• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy! (5 Viewers)

  • Chương 147-150

Chương 147

“Phải, hôm qua con gái của dì cố ý bôi dầu ở ngoài nhà vệ sinh, khiến tôi té ngã, do vận may của tôi tốt, chỉ trẹo chân, nhưng nếu như vận may của tôi không tốt, cũng có khả năng chết tại chỗ, hoặc để lại thương tật, cho nên anh cảnh sát, đây lẽ như vậy không phải là cố ý giết người hay sao?” Tống Vy vuốt tóc, giọng nói lạnh lùng thờ ơ.

Cô chính là muốn khóa chết tội cố ý giết người vào Tống Huyền.

“Cái gì mà cố ý giết người, cô không phải là đang sống sờ sờ hay sao?” Tô Thu chỉ vào Tống Vy, rất không đồng ý cách nói của cô.

Lưu Mộng cười lạnh: “Vậy theo như bà nói, con gái của tôi chết rồi, Tống Huyền mới là cố ý giết người phải không? Tôi nói cho bà biết, sai hoàn toàn, chỉ cần là cố ý tổn hại người khác, chúng ta đều có thể dùng tội danh cố ý giết người để kiện cô ta.”

“Không sai, trên mặt pháp luật quả thật có thể như vậy.” Cảnh sát gật đầu.

Tô Thu lập tức đờ người, bà ta không hiểu pháp luật, cho nên căn bản không biết những điều này.

Nói như vậy, bà ta báo cảnh sát há không phải là đã hại Huyền hay sao?

Không, bà ta không thể để Huyền gánh tội danh như vậy!

Suy nghĩ đến đây, Tô Thu siết chặt nắm đấm, mắt đỏ ngầu hằn học nhìn Tống Vy và Lưu Mộng: “Hai người mở miệng là nói con gái của tôi cố ý giết người, có bản lĩnh thì đưa ra chứng cứ đi.”

Huyền nói rồi, con bé ở cửa nhà vệ sinh hại Tống Vy.

Ở cửa nhà vệ sinh không có camera, bọn họ căn bản không có chứng cứ gì cả.

Dường như nhìn ra Tô Thu đang nghĩ cái gì, Tống Vy nhếch miệng cười: “Dì Tô, tôi thật sự có chứng cứ, tôi không những có nhân chứng, còn có vật chứng, dầu Tống Huyền bôi ở trong tay tôi, bên trên có dấu vân tay của cô ta, hơn nữa dầu bên ngoài nhà vệ sinh cho dù rửa sạch cũng sẽ còn sót lại, chỉ cần dùng thiết bị chuyên nghiệp là có thể xét nghiệm ra, nhưng điều này có thể chứng minh Tống Huyền hại tôi.”

“Nếu đã như vậy, vậy mấy người theo tôi đến cục cảnh sát một chuyến.” Cảnh sát nói.

“Được.” Tống Vy đương nhiên không có ý kiến, gật đầu đồng ý.

Nhưng Tô Thu lại lắc đầu không ngừng, vẻ mặt kháng cự: “Tôi không đi, tôi tại sao phải đến cụ cảnh sát chứ.”

“Bởi vì là bà báo cảnh sát.” Cảnh sát lạnh lùng trả lời bà ta một câu: “Cho nên bà bắt buộc phải đi, nếu bà không đi, tôi có thể cưỡng chế bắt bà đi!”

Nói xong, anh ta từ thắt lưng lấy ra một chiếc còng tay bằng bạc lấp lánh ánh lạnh.

Tô Thu thấy chiếc còng tay bằng bạc đó thì rùng mình, miệng há ra, nhưng không nói ra được lời nào.

Lưu Mộng thấy dáng vẻ nhát cáy này của bà ta, cười mỉa mai một cách không hề nể tình.

Sau đó, Tống Vy sau khi giao Tống Hải Dương giao cho y tá, cùng Lưu Mộng lên xe cảnh sát, đến cục cảnh sát.

Đến cục cảnh sát, người của cục cảnh sát tìm hiểu tình hình, lập tức cử người của khoa giám định đến hiện trường ngày hôm qua xét nghiệm tinh dầu còn sót lại, đồng thời cũng cử một nhóm khác đến bệnh viện của Mạnh Ngọc, tìm Tống Huyền tìm hiểu tình hình.

Có điều bởi vì do Tống Huyền gãy chân, người của cục cảnh sát sau khi tìm hiểu tình hình xong, không có mang cô ta đến, chỉ mang Tống Huy Khanh tới.

Tống Huy Khanh vừa bước vào phòng thẩm vấn thì tức đùng đùng tát Tô Thu một cái.

Tô Thu bị đánh cho sốc luôn, ôm mặt ngồi bệt trên đất, sững sờ nhìn ông ta: “Chồng…”

“Bà đừng gọi tôi là chồng, tôi đã nói bà đừng đi tìm bọn họ, bà không nghe, bây giờ thì hay rồi, gây ra chuyện lớn như vậy!” Tống Huy Khanh tức đến đỏ bừng mặt, tay chỉ cũng đang run rẩy.

Tô Thu sợ sệt cúi thấp đầu, không dám phản bác.

Lưu Mộng đỡ Tống Vy đứng ở góc của phòng thẩm vấn, lạnh lùng nhìn một màn này, cũng không có nói gì.

Lúc này, cửa của phòng thẩm vấn lại mở ra, hai cảnh sát đi vào: “Cô Tống, dựa theo xét nghiệm của khoa giám định, lời cô nói quả thật chính xác, cô Tống Huyền đó quả thật đã cấu thành tội cố ý giết người, nhưng do cô bị thương không nặng, tội cố ý giết người sẽ tự động thay đổi thành tội cố ý gây thương tích cho người khác.”

Tống Vy mỉm cười: “Không sao, kết quả này tôi sớm đã có dự liệu tới, có điều tôi muốn biết, tội cố ý gây thương tích cho người khác của Tống Huyền có thể phán quyết bao lâu?”

Nghe thấy câu hỏi của Tống Vy, Tống Huy Khanh và Tô Thu đều trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào hai cảnh sát.

Hai cảnh sát trả lời: “Nhiều nhất nửa năm, hơn nữa do cô Tống Huyền bị gãy chân, cô ta cũng chỉ bị chấp hành án ở ngoài nhà tù.”

“Thật là hời cho cô ta.” Lưu Mộng có hơi không lòng mà mím môi.
Chương 148

Tô Thu bò dậy từ trên đất, túm lấy tay của hai cảnh sát, kích động nói: “Cảnh sát, nửa năm thật sự quá nặng rồi, có thể nộp tiền bảo lãnh không?”

Cho dù là chấp hành án ngoài nhà tù, nhưng trên người Huyền cũng có một vết nhơ ngồi tù.

Huyền của bà ta là phải gả vào nhà họ Đường, làm sao có thể có vết nhơ như này được!

“Có thể nộp tiền bảo lãnh nhưng chuyện này phải xem người bị hại có bằng lòng hay không?” Hai cảnh sát nhìn sang Tống Vy: “Chỉ cần cô Tống bằng lòng tha viết giấy bãi nại, con gái của bà tự nhiên sẽ vô tội.”

Nghe vậy, Tô Thu giống như mất đi linh hồn, không còn sức lực mà buông tay của cảnh sát.

Giấy bãi nại…

Tống Vy sao có thể sẽ viết chứ!

“Các người tự mình thương lượng đi.” Hai cảnh sát nói xong thì xoay người đi ra.

“Thương lượng cái gì, có gì đáng thương lượng, bảo bối, chúng ta đi thôi.” Lưu Mộng đỡ Tống Vy nói.

Tống Vy dạ một tiếng.

Hai mẹ con đi về phía cửa lớn của phòng thẩm vấn.

Tô Diễm thấy vậy, vội vàng kéo tay áo của Tống Huy Khanh: “Chồng!”

Tống Huy Khanh biết bà ta muốn làm cái gì, sau khi bóp chặt đầu rồng trên gậy thì cất lời gọi mẹ con Tống Vy lại: “Lưu Mộng, Vy, hai người đợi đã.”

Lưu Mộng và Tống Vy dừng bước chân, cả hai đều quay đầu lại.

Lưu Mộng lạnh lùng nhìn ông ta: “Sao thế, muốn cầu tình cho con gái bảo bối của ông à?”

Lập tức bị nói trúng mục đích, Tống Huy Khanh có hơi lúng túng ho khan một tiếng: “Lưu Mộng, mặc kệ nói thế nào, Vy với Huyền cũng là chị em, không cần phải nháo đến mức độ này, hay là…”

“Dừng đi!” Lưu Mộng buông cánh tay của Tống Vy ra, làm một động tác dừng, sau đó cười châm chọc: “Chị em? Lấy đâu ra chị em, tôi chỉ sinh có mỗi một cô con gái là Vy, không có sinh Tống Huyền, cho nên chúng không phải là chị em gì cả.”

“Không sai, tôi chỉ có đứa em trai là Kim thôi.” Tống Vy mặt mày lạnh lùng, cũng nói một câu.

Tô Thu thấy hai mẹ con không hề lay động, sốt ruột đến mức lại kéo Tống Huy Khanh.

Tống Huy Khanh thở dài: “Được rồi, cho dù hai người không thừa nhận Huyền, nhưng nó với Vy suy cho cùng có quan hệ huyết thống, hai người việc gì phải làm tới mức tuyệt tình như vậy, huống chi chân của Huyền cũng gãy rồi, Hạo Tuấn tối qua cũng đã xử phạt nó, chuyện này không thể cho qua như vậy sao?”

“Ba, ba nói sai rồi, người làm tới mức tuyệt tình không phải là con và mẹ, là Tống Huyền, là cô ta năm lần bảy lượt tìm con gây phiền phức không chịu tha cho con, với lại cô ta gãy chân đâu phải là con làm, mà chân của con là cô ta làm bị thương, cho nên con tại sao phải thôi chứ.” Tống Vy mím môi.

“Đúng thế, tưởng chúng tôi dễ ăn hiếp sao?” Lưu Mộng khoanh tay nói.

Tống Vy nâng mắt, lạnh lùng liếc qua Tô Thu ở đằng sau Tống Huy Khanh: “Hơn nữa Tống Huyền có kết cục này cũng là do một tay dì Tô gây ra, là dì ấy quấn lấy không chịu thôi.”

“Không sai, lúc Tô Thu báo cảnh sát, Vy còn đặc biệt nhắc nhở, người cuối cùng ngồi tù sẽ là Tống Huyền, nhưng Tô Thu không nghe, cứ muốn báo cảnh sát, nếu bà ta một lòng muốn đưa Tống Huyền vào tù, vậy thì chúng tôi chỉ có thể thành toàn cho bà ta.” Lưu Mộng nhướn mày.

Sắc mặt của Tô Thu trắng bệch, cơ thể đang run rẩy.

Ma quỷ, đôi mẹ con này đều là ma quỷ!

Tống Huy Khanh cũng rất bất lực, ông ta cũng biết rõ Tống Vy không sai, người sai là Tống Huyền.

Nhưng ông ta lại không thể để mặc Tống Huyền ngồi tù, cho dù là chấp hành án ở ngoài nhà tù cũng không được!

“Vy, con tha cho Huyền lần này đi, nó dù sao cũng là vị hôn thê của Hạo Tuấn, con như này sẽ khiến Hạo Tuấn cũng không xuống được đài.” Tống Huy Khanh nhìn Tống Vy, dáng vẻ có vài phần thâm ý khuyên nhủ.

Tuy nhiên còn chưa đợi Tống Vy trả lời thì Lưu Mộng đã nổi giận rồi, bà ta chắn trước Tống Vy, mặt mày phẫn nộ nhìn Tống Huy Khanh: “Ông còn mặt mũi ở trước mặt tôi lấy Hạo Tuấn làm lý do sao? Không có tôi, Tống Huyền muốn làm vị hôn thê của Hạo Tuấn? Nằm mơ đi!”
Chương 149

Khóe mặt của Tống Huy Khanh giật giật vì bị nạt: “Lưu Mộng, bà có thể bình tĩnh chút không?”

“Không thể!” Lưu Mộng siết chặt tay lớn giọng đáp trả: “Tôi tại sao phải bình tĩnh, Hạo Tuấn rõ ràng là định hôn ước với Vy nhà tôi, lại đột nhiên đổi thành Tống Huyền, trong này nếu nói không có gì mờ ám đánh chết tôi cũng không tin, mà bây giờ hai người còn kêu Vy tha thứ cho một người cướp đi vị hôn phu của con bé, đợi kiếp sau đi!”

Nói xong, bà ta lại đỡ Tống Vy: “Vy, chúng ta đi thôi.”

Tống Vy gật đầu.

Hai mẹ con không thèm để ý đến Tống Huy Khanh và Tô Thu nữa, giận dữ rời khỏi cục cảnh sát.

Trên xe trở về bệnh viện, lửa giận của Lưu Mộng vẫn không có tan biến, ngược lại càng nghĩ càng không thể chấp nhận được.

Bà ta vì cứu ông cụ Đường, hôn ước của Vy và Đường Hạo Tuấn mới được thúc đẩy, đến cuối cùng lại bị mẹ con Tô Thu chen chân.

Vốn nhiều năm như vậy, bà ta cũng nghĩ thông suốt rồi, cũng chấp nhận sự thật này, nhưng lão già Tống Huy Khanh đó cứ nhắc đến chuyện này ở trước mặt bà ta, nếu đã nhắc đến, vậy thì không thể thôi được.

Nghĩ đến đây, Lưu Mộng nheo mắt lại: “Mẹ tuyệt đối không thể nhường không Hạo Tuấn cho Tống Huyền được.”

Tống Vy nghe thấy lời này thì không khỏi nhướn mày: “Mẹ, mẹ muốn làm cái gì?”

Lưu Mộng hừ một tiếng: “Mẹ muốn khiến người của cả nước biết bộ mặt thật của Tống Huyền.”

“Mẹ muốn phơi bày những chuyện cô ta làm sao?” Tống Vy kinh ngạc há to miệng.

Lưu Mộng gật đầu: “Không sai.”

“Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Đường tổng và tập đoàn Đường Thị, hai nhà Đường Tống có quan hệ thông gia, thế lực của nhà họ Đường vượt xa nhà họ Tống, Tống Huyền có thể ngang ngược như vậy làm ra nhiều chuyện ác như vậy, chắc chắn sẽ khiến bên ngoài suy đoán, có phải nhà họ Đường hoặc Đường tổng dung túng hay không.” Tống Vy cắn môi dưới, có hơi không tán thành.

Lưu Mộng ấn ấn vào trán cô: “Lúc này rồi con còn suy nghĩ thay cho cậu ta, đừng quên, con và Hải Dương đều bị cậu ta liên lụy mà suýt nữa mất mạng, cậu ta phải bù đắp cho con, giờ con xem chuyện này thành sự bù đắp của cậu ta dành cho con là được rồi.”

Tống Vy dở khóc dở cười: “Chuyện này có thể như nhau sao?”

“Sao không thể như nhau chứ, hoặc cậu ta nếu như không muốn bản thân và Đường Thị chịu ảnh hưởng thì cắt đứt với Tống Huyền, được rồi, mẹ đã quyết định rồi, con đừng khuyên mẹ nữa.”Lưu Mộng xua tay, không muốn nói nữa, trực tiếp rút điện thoại ra gọi cho một đơn vị truyền thông, không e dè tiết lộ một số chuyện ác mà Tống Huyền đã làm.

Ví dụ như sao chép, chèn ép người tài, dùng kế hại người khác…

Tin chắc đợi những chuyện này công bố ra ngoài, Tống Huyền tuyệt đối sẽ trở thành tồn tại bị người người mắng chửi.

Lưu Mộng vui vẻ cúp máy.

Tống Vy nhìn dáng vẻ vui vẻ này của bà ta thì có hơi đau đầu mà day day huyệt thái dương, nghĩ lát nữa sau khi về đến bệnh viện, vẫn là nói chuyện này cho Đường Hạo Tuấn thì tốt hơn.

Dù sao mẹ làm như vậy sẽ khiến danh tiếng của Đường Hạo Tuấn và Đường Thị chịu tổn hại.

Ngộ nhỡ Đường Hạo Tuấn giận lây sang mẹ thì phải làm sao?

Vì thế về đến bệnh viện, Tống Vy tìm cớ tránh Lưu Mộng, sau đó gọi điện cho Đường Hạo Tuấn.

Từ sau khi từ chức thì cô chưa từng gọi điện cho Đường Hạo Tuấn nữa.

Bây giờ gọi, vậy mà có chút căng thẳng.

“Alo.” Giọng nói lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.

Tay của Tống Vy cầm chặt điện thoại: “Đường tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn ngồi trên ghế làm việc, hơi điều chỉnh tư thế.

Khóe miệng của Tống Vy mấp máy: “Là như này, mẹ tôi…”

Cô nói hết tất cả chuyện hôm nay Tô Thu tới gây chuyện, sau đó đến chuyện vừa mới Lưu Mộng gọi điện cho cánh truyền thông.

Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, lông mày cũng nhíu lại, khí lạnh quanh người càng tỏa ra cuồn cuộn.

Tống Huyền bọn họ vậy mà còn dám tìm Tống Vy gây phiền phức.

Anh tối qua ở nhà họ Tống đã nói, nếu bọn họ còn gây khó dễ với Tống Vy nữa thì anh hủy bỏ hôn ước, cho nên nhà họ Tống là xem lời của anh như gió thoảng bên tai phải không?
Chương 150

Thấy Đường Hạo Tuấn mãi không đáp lại, Tống Vy tưởng anh thật sự giận Lưu Mộng rồi, siết chặt lòng bàn tay: “Đường tổng, thật sự xin lỗi, mẹ tôi chỉ là bị người của nhà họ Tống làm quá giận, cho nên mới…”

“Không sao.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng cắt ngang lời của cô.

Tống Vy sững người, sửng sốt chớp chớp mắt: “Đường tổng, anh không trách mẹ của tôi sao?”

“Không trách, tôi nên cảm ơn bác gái.” Đường Hạo Tuấn miết miết ngón tay.

Tống Vy có chút không hiểu, nghẹo đầu: “Cảm ơn?”

“Ừm, bác gái cho tôi cơ hội hủy đính hôn.” Đường Hạo Tuấn mấp máy môi nói.

Tống Vy trợn to mắt: “Anh muốn hủy đính hôn với Tống Huyền?”

“Phải, tôi đã mệt rồi.” Đường Hạo Tuấn bóp mi tâm của mình.

Hôn ước của anh và Tống Huyền, nguyên nhân quan trọng nhất chính là buổi tối của 5 năm trước.

Mà 5 năm nay, Tống Huyền nhận được không ít chỗ tốt từ bên phía anh, cũng lấy được không ít lợi ích cho nhà họ Tống, anh đã trả hết ân tình của cô ta.

Tống Vy nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng điệu của Đường Hạo Tuấn, trong lòng nhói đau, nghĩ rồi nói: “Đường tổng, nếu anh đã có ý muốn hủy đính hôn với Tống Huyền, vậy tôi cũng không giấu anh nữa.”

“Hửm?” Đường Hạo Tuấn hơi nhíu mày.

Tống Vy hít sâu một hơi: “Anh còn nhớ tối hôm lần đầu tiên chúng ta ăn cơm với người bình luận không, lần đó tôi đi đi vệ sinh xong quay trở lại, sắc mặt có chút không đúng, anh còn hỏi tôi bị làm sao.”

Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn lóe lên, nâng cằm: “Nhớ.”

“Thật ra lần đó tôi nhìn thấy Tống Huyền ở cùng với một người đàn ông, bọn họ xảy ra quan hệ mang tính thực chất, hơn nữa không chỉ một lần.” Tống Vy sờ gò má.

Cô cuối cùng cũng nói ra bí mật này rồi.

Sau khi nói xong, cả người đều thoải mái.

Đường Hạo Tuấn trầm mặc một lúc, nheo mắt mặt mày lạnh lùng hỏi: “Em tại sao ngay từ đầu không nói cho tôi.”

Tống Vy cụp mắt: “Xin lỗi, tôi vốn nghĩ từ từ nhắc khéo với anh, để tự anh phát hiện, nhưng mãi không tìm được cơ hội, cho nên…”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, đáy mắt là một khoảng băng sương: “Tôi cúp máy trước.”

Nói xong, anh cúp máy rồi đứng dậy, cầm áo khoác vắt trên cánh tay, đi ra khỏi văn phòng.

Trình Hiệp cầm một bản văn kiện từ phòng sát vách đi ra, nhìn thấy anh thì dừng bước chân: “Đường tổng, anh bây giờ muốn đi đâu?”

“Tống Huyền nằm ở phòng bệnh nào?” Đường Hạo Tuấn nhìn Trình Hiệp, mặt mày không có cảm xúc hỏi.

Trình Hiệp đi theo anh nhiều năm như vậy, tự nhiên nhìn ra tâm trạng của anh bây giờ không tốt, vội vàng nói ra số phòng bệnh của Tống Huyền.

Sau khi Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng thì sải bước đi về phía thang máy.

Một tiếng sau, anh đến bên ngoài cửa phòng bệnh của Tống Huyền, vừa muốn đưa tay gõ cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói gắt gỏng.

Sau đó thì là giọng nói mềm mỏng dỗ dành của Tô Thu: “Huyền, con đừng nóng nảy, đồ trong phòng bệnh này đều bị con đập hết rồi.”

“Mẹ bớt quản con đi.” Tống Huyền mặt mày dữ dằn đáp một câu với Tô Thu, sau đó lại cầm một chiếc ly: “Nếu không phải là mẹ chạy đi tìm Tống Vy, con sẽ bị chấp hành án ngoài nhà tù còn gánh tội danh ngồi tù hay sao? Tất cả đều là do mẹ, cút, mẹ cút cho con, con không muốn nhìn thấy mẹ nữa.”

Dứt lời, bà ta đập chiếc ly về phía mặt của Tô Thu.

Tô Thu bị dọa cho trắng bệch mặt mày, nhất thời quên mất tránh né, vẫn là Đường Hạo Tuấn đột nhiên mở cửa bước vào, nhanh tay nhanh mắt hất chiếc ly ra mới cứu được Tô Thu.

Nếu không lúc này Tô Thu ít nhất cũng hủy dung rồi.

“Thật nguy hiểm!” Tô Thu vỗ vỗ lồng ngực, sau đó kích động nhìn Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, cảm ơn cháu.”

Đường Hạo Tuấn không thèm quan tâm bà ta, nhíu mày đánh giá sơ phòng bệnh bừa bãi này, đáy mắt vụt qua một tia chán ghét.

Tia chán ghét này bị Tống Huyền trên giường bệnh thấy được, mặt mày ngại ngùng, tay cũng không có chỗ để, chỉ có thể di chuyển sự chú ý của anh, hỏi: “Hạo Tuấn, anh đến thăm em sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần
Long tế chí tôn
  • Cố Tiểu Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom