• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Long tế chí tôn (3 Viewers)

  • Chương 141-145

Chương 141: Năm tỷ năm trăm triệu

Thanh niên trẻ tuổi này tên là Đinh Khắc, là người phụ trách giữ gìn trật tự ở buổi đấu giá hôm nay.

Tuổi tác anh ta không lớn nhưng khí thế trên người thì rất mạnh mẽ.

"Tiên sinh, trong phòng bán đấu giá không được phép gây ồn ào!"

Đinh Khắc nghiêm túc nhìn Ngô Dung. Anh ta tuyệt đối không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào trong lúc bán đấu giá!

Ngô Dung vội vàng xua tay, nói: "Anh hiểu lầm rồi, chỉ là tôi nghe có người nói xấu buổi đấu giá của nhà anh nên mới bực mình tranh luận với anh ta."

Nói xong Ngô Dung chỉ tay vào Trần Dương: "Chính là tên nhóc ranh này, anh ta nói Phá Chướng Đan mà các anh đang bán đấu giá là đan dược giả đã quá hạn sử dụng. Nếu không tin anh có thể hỏi những người bên cạnh, bọn họ có thể làm chứng."

"Phải đấy, đúng là tên nhóc ranh này nói như thế!"

"Tôi có thể làm chứng!"

"Tôi cũng có thể làm chứng!"

Mọi người xung quanh ào ào phụ họa Ngô Dung.

Nghe bọn họ nói xong, Đinh Khắc dùng ánh mắt không hề thiện cảm nhìn Trần Dương.

Trong lòng Từ Tiểu Nhu tự nhủ một tiếng không ổn rồi. Cô trừng mắt nhìn Ngô Dung rồi đứng dậy xin lỗi Đinh Khắc: "Tổng giám đốc Đinh, thật ngại quá, cắt ngang buổi đấu giá của mọi người rồi. Chúng tôi sẽ nói chuyện nhỏ hơn."

Nói xong, Từ Tiểu Nhu dừng lại một giây rồi tiếp tục: "Anh đừng nghe anh ta nói bậy, bọn họ chỉ đang nói đùa thôi. Có ai mà không biết danh tiếng và phòng đấu giá của nhà họ Đinh đáng tin cậy thế nào, làm sao có thể đem đồ giả ra bán đấu giá được?"

Nghe Từ Tiểu Nhu giải thích, sắc mặt Đinh Khắc mới hòa hoãn hơn một chút.

"Nhu Nhu, tại sao em lại nói giúp tên phế vật này chứ?" Ngô Dung khó chịu nói: "Mọi người đều nghe thấy anh ta nói Phá Chướng Đan là đan dược giả quá hạn sử dụng, làm sao mà anh nói đùa với anh ta được?"

Sắc mặt Đinh Khắc không ngừng thay đổi, nếu đây là người bình thường thì đã bị anh ta xử lý ngay lập tức rồi. Nhưng anh ta nhận ra Từ Tiểu Nhu, cô ấy là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Từ.

Hơn nữa sản nghiệp nhà họ Đinh cũng liên quan tới đồ cổ, vì vậy bọn họ thường xuyên mời Từ lão gia xuống núi giám định vật quý. Cho nên Đinh Khắc chọn tin tưởng Từ Tiểu Nhu, còn Ngô Dung thì bị anh ta bỏ qua một bên!

"Thôi được, nếu đã là nói đùa thì nhờ mọi người nói chuyện nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền đến người khác!"

Nói xong Đinh Khắc quay người định rời khỏi hội trường.

Đúng lúc này Trần Dương lên tiếng gọi anh ta lại: "Đinh tiên sinh, mời anh dừng bước! Viên Phá Chướng Đan trên khán đài đã hết hạn sử dụng, tác dụng của đan dược hầu như không còn nữa. Vì danh tiếng và chữ tín của nhà họ Đinh, tôi đề nghị tốt nhất nên dừng buổi đấu giá tại đây."

Trần Dương vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xôn xao!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này!

Ai nấy không khỏi sửng sốt nhìn Trần Dương!

Anh ta bị điên rồi sao?

Dám nói nhà họ Đinh bán đấu giá đan dược giả quá hạn sử dụng trước mặt Đinh Khắc?

Không muốn sống nữa ư?

Có ai mà không biết nhà họ Đinh coi trọng nhất là danh dự và danh tiếng, làm sao mà bọn họ làm chuyện tự phá hủy cơ nghiệp của mình chứ?

"Anh nói thứ nào?"

Đinh Khắc đột nhiên quay người lại, khí thế dọa người. Nếu Trần Dương không thể đưa ra lời giải thích hợp lý thì nhất định anh ta sẽ không buông tha cho Trần Dương!

"Trần Dương..."

Từ Tiểu Nhu suýt thì ngất xỉu. Đinh Khắc nể mặt cô nên mới bỏ qua chuyện này, ai biết Trần Dương lại nói đan dược nhà họ Đinh bán là đan dược đã hết tác dụng. Trần Dương làm như vậy chẳng phải công khai tát người ta một cái ư?

Hiện giờ trong phòng đấu giá có rất nhiều người, chuyện này liên quan tới danh dự của nhà họ Đinh. Nếu Trần Dương không thể giải thích rõ ràng thì làm sao Đinh Khắc có thể buông tha cho anh ấy được?

Nghĩ vậy Từ Tiểu Nhu không khỏi sốt ruột. Nếu nói về phân biệt đồ cổ thì Trần Dương nói gì cô cũng tin tưởng anh vô điều kiện.

Nhưng đây là chuyện của giới tu luyện, anh ấy chỉ là một người bình thường thì làm sao mà hiểu được cơ chứ!

"Câm miệng, anh dám rắp tâm bôi nhọ nhà họ Đinh chúng tôi như vậy sao!"

Sắc mặt Đinh Khắc xấu đi, anh ta vọt tới trước mặt Trần Dương. Tên nhóc ranh này cho rằng anh ta là bạn của đại tiểu thư nhà họ Từ thì dám ăn nói lung tung trong buổi đấu giá ư? Như vậy chẳng phải đang tát vào mặt nhà họ Đinh sao?

Nếu lần này Trần Dương không thể đưa ra lời giải thích hợp lý thì cho dù anh ta là bạn của đại tiểu thư nhà họ Từ cũng tuyệt đối không được phép ăn nói linh tinh ở đây.

"Aiz, tại sao chuyện này lại bôi nhọ nhà họ Đinh chứ?"

Trần Dương bất đắc dĩ thở dài. Anh đứng dậy, nghiêm túc nhìn Đinh Khắc rồi chân thành nói: "Anh cho rằng tôi đang phá hoại sản nghiệp nhà họ Đinh sao? Tôi nói cho anh biết, viên đan dược kia đã quá hạn sử dụng nên mất tác dụng rồi. Nếu tùy tiện dùng nó, chỉ sợ có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"

Quá hạn sử dụng?

Đinh Khắc cười khẩy, hiện giờ anh ta đã xác định rằng tên nhóc ranh trước mặt tới đây để quấy rối nên cũng không nhẫn nhịn nữa. Đinh Khắc chỉ vào mặt Trần Dương, nói: "Anh, ngay bây giờ, cút ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh ở đây, sau này buổi đấu giá Đinh Đinh của chúng tôi không hoan nghênh anh!"

Đối với người làm ăn, ai tới cửa hàng thì đều là khách hàng. Bây giờ Đinh Khắc lại đuổi "khách hàng" đi, vậy thì còn làm ăn thế nào đây? Rõ ràng là anh ta phải tức giận tới cực điểm mới nói những lời này.

Từ Tiểu Nhu nghe xong thì sốt ruột sắp khóc tới nơi, cô vội vàng nói: "Tổng giám đốc Đinh, xin anh nể mặt tôi đừng chấp nhặt với anh ấy. Anh ấy chỉ là một người bình thường mà thôi, vốn dĩ không hiểu chuyện của giới tu luyện nên mới nói năng linh tinh. Tôi thay anh ấy xin lỗi mọi người, xin anh đừng đuổi anh ấy đi!"

"Từ tiểu thư, nhưng..."

Đinh Khắc không khỏi đau đầu. Từ Tiểu Nhu đã nói như vậy, nếu anh ta không nể mặt cô thì chẳng phải sẽ đắc tội với Từ Tiểu Nhu ư?

Hơn nữa Từ lão gia còn là khách quý của nhà bọn họ. Nếu anh ta thật sự đắc tội với Từ Tiểu Nhu thì chắc chắn cả thành phố Tây Xuyên này không ai dám giám định vật quý cho nhà bọn họ nữa.

Hơn nữa khi ánh mắt Đinh Khắc nhìn về phía Trần Dương, anh ta giật mình phát hiện ra vợ chồng Lý Thiên Bá đang ngồi cạnh Trần Dương. Chẳng lẽ tên nhóc ranh này là bạn của Lý Thiên Bá?

Mặc dù nhà họ Đinh cũng là gia tộc lớn nhưng ở thành phố Tây Xuyên bọn họ thật sự không trêu chọc nổi nhà họ Lý. Vì một tên ngu ngốc mà đắc tội với hai vị con cháu đích tôn của hai gia tộc lớn thì không hề có lợi chút nào.

Suy nghĩ một chút, sắc mặt Đinh Khắc nguôi ngoai đi: "Nếu Từ tiểu thư đã nói như thế thì tôi đành buông tha cho anh ta vậy."

Sau khi tự mở đường lui cho bản thân, Đinh Khắc dẫn bảo vệ rời khỏi hội trường.

Mấy kẻ đang xem trò vui thấy mọi chuyện được bỏ qua nhẹ nhàng như vậy thì không khỏi tiếc nuối. Bọn họ thu lại ánh mắt của mình, không nhìn về phía này nữa.

Ngô Dung thấy Đinh Khắc bỏ đi thì tức đến phát điên, anh ta tức giận nhìn Từ Tiểu Nhu: "Nhu Nhu, rốt cuộc em muốn làm gì hả? Những gì tên nhóc ranh này nói mọi người ngồi xung quanh đều nghe thấy, tại sao em lại cầu xin cho anh ta? Loại tiểu nhân bôi nhọ sau lưng người khác thế này đáng bị đuổi ra ngoài."

Từ Tiểu Nhu không thèm để ý tới Ngô Dung đang hoa chân múa tay mà nhìn Trần Dương với ánh mắt phức tạp.

Cô thích Trần Dương, cô không muốn anh nói lung tung bị người khác chê cười.

Ở chỗ sang trọng dành cho người của giới thượng lưu, có một số lời không thể nói ra. Hôm nay nếu không có cô ở đây thì chỉ sợ Trần Dương sẽ phải chịu một trận đánh đập.

Cô không muốn thấy Trần Dương bị thương, bởi vì như vậy cô sẽ đau lòng.

Từ Tiểu Nhu cắn môi, cô ghé vào tai Trần Dương rồi dịu dàng nói: "Trần Dương, lát nữa chúng ta cứ xem đấu giá là được rồi, anh tuyệt đối đừng nói lung tung. Nhà họ Đinh đã kinh doanh phòng đấu giá gần hai mươi năm nay, rất có chữ tín. Bọn họ nhất định không đem đan dược giả ra bán đâu. Nếu anh ra khỏi hội trường mà tôi lại nhìn thấy một món đồ cổ vừa ý, anh không có ở đây, tôi mua thiệt thì biết làm thế nào đây?"

Trong lời nói của Từ Tiểu Nhu còn có chút trách móc, giọng nói dịu dàng của cô rót vào tai Trần Dương khiến sắt đá cũng phải mềm nhũn.

Hơn nữa Từ Tiểu Nhu làm như vậy vốn là để bảo vệ Trần Dương, khiến anh cảm thấy rất ấm áp.

Trần Dương mỉm cười không nói gì sau đó nhìn lên khán đài.

Hiện giờ mọi người tranh giành Phá Chướng Đan rất kịch liệt. Mặc dù Trần Dương nói viên đan dược kia đã mất tác dụng nhưng chẳng ai tin lời anh cả.

Bọn họ chẳng khác nào những người sắp chết chìm nhìn thấy một cọng cỏ trên mặt nước, nếu không nắm bắt cơ hội duy nhất này thì có chết bọn họ cũng không cam tâm.

"Tôi ra giá năm tỷ năm trăm triệu tệ!" Lúc này một người có tuổi ngồi ở hàng ghế trước kích động giơ bảng lên.

Trời ạ, ra giá năm tỷ năm trăm triệu tệ cũng thật là hào phóng quá!

Người đẹp bán đấu giá kích động tới nỗi tay cũng phát run: "Số 8, lão tiên sinh ra giá năm tỷ năm trăm triệu tệ, có ai ra giá cao hơn không?"

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều bị con số "năm tỷ năm trăm triệu tệ" này làm chấn động.

Năm tỷ năm trăm triệu tệ, một viên đan dược nhỏ xíu như thế mà có giá trên trời năm tỷ năm trăm triệu tệ!

Thế giới này cũng điên cuồng quá rồi!

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía ông lão số tám đang ngồi ở hàng ghế phía trước!
Chương 142: Bứt phá

Trần Dương cũng kinh ngạc nhìn ông lão mặc "áo Tôn Trung Sơn", tóc bạc nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh ngồi ở hàng ghế phía trước.

Ông lão này ít nhất cũng phải bảy mươi tuổi nhưng sắc mặt rất hồng hào, tinh thần sảng khoái. Hai huyệt thái dương của ông ta lồi lên, vừa nhìn là biết ông ta là một người tu luyện thành công.

Nhưng Trần Dương vẫn thán phục sự giàu có của ông ta hơn. Cam tâm bỏ ra năm tỷ năm trăm triệu mua một viên Phá Chướng Đan, thật sự là người nhiều tiền lắm của.

Xem ra anh phải dành ra chút thời gian điều chế nhiều Phá Chướng Đan một chút, chẳng phải khi đó muốn có tiền tài chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay ư?

Người đẹp bán đấu giá kích động đến mức cả người phát run, cô gõ chiếc búa gỗ xuống bàn: "Năm tỷ năm trăm triệu tệ lần thứ nhất, năm tỷ năm trăm triệu tệ lần thứ hai, năm tỷ năm trăm triệu tệ...lần thứ ba! Chúc mừng lão tiên sinh đã dùng năm tỷ năm trăm triệu tệ thành công giành được Phá Chướng Đan!"

Sau lời báo giá cuối cùng, viên Phá Chướng Đan này đã thuộc sở hữu của ông lão ngồi ở vị trí số tám.

Mọi người không khỏi trầm mặc, ánh mắt của không ít người buồn bã và hối hận hẳn. Không phải bọn họ không muốn giành lấy Phá Chướng Đan, mà là bọn họ không có tiền!

Thật đáng tiếc, viên đan dược thần kì có tác dụng bứt phá tình trạng tu luyện đã ở trước mắt rồi nhưng vì không đủ tiền mà bọn họ phải trơ mắt nhìn nó bị người ta giành mất. Cảm giác này thật khiến người ta tuyệt vọng.

Toàn bộ hội trường im ắng trong suốt mấy giây sau đó một trận vỗ tay đột nhiên bùng nổ, tiếng vỗ tay to đến mức trần nhà như thể bị xốc lên vậy.

Lúc này có không ít người bắt đầu quan sát ông lão đang ngồi ở vị trí số tám kia. Ông ta có thể bỏ ra năm tỷ năm trăm triệu để mua một viên Phá Chướng Đan, có lẽ không phải hạng vô danh. Nhưng tại sao trông ông ta lạ mặt thế kia?

Tiếng vỗ tay kéo dài suốt ba phút rồi mới dần dần dừng lại, lúc này cô gái trên khán đài cung kính bưng viên Phá Chướng Đan tới giao cho ông lão.

Nhìn viên Phá Chướng Đan trên khay gỗ đàn hương, ông lão kia cực kỳ kích động nói: "Mười lăm năm rồi, ròng rã mười lăm năm! Cuối cùng tôi cũng có thể bứt phá Tiên Thiên viên mãn, đạt tới cảnh giới Phản Phác!"

Cái gì?

Tiên Thiên viên mãn?

Ông...ông lão này đã là đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn rồi sao!

Nghe vậy, rất nhiều người không nhịn được mà cắn răng, hít một ngụm khí lạnh.

Trời ạ, ở thời hiện đại mà vẫn tồn tại đại tu sĩ tu luyện tới Tiên Thiên viên mãn sao?

Chuyện này thật quá khó tin!

Với thực lực này, ông lão kia có thể trở thành tổ sư của một môn phái nhỏ rồi. Trong sáu môn phái lớn, ông ta cũng xứng đáng với cấp bậc trưởng lão.

Không ít người nhìn ông lão kia bằng ánh mắt cực kỳ tôn kính, đây chính là sự kính nể của người yếu đối với người mạnh.

"Chúc mừng ông nội được như mong muốn!"

Lúc này một cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh ông lão mỉm cười nhìn ông ta đầy ngọt ngào.

Cô gái này chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, xinh đẹp như thiên sứ, dáng người quyến rũ, nụ cười ngọt ngào khiến người ta vừa nhìn đã có ấn tượng tốt.

Ông lão này thật có phúc, không chỉ có hy vọng bứt phá cảnh giới Phản Phác mà còn có một cô cháu gái xinh đẹp thế này. Không biết sau này tên khốn kiếp nào có phúc trở thành cháu rể của ông ta.

"Ha ha, tốt lắm. Hôm nay ông sẽ thừa thế xông lên, tu luyện tới Phản Phác!"

Ông lão cười ha hả sau đó lập tức nuốt viên Phá Chướng Đan vào miệng.

Tất cả mọi người có mặt ở hội trường thấy vậy thì không khỏi ngây người.

Ôi trời, đây là chuyện gì vậy?

Tại sao ông ta lại nuốt viên Phá Chướng Đan đó trước mặt mọi người chứ?

Đương nhiên là có rất nhiều người không hiểu được tâm trạng của ông lão kia, nhưng những tu sĩ đã bị kẹt trong tình trạng tu luyện trì trệ suốt mấy năm giống ông ta thì hiểu được.

Bọn họ nhìn ông lão kia bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Mẹ kiếp, nếu bọn họ có đủ tiền thì có lẽ còn vội vàng uống đan dược đó hơn cả ông ta.

Cứ nghĩ tới chuyện ông ta sắp thăng cấp trở thành tu sĩ Phản Phác, ai nấy đều không kiềm chế được mà kích động hẳn lên.

Người đạt tới cảnh giới Phản Phác chính là một đại tu sĩ đích thực. Cuộc đời này bọn họ có thể nhìn thấy một đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn thăng cấp thành tu sĩ Phản Phác, có chết cũng không tiếc.

Mọi người nín thở ngồi yên tại vị trí của mình không nhúc nhích, chỉ sợ mình sẽ quấy rầy ông lão kia tu luyện bứt phá.

Trần Dương nhìn ông lão đang ngồi khoanh chân tại chỗ, anh khẽ nhíu mày.

Ông ta cứ thế mà nuốt viên đan dược kia, chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện!

Nhưng hiện giờ ông lão kia đang thử nghiệm tu luyện bứt phá tới Phản Phác, anh cũng không dám lên tiếng. Trần Dương không còn cách nào khác đành phải ngồi tại chỗ của mình lẳng lặng quan sát.

Đúng lúc đó Ngô Dung nhìn Trần Dương rồi giễu cợt: "Trần Dương, đây chính là đan dược hết hạn sử dụng mà anh nói sao? Giờ thì anh mở to mắt chó ra mà nhìn ra rõ, xem ông lão kia có xảy ra chuyện gì không? Tôi biết ngay là anh đang bịa chuyện vớ vẩn bôi nhọ người khác mà, anh đúng là kẻ tiểu nhân có vấn đề về đạo đức."

Khi nói mấy lời này Ngô Dung cố tình lớn tiếng hết sức. Hội trường đang cực kỳ yên tĩnh nên những người xung quanh nghe thấy rất rõ.

Không ít người quay đầu lại nhìn Trần Dương bằng ánh mắt chê cười. Có mấy cô gái còn che miệng cười trộm.

Phụt!

Đúng lúc đó ông lão đang khoanh chân ngồi yên trên ghế đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu đỏ sẫm bắn tung tóe lên khán đài.

Một giây sau, ông ta ngã từ chỗ ngồi xuống đất.

"Ông nội!"

Cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh ông lão kia hét lên một tiếng đầy hoảng hốt rồi vội vàng xông tới ôm ông ta vào lòng, hai mắt bắt đầu đỏ lên.

Ồ!

Cả hội trường lập tức xôn xao! Tất cả mọi người đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, ai nấy đều rướn cổ nhìn xem rốt cuộc ông lão kia bị làm sao.

Không phải ông ta đang tu luyện bứt phá tới cảnh giới Phản Phác sao?

Tại sao đột nhiên lại phun ra máu rồi ngã xuống đất?

Mọi người thấy ông lão kia bất tỉnh tại chỗ thì cực kỳ nghi hoặc.

"Mẹ kiếp, tên nhóc ranh kia nói thật!" Lúc này không biết có ai lên tiếng: "Viên Phá Chướng Đan này thật sự là đan dược quá hạn sử dụng!"

Người đó vừa dứt lời, tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía Trần Dương đang ngồi trong góc!

Lúc này bọn họ mới nhớ tới lời Trần Dương nói, không ngờ viên đan dược kia lại thật sự mất tác dụng thật.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Ngô Dung cực kỳ khó xử. Có thế nào anh ta cũng không ngờ Trần Dương lại đúng.

Trời ạ, sao...sao có thể như vậy được?

Chẳng lẽ tên nhóc ranh Trần Dương thật sự hiểu chuyện tu luyện sao?

Không...không thể nào, tên nhóc ranh Trần Dương chỉ là một tên ở rể. Nếu anh ta hiểu chuyện tu luyện thì có biến thành bộ dạng thảm hại thế này không?

Ngô Dung bối rối, hoàn toàn bối rối!

Lúc này Lý Thiên Bá ngồi bên cạnh Trần Dương nuốt nước bọt "ực" một tiếng, không khỏi lo sợ mà nhìn Trần Dương: "Tiểu Dương...may mà vừa rồi anh ngăn tôi lại, nếu không thì bây giờ người xảy ra chuyện chính là tôi."

"Phải đấy, thật sự cảm ơn anh." Tống Huyên cũng không thể không gật đầu cảm ơn Trần Dương. Trần Dương từng cứu cô, lần này lại khuyên ngăn chồng cô đúng lúc. Món nợ ân tình này cô sẽ mãi mãi ghi nhớ.

Từ Tiểu Nhu cũng sững sờ tại chỗ, một cảm giác tự hào dâng lên trong lòng cô.

Từ Tiểu Nhu nhìn Trần Dương không chớp mắt. Cô cảm thấy người đàn ông này giống như một câu đố vậy, không có chuyện gì mà Trần Dương không làm được. Trái tim Từ Tiểu Nhu run lên, nhịp tim tăng nhanh.

Khoảnh khắc này, Từ Tiểu Nhu phát hiện ra cô đã bắt đầu ngưỡng mộ người đàn ông này rồi...

"Người đâu, mau tới cứu ông nội tôi..."

Cô gái trẻ tuổi đang quỳ trên mặt đất ôm ông lão kia vừa khóc vừa hét lớn.

Nhưng chẳng có ai chạy tới cả.

Ông lão này vốn đã lớn tuổi, vừa rồi còn phun ra một ngụm máu lớn. Hiện giờ sắc mặt của ông ta càng lúc càng tái đi, chỉ một lát nữa là không sống nổi. Ai lại dám qua đó giúp đỡ bọn họ vào lúc này chứ?

Cùng lúc đó Đinh Khắc nghe thấy tiếng hét thì vội vàng dẫn người chạy vào. Thấy vẻ mặt tái mét của ông lão kia, anh ta không khỏi bối rối. Đinh Khắc theo bản năng nói: "Cô gái, có phải ông nội cô bị bệnh không?"

Nói xong anh ta lại nhận ra mình nói như vậy không ổn, vội vàng xua tay giải thích: "Không phải, tôi không có ý đó..."

"Rầm!"

Một luồng khí mạnh mẽ kinh người từ người cô gái kia phóng ra khiến mọi người sợ hãi lùi lại hai bước. Đinh Khắc là người đứng gần cô ta nhất, phải lùi lại ba bước.

"Nói bậy bạ gì thế hả, ông nội anh bị bệnh thì có! Ông nội tôi là đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn, làm sao có thể bị bệnh được chứ?" Cô gái kia lạnh lùng nói: "Ông nội tôi dùng Phá Chướng Đan nhà các người bán nên mới trở thành thế này, các người đừng hòng trốn tránh trách nhiệm!"

Tất cả mọi người bị khí thế tỏa ra từ người cô gái kia làm kinh ngạc tới ngây người.

Cô gái này mới chừng ấy tuổi, tại sao lại có sức mạnh lớn đến thế này?

Đinh Khắc khổ sở nói: "Cô gái, cô...cô nghe tôi giải thích đã..."

"Giải thích?" Cô gái kia gằn từng chữ, nói: "Tôi nói cho anh biết, nếu ông nội tôi xảy ra chuyện gì bất trắc tôi sẽ khiến toàn bộ nhà họ Đinh các người phải chôn chung!"
Chương 143: Đừng đưa tới bệnh viện

"Kẻ nào khẩu khí lớn thế hả, muốn nhà họ Đinh chúng tôi chôn chung ư?"

Lúc này một giọng nói từ sau lưng mọi người truyền tới.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại thì thấy một thanh niên đang bước nhanh vào hội trường.

"Đinh Khắc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thanh niên kia thấy mọi người bao vây lại một chỗ thì không khỏi giật mình, bước chân càng nhanh hơn.

"Anh cả, cuối cùng anh cũng đến rồi!"

Đinh Khắc thấy anh cả Đinh Nguyên đã tới thì cực kỳ mừng rỡ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta bước nhanh tới chỗ anh cả: "Anh cả, có một ông lão đột nhiên phun ra máu rồi ngất đi, hiện giờ cháu gái của ông ta cố ý nói là do Phá Chướng Đan chúng ta bán đấu giá có vấn đề!"

"Vậy sao?"

Đinh Nguyên nhíu mày. Toàn bộ các món đồ được bán trong buổi đấu giá lần này đều do một mình anh ta chuẩn bị, mỗi món đồ đều phải qua tay anh ta kiểm tra rồi mới đem ra bán đấu giá. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì chẳng phải danh tiếng nhà họ Đinh xây dựng hơn hai mươi năm nay sẽ bị phá hủy trong tay anh ta ư?

Nghĩ vậy Đinh Nguyên ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt thành khẩn nhìn cháu gái của ông lão kia, nói: "Người đẹp, tôi hiểu tâm trạng của cô nhưng nhà họ Đinh chúng tôi đã tổ chức bán đấu giá hơn hai mươi năm nay, chưa từng xảy ra vấn đề gì. Chuyện này cô có thể yên tâm!"

"Anh có thời gian ở đây phí lời với tôi thì còn không mau gọi người tới cứu ông nội tôi đi?" Ánh mắt của cô gái kia rất lạnh lùng: "Tôi đã nói một lần rồi các người còn muốn tôi nhắc lại lần thứ hai sao? Tôi nói cho anh biết, dám chọc giận tôi, trong vòng ba ngày nhất định nhà họ Đinh các người sẽ phải diệt tộc!"

Khẩu khí của cô gái này cũng thật lớn, trong ba ngày khiến toàn bộ nhà họ Đinh diệt tộc?

Mặc dù rất nhiều người không tin lời cô gái kia nhưng thái độ và ngữ khí của cô ta không hề giống đang mạnh miệng. Hơn nữa vừa rồi ông nội của cô ta bỏ ra năm tỷ năm trăm triệu tệ giành được Phá Chướng Đan, quả nhiên là người giàu có. Những người ở đây cũng chẳng mấy ai có nhiều tiền như thế.

Nghĩ vậy mọi người đều trầm mặc, bởi vì có vẻ như cô gái kia thật sự có thể khiến nhà họ Đinh diệt tộc!

Đinh Nguyên bị cô gái kia chọc cười, anh ta đứng dậy rồi cười khẩy: "Cô gái, nếu dọa dẫm người ta có thể giải quyết được vấn đề thì thế giới này đã hòa bình từ lâu rồi. Mặc dù tôi rất thông cảm với ông nội cô nhưng chuyện tôi có thể làm chỉ là giúp cô đưa ông ta tới bệnh viện mà thôi, như vậy đã là hết lòng giúp đỡ rồi. Cô muốn lừa gạt nhà họ Đinh, còn..."

Đinh Nguyên còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên sửng sốt.

Cô gái kia giơ tay lên, cho Đinh Nguyên nhìn thấy chiếc nhẫn đeo ở ngón tay cái.

Đinh Nguyên vừa nhìn thấy chiếc nhẫn đó thì ánh mắt lập tức thay đổi, dường như anh ta có chút hoảng sợ.

Một khắc sau, Đinh Nguyên cúi người xuống hoảng hốt nói: "Xin cô bớt giận, là lỗi của tôi. Cầu xin cô tha thứ..."

Thái độ của Đinh Nguyên lúc này và mới vừa rồi giống như hai người khác nhau vậy. Đinh Khắc đứng ở một bên cũng bối rối, anh ta chưa từng thấy anh cả nói chuyện khép nép thế này bao giờ. Lúc này anh cả lại cúi đầu khom lưng trước một cô gái trẻ tuổi, thật sự khiến thế giới quan của anh ta sụp đổ.

"Ha ha..."

Cô gái kia buông tay xuống rồi cười lạnh: "Ông nội tôi là đại tu sĩ viên mãn Tiên Thiên, chỉ một bước nữa thôi là thăng cấp tới cảnh giới Phản Phác. Anh nói xem liệu ông ấy có bị bệnh không?"

Cái gì?

Viên mãn Tiên Thiên?

Đinh Nguyên sửng sốt, trên đời này vẫn còn đại tu sĩ viên mãn Tiên Thiên sao? Hơn nữa người đó còn tới tham gia buổi đấu giá của anh ta?

Đinh Nguyên nhìn sang Đinh Khắc theo bản năng. Thấy vẻ mặt đưa đám của em trai anh ta không khỏi tức tối, tại sao đồ đáng chết này không nói rõ với anh ta chứ?

Ai cũng biết khi một tu sĩ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên có thể miễn nhiễm với tất cả bệnh tật, làm sao ông lão kia bị bệnh được!

"Còn không mau đi gọi bác sĩ tới!" Cô gái kia tức giận nói.

"Vâng vâng vâng, tôi sẽ đi gọi ngay!" Đinh Nguyên gật đầu lia lịa rồi quay về phía mọi người lớn tiếng hỏi: "Có ai là bác sĩ không? Ở đây có ai là bác sĩ không? Mau tới cứu người đi!"

Mọi người thấy thái độ hoảng loạn luống cuống của Đinh Nguyên thì giật mình phản ứng lại.

Ai nấy dùng ánh mắt đầy sợ hãi nhìn cô gái kia, vừa rồi bọn họ đã có cảm giác thân phận của cô ta không hề bình thường. Hiện giờ cháu đích tôn dòng chính của nhà họ Đinh đã lên tiếng, càng khẳng định suy nghĩ của mọi người là đúng.

Trần Dương sờ cằm, thân phận của hai người kia nhất định không đơn giản. Không biết bọn họ là ai, tại sao lại tới đây.

"Nhường đường một chút, để tôi qua đó xem sao!"

Trong lúc mọi người đều bó tay thì một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chen qua đám đông đi tới.

Ồ, đây chẳng phải cháu gái lớn nhà họ Khâu, Khâu Giác sao?

Trần Dương lập tức nhận ra cô gái này. Đây chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Khâu, lần trước chính cô ấy chữa trị cho Tống Huyên ở vịnh Tây La.

Buổi đấu giá lần này nhà họ Khâu cũng nhận được thiệp mời nên cô tới xem một chút, không ngờ lần đầu tiên tới tham gia buổi đấu giá lại gặp phải chuyện thế này.

Bác sĩ là người có lòng nhân ái, mặc dù Khâu Giác vẫn còn là sinh viên nhưng y thuật của cô không hề thua kém một bác sĩ điều trị. Vì vậy Khâu Giác đứng dậy, vì nghĩa chẳng ngại khó khăn.

"Là Khâu tiểu thư, tốt quá rồi!" Đinh Nguyên cũng nhận ra Khâu Giác, anh ta không khỏi kích động: "Mau tới đây em gái, mau tới xem ông lão này sao rồi!"

Thiên kim tiểu thư nhà giàu mà lại theo học ngành y như Khâu Giác là chuyện cực kỳ hiếm gặp. Bọn họ vốn không phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc, từ khi sinh ra đã được hưởng thụ những gì cao cấp nhất, không cần vì kiếm sống mà ưu sầu.

Nhưng Khâu Giác thì khác. Vì vậy trong giới con nhà giàu ở thành phố Tây Xuyên tiếng tăm của cô không hề nhỏ. Đương nhiên là Đinh Nguyên cũng nhận ra cô.

Đinh Nguyên biết Khâu Giác đang thực tập ở bệnh viện quân khu, có cô ở đây Đinh Nguyên yên tâm hẳn.

"Mọi người tản ra đi đã, đừng tụ tập lại, phải để ông ta có không khí!" Lần này Khâu Giác chỉ tới chơi nên cô không đem theo đồ nghề chữa bệnh. Khâu Giác nói với Đinh Nguyên: "Có hộp thuốc không? Tôi cần một cái ống nghe!"

"Có có có, tôi đi lấy ngay!"

Đinh Khắc vừa nghe vậy thì lập tức gật đầu lia lịa rồi vội vàng chạy vào trong cánh gà lấy một cái hộp thuốc ra.

Sau khi có đồ nghề chữa bệnh, Khâu Giác kiểm tra hô hấp và nhịp tim của ông lão kia trước sau đó nhìn xem đồng tử của ông ta có giãn ra hay không. Cô đeo găng tay cao su vào rồi mở miệng ông lão kia ra thì phát hiện trong cổ họng ông ta sủi bọt. Lúc này cô có thể bước đầu chẩn bệnh được rồi.

"Bước đầu chẩn đoán triệu chứng của ông lão này là trúng độc, phải nhanh chóng giải độc!"

Sau khi kiểm tra xong, Khâu Giác cởi găng tay ra rồi nghiêm túc nói.

Ồ!

Mọi người nghe xong thì lập tức xôn xao bàn tán.

Viên đan dược đó thật sự có vấn đề!

Đinh Nguyên nghe xong thì da đầu tê rần. Không ngờ nhà họ Đinh mở bán đấu giá hơn hai mươi năm nay chưa từng xảy ra vấn đề vậy mà hôm nay lại xuất hiện sai lầm lớn thế này trong tay anh ta. Lần này anh ta không chỉ phá hủy phòng đấu giá đã kinh doanh nhiều năm của nhà họ Đinh mà nguy hiểm hơn là cô gái này. Nếu ông lão kia thật sự xảy ra chuyện thì nhà họ Đinh bọn họ xong rồi!

"Em gái à, cầu xin em nhất định phải chữa khỏi cho ông lão này. Chữa được rồi em muốn gì anh cũng đồng ý với em!"

Khâu Giác thở dài, lắc đầu nói: "Anh Đinh, không phải tôi không muốn cứu. Ông lão này trúng độc, phải rửa ruột sau đó tiêm thuốc giải độc. Ở đây không có thứ gì có thể chữa trị được cả, tôi cũng lực bất tòng tâm. Việc cấp bách bây giờ vẫn là đưa ông ấy tới bệnh viện lấy máu làm xét nghiệm xem trúng độc gì sau đó rửa ruột rồi dùng đúng thuốc giải. Như vậy có lẽ còn cứu vãn được mạng sống của ông ấy. Nhưng hiện giờ đồng tử của ông lão này đã bắt đầu giãn ra, độc tố đã lan ra rồi. Kể cả có đưa tới bệnh viện ngay lập tức thì chỉ sợ là khả năng cứu sống không tới năm phần trăm..."

Cái gì?

Đồng tử giãn ra, khả năng sống sót không tới năm phần trăm?

Lời nói của Khâu Giác khiến Đinh Nguyên cảm giác như thể anh ta vừa ngã xuống vực sâu. Từ đây tới bệnh viện nhanh nhất cũng phải mất hai mươi phút đi đường. Đến lúc đó đừng nói là cứu chữa, chỉ sợ mới đi được nửa đường thì thi thể của ông lão này đã cứng lại rồi.

Thôi xong!

Nhà họ Đinh bị hủy hoại trong tay anh ta rồi! Phải làm thế nào đây?

Ngay trong lúc Đinh Nguyên tuyệt vọng thì có người từ đám đông lên tiếng: "Lúc này độc tố đã bắt đầu lan ra rồi, nếu đưa ông lão kia tới bệnh viện, trên đường lắc lư thì chỉ khiến độc tố lan ra nhanh hơn mà thôi. Tốt nhất là đừng động tới ông ta!"

Khâu Giác nhìn về phía người vừa lên tiếng nhưng lại bị đám đông chắn mất tầm nhìn. Không biết người nào không có đầu óc nói mấy câu vớ vẩn này nữa.

Mặc dù khả năng cứu sống không cao nhưng đối với cô mà nói, cho dù bệnh nhân chỉ còn một phần trăm hy vọng thì cô nhất định không từ bỏ!

Đúng lúc đó Trần Dương bước ra từ đám đông.

Vừa nhìn thấy anh Khâu Giác liền sửng sốt, đây...đây chẳng phải người đàn ông lần trước cứu sống Tống Huyên ư?

Hình như anh ta tên là Trần Dương, phải rồi, anh ta tên là Trần Dương!

Lần trước cô chẩn đoán Tống Huyên sẽ không qua khỏi, chính người đàn ông này đã đoạt lại mạng sống của Tống huyên từ tay Diêm Vương.

Sau lần đó Khâu Giác cực kỳ tò mò về người đàn ông này, thậm chí cô còn có chút hứng ngưỡng mộ. Đây là người có thể dùng bình gốm để điều chế ra thuốc giải độc.

Y thuật của Trần Dương giỏi như vậy, lời anh nói chắc chắn không sai!
Chương 144: Rời khỏi

Lúc này tất cả mọi người trong hội trường đều quay sang nhìn Trần Dương với vẻ mặt khó hiểu.

Rốt cuộc anh ta là ai?

Vừa rồi bọn họ nghe cái người nhà họ Ngô kia nói thì hình như anh ta là một tên ở rể, nhưng một tên ở rể lại có kiến thức sâu rộng thế này ư?

Lúc nãy anh ta nói Phá Chướng Đan đã quá hạn sử dụng chỉ là nói bừa thôi phải không?

"Anh khẳng định như vậy, có phải anh có thể cứu ông nội tôi không?"

Cô gái kia chăm chú nhìn Trần Dương, một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ từ người cô tỏa ra phóng thẳng tới chỗ Trần Dương.

Mọi người xung quanh lại một lần nữa bị luồng khí mạnh mẽ trên người cô gái kia dọa sợ.

Nhưng dường như Trần Dương lại chẳng hề hấn gì, anh mỉm cười nói: "Thật ra kết quả chẩn đoán vừa rồi của Khâu tiểu thư rất chính xác, ông nội cô quả thực đã trúng độc. Hiện giờ đưa ông ta tới bệnh viện, trên đường lắc lư chỉ khiến độc tố lan ra nhanh hơn mà thôi. Hơn nữa độc Phá Chướng Đan không thể dùng thiết bị y học kiểm tra ra được."

Nói tới đây Trần Dương dừng lại một giây rồi tiếp tục: "Cũng may là thời gian trúng độc của ông nội cô còn ngắn, nhân lúc độc tố chưa lan ra toàn thân phải phong ấn huyệt Mệnh Môn, huyệt Trung Quản, huyệt Quan Nguyên,...của ông ta lại, trên cơ thể con người có mười huyệt lớn. Sau đó dùng nội lực ép độc tố trong người ông nội cô ra ngoài theo huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân là được."

Mọi người xung quanh nghe xong, thấy thái độ thong thả bình tĩnh của Trần Dương thì gật đầu tán thành.

Nhưng cũng có nhiều người vẫn cảm thấy nghi ngờ. Trần Dương chẳng qua chỉ là một tên ở rể, vừa rồi anh ta nói Phá Chướng Đan đã mất tác dụng chỉ là may mắn nói đúng mà thôi.

Nếu anh ta thật sự lợi hại như vậy thì tại sao còn ở lại nhà họ Tô làm một tên ở rể không bằng cả người giúp việc?

Lẽ ra anh ta phải trở thành khách quý của các gia tộc lớn rồi.

"Trần Dương, anh định lừa ai hả? Mạng người là chuyện lớn tày trời, làm sao anh có thể đem tình tiết trong tiểu thuyết của thầy Kim ra nói chứ?" Lúc này Ngô Dung đột nhiên xông ra chỉ trích Trần Dương: "Có phải anh đọc tiểu thuyết nhiều tới lẫn lộn rồi không? Làm theo lời anh nói thì sau này người ta mắc bệnh cũng chẳng cần phải tới bệnh viện làm gì, chỉ cần dựa vào mấy huyệt đạo là có thể chữa khỏi hết. Như vậy chẳng phải bệnh viện trên cả thế giới sẽ phải đóng cửa ư! Đúng là coi thường mạng người!"

Không ít người tán thành với lời Ngô Dung nói, ai nấy bắt đầu xì xào bàn tán.

Cô gái kia không nói gì mà nhíu mày lại, rơi vào trầm tư.

Làm sao cô lại không hiểu những gì Trần Dương nói cơ chứ? Chuyện đầu tiên một tu sĩ nhập môn phải học chính là hiểu rõ vị trí huyệt đạo kinh mạch trên người.

Cô có nhắm mắt lại cũng có thể tìm được vị trí chính xác của từng huyệt đạo trên người.

"Anh có biết một khi phong ấn toàn bộ mười huyệt lớn trên người, mặc dù có thể khiến máu ngừng lưu thông nhưng nếu sau đó không giải huyệt kịp thời thì mạch máu toàn thân sẽ nổ tung dẫn tới mất mạng không?" Cô gái kia nhìn Trần Dương rồi nói.

Trần Dương mỉm cười, nói: "Tôi đã dám nói ra có nghĩa là tôi chắc chắn. Nhưng với điều kiện, cô phải tin tưởng ở tôi!"

Trong "Thiên Kim Dược Phương" không chỉ ghi chép về phương pháp điều chế thuốc mà còn ghi chép về các triệu chứng xảy ra khi dùng sai đan dược và cách chữa trị các triệu chứng đó. Thậm chí trong sách còn ghi lại cách điều chế linh dược.

Phá Chướng Đan là loại đan dược mà Trần Dương quen thuộc nhất, dùng sai Phá Chướng Đan sẽ có hậu quả gì anh cũng hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Đây chính là lĩnh vực mà anh nắm chắc.

Cô gái kia nghe Trần Dương nói xong thì sắc mặt không ngừng thay đổi, nhất thời không thể đưa ra quyết định. Cuối cùng, cô nhìn Trần Dương rồi nói: "Anh chữa trị cho ông nội tôi đi, ông nội tôi sống thì anh sống! Ông nội tôi chết thì không chỉ mình anh phải chết, cả nhà anh cũng phải chôn chung!"

Trần Dương bị cô ta chọc cười: "Tôi chữa trị cho ông nội cô là vì tình cảm, đây cũng chẳng phải trách nhiệm của tôi. Cô có muốn tôi chữa không hả?"

Vì cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp nên anh mới quyết định cứu người, cô ta không những không cảm kích mà còn đe dọa anh. Tự coi mình là công chúa chắc.

"Anh nói gì hả?"

Cô gái kia không ngờ lại có người dám nói chuyện với mình như vậy, hơn nữa còn khiến cô á khẩu không đáp lại được.

Cô ta hít sâu một hơi nhìn ông nội đang nằm trên mặt đất sắc mặt đã dần dần trở nên đen kịt, đây là dấu hiệu độc tố đang lan ra.

Cô ta cắn răng, trừng mắt nhìn Trần Dương. Bây giờ đưa ông nội tới bệnh viện thì chắc chắn không kịp nữa rồi, đành vội vàng tự tay phong ấn mười huyệt lớn trên người ông nội.

Thấy cô gái kia phong ấn huyệt đạo, Trần Dương nhắc nhở: "Nhớ cho kỹ, nhất định phải tiến hành liên tục không được ngắt quãng. Nếu không gân mạch của ông nội cô sẽ không chịu nổi áp lực mà nổ tung đấy."

Cô gái kia không nói gì. Cô ta ngồi xếp bằng trên mặt đất, hít sâu một hơi sau đó khí tụ đan điền, đặt hai bàn tay áp sát lên người ông lão kia rồi chậm rãi truyền nội lực vào người ông ta.

"Trần Dương!"

Từ Tiểu Nhu tới bên cạnh Trần Dương, căng thẳng kéo tay anh rồi nói: "Mạng người quan trọng, chuyện này không thể nói đùa đâu."

Trần Dương vỗ nhẹ tay Từ Tiểu Nhu trấn an cô: "Đừng sốt ruột, chỉ cần làm theo lời tôi nói thì sẽ không sao."

Mọi người xung quanh nghe Trần Dương nói vậy thì không khỏi nhíu mày.

Anh ta cũng thật tự tin quá đấy?

Mặc dù có người cảm thấy Trần Dương nói có lý nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời mà thôi, sau khi sực tỉnh bọn họ đều cho rằng Trần Dương đang nói lung tung.

Trong số những người này có không ít người là tu sĩ, mười huyệt đạo lớn trên người làm sao có thể tùy tiện phong ấn được? Sơ sẩy một chút thì đến mạng cũng chẳng còn.

Bọn họ đã từng nghe nói có người đùa giỡn với bạn bè, chỉ đánh nhẹ vào ngực người kia một cái mà khiến người kia đột nhiên ngã xuống rồi mất mạng. Chuyện này là do đánh trúng một trong số mười huyệt lớn trên cơ thể. Mười huyệt đạo lớn trên cơ thể người là cửa chết của tu sĩ, không hề nói quá.

Nhưng khi cảnh giới của tu sĩ tăng lên, những huyệt đạo này sẽ dần dần được tu luyện. Tới khi đạt cảnh giới Phản Phác thì cơ thể của tu sĩ sẽ không còn cửa chết, cả người không một kẽ hở.

Đương nhiên là ông lão này mới chỉ đạt tới Tiên Thiên viên mãn, chưa tu luyện tới cảnh giới Phản Phác nên có thể phong ấn huyệt đạo được.

Lúc này đương nhiên người lo lắng nhất là Đinh Nguyên, anh ta đổ mồ hôi nhìn cô gái kia ép độc cho ông lão đã ngất xỉu, hoàn toàn không biết phải làm gì khác.

Nhất định phải cứu được, nếu không nhà họ Đinh thật sự xong rồi.

Hiện giờ Đinh Nguyên cũng không khỏi hoang mang. Tại sao viên Phá Chướng Đan kia lại quá hạn sử dụng được?

Anh ta lau mồ hôi trên trán, âm thầm cầu trời phật phù hộ nhất định phải khiến ông lão kia tỉnh lại.

Nửa tiếng đồng hồ sau, sắc đen trên mặt ông lão kia dần dần nhạt đi. Mặc dù vẫn hơi tái nhợt nhưng đã không đen kịt như trước nữa rồi.

Quan trọng nhất là, máu đen không ngừng chảy ra từ huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân ông ta thấm đẫm cả một mảng thảm lớn.

Nhìn vũng máu lớn tỏa mùi tanh, mọi người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.

Cô gái kia thật sự ép được máu độc ra ngoài rồi.

Lần này cả người bình thường cũng có thể nhận ra đây là máu độc.

Mặc dù ông lão kia vẫn chưa tỉnh lại nhưng hơi thở đã ổn định hơn, có lẽ không quá đáng lo nữa.

Lúc này, cô gái kia thu hai tay về rồi thở ra một hơi thật dài. Tốt rồi, hiện giờ độc tố trong người ông nội cô đã bị ép ra gần hết rồi.

Kể cả trong cơ thể vẫn còn chút độc tố thì lát nữa ông nội tỉnh lại, dựa vào thực lực của ông nội thì cũng có thể dễ dàng hóa giải.

Cô gái kia đứng dậy, nhìn chằm chằm Trần Dương: "Lần này may nhờ có anh, có thể nói cho tôi biết anh tên là gì được không?"

"Chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi!" Trần Dương thản nhiên nói, không nói tên của mình cho cô ta.

"Chuyện này tôi sẽ ghi nhớ, tôi nợ anh một món ân tình!"

Cô gái kia nhìn Trần Dương, mặc dù ngữ khí vẫn rất lạnh lùng nhưng đã hòa hoãn hơn vừa rồi nhiều lần.

Nói xong, cô ta đỡ ông lão kia rời khỏi phòng đấu giá.

Sau khi hai ông cháu này biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, tất cả không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi cô gái kia thật sự khiến bọn họ phải chịu áp lực quá lớn.

"Hừ, thật là chó ngáp phải ruồi. Ông trời không mở mắt, để nhóc ranh này qua ải rồi!"

Giọng nói kỳ quái của Ngô Dung truyền tới tai Lý Thiên Bá khiến anh ta nổi giận.

"Mẹ kiếp, anh bị ngu đấy à? Anh lợi hại như vậy tại sao vừa rồi không cứu chữa cho ông lão kia đi?" Lý Thiên Bá chỉ vào mặt Ngô Dung mà mắng: "Mau cút đi, nhìn thấy anh khiến ông đây bực bội."

Lý Thiên Bá vốn không phải kiểu người kiên nhẫn, nhưng trong tình hình này mà anh ta nổi giận thì không ổn nên mới kiềm chế. Vậy mà tên ngu ngốc này còn nói năng lung tung, được đà lấn tới.

"Anh bảo ai cút hả?" Ngô Dung tức tối đỏ mặt tía tai trừng mắt nhìn Lý Thiên Bá: "Anh nói lại thử xem!"
Chương 145: Tặng cho cô

Ngô Dung tức muốn nổ cả phổi, vừa nãy tên nhóc ranh này tát anh ta một cái anh ta còn chưa tính sổ.

Lý Thiên Bá cười khẩy một tiếng rồi rút con dao mang theo người ra chậm rãi đi về phía Ngô Dung.

"Chồng, đừng tức giận với loại người này làm gì, nhẫn nhịn một chút..."

Tống Huyên vội vàng kéo Lý Thiên Bá lại nhưng cô hiểu quá rõ chồng mình. Lý Thiên Bá là kiểu người nói chuyện không hợp thì rút dao ra với người ta.

"Anh...anh đừng có làm loạn, tôi báo cảnh sát đấy!"

Ngô Dung bị Lý Thiên Bá dọa sợ, mẹ kiếp tại sao tên này lại hung dữ thế này? Lúc này Ngô Dung cũng không còn hung hăng kiêu ngạo nữa.

Trần Dương cười khẩy, tên ngu ngốc này gây sự với không được lại đi gây sự với Lý Thiên Bá.

Anh ta cũng không tự nhìn lại xem thực lực của bản thân thế nào. Nhà bọn họ chỉ mở tiệm cầm đồ mà thôi, đến bố của anh ta gặp Lý Thiên Bá cũng phải cung kính gọi một câu Lý thiếu gia.

Lúc này Đinh Nguyên đi tới bên cạnh Trần Dương, giơ tay ra rồi cực kỳ cảm kích mà nói: "Người anh em, thật sự rất cảm ơn anh. Tôi tên là Đinh Nguyên, nếu anh nể mặt tôi thì chúng ta kết bạn. Anh thấy sao?"

Đinh Nguyên có cảm giác như thể anh ta vừa chết đi sống lại vậy. Nếu ông lão kia chết ở buổi đấu giá hôm nay, trong vòng không tới một ngày toàn bộ nhà họ Đinh sẽ chết thảm.

Người ngăn cản thảm án này xảy ra chính là thanh niên trẻ tuổi này, hiện giờ Đinh Nguyên chỉ hận không thể nhào tới hôn Trần Dương mấy cái.

"Xin chào, tôi tên là Trần Dương!"

Trần Dương mỉm cười rồi giơ tay ra.

Ấn tượng của anh về Đinh Nguyên không xấu, ít ra cách Đinh Nguyên nói chuyện không hề vênh váo hung hăng, cao cao tại thượng như mấy hạng công tử bột khác. Đinh Nguyên là một người bản lĩnh đáng để kết giao.

Đúng như dự đoán hai người nói chuyện mấy câu liền cảm thấy người kia rất hợp tính mình, chỉ hận bọn họ gặp nhau quá muộn.

"Phải rồi anh Đinh, hai ông cháu vừa rồi rốt cuộc là ai vậy? Tại sao anh vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô gái kia..."

"Xuỵt!"

Trần Dương còn chưa dứt lời thì Đinh Nguyên đã ra hiệu cho anh đừng nói gì cả.

"Tới đây Tiểu Dương, chúng ta qua một bên nói chuyện." Đinh Nguyên kéo Trần Dương tới một góc không có người rồi nghiêm túc nói: "Hai người vừa rồi có thân phận không hề đơn giản. Tiểu Dương, anh có biết Thần Long giáo không?"

Thần Long giáo?

Trần Dương ngẩn người, chẳng lẽ là Thần Long giáo trong "Lộc Đỉnh Ký" ư?

"Thần Long giáo này không phải Thần Long giáo đó." Đinh Nguyên nói: "Thật ra thầy Kim cũng là đệ tử tục gia của sáu môn phái lớn. Thần Long giáo trong tiểu thuyết của ông ấy lấy cảm hứng từ chính Thần Long giáo này."

"Thì ra là như vậy!" Trần Dương gật gù hiểu ra.

Trên đời này có hai tà giáo lớn, một là Nhật Nguyệt Thần giáo, một là Thần Long giáo. Mặc dù đệ tử của Thần Long giáo không nhiều như Nhật Nguyệt Thần giáo nhưng thực lực lại rất giỏi, bọn họ đi theo con đường tinh anh.

Hơn nữa nghe nói phần lớn người của Thần Long giáo đều là tu sĩ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên. Hành động kỳ quái của bọn họ rất kỳ lạ, khi chính khi tà, khi thì giết người lúc lại cứu người tất cả chỉ trong một ý nghĩ. Cách làm việc của bọn họ rất tàn nhẫn, có thù tất báo.

Ai dám giết đệ tử của Thần Long giáo, nhất định sẽ bị Thần Long giáo điên cuồng trả thù đến khi chết mới thôi.

Vì vậy toàn bộ người của giới tu luyện đều rất thận trọng khi nhắc tới Thần Long giáo.

Giới thiệu Thần Long giáo xong, Đinh Nguyên lại nói tiếp: "Hai ông cháu vừa rồi có địa vị rất cao trong Thần Long giáo, bởi vì cô gái kia đeo nhẫn Hắc Kim Thần Long. Theo giang hồ đồn đại thì đệ tử bình thường của Thần Long giáo đều đeo nhẫn Bạch Xà làm từ bạc trắng."

Đinh Nguyên nói xong, Trần Dương cũng hình dung ra đại khái về Thần Long giáo rồi.

Hai người nói chuyện xong thì buổi đấu giá cũng sắp kết thúc.

Trong cánh gà, Đinh Nguyên đưa cho Trần Dương một hộp quà. Trần Dương mở ra xem, bên trong là một mảnh ngọc bội màu vàng: "Tiểu Dương, đây là chút tâm ý của tôi coi như quà cảm ơn, anh nhận đi."

Nói xong Đinh Nguyên đứng dậy: "Buổi đấu giá kết thúc rồi, tôi phải đi giải quyết công việc trước đây. Lần sau tôi sẽ mời anh ăn cơm!"

Trần Dương cũng không làm khách, anh nhận miếng ngọc bội kia. Miếng ngọc bội kia không tệ, là đồ từ thời nhà Minh có giá trị khoảng ba triệu tệ.

Cầm hộp quà, Trần Dương quay về phòng đấu giá. Anh tiện tay để hộp quà sau ghế.

Hôm qua Lam Khê đâm hỏng xe, đến xế chiều hôm nay mới sửa xong. Nhân viên cửa hàng sửa xe lái xe tới, Trần Dương tiện tay cho anh ta hai trăm tệ.

Sau khi nổ máy, Trần Dương cảm thấy động cơ xe phát ra tiếng động khác thường. Xem ra phải đem xe đi bảo dưỡng rồi.

Đúng lúc Trần Dương lái xe tới cửa thu phí thì chạm mặt Ngô Dung và Từ Tiểu Nhu, Từ Kiến Quốc.

Thấy Trần Dương lái xe Mercedes-Benz S-Class, lại còn là hàng nhập khẩu, Ngô Dung không khỏi sững sờ. Anh ta hạ kính xe xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được đấy nhỉ, đây là xe của vợ anh đấy à?"

Đồ ngu này, tại sao ở đâu cũng thấy anh ta thế? Loại người như Ngô Dung, Trần Dương cũng lười chẳng muốn giữ mặt mũi cho anh ta: "Anh nói sai rồi, đây là xe của tôi. Tôi là kiểu người khiêm tốn nên chỉ mua một chiếc Mercedes-Benz S-Class nhập khẩu thôi."

Trời ạ, đi xe Mercedes-Benz S-Class mà nói là khiêm tốn?

Vì cửa ra bị kẹt nên rất nhiều người đang dừng xe ở đây. Giọng nói của Trần Dương khá lớn khiến mỗi chủ xe đều ngó đầu ra nhìn về phía anh.

Cùng lúc đó, Từ Kiến Quốc đang ngồi trong xe của Ngô Dung lắc đầu.

Tên Trần Dương này cũng chẳng phải kẻ nào xa lạ. Cả thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết anh ta là tên ở rể nhà họ Tô?

Dựa vào anh ta mà mua được Mercedes nhập khẩu?

Nói đùa gì thế, kẻ không đứng đắn không có công việc đáng coi trọng như anh ta làm sao có thể xứng với viên ngọc quý trên tay ông ta cơ chứ?

"Ha ha ha, thật là buồn cười chết mất!"

Ngô Dung cười ha hả mà nói: "Anh thật biết khoác lác, nếu đây thật sự là xe của anh thì tại sao vừa rồi ở phòng đấu giá đến một món đồ anh cũng không mua? Chẳng phải là vì không có tiền sao, anh giả vờ gì chứ?"

Ngô Dung vừa nói xong thì nhìn thấy Mễ Tuyết đi giày cao gót chầm chậm chạy tới trước xe của Trần Dương.

"Tổng giám đốc, đây là Thiên Không Chi Thành lần này chúng ta giành được!"

Bên ngoài cửa xe, Mễ Tuyết cung kính đưa hộp Thiên Không Chi Thành được đóng gói cẩn thận cho Trần Dương. Vừa rồi cô lén lút đeo thử Thiên Không Chi Thành rồi chụp vài tấm ảnh, chỉ như vậy thôi là cô đã thỏa mãn rồi.

Trần Dương nhận lấy chiếc hộp rồi gật đầu nói: "Được, không có chuyện gì nữa. Cô bắt xe về nhà đi, chi phí phía công ty sẽ chi trả!"

"Vâng, tổng giám đốc!"

Mễ Tuyết cúi người rồi bắt xe rời khỏi phòng đấu giá.

Chuyện này bị Ngô Dung nhìn thấy khiến anh ta không khỏi bối rối.

Người...người đẹp này chẳng phải là Mễ tiểu thư vừa rồi giành được Thiên Không Chi Thành sao? Cô...cô ấy gọi Trần Dương là tổng giám đốc?

Sắc mặt Ngô Dung đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, sao...sao có thể như vậy được?

Trần Dương không phải tên phế vật ở rể nhà họ Tô ư?

Tại sao chớp mắt một cái đã biến thành tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu?

Không...không thể nào!

Ngô Dung không tin, nhưng đây là chuyện anh ta tận mắt chứng kiến, chính tai nghe được. Có thế nào Ngô Dung cũng không tin nổi tất cả đều là sự thật không thể chối cãi.

Trần Dương thật sự là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu.

Thân phận của Trần Dương đột ngột thay đổi khiến Ngô Dung ngơ ngác nhìn anh không nói nên lời.

Không chỉ mình Ngô Dung cảm thấy mông lung, Từ Tiểu Nhu cũng cực kỳ kinh ngạc: "Trần...Trần Dương, anh, anh là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu sao?

Cô cực kỳ nghi ngờ, đây là chuyện không thể nào. Cô chưa từng nghe Trần Dương nhắc tới chuyện này!

Hơn nữa toàn bộ thành phố Tây Xuyên có ai không biết Trần Dương là tên phế vật ở rể nhà họ Tô, cả ngày hết ăn lại ngủ. Tại sao...đột nhiên lại biết thành tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu?

Trần Dương nhún vai, nói: "Trước đây Huyễn Ngu là sản nghiệp nhà họ Trần, chỉ là hiện giờ tôi và nhà họ Trần đã không liên quan gì nữa rồi. Tôi bị trục xuất khỏi gia tộc."

Nói xong, Trần Dương cầm hộp quà lên: "Thiên Không Chi Thành này, tặng cho cô!"

"Cái gì? Tặng cho tôi?"

Từ Tiểu Nhu ôm ngực, tim cô đột nhiên đập mạnh, khuôn mặt tươi cười ửng hồng.

Từ Kiến Quốc đang ngồi ở hàng ghế phía sau cũng không khỏi hoảng hồn!

Tên...tên nhóc ranh này tặng chiếc dây chuyền trị giá một trăm ba mươi triệu cho...cho con gái ông ta?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Long tế chí tôn
  • Đang cập nhật..
Chí tôn long tế lục phàm convert
  • 3.00 star(s)
  • Đông Thành Rau Cần
Chap-1116
Long tế chí tôn Full dịch
  • 4.50 star(s)
  • Cố Tiểu Tam
Đệ Nhất Long Tế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom