Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chương 16: Về đích
Đó là điểm thưởng tăng cường ý chí tân binh.
Hơn nữa, giá trị tăng cường có tỉ lệ 1:100! Vậy điểm thưởng quân công sẽ tăng lên rất nhiều!
Nhưng Tần Vũ hiểu rằng, muốn tăng cường ý chí cần nhiều thời gian, và cũng khó rèn luyện hơn.
Vậy nên cao hơn điểm thưởng thể chất nhiều.
“Hệ thống, có phải tiến bộ ở tất cả hạng mục huấn luyện đều được thưởng?”
vietwriter.vn
“Đúng vậy”.
“Phần thưởng không chỉ giới hạn ở thể lực và ý chí, mà còn bao gồm khả năng chịu đói, chịu đau, sức bền và các môn quân sự như tư duy chiến thuật, bắn súng, trinh sát và ngụy trang. Miễn là bất kỳ một trong số họ cải thiện, Ký chủ có thể nhận được phần thưởng!”
“Hiểu rồi!”
Tần Vũ hít một hơi sâu. Nếu cộng tất cả, vậy đạt 10.000 điểm quân công cũng khá dễ dàng!
Anh nhanh mắt nhìn lại điểm quân công, phát hiện chỉ qua lần chạy việt dã 20km, anh đã nhận được hơn 2000 điểm!
Tốc độ này là khá ghê gớm rồi!
Tần Vũ đứng ở vạch đích chờ, Lão Thử mỉm cười hỏi: “Lão Tần, bài huấn luyện này của anh ác thật đó. Hồi ở Bộ đội đặc chủng Sơn Báo, anh cũng ác như này ư”.
Tần Vũ: “Hết cách. Quân khu 13 là quân khu cuối cùng đào tạo lực lượng lính đặc chủng, vốn thực lực tác chiến đã không bằng những cựu bộ đội đặc chủng”.
vietwriter.vn
“Tôi không tăng cường độ luyện tập lên cao nhất, làm sao có thể ép bọn họ đạt tới giới hạn tiềm lực?”
“Hơn nữa, cuối năm bọn họ phải tham gia cuộc thi lính đặc chủng toàn quân, không đủ thực lực, mất mặt không chỉ có quân khu 13, mà đám giáo quan chúng ta nữa! Không lẽ anh định để những chiến hữu cũ Sơn Báo cười vào mặt hay sao?”
“Đương nhiên không thể!”, Lão Thử nói một cách quyết đoán: “Nếu bọn họ biết chúng ta đào tạo ra một đám tân binh đứng bét, khẳng định sẽ cười thối mũi!”
“Mặc dù chúng ta đã giải ngũ, nhưng không thể để mất mặt!”
“Khoan!”
Lão Thử đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Lão Tần, cuối năm nay, Long Nha vừa thành lập không lâu, theo lý thường, muốn tham gia cuộc thi cần có một cựu binh dẫn dắt, đây đều là người mới, anh thì mới được điều tới, vậy ai sẽ dẫn họ tham gia thi đấu?”
“Tôi chứ ai”.
Tần Vũ cười nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau khi Long Nha thành lập, có thể tôi sẽ trở thành trung đội trưởng”.
“Nhưng không phải anh phục dịch ở Sơn Báo à? Đại đội trưởng đồng ý cho anh gia nhập Long Nha?”
“Tôi đã nghỉ hưu rồi, đây coi như lần thứ 2 nhập ngũ”, Tần Vũ thản nhiên đáp.
“Nghỉ hưu? Tại sao? Với tố chất của anh, đại đội trưởng nỡ để anh nghỉ hưu? Anh phạm lỗi gì à?”, Lão Thử kinh ngạc.
“Chuyện này nói ra dài lắm, tôi kể sau”.
Tần Vũ: “Giờ chúng ta hãy chuyên tâm hợp lực xây dựng Long Nha thật tốt”.
Lão Thử nhìn Tần Vũ hồi lâu, cuối cùng không nói gì.
Lúc này, có mấy người đã xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Chỉ còn cách điểm đích 300m.
Quả nhiên không khiến anh thất vọng.
Tần Vũ mỉm cười.
Lão Thử gật đầu, thể chất và sức bền của 6 người này đích thực là nổi trội nhất.
“Cho dù cho vào Bộ đội đặc chủng Sơn Báo cũng đạt tiêu chuẩn. Hoặc có thể hợp thành một đội ace biệt kích”.
Tần Vũ gật đầu: “Tôi cũng có ý này, phi công Lý Hóa là một hạt giống rất tốt, Lâm Đại Phàm là quân y, tâm tư cẩn mật, có thể làm quan sát viên, Lý Đại Bào rất có thiên phú trong hạng mục nổ mìn, 3 người còn lại sức bền và sức bật cũng rất tốt, có thể làm đột kích. Chỉ cần bọn họ không làm mất mắt xích phía sau, vậy chắc chắn không tệ”.
Hai người trò chuyện một lúc, mấy người kia chỉ còn cách hơn trăm mét.
Người dẫn đầu là Lý Hóa và Lâm Đại Phàm.
Hai người đều thở không ra hơi, mồ hôi đẫm người, sắc mặt có chút tái.
Vì để giữ tỉnh táo, hai người này không ngừng đấu khẩu dọc đường.
Có thể nói là một đôi oan gia điển hình.
Bốn người Cảnh Hạo theo sát họ.
Tần Vũ quan sát một lượt, năm người, chỉ còn cách một bước chân là đạt giới hạn!
“Lên xe!”
Tần Vũ gọi Lão Thử, trực tiếp lên xe, lái về phía mấy người kia.
Anh cầm loa nói về phía mấy người kia, nói lớn: “Sáu người các cậu nghe đây, cho các cậu 1 phút, chạy hết 400m! Tôi sẽ đợi các cậu ở vạch đích, hết thời gian chưa tới nơi, trực tiếp đào thải!”
Với thể chất của sáu người, duy trì tốc độ hiện tại chạy tới đích không thành vấn đề.
Nhưng đó vẫn chưa đạt yêu cầu bứt phá giới hạn.
Lúc này, Tần Vũ cần phải cho họ một cú huých từ sau!
Chỉ có vượt qua giới hạn, ý chí và thể chất mới đạt bước tiến lớn nhất!
Bằng không, nếu chỉ đến điểm đích, tiến bộ không đủ rõ ràng!
“Cái gì? Không phải chỉ còn cách vạch đích hơn 100m à?”
Lý Hóa kiệt sức nói: “Anh, anh đùa chúng tôi à?”
Năm người kia cũng trợn mắt tức giận.
Đó là điểm thưởng tăng cường ý chí tân binh.
Hơn nữa, giá trị tăng cường có tỉ lệ 1:100! Vậy điểm thưởng quân công sẽ tăng lên rất nhiều!
Nhưng Tần Vũ hiểu rằng, muốn tăng cường ý chí cần nhiều thời gian, và cũng khó rèn luyện hơn.
Vậy nên cao hơn điểm thưởng thể chất nhiều.
“Hệ thống, có phải tiến bộ ở tất cả hạng mục huấn luyện đều được thưởng?”
vietwriter.vn
“Đúng vậy”.
“Phần thưởng không chỉ giới hạn ở thể lực và ý chí, mà còn bao gồm khả năng chịu đói, chịu đau, sức bền và các môn quân sự như tư duy chiến thuật, bắn súng, trinh sát và ngụy trang. Miễn là bất kỳ một trong số họ cải thiện, Ký chủ có thể nhận được phần thưởng!”
“Hiểu rồi!”
Tần Vũ hít một hơi sâu. Nếu cộng tất cả, vậy đạt 10.000 điểm quân công cũng khá dễ dàng!
Anh nhanh mắt nhìn lại điểm quân công, phát hiện chỉ qua lần chạy việt dã 20km, anh đã nhận được hơn 2000 điểm!
Tốc độ này là khá ghê gớm rồi!
Tần Vũ đứng ở vạch đích chờ, Lão Thử mỉm cười hỏi: “Lão Tần, bài huấn luyện này của anh ác thật đó. Hồi ở Bộ đội đặc chủng Sơn Báo, anh cũng ác như này ư”.
Tần Vũ: “Hết cách. Quân khu 13 là quân khu cuối cùng đào tạo lực lượng lính đặc chủng, vốn thực lực tác chiến đã không bằng những cựu bộ đội đặc chủng”.
vietwriter.vn
“Tôi không tăng cường độ luyện tập lên cao nhất, làm sao có thể ép bọn họ đạt tới giới hạn tiềm lực?”
“Hơn nữa, cuối năm bọn họ phải tham gia cuộc thi lính đặc chủng toàn quân, không đủ thực lực, mất mặt không chỉ có quân khu 13, mà đám giáo quan chúng ta nữa! Không lẽ anh định để những chiến hữu cũ Sơn Báo cười vào mặt hay sao?”
“Đương nhiên không thể!”, Lão Thử nói một cách quyết đoán: “Nếu bọn họ biết chúng ta đào tạo ra một đám tân binh đứng bét, khẳng định sẽ cười thối mũi!”
“Mặc dù chúng ta đã giải ngũ, nhưng không thể để mất mặt!”
“Khoan!”
Lão Thử đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Lão Tần, cuối năm nay, Long Nha vừa thành lập không lâu, theo lý thường, muốn tham gia cuộc thi cần có một cựu binh dẫn dắt, đây đều là người mới, anh thì mới được điều tới, vậy ai sẽ dẫn họ tham gia thi đấu?”
“Tôi chứ ai”.
Tần Vũ cười nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau khi Long Nha thành lập, có thể tôi sẽ trở thành trung đội trưởng”.
“Nhưng không phải anh phục dịch ở Sơn Báo à? Đại đội trưởng đồng ý cho anh gia nhập Long Nha?”
“Tôi đã nghỉ hưu rồi, đây coi như lần thứ 2 nhập ngũ”, Tần Vũ thản nhiên đáp.
“Nghỉ hưu? Tại sao? Với tố chất của anh, đại đội trưởng nỡ để anh nghỉ hưu? Anh phạm lỗi gì à?”, Lão Thử kinh ngạc.
“Chuyện này nói ra dài lắm, tôi kể sau”.
Tần Vũ: “Giờ chúng ta hãy chuyên tâm hợp lực xây dựng Long Nha thật tốt”.
Lão Thử nhìn Tần Vũ hồi lâu, cuối cùng không nói gì.
Lúc này, có mấy người đã xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Chỉ còn cách điểm đích 300m.
Quả nhiên không khiến anh thất vọng.
Tần Vũ mỉm cười.
Lão Thử gật đầu, thể chất và sức bền của 6 người này đích thực là nổi trội nhất.
“Cho dù cho vào Bộ đội đặc chủng Sơn Báo cũng đạt tiêu chuẩn. Hoặc có thể hợp thành một đội ace biệt kích”.
Tần Vũ gật đầu: “Tôi cũng có ý này, phi công Lý Hóa là một hạt giống rất tốt, Lâm Đại Phàm là quân y, tâm tư cẩn mật, có thể làm quan sát viên, Lý Đại Bào rất có thiên phú trong hạng mục nổ mìn, 3 người còn lại sức bền và sức bật cũng rất tốt, có thể làm đột kích. Chỉ cần bọn họ không làm mất mắt xích phía sau, vậy chắc chắn không tệ”.
Hai người trò chuyện một lúc, mấy người kia chỉ còn cách hơn trăm mét.
Người dẫn đầu là Lý Hóa và Lâm Đại Phàm.
Hai người đều thở không ra hơi, mồ hôi đẫm người, sắc mặt có chút tái.
Vì để giữ tỉnh táo, hai người này không ngừng đấu khẩu dọc đường.
Có thể nói là một đôi oan gia điển hình.
Bốn người Cảnh Hạo theo sát họ.
Tần Vũ quan sát một lượt, năm người, chỉ còn cách một bước chân là đạt giới hạn!
“Lên xe!”
Tần Vũ gọi Lão Thử, trực tiếp lên xe, lái về phía mấy người kia.
Anh cầm loa nói về phía mấy người kia, nói lớn: “Sáu người các cậu nghe đây, cho các cậu 1 phút, chạy hết 400m! Tôi sẽ đợi các cậu ở vạch đích, hết thời gian chưa tới nơi, trực tiếp đào thải!”
Với thể chất của sáu người, duy trì tốc độ hiện tại chạy tới đích không thành vấn đề.
Nhưng đó vẫn chưa đạt yêu cầu bứt phá giới hạn.
Lúc này, Tần Vũ cần phải cho họ một cú huých từ sau!
Chỉ có vượt qua giới hạn, ý chí và thể chất mới đạt bước tiến lớn nhất!
Bằng không, nếu chỉ đến điểm đích, tiến bộ không đủ rõ ràng!
“Cái gì? Không phải chỉ còn cách vạch đích hơn 100m à?”
Lý Hóa kiệt sức nói: “Anh, anh đùa chúng tôi à?”
Năm người kia cũng trợn mắt tức giận.
Bình luận facebook