-
Chương 151-155
Chương 151: Nửa đêm giết người
Cái gì?
Tên nhóc ranh này dám đe dọa anh Đông ư?
Tất cả mọi người đều sững sờ, anh ta đang đùa đấy à?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bình thường trông Đàm Tiểu Long ngoan ngoãn biết điều chẳng khác nào con gà yếu ớt nhưng bây giờ trông anh ta lại có chút hung dữ đáng sợ.
"Mẹ kiếp!"
Địch Thiên Đông mắng một tiếng rồi phun một miếng nước bọt lên mặt Đàm Tiểu Long: "Mẹ kiếp, mày dám đe dọa ông đây ư? Mày có tin ông đây sẽ giết mày ngay lập tức không?"
Nói xong Địch Thiên Đông liền bóp chặt cổ Đàm Tiểu Long.
Hắn ta là ai chứ? Hắn ta là anh Đông đấy. Bị Đàm Tiểu Long đe dọa trước mặt biết bao nhiêu đàn em của mình, nếu không làm gì cả thì sau này làm sao hắn ta hoành hành trong nhà giam được nữa.
Đàm Tiểu Long bị Địch Thiên Đông bóp cổ chặt tới nỗi trợn tròn hai mắt. Mấy tên đàn em đang đứng sau hưng hắn ta cũng không phải kẻ nhát gan, ai nấy hào hứng hẳn lên.
Chỉ còn một chút nữa là Đàm Tiểu Long không xong rồi, lúc này nữ giám ngục sáng nay trấn áp bọn họ cầm côn điện chạy tới. Dòng điện màu xanh lam phát ra những tiếng "lốp bốp" trong không khí.
"Anh Đông, mau buông tay đi!"
Thấy nữ giám ngục tới, Địch Thiên Đông vội vàng buông tay ra sau đó mỉm cười đầy âm hiểm. Hắn ta dùng tay vỗ vai Đàm Tiểu Long: "Ôi anh xem, sao vai anh đầy bụi thế này?"
"Khụ khụ!"
Mặt mũi Đàm Tiểu Long đỏ bừng lên, hắn hít lấy hít để từng ngụm không khí nhưng ánh mắt nhìn Địch Thiên Đông càng lúc càng trở nên độc ác hơn.
Nữ giám ngục vừa xuất hiện chuyện này liền kết thúc, tất cả mọi người ôm đầu ngồi xổm xuống.
Vốn dĩ mọi chuyện cứ thế trôi qua nhưng đến nửa đêm, khi mọi người đều đã ngủ say Trần Dương lại có nhiều tâm sự, lo lắng không ngủ.
Anh vẫn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể trở nên thân thiết với Đàm Tiểu Long hơn một chút. Mặc dù hiện giờ hai người đã trở thành bạn bè nhưng Trần Dương hiểu rằng kiểu quan hệ này chưa đủ thân thiết, muốn dụ Đàm Tiểu Long nói ra thông tin thì còn lâu mới làm được.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Trần Dương nghe thấy một loạt những tiếng bước chân.
Dựa vào ánh trăng, anh nhìn thấy mấy người Địch Thiên Đông đang rón rén xuống giường đi về phía Đàm Tiểu Long.
Hơn nữa trên tay Địch Thiên Đông còn cầm một sợi dây thừng!
Trần Dương không khỏi giật mình, bọn họ muốn siết cổ giết chết Đàm Tiểu Long ư?
Anh định lao xuống giường nhưng suy nghĩ một chút, lại không vội vàng xuống nữa.
Nhờ ánh trăng, Trần Dương có thể nhìn thấy Địch Thiên Đông đang cười lạnh.
Địch Thiên Đông không phải kẻ nhát gan, nhưng những gì hôm nay Đàm Tiểu Long nói và ánh mắt đó của Đàm Tiểu Long thật sự rất đáng sợ, hoàn toàn không giống đang nói bừa.
Con chó bị ép tới không chịu nổi cũng sẽ vượt tường bỏ chạy, huống hồ là con người?
Mặc dù Địch Thiên Đông không nghĩ rằng sau khi ra ngoài Đàm Tiểu Long có thể làm nên trò trống gì nhưng vì sự an toàn của bản thân, hắn ta không còn cách nào khác phải diệt trừ mối nguy hiểm từ khi nó chỉ là nguy cơ.
Địch Thiên Đông độc ác cười gằn một tiếng rồi đột nhiên dùng sức siết chặt dây thừng quanh cổ Đàm Tiểu Long. Đàm Tiểu Long tỉnh giấc, mở mắt ra, cực kỳ hoảng sợ. Hắn ta liền mạng dùng tay nắm chặt sợi dây thừng, nhưng trên cơ thể người cố vẫn là một vị trí khá yếu ớt.
Hơn nữa Địch Thiên Đông đã hoàn toàn nổi sát tâm, hắn ta dùng sức rất mạnh. Đàm Tiểu Long bị thiếu không khí, mặt mũi chuyển sang tím tái.
Anh ta muốn giãy giụa, muốn kêu cứu nhưng chân tay lại bị mấy người khác khống chế không thể nhúc nhích nổi.
"Không phải mày muốn giết cả nhà tao sao? Bây giờ ông đây giết chết mày. Mày có bản lĩnh thì biến thành ma đến giết tao đi..."
Địch Thiên Đông ghé vào lỗ tay Đàm Tiểu Long nói. Hắn ta nói rất nhẹ nhàng nhưng đối với Đàm Tiểu Long thì đây thật sự là mấy lời lấy mạng hắn ta.
Đàm Tiểu Long cảm thấy phổi của mình sắp nổ tung, não cũng bắt đầu trương lên. Cứ tiếp tục thế này thì không tới ba mươi giây nữa hắn ta sẽ chết chắc.
Nếu Đàm Tiểu Long thật sự bị giết chết thì chẳng phải chuyến vào nhà giam này của Trần Dương chính là tai bay vạ gió hay sao?
Trần Dương bĩu môi: "Tôi nói này, mấy người làm chuyện xấu thì cũng phải nhỏ tiếng một chút chứ. Giường cũng sắp sập xuống tới nơi rồi, có để người khác ngủ không hả?"
Địch Thiên Đông ngẩng đầu lên thì phát hiện Trần Dương ở giường trên đã ngồi dậy, đang nhìn hắn ta cười híp cả mắt.
Lúc này, Đàm Tiểu Long đã bị siết cổ đến mức hai mắt trợn trắng, nhiều nhất mười giây nữa thôi là hắn ta có thể đi gặp Phật Tổ rồi.
Nhưng Địch Thiên Đông sợ rằng sẽ gây náo động khiến giám ngục phát hiện, vì vậy hắn ta hạ thấp giọng rồi quát: "Trần Dương, không có chuyện gì thì cút đi ngủ đi, đừng có không thức thời hết lần này đến lần khác!"
"Ha ha!"
Trần Dương cười khẩy một tiếng: "Các người đúng là lũ súc sinh. Ban ngày thì bắt nạt người ta gần chết, tối đến lại muốn siết cổ giết người. Thật sự còn không bằng súc sinh!"
Nói xong, Trần Dương vươn mình nhảy từ trên giường xuống. Anh vung tay đấm thẳng vào mặt Địch Thiên Đông.
Nếu cú đấm này đánh trúng hắn ta thì hẳn là rung cả não.
Địch Thiên Đông luyện võ nhiều năm, hắn ta nghiêng người tránh cú đấm của Trần Dương nhưng cũng không hề buông lỏng sợi dây thừng.
"Bịch bịch!"
Hai tiếng động trầm thấp vang lên, cú đấm của Trần Dương liên tiếp đánh trúng hai thanh niên lực lưỡng. Bọn họ chưa kịp hô tiếng nào thì đã ngất đi.
Chết tiệt!
Tại sao sức mạnh của nhóc ranh này lại lớn như vậy chứ?
Địch Thiên Đông cảm thấy rất may mắn, hắn ta mà không chạy nhanh thì người ngất đi chính là hắn ta.
Nhưng nghĩ tới chuyện Trần Dương ba lần bốn lượt đối đầu với mình, lần này còn cản trở hắn ta giết Đàm Tiểu Long khiến Địch Thiên Đông hận Trần Dương đến mức có dùng hết nước trong năm sông bốn biển cũng khó mà dập tắt được.
"Xông lên, nó chỉ có một người, giết tên nhóc ranh này đi!"
Trong phòng giam không rộng rãi như ở bên ngoài, hoàn toàn không thể vung tay vung chân thoải mái được. Đám người Địch Thiên Đông nhiều người, muốn đè cũng có thể đè chết Trần Dương.
Địch Thiên Đông vừa dứt lời những người khác liền vọt tới.
Trần Dương mỉm cười, anh lập tức hiểu được ý định của Địch Thiên Đông nhưng dù sao hắn ta cũng sẽ thất bại mà thôi.
Chỉ một khắc sau, Trần Dương như một viên đạn xông thẳng vào nhóm người kia. Anh dùng chiêu Thiếp Sơn Kháo của Bát Cực Quyền cứ thế xông tới.
"Rầm!"
Mấy kẻ xông tới bị Trần Dương đánh bay ra chỉ trong nháy mắt, đập trúng người phía sau rồi lăn ba, bốn vòng mới dừng lại.
Những người còn lại Trần Dương chỉ cần dùng một quyền, chưa tới mười giây tất cả đã bị anh đánh gục. Địch Thiên Đông còn muốn quan sát tình hình thì một chiêu Thiếp Sơn Kháo suýt nữa đánh trúng hắn ta!
Sao...sao có thể như vậy được?
Địch Thiên Đông ôm ngực, hoảng sợ tới biến sắc không thể tin nổi.
Hắn ta biết Trần Dương đã tu luyện tới Hậu Thiên hậu kỳ, nhưng không phải thế này cũng quá mạnh rồi sao? Thật sự không còn là người nữa rồi!
Lúc này động tĩnh trong phòng giam đã khiến giám ngục chú ý.
Nghe thấy tiếng động, nữ giám ngục đã được huấn luyện chặt chẽ cầm theo côn điện chạy tới. Khi cô mở đèn trong phòng giam lên thì lập tức giật mình!
Trời ạ, Địch Thiên Đông mà lại bị tên nhóc ranh vừa cao vừa gầy này đánh gục ư?
Cô không hoa mắt đấy chứ?
Nữ giám ngục dụi mắt. Đây là Địch Thiên Đông đấy, là sư phụ võ thuật nổi tiếng ở thành phố Tây Xuyên đấy. Sau khi hắn ta vào nhà giam, mấy kẻ ngang bướng trong nhà giam đều bị hắn ta chỉnh đốn cho ngoan ngoãn không dám xù lông.
Nhưng làm sao mà...hắn ta lại bị đánh ra nông nỗi này?
Nữ giám ngục dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trần Dương, tên biến thái trộm nội y phụ nữ này trông vậy mà thực lực lại rất mạnh!
Trần Dương cũng nhìn nữ giám ngục kia rồi mỉm cười. Anh đi tới bên cạnh Địch Thiên Đông, đạp hắn ta một đạp: "Nhớ kỹ đấy, sau này còn thích tỏ vẻ với bố mày, gặp anh lần nào tôi sẽ đánh anh lần đó!"
Nữ giám ngục há hốc mồm. Tên nhóc ranh này thật sự quá ngông cuồng, trước mặt cô mà vẫn dám đánh người.
Địch Thiên Đông bị đạp một cái thì kêu oai oái, vội vàng gật đầu nói: "Trần thiếu gia, Trần thiếu gia buông tha cho tôi đi, tôi không dám tỏ vẻ nữa..."
Trong lòng Địch Thiên Đông rất ân hận, sớm biết thế này thì mấy năm qua hắn ta không nên quá ham mê nữ sắc. Nếu hắn ta tập trung tu luyện nâng cao thực lực thì đâu phải chịu nhục nhã thế này.
Địch Thiên Đông quyết tâm lần này sau khi ra ngoài nhất định hắn phải nỗ lực tu luyện thực lực, đến lúc đó hắn sẽ tìm tới Trần Dương.
Nữ giám ngục thấy Địch Thiên Đông xin Trần Dương buông tha thì càng sửng sốt. Nhưng nhà giam có quy định của nhà giam, cô vội vàng dùng côn điện gõ gõ vào cánh cửa sắt rồi quát lớn: "Biết điều một chút, về giường nghỉ ngơi đi. Các người còn làm loạn nữa tôi sẽ nhốt các người vào phòng tối mấy ngày đấy!"
Nghe tới phòng tối, mấy người đang nằm trên mặt đất rên rỉ vội vàng bò dậy rồi nhanh chóng quay về giường của mình. Phòng tối không chỗ cho kẻ yếu đuối, người không có ý chí vững vàng mà vào đó thì có tự ép bản thân phát điên cũng không lạ.
Nữ giám ngục hài lòng gật đầu rồi lắc mông rời khỏi phòng giam.
Trần Dương không khỏi bất ngờ. Cả một buổi tối không ngủ mà gây sự trong phòng giam, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải chịu phạt rồi. Không ngờ nữ giám ngục này lại nhẹ nhàng buông tha cho anh, cũng thật thú vị.
Chương 152: Mượn hoa dâng phật
Đàm Tiểu Long chết đi sống lại, nghĩ lại còn thấy sợ.
Hắn ta thở hổn hển suốt mấy phút cảm giác lá phổi khô khốc đau rát mới dần dần biến mất. Đàm Tiểu Long vươn mình ngồi dậy nhìn Trần Dương đầy cảm kích, chắp tay thành quyền rồi nói: "Đa tạ anh Trần cứu mạng, tại hạ vô cùng cảm kích."
Ban ngày Trần Dương ra mặt giúp đỡ khiến Đàm Tiểu Long vốn đã có ấn tượng tốt về Trần Dương. Nhưng thân phận của hắn ta rất nhạy cảm, trời sinh đa nghi nên vẫn chưa thân thiết với Trần Dương.
Ơn cứu mạng lần này khiến Đàm Tiểu Long cảm kích Trần Dương từ tận đáy lòng.
Ha ha, con cá này cắn câu rồi!
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Trần Dương không hề thể hiện ra mặt, anh xua tay rồi từ tốn nói: "Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, tôi không ưa mấy kẻ ỷ mạnh bắt nạt yếu này."
Nói xong Trần Dương tung người nhảy lên giường của mình, không hề kể công. Hành động hào hiệp không để ý tiểu tiết của Trần Dương khiến Đàm Tiểu Long phải nhìn anh bằng ánh mắt khác.
Trong mắt Đàm Tiểu Long hiện rõ sự tán thưởng, trong lòng cũng xuất hiện suy nghĩ muốn kết bạn với Trần Dương. Vì vậy hắn ta đi tới bên giường Trần Dương bắt chuyện.
Vì đã là nửa đêm, sợ sẽ khiến giám ngục chú ý lần nữa nên hai người nói chuyện rất nhỏ.
Một người muốn kết bạn, một người lại có âm mưu. Hai người nói chuyện rất hợp, cảm giác như thể chỉ hận đã gặp nhau quá muộn.
Hơn nữa Đàm Tiểu Long hiểu biết rất rộng. Hắn ta nói chuyện có trọng điểm, còn trích dẫn từ các tác phẩm nổi tiếng khiến người ta nghe mà phục.
Nếu Đàm Tiểu Long không phải người của Thần Long giáo thì Trần Dương thật sự rất muốn kết bạn với hắn ta, thật đáng tiếc!
Khi Đàm Tiểu Long dò hỏi thân phận của Trần Dương, anh cũng không hề nói dối mà thẳng thắn nói mình là một người ở rể.
Đối với kiểu người như Đàm Tiểu Long, càng giấu giếm càng khiến anh ta nghi ngờ.
Đàm Tiểu Long nghe Trần Dương nói anh là người ở rể thì cũng rất ngạc nhiên, dù vậy anh ta vẫn nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường.
Đàm Tiểu Long cũng không hề nghi ngờ Trần Dương. Làm gì có ai lại bịa ra chuyện mình là người ở rể chứ, không phải nói ra cũng rất mất mặt sao?
Tính cách Trần Dương phóng khoáng, còn hành hiệp trượng nghĩa, là người thẳng thắn đáng để kết bạn thâm giao.
Đàm Tiểu Long nghĩ vậy, càng lúc càng nói chuyện thân thiết với Trần Dương hơn...
Năm ngày sau, trang viên nhà họ Trần.
Hôm nay ông cụ Trần triệu tập tất cả con cháu nhà họ Trần quay về nói là có việc gấp cần báo cho mọi người.
Tất cả con cháu nhà họ Trần tập hợp ở đại sảnh bàn tán xôn xao.
"Mọi người yên lặng một chút!"
Lúc này ông cụ Trần đi tới đại sảnh, dùng tay ra hiệu cho mọi người yên lặng. Đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
"Hôm nay tôi gọi mọi người quay về, là có hai việc muốn nói." Ông cụ Trần ngồi trên ghế thái sư nhìn con cháu nhà họ Trần, nghiêm túc nói: "Việc đầu tiên, bắt đầu từ hôm nay tất cả con cháu nhà họ Trần chúng ta đều phải tu luyện, nhà họ Trần chính thức trở thành gia tộc tu sĩ!"
Ồ!
Ông cụ Trần vừa dứt lời tất cả mọi người đều xôn xao, ai nấy kích động ra mặt.
Gia tộc tu sĩ sao, như vậy chẳng phải bọn họ sẽ trở thành thế gia hùng mạnh hơn cả gia tộc hạng nhất ư!
Chỉ cần nhà họ Trần hoàn toàn trở thành gia tộc tu sĩ, từ một gia tộc hạng nhất bọn họ sẽ trở thành thế gia. Đây chính là một bước nhảy vọt.
Có một câu nói rất hay, không có triều đại nào tồn tại cả nghìn năm, chỉ có thế gia mới có thể tồn tại tới nghìn năm. Câu này chính là nói về bọn họ, điều này khiến mọi người không thể không kích động.
"Được rồi, đừng vội kích động. Bây giờ tôi sẽ tuyên bố chuyện thứ hai!"
Ông cụ Trần lại dùng tay ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi nói tiếp: "Chuyện thứ hai chính là, bắt đầu từ hôm nay toàn bộ nhà họ Trần chúng ta sẽ gia nhập Thần Long giáo. Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Trần trở thành đệ tử của Thần Long giáo! Nhưng chuyện này chúng ta phải giữ bí mật, nhất định không được tiết lộ nửa lời. Nếu không, nhà họ Trần sẽ gặp tai họa!"
Cái gì?
Gia nhập Thần Long giáo ư?
Nghe xong câu này, con cháu nhà họ Trần vốn đang cực kỳ hào hứng lập tức cảm thấy bối rối như thể bị dội một chậu nước lạnh vậy. Giữa mùa hè nóng bức mà trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Thần Long giáo và Nhật Nguyệt Thần giáo là tà giáo nổi danh trên giang hồ, bị giang hồ chính phái truy lùng đánh đuổi. Nếu bọn họ gia nhập Thần Long giáo, chẳng phải nhà họ Trần sẽ trở thành đệ tử tà giáo sao?
Sắc mặt mọi người đều trở nên phức tạp.
Có phải lão gia hồ đồ rồi hay không, ông cụ là đệ tử của phái Võ Đang vậy mà lại gia nhập tà giáo. Nếu để sáu môn phái lớn biết chuyện, nhà họ Trần coi như xong.
"Ông ơi, ông phải cân nhắc cho kỹ. Thần Long giáo là tà giáo!"
Lúc này không biết trong đám đông có ai lên tiếng, những người khác cũng ào ào hưởng ứng: "Phải đấy ông, nếu sáu môn phái lớn biết chuyện nhà họ Trần chúng ta coi như xong đời!"
Nghe con cháu nói vậy, ông cụ Trần do dự một lúc. Ông không biết quyết định này của ông sẽ giúp nhà họ Trần bước lên một bước hay sẽ khiến nhà họ Trần bị hủy diệt.
Ông cụ chỉ biết rằng, nếu nhà họ Trần không trở thành gia tộc tu sĩ thì sẽ muộn mất.
Đặc biệt là chuyện xảy ra mấy ngày trước, Lý Thiên Bá dẫn người tới nhà họ Trần làm loạn một trận. Ông nhất định không cho phép chuyện này xảy ra lần thứ hai.
"Các người ngậm miệng lại ngay!"
Lúc này Lương Khiết đứng dậy, lớn tiếng nói với mọi người: "Dám nghi ngờ quyết định của ông nội, các người muốn tạo phản ư? Có phải các người muốn dùng gia pháp xử lý không?"
Nói xong cô ta nhìn về phía ông cụ Trần. Mấy kẻ ngu ngốc này, nếu ông cụ đã gọi mọi người quay về thì tức là ông cụ đã có quyết định rồi. Bây giờ bọn họ phản đối ông cụ chẳng phải tự tìm phiền phức sao?
Hơn nữa, chỉ cần nhà họ Trần trở thành gia tộc tu sĩ thì bọn họ sẽ trở thành thế gia. Hiện tại bố chồng cô ta đang là tộc trưởng nhà họ Trần, chỉ vài năm nữa là ông ta truyền lại vị trí này cho Trần Toàn, đến lúc đó cô ta sẽ trở thành phu nhân của tộc trưởng. Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta kích động.
Còn chuyện Thần Long giáo có phải tà giáo hay không, cô ta còn lâu mới để ý.
"Không sai, tôi cũng ủng hộ quyết định của ông nội!"
Lúc này Trần Toàn bước lên một bước nhìn con cháu nhà họ Trần rồi nói: "Nhà họ Trần có được ngày hôm nay tất cả đều là công lao của ông nội, tôi tin rằng quyết định của ông nội sẽ không sai!"
"Tôi cũng vậy! Tôi cũng ủng hộ ông nội!"
Trần Lỗi cũng bước lên phía trước một bước, hiện giờ cậu ta là người muốn có được thực lực mạnh mẽ hơn bất cứ người nào khác. Sau khi có thực lực mạnh mẽ rồi, chuyện đầu tiên cậu ta làm chính là bắt vợ chồng Trần Dương lại, khiến Trần Dương phải kính cẩn quỳ gối hối lỗi với cậu ta. Sau đó cậu ta sẽ làm nhục Tô Diệu trước mặt Trần Dương khiến anh ta phải chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm.
Có ba người Lương Khiết lên tiếng, những người khác cũng không dám phản đối nữa.
Thấy mọi người đều đồng ý, ông cụ Trần hài lòng gật đầu: "Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi. Nhớ kỹ, mọi người nhất định phải giữ kín chuyện này, có chết cũng không được tiết lộ nửa lời. Nếu không tôi sẽ dùng gia pháp xử lý!"
Cảnh tượng bất hạnh của vợ chồng Trần Thiên Diệu vẫn còn hiện rõ trước mặt, tất cả con cháu nhà họ Trần không khỏi rùng mình âm thầm nhắc nhở bản thân nhất định không được để lộ tin tức.
Sau khi mọi người rời khỏi đại sảnh, một người đầu trọc mặc áo cà sa hai màu trắng đen từ nhà trong bước ra.
Hòa thượng Nguyên Chẩn cười híp mắt nhìn ông cụ Trần: "Trần lão thí chủ suy nghĩ thế nào rồi?"
Ông cụ Trần vội vàng đứng dậy: "Điều kiện của đại sư tôi đã đồng ý rồi. Vừa rồi tôi đã thông báo bắt đầu từ hôm nay toàn bộ nhà họ Trần sẽ gia nhập Thần Long giáo."
"Ha ha, Trần lão thí chủ quả nhiên là người phóng khoáng, không uổng công tôi khổ cực một phen ngàn dặm xa xôi chạy tới đây."
Hòa thượng Nguyên Chẩn rất vui vẻ, sát ý trong mắt dần dần biến mất. Nếu vừa rồi ông cụ Trần từ chối, nhất định ông ta sẽ ra tay đánh gục ông cụ Trần: "Từ nay trở đi, chúng ta chính là người một nhà. Trong vòng ba ngày tôi sẽ cho người đem Trúc Cơ Đan tới."
Ông cụ Trần mừng rỡ chắp tay với Nguyên Chẩn. Hiện giờ nhà họ Trần đã gia nhập Thần Long giáo, Nguyên Chẩn lại có địa vị cao trong giáo. Xét về địa vị, nếu ông tự cho mình ngang hàng với Nguyên Chẩn thì rõ ràng là không thức thời.
Thấy ông cụ Trần khách khí như vậy, hòa thượng Nguyên Chẩn rất hài lòng nhưng không hề biểu lộ ra mặt. Ông ta vội vàng đỡ ông cụ Trần lên rồi tỏ vẻ không vui: "Ông Trần khách khí quá rồi, ông và tôi vốn là bạn bè thân thiết không cần phải làm như vậy."
Trước đây Nguyên Chẩn gọi ông cụ Trần là Trần lão thí chủ, bây giờ lại gọi là ông Trần. Đương nhiên là ông cụ Trần nhận ra cách thay đổi xưng hô này.
"Được rồi, đây là món quà tôi chuẩn bị cho ông, bây giờ tặng cho ông." Nói xong Nguyên Chẩn lấy một cuốn bí tịch ra nhét vào tay ông cụ Trần.
Ông cụ Trần cầm cuốn bí tịch lên xem, lập tức hào hứng.
"'Chân Vũ Hàng Ma Trận'!"
Đây chẳng phải trận pháp trấn pháp của Võ Đang, Chân Vũ Hàng Ma Trận ư?
Võ Đang thờ phụng Chân Vũ Đại Đế. Tương truyền, cuốn bí tịch Chân Vũ Hàng Ma Trận này là trận pháp tuyệt thế do khai sơn tổ sư của phái Võ Đang, Trương Tam phong sáng tạo ra. Trước đây ông cụ Trần là đệ tử của phái Võ Đang, đương nhiên ông hiểu rõ chuyện này.
Nguyên Chẩn cười híp mắt, nói: "Không sai, đây chính là 'Chân Vũ Hàng Ma Trận'. Trước đây khi tôi giới thiệu ông gia nhập Võ Đang, lúc xuống núi đã tiện tay đem cuốn bí tịch này đi. Bây giờ tặng nó cho ông Trần làm quà, coi như mượn hoa dâng phật, ha ha..."
Chương 153: Thiên Mộng Viên
Gần đây trong nước phát sóng một chương trình truyền hình có tên "Rocket Girls 1+1", chương trình này vừa lên sóng đã lập tức khiến toàn bộ giới giải trí sôi sục.
Dựa vào khả năng tài chính của tập đoàn Huyễn Ngu, không hề ngoại lệ, chương trình truyền hình này trở thành một hiện tượng. Các nữ thực tập sinh trong chương trình cũng trở thành ngôi sao mới rất hot.
Đặc biệt là Đỗ Lôi, dưới sự dẫn dắt của Mễ Tuyết cô trở thành một trong những thực tập sinh nổi bật nhất. Đỗ Lôi cùng mười người đẹp khác thành lập đội Airplane Girls 101, do Đỗ Lôi làm đội trưởng!
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là tặng quà cho Tô Diệu.
Tổng giám đốc hết lần này tới lần khác nhắc nhở cô chuyện này, đương nhiên cô phải ghi nhớ. Mấy ngày gần đây ngày nào cô cũng dùng tài khoản "Diệu Dương" lên kênh livestream Tùng Thử tặng quà cho Tô Diệu.
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà cô liên tục tặng cho Tô Diệu ít nhất bốn, năm triệu quà. Điều càng khiến Mễ Tuyết sửng sốt hơn nữa là số dư còn lại trong tài khoản của Trần Dương, một dãy thật dài những số không nhìn mà hoa cả mắt.
Mễ Tuyết tin rằng tổng giám đốc rất thích chủ tài khoản livestream này, vì vậy mỗi ngày cô đều đăng nhập vào tài khoản đúng giờ rồi tặng tên lửa cổ vũ cho Tô Diệu.
Mấy hôm nay, những người xem Tùng Thử live ai cũng biết người giàu có thần bí tên là "Diệu Dương", mỗi ngày người này đều đúng giờ tặng tên lửa cho Tô Diệu. Nhìn màn hình bay đầy tên lửa, mặc dù bọn họ không tặng nổi như người ta nhưng cũng rất kích động.
Vì vậy khoảng mười giờ sáng mỗi ngày, có rất nhiều người hâm mộ tràn vào tài khoản livestream của Tô Diệu xem người giàu có thần bí vung tiền. Mấy ngày trôi qua, số người hâm mộ của Tô Diệu đã sắp lên tới cả triệu người.
Tài khoản phát sóng đạt tới số người hâm mộ này có thể nói là cực kỳ nổi tiếng trên mạng, lần này chắc chắn Tô Diệu sẽ trở thành Tân Nhân Vương của Tùng Thử live năm nay. Tô Diệu lọt top mười vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng tổng hợp, lại có sự đề cử trực tiếp của Tùng Thử live khiến các streamer khác không khỏi ngưỡng mộ. Hiện giờ ngày nào cũng có chủ tài khoản livestream khác tiếp cận làm quen với cô.
Bọn họ cho rằng chắc chắn Tô Diệu có quan hệ tay trong, nếu không thì Tô Diệu không thể nào thể trở nên nổi tiếng trong thời gian ngắn như vậy được.
Sau khi "Diệu Dương" tặng quà xong, Tô Diệu livestream một tiếng đồng hồ rồi mới kết thúc.
Mặc dù mệt mỏi nhưng tâm trạng của cô rất vui vẻ.
Hôm nay người giàu có thần bí kia lại tặng cho cô hai nghìn tên lửa, khiến Tô Diệu kích động đến nỗi không biết nên nói gì mới phải. Nếu có cơ hội, cô thật sự muốn gặp mặt cảm ơn người đó.
"Con gái ngoan, có mệt không. Tới đây mẹ xoa bóp cho con."
Đường Tĩnh từ trên lầu đi xuống, cười tươi như hoa. Có nói gần đây Tô Diệu một ngày kiếm được cả đấu vàng cũng không hề nói quá, vốn dĩ bà ta định đem sợi dây chuyền Trần Dương tặng đi bán lấy tiền nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
Nhờ bà ta thông minh bảo con gái livestream, nếu không làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?
Nghĩ tới đây, Đường Tĩnh vội vàng đi tới bên cạnh Tô Diệu, nhẹ nhàng bóp vai cho cô.
"Mẹ dùng sức thế này đã được chưa?" Đường Tĩnh hỏi.
"Ừm, rất thoải mái." Tô Diệu ngọt ngào mỉm cười.
"Con gái ngoan, bây giờ con đã là streamer có cả triệu người hâm mộ rồi, lại có người giàu có nâng đỡ. Hay là chúng ta mua một căn nhà đi?" Đường Tĩnh nhẹ giọng, nói: "Con xem, dù sao bây giờ con cũng là người nổi tiếng rồi. Mặc dù nhà chúng ta là biệt thự nhưng cũng chỉ là kiểu biệt thực nhỏ mà thôi, hay là chúng ta mua một căn biệt thực lớn được không. Như vậy nếu có khách tới nhà chúng ta cũng không phải mất mặt."
"Nhưng..."
Tô Diệu có chút do dự. Thật ra cô không có yêu cầu đặc biệt về nhà ở, hơn nữa cô sống ở căn nhà này nhiều năm đã quen rồi.
"Thật là, nhưng gì chứ. Con nghĩ thử xem, nếu người giàu có thần bí "Diệu Dương" kia đến nhà chúng ta làm khách, thấy chúng ta sống trong căn biệt thự nhỏ thế này người ta sẽ đánh giá chúng ta thế nào đây?" Đường Tĩnh dụ dỗ.
"Chuyện này..."
Đường Tĩnh nói trúng tâm tư của Tô Diệu, đúng là cô rất để ý tới người giàu có thần bí kia: "Vậy cũng được!"
"Như vậy chẳng phải ổn rồi sao. Bây giờ chúng ta đã là người nổi tiếng rồi, đương nhiên phải ở biệt thự lớn mới xứng với thân phận của con." Đường Tĩnh rất vui vẻ. Lần này thì tốt rồi, bà ta lại có dịp khoe khoang tiền của rồi: "Nhưng mẹ nói này, con đừng nói địa chỉ nhà mới cho tên phế vật vô dụng kia, cứ để cậu ta tự sinh tự diệt đi. Chờ cậu ta ra ngoài rồi con ly hôn với cậu ta sau đó hẹn hò với người giàu có kia, ha ha..."
Còn chưa mua nhà mới mà bà ta đã bắt đầu ảo tưởng rồi.
"Con gái ngoan, không phải Lý Mật là tổng giám đốc công ty bất động sản Đại Thuận sao? Hay là chúng ta tới chỗ Lý Mật mua nhà đi, bảo Lý Mật bán giá ưu đãi cho con." Đường Tĩnh nói: "Gần đây con livestream không ra khỏi nhà nên không biết công ty bất động sản Đại Thuận phát triển lớn mạnh đến mức nào rồi đâu. Bọn họ quảng cáo khắp thành phố về biệt thự Thiên Mộng Viên, rất hot đấy."
"Mẹ, con chỉ không ra ngoài thôi chứ đâu có đoạn tuyệt liên hệ với bên ngoài."
Tô Diệu mỉm cười, ánh mắt lung linh khẽ lay động. Mấy ngày trước Lý Mật gọi điện thoại tới rủ cô tới tham gia lễ khai trương Thiên Mộng Viên, khi đó cô mới bắt đầu công việc livestream nên đành từ chối.
Lúc đó Lý Mật còn nói cô ấy cũng muốn mua một căn biệt thự ở đó để sống. Tô Diệu theo bản năng hỏi giá thì biết mỗi căn biệt thự lên tới tám mươi nghìn tệ/m2. Đó chỉ là căn phổ thông, những căn cao cấp thậm chí có giá tới một trăm năm mươi nghìn tệ/m2. Làm sao mà cô mua nổi chứ.
Nhưng bây giờ thì khác, cô có tiền rồi.
"Mật Mật, có bận không?" Điện thoại vừa được kết nối, Tô Diệu liền hỏi: "Khu biệt thự 'Thiên' gì đó lần trước cậu nói với tôi còn bán không? Tôi muốn mua một căn chuyển tới sống."
Thiên Mộng Viên vừa mới khai trương, cửa phòng làm việc của bộ phận bán hàng đã sắp bị người ta chen lấn tới hỏng rồi. Người phụ trách của bộ phận bán hàng ở chỗ khác thì phải cầu xin ông này bà kia mua nhà của bọn họ, Thiên Mộng Viên thì không. Khách hàng của Thiên Mộng Viên lại cầm tiền trong tay cầu xin người phụ trách bộ phận bán hàng bán cho bọn họ một căn nhà.
Vì vậy mấy hôm nay Lý Mật bận rộn tới mức chân không chạm đất, điện thoại sắp bị khách hàng muốn mua biệt thự gọi đến phát nổ: "Có, đương nhiên là có rồi. Bao giờ cậu tới xem nhà?"
"Ngày mai được không, ngày mai cậu có rảnh không?" Tô Diệu hỏi.
Lý Mật suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai có một cuộc họp, có lẽ tôi không đi xem nhà cùng cậu được. Nếu cậu muốn tới xem thì tôi sẽ sắp xếp người tiếp đón cậu chu đáo..."
Trưa ngày hôm sau, Tô Diệu livestream xong mới ra khỏi nhà. Hôm nay thu nhập của cô không tệ, người giàu có thần bí "Diệu Dương" kia lại tặng cho cô hai nghìn tên lửa khiến Tô Diệu vui tới mức mở cờ trong bụng.
Tô Diệu và Đường Tĩnh lái xe tới Thiên Mộng Viên của công ty Đại Thuận thì thấy cảnh tượng bộ phận bán hàng đầy người là người. Tô Diệu và Đường Tĩnh hai mặt nhìn nhau, công ty này làm ăn phát tài quá nhỉ. Bọn họ đã cố tình tới vào buổi trưa rồi, không ngờ vẫn có nhiều người ở đây như vậy.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, có không ít người đang cầm hộp cơm ngồi xổm ở bộ phận bán hàng mà ăn, tranh thủ chờ tới buổi chiều cướp được căn biệt thự tốt.
Sau khi đỗ xe, Tô Diệu gọi điện thoại cho Lý Mật nhưng không có ai bắt máy, có lẽ Lý Mật đang họp nên không tiện nghe điện thoại.
Hai mẹ con Tô Diệu xuống xe, đang định đi vào bộ phận bán hàng thì có một chiếc taxi dừng trước cửa. Một đôi vợ chồng trung niên từ trên xe bước xuống.
Hai người này không phải ai khác, mà chính là bố mẹ của Trần Dương.
Trước khi Thiên Mộng Viên mở bán Trần Dương đã thông báo giữ lại căn biệt thự cao cấp nhất, đợi bố mẹ anh xuất viện sẽ trực tiếp chuyển vào ở.
Sau một thời gian dài tĩnh dưỡng trong bệnh viện, hai người hầu như đã bình phục hoàn toàn. Chỉ có vết thương liên quan tới gân cốt là phải đợi hơn một trăm ngày mới hoàn toàn khỏi hẳn. Mấy tháng tới Cố Phương cũng không thể bưng bê đồ nặng.
Hai người vừa xuống xe thì bị Đường Tĩnh nhìn thấy.
"Thật là xui xẻo, tại sao đến tận đây rồi mà vẫn gặp sao chổi thế này."
Đường Tĩnh nhìn hai vợ chồng Trần Thiên Diệu rồi bĩu môi khó chịu ra mặt. Tại sao bà ta đi mua nhà mà cũng gặp phải nố mẹ của tên phế vật vô dụng kia chứ?
"Mẹ, mẹ nói gì vậy..."
Tô Diệu sốt ruột nói. Mẹ cô nói như vậy trước mặt bố mẹ chồng, chẳng phải đang làm khó cô ư? Mặc dù cô chưa từng coi bọn họ là bố mẹ chồng của mình nhưng dù sao người ta cũng là trưởng bối của cô.
Vợ chồng Trần Thiên Diệu vừa xuống xe thì nghe thấy lời nói khó nghe của Đường Tĩnh. Hai người ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức xấu đi. Tại sao lại là hai mẹ con này chứ?
Hôm nay Trần Thiên Diệu và Cố Phương mới ra viện nên quyết định đi xem nhà một chút. Tâm trạng của bọn họ đang rất tốt nhưng vừa nhìn thấy hai mẹ con Tô Diệu thì lập tức thay đổi.
"Thật trùng hợp, hai người tới đây xin làm bảo vệ và nhân viên vệ sinh đấy à?" Đường Tĩnh không hề nghĩ rằng bọn họ tới mua nhà. Hai người quê mùa như bọn họ thì làm sao mà mua nổi nhà ở đây chứ? Vì vậy theo quán tính Đường Tĩnh cho rằng bọn họ tới xin việc.
Nhớ lại chuyện lần trước bị bọn họ chọc tức ở bệnh viện, Đường Tĩnh mỉm cười châm chọc: "Tổng giám đốc công ty bất động sản Đại Thuận là bạn thân của con gái tôi. Hai người có muốn tôi nói với cô ta một tiếng, sắp xếp việc làm tốt cho hai người không?"
Nghe vậy, Trần Thiên Diệu cũng không phản ứng gì với Đường Tĩnh. Ông nói với vợ mình: "Đi nào vợ, chúng ta đi xem nhà."
Trần Thiên Diệu không để ý tới Đường Tĩnh khiến bà ta lập tức nổi giận, đồ nhà quê mà còn không biết thân biết phận: "Các người giả vờ cái gì hả? Lại còn đi xem nhà, các người có biết nhà ở đây có giá bao nhiêu không? Có bán ba người nhà các người đi cũng chẳng mua nổi, lại còn đi xem nhà? Giả vờ cái gì hả?"
Chương 154: Biệt thự cao cấp nhất
Sắc mặt hai vợ chồng Trần Thiên Diệu rất khó coi. Tô Diệu kéo tay Đường Tĩnh nhưng lại bị bà ta bỏ qua một bên: "Ha, suýt nữa thì tôi quên mất. Con trai của các người đi trộm nội y cho tình nhân của cậu ta, sau đó đòi tiền tình nhân của cậu ta phải không? Có lẽ tiền của cậu ta đều do mấy người phụ nữ không đàng hoàng cho chứ gì? Đúng là giỏi thật!"
"Nói năng lung tung!"
Trần Thiên Diệu tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên: "Con trai tôi không phải hạng người như thế."
Dù sao Trần Dương cũng từng được hưởng nền giáo dục tiến bộ khi ở nhà họ Trần, làm sao mà con trai ông lại làm chuyện khiến người khác khinh thường như phạm tội trộm nội y của phụ nữ chứ?
Trần Thiên Diệu tin rằng nhất định có uẩn khúc gì đó trong chuyện này. Tính cách của con trai ông, ông hiểu rất rõ.
"Không phải hạng người như thê? Cảnh sát cũng đã gọi điện tới nhà rồi." Đường Tĩnh cười khẩy: "Lại còn ngoan cố, có bản lĩnh thì ngay bây giờ các người gọi điện thoại cho Trần Dương thử xem, có gọi được hay không."
Trần Dương đã bị bắt vào nhà giam rồi, chắc chắn điện thoại di động cũng bị người ta lấy đi. Làm sao mà bọn họ gọi điện thoại cho Trần Dương được chứ?
"Ôi trời, mẹ...mẹ đừng tranh cãi với bọn họ nữa, dù sao...dù sao bọn họ cũng là bố mẹ chồng của con!" Nói đến nửa câu sau, giọng của Tô Diệu lí nhí đến nỗi không thể nghe rõ nổi.
"Bố mẹ chồng? Bọn họ xứng chắc?" Đường Tĩnh hừ lạnh rồi nói: "Mẹ nói cho con biết, loại phế vật vô dụng kia mà được thả ra thì con phải ly hôn với cậu ta ngay. Đừng có dây dưa lằng nhằng nữa, mẹ chịu đựng quá đủ rồi."
Ly hôn?
Ly hôn thì ly hôn, ai tiếc con gái của bà ta chứ?
Lần trước cô con dâu tốt của bọn họ dẫn người phụ nữ ngang ngược không hiểu lý lẽ này tới bệnh viện gây sự đã khiến vợ chồng Trần Thiên Diệu có ấn tượng xấu về hai người rồi, bây giờ bà ta lại tiếp tục ăn nói thô lỗ.
Mẹ thế nào thì con thế ấy, con trai của hai người còn tiếp tục ở nhà của hai người phụ nữ này thì chỉ sợ sẽ bị bọn họ bắt nạt tới chết mất thôi.
Trần Thiên Diệu và Cố Phương liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm quyết định. Mặc dù Trần Thiên Diệu rất tức giận nhưng ông cũng lười tranh luận với loại phụ nữ không có kiến thức này trước mặt mọi người. Đợi con trai của bọn họ ra ngoài, nhất định phải khuyên con trai ly hôn.
"Đi nào vợ, chúng ta đi xem nhà."
Cố Phương kéo tay chồng mình rồi đi về phía khu biệt thự.
Trong khu biệt thự Thiên Mộng Viên, căn biệt thự cao cấp nhất có một khoảng sân riêng. Thực ra trông căn nhà này giống một trang viên hơn là biệt thự.
Phía trước có một vườn hoa nhỏ, phía sau là một bể bơi rất lớn. Trong nhà có sẵn Royce Rolls, Bingley, Lincoln. Những chiếc xe này đều do Trần Dương chuẩn bị cho bố mẹ từ trước, dùng làm phương tiện di chuyển.
"Hai đồ quê mùa kia cũng buồn cười thật đấy. Tới đây xin việc thì đi xin việc đi, cứ nhất quyết phải tỏ vẻ bọn họ có thể mua nổi nhà ở đây làm gì chứ? Bọn họ cũng không tự nhìn lại bản thân xem!" Sau khi chế giễu bố mẹ Trần Dương, Đường Tĩnh cũng lười đi theo xem bọn họ làm gì.
Vừa rồi Lý Mật gọi điện thoại cho Tô Diệu, người được sắp xếp tới tiếp đón bọn họ đã tới. Đường Tĩnh và Tô Diệu chuẩn bị đi xem nhà.
"Diệu Diệu, con mau nhìn căn nhà kia xem, lớn quá đi mất." Đường Tĩnh nhìn một căn biệt thự ở phía trước rồi nói: "Ôi, đây là biệt thự cao cấp nhất phải không? Đúng là khác hẳn những căn biệt thự khác, rõ ràng là một trang viên."
Mắt Đường Tĩnh sáng lên, bà ta kéo tay Tô Diệu rồi nói: "Đi nào con gái ngoan, chúng ta đi xem thử."
Nói xong hai người liền nhanh chân bước tới căn biệt thự đế vương. Nhưng bọn họ còn chưa bước được mấy bước thì Đường Tĩnh liền sửng sốt.
Bởi vì bà ta nhìn thấy hai người nhà quê kia đang đi tới trước cổng căn biệt thự cao cấp, sau đó lấy trong túi ra chìa khóa rồi mở cổng.
Cái gì?
Tại sao bọn họ lại có chìa khóa?
Đường Tĩnh nghi hoặc nhìn người phụ trách bán hàng đang đứng bên cạnh, hỏi: "Các người có nhầm không thế? Đó là căn biệt thự cao cấp phải không? Tại sao các người lại tùy tiện đưa chìa khóa cho người khác? Không sợ người ta trộm đồ bên trong sao?"
Hai kẻ quê mùa này dạy dỗ ra tên trộm Trần Dương, chắc chắn bọn họ cũng chẳng phải hạng đàng hoàng gì.
Nghĩ vậy Đường Tĩnh nói: "Anh kiểm tra xem có phải chìa khóa bị bọn họ trộm không, có thể hai người kia chẳng phải hạng đàng hoàng gì đâu!"
Trong mắt Đường Tĩnh, làm sao mà hai người quê mùa đó có thể mua được biệt thự, lại còn là biệt thự cao cấp nhất chứ. Vì vậy theo quán tính bà ta cho rằng hai người đó trộm chìa khóa.
Người phụ trách bán hàng đứng bên cạnh không khỏi bối rối: "Cô Đường, đây đúng là biệt thự cao cấp nhất nhưng quản lý đã dặn dò chúng tôi từ trước rồi. Căn biệt thự này đã được người khác mua, tình hình cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ."
"Sao cơ? Có người mua rồi ư?"
Đường Tĩnh không khỏi khó chịu, còn lâu bà ta mới tin hai người quê mùa đó mua được biệt thự hạng đế vương. Vì vậy Đường Tĩnh nói: "Căn biệt thự đó không tệ, tôi muốn mua."
Đó là biệt thự cao cấp nhất đấy. Mua căn biệt thự đó nhất định sẽ có ưu đãi, người khác biết chuyện bà ta cũng rất tự hào. Dù sao đã có con gái kiếm tiền, bà ta cũng không có áp lực gì.
"Xin lỗi cô Đường, chuyện này tôi không quyết định được." Người phụ trách bán hàng áy náy nói.
"Mẹ, mẹ đừng làm khó người ta!" Tô Diệu cắn môi.
"Phải rồi Diệu Diệu, con và Lý Mật thân thiết như vậy, con gọi điện thoại cho con bé thử xem. Bảo con bé giữ căn biệt thự này lại cho con, nếu thật sự không được thì chúng ta bỏ ra thêm chút tiền." Đường Tĩnh thản nhiên nói.
Nghe bà ta nói vậy, Tô Diệu cũng có chút đắn đo: "Vậy...con gọi điện thoại cho Mật Mật."
...
Cùng lúc đó, trong nhà giam số một thành phố Tây Xuyên.
Sau chuyện tối hôm qua đám người Địch Thiên Đông bị đánh gục, Trần Dương trở thành người cầm đầu trong nhà giam. Bây giờ anh đi tới đâu cũng có một đám đàn em đi theo sau.
Ở nhà giam, nắm đấm của ai to nhất thì người đó làm đại ca. Vì vậy bọn họ vô tình vô nghĩa bỏ rơi Địch Thiên Đông.
Nhưng Trần Dương không hề có ý định làm bá chủ nhà giam. Mấy tên đàn em theo sau lưng Trần Dương bị anh giáo huấn mấy hôm sau đó cực kỳ tủi thân đi chỗ khác.
Bọn họ không bám theo anh nữa, cuối cùng Trần Dương cũng có nhiều thời gian và không gian tiếp cận Đàm Tiểu Long hơn.
Sau buổi tối hôm qua Trần Dương cứu Đàm Tiểu Long, hai người trở thành anh em nói chuyện rất hợp ý nhưng cũng không ai tiết lộ thân phận của mình.
Sau một tuần bị bắt vào nhà giam, vì không có đủ bằng chứng nên Đàm Tiểu Long được thả ra.
Nhưng trước khi đi, hắn ta để lại phương thức liên lạc cho Trần Dương sau đó ghé sát vào tai Trần Dương mà nói: "Tiểu Dương, tôi ra ngoài trước. Anh được thả ra ngoài thì liên lạc với tôi, tôi sẽ tiếp đãi anh. Nhớ đấy, nhất định phải liên lạc với tôi!"
"Được, nhất định tôi sẽ liên lạc." Trần Dương cầm chắc tờ giấy, kiềm chế sự kích động trong lòng không thể hiện ra ngoài.
Sau khi Đàm Tiểu Long rời khỏi nhà giam, Trần Dương không nhịn được mà lấy tờ giấy ra hôn nó một cái: "Ở trong nhà giam lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí thời gian của mình."
Sau khi mục tiêu của nhiệm vụ lần này rời khỏi nhà giam, Trần Dương tiếp tục ở lại trong nhà giam thêm hai ngày nữa.
Xảy ra chuyện gì thế? Người ta đã đi rồi, tại sao vẫn chưa thả anh ra chứ? Không phải bọn họ thật sự coi anh là tội phạm trộm cắp phải bắt giam một tháng đấy chứ?
Trong lúc Trần Dương đang buồn bực thì nữ giám ngục tới, nói: "Trần Dương, anh có thể ra ngoài rồi!"
"Được, tôi thu dọn đồ đạc một chút!" Trần Dương nhếch miệng mỉm cười!
Sau khi thay lại bộ đồ hôm bị cảnh sát bắt, Trần Dương cảm thấy như thể anh đang nằm mơ. Ra khỏi nhà giam, Trần Dương tìm chỗ sạc pin điện thoại. Anh vừa khởi động điện thoại thì màn hình hiển thị một loạt tin nhắn mới không đếm xuể, Wechat cũng hiện ra mấy nghìn thông báo.
Phải mấy phút sau tiếng chuông thông báo mới dừng lại.
Trần Dương mở tin nhắn lên xem thì thấy mấy hôm nay Từ Tiểu Nhu gửi cho anh tới mấy trăm tin nhắn. Bố mẹ anh, Lam Khê, Mễ Tuyết cũng gửi tin nhắn cho anh. Nhưng chỉ có Tô Diệu là không, điều này khiến Trần Dương không khỏi thất vọng.
Trần Dương lần lượt trả lời tin nhắn. Đầu tiên anh trả lời Từ Tiểu Nhu, sau đó tới Lam Khê, cuối cùng khi Trần Dương đang định gọi điện thoại cho bố mẹ thì Vu Lan gọi tới.
"Alo, Trần Dương, anh...anh không sao chứ?" Không biết tại sao Vu Lan lại rất lo lắng cho Trần Dương. Trần Dương vào nhà giam nửa tháng, cả nửa tháng nay Vu Lan cũng rất lo lắng chỉ sợ ở trong nhà giam Trần Dương sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Giọng điệu đầy quan tâm của Vu Lan khiến Trần Dương cảm thấy rất ấm áp. Mặc dù có những lúc Vu Lan hơi kích động nhưng cô vẫn rất quan tâm tới anh!
"Ừm, tôi không sao!" Trần Dương mỉm cười đáp.
"À, vậy thì tốt."
Vu Lan thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng trong lòng cũng biến mất: "Vậy mấy ngày qua anh có thăm dò được tin tức hữu dụng gì từ chỗ Đàm Tiểu Long không?"
"Chị hỏi như vậy là không đủ thành ý rồi!" Trần Dương mỉm cười đầy xấu xa.
"Anh..." Vu Lan ở đầu dây bên kia đỏ mặt. Đột nhiên cô nhớ tới cảnh tượng nửa tháng trước cô hôn Trần Dương trong quán cà phê, hơn nữa còn hôn hai lần.
Vu Lan cảm nhận được nhịp tim của cô tăng nhanh, mặt cũng bắt đầu nóng bừng: "Làm sao anh lại không đứng đắn như vậy chứ, vừa ra tù đã...đã trêu ghẹo tôi..."
"Chị chưa nghe câu này sao, ngồi tù ba năm lợn nái cũng biến thành Điêu Thuyền. Mặc dù tôi mới chỉ vào nhà giam nửa tháng nhưng cũng chẳng thoải mái gì đâu." Trần Dương không hề nói lung tung. Trong nhà giam ngoài một nữ giám ngục ra thì tất cả đều là đàn ông, bây giờ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Vu Lan thật dễ chịu biết mấy.
"Anh...vậy anh nói cho tôi biết anh có thăm dò được chuyện gì không, sau đó...sau đó anh muốn thế nào cũng được..."
Chương 155: Nhẫn Giao Long
"Ồ!"
Trần Dương thở dài: "Thật đáng tiếc, lần này tôi không thăm dò được gì cả."
Nghe Vu Lan sốt sắng, Trần Dương muốn trêu chọc cô một chút xem cô sẽ phản ứng thế nào.
"Gì cơ? Không thăm dò được gì cả?"
Ở đầu dây bên kia ngữ khí của Vu Lan hơi ngập ngừng, sau đó cô bối rối nói: "Sớm biết không thăm dò được gì cả thì tôi đã không...không hôn anh rồi, thật là phí công!"
Trần Dương còn chưa kịp nói gì thì Vu Lan đã cúp điện thoại.
Trời ạ, Vu Lan cũng vội vàng quá rồi. Trần Dương chỉ muốn trêu chọc cô một chút, đến thời gian giải thích cô cũng không cho anh mà đã đã cúp điện thoại rồi.
Tính cách của cô gái này thật quá nóng nảy, nhưng...tại sao nghe giọng Vu Lan lại giống như cô đang ngượng chứ? Nghĩ vậy Trần Dương mỉm cười đầy xấu xa.
Sau đó anh dùng ứng dụng Didi gọi xe chuẩn bị quay về công ty.
Đã nửa tháng trôi qua, không biết công ty thế nào rồi.
Chỉ một lát sau xe tới nơi, Trần Dương đang định lên xe thì điện thoại đổ chuông.
Anh tưởng rằng Vu Lan gọi tới nhưng vừa cầm điện thoại lên xem thì lại thấy người gọi tới là Đàm Tiểu Long.
Đàm Tiểu Long này thật không đơn giản. Trần Dương vừa mới ra khỏi nhà giam mà hắn ta đã gọi tới rồi.
"Tiểu Dương, ra tù rồi phải không. Anh đã chuẩn bị một bữa cơm tẩy trần cho cậu rồi đấy." Điện thoại vừa được kết nối tiếng cười sang sảng của Đàm Tiểu Long liền truyền tới: "Cậu đang ở đâu? Có muốn anh cho người tới đón cậu không?"'
Sau khi thân thiết với Đàm Tiểu Long, hắn ta tự xưng mình là anh, Trần Dương biết được người này nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn biết điều nhưng tính khí giang hồ lại ngấm vào tận xương tủy.
"Đón thì không cần đâu. Anh Long, anh đang ở đâu vậy, đúng lúc tôi vừa lên xe." Trần Dương mỉm cười nói.
"Vậy được, tôi đang ở câu lạc bộ Thiên Sơn." Đàm Tiểu Long đáp.
"Tới câu lạc bộ Thiên Sơn." Sau khi cúp máy, Trần Dương nói với tài xế Didi.
Câu lạc bộ Thiên Sơn là câu lạc bộ cao cấp mới mở ở thành phố Tây Xuyên Đây không phải nơi người bình thường có thể vào được, những người tới đây không phải người nổi tiếng thì cũng là những người ưu tú.
Chuyện này chỉ cần dựa vào một loạt xe sang đỗ đầy trước cửa câu lạc bộ là có thể nhận ra được.
Trần Dương xuống xe rồi đi thẳng vào câu lạc bộ. Cô gái tiếp khách đứng trước cửa nhìn chằm chằm cách ăn mặc bình thường của Trần Dương rồi cản anh lại: "Tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?"
"Tôi tìm Đàm Tiểu Long!"
"Ồ, anh có phải Trần Dương tiên sinh không?" Một cô gái tiếp khách khác ngạc nhiên hỏi.
"Không sai, là tôi!"
"Trần Dương tiên sinh, anh Long của chúng tôi đợi anh đã lâu. Mời anh đi theo tôi!" Một cô gái tiếp khách khác cung kính dẫn Trần Dương lên tầng ba.
Câu lạc bộ này sang trọng từ trang trí tới phong cách, ở thành phố Tây Xuyên đây nhất định có thể coi là một trong ba câu lạc bộ hàng đầu.
Cô gái tiếp khách dẫn Trần Dương tới phòng Vip số 888 rồi mở cửa, cung kính nói: "Mời anh vào."
Trần Dương gật đầu rồi bước vào. Anh vừa bước vào phòng thì lập tức bị cảnh tượng bên trong làm kinh ngạc tới ngây người.
Trong phòng có không ít người đang đứng chỉnh tề, nhìn thoáng qua cũng đếm được ở đây không tới một trăm thì cũng phải có tám mươi người.
Bọn họ đều mặc áo sơ mi màu đen xắn nửa tay áo, trên người tỏa ra một luồng khí. Những người này đều là tu sĩ!
Mặc dù thực lực của bọn họ không cao, mới chỉ tu luyện tới Hậu Thiên sơ kỳ nhưng nhiều người cùng đứng cạnh nhau thế này cũng không khỏi khiến người ta chấn động. Điều khiến Trần Dương sững sờ hơn cả là, chỉ có duy nhất một người đang ngồi. Người đó chính là Đàm Tiểu Long.
Đàm Tiểu Long mặc một bộ đồ thời nhà Đường thêu hoa văn rồng đen, cầm một chiếc quạt lông mà phe phẩy.
Trần Dương vừa tới, Đàm Tiểu Long mỉm cười đứng dậy. Mấy người đàn ông cao lớn đứng sau lưng hắn ta đồng loạt cúi đầu chín mươi độ cung kính hô: "Bái kiến Hương chủ!"
Cái gì?
Hương chủ?
Trần Dương bối rối. Anh biết Đường chủ là gì, nhưng Hương chủ là thứ quỷ quái gì thế? Trần Dương mông lung nhìn Đàm Tiểu Long.
Đàm Tiểu Long phẩy nhẹ chiếc quạt lông đang cầm rồi cười lớn: "Tiểu Dương, cậu cứ hiểu Hương chủ là Đường chủ cũng được. Bắt đầu từ hôm nay cậu chính là Hương chủ phân đàn Tây Xuyên của Thần Long giáo!"
Để phân biệt với Nhật Nguyệt Thần giáo, Thần Long giáo cố tình sử dụng cách gọi này. Hương chủ của Thần Long giáo cùng cấp bậc với Đường chủ, bọn họ chia địa bàn theo phân đàn.
Nói xong Đàm Tiểu Long đi tới kéo tay Trần Dương ngồi xuống rồi ôn hòa mỉm cười nói: "Tiểu Dương à, thật ra anh đây là người của Thần Long giáo. Thứ lỗi cho anh khi còn ở trong nhà giam không nói thật với cậu chuyện này, bây giờ anh đền tội với cậu!"
Nói xong hắn ta đứng dậy, chắp tay lại rồi tạ lỗi với Trần Dương.
Trần Dương vội vàng đứng dậy đỡ Đàm Tiểu Long không cho hắn ta cúi người: "Không được đâu anh Long, trong nhà giam rồng cá lẫn lộn anh che giấu thân phận cũng là chuyện bình thường."
"Ha ha!"
Trần Dương khiến Đàm Tiểu Long rất vui vẻ, hắn ta kéo tay Trần Dương lại rồi nói: "Tiểu Dương, cậu đã nghe nói tới Thần Long giáo bao giờ chưa?"
"Thần Long giáo ư? Đó là giáo phái số một số hai trong thiên hạ đấy!" Trần Dương tỏ vẻ giật mình, cũng không nhắc tới chuyện Thần Long giáo là tà giáo.
Nhìn thái độ của Trần Dương, Đàm Tiểu Long rất hài lòng. Hắn ta gật đầu nói: "Không sai, Thần Long giáo chúng ta chính là giáo phái lớn số một, số hai trong thiên hạ, đệ tử nhiều không đếm xuể. Còn anh đây chính là Bạch Long quân sư dưới trướng giáo chủ Thần Long giáo, được gọi là Gia Cát sống. Đồng thời anh cũng là một trong Tứ đại Thần Long sứ dưới trướng giáo chủ, Bạch Long Sứ. Toàn bộ Thần Long giáo, ngoài giáo chủ và phu nhân ra thì ai gặp anh cũng phải cung kính gọi một tiếng quân sư đại nhân."
Khi nói chuyện Đàm Tiểu Long toát ra vẻ tự tin và kiêu ngạo đầy mình.
Cái gì?
Đàm Tiểu Long là quân sư kiêm Bạch Long Sứ của Thần Long giáo ư?
Trời ạ, tin tức này quá đáng kinh ngạc.
Trước đây Vu Lan suy đoán Đàm Tiểu Long có địa vị cao trong Thần Long giáo, thật không ngờ địa vị của hắn ta lại cao tới thế này. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trần Dương. Anh vốn cho rằng Đàm Tiểu Long cùng lắm chỉ ngang hàng với Ân Trường Không, không ngờ hắn ta lại là nhân vật quan trọng trong Thần Long giáo.
Lần này Trần Dương hoàn toàn chấn động rồi, anh hoảng sợ ra mặt.
Nhìn bộ dạng của Trần Dương, Đàm Tiểu Long cười ha hả rồi ôm vai anh mà nói: "Trên đời này những người có thể được Đàm Tiểu Long này chú ý ngoài giáo chủ và phu nhân ra thì bốn Sứ khác anh cũng không coi ra gì. Nhưng Trần Dương, cậu thì khác. Cậu là người anh em duy nhất của Đàm Tiểu Long này, anh nguyện cùng cậu hưởng vinh hoa phú quý."
Nói xong hắn ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Gần đây Thần Long giáo thành lập phân đàn ở Tây Xuyên, vị trí Hương chủ này ngoài cậu ra thì còn có thể là ai khác được chứ. Chuyện này nhất định không thể do dự!"
Đàm Tiểu Long rất cương quyết, hoàn toàn không cho Trần Dương cơ hội từ chối mà cứ thế dứt khoát quyết định.
Nói thật thì hiện giờ trong đầu Trần Dương rất bối rối. Anh đang là Đường chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo, không hiểu sao đột nhiên lại trở thành Hương chủ của Thần Long giáo. Chuyện này thay đổi cũng nhanh quá rồi.
"Anh...anh Long, chuyện này không được đâu." Trần Dương có chút chần chừ.
"Có gì mà không được chứ?" Đàm Tiểu Long cắt ngang lời của Trần Dương: "Anh vừa là quân sư vừa là Bạch Long Sứ của Thần Long giáo. Cả thành phố Tây Xuyên này đều là phạm vi quản lý của anh, anh có quyền giao cho bất cứ ai làm Hương chủ. Anh nói Tiểu Dương cậu làm Hương chủ thì cậu chính là Hương chủ!"
"Nhưng..."
"Không nhưng gì cả, nếu cậu cứ do dự thì tức là đang coi thường anh!" Đàm Tiểu Long giả vờ tức giận nói.
Chết tiệt, đã không muốn làm mà cứ đẩy cho anh làm, đến từ chối cũng không cho anh từ chối.
Trần Dương âm thầm cười khổ nhưng lại không cách nào từ chối được. Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Vậy em trai cung kính không bằng tuân mệnh! Nếu sau này em làm sai chuyện gì kính xin anh Long tha thứ!"
"Cậu là anh em của tôi, không cần đa lễ!" Đàm Tiểu Long mỉm cười nói: "Quy tắc trong giáo rất nghiêm ngặt, trên Hương chủ còn có Đà chủ, trên Đà chủ mới là Thần Long Sứ. Hương chủ gặp Đà chủ thì phải hành lễ, nhưng cậu là anh em của anh nên nếu gặp bốn Sứ khác thì chỉ cần cho họ biết thân phận của mình là được, không cần hành lễ."
Nói xong Đàm Tiểu Long lấy một chiếc nhẫn bạc ra, mặt ngoài chiếc nhân còn khắc một con giao long đang giương nanh múa vuốt.
Thấy chiếc nhẫn này Trần Dương lập tức nhớ tới chiếc nhẫn màu đen mà cô gái kia đeo trong buổi đấu giá Đinh Đinh nửa tháng trước.
Đinh Nguyên nói cho anh biết đệ tử bình thường của Thần Long giáo sẽ đeo nhẫn Bạch Xà, nhưng anh lại đeo nhẫn Giao Long. Địa vị của cô gái kia nhất định cũng rất cao!
"Anh Long, đây là gì vậy?" Trần Dương đã biết còn giả vờ hỏi.
"Ha ha, đây là nhẫn Giao Long, tượng trưng cho thân phận Hương chủ của cậu. Cậu cứ nhận đi." Đàm Tiểu Long phẩy nhẹ cái quạt rồi mỉm cười nói.
Cái gì?
Tên nhóc ranh này dám đe dọa anh Đông ư?
Tất cả mọi người đều sững sờ, anh ta đang đùa đấy à?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bình thường trông Đàm Tiểu Long ngoan ngoãn biết điều chẳng khác nào con gà yếu ớt nhưng bây giờ trông anh ta lại có chút hung dữ đáng sợ.
"Mẹ kiếp!"
Địch Thiên Đông mắng một tiếng rồi phun một miếng nước bọt lên mặt Đàm Tiểu Long: "Mẹ kiếp, mày dám đe dọa ông đây ư? Mày có tin ông đây sẽ giết mày ngay lập tức không?"
Nói xong Địch Thiên Đông liền bóp chặt cổ Đàm Tiểu Long.
Hắn ta là ai chứ? Hắn ta là anh Đông đấy. Bị Đàm Tiểu Long đe dọa trước mặt biết bao nhiêu đàn em của mình, nếu không làm gì cả thì sau này làm sao hắn ta hoành hành trong nhà giam được nữa.
Đàm Tiểu Long bị Địch Thiên Đông bóp cổ chặt tới nỗi trợn tròn hai mắt. Mấy tên đàn em đang đứng sau hưng hắn ta cũng không phải kẻ nhát gan, ai nấy hào hứng hẳn lên.
Chỉ còn một chút nữa là Đàm Tiểu Long không xong rồi, lúc này nữ giám ngục sáng nay trấn áp bọn họ cầm côn điện chạy tới. Dòng điện màu xanh lam phát ra những tiếng "lốp bốp" trong không khí.
"Anh Đông, mau buông tay đi!"
Thấy nữ giám ngục tới, Địch Thiên Đông vội vàng buông tay ra sau đó mỉm cười đầy âm hiểm. Hắn ta dùng tay vỗ vai Đàm Tiểu Long: "Ôi anh xem, sao vai anh đầy bụi thế này?"
"Khụ khụ!"
Mặt mũi Đàm Tiểu Long đỏ bừng lên, hắn hít lấy hít để từng ngụm không khí nhưng ánh mắt nhìn Địch Thiên Đông càng lúc càng trở nên độc ác hơn.
Nữ giám ngục vừa xuất hiện chuyện này liền kết thúc, tất cả mọi người ôm đầu ngồi xổm xuống.
Vốn dĩ mọi chuyện cứ thế trôi qua nhưng đến nửa đêm, khi mọi người đều đã ngủ say Trần Dương lại có nhiều tâm sự, lo lắng không ngủ.
Anh vẫn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể trở nên thân thiết với Đàm Tiểu Long hơn một chút. Mặc dù hiện giờ hai người đã trở thành bạn bè nhưng Trần Dương hiểu rằng kiểu quan hệ này chưa đủ thân thiết, muốn dụ Đàm Tiểu Long nói ra thông tin thì còn lâu mới làm được.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Trần Dương nghe thấy một loạt những tiếng bước chân.
Dựa vào ánh trăng, anh nhìn thấy mấy người Địch Thiên Đông đang rón rén xuống giường đi về phía Đàm Tiểu Long.
Hơn nữa trên tay Địch Thiên Đông còn cầm một sợi dây thừng!
Trần Dương không khỏi giật mình, bọn họ muốn siết cổ giết chết Đàm Tiểu Long ư?
Anh định lao xuống giường nhưng suy nghĩ một chút, lại không vội vàng xuống nữa.
Nhờ ánh trăng, Trần Dương có thể nhìn thấy Địch Thiên Đông đang cười lạnh.
Địch Thiên Đông không phải kẻ nhát gan, nhưng những gì hôm nay Đàm Tiểu Long nói và ánh mắt đó của Đàm Tiểu Long thật sự rất đáng sợ, hoàn toàn không giống đang nói bừa.
Con chó bị ép tới không chịu nổi cũng sẽ vượt tường bỏ chạy, huống hồ là con người?
Mặc dù Địch Thiên Đông không nghĩ rằng sau khi ra ngoài Đàm Tiểu Long có thể làm nên trò trống gì nhưng vì sự an toàn của bản thân, hắn ta không còn cách nào khác phải diệt trừ mối nguy hiểm từ khi nó chỉ là nguy cơ.
Địch Thiên Đông độc ác cười gằn một tiếng rồi đột nhiên dùng sức siết chặt dây thừng quanh cổ Đàm Tiểu Long. Đàm Tiểu Long tỉnh giấc, mở mắt ra, cực kỳ hoảng sợ. Hắn ta liền mạng dùng tay nắm chặt sợi dây thừng, nhưng trên cơ thể người cố vẫn là một vị trí khá yếu ớt.
Hơn nữa Địch Thiên Đông đã hoàn toàn nổi sát tâm, hắn ta dùng sức rất mạnh. Đàm Tiểu Long bị thiếu không khí, mặt mũi chuyển sang tím tái.
Anh ta muốn giãy giụa, muốn kêu cứu nhưng chân tay lại bị mấy người khác khống chế không thể nhúc nhích nổi.
"Không phải mày muốn giết cả nhà tao sao? Bây giờ ông đây giết chết mày. Mày có bản lĩnh thì biến thành ma đến giết tao đi..."
Địch Thiên Đông ghé vào lỗ tay Đàm Tiểu Long nói. Hắn ta nói rất nhẹ nhàng nhưng đối với Đàm Tiểu Long thì đây thật sự là mấy lời lấy mạng hắn ta.
Đàm Tiểu Long cảm thấy phổi của mình sắp nổ tung, não cũng bắt đầu trương lên. Cứ tiếp tục thế này thì không tới ba mươi giây nữa hắn ta sẽ chết chắc.
Nếu Đàm Tiểu Long thật sự bị giết chết thì chẳng phải chuyến vào nhà giam này của Trần Dương chính là tai bay vạ gió hay sao?
Trần Dương bĩu môi: "Tôi nói này, mấy người làm chuyện xấu thì cũng phải nhỏ tiếng một chút chứ. Giường cũng sắp sập xuống tới nơi rồi, có để người khác ngủ không hả?"
Địch Thiên Đông ngẩng đầu lên thì phát hiện Trần Dương ở giường trên đã ngồi dậy, đang nhìn hắn ta cười híp cả mắt.
Lúc này, Đàm Tiểu Long đã bị siết cổ đến mức hai mắt trợn trắng, nhiều nhất mười giây nữa thôi là hắn ta có thể đi gặp Phật Tổ rồi.
Nhưng Địch Thiên Đông sợ rằng sẽ gây náo động khiến giám ngục phát hiện, vì vậy hắn ta hạ thấp giọng rồi quát: "Trần Dương, không có chuyện gì thì cút đi ngủ đi, đừng có không thức thời hết lần này đến lần khác!"
"Ha ha!"
Trần Dương cười khẩy một tiếng: "Các người đúng là lũ súc sinh. Ban ngày thì bắt nạt người ta gần chết, tối đến lại muốn siết cổ giết người. Thật sự còn không bằng súc sinh!"
Nói xong, Trần Dương vươn mình nhảy từ trên giường xuống. Anh vung tay đấm thẳng vào mặt Địch Thiên Đông.
Nếu cú đấm này đánh trúng hắn ta thì hẳn là rung cả não.
Địch Thiên Đông luyện võ nhiều năm, hắn ta nghiêng người tránh cú đấm của Trần Dương nhưng cũng không hề buông lỏng sợi dây thừng.
"Bịch bịch!"
Hai tiếng động trầm thấp vang lên, cú đấm của Trần Dương liên tiếp đánh trúng hai thanh niên lực lưỡng. Bọn họ chưa kịp hô tiếng nào thì đã ngất đi.
Chết tiệt!
Tại sao sức mạnh của nhóc ranh này lại lớn như vậy chứ?
Địch Thiên Đông cảm thấy rất may mắn, hắn ta mà không chạy nhanh thì người ngất đi chính là hắn ta.
Nhưng nghĩ tới chuyện Trần Dương ba lần bốn lượt đối đầu với mình, lần này còn cản trở hắn ta giết Đàm Tiểu Long khiến Địch Thiên Đông hận Trần Dương đến mức có dùng hết nước trong năm sông bốn biển cũng khó mà dập tắt được.
"Xông lên, nó chỉ có một người, giết tên nhóc ranh này đi!"
Trong phòng giam không rộng rãi như ở bên ngoài, hoàn toàn không thể vung tay vung chân thoải mái được. Đám người Địch Thiên Đông nhiều người, muốn đè cũng có thể đè chết Trần Dương.
Địch Thiên Đông vừa dứt lời những người khác liền vọt tới.
Trần Dương mỉm cười, anh lập tức hiểu được ý định của Địch Thiên Đông nhưng dù sao hắn ta cũng sẽ thất bại mà thôi.
Chỉ một khắc sau, Trần Dương như một viên đạn xông thẳng vào nhóm người kia. Anh dùng chiêu Thiếp Sơn Kháo của Bát Cực Quyền cứ thế xông tới.
"Rầm!"
Mấy kẻ xông tới bị Trần Dương đánh bay ra chỉ trong nháy mắt, đập trúng người phía sau rồi lăn ba, bốn vòng mới dừng lại.
Những người còn lại Trần Dương chỉ cần dùng một quyền, chưa tới mười giây tất cả đã bị anh đánh gục. Địch Thiên Đông còn muốn quan sát tình hình thì một chiêu Thiếp Sơn Kháo suýt nữa đánh trúng hắn ta!
Sao...sao có thể như vậy được?
Địch Thiên Đông ôm ngực, hoảng sợ tới biến sắc không thể tin nổi.
Hắn ta biết Trần Dương đã tu luyện tới Hậu Thiên hậu kỳ, nhưng không phải thế này cũng quá mạnh rồi sao? Thật sự không còn là người nữa rồi!
Lúc này động tĩnh trong phòng giam đã khiến giám ngục chú ý.
Nghe thấy tiếng động, nữ giám ngục đã được huấn luyện chặt chẽ cầm theo côn điện chạy tới. Khi cô mở đèn trong phòng giam lên thì lập tức giật mình!
Trời ạ, Địch Thiên Đông mà lại bị tên nhóc ranh vừa cao vừa gầy này đánh gục ư?
Cô không hoa mắt đấy chứ?
Nữ giám ngục dụi mắt. Đây là Địch Thiên Đông đấy, là sư phụ võ thuật nổi tiếng ở thành phố Tây Xuyên đấy. Sau khi hắn ta vào nhà giam, mấy kẻ ngang bướng trong nhà giam đều bị hắn ta chỉnh đốn cho ngoan ngoãn không dám xù lông.
Nhưng làm sao mà...hắn ta lại bị đánh ra nông nỗi này?
Nữ giám ngục dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trần Dương, tên biến thái trộm nội y phụ nữ này trông vậy mà thực lực lại rất mạnh!
Trần Dương cũng nhìn nữ giám ngục kia rồi mỉm cười. Anh đi tới bên cạnh Địch Thiên Đông, đạp hắn ta một đạp: "Nhớ kỹ đấy, sau này còn thích tỏ vẻ với bố mày, gặp anh lần nào tôi sẽ đánh anh lần đó!"
Nữ giám ngục há hốc mồm. Tên nhóc ranh này thật sự quá ngông cuồng, trước mặt cô mà vẫn dám đánh người.
Địch Thiên Đông bị đạp một cái thì kêu oai oái, vội vàng gật đầu nói: "Trần thiếu gia, Trần thiếu gia buông tha cho tôi đi, tôi không dám tỏ vẻ nữa..."
Trong lòng Địch Thiên Đông rất ân hận, sớm biết thế này thì mấy năm qua hắn ta không nên quá ham mê nữ sắc. Nếu hắn ta tập trung tu luyện nâng cao thực lực thì đâu phải chịu nhục nhã thế này.
Địch Thiên Đông quyết tâm lần này sau khi ra ngoài nhất định hắn phải nỗ lực tu luyện thực lực, đến lúc đó hắn sẽ tìm tới Trần Dương.
Nữ giám ngục thấy Địch Thiên Đông xin Trần Dương buông tha thì càng sửng sốt. Nhưng nhà giam có quy định của nhà giam, cô vội vàng dùng côn điện gõ gõ vào cánh cửa sắt rồi quát lớn: "Biết điều một chút, về giường nghỉ ngơi đi. Các người còn làm loạn nữa tôi sẽ nhốt các người vào phòng tối mấy ngày đấy!"
Nghe tới phòng tối, mấy người đang nằm trên mặt đất rên rỉ vội vàng bò dậy rồi nhanh chóng quay về giường của mình. Phòng tối không chỗ cho kẻ yếu đuối, người không có ý chí vững vàng mà vào đó thì có tự ép bản thân phát điên cũng không lạ.
Nữ giám ngục hài lòng gật đầu rồi lắc mông rời khỏi phòng giam.
Trần Dương không khỏi bất ngờ. Cả một buổi tối không ngủ mà gây sự trong phòng giam, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải chịu phạt rồi. Không ngờ nữ giám ngục này lại nhẹ nhàng buông tha cho anh, cũng thật thú vị.
Chương 152: Mượn hoa dâng phật
Đàm Tiểu Long chết đi sống lại, nghĩ lại còn thấy sợ.
Hắn ta thở hổn hển suốt mấy phút cảm giác lá phổi khô khốc đau rát mới dần dần biến mất. Đàm Tiểu Long vươn mình ngồi dậy nhìn Trần Dương đầy cảm kích, chắp tay thành quyền rồi nói: "Đa tạ anh Trần cứu mạng, tại hạ vô cùng cảm kích."
Ban ngày Trần Dương ra mặt giúp đỡ khiến Đàm Tiểu Long vốn đã có ấn tượng tốt về Trần Dương. Nhưng thân phận của hắn ta rất nhạy cảm, trời sinh đa nghi nên vẫn chưa thân thiết với Trần Dương.
Ơn cứu mạng lần này khiến Đàm Tiểu Long cảm kích Trần Dương từ tận đáy lòng.
Ha ha, con cá này cắn câu rồi!
Trong lòng nghĩ vậy nhưng Trần Dương không hề thể hiện ra mặt, anh xua tay rồi từ tốn nói: "Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, tôi không ưa mấy kẻ ỷ mạnh bắt nạt yếu này."
Nói xong Trần Dương tung người nhảy lên giường của mình, không hề kể công. Hành động hào hiệp không để ý tiểu tiết của Trần Dương khiến Đàm Tiểu Long phải nhìn anh bằng ánh mắt khác.
Trong mắt Đàm Tiểu Long hiện rõ sự tán thưởng, trong lòng cũng xuất hiện suy nghĩ muốn kết bạn với Trần Dương. Vì vậy hắn ta đi tới bên giường Trần Dương bắt chuyện.
Vì đã là nửa đêm, sợ sẽ khiến giám ngục chú ý lần nữa nên hai người nói chuyện rất nhỏ.
Một người muốn kết bạn, một người lại có âm mưu. Hai người nói chuyện rất hợp, cảm giác như thể chỉ hận đã gặp nhau quá muộn.
Hơn nữa Đàm Tiểu Long hiểu biết rất rộng. Hắn ta nói chuyện có trọng điểm, còn trích dẫn từ các tác phẩm nổi tiếng khiến người ta nghe mà phục.
Nếu Đàm Tiểu Long không phải người của Thần Long giáo thì Trần Dương thật sự rất muốn kết bạn với hắn ta, thật đáng tiếc!
Khi Đàm Tiểu Long dò hỏi thân phận của Trần Dương, anh cũng không hề nói dối mà thẳng thắn nói mình là một người ở rể.
Đối với kiểu người như Đàm Tiểu Long, càng giấu giếm càng khiến anh ta nghi ngờ.
Đàm Tiểu Long nghe Trần Dương nói anh là người ở rể thì cũng rất ngạc nhiên, dù vậy anh ta vẫn nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường.
Đàm Tiểu Long cũng không hề nghi ngờ Trần Dương. Làm gì có ai lại bịa ra chuyện mình là người ở rể chứ, không phải nói ra cũng rất mất mặt sao?
Tính cách Trần Dương phóng khoáng, còn hành hiệp trượng nghĩa, là người thẳng thắn đáng để kết bạn thâm giao.
Đàm Tiểu Long nghĩ vậy, càng lúc càng nói chuyện thân thiết với Trần Dương hơn...
Năm ngày sau, trang viên nhà họ Trần.
Hôm nay ông cụ Trần triệu tập tất cả con cháu nhà họ Trần quay về nói là có việc gấp cần báo cho mọi người.
Tất cả con cháu nhà họ Trần tập hợp ở đại sảnh bàn tán xôn xao.
"Mọi người yên lặng một chút!"
Lúc này ông cụ Trần đi tới đại sảnh, dùng tay ra hiệu cho mọi người yên lặng. Đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
"Hôm nay tôi gọi mọi người quay về, là có hai việc muốn nói." Ông cụ Trần ngồi trên ghế thái sư nhìn con cháu nhà họ Trần, nghiêm túc nói: "Việc đầu tiên, bắt đầu từ hôm nay tất cả con cháu nhà họ Trần chúng ta đều phải tu luyện, nhà họ Trần chính thức trở thành gia tộc tu sĩ!"
Ồ!
Ông cụ Trần vừa dứt lời tất cả mọi người đều xôn xao, ai nấy kích động ra mặt.
Gia tộc tu sĩ sao, như vậy chẳng phải bọn họ sẽ trở thành thế gia hùng mạnh hơn cả gia tộc hạng nhất ư!
Chỉ cần nhà họ Trần hoàn toàn trở thành gia tộc tu sĩ, từ một gia tộc hạng nhất bọn họ sẽ trở thành thế gia. Đây chính là một bước nhảy vọt.
Có một câu nói rất hay, không có triều đại nào tồn tại cả nghìn năm, chỉ có thế gia mới có thể tồn tại tới nghìn năm. Câu này chính là nói về bọn họ, điều này khiến mọi người không thể không kích động.
"Được rồi, đừng vội kích động. Bây giờ tôi sẽ tuyên bố chuyện thứ hai!"
Ông cụ Trần lại dùng tay ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi nói tiếp: "Chuyện thứ hai chính là, bắt đầu từ hôm nay toàn bộ nhà họ Trần chúng ta sẽ gia nhập Thần Long giáo. Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Trần trở thành đệ tử của Thần Long giáo! Nhưng chuyện này chúng ta phải giữ bí mật, nhất định không được tiết lộ nửa lời. Nếu không, nhà họ Trần sẽ gặp tai họa!"
Cái gì?
Gia nhập Thần Long giáo ư?
Nghe xong câu này, con cháu nhà họ Trần vốn đang cực kỳ hào hứng lập tức cảm thấy bối rối như thể bị dội một chậu nước lạnh vậy. Giữa mùa hè nóng bức mà trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Thần Long giáo và Nhật Nguyệt Thần giáo là tà giáo nổi danh trên giang hồ, bị giang hồ chính phái truy lùng đánh đuổi. Nếu bọn họ gia nhập Thần Long giáo, chẳng phải nhà họ Trần sẽ trở thành đệ tử tà giáo sao?
Sắc mặt mọi người đều trở nên phức tạp.
Có phải lão gia hồ đồ rồi hay không, ông cụ là đệ tử của phái Võ Đang vậy mà lại gia nhập tà giáo. Nếu để sáu môn phái lớn biết chuyện, nhà họ Trần coi như xong.
"Ông ơi, ông phải cân nhắc cho kỹ. Thần Long giáo là tà giáo!"
Lúc này không biết trong đám đông có ai lên tiếng, những người khác cũng ào ào hưởng ứng: "Phải đấy ông, nếu sáu môn phái lớn biết chuyện nhà họ Trần chúng ta coi như xong đời!"
Nghe con cháu nói vậy, ông cụ Trần do dự một lúc. Ông không biết quyết định này của ông sẽ giúp nhà họ Trần bước lên một bước hay sẽ khiến nhà họ Trần bị hủy diệt.
Ông cụ chỉ biết rằng, nếu nhà họ Trần không trở thành gia tộc tu sĩ thì sẽ muộn mất.
Đặc biệt là chuyện xảy ra mấy ngày trước, Lý Thiên Bá dẫn người tới nhà họ Trần làm loạn một trận. Ông nhất định không cho phép chuyện này xảy ra lần thứ hai.
"Các người ngậm miệng lại ngay!"
Lúc này Lương Khiết đứng dậy, lớn tiếng nói với mọi người: "Dám nghi ngờ quyết định của ông nội, các người muốn tạo phản ư? Có phải các người muốn dùng gia pháp xử lý không?"
Nói xong cô ta nhìn về phía ông cụ Trần. Mấy kẻ ngu ngốc này, nếu ông cụ đã gọi mọi người quay về thì tức là ông cụ đã có quyết định rồi. Bây giờ bọn họ phản đối ông cụ chẳng phải tự tìm phiền phức sao?
Hơn nữa, chỉ cần nhà họ Trần trở thành gia tộc tu sĩ thì bọn họ sẽ trở thành thế gia. Hiện tại bố chồng cô ta đang là tộc trưởng nhà họ Trần, chỉ vài năm nữa là ông ta truyền lại vị trí này cho Trần Toàn, đến lúc đó cô ta sẽ trở thành phu nhân của tộc trưởng. Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta kích động.
Còn chuyện Thần Long giáo có phải tà giáo hay không, cô ta còn lâu mới để ý.
"Không sai, tôi cũng ủng hộ quyết định của ông nội!"
Lúc này Trần Toàn bước lên một bước nhìn con cháu nhà họ Trần rồi nói: "Nhà họ Trần có được ngày hôm nay tất cả đều là công lao của ông nội, tôi tin rằng quyết định của ông nội sẽ không sai!"
"Tôi cũng vậy! Tôi cũng ủng hộ ông nội!"
Trần Lỗi cũng bước lên phía trước một bước, hiện giờ cậu ta là người muốn có được thực lực mạnh mẽ hơn bất cứ người nào khác. Sau khi có thực lực mạnh mẽ rồi, chuyện đầu tiên cậu ta làm chính là bắt vợ chồng Trần Dương lại, khiến Trần Dương phải kính cẩn quỳ gối hối lỗi với cậu ta. Sau đó cậu ta sẽ làm nhục Tô Diệu trước mặt Trần Dương khiến anh ta phải chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm.
Có ba người Lương Khiết lên tiếng, những người khác cũng không dám phản đối nữa.
Thấy mọi người đều đồng ý, ông cụ Trần hài lòng gật đầu: "Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi. Nhớ kỹ, mọi người nhất định phải giữ kín chuyện này, có chết cũng không được tiết lộ nửa lời. Nếu không tôi sẽ dùng gia pháp xử lý!"
Cảnh tượng bất hạnh của vợ chồng Trần Thiên Diệu vẫn còn hiện rõ trước mặt, tất cả con cháu nhà họ Trần không khỏi rùng mình âm thầm nhắc nhở bản thân nhất định không được để lộ tin tức.
Sau khi mọi người rời khỏi đại sảnh, một người đầu trọc mặc áo cà sa hai màu trắng đen từ nhà trong bước ra.
Hòa thượng Nguyên Chẩn cười híp mắt nhìn ông cụ Trần: "Trần lão thí chủ suy nghĩ thế nào rồi?"
Ông cụ Trần vội vàng đứng dậy: "Điều kiện của đại sư tôi đã đồng ý rồi. Vừa rồi tôi đã thông báo bắt đầu từ hôm nay toàn bộ nhà họ Trần sẽ gia nhập Thần Long giáo."
"Ha ha, Trần lão thí chủ quả nhiên là người phóng khoáng, không uổng công tôi khổ cực một phen ngàn dặm xa xôi chạy tới đây."
Hòa thượng Nguyên Chẩn rất vui vẻ, sát ý trong mắt dần dần biến mất. Nếu vừa rồi ông cụ Trần từ chối, nhất định ông ta sẽ ra tay đánh gục ông cụ Trần: "Từ nay trở đi, chúng ta chính là người một nhà. Trong vòng ba ngày tôi sẽ cho người đem Trúc Cơ Đan tới."
Ông cụ Trần mừng rỡ chắp tay với Nguyên Chẩn. Hiện giờ nhà họ Trần đã gia nhập Thần Long giáo, Nguyên Chẩn lại có địa vị cao trong giáo. Xét về địa vị, nếu ông tự cho mình ngang hàng với Nguyên Chẩn thì rõ ràng là không thức thời.
Thấy ông cụ Trần khách khí như vậy, hòa thượng Nguyên Chẩn rất hài lòng nhưng không hề biểu lộ ra mặt. Ông ta vội vàng đỡ ông cụ Trần lên rồi tỏ vẻ không vui: "Ông Trần khách khí quá rồi, ông và tôi vốn là bạn bè thân thiết không cần phải làm như vậy."
Trước đây Nguyên Chẩn gọi ông cụ Trần là Trần lão thí chủ, bây giờ lại gọi là ông Trần. Đương nhiên là ông cụ Trần nhận ra cách thay đổi xưng hô này.
"Được rồi, đây là món quà tôi chuẩn bị cho ông, bây giờ tặng cho ông." Nói xong Nguyên Chẩn lấy một cuốn bí tịch ra nhét vào tay ông cụ Trần.
Ông cụ Trần cầm cuốn bí tịch lên xem, lập tức hào hứng.
"'Chân Vũ Hàng Ma Trận'!"
Đây chẳng phải trận pháp trấn pháp của Võ Đang, Chân Vũ Hàng Ma Trận ư?
Võ Đang thờ phụng Chân Vũ Đại Đế. Tương truyền, cuốn bí tịch Chân Vũ Hàng Ma Trận này là trận pháp tuyệt thế do khai sơn tổ sư của phái Võ Đang, Trương Tam phong sáng tạo ra. Trước đây ông cụ Trần là đệ tử của phái Võ Đang, đương nhiên ông hiểu rõ chuyện này.
Nguyên Chẩn cười híp mắt, nói: "Không sai, đây chính là 'Chân Vũ Hàng Ma Trận'. Trước đây khi tôi giới thiệu ông gia nhập Võ Đang, lúc xuống núi đã tiện tay đem cuốn bí tịch này đi. Bây giờ tặng nó cho ông Trần làm quà, coi như mượn hoa dâng phật, ha ha..."
Chương 153: Thiên Mộng Viên
Gần đây trong nước phát sóng một chương trình truyền hình có tên "Rocket Girls 1+1", chương trình này vừa lên sóng đã lập tức khiến toàn bộ giới giải trí sôi sục.
Dựa vào khả năng tài chính của tập đoàn Huyễn Ngu, không hề ngoại lệ, chương trình truyền hình này trở thành một hiện tượng. Các nữ thực tập sinh trong chương trình cũng trở thành ngôi sao mới rất hot.
Đặc biệt là Đỗ Lôi, dưới sự dẫn dắt của Mễ Tuyết cô trở thành một trong những thực tập sinh nổi bật nhất. Đỗ Lôi cùng mười người đẹp khác thành lập đội Airplane Girls 101, do Đỗ Lôi làm đội trưởng!
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là tặng quà cho Tô Diệu.
Tổng giám đốc hết lần này tới lần khác nhắc nhở cô chuyện này, đương nhiên cô phải ghi nhớ. Mấy ngày gần đây ngày nào cô cũng dùng tài khoản "Diệu Dương" lên kênh livestream Tùng Thử tặng quà cho Tô Diệu.
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà cô liên tục tặng cho Tô Diệu ít nhất bốn, năm triệu quà. Điều càng khiến Mễ Tuyết sửng sốt hơn nữa là số dư còn lại trong tài khoản của Trần Dương, một dãy thật dài những số không nhìn mà hoa cả mắt.
Mễ Tuyết tin rằng tổng giám đốc rất thích chủ tài khoản livestream này, vì vậy mỗi ngày cô đều đăng nhập vào tài khoản đúng giờ rồi tặng tên lửa cổ vũ cho Tô Diệu.
Mấy hôm nay, những người xem Tùng Thử live ai cũng biết người giàu có thần bí tên là "Diệu Dương", mỗi ngày người này đều đúng giờ tặng tên lửa cho Tô Diệu. Nhìn màn hình bay đầy tên lửa, mặc dù bọn họ không tặng nổi như người ta nhưng cũng rất kích động.
Vì vậy khoảng mười giờ sáng mỗi ngày, có rất nhiều người hâm mộ tràn vào tài khoản livestream của Tô Diệu xem người giàu có thần bí vung tiền. Mấy ngày trôi qua, số người hâm mộ của Tô Diệu đã sắp lên tới cả triệu người.
Tài khoản phát sóng đạt tới số người hâm mộ này có thể nói là cực kỳ nổi tiếng trên mạng, lần này chắc chắn Tô Diệu sẽ trở thành Tân Nhân Vương của Tùng Thử live năm nay. Tô Diệu lọt top mười vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng tổng hợp, lại có sự đề cử trực tiếp của Tùng Thử live khiến các streamer khác không khỏi ngưỡng mộ. Hiện giờ ngày nào cũng có chủ tài khoản livestream khác tiếp cận làm quen với cô.
Bọn họ cho rằng chắc chắn Tô Diệu có quan hệ tay trong, nếu không thì Tô Diệu không thể nào thể trở nên nổi tiếng trong thời gian ngắn như vậy được.
Sau khi "Diệu Dương" tặng quà xong, Tô Diệu livestream một tiếng đồng hồ rồi mới kết thúc.
Mặc dù mệt mỏi nhưng tâm trạng của cô rất vui vẻ.
Hôm nay người giàu có thần bí kia lại tặng cho cô hai nghìn tên lửa, khiến Tô Diệu kích động đến nỗi không biết nên nói gì mới phải. Nếu có cơ hội, cô thật sự muốn gặp mặt cảm ơn người đó.
"Con gái ngoan, có mệt không. Tới đây mẹ xoa bóp cho con."
Đường Tĩnh từ trên lầu đi xuống, cười tươi như hoa. Có nói gần đây Tô Diệu một ngày kiếm được cả đấu vàng cũng không hề nói quá, vốn dĩ bà ta định đem sợi dây chuyền Trần Dương tặng đi bán lấy tiền nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
Nhờ bà ta thông minh bảo con gái livestream, nếu không làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?
Nghĩ tới đây, Đường Tĩnh vội vàng đi tới bên cạnh Tô Diệu, nhẹ nhàng bóp vai cho cô.
"Mẹ dùng sức thế này đã được chưa?" Đường Tĩnh hỏi.
"Ừm, rất thoải mái." Tô Diệu ngọt ngào mỉm cười.
"Con gái ngoan, bây giờ con đã là streamer có cả triệu người hâm mộ rồi, lại có người giàu có nâng đỡ. Hay là chúng ta mua một căn nhà đi?" Đường Tĩnh nhẹ giọng, nói: "Con xem, dù sao bây giờ con cũng là người nổi tiếng rồi. Mặc dù nhà chúng ta là biệt thự nhưng cũng chỉ là kiểu biệt thực nhỏ mà thôi, hay là chúng ta mua một căn biệt thực lớn được không. Như vậy nếu có khách tới nhà chúng ta cũng không phải mất mặt."
"Nhưng..."
Tô Diệu có chút do dự. Thật ra cô không có yêu cầu đặc biệt về nhà ở, hơn nữa cô sống ở căn nhà này nhiều năm đã quen rồi.
"Thật là, nhưng gì chứ. Con nghĩ thử xem, nếu người giàu có thần bí "Diệu Dương" kia đến nhà chúng ta làm khách, thấy chúng ta sống trong căn biệt thự nhỏ thế này người ta sẽ đánh giá chúng ta thế nào đây?" Đường Tĩnh dụ dỗ.
"Chuyện này..."
Đường Tĩnh nói trúng tâm tư của Tô Diệu, đúng là cô rất để ý tới người giàu có thần bí kia: "Vậy cũng được!"
"Như vậy chẳng phải ổn rồi sao. Bây giờ chúng ta đã là người nổi tiếng rồi, đương nhiên phải ở biệt thự lớn mới xứng với thân phận của con." Đường Tĩnh rất vui vẻ. Lần này thì tốt rồi, bà ta lại có dịp khoe khoang tiền của rồi: "Nhưng mẹ nói này, con đừng nói địa chỉ nhà mới cho tên phế vật vô dụng kia, cứ để cậu ta tự sinh tự diệt đi. Chờ cậu ta ra ngoài rồi con ly hôn với cậu ta sau đó hẹn hò với người giàu có kia, ha ha..."
Còn chưa mua nhà mới mà bà ta đã bắt đầu ảo tưởng rồi.
"Con gái ngoan, không phải Lý Mật là tổng giám đốc công ty bất động sản Đại Thuận sao? Hay là chúng ta tới chỗ Lý Mật mua nhà đi, bảo Lý Mật bán giá ưu đãi cho con." Đường Tĩnh nói: "Gần đây con livestream không ra khỏi nhà nên không biết công ty bất động sản Đại Thuận phát triển lớn mạnh đến mức nào rồi đâu. Bọn họ quảng cáo khắp thành phố về biệt thự Thiên Mộng Viên, rất hot đấy."
"Mẹ, con chỉ không ra ngoài thôi chứ đâu có đoạn tuyệt liên hệ với bên ngoài."
Tô Diệu mỉm cười, ánh mắt lung linh khẽ lay động. Mấy ngày trước Lý Mật gọi điện thoại tới rủ cô tới tham gia lễ khai trương Thiên Mộng Viên, khi đó cô mới bắt đầu công việc livestream nên đành từ chối.
Lúc đó Lý Mật còn nói cô ấy cũng muốn mua một căn biệt thự ở đó để sống. Tô Diệu theo bản năng hỏi giá thì biết mỗi căn biệt thự lên tới tám mươi nghìn tệ/m2. Đó chỉ là căn phổ thông, những căn cao cấp thậm chí có giá tới một trăm năm mươi nghìn tệ/m2. Làm sao mà cô mua nổi chứ.
Nhưng bây giờ thì khác, cô có tiền rồi.
"Mật Mật, có bận không?" Điện thoại vừa được kết nối, Tô Diệu liền hỏi: "Khu biệt thự 'Thiên' gì đó lần trước cậu nói với tôi còn bán không? Tôi muốn mua một căn chuyển tới sống."
Thiên Mộng Viên vừa mới khai trương, cửa phòng làm việc của bộ phận bán hàng đã sắp bị người ta chen lấn tới hỏng rồi. Người phụ trách của bộ phận bán hàng ở chỗ khác thì phải cầu xin ông này bà kia mua nhà của bọn họ, Thiên Mộng Viên thì không. Khách hàng của Thiên Mộng Viên lại cầm tiền trong tay cầu xin người phụ trách bộ phận bán hàng bán cho bọn họ một căn nhà.
Vì vậy mấy hôm nay Lý Mật bận rộn tới mức chân không chạm đất, điện thoại sắp bị khách hàng muốn mua biệt thự gọi đến phát nổ: "Có, đương nhiên là có rồi. Bao giờ cậu tới xem nhà?"
"Ngày mai được không, ngày mai cậu có rảnh không?" Tô Diệu hỏi.
Lý Mật suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai có một cuộc họp, có lẽ tôi không đi xem nhà cùng cậu được. Nếu cậu muốn tới xem thì tôi sẽ sắp xếp người tiếp đón cậu chu đáo..."
Trưa ngày hôm sau, Tô Diệu livestream xong mới ra khỏi nhà. Hôm nay thu nhập của cô không tệ, người giàu có thần bí "Diệu Dương" kia lại tặng cho cô hai nghìn tên lửa khiến Tô Diệu vui tới mức mở cờ trong bụng.
Tô Diệu và Đường Tĩnh lái xe tới Thiên Mộng Viên của công ty Đại Thuận thì thấy cảnh tượng bộ phận bán hàng đầy người là người. Tô Diệu và Đường Tĩnh hai mặt nhìn nhau, công ty này làm ăn phát tài quá nhỉ. Bọn họ đã cố tình tới vào buổi trưa rồi, không ngờ vẫn có nhiều người ở đây như vậy.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, có không ít người đang cầm hộp cơm ngồi xổm ở bộ phận bán hàng mà ăn, tranh thủ chờ tới buổi chiều cướp được căn biệt thự tốt.
Sau khi đỗ xe, Tô Diệu gọi điện thoại cho Lý Mật nhưng không có ai bắt máy, có lẽ Lý Mật đang họp nên không tiện nghe điện thoại.
Hai mẹ con Tô Diệu xuống xe, đang định đi vào bộ phận bán hàng thì có một chiếc taxi dừng trước cửa. Một đôi vợ chồng trung niên từ trên xe bước xuống.
Hai người này không phải ai khác, mà chính là bố mẹ của Trần Dương.
Trước khi Thiên Mộng Viên mở bán Trần Dương đã thông báo giữ lại căn biệt thự cao cấp nhất, đợi bố mẹ anh xuất viện sẽ trực tiếp chuyển vào ở.
Sau một thời gian dài tĩnh dưỡng trong bệnh viện, hai người hầu như đã bình phục hoàn toàn. Chỉ có vết thương liên quan tới gân cốt là phải đợi hơn một trăm ngày mới hoàn toàn khỏi hẳn. Mấy tháng tới Cố Phương cũng không thể bưng bê đồ nặng.
Hai người vừa xuống xe thì bị Đường Tĩnh nhìn thấy.
"Thật là xui xẻo, tại sao đến tận đây rồi mà vẫn gặp sao chổi thế này."
Đường Tĩnh nhìn hai vợ chồng Trần Thiên Diệu rồi bĩu môi khó chịu ra mặt. Tại sao bà ta đi mua nhà mà cũng gặp phải nố mẹ của tên phế vật vô dụng kia chứ?
"Mẹ, mẹ nói gì vậy..."
Tô Diệu sốt ruột nói. Mẹ cô nói như vậy trước mặt bố mẹ chồng, chẳng phải đang làm khó cô ư? Mặc dù cô chưa từng coi bọn họ là bố mẹ chồng của mình nhưng dù sao người ta cũng là trưởng bối của cô.
Vợ chồng Trần Thiên Diệu vừa xuống xe thì nghe thấy lời nói khó nghe của Đường Tĩnh. Hai người ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức xấu đi. Tại sao lại là hai mẹ con này chứ?
Hôm nay Trần Thiên Diệu và Cố Phương mới ra viện nên quyết định đi xem nhà một chút. Tâm trạng của bọn họ đang rất tốt nhưng vừa nhìn thấy hai mẹ con Tô Diệu thì lập tức thay đổi.
"Thật trùng hợp, hai người tới đây xin làm bảo vệ và nhân viên vệ sinh đấy à?" Đường Tĩnh không hề nghĩ rằng bọn họ tới mua nhà. Hai người quê mùa như bọn họ thì làm sao mà mua nổi nhà ở đây chứ? Vì vậy theo quán tính Đường Tĩnh cho rằng bọn họ tới xin việc.
Nhớ lại chuyện lần trước bị bọn họ chọc tức ở bệnh viện, Đường Tĩnh mỉm cười châm chọc: "Tổng giám đốc công ty bất động sản Đại Thuận là bạn thân của con gái tôi. Hai người có muốn tôi nói với cô ta một tiếng, sắp xếp việc làm tốt cho hai người không?"
Nghe vậy, Trần Thiên Diệu cũng không phản ứng gì với Đường Tĩnh. Ông nói với vợ mình: "Đi nào vợ, chúng ta đi xem nhà."
Trần Thiên Diệu không để ý tới Đường Tĩnh khiến bà ta lập tức nổi giận, đồ nhà quê mà còn không biết thân biết phận: "Các người giả vờ cái gì hả? Lại còn đi xem nhà, các người có biết nhà ở đây có giá bao nhiêu không? Có bán ba người nhà các người đi cũng chẳng mua nổi, lại còn đi xem nhà? Giả vờ cái gì hả?"
Chương 154: Biệt thự cao cấp nhất
Sắc mặt hai vợ chồng Trần Thiên Diệu rất khó coi. Tô Diệu kéo tay Đường Tĩnh nhưng lại bị bà ta bỏ qua một bên: "Ha, suýt nữa thì tôi quên mất. Con trai của các người đi trộm nội y cho tình nhân của cậu ta, sau đó đòi tiền tình nhân của cậu ta phải không? Có lẽ tiền của cậu ta đều do mấy người phụ nữ không đàng hoàng cho chứ gì? Đúng là giỏi thật!"
"Nói năng lung tung!"
Trần Thiên Diệu tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên: "Con trai tôi không phải hạng người như thế."
Dù sao Trần Dương cũng từng được hưởng nền giáo dục tiến bộ khi ở nhà họ Trần, làm sao mà con trai ông lại làm chuyện khiến người khác khinh thường như phạm tội trộm nội y của phụ nữ chứ?
Trần Thiên Diệu tin rằng nhất định có uẩn khúc gì đó trong chuyện này. Tính cách của con trai ông, ông hiểu rất rõ.
"Không phải hạng người như thê? Cảnh sát cũng đã gọi điện tới nhà rồi." Đường Tĩnh cười khẩy: "Lại còn ngoan cố, có bản lĩnh thì ngay bây giờ các người gọi điện thoại cho Trần Dương thử xem, có gọi được hay không."
Trần Dương đã bị bắt vào nhà giam rồi, chắc chắn điện thoại di động cũng bị người ta lấy đi. Làm sao mà bọn họ gọi điện thoại cho Trần Dương được chứ?
"Ôi trời, mẹ...mẹ đừng tranh cãi với bọn họ nữa, dù sao...dù sao bọn họ cũng là bố mẹ chồng của con!" Nói đến nửa câu sau, giọng của Tô Diệu lí nhí đến nỗi không thể nghe rõ nổi.
"Bố mẹ chồng? Bọn họ xứng chắc?" Đường Tĩnh hừ lạnh rồi nói: "Mẹ nói cho con biết, loại phế vật vô dụng kia mà được thả ra thì con phải ly hôn với cậu ta ngay. Đừng có dây dưa lằng nhằng nữa, mẹ chịu đựng quá đủ rồi."
Ly hôn?
Ly hôn thì ly hôn, ai tiếc con gái của bà ta chứ?
Lần trước cô con dâu tốt của bọn họ dẫn người phụ nữ ngang ngược không hiểu lý lẽ này tới bệnh viện gây sự đã khiến vợ chồng Trần Thiên Diệu có ấn tượng xấu về hai người rồi, bây giờ bà ta lại tiếp tục ăn nói thô lỗ.
Mẹ thế nào thì con thế ấy, con trai của hai người còn tiếp tục ở nhà của hai người phụ nữ này thì chỉ sợ sẽ bị bọn họ bắt nạt tới chết mất thôi.
Trần Thiên Diệu và Cố Phương liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm quyết định. Mặc dù Trần Thiên Diệu rất tức giận nhưng ông cũng lười tranh luận với loại phụ nữ không có kiến thức này trước mặt mọi người. Đợi con trai của bọn họ ra ngoài, nhất định phải khuyên con trai ly hôn.
"Đi nào vợ, chúng ta đi xem nhà."
Cố Phương kéo tay chồng mình rồi đi về phía khu biệt thự.
Trong khu biệt thự Thiên Mộng Viên, căn biệt thự cao cấp nhất có một khoảng sân riêng. Thực ra trông căn nhà này giống một trang viên hơn là biệt thự.
Phía trước có một vườn hoa nhỏ, phía sau là một bể bơi rất lớn. Trong nhà có sẵn Royce Rolls, Bingley, Lincoln. Những chiếc xe này đều do Trần Dương chuẩn bị cho bố mẹ từ trước, dùng làm phương tiện di chuyển.
"Hai đồ quê mùa kia cũng buồn cười thật đấy. Tới đây xin việc thì đi xin việc đi, cứ nhất quyết phải tỏ vẻ bọn họ có thể mua nổi nhà ở đây làm gì chứ? Bọn họ cũng không tự nhìn lại bản thân xem!" Sau khi chế giễu bố mẹ Trần Dương, Đường Tĩnh cũng lười đi theo xem bọn họ làm gì.
Vừa rồi Lý Mật gọi điện thoại cho Tô Diệu, người được sắp xếp tới tiếp đón bọn họ đã tới. Đường Tĩnh và Tô Diệu chuẩn bị đi xem nhà.
"Diệu Diệu, con mau nhìn căn nhà kia xem, lớn quá đi mất." Đường Tĩnh nhìn một căn biệt thự ở phía trước rồi nói: "Ôi, đây là biệt thự cao cấp nhất phải không? Đúng là khác hẳn những căn biệt thự khác, rõ ràng là một trang viên."
Mắt Đường Tĩnh sáng lên, bà ta kéo tay Tô Diệu rồi nói: "Đi nào con gái ngoan, chúng ta đi xem thử."
Nói xong hai người liền nhanh chân bước tới căn biệt thự đế vương. Nhưng bọn họ còn chưa bước được mấy bước thì Đường Tĩnh liền sửng sốt.
Bởi vì bà ta nhìn thấy hai người nhà quê kia đang đi tới trước cổng căn biệt thự cao cấp, sau đó lấy trong túi ra chìa khóa rồi mở cổng.
Cái gì?
Tại sao bọn họ lại có chìa khóa?
Đường Tĩnh nghi hoặc nhìn người phụ trách bán hàng đang đứng bên cạnh, hỏi: "Các người có nhầm không thế? Đó là căn biệt thự cao cấp phải không? Tại sao các người lại tùy tiện đưa chìa khóa cho người khác? Không sợ người ta trộm đồ bên trong sao?"
Hai kẻ quê mùa này dạy dỗ ra tên trộm Trần Dương, chắc chắn bọn họ cũng chẳng phải hạng đàng hoàng gì.
Nghĩ vậy Đường Tĩnh nói: "Anh kiểm tra xem có phải chìa khóa bị bọn họ trộm không, có thể hai người kia chẳng phải hạng đàng hoàng gì đâu!"
Trong mắt Đường Tĩnh, làm sao mà hai người quê mùa đó có thể mua được biệt thự, lại còn là biệt thự cao cấp nhất chứ. Vì vậy theo quán tính bà ta cho rằng hai người đó trộm chìa khóa.
Người phụ trách bán hàng đứng bên cạnh không khỏi bối rối: "Cô Đường, đây đúng là biệt thự cao cấp nhất nhưng quản lý đã dặn dò chúng tôi từ trước rồi. Căn biệt thự này đã được người khác mua, tình hình cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ."
"Sao cơ? Có người mua rồi ư?"
Đường Tĩnh không khỏi khó chịu, còn lâu bà ta mới tin hai người quê mùa đó mua được biệt thự hạng đế vương. Vì vậy Đường Tĩnh nói: "Căn biệt thự đó không tệ, tôi muốn mua."
Đó là biệt thự cao cấp nhất đấy. Mua căn biệt thự đó nhất định sẽ có ưu đãi, người khác biết chuyện bà ta cũng rất tự hào. Dù sao đã có con gái kiếm tiền, bà ta cũng không có áp lực gì.
"Xin lỗi cô Đường, chuyện này tôi không quyết định được." Người phụ trách bán hàng áy náy nói.
"Mẹ, mẹ đừng làm khó người ta!" Tô Diệu cắn môi.
"Phải rồi Diệu Diệu, con và Lý Mật thân thiết như vậy, con gọi điện thoại cho con bé thử xem. Bảo con bé giữ căn biệt thự này lại cho con, nếu thật sự không được thì chúng ta bỏ ra thêm chút tiền." Đường Tĩnh thản nhiên nói.
Nghe bà ta nói vậy, Tô Diệu cũng có chút đắn đo: "Vậy...con gọi điện thoại cho Mật Mật."
...
Cùng lúc đó, trong nhà giam số một thành phố Tây Xuyên.
Sau chuyện tối hôm qua đám người Địch Thiên Đông bị đánh gục, Trần Dương trở thành người cầm đầu trong nhà giam. Bây giờ anh đi tới đâu cũng có một đám đàn em đi theo sau.
Ở nhà giam, nắm đấm của ai to nhất thì người đó làm đại ca. Vì vậy bọn họ vô tình vô nghĩa bỏ rơi Địch Thiên Đông.
Nhưng Trần Dương không hề có ý định làm bá chủ nhà giam. Mấy tên đàn em theo sau lưng Trần Dương bị anh giáo huấn mấy hôm sau đó cực kỳ tủi thân đi chỗ khác.
Bọn họ không bám theo anh nữa, cuối cùng Trần Dương cũng có nhiều thời gian và không gian tiếp cận Đàm Tiểu Long hơn.
Sau buổi tối hôm qua Trần Dương cứu Đàm Tiểu Long, hai người trở thành anh em nói chuyện rất hợp ý nhưng cũng không ai tiết lộ thân phận của mình.
Sau một tuần bị bắt vào nhà giam, vì không có đủ bằng chứng nên Đàm Tiểu Long được thả ra.
Nhưng trước khi đi, hắn ta để lại phương thức liên lạc cho Trần Dương sau đó ghé sát vào tai Trần Dương mà nói: "Tiểu Dương, tôi ra ngoài trước. Anh được thả ra ngoài thì liên lạc với tôi, tôi sẽ tiếp đãi anh. Nhớ đấy, nhất định phải liên lạc với tôi!"
"Được, nhất định tôi sẽ liên lạc." Trần Dương cầm chắc tờ giấy, kiềm chế sự kích động trong lòng không thể hiện ra ngoài.
Sau khi Đàm Tiểu Long rời khỏi nhà giam, Trần Dương không nhịn được mà lấy tờ giấy ra hôn nó một cái: "Ở trong nhà giam lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí thời gian của mình."
Sau khi mục tiêu của nhiệm vụ lần này rời khỏi nhà giam, Trần Dương tiếp tục ở lại trong nhà giam thêm hai ngày nữa.
Xảy ra chuyện gì thế? Người ta đã đi rồi, tại sao vẫn chưa thả anh ra chứ? Không phải bọn họ thật sự coi anh là tội phạm trộm cắp phải bắt giam một tháng đấy chứ?
Trong lúc Trần Dương đang buồn bực thì nữ giám ngục tới, nói: "Trần Dương, anh có thể ra ngoài rồi!"
"Được, tôi thu dọn đồ đạc một chút!" Trần Dương nhếch miệng mỉm cười!
Sau khi thay lại bộ đồ hôm bị cảnh sát bắt, Trần Dương cảm thấy như thể anh đang nằm mơ. Ra khỏi nhà giam, Trần Dương tìm chỗ sạc pin điện thoại. Anh vừa khởi động điện thoại thì màn hình hiển thị một loạt tin nhắn mới không đếm xuể, Wechat cũng hiện ra mấy nghìn thông báo.
Phải mấy phút sau tiếng chuông thông báo mới dừng lại.
Trần Dương mở tin nhắn lên xem thì thấy mấy hôm nay Từ Tiểu Nhu gửi cho anh tới mấy trăm tin nhắn. Bố mẹ anh, Lam Khê, Mễ Tuyết cũng gửi tin nhắn cho anh. Nhưng chỉ có Tô Diệu là không, điều này khiến Trần Dương không khỏi thất vọng.
Trần Dương lần lượt trả lời tin nhắn. Đầu tiên anh trả lời Từ Tiểu Nhu, sau đó tới Lam Khê, cuối cùng khi Trần Dương đang định gọi điện thoại cho bố mẹ thì Vu Lan gọi tới.
"Alo, Trần Dương, anh...anh không sao chứ?" Không biết tại sao Vu Lan lại rất lo lắng cho Trần Dương. Trần Dương vào nhà giam nửa tháng, cả nửa tháng nay Vu Lan cũng rất lo lắng chỉ sợ ở trong nhà giam Trần Dương sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Giọng điệu đầy quan tâm của Vu Lan khiến Trần Dương cảm thấy rất ấm áp. Mặc dù có những lúc Vu Lan hơi kích động nhưng cô vẫn rất quan tâm tới anh!
"Ừm, tôi không sao!" Trần Dương mỉm cười đáp.
"À, vậy thì tốt."
Vu Lan thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng trong lòng cũng biến mất: "Vậy mấy ngày qua anh có thăm dò được tin tức hữu dụng gì từ chỗ Đàm Tiểu Long không?"
"Chị hỏi như vậy là không đủ thành ý rồi!" Trần Dương mỉm cười đầy xấu xa.
"Anh..." Vu Lan ở đầu dây bên kia đỏ mặt. Đột nhiên cô nhớ tới cảnh tượng nửa tháng trước cô hôn Trần Dương trong quán cà phê, hơn nữa còn hôn hai lần.
Vu Lan cảm nhận được nhịp tim của cô tăng nhanh, mặt cũng bắt đầu nóng bừng: "Làm sao anh lại không đứng đắn như vậy chứ, vừa ra tù đã...đã trêu ghẹo tôi..."
"Chị chưa nghe câu này sao, ngồi tù ba năm lợn nái cũng biến thành Điêu Thuyền. Mặc dù tôi mới chỉ vào nhà giam nửa tháng nhưng cũng chẳng thoải mái gì đâu." Trần Dương không hề nói lung tung. Trong nhà giam ngoài một nữ giám ngục ra thì tất cả đều là đàn ông, bây giờ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Vu Lan thật dễ chịu biết mấy.
"Anh...vậy anh nói cho tôi biết anh có thăm dò được chuyện gì không, sau đó...sau đó anh muốn thế nào cũng được..."
Chương 155: Nhẫn Giao Long
"Ồ!"
Trần Dương thở dài: "Thật đáng tiếc, lần này tôi không thăm dò được gì cả."
Nghe Vu Lan sốt sắng, Trần Dương muốn trêu chọc cô một chút xem cô sẽ phản ứng thế nào.
"Gì cơ? Không thăm dò được gì cả?"
Ở đầu dây bên kia ngữ khí của Vu Lan hơi ngập ngừng, sau đó cô bối rối nói: "Sớm biết không thăm dò được gì cả thì tôi đã không...không hôn anh rồi, thật là phí công!"
Trần Dương còn chưa kịp nói gì thì Vu Lan đã cúp điện thoại.
Trời ạ, Vu Lan cũng vội vàng quá rồi. Trần Dương chỉ muốn trêu chọc cô một chút, đến thời gian giải thích cô cũng không cho anh mà đã đã cúp điện thoại rồi.
Tính cách của cô gái này thật quá nóng nảy, nhưng...tại sao nghe giọng Vu Lan lại giống như cô đang ngượng chứ? Nghĩ vậy Trần Dương mỉm cười đầy xấu xa.
Sau đó anh dùng ứng dụng Didi gọi xe chuẩn bị quay về công ty.
Đã nửa tháng trôi qua, không biết công ty thế nào rồi.
Chỉ một lát sau xe tới nơi, Trần Dương đang định lên xe thì điện thoại đổ chuông.
Anh tưởng rằng Vu Lan gọi tới nhưng vừa cầm điện thoại lên xem thì lại thấy người gọi tới là Đàm Tiểu Long.
Đàm Tiểu Long này thật không đơn giản. Trần Dương vừa mới ra khỏi nhà giam mà hắn ta đã gọi tới rồi.
"Tiểu Dương, ra tù rồi phải không. Anh đã chuẩn bị một bữa cơm tẩy trần cho cậu rồi đấy." Điện thoại vừa được kết nối tiếng cười sang sảng của Đàm Tiểu Long liền truyền tới: "Cậu đang ở đâu? Có muốn anh cho người tới đón cậu không?"'
Sau khi thân thiết với Đàm Tiểu Long, hắn ta tự xưng mình là anh, Trần Dương biết được người này nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn biết điều nhưng tính khí giang hồ lại ngấm vào tận xương tủy.
"Đón thì không cần đâu. Anh Long, anh đang ở đâu vậy, đúng lúc tôi vừa lên xe." Trần Dương mỉm cười nói.
"Vậy được, tôi đang ở câu lạc bộ Thiên Sơn." Đàm Tiểu Long đáp.
"Tới câu lạc bộ Thiên Sơn." Sau khi cúp máy, Trần Dương nói với tài xế Didi.
Câu lạc bộ Thiên Sơn là câu lạc bộ cao cấp mới mở ở thành phố Tây Xuyên Đây không phải nơi người bình thường có thể vào được, những người tới đây không phải người nổi tiếng thì cũng là những người ưu tú.
Chuyện này chỉ cần dựa vào một loạt xe sang đỗ đầy trước cửa câu lạc bộ là có thể nhận ra được.
Trần Dương xuống xe rồi đi thẳng vào câu lạc bộ. Cô gái tiếp khách đứng trước cửa nhìn chằm chằm cách ăn mặc bình thường của Trần Dương rồi cản anh lại: "Tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?"
"Tôi tìm Đàm Tiểu Long!"
"Ồ, anh có phải Trần Dương tiên sinh không?" Một cô gái tiếp khách khác ngạc nhiên hỏi.
"Không sai, là tôi!"
"Trần Dương tiên sinh, anh Long của chúng tôi đợi anh đã lâu. Mời anh đi theo tôi!" Một cô gái tiếp khách khác cung kính dẫn Trần Dương lên tầng ba.
Câu lạc bộ này sang trọng từ trang trí tới phong cách, ở thành phố Tây Xuyên đây nhất định có thể coi là một trong ba câu lạc bộ hàng đầu.
Cô gái tiếp khách dẫn Trần Dương tới phòng Vip số 888 rồi mở cửa, cung kính nói: "Mời anh vào."
Trần Dương gật đầu rồi bước vào. Anh vừa bước vào phòng thì lập tức bị cảnh tượng bên trong làm kinh ngạc tới ngây người.
Trong phòng có không ít người đang đứng chỉnh tề, nhìn thoáng qua cũng đếm được ở đây không tới một trăm thì cũng phải có tám mươi người.
Bọn họ đều mặc áo sơ mi màu đen xắn nửa tay áo, trên người tỏa ra một luồng khí. Những người này đều là tu sĩ!
Mặc dù thực lực của bọn họ không cao, mới chỉ tu luyện tới Hậu Thiên sơ kỳ nhưng nhiều người cùng đứng cạnh nhau thế này cũng không khỏi khiến người ta chấn động. Điều khiến Trần Dương sững sờ hơn cả là, chỉ có duy nhất một người đang ngồi. Người đó chính là Đàm Tiểu Long.
Đàm Tiểu Long mặc một bộ đồ thời nhà Đường thêu hoa văn rồng đen, cầm một chiếc quạt lông mà phe phẩy.
Trần Dương vừa tới, Đàm Tiểu Long mỉm cười đứng dậy. Mấy người đàn ông cao lớn đứng sau lưng hắn ta đồng loạt cúi đầu chín mươi độ cung kính hô: "Bái kiến Hương chủ!"
Cái gì?
Hương chủ?
Trần Dương bối rối. Anh biết Đường chủ là gì, nhưng Hương chủ là thứ quỷ quái gì thế? Trần Dương mông lung nhìn Đàm Tiểu Long.
Đàm Tiểu Long phẩy nhẹ chiếc quạt lông đang cầm rồi cười lớn: "Tiểu Dương, cậu cứ hiểu Hương chủ là Đường chủ cũng được. Bắt đầu từ hôm nay cậu chính là Hương chủ phân đàn Tây Xuyên của Thần Long giáo!"
Để phân biệt với Nhật Nguyệt Thần giáo, Thần Long giáo cố tình sử dụng cách gọi này. Hương chủ của Thần Long giáo cùng cấp bậc với Đường chủ, bọn họ chia địa bàn theo phân đàn.
Nói xong Đàm Tiểu Long đi tới kéo tay Trần Dương ngồi xuống rồi ôn hòa mỉm cười nói: "Tiểu Dương à, thật ra anh đây là người của Thần Long giáo. Thứ lỗi cho anh khi còn ở trong nhà giam không nói thật với cậu chuyện này, bây giờ anh đền tội với cậu!"
Nói xong hắn ta đứng dậy, chắp tay lại rồi tạ lỗi với Trần Dương.
Trần Dương vội vàng đứng dậy đỡ Đàm Tiểu Long không cho hắn ta cúi người: "Không được đâu anh Long, trong nhà giam rồng cá lẫn lộn anh che giấu thân phận cũng là chuyện bình thường."
"Ha ha!"
Trần Dương khiến Đàm Tiểu Long rất vui vẻ, hắn ta kéo tay Trần Dương lại rồi nói: "Tiểu Dương, cậu đã nghe nói tới Thần Long giáo bao giờ chưa?"
"Thần Long giáo ư? Đó là giáo phái số một số hai trong thiên hạ đấy!" Trần Dương tỏ vẻ giật mình, cũng không nhắc tới chuyện Thần Long giáo là tà giáo.
Nhìn thái độ của Trần Dương, Đàm Tiểu Long rất hài lòng. Hắn ta gật đầu nói: "Không sai, Thần Long giáo chúng ta chính là giáo phái lớn số một, số hai trong thiên hạ, đệ tử nhiều không đếm xuể. Còn anh đây chính là Bạch Long quân sư dưới trướng giáo chủ Thần Long giáo, được gọi là Gia Cát sống. Đồng thời anh cũng là một trong Tứ đại Thần Long sứ dưới trướng giáo chủ, Bạch Long Sứ. Toàn bộ Thần Long giáo, ngoài giáo chủ và phu nhân ra thì ai gặp anh cũng phải cung kính gọi một tiếng quân sư đại nhân."
Khi nói chuyện Đàm Tiểu Long toát ra vẻ tự tin và kiêu ngạo đầy mình.
Cái gì?
Đàm Tiểu Long là quân sư kiêm Bạch Long Sứ của Thần Long giáo ư?
Trời ạ, tin tức này quá đáng kinh ngạc.
Trước đây Vu Lan suy đoán Đàm Tiểu Long có địa vị cao trong Thần Long giáo, thật không ngờ địa vị của hắn ta lại cao tới thế này. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trần Dương. Anh vốn cho rằng Đàm Tiểu Long cùng lắm chỉ ngang hàng với Ân Trường Không, không ngờ hắn ta lại là nhân vật quan trọng trong Thần Long giáo.
Lần này Trần Dương hoàn toàn chấn động rồi, anh hoảng sợ ra mặt.
Nhìn bộ dạng của Trần Dương, Đàm Tiểu Long cười ha hả rồi ôm vai anh mà nói: "Trên đời này những người có thể được Đàm Tiểu Long này chú ý ngoài giáo chủ và phu nhân ra thì bốn Sứ khác anh cũng không coi ra gì. Nhưng Trần Dương, cậu thì khác. Cậu là người anh em duy nhất của Đàm Tiểu Long này, anh nguyện cùng cậu hưởng vinh hoa phú quý."
Nói xong hắn ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Gần đây Thần Long giáo thành lập phân đàn ở Tây Xuyên, vị trí Hương chủ này ngoài cậu ra thì còn có thể là ai khác được chứ. Chuyện này nhất định không thể do dự!"
Đàm Tiểu Long rất cương quyết, hoàn toàn không cho Trần Dương cơ hội từ chối mà cứ thế dứt khoát quyết định.
Nói thật thì hiện giờ trong đầu Trần Dương rất bối rối. Anh đang là Đường chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo, không hiểu sao đột nhiên lại trở thành Hương chủ của Thần Long giáo. Chuyện này thay đổi cũng nhanh quá rồi.
"Anh...anh Long, chuyện này không được đâu." Trần Dương có chút chần chừ.
"Có gì mà không được chứ?" Đàm Tiểu Long cắt ngang lời của Trần Dương: "Anh vừa là quân sư vừa là Bạch Long Sứ của Thần Long giáo. Cả thành phố Tây Xuyên này đều là phạm vi quản lý của anh, anh có quyền giao cho bất cứ ai làm Hương chủ. Anh nói Tiểu Dương cậu làm Hương chủ thì cậu chính là Hương chủ!"
"Nhưng..."
"Không nhưng gì cả, nếu cậu cứ do dự thì tức là đang coi thường anh!" Đàm Tiểu Long giả vờ tức giận nói.
Chết tiệt, đã không muốn làm mà cứ đẩy cho anh làm, đến từ chối cũng không cho anh từ chối.
Trần Dương âm thầm cười khổ nhưng lại không cách nào từ chối được. Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Vậy em trai cung kính không bằng tuân mệnh! Nếu sau này em làm sai chuyện gì kính xin anh Long tha thứ!"
"Cậu là anh em của tôi, không cần đa lễ!" Đàm Tiểu Long mỉm cười nói: "Quy tắc trong giáo rất nghiêm ngặt, trên Hương chủ còn có Đà chủ, trên Đà chủ mới là Thần Long Sứ. Hương chủ gặp Đà chủ thì phải hành lễ, nhưng cậu là anh em của anh nên nếu gặp bốn Sứ khác thì chỉ cần cho họ biết thân phận của mình là được, không cần hành lễ."
Nói xong Đàm Tiểu Long lấy một chiếc nhẫn bạc ra, mặt ngoài chiếc nhân còn khắc một con giao long đang giương nanh múa vuốt.
Thấy chiếc nhẫn này Trần Dương lập tức nhớ tới chiếc nhẫn màu đen mà cô gái kia đeo trong buổi đấu giá Đinh Đinh nửa tháng trước.
Đinh Nguyên nói cho anh biết đệ tử bình thường của Thần Long giáo sẽ đeo nhẫn Bạch Xà, nhưng anh lại đeo nhẫn Giao Long. Địa vị của cô gái kia nhất định cũng rất cao!
"Anh Long, đây là gì vậy?" Trần Dương đã biết còn giả vờ hỏi.
"Ha ha, đây là nhẫn Giao Long, tượng trưng cho thân phận Hương chủ của cậu. Cậu cứ nhận đi." Đàm Tiểu Long phẩy nhẹ cái quạt rồi mỉm cười nói.
Bình luận facebook