỷ Thử, không ai biết bảy tám trăm người này cuối cùng có thể sống sót được bao nhiêu?
Bùm!
Lục Ly bóp nát ngọc phù cảnh báo trong tay, hắn và Minh Vũ đã rời khỏi đại bộ đội, tùy thời có thể gặp phải Thiên Quỷ Thử. Mấy con thì Minh Vũ còn có thể đối phó, vạn nhất gặp phải mấy chục con hoặc mấy trăm con thì sao?
Bên trong sơn cốc xuất hiện hơn trăm Thiên Quỷ Thử, gần đây đã không an toàn, Minh Vũ không dám dừng lại, một đường chạy như điên.
- Chít chít.
Phía trước bên trái vang lên mấy tiếng kêu kỳ quái, tiếp theo ba bóng đen từ trong sương tím lao ra, Minh Vũ biến sắc, ngay lập tức phóng ra Bản Mệnh Châu, sau đó quát lớn:
- Thế, trấn áp!
Xung quanh gió mây cùng động, một cỗ uy áp trấn áp xuống, Thiên Quỷ Thử lao tới không thể động đậy, Minh Vũ mang theo Lục Ly chạy về phía trước bên phải.
Vấn đề là...
Không gian nơi này rất ổn định, phạm vi bao phủ của thế rất yếu, hai người khi thoát khỏi Thiên Quỷ Thử được trăm mét, Thiên Quỷ Thử đã có thể động đậy, rất nhanh lại đuổi theo bọn họ.
Minh Vũ chờ sau khi Thiên Quỷ Thử tới gần, lại dùng ""Thế"" trấn áp, sau đó hắn rút ra ngân kiếm sau lưng đột nhiên bổ về phía trước.
Một đạo thất luyện nhanh như chớp phá không mà đi, đập trúng một con Thiên Quỷ Thử. Một tiếng nổ vang lên, Thiên Quỷ Thử bị đập bay, trên thân thể bắn ra máu đỏ, nhưng lộn vài vòng không ngờ lại điên cuồng phóng tới.
- Phòng ngự cường đại quá!
Lục Ly thấy mà thầm kinh hãi, hắn quan sát xung quanh, bảo Minh Vũ buông hắn ra. Trên người hắn lóe lên bạch quang, trở nên nhấp nhoáng ở xung quanh, lập tức xung quanh đều là bóng người, Lục Ly phân ra một trăm phân thân, nhìn qua thì khắp nơi đều là người.
- Đi.
Chương 454 Cứu chúng ta với
Lục Ly quay về bên cạnh Minh Vũ, Minh Vũ lập tức chạy vội về phía trước. Ba con Thiên Quỷ Thử đó quả nhiên ngây ngốc không phân rõ, phóng tới bóng của Lục Ly, lại vồ hụt.
Từng cái bóng biến mất, chờ sau khi một trăm cái bóng biến mất toàn bộ, Minh Vũ đã mang theo Lục Ly đi ra được vài dặm, ba Thiên Quỷ Thử đó đã không thể tỏa định hai người.
- Thiếu chủ, Di Hình Ảo Ảnh của ngươi có tiến triển rất nhanh. Có điều, hình như thần niệm có thể tra xét được chân thân?
Minh Vũ cảm khái một tiếng, một trăm phân thân này đã rất khủng bố rồi, nếu thần niệm mà không tra xét được, vậy chính là thần kỹ rất lợi hại.
Lục Ly cười khổ nói:
- Ta vẫn chưa nắm giữ được triệt để, vẫn cần một đoạn thời gian.
Hai người tiếp tục chạy về phía trước, Lục Ly trên đường để lại dấu hiệu, để Vũ Hóa Thần biết mà đuổi theo. Sau Một nén hương hai người lại gặp phải một đám Thiên Quỷ Thử, lần này không phải ba con mà là hơn mười con.
Lục Ly ngay lập tức phóng ra Di Hình Ảo Ảnh, huyễn hóa ra một trăm phân thân, Minh Vũ rất nhanh liền mang theo hắn lui về phía sau, chui ra sau một ngọn núi nhỏ.
Thiên Quỷ Thử hoàn toàn phân biệt được ra chân thân và giả thân, toàn bộ phóng tới những cái bóng, Lục Ly và Minh Vũ mượn cơ hội đào tẩu.
Lần này sau khi đào tẩu, Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là có Lục Ly. Nếu không chỉ dựa vào hắn, tuy có thể dựa vào ""Thế"" một đường trấn áp, nhưng hắn cũng sẽ mệt chết. Mấu chốt nhất là Thiên Quỷ Thử sẽ càng lúc càng nhiều, hắn căn bản không giết được nhiều như vậy, kết cục cuối cùng cũng sẽ khó lường.
Cứ như vậy, hai người một đường bay trốn, bởi vì thỉnh thoảng lại gặp phải Thiên Quỷ Thử, phương hướng của hai người đã thay đổi nhiều lần, cũng không biết lúc này đang ở đâu, chỉ có thể thấy bên nào an toàn thì chạy tới bên đó.
Hai người rất nhiều lần muốn tìm chỗ để ẩn núp, chờ Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch đuổi kịp, nhưng không quá một lúc lại có Thiên Quỷ Thử xông tới, khiến hai người khổ không nói nổi.
- A
- Chạy mau, chạy mau!
Xa xa đột nhiên vang lên những tiếng kinh hô thảm thiết, sương tím quá nồng, hai người không nhìn rõ tình huống, Minh Vũ nhìn về phía Lục Ly, người sau nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Đi xem thử.
Có Di Hình Ảo Ảnh và ""Thế"" của Minh Vũ, hai người cho dù gặp phải hơn trăm con Thiên Quỷ Thử cũng có thể thoát đi rất nhanh, cũng không có gì nguy hiểm. Nếu có thể cứu, vậy thì cứu một chút đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toát tháp mà.
Phía trước đích xác có rất nhiều Thiên Quỷ Thử, có tới mấy chục con. Người cũng không ít, có hơn ba mươi, trong đó có mấy người còn là hộ vệ Bất Diệt cảnh của Linh Lung Các.
Lúc này có mấy người bị Thiên Quỷ Thử cắn mấy cái đã trúng độc hóa điên, đang giương nanh múa vuốt công kích người một nhà.
Sau khi trúng độc biến thành thử nhân, chiến lực của những người này vẫn còn, tuy không thể vận dụng huyền lực, nhưng nhục thân và tốc độ của bản thân cũng không kém.
Sau khi Lục Ly và Minh Vũ đến hiện trường, nhìn thấy đám người đó đang sợ hãi lao về bên này. Phía trước có ba lão giả phân biệt mang theo hai công tử và một tiểu thư tuổi tác không lớn, đang ra sức bỏ chạy, mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Người ohía trước sau khi nhìn thấy Lục Ly và Minh Vũ, tiểu thư và hai công tửe lập tức mừng rỡ, một công tử hét lớn:
- Cứu chúng ta với, cứu chúng ta với, chúng ta không muốn chết.
Trên mặt tiểu thư đó toàn là nước mắt, đáng thương hề hề nhìn Lục Ly và Minh Vũ. Một lão giả Bất Diệt cảnh giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, hô to:
- Vị đại nhân và công tử này, chúng ta là người của Thần Hỏa Vực Hàn gia, ba vị này là tiểu thư và công tử của gia tộc ta, xin các ngươi cứu chúng ta, Hàn gia tất có hậu báo.
Lục Ly và Minh Vũ căn bản không biết Thần Hỏa Vực là ở đâu, hai người cũng không mong hậu báo gì cả, Lục Ly gật đầu nói:
- Tiếp tục tiến về phía trước, chúng ta sẽ giúp các ngươi ngăn chặn Thiên Quỷ Thử.
- Cám ơn công tử!
Đám người lập tức mừng rỡ, mặc dù bọn họ có mười mấy Bất Diệt cảnh, nhưng chỉ có hai người là Bất Diệt cảnh đỉnh phong, làm sao có thể chống đỡ được nhiều Thiên Quỷ Thử như vậy?
Minh Vũ lao đi, nhìn thấy phía sau có một đống chuột to đang xông tới, lập tức phóng ra thế, Thiên Quỷ Thử đang cuồng bạo xông tới mới ngừng lại một chút.
Thử nhân trúng độc ở phía sau xông lên, có hai người còn là Bất Diệt cảnh, có điều không thể vận dụng huyền lực, thực lực giảm mạnh.
Minh Vũ và Lục Ly phối hợp rất ăn ý, thân thể Lục Ly nhoáng lên một cái, một trăm phân thân xuất hiện. Hơn nữa hắn còn chuyển động ở gần đó, khiến xuất hiện nhiều quỷ ảnh hơn.
Minh Vũ xuất thủ, trường kiếm sau lưng đã ra khỏi vỏ, từng đạo thất luyện đánh ra, chặt ngang người toàn bộ thử nhân đó. Hắn thỉnh thoảng lại phóng thích thế, trấn áp một chút Thiên Quỷ Thử, thủy chung khiến chúng không thể tới gần hai người.
Phân thân của Lục Ly còn chưa biến mất, Thiên Quỷ Thử chỉ có thể không ngừng công kích phân thân, Lục Ly lại không ngừng phóng thích phân thân, khiến Thiên Quỷ Thử cứ mãi lòng vòng ở xung quanh, không thể truy kích người đang đào tẩu phía trước.
- Đi thôi.
Thử nhân đã bị kích sát toàn bộ, đám người đó chắc cũng đã đi được vài dặm, Lục Ly và Minh Vũ để lại phân thân khắp nơi rồi lui về phía sau.
Hai người rất nhanh liền đuổi kịp bộ đội phía trước, khiến hai người có chút không biết phải nói gì là... Bọn họ lại gặp phải Thiên Quỷ Thử, tuy chỉ có bốn con, nhưng bọn họ lại vẫn rất khó ứng phó.
Nhìn thấy Lục Ly và Minh Vũ bay tới, mọi người lập tức mừng rỡ, Minh Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi lại gần, dùng thế trấn áp bốn con Thiên Quỷ Thử đó.
Lão giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong vừa rồi nói chuyện xác định Thiên Quỷ Thử không thể công kích, vội vàng nhìn Lục Ly nói:
- Vị công tử này, có thẻ dẫn công tử và tiểu thư nhà ta rời khỏi không? Chúng ta chết cũng không sao, ba vị tiểu thư công tử còn trẻ, là hy vọng của gia tộc, đi theo chúng ta thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Chương 455 Hàn Nguyệt
Yêu cầu này thì Lục Ly không thể đáp ứng, mang theo ba gánh nặng như vậy, nếu bọn họ gặp phải quá nhiều Thiên Quỷ Thử thì cũng xong đời. Hắn lại càng không thể đi cùng nhóm người này, như vậy chỉ tổ liên lụy tới hai người.
Lục Ly trầm ngâm một lát nói:
- Xin lỗi, chúng ta không mang theo ba người được, vô năng vô lực.
Lời nói của Lục Ly khiến sắc mặt của tiểu thư và hai công tử lập tức trở nên ảm đạm. Lão giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong từ trong những lời này lại nghe thấy một tia hy vọng, hắn nhìn thiếu nữ gầy yếu ở bên cạnh, nói với Lục Ly:
- Vậy có thể xin công tử mang tiểu thư nhà ta rời khỏi được không? Hàn gia khắc ghi ơn lớn của công tử.
Tiểu thư đó nhìn thì chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, dung mạo rất đẹp, có điều lúc này đang quá kinh sợ, nhìn thì có chút nhếch nhác.
Lục Ly trở nên do dự, thiếu nữ này chỉ có Hồn Đàm cảnh hậu kỳ, đối với hai người mà nói thì hoàn toàn là gánh nặng. Hiện tại Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch chưa về, ở phụ cận cũng không tìm được nơi ẩn thân tốt, hai người không dám dừng lại một chỗ, chỉ có thể một đường chạy trốn, vạn nhất bị liên luỵ thì sao?
Có điều hắn nhìn tiểu thư kia một chút, nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của nàng ta, lại nhìn Minh Vũ, cuối cùng vẫn không nỡ, đành gật đầu.
Khiến Lục Ly có chút ngạc nhiên là Lục Ly đồng ý mang theo tiểu thư này, hai công tử mười bốn mười lăm tuổi kia lại không hề cảm thấy bất mãn, xem ra tiểu thư này ở Hàn gia chắc có thân phận rất tôn quý.
Lão giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong lập tức mừng rỡ, vội vàng dắt tiểu thư kia tới, khom người vái một cái, sau đó hỏi:
- Đa tạ công tử, công tử có thể nói danh hào cho chúng ta biết không, ngày sau Hàn gia cũng tiện báo đáp.
- Ta tên là Lục Ly.
Lục Ly thản nhiên nói một câu, sau đó nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói:
- Ta mang theo tiểu muội muội này cũng không sao, nhưng nếu có tình huống nguy cấp ta không bảo vệ được nàng ta, vậy Hàn gia các ngươi cũng không thể trách ta.
- Đó là tất nhiên.
Lão giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong gật đầu, sau đó nói với thiếu nữ:
- Tiểu thư, mau cám ơn Lục công tử đi.
Trong lòng lão giả này hiểu rất rõ, tiểu thư nhà mình đi theo Lục Ly, vẫn an toàn hơn đi theo bọn họ rất nhiều. Bọn họ đã kiến thức thế của Minh Vũ, cho dù gặp phải Thiên Quỷ Thử quy mô lớn cũng có thể trấn áp, có thể thoải mái kiên trì một đoạn thời gian.
Tiểu thiếu nữ cúi người hành lễ, vẻ mặt cảm kích nhìn Lục Ly nói:
- Hàn Nguyệt tạ ơn Lục công tử, tạ ơn vị đại nhân này.
- Các ngươi đi trước đi, ta giúp các ngươi trấn áp.
Minh Vũ xua tay, võ giả Bất Diệt cảnh đỉnh phong cắn răng mang theo đám người chạy đi. Lục Ly giở lại trò cũ, huyễn hóa ra một trăm phân thân, quấy nhiễu phán đoán của Thiên Quỷ Thử, sau đó Minh Vũ một tay dắt Lục Ly, một tay dắt Hàn Nguyệt chạy đi.
Hàn Nguyệt tiểu thư này trên đường đi đã quá sợ hãi, đi cùng với hai nam tử xa lạ trong lòng của có chút căng thẳng, hai nam tử này còn đeo mặt nạ dữ tợn. Tuổi tác của nàng ta không lớn, chưa trải đời nhiều, tất nhiên là sợ hãi.
Lục Ly nhìn Hàn Nguyệt, đột nhiên tháo mặt nạ ra, cười nói với nàng ta:
- Tiểu muội muội, đừng sợ, chúng ta không phải người xấu, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi.
Hàn Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười và ôn hòa đó của Lục Ly, bỗng dưng cảm thấy an lòng hơn rất nhiều, nàng ta gật đầu. Minh Vũ thì lạnh lùng mang theo hai người tiếp tục tiến về phía trước, trên đường rất nhanh lại gặp Thiên Quỷ Thử, trên đồng hoang này Thiên Quỷ Thử quá nhiều, khắp nơi đều có, bất kỳ chỗ nào cũng không an toàn.
Dẫn theo thêm một người, đối với Lục Ly và Minh Vũ kỳ thật cũng không có ảnh hưởng lớn, hai người lại phối hợp mê hoặc Thiên Quỷ Thử, sau đó thì lặng lẽ rút đi.
- Gừ gừ.
Sau một tiếng đồng hồ, đám người Lục Ly gặp mười mấy thử nhân, trong đó có bảy tám người không ngờ là hộ vệ Bất Diệt cảnh của Linh Lung Các. Phụ cận còn có mấy chục hài cốt, huyết nhục toàn bộ đều bị cắt xé.
Minh Vũ xuất thủ một cách vô tình, trảm sát tất cả thử nhân, hắn và Lục Ly nhìn nhau, trong lòng hai người đều trầm xuống, nhìn tình huống thì lần này người có thể sống sót sẽ không quá nhiều.
Vù.
Sau ba canh giờ, phía sau truyền đến một tiếng xé gió, còn có tiếng kêu của một con tiểu thú. Trong lòng Lục Ly và Minh Vũ thở phào như trút được gánh nặng, Tiểu Bạch đã, trở lại hai người xem như đã triệt để được an toàn rồi.
Vũ Hóa Thần và Tiểu Bạch đã trở lại!
Sau khi Lục Ly bóp nát ngọc phù cảnh báo, Vũ Hóa Thần lập tức quay về, có điều Lục Ly và Minh Vũ vòng đông lượn tây. Tuy trên đường đi Lục Ly đều lưu lại dấu hiệu, Vũ Hóa Thần cũng tìm rất vất vả, lúc này mới đuổi kịp.
Tiểu Bạch bay tới, nhào vào trong lòng Lục Ly, thân thiết kêu lên. Hàn Nguyệt tò mò nhìn Tiểu Bạch, Vũ Hóa Thần tới hành lễ:
- Thiếu chủ, thuộc hạ đến chậm, khiến ngươi vất vả rồi.
- Không sao!
Lục Ly xua tay, sau đó nhìn Vũ Hóa Thần nói:
- Năng lực uy hiếp của Tiểu Bạch thế nào? Nếu có mấy trăm con Thiên Quỷ Thử tấn công thì sao?
- Khà khà!
Vũ Hóa Thần giơ ngón cái về phía Tiểu Bạch:
- Đừng nói là mấy trăm con, cho dù mấy vạn con cũng không dám tới gần phạm vi năm trăm thước xung quanh Tiểu Bạch.
- Tốt, đi cứu người.
Lục Ly vung tay lên, lúc ban đầu không có năng lực cứu người, lúc này Tiểu Bạch trở lại, tất nhiên phải đi chung quanh xem có thể cứu được người không.
Lục Ly bảo Minh Vũ mang theo Hàn Nguyệt, Vũ Hóa Thần thì mang theo hắn, tùy ý đi loạn. Hàn Nguyệt mở to hai mắt nhìn đám người Lục Ly, có chút không hiểu lời nói của Lục Ly và Vũ Hóa Thần, con tiểu thú này lợi hại như vậy à?
- Chít chít.
Chỉ vừa đi được hơn mười dặm, liền gặp phải hơn mười con Thiên Quỷ Thử, lần này Minh Vũ không động thủ, Vũ Hóa Thần cũng không động thủ. Tiểu Bạch đứng trên vai Lục Ly, lông bườm dựng đứng lên, trên người phát ra khí tức không biết tên, kêu to hai tiếng, những Thiên Quỷ Thử đó toàn bộ sợ hãi nằm rạp trên đất không dám động.
Bình luận facebook