Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Chương 19: Thử thách
Tân binh: “???”
Ai nấy đều trợn tròn mắt.
Nói kiểu gì đấy? Thêm một đống mảnh sành chưa đủ?
Đại ca à, chúng tôi phải bò dưới đất đó! Giờ có mảnh sành, chẳng phải sẽ bị thương ư?
“Bật đèn!”, Tần Vũ vẫy tay, tức thì cả sân tập bừng sáng.
vietwriter.vn
Vô số khúc xạ ánh sáng xuất hiện trên không trung, giống như bầu trời sao lấp lánh.
Nhưng những tân binh thì lại thấp thỏm đổ mồ hôi lạnh.
“Báo cáo giáo quan! Anh định cho chúng tôi bò qua chỗ này?”, Lý Hóa giơ tay hỏi.
“Không bò, chẳng lẽ gọi các cậu tới đây ngắm cảnh?”
Tần Vũ liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói.
“Báo cáo!”, một tân binh lên tiếng: “Các anh không phải đang huấn luyện! Mà là ngược đãi chúng tôi! Như này có tí nào giống huấn luyện không? Bò hết 200m, chúng tôi chắn chắc xây xước cả người!”
“Thế thì sao?”
Tần Vũ lạnh lùng nhìn họ: “Nếu đây là chiến trường, kẻ địch cách 200m phía trước, các cậu phải vượt qua mới tiêu diệt được, không lẽ các cậu sẽ vì sợ bị thương mà bỏ qua cho kẻ địch?”
vietwriter.vn
“Nhưng đây không phải chiến trường! Đây huấn luyện”, một tân binh bướng bỉnh cãi.
Tần Vũ đột nhiên quát: “Chiến trường thực sự khủng khiếp hơn huấn luyện bao nhiêu lần, các cậu biết không?”
“Ở sân tập các cậu không dám bò, chờ ra chiến trường thực sự, các cậu còn không sợ tè ra quần?”
Tân binh vừa rồi tức không nói được gì, những người khác cũng không dám lên tiếng nữa.
Tần Vũ chỉ vào bãi tập, nói: “Nghe đây, mỗi tối bắt buộc bò 1 lần, tôi sẽ thiết lập súng máy bắn độ cao 40m so với mặt đất ở đầu bên kia!”
“Không muốn chết, hãy hạ thấp đầu và cơ thể cho tôi, dùng tốc độ nhanh nhất bò tới điểm đích!”
“Nếu không, có thể tối nay sẽ là lần cuối các cậu nhìn thấy ánh sáng! Giờ tôi cho các cậu 3p suy nghĩ, chọn rút lui hay tiếp tục tham gia tuyển chọn!”
“Nếu không rút lui, lát nữa, một khi bắt đầu bắn, sẽ không còn đường rút lui! Phải bò đến khi tới đích thì thôi, bởi súng của tôi sẽ không ngừng lại chờ bất kỳ ai!”
“Cuối cùng, tôi tặng các cậu một câu"
"Ở chỗ của tôi, muốn trở thành lính đặc chủng, tuyệt đối phải quen với thống khổ và nguy hiểm!”
“Chịu không nổi thì mau rút lui! Không phù hợp, không cần lãng phí thời gian!"
"Được rồi, 3p bắt đầu! Ai muốn rút lui, mau thu dọn đồ, trả mũ cối dưới quốc kỳ!”
Nói xong, Tần Vũ trực tiếp tiến tới chỗ vạch đích.
Ở đó đã được lắp 2 súng máy.
Hơn 400 tân binh ngập ngừng nhìn hai khẩu súng máy lạnh lẽo đến đáng sợ và những mảnh thủy tinh sắc nhọn tỏa ra ánh sáng rợn người dưới ánh đèn.
Bọn họ biết rõ, vị tổng giáo quan Long Nha này tuyệt đối không nói đùa!
Nói thế nào chính là thế ấy!
Nếu như không có mảnh sành, có lẽ bọn họ cũng không sợ hãi đến vậy, chỉ cần giữ người thật thấp và bò…
Nhưng, dưới đất lại đầy rẫy những mảnh sành sắc nhọn, bọn họ cho dù có thể khống chế độ cao để tránh mảnh sành, nhưng một khi bất cẩn thì sao?
Đạn bay trên đỉnh đầu, dưới thân là mảnh sành sắc nhọn, cơn đau từ cơ thể truyền tới não bộ, mất khống chế, khẽ ngẩng đầu lên cao, vậy là lập tức mất mạng!
Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không tín nhiệm khả năng bắn súng của Tần Vũ.
Nếu căn không chuẩn, bắn thẳng vào người họ thì sao?
Quá nhiều yếu tố không nắm chắc, khiến bọ họ do dự. Rốt cuộc có nên đặt cược tính mạng hay không.
Tần Vũ vừa nãy cũng nói, mỗi tối đều phải bò 1 lần, cứ coi như may mắn vượt qua lần này, vậy tối ngày mai? Tối ngày kia thì sao?
Nghĩ đến đây, cuối cùng cũng có người giơ tay, bất lực nói: “Tôi rút lui! Tôi không muốn bỏ mạng tại đây!”
“Tôi cũng rút lui! Huấn luyện kiểu này đơn giản là coi nhẹ tính mạng con người!”
“Có lẽ tôi không nên tới đây…”
Chưa đến 1p, các tân binh liên tiếp giơ tay rút lui.
Cao Tráng mặt không biểu cảm, cầm loa nói lớn: “Rất tốt! Đã có 15 kẻ thông minh rút lui! Theo tôi thấy, bọn họ lựa chọn quá đúng đắn!”
“Đây là một canh bạc lớn, cược thắng lần này, lần sau vẫn phải tiếp tục đặt cược tính mạng! Nếu thắng, lần sau nữa vẫn cứ tiếp tục!”
"Không ai có thể đảm bảo lần nào cũng cược thắng! Nhưng nếu cược thua 1 lần, liền phải bỏ mạng! Các cậu đều là người trưởng thành, cũng là người thông minh, nên cân nhắc lợi hại trong này”.
“Rốt cuộc là kiên trì giấc mộng lính đặc chủng xa vời, dùng tính mạng đặt cược, hay là, nhanh chóng nhìn rõ tình hình, quay đầu là bờ, tất cả dựa vào quyết định của các cậu!”
“Chỉ còn 1p30s, giờ không rút lui, một khi bắt đầu, sẽ không còn cơ hội! Một là bò tới đích, hai là bỏ lại súng và rời khỏi đây!”
“Tôi rút lui!”
“Tôi cũng rút lui!”
Những lời vừa rồi của Cao Tráng khiến những người đang do dự triệt để buông bỏ, hơn 20 người nữa rút lui.
“Còn 1p cuối cùng! Ai muốn rút lui nữa?”
“Nhân viên y tế, không phải cậu sợ chết à? Sao không rút lui đi?”, Lý Hóa gọi Lâm Đại Phàm.
Tân binh: “???”
Ai nấy đều trợn tròn mắt.
Nói kiểu gì đấy? Thêm một đống mảnh sành chưa đủ?
Đại ca à, chúng tôi phải bò dưới đất đó! Giờ có mảnh sành, chẳng phải sẽ bị thương ư?
“Bật đèn!”, Tần Vũ vẫy tay, tức thì cả sân tập bừng sáng.
vietwriter.vn
Vô số khúc xạ ánh sáng xuất hiện trên không trung, giống như bầu trời sao lấp lánh.
Nhưng những tân binh thì lại thấp thỏm đổ mồ hôi lạnh.
“Báo cáo giáo quan! Anh định cho chúng tôi bò qua chỗ này?”, Lý Hóa giơ tay hỏi.
“Không bò, chẳng lẽ gọi các cậu tới đây ngắm cảnh?”
Tần Vũ liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói.
“Báo cáo!”, một tân binh lên tiếng: “Các anh không phải đang huấn luyện! Mà là ngược đãi chúng tôi! Như này có tí nào giống huấn luyện không? Bò hết 200m, chúng tôi chắn chắc xây xước cả người!”
“Thế thì sao?”
Tần Vũ lạnh lùng nhìn họ: “Nếu đây là chiến trường, kẻ địch cách 200m phía trước, các cậu phải vượt qua mới tiêu diệt được, không lẽ các cậu sẽ vì sợ bị thương mà bỏ qua cho kẻ địch?”
vietwriter.vn
“Nhưng đây không phải chiến trường! Đây huấn luyện”, một tân binh bướng bỉnh cãi.
Tần Vũ đột nhiên quát: “Chiến trường thực sự khủng khiếp hơn huấn luyện bao nhiêu lần, các cậu biết không?”
“Ở sân tập các cậu không dám bò, chờ ra chiến trường thực sự, các cậu còn không sợ tè ra quần?”
Tân binh vừa rồi tức không nói được gì, những người khác cũng không dám lên tiếng nữa.
Tần Vũ chỉ vào bãi tập, nói: “Nghe đây, mỗi tối bắt buộc bò 1 lần, tôi sẽ thiết lập súng máy bắn độ cao 40m so với mặt đất ở đầu bên kia!”
“Không muốn chết, hãy hạ thấp đầu và cơ thể cho tôi, dùng tốc độ nhanh nhất bò tới điểm đích!”
“Nếu không, có thể tối nay sẽ là lần cuối các cậu nhìn thấy ánh sáng! Giờ tôi cho các cậu 3p suy nghĩ, chọn rút lui hay tiếp tục tham gia tuyển chọn!”
“Nếu không rút lui, lát nữa, một khi bắt đầu bắn, sẽ không còn đường rút lui! Phải bò đến khi tới đích thì thôi, bởi súng của tôi sẽ không ngừng lại chờ bất kỳ ai!”
“Cuối cùng, tôi tặng các cậu một câu"
"Ở chỗ của tôi, muốn trở thành lính đặc chủng, tuyệt đối phải quen với thống khổ và nguy hiểm!”
“Chịu không nổi thì mau rút lui! Không phù hợp, không cần lãng phí thời gian!"
"Được rồi, 3p bắt đầu! Ai muốn rút lui, mau thu dọn đồ, trả mũ cối dưới quốc kỳ!”
Nói xong, Tần Vũ trực tiếp tiến tới chỗ vạch đích.
Ở đó đã được lắp 2 súng máy.
Hơn 400 tân binh ngập ngừng nhìn hai khẩu súng máy lạnh lẽo đến đáng sợ và những mảnh thủy tinh sắc nhọn tỏa ra ánh sáng rợn người dưới ánh đèn.
Bọn họ biết rõ, vị tổng giáo quan Long Nha này tuyệt đối không nói đùa!
Nói thế nào chính là thế ấy!
Nếu như không có mảnh sành, có lẽ bọn họ cũng không sợ hãi đến vậy, chỉ cần giữ người thật thấp và bò…
Nhưng, dưới đất lại đầy rẫy những mảnh sành sắc nhọn, bọn họ cho dù có thể khống chế độ cao để tránh mảnh sành, nhưng một khi bất cẩn thì sao?
Đạn bay trên đỉnh đầu, dưới thân là mảnh sành sắc nhọn, cơn đau từ cơ thể truyền tới não bộ, mất khống chế, khẽ ngẩng đầu lên cao, vậy là lập tức mất mạng!
Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không tín nhiệm khả năng bắn súng của Tần Vũ.
Nếu căn không chuẩn, bắn thẳng vào người họ thì sao?
Quá nhiều yếu tố không nắm chắc, khiến bọ họ do dự. Rốt cuộc có nên đặt cược tính mạng hay không.
Tần Vũ vừa nãy cũng nói, mỗi tối đều phải bò 1 lần, cứ coi như may mắn vượt qua lần này, vậy tối ngày mai? Tối ngày kia thì sao?
Nghĩ đến đây, cuối cùng cũng có người giơ tay, bất lực nói: “Tôi rút lui! Tôi không muốn bỏ mạng tại đây!”
“Tôi cũng rút lui! Huấn luyện kiểu này đơn giản là coi nhẹ tính mạng con người!”
“Có lẽ tôi không nên tới đây…”
Chưa đến 1p, các tân binh liên tiếp giơ tay rút lui.
Cao Tráng mặt không biểu cảm, cầm loa nói lớn: “Rất tốt! Đã có 15 kẻ thông minh rút lui! Theo tôi thấy, bọn họ lựa chọn quá đúng đắn!”
“Đây là một canh bạc lớn, cược thắng lần này, lần sau vẫn phải tiếp tục đặt cược tính mạng! Nếu thắng, lần sau nữa vẫn cứ tiếp tục!”
"Không ai có thể đảm bảo lần nào cũng cược thắng! Nhưng nếu cược thua 1 lần, liền phải bỏ mạng! Các cậu đều là người trưởng thành, cũng là người thông minh, nên cân nhắc lợi hại trong này”.
“Rốt cuộc là kiên trì giấc mộng lính đặc chủng xa vời, dùng tính mạng đặt cược, hay là, nhanh chóng nhìn rõ tình hình, quay đầu là bờ, tất cả dựa vào quyết định của các cậu!”
“Chỉ còn 1p30s, giờ không rút lui, một khi bắt đầu, sẽ không còn cơ hội! Một là bò tới đích, hai là bỏ lại súng và rời khỏi đây!”
“Tôi rút lui!”
“Tôi cũng rút lui!”
Những lời vừa rồi của Cao Tráng khiến những người đang do dự triệt để buông bỏ, hơn 20 người nữa rút lui.
“Còn 1p cuối cùng! Ai muốn rút lui nữa?”
“Nhân viên y tế, không phải cậu sợ chết à? Sao không rút lui đi?”, Lý Hóa gọi Lâm Đại Phàm.
Bình luận facebook