Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
Chương 129
Kiều Phàm híp mắt lại, sau cùng chậm rãi nói hai từ: “Bạn bè!”
“Vậy cũng chỉ là bạn mà thôi, đối với tôi mà nói, thế còn chưa đủ tư cách!”
Anh nói xong thì thôi nhìn anh ta, bước vào thang máy.
Với tình hình hiện tại, đương nhiên là anh sẽ tạm thời cách xa Tống Vy.
Nhưng việc này không có nghĩa là hạng tôm tép nào cũng có thể yêu cầu anh.
“Tống Giám đốc, anh chờ tôi.” Thấy Đường Hạo Tuấn bước vào thang máy, Trình Hiệp lập tức theo sau.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, bắt đầu đi xuống.
Kiều Phàm nhìn con số đang nảy trên bảng điện tử, ánh mắt sau kính lộ ra vẻ điên cuồng khiến người khác hãi hùng.
“Không đủ tư cách sao… không sao hết, tôi sẽ khiến tôi đủ tư cách!” Kiều Phàm rũ mắt nói, nở nụ cười quái dị khiến người khác nghe mà không nhịn được sởn tóc gáy.
Nhưng một giây sau, anh ta đẩy kính ngẩng đầu lên, sự điên cuồng trong mắt đã biến mất, khôi phục dáng vẻ tao nhã lịch sự như bình thường, đi về phía phòng bệnh của Tống Hải Dương. Giống như dáng vẻ khác với bình thường vừa nãy của anh ta chỉ là ảo giác vậy.
Đến trước cửa phòng bệnh của Tống Hải Dương, Kiều Phàm chỉnh lại áo blu trên người, gõ cửa phòng.
Lưu Mộng nghe thấy tiếng bước chân thì ra mở cửa, thấy anh ta thì mỉm cười: “Phàm, cháu tới rồi à.”
“Vâng, nhận được điện thoại của bác là cháu tới ngay.” Kiều Phàm bước vào trong phòng, nhìn ngay thấy hai mẹ con đang ngủ trên sofa: “Vy Vy đã ngủ?”
Lưu Mộng thở dài: “Ừ, nó quá mệt.”
Kiều Phàm thôi nhìn, đi đến bên giường bệnh, đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tống Hải Dương. Trong đôi mắt rũ xuống của anh ta thoáng lóe lên sự áy náy mà người khác khó phát hiện, nhưng nó đã biến mất trong nháy mắt.
Sau đó anh ta hỏi thăm tình hình hiện tại của Tống Hải Dương.
Lưu Mộng vừa rót nước vừa trả lời cặn kẽ, sau đó mới đưa nước cho anh ta.
Biết tin Tống Hải Dương đã qua cơn nguy hiểm, nghỉ ngơi mấy tháng là ổn thì bàn tay nắm chặt cốc của Kiều Phàm mới chậm rãi thả lỏng.
“Đúng rồi, Phàm, tối nay cô có thể nhờ cháu canh chừng giúp cô một lát không? Cô trở về lấy ít quần áo để thay, tiện thể nấu ít canh.” Lưu Mộng cầm túi lên nói với Kiều Phàm.
Kiều Phàm đương nhiên đồng ý không hề do dự.
Vì đây là chuyện anh ta muốn.
Lưu Mộng đi rồi, Kiều Phàm lại nhìn về phía Tống Vy. Sau khi xác nhận trong một thời gian ngắn cô sẽ không tỉnh lại, anh ta mới bỏ kính xuống, cúi người vỗ nhẹ tay bên tai Tống Hải Dương, sau đó nói gì đó với cậu.
Làm xong chuyện này, anh ta đứng thẳng dậy đeo lại kính, kéo cái ghế bên giường bệnh ra trước sofa.
Anh ta ngồi xuống ghế, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm Tống Vy, nhìn mãi cho tới lúc cô tỉnh lại.
“Phàm.” Tống Vy dụi mắt, sau khi xác nhận cô không nhìn nhầm thì mới cất tiếng gọi.
Kiều Phàm đỡ cô dậy: “Em ngủ ngon không?”
“Ừm.” Tống Vy mỉm cười, lại nhìn về phía Tống Dĩnh Nhi nằm sườn trong sofa.
Thấy cô bé còn đang ngủ, cô cúi đầu hôn má con, rồi đắp lại chăn cho con.
Kiều Phàm nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tối sầm, thản nhiên vươn ngón cái lên sờ môi.
“Đúng rồi Phàm, anh đến đây lúc nào thế?” Tống Vy xỏ xong giày hỏi.
“Anh đến được một lúc rồi, bác gái bảo anh trông giúp một lát, bác về nấu canh.” Kiều Phàm dịu dàng trả lời cô.
Tống Vy gật đầu, tỏ ý đã biết. Cô cầm điện thoại ở bên cạnh lên nhìn, 4 giờ sáng.
Hóa ra cô ngủ không bao lâu, bảo sao trời còn chưa sáng.
Tống Vy đi tới bên giường bệnh, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hải Dương, thở dài nói: “Không biết khi nào Hải Dương mới tỉnh lại.”
“Yên tâm đi, buổi sáng thằng bé sẽ tỉnh. Anh đã xem thử rồi, thuốc mê sắp hết tác dụng rồi.” Kiểu Phàm vươn người nói.
Anh ta là bác sĩ, Tống Vy đương nhiên tin lời anh ta, kích động nắm tay lại: “Vậy thì tốt quá rồi.”
“Vy Vy, em có muốn chuyển viện cho Hải Dương không?” Kiều Phàm đang lau kính, bỗng dưng đề nghị với cô.
Tống Vy nhìn anh ta: “Chuyển viện?”
“Đúng vậy, chuyển qua viện anh, anh cũng thuận tiện chăm sóc Hải Dương.” Kiều Phàm gật đầu.
Kiều Phàm híp mắt lại, sau cùng chậm rãi nói hai từ: “Bạn bè!”
“Vậy cũng chỉ là bạn mà thôi, đối với tôi mà nói, thế còn chưa đủ tư cách!”
Anh nói xong thì thôi nhìn anh ta, bước vào thang máy.
Với tình hình hiện tại, đương nhiên là anh sẽ tạm thời cách xa Tống Vy.
Nhưng việc này không có nghĩa là hạng tôm tép nào cũng có thể yêu cầu anh.
“Tống Giám đốc, anh chờ tôi.” Thấy Đường Hạo Tuấn bước vào thang máy, Trình Hiệp lập tức theo sau.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, bắt đầu đi xuống.
Kiều Phàm nhìn con số đang nảy trên bảng điện tử, ánh mắt sau kính lộ ra vẻ điên cuồng khiến người khác hãi hùng.
“Không đủ tư cách sao… không sao hết, tôi sẽ khiến tôi đủ tư cách!” Kiều Phàm rũ mắt nói, nở nụ cười quái dị khiến người khác nghe mà không nhịn được sởn tóc gáy.
Nhưng một giây sau, anh ta đẩy kính ngẩng đầu lên, sự điên cuồng trong mắt đã biến mất, khôi phục dáng vẻ tao nhã lịch sự như bình thường, đi về phía phòng bệnh của Tống Hải Dương. Giống như dáng vẻ khác với bình thường vừa nãy của anh ta chỉ là ảo giác vậy.
Đến trước cửa phòng bệnh của Tống Hải Dương, Kiều Phàm chỉnh lại áo blu trên người, gõ cửa phòng.
Lưu Mộng nghe thấy tiếng bước chân thì ra mở cửa, thấy anh ta thì mỉm cười: “Phàm, cháu tới rồi à.”
“Vâng, nhận được điện thoại của bác là cháu tới ngay.” Kiều Phàm bước vào trong phòng, nhìn ngay thấy hai mẹ con đang ngủ trên sofa: “Vy Vy đã ngủ?”
Lưu Mộng thở dài: “Ừ, nó quá mệt.”
Kiều Phàm thôi nhìn, đi đến bên giường bệnh, đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tống Hải Dương. Trong đôi mắt rũ xuống của anh ta thoáng lóe lên sự áy náy mà người khác khó phát hiện, nhưng nó đã biến mất trong nháy mắt.
Sau đó anh ta hỏi thăm tình hình hiện tại của Tống Hải Dương.
Lưu Mộng vừa rót nước vừa trả lời cặn kẽ, sau đó mới đưa nước cho anh ta.
Biết tin Tống Hải Dương đã qua cơn nguy hiểm, nghỉ ngơi mấy tháng là ổn thì bàn tay nắm chặt cốc của Kiều Phàm mới chậm rãi thả lỏng.
“Đúng rồi, Phàm, tối nay cô có thể nhờ cháu canh chừng giúp cô một lát không? Cô trở về lấy ít quần áo để thay, tiện thể nấu ít canh.” Lưu Mộng cầm túi lên nói với Kiều Phàm.
Kiều Phàm đương nhiên đồng ý không hề do dự.
Vì đây là chuyện anh ta muốn.
Lưu Mộng đi rồi, Kiều Phàm lại nhìn về phía Tống Vy. Sau khi xác nhận trong một thời gian ngắn cô sẽ không tỉnh lại, anh ta mới bỏ kính xuống, cúi người vỗ nhẹ tay bên tai Tống Hải Dương, sau đó nói gì đó với cậu.
Làm xong chuyện này, anh ta đứng thẳng dậy đeo lại kính, kéo cái ghế bên giường bệnh ra trước sofa.
Anh ta ngồi xuống ghế, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm Tống Vy, nhìn mãi cho tới lúc cô tỉnh lại.
“Phàm.” Tống Vy dụi mắt, sau khi xác nhận cô không nhìn nhầm thì mới cất tiếng gọi.
Kiều Phàm đỡ cô dậy: “Em ngủ ngon không?”
“Ừm.” Tống Vy mỉm cười, lại nhìn về phía Tống Dĩnh Nhi nằm sườn trong sofa.
Thấy cô bé còn đang ngủ, cô cúi đầu hôn má con, rồi đắp lại chăn cho con.
Kiều Phàm nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tối sầm, thản nhiên vươn ngón cái lên sờ môi.
“Đúng rồi Phàm, anh đến đây lúc nào thế?” Tống Vy xỏ xong giày hỏi.
“Anh đến được một lúc rồi, bác gái bảo anh trông giúp một lát, bác về nấu canh.” Kiều Phàm dịu dàng trả lời cô.
Tống Vy gật đầu, tỏ ý đã biết. Cô cầm điện thoại ở bên cạnh lên nhìn, 4 giờ sáng.
Hóa ra cô ngủ không bao lâu, bảo sao trời còn chưa sáng.
Tống Vy đi tới bên giường bệnh, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hải Dương, thở dài nói: “Không biết khi nào Hải Dương mới tỉnh lại.”
“Yên tâm đi, buổi sáng thằng bé sẽ tỉnh. Anh đã xem thử rồi, thuốc mê sắp hết tác dụng rồi.” Kiểu Phàm vươn người nói.
Anh ta là bác sĩ, Tống Vy đương nhiên tin lời anh ta, kích động nắm tay lại: “Vậy thì tốt quá rồi.”
“Vy Vy, em có muốn chuyển viện cho Hải Dương không?” Kiều Phàm đang lau kính, bỗng dưng đề nghị với cô.
Tống Vy nhìn anh ta: “Chuyển viện?”
“Đúng vậy, chuyển qua viện anh, anh cũng thuận tiện chăm sóc Hải Dương.” Kiều Phàm gật đầu.
Bình luận facebook