Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Chương 18: Tiếp tục huấn luyện
Nửa tiếng sau, các tân binh còn lại lần lượt về đích.
Nhưng vẫn có ¼ số tân binh không kịp về đích trước khi trời tối.
Bọn họ chỉ có thể ôm bụng đói nhìn những người hoàn thành ăn màn thầu, uống polenta.
Mấy chục tân binh không chịu nổi nữa, quyết định rút lui.
Lúc này, Tần Vũ và bốn người Tank đang dùng bữa.
Có điều, thức ăn của bọn họ đều là sơn hào hải vị.
“Ừm! Món thịt kho tàu này thơm quá!”
vietwriter.vn
“Vịt quay cũng ngon! Cắn một miếng, nhức mũi! Ha ha ha”.
Mấy người vừa ăn vừa không quên chọc tức đám tân binh.
“Khốn nạn! Mấy lão già chết tiệt, cho chúng ta ăn màn thầu cứng như đá, bọn họ thì ăn sơn hào hải vị!”
Lý Hóa tức giận mắng, cắn mạnh màn thầu một miếng, suýt thì mẻ mất răng, nhưng lại không thể nhổ ra, bởi đó là thức ăn duy nhất của họ, muốn nạp năng lượng chỉ có thể dựa vào nó!
“Ha ha, ai bảo các cậu chạy tới đây chịu khổ!”, Lâm Đại Phàm cười khổ.
“Cái đồ nhân viên y tế, đã là lúc nào rồi còn cười được?”, Lý Hóa nhíu mày.
“Ha ha, không cười chẳng lẽ khóc, hay là cậu khóc cho tôi xem xem?”
“Khóc cái đầu cậu!”, Lý Hóa chửi.
Bốn người Châu Cường và Tô Long ngồi một bên xem họ đấu khẩu, tâm trạng cũng có chút vui vẻ.
Có 2 “bảo vật sống” ở đây, bọn họ cảm thất bớt lo lắng hơn.
vietwriter.vn
“Được rồi! Cho bọn họ tập hợp thôi!”, Tần Vũ đặt bát xuống, nói với Cao Tráng.
Cao Tráng gật đầu, hướng loa về phía tân binh.
“Tất cả mọi người, trang bị đầy đủ, tập hợp!”
Đậu xanh, mới nghỉ chưa tới 30p đã bắt tập hợp?
Định cho chúng ta luyện tập tới chết hay sao?
Đám chim già này, lão tử nguyền rủa chết các người!
Tân binh chửi nhầm trong lòng.
Thế nhưng không ai dám chậm trễ, tất cả đều nhanh chóng thu dọn, tập hợp.
1p sau, Tần Vũ mới nhàn nhã bước ra, nhìn một lượt toàn bộ.
“Mệt không?”, Tần Vũ hắng giọng.
Không ai lên tiếng.
Tần Vũ quát: “Tôi hỏi, phải trả lời!”
“Mệt!”
Tân binh đồng thanh đáp.
Vác 30kg chạy 20km, còn hỏi mệt không? Phí lời!
“Chưa ăn cơm hay sao? Muỗi còn kêu to hơn các cậu!”
Ăn không no! Không được ăn!
Tất cả thầm oán thán.
Nhưng ngoài mặt vẫn dùng hết sức hô: “Mệt!”
Tần Vũ cười lạnh: “Trông bộ dạng các cậu, còn dám nhận binh vương! Nói ra người ta cười thối mũi!”
“Các cậu tưởng chạy 20km xong liền kết thúc bài huấn luyện hôm nay?”
Tất cả lập tức căng thẳng.
Lão điên này muốn làm gì? Lại định bắt chạy 20km ư?
Chết người thật đó!
Tần Vũ tiếp tục: “Ban nãy có mấy chục tân binh rất thông minh, chủ động rút lui! Đó là lựa chọn sáng suốt, bởi làm vậy, họ sẽ không bị dày vò nữa!”
“Còn các cậu, chạy việt dã 20km, khiến tôi rất không vừa lòng!”
“Có đến ¼ không đạt yêu cầu! Các cậu còn mặt mũi đòi trở thành lính đặc chủng? Đến dọn vệ sinh Long Nha cũng không xứng!”
“Do biểu hiện kém cỏi hồi chiều của các cậu, tôi quyết định chiêu đãi thêm đại tiệc bò vị trí thấp có dây thép gai 200m!”
Nghe vậy, tất cả đều thở phào.
Hóa ra là bò vị trí thấp, thế cũng gọi là đại tiệc? Chỉ 200m, thoắt cái là xong!
Tần Vũ nhìn biểu tình của mọi người, đột nhiên cười nói: “Xem ra, các cậu không thỏa mãn nhỉ, được, vậy tôi sẽ toàn thành cho các cậu!”
“Dẫn bọn họ đến sân tập!”, Tần Vũ nói với Cao Tráng.
“Rõ!”
Cao Tráng cầm loa, quát: “Tất cả bê đá chạy bộ!”
Sau khi bọn họ rời đi, Tần Vũ bước tới hỏi Lão Thử: “Bên đó chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”
Lão Thử cười hi hi đáp: “Sớm đã chuẩn bị xong! Đảm bảo khiến bọn họ cả đời khó quên!”
Tank: “Lão Tần, anh học cách huấn luyện này của ai, biến thái quá đi mất! Ai tâm lý yếu e rằng sợ tè ra quần! Tôi nhớ Bộ đội đặc chủng Sơn Báo không hề luyện tập kiểu này!”
Tần Vũ: “Tôi tự nghĩ ra đấy”.
“Đáng nể!”, hai người đồng thời bật ngón cái.
“Hiện giờ tôi vô cùng mong chờ thấy biểu cảm của những tân binh khi đến sân tập! Ha ha!”
“Có điều, qua vòng này, ít nhất cũng phải 1/3 người bị đào thải!”
Tần Vũ: “Hết cách, muốn dùng thủ đoạn thực chiến huấn luyện bọn họ, thì buộc phải làm vậy! Đi thôi, trò hay sắp bắt đầu!”
Khi Cao Tráng dẫn tân binh tới nơi.
Sắc mặt tất cả mọi người đều tối lại.
Nương theo ánh trăng le lắt, có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh khu bò thấp.
Cái quái gì đây? Tất cả đều thắc mắc.
Trông giống như mảnh sành.
Trò đùa, sân tập bò, sao có thể có…đậu xanh! Thực sự là mảnh sành!
Lũ cầm thú, dám đút mảnh sành xuống dưới đất để họ bò?
Tất cả tân binh đều dựng tóc gáy.
Tần Vũ và Lão Thử cũng đã tới nơi.
Tần Vũ nhìn biểu tình của bọn họ, khẽ mỉm cười: “Sao nào, vừa nãy không phải các cậu cảm thấy bò thấp rất đơn giản ư? Bây giờ sao lại tỏ thái độ thế kia? Không lẽ chỉ vì chút mảnh sành thôi sao?”
Nửa tiếng sau, các tân binh còn lại lần lượt về đích.
Nhưng vẫn có ¼ số tân binh không kịp về đích trước khi trời tối.
Bọn họ chỉ có thể ôm bụng đói nhìn những người hoàn thành ăn màn thầu, uống polenta.
Mấy chục tân binh không chịu nổi nữa, quyết định rút lui.
Lúc này, Tần Vũ và bốn người Tank đang dùng bữa.
Có điều, thức ăn của bọn họ đều là sơn hào hải vị.
“Ừm! Món thịt kho tàu này thơm quá!”
vietwriter.vn
“Vịt quay cũng ngon! Cắn một miếng, nhức mũi! Ha ha ha”.
Mấy người vừa ăn vừa không quên chọc tức đám tân binh.
“Khốn nạn! Mấy lão già chết tiệt, cho chúng ta ăn màn thầu cứng như đá, bọn họ thì ăn sơn hào hải vị!”
Lý Hóa tức giận mắng, cắn mạnh màn thầu một miếng, suýt thì mẻ mất răng, nhưng lại không thể nhổ ra, bởi đó là thức ăn duy nhất của họ, muốn nạp năng lượng chỉ có thể dựa vào nó!
“Ha ha, ai bảo các cậu chạy tới đây chịu khổ!”, Lâm Đại Phàm cười khổ.
“Cái đồ nhân viên y tế, đã là lúc nào rồi còn cười được?”, Lý Hóa nhíu mày.
“Ha ha, không cười chẳng lẽ khóc, hay là cậu khóc cho tôi xem xem?”
“Khóc cái đầu cậu!”, Lý Hóa chửi.
Bốn người Châu Cường và Tô Long ngồi một bên xem họ đấu khẩu, tâm trạng cũng có chút vui vẻ.
Có 2 “bảo vật sống” ở đây, bọn họ cảm thất bớt lo lắng hơn.
vietwriter.vn
“Được rồi! Cho bọn họ tập hợp thôi!”, Tần Vũ đặt bát xuống, nói với Cao Tráng.
Cao Tráng gật đầu, hướng loa về phía tân binh.
“Tất cả mọi người, trang bị đầy đủ, tập hợp!”
Đậu xanh, mới nghỉ chưa tới 30p đã bắt tập hợp?
Định cho chúng ta luyện tập tới chết hay sao?
Đám chim già này, lão tử nguyền rủa chết các người!
Tân binh chửi nhầm trong lòng.
Thế nhưng không ai dám chậm trễ, tất cả đều nhanh chóng thu dọn, tập hợp.
1p sau, Tần Vũ mới nhàn nhã bước ra, nhìn một lượt toàn bộ.
“Mệt không?”, Tần Vũ hắng giọng.
Không ai lên tiếng.
Tần Vũ quát: “Tôi hỏi, phải trả lời!”
“Mệt!”
Tân binh đồng thanh đáp.
Vác 30kg chạy 20km, còn hỏi mệt không? Phí lời!
“Chưa ăn cơm hay sao? Muỗi còn kêu to hơn các cậu!”
Ăn không no! Không được ăn!
Tất cả thầm oán thán.
Nhưng ngoài mặt vẫn dùng hết sức hô: “Mệt!”
Tần Vũ cười lạnh: “Trông bộ dạng các cậu, còn dám nhận binh vương! Nói ra người ta cười thối mũi!”
“Các cậu tưởng chạy 20km xong liền kết thúc bài huấn luyện hôm nay?”
Tất cả lập tức căng thẳng.
Lão điên này muốn làm gì? Lại định bắt chạy 20km ư?
Chết người thật đó!
Tần Vũ tiếp tục: “Ban nãy có mấy chục tân binh rất thông minh, chủ động rút lui! Đó là lựa chọn sáng suốt, bởi làm vậy, họ sẽ không bị dày vò nữa!”
“Còn các cậu, chạy việt dã 20km, khiến tôi rất không vừa lòng!”
“Có đến ¼ không đạt yêu cầu! Các cậu còn mặt mũi đòi trở thành lính đặc chủng? Đến dọn vệ sinh Long Nha cũng không xứng!”
“Do biểu hiện kém cỏi hồi chiều của các cậu, tôi quyết định chiêu đãi thêm đại tiệc bò vị trí thấp có dây thép gai 200m!”
Nghe vậy, tất cả đều thở phào.
Hóa ra là bò vị trí thấp, thế cũng gọi là đại tiệc? Chỉ 200m, thoắt cái là xong!
Tần Vũ nhìn biểu tình của mọi người, đột nhiên cười nói: “Xem ra, các cậu không thỏa mãn nhỉ, được, vậy tôi sẽ toàn thành cho các cậu!”
“Dẫn bọn họ đến sân tập!”, Tần Vũ nói với Cao Tráng.
“Rõ!”
Cao Tráng cầm loa, quát: “Tất cả bê đá chạy bộ!”
Sau khi bọn họ rời đi, Tần Vũ bước tới hỏi Lão Thử: “Bên đó chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”
Lão Thử cười hi hi đáp: “Sớm đã chuẩn bị xong! Đảm bảo khiến bọn họ cả đời khó quên!”
Tank: “Lão Tần, anh học cách huấn luyện này của ai, biến thái quá đi mất! Ai tâm lý yếu e rằng sợ tè ra quần! Tôi nhớ Bộ đội đặc chủng Sơn Báo không hề luyện tập kiểu này!”
Tần Vũ: “Tôi tự nghĩ ra đấy”.
“Đáng nể!”, hai người đồng thời bật ngón cái.
“Hiện giờ tôi vô cùng mong chờ thấy biểu cảm của những tân binh khi đến sân tập! Ha ha!”
“Có điều, qua vòng này, ít nhất cũng phải 1/3 người bị đào thải!”
Tần Vũ: “Hết cách, muốn dùng thủ đoạn thực chiến huấn luyện bọn họ, thì buộc phải làm vậy! Đi thôi, trò hay sắp bắt đầu!”
Khi Cao Tráng dẫn tân binh tới nơi.
Sắc mặt tất cả mọi người đều tối lại.
Nương theo ánh trăng le lắt, có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh khu bò thấp.
Cái quái gì đây? Tất cả đều thắc mắc.
Trông giống như mảnh sành.
Trò đùa, sân tập bò, sao có thể có…đậu xanh! Thực sự là mảnh sành!
Lũ cầm thú, dám đút mảnh sành xuống dưới đất để họ bò?
Tất cả tân binh đều dựng tóc gáy.
Tần Vũ và Lão Thử cũng đã tới nơi.
Tần Vũ nhìn biểu tình của bọn họ, khẽ mỉm cười: “Sao nào, vừa nãy không phải các cậu cảm thấy bò thấp rất đơn giản ư? Bây giờ sao lại tỏ thái độ thế kia? Không lẽ chỉ vì chút mảnh sành thôi sao?”
Bình luận facebook