Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
CHƯƠNG 224
“Không sai, không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao, bảo cậu ta đưa chiếc xe phía sau kia cho cô, chiếc xe kia dù là hình dáng hay là tính năng đều tốt hơn chiếc xe mà cô nhìn trúng.” Đường Hạo Minh chỉ vào chiếc xe mình chọn.
Tống Vy nhìn theo, đôi môi đỏ mím lại: “Sếp Đường, chiếc xe kia tôi đã nhìn qua rồi, nhưng giá vượt quá phạm vi kế hoạch của tôi, nên tôi đã từ bỏ.”
“Vậy tôi bán cho cô với giá của chiếc xe này, thế nào?” Đường Hạo Minh khẽ vỗ vào chiếc xe mà Tống Vy chọn.
Tống Vy nheo mắt lại, sau đó lắc đầu: “Không được Sếp Đường, vô công bất thụ hưởng.”
Nói xong, cô đưa hợp đồng trong tay cho nhân viên bán hàng: “Làm phiền anh giúp tôi đổi thành hợp đồng của chiếc xe này.”
Nhân viên bán hàng khó xử nhìn về phía Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh khẽ gật đầu: “Làm theo lời cô ấy nói đi.”
“Được rồi.” Nhân viên bán hàng lại đi xuống.
Đường Hạo Minh sờ cằm nhìn Tống Vy: “Cô không muốn tiếp nhận ý tốt của tôi với cô như vậy sao?”
Tống Vy vuốt tóc, cười nói: “Tôi hiểu Sếp Đường, Sếp Đường là một người sẽ không để mình chịu thiệt, nếu như lần này tôi nhận ý tốt của anh, chắc chắn anh sẽ đưa ra điều kiện, nhờ tôi làm giúp anh, hơn nữa, bởi vì chuyện của Hải Dương, tôi đã nợ anh một ân tình vẫn chưa trả, tôi không muốn nợ nữa!”
Nghe thấy vậy, Đường Hạo Minh sững sờ một chút, sau đó tâm trạng thoải mái cười lớn.
“Vy Vy, đúng là không có gì có thể giấu được cô.” Anh ta đẩy mắt kính: “Vậy Vy Vy cô có tình nguyện giúp tôi một chút không?”
Tống Vy không chút do dự lắc đầu: “Rất xin lỗi, Sếp Đường, trừ khi anh dùng ân tình cứu Hải Dương cầu xin tôi, tôi sẽ đồng ý, còn về những thứ khác, tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ giúp anh.”
“Cô đúng là tuyệt tình mà.” Đường Hạo Minh cười khổ một tiếng, giây tiếp theo mắt kính lại phản lên tia sáng, giọng điệu cũng thay đổi: “Nhưng lần này, cô không đồng ý thì cũng phải đồng ý, đồ ăn vặt mà Hải Dương ăn cũng không rẻ, đều là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, cô cũng phải trả tôi, tôi là một thương nhân, từ trước đến này chưa từng miễn phí cho người khác đồ, nên Vy Vy….”
Anh ta cười như không cười nhìn Tống Vy.
Khuôn mặt nhỏ bé của Tống Vy sa sầm: “Sếp Đường, anh đúng là nham hiểm mà.”
“Hả?” Tống Hải Dương đang ở trong khu nghỉ ngơi, nghe thấy mẹ nhắc đến tên của mình, chớp chớp mắt, tò mò nhìn qua.
Đường Hạo Minh gật đầu: “Không sai, rất đơn giản đúng không?”
“Đơn giản cái gì, chuyện này….”
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đi thôi vợ!” Đường Hạo Minh không cho Tống Vy cơ hội nói hết câu, nắm lấy cổ tay cô, đi về phía khu nghỉ ngơi.
“Xe của tôi!” Tống Vy vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn xe.
Đường Hạo Minh cong môi cười nói: “Xe không chạy được đâu, lát nữa quay lại rồi ký hợp đồng.”
Nói xong, anh ta buông cô ra, bê Tống Hải Dương từ trên sofa lên.
“Buông cháu ra.” Tống Hải Dương đạp cái chân nhỏ, giãy giụa muốn xuống.
Đường Hạo Minh ôm cậu rất chặt, còn vỗ một cái vào mông cậu: “Nhóc con, an phận một chút, bây giờ cháu là con của bác.”
“Mẹ?” Nghe thấy lời này, Tống Hải Dương không thể tin được trợn tròn mắt, nhìn Tống Vy ở bên cạnh.
Tống Vy day day huyệt thái dương, đang định nói.
Đường Hạo Minh lại ôm Tống Hải Dương đi ra khỏi cửa hàng.
“Này!” Tống Vy sững sờ một lúc, sau đó lập tức đuổi theo.
“Không sai, không phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao, bảo cậu ta đưa chiếc xe phía sau kia cho cô, chiếc xe kia dù là hình dáng hay là tính năng đều tốt hơn chiếc xe mà cô nhìn trúng.” Đường Hạo Minh chỉ vào chiếc xe mình chọn.
Tống Vy nhìn theo, đôi môi đỏ mím lại: “Sếp Đường, chiếc xe kia tôi đã nhìn qua rồi, nhưng giá vượt quá phạm vi kế hoạch của tôi, nên tôi đã từ bỏ.”
“Vậy tôi bán cho cô với giá của chiếc xe này, thế nào?” Đường Hạo Minh khẽ vỗ vào chiếc xe mà Tống Vy chọn.
Tống Vy nheo mắt lại, sau đó lắc đầu: “Không được Sếp Đường, vô công bất thụ hưởng.”
Nói xong, cô đưa hợp đồng trong tay cho nhân viên bán hàng: “Làm phiền anh giúp tôi đổi thành hợp đồng của chiếc xe này.”
Nhân viên bán hàng khó xử nhìn về phía Đường Hạo Minh.
Đường Hạo Minh khẽ gật đầu: “Làm theo lời cô ấy nói đi.”
“Được rồi.” Nhân viên bán hàng lại đi xuống.
Đường Hạo Minh sờ cằm nhìn Tống Vy: “Cô không muốn tiếp nhận ý tốt của tôi với cô như vậy sao?”
Tống Vy vuốt tóc, cười nói: “Tôi hiểu Sếp Đường, Sếp Đường là một người sẽ không để mình chịu thiệt, nếu như lần này tôi nhận ý tốt của anh, chắc chắn anh sẽ đưa ra điều kiện, nhờ tôi làm giúp anh, hơn nữa, bởi vì chuyện của Hải Dương, tôi đã nợ anh một ân tình vẫn chưa trả, tôi không muốn nợ nữa!”
Nghe thấy vậy, Đường Hạo Minh sững sờ một chút, sau đó tâm trạng thoải mái cười lớn.
“Vy Vy, đúng là không có gì có thể giấu được cô.” Anh ta đẩy mắt kính: “Vậy Vy Vy cô có tình nguyện giúp tôi một chút không?”
Tống Vy không chút do dự lắc đầu: “Rất xin lỗi, Sếp Đường, trừ khi anh dùng ân tình cứu Hải Dương cầu xin tôi, tôi sẽ đồng ý, còn về những thứ khác, tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ giúp anh.”
“Cô đúng là tuyệt tình mà.” Đường Hạo Minh cười khổ một tiếng, giây tiếp theo mắt kính lại phản lên tia sáng, giọng điệu cũng thay đổi: “Nhưng lần này, cô không đồng ý thì cũng phải đồng ý, đồ ăn vặt mà Hải Dương ăn cũng không rẻ, đều là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, cô cũng phải trả tôi, tôi là một thương nhân, từ trước đến này chưa từng miễn phí cho người khác đồ, nên Vy Vy….”
Anh ta cười như không cười nhìn Tống Vy.
Khuôn mặt nhỏ bé của Tống Vy sa sầm: “Sếp Đường, anh đúng là nham hiểm mà.”
“Hả?” Tống Hải Dương đang ở trong khu nghỉ ngơi, nghe thấy mẹ nhắc đến tên của mình, chớp chớp mắt, tò mò nhìn qua.
Đường Hạo Minh gật đầu: “Không sai, rất đơn giản đúng không?”
“Đơn giản cái gì, chuyện này….”
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đi thôi vợ!” Đường Hạo Minh không cho Tống Vy cơ hội nói hết câu, nắm lấy cổ tay cô, đi về phía khu nghỉ ngơi.
“Xe của tôi!” Tống Vy vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn xe.
Đường Hạo Minh cong môi cười nói: “Xe không chạy được đâu, lát nữa quay lại rồi ký hợp đồng.”
Nói xong, anh ta buông cô ra, bê Tống Hải Dương từ trên sofa lên.
“Buông cháu ra.” Tống Hải Dương đạp cái chân nhỏ, giãy giụa muốn xuống.
Đường Hạo Minh ôm cậu rất chặt, còn vỗ một cái vào mông cậu: “Nhóc con, an phận một chút, bây giờ cháu là con của bác.”
“Mẹ?” Nghe thấy lời này, Tống Hải Dương không thể tin được trợn tròn mắt, nhìn Tống Vy ở bên cạnh.
Tống Vy day day huyệt thái dương, đang định nói.
Đường Hạo Minh lại ôm Tống Hải Dương đi ra khỏi cửa hàng.
“Này!” Tống Vy sững sờ một lúc, sau đó lập tức đuổi theo.
Bình luận facebook