Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226
CHƯƠNG 226
Vừa dứt lời, Tống Vy lại cầm túi lên đập vào người anh ta.
Đường Hạo Minh không ngờ cô còn đánh tiếp, vội vàng lấy menu trên bàn chắn trước người.
Tống Hải Dương cũng không quên trách nhiệm của mình, đôi mắt đảo đảo, oa một tiếng, bật khóc: “Huhuhu, ba xấu, không cần mẹ cũng không cần con nữa huhuhu…”
Đột nhiên, trong phòng bao tiếng đánh người, tiếng cầu xin, tiếng khóc trộn lẫn với nhau, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Cô gái bị làm ồn đến mức không chịu được, đứng dậy giậm chân: “Mấy người ồn ào đủ chưa?”
Câu này vừa nói ra, Tống Vy dừng động tác lại, Đường Hạo Minh cũng bỏ menu xuống, Tống Hải Dương cũng ngừng khóc.
Hơn nữa nếu nhìn kỹ, cậu nhóc không hề rơi một giọt nước mắt, hoàn toàn chỉ là có sấm mà không mưa.
Hai lớn một nhỏ đồng thời nhìn về phía cô gái.
Bộ ngực của cô gái lên xuống kịch liệt, run rẩy chỉ vào Đường Hạo Minh: “Anh kết hôn rồi?”
Đường Hạo Minh chỉnh mắt kính của mình thẳng lại, gật đầu: “Xin lỗi, tôi đã lừa cô, năm năm trước tôi đã kết hôn rồi, đây là vợ tôi, đây là con trai tôi.”
Một tay anh ta ôm eo Tống Vy, một tay xoa đầu Tống Hải Dương.
Tống Vy bị một tiếng vợ làm cho rùng mình, nổi hết cả da gà, rất muốn đẩy anh ta ra.
Nhưng nghĩ đến mình đang diễn kịch, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Năm năm trước đã kết hôn, tại sao tôi chưa từng nghe qua, bác Đường Mãnh còn bảo tôi đi xem mắt với anh?” Người phụ nữ nhìn Tống Vy, lại nhìn Tống Hải Dương, giọng điệu trở nên sắc bén.
Tống Vy khó chịu cúi đầu lau nước mắt: “Đó là vì chúng tôi không được chấp nhận, vì vậy vẫn luôn giấu chuyện kết hôn, tôi nghĩ là chúng tôi kiên trì mấy năm, tất cả đều sẽ khổ tận cam lai, nhưng tôi không ngờ, cái tên khốn kiếp này lại nghe theo lời ba của anh ta, đi ra ngoài xem mắt.”
Khóe miệng Đường Hạo Minh giật giật, trong lòng quả thật vô cùng bái phục.
Người phụ nữ này, nói dối đúng là thuận miệng, còn không đỏ mặt, không chột dạ.
Thấy Đường Hạo Minh không nói gì, dáng vẻ đuối lý, cô gái đã hoàn toàn tin tưởng Tống Vy, sắp bị tức đến mức phát điên: “Kết hôn rồi còn đi xem mắt với tôi, anh xem tôi là gì, quá vô sỉ!”
Vừa dứt lời, cô gái cầm ly rượu vang lên, trong tiếng hét kinh ngạc của Tống Vy, dùng lực hất mạnh vào mặt Đường Hạo Minh, sau đó đặt mạnh chiếc ly xuống, quay người rời đi.
Nghe thấy cửa phòng bao bị đóng ‘ầm’ một tiếng, Tống Vy và Tống Hải Dương đồng thời run lên.
Tống Vy nuốt nước bọt, ngại ngùng nhìn Đường Hạo Minh: “Sếp Đường, anh không sao chứ?”
Đường Hạo Minh đang sa sầm mặt mày, lau rượu vang trên mặt và tóc, nghe thấy câu này của cô, nở một nụ cười đạo đức giả, trả lời: “Cô nói xem, khuôn mặt đầy rượu này của tôi sao có thể không sao, đây đều là cô làm!”
Đôi mắt Tống Vy né tránh, vặn ngón tay: “Vậy thì sao, không phải anh bảo tôi giúp anh quấy nhiễu, làm thất bại cuộc xem mắt này sao, không kích thích một chút, cô gái lúc nãy chắc chắn sẽ không tin, anh nhìn cô ta đi dứt khoát như vậy, hiệu quả rất tốt không phải sao?”
“Đúng là rất tốt, nhưng chúng ta lúc đầu chỉ nói cô dùng thân phận vợ của tôi xuất trận, chứ không có nói cô đánh tôi, vậy tôi có thể cho rằng cô đang dùng công báo thù cá nhân không, bà xã đại nhân?” Đường Hạo Minh đứng dậy, sáp gần đến Tống Vy với vẻ cười như không cười.
Tống Vy kéo Tống Hải Dương lui về phía sau một bước: “Đừng có gọi lung tung, tôi là vợ anh khi nào!”
“Tôi cũng muốn biết, em trở thành vợ của anh ta từ khi nào!” Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, toàn thân Đường Hạo Tuấn toát ra khí lạnh, ánh mắt u ám nhìn Tống Vy.
“Chú Đường.” Tống Hải Dương gọi anh một tiếng.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn xuống, nhẹ nhàng gật đầu với Tống Hải Dương, coi như là một lời đáp lại.
Sau đó khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt lại trở lại vẻ lạnh lùng, anh sải đôi chân dài bước từng bước đi vào, đằng sau còn có Trình Hiệp đi theo.
“Sếp Đường, sao anh lại đến?” Tống Vy nhìn người đàn ông đang đi tới, khẽ sững sờ mà hỏi.
Đường Hạo Tuấn không có trả lời mà dừng ở trước mặt cô, phẫn nộ nhìn cô chằm chằm: “Em còn chưa trả lời câu hỏi tôi vừa hỏi, em trở thành vợ của anh ta từ khi nào?”
Anh chỉ vào Đường Hạo Minh, hỏi lại lần nữa.
Trước sự chất vấn mạnh mẽ của anh, trong lòng Tống Vy cảm thấy có chút chột dạ, khóe môi đỏ mọng mấp máy, chuẩn bị giải thích.
Tuy nhiên, lúc này, Đường Hạo Minh khoanh tay lại trước ngực, đùa cợt mà nói: “Để tôi trả lời câu hỏi này cho, vừa rồi…”
“Câm miệng, tôi không hỏi anh!” Đường Hạo Tuấn híp mắt một cách nguy hiểm, quát.
Vừa dứt lời, Tống Vy lại cầm túi lên đập vào người anh ta.
Đường Hạo Minh không ngờ cô còn đánh tiếp, vội vàng lấy menu trên bàn chắn trước người.
Tống Hải Dương cũng không quên trách nhiệm của mình, đôi mắt đảo đảo, oa một tiếng, bật khóc: “Huhuhu, ba xấu, không cần mẹ cũng không cần con nữa huhuhu…”
Đột nhiên, trong phòng bao tiếng đánh người, tiếng cầu xin, tiếng khóc trộn lẫn với nhau, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Cô gái bị làm ồn đến mức không chịu được, đứng dậy giậm chân: “Mấy người ồn ào đủ chưa?”
Câu này vừa nói ra, Tống Vy dừng động tác lại, Đường Hạo Minh cũng bỏ menu xuống, Tống Hải Dương cũng ngừng khóc.
Hơn nữa nếu nhìn kỹ, cậu nhóc không hề rơi một giọt nước mắt, hoàn toàn chỉ là có sấm mà không mưa.
Hai lớn một nhỏ đồng thời nhìn về phía cô gái.
Bộ ngực của cô gái lên xuống kịch liệt, run rẩy chỉ vào Đường Hạo Minh: “Anh kết hôn rồi?”
Đường Hạo Minh chỉnh mắt kính của mình thẳng lại, gật đầu: “Xin lỗi, tôi đã lừa cô, năm năm trước tôi đã kết hôn rồi, đây là vợ tôi, đây là con trai tôi.”
Một tay anh ta ôm eo Tống Vy, một tay xoa đầu Tống Hải Dương.
Tống Vy bị một tiếng vợ làm cho rùng mình, nổi hết cả da gà, rất muốn đẩy anh ta ra.
Nhưng nghĩ đến mình đang diễn kịch, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Năm năm trước đã kết hôn, tại sao tôi chưa từng nghe qua, bác Đường Mãnh còn bảo tôi đi xem mắt với anh?” Người phụ nữ nhìn Tống Vy, lại nhìn Tống Hải Dương, giọng điệu trở nên sắc bén.
Tống Vy khó chịu cúi đầu lau nước mắt: “Đó là vì chúng tôi không được chấp nhận, vì vậy vẫn luôn giấu chuyện kết hôn, tôi nghĩ là chúng tôi kiên trì mấy năm, tất cả đều sẽ khổ tận cam lai, nhưng tôi không ngờ, cái tên khốn kiếp này lại nghe theo lời ba của anh ta, đi ra ngoài xem mắt.”
Khóe miệng Đường Hạo Minh giật giật, trong lòng quả thật vô cùng bái phục.
Người phụ nữ này, nói dối đúng là thuận miệng, còn không đỏ mặt, không chột dạ.
Thấy Đường Hạo Minh không nói gì, dáng vẻ đuối lý, cô gái đã hoàn toàn tin tưởng Tống Vy, sắp bị tức đến mức phát điên: “Kết hôn rồi còn đi xem mắt với tôi, anh xem tôi là gì, quá vô sỉ!”
Vừa dứt lời, cô gái cầm ly rượu vang lên, trong tiếng hét kinh ngạc của Tống Vy, dùng lực hất mạnh vào mặt Đường Hạo Minh, sau đó đặt mạnh chiếc ly xuống, quay người rời đi.
Nghe thấy cửa phòng bao bị đóng ‘ầm’ một tiếng, Tống Vy và Tống Hải Dương đồng thời run lên.
Tống Vy nuốt nước bọt, ngại ngùng nhìn Đường Hạo Minh: “Sếp Đường, anh không sao chứ?”
Đường Hạo Minh đang sa sầm mặt mày, lau rượu vang trên mặt và tóc, nghe thấy câu này của cô, nở một nụ cười đạo đức giả, trả lời: “Cô nói xem, khuôn mặt đầy rượu này của tôi sao có thể không sao, đây đều là cô làm!”
Đôi mắt Tống Vy né tránh, vặn ngón tay: “Vậy thì sao, không phải anh bảo tôi giúp anh quấy nhiễu, làm thất bại cuộc xem mắt này sao, không kích thích một chút, cô gái lúc nãy chắc chắn sẽ không tin, anh nhìn cô ta đi dứt khoát như vậy, hiệu quả rất tốt không phải sao?”
“Đúng là rất tốt, nhưng chúng ta lúc đầu chỉ nói cô dùng thân phận vợ của tôi xuất trận, chứ không có nói cô đánh tôi, vậy tôi có thể cho rằng cô đang dùng công báo thù cá nhân không, bà xã đại nhân?” Đường Hạo Minh đứng dậy, sáp gần đến Tống Vy với vẻ cười như không cười.
Tống Vy kéo Tống Hải Dương lui về phía sau một bước: “Đừng có gọi lung tung, tôi là vợ anh khi nào!”
“Tôi cũng muốn biết, em trở thành vợ của anh ta từ khi nào!” Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, toàn thân Đường Hạo Tuấn toát ra khí lạnh, ánh mắt u ám nhìn Tống Vy.
“Chú Đường.” Tống Hải Dương gọi anh một tiếng.
Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn xuống, nhẹ nhàng gật đầu với Tống Hải Dương, coi như là một lời đáp lại.
Sau đó khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt lại trở lại vẻ lạnh lùng, anh sải đôi chân dài bước từng bước đi vào, đằng sau còn có Trình Hiệp đi theo.
“Sếp Đường, sao anh lại đến?” Tống Vy nhìn người đàn ông đang đi tới, khẽ sững sờ mà hỏi.
Đường Hạo Tuấn không có trả lời mà dừng ở trước mặt cô, phẫn nộ nhìn cô chằm chằm: “Em còn chưa trả lời câu hỏi tôi vừa hỏi, em trở thành vợ của anh ta từ khi nào?”
Anh chỉ vào Đường Hạo Minh, hỏi lại lần nữa.
Trước sự chất vấn mạnh mẽ của anh, trong lòng Tống Vy cảm thấy có chút chột dạ, khóe môi đỏ mọng mấp máy, chuẩn bị giải thích.
Tuy nhiên, lúc này, Đường Hạo Minh khoanh tay lại trước ngực, đùa cợt mà nói: “Để tôi trả lời câu hỏi này cho, vừa rồi…”
“Câm miệng, tôi không hỏi anh!” Đường Hạo Tuấn híp mắt một cách nguy hiểm, quát.
Bình luận facebook