Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Chương 131
“Là anh trai đã quên mất một số chuyện.” Tống Vy sờ đầu bé, trả lời ngắn gọn.
Tống Dĩnh Nhi nghe hiểu, bé ngậm ngón tay hỏi: “Vậy tại sao anh trai lại quyên mất vài chuyện ạ?”
“Đúng vậy bác sĩ, tại sao con trai tôi lại mất trí nhớ?” Tống Vy nhìn bác sĩ, vội vàng hỏi.
Bác sĩ không trả lời ngay mà quay người kiểm tra đầu Tống Hải Dương.
Nhưng kiểm tra xong rồi, ông ta lại nghi ngờ ra mặt: “Rất kỳ lạ, đầu con trai cô không bị thương gì cả, theo lý thuyết thì không có khả năng xuất hiện tình huống mất trí nhớ được.”
“Nhưng thằng bé lại thật sự mất trí nhớ.” Tống Vy chỉ vào Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương nhíu mày, cố nhớ lại ký ức ngày hôm qua, nhưng càng cố lại càng không nghĩ ra, lúc sau đầu còn lâm râm đau.
Tống Vy nhìn vẻ đau đớn trên mặt cậu, cô vội đặt tay lên trán cậu, lên tiếng ngăn cản: “Cục cưng, đừng nghĩ nữa, không nhớ lại được thì thôi.”
“Con xin lỗi mẹ.” Tống Hải Dương dẩu đôi môi nhỏ, hổ thẹn nói xin lỗi.
Tống Vy thu tay về, cúi người áp nhẹ trán vào trán cậu, dịu dàng cười nói: “Cục cưng không cần phải nói xin lỗi, người nên xin lỗi là mẹ mới đúng.”
“Mẹ không có lỗi gì với con cả.” Tống Hải Dương không đồng ý nhìn cô.
Con trai thông cảm làm cho trong lòng Tống Vy càng tự trách hơn, cô cọ trán con trai rồi đứng thẳng người lên: “Bác sĩ, vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân ạ?”
Bác sĩ trầm ngâm một lát: “Tôi nghĩ đến một khả năng, có lẽ con trai cô bị tai nạn xe cộ kích thích mới gây ra mất trí nhớ, đây là đại não tự bảo vệ, trong y học từng có trường hợp này rồi.”
“Vậy có thể khôi phục không?” Tống Vy nhìn chằm chằm bác sĩ.
Bác sĩ lắc đầu, không xác định nói: “Cái này không nói chắc được, có thể qua vài ngày sẽ khôi phục, cũng có thể cả đời đều không nhớ lại được, nhưng đây cũng là chuyện tốt, ít nhất cậu bé sẽ không có bóng ma tâm lý gì.”
Nghe vậy, Tống Vy nhẹ nhõm gật đầu: “Ông nói đúng.”
Chỉ là mất đi một phần ký ức mà thôi, không phải quên mất toàn bộ, hơn nữa so với trí nhớ, mạng Tống Hải Dương mới càng quan trọng hơn, có thể nhớ lại hay không cứ thuận theo tự nhiên đi.
Bác sĩ rời đi, Lưu Mộng quay trở lại, còn dẫn hai nhân viên cảnh sát ngày hôm qua đến, hai nhân viên cảnh sát đến hỏi Tống Hải Dương tình huống trước khi xảy ra tai nạn xe cô.
Nhưng Tống Hải Dương mất trí nhớ, không nhớ được gì cả.
Hai cảnh sát tay không ra về, manh mối của vụ tai nạn xe cộ này cũng bị chặt đứt như vậy.
Lưu Mộng đặt mông xuống sô pha, vẻ mặt không cam lòng: “Xong, cái này lại không bắt được hung thủ, giống như hai lần trước.”
Tống Vy cười bất đắc dĩ, không nói gì.
Sao cô lại không biết chứ.
“Cục cưng.” Lưu Mộng đột nhiên nghĩ tới gì đó, bà ta nhìn Tống Hải Dương đã uống thuốc rồi ngủ trên giường, híp mắt nói: “Con có cảm thấy Hải Dương mất trí nhớ là quá trùng hợp không?”
“Mẹ có ý gì?” Tống Vy đang xoa bóp cho Tống Hải Dương, nghe bà ta nói vậy bèn dừng động tác lại.
Lưu Mộng mím môi: “Ý của mẹ là, Hải Dương mất trí nhớ quá đúng lúc, vừa vặn mất đi đoạn trí nhớ sau khi mẹ con con đi toilet, cái này quá giống hung thủ cố ý xóa trí nhớ của Hải Dương để che manh mối.”
“Mẹ nói như vậy đúng là hơi kỳ lạ, nhưng cái này thật sự là trùng hợp thôi, nào có ai có thể tùy ý khống chế trí nhớ người khác được?” Tống Vy lại tiếp tục xoa bóp cho Tống Hải Dương.
Lưu Mộng khoát tay: “Nói không chừng lại có thật đấy, mẹ xem TV, bậc thầy thôi miên thật sự có năng lực này.”
“Mẹ cũng nói là ở trên TV, con chưa từng nghe ngoài đời thật có chuyện này cả.” Tống Vy bật cười, chỉ coi như bà ta nghĩ lung tung chứ không coi là thật.
Lưu Mộng hiểu được có thể mình nghĩ nhiều, cũng nhún vai không nói gì nữa rồi đi ra ngoài mua cơm trưa.
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Năng lực khôi phục của trẻ rất mạnh, Tống Hải Dương đã có thể xuống giường đi lại, tin tưởng chỉ cần thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện, nhưng trí nhớ vẫn không khôi phục như trước.
Xem ra đúng như lời bác sĩ nói, sẽ không nhớ lại được.
“Là anh trai đã quên mất một số chuyện.” Tống Vy sờ đầu bé, trả lời ngắn gọn.
Tống Dĩnh Nhi nghe hiểu, bé ngậm ngón tay hỏi: “Vậy tại sao anh trai lại quyên mất vài chuyện ạ?”
“Đúng vậy bác sĩ, tại sao con trai tôi lại mất trí nhớ?” Tống Vy nhìn bác sĩ, vội vàng hỏi.
Bác sĩ không trả lời ngay mà quay người kiểm tra đầu Tống Hải Dương.
Nhưng kiểm tra xong rồi, ông ta lại nghi ngờ ra mặt: “Rất kỳ lạ, đầu con trai cô không bị thương gì cả, theo lý thuyết thì không có khả năng xuất hiện tình huống mất trí nhớ được.”
“Nhưng thằng bé lại thật sự mất trí nhớ.” Tống Vy chỉ vào Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương nhíu mày, cố nhớ lại ký ức ngày hôm qua, nhưng càng cố lại càng không nghĩ ra, lúc sau đầu còn lâm râm đau.
Tống Vy nhìn vẻ đau đớn trên mặt cậu, cô vội đặt tay lên trán cậu, lên tiếng ngăn cản: “Cục cưng, đừng nghĩ nữa, không nhớ lại được thì thôi.”
“Con xin lỗi mẹ.” Tống Hải Dương dẩu đôi môi nhỏ, hổ thẹn nói xin lỗi.
Tống Vy thu tay về, cúi người áp nhẹ trán vào trán cậu, dịu dàng cười nói: “Cục cưng không cần phải nói xin lỗi, người nên xin lỗi là mẹ mới đúng.”
“Mẹ không có lỗi gì với con cả.” Tống Hải Dương không đồng ý nhìn cô.
Con trai thông cảm làm cho trong lòng Tống Vy càng tự trách hơn, cô cọ trán con trai rồi đứng thẳng người lên: “Bác sĩ, vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân ạ?”
Bác sĩ trầm ngâm một lát: “Tôi nghĩ đến một khả năng, có lẽ con trai cô bị tai nạn xe cộ kích thích mới gây ra mất trí nhớ, đây là đại não tự bảo vệ, trong y học từng có trường hợp này rồi.”
“Vậy có thể khôi phục không?” Tống Vy nhìn chằm chằm bác sĩ.
Bác sĩ lắc đầu, không xác định nói: “Cái này không nói chắc được, có thể qua vài ngày sẽ khôi phục, cũng có thể cả đời đều không nhớ lại được, nhưng đây cũng là chuyện tốt, ít nhất cậu bé sẽ không có bóng ma tâm lý gì.”
Nghe vậy, Tống Vy nhẹ nhõm gật đầu: “Ông nói đúng.”
Chỉ là mất đi một phần ký ức mà thôi, không phải quên mất toàn bộ, hơn nữa so với trí nhớ, mạng Tống Hải Dương mới càng quan trọng hơn, có thể nhớ lại hay không cứ thuận theo tự nhiên đi.
Bác sĩ rời đi, Lưu Mộng quay trở lại, còn dẫn hai nhân viên cảnh sát ngày hôm qua đến, hai nhân viên cảnh sát đến hỏi Tống Hải Dương tình huống trước khi xảy ra tai nạn xe cô.
Nhưng Tống Hải Dương mất trí nhớ, không nhớ được gì cả.
Hai cảnh sát tay không ra về, manh mối của vụ tai nạn xe cộ này cũng bị chặt đứt như vậy.
Lưu Mộng đặt mông xuống sô pha, vẻ mặt không cam lòng: “Xong, cái này lại không bắt được hung thủ, giống như hai lần trước.”
Tống Vy cười bất đắc dĩ, không nói gì.
Sao cô lại không biết chứ.
“Cục cưng.” Lưu Mộng đột nhiên nghĩ tới gì đó, bà ta nhìn Tống Hải Dương đã uống thuốc rồi ngủ trên giường, híp mắt nói: “Con có cảm thấy Hải Dương mất trí nhớ là quá trùng hợp không?”
“Mẹ có ý gì?” Tống Vy đang xoa bóp cho Tống Hải Dương, nghe bà ta nói vậy bèn dừng động tác lại.
Lưu Mộng mím môi: “Ý của mẹ là, Hải Dương mất trí nhớ quá đúng lúc, vừa vặn mất đi đoạn trí nhớ sau khi mẹ con con đi toilet, cái này quá giống hung thủ cố ý xóa trí nhớ của Hải Dương để che manh mối.”
“Mẹ nói như vậy đúng là hơi kỳ lạ, nhưng cái này thật sự là trùng hợp thôi, nào có ai có thể tùy ý khống chế trí nhớ người khác được?” Tống Vy lại tiếp tục xoa bóp cho Tống Hải Dương.
Lưu Mộng khoát tay: “Nói không chừng lại có thật đấy, mẹ xem TV, bậc thầy thôi miên thật sự có năng lực này.”
“Mẹ cũng nói là ở trên TV, con chưa từng nghe ngoài đời thật có chuyện này cả.” Tống Vy bật cười, chỉ coi như bà ta nghĩ lung tung chứ không coi là thật.
Lưu Mộng hiểu được có thể mình nghĩ nhiều, cũng nhún vai không nói gì nữa rồi đi ra ngoài mua cơm trưa.
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Năng lực khôi phục của trẻ rất mạnh, Tống Hải Dương đã có thể xuống giường đi lại, tin tưởng chỉ cần thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện, nhưng trí nhớ vẫn không khôi phục như trước.
Xem ra đúng như lời bác sĩ nói, sẽ không nhớ lại được.
Bình luận facebook