Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Chương 15: Chạy việt dã
Tần Vũ quát: “Các cậu đang luyện tập hay đang trò chuyện? Chạy thong thả lắm hả? Nào! Bốn người các cậu dừng lại, mỗi người vác thêm 5kg gạch cho tôi!”
Nói xong, liền cho binh sĩ đưa gạch đá chuẩn bị sẵn cho bọn họ.
Chết cha! Nói vài câu cũng bị tăng trọng lượng?!
Châu Cường và Lão Bào ủy khuất than vãn.
“Báo cáo! Tôi không hề nói chuyện, tại sao tôi cũng phải chịu phạt?!”
Tô Long và Cảnh Hạo bất mãn nói.
vietwriter.vn
Tần Vũ: “Bởi vì tôi là giáo quan, tôi chướng mắt các cậu, sao nào? Không phục hả, không phục thì cuốn gói!”
Hai người tức giận đùng đùng nhưng không dám trái lệnh.
Tần Vũ nói đúng, anh là giáo quan, còn bọn họ là tân binh được huấn luyện.
Quy định là do giáo quan đặt ra, bọn họ không có quyền chất vấn!
Hai người chỉ có thể ngoan ngoãn chất thêm đá vào ba-lô.
Đè nén và áp chế cảm xúc, chính là một trong những tố chất cần có của lính đặc chủng.
Nếu một lính đặc chủng bị người khác mắng vài câu liền động đến lòng tự ái, không thể khống chế tình hình, vậy làm sao chiến đấu đằng sau chiến tuyến kẻ thù?
Chiến đấu đằng sau chiến tuyến kẻ thù, không chỉ đơn giản ẩn ấp, tập kích là xong. Mà còn phải làm tay trong, nếu bị phát giác, sẽ bị tra tấn, dùng cực hình.
Lúc đó, kẻ địch nói khích vài câu liền khai ra tất cả, vậy còn làm được gì?
vietwriter.vn
Đây là lí do tại sao trong những bộ phim lính đặc chủng, giáo quan sẽ dùng đủ loại ngôn ngữ và hành động khác nhau để kích thích thần kinh của tân binh.
Chỉ có lúc luyện tập, bị nhục mạ đè ép đủ nhiều, bọn họ mới quen với việc nhẫn nhịn ẩn nấp, biến nó thành sức mạnh của mình!
Thời gian cứ thế trôi qua.
Mới đầu các tân binh chạy khá nhanh, nhưng sau khi chạy được mấy km, tốc độ liền giảm dần.
Vác 30kg, là việc trước giờ họ chưa từng làm qua. Đừng nói là vừa vác vừa chạy 20km!
Khi còn là bộ đội, thông thường chỉ chạy 5km. Có thêm thì cùng lắm là 2km, chứ chưa từng khổ sở như thế này!
Hơn nữa đường núi vừa dốc vừa sóc, mẹ kiếp! Chạy đến mệt chết! Lúc nào mới đến đích!
Chạy xong quãng đường này, chân cũng phế luôn không chừng!
Nếu đã tới rồi, vậy đành liều hết sức thôi!
Mấy tân binh tụt lại phía sau, ai nấy đều thở không ra hơi, nhưng vẫn không dám dừng bước.
Bởi vì Cao Tráng vẫn luôn bắn vào dưới chân họ.
Không ngừng “tiếp thêm” sức mạnh cho họ.
Hết cách, trước sự đe dọa của cái chết, ai dám không chạy?
Lúc này, Đường Minh đang ở trên xe, dùng đôi mắt chim ưng không ngừng dõi theo các tân binh, đưa ra đánh giá về thể chất, tính xem bao nhiêu nữa là bứt phá giới hạn!
Sau đó sẽ đặc biệt lưu ý những người có thể chất tốt, tiềm lực cao.
Đồng thời thông báo qua bộ đàm cho Cao Tráng, nhắc nhở quan tâm đến những tân binh sắp vượt qua giới hạn!
Ting!
Sau khi chạy được 10km, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Tần Vũ: “Chúc mừng Ký chủ, tuyển thủ tân binh Lý Hạo đã đột phá giới hạn thể chất, nhận thưởng 100 điểm quân công!”
Ể? Đã có phần thưởng rồi à?
Tần Vũ lập tức vui vẻ.
“Hệ thống, điểm thưởng quân công tỉ lệ 1/10 hả?”
Hệ thống: “Đúng vậy”.
Hóa ra là thế!
“Vậy phải cần bao nhiêu điểm quân công mới mở khóa thương thành, trao đổi kỹ năng?”
“10.000 điểm quân công trở lên!”
Tần Vũ: “…”
Tần Vũ nhìn mấy trăm người kia, nếu mỗi người đều tiến bộ thêm 10%, vậy là đủ 10.000 rồi!
Đây đương nhiên không phải chuyện gì khó.
Huấn luyện ở mức độ này, nếu bọn họ vẫn không tiến bộ thêm chút nào, vậy chứng tỏ cách thức huấn huyện của anh quá tệ!
Không có tư cách làm giáo quan! Về nhà nuôi lợn cho rồi!
Ting!
“Chúc mừng Ký chủ, thể chất các tân binh đang không ngừng gia tăng”.
Trong đầu Tần Vũ liên tục vang lên tiếng chuông báo thưởng điểm quân công.
Nhìn số điểm quân công không ngừng tăng lên, Tần Vũ vui muốn nở hoa.
Giúp quốc gia bồi dưỡng nhân tài, đồng thời nhận điểm thưởng, đúng là một mũi tên trúng 2 con chim!
Anh quét mắt quan sát một lượt tất cả mọi người.
Huấn luyện đặc biệt là dùng mọi cách dày vò, buộc họ phải vượt qua giới hạn của bản thân, tăng cường thể lực và ý chí.
Đương nhiên, sau khi chạy mười mấy km, cuối cùng cũng có người không chịu nổi, trực tiếp ngất xỉu.
Tần Vũ lập tức đưa bọn họ đến phòng y tế.
“Nghe đây!”
Thấy mọi người lần lượt gục xuống, Tần Vũ lấy hơi, gầm lên: “Không cần biết mọi người chịu được hay không, mọi người có thể gục ngã bất kỳ lúc nào, thậm chí là giả vờ! Nhưng, trong nửa tháng này, nếu thời gian kiến tập vượt quá 24h, trực tiếp đào thải!”
Vừa dứt lời, những tân binh đang chuẩn bị gục ngã lập tức lấy lại tinh thần, dùng ý chí mạnh mẽ ép bản thân kiên trì tới cùng!
Âm thanh hệ thống lần nữa reo lên.
“Chúc mừng Ký chủ, ý chí tân binh La Kiệt tăng 5 điểm, thưởng 500 điểm quân công!”
Vẫn là phần thưởng, có điều nội dung không giống.
Tần Vũ quát: “Các cậu đang luyện tập hay đang trò chuyện? Chạy thong thả lắm hả? Nào! Bốn người các cậu dừng lại, mỗi người vác thêm 5kg gạch cho tôi!”
Nói xong, liền cho binh sĩ đưa gạch đá chuẩn bị sẵn cho bọn họ.
Chết cha! Nói vài câu cũng bị tăng trọng lượng?!
Châu Cường và Lão Bào ủy khuất than vãn.
“Báo cáo! Tôi không hề nói chuyện, tại sao tôi cũng phải chịu phạt?!”
Tô Long và Cảnh Hạo bất mãn nói.
vietwriter.vn
Tần Vũ: “Bởi vì tôi là giáo quan, tôi chướng mắt các cậu, sao nào? Không phục hả, không phục thì cuốn gói!”
Hai người tức giận đùng đùng nhưng không dám trái lệnh.
Tần Vũ nói đúng, anh là giáo quan, còn bọn họ là tân binh được huấn luyện.
Quy định là do giáo quan đặt ra, bọn họ không có quyền chất vấn!
Hai người chỉ có thể ngoan ngoãn chất thêm đá vào ba-lô.
Đè nén và áp chế cảm xúc, chính là một trong những tố chất cần có của lính đặc chủng.
Nếu một lính đặc chủng bị người khác mắng vài câu liền động đến lòng tự ái, không thể khống chế tình hình, vậy làm sao chiến đấu đằng sau chiến tuyến kẻ thù?
Chiến đấu đằng sau chiến tuyến kẻ thù, không chỉ đơn giản ẩn ấp, tập kích là xong. Mà còn phải làm tay trong, nếu bị phát giác, sẽ bị tra tấn, dùng cực hình.
Lúc đó, kẻ địch nói khích vài câu liền khai ra tất cả, vậy còn làm được gì?
vietwriter.vn
Đây là lí do tại sao trong những bộ phim lính đặc chủng, giáo quan sẽ dùng đủ loại ngôn ngữ và hành động khác nhau để kích thích thần kinh của tân binh.
Chỉ có lúc luyện tập, bị nhục mạ đè ép đủ nhiều, bọn họ mới quen với việc nhẫn nhịn ẩn nấp, biến nó thành sức mạnh của mình!
Thời gian cứ thế trôi qua.
Mới đầu các tân binh chạy khá nhanh, nhưng sau khi chạy được mấy km, tốc độ liền giảm dần.
Vác 30kg, là việc trước giờ họ chưa từng làm qua. Đừng nói là vừa vác vừa chạy 20km!
Khi còn là bộ đội, thông thường chỉ chạy 5km. Có thêm thì cùng lắm là 2km, chứ chưa từng khổ sở như thế này!
Hơn nữa đường núi vừa dốc vừa sóc, mẹ kiếp! Chạy đến mệt chết! Lúc nào mới đến đích!
Chạy xong quãng đường này, chân cũng phế luôn không chừng!
Nếu đã tới rồi, vậy đành liều hết sức thôi!
Mấy tân binh tụt lại phía sau, ai nấy đều thở không ra hơi, nhưng vẫn không dám dừng bước.
Bởi vì Cao Tráng vẫn luôn bắn vào dưới chân họ.
Không ngừng “tiếp thêm” sức mạnh cho họ.
Hết cách, trước sự đe dọa của cái chết, ai dám không chạy?
Lúc này, Đường Minh đang ở trên xe, dùng đôi mắt chim ưng không ngừng dõi theo các tân binh, đưa ra đánh giá về thể chất, tính xem bao nhiêu nữa là bứt phá giới hạn!
Sau đó sẽ đặc biệt lưu ý những người có thể chất tốt, tiềm lực cao.
Đồng thời thông báo qua bộ đàm cho Cao Tráng, nhắc nhở quan tâm đến những tân binh sắp vượt qua giới hạn!
Ting!
Sau khi chạy được 10km, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Tần Vũ: “Chúc mừng Ký chủ, tuyển thủ tân binh Lý Hạo đã đột phá giới hạn thể chất, nhận thưởng 100 điểm quân công!”
Ể? Đã có phần thưởng rồi à?
Tần Vũ lập tức vui vẻ.
“Hệ thống, điểm thưởng quân công tỉ lệ 1/10 hả?”
Hệ thống: “Đúng vậy”.
Hóa ra là thế!
“Vậy phải cần bao nhiêu điểm quân công mới mở khóa thương thành, trao đổi kỹ năng?”
“10.000 điểm quân công trở lên!”
Tần Vũ: “…”
Tần Vũ nhìn mấy trăm người kia, nếu mỗi người đều tiến bộ thêm 10%, vậy là đủ 10.000 rồi!
Đây đương nhiên không phải chuyện gì khó.
Huấn luyện ở mức độ này, nếu bọn họ vẫn không tiến bộ thêm chút nào, vậy chứng tỏ cách thức huấn huyện của anh quá tệ!
Không có tư cách làm giáo quan! Về nhà nuôi lợn cho rồi!
Ting!
“Chúc mừng Ký chủ, thể chất các tân binh đang không ngừng gia tăng”.
Trong đầu Tần Vũ liên tục vang lên tiếng chuông báo thưởng điểm quân công.
Nhìn số điểm quân công không ngừng tăng lên, Tần Vũ vui muốn nở hoa.
Giúp quốc gia bồi dưỡng nhân tài, đồng thời nhận điểm thưởng, đúng là một mũi tên trúng 2 con chim!
Anh quét mắt quan sát một lượt tất cả mọi người.
Huấn luyện đặc biệt là dùng mọi cách dày vò, buộc họ phải vượt qua giới hạn của bản thân, tăng cường thể lực và ý chí.
Đương nhiên, sau khi chạy mười mấy km, cuối cùng cũng có người không chịu nổi, trực tiếp ngất xỉu.
Tần Vũ lập tức đưa bọn họ đến phòng y tế.
“Nghe đây!”
Thấy mọi người lần lượt gục xuống, Tần Vũ lấy hơi, gầm lên: “Không cần biết mọi người chịu được hay không, mọi người có thể gục ngã bất kỳ lúc nào, thậm chí là giả vờ! Nhưng, trong nửa tháng này, nếu thời gian kiến tập vượt quá 24h, trực tiếp đào thải!”
Vừa dứt lời, những tân binh đang chuẩn bị gục ngã lập tức lấy lại tinh thần, dùng ý chí mạnh mẽ ép bản thân kiên trì tới cùng!
Âm thanh hệ thống lần nữa reo lên.
“Chúc mừng Ký chủ, ý chí tân binh La Kiệt tăng 5 điểm, thưởng 500 điểm quân công!”
Vẫn là phần thưởng, có điều nội dung không giống.
Bình luận facebook