Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Chương 14: Làm quen
Bốn chiếc xe tăng cao lớn, mỗi chiếc đều có một khẩu súng trường, bắn điên cuồng lên bầu trời.
“Tất cả mọi người chạy theo chiếc xe phía trước cho tôi! Ai dám dừng lại, nòng súng này sẽ chĩa vào lưng các cậu! Chạy!”
Cao Tráng lớn họng hét.
Đồng thời chĩa khẩu súng trong tay về phía chân của các tân binh, bắn liên hồi.
Đạn thật chạm đất phát ra tiếng va chạm kim loại nghe rợn cả người, đám tân binh sống lưng lạnh toát, sợ đến mức hét lên điên cuồng nhấc chân bỏ chạy!
Phía trước có 1 chiếc xe dẫn đường, hai bên trái phải cũng có 2 xe theo sát.
Cao Tráng không ngừng bắn vào vùng đất dưới chân các tân binh, kích thích tốc độ chạy của họ.
Tân binh miệt mài chạy men theo đường núi, rất nhanh đã vượt qua sườn đồi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
vietwriter.vn
Triệu Đào lúc này mới tiến đến chỗ Tần Vũ, bật ngón cái, nói: “Đỉnh! Lão Tần, những lời vừa rồi nói quá hay! Đến tôi cũng xúc động muốn tham gia huấn luyện!”
Tần Vũ cười nói: “Được thôi, nếu anh muốn, tôi có thể đặc cách cho anh vào”.
Triệu Đào vừa cười vừa mắng: “Đồ khốn! Tôi sắp 40 rồi, bộ xương già yếu này mà bị anh huấn luyện, không đến 3 ngày, nửa đời sau phải nằm trên giường mất!”
Ngừng một lúc, Triệu Đào nói tiếp: “Có điều, tôi rất thắc mắc, huấn luyện đúng như những gì anh vừa nói, vậy có thể có mấy người ở lại chứ?”
Tần Vũ: “Ai biết, có khi một người cũng không có”.
Khóe miệng Triệu Đào khẽ giật, Tần Vũ tiếp tục: “Cũng có thể có 30, 40 người, xem tạo hóa của họ thôi”.
Triệu Đào: "..."
“Chạy! Chạy nhanh lên!”
“Lính đặc công quái gì! Một bà già trong siêu thị cũng chạy nhanh hơn các cậu!”
Pằng pằng pằng.
Cao Tráng vừa cầm loa phóng thanh vừa rống lên, một bên không ngừng bắn vào dưới chân các tân binh.
Đây chính là lý do Tần Vũ nhờ cựu lính đặc chủng giúp đỡ.
vietwriter.vn
Không có một trái tim sắt đá và khả năng kiểm soát súng vượt trội, sao có thể bắn như vậy?
Nếu là bộ đội dã chiến, cũng chỉ dùng đạn thật khi thực chiến.
Lúc huấn luyện, vừa sử dụng đạn thật, e là đến liên đội trưởng cũng rút lui.
Quản lý thì phải nghiêm ngặt!
Trong huấn luyện bộ đội đặc chủng, tất cả đều dùng súng thật đạn thật.
Đó là lý dó tại sao nói huấn luyện lính đặc chủng thường xuyên xảy ra tai nạn.
Cao Tráng bắn gắt gao như vậy, khiến Tần Vũ và Triệu Đào ở phía xa cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
“Lão Tần, nhỡ may bắn phải tân binh thì sao?”
Tần Vũ mỉm cười: “Thì bắn thôi, chẳng phải đã cảnh cáo trước rồi ư?”
Triệu Đào tức thì nổi giận: “Không được, anh sử dụng cảnh báo tai nạn huấn luyện như vậy à?”
“Không thì thế nào?”
Tần Vũ hỏi lại.
Ừ nhỉ, dùng như thế nào?
Triệu Đào chợt cứng họng.
“Khi anh còn ở Bộ đội đặc chủng Sơn Báo, cũng tuyển chọn tân binh như vậy ư?”, Triệu Đào hiếu kỳ hỏi.
“Nếu không thì thế nào, dùng vỏ đạn?”
Tần Vũ nhếch miệng, nói: “Lính đặc chủng chỉ lúc biểu diễn mới sử dụng vỏ đạn, ngoài ra tất cả đều dùng đạn thật”.
“Sử dụng đạn thật khi tuyển chọn mới hình thành tâm lý chuẩn bị sẵn sàng, bất kỳ huấn luyện nào cũng có thể trở thành thực chiến!”
“Hóa ra là vậy”, Triệu Đào gật đầu, không hỏi thêm.
Bộ đội đặc chủng có nguyên tắc của bộ đội đặc chủng.
Cách huấn luyện này của Tần Vũ tuyệt đối không được cho phép trong bộ đội dã chiến thông thường.
Nhưng bộ đội đặc chủng là ngoại lệ!
Lúc này, đã có 7, 8 người vượt lên dẫn đầu đội ngũ.
Hai người chạy nhanh nhất, một người mặc đồng phục huấn luyện y quân, một người mặc đồng phục huấn luyện không quân.
“Không phải chứ, tôi nói này, cậu cứ chạy ngay phía sau tôi làm gì? Cậu muốn vượt thì vượt đi, đừng có bám sát sau mông tôi được không? Cái mông của tôi rất bất an đấy!”
Tân binh không quân Lý Hóa vừa thở dốc vừa chửi Lâm Đại Phàm ở phía sau.
Lâm Đại Phàm mồ hôi đầy đầu, nhưng vẫn giữ nét mặt tươi rói, cười ha ha nói: “Tôi không vượt! Tôi cứ chạy sau cậu, cậu có thể chắn gió cho tôi!”
“Đậu xanh!”
Lý Hóa chửi ầm lên: “Cái đồ nhân viên vệ sinh chết tiệt, đáng tiếc một binh lính hàng đầu, lại có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy! Cút đi cho tôi!”
“Tôi không cút! Tôi cứ theo sau cậu đấy! Ha ha!”
“Có tin tôi đấm cậu không!”
“Không tin! Ha ha ha!”
“Mẹ kiếp!”
“Ha ha!”
“Cậu không cười thì chết à!”
“Tôi cứ thích cười đấy, ha ha!”
Lý Hóa thực sự chịu không nổi nữa, nghiến răng dùng hết sức vượt lên phía trước.
Thế nhưng, cậu ta vừa tăng tốc, Lâm Đại Phàm cũng tăng tốc.
“Nhân viên vệ sinh, Cái con mẹ nhà cậu! Cậu bị bệnh hả?”
Lâm Đại Phàm: “Tôi không bị bệnh, trước khi tham gia huấn luyện, tôi còn đặc biệt khám tổng thể, ha ha!”
Lý Hóa: “Ý tôi nói đầu óc cậu có bệnh!”
Lâm Đại Phàm: “Có ai đầu óc bình thường lại đến đây chịu khổ chứ, ha ha”.
Lý Hóa: “Tôi con mẹ nó chịu thua! Cậu im miệng đi! Muốn bám theo thì cứ bám!”
Lâm Đại Phàm: “Được thôi, ha ha!”
Lý Hóa: “…”
Lão Thử đứng ở chỗ xe phía trước, nghe thấy cuộc đối thoại của 2 người, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười.
Một đôi ‘bảo vật’ thế này!
Cách 2 người mấy chục mét còn có 5 người nữa.
Trong đó có Cảnh Hạo cấp bậc đại úy.
Bốn người còn lại có 3 sĩ quan và 1 binh nhất.
Ể, người anh em, được đấy! Đến binh nhất cũng tuyển.
Một trung sĩ nhì vượt lên hỏi han binh nhất.
Binh nhất kia chỉ liếc trung sĩ nhì một cái, không hề đáp lời.
Một trung sĩ nhì khác cũng lên tiếng: “Đừng coi thường, cậu ta tên là Tô Long, là người có thể chất đứng đầu đội của tôi! Tôi có thể khẳng định, sức bền lính đặc chủng chưa chắc đã bằng cậu ta!”
“Ghê gớm như vậy? Bảo sao được tuyển vào đây!”
Trung sĩ nhì kinh ngạc nói: “Vậy cậu tên gì?”
“Tôi là Lý Đại Bào, cứ gọi tôi là Lão Bào, ha ha”.
“Lý Đại Bào? Bố mẹ biết đặt tên thật, tôi là Châu Cường, cứ gọi tôi là Cường Tử”.
Châu Cường vừa thở dốc vừa nói.
Lão Bào chưa kịp đáp thì một loạt đạn pháo đã bắn vào dưới chân họ, Tần Vũ ngồi trên xe, không hiểu xuất hiện phía sau họ lúc nào, đám tân binh hoảng hốt co giò lên chạy.
Bốn chiếc xe tăng cao lớn, mỗi chiếc đều có một khẩu súng trường, bắn điên cuồng lên bầu trời.
“Tất cả mọi người chạy theo chiếc xe phía trước cho tôi! Ai dám dừng lại, nòng súng này sẽ chĩa vào lưng các cậu! Chạy!”
Cao Tráng lớn họng hét.
Đồng thời chĩa khẩu súng trong tay về phía chân của các tân binh, bắn liên hồi.
Đạn thật chạm đất phát ra tiếng va chạm kim loại nghe rợn cả người, đám tân binh sống lưng lạnh toát, sợ đến mức hét lên điên cuồng nhấc chân bỏ chạy!
Phía trước có 1 chiếc xe dẫn đường, hai bên trái phải cũng có 2 xe theo sát.
Cao Tráng không ngừng bắn vào vùng đất dưới chân các tân binh, kích thích tốc độ chạy của họ.
Tân binh miệt mài chạy men theo đường núi, rất nhanh đã vượt qua sườn đồi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
vietwriter.vn
Triệu Đào lúc này mới tiến đến chỗ Tần Vũ, bật ngón cái, nói: “Đỉnh! Lão Tần, những lời vừa rồi nói quá hay! Đến tôi cũng xúc động muốn tham gia huấn luyện!”
Tần Vũ cười nói: “Được thôi, nếu anh muốn, tôi có thể đặc cách cho anh vào”.
Triệu Đào vừa cười vừa mắng: “Đồ khốn! Tôi sắp 40 rồi, bộ xương già yếu này mà bị anh huấn luyện, không đến 3 ngày, nửa đời sau phải nằm trên giường mất!”
Ngừng một lúc, Triệu Đào nói tiếp: “Có điều, tôi rất thắc mắc, huấn luyện đúng như những gì anh vừa nói, vậy có thể có mấy người ở lại chứ?”
Tần Vũ: “Ai biết, có khi một người cũng không có”.
Khóe miệng Triệu Đào khẽ giật, Tần Vũ tiếp tục: “Cũng có thể có 30, 40 người, xem tạo hóa của họ thôi”.
Triệu Đào: "..."
“Chạy! Chạy nhanh lên!”
“Lính đặc công quái gì! Một bà già trong siêu thị cũng chạy nhanh hơn các cậu!”
Pằng pằng pằng.
Cao Tráng vừa cầm loa phóng thanh vừa rống lên, một bên không ngừng bắn vào dưới chân các tân binh.
Đây chính là lý do Tần Vũ nhờ cựu lính đặc chủng giúp đỡ.
vietwriter.vn
Không có một trái tim sắt đá và khả năng kiểm soát súng vượt trội, sao có thể bắn như vậy?
Nếu là bộ đội dã chiến, cũng chỉ dùng đạn thật khi thực chiến.
Lúc huấn luyện, vừa sử dụng đạn thật, e là đến liên đội trưởng cũng rút lui.
Quản lý thì phải nghiêm ngặt!
Trong huấn luyện bộ đội đặc chủng, tất cả đều dùng súng thật đạn thật.
Đó là lý dó tại sao nói huấn luyện lính đặc chủng thường xuyên xảy ra tai nạn.
Cao Tráng bắn gắt gao như vậy, khiến Tần Vũ và Triệu Đào ở phía xa cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
“Lão Tần, nhỡ may bắn phải tân binh thì sao?”
Tần Vũ mỉm cười: “Thì bắn thôi, chẳng phải đã cảnh cáo trước rồi ư?”
Triệu Đào tức thì nổi giận: “Không được, anh sử dụng cảnh báo tai nạn huấn luyện như vậy à?”
“Không thì thế nào?”
Tần Vũ hỏi lại.
Ừ nhỉ, dùng như thế nào?
Triệu Đào chợt cứng họng.
“Khi anh còn ở Bộ đội đặc chủng Sơn Báo, cũng tuyển chọn tân binh như vậy ư?”, Triệu Đào hiếu kỳ hỏi.
“Nếu không thì thế nào, dùng vỏ đạn?”
Tần Vũ nhếch miệng, nói: “Lính đặc chủng chỉ lúc biểu diễn mới sử dụng vỏ đạn, ngoài ra tất cả đều dùng đạn thật”.
“Sử dụng đạn thật khi tuyển chọn mới hình thành tâm lý chuẩn bị sẵn sàng, bất kỳ huấn luyện nào cũng có thể trở thành thực chiến!”
“Hóa ra là vậy”, Triệu Đào gật đầu, không hỏi thêm.
Bộ đội đặc chủng có nguyên tắc của bộ đội đặc chủng.
Cách huấn luyện này của Tần Vũ tuyệt đối không được cho phép trong bộ đội dã chiến thông thường.
Nhưng bộ đội đặc chủng là ngoại lệ!
Lúc này, đã có 7, 8 người vượt lên dẫn đầu đội ngũ.
Hai người chạy nhanh nhất, một người mặc đồng phục huấn luyện y quân, một người mặc đồng phục huấn luyện không quân.
“Không phải chứ, tôi nói này, cậu cứ chạy ngay phía sau tôi làm gì? Cậu muốn vượt thì vượt đi, đừng có bám sát sau mông tôi được không? Cái mông của tôi rất bất an đấy!”
Tân binh không quân Lý Hóa vừa thở dốc vừa chửi Lâm Đại Phàm ở phía sau.
Lâm Đại Phàm mồ hôi đầy đầu, nhưng vẫn giữ nét mặt tươi rói, cười ha ha nói: “Tôi không vượt! Tôi cứ chạy sau cậu, cậu có thể chắn gió cho tôi!”
“Đậu xanh!”
Lý Hóa chửi ầm lên: “Cái đồ nhân viên vệ sinh chết tiệt, đáng tiếc một binh lính hàng đầu, lại có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy! Cút đi cho tôi!”
“Tôi không cút! Tôi cứ theo sau cậu đấy! Ha ha!”
“Có tin tôi đấm cậu không!”
“Không tin! Ha ha ha!”
“Mẹ kiếp!”
“Ha ha!”
“Cậu không cười thì chết à!”
“Tôi cứ thích cười đấy, ha ha!”
Lý Hóa thực sự chịu không nổi nữa, nghiến răng dùng hết sức vượt lên phía trước.
Thế nhưng, cậu ta vừa tăng tốc, Lâm Đại Phàm cũng tăng tốc.
“Nhân viên vệ sinh, Cái con mẹ nhà cậu! Cậu bị bệnh hả?”
Lâm Đại Phàm: “Tôi không bị bệnh, trước khi tham gia huấn luyện, tôi còn đặc biệt khám tổng thể, ha ha!”
Lý Hóa: “Ý tôi nói đầu óc cậu có bệnh!”
Lâm Đại Phàm: “Có ai đầu óc bình thường lại đến đây chịu khổ chứ, ha ha”.
Lý Hóa: “Tôi con mẹ nó chịu thua! Cậu im miệng đi! Muốn bám theo thì cứ bám!”
Lâm Đại Phàm: “Được thôi, ha ha!”
Lý Hóa: “…”
Lão Thử đứng ở chỗ xe phía trước, nghe thấy cuộc đối thoại của 2 người, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười.
Một đôi ‘bảo vật’ thế này!
Cách 2 người mấy chục mét còn có 5 người nữa.
Trong đó có Cảnh Hạo cấp bậc đại úy.
Bốn người còn lại có 3 sĩ quan và 1 binh nhất.
Ể, người anh em, được đấy! Đến binh nhất cũng tuyển.
Một trung sĩ nhì vượt lên hỏi han binh nhất.
Binh nhất kia chỉ liếc trung sĩ nhì một cái, không hề đáp lời.
Một trung sĩ nhì khác cũng lên tiếng: “Đừng coi thường, cậu ta tên là Tô Long, là người có thể chất đứng đầu đội của tôi! Tôi có thể khẳng định, sức bền lính đặc chủng chưa chắc đã bằng cậu ta!”
“Ghê gớm như vậy? Bảo sao được tuyển vào đây!”
Trung sĩ nhì kinh ngạc nói: “Vậy cậu tên gì?”
“Tôi là Lý Đại Bào, cứ gọi tôi là Lão Bào, ha ha”.
“Lý Đại Bào? Bố mẹ biết đặt tên thật, tôi là Châu Cường, cứ gọi tôi là Cường Tử”.
Châu Cường vừa thở dốc vừa nói.
Lão Bào chưa kịp đáp thì một loạt đạn pháo đã bắn vào dưới chân họ, Tần Vũ ngồi trên xe, không hiểu xuất hiện phía sau họ lúc nào, đám tân binh hoảng hốt co giò lên chạy.
Bình luận facebook