-
Chương 161-165
Chương 161: Chân Kiến nhận thua
Cô gái này tên là Kỷ Thanh Thanh, là tiểu hoa đán đang "hot" trong giới giải trí.
Hai cô gái đang đỡ Kỷ Thanh Thanh là trợ lý của cô ta.
"Anh bị mù đấy à, còn không mau xin lỗi Thanh Thanh." Một nữ trợ lý đang đứng bên cạnh Kỷ Thanh Thanh chỉ vào Trần Dương rồi nói.
"Mau xin lỗi đi, mắt có nhìn được không thế? Có phải anh không cần công việc vệ sĩ này nữa không hả?" Một nữ trợ lý khác trừng hai mắt nhìn Trần Dương.
Kỷ Thanh Thanh có chút sốt ruột, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi. Cô ta là người được sắp xếp lên sân khấu biểu diễn tiết mục mở màn.
Nhưng đang chuẩn bị lên sân khấu thì cô ta phát hiện trâm gài tóc ngọc bích của mình biến mất.
Đó là đồ cổ, cô phải bỏ ra hai triệu tệ mới mua được. Có người nói đó là món đồ yêu thích của một vị cách cách thời nhà Thanh.
Thấy chẳng mấy phút nữa là tới giờ lên sân khấu, Kỷ Thanh Thanh lo lắng dẫn hai trợ lý đi tìm khắp nơi. Vậy mà giờ không tìm được trâm gài tóc, lại còn bị người ta va phải. Tâm trạng cô ta vốn đã bực bội giờ càng xấu hơn.
Đều do tên vệ sĩ này, tai bị điếc đấy à? Không nghe thấy có tiếng động ở phía sau sao?
"Anh còn không mau xin lỗi đi?"
Kỷ Thanh Thanh khó chịu nhìn Trần Dương, giọng nói rất lạnh lùng.
"Không phải chứ, tôi thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng là ba người va trúng tôi, tại sao tôi lại phải xin lỗi?"
Trần Dương bị ba cô gái này chọc cười. Nhìn thì xinh đẹp vậy mà lại là kiểu bên ngoài vàng ngọc bên trong thối nát, ngang ngược không hiểu lý lẽ.
"Láo xược, một chút quy tắc cũng không có. Có phải anh thật sự không muốn làm công việc này nữa không?" Kỷ Thanh Thanh không khỏi tức giận.
"Mắt mù đấy à? Đến Thanh Thanh cũng không nhận ra ư!" Nữ trợ lý bên cạnh bước lên một bước chỉ vào mặt Trần Dương, nói: "Đắc tội với cô ấy anh không gánh nổi hậu quả đâu."
"Phải đấy, mau xin lỗi đi." Một nữ trợ lý khác hùa theo.
Thấy bọn họ càng nói càng quá đáng, Trần Dương cũng bị chọc cười. Anh biết trong giới giải trí có đủ loại quy tắc, nhưng không ngờ hôm nay anh lại phạm phải toàn bộ mấy quy tắc này.
"Vậy các người nói cho tôi biết, rốt cuộc cô gái này có thân phận thế nào mà lợi hại như vậy. Có thể khiến tôi không gánh nổi hậu quả ư! Tôi thật sự không tin, muốn mở mang tầm mắt!"
"Thật cứng đầu!" Trợ lý cau mày, nói: "Cũng được thôi. Nếu anh đã tỏ vẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì tôi sẽ nói cho anh biết, nghe cho kỹ đây. Cô gái này tên là Kỷ Thanh Thanh, là tiểu hoa đán đang 'hot' trong nước, cũng là chị đại của công ty giải trí Thiên Hạ. Anh không xin lỗi cô ấy thì cút khỏi đây ngay!"
Thái độ vênh váo của cô trợ lý khiến Trần Dương bật cười.
Công ty giải trí Thiên Hạ?
Đáng sợ lắm ư? Chẳng phải ông chủ của bọn họ cũng bị anh dạy dỗ cho ngoan ngoãn rồi sao?
"Là chị đại của công ty giải trí Thiên Hạ thì có thể ngang ngược không nói lý lẽ ư?" Trần Dương cười khẩy: "Các cô va phải tôi trước, nói thế nào thì cũng là các cô vô lý. Vậy mà còn dám ở đây giở trò ngang ngược với tôi sao?"
Đừng nói là một ngôi sao như cô ta, cho dù ông chủ của bọn họ có tới đây thì cũng không dám nói chuyện với anh như vậy.
Lúc này có không ít người tập trung tới chỗ này. Rất nhiều người nhận ra Kỷ Thanh Thanh, bọn họ thấy Trần Dương tranh cãi với cô ta thì đều lắc đầu.
Anh ta có thân phận gì không tự xem lại bản thân ư? Kỷ Thanh Thanh là khách quý được mời tới buổi tiệc, đắc tội với cô ta sẽ có kết quả tốt được hay sao?
Thấy xung quanh càng lúc càng tập trung nhiều người, Kỷ Thanh Thanh vô cùng tức giận. Một ngôi sao lớn như cô ta mà lại bị một tên vệ sĩ chống đối, như thế chẳng phải cho cô ta một cái tát ư?
Kỷ Thanh Thanh nghiêm mặt, tức tối nói: "Ai cho tên vệ sĩ như anh cam đảm để chống đối tôi hả? Bây giờ anh lập tức xin lỗi tôi còn kịp đấy, nếu không tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!"
Xung quanh có rất nhiều người, cô ta tỏ vẻ ngang ngược quá cũng không ổn. Như thế sẽ để lại ấn tượng về một Kỷ Thanh Thanh ngang ngược vô lý trong lòng mọi người.
Người khác nghe cô ta nói vậy thì tưởng rằng Trần Dương là người có lỗi trước, ai nấy nhìn anh mà chỉ trỏ bàn tán.
Thấy mọi người đều đứng về phía Kỷ Thanh Thanh, hai cô trợ lý không khỏi đắc ý. Bọn họ định lên tiếng thì cửa phòng vệ sinh mở ra.
Chân Kiến và hai vệ sĩ lần lượt bước ra ngoài.
Cả người Chân Kiến ướt sũng, trên người gã tỏa ra mùi khai của nước tiểu thấy mà nuồn nôn.
Hai anh em Đại Tráng và Nhị Tráng ôm một cánh tay khập khiễng đi theo sau Chân Kiến. Ba người bọn họ trông cực kỳ chật vật.
"Giám đốc Chân!"
Chân Kiến vừa bước ra, Kỷ Thanh Thanh ngọt ngào gọi gã một tiếng rồi chạy tới đón.
Cô ta vừa tới gần thì ngửi thấy mùi nước tiểu, không nhịn được mà bịt mũi nói: "Giám đốc Chân, có một tên vệ sĩ ăn nói thô lỗ chống đối tôi. Anh phải làm chủ cho tôi!"
Nói xong cô ta không chút biến sắc lùi lại phía sau hai bước. Mùi khai này quả thực quá nồng, khiến cô ta buồn nôn.
"Cái gì? Tên vệ sĩ nào to gan dám trêu chọc cô hả?" Chân Kiến vốn đã bực bội, nghe Kỷ Thanh Thanh nói có một tên vệ sĩ dám gây sự với cây hái ra tiền của công ty gã thì lập tức nổi giận.
Mẹ kiếp, Kỷ Thanh Thanh không chỉ là chị đại trong công ty gã mà còn là cây rụng tiền của công ty. Mặc dù Chân Kiến rất háo sắc nhưng gã cũng phân biệt được chuyện gì quan trọng hơn.
Gã có nằm mơ cũng muốn ngủ với Kỷ Thanh Thanh, nhưng vì thân phận của cô ta mà không tiện ra tay.
"Giám đốc Chân, chính là anh ta!" Kỷ Thanh Thanh chỉ tay về phía Trần Dương đang đứng ở một bên.
Chân Kiến nhìn theo ngón tay cô ta chỉ, lập tức bối rối!
Chết tiệt, đây chẳng phải tên sát tinh kia ư?
Trán Chân Kiến đổ mồ hôi, cổ họng khô khốc. Mẹ kiếp, vừa rồi suýt nữa thì gã ta bị tên nhóc ranh này giết chết trong phòng vệ sinh. Tại sao bây giờ lại đụng phải anh ta nữa chứ.
"Chân Kiến, anh quản lý nghệ sĩ của mình thế nào vậy?" Trần Dương chậm rãi nói: "Là một ngôi sao mà đến cả tố chất chuyên nghiệp cơ bản cũng không có. Cô ta không chỉ ngang ngược vô lý, không phân biệt đúng sai mà còn có ý đồ dùng quyền thế chèn ép người khác. Nghệ sĩ như thế mà cũng là chị đại trong công ty anh ư? Có muốn tôi thay anh dạy dỗ một chút không?"
"Cái gì, tai họa sắp giáng xuống đầu rồi mà anh còn dám ăn nói linh tinh. Tôi thấy anh chưa thấy quan tài..."
"Im miệng!" Chân Kiến quát lớn một tiếng cắt ngang Kỷ Thanh Thanh rồi trừng mắt nhìn cô ta: "Cô không nói chuyện thì cũng chẳng có ai tưởng cô bị câm đâu!"
Kỷ Thanh Thanh bị Chân Kiến dọa sợ nhảy dựng lên một cái. Từ trước tới giờ cô ta chưa từng thấy Chân Kiến nổi giận đến mức này bao giờ, gã cũng chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta.
Kỷ Thanh Thanh hoảng sợ đến mức không dám nói gì. Cô ta chớp đôi mắt to, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, cảm thấy cực kỳ oan ức.
Mẹ kiếp, đã là lúc nào rồi còn giả vờ đáng thương. Chân Kiến hiểu quá rõ tính tình Kỷ Thanh Thanh.
Kỷ Thanh Thanh nổi tiếng từ khi còn trẻ, hơn nữa lại có địa vị chị đại công ty giải trí Thiên Hạ. Vì vậy dần dần cô ta trở nên ngang bướng, bình thường nói chuyện với gã cũng dùng giọng điệu thanh cao.
Nếu không phải Chân Kiến nể mặt tiền bạc thì gã đã cưỡng ép cô ta từ lâu rồi. Nói thẳng ra thì cô ta chẳng qua chỉ là một ca sĩ mà thôi, dám chọc giận gã, gã lập tức chặn đứng sự nghiệp của cô ta.
Chân Kiến đi tới trước mặt Kỷ Thanh Thanh rồi tát cô ta một cái: "Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, đây chính là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu, tổng giám đốc Trần. Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Trần đi?"
Kỷ Thanh Thanh đột nhiên bị tát một cái thì không khỏi hoang mang, một khắc sau cô ta mới phản ứng lại. Thì ra người đàn ông đeo kính râm này không phải vệ sĩ mà là ông lớn cô ta không đắc tội nổi.
Kỷ Thanh Thanh tồn tại trong giới giải trí lâu như vậy, đương nhiên cô ta biết đắc tội với một ông lớn thì sẽ có hậu quả thế nào.
Kỷ Thanh Thanh không khỏi sợ hãi. Cô ta không muốn bị hết thời, cô ta còn muốn tiếp tục nổi tiếng.
Nghĩ vậy Kỷ Thanh Thanh vội vàng tới trước mặt Trần Dương rồi cúi thấp đầu xuống, hoảng sợ tới mức sắc mặt tái mét: "Tổng...tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi. Vừa rồi tôi không có mắt va phải anh trước, anh độ lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi."
Kỷ Thanh Thanh vừa nói xong tất cả những người đang xem trò vui lập tức xôn xao.
Mấy người vừa rồi chỉ trỏ Trần Dương đều im lặng không nói gì, ồn ào cả nửa ngày thì ra là cô ta va trúng người ta trước.
Nhưng mọi người vẫn không khỏi sửng sốt, rốt cuộc người đàn ông đeo kính râm này là ai mà có thể khiến Chân Kiến nhận thua chứ. Đây quả là tin lớn.
Còn có cả Kỷ Thanh Thanh, mặc dù cô ta là tiểu hoa đán đang "hot" nhưng trong mắt một số người thì cũng chẳng là gì cả. Đến cả ông chủ cũng phải cúi đầu, một ngôi sao nho nhỏ như cô ta không chịu cúi đầu thì chẳng phải tự tìm đường chết ư?
"Ừm, không tệ!" Trần Dương nhìn Chân Kiến rồi hài lòng gật đầu, không thèm liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Thanh lấy một cái. Trong mắt Trần Dương, Kỷ Thanh Thanh chỉ là một ngôi sao nhỏ mà thôi.
Chỉ cần anh muốn thì anh có thể khiến cô ta lập tức biến mất trước mặt khán giả.
Nhìn Trần Dương rời đi, sắc mặt Chân Kiến hết sức khó coi. Gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Mối thù này không báo, Chân Kiến này thề không làm người!"
Chương 162: Bình hoa lò Nhữ
Bị hai người kia quấy rầy một trận, Trần Dương cũng chẳng còn tâm trạng tham dự buổi tiệc nữa.
Anh gửi tin nhắn cho Lưu Nhị rồi rời khỏi tòa nhà đài truyền hình Giang Nam.
Thành phố Tây Xuyên vào buổi tối ánh đèn sáng rực, xe cộ đông đúc trông rất đẹp. Buổi tối đi dạo bờ sông Tây Xuyên cảm nhận gió sông mát lạnh khoan khoái, tâm trạng của Trần Dương cũng tốt hơn nhiều.
Anh cứ đi dọc theo bờ sông như thế, chẳng bao lâu sau đã tới khu vực náo nhiệt nhất thành phố Tây Xuyên, chợ đêm.
Không giống sự phồn hoa ở phố đi bộ, ở chợ đêm có tiếng người huyên náo, hai bên đường bày đầy sạp hàng.
Người đi đường rất đông, cứ một lát là lại bắt gặp một cặp đôi trẻ tuổi hay một cô gái xinh đẹp.
Đây là nơi mà sinh viên đại học thích tới nhất ở thành phố Tây Xuyên.
Đúng lúc đó dòng người đang chầm chậm bước đi đột nhiên dừng lại, phía trước cách đó không xa tập trung không ít người. Tiếng hét đầu đau khổ của một người đàn ông truyền tới: "Ôi bảo bối của tôi, bị cô đập hỏng mất rồi!"
Trong đám đông có một cô gái mặc áo phông trắng và váy ngắn mát mẻ, buộc tóc đuôi ngựa đang cực kỳ bối rối. Đôi mắt cô gái kia mở to đầy hoảng hốt.
Trần Dương chen qua đám đông xem thử thì thấy một người đàn ông gầy gò đang nhìn đống mảnh vỡ trên mặt đất mà gào khóc: "Bảo bối của tôi, đây là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống đấy."
Cái gì?
Bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống?
Đó chẳng phải đồ cổ ư?
Những người xung quanh nghe chủ sạp hàng nói vậy thì hít sâu một hơi, vậy bình hoa này đáng giá bao nhiêu tiền đây?
Cô gái kia cực kỳ hoang mang, sắc mặt trắng bệnh cả đi. Cô gượng cười nói với người đàn ông gầy gò: "Ông chủ, xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý..."
"Xin lỗi thì có tác dụng gì chứ? Đây là bảo bối gia truyền của nhà tôi, trước khi ra đi ông nội tôi đã nói nhất định phải bảo vệ bình hoa này cho tốt. Nếu không phải vợ tôi mắc bệnh nặng thì làm sao tôi nỡ đem nó đi bán chứ!" Người đàn ông gầy gò kia lau nước mắt: "Tôi không cần biết, cô đền tiền đi..."
"Được, tôi đền tiền. Anh nói xem bình hoa này bao nhiêu..." Lưu Xảo Xảo vội vàng nói.
Nghe Lưu Xảo Xảo nói vậy, người đàn ông gầy gò kia ngừng khóc rồi giơ ra ba ngón tay: "Ba triệu tệ!!!"
Ôi!
Anh ta vừa nói xong tất cả những người xung quanh đều xôn xao. Ba triệu tệ, nhiều tiền thế ư. Không ngờ cái bình hoa nhỏ này lại đáng giá đến vậy.
Lưu Xảo Xảo ngây người tưởng mình nghe nhầm, cô hỏi lại theo quán tính: "Anh...anh nói bao nhiều tiền?"
"Ba triệu, không thiếu một xu!' Người đàn ông gầy gò kia lớn tiếng.
Lần này Lưu Xảo Xảo hoàn toàn hoảng hốt. Ba triệu tệ, cô có đi làm hai mươi năm cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế.
Cô là sinh viên của một trường đại học bình thường ở Tây Xuyên. Vì gia cảnh khó khăn nên cô mới thích tới chợ đêm mua vài thứ lặt vặt để tiết kiệm chút tiền sinh hoạt.
Sạp hàng thế này ở chợ đêm không có một trăm gian thì cũng có tám mươi gian. Cô thấy bình hoa ở sạp hàng này có vẻ đẹp hơn những chỗ khác nên mới cầm lên xem thử. Ai ngờ nó trơn như thế, bên ngoài bình hoa chẳng khác nào được bôi một lớp dầu. Cô sơ sẩy một chút liền làm vỡ bình hoa của người ta.
Đừng nói là ba triệu tệ, đến ba trăm nghìn tệ cũng cũng không có.
Lưu Xán Xán sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Bình hoa này trơn quá, tôi..."
"Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì hả?" Người đàn ông gầy gò kia đứng dậy, ánh mắt trở nên hung dữ: "Cô xem quần áo cô đang mặc kìa, đây hẳn là đồ mới ra mắt của Dior phải không. Giày cô đang đi cũng là của Versace, đúng chứ? Cả người cô mặc đồ lên tới cả trăm nghìn tệ vậy mà lại nói không có ba triệu tệ, mau đưa tiền đây!"
Cái gì?
Cô gái này mặc quần áo gần trăm nghìn tệ ư?
Không ít người xung quanh nhìn cả người Lưu Xảo Xảo một lượt, phát hiện chủ sạp hàng này nói không sai. Cô gái này mặc áo phông mới ra mắt của Dior, đi giày Versace màu trắng.
"Thì ra là thiên kim đại tiểu thư sao, người giàu có mà cũng đi dạo chợ đêm!"
"Phải đấy, làm vỡ bảo bối gia truyền của người ta thì phải đền tiền cho người ta chứ. Đây là chuyện hiển nhiên mà."
Lưu Xảo Xảo khóc không ra nước mắt, chuyện gì thế này: "Đồ tôi mặc đều mua trên Taobao cả, quần áo hai mươi tệ mua một tặng một, đôi giày tôi đang đi cũng chỉ có một trăm..."
"Ai mà tin chứ, cô đừng có ăn nói lung tung ở đây." Lưu Xảo Xảo còn chưa nói hết câu thì người đàn ông gầy gò kia đã hung dữ cắt lời cô: "Cô tưởng cô có tiền thì có thể ăn nói lung tung ư? Tôi nói cho cô biết, tôi không cần biết cô là thiên kim đại tiểu thư nhà ai. Làm vỡ đồ của người ta thì phải bồi thường tiền, mau trả tiền đi."
"Phải đấy, cô gái này còn trẻ mà tại sao đạo đức lại tầm thường thế này?"
"Nhìn da cô ta kìa, trắng tới phát sáng ấy chứ. Vừa nhìn là biết cô ta dùng mỹ phẩm xa xỉ để dưỡng da, đừng có giả vờ đáng thương!"
Một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, da đen nhẻm ghen tị nói.
Bị mọi người chỉ trích, Lưu Xảo Xảo không nhịn nổi nữa ngồi xổm xuống đất khóc òa lên.
Lúc này, có một người không nhìn nổi nữa chỉ vào đống mảnh vỡ trên mặt đất nói: "Mọi người ỷ đông bắt nạt một cô gái, không thấy ngại ư? Hơn nữa, anh ta nói đây là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống thì chính là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống à? Có gì chứng minh không?"
Người này khiến mọi người bình tĩnh lại, trong đám đông có một người đeo kính lên tiếng: "Anh đây nói không sai, làm sao chứng minh được bình hoa này thật sự là đồ cổ?"
Người đàn ông gầy gò bị hỏi lại thì không hề hoảng loạn. Là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp và bậc thầy diễn xuất, chút bản lĩnh này anh ta có.
Mặc dù bình hoa của anh ta không phải đồ cổ nhưng cũng không hoàn toàn là giả. Trong đám mảnh vỡ kia có một nửa là sứ lò Nhữ thật anh ta mua về, một nửa là đồ giả.
Nói cách khác thì thực ra bình hoa này chẳng đáng giá bao nhiều tiền, thậm chí còn chẳng sánh được với hàng mỹ nghệ trấn Cảnh Đức làm.
"Mọi người không tin cũng phải, thế này đi. Ở đây có ai biết giám định đồ cổ không, giám định một chút xem bình hoa của tôi là thật hay giả!" Người đàn ông gầy gò nhìn bốn phía, thản nhiên hỏi.
Thấy anh ta tự tin như thế, mọi người xung quanh đều không lên tiếng. Trong lòng mọi người đã tin anh ta tới bảy, tám phần.
Đúng lúc đó có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi từ trong đám đông chen ra: "Tôi là người ở Cục Di sản Văn hóa thành phố, để tôi xem một chút!"
Nói xong anh ta còn đem cả giấy phép hành nghề ra cho mọi người xem, đúng là người của Cục Di sản Văn hóa thật.
Đây là chuyên gia giám định đấy, anh ta vừa xuất hiện mọi người xung quanh liền nín thở không chớp mắt nhìn anh ta ngồi xổm kiểm tra đống mảnh vỡ trên mặt đất.
Anh ta lấy một chiếc kính lúp từ trong túi ra rồi đeo găng tay trắng vào, sau đó mới cầm một mảnh vỡ lên xem.
Thấy hành động này của anh ta mọi người ào ào gật đầu. Chuyên gia xuất hiện là biết thật giả thế nào rồi.
Sau khi xem mấy mảnh vỡ, người đàn ông kia đặt mảnh vỡ đang cầm xuống rồi gật đầu nói: "Không sai, đây đúng là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống."
Nghe anh ta nói vậy, người đàn ông gầy gò kia lập tức vui vẻ nhìn mọi người nói: "Tôi đã nói là đồ thật rồi mà, hơn nữa ông nội nói với tôi đây là bảo bối trong hoàng cung thời nhà Tống. Ba triệu tệ là tôi đã bớt cho cô rồi đấy!"
Thì ra là như vậy.
Mọi người ào ào gật đầu. Có mấy người vốn cho rằng chủ sạp này lừa cô gái kia, không ngờ anh ta còn nói bớt giá cho người ta. Thật không nhận ra, đây đúng là tốt.
"Không tệ đấy, đồ sứ lò Nhữ thời nhà Tống chuyên cung cấp cho hoàng thất. Năm nay phòng đấu giá Caltex bán một chiếc bình hoa hai tai lò Nhữ thời nhà Tống với giá tám triệu tệ. Mặc dù bình hoa này không bằng cái bình đó nhưng bốn, năm triệu tệ cũng đáng." Người đàn ông tự xưng là chuyên gia giám định đứng dậy cởi găng tay ra rồi cảm khái nói.
Cái gì? Bình hoa này trị giá bốn, năm triệu tệ ư? Trời ạ, một cái bình hoa mà trị giá bằng cả một căn biệt thự.
Sau một hồi cảm thán mọi người đều nhìn về phía Lưu Xảo Xảo, không khỏi thông cảm.
Lưu Xảo Xảo vừa khóc vừa lau nước mắt, sốt ruột tới giậm chân: "Tôi thật sự mặc đồ nhái, tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường mà thôi. Bình thường tôi chỉ dám mua mấy món đồ lặt vặt, làm gì có tới ba triệu tệ chứ!"
Sợ người đàn ông gầy gò đó không tin, Lưu Xảo Xảo vội vàng giơ thẻ sinh viên của mình ra. Người đàn ông gầy gò kia không thèm nhìn lấy một cái đã đẩy tay cô ra, lạnh lùng chỉ vào cô mà nói: "Cô đừng có làm như thế, cô không có tiền thì gọi điện thoại cho bố mẹ cô đi, bọn họ có tiền đấy. Mau gọi điện thoại bảo bố mẹ cô tới đây."
Lưu Xảo Xảo cảm thấy trời sắp sập xuống rồi. Nhà cô vốn nghèo khổ, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ. Có bán cô đi cũng chẳng đủ tiền.
Trần Dương mỉm cười đứng xem cảnh này, không nhịn được mà lắc đầu. Anh chen qua đám đông: "Được lắm, một cái bình hoa giả mà lừa ba triệu tệ của người ta. Anh không sợ bị thiên lôi đánh ư?"
Chương 163: Bắt cóc
"Anh...anh nói lung tung cái gì thế?" Người đàn ông gầy gò kia trừng mắt chỉ vào mặt Trần Dương, nói: "Bình hoa của tôi rõ ràng là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống, đến cả chuyên gia của Cục Di sản Văn hóa cũng giám định đây là đồ thật. Anh nói lung tung gì thế hả!"
"Thật sao?"
Trần Dương đi tới ngồi xổm xống rồi nhặt một mảnh sứ vỡ lên, cười khẩy: "Thủ đoạn của anh cũng cao tay thật, chuyện này thì tôi không còn gì để nói. Nhưng như thế cũng chỉ lừa được người bình thường thôi, muốn lừa được tôi thì không dễ như thế đâu."
Nói xong Trần Dương nhìn chuyên gia giám định của Cục Di sản Văn hóa, nói: "Anh giám định đúng, đây thật sự là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống. Nhưng đó chỉ là thứ tượng trưng mà thôi, cái bình hoa này là đồ giả. Nếu anh không tin thì tôi dạy anh làm thể nào để phân biệt đồ cổ.
Chu Chính Đào ngẩn người rồi đột nhiên bật cười lắc đầu. Anh là chuyên gia xuất sắc của Cục Di sản Văn hóa, vậy mà lại có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi muốn dạy anh cách phân biệt đồ cổ ư.
Nếu để đồng nghiệp của anh ta biết chuyện, nhất định sẽ ôm bụng cười lớn.
Nhưng Chu Chính Đào cũng cảm thấy rất hứng thú, anh ta mỉm cười nói: "Được, vậy anh chỉ cho tôi xem làm thế nào để nhận biết đồ cổ đi."
"Ừm."
Trần Dương gật đầu, nói: "Thật ra phân tích vừa rồi của anh là đúng. Nếu đây là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống thì thật sự nó có giá tới bốn, năm triệu tệ. Nhưng với điều kiện, đây phải là đồ cổ thật."
"Ồ?" Chu Chính Đào khẽ ồ một tiếng. Anh ta không hề biến sắc, nói: "Không phải anh vừa mới nói đây là bình hoa lò Nhữ sao, tại sao vừa rồi anh lại nói đây không phải đồ cổ thật?"
"Phải đấy, nhóc ranh. Như vậy chẳng phải tự mâu thuẫn lời mình nói sao?"
"Phải đấy, còn trẻ thì đừng có tỏ vẻ. Người ta là chuyên gia của Cục Di sản Văn hóa, đã nói đây là đồ thật rồi. Anh còn định giám định gì chứ?"
"Tôi thấy có lẽ anh thấy cô gái này xinh đẹp nên muốn theo đuổi người ta phải không?"
Có người vừa nói câu này, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt ám muội nhìn Trần Dương và Lưu Xảo Xảo.
Mặt Lưu Xảo Xảo đỏ bừng lên, không khỏi ngượng ngùng.
Không phải anh ta..anh ta thật sự muốn theo đuổi cô chứ?
Lưu Xảo Xảo thầm nghĩ.
Trần Dương không nói gì, anh ngồi xổm xuống chỉ vào mảnh vỡ trên mặt đất rồi nói: "Lò Nhữ là lò nung đứng đầu trong số năm lò nung nổi tiếng thời nhà Tống, gồm có 'Nhữ, Quan, Ca, Quân, Định', trong lịch sử gốm sứ có câu 'lò Nhữ đứng đầu'. Sứ lò Nhữ có hình dạng cổ xưa và trang nhã, dùng mã não quý giá làm men, màu sắc đặc biệt, chất đất bóng mịn, thân sứ như đồng, men sứ dày, tiếng như tiếng khánh, sáng mà không chói. Bề mặt men có những đường rạn nhỏ như cánh ve sầu, hoa văn đường rạn giống như 'vỏ lê, càng cua, hạt vừng'. Người đời đánh giá sứ lò Nhữ 'giống như ngọc, nhưng không phải ngọc, mà còn đẹp hơn cả ngọc'."
Sau khi giới thiệu lịch sử của lò Nhữ và đặc điểm của sứ lò Nhữ, Trần Dương từ tốn nói: "Anh xem, mảnh sứ này mặt ngoài thì mượt nhưng mặt trong lại cực kỳ thô. Từ mặt cắt của bình hoa có thể thấy được nó còn hơi ố vàng."
Mấy người xung quanh cũng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ lên xem, đúng như lời Trần Dương nói.
Trần Dương đặt lại mảnh sứ về chỗ cũ rồi lắc đầu, nói: "Rõ ràng bình hoa này dùng mảnh vỡ chắp vá thành. Nếu anh chắp vá những mảnh vỡ của một chiếc bình hoa sứ lò Nhữ thời nhà Tống một cách hoàn hảo thì cũng đáng chút tiền, nhưng anh chỉ đang dùng chiêu trò lừa đảo. Ngoài một số ít những mảnh vỡ thật thì còn lại chỉ là hàng mỹ nghệ hiện đại mà thôi.
Nói tới đây, Trần Dương dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Anh nói xem có độc ác không, dùng mấy mảnh vỡ cùng lắm bốn, năm trăm tệ rồi báo giá ba triệu tệ. Anh lấy đâu ra can đảm vậy?"
Cái gì!
Bình hoa này bị người ta chắp vá ư.
Mọi người xung quanh nghe Trần Dương nói xong thì không khỏi bối rối.
Chu Chính Đào cũng ngồi xổm xuống tỉ mỉ xem lại từng mảnh vỡ, vừa xem vừa hồi hộp. Thứ này thật sự là đồ giả.
Anh ta là chuyên gia xuất sắc của Cục Di sản Văn hóa thành phố Tây Xuyên, vậy mà hôm nay lại nhìn nhầm.
Trời ạ, thanh niên này thật lợi hại. Chu Chính Đào năm nay ba mươi tuổi, ở cái tuổi này mà còn được Cục Di sản Văn hóa mời tới làm chuyên gia xuất sắc thì nhất định năng lực của anh ta phải là hạng nhất. Cho dù không thể so sánh được với ông cụ Từ của nhà họ Từ nhưng cũng không hề kém xa.
Chu Chính Đào thả mảnh vỡ đang cầm xuống rồi đứng dậy, cúi đầu với Lưu Xảo Xảo một cái: "Cô gái, thật xin lỗi. Hôm nay suýt nữa thì tôi đem tới phiền toái lớn cho cô rồi."
"Không sao đâu, không sao..." Lưu Xảo Xảo vội vàng xua tay, lắc đầu liên tục.
Sau khi xin lỗi Lưu Xảo Xảo xong, Chu Chính Đào lấy một tấm danh thiếp trong túi áo ra rồi đi tới trước mặt Trần Dương khách khí đưa nó cho anh: "Tôi là Chu Chính Đào, chuyên gia xuất sắc của Cục Di sản Văn hóa. Anh có kiến thức uyên bác, đôi mắt sắc sảo, tôi thật sự khâm phục! Đây là danh thiếp của tôi, nếu anh có thời gian thì có thể tới Cục Di sản Văn hóa tìm tôi uống trà. Chúng ta cùng nhau trao đổi một chút."
Trần Dương nhận lấy danh thiếp rồi gật đầu mỉm cười.
Lúc này mọi người xung quanh đã phản ứng lại rồi. Ai nấy đều khen ngợi Trần Dương thật lợi hại, có thể khiến chuyên gia xuất sắc của Cục Di sản Văn hóa đưa danh thiếp. Sau đó mọi người ào ào chỉ trích người đàn ông gầy gò trơ trẽn kia.
"Được lắm tên lừa đảo này, thì ra đây là bình hoa giả!"
"Thật xấu xa, đến cả một cô gái trẻ mà cũng lừa. Phát điên lên mất."
Nước mắt Lưu Xảo Xảo chảy ròng ròng, giống như cô vừa nằm mơ vậy. Cô vốn tưởng rằng sau này cô phải gánh món nợ khổng lồ ba triệu tệ, nhưng chớp mắt một cái người đàn ông này đã xoay chuyển tình thế rồi.
Lúc này vẻ cảm kích của Lưu Xảo Xảo hiện rõ trên mặt.
Người đàn ông gầy gò kia bị lật tẩy ý đồ, thẹn quá hóa giận chỉ vào mặt Trần Dương rồi hung dữ nói: "Mẹ kiếp, anh là ai hả? Tôi nói cho anh biết, bình hoa của tôi là đồ sứ lò Nhữ thời nhà Tống, bây giờ nó bị cô gái này làm vỡ rồi. Không phải anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ư, ông đây cho anh cơ hội đấy. Mau đưa tiền đây!"
Nói xong hắn ta rút một con dao từ trong sạp hàng ra.
Mỗi lần bày sạp bán hàng hắn ta đều để sẵn một con dao trong sạp, bị hắn ta lừa rồi mà còn muốn thoát ư? Làm gì có chuyện đó!
Người đàn ông gầy gò kia thấy quần áo Trần Dương mặc không có ký hiệu gì đặc biệt, vừa nhìn là biết không phải hàng hiệu. Có lẽ tên này là một kẻ nghèo khổ không có tiền.
Con dao của hắn ta dài không thua một cánh tay, mọi người xung quanh lập tức lùi về phía sau mấy bước chỉ sợ tai bay vạ gió. Đây không phải chuyện đùa đâu.
Trần Dương biết hắn ta đang thẹn quá hóa giận.
"Được lắm, anh chờ chút. Tôi gọi điện thoại cho bạn tôi, bảo cô ấy đem tiền tới." Trần Dương cười nhạt rồi lấy điện thoại di động trong túi ra gọi điện thoại.
"Hừ, coi như anh thức thời đấy!" Người đàn ông gầy gò lập tức vui vẻ, càng hung hăng hơn. Nhưng đột nhiên hắn ta nghĩ tới chuyện, tên nhóc ranh này không mặc đồ hiệu, làm gì có tiền.
Hắn ta định nói chuyện thì điện thoại di động của Trần Dương kết nối được.
Trần Dương mở loa ngoài rồi nói: "Alo, cảnh sát Vu, có bận không?"
"Làm sao thế, đột nhiên gọi điện thoại cho tôi vào lúc này!" Giọng nói lạnh nhạt của Vu Lan từ trong điện thoại truyền tới.
Mẹ kiếp, lúc có việc cần anh giúp đỡ thì dùng giọng ngọt ngào không tả nổi vừa làm nũng vừa hôn anh. Bây giờ không còn chuyện gì nữa thì giọng cũng lạnh lùng hẳn.
Không ổn!
Cảnh sát Vu, cảnh sát Vu nào cơ?
Người đàn ông gầy gò kia sững sờ, dùng dao chỉ vào Trần Dương: "Mẹ kiếp, mày đang báo cảnh sát!"
"Cảnh sát Vu, cô mau tới đây đi. Ở đây có người dùng dao đe dọa tôi này, tôi sợ quá!" Trần Dương nói.
"Cái gì, anh đang ở đâu. Tôi lập tức tới ngay!"
Chết tiệt, không phải Hoa Bá Vương lòng dạ độc áo của thành phố Tây Xuyên chứ?
Người đàn ông gầy gò kia hoảng hốt. Hắn ta nhận ra giọng nói của người ở đầu dây bên kia, đây không phải khủng long bạo chúa thì còn có có thể là ai chứ?
Hắn ta vốn là người phạm tội nhiều lần, rơi vào tay Vu Lan không chết cũng bị lột da!
Mẹ kiếp, tên nhóc ranh này quen biết Vu Lan!
"Nhóc...nhóc ranh, chờ đấy. Tôi nhất định không bỏ qua cho anh đâu." Người đàn ông gầy gò nói xong thì hoảng hốt chạy trốn, đến cả đồ bày trên sạp cũng không thu lại.
"Ổn rồi, không sao rồi!"
Thấy tên tội phạm lừa đảo chạy trốn, Trần Dương mỉm cười nói với Vu Lan: "Cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi cúp máy đây."
"Tút tút tút!"
Nghe âm thanh cúp máy trong điện thoại, Vu Lan nghiến răng. Tên đáng chết này đã tối rồi còn gọi điện trêu chọc cô sao?
Thấy chủ sạp hàng đã chạy trốn, mọi người xung quanh cũng tản đi.
Lưu Xảo Xảo cảm kích đi tới chỗ Trần Dương rồi cúi đầu chín mươi độ: "Anh trai, thật sự cảm ơn anh. Nếu không có anh thì tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa."
Một khắc trước cô còn tuyệt vọng, Trần Dương giống như vị hoàng tử trên trời giáng trần, cứu cô thoát khỏi vực sâu.
"Không có gì, gặp chuyện bất bình ra tay tay cứu giúp thôi mà!" Trần Dương mỉm cười, không hề có ý kể công.
"Cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi bị lừa thật rồi." Lưu Xảo Xảo mặt mũi đỏ bừng nói: "Cái đó, anh trai, hôm nay anh giúp tôi ân tình lớn thế này, hôm nào đó tôi có thể mời anh ăn cơm được không? Bây giờ tôi phải quay về phòng, cổng ký túc xá sắp đóng rồi. Anh có thể...có thể cho tôi Wechat của anh không?"
Đây là lần đầu tiên Lưu Xảo Xảo hỏi cách liên lạc của một người con trai, khiến cô rất ngượng.
Cô gái trẻ này cũng thật ngây thơ.
Trần Dương mỉm cười rồi thêm Wechat của cô ấy. Lưu Xảo Xảo vội quay về phòng nên lập tức đi ngay.
Nhớ lại những chuyện tối hôm nay xảy ra, cũng có thật nhiều bất ngờ. Trần Dương sờ bụng, lúc này anh mới nhớ tối nay mình vẫn chưa ăn cơm.
Nhưng bây giờ đã mười giờ rồi, hàng quán ở chợ đêm cũng đã bắt đầu thu dọn, chẳng còn mấy người. Trần Dương lấy điện thoại di động ra định gọi xe trên ứng dụng Didi. Anh vừa lấy điện thoại ra thì cảm thấy có người từ sau lưng chạy tới.
Trần Dương còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị người ta dùng khăn bịt kín mũi và miệng lại. Sau cảm giác trời đất quay cuồng, ý thức của anh dần dần biến mất...
Chương 164: Muốn chết
Trần Dương bị người ta dùng nước lạnh dội tỉnh lại.
Anh bị trói thành một cái bánh ú rồi đặt lên ghế sô pha. Trần Dương cảm thấy rất choáng váng, nhìn mọi thứ lờ mờ chồng chéo lên nhau.
Một lúc lâu sau anh mới tỉnh táo lại.
Trần Dương tỉnh lại, thứ đầu tiên anh nhìn rõ là đôi chân của một người phụ nữ. Hơn nữa đôi chân này rất dài.
Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chủ nhân của đôi chân đẹp này. Trần Dương sửng sốt, tại sao lại là cô ta chứ. Đây chẳng phải chị gái của Lý Hổ, Lý Lâm ư?
Là cô ta bắt anh tới đây sao?
Trần Dương bối rối, không có chuyện gì đột nhiên cô gái này bắt anh làm gì chứ?
Thấy Trần Dương tỉnh lại, Lý Lâm lắc nhẹ ly rượu đang cầm rồi đứng dậy khỏi ghế tựa. Cô ta khoanh một tay trước ngực, thứ khổng lồ kia trông cứ như thể sắp rơi ra khỏi áo cô ta.
"Cô Lý...cô làm thế này..."
Trần Dương còn chưa nói hết câu thì Lý Lâm đã hất ly rượu vang đang cầm lên mặt anh. Từ trên cao cô ta nhìn Trần Dương đang trong tình cảnh không thể nhúc nhích nổi, nói: "Anh còn tiếp tục dùng ánh mắt háo sắc này nhìn tôi, tôi sẽ móc mắt anh ra."
Chết tiệt, có phải người phụ nữ này bị bệnh không vậy. Không hiểu tại sao cô ta lại trói anh tới đây thì thôi, bây giờ lại hất rượu vào mặt anh. Như thế cũng quá đáng quá rồi.
Sau khi bị hất rượu vào mặt, Trần Dương có chút tức giận nói: "Cô Lý, cô làm như vậy cũng quá đáng quá rồi. Lần trước ở nhà họ Trần cô bị tà khí nhập trúng người chính tôi đã cứu cô, dù sao cũng có thể coi như ân nhân cứu mạng của cô chứ? Vậy mà cô hết bắt trói lại hất rượu vào mặt tôi, quá vô lý rồi phải không?"
"Chuyện nào ra chuyện đó. Đúng là anh từng cứu tôi, nhưng sau đó tôi cũng bảo em trai tôi đưa cho anh một viên Trúc Cơ Đan rồi. Nếu không anh có thể trở thành tu sĩ được chắc?" Lý Lâm cười lạnh: "Cho nên hai ta không ai nợ ai cả."
"Thôi được, cô nói có lý." Trần Dương bất đắc dĩ lắc đầu. Anh đã uống Long Hổ Đan, có thể coi như một nửa tu sĩ rồi. Kể cả không có viên Trúc Cơ Đan kia thì chuyện anh trở thành tu sĩ cũng chỉ là sớm muộn mà thôi. Hơn nữa trong "Thiên Kim Dược Phương" ghi chép rằng Trúc Cơ Đan chẳng phải loại đan dược cao cấp gì, muốn điều chế nó chỉ cần giây lát là xong.
Trần Dương suy nghĩ một lát rồi nói: "Đã thế thì cô còn bắt tôi làm gì?"
"Anh đừng giả vờ không biết gì với tôi!" Lý Lâm lạnh lùng nói: "Lần trước em trai tôi cho người đi bắt vợ của Lý Thiên Bá, Tống Huyên, không phải cô ta được anh cứu sao? Anh được lắm, chúng tôi tranh chấp với nhà họ Lý mà anh cũng dám nhúng tay vào. Có phải anh ăn phải gan hùm mật báo không hả?"
Trần Dương lập tức hiểu ra, thì ra là vì chuyện này.
Anh không khỏi buồn cười, nhìn Lý Lâm nói: "Lý Thiên Bá là anh em tốt của tôi, vợ của anh ta là chị dâu của tôi. Đương nhiên tôi không thể khoanh tay đứng nhìn..."
Anh còn chưa nói hết câu thì Lý Lâm đã bóp cổ anh.
"Khụ khụ! Cô bị điên đấy à, mau bỏ tay ra..."
Trần Dương cảm thấy anh sắp tắt thở tới nơi rồi, người phụ nữ này ra tay thật độc ác. Trong lòng Trần Dương vốn đã buồn bực, chuyện này càng khiến anh tức giận hơn.
"Mau bỏ tay ra, cô định bóp chết tôi đấy à..."
Trần Dương bị bóp cổ tới đỏ cả mặt. Nếu không phải chân tay anh đang bị trói thì nhất định anh sẽ đạp người phụ nữ này dưới chân.
"Hừ!"
Lý Lâm buông tay ra rồi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Trần Dương: "Đều do anh lo chuyện bao đồng của người khác. Anh không chỉ làm nhiều anh em của tôi bị thương mà còn khiến Lý Thiên Bá có cơ hội phản công, gây ra tổn thất nặng nề cho nhà họ Lý chúng tôi suốt mấy hôm nay. Hôm nay tôi phải cho anh biết, quản chuyện của người khác sẽ có kết cục gì."
Nói xong Lý Lâm đi vào phòng nghỉ trong văn phòng, khi quay lại trên tay cô ta cầm theo một cái roi thép.
Một roi này quật xuống, chắc chắn rách da nát thịt.
Trần Dương thấy chiếc roi thép kia thì hít vào một hơi, Lý Lâm muốn lấy mạng anh sao.
Anh vội vàng hét lên: "Lý Lâm, cô điên rồi sao. Cái này có thể đánh chết người đấy!"
"Đánh chết thì đáng đời anh, không đánh chết thì coi như mạng anh chưa tuyệt." Lý Lâm cười lạnh: "Không phải anh thích làm anh hùng sao, hôm nay tôi cho anh làm đủ!"
Nói xong, Lý Lâm thẳng tay quật một roi.
"Chát!" một tiếng, quần áo trên người Trần Dương lập tức rách toạc. Vết dao sau lưng anh cũng bị đánh nứt, máu từ vết thương lập tức chảy ra.
Hự!
Trần Dương đau đớn hít sâu một hơi, cảm giác đau xót từ sau lưng lan ra toàn thân. Anh hét lớn một tiếng, cơn giận trong lòng dâng lên: "Cô được lắm Lý Lâm!"
"Sao hả, mới một roi đã không chịu nổi rồi sao?" Lý Lâm mỉm cười trêu tức Trần Dương: "Tôi còn tưởng xương anh cứng thế nào, không ngờ sức chịu đựng lại kém thế này."
Những vết thương trên người Trần Dương không ngừng nứt ra. Đặc biệt là vết dao chém ở sau lưng, chắc chắn nó lại nứt ra rồi. Trần Dương hít sâu một hơi, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn Lý Lâm: "Tôi có thể không quản chuyện giữa các người và nhà họ Lý, nhưng tôi không cho phép cô động tới người nhà của người ta. Làm như vậy là trái với đạo nghĩa giang hồ."
Thù hận không đụng tới người nhà. Lý Lâm bắt vợ của Lý Thiên Bá, về mặt đạo nghĩa thì cô ta là người vô lý.
"Đạo nghĩa giang hồ?" Lý Lâm cười ha hả, cô vừa bị một tên ở rể cười nhạo ư: "Anh có biết thế nào gọi là đạo nghĩa giang hồ không? Đạo nghĩa giang hồ chính là thắng làm vua thua làm giặc. Hơn nữa có vẻ hiện tại anh không hiểu rõ tình hình cho lắm, anh có tư cách gì mà nói những chuyện này với tôi?"
Nói xong sắc mặt Lý Lâm thay đổi, cô lại quật roi thép lên người Trần Dương.
"Chát!"
Tiếng roi thép vang lên, mấy tên đàn em canh gác trước cửa văn phòng nghe thấy không rét mà run.
Chát chát chát!
Mười mấy roi liên tục quật lên người Trần Dương. Mỗi roi Lý Lâm đều không nương tay, cô đánh Trần Dương máu me đầm đìa.
"Người phụ nữ điên này, mụ điên, mụ điên..."
Trần Dương đau đớn đến mức sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh. Máu thấm đẫm quần áo anh, đến cả ghế sô pha bằng da cũng nhuộm đầy máu tươi.
Dường như đánh đã mệt, người phụ nữ điên kia xoa tay, không khỏi thở hổn hển. Bộ ngực căng tràn của cô run lên một cái nhưng hiện giờ Trần Dương hoàn toàn không có tâm trạng nhìn nữa. Hiện giờ thậm chí anh có ý muốn giết người.
Nghỉ tay một lát, dường như Lý Lâm không có ý định đánh tiếp. Cô đặt roi thép lên bàn làm việc rồi dựa vào bàn hút một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ.
"Phù!"
Lý Lâm chậm rãi nhả ra một làn khói. Mùi khói không hề khó côu mà còn có hương bạc hà nhè nhẹ.
"Tôi biết anh từng bán một viên Phá Chướng Đan cho em trai tôi. Thế này đi, chỉ cần anh cho tôi một viên Phá Chướng Đan, tôi sẽ tha cho anh."
Nghe Lý Lâm nói vậy, Trần Dương không khỏi cười thầm. Sớm biết thế này thì lần trước nhất định anh sẽ không cứu Lý Lâm, càng không bán Phá Chướng Đan cho Lý Hổ.
"Được, cô muốn Phá Chướng Đan phải không? Không thành vấn đề." Trần Dương mỉm cười nhưng trong lòng không hề vui vẻ, nói: "Phá Chướng Đan đang ở trên người tôi. Cô cởi trói cho tôi, tôi đưa đan dược cho cô."
Lý Lâm mừng rỡ nhưng không để lộ ra mặt, cô chậm rãi dập tắt điếu thuốc trong tay rồi mới cởi trói cho Trần Dương.
Anh ta bị cô đánh thành thế này, hoàn toàn không có năng lực ra tay với cô nữa. Vì vậy Lý Lâm không hề lo lắng Trần Dương sẽ giở trò gian.
"Nhanh lên, mau đưa Phá Chướng Đan cho tôi!" Lý Lâm sốt ruột không chờ nổi nữa.
Trần Dương liếc Lý Lâm, khởi động cơ thể một chút rồi từ tốn nói: "Có hộp thuốc không, tôi muốn băng bó vết thương trên người một chút."
Trời ạ, người phụ nữ này ra tay thật tàn nhẫn. Lý Lâm đánh Trần Dương đến nỗi rách da nát thịt, nếu anh không cầm máu thì sẽ bị chảy máu tới chết mất.
"Anh..."
Lý Lâm chỉ vào Trần Dương nhưng lại thấy sắc mặt anh tái nhợt cả đi. Cô đành bĩu môi rồi khó côu đi vào phòng nghỉ lấy hộp thuốc, ném xuống đất: "Cho anh năm phút xử lý."
Trần Dương mặt không biến sắc mở hộp thuốc ra, bắt đầu băng bó vết thương.
"Xong chưa!"
Lý Lâm mất kiên nhẫn nói.
Sau khi băng bó xong xuôi, Trần Dương lấy Phá Chướng Đan anh tự tay điều chế ra. Anh mở tờ giấy dầu ra, viên Phá Chướng Đan lăn vào lòng bàn tay anh.
Lý Lâm lập tức đứng dậy khỏi ghế tựa, ánh mắt trở nên sốt ruột: "Mau đưa đan dược cho tôi!"
Cô và Lý Hổ đã tu luyện viên mãn Hậu Thiên rất nhiều năm, thậm chí thời gian tu luyện của cô còn dài hơn Lý Hổ. Cô còn tưởng rằng cả đời này mình cũng không có hy vọng thăng cấp lên Tiên Thiên.
Nhưng hai tháng trước Lý Hổ mua được một viên Phá Chướng Đan từ chỗ Trần Dương, thành công tu luyện từ Hậu Thiê viên mãn lên Tiên Thiên sơ kỳ. Điều này khiến Lý Lâm nhìn thấy hy vọng.
Hai tháng nay Lý Lâm dùng mọi mối quan hệ của cô để tìm Phá Chướng Đan, đáng tiếc đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
Mấy ngày trước, sau khi nghe tin phòng đấu giá Đinh Đinh bán một viên Phá Chướng Đan với giá năm tỷ năm trăm triệu tệ, Lý Lâm cực kỳ hối hận. Sớm biết như thế thì hôm đó cô đã tới tham gia buổi đấu giá rồi.
Chỉ cần có thể bứt phá lên cảnh giới Tiên Thiên thì đừng nói là năm tỷ năm trăm triệu, có mười tỷ, hai mươi tỷ cô cũng sẵn sàng bỏ tiền ra mà không chớp mắt.
Không tu luyện tới Tiên Thiên thì chỉ là hạng tầm thường. Hơn nữa một tu sĩ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên ít nhất có thể sống tới một trăm tuổi, có người nói đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn thậm chí có thể sống tới một trăm hai mươi tuổi.
Điều khiến cô ta mờ mắt là tên Trần Dương này có rất nhiều Phá Chướng Đan, đây là thần đan mà sáu môn phái lớn cũng không có.
Cô ta sắp phát điên lên rồi!
Nghĩ vậy Lý Lâm không chút do dự giơ tay xông tới chỗ Trần Dương.
Đúng lúc Lý Lâm sắp lấy được đan dược thì Trần Dương nghiêng người một cái tránh được cô ta.
Sau đó anh thản nhiên nuốt trọn viên Phá Chướng Đan.
Đan dược vừa vào miệng liền biến thành chất lỏng chảy vào trong dạ dày của Trần Dương.
"Trần Dương, anh...anh muốn chết phải không!"
Chương 165: Bái sư
Lý Lâm tức giận, cả người không ngừng run lên. Ngực cô ta nhấp nhô liên tục, bộ ngực căng tròn khổng lồ run lên một cái.
Đó là Phá Chướng Đan đấy, chỉ cần một viên Phá Chướng Đan là cô ta có thể bứt phá tới Tiên Thiên rồi. Như vậy cuộc đời này của cô ta sẽ có hy vọng tu luyện tới Phản Phác, trở thành đại tu sĩ.
Vậy mà tên nhóc ranh này lại nuốt hết đan dược không để lại cho cô ta dù chỉ một viên, để lại cho cô ta một viên thôi cũng được mà.
Trước đây không lâu Trần Dương mới từ Hậu Thiên sơ kỳ thăng cấp tới Hậu Thiên viên mãn, bây giờ anh nuốt Phá Chướng Đan sẽ lập tức thăng cấp lên Tiên Thiên. Nếu những người khác biết chuyện Trần Dương mới tu luyện hơn hai tháng thì hẳn là hai mắt trợn lên muốn rơi ra ngoài mất.
"Tôi giết anh!"
Lý Lâm nhanh chóng nổi điên, cô ta lấy một khẩu súng ngắn áp sát vào đầu Trần Dương. Chỉ cần ngón tay Lý Lâm cử động nhẹ là sẽ bóp trúng cò súng.
"Cô giết đi, giết tôi rồi cả đời này cô đừng mong có được Phá Chướng Đan mà bứt phá tới Tiên Thiên." Trần Dương không hề sợ hãi, anh thản nhiên nói.
Trên đời này chỉ mình anh mới có thể điều chế ra Phá Chướng Đan, Lý Lâm mà giết anh thì cả đời này cô chỉ có thể kẹt lại ở viên mãn Hậu Thiên chờ chết.
"Anh tưởng tôi thật sự không dám sao?" Lý Lâm mặt đầy sát khí: "Anh nuốt hết Phá Chướng Đan rồi, còn có thể dựa vào cái gì chứ?"
Mặc dù nói vậy nhưng ngón tay Lý Lâm đang đặt trên cò súng lại buông lỏng.
"Ha ha!"
Nghe Lý Lâm nói vậy, Trần Dương lắc đầu cười lớn: "Đối với cô mà nói Phá Chướng Đan là linh đan thần dược ngàn vàng khó cầu, nhưng đối với tôi thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
Anh vừa nói xong, Lý Lâm lập tức ngây người.
Anh ta nói gì cơ?
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?
Trái tim Lý Lâm cuộn sóng, cô ta ngờ vực nhìn Trần Dương: "Anh nói gì? Anh nói Phá Chướng Đan này anh muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu ư?"
Đây là Phá Chướng Đan đấy, chỉ cần một viên là đủ khiến người bình thường trở nên siêu phàm. Đối với tu sĩ thì đây quả thực là thần đan tối thượng.
Có biết bao nhiêu trưởng lão tiền bối của sáu môn phái lớn vì muốn bứt phá khỏi tình trạng tu luyện trì trệ mà bế quan chết trong phòng tu luyện chứ? Thật sự không thể đếm nổi.
Có lẽ tên Trần Dương này không biết Phá Chướng Đan quý hiếm đến mức nào phải không?
Chẳng lẽ vì muốn giữ lại mạng sống nên anh ta mới nói như vậy?
"Ngạc nhiên chưa đồ đàn bà xấu xa!" Trần Dương thấy thái độ giật mình của Lý Lâm thì cực kỳ thoải mái. Anh biết đối với người như Lý Lâm thì Phá Chướng Đan có sức mê hoặc tới thế nào.
"Tôi không phí lời với cô nữa, bây giờ tôi sẽ ra ngoài mua dược liệu. Nếu cô không yên tâm thì có thể phái người đi theo tôi." Nói xong Trần Dương đi thẳng ra cửa.
Lý Lâm nửa tin nửa ngờ, ra lệnh cho hai đàn em tin cậy đi theo Trần Dương lái xe đưa anh tới hiệu thuốc mua dược liệu cần thiết để điều chế Phá Chướng Đan và một cái nồi nhỏ dùng để sắc thuốc Đông y.
Trần Dương đi mua thuốc gần ba mươi phút, Lý Lâm liên tục hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. Trần Dương nhíu mày, tại sao người phụ nữ này lại nghiện thuốc lá nặng thế này chứ.
Anh đi tới dập tắt điếu thuốc Lý Lâm đang hút: "Phụ nữ thì hút thuốc ít thôi."
Sau đó anh mở cửa sổ cho thoáng khí, tự mình châm một điếu thuốc dành cho phụ nữ lấy trên bàn của Lý Lâm.
"Rốt cuộc anh đang làm trò gì hả?" Lý Lâm nhìn chằm chằm Trần Dương, thái độ cực kỳ mất kiên nhẫn.
"Phù!"
Trần Dương nhả ra một ngụm khói rồi đáp: "Điều chế đan dược!"
"Điều chế đan dược?" Lý Lâm ngờ vực không tin, tên nhóc ranh này mà là thầy luyện đan ư? Sao có thể như vậy được! Từ thời đại mạt pháp tới nay, thầy luyện đan đã mai danh ẩn tích cả mấy trăm năm rồi cơ mà.
"Đương nhiên rồi!"
Trần Dương cũng lười giải thích với Lý Lâm. Anh đi tới phòng bếp ở lầu một rồi bắt đầu điều chế đan dược!
Khi tu vi của Trần Dương mạnh lên, số lần anh điều chế đan dược dần dần tăng thì thời gian điều chế cũng được rút ngắn đi rất nhiều. Nếu trước đây anh chỉ là một người nhập môn thì hiện giờ có thể coi là cũng có chút hiểu biết.
Nếu quay về mấy trăm năm trước thì Trần Dương có thể được gọi là "đại sư".
Chưa tới hai tiếng đồng hồ, chiếc nồi nhỏ sắc thuốc Đông y phát ra một tiếng động sau đó có mùi thơm tỏa ra.
Điều chế xong đan dược rồi. Trần Dương mỉm cười mở nắp ra.
Bên trong có ba viên Phá Chướng Đan!
Nắp nồi vừa mở ra, mùi thơm của đan được lập tức tràn ngập không khí.
Lý Lâm ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng từ đầu tới giờ cũng không khỏi há hốc miệng!
Tên...tên nhóc ranh này thật sự là thầy luyện đan, hơn nữa còn thành công điều chế ra Phá Chướng Đan!
Trời ạ, đã là thời đại mạt pháp rồi mà thầy luyện đan vẫn còn tồn tại!
Lần này Lý Lâm hoàn toàn bối rối!
Trước đây cô ta nghe sư phụ nói thời xa xưa thầy luyện đan là khách quý của các môn phái lớn. Ngay cả tà giáo cũng không dám tùy ý trêu chọc thầy luyện đan, bởi vì cái giá phải trả quá lớn.
Hơn nữa chỉ cần là tu sĩ thì khó tránh khỏi tình trạng tu luyện trì trệ, đương nhiên phải tới cầu xin thầy luyện đan.
Trong lúc Lý Lâm còn đang ngây người thì Trần Dương thẳng tay cầm ba viên đan dược trong nồi ra rồi nuốt hai viên.
Cảm giác đan dược phát huy tác dụng lại dâng lên, Trần Dương cảm thấy nội lực trong cơ thể anh bắt đầu tập trung ở đan điền. Một chút, lại thêm một chút, thêm một chút nữa...nội lực đang chuyển hóa thành chân khí.
Chỉ cần nội lực trong toàn bộ cơ thể chuyển hóa thành chân khí thì anh sẽ trở thành tu sĩ Tiên Thiên.
Trần Dương rất vui mừng, anh cười híp mắt nhìn Lý Lâm.
"Này, tại sao anh lại nuốt hai viên. Chẳng lẽ anh không sợ dùng đan dược quá liều sẽ không chịu nổi ư?" Lý Lâm không khỏi sốt ruột. Thấy trong tay Trần Dương chỉ còn một viên đan dược, cô cầu xin: "Trần Dương, cầu xin anh cho tôi viên đan dược kia đi!"
Đây chính là đan dược mà cô ta ao ước đến mức đến nằm mơ cũng mơ thấy. Bây giờ nó đang ở trước mặt cô ta vậy mà cô ta chỉ có thể nhìn chứ không thể uống, cảm giác này thật sự khiến Lý Lâm phát điên.
Không chịu nổi?
Không thể nào, Trần Dương đã uống Long Hổ Đan nên gân mạch toàn thân mở rộng ra rất nhiều, vượt trội hơn hẳn người bình thường.
Người bình thường chỉ cần uống một viên Phá Chướng Đan là đủ nhưng anh phải uống liên tục bốn, năm viên thì nội khí trong người mới bắt đầu chuyển hóa. Điều này chứng tỏ nội khí của Trần Dương mạnh gấp năm lần một tu sĩ bình thường, đây là nội khí tinh khiết tới mức nào chứ.
"Tại sao tôi phải cho cô?" Trần Dương mỉm cười nói: "Cũng đâu phải cô không biết giá trị của Phá Chướng Đan. Mặc dù đối với tôi thì nó chẳng đáng bao nhiêu, nhưng không phải ai cũng có thể có được nó đâu."
Bây giờ Trần Dương hoàn toàn nắm thóp Lý Lâm. Người phụ nữ này muốn bứt phá tới Tiên Thiên, viên Phá Chướng Đan trong tay anh là tia hy vọng duy nhất của cô ta.
Lý Lâm nghe Trần Dương nói vậy thì đầu óc quay cuồng. Cô ta cắn môi, ngoan ngoãn nói: "Trần Dương, tôi cầu xin anh cho tôi viên đan dược kia đi. Tôi...tôi biết sai rồi, là tôi lấy oán báo ân. Tôi không nên dùng roi đánh anh..."
Nói xong Lý Lâm ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đầy quyến rũ nhìn Trần Dương: "Hay là, tôi cho anh đánh trả được không?"
Nói xong Lý Lâm quay lưng lại, chống hai tay lên bàn làm việc rồi cong mông lên. Cô ta cắn đôi môi đỏ hồng, dùng ánh mắt trách móc nhìn Trần Dương: "Anh...anh nhẹ tay một chút!"
"Khụ khụ!"
Trần Dương ho khan hai tiếng, nửa người dưới đột nhiên nóng lên. Lý Lâm vốn đã xinh đẹp, lại là tu sĩ nên dáng người rất hấp dẫn.
Chỗ nên to thì to, chỗ nên nhỏ thì nhỏ. Cái eo nhỏ của cô ta, nếu anh từ phía sau...
Trần Dương hít sâu một hơi rồi kiềm chế cơn nóng trong người. Hiện giờ anh đang bứt phá lên Tiên Thiên, không thể có suy nghĩ bậy bạ được. Nếu anh tẩu hỏa nhập ma thì chỉ có ngồi khóc thôi.
Trần Dương quay đầu sang chỗ khác không nhìn Lý Lâm, đưa đan dược cho cô ta: "Cho cô!"
Lý Lâm nhanh nhẹn cầm lấy đan dược, mừng rỡ như điên. Cô ta không chút nghĩ ngợi lập tức nuốt viên đan dược vào bụng.
Đan dược vừa vào miệng liền chuyển hóa thành chất lỏng chảy vào dạ dày, cảm giác đan dược đang phát huy tác dụng lan khắp cơ thể.
Nội khí trong người lập tức trở nên náo động. Lý Lâm biết đây là dấu hiệu bứt phá.
Đan dược này quả nhiên thần kỳ!
Lúc này Lý Lâm hoàn toàn tin rằng Trần Dương là thầy luyện đan, hơn nữa còn là thầy luyện đan xuất sắc.
Thời xa xưa thầy luyện đan được rất nhiều người bám theo. Sau này cô ta còn phải bứt phá tới cảnh giới Phản Phác, trở thành đại tu sĩ thực thụ. Có người nói tu sĩ bứt phá tới cảnh giới Phản Phác sống thọ hai trăm năm, mặc dù Lý Lâm không biết đây có phải sự thật hay không nhưng giang hồ đều đồn đại như vậy thì có lẽ là thật.
Thọ hai trăm tuổi, ai có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn này chứ.
Nghĩ vậy Lý Lâm quỳ xuống trước mặt Trần Dương, cung kính dập đầu ba cái.
Bộ ngực căng tròn của cô run lên, quyến rũ không tả xiết.
Người phụ nữ này chắc chắn là người có bộ ngực lớn nhất trong số những người phụ nữ mà Trần Dương biết!
Sau khi Lý Lâm dập đầu xong, Trần Dương tỏ vẻ không hiểu, hỏi: "Cô Lý, cô làm gì thế? Lễ nghi lớn thế này tôi không gánh nổi đâu!"
"Sư phụ trên cao, xin nhận của đồ đệ một lạy!"
Lý Lâm cắn môi, kiên định nhìn Trần Dương: "Xin sư phụ thu nhận con làm đồ đệ, con muốn cùng người điều chế đan dược!"
Cô gái này tên là Kỷ Thanh Thanh, là tiểu hoa đán đang "hot" trong giới giải trí.
Hai cô gái đang đỡ Kỷ Thanh Thanh là trợ lý của cô ta.
"Anh bị mù đấy à, còn không mau xin lỗi Thanh Thanh." Một nữ trợ lý đang đứng bên cạnh Kỷ Thanh Thanh chỉ vào Trần Dương rồi nói.
"Mau xin lỗi đi, mắt có nhìn được không thế? Có phải anh không cần công việc vệ sĩ này nữa không hả?" Một nữ trợ lý khác trừng hai mắt nhìn Trần Dương.
Kỷ Thanh Thanh có chút sốt ruột, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi. Cô ta là người được sắp xếp lên sân khấu biểu diễn tiết mục mở màn.
Nhưng đang chuẩn bị lên sân khấu thì cô ta phát hiện trâm gài tóc ngọc bích của mình biến mất.
Đó là đồ cổ, cô phải bỏ ra hai triệu tệ mới mua được. Có người nói đó là món đồ yêu thích của một vị cách cách thời nhà Thanh.
Thấy chẳng mấy phút nữa là tới giờ lên sân khấu, Kỷ Thanh Thanh lo lắng dẫn hai trợ lý đi tìm khắp nơi. Vậy mà giờ không tìm được trâm gài tóc, lại còn bị người ta va phải. Tâm trạng cô ta vốn đã bực bội giờ càng xấu hơn.
Đều do tên vệ sĩ này, tai bị điếc đấy à? Không nghe thấy có tiếng động ở phía sau sao?
"Anh còn không mau xin lỗi đi?"
Kỷ Thanh Thanh khó chịu nhìn Trần Dương, giọng nói rất lạnh lùng.
"Không phải chứ, tôi thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng là ba người va trúng tôi, tại sao tôi lại phải xin lỗi?"
Trần Dương bị ba cô gái này chọc cười. Nhìn thì xinh đẹp vậy mà lại là kiểu bên ngoài vàng ngọc bên trong thối nát, ngang ngược không hiểu lý lẽ.
"Láo xược, một chút quy tắc cũng không có. Có phải anh thật sự không muốn làm công việc này nữa không?" Kỷ Thanh Thanh không khỏi tức giận.
"Mắt mù đấy à? Đến Thanh Thanh cũng không nhận ra ư!" Nữ trợ lý bên cạnh bước lên một bước chỉ vào mặt Trần Dương, nói: "Đắc tội với cô ấy anh không gánh nổi hậu quả đâu."
"Phải đấy, mau xin lỗi đi." Một nữ trợ lý khác hùa theo.
Thấy bọn họ càng nói càng quá đáng, Trần Dương cũng bị chọc cười. Anh biết trong giới giải trí có đủ loại quy tắc, nhưng không ngờ hôm nay anh lại phạm phải toàn bộ mấy quy tắc này.
"Vậy các người nói cho tôi biết, rốt cuộc cô gái này có thân phận thế nào mà lợi hại như vậy. Có thể khiến tôi không gánh nổi hậu quả ư! Tôi thật sự không tin, muốn mở mang tầm mắt!"
"Thật cứng đầu!" Trợ lý cau mày, nói: "Cũng được thôi. Nếu anh đã tỏ vẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì tôi sẽ nói cho anh biết, nghe cho kỹ đây. Cô gái này tên là Kỷ Thanh Thanh, là tiểu hoa đán đang 'hot' trong nước, cũng là chị đại của công ty giải trí Thiên Hạ. Anh không xin lỗi cô ấy thì cút khỏi đây ngay!"
Thái độ vênh váo của cô trợ lý khiến Trần Dương bật cười.
Công ty giải trí Thiên Hạ?
Đáng sợ lắm ư? Chẳng phải ông chủ của bọn họ cũng bị anh dạy dỗ cho ngoan ngoãn rồi sao?
"Là chị đại của công ty giải trí Thiên Hạ thì có thể ngang ngược không nói lý lẽ ư?" Trần Dương cười khẩy: "Các cô va phải tôi trước, nói thế nào thì cũng là các cô vô lý. Vậy mà còn dám ở đây giở trò ngang ngược với tôi sao?"
Đừng nói là một ngôi sao như cô ta, cho dù ông chủ của bọn họ có tới đây thì cũng không dám nói chuyện với anh như vậy.
Lúc này có không ít người tập trung tới chỗ này. Rất nhiều người nhận ra Kỷ Thanh Thanh, bọn họ thấy Trần Dương tranh cãi với cô ta thì đều lắc đầu.
Anh ta có thân phận gì không tự xem lại bản thân ư? Kỷ Thanh Thanh là khách quý được mời tới buổi tiệc, đắc tội với cô ta sẽ có kết quả tốt được hay sao?
Thấy xung quanh càng lúc càng tập trung nhiều người, Kỷ Thanh Thanh vô cùng tức giận. Một ngôi sao lớn như cô ta mà lại bị một tên vệ sĩ chống đối, như thế chẳng phải cho cô ta một cái tát ư?
Kỷ Thanh Thanh nghiêm mặt, tức tối nói: "Ai cho tên vệ sĩ như anh cam đảm để chống đối tôi hả? Bây giờ anh lập tức xin lỗi tôi còn kịp đấy, nếu không tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!"
Xung quanh có rất nhiều người, cô ta tỏ vẻ ngang ngược quá cũng không ổn. Như thế sẽ để lại ấn tượng về một Kỷ Thanh Thanh ngang ngược vô lý trong lòng mọi người.
Người khác nghe cô ta nói vậy thì tưởng rằng Trần Dương là người có lỗi trước, ai nấy nhìn anh mà chỉ trỏ bàn tán.
Thấy mọi người đều đứng về phía Kỷ Thanh Thanh, hai cô trợ lý không khỏi đắc ý. Bọn họ định lên tiếng thì cửa phòng vệ sinh mở ra.
Chân Kiến và hai vệ sĩ lần lượt bước ra ngoài.
Cả người Chân Kiến ướt sũng, trên người gã tỏa ra mùi khai của nước tiểu thấy mà nuồn nôn.
Hai anh em Đại Tráng và Nhị Tráng ôm một cánh tay khập khiễng đi theo sau Chân Kiến. Ba người bọn họ trông cực kỳ chật vật.
"Giám đốc Chân!"
Chân Kiến vừa bước ra, Kỷ Thanh Thanh ngọt ngào gọi gã một tiếng rồi chạy tới đón.
Cô ta vừa tới gần thì ngửi thấy mùi nước tiểu, không nhịn được mà bịt mũi nói: "Giám đốc Chân, có một tên vệ sĩ ăn nói thô lỗ chống đối tôi. Anh phải làm chủ cho tôi!"
Nói xong cô ta không chút biến sắc lùi lại phía sau hai bước. Mùi khai này quả thực quá nồng, khiến cô ta buồn nôn.
"Cái gì? Tên vệ sĩ nào to gan dám trêu chọc cô hả?" Chân Kiến vốn đã bực bội, nghe Kỷ Thanh Thanh nói có một tên vệ sĩ dám gây sự với cây hái ra tiền của công ty gã thì lập tức nổi giận.
Mẹ kiếp, Kỷ Thanh Thanh không chỉ là chị đại trong công ty gã mà còn là cây rụng tiền của công ty. Mặc dù Chân Kiến rất háo sắc nhưng gã cũng phân biệt được chuyện gì quan trọng hơn.
Gã có nằm mơ cũng muốn ngủ với Kỷ Thanh Thanh, nhưng vì thân phận của cô ta mà không tiện ra tay.
"Giám đốc Chân, chính là anh ta!" Kỷ Thanh Thanh chỉ tay về phía Trần Dương đang đứng ở một bên.
Chân Kiến nhìn theo ngón tay cô ta chỉ, lập tức bối rối!
Chết tiệt, đây chẳng phải tên sát tinh kia ư?
Trán Chân Kiến đổ mồ hôi, cổ họng khô khốc. Mẹ kiếp, vừa rồi suýt nữa thì gã ta bị tên nhóc ranh này giết chết trong phòng vệ sinh. Tại sao bây giờ lại đụng phải anh ta nữa chứ.
"Chân Kiến, anh quản lý nghệ sĩ của mình thế nào vậy?" Trần Dương chậm rãi nói: "Là một ngôi sao mà đến cả tố chất chuyên nghiệp cơ bản cũng không có. Cô ta không chỉ ngang ngược vô lý, không phân biệt đúng sai mà còn có ý đồ dùng quyền thế chèn ép người khác. Nghệ sĩ như thế mà cũng là chị đại trong công ty anh ư? Có muốn tôi thay anh dạy dỗ một chút không?"
"Cái gì, tai họa sắp giáng xuống đầu rồi mà anh còn dám ăn nói linh tinh. Tôi thấy anh chưa thấy quan tài..."
"Im miệng!" Chân Kiến quát lớn một tiếng cắt ngang Kỷ Thanh Thanh rồi trừng mắt nhìn cô ta: "Cô không nói chuyện thì cũng chẳng có ai tưởng cô bị câm đâu!"
Kỷ Thanh Thanh bị Chân Kiến dọa sợ nhảy dựng lên một cái. Từ trước tới giờ cô ta chưa từng thấy Chân Kiến nổi giận đến mức này bao giờ, gã cũng chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta.
Kỷ Thanh Thanh hoảng sợ đến mức không dám nói gì. Cô ta chớp đôi mắt to, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, cảm thấy cực kỳ oan ức.
Mẹ kiếp, đã là lúc nào rồi còn giả vờ đáng thương. Chân Kiến hiểu quá rõ tính tình Kỷ Thanh Thanh.
Kỷ Thanh Thanh nổi tiếng từ khi còn trẻ, hơn nữa lại có địa vị chị đại công ty giải trí Thiên Hạ. Vì vậy dần dần cô ta trở nên ngang bướng, bình thường nói chuyện với gã cũng dùng giọng điệu thanh cao.
Nếu không phải Chân Kiến nể mặt tiền bạc thì gã đã cưỡng ép cô ta từ lâu rồi. Nói thẳng ra thì cô ta chẳng qua chỉ là một ca sĩ mà thôi, dám chọc giận gã, gã lập tức chặn đứng sự nghiệp của cô ta.
Chân Kiến đi tới trước mặt Kỷ Thanh Thanh rồi tát cô ta một cái: "Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, đây chính là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu, tổng giám đốc Trần. Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Trần đi?"
Kỷ Thanh Thanh đột nhiên bị tát một cái thì không khỏi hoang mang, một khắc sau cô ta mới phản ứng lại. Thì ra người đàn ông đeo kính râm này không phải vệ sĩ mà là ông lớn cô ta không đắc tội nổi.
Kỷ Thanh Thanh tồn tại trong giới giải trí lâu như vậy, đương nhiên cô ta biết đắc tội với một ông lớn thì sẽ có hậu quả thế nào.
Kỷ Thanh Thanh không khỏi sợ hãi. Cô ta không muốn bị hết thời, cô ta còn muốn tiếp tục nổi tiếng.
Nghĩ vậy Kỷ Thanh Thanh vội vàng tới trước mặt Trần Dương rồi cúi thấp đầu xuống, hoảng sợ tới mức sắc mặt tái mét: "Tổng...tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi. Vừa rồi tôi không có mắt va phải anh trước, anh độ lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi."
Kỷ Thanh Thanh vừa nói xong tất cả những người đang xem trò vui lập tức xôn xao.
Mấy người vừa rồi chỉ trỏ Trần Dương đều im lặng không nói gì, ồn ào cả nửa ngày thì ra là cô ta va trúng người ta trước.
Nhưng mọi người vẫn không khỏi sửng sốt, rốt cuộc người đàn ông đeo kính râm này là ai mà có thể khiến Chân Kiến nhận thua chứ. Đây quả là tin lớn.
Còn có cả Kỷ Thanh Thanh, mặc dù cô ta là tiểu hoa đán đang "hot" nhưng trong mắt một số người thì cũng chẳng là gì cả. Đến cả ông chủ cũng phải cúi đầu, một ngôi sao nho nhỏ như cô ta không chịu cúi đầu thì chẳng phải tự tìm đường chết ư?
"Ừm, không tệ!" Trần Dương nhìn Chân Kiến rồi hài lòng gật đầu, không thèm liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Thanh lấy một cái. Trong mắt Trần Dương, Kỷ Thanh Thanh chỉ là một ngôi sao nhỏ mà thôi.
Chỉ cần anh muốn thì anh có thể khiến cô ta lập tức biến mất trước mặt khán giả.
Nhìn Trần Dương rời đi, sắc mặt Chân Kiến hết sức khó coi. Gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Mối thù này không báo, Chân Kiến này thề không làm người!"
Chương 162: Bình hoa lò Nhữ
Bị hai người kia quấy rầy một trận, Trần Dương cũng chẳng còn tâm trạng tham dự buổi tiệc nữa.
Anh gửi tin nhắn cho Lưu Nhị rồi rời khỏi tòa nhà đài truyền hình Giang Nam.
Thành phố Tây Xuyên vào buổi tối ánh đèn sáng rực, xe cộ đông đúc trông rất đẹp. Buổi tối đi dạo bờ sông Tây Xuyên cảm nhận gió sông mát lạnh khoan khoái, tâm trạng của Trần Dương cũng tốt hơn nhiều.
Anh cứ đi dọc theo bờ sông như thế, chẳng bao lâu sau đã tới khu vực náo nhiệt nhất thành phố Tây Xuyên, chợ đêm.
Không giống sự phồn hoa ở phố đi bộ, ở chợ đêm có tiếng người huyên náo, hai bên đường bày đầy sạp hàng.
Người đi đường rất đông, cứ một lát là lại bắt gặp một cặp đôi trẻ tuổi hay một cô gái xinh đẹp.
Đây là nơi mà sinh viên đại học thích tới nhất ở thành phố Tây Xuyên.
Đúng lúc đó dòng người đang chầm chậm bước đi đột nhiên dừng lại, phía trước cách đó không xa tập trung không ít người. Tiếng hét đầu đau khổ của một người đàn ông truyền tới: "Ôi bảo bối của tôi, bị cô đập hỏng mất rồi!"
Trong đám đông có một cô gái mặc áo phông trắng và váy ngắn mát mẻ, buộc tóc đuôi ngựa đang cực kỳ bối rối. Đôi mắt cô gái kia mở to đầy hoảng hốt.
Trần Dương chen qua đám đông xem thử thì thấy một người đàn ông gầy gò đang nhìn đống mảnh vỡ trên mặt đất mà gào khóc: "Bảo bối của tôi, đây là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống đấy."
Cái gì?
Bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống?
Đó chẳng phải đồ cổ ư?
Những người xung quanh nghe chủ sạp hàng nói vậy thì hít sâu một hơi, vậy bình hoa này đáng giá bao nhiêu tiền đây?
Cô gái kia cực kỳ hoang mang, sắc mặt trắng bệnh cả đi. Cô gượng cười nói với người đàn ông gầy gò: "Ông chủ, xin lỗi, xin lỗi tôi không cố ý..."
"Xin lỗi thì có tác dụng gì chứ? Đây là bảo bối gia truyền của nhà tôi, trước khi ra đi ông nội tôi đã nói nhất định phải bảo vệ bình hoa này cho tốt. Nếu không phải vợ tôi mắc bệnh nặng thì làm sao tôi nỡ đem nó đi bán chứ!" Người đàn ông gầy gò kia lau nước mắt: "Tôi không cần biết, cô đền tiền đi..."
"Được, tôi đền tiền. Anh nói xem bình hoa này bao nhiêu..." Lưu Xảo Xảo vội vàng nói.
Nghe Lưu Xảo Xảo nói vậy, người đàn ông gầy gò kia ngừng khóc rồi giơ ra ba ngón tay: "Ba triệu tệ!!!"
Ôi!
Anh ta vừa nói xong tất cả những người xung quanh đều xôn xao. Ba triệu tệ, nhiều tiền thế ư. Không ngờ cái bình hoa nhỏ này lại đáng giá đến vậy.
Lưu Xảo Xảo ngây người tưởng mình nghe nhầm, cô hỏi lại theo quán tính: "Anh...anh nói bao nhiều tiền?"
"Ba triệu, không thiếu một xu!' Người đàn ông gầy gò kia lớn tiếng.
Lần này Lưu Xảo Xảo hoàn toàn hoảng hốt. Ba triệu tệ, cô có đi làm hai mươi năm cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế.
Cô là sinh viên của một trường đại học bình thường ở Tây Xuyên. Vì gia cảnh khó khăn nên cô mới thích tới chợ đêm mua vài thứ lặt vặt để tiết kiệm chút tiền sinh hoạt.
Sạp hàng thế này ở chợ đêm không có một trăm gian thì cũng có tám mươi gian. Cô thấy bình hoa ở sạp hàng này có vẻ đẹp hơn những chỗ khác nên mới cầm lên xem thử. Ai ngờ nó trơn như thế, bên ngoài bình hoa chẳng khác nào được bôi một lớp dầu. Cô sơ sẩy một chút liền làm vỡ bình hoa của người ta.
Đừng nói là ba triệu tệ, đến ba trăm nghìn tệ cũng cũng không có.
Lưu Xán Xán sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Bình hoa này trơn quá, tôi..."
"Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì hả?" Người đàn ông gầy gò kia đứng dậy, ánh mắt trở nên hung dữ: "Cô xem quần áo cô đang mặc kìa, đây hẳn là đồ mới ra mắt của Dior phải không. Giày cô đang đi cũng là của Versace, đúng chứ? Cả người cô mặc đồ lên tới cả trăm nghìn tệ vậy mà lại nói không có ba triệu tệ, mau đưa tiền đây!"
Cái gì?
Cô gái này mặc quần áo gần trăm nghìn tệ ư?
Không ít người xung quanh nhìn cả người Lưu Xảo Xảo một lượt, phát hiện chủ sạp hàng này nói không sai. Cô gái này mặc áo phông mới ra mắt của Dior, đi giày Versace màu trắng.
"Thì ra là thiên kim đại tiểu thư sao, người giàu có mà cũng đi dạo chợ đêm!"
"Phải đấy, làm vỡ bảo bối gia truyền của người ta thì phải đền tiền cho người ta chứ. Đây là chuyện hiển nhiên mà."
Lưu Xảo Xảo khóc không ra nước mắt, chuyện gì thế này: "Đồ tôi mặc đều mua trên Taobao cả, quần áo hai mươi tệ mua một tặng một, đôi giày tôi đang đi cũng chỉ có một trăm..."
"Ai mà tin chứ, cô đừng có ăn nói lung tung ở đây." Lưu Xảo Xảo còn chưa nói hết câu thì người đàn ông gầy gò kia đã hung dữ cắt lời cô: "Cô tưởng cô có tiền thì có thể ăn nói lung tung ư? Tôi nói cho cô biết, tôi không cần biết cô là thiên kim đại tiểu thư nhà ai. Làm vỡ đồ của người ta thì phải bồi thường tiền, mau trả tiền đi."
"Phải đấy, cô gái này còn trẻ mà tại sao đạo đức lại tầm thường thế này?"
"Nhìn da cô ta kìa, trắng tới phát sáng ấy chứ. Vừa nhìn là biết cô ta dùng mỹ phẩm xa xỉ để dưỡng da, đừng có giả vờ đáng thương!"
Một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, da đen nhẻm ghen tị nói.
Bị mọi người chỉ trích, Lưu Xảo Xảo không nhịn nổi nữa ngồi xổm xuống đất khóc òa lên.
Lúc này, có một người không nhìn nổi nữa chỉ vào đống mảnh vỡ trên mặt đất nói: "Mọi người ỷ đông bắt nạt một cô gái, không thấy ngại ư? Hơn nữa, anh ta nói đây là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống thì chính là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống à? Có gì chứng minh không?"
Người này khiến mọi người bình tĩnh lại, trong đám đông có một người đeo kính lên tiếng: "Anh đây nói không sai, làm sao chứng minh được bình hoa này thật sự là đồ cổ?"
Người đàn ông gầy gò bị hỏi lại thì không hề hoảng loạn. Là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp và bậc thầy diễn xuất, chút bản lĩnh này anh ta có.
Mặc dù bình hoa của anh ta không phải đồ cổ nhưng cũng không hoàn toàn là giả. Trong đám mảnh vỡ kia có một nửa là sứ lò Nhữ thật anh ta mua về, một nửa là đồ giả.
Nói cách khác thì thực ra bình hoa này chẳng đáng giá bao nhiều tiền, thậm chí còn chẳng sánh được với hàng mỹ nghệ trấn Cảnh Đức làm.
"Mọi người không tin cũng phải, thế này đi. Ở đây có ai biết giám định đồ cổ không, giám định một chút xem bình hoa của tôi là thật hay giả!" Người đàn ông gầy gò nhìn bốn phía, thản nhiên hỏi.
Thấy anh ta tự tin như thế, mọi người xung quanh đều không lên tiếng. Trong lòng mọi người đã tin anh ta tới bảy, tám phần.
Đúng lúc đó có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi từ trong đám đông chen ra: "Tôi là người ở Cục Di sản Văn hóa thành phố, để tôi xem một chút!"
Nói xong anh ta còn đem cả giấy phép hành nghề ra cho mọi người xem, đúng là người của Cục Di sản Văn hóa thật.
Đây là chuyên gia giám định đấy, anh ta vừa xuất hiện mọi người xung quanh liền nín thở không chớp mắt nhìn anh ta ngồi xổm kiểm tra đống mảnh vỡ trên mặt đất.
Anh ta lấy một chiếc kính lúp từ trong túi ra rồi đeo găng tay trắng vào, sau đó mới cầm một mảnh vỡ lên xem.
Thấy hành động này của anh ta mọi người ào ào gật đầu. Chuyên gia xuất hiện là biết thật giả thế nào rồi.
Sau khi xem mấy mảnh vỡ, người đàn ông kia đặt mảnh vỡ đang cầm xuống rồi gật đầu nói: "Không sai, đây đúng là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống."
Nghe anh ta nói vậy, người đàn ông gầy gò kia lập tức vui vẻ nhìn mọi người nói: "Tôi đã nói là đồ thật rồi mà, hơn nữa ông nội nói với tôi đây là bảo bối trong hoàng cung thời nhà Tống. Ba triệu tệ là tôi đã bớt cho cô rồi đấy!"
Thì ra là như vậy.
Mọi người ào ào gật đầu. Có mấy người vốn cho rằng chủ sạp này lừa cô gái kia, không ngờ anh ta còn nói bớt giá cho người ta. Thật không nhận ra, đây đúng là tốt.
"Không tệ đấy, đồ sứ lò Nhữ thời nhà Tống chuyên cung cấp cho hoàng thất. Năm nay phòng đấu giá Caltex bán một chiếc bình hoa hai tai lò Nhữ thời nhà Tống với giá tám triệu tệ. Mặc dù bình hoa này không bằng cái bình đó nhưng bốn, năm triệu tệ cũng đáng." Người đàn ông tự xưng là chuyên gia giám định đứng dậy cởi găng tay ra rồi cảm khái nói.
Cái gì? Bình hoa này trị giá bốn, năm triệu tệ ư? Trời ạ, một cái bình hoa mà trị giá bằng cả một căn biệt thự.
Sau một hồi cảm thán mọi người đều nhìn về phía Lưu Xảo Xảo, không khỏi thông cảm.
Lưu Xảo Xảo vừa khóc vừa lau nước mắt, sốt ruột tới giậm chân: "Tôi thật sự mặc đồ nhái, tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường mà thôi. Bình thường tôi chỉ dám mua mấy món đồ lặt vặt, làm gì có tới ba triệu tệ chứ!"
Sợ người đàn ông gầy gò đó không tin, Lưu Xảo Xảo vội vàng giơ thẻ sinh viên của mình ra. Người đàn ông gầy gò kia không thèm nhìn lấy một cái đã đẩy tay cô ra, lạnh lùng chỉ vào cô mà nói: "Cô đừng có làm như thế, cô không có tiền thì gọi điện thoại cho bố mẹ cô đi, bọn họ có tiền đấy. Mau gọi điện thoại bảo bố mẹ cô tới đây."
Lưu Xảo Xảo cảm thấy trời sắp sập xuống rồi. Nhà cô vốn nghèo khổ, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ. Có bán cô đi cũng chẳng đủ tiền.
Trần Dương mỉm cười đứng xem cảnh này, không nhịn được mà lắc đầu. Anh chen qua đám đông: "Được lắm, một cái bình hoa giả mà lừa ba triệu tệ của người ta. Anh không sợ bị thiên lôi đánh ư?"
Chương 163: Bắt cóc
"Anh...anh nói lung tung cái gì thế?" Người đàn ông gầy gò kia trừng mắt chỉ vào mặt Trần Dương, nói: "Bình hoa của tôi rõ ràng là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống, đến cả chuyên gia của Cục Di sản Văn hóa cũng giám định đây là đồ thật. Anh nói lung tung gì thế hả!"
"Thật sao?"
Trần Dương đi tới ngồi xổm xống rồi nhặt một mảnh sứ vỡ lên, cười khẩy: "Thủ đoạn của anh cũng cao tay thật, chuyện này thì tôi không còn gì để nói. Nhưng như thế cũng chỉ lừa được người bình thường thôi, muốn lừa được tôi thì không dễ như thế đâu."
Nói xong Trần Dương nhìn chuyên gia giám định của Cục Di sản Văn hóa, nói: "Anh giám định đúng, đây thật sự là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống. Nhưng đó chỉ là thứ tượng trưng mà thôi, cái bình hoa này là đồ giả. Nếu anh không tin thì tôi dạy anh làm thể nào để phân biệt đồ cổ.
Chu Chính Đào ngẩn người rồi đột nhiên bật cười lắc đầu. Anh là chuyên gia xuất sắc của Cục Di sản Văn hóa, vậy mà lại có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi muốn dạy anh cách phân biệt đồ cổ ư.
Nếu để đồng nghiệp của anh ta biết chuyện, nhất định sẽ ôm bụng cười lớn.
Nhưng Chu Chính Đào cũng cảm thấy rất hứng thú, anh ta mỉm cười nói: "Được, vậy anh chỉ cho tôi xem làm thế nào để nhận biết đồ cổ đi."
"Ừm."
Trần Dương gật đầu, nói: "Thật ra phân tích vừa rồi của anh là đúng. Nếu đây là bình hoa lò Nhữ thời nhà Tống thì thật sự nó có giá tới bốn, năm triệu tệ. Nhưng với điều kiện, đây phải là đồ cổ thật."
"Ồ?" Chu Chính Đào khẽ ồ một tiếng. Anh ta không hề biến sắc, nói: "Không phải anh vừa mới nói đây là bình hoa lò Nhữ sao, tại sao vừa rồi anh lại nói đây không phải đồ cổ thật?"
"Phải đấy, nhóc ranh. Như vậy chẳng phải tự mâu thuẫn lời mình nói sao?"
"Phải đấy, còn trẻ thì đừng có tỏ vẻ. Người ta là chuyên gia của Cục Di sản Văn hóa, đã nói đây là đồ thật rồi. Anh còn định giám định gì chứ?"
"Tôi thấy có lẽ anh thấy cô gái này xinh đẹp nên muốn theo đuổi người ta phải không?"
Có người vừa nói câu này, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt ám muội nhìn Trần Dương và Lưu Xảo Xảo.
Mặt Lưu Xảo Xảo đỏ bừng lên, không khỏi ngượng ngùng.
Không phải anh ta..anh ta thật sự muốn theo đuổi cô chứ?
Lưu Xảo Xảo thầm nghĩ.
Trần Dương không nói gì, anh ngồi xổm xuống chỉ vào mảnh vỡ trên mặt đất rồi nói: "Lò Nhữ là lò nung đứng đầu trong số năm lò nung nổi tiếng thời nhà Tống, gồm có 'Nhữ, Quan, Ca, Quân, Định', trong lịch sử gốm sứ có câu 'lò Nhữ đứng đầu'. Sứ lò Nhữ có hình dạng cổ xưa và trang nhã, dùng mã não quý giá làm men, màu sắc đặc biệt, chất đất bóng mịn, thân sứ như đồng, men sứ dày, tiếng như tiếng khánh, sáng mà không chói. Bề mặt men có những đường rạn nhỏ như cánh ve sầu, hoa văn đường rạn giống như 'vỏ lê, càng cua, hạt vừng'. Người đời đánh giá sứ lò Nhữ 'giống như ngọc, nhưng không phải ngọc, mà còn đẹp hơn cả ngọc'."
Sau khi giới thiệu lịch sử của lò Nhữ và đặc điểm của sứ lò Nhữ, Trần Dương từ tốn nói: "Anh xem, mảnh sứ này mặt ngoài thì mượt nhưng mặt trong lại cực kỳ thô. Từ mặt cắt của bình hoa có thể thấy được nó còn hơi ố vàng."
Mấy người xung quanh cũng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ lên xem, đúng như lời Trần Dương nói.
Trần Dương đặt lại mảnh sứ về chỗ cũ rồi lắc đầu, nói: "Rõ ràng bình hoa này dùng mảnh vỡ chắp vá thành. Nếu anh chắp vá những mảnh vỡ của một chiếc bình hoa sứ lò Nhữ thời nhà Tống một cách hoàn hảo thì cũng đáng chút tiền, nhưng anh chỉ đang dùng chiêu trò lừa đảo. Ngoài một số ít những mảnh vỡ thật thì còn lại chỉ là hàng mỹ nghệ hiện đại mà thôi.
Nói tới đây, Trần Dương dừng lại một chút rồi tiếp tục: "Anh nói xem có độc ác không, dùng mấy mảnh vỡ cùng lắm bốn, năm trăm tệ rồi báo giá ba triệu tệ. Anh lấy đâu ra can đảm vậy?"
Cái gì!
Bình hoa này bị người ta chắp vá ư.
Mọi người xung quanh nghe Trần Dương nói xong thì không khỏi bối rối.
Chu Chính Đào cũng ngồi xổm xuống tỉ mỉ xem lại từng mảnh vỡ, vừa xem vừa hồi hộp. Thứ này thật sự là đồ giả.
Anh ta là chuyên gia xuất sắc của Cục Di sản Văn hóa thành phố Tây Xuyên, vậy mà hôm nay lại nhìn nhầm.
Trời ạ, thanh niên này thật lợi hại. Chu Chính Đào năm nay ba mươi tuổi, ở cái tuổi này mà còn được Cục Di sản Văn hóa mời tới làm chuyên gia xuất sắc thì nhất định năng lực của anh ta phải là hạng nhất. Cho dù không thể so sánh được với ông cụ Từ của nhà họ Từ nhưng cũng không hề kém xa.
Chu Chính Đào thả mảnh vỡ đang cầm xuống rồi đứng dậy, cúi đầu với Lưu Xảo Xảo một cái: "Cô gái, thật xin lỗi. Hôm nay suýt nữa thì tôi đem tới phiền toái lớn cho cô rồi."
"Không sao đâu, không sao..." Lưu Xảo Xảo vội vàng xua tay, lắc đầu liên tục.
Sau khi xin lỗi Lưu Xảo Xảo xong, Chu Chính Đào lấy một tấm danh thiếp trong túi áo ra rồi đi tới trước mặt Trần Dương khách khí đưa nó cho anh: "Tôi là Chu Chính Đào, chuyên gia xuất sắc của Cục Di sản Văn hóa. Anh có kiến thức uyên bác, đôi mắt sắc sảo, tôi thật sự khâm phục! Đây là danh thiếp của tôi, nếu anh có thời gian thì có thể tới Cục Di sản Văn hóa tìm tôi uống trà. Chúng ta cùng nhau trao đổi một chút."
Trần Dương nhận lấy danh thiếp rồi gật đầu mỉm cười.
Lúc này mọi người xung quanh đã phản ứng lại rồi. Ai nấy đều khen ngợi Trần Dương thật lợi hại, có thể khiến chuyên gia xuất sắc của Cục Di sản Văn hóa đưa danh thiếp. Sau đó mọi người ào ào chỉ trích người đàn ông gầy gò trơ trẽn kia.
"Được lắm tên lừa đảo này, thì ra đây là bình hoa giả!"
"Thật xấu xa, đến cả một cô gái trẻ mà cũng lừa. Phát điên lên mất."
Nước mắt Lưu Xảo Xảo chảy ròng ròng, giống như cô vừa nằm mơ vậy. Cô vốn tưởng rằng sau này cô phải gánh món nợ khổng lồ ba triệu tệ, nhưng chớp mắt một cái người đàn ông này đã xoay chuyển tình thế rồi.
Lúc này vẻ cảm kích của Lưu Xảo Xảo hiện rõ trên mặt.
Người đàn ông gầy gò kia bị lật tẩy ý đồ, thẹn quá hóa giận chỉ vào mặt Trần Dương rồi hung dữ nói: "Mẹ kiếp, anh là ai hả? Tôi nói cho anh biết, bình hoa của tôi là đồ sứ lò Nhữ thời nhà Tống, bây giờ nó bị cô gái này làm vỡ rồi. Không phải anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ư, ông đây cho anh cơ hội đấy. Mau đưa tiền đây!"
Nói xong hắn ta rút một con dao từ trong sạp hàng ra.
Mỗi lần bày sạp bán hàng hắn ta đều để sẵn một con dao trong sạp, bị hắn ta lừa rồi mà còn muốn thoát ư? Làm gì có chuyện đó!
Người đàn ông gầy gò kia thấy quần áo Trần Dương mặc không có ký hiệu gì đặc biệt, vừa nhìn là biết không phải hàng hiệu. Có lẽ tên này là một kẻ nghèo khổ không có tiền.
Con dao của hắn ta dài không thua một cánh tay, mọi người xung quanh lập tức lùi về phía sau mấy bước chỉ sợ tai bay vạ gió. Đây không phải chuyện đùa đâu.
Trần Dương biết hắn ta đang thẹn quá hóa giận.
"Được lắm, anh chờ chút. Tôi gọi điện thoại cho bạn tôi, bảo cô ấy đem tiền tới." Trần Dương cười nhạt rồi lấy điện thoại di động trong túi ra gọi điện thoại.
"Hừ, coi như anh thức thời đấy!" Người đàn ông gầy gò lập tức vui vẻ, càng hung hăng hơn. Nhưng đột nhiên hắn ta nghĩ tới chuyện, tên nhóc ranh này không mặc đồ hiệu, làm gì có tiền.
Hắn ta định nói chuyện thì điện thoại di động của Trần Dương kết nối được.
Trần Dương mở loa ngoài rồi nói: "Alo, cảnh sát Vu, có bận không?"
"Làm sao thế, đột nhiên gọi điện thoại cho tôi vào lúc này!" Giọng nói lạnh nhạt của Vu Lan từ trong điện thoại truyền tới.
Mẹ kiếp, lúc có việc cần anh giúp đỡ thì dùng giọng ngọt ngào không tả nổi vừa làm nũng vừa hôn anh. Bây giờ không còn chuyện gì nữa thì giọng cũng lạnh lùng hẳn.
Không ổn!
Cảnh sát Vu, cảnh sát Vu nào cơ?
Người đàn ông gầy gò kia sững sờ, dùng dao chỉ vào Trần Dương: "Mẹ kiếp, mày đang báo cảnh sát!"
"Cảnh sát Vu, cô mau tới đây đi. Ở đây có người dùng dao đe dọa tôi này, tôi sợ quá!" Trần Dương nói.
"Cái gì, anh đang ở đâu. Tôi lập tức tới ngay!"
Chết tiệt, không phải Hoa Bá Vương lòng dạ độc áo của thành phố Tây Xuyên chứ?
Người đàn ông gầy gò kia hoảng hốt. Hắn ta nhận ra giọng nói của người ở đầu dây bên kia, đây không phải khủng long bạo chúa thì còn có có thể là ai chứ?
Hắn ta vốn là người phạm tội nhiều lần, rơi vào tay Vu Lan không chết cũng bị lột da!
Mẹ kiếp, tên nhóc ranh này quen biết Vu Lan!
"Nhóc...nhóc ranh, chờ đấy. Tôi nhất định không bỏ qua cho anh đâu." Người đàn ông gầy gò nói xong thì hoảng hốt chạy trốn, đến cả đồ bày trên sạp cũng không thu lại.
"Ổn rồi, không sao rồi!"
Thấy tên tội phạm lừa đảo chạy trốn, Trần Dương mỉm cười nói với Vu Lan: "Cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi cúp máy đây."
"Tút tút tút!"
Nghe âm thanh cúp máy trong điện thoại, Vu Lan nghiến răng. Tên đáng chết này đã tối rồi còn gọi điện trêu chọc cô sao?
Thấy chủ sạp hàng đã chạy trốn, mọi người xung quanh cũng tản đi.
Lưu Xảo Xảo cảm kích đi tới chỗ Trần Dương rồi cúi đầu chín mươi độ: "Anh trai, thật sự cảm ơn anh. Nếu không có anh thì tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa."
Một khắc trước cô còn tuyệt vọng, Trần Dương giống như vị hoàng tử trên trời giáng trần, cứu cô thoát khỏi vực sâu.
"Không có gì, gặp chuyện bất bình ra tay tay cứu giúp thôi mà!" Trần Dương mỉm cười, không hề có ý kể công.
"Cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi bị lừa thật rồi." Lưu Xảo Xảo mặt mũi đỏ bừng nói: "Cái đó, anh trai, hôm nay anh giúp tôi ân tình lớn thế này, hôm nào đó tôi có thể mời anh ăn cơm được không? Bây giờ tôi phải quay về phòng, cổng ký túc xá sắp đóng rồi. Anh có thể...có thể cho tôi Wechat của anh không?"
Đây là lần đầu tiên Lưu Xảo Xảo hỏi cách liên lạc của một người con trai, khiến cô rất ngượng.
Cô gái trẻ này cũng thật ngây thơ.
Trần Dương mỉm cười rồi thêm Wechat của cô ấy. Lưu Xảo Xảo vội quay về phòng nên lập tức đi ngay.
Nhớ lại những chuyện tối hôm nay xảy ra, cũng có thật nhiều bất ngờ. Trần Dương sờ bụng, lúc này anh mới nhớ tối nay mình vẫn chưa ăn cơm.
Nhưng bây giờ đã mười giờ rồi, hàng quán ở chợ đêm cũng đã bắt đầu thu dọn, chẳng còn mấy người. Trần Dương lấy điện thoại di động ra định gọi xe trên ứng dụng Didi. Anh vừa lấy điện thoại ra thì cảm thấy có người từ sau lưng chạy tới.
Trần Dương còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị người ta dùng khăn bịt kín mũi và miệng lại. Sau cảm giác trời đất quay cuồng, ý thức của anh dần dần biến mất...
Chương 164: Muốn chết
Trần Dương bị người ta dùng nước lạnh dội tỉnh lại.
Anh bị trói thành một cái bánh ú rồi đặt lên ghế sô pha. Trần Dương cảm thấy rất choáng váng, nhìn mọi thứ lờ mờ chồng chéo lên nhau.
Một lúc lâu sau anh mới tỉnh táo lại.
Trần Dương tỉnh lại, thứ đầu tiên anh nhìn rõ là đôi chân của một người phụ nữ. Hơn nữa đôi chân này rất dài.
Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chủ nhân của đôi chân đẹp này. Trần Dương sửng sốt, tại sao lại là cô ta chứ. Đây chẳng phải chị gái của Lý Hổ, Lý Lâm ư?
Là cô ta bắt anh tới đây sao?
Trần Dương bối rối, không có chuyện gì đột nhiên cô gái này bắt anh làm gì chứ?
Thấy Trần Dương tỉnh lại, Lý Lâm lắc nhẹ ly rượu đang cầm rồi đứng dậy khỏi ghế tựa. Cô ta khoanh một tay trước ngực, thứ khổng lồ kia trông cứ như thể sắp rơi ra khỏi áo cô ta.
"Cô Lý...cô làm thế này..."
Trần Dương còn chưa nói hết câu thì Lý Lâm đã hất ly rượu vang đang cầm lên mặt anh. Từ trên cao cô ta nhìn Trần Dương đang trong tình cảnh không thể nhúc nhích nổi, nói: "Anh còn tiếp tục dùng ánh mắt háo sắc này nhìn tôi, tôi sẽ móc mắt anh ra."
Chết tiệt, có phải người phụ nữ này bị bệnh không vậy. Không hiểu tại sao cô ta lại trói anh tới đây thì thôi, bây giờ lại hất rượu vào mặt anh. Như thế cũng quá đáng quá rồi.
Sau khi bị hất rượu vào mặt, Trần Dương có chút tức giận nói: "Cô Lý, cô làm như vậy cũng quá đáng quá rồi. Lần trước ở nhà họ Trần cô bị tà khí nhập trúng người chính tôi đã cứu cô, dù sao cũng có thể coi như ân nhân cứu mạng của cô chứ? Vậy mà cô hết bắt trói lại hất rượu vào mặt tôi, quá vô lý rồi phải không?"
"Chuyện nào ra chuyện đó. Đúng là anh từng cứu tôi, nhưng sau đó tôi cũng bảo em trai tôi đưa cho anh một viên Trúc Cơ Đan rồi. Nếu không anh có thể trở thành tu sĩ được chắc?" Lý Lâm cười lạnh: "Cho nên hai ta không ai nợ ai cả."
"Thôi được, cô nói có lý." Trần Dương bất đắc dĩ lắc đầu. Anh đã uống Long Hổ Đan, có thể coi như một nửa tu sĩ rồi. Kể cả không có viên Trúc Cơ Đan kia thì chuyện anh trở thành tu sĩ cũng chỉ là sớm muộn mà thôi. Hơn nữa trong "Thiên Kim Dược Phương" ghi chép rằng Trúc Cơ Đan chẳng phải loại đan dược cao cấp gì, muốn điều chế nó chỉ cần giây lát là xong.
Trần Dương suy nghĩ một lát rồi nói: "Đã thế thì cô còn bắt tôi làm gì?"
"Anh đừng giả vờ không biết gì với tôi!" Lý Lâm lạnh lùng nói: "Lần trước em trai tôi cho người đi bắt vợ của Lý Thiên Bá, Tống Huyên, không phải cô ta được anh cứu sao? Anh được lắm, chúng tôi tranh chấp với nhà họ Lý mà anh cũng dám nhúng tay vào. Có phải anh ăn phải gan hùm mật báo không hả?"
Trần Dương lập tức hiểu ra, thì ra là vì chuyện này.
Anh không khỏi buồn cười, nhìn Lý Lâm nói: "Lý Thiên Bá là anh em tốt của tôi, vợ của anh ta là chị dâu của tôi. Đương nhiên tôi không thể khoanh tay đứng nhìn..."
Anh còn chưa nói hết câu thì Lý Lâm đã bóp cổ anh.
"Khụ khụ! Cô bị điên đấy à, mau bỏ tay ra..."
Trần Dương cảm thấy anh sắp tắt thở tới nơi rồi, người phụ nữ này ra tay thật độc ác. Trong lòng Trần Dương vốn đã buồn bực, chuyện này càng khiến anh tức giận hơn.
"Mau bỏ tay ra, cô định bóp chết tôi đấy à..."
Trần Dương bị bóp cổ tới đỏ cả mặt. Nếu không phải chân tay anh đang bị trói thì nhất định anh sẽ đạp người phụ nữ này dưới chân.
"Hừ!"
Lý Lâm buông tay ra rồi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Trần Dương: "Đều do anh lo chuyện bao đồng của người khác. Anh không chỉ làm nhiều anh em của tôi bị thương mà còn khiến Lý Thiên Bá có cơ hội phản công, gây ra tổn thất nặng nề cho nhà họ Lý chúng tôi suốt mấy hôm nay. Hôm nay tôi phải cho anh biết, quản chuyện của người khác sẽ có kết cục gì."
Nói xong Lý Lâm đi vào phòng nghỉ trong văn phòng, khi quay lại trên tay cô ta cầm theo một cái roi thép.
Một roi này quật xuống, chắc chắn rách da nát thịt.
Trần Dương thấy chiếc roi thép kia thì hít vào một hơi, Lý Lâm muốn lấy mạng anh sao.
Anh vội vàng hét lên: "Lý Lâm, cô điên rồi sao. Cái này có thể đánh chết người đấy!"
"Đánh chết thì đáng đời anh, không đánh chết thì coi như mạng anh chưa tuyệt." Lý Lâm cười lạnh: "Không phải anh thích làm anh hùng sao, hôm nay tôi cho anh làm đủ!"
Nói xong, Lý Lâm thẳng tay quật một roi.
"Chát!" một tiếng, quần áo trên người Trần Dương lập tức rách toạc. Vết dao sau lưng anh cũng bị đánh nứt, máu từ vết thương lập tức chảy ra.
Hự!
Trần Dương đau đớn hít sâu một hơi, cảm giác đau xót từ sau lưng lan ra toàn thân. Anh hét lớn một tiếng, cơn giận trong lòng dâng lên: "Cô được lắm Lý Lâm!"
"Sao hả, mới một roi đã không chịu nổi rồi sao?" Lý Lâm mỉm cười trêu tức Trần Dương: "Tôi còn tưởng xương anh cứng thế nào, không ngờ sức chịu đựng lại kém thế này."
Những vết thương trên người Trần Dương không ngừng nứt ra. Đặc biệt là vết dao chém ở sau lưng, chắc chắn nó lại nứt ra rồi. Trần Dương hít sâu một hơi, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn Lý Lâm: "Tôi có thể không quản chuyện giữa các người và nhà họ Lý, nhưng tôi không cho phép cô động tới người nhà của người ta. Làm như vậy là trái với đạo nghĩa giang hồ."
Thù hận không đụng tới người nhà. Lý Lâm bắt vợ của Lý Thiên Bá, về mặt đạo nghĩa thì cô ta là người vô lý.
"Đạo nghĩa giang hồ?" Lý Lâm cười ha hả, cô vừa bị một tên ở rể cười nhạo ư: "Anh có biết thế nào gọi là đạo nghĩa giang hồ không? Đạo nghĩa giang hồ chính là thắng làm vua thua làm giặc. Hơn nữa có vẻ hiện tại anh không hiểu rõ tình hình cho lắm, anh có tư cách gì mà nói những chuyện này với tôi?"
Nói xong sắc mặt Lý Lâm thay đổi, cô lại quật roi thép lên người Trần Dương.
"Chát!"
Tiếng roi thép vang lên, mấy tên đàn em canh gác trước cửa văn phòng nghe thấy không rét mà run.
Chát chát chát!
Mười mấy roi liên tục quật lên người Trần Dương. Mỗi roi Lý Lâm đều không nương tay, cô đánh Trần Dương máu me đầm đìa.
"Người phụ nữ điên này, mụ điên, mụ điên..."
Trần Dương đau đớn đến mức sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh. Máu thấm đẫm quần áo anh, đến cả ghế sô pha bằng da cũng nhuộm đầy máu tươi.
Dường như đánh đã mệt, người phụ nữ điên kia xoa tay, không khỏi thở hổn hển. Bộ ngực căng tràn của cô run lên một cái nhưng hiện giờ Trần Dương hoàn toàn không có tâm trạng nhìn nữa. Hiện giờ thậm chí anh có ý muốn giết người.
Nghỉ tay một lát, dường như Lý Lâm không có ý định đánh tiếp. Cô đặt roi thép lên bàn làm việc rồi dựa vào bàn hút một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ.
"Phù!"
Lý Lâm chậm rãi nhả ra một làn khói. Mùi khói không hề khó côu mà còn có hương bạc hà nhè nhẹ.
"Tôi biết anh từng bán một viên Phá Chướng Đan cho em trai tôi. Thế này đi, chỉ cần anh cho tôi một viên Phá Chướng Đan, tôi sẽ tha cho anh."
Nghe Lý Lâm nói vậy, Trần Dương không khỏi cười thầm. Sớm biết thế này thì lần trước nhất định anh sẽ không cứu Lý Lâm, càng không bán Phá Chướng Đan cho Lý Hổ.
"Được, cô muốn Phá Chướng Đan phải không? Không thành vấn đề." Trần Dương mỉm cười nhưng trong lòng không hề vui vẻ, nói: "Phá Chướng Đan đang ở trên người tôi. Cô cởi trói cho tôi, tôi đưa đan dược cho cô."
Lý Lâm mừng rỡ nhưng không để lộ ra mặt, cô chậm rãi dập tắt điếu thuốc trong tay rồi mới cởi trói cho Trần Dương.
Anh ta bị cô đánh thành thế này, hoàn toàn không có năng lực ra tay với cô nữa. Vì vậy Lý Lâm không hề lo lắng Trần Dương sẽ giở trò gian.
"Nhanh lên, mau đưa Phá Chướng Đan cho tôi!" Lý Lâm sốt ruột không chờ nổi nữa.
Trần Dương liếc Lý Lâm, khởi động cơ thể một chút rồi từ tốn nói: "Có hộp thuốc không, tôi muốn băng bó vết thương trên người một chút."
Trời ạ, người phụ nữ này ra tay thật tàn nhẫn. Lý Lâm đánh Trần Dương đến nỗi rách da nát thịt, nếu anh không cầm máu thì sẽ bị chảy máu tới chết mất.
"Anh..."
Lý Lâm chỉ vào Trần Dương nhưng lại thấy sắc mặt anh tái nhợt cả đi. Cô đành bĩu môi rồi khó côu đi vào phòng nghỉ lấy hộp thuốc, ném xuống đất: "Cho anh năm phút xử lý."
Trần Dương mặt không biến sắc mở hộp thuốc ra, bắt đầu băng bó vết thương.
"Xong chưa!"
Lý Lâm mất kiên nhẫn nói.
Sau khi băng bó xong xuôi, Trần Dương lấy Phá Chướng Đan anh tự tay điều chế ra. Anh mở tờ giấy dầu ra, viên Phá Chướng Đan lăn vào lòng bàn tay anh.
Lý Lâm lập tức đứng dậy khỏi ghế tựa, ánh mắt trở nên sốt ruột: "Mau đưa đan dược cho tôi!"
Cô và Lý Hổ đã tu luyện viên mãn Hậu Thiên rất nhiều năm, thậm chí thời gian tu luyện của cô còn dài hơn Lý Hổ. Cô còn tưởng rằng cả đời này mình cũng không có hy vọng thăng cấp lên Tiên Thiên.
Nhưng hai tháng trước Lý Hổ mua được một viên Phá Chướng Đan từ chỗ Trần Dương, thành công tu luyện từ Hậu Thiê viên mãn lên Tiên Thiên sơ kỳ. Điều này khiến Lý Lâm nhìn thấy hy vọng.
Hai tháng nay Lý Lâm dùng mọi mối quan hệ của cô để tìm Phá Chướng Đan, đáng tiếc đến cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
Mấy ngày trước, sau khi nghe tin phòng đấu giá Đinh Đinh bán một viên Phá Chướng Đan với giá năm tỷ năm trăm triệu tệ, Lý Lâm cực kỳ hối hận. Sớm biết như thế thì hôm đó cô đã tới tham gia buổi đấu giá rồi.
Chỉ cần có thể bứt phá lên cảnh giới Tiên Thiên thì đừng nói là năm tỷ năm trăm triệu, có mười tỷ, hai mươi tỷ cô cũng sẵn sàng bỏ tiền ra mà không chớp mắt.
Không tu luyện tới Tiên Thiên thì chỉ là hạng tầm thường. Hơn nữa một tu sĩ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên ít nhất có thể sống tới một trăm tuổi, có người nói đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn thậm chí có thể sống tới một trăm hai mươi tuổi.
Điều khiến cô ta mờ mắt là tên Trần Dương này có rất nhiều Phá Chướng Đan, đây là thần đan mà sáu môn phái lớn cũng không có.
Cô ta sắp phát điên lên rồi!
Nghĩ vậy Lý Lâm không chút do dự giơ tay xông tới chỗ Trần Dương.
Đúng lúc Lý Lâm sắp lấy được đan dược thì Trần Dương nghiêng người một cái tránh được cô ta.
Sau đó anh thản nhiên nuốt trọn viên Phá Chướng Đan.
Đan dược vừa vào miệng liền biến thành chất lỏng chảy vào trong dạ dày của Trần Dương.
"Trần Dương, anh...anh muốn chết phải không!"
Chương 165: Bái sư
Lý Lâm tức giận, cả người không ngừng run lên. Ngực cô ta nhấp nhô liên tục, bộ ngực căng tròn khổng lồ run lên một cái.
Đó là Phá Chướng Đan đấy, chỉ cần một viên Phá Chướng Đan là cô ta có thể bứt phá tới Tiên Thiên rồi. Như vậy cuộc đời này của cô ta sẽ có hy vọng tu luyện tới Phản Phác, trở thành đại tu sĩ.
Vậy mà tên nhóc ranh này lại nuốt hết đan dược không để lại cho cô ta dù chỉ một viên, để lại cho cô ta một viên thôi cũng được mà.
Trước đây không lâu Trần Dương mới từ Hậu Thiên sơ kỳ thăng cấp tới Hậu Thiên viên mãn, bây giờ anh nuốt Phá Chướng Đan sẽ lập tức thăng cấp lên Tiên Thiên. Nếu những người khác biết chuyện Trần Dương mới tu luyện hơn hai tháng thì hẳn là hai mắt trợn lên muốn rơi ra ngoài mất.
"Tôi giết anh!"
Lý Lâm nhanh chóng nổi điên, cô ta lấy một khẩu súng ngắn áp sát vào đầu Trần Dương. Chỉ cần ngón tay Lý Lâm cử động nhẹ là sẽ bóp trúng cò súng.
"Cô giết đi, giết tôi rồi cả đời này cô đừng mong có được Phá Chướng Đan mà bứt phá tới Tiên Thiên." Trần Dương không hề sợ hãi, anh thản nhiên nói.
Trên đời này chỉ mình anh mới có thể điều chế ra Phá Chướng Đan, Lý Lâm mà giết anh thì cả đời này cô chỉ có thể kẹt lại ở viên mãn Hậu Thiên chờ chết.
"Anh tưởng tôi thật sự không dám sao?" Lý Lâm mặt đầy sát khí: "Anh nuốt hết Phá Chướng Đan rồi, còn có thể dựa vào cái gì chứ?"
Mặc dù nói vậy nhưng ngón tay Lý Lâm đang đặt trên cò súng lại buông lỏng.
"Ha ha!"
Nghe Lý Lâm nói vậy, Trần Dương lắc đầu cười lớn: "Đối với cô mà nói Phá Chướng Đan là linh đan thần dược ngàn vàng khó cầu, nhưng đối với tôi thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
Anh vừa nói xong, Lý Lâm lập tức ngây người.
Anh ta nói gì cơ?
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?
Trái tim Lý Lâm cuộn sóng, cô ta ngờ vực nhìn Trần Dương: "Anh nói gì? Anh nói Phá Chướng Đan này anh muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu ư?"
Đây là Phá Chướng Đan đấy, chỉ cần một viên là đủ khiến người bình thường trở nên siêu phàm. Đối với tu sĩ thì đây quả thực là thần đan tối thượng.
Có biết bao nhiêu trưởng lão tiền bối của sáu môn phái lớn vì muốn bứt phá khỏi tình trạng tu luyện trì trệ mà bế quan chết trong phòng tu luyện chứ? Thật sự không thể đếm nổi.
Có lẽ tên Trần Dương này không biết Phá Chướng Đan quý hiếm đến mức nào phải không?
Chẳng lẽ vì muốn giữ lại mạng sống nên anh ta mới nói như vậy?
"Ngạc nhiên chưa đồ đàn bà xấu xa!" Trần Dương thấy thái độ giật mình của Lý Lâm thì cực kỳ thoải mái. Anh biết đối với người như Lý Lâm thì Phá Chướng Đan có sức mê hoặc tới thế nào.
"Tôi không phí lời với cô nữa, bây giờ tôi sẽ ra ngoài mua dược liệu. Nếu cô không yên tâm thì có thể phái người đi theo tôi." Nói xong Trần Dương đi thẳng ra cửa.
Lý Lâm nửa tin nửa ngờ, ra lệnh cho hai đàn em tin cậy đi theo Trần Dương lái xe đưa anh tới hiệu thuốc mua dược liệu cần thiết để điều chế Phá Chướng Đan và một cái nồi nhỏ dùng để sắc thuốc Đông y.
Trần Dương đi mua thuốc gần ba mươi phút, Lý Lâm liên tục hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. Trần Dương nhíu mày, tại sao người phụ nữ này lại nghiện thuốc lá nặng thế này chứ.
Anh đi tới dập tắt điếu thuốc Lý Lâm đang hút: "Phụ nữ thì hút thuốc ít thôi."
Sau đó anh mở cửa sổ cho thoáng khí, tự mình châm một điếu thuốc dành cho phụ nữ lấy trên bàn của Lý Lâm.
"Rốt cuộc anh đang làm trò gì hả?" Lý Lâm nhìn chằm chằm Trần Dương, thái độ cực kỳ mất kiên nhẫn.
"Phù!"
Trần Dương nhả ra một ngụm khói rồi đáp: "Điều chế đan dược!"
"Điều chế đan dược?" Lý Lâm ngờ vực không tin, tên nhóc ranh này mà là thầy luyện đan ư? Sao có thể như vậy được! Từ thời đại mạt pháp tới nay, thầy luyện đan đã mai danh ẩn tích cả mấy trăm năm rồi cơ mà.
"Đương nhiên rồi!"
Trần Dương cũng lười giải thích với Lý Lâm. Anh đi tới phòng bếp ở lầu một rồi bắt đầu điều chế đan dược!
Khi tu vi của Trần Dương mạnh lên, số lần anh điều chế đan dược dần dần tăng thì thời gian điều chế cũng được rút ngắn đi rất nhiều. Nếu trước đây anh chỉ là một người nhập môn thì hiện giờ có thể coi là cũng có chút hiểu biết.
Nếu quay về mấy trăm năm trước thì Trần Dương có thể được gọi là "đại sư".
Chưa tới hai tiếng đồng hồ, chiếc nồi nhỏ sắc thuốc Đông y phát ra một tiếng động sau đó có mùi thơm tỏa ra.
Điều chế xong đan dược rồi. Trần Dương mỉm cười mở nắp ra.
Bên trong có ba viên Phá Chướng Đan!
Nắp nồi vừa mở ra, mùi thơm của đan được lập tức tràn ngập không khí.
Lý Lâm ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng từ đầu tới giờ cũng không khỏi há hốc miệng!
Tên...tên nhóc ranh này thật sự là thầy luyện đan, hơn nữa còn thành công điều chế ra Phá Chướng Đan!
Trời ạ, đã là thời đại mạt pháp rồi mà thầy luyện đan vẫn còn tồn tại!
Lần này Lý Lâm hoàn toàn bối rối!
Trước đây cô ta nghe sư phụ nói thời xa xưa thầy luyện đan là khách quý của các môn phái lớn. Ngay cả tà giáo cũng không dám tùy ý trêu chọc thầy luyện đan, bởi vì cái giá phải trả quá lớn.
Hơn nữa chỉ cần là tu sĩ thì khó tránh khỏi tình trạng tu luyện trì trệ, đương nhiên phải tới cầu xin thầy luyện đan.
Trong lúc Lý Lâm còn đang ngây người thì Trần Dương thẳng tay cầm ba viên đan dược trong nồi ra rồi nuốt hai viên.
Cảm giác đan dược phát huy tác dụng lại dâng lên, Trần Dương cảm thấy nội lực trong cơ thể anh bắt đầu tập trung ở đan điền. Một chút, lại thêm một chút, thêm một chút nữa...nội lực đang chuyển hóa thành chân khí.
Chỉ cần nội lực trong toàn bộ cơ thể chuyển hóa thành chân khí thì anh sẽ trở thành tu sĩ Tiên Thiên.
Trần Dương rất vui mừng, anh cười híp mắt nhìn Lý Lâm.
"Này, tại sao anh lại nuốt hai viên. Chẳng lẽ anh không sợ dùng đan dược quá liều sẽ không chịu nổi ư?" Lý Lâm không khỏi sốt ruột. Thấy trong tay Trần Dương chỉ còn một viên đan dược, cô cầu xin: "Trần Dương, cầu xin anh cho tôi viên đan dược kia đi!"
Đây chính là đan dược mà cô ta ao ước đến mức đến nằm mơ cũng mơ thấy. Bây giờ nó đang ở trước mặt cô ta vậy mà cô ta chỉ có thể nhìn chứ không thể uống, cảm giác này thật sự khiến Lý Lâm phát điên.
Không chịu nổi?
Không thể nào, Trần Dương đã uống Long Hổ Đan nên gân mạch toàn thân mở rộng ra rất nhiều, vượt trội hơn hẳn người bình thường.
Người bình thường chỉ cần uống một viên Phá Chướng Đan là đủ nhưng anh phải uống liên tục bốn, năm viên thì nội khí trong người mới bắt đầu chuyển hóa. Điều này chứng tỏ nội khí của Trần Dương mạnh gấp năm lần một tu sĩ bình thường, đây là nội khí tinh khiết tới mức nào chứ.
"Tại sao tôi phải cho cô?" Trần Dương mỉm cười nói: "Cũng đâu phải cô không biết giá trị của Phá Chướng Đan. Mặc dù đối với tôi thì nó chẳng đáng bao nhiêu, nhưng không phải ai cũng có thể có được nó đâu."
Bây giờ Trần Dương hoàn toàn nắm thóp Lý Lâm. Người phụ nữ này muốn bứt phá tới Tiên Thiên, viên Phá Chướng Đan trong tay anh là tia hy vọng duy nhất của cô ta.
Lý Lâm nghe Trần Dương nói vậy thì đầu óc quay cuồng. Cô ta cắn môi, ngoan ngoãn nói: "Trần Dương, tôi cầu xin anh cho tôi viên đan dược kia đi. Tôi...tôi biết sai rồi, là tôi lấy oán báo ân. Tôi không nên dùng roi đánh anh..."
Nói xong Lý Lâm ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đầy quyến rũ nhìn Trần Dương: "Hay là, tôi cho anh đánh trả được không?"
Nói xong Lý Lâm quay lưng lại, chống hai tay lên bàn làm việc rồi cong mông lên. Cô ta cắn đôi môi đỏ hồng, dùng ánh mắt trách móc nhìn Trần Dương: "Anh...anh nhẹ tay một chút!"
"Khụ khụ!"
Trần Dương ho khan hai tiếng, nửa người dưới đột nhiên nóng lên. Lý Lâm vốn đã xinh đẹp, lại là tu sĩ nên dáng người rất hấp dẫn.
Chỗ nên to thì to, chỗ nên nhỏ thì nhỏ. Cái eo nhỏ của cô ta, nếu anh từ phía sau...
Trần Dương hít sâu một hơi rồi kiềm chế cơn nóng trong người. Hiện giờ anh đang bứt phá lên Tiên Thiên, không thể có suy nghĩ bậy bạ được. Nếu anh tẩu hỏa nhập ma thì chỉ có ngồi khóc thôi.
Trần Dương quay đầu sang chỗ khác không nhìn Lý Lâm, đưa đan dược cho cô ta: "Cho cô!"
Lý Lâm nhanh nhẹn cầm lấy đan dược, mừng rỡ như điên. Cô ta không chút nghĩ ngợi lập tức nuốt viên đan dược vào bụng.
Đan dược vừa vào miệng liền chuyển hóa thành chất lỏng chảy vào dạ dày, cảm giác đan dược đang phát huy tác dụng lan khắp cơ thể.
Nội khí trong người lập tức trở nên náo động. Lý Lâm biết đây là dấu hiệu bứt phá.
Đan dược này quả nhiên thần kỳ!
Lúc này Lý Lâm hoàn toàn tin rằng Trần Dương là thầy luyện đan, hơn nữa còn là thầy luyện đan xuất sắc.
Thời xa xưa thầy luyện đan được rất nhiều người bám theo. Sau này cô ta còn phải bứt phá tới cảnh giới Phản Phác, trở thành đại tu sĩ thực thụ. Có người nói tu sĩ bứt phá tới cảnh giới Phản Phác sống thọ hai trăm năm, mặc dù Lý Lâm không biết đây có phải sự thật hay không nhưng giang hồ đều đồn đại như vậy thì có lẽ là thật.
Thọ hai trăm tuổi, ai có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn này chứ.
Nghĩ vậy Lý Lâm quỳ xuống trước mặt Trần Dương, cung kính dập đầu ba cái.
Bộ ngực căng tròn của cô run lên, quyến rũ không tả xiết.
Người phụ nữ này chắc chắn là người có bộ ngực lớn nhất trong số những người phụ nữ mà Trần Dương biết!
Sau khi Lý Lâm dập đầu xong, Trần Dương tỏ vẻ không hiểu, hỏi: "Cô Lý, cô làm gì thế? Lễ nghi lớn thế này tôi không gánh nổi đâu!"
"Sư phụ trên cao, xin nhận của đồ đệ một lạy!"
Lý Lâm cắn môi, kiên định nhìn Trần Dương: "Xin sư phụ thu nhận con làm đồ đệ, con muốn cùng người điều chế đan dược!"
Bình luận facebook