Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133-138
CHƯƠNG 133
“Hình như vừa rồi có người nhìn tớ.” Tống Vy cau mày, không chắc lắm đáp lại.
Giang Hạ nghe vậy, nhìn chung quanh: “Đâu có, cảm giác của cậu sai rồi.”
“Chắc vậy.” Tống Vy cũng không phản bác, tiếp tục mở sổ đấu thầu ra.
Giang Hạ nhìn đồng hồ: “Còn mười phút nữa, buổi đấu thầu sẽ bắt đầu rồi. Vừa nãy tớ thấy, ngoại trừ một vào công ty thời trang, còn có rất nhiều studio, trong đó có ba studio mới như của chúng ta, chúng ta có rất ít cơ hội chiến thắng.”
Tống Vy cười khẽ: “Không phải rất ít, mà căn bản là không có phần thắng. Giữa các studio thì không nói.
Còn có mấy công ty thời trang nữa. Làm sao chúng ta có thể đấu được với họ!”
Giang Hạ thở dài: “Ban đầu tớ không nghĩ đến những chuyện này, nhưng tớ nghe nói cuộc đấu thầu lần này là một dự án cấp cao không khác gì Dục Hỏa Trùng Sinh, tớ nghĩ rằng chỉ cần chúng ta giành được dự án này, có lẽ studio sẽ có thể thăng tiến thành công ty. Ai ngờ lại có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, nếu biết thì đã không đăng ký.”
Tống Vy vén tóc: “Không sao cả, dù sao cũng đã vậy rồi, cố gắng tranh giành thôi. Tớ đi vào phòng vệ sinh chút.”
Nói xong, cô đặt cuốn sổ đấu thầu xuống, đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
Khi Tống Vy bước vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Tống Huyền đang đứng trước bồn rửa mặt để trang điểm, cô sững sờ một lúc, đồng thời cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé, đi đâu cũng gặp cô ta.
Tống Huyền không ngờ lại gặp được Tống Vy ở đây, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Cô ta nhanh chóng thu lại thỏi son bỏ vào túi xách, giọng điệu chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”
Tống Vy cũng đến để trang điểm, cô bình tĩnh đi đến vị trí khác chỗ bồn rửa tay, vặn vòi nước rửa tay, sau đó vừa lau tay vừa trả lời: “Đây là nơi đấu thầu. Cô nói xem sao tôi lại ở đây?”
Tống Huyền nhất thời hiểu được, híp mắt lại: “Cô cũng tới đây tham gia đấu thầu?”
Tống Vy ngước cằm: “Có vấn đề gì sao?”
“Nực cười!” Tống Huyền trợn mắt khinh thường: “Nghe nói cô từ chức ở Đường thị, trước mắt vẫn chưa có chỗ riêng cho mình. Cô làm gì có tư cách tham gia đấu thầu?”
“Dì Tô không nói cho cô biết sao?” Tống Vy mở đồ trang điểm ra.
Tống Huyền cau mày: “Nói cho tôi biết cái gì?”
Tống Vy mỉm cười: “Đương nhiên là nói tôi có studio, hơn nữa studio của hai nhà chúng ta vẫn còn liên hệ. Cách đây không lâu, hẳn cô vẫn chưa quên, studio của tôi tên là Tân Sinh.”
“Cái gì, Tân Sinh là của cô?” Đồng tử của Tống Huyền co rút lại, giọng nói lập tức trở nên sắc bén.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, rất ngạc nhiên phải không. Nói mới nhớ, bộ phận cửa hàng studio của tôi được xây từ 60 tỷ của cô đó, hơn nữa tiền máy móc cũng do dì Tô tạo cơ hội cho tôi. Bảo tôi tới chỗ ba lấy 60 tỷ để mua, thật sự rất cảm ơn hai mẹ con cô!”
Biết được sự thật này, mặt mũi Tống Huyền méo xệch, tay chân run rẩy, lòng đầy căm hận.
Thì ra người kiện cô ta ra tòa khiến cô ta mất hết tài sản studio Tân Sinh lại chính là Tống Vy.
Mà khiến cô ta tức giận nhất là Tô Thu, Tô Thu sớm biết Tống Vy là bà chủ của Tân Sinh mà không nói cho cô ta biết, may mà Tô Thu là mẹ của cô ta!
Hít sâu một hơi, Tống Huyền cố hết sức kìm nén cơn tức giận, cười nhạo: “Thật sự không ngờ 60 tỷ của tôi lại bị cô cướp mất!”
“Cướp?” Tống Vy mím môi: “Tôi không thích nghe lời này của chủ nhiệm Tống đâu. Tôi cướp của cô khi nào vậy? Không phải số tiền này tự chủ nhiệm Tống gửi cho tôi sao, nếu không phải cô chèn ép studio của tôi trước, liệu tôi có cơ hội nhận được số tiền này không?”
“Hừ, già mồm.” Tống Huyền hung ác nhìn cô: “Tống Vy, cứ chờ đi, tôi sẽ nhớ mối hận này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tôi sẽ cho cô biết, tiền của tôi không dễ lấy như vậy đâu. Buổi đấu thầu ngày hôm nay cũng vậy, có tôi ở đây, cô đừng hòng mà lấy được.”
Nói xong, Tống Huyền kéo khóa túi, xoay người đi ra ngoài.
Tống Vy lắc đầu cười, không để những lời nói hung ác của Tống Huyền trong lòng.
Bởi vì cho dù Tống Huyền không làm gì, cô cũng không thể thắng thầu.
Sau khi trang điểm xong, Tống Vy chỉnh lại đầu tóc, dọn túi xách, chuẩn bị rời khỏi vệ sinh quay lại phòng đấu thầu.
Nhưng khi bước ra ngoài cửa phòng, cô bị trượt chân và ngã thẳng xuống đất.
Cú ngã này ngã vô cùng chính xác, không chỉ đập đầu xuống đất gây choáng váng, mà nghiêm trọng nhất là chân của cô, lúc này đau đến thấu tim.
Cô lắc đầu, sau khi cơn choáng váng qua đi, vẻ mặt cô đau khổ chống đất ngồi dậy, nhìn chân phải của mình, đột nhiên thở hổn hển, “a…”
Chương 134
Bởi vì mắt cá chân đã sưng vù, giống như một chiếc bánh bao, rõ ràng là đã bị bong gân.
Hơn nữa còn rất nghiêm trọng, dường như không có cách nào để đi được.
Hết cách, Tống Vy đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Hạ, nhờ cô ta đến đỡ mình.
Giang Hạ biết cô bị ngã, chạy đến ngay lập tức.
“Vy Vy.” Giang Hạ đỡ Tống Vy dậy.
Tống Vy miễn cưỡng dựa vào người cô ta, khẽ cười nói: “Giang Hạ, thật xin lỗi đã làm phiền cậu.”
“Nói gì vậy, chúng ta là bạn tốt mà, phiền phức gì chứ.” Giang Hạ bất mãn trừng mắt nhìn Tống Vy, sau đó hỏi: “Tại sao cậu lại bị ngã?”
Nghe cô ta hỏi chuyện này, Tống Vy mới nhớ tới chuyện trước khi ngã, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nheo lại: “Khi tớ trang điểm xong bước ra ngoài, dẫm phải thứ gì đó trơn trượt, hình như là dầu, nên mới bị trượt chân.”
“Dầu?” Giang Hạ sửng sốt: “Phòng vệ sinh làm gì có dầu?”
“Tớ không biết, nhưng cảm giác rất giống.” Tống Vy mím môi nói.
“Để tớ xem xem.” Giang Hạ đỡ cô dựa vào tường, để cô tự mình đứng vững, sau đó buông cánh tay ra, trở lại cửa phòng vệ sinh ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn trên mặt đất.
Cuối cùng, Giang Hạ nhìn thấy một vệt nước đọng sáng bóng gần chỗ ngã của Tống Vy.
“Có lẽ là cái này.” Cô ta lẩm bẩm, sau đó duỗi tay ra, dùng ngón trỏ chạm một chút vết nước, sau đó xoa xoa, trợn to hai mắt: “Vy Vy, thật sự là dầu.”
“Qủa nhiên mà, cảm giác của tớ không sai đâu.” Tống Vy chậm rãi siết chặt ngón tay đang chống vách tường.
Nước ngoài cửa phòng vệ sinh cũng là điều bình thường.
Nhưng nếu là dầu thì rõ ràng là có vấn đề. Quan trọng nhất là trước khi cô bước vào thì không có, sau khi đi ra thì có. Rõ ràng là có người muốn hại cô. Về phần người đó là ai, cô đã nghi ngờ trong lòng.
“Giang Hạ, cậu đưa tay cho tớ ngửi xem, tớ muốn biết đó là dầu gì!” Tống Vy trầm giọng nói.
Giang Hạ gật đầu, đứng dậy duỗi ngón tay ra.
Tống Vy cúi đầu ngửi, một mùi hương nhàn nhạt lưu lại trên chóp mũi: “Là tinh dầu dưỡng da.”
Hơn nữa, cô đã từng ngửi thấy mùi này trên người Tống Huyền, xem ra nghi ngờ của cô không sai.
“Vy Vy, cậu biết gì rồi à?” Nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt của Tống Vy, Giang Hạ vừa đỡ cô vừa hỏi.
Tống Vy cắn môi: “Là Tống Huyền, cô ta cố ý đổ dầu để tớ ngã.”
“Mẹ kiếp, thật hèn hạ vô sỉ.” Giang Hạ tức giận giậm chân, nhưng sau đó nhận ra điều gì đó nhìn về phía Tống Vy: “Tại sao Tống Huyền lại ở đây?”
“Cũng giống như chúng ta, cô ta đến tham gia đấu thầu. Bọn tớ gặp nhau trong phòng vệ sinh. Cô ta nói với tớ, cô ta sẽ không để tớ thắng thầu. Tớ nghĩ đây là lý do tại sao cô ta đổ dầu lên sàn nhà làm tớ bị thương, để tớ tự nguyện rút khỏi cuộc đấu thầu.” Tống Vy đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Thật nham hiểm.” Giang Hạ tức giận run lên: “Không được, Vy Vy, không dạy cho cô ta một bài học, tớ không thể nuốt nổi cơn tức này, đi, chúng ta đi tìm cô ta.”
“Giang Hạ, đừng hấp tấp.” Tống Vy kéo tay áo cô ta: “Bây giờ đang trong đấu thầu, nếu chúng ta đi tìm cô ta, chúng ta sẽ bị ban tổ chức đưa vào danh sách đen. Mất nhiều hơn được. Mọi việc phải đợi đến khi đấu thầu xong đã.”
Nghe vậy, Giang Hạ bình tĩnh lại, thu hồi chân: “Cậu nói cũng đúng, vậy chúng ta trở về đại sảnh trước đi.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Hai người dìu nhau trở lại đại sảnh.
Tống Huyền vẫn luôn chú ý tới lối vào đại sảnh, nhìn thấy Tống Vy được đỡ trở lại, đầu tiên là vui mừng, sau lại khó chịu.
Vui mừng là Tống Vy thật sự bị mắc bẫy, đáng giận là Tống Vy thế này mà vẫn không chịu thua, còn muốn ở lại tham gia đấu thầu.
Người cũng phát hiện ra Tống Vy bị thương còn có Đường Hạo Tuấn đang trong phòng bao ở tầng hai.
Chương 135
Sau khi Đường Hạo Tuấn nhìn vào chân cô vài giây, anh gọi Trình Hiệp vào: “Cậu tìm người của ban tổ chức hỏi xem chân của Tống Vy bị sao vậy.”
Trình Hiệp cũng liếc nhìn Tống Vy rồi gật đầu đáp: “Tôi đi ngay.”
Vừa dứt lời anh ta quay người rời khỏi phòng bao.
Nhưng một lúc sau, anh ta lại quay lại: “Hỏi rõ rồi, nhà thiết kế Tống đã bị ngã ở ngoài cửa phòng vệ sinh.”
Đường Hạo Tuấn cau mày.
Người phụ nữ này khi đi đường nghĩ gì mà không chú ý?
“Cậu đi ra ngoài mua một đôi giày bệt, nhờ người gửi cho cô ấy, tìm bác sĩ đến khám cho cô ấy.” Đường Hạo Tuấn cau mày, trầm giọng ra lệnh.
Trình Hiệp đáp lại: “Vâng.”
Chẳng mấy chốc, nhân viên của ban tổ chức mang theo một hộp giày đến cho Tống Vy: “Chào cô, cân nhắc đến vấn đề của cô, ở đây chúng tôi đặc biệt mua cho cô một đôi giày bệt, mời cô vui lòng nhận lấy.”
“Trời, thái độ phục vụ của các anh tốt như vậy?” Giang Hạ kinh ngạc mở miệng.
Tống Vy cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vươn tay cầm lấy hộp giày: “Vậy thì cảm ơn.”
“Cô khách sáo rồi. Cô là khách. Đây là việc chúng tôi nên làm. Ngoài ra, chỗ chúng tôi còn có bệnh xá.
Cô có thể qua kiểm tra vết thương miễn phí.”
“Còn có bác sĩ, tuyệt quá Vy Vy.” Giang Hạ hai mắt sáng ngời vỗ vai Tống Vy.
Tống Vy biết cô ta định nói gì, trong lòng ấm áp, lắc đầu: “Không gấp, sau khi đấu thầu kết thúc tôi sẽ qua đó.”
“Không sao, bác sĩ luôn ở đó. Cô có thể đến đó bất cứ lúc nào, vậy tôi đi trước đây.”
Nói xong, nhân viên mỉm cười với cô rồi rời đi.
Giang Hạ cầm lấy chiếc hộp và mở ra, bên trong là một đôi giày đế mềm màu trắng, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng trông rất ấn tượng, rất hợp với quần áo của Tống Vy.
Giang Hạ vừa nghịch giày vừa xúc động nói: “Người của ban tổ chức thật tốt. Ra tay hào phóng thật.
Nhãn hiệu không chỉ xa xỉ, mà còn cân nhắc đến quần áo của cậu nữa, còn khám bệnh nữa chứ. Chậc chậc, thái độ kia không còn gì để chê.”
“Được rồi, buổi đấu thầu đã bắt đầu, mau đưa giày cho tớ.” Tống Vy dùng cùi chỏ đẩy cô ta.
Giang Hạ đặt hộp giày trở lại trên đùi Tống Vy: “Đây.”
Tống Vy mỉm cười, cúi người đổi giày cao gót.
Lúc này, buổi đấu thầu đã bước vào giai đoạn cạnh tranh gay gắt, các công ty và studio lớn đều thể hiện sự cạnh tranh khốc liệt.
Giang Hạ cạnh tranh vài lần, nhưng do studio không có thực lực và mới thành lập, nên nhanh chóng bị bỏ qua và mất đi cơ hội đấu thầu.
Tuy rằng Giang Hạ rất thất vọng, nhưng cô ta có thể tiếp nhận kết quả này, dù sao ngay từ đầu đã dự liệu được rồi.
Tống Huyền không biết từ lúc bắt đầu, Tống Vy chưa từng nghĩ tới chuyện trúng thầu, nhìn thấy Tân Sinh bị loại, cô ta vui mừng không thôi, cô ta quay đầu muốn nhìn vẻ mặt thất vọng của Tống Vy.
Nhưng thất vọng vì không thấy được, thay vào đó cô ta lại thấy nụ cười trên mặt Tống Vy, trong lòng bỗng khó chịu.
Đã xảy ra chuyện gì, đấu thầu thất bại, sao cô ta vẫn cười?
Tống Huyền không thể hiểu được.
Tống Vy chú ý tới ánh mắt của Tống Huyền, nhìn thẳng vào cô ta và nói với Giang Hạ đang ở bên cạnh: “Cô ta đang nhìn chúng ta kìa.”
“Ai?” Giang Hạ nhất thời không có phản ứng.
Tống Vy thở dài: “Tống Huyền.”
“Ở đâu?” Giang Hạ híp mắt nhìn xung quanh.
Chương 136
Tống Vy mấp máy môi đỏ mọng: “Hàng thứ bảy, ghế thứ hai bên phải.”
“À, tớ thấy rồi.” Giang Hạ nhìn thấy Tống Huyền, đầu tiên là cười gằn, sau đó làm động tác lấy tay cắt cổ, trên mặt lộ ra vẻ sát khí.
Tống Huyền sửng sốt, nhanh chóng quay đầu lại, tim đập thình thịch.
Giang Hạ cười ha ha nói: “Cậu xem, cô ta bị tớ dọa sợ rồi.”
Khóe môi Tống Vy cong lên: “Thấy rồi, làm tốt lắm.”
“Đương nhiên.” Giang Hạ khịt mũi đắc thắng.
Đường Hạo Tuấn ở tầng hai nhìn thấy cuộc đối đầu vô hình kia, không khỏi cười thầm.
Trình Hiệp đứng sau lưng anh: “Tổng giám đốc, anh cười gì vậy?”
“Không có gì, sắp có kết quả đấu thầu chưa?” Đường Hạo Tuấn đặt ly rượu xuống, xoay người.
Trình Hiệp nhìn đồng hồ: “Đến giờ rồi, sắp thông báo kết quả rồi.”
Đang nói chuyện thì người dẫn chương trình ở sảnh tầng một cầm micro bước lên bục và bắt đầu thông báo kết quả đấu thầu: “Chúc mừng anh Lục ở phòng bao tầng hai, đã thắng cuộc đấu thầu lần này và giành được hạng mục thời trang mùa đông!”
Nghe vậy, mọi người trên khán đài đều nhìn lên tầng hai, muốn xem anh Lục kia là ai.
Nhưng cửa ra vào và cửa sổ của những phòng bao trên tầng hai đều đóng chặt, không nhìn thấy gì cả.
“Vy Vy, cậu đã từng nghe nói đến một người đàn ông họ Lục ở thành phố Giang chưa?” Giang Hạ ghé vào tai Tống Vy hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Bây giờ không có, nhưng trước đây đã từng nghe nói qua.”
“Trước đây?” Giang Hạ trong nháy mắt nghi hoặc.
Tống Vy xoa xoa cổ chân: “Trước đây ở thành phố Giang có nhà họ Lục, nhưng là một gia đình thuộc dòng dõi Nho học. Nhà họ Lục có duy nhất một cô con gái, cuối cùng gả vào nhà họ Đường, sinh ra Tổng giám đốc Đường. Sau khi mẹ của Tổng giám đốc Đường qua đời, mọi thứ của nhà họ Lục được hợp nhất vào nhà họ Đường, cũng từ đó nhà họ Lục không còn tồn tại ở thành phố Giang nữa.”
“Nói như vậy, anh Lục này có lẽ đến từ nơi khác.” Giang Hạ sờ cằm suy đoán.
Tống Vy nhún vai không quan tâm: “Được rồi, cho dù anh ta đến từ đâu, đối với chúng ta không quan trọng, đi thôi.”
“Đi, đi tìm con tiện nhân Tống Huyền kia tính sổ.” Giang Hạ đỡ Tống Vy đứng lên.
Hai người vừa bước ra khỏi hàng ghế thì một người đàn ông ăn mặc như vệ sĩ đi tới, ngăn họ lại: “Xin hỏi hai cô là người phụ trách studio Tân Sinh phải không?”
“Anh là ai?” Giang Hạ che Tống Vy ở phía sau, cảnh giác nhìn đối phương.
Người đàn ông không cảm xúc trả lời: “Tôi là vệ sĩ của anh Lục. Anh Lục đặc biệt nhờ tôi mời hai người.”
“Mời chúng tôi?” Giang Hạ và Tống Vy nhìn nhau.
Tống Vy cau mày hỏi: “Có mục đích gì sao?”
“Nói về chuyện đấu thầu, xin mời.” Người đàn ông nói xong làm động tác mời, biểu thị bọn họ không đi không được.
Giang Hạ lo lắng nhìn Tống Vy: “Vy Vy, chúng ta phải làm sao bây giờ, có nên đi hay không?”
Tống Vy trầm mặc suy tư vài giây: “Đi, dù sao chúng ta cũng không thể cự tuyệt anh ta được.”
“Nhưng nếu anh Lục kia muốn gây bất lợi cho chúng ta thì sao?” Giang Hạ tự ôm lấy mình.
Tống Vy cười một tiếng: “Có lẽ không sao đâu. Đây là chỗ của nhà nước. Nếu thật sự muốn hại chúng ta, anh ta sẽ không ra tay ở đây.”
“Ừ, đi thôi.” Nghe xong lời nói của cô, trong lòng Giang Hạ mới buông lỏng, sau đó đỡ cô rồi đi theo vệ sĩ lên lầu hai.
Sau khi bước vào phòng bao, Tống Vy nhìn thấy một thanh niên đang ngồi trên ghế sofa, người đàn ông đó trông bình thường, không quá xuất sắc, khí chất cũng không có gì nổi bật, điều quan trọng nhất chính là chất lượng bộ vest của anh ta cũng không cao. Liệu người bình thường kia có phải là anh Lục đã trúng thầu không?
Thấy Tống Vy vẫn đang suy nghĩ, người đàn ông đứng dậy cười với cô: “Xin chào, tôi họ Lý, là thư ký của anh Lục.”
“Thư ký?” Giang Hạ chỉ vào anh ta, kêu to: “Cho nên anh không phải là anh Lục?”
“Anh Lục vừa có chuyện bận nên tạm thời rời đi rồi, bảo tôi đợi hai người.” Thư ký Lý đáp.
Chương 137
Tống Vy gật đầu: “Là vậy à, nhưng mà anh Lục mời chúng tôi có chuyện gì vậy?”
“Không vội, ngồi xuống rồi nói.” Thư ký Lý chỉ vào ghế sofa đối diện.
Giang Hạ đỡ Tống Vy ngồi xuống.
Thư ký Lý rót cho mỗi người họ một tách trà, sau đó giải thích: “Là thế này, chúng tôi đến từ nơi khác, không có thế lực gì ở thành phố Giang, nhưng lại tình cờ thắng thầu lần này, vì vậy tôi muốn tìm một đối tác để thiết kế giúp trang phục cho buổi trình diễn thời trang mùa đông.”
“Thì ra là thế, vậy quá tuyệt rồi, để tôi nói cho anh biết, Vy Vy nhà chúng tôi…”
Giang Hạ rất muốn tiến cử Tống Vy, lại bị Tống Vy che miệng lại.
“Xin lỗi, cô ấy hơi hoạt bát.” Tống Vy cười với thư ký Lý.
Thư ký Lý không để ý xua tay: “Không sao.”
Tống Vy buông Giang Hạ ra và hỏi: “Hợp tác không có vấn đề gì, nhưng tôi muốn biết tại sao anh lại chọn chúng tôi. Chúng tôi chỉ là một studio mới thành lập, nền tảng chưa sâu. Anh cũng nhìn thấy rồi đó, chúng tôi tham gia đấu thầu nhưng đã bị loại ngay từ vòng một, ở thành phố Giang có nhiều đối tác tốt hơn chúng tôi.”
Thông thường khi chọn đối tác, đều sẽ chọn công ty hoặc studio lâu năm, độ uy tín của studio mới không được nhắc đến đầu tiên, tính không ổn định cũng cao hơn rất nhiều.
Nhưng anh Lục bí ẩn kia lại bỏ qua các công ty đó và tiếp cận họ, nên cô nghi ngờ là có mục đích khác.
Thư ký Lý nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Tống Vy, trong lòng cảm thấy áp lực rất nhiều.
Chẳng trách trợ lý Trình khi rời đi đã đặc biệt nhắc nhở anh ta, nói rằng nhà thiết kế Tống rất cảnh giác, bảo anh ta chú ý hơn và đừng để lộ ra.
Thư ký Lý hít một hơi thật sâu, nhấp một ngụm trà trước mặt, ổn định lại tâm lý rồi mới trả lời.
“Vì sao lại chọn Tân Sinh của các cô, đó là bởi vì nhà thiết kế Tống, anh Lục của chúng tôi đã xem bản thiết kế Dục Hỏa Trùng Sinh mà nhà thiết kế Tống làm cho Đường thị, anh ấy cảm thấy rất kinh ngạc và hài lòng. Chúng tôi cũng muốn thiết kế như vậy, để đặt nền móng trong tương lai của chúng tôi tại thành phố Giang. “
Những gì anh ta nói đều hợp lý và có cơ sở, Tống Vy nhất thời không cảm thấy có vấn đề gì, cô cũng rất cảm động trước sự hợp tác lần này.
Đầu tiên, dự án đấu thầu này là một dự án lớn không thua Dục Hỏa Trùng Sinh, thứ hai, như Giang Hạ đã nói, dựa vào dự án này, nói không chừng studio của bọn họ có thể thực sự trở thành công ty.
Vốn dĩ cô cho rằng đã không còn cơ hội, nhưng bây giờ cơ hội lại ở đây, cô thật sự không muốn bỏ lỡ, có lẽ nên cược một lần!
Nghĩ đến đây, Tống Vy đưa tay đụng Giang Hạ, sau khi giao tiếp bằng ánh mắt với cô ta, nhìn về phía thư ký Lý: “Thư ký Lý, tôi muốn biết nên phân chia lợi ích như thế nào?”
“Anh Lục nói chỉ cần hai người đồng ý hợp tác, lợi ích sẽ chia ba bảy, chúng tôi ba, các cô bảy.”
“Nhiều như vậy sao?” Giang Hạ kinh ngạc đứng lên.
Tống Vy cũng sửng sốt, không ngờ lại có được món hời béo bở như vậy.
Thư ký Lý vẫn tươi cười: “Anh Lục nói, chúng tôi chỉ cung cấp dự án này và tuyên truyền cuối cùng, còn về thiết kế, vải vóc và việc sản xuất quần áo may sẵn đều do các cô thực hiện. Các cô sẽ trả nhiều chi phí hơn chúng tôi, vì vậy lợi ích đương nhiên sẽ nghiêng về phía các cô nhiều hơn.”
“Ông chủ của các anh đúng là biết đối xử nhân thế!” Giang Hạ tươi cười rạng rỡ.
“Cô quá khen rồi.” Thư ký Lý cười đáp, sau đó nhìn Tống Vy: “Cô Tống còn có gì thắc mắc không. Nếu không, chúng ta có thể hẹn nhau để ký hợp đồng.”
“Không có.” Tống Vy lắc đầu.
“Vậy được, sáng mai tôi sẽ mang hợp đồng đến studio của các cô.” Thư ký Lý đứng dậy đưa tay về phía Tống Vy.
Tống Vy đang định bắt tay thì cửa phòng bao mở ra, sắc mặt vệ sĩ khó coi đi vào: “Thư ký Lý, bên ngoài có cô Tống muốn vào, nói muốn nói chuyện hợp tác trong dự án đấu thầu lần này.”
“Mẹ kiếp, là Tống Huyền, thật không biết xấu hổ, còn muốn giành mối làm ăn của chúng ta.” Giang Hạ bùng nổ.
Tống Vy cũng nhíu mày.
Nụ cười trên mặt Thư ký Lý cũng thu lại: “Kêu cô ta về đi, nói với cô ta rằng chúng ta đã có đối tác rồi.”
Chương 138
Tổng giám đốc nói, chuyện hợp tác này chỉ dành cho Tân Sinh, cho dù người ngoài kia là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc cũng không được, hơn nữa cấp dưới của anh cũng đều biết Tổng giám đốc không yêu cô vợ chưa cưới kia chút nào.
Anh ta đuổi người đi, tin rằng Tổng giám đốc cũng sẽ biết, và cũng sẽ không trách anh ta.
“Được, tôi đi ngay.” Người vệ sĩ đáp lại.
Nhưng khi anh ta vừa quay lại cửa, Tống Huyền đã đẩy anh ta ra, rồi xông vào: “Chào anh Lục, tôi là…”
Vẫn chưa nói xong, Tống Huyền đột nhiên nhìn thấy Tống Vy và Giang Hạ, vẻ mặt thay đổi rõ rệt: “Sao các người lại ở đây?”
“Coi cô hỏi kìa. Đương nhiên chúng tôi cũng giống như cô. Chúng tôi đến để hợp tác với anh Lục.” Giang Hạ cố ý đảo ngược trình tự hợp tác.
Tống Vy cụp mắt cười, cũng không vạch trần cô ta.
Thư ký Lý muốn nói gì đó nhưng điện thoại lại rung lên, sau khi lấy ra xem, nuốt xuống những gì định nói.
“Tìm anh Lục hợp tác? Chỉ dựa vào các cô?” Tống Huyền chỉ vào Giang Hạ rồi đến Tống Vy, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Giang Hạ đi tới, muốn đánh cô ta: “Chúng tôi thì sao?”
“Còn hỏi nữa sao. Các cô không nhìn năng lực của mình đến đâu. Studio nhỏ của các cô có thể giúp gì cho anh Lục?” Tống Huyền chế nhạo.
Giang Hạ nắm chặt tay.
Tống Vy vỗ vai cô ta, lắc đầu, lạnh lùng nhìn Tống Huyền: “Còn cô thì sao, cô có thể làm gì?”
“Tôi có thể làm rất nhiều. Studio của chúng tôi đã thành lập ở thành phố Giang được năm năm rồi. Không cần phải nói, chúng tôi không thiếu các mối quan hệ với các nhà thiết kế. Ngoài ra chúng tôi còn có mấy nhà cung cấp vải đằng sau. Những thứ này các cô không so được đâu.” Tống Huyền nâng cằm tự hào.
Giang Hạ khịt mũi: “Thành lập năm năm mà vẫn chưa chuyển thành công ty, còn không biết xấu hổ mà nói ra, tôi thật không biết cô tự hào cái gì.”
“Cô …” Sắc mặt Tống Huyền cứng đờ, giơ tay muốn đánh người.
Nhưng ngay sau đó, cô ta nghĩ tới trường hợp này không được, tức giận bỏ tay xuống.
“Tôi không muốn cãi với cô những thứ này, tránh ra, tôi muốn nói chuyện với anh Lục.” Nói xong, Tống Huyền tiến lên, đẩy Tống Vy ra, đứng trước mặt thư ký Lý.
Tống Vy bị cô ta đẩy mạnh đến mức loạng choạng suýt nữa ngã xuống, rất may là Giang Hạ đã phản ứng kịp thời và giúp cô tránh được tai họa.
“Tống Huyền, cô bị điên à. Không thấy Vy Vy đang đứng ở đấy sao? Còn đẩy cô ấy?” Giang Hạ tức giận mắng Tống Huyền.
Tống Huyền liếc nhìn Tống Vy: “Ai đẩy cô ta chứ, là do cô ta đứng đó cản đường tôi.”
“Cô…”
“Được rồi, Giang Hạ, không cần phải hơn thua với loại người này.” Tống Vy vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Giang Hạ, ra hiệu cho cô ta bình tĩnh lại.
Phòng bao cách vách, Đường Hạo Tuấn chứng kiến tất cả những chuyện này từ camera giám sát, biểu cảm lạnh lùng: “Bảo tiểu Lý đuổi Tống Huyền đi.”
“Vâng.” Trình Hiệp đáp lại, gửi một tin nhắn khác.
Thư ký Lý nhìn nội dung tin nhắn, trong lòng càng thêm áp lực, sau khi chỉnh cà vạt và định nói, thì Tống Huyền đột nhiên giành trước: “Xin chào anh Lục, tôi là người phụ trách của studio Nguyệt Quang. Tôi nghe nói anh đến từ nơi khác, vì vậy tôi nghĩ có lẽ anh đang tìm kiếm đối tác để cùng nhau hoàn thành vụ đấu thầu lần này. Tôi … “
“Ha ha ha!” Một tiếng cười lớn cắt ngang lí do thoái thác mà cô ta đã chuẩn bị.
Sắc mặt Tống Huyền đột nhiên trở nên lạnh lùng, hung hăng nhìn về phía Giang Hạ cùng Tống Vy: “Các người cười cái gì?”
“Hình như vừa rồi có người nhìn tớ.” Tống Vy cau mày, không chắc lắm đáp lại.
Giang Hạ nghe vậy, nhìn chung quanh: “Đâu có, cảm giác của cậu sai rồi.”
“Chắc vậy.” Tống Vy cũng không phản bác, tiếp tục mở sổ đấu thầu ra.
Giang Hạ nhìn đồng hồ: “Còn mười phút nữa, buổi đấu thầu sẽ bắt đầu rồi. Vừa nãy tớ thấy, ngoại trừ một vào công ty thời trang, còn có rất nhiều studio, trong đó có ba studio mới như của chúng ta, chúng ta có rất ít cơ hội chiến thắng.”
Tống Vy cười khẽ: “Không phải rất ít, mà căn bản là không có phần thắng. Giữa các studio thì không nói.
Còn có mấy công ty thời trang nữa. Làm sao chúng ta có thể đấu được với họ!”
Giang Hạ thở dài: “Ban đầu tớ không nghĩ đến những chuyện này, nhưng tớ nghe nói cuộc đấu thầu lần này là một dự án cấp cao không khác gì Dục Hỏa Trùng Sinh, tớ nghĩ rằng chỉ cần chúng ta giành được dự án này, có lẽ studio sẽ có thể thăng tiến thành công ty. Ai ngờ lại có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy, nếu biết thì đã không đăng ký.”
Tống Vy vén tóc: “Không sao cả, dù sao cũng đã vậy rồi, cố gắng tranh giành thôi. Tớ đi vào phòng vệ sinh chút.”
Nói xong, cô đặt cuốn sổ đấu thầu xuống, đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
Khi Tống Vy bước vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Tống Huyền đang đứng trước bồn rửa mặt để trang điểm, cô sững sờ một lúc, đồng thời cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé, đi đâu cũng gặp cô ta.
Tống Huyền không ngờ lại gặp được Tống Vy ở đây, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Cô ta nhanh chóng thu lại thỏi son bỏ vào túi xách, giọng điệu chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”
Tống Vy cũng đến để trang điểm, cô bình tĩnh đi đến vị trí khác chỗ bồn rửa tay, vặn vòi nước rửa tay, sau đó vừa lau tay vừa trả lời: “Đây là nơi đấu thầu. Cô nói xem sao tôi lại ở đây?”
Tống Huyền nhất thời hiểu được, híp mắt lại: “Cô cũng tới đây tham gia đấu thầu?”
Tống Vy ngước cằm: “Có vấn đề gì sao?”
“Nực cười!” Tống Huyền trợn mắt khinh thường: “Nghe nói cô từ chức ở Đường thị, trước mắt vẫn chưa có chỗ riêng cho mình. Cô làm gì có tư cách tham gia đấu thầu?”
“Dì Tô không nói cho cô biết sao?” Tống Vy mở đồ trang điểm ra.
Tống Huyền cau mày: “Nói cho tôi biết cái gì?”
Tống Vy mỉm cười: “Đương nhiên là nói tôi có studio, hơn nữa studio của hai nhà chúng ta vẫn còn liên hệ. Cách đây không lâu, hẳn cô vẫn chưa quên, studio của tôi tên là Tân Sinh.”
“Cái gì, Tân Sinh là của cô?” Đồng tử của Tống Huyền co rút lại, giọng nói lập tức trở nên sắc bén.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, rất ngạc nhiên phải không. Nói mới nhớ, bộ phận cửa hàng studio của tôi được xây từ 60 tỷ của cô đó, hơn nữa tiền máy móc cũng do dì Tô tạo cơ hội cho tôi. Bảo tôi tới chỗ ba lấy 60 tỷ để mua, thật sự rất cảm ơn hai mẹ con cô!”
Biết được sự thật này, mặt mũi Tống Huyền méo xệch, tay chân run rẩy, lòng đầy căm hận.
Thì ra người kiện cô ta ra tòa khiến cô ta mất hết tài sản studio Tân Sinh lại chính là Tống Vy.
Mà khiến cô ta tức giận nhất là Tô Thu, Tô Thu sớm biết Tống Vy là bà chủ của Tân Sinh mà không nói cho cô ta biết, may mà Tô Thu là mẹ của cô ta!
Hít sâu một hơi, Tống Huyền cố hết sức kìm nén cơn tức giận, cười nhạo: “Thật sự không ngờ 60 tỷ của tôi lại bị cô cướp mất!”
“Cướp?” Tống Vy mím môi: “Tôi không thích nghe lời này của chủ nhiệm Tống đâu. Tôi cướp của cô khi nào vậy? Không phải số tiền này tự chủ nhiệm Tống gửi cho tôi sao, nếu không phải cô chèn ép studio của tôi trước, liệu tôi có cơ hội nhận được số tiền này không?”
“Hừ, già mồm.” Tống Huyền hung ác nhìn cô: “Tống Vy, cứ chờ đi, tôi sẽ nhớ mối hận này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tôi sẽ cho cô biết, tiền của tôi không dễ lấy như vậy đâu. Buổi đấu thầu ngày hôm nay cũng vậy, có tôi ở đây, cô đừng hòng mà lấy được.”
Nói xong, Tống Huyền kéo khóa túi, xoay người đi ra ngoài.
Tống Vy lắc đầu cười, không để những lời nói hung ác của Tống Huyền trong lòng.
Bởi vì cho dù Tống Huyền không làm gì, cô cũng không thể thắng thầu.
Sau khi trang điểm xong, Tống Vy chỉnh lại đầu tóc, dọn túi xách, chuẩn bị rời khỏi vệ sinh quay lại phòng đấu thầu.
Nhưng khi bước ra ngoài cửa phòng, cô bị trượt chân và ngã thẳng xuống đất.
Cú ngã này ngã vô cùng chính xác, không chỉ đập đầu xuống đất gây choáng váng, mà nghiêm trọng nhất là chân của cô, lúc này đau đến thấu tim.
Cô lắc đầu, sau khi cơn choáng váng qua đi, vẻ mặt cô đau khổ chống đất ngồi dậy, nhìn chân phải của mình, đột nhiên thở hổn hển, “a…”
Chương 134
Bởi vì mắt cá chân đã sưng vù, giống như một chiếc bánh bao, rõ ràng là đã bị bong gân.
Hơn nữa còn rất nghiêm trọng, dường như không có cách nào để đi được.
Hết cách, Tống Vy đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Hạ, nhờ cô ta đến đỡ mình.
Giang Hạ biết cô bị ngã, chạy đến ngay lập tức.
“Vy Vy.” Giang Hạ đỡ Tống Vy dậy.
Tống Vy miễn cưỡng dựa vào người cô ta, khẽ cười nói: “Giang Hạ, thật xin lỗi đã làm phiền cậu.”
“Nói gì vậy, chúng ta là bạn tốt mà, phiền phức gì chứ.” Giang Hạ bất mãn trừng mắt nhìn Tống Vy, sau đó hỏi: “Tại sao cậu lại bị ngã?”
Nghe cô ta hỏi chuyện này, Tống Vy mới nhớ tới chuyện trước khi ngã, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nheo lại: “Khi tớ trang điểm xong bước ra ngoài, dẫm phải thứ gì đó trơn trượt, hình như là dầu, nên mới bị trượt chân.”
“Dầu?” Giang Hạ sửng sốt: “Phòng vệ sinh làm gì có dầu?”
“Tớ không biết, nhưng cảm giác rất giống.” Tống Vy mím môi nói.
“Để tớ xem xem.” Giang Hạ đỡ cô dựa vào tường, để cô tự mình đứng vững, sau đó buông cánh tay ra, trở lại cửa phòng vệ sinh ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn trên mặt đất.
Cuối cùng, Giang Hạ nhìn thấy một vệt nước đọng sáng bóng gần chỗ ngã của Tống Vy.
“Có lẽ là cái này.” Cô ta lẩm bẩm, sau đó duỗi tay ra, dùng ngón trỏ chạm một chút vết nước, sau đó xoa xoa, trợn to hai mắt: “Vy Vy, thật sự là dầu.”
“Qủa nhiên mà, cảm giác của tớ không sai đâu.” Tống Vy chậm rãi siết chặt ngón tay đang chống vách tường.
Nước ngoài cửa phòng vệ sinh cũng là điều bình thường.
Nhưng nếu là dầu thì rõ ràng là có vấn đề. Quan trọng nhất là trước khi cô bước vào thì không có, sau khi đi ra thì có. Rõ ràng là có người muốn hại cô. Về phần người đó là ai, cô đã nghi ngờ trong lòng.
“Giang Hạ, cậu đưa tay cho tớ ngửi xem, tớ muốn biết đó là dầu gì!” Tống Vy trầm giọng nói.
Giang Hạ gật đầu, đứng dậy duỗi ngón tay ra.
Tống Vy cúi đầu ngửi, một mùi hương nhàn nhạt lưu lại trên chóp mũi: “Là tinh dầu dưỡng da.”
Hơn nữa, cô đã từng ngửi thấy mùi này trên người Tống Huyền, xem ra nghi ngờ của cô không sai.
“Vy Vy, cậu biết gì rồi à?” Nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt của Tống Vy, Giang Hạ vừa đỡ cô vừa hỏi.
Tống Vy cắn môi: “Là Tống Huyền, cô ta cố ý đổ dầu để tớ ngã.”
“Mẹ kiếp, thật hèn hạ vô sỉ.” Giang Hạ tức giận giậm chân, nhưng sau đó nhận ra điều gì đó nhìn về phía Tống Vy: “Tại sao Tống Huyền lại ở đây?”
“Cũng giống như chúng ta, cô ta đến tham gia đấu thầu. Bọn tớ gặp nhau trong phòng vệ sinh. Cô ta nói với tớ, cô ta sẽ không để tớ thắng thầu. Tớ nghĩ đây là lý do tại sao cô ta đổ dầu lên sàn nhà làm tớ bị thương, để tớ tự nguyện rút khỏi cuộc đấu thầu.” Tống Vy đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Thật nham hiểm.” Giang Hạ tức giận run lên: “Không được, Vy Vy, không dạy cho cô ta một bài học, tớ không thể nuốt nổi cơn tức này, đi, chúng ta đi tìm cô ta.”
“Giang Hạ, đừng hấp tấp.” Tống Vy kéo tay áo cô ta: “Bây giờ đang trong đấu thầu, nếu chúng ta đi tìm cô ta, chúng ta sẽ bị ban tổ chức đưa vào danh sách đen. Mất nhiều hơn được. Mọi việc phải đợi đến khi đấu thầu xong đã.”
Nghe vậy, Giang Hạ bình tĩnh lại, thu hồi chân: “Cậu nói cũng đúng, vậy chúng ta trở về đại sảnh trước đi.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Hai người dìu nhau trở lại đại sảnh.
Tống Huyền vẫn luôn chú ý tới lối vào đại sảnh, nhìn thấy Tống Vy được đỡ trở lại, đầu tiên là vui mừng, sau lại khó chịu.
Vui mừng là Tống Vy thật sự bị mắc bẫy, đáng giận là Tống Vy thế này mà vẫn không chịu thua, còn muốn ở lại tham gia đấu thầu.
Người cũng phát hiện ra Tống Vy bị thương còn có Đường Hạo Tuấn đang trong phòng bao ở tầng hai.
Chương 135
Sau khi Đường Hạo Tuấn nhìn vào chân cô vài giây, anh gọi Trình Hiệp vào: “Cậu tìm người của ban tổ chức hỏi xem chân của Tống Vy bị sao vậy.”
Trình Hiệp cũng liếc nhìn Tống Vy rồi gật đầu đáp: “Tôi đi ngay.”
Vừa dứt lời anh ta quay người rời khỏi phòng bao.
Nhưng một lúc sau, anh ta lại quay lại: “Hỏi rõ rồi, nhà thiết kế Tống đã bị ngã ở ngoài cửa phòng vệ sinh.”
Đường Hạo Tuấn cau mày.
Người phụ nữ này khi đi đường nghĩ gì mà không chú ý?
“Cậu đi ra ngoài mua một đôi giày bệt, nhờ người gửi cho cô ấy, tìm bác sĩ đến khám cho cô ấy.” Đường Hạo Tuấn cau mày, trầm giọng ra lệnh.
Trình Hiệp đáp lại: “Vâng.”
Chẳng mấy chốc, nhân viên của ban tổ chức mang theo một hộp giày đến cho Tống Vy: “Chào cô, cân nhắc đến vấn đề của cô, ở đây chúng tôi đặc biệt mua cho cô một đôi giày bệt, mời cô vui lòng nhận lấy.”
“Trời, thái độ phục vụ của các anh tốt như vậy?” Giang Hạ kinh ngạc mở miệng.
Tống Vy cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vươn tay cầm lấy hộp giày: “Vậy thì cảm ơn.”
“Cô khách sáo rồi. Cô là khách. Đây là việc chúng tôi nên làm. Ngoài ra, chỗ chúng tôi còn có bệnh xá.
Cô có thể qua kiểm tra vết thương miễn phí.”
“Còn có bác sĩ, tuyệt quá Vy Vy.” Giang Hạ hai mắt sáng ngời vỗ vai Tống Vy.
Tống Vy biết cô ta định nói gì, trong lòng ấm áp, lắc đầu: “Không gấp, sau khi đấu thầu kết thúc tôi sẽ qua đó.”
“Không sao, bác sĩ luôn ở đó. Cô có thể đến đó bất cứ lúc nào, vậy tôi đi trước đây.”
Nói xong, nhân viên mỉm cười với cô rồi rời đi.
Giang Hạ cầm lấy chiếc hộp và mở ra, bên trong là một đôi giày đế mềm màu trắng, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng trông rất ấn tượng, rất hợp với quần áo của Tống Vy.
Giang Hạ vừa nghịch giày vừa xúc động nói: “Người của ban tổ chức thật tốt. Ra tay hào phóng thật.
Nhãn hiệu không chỉ xa xỉ, mà còn cân nhắc đến quần áo của cậu nữa, còn khám bệnh nữa chứ. Chậc chậc, thái độ kia không còn gì để chê.”
“Được rồi, buổi đấu thầu đã bắt đầu, mau đưa giày cho tớ.” Tống Vy dùng cùi chỏ đẩy cô ta.
Giang Hạ đặt hộp giày trở lại trên đùi Tống Vy: “Đây.”
Tống Vy mỉm cười, cúi người đổi giày cao gót.
Lúc này, buổi đấu thầu đã bước vào giai đoạn cạnh tranh gay gắt, các công ty và studio lớn đều thể hiện sự cạnh tranh khốc liệt.
Giang Hạ cạnh tranh vài lần, nhưng do studio không có thực lực và mới thành lập, nên nhanh chóng bị bỏ qua và mất đi cơ hội đấu thầu.
Tuy rằng Giang Hạ rất thất vọng, nhưng cô ta có thể tiếp nhận kết quả này, dù sao ngay từ đầu đã dự liệu được rồi.
Tống Huyền không biết từ lúc bắt đầu, Tống Vy chưa từng nghĩ tới chuyện trúng thầu, nhìn thấy Tân Sinh bị loại, cô ta vui mừng không thôi, cô ta quay đầu muốn nhìn vẻ mặt thất vọng của Tống Vy.
Nhưng thất vọng vì không thấy được, thay vào đó cô ta lại thấy nụ cười trên mặt Tống Vy, trong lòng bỗng khó chịu.
Đã xảy ra chuyện gì, đấu thầu thất bại, sao cô ta vẫn cười?
Tống Huyền không thể hiểu được.
Tống Vy chú ý tới ánh mắt của Tống Huyền, nhìn thẳng vào cô ta và nói với Giang Hạ đang ở bên cạnh: “Cô ta đang nhìn chúng ta kìa.”
“Ai?” Giang Hạ nhất thời không có phản ứng.
Tống Vy thở dài: “Tống Huyền.”
“Ở đâu?” Giang Hạ híp mắt nhìn xung quanh.
Chương 136
Tống Vy mấp máy môi đỏ mọng: “Hàng thứ bảy, ghế thứ hai bên phải.”
“À, tớ thấy rồi.” Giang Hạ nhìn thấy Tống Huyền, đầu tiên là cười gằn, sau đó làm động tác lấy tay cắt cổ, trên mặt lộ ra vẻ sát khí.
Tống Huyền sửng sốt, nhanh chóng quay đầu lại, tim đập thình thịch.
Giang Hạ cười ha ha nói: “Cậu xem, cô ta bị tớ dọa sợ rồi.”
Khóe môi Tống Vy cong lên: “Thấy rồi, làm tốt lắm.”
“Đương nhiên.” Giang Hạ khịt mũi đắc thắng.
Đường Hạo Tuấn ở tầng hai nhìn thấy cuộc đối đầu vô hình kia, không khỏi cười thầm.
Trình Hiệp đứng sau lưng anh: “Tổng giám đốc, anh cười gì vậy?”
“Không có gì, sắp có kết quả đấu thầu chưa?” Đường Hạo Tuấn đặt ly rượu xuống, xoay người.
Trình Hiệp nhìn đồng hồ: “Đến giờ rồi, sắp thông báo kết quả rồi.”
Đang nói chuyện thì người dẫn chương trình ở sảnh tầng một cầm micro bước lên bục và bắt đầu thông báo kết quả đấu thầu: “Chúc mừng anh Lục ở phòng bao tầng hai, đã thắng cuộc đấu thầu lần này và giành được hạng mục thời trang mùa đông!”
Nghe vậy, mọi người trên khán đài đều nhìn lên tầng hai, muốn xem anh Lục kia là ai.
Nhưng cửa ra vào và cửa sổ của những phòng bao trên tầng hai đều đóng chặt, không nhìn thấy gì cả.
“Vy Vy, cậu đã từng nghe nói đến một người đàn ông họ Lục ở thành phố Giang chưa?” Giang Hạ ghé vào tai Tống Vy hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Bây giờ không có, nhưng trước đây đã từng nghe nói qua.”
“Trước đây?” Giang Hạ trong nháy mắt nghi hoặc.
Tống Vy xoa xoa cổ chân: “Trước đây ở thành phố Giang có nhà họ Lục, nhưng là một gia đình thuộc dòng dõi Nho học. Nhà họ Lục có duy nhất một cô con gái, cuối cùng gả vào nhà họ Đường, sinh ra Tổng giám đốc Đường. Sau khi mẹ của Tổng giám đốc Đường qua đời, mọi thứ của nhà họ Lục được hợp nhất vào nhà họ Đường, cũng từ đó nhà họ Lục không còn tồn tại ở thành phố Giang nữa.”
“Nói như vậy, anh Lục này có lẽ đến từ nơi khác.” Giang Hạ sờ cằm suy đoán.
Tống Vy nhún vai không quan tâm: “Được rồi, cho dù anh ta đến từ đâu, đối với chúng ta không quan trọng, đi thôi.”
“Đi, đi tìm con tiện nhân Tống Huyền kia tính sổ.” Giang Hạ đỡ Tống Vy đứng lên.
Hai người vừa bước ra khỏi hàng ghế thì một người đàn ông ăn mặc như vệ sĩ đi tới, ngăn họ lại: “Xin hỏi hai cô là người phụ trách studio Tân Sinh phải không?”
“Anh là ai?” Giang Hạ che Tống Vy ở phía sau, cảnh giác nhìn đối phương.
Người đàn ông không cảm xúc trả lời: “Tôi là vệ sĩ của anh Lục. Anh Lục đặc biệt nhờ tôi mời hai người.”
“Mời chúng tôi?” Giang Hạ và Tống Vy nhìn nhau.
Tống Vy cau mày hỏi: “Có mục đích gì sao?”
“Nói về chuyện đấu thầu, xin mời.” Người đàn ông nói xong làm động tác mời, biểu thị bọn họ không đi không được.
Giang Hạ lo lắng nhìn Tống Vy: “Vy Vy, chúng ta phải làm sao bây giờ, có nên đi hay không?”
Tống Vy trầm mặc suy tư vài giây: “Đi, dù sao chúng ta cũng không thể cự tuyệt anh ta được.”
“Nhưng nếu anh Lục kia muốn gây bất lợi cho chúng ta thì sao?” Giang Hạ tự ôm lấy mình.
Tống Vy cười một tiếng: “Có lẽ không sao đâu. Đây là chỗ của nhà nước. Nếu thật sự muốn hại chúng ta, anh ta sẽ không ra tay ở đây.”
“Ừ, đi thôi.” Nghe xong lời nói của cô, trong lòng Giang Hạ mới buông lỏng, sau đó đỡ cô rồi đi theo vệ sĩ lên lầu hai.
Sau khi bước vào phòng bao, Tống Vy nhìn thấy một thanh niên đang ngồi trên ghế sofa, người đàn ông đó trông bình thường, không quá xuất sắc, khí chất cũng không có gì nổi bật, điều quan trọng nhất chính là chất lượng bộ vest của anh ta cũng không cao. Liệu người bình thường kia có phải là anh Lục đã trúng thầu không?
Thấy Tống Vy vẫn đang suy nghĩ, người đàn ông đứng dậy cười với cô: “Xin chào, tôi họ Lý, là thư ký của anh Lục.”
“Thư ký?” Giang Hạ chỉ vào anh ta, kêu to: “Cho nên anh không phải là anh Lục?”
“Anh Lục vừa có chuyện bận nên tạm thời rời đi rồi, bảo tôi đợi hai người.” Thư ký Lý đáp.
Chương 137
Tống Vy gật đầu: “Là vậy à, nhưng mà anh Lục mời chúng tôi có chuyện gì vậy?”
“Không vội, ngồi xuống rồi nói.” Thư ký Lý chỉ vào ghế sofa đối diện.
Giang Hạ đỡ Tống Vy ngồi xuống.
Thư ký Lý rót cho mỗi người họ một tách trà, sau đó giải thích: “Là thế này, chúng tôi đến từ nơi khác, không có thế lực gì ở thành phố Giang, nhưng lại tình cờ thắng thầu lần này, vì vậy tôi muốn tìm một đối tác để thiết kế giúp trang phục cho buổi trình diễn thời trang mùa đông.”
“Thì ra là thế, vậy quá tuyệt rồi, để tôi nói cho anh biết, Vy Vy nhà chúng tôi…”
Giang Hạ rất muốn tiến cử Tống Vy, lại bị Tống Vy che miệng lại.
“Xin lỗi, cô ấy hơi hoạt bát.” Tống Vy cười với thư ký Lý.
Thư ký Lý không để ý xua tay: “Không sao.”
Tống Vy buông Giang Hạ ra và hỏi: “Hợp tác không có vấn đề gì, nhưng tôi muốn biết tại sao anh lại chọn chúng tôi. Chúng tôi chỉ là một studio mới thành lập, nền tảng chưa sâu. Anh cũng nhìn thấy rồi đó, chúng tôi tham gia đấu thầu nhưng đã bị loại ngay từ vòng một, ở thành phố Giang có nhiều đối tác tốt hơn chúng tôi.”
Thông thường khi chọn đối tác, đều sẽ chọn công ty hoặc studio lâu năm, độ uy tín của studio mới không được nhắc đến đầu tiên, tính không ổn định cũng cao hơn rất nhiều.
Nhưng anh Lục bí ẩn kia lại bỏ qua các công ty đó và tiếp cận họ, nên cô nghi ngờ là có mục đích khác.
Thư ký Lý nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Tống Vy, trong lòng cảm thấy áp lực rất nhiều.
Chẳng trách trợ lý Trình khi rời đi đã đặc biệt nhắc nhở anh ta, nói rằng nhà thiết kế Tống rất cảnh giác, bảo anh ta chú ý hơn và đừng để lộ ra.
Thư ký Lý hít một hơi thật sâu, nhấp một ngụm trà trước mặt, ổn định lại tâm lý rồi mới trả lời.
“Vì sao lại chọn Tân Sinh của các cô, đó là bởi vì nhà thiết kế Tống, anh Lục của chúng tôi đã xem bản thiết kế Dục Hỏa Trùng Sinh mà nhà thiết kế Tống làm cho Đường thị, anh ấy cảm thấy rất kinh ngạc và hài lòng. Chúng tôi cũng muốn thiết kế như vậy, để đặt nền móng trong tương lai của chúng tôi tại thành phố Giang. “
Những gì anh ta nói đều hợp lý và có cơ sở, Tống Vy nhất thời không cảm thấy có vấn đề gì, cô cũng rất cảm động trước sự hợp tác lần này.
Đầu tiên, dự án đấu thầu này là một dự án lớn không thua Dục Hỏa Trùng Sinh, thứ hai, như Giang Hạ đã nói, dựa vào dự án này, nói không chừng studio của bọn họ có thể thực sự trở thành công ty.
Vốn dĩ cô cho rằng đã không còn cơ hội, nhưng bây giờ cơ hội lại ở đây, cô thật sự không muốn bỏ lỡ, có lẽ nên cược một lần!
Nghĩ đến đây, Tống Vy đưa tay đụng Giang Hạ, sau khi giao tiếp bằng ánh mắt với cô ta, nhìn về phía thư ký Lý: “Thư ký Lý, tôi muốn biết nên phân chia lợi ích như thế nào?”
“Anh Lục nói chỉ cần hai người đồng ý hợp tác, lợi ích sẽ chia ba bảy, chúng tôi ba, các cô bảy.”
“Nhiều như vậy sao?” Giang Hạ kinh ngạc đứng lên.
Tống Vy cũng sửng sốt, không ngờ lại có được món hời béo bở như vậy.
Thư ký Lý vẫn tươi cười: “Anh Lục nói, chúng tôi chỉ cung cấp dự án này và tuyên truyền cuối cùng, còn về thiết kế, vải vóc và việc sản xuất quần áo may sẵn đều do các cô thực hiện. Các cô sẽ trả nhiều chi phí hơn chúng tôi, vì vậy lợi ích đương nhiên sẽ nghiêng về phía các cô nhiều hơn.”
“Ông chủ của các anh đúng là biết đối xử nhân thế!” Giang Hạ tươi cười rạng rỡ.
“Cô quá khen rồi.” Thư ký Lý cười đáp, sau đó nhìn Tống Vy: “Cô Tống còn có gì thắc mắc không. Nếu không, chúng ta có thể hẹn nhau để ký hợp đồng.”
“Không có.” Tống Vy lắc đầu.
“Vậy được, sáng mai tôi sẽ mang hợp đồng đến studio của các cô.” Thư ký Lý đứng dậy đưa tay về phía Tống Vy.
Tống Vy đang định bắt tay thì cửa phòng bao mở ra, sắc mặt vệ sĩ khó coi đi vào: “Thư ký Lý, bên ngoài có cô Tống muốn vào, nói muốn nói chuyện hợp tác trong dự án đấu thầu lần này.”
“Mẹ kiếp, là Tống Huyền, thật không biết xấu hổ, còn muốn giành mối làm ăn của chúng ta.” Giang Hạ bùng nổ.
Tống Vy cũng nhíu mày.
Nụ cười trên mặt Thư ký Lý cũng thu lại: “Kêu cô ta về đi, nói với cô ta rằng chúng ta đã có đối tác rồi.”
Chương 138
Tổng giám đốc nói, chuyện hợp tác này chỉ dành cho Tân Sinh, cho dù người ngoài kia là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc cũng không được, hơn nữa cấp dưới của anh cũng đều biết Tổng giám đốc không yêu cô vợ chưa cưới kia chút nào.
Anh ta đuổi người đi, tin rằng Tổng giám đốc cũng sẽ biết, và cũng sẽ không trách anh ta.
“Được, tôi đi ngay.” Người vệ sĩ đáp lại.
Nhưng khi anh ta vừa quay lại cửa, Tống Huyền đã đẩy anh ta ra, rồi xông vào: “Chào anh Lục, tôi là…”
Vẫn chưa nói xong, Tống Huyền đột nhiên nhìn thấy Tống Vy và Giang Hạ, vẻ mặt thay đổi rõ rệt: “Sao các người lại ở đây?”
“Coi cô hỏi kìa. Đương nhiên chúng tôi cũng giống như cô. Chúng tôi đến để hợp tác với anh Lục.” Giang Hạ cố ý đảo ngược trình tự hợp tác.
Tống Vy cụp mắt cười, cũng không vạch trần cô ta.
Thư ký Lý muốn nói gì đó nhưng điện thoại lại rung lên, sau khi lấy ra xem, nuốt xuống những gì định nói.
“Tìm anh Lục hợp tác? Chỉ dựa vào các cô?” Tống Huyền chỉ vào Giang Hạ rồi đến Tống Vy, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Giang Hạ đi tới, muốn đánh cô ta: “Chúng tôi thì sao?”
“Còn hỏi nữa sao. Các cô không nhìn năng lực của mình đến đâu. Studio nhỏ của các cô có thể giúp gì cho anh Lục?” Tống Huyền chế nhạo.
Giang Hạ nắm chặt tay.
Tống Vy vỗ vai cô ta, lắc đầu, lạnh lùng nhìn Tống Huyền: “Còn cô thì sao, cô có thể làm gì?”
“Tôi có thể làm rất nhiều. Studio của chúng tôi đã thành lập ở thành phố Giang được năm năm rồi. Không cần phải nói, chúng tôi không thiếu các mối quan hệ với các nhà thiết kế. Ngoài ra chúng tôi còn có mấy nhà cung cấp vải đằng sau. Những thứ này các cô không so được đâu.” Tống Huyền nâng cằm tự hào.
Giang Hạ khịt mũi: “Thành lập năm năm mà vẫn chưa chuyển thành công ty, còn không biết xấu hổ mà nói ra, tôi thật không biết cô tự hào cái gì.”
“Cô …” Sắc mặt Tống Huyền cứng đờ, giơ tay muốn đánh người.
Nhưng ngay sau đó, cô ta nghĩ tới trường hợp này không được, tức giận bỏ tay xuống.
“Tôi không muốn cãi với cô những thứ này, tránh ra, tôi muốn nói chuyện với anh Lục.” Nói xong, Tống Huyền tiến lên, đẩy Tống Vy ra, đứng trước mặt thư ký Lý.
Tống Vy bị cô ta đẩy mạnh đến mức loạng choạng suýt nữa ngã xuống, rất may là Giang Hạ đã phản ứng kịp thời và giúp cô tránh được tai họa.
“Tống Huyền, cô bị điên à. Không thấy Vy Vy đang đứng ở đấy sao? Còn đẩy cô ấy?” Giang Hạ tức giận mắng Tống Huyền.
Tống Huyền liếc nhìn Tống Vy: “Ai đẩy cô ta chứ, là do cô ta đứng đó cản đường tôi.”
“Cô…”
“Được rồi, Giang Hạ, không cần phải hơn thua với loại người này.” Tống Vy vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Giang Hạ, ra hiệu cho cô ta bình tĩnh lại.
Phòng bao cách vách, Đường Hạo Tuấn chứng kiến tất cả những chuyện này từ camera giám sát, biểu cảm lạnh lùng: “Bảo tiểu Lý đuổi Tống Huyền đi.”
“Vâng.” Trình Hiệp đáp lại, gửi một tin nhắn khác.
Thư ký Lý nhìn nội dung tin nhắn, trong lòng càng thêm áp lực, sau khi chỉnh cà vạt và định nói, thì Tống Huyền đột nhiên giành trước: “Xin chào anh Lục, tôi là người phụ trách của studio Nguyệt Quang. Tôi nghe nói anh đến từ nơi khác, vì vậy tôi nghĩ có lẽ anh đang tìm kiếm đối tác để cùng nhau hoàn thành vụ đấu thầu lần này. Tôi … “
“Ha ha ha!” Một tiếng cười lớn cắt ngang lí do thoái thác mà cô ta đã chuẩn bị.
Sắc mặt Tống Huyền đột nhiên trở nên lạnh lùng, hung hăng nhìn về phía Giang Hạ cùng Tống Vy: “Các người cười cái gì?”
Bình luận facebook