Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237
CHƯƠNG 237
“Em đuổi tôi đi?” Đường Hạo Tuấn cau mày.
Tống Vy lắc đầu: “Tôi không phải đuổi anh đi, mà là chuyện này không có liên quan đến anh, không cần ở lại chỗ này.”
Tuy là nói như vậy, nhưng Đường Hạo Tuấn nhìn vẻ lạnh lùng của cô, như đang rất mong muốn anh đi lẹ lẹ, trong lòng anh ít nhiều có chút không vui, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, đang định nói chút gì đó, thì điện thoại trong túi chợt reo lên.
Anh chỉ đành phải tạm thời kìm nén lại những gì đang định nói, lấy điện thoại ra, sau khi nhìn màn hình với vẻ mặt không tốt một cái, anh đưa điện thoại lên tai, giọng điệu có chút bực bội: “Có chuyện gì?”
“Sếp, vừa rồi khi cô Lâm đang kiểm tra thì đột ngột ngất xỉu.”
“Cái gì?” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn đột nhiên căng thẳng: “Giai Nhi sao lại ngất đi?”
Vành tai Tống Vy nhúc nhích, nghe thấy sự lo lắng không che giấu được trong giọng nói của anh, trong lòng có chút chua xót, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, hơi cúi đầu nhìn xuống đất, như chả hề quan tâm đến cuộc điện thoại của anh.
“Cụ thể thì tôi không rõ, bác sĩ Mạnh đang tìm nguyên nhân. Sếp, ngài có muốn qua không?” Trình Hiệp lo lắng nhìn tình hình trong phòng bệnh qua tấm kính trên cửa và hỏi chỉ thị.
“Tôi biết rồi, tôi đến ngay.” Đường Hạo Tuấn cúp điện thoại với vẻ vô cảm.
Tống Vy ngẩng đầu lên: “Cô Lâm xảy ra chuyện đúng chứ?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Vậy anh mau tới đó đi.” Tống Vy nói.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn nặng nề mà nhìn chằm chằm cô: “Em mong tôi đi như vậy sao?”
Tống Vy khẽ sừng sờ, không biết anh muốn biểu đạt điều gì, hàm hồ mà gật đầu.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại, khí tức toàn thân cũng có chút trầm thấp, như có chút không vui.
Một lúc sau, anh cất điện thoại vào túi rồi quay người.
Tống Vy nhìn theo bóng lưng của anh, siết chặt lòng bàn tay: “Sếp Đường, sau này chăm sóc cô Lâm thật tốt, đừng để cô Lâm đau lòng.”
Bước chân Đường Hạo Tuấn dừng lại, sau đó quay đầu lại, muốn hỏi cô lời này là có ý gì, nhưng anh lại nhìn thấy cô đang đi về phía chỗ của Giang Hạ.
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi của Đường Hạo Tuấn lại rung lên.
Anh chỉ đành đè nén xuống lời mình muốn hỏi, vẻ mặt u ám lấy điện thoại ra xem, khi nhìn thấy tin nhắn trên đó, đôi đồng tử đột nhiên co lại, cũng không rảnh đi tìm Tống Vy nói rõ ràng nữa, hai chân nhanh chóng đi về phía chiếc xe.
Dư quang Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn lái xe rời đi, khóe miệng chậm rãi kéo ra một nụ cười khổ sở, nhưng ngay sau đó nụ cười đó liền an tĩnh lại rồi biến mất.
“Sếp Đường đi rồi à?” Sau khi Giang Hạ gọi điện thoại xong, cũng đúng lúc nhìn thấy Đường Hạo Tuấn lái xe rời đi, nhịn không được mà hỏi.
“Anh ấy có việc.” Tống Vy nhàn nhạt nói, sau đó liếc nhìn điện thoại di động của cô ta một cái, hỏi: “Sao rồi, có biết là ai làm không?”
Vẻ mặt của Giang Hạ trầm xuống: “Không phải những studio đó làm đâu, nằm vùng mà tớ cài đã nói, mấy studio đó đúng là ghen tị với thành tích gần đây của chúng ta, nhưng chưa hề nghĩ đến việc động tay với vải của chúng ta, chỉ định đánh áp giá cả quần áo của chúng ta sau khi quần áo được bán trên thị trường thôi.”
“Còn Tống Huyền thì sao?” Tống Vy híp đôi mắt đào lại.
Giang Hạ lắc đầu: “Cũng không phải, Tống Huyền gần đây đang bận nghe ngóng chủ đề của mấy vòng thi cuối của cuộc đấu, để dễ kiếm bản thiết kế để sao chép, căn bản không có thời gian đối phó với chúng ta, vì vậy người đối phó chúng ta, là kẻ khác.”
“Người khác…” Mí mắt Tống Vy rũ xuống, thấp giọng nói 2 chữ này.
Một lúc sau, cô siết chặt nắm đấm, giọng nói lạnh lùng: “Chẳng lẽ là cô ta.”
“Em đuổi tôi đi?” Đường Hạo Tuấn cau mày.
Tống Vy lắc đầu: “Tôi không phải đuổi anh đi, mà là chuyện này không có liên quan đến anh, không cần ở lại chỗ này.”
Tuy là nói như vậy, nhưng Đường Hạo Tuấn nhìn vẻ lạnh lùng của cô, như đang rất mong muốn anh đi lẹ lẹ, trong lòng anh ít nhiều có chút không vui, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, đang định nói chút gì đó, thì điện thoại trong túi chợt reo lên.
Anh chỉ đành phải tạm thời kìm nén lại những gì đang định nói, lấy điện thoại ra, sau khi nhìn màn hình với vẻ mặt không tốt một cái, anh đưa điện thoại lên tai, giọng điệu có chút bực bội: “Có chuyện gì?”
“Sếp, vừa rồi khi cô Lâm đang kiểm tra thì đột ngột ngất xỉu.”
“Cái gì?” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn đột nhiên căng thẳng: “Giai Nhi sao lại ngất đi?”
Vành tai Tống Vy nhúc nhích, nghe thấy sự lo lắng không che giấu được trong giọng nói của anh, trong lòng có chút chua xót, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, hơi cúi đầu nhìn xuống đất, như chả hề quan tâm đến cuộc điện thoại của anh.
“Cụ thể thì tôi không rõ, bác sĩ Mạnh đang tìm nguyên nhân. Sếp, ngài có muốn qua không?” Trình Hiệp lo lắng nhìn tình hình trong phòng bệnh qua tấm kính trên cửa và hỏi chỉ thị.
“Tôi biết rồi, tôi đến ngay.” Đường Hạo Tuấn cúp điện thoại với vẻ vô cảm.
Tống Vy ngẩng đầu lên: “Cô Lâm xảy ra chuyện đúng chứ?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Vậy anh mau tới đó đi.” Tống Vy nói.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn nặng nề mà nhìn chằm chằm cô: “Em mong tôi đi như vậy sao?”
Tống Vy khẽ sừng sờ, không biết anh muốn biểu đạt điều gì, hàm hồ mà gật đầu.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại, khí tức toàn thân cũng có chút trầm thấp, như có chút không vui.
Một lúc sau, anh cất điện thoại vào túi rồi quay người.
Tống Vy nhìn theo bóng lưng của anh, siết chặt lòng bàn tay: “Sếp Đường, sau này chăm sóc cô Lâm thật tốt, đừng để cô Lâm đau lòng.”
Bước chân Đường Hạo Tuấn dừng lại, sau đó quay đầu lại, muốn hỏi cô lời này là có ý gì, nhưng anh lại nhìn thấy cô đang đi về phía chỗ của Giang Hạ.
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi của Đường Hạo Tuấn lại rung lên.
Anh chỉ đành đè nén xuống lời mình muốn hỏi, vẻ mặt u ám lấy điện thoại ra xem, khi nhìn thấy tin nhắn trên đó, đôi đồng tử đột nhiên co lại, cũng không rảnh đi tìm Tống Vy nói rõ ràng nữa, hai chân nhanh chóng đi về phía chiếc xe.
Dư quang Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn lái xe rời đi, khóe miệng chậm rãi kéo ra một nụ cười khổ sở, nhưng ngay sau đó nụ cười đó liền an tĩnh lại rồi biến mất.
“Sếp Đường đi rồi à?” Sau khi Giang Hạ gọi điện thoại xong, cũng đúng lúc nhìn thấy Đường Hạo Tuấn lái xe rời đi, nhịn không được mà hỏi.
“Anh ấy có việc.” Tống Vy nhàn nhạt nói, sau đó liếc nhìn điện thoại di động của cô ta một cái, hỏi: “Sao rồi, có biết là ai làm không?”
Vẻ mặt của Giang Hạ trầm xuống: “Không phải những studio đó làm đâu, nằm vùng mà tớ cài đã nói, mấy studio đó đúng là ghen tị với thành tích gần đây của chúng ta, nhưng chưa hề nghĩ đến việc động tay với vải của chúng ta, chỉ định đánh áp giá cả quần áo của chúng ta sau khi quần áo được bán trên thị trường thôi.”
“Còn Tống Huyền thì sao?” Tống Vy híp đôi mắt đào lại.
Giang Hạ lắc đầu: “Cũng không phải, Tống Huyền gần đây đang bận nghe ngóng chủ đề của mấy vòng thi cuối của cuộc đấu, để dễ kiếm bản thiết kế để sao chép, căn bản không có thời gian đối phó với chúng ta, vì vậy người đối phó chúng ta, là kẻ khác.”
“Người khác…” Mí mắt Tống Vy rũ xuống, thấp giọng nói 2 chữ này.
Một lúc sau, cô siết chặt nắm đấm, giọng nói lạnh lùng: “Chẳng lẽ là cô ta.”
Bình luận facebook