Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Chương 17: Đột phá giới hạn
Tần Vũ cười lạnh: “Tôi chơi đùa các cậu đó thì sao? Tôi ngứa mắt, không muốn cho các cậu gia nhập Long Nha, sao nào?”
Sáu người nghe thế, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ.
Tần Vũ cười khinh thường: “Bắt đầu tính giờ, các cậu chỉ còn 1 phút”.
Dứt lời, anh trực tiếp phóng xe đi.
Trên xe, Lão Thử khó hiểu nói: “Lão Tần, thể lực bọn họ đã cạn, làm sao chạy 400m trong 1 phút? Nếu không hoàn thành, anh sẽ không đào thải họ thật chứ?”
Tần Vũ mỉm cười: “Yên tâm, tôi tin vào mắt nhìn của mình, chờ đi”.
vietwriter.vn
Sáu người Lý Hóa đều tức giận đùng đùng.
“Khốn kiếp! Ức hiếp người quá đáng! 1 phút 400m, nếu mới đầu chỉ chạy 10km, hiện tại vẫn còn sức, nhưng giờ ai mà chạy nổi!”, Châu Cường gào lên.
Mặc dù vậy, nhưng mỗi người bọn họ đều bắt đầu tăng tốc.
Một người lính sẽ luôn biết chịu đựng nhẫn nhục, nào sợ đối phương khích tướng.
Chỉ cần bọn họ còn chút sức lực nào, thì sẽ liều mạng chạy về phía trước!
“Chạy nhanh lên! Nếu giáo quan đã coi thường chúng ta, vậy phải chứng minh cho anh ta thấy, còn lâu mới đuổi cổ được chúng ta!”
Tô Long gào lên.
Ngay lúc âm thanh vừa dứt, Tô Long liền gầm lên một tiếng rồi dùng hết sức bình sinh phóng về phía trước.
“Mau chạy! Sắp hết thời gian rồi! Anh ta sẽ không nói đùa với chúng ta! Đây là cuộc tuyển chọn, không phải huấn luyện!”
vietwriter.vn
Cảnh Hạo cũng hét lên.
“Mẹ nó! Chạy chết nó đi! Các anh em, xông lên!”
Ba người Lão Bào cũng theo sát, dùng hết sức chạy.
Cơ thể rã rời, 2 chân như đeo xiềng xích chục kg, vô cùng nặng nề, mí mắt nặng trĩu chỉ muốn nhắm lại, không giữ nổi tỉnh táo!
Trong cơ thể tim phổi như sắp nổ tung, hô hấp khó khăn, từng giây từng phút như có người dùng búa đập vào tim mình!
Những người huấn luyện biết rõ, muốn bứt phá giới hạn, bắt buộc phải chịu đựng được những thống khổ này!
Đó là loại thống khổ sống không bằng chết!
Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn kiên cường ép bản thân phải tỉnh táo, không được ngất xỉu, nhất định phải kiên trì đến giây phút cuối cùng, nhất định chạm đích!
Nếu không, bọn họ sẽ phải thu dọn đồ về nhà!
Lính đặc chủng, là thứ bọn họ khát khao hướng đến.
Bọn họ đợi lâu như vậy, chính là chờ cơ hội này!
Từ bỏ giờ phút này, chính là công lao đổ biển!
Không!
Tuyệt đối không được gục ngã!
Kiên trì!
Phải kiên trì!
Tiếng lòng họ không ngừng gào thét, lý trí không ngừng ép bản thân tiến lên.
Ngay cả khi cơ thể họ gần như kiệt quệ lúc này.
Ngay cả khi cơ thể họ đau đớn thống khổ đến mấy.
Chỉ còn 25s.
Tần Vũ cầm loa, đứng ở vạch đích, cười nhạo họ: “Bỏ cuộc đi! Các cậu không được rồi! Như các cậu còn đòi làm lính đặc chủng? Về nhà nuôi lợn thôi, các cậu không xứng đâu!”
“Chỉ còn 20s!”
“Khốn kiếp! Muốn đào thải bọn tôi, không có cửa!”
Lúc này, Cảnh Hạo gần như đã mơ hồ, lần nữa nghe thấy tiếng cười giễu nhạo của Tần Vũ, dường như được thức tỉnh, trong người bộc phát nguồn sức mạnh lạ kì.
Tốc độ của Cảnh Hạo tăng mạnh.
5 người còn lại cũng vậy, họ gầm lên một tiếng rát họng, bộc phá tốc độ!
“Ôi trời! Mấy thằng ngóc này cư nhiên đột phá giới hạn?”, Lão Thử kinh ngạc thốt lên.
Chỉ khi đột phá giới hạn, con người mới sản sinh ra nguồn năng lượng mạnh mẽ đến vậy!
Bọn họ trước đây cũng từng vậy!
Có một số người thông qua rèn luyện dài kì, từng chút cải thiện thể chất.
Nhưng có những người, chỉ cần một lần luyện tập, liền nắm hết cơ hội đột phá, bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ nhanh chóng hơn nữa!
“Ting! Chúc mừng Ký chủ, tân binh Lý Hóa đột phá giới hạn thể chất và ý chí, tăng 10% điểm thể chất, tăng 5 điểm ý chí, thưởng 600 điểm quân công!”
“Ting! Chúc mừng Ký chủ, tân binh…”
Âm thanh báo thưởng không ngừng vang lên.
Là do 6 người vừa rồi, cả 6 đột phá giới hạn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, 6 người đều chạm đến vạch đích trong giây cuối cùng, ai nấy rã rời ngã vật xuống đất, thở phì phò.
Sắc mặt tất cả đều trắng bệch!
Thế nhưng, thần thái bọn họ tràn ngập kiên định và ý chí chiến đấu.
Nhìn Tần Vũ, trong mắt toàn vẻ khiêu khích.
Mặc dù trong lòng anh rất vui, nhưng vẫn không bộc lộ ra mặt, vẫn là bộ dạng chế nhạo, nhìn về phía 6 người: “Xem ra, tôi xem nhẹ 6 tân binh các cậu rồi! Có điều, các cậu tưởng thế là kết thúc ư?”
“Yên tâm, phía sau còn rất nhiều thứ đang chờ! Chắc chắn sẽ đến lúc các cậu quỳ xuống cầu xin tôi cho rút lui!”
Tô Lang cố kiềm nén, gằn giọng: “Muốn khiến chúng tôi rút lui, nằm mơ!”
Cảnh Hạo cũng phụ họa: “Trừ khi tôi chết!”
Bốn người kia không lên tiếng, nhưng ánh mắt kiên định không hề kém cạnh Cảnh Hạo và Tô Lang.
“Vậy ư?”, Tần Vũ cười lạnh.
“Được! Vậy tôi sẽ chờ xem! Tôi thích nhất là chơi đùa với những kẻ không sợ chết, như vậy, càng có khoái cảm, ha ha!”
Tần Vũ cười lạnh: “Tôi chơi đùa các cậu đó thì sao? Tôi ngứa mắt, không muốn cho các cậu gia nhập Long Nha, sao nào?”
Sáu người nghe thế, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ.
Tần Vũ cười khinh thường: “Bắt đầu tính giờ, các cậu chỉ còn 1 phút”.
Dứt lời, anh trực tiếp phóng xe đi.
Trên xe, Lão Thử khó hiểu nói: “Lão Tần, thể lực bọn họ đã cạn, làm sao chạy 400m trong 1 phút? Nếu không hoàn thành, anh sẽ không đào thải họ thật chứ?”
Tần Vũ mỉm cười: “Yên tâm, tôi tin vào mắt nhìn của mình, chờ đi”.
vietwriter.vn
Sáu người Lý Hóa đều tức giận đùng đùng.
“Khốn kiếp! Ức hiếp người quá đáng! 1 phút 400m, nếu mới đầu chỉ chạy 10km, hiện tại vẫn còn sức, nhưng giờ ai mà chạy nổi!”, Châu Cường gào lên.
Mặc dù vậy, nhưng mỗi người bọn họ đều bắt đầu tăng tốc.
Một người lính sẽ luôn biết chịu đựng nhẫn nhục, nào sợ đối phương khích tướng.
Chỉ cần bọn họ còn chút sức lực nào, thì sẽ liều mạng chạy về phía trước!
“Chạy nhanh lên! Nếu giáo quan đã coi thường chúng ta, vậy phải chứng minh cho anh ta thấy, còn lâu mới đuổi cổ được chúng ta!”
Tô Long gào lên.
Ngay lúc âm thanh vừa dứt, Tô Long liền gầm lên một tiếng rồi dùng hết sức bình sinh phóng về phía trước.
“Mau chạy! Sắp hết thời gian rồi! Anh ta sẽ không nói đùa với chúng ta! Đây là cuộc tuyển chọn, không phải huấn luyện!”
vietwriter.vn
Cảnh Hạo cũng hét lên.
“Mẹ nó! Chạy chết nó đi! Các anh em, xông lên!”
Ba người Lão Bào cũng theo sát, dùng hết sức chạy.
Cơ thể rã rời, 2 chân như đeo xiềng xích chục kg, vô cùng nặng nề, mí mắt nặng trĩu chỉ muốn nhắm lại, không giữ nổi tỉnh táo!
Trong cơ thể tim phổi như sắp nổ tung, hô hấp khó khăn, từng giây từng phút như có người dùng búa đập vào tim mình!
Những người huấn luyện biết rõ, muốn bứt phá giới hạn, bắt buộc phải chịu đựng được những thống khổ này!
Đó là loại thống khổ sống không bằng chết!
Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn kiên cường ép bản thân phải tỉnh táo, không được ngất xỉu, nhất định phải kiên trì đến giây phút cuối cùng, nhất định chạm đích!
Nếu không, bọn họ sẽ phải thu dọn đồ về nhà!
Lính đặc chủng, là thứ bọn họ khát khao hướng đến.
Bọn họ đợi lâu như vậy, chính là chờ cơ hội này!
Từ bỏ giờ phút này, chính là công lao đổ biển!
Không!
Tuyệt đối không được gục ngã!
Kiên trì!
Phải kiên trì!
Tiếng lòng họ không ngừng gào thét, lý trí không ngừng ép bản thân tiến lên.
Ngay cả khi cơ thể họ gần như kiệt quệ lúc này.
Ngay cả khi cơ thể họ đau đớn thống khổ đến mấy.
Chỉ còn 25s.
Tần Vũ cầm loa, đứng ở vạch đích, cười nhạo họ: “Bỏ cuộc đi! Các cậu không được rồi! Như các cậu còn đòi làm lính đặc chủng? Về nhà nuôi lợn thôi, các cậu không xứng đâu!”
“Chỉ còn 20s!”
“Khốn kiếp! Muốn đào thải bọn tôi, không có cửa!”
Lúc này, Cảnh Hạo gần như đã mơ hồ, lần nữa nghe thấy tiếng cười giễu nhạo của Tần Vũ, dường như được thức tỉnh, trong người bộc phát nguồn sức mạnh lạ kì.
Tốc độ của Cảnh Hạo tăng mạnh.
5 người còn lại cũng vậy, họ gầm lên một tiếng rát họng, bộc phá tốc độ!
“Ôi trời! Mấy thằng ngóc này cư nhiên đột phá giới hạn?”, Lão Thử kinh ngạc thốt lên.
Chỉ khi đột phá giới hạn, con người mới sản sinh ra nguồn năng lượng mạnh mẽ đến vậy!
Bọn họ trước đây cũng từng vậy!
Có một số người thông qua rèn luyện dài kì, từng chút cải thiện thể chất.
Nhưng có những người, chỉ cần một lần luyện tập, liền nắm hết cơ hội đột phá, bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ nhanh chóng hơn nữa!
“Ting! Chúc mừng Ký chủ, tân binh Lý Hóa đột phá giới hạn thể chất và ý chí, tăng 10% điểm thể chất, tăng 5 điểm ý chí, thưởng 600 điểm quân công!”
“Ting! Chúc mừng Ký chủ, tân binh…”
Âm thanh báo thưởng không ngừng vang lên.
Là do 6 người vừa rồi, cả 6 đột phá giới hạn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, 6 người đều chạm đến vạch đích trong giây cuối cùng, ai nấy rã rời ngã vật xuống đất, thở phì phò.
Sắc mặt tất cả đều trắng bệch!
Thế nhưng, thần thái bọn họ tràn ngập kiên định và ý chí chiến đấu.
Nhìn Tần Vũ, trong mắt toàn vẻ khiêu khích.
Mặc dù trong lòng anh rất vui, nhưng vẫn không bộc lộ ra mặt, vẫn là bộ dạng chế nhạo, nhìn về phía 6 người: “Xem ra, tôi xem nhẹ 6 tân binh các cậu rồi! Có điều, các cậu tưởng thế là kết thúc ư?”
“Yên tâm, phía sau còn rất nhiều thứ đang chờ! Chắc chắn sẽ đến lúc các cậu quỳ xuống cầu xin tôi cho rút lui!”
Tô Lang cố kiềm nén, gằn giọng: “Muốn khiến chúng tôi rút lui, nằm mơ!”
Cảnh Hạo cũng phụ họa: “Trừ khi tôi chết!”
Bốn người kia không lên tiếng, nhưng ánh mắt kiên định không hề kém cạnh Cảnh Hạo và Tô Lang.
“Vậy ư?”, Tần Vũ cười lạnh.
“Được! Vậy tôi sẽ chờ xem! Tôi thích nhất là chơi đùa với những kẻ không sợ chết, như vậy, càng có khoái cảm, ha ha!”
Bình luận facebook