Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 315 – Tần Tuyết Nhu
Trần Phong lang thang trên đường không mục đích, trong đầu tua lại những kí ức với Hạ Mộng Dao trong ba năm qua cứ như chiếu một bộ phim.
Có đắng cay, có ngọt ngào, nhiều hơn cả là bình dị.
Ba năm trước, lần đầu anh gặp Hạ Mộng Dao, cả người anh toàn là máu, Lâm Lan không muốn gặp rắc rối, muốn bảo Hạ Vệ Quốc vứt anh ra ngoài.
Nhưng Hạ Mộng Dao lại cật lực ngăn cản, thậm chí vì việc này còn cãi nhau to với Lâm Lan.
Đó là lần đầu tiên Trần Phong rung động.
Rung động vì sự lương thiện của Hạ Mộng Dao.
Sau đó dưới sự tác hợp của Hạ Vệ Quốc, anh trở thành vợ chồng với Hạ Mộng Dao như mong muốn.
Để không khiến nhà họ Trần chú ý đến mình anh lựa chọn nhẫn nhịn, biến mình thành một thằng vô dụng.
Một lần nhịn này là ba năm.
Trong ba năm, anh chịu đủ lời ra tiếng vào, trong mắt người nhà họ Hạ, anh chỉ là một thằng vô dụng chẳng có gì.
Nên mọi người đều khinh thường anh.
Chỉ có Hạ Mộng Dao vẫn ôm hi vọng với anh.
Mặc dù Hạ Mộng Dao chưa từng nói nhưng anh có thể cảm nhận được.
Vì Hạ Mộng Dao anh cố gắng tu luyện, gần như dùng cả tính mạng của mình.
Ông trời không phụ người có lòng.
Anh từ giai đoạn giữa Ám Kình tu luyện tới giai đoạn đầu Hóa Kình.
Ba bậc này rất nhiều võ sĩ cả đời cũng không bước qua được.
Nhưng anh chỉ dùng ba năm.
Người khác thấy anh là giai đoạn đầu Hóa Kình chỉ tưởng anh bộc lộ thiên phú.
Nhưng chỉ có anh biết là vì Hạ Mộng Dao nên anh mới có thể tu luyện đến giai đoạn đầu Hóa Kình.
Anh cảm kích Hạ Mộng Dao.
Không có Hạ Mộng Dao thì không có anh hôm nay.
Nếu có thể anh muốn buông bỏ mối thù với nhà họ Trần.
Sống một đời bình yên với Hạ Mộng Dao.
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Nhà họ Trần không muốn để anh thanh tịnh.
Lúc đi đến dưới tán một cây phong, bước chân Trần Phong khựng lại.
Vì trước mặt đỗ một chiếc Rolls-Royce màu bạc.
Biển số xe của chiếc Rolls-Royce là Kinh – C0000.
Phía trước xe, hai người phụ nữ đứng thẳng.
Một người ăn mặc lộng lẫy, một người nghiêm nghị.
Lúc này, trên mặt người phụ nữ lỗng lẫy lộ biểu cảm mỉa mia nhàn nhạt.
“Tần… Tuyết… Nhu!”.
Ngay lập tức, Trần Phong nghiến chặt răng, anh hiểu rồi!
Anh hiểu rồi!
Anh hiểu sao Hạ Mộng Dao lại muốn li hôn rồi!
“Tần Tuyết Nhu?”.
Người phụ nữ lộng lẫy nhếch mép, sau đó khoanh tay trước ngực, đi từng bước về phía Trần Phong.
Khi đến trước mặt Trần Phong, trên mặt bà ta là vẻ trêu tức: “Không gọi mẹ nuôi nữa? Gọi tôi là Tần Tuyết Nhu rồi?”.
“Có phải là bà không?”, mắt Trần Phong muốn phun lửa, lúc trước anh còn đang nghĩ sao Hạ Mộng Dao lại kiên định muốn li hôn với anh như vậy, anh biết rõ chắc chắn không phải vì Diệp Hải Đường và Lâm Uyển Thu, nhất định có nguyên nhân khác.
Nhưng anh lại không hiểu nguyên nhân này ở đâu.
Nhìn thấy Tần Tuyết Nhu, anh chợt hiểu ra.
“Cái gì mà có phải tôi không? Tôi không hiểu, cậu đang nói gì thế?”, khóe môi Tần Tuyết Nhu vẫn là sự giễu cợt.
“Có phải bà đã đi tìm Mộng Dao không?”, Trần Phong cố kiềm chế cơn giận hỏi.
Lần này, Tần Tuyết Nhu không phủ nhận.
“Ừ, là tôi, hôm kia tôi đi tìm cô ấy bảo cô ấy li hôn với cậu”.
“Tại sao?”, Trần Phong siết chặt nắm tay, lửa giận không ngừng phun trào.
“Tại sao?” Tần Tuyết Nhu cười trêu tức: “Chẳng tại sao hết”.
“Tôi chỉ muốn thử xem người con gái đó rốt cuộc yêu cậu nhiều thế nào”.
“Cô ấy không làm tôi thất vọng”.
Hít sâu một hơi, Trần Phong khiến mình bình tĩnh lại: “Tần Tuyết Nhu, tôi không mong bà nhúng tay vào việc giữa tôi và Mộng Dao”.
“Tôi đã nhúng tay rồi, cậu làm gì được tôi?”, Tần Tuyết Nhu hất cằm, như đang khiêu khích Trần Phong.
Trần Phong không nói gì, chỉ siết chặt nắm đấm.
Anh không có thù hằn gì nhiều với Tần Tuyết Nhu.
Vì hai mươi năm anh ở nhà họ Trần, người phụ nữ này không gây khó dễ với anh cũng không gây khó dễ với mẹ anh.
Mặc dù theo lý mà nói, bà ta phải là người hận mình và mẹ nhất trong nội bộ nhà họ Trần.
Nhưng bất ngờ là bà ta lại chưa từng thể hiện chút hận thù nào với mình và mẹ.
Người phụ nữ này anh không hiểu nổi.
“Cậu phải biết rõ cậu và cô ấy không hợp, sớm muộn gì cô ấy cũng trở thành gánh nặng của cậu”, khóe môi Tần Tuyết Nhu lại hiển hiện nụ cười.
“Liên quan gì đến bà”, câu trả lời của Trần Phong vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Thế sao?”, Tần Tuyết Nhu không bận tâm.
Sau khi nói xong, bà ta thở dài: “Ngày trước không có liên quan gì tôi hết, nhưng giờ thì chưa chắc”.
Mí mắt Trần Phong giần giật: “Bà có ý gì?”.
“Trần đại sư biết rõ sao còn hỏi?”, Tần Tuyết Nhu đột nhiên bật cười.
Con ngươi Trần Phong co lại.
“Trần Phong, mục đích tôi đến lần này cậu hẳn là biết rõ”, Tần Tuyết Nhu lười biếng nhìn Trần Phong một cái rồi nói: “Tôi cũng không muốn vòng vo với cậu, cậu giúp tôi đối phó với Trần Bá Dung, tôi giúp cậu bảo vệ Hạ Mộng Dao, thế nào?”.
“Tôi không rõ bà đang nói gì”, sắc mặt Trần Phong sầm lại, anh không rõ Tần Tuyết Nhu đang thăm dò anh hay là biết gì thật.
“Không rõ?”, khóe môi Tần Tuyết Nhu nhếch lên khinh bỉ: “Trần Phong, cậu giấu được người khác nhưng không giấu được tôi”.
“Ba tháng trước cậu đột phá đến giai đoạn đầu Hóa Kình đúng chứ?”.
“Đại sư võ học hai mươi lăm tuổi, phì phì, nếu đồn ra thì e là dọa hết hồn cả đống người, đúng là giống của gã đó có khác”, Tần Tuyết Nhu tặc lưỡi cảm thán.
Lòng Trần Phong nặng nề, Tần Tuyết Nhu thế mà đến cả thời gian anh đột phá cũng biết, việc này chứng tỏ bà ta từ đầu đến cuối đều chưa từng từ bỏ việc giám sát anh.
Anh cứ tưởng cả nhà họ Trần chỉ có một mình Trần Trấn Nam biết việc anh đột phá đến giai đoạn đầu Hóa Kình, nhưng bây giờ…
“Trần Phong, tôi không muốn nói nhiều với cậu. Chắc cậu biết con trai tôi chết thế nào”.
“Yêu cầu của tôi với cậu chỉ có một, đó chính là giết cả cái phòng kia của Trần Bá Dung, chó gà cũng không tha!”, nói đến Trần Bá Dung, trên mặt người phụ nữ xẹt qua nỗi căm hận ngút trời, nỗi hận này khiến không khí xung quanh đông cứng trong giây lát.
Trần Phong yên lặng không nói gì, anh không ngờ Tần Tuyết Nhu lại thẳng thắn như vậy.
“Trước khi giết chết cả nhà Trần Bá Dung, tôi sẽ thay cậu bảo vệ vợ cậu”, Tần Tuyết Nhu lại nói, bà ta tin chỉ cần Trần Phong không ngốc thì sẽ hiểu bảo vệ mà bà ta nói có ý gì.
“Bà chắc biết rõ Trần Bá Dung giờ là cảnh giới gì chứ?”, hít sâu một hơi, Trần Phong gằn giọng nói. Tính chân thật trong lời Tần Tuyết Nhu anh đã không rảnh để nghĩ nữa.
Nhưng yêu cầu của bà ta đúng là còn khó hơn lên trời!
Trần Bá Dung là giai đoạn cuối Hóa Kình, ông ta là đại sư võ học đẳng cấp nhất hiện tại, cách tông sư chỉ có một bước nữa thôi!
Thậm chí, bên ngoài còn có lời đồn, Trần Bá Dung đã đột phá tông sư rồi!
Dù lời đồn là thật hay giả thì ở thời đại tông sư không ra đời này, Trần Bá Dung cũng là kẻ mạnh đẳng cấp nhất hiện tại.
Không thể nghi ngờ!
Tần Tuyết Nhu bảo anh giết hết cả nhà Trần Bá Dung còn khó hơn cả lên trời!
“Cậu không có niềm tin với bản thân?”, Tần Tuyết Nhu nhếch mép tạo thành một độ cong đẹp mắt.
——————–
Có đắng cay, có ngọt ngào, nhiều hơn cả là bình dị.
Ba năm trước, lần đầu anh gặp Hạ Mộng Dao, cả người anh toàn là máu, Lâm Lan không muốn gặp rắc rối, muốn bảo Hạ Vệ Quốc vứt anh ra ngoài.
Nhưng Hạ Mộng Dao lại cật lực ngăn cản, thậm chí vì việc này còn cãi nhau to với Lâm Lan.
Đó là lần đầu tiên Trần Phong rung động.
Rung động vì sự lương thiện của Hạ Mộng Dao.
Sau đó dưới sự tác hợp của Hạ Vệ Quốc, anh trở thành vợ chồng với Hạ Mộng Dao như mong muốn.
Để không khiến nhà họ Trần chú ý đến mình anh lựa chọn nhẫn nhịn, biến mình thành một thằng vô dụng.
Một lần nhịn này là ba năm.
Trong ba năm, anh chịu đủ lời ra tiếng vào, trong mắt người nhà họ Hạ, anh chỉ là một thằng vô dụng chẳng có gì.
Nên mọi người đều khinh thường anh.
Chỉ có Hạ Mộng Dao vẫn ôm hi vọng với anh.
Mặc dù Hạ Mộng Dao chưa từng nói nhưng anh có thể cảm nhận được.
Vì Hạ Mộng Dao anh cố gắng tu luyện, gần như dùng cả tính mạng của mình.
Ông trời không phụ người có lòng.
Anh từ giai đoạn giữa Ám Kình tu luyện tới giai đoạn đầu Hóa Kình.
Ba bậc này rất nhiều võ sĩ cả đời cũng không bước qua được.
Nhưng anh chỉ dùng ba năm.
Người khác thấy anh là giai đoạn đầu Hóa Kình chỉ tưởng anh bộc lộ thiên phú.
Nhưng chỉ có anh biết là vì Hạ Mộng Dao nên anh mới có thể tu luyện đến giai đoạn đầu Hóa Kình.
Anh cảm kích Hạ Mộng Dao.
Không có Hạ Mộng Dao thì không có anh hôm nay.
Nếu có thể anh muốn buông bỏ mối thù với nhà họ Trần.
Sống một đời bình yên với Hạ Mộng Dao.
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Nhà họ Trần không muốn để anh thanh tịnh.
Lúc đi đến dưới tán một cây phong, bước chân Trần Phong khựng lại.
Vì trước mặt đỗ một chiếc Rolls-Royce màu bạc.
Biển số xe của chiếc Rolls-Royce là Kinh – C0000.
Phía trước xe, hai người phụ nữ đứng thẳng.
Một người ăn mặc lộng lẫy, một người nghiêm nghị.
Lúc này, trên mặt người phụ nữ lỗng lẫy lộ biểu cảm mỉa mia nhàn nhạt.
“Tần… Tuyết… Nhu!”.
Ngay lập tức, Trần Phong nghiến chặt răng, anh hiểu rồi!
Anh hiểu rồi!
Anh hiểu sao Hạ Mộng Dao lại muốn li hôn rồi!
“Tần Tuyết Nhu?”.
Người phụ nữ lộng lẫy nhếch mép, sau đó khoanh tay trước ngực, đi từng bước về phía Trần Phong.
Khi đến trước mặt Trần Phong, trên mặt bà ta là vẻ trêu tức: “Không gọi mẹ nuôi nữa? Gọi tôi là Tần Tuyết Nhu rồi?”.
“Có phải là bà không?”, mắt Trần Phong muốn phun lửa, lúc trước anh còn đang nghĩ sao Hạ Mộng Dao lại kiên định muốn li hôn với anh như vậy, anh biết rõ chắc chắn không phải vì Diệp Hải Đường và Lâm Uyển Thu, nhất định có nguyên nhân khác.
Nhưng anh lại không hiểu nguyên nhân này ở đâu.
Nhìn thấy Tần Tuyết Nhu, anh chợt hiểu ra.
“Cái gì mà có phải tôi không? Tôi không hiểu, cậu đang nói gì thế?”, khóe môi Tần Tuyết Nhu vẫn là sự giễu cợt.
“Có phải bà đã đi tìm Mộng Dao không?”, Trần Phong cố kiềm chế cơn giận hỏi.
Lần này, Tần Tuyết Nhu không phủ nhận.
“Ừ, là tôi, hôm kia tôi đi tìm cô ấy bảo cô ấy li hôn với cậu”.
“Tại sao?”, Trần Phong siết chặt nắm tay, lửa giận không ngừng phun trào.
“Tại sao?” Tần Tuyết Nhu cười trêu tức: “Chẳng tại sao hết”.
“Tôi chỉ muốn thử xem người con gái đó rốt cuộc yêu cậu nhiều thế nào”.
“Cô ấy không làm tôi thất vọng”.
Hít sâu một hơi, Trần Phong khiến mình bình tĩnh lại: “Tần Tuyết Nhu, tôi không mong bà nhúng tay vào việc giữa tôi và Mộng Dao”.
“Tôi đã nhúng tay rồi, cậu làm gì được tôi?”, Tần Tuyết Nhu hất cằm, như đang khiêu khích Trần Phong.
Trần Phong không nói gì, chỉ siết chặt nắm đấm.
Anh không có thù hằn gì nhiều với Tần Tuyết Nhu.
Vì hai mươi năm anh ở nhà họ Trần, người phụ nữ này không gây khó dễ với anh cũng không gây khó dễ với mẹ anh.
Mặc dù theo lý mà nói, bà ta phải là người hận mình và mẹ nhất trong nội bộ nhà họ Trần.
Nhưng bất ngờ là bà ta lại chưa từng thể hiện chút hận thù nào với mình và mẹ.
Người phụ nữ này anh không hiểu nổi.
“Cậu phải biết rõ cậu và cô ấy không hợp, sớm muộn gì cô ấy cũng trở thành gánh nặng của cậu”, khóe môi Tần Tuyết Nhu lại hiển hiện nụ cười.
“Liên quan gì đến bà”, câu trả lời của Trần Phong vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Thế sao?”, Tần Tuyết Nhu không bận tâm.
Sau khi nói xong, bà ta thở dài: “Ngày trước không có liên quan gì tôi hết, nhưng giờ thì chưa chắc”.
Mí mắt Trần Phong giần giật: “Bà có ý gì?”.
“Trần đại sư biết rõ sao còn hỏi?”, Tần Tuyết Nhu đột nhiên bật cười.
Con ngươi Trần Phong co lại.
“Trần Phong, mục đích tôi đến lần này cậu hẳn là biết rõ”, Tần Tuyết Nhu lười biếng nhìn Trần Phong một cái rồi nói: “Tôi cũng không muốn vòng vo với cậu, cậu giúp tôi đối phó với Trần Bá Dung, tôi giúp cậu bảo vệ Hạ Mộng Dao, thế nào?”.
“Tôi không rõ bà đang nói gì”, sắc mặt Trần Phong sầm lại, anh không rõ Tần Tuyết Nhu đang thăm dò anh hay là biết gì thật.
“Không rõ?”, khóe môi Tần Tuyết Nhu nhếch lên khinh bỉ: “Trần Phong, cậu giấu được người khác nhưng không giấu được tôi”.
“Ba tháng trước cậu đột phá đến giai đoạn đầu Hóa Kình đúng chứ?”.
“Đại sư võ học hai mươi lăm tuổi, phì phì, nếu đồn ra thì e là dọa hết hồn cả đống người, đúng là giống của gã đó có khác”, Tần Tuyết Nhu tặc lưỡi cảm thán.
Lòng Trần Phong nặng nề, Tần Tuyết Nhu thế mà đến cả thời gian anh đột phá cũng biết, việc này chứng tỏ bà ta từ đầu đến cuối đều chưa từng từ bỏ việc giám sát anh.
Anh cứ tưởng cả nhà họ Trần chỉ có một mình Trần Trấn Nam biết việc anh đột phá đến giai đoạn đầu Hóa Kình, nhưng bây giờ…
“Trần Phong, tôi không muốn nói nhiều với cậu. Chắc cậu biết con trai tôi chết thế nào”.
“Yêu cầu của tôi với cậu chỉ có một, đó chính là giết cả cái phòng kia của Trần Bá Dung, chó gà cũng không tha!”, nói đến Trần Bá Dung, trên mặt người phụ nữ xẹt qua nỗi căm hận ngút trời, nỗi hận này khiến không khí xung quanh đông cứng trong giây lát.
Trần Phong yên lặng không nói gì, anh không ngờ Tần Tuyết Nhu lại thẳng thắn như vậy.
“Trước khi giết chết cả nhà Trần Bá Dung, tôi sẽ thay cậu bảo vệ vợ cậu”, Tần Tuyết Nhu lại nói, bà ta tin chỉ cần Trần Phong không ngốc thì sẽ hiểu bảo vệ mà bà ta nói có ý gì.
“Bà chắc biết rõ Trần Bá Dung giờ là cảnh giới gì chứ?”, hít sâu một hơi, Trần Phong gằn giọng nói. Tính chân thật trong lời Tần Tuyết Nhu anh đã không rảnh để nghĩ nữa.
Nhưng yêu cầu của bà ta đúng là còn khó hơn lên trời!
Trần Bá Dung là giai đoạn cuối Hóa Kình, ông ta là đại sư võ học đẳng cấp nhất hiện tại, cách tông sư chỉ có một bước nữa thôi!
Thậm chí, bên ngoài còn có lời đồn, Trần Bá Dung đã đột phá tông sư rồi!
Dù lời đồn là thật hay giả thì ở thời đại tông sư không ra đời này, Trần Bá Dung cũng là kẻ mạnh đẳng cấp nhất hiện tại.
Không thể nghi ngờ!
Tần Tuyết Nhu bảo anh giết hết cả nhà Trần Bá Dung còn khó hơn cả lên trời!
“Cậu không có niềm tin với bản thân?”, Tần Tuyết Nhu nhếch mép tạo thành một độ cong đẹp mắt.
——————–