Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235
CHƯƠNG 235
Sau khi cử động cổ chân của cô, Đường Hạo Tuấn đã cắt băng và bó cho cô.
Tống Vy nhìn anh như vậy, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp nói: “Sếp Đường, rốt cuộc sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Động tác trên tay Đường Hạo Tuấn chợt khựng lại, nhưng rất nhanh lại trở nên tự nhiên lại, tiếp tục băng bó.
Tống Vy siết chặt tay mình, như đã hạ quyết tâm gì đó, hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: “Sếp Đường, tôi thích anh!”
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn chợt co lại, ngẩng đầu nhìn cô, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy lòng lại có gợn sóng và vui sướng.
Anh đã biết tình cảm của cô dành cho anh từ rất lâu trước đây, nhưng cô chưa bao giờ chính miệng thể hiện điều đó.
Không ngờ bây giờ cô đã thực sự nói ra.
Tống Vy cười khổ nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biến hoá nào của Đường Hạo Tuấn.
Hóa ra lời tỏ tình của cô không hề tạo ra một chút cảm xúc nào cho anh ư?
Như vậy cũng tốt, biết anh không có chút ý gì với mình, cô có thể từ bỏ triệt để hơn.
Tống Vy thu lại đôi chân đang băng bó của mình, cuộn tròn ngồi trên ghế: “Sếp Đường, tôi cũng không biết mình đã thích anh từ lúc nào, đến khi nhận ra thì đã không kịp nữa rồi, anh biết không, tôi đã từng mấy lần muốn khắc chế tình cảm của mình đối với anh.”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy.
Anh thực sự không biết điều này.
“Nhưng không thành công, bởi vì mỗi lần tôi hạ quyết tâm, anh đều sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi, sau đó tôi cứ không thể quên được anh, mãi đến mấy hôm trước, có người nói với tôi…”
“Người đó là ai?” Đường Hạo Tuấn híp mắt lại ngắt lời cô.
Sau khi rời khách sạn vào ngày hôm đó, anh đã bảo Trình Hiệp đi tra người đã gặp cô, nhưng vẫn mãi chưa tra được.
Bây giờ cô chủ động nhắc tới, anh đương nhiên không thể bỏ qua.
Tống Vy lắc đầu, không định nói cho Đường Hạo Tuấn biết đó là Lâm Giai Nhi.
Nói ra, sẽ chỉ khiến Lâm Giai Nhi nghĩ rằng cô đang ly gián bọn họ, hà tất gì phải vậy!
Thế là Tống Vy rũ mắt xuống, che đi ánh sáng tối trong mắt mình đáp: “Đó là người mà Sếp Đường không biết, cô ta nói tôi đừng tiếp cận Sếp Đường nữa, tôi cảm thấy cô ta nói đúng, vì vậy tôi hy vọng từ nay về sau, Sếp Đường đừng có hành động thân mật với tôi, trêu chọc trái tim tôi như vậy.”
Nếu không yêu cô, không có tình cảm với cô, thì đừng xuất hiện bên cạnh cô như một hiệp sĩ để bảo vệ cô và chăm sóc cô nữa.
Đường Hạo Tuấn siết chặt miếng băng chưa dùng hết trong tay: “Tôi không trêu chọc em…”
“Anh có!” Tống Vy tự giễu cười một cái: “Anh chỉ là trêu đùa mà thôi.”
Đường Hạo Tuấn mím môi không nói gì.
Tống Vy ngẩng đầu, khẽ thở dài: “Sếp Đường, hôm nay tôi tỏ tình với anh, không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy tốt xấu gì cũng động lòng một lần, không để anh biết thì cứ thấy không cam tâm, nhưng anh yên tâm đi, tôi sẽ tránh xa anh, sẽ không đem phiền phức cho anh đâu.”
Cô vốn không định cho anh biết tình cảm của mình.
Nhưng lần đó trên tàu du lịch, anh hẳn đã nghe được cuộc nói chuyện của Kiều Phàm với cô rồi, biết được tâm tư của cô, vì vậy cô không có gì phải giấu giếm nữa.
Nghe được quyết định tránh xa mình của Tống Vy, trái tim Đường Hạo Tuấn như thắt lại, có chút hoảng loạn, vẻ mặt trầm xuống.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy rằng quyết định bắt được kẻ đứng sau muốn giết cô rồi mới theo đuổi cô, là đã sai rồi.
Khi Đường Hạo Tuấn muốn nói gì đó để xua tan ý định tránh xa anh của Tống Vy, một tiếng hú của cảnh sát từ bên ngoài xe vang lên.
“Là cứu hoả!” Hai mắt đỏ bừng của Tống Vy chợt sáng lên, vội vàng cúi người nhặt đôi giày trên đất mặc vào, mở cửa định xuống xe.
Đường Hạo Tuấn nắm lấy cổ tay của cô: “Em đi thế này cũng không dễ dàng.”
Ánh mắt Tống Vy trầm xuống, sau đó khôi phục vẻ thờ ơ với anh mấy ngày trước, nhàn nhạt hất tay anh ra: “Sếp Đường đừng lo lắng, tôi có thể.”
Nói xong, cô quật cường vịn lấy cửa xe xuống xe, khập khiễng đi đến chỗ của Giang Hạ.
Đường Hạo Tuấn nhìn bóng dáng của cô, thái dương phồng lên.
Sau khi cử động cổ chân của cô, Đường Hạo Tuấn đã cắt băng và bó cho cô.
Tống Vy nhìn anh như vậy, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp nói: “Sếp Đường, rốt cuộc sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Động tác trên tay Đường Hạo Tuấn chợt khựng lại, nhưng rất nhanh lại trở nên tự nhiên lại, tiếp tục băng bó.
Tống Vy siết chặt tay mình, như đã hạ quyết tâm gì đó, hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: “Sếp Đường, tôi thích anh!”
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn chợt co lại, ngẩng đầu nhìn cô, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy lòng lại có gợn sóng và vui sướng.
Anh đã biết tình cảm của cô dành cho anh từ rất lâu trước đây, nhưng cô chưa bao giờ chính miệng thể hiện điều đó.
Không ngờ bây giờ cô đã thực sự nói ra.
Tống Vy cười khổ nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biến hoá nào của Đường Hạo Tuấn.
Hóa ra lời tỏ tình của cô không hề tạo ra một chút cảm xúc nào cho anh ư?
Như vậy cũng tốt, biết anh không có chút ý gì với mình, cô có thể từ bỏ triệt để hơn.
Tống Vy thu lại đôi chân đang băng bó của mình, cuộn tròn ngồi trên ghế: “Sếp Đường, tôi cũng không biết mình đã thích anh từ lúc nào, đến khi nhận ra thì đã không kịp nữa rồi, anh biết không, tôi đã từng mấy lần muốn khắc chế tình cảm của mình đối với anh.”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy.
Anh thực sự không biết điều này.
“Nhưng không thành công, bởi vì mỗi lần tôi hạ quyết tâm, anh đều sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi, sau đó tôi cứ không thể quên được anh, mãi đến mấy hôm trước, có người nói với tôi…”
“Người đó là ai?” Đường Hạo Tuấn híp mắt lại ngắt lời cô.
Sau khi rời khách sạn vào ngày hôm đó, anh đã bảo Trình Hiệp đi tra người đã gặp cô, nhưng vẫn mãi chưa tra được.
Bây giờ cô chủ động nhắc tới, anh đương nhiên không thể bỏ qua.
Tống Vy lắc đầu, không định nói cho Đường Hạo Tuấn biết đó là Lâm Giai Nhi.
Nói ra, sẽ chỉ khiến Lâm Giai Nhi nghĩ rằng cô đang ly gián bọn họ, hà tất gì phải vậy!
Thế là Tống Vy rũ mắt xuống, che đi ánh sáng tối trong mắt mình đáp: “Đó là người mà Sếp Đường không biết, cô ta nói tôi đừng tiếp cận Sếp Đường nữa, tôi cảm thấy cô ta nói đúng, vì vậy tôi hy vọng từ nay về sau, Sếp Đường đừng có hành động thân mật với tôi, trêu chọc trái tim tôi như vậy.”
Nếu không yêu cô, không có tình cảm với cô, thì đừng xuất hiện bên cạnh cô như một hiệp sĩ để bảo vệ cô và chăm sóc cô nữa.
Đường Hạo Tuấn siết chặt miếng băng chưa dùng hết trong tay: “Tôi không trêu chọc em…”
“Anh có!” Tống Vy tự giễu cười một cái: “Anh chỉ là trêu đùa mà thôi.”
Đường Hạo Tuấn mím môi không nói gì.
Tống Vy ngẩng đầu, khẽ thở dài: “Sếp Đường, hôm nay tôi tỏ tình với anh, không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy tốt xấu gì cũng động lòng một lần, không để anh biết thì cứ thấy không cam tâm, nhưng anh yên tâm đi, tôi sẽ tránh xa anh, sẽ không đem phiền phức cho anh đâu.”
Cô vốn không định cho anh biết tình cảm của mình.
Nhưng lần đó trên tàu du lịch, anh hẳn đã nghe được cuộc nói chuyện của Kiều Phàm với cô rồi, biết được tâm tư của cô, vì vậy cô không có gì phải giấu giếm nữa.
Nghe được quyết định tránh xa mình của Tống Vy, trái tim Đường Hạo Tuấn như thắt lại, có chút hoảng loạn, vẻ mặt trầm xuống.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy rằng quyết định bắt được kẻ đứng sau muốn giết cô rồi mới theo đuổi cô, là đã sai rồi.
Khi Đường Hạo Tuấn muốn nói gì đó để xua tan ý định tránh xa anh của Tống Vy, một tiếng hú của cảnh sát từ bên ngoài xe vang lên.
“Là cứu hoả!” Hai mắt đỏ bừng của Tống Vy chợt sáng lên, vội vàng cúi người nhặt đôi giày trên đất mặc vào, mở cửa định xuống xe.
Đường Hạo Tuấn nắm lấy cổ tay của cô: “Em đi thế này cũng không dễ dàng.”
Ánh mắt Tống Vy trầm xuống, sau đó khôi phục vẻ thờ ơ với anh mấy ngày trước, nhàn nhạt hất tay anh ra: “Sếp Đường đừng lo lắng, tôi có thể.”
Nói xong, cô quật cường vịn lấy cửa xe xuống xe, khập khiễng đi đến chỗ của Giang Hạ.
Đường Hạo Tuấn nhìn bóng dáng của cô, thái dương phồng lên.
Bình luận facebook