Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 919-921
Nếu Chu Tầm đã đi rồi thì mấy người nhà họ Bạch cũng không nhất thiết phải ở lại đây nữa.
Ai nấy đều ra ngoài, Trần Phong cũng ra vườn hoa tìm một chỗ ngồi xuống, ngắm cảnh một cách tẻ nhạt.
Một lúc sau, anh nhìn thấy một bóng người màu trắng.
Và bóng người đó đang đi về phía anh.
“Cô Chu, sao cô không ở cùng với cậu hai nhà họ Bạch mà một mình ra đây làm gì thế?”.
Xung quanh không có người, chắc là đều đến tập trung ở đại sảnh, còn Chu Chỉ Nhi đi về phía này, ngoài tìm Trần Phong ra thì chắc không có lý do nào khác cả.
Chu Chỉ Nhi nâng váy, bước lên bậc thang, đi đến bên chiếc ghế dài bên cạnh Trần Phong rồi ngồi xuống.
“Nếu tôi nói với anh Trần là tôi đến tìm anh, không biết anh Trần có tin không?”, Chu Chỉ Nhi lạnh lùng nói, hoàn toàn khác với một Chu Chỉ Nhi mà anh vừa gặp ban nãy.
Trần Phong hỏi với vẻ khó hiểu: “Cô đến tìm tôi, vì sao thế? Hơn nữa cô phải có hứng thú với cậu hai nhà họ Bạch kia mới đúng”.
Chu Chỉ Nhi nói: “Có hứng thú hay không thì người khác không thể nhìn ra được, chỉ có bản thân mới biết”.
Trần Phong ngạc nhiên nói: “Ý của cô là đó đều là cô giả vờ trước mặt người khác sao?”.
Chu Chỉ Nhi không thừa nhận, cũng không phủ nhận: “Có những chuyện phải cần làm như vậy thì tất cả mọi người mới vừa lòng. Còn tôi, cũng chỉ cần khiến bọn họ hài lòng là được”.
Thần thái của cô ấy có hơi buồn bã, trong giọng nói cũng mang vẻ bất lực.
Trần Phong tò mò hỏi: “Cô đến đây lẽ nào là muốn nói với tôi những chuyện này?”.
“Anh Trần, tôi không biết nhiều về anh, nhưng chỉ thấy cách nhìn nhận vừa rồi của bác cả và mọi người về anh, tôi cũng lờ mờ đoán ra được anh là một người như thế nào”, Chu Chỉ Nhi chậm rãi nói.
“Hả?”, Trần Phong bỏ chân đang vắt trên ghế xuống, anh nghiêm túc nhìn về phía Chu Chỉ Nhi: “Thế cô cảm thấy tôi là một người như thế nào?”.
Chu Chỉ Nhi cũng hơi ngồi thẳng người lên, ngực hơi ưỡn về phía trước: “Anh Trần là một người có thể giúp đỡ được tôi, thậm chí là người duy nhất có thể giúp đỡ tôi”.
Trần Phong bị câu trả lời này làm cho khó hiểu.
“Tôi biết anh Trần chắc chắn sẽ nghĩ tôi bị điên, thậm chí anh còn đang nghĩ chúng ta mới gặp mặt lần đầu mà tôi lại nói như vậy với anh, anh gần như hoàn toàn có thể từ chối tôi”.
Và Trần Phong đúng là cũng nghĩ như vậy thật.
Tuy Chu Chỉ Nhi trông rất xinh đẹp, nhưng Trần Phong cũng biết không phải tất cả những phụ nữ xinh đẹp đều sẽ thích anh, và anh cũng không thể đi giúp đỡ tất cả những người phụ nữ này được.
Trần Phong nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chu Chỉ Nhi, cũng lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ tôi sẽ từ chối cô”.
Chu Chỉ Nhi sững sờ, nhìn sang Trần Phong với vẻ khó hiểu, rồi cô hỏi: “Vì sao? Anh Trần thậm chí còn chưa nghe điều kiện của tôi, biết đâu đây là một vụ giao dịch rất tốt thì sao?”.
Trần Phong lại lắc đầu nói: “Cho dù thế nào đi nữa, giúp cô thì chắc cũng phải đắc tội với nhà họ Chu, nếu tôi đoán không nhầm, thì cũng có thể sẽ đắc tội với cả nhà họ Bạch, hơn nữa hai nhà này đều là những người cùng tôi đối phó với Mạc Lang, tôi không thể bỏ mặc bọn họ lúc này được”.
Chu Chỉ Nhi nghiêm túc lắng nghe Trần Phong nói, cô ấy ngập ngừng một lúc rồi nói: “Anh Trần đúng là đã đoán ra, nhưng cũng chỉ đoán đúng được một nửa”.
Lần này đến lượt Trần Phong tò mò: “Ồ? Mong là cô nói rõ xem, một nửa mà tôi đoán chưa đúng kia là gì?”.
“Anh Trần chỉ là đoán đúng chuyện kết thông gia của tôi và nhà họ Bạch, chính là chuyện giữa tôi và anh Bạch”.
Trần Phong gật đầu: “Bác cả của cô đã nói rõ thế rồi mà”.
Chu Chỉ Nhi vẫn rất bình thản nói: “Nhưng nếu anh Trần nghĩ rằng sau khi giúp tôi sẽ khiến nhà họ Bạch và nhà họ Chu giận anh, thì tôi muốn nói là hoàn toàn trái ngược với những gì anh Trần nghĩ đó, nếu anh Trần đồng ý, hai nhà này thậm chí còn đối xử càng trung thành với anh Trần hơn”.
Trần Phong nghĩ một lúc, cũng không thấy cách nghĩ của anh có gì sai: “Tôi không hiểu ý cô lắm, hai nhà các cô đều có ý như vậy, cho dù tôi làm gì đi nữa thì đều là đang phá đám, trừ khi cô không từ chối làm như vậy, nhưng như thế lại không thể giúp cô được”.
Chu Chỉ Nhi nở một nụ cười quyến rũ nói: “Anh Trần, anh thấy tôi thế nào?”.
Trần Phong nhìn cô ấy, Chu Chỉ Nhi thuần khiết trang nhã, trông giống như một đóa hoa màu trắng nở rộ sau cơn mưa, cho dù không bị say mê bởi sự cám dỗ này, nhưng tuyệt đối không có chút chán ghét nào.
“Cô rất đẹp”.
Chu Chỉ Nhi mỉm cười nói: “Lẽ nào ngoài đẹp ra, anh Trần không có lời nào để nói nữa sao?”.
Trần Phong đáp: “Có nói thêm đi nữa cũng vẫn chỉ là khen cô xinh đẹp thôi, chỉ cần nói đủ ý là được rồi mà”.
Chu Chỉ Nhi nói: “Anh Trần cũng dỗ dành hồng nhan tri kỷ của anh như vậy à?”.
Trần Phong nhún vai cười nói: “Đương nhiên là khác rồi, nhưng cô vẫn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc ý của cô là gì, lẽ nào cô muốn...”.
Chu Chỉ Nhi ngắt lời anh: “Anh Trần, nói thẳng ra thì không còn hay nữa. Nhưng nếu anh Trần đồng ý, tôi sẽ là người cộng tác trung thành nhất ở hoang mạc này của anh Trần”.
Trần Phong bình tĩnh lại, nếu theo ý của Chu Chỉ Nhi, vậy đương nhiên sẽ không để cho nhà họ Chu và nhà họ Bạch có chút kẽ hở nào, nhưng anh lại không có bất kỳ lý do gì để làm vậy cả.
“Cô cảm thấy cô xứng đáng để tôi làm như vậy sao? Cho dù cô có xinh đẹp đi nữa, lẽ nào cô nghĩ xung quanh tôi lại thiếu phụ nữ đẹp à?”.
Trần Phong lạnh lùng hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của Chu Chỉ Nhi nhìn chằm chằm vào Trần Phong, như thể muốn truyền suy nghĩ của cô ấy sang cho Trần Phong, cô ấy kiên định nói: “Xứng đáng, tôi tin tôi không phải là bình hoa di động, và khi anh Trần cần làm điều gì, tôi đều có thể làm một cách tốt nhất”.
Trần Phong vốn muốn phủ định luôn, nhưng trong ánh mắt đang đấu tranh kia, anh luôn cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó, thậm chí còn vô cùng thân thuộc.
Có lẽ đây chính là bộ dạng của anh năm đó đấu tranh trước mặt Hạ Mộng Dao.
“Lẽ nào chỉ dựa vào một câu nói của cô mà tôi tin cô à?”, Trần Phong vốn định nói câu này ra nhưng cuối cùng lại thôi.
“Cô chứng minh bản thân ra sao, tốt nhất là cô nên chứng minh cả hai phương diện của cô”, Trần Phong quyết định cho cô ấy một cơ hội.
Và khi nghe thấy câu này, Chu Chỉ Nhi biết cô ấy đã thành công được một nửa, còn về chuyện phải chứng minh cả hai phương diện thì khiến cô ấy hơi đỏ mặt, nhưng cô ấy biết bản thân cô ấy không hề quan tâm, điều mà cô ấy muốn không chỉ là ẩn nấp ở một nơi như nhà họ Chu thế này.
“Tôi biết anh Trần muốn đối phó với Mạc Lang nói chung vẫn cần liên kết với các gia tộc trong hoang mạc bị Mạc Lang ức hiếp, tạo thành một sợi dây chắc chắn, như vậy sẽ có thể đối phó Mạc Lang dễ dàng”.
Chuyện này nếu đã nói với nhà họ Chu rồi thì việc Chu Chỉ Nhi có thể đoán được cũng không có gì là lạ.
“Tôi đúng là nghĩ như vậy, và giờ có nhà họ Chu các cô đồng ý, tôi lại càng có thêm tự tin hơn”, Trần Phong nói.
Nhưng Chu Chỉ Nhi lắc đầu phản bác: “Nhưng anh Trần đã quá sai lầm rồi. Đối phó với Mạc Lang tuyệt đối không thể làm như vậy”.
Trong lòng Trần Phong vô cùng ngạc nhiên, anh liền hỏi: “Vì sao?”.
Chương 919: Cuộc giao dịch với Chu Chỉ Nhi
Chu Chỉ Nhi biết bản thân cô ấy đã khơi dậy thành công sự tò mò của Trần Phong, cô ấy mỉm cười nói: “Anh Trần, chuyện này rất đơn giản, nhưng cũng có thể nói là rất phức tạp, chỉ là xem anh nghĩ như thế nào thôi”.
Trần Phong men theo mạch suy nghĩ của Chu Chỉ Nhi, anh suy nghĩ vài giây rồi nói: “Lẽ nào cô nghĩ rằng chỗ đơn giản của chuyện này sẽ có vấn đề sao?”.
“Quả nhiên không hổ danh là anh Trần, mới nói vậy đã hiểu ngay”, Chu Chỉ Nhi cười nói: “Tuy anh Trần muốn mượn chiều hướng chung, chiều hướng chung đã hình thành rồi sẽ khiến thế lực mạnh như Mạc Lang cũng sẽ không còn đường thoát thân. Nhưng anh Trần có từng nghĩ đến kiểu chiều hướng chung này liệu có vững chắc không?”.
Trần Phong cũng đại khái hiểu được ý của Chu Chỉ Nhi, nhưng lại không đồng ý, nếu thế lực nhỏ muốn chống lại thế lực lớn, thì hợp nhất các thế lực với nhau mới là con đường đúng đắn.
Nhưng khi anh định lên tiếng, thì một người đàn ông đột nhiên gọi đến: “Chỉ Nhi, sao em lại ở đây?”.
Trần Phong và Chu Chỉ Nhi cùng nhìn về phía tiếng gọi, thì thấy Bạch Tô đang đi tới.
“Anh Trần cũng ở đây à? Hai người đang...?”, Bạch Tô nghi hoặc nhìn hai người.
Trần Phong không nói gì, còn Chu Chỉ Nhi nở nụ cười dịu dàng nói: “Chỉ là vừa đi ngang qua thì gặp anh Trần, em cũng khá tò mò về anh Trần nên chủ động đến nói chuyện với anh Trần vài câu”.
Có thể trong lòng Bạch Tô sẽ hơi nghi ngờ, nhưng cậu ta cũng không có lý do để hỏi, chỉ nhìn Trần Phong một cái rồi nói: “Vậy à, thực ra khi anh biết thân phận của anh Trần cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Luôn cảm thấy anh ấy bây giờ không giống với những gì người ta đồn lắm”.
Trần Phong cũng không muốn nói nhiều với hai người này, anh đứng lên nói với hai người: “Hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một chút”.
Trước khi Trần Phong đi, Chu Chỉ Nhi còn nháy mắt với Trần Phong, như thể muốn nói với anh những gì chưa nói hết thì cô ấy sẽ tìm Trần Phong nói sau.
Trần Phong lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Khi Trần Phong đi khỏi, Bạch Tô lo lắng nói với Chu Chỉ Nhi: “Anh còn tưởng em không muốn ở bên cạnh anh, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại, anh tưởng em tránh mặt anh chứ”.
Chu Chỉ Nhi lại trở về bộ dạng vô cùng dịu dàng, cô mỉm cười nói: “Anh Bạch nghĩ nhiều rồi đó, bác cả em còn khen anh, nói người vừa trẻ vừa giỏi như anh giờ không dễ tìm được trong các gia tộc giàu có nữa đâu”.
Bạch Tô thấy Chu Chỉ Nhi khen cậu ta, cũng vui mừng nói: “Thật à, vậy Chỉ Nhi thấy anh thế nào?”.
Trần Phong đi ra khỏi chỗ Chu Chỉ Nhi và Bạch Tô xong, anh liền quay lại hội trường buổi tiệc.
Khách khứa đã đến đông đủ, mọi người đều ngồi vào chỗ và chờ bữa tiệc chính thức bắt đầu, bữa tiệc chúc mừng của nhà họ Chu lần này quy mô khá lớn, Trần Phong đếm sơ qua cả hội trường có đến ba, bốn mươi bàn.
Và những người đến đây đều ngồi kín chỗ, ít cũng phải vài trăm người.
Người đông thì cả hội trường cũng trở nên náo nhiệt, những người ngồi ở vị trí cách xa nhà họ Chu nhất chắc là những người không mấy liên quan lắm, còn Trần Phong cũng tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
“Cậu Trần, sao cậu lại ngồi ở đây?”.
Trần Phong ngẩng đầu lên, Chu Phóng đang ngạc nhiên nhìn anh.
“Không sao, tôi tìm đại một chỗ rồi ngồi thôi, những chỗ náo nhiệt thế này vốn không hợp với tôi lắm”, Trần Phong mỉm cười giải thích.
Chu Phóng nói: “Tôi còn tưởng cậu Trần là người thích náo nhiệt chứ”.
Trần Phong trả lời: “Lẽ nào nhìn tôi giống người như vậy sao?”.
“Chỉ là cảm nhận riêng của tôi thôi, cậu Trần đừng để bụng, phải rồi, cậu Trần có thể ra chỗ khác nói chuyện với tôi chút được không?”.
Trần Phong tò mò nhìn anh ta, Chu Phóng trông có vẻ như có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
“Được!”, Trần Phong nói xong, liền đứng dậy, anh thậm chí còn chưa ngồi ấm chỗ nữa.
Đi theo Chu Phóng, Trần Phong hỏi: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì thế?”.
“Là chuyện liên quan đến nhà họ Chu, tôi cảm thấy có những chuyện nếu không nói rõ với cậu Trần, vậy thì kế hoạch đối phó Mạc Lang có thể sẽ bị ảnh hưởng”, Chu Phóng đi phía trước nói.
Trần Phong lại tò mò hỏi: “Vậy vì sao anh lại tìm tôi, chuyện này chẳng phải là anh nên nói rõ với mấy người nhà họ Bạch hay sao?”.
Chu Phóng trầm tư một lúc rồi nói: “Tôi không tin bọn họ lắm, nếu kế hoạch lần này có vấn đề gì, cũng chắc chắn sẽ xảy ra trong nhà chúng tôi, cho nên giờ tôi không dám quá tin vào ai cả”.
Trần Phong cũng không biết rốt cuộc là điều gì khiến anh ta lại lo lắng như vậy, anh nghĩ chắc do Chu Phóng quá căng thẳng thôi, nhưng cũng không thể trách anh ta, dù sao chuyện đối phó với Mạc Lang không khác gì là liều mạng cả.
Anh không nói gì, cứ thế đi theo Chu Phóng đến khu nhà khác của nhà họ Chu.
Khu nhà rất yên tĩnh, đi vào bên trong, Chu Phóng vẫn chưa dừng chân lại, Trần Phong liền tò mò hỏi: “Lẽ nào ở đây chưa nói được sao?”.
Chu Phóng vừa đi vừa giải thích: “Có thứ này cũng muốn để cho cậu Trần xem, đồng thời cũng là chuyện mà tôi muốn nói với cậu”.
Trần Phong hỏi: “Thứ gì vậy?”.
Chu Phóng không trả lời luôn, chỉ nói: “Chờ lát nữa cậu Trần sẽ biết ngay thôi”.
Trong lòng Trần Phong có hơi thắc mắc, nhưng vẫn đi theo, anh không nghĩ Chu Phóng sẽ làm gì anh ở tại nhà họ Chu thế này.
Vào trong căn phòng, cứ thế đi thẳng vào trong tiếp, bọn họ đi đến một phòng làm việc, Trần Phong vốn tưởng sẽ ở đây nói chuyện, nhưng Chu Phóng lại đi đến giá sách tìm một quyển sách, rồi nhẹ nhàng rút nó ra.
Vài giây sau, tiếng dây xích và bánh răng máy móc kêu lên.
Giá sách trước mặt hai người từ từ chuyển động chếch sang hai bên, lộ ra một lối vào.
Nhìn từ lối vào, chỉ thấy có bậc thang đi xuống, nhìn tiếp vào bên trong thì là một màu đen kịt.
“Đây là?”, Trần Phong thắc mắc.
Chu Phóng giải thích: “Đây là nơi nhà họ Chu chúng tôi dùng để tránh nạn, sau khi chuyện lần trước xảy ra, liền xây dựng một mật thất này, chính là để phòng khi bất trắc”.
Chu Phóng nói xong, liền nhìn sang Trần Phong: “Cậu Trần, món đồ đó được đặt ở bên trong, nhưng cũng là bí mật mà nhà họ Chu xưa nay chưa từng nói cho người ngoài biết, chỉ hi vọng sau khi cậu Trần nhìn thấy thì hãy giúp nhà họ Chu tôi giữ bí mật”.
Trần Phong vừa nghe thấy liền gật đầu đồng ý: “Điều này tôi biết”.
Chu Phóng lúc này mới yên tâm, liền đưa Trần Phong đi xuống phía dưới.
Một lúc sau, không thể nhìn rõ bên trong nữa, nhưng cứ men theo bậc thang cũng sẽ không bị mất phương hướng, đến đoạn giữa liền có lối rẽ, vẫn là tiếp tục đi xuống phía dưới.
Cảm giác như đi xuống độ sâu hơn mười mét mới đến nơi.
Nhưng trước mặt lại là một cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng, thậm chí còn có cảm giác chắc chắn hơn cả kim loại dùng để làm két sắt.
Nhà họ Chu dường như đã sợ hãi và thận trọng hơi quá đà rồi.
Chu Phóng sờ sang bức tường bên cạnh mới mở ra một cái nắp, trên bức tường bên trong trông giống như có một cái lỗ cắm chìa khóa, Chu Phóng lấy chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào lỗ, nhẹ nhàng vặn một cái.
Nhưng cánh cửa sắt kia vẫn không có chút động tĩnh nào.
Chu Phóng lại lấy tay đẩy cửa, như thể ấn vào chỗ nào đó, cánh cửa sắt liền được mở ra dễ dàng.
Chương 920: Mật thất
“Cửa sắt ở đây cũng là cơ quan được thiết kế đặc biệt, nếu không phải người thân cận trong nhà họ Chu thì tuyệt đối không thể biết được mở ra như thế nào”, Chu Phóng giới thiệu.
Trần Phong gật đầu, cũng không nói gì.
Tiếp tục cùng Chu Phóng đi vào bên trong.
Trong mật thất có bố trí đèn, Chu Phóng sờ vào một chỗ, các bóng đèn đều sáng lên.
Đây nghiễm nhiên là nơi ẩn nấp có đầy đủ tiện nghi, thậm chí đến cả công cụ giải trí như ti vi cũng có, đồ ăn, nước uống cũng được chất vào một góc, đủ để hơn mười người có thể dùng trong một tháng.
“Cậu Trần, cậu ngồi ở đây nhé, tôi đi mang món đồ kia đến”, Chu Phóng nói với Trần Phong.
Trần Phong gật đầu, ngồi trên sofa trong phòng, ở đây cái gì cũng có, trên giá sách còn có mấy cuốn tiểu thuyết, bọn họ suy nghĩ vô cùng chu đáo.
Trần Phong liền cầm một quyển sách lên, lật vài trang xem, nhưng không biết vì sao Chu Phóng vẫn chưa đi ra.
“Chu Phóng!”, Trần Phong hướng vào phía trong rồi gọi.
Nhưng hoàn toàn không có ai trả lời, Trần Phong cảm thấy kỳ lạ, cũng hơi lo lắng cho Chu Phóng, anh liền đi sang căn phòng mà anh ta vừa đi vào.
Nhưng trong căn phòng đó cũng không thấy bóng dáng của Chu Phóng đâu.
Trần Phong lập tức sực tỉnh, anh chạy nhanh về phía lối vào vừa rồi, nhưng cánh cửa sắt lại đang nhanh chóng bị đóng lại.
Trước khi anh thoát ra thì những âm thanh khóa cửa đã lần lượt vang lên.
Cánh cửa lớn đã hoàn toàn bị đóng lại, Trần Phong thất vọng nhìn cánh cửa, cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao Chu Phóng lại làm như vậy.
Nhưng nghĩ nhiều đi nữa thì anh cũng không thể thoát ra khỏi đây, mà quan trọng lúc này là phải tìm được đường ra.
Cánh cửa sắt này lại không có bất kỳ chỗ nào giống như lỗ cắm chìa khóa hoặc là nút đóng mở, giống như một tấm sắt lớn được khảm nạm trên tường vậy, trông phẳng lì, như thể không còn cách nào có thể tìm được đường ra nữa.
Và Chu Phóng vừa rồi cũng không hề đi ra từ đường này, Trần Phong ngồi ở đó, nếu Chu Phóng lén lút đi ra theo đường này thì anh không thể không nhìn thấy.
Trần Phong liền đi đến căn phòng mà Chu Phóng vừa biến mất.
Nhìn khắp một lượt, thấy chỉ là một căn phòng ngủ rất bình thường không có cửa sổ, mấy chiếc giường tầng cũng là để tiết kiệm không gian.
Anh men theo bức tường rồi không ngừng gõ lên, muốn tìm ra vị trí cánh cửa ngầm, nhưng đều không có bất cứ manh mối nào.
Trần Phong có hơi tức giận, anh lật hết giường đệm trong phòng lên, đến mỗi tấc đất anh đều không bỏ qua, nhưng vẫn không tìm thấy cánh cửa ngầm đó.
Hì hục vài tiếng đồng hồ liền cũng khiến Trần Phong cảm thấy mệt mỏi.
Anh ngồi lên ghế sofa vừa rồi, định lấy một chai nước chỗ góc tường ra uống, nhưng khi anh mở hộp ra, bên trong toàn là chai không.
Không có chút nước nào hết.
Anh không tin nên mở toàn bộ các hộp ở đó ra, Trần Phong không thể không chấp nhận sự thật này.
Những thứ này đều là giả, nước và đồ ăn đều là giả hết.
Đang có hơi tuyệt vọng, nếu không có ai phát hiện ra anh, một mình anh cùng lắm chỉ sống được vài ngày, và lúc này ngọn đèn trên đầu anh đột nhiên vụt tắt.
Bốn phía đều là một màu đen kịt, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, giống như bị rơi vào một hang động sâu vậy.
Trần Phong ngồi vững trên ghế sofa, trong lòng anh lại không hề lo lắng nữa.
Tất cả chỉ có thể dựa vào ý trời.
Ở bên ngoài lúc này, Chu Phóng đã quay lại bữa tiệc, lúc này mọi thứ mới vừa bắt đầu, anh ta đi đến chỗ đám người nhà họ Chu, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, anh ta lập tức tươi cười rạng rỡ tiếp đón khách khứa.
Có người muốn tìm Trần Phong, nhưng đi một vòng cũng không thấy Trần Phong đâu cả.
Hỏi người nhà họ Bạch nhưng cũng không ai biết, dường như người cuối cùng nhìn thấy Trần Phong chỉ có Chu Chỉ Nhi và Bạch Tô.
Nhưng hai người họ cũng chỉ là nhìn thấy Trần Phong rời đi, chỉ nói là đi vào nhà vệ sinh, còn sau đó đi đâu thì không ai nhìn thấy nữa.
Cuối cùng Bạch Tinh cũng đành bỏ cuộc, anh ta đương nhiên không thể ngờ Trần Phong lại bị người khác nhốt lại.
Nhưng câu nói này đã thu hút sự chú ý của Chu Chỉ Nhi.
Cô ấy giả vờ như vô tình hỏi Bạch Tinh: “Anh Bạch, anh phát hiện ra anh Trần biến mất từ khi nào vậy?”.
Bạch Tinh nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là một lúc sau khi anh Trần nói chuyện với hai người, tôi định tìm anh ấy uống rượu, nhưng mãi vẫn không thấy anh ấy đâu cả”.
Bạch Tinh tự an ủi mình: “Chắc là anh Trần không thích ồn ào nên tự về trước rồi nên”.
Nhưng Chu Chỉ Nhi không nghĩ như vậy, biểu cảm cô ra hiệu với Trần Phong lúc đó, cô tin Trần Phong nhất định hiểu ý cô.
Vì Trần Phong không từ chối, nên sẽ không vội vàng đi về như vậy.
Nhưng Chu Chỉ Nhi không nói rõ cho Bạch Tinh biết suy nghĩ của cô, cô chỉ nói: “Thì ra anh Trần là người không thích ồn ào, tôi nhìn anh ấy còn tưởng anh ấy là người thích ồn ào chứ”. Đọc nhanh tại Vietwriter
Bạch Tinh cũng chỉ mỉm cười.
Rời khỏi chỗ hai anh em nhà họ Bạch, Chu Chỉ Nhi liền cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của Trần Phong.
Trần Phong là hi vọng mà cô ấy vừa tìm được, nhưng hi vọng này bây giờ lại hình như gặp chuyện, điều này cho dù là ai thì đều sẽ cảm thấy không vui.
Cô vừa đi về phía khu nhà sau, vừa suy nghĩ nguyên nhân mà Trần Phong biến mất.
Sự việc xảy ra tại nhà họ Chu, vậy khả năng lớn Trần Phong vẫn ở trong nhà họ Chu, và cô ấy cũng có dự cảm như vậy, chỉ là ở đây rất rộng, muốn giấu một người thì vô cùng đơn giản.
Đầu tiên cô nghĩ đến có thể Trần Phong đã bị người khác hãm hại, nhưng khi biết võ công của Trần Phong thực ra rất giỏi, thì khả năng này là không thể xảy ra.
Nếu muốn hãm hại Trần Phong, vậy thì chỉ cần có tiếng đánh đấm, thì không thể nào mà không bị phát hiện được.
Vậy thì điều mà Chu Chỉ Nhi nghĩ đến là Trần Phong bị nhốt trong một nơi không thể nào thoát ra được, hơn nữa còn là bị người nhà họ Chu lừa đến.
Người nhà họ Chu có thể làm được điều này thì ít nhất cũng phải là người mà Trần Phong từng gặp, thậm chí người này nhất định có chút tiếng nói trong nhà họ Chu, nếu không Trần Phong sẽ không thể nào đồng ý đi theo được.
Chu Chỉ Nhi loại bản thân cô ra, thì chỉ còn bốn người, chính là bốn người cùng họp hôm đó.
Gia chủ nhà họ Chu là Chu Tầm, ông ba, chú tư Chu Phóng, và chú họ Chu Lâm.
Nhưng khi Trần Phong biến mất, gia chủ và chú họ luôn tiếp khách trong đại sảnh chứ không đi đâu cả.
Ông ba không thích ồn ào, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, còn chú tư, cô nghĩ một lúc, tuy sau đó cũng xuất hiện tại hội trường, nhưng lại có một khoảng thời gian vắng mặt, cũng là người đáng nghi.
Cô ấy cứ nghĩ như vậy, và đã đi đến khu nhà phía sau.
Nhà họ Chu có thể giấu một người và không để người khác phát hiện được, thì chỉ có khu tránh nạn này.
Chu Chỉ Nhi tuy biết chỗ này, nhưng lại chưa đi vào lần nào, cô ấy vẫn chưa đủ tư cách để vào trong đó.
Đến phòng khách, thấy giá sách kê đầy là sách, cô hít sâu một hơi, rồi bắt đầu từ từ tìm.
Ở đây có cơ quan mật, vì ít nhất cô đã nhìn thấy có người biến mất ở đây rồi, phải đến một lúc lâu sau mới xuất hiện, nhưng cô lại không biết cơ quan mật ở chỗ nào.
Đúng lúc Trần Phong đang loay hoay tìm lối ra từ trong mật thất, thì Chu Chỉ Nhi cũng ở đây để tìm lối vào trong đó.
Chương 921: Bị nhốt
Ai nấy đều ra ngoài, Trần Phong cũng ra vườn hoa tìm một chỗ ngồi xuống, ngắm cảnh một cách tẻ nhạt.
Một lúc sau, anh nhìn thấy một bóng người màu trắng.
Và bóng người đó đang đi về phía anh.
“Cô Chu, sao cô không ở cùng với cậu hai nhà họ Bạch mà một mình ra đây làm gì thế?”.
Xung quanh không có người, chắc là đều đến tập trung ở đại sảnh, còn Chu Chỉ Nhi đi về phía này, ngoài tìm Trần Phong ra thì chắc không có lý do nào khác cả.
Chu Chỉ Nhi nâng váy, bước lên bậc thang, đi đến bên chiếc ghế dài bên cạnh Trần Phong rồi ngồi xuống.
“Nếu tôi nói với anh Trần là tôi đến tìm anh, không biết anh Trần có tin không?”, Chu Chỉ Nhi lạnh lùng nói, hoàn toàn khác với một Chu Chỉ Nhi mà anh vừa gặp ban nãy.
Trần Phong hỏi với vẻ khó hiểu: “Cô đến tìm tôi, vì sao thế? Hơn nữa cô phải có hứng thú với cậu hai nhà họ Bạch kia mới đúng”.
Chu Chỉ Nhi nói: “Có hứng thú hay không thì người khác không thể nhìn ra được, chỉ có bản thân mới biết”.
Trần Phong ngạc nhiên nói: “Ý của cô là đó đều là cô giả vờ trước mặt người khác sao?”.
Chu Chỉ Nhi không thừa nhận, cũng không phủ nhận: “Có những chuyện phải cần làm như vậy thì tất cả mọi người mới vừa lòng. Còn tôi, cũng chỉ cần khiến bọn họ hài lòng là được”.
Thần thái của cô ấy có hơi buồn bã, trong giọng nói cũng mang vẻ bất lực.
Trần Phong tò mò hỏi: “Cô đến đây lẽ nào là muốn nói với tôi những chuyện này?”.
“Anh Trần, tôi không biết nhiều về anh, nhưng chỉ thấy cách nhìn nhận vừa rồi của bác cả và mọi người về anh, tôi cũng lờ mờ đoán ra được anh là một người như thế nào”, Chu Chỉ Nhi chậm rãi nói.
“Hả?”, Trần Phong bỏ chân đang vắt trên ghế xuống, anh nghiêm túc nhìn về phía Chu Chỉ Nhi: “Thế cô cảm thấy tôi là một người như thế nào?”.
Chu Chỉ Nhi cũng hơi ngồi thẳng người lên, ngực hơi ưỡn về phía trước: “Anh Trần là một người có thể giúp đỡ được tôi, thậm chí là người duy nhất có thể giúp đỡ tôi”.
Trần Phong bị câu trả lời này làm cho khó hiểu.
“Tôi biết anh Trần chắc chắn sẽ nghĩ tôi bị điên, thậm chí anh còn đang nghĩ chúng ta mới gặp mặt lần đầu mà tôi lại nói như vậy với anh, anh gần như hoàn toàn có thể từ chối tôi”.
Và Trần Phong đúng là cũng nghĩ như vậy thật.
Tuy Chu Chỉ Nhi trông rất xinh đẹp, nhưng Trần Phong cũng biết không phải tất cả những phụ nữ xinh đẹp đều sẽ thích anh, và anh cũng không thể đi giúp đỡ tất cả những người phụ nữ này được.
Trần Phong nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chu Chỉ Nhi, cũng lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ tôi sẽ từ chối cô”.
Chu Chỉ Nhi sững sờ, nhìn sang Trần Phong với vẻ khó hiểu, rồi cô hỏi: “Vì sao? Anh Trần thậm chí còn chưa nghe điều kiện của tôi, biết đâu đây là một vụ giao dịch rất tốt thì sao?”.
Trần Phong lại lắc đầu nói: “Cho dù thế nào đi nữa, giúp cô thì chắc cũng phải đắc tội với nhà họ Chu, nếu tôi đoán không nhầm, thì cũng có thể sẽ đắc tội với cả nhà họ Bạch, hơn nữa hai nhà này đều là những người cùng tôi đối phó với Mạc Lang, tôi không thể bỏ mặc bọn họ lúc này được”.
Chu Chỉ Nhi nghiêm túc lắng nghe Trần Phong nói, cô ấy ngập ngừng một lúc rồi nói: “Anh Trần đúng là đã đoán ra, nhưng cũng chỉ đoán đúng được một nửa”.
Lần này đến lượt Trần Phong tò mò: “Ồ? Mong là cô nói rõ xem, một nửa mà tôi đoán chưa đúng kia là gì?”.
“Anh Trần chỉ là đoán đúng chuyện kết thông gia của tôi và nhà họ Bạch, chính là chuyện giữa tôi và anh Bạch”.
Trần Phong gật đầu: “Bác cả của cô đã nói rõ thế rồi mà”.
Chu Chỉ Nhi vẫn rất bình thản nói: “Nhưng nếu anh Trần nghĩ rằng sau khi giúp tôi sẽ khiến nhà họ Bạch và nhà họ Chu giận anh, thì tôi muốn nói là hoàn toàn trái ngược với những gì anh Trần nghĩ đó, nếu anh Trần đồng ý, hai nhà này thậm chí còn đối xử càng trung thành với anh Trần hơn”.
Trần Phong nghĩ một lúc, cũng không thấy cách nghĩ của anh có gì sai: “Tôi không hiểu ý cô lắm, hai nhà các cô đều có ý như vậy, cho dù tôi làm gì đi nữa thì đều là đang phá đám, trừ khi cô không từ chối làm như vậy, nhưng như thế lại không thể giúp cô được”.
Chu Chỉ Nhi nở một nụ cười quyến rũ nói: “Anh Trần, anh thấy tôi thế nào?”.
Trần Phong nhìn cô ấy, Chu Chỉ Nhi thuần khiết trang nhã, trông giống như một đóa hoa màu trắng nở rộ sau cơn mưa, cho dù không bị say mê bởi sự cám dỗ này, nhưng tuyệt đối không có chút chán ghét nào.
“Cô rất đẹp”.
Chu Chỉ Nhi mỉm cười nói: “Lẽ nào ngoài đẹp ra, anh Trần không có lời nào để nói nữa sao?”.
Trần Phong đáp: “Có nói thêm đi nữa cũng vẫn chỉ là khen cô xinh đẹp thôi, chỉ cần nói đủ ý là được rồi mà”.
Chu Chỉ Nhi nói: “Anh Trần cũng dỗ dành hồng nhan tri kỷ của anh như vậy à?”.
Trần Phong nhún vai cười nói: “Đương nhiên là khác rồi, nhưng cô vẫn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc ý của cô là gì, lẽ nào cô muốn...”.
Chu Chỉ Nhi ngắt lời anh: “Anh Trần, nói thẳng ra thì không còn hay nữa. Nhưng nếu anh Trần đồng ý, tôi sẽ là người cộng tác trung thành nhất ở hoang mạc này của anh Trần”.
Trần Phong bình tĩnh lại, nếu theo ý của Chu Chỉ Nhi, vậy đương nhiên sẽ không để cho nhà họ Chu và nhà họ Bạch có chút kẽ hở nào, nhưng anh lại không có bất kỳ lý do gì để làm vậy cả.
“Cô cảm thấy cô xứng đáng để tôi làm như vậy sao? Cho dù cô có xinh đẹp đi nữa, lẽ nào cô nghĩ xung quanh tôi lại thiếu phụ nữ đẹp à?”.
Trần Phong lạnh lùng hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của Chu Chỉ Nhi nhìn chằm chằm vào Trần Phong, như thể muốn truyền suy nghĩ của cô ấy sang cho Trần Phong, cô ấy kiên định nói: “Xứng đáng, tôi tin tôi không phải là bình hoa di động, và khi anh Trần cần làm điều gì, tôi đều có thể làm một cách tốt nhất”.
Trần Phong vốn muốn phủ định luôn, nhưng trong ánh mắt đang đấu tranh kia, anh luôn cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó, thậm chí còn vô cùng thân thuộc.
Có lẽ đây chính là bộ dạng của anh năm đó đấu tranh trước mặt Hạ Mộng Dao.
“Lẽ nào chỉ dựa vào một câu nói của cô mà tôi tin cô à?”, Trần Phong vốn định nói câu này ra nhưng cuối cùng lại thôi.
“Cô chứng minh bản thân ra sao, tốt nhất là cô nên chứng minh cả hai phương diện của cô”, Trần Phong quyết định cho cô ấy một cơ hội.
Và khi nghe thấy câu này, Chu Chỉ Nhi biết cô ấy đã thành công được một nửa, còn về chuyện phải chứng minh cả hai phương diện thì khiến cô ấy hơi đỏ mặt, nhưng cô ấy biết bản thân cô ấy không hề quan tâm, điều mà cô ấy muốn không chỉ là ẩn nấp ở một nơi như nhà họ Chu thế này.
“Tôi biết anh Trần muốn đối phó với Mạc Lang nói chung vẫn cần liên kết với các gia tộc trong hoang mạc bị Mạc Lang ức hiếp, tạo thành một sợi dây chắc chắn, như vậy sẽ có thể đối phó Mạc Lang dễ dàng”.
Chuyện này nếu đã nói với nhà họ Chu rồi thì việc Chu Chỉ Nhi có thể đoán được cũng không có gì là lạ.
“Tôi đúng là nghĩ như vậy, và giờ có nhà họ Chu các cô đồng ý, tôi lại càng có thêm tự tin hơn”, Trần Phong nói.
Nhưng Chu Chỉ Nhi lắc đầu phản bác: “Nhưng anh Trần đã quá sai lầm rồi. Đối phó với Mạc Lang tuyệt đối không thể làm như vậy”.
Trong lòng Trần Phong vô cùng ngạc nhiên, anh liền hỏi: “Vì sao?”.
Chương 919: Cuộc giao dịch với Chu Chỉ Nhi
Chu Chỉ Nhi biết bản thân cô ấy đã khơi dậy thành công sự tò mò của Trần Phong, cô ấy mỉm cười nói: “Anh Trần, chuyện này rất đơn giản, nhưng cũng có thể nói là rất phức tạp, chỉ là xem anh nghĩ như thế nào thôi”.
Trần Phong men theo mạch suy nghĩ của Chu Chỉ Nhi, anh suy nghĩ vài giây rồi nói: “Lẽ nào cô nghĩ rằng chỗ đơn giản của chuyện này sẽ có vấn đề sao?”.
“Quả nhiên không hổ danh là anh Trần, mới nói vậy đã hiểu ngay”, Chu Chỉ Nhi cười nói: “Tuy anh Trần muốn mượn chiều hướng chung, chiều hướng chung đã hình thành rồi sẽ khiến thế lực mạnh như Mạc Lang cũng sẽ không còn đường thoát thân. Nhưng anh Trần có từng nghĩ đến kiểu chiều hướng chung này liệu có vững chắc không?”.
Trần Phong cũng đại khái hiểu được ý của Chu Chỉ Nhi, nhưng lại không đồng ý, nếu thế lực nhỏ muốn chống lại thế lực lớn, thì hợp nhất các thế lực với nhau mới là con đường đúng đắn.
Nhưng khi anh định lên tiếng, thì một người đàn ông đột nhiên gọi đến: “Chỉ Nhi, sao em lại ở đây?”.
Trần Phong và Chu Chỉ Nhi cùng nhìn về phía tiếng gọi, thì thấy Bạch Tô đang đi tới.
“Anh Trần cũng ở đây à? Hai người đang...?”, Bạch Tô nghi hoặc nhìn hai người.
Trần Phong không nói gì, còn Chu Chỉ Nhi nở nụ cười dịu dàng nói: “Chỉ là vừa đi ngang qua thì gặp anh Trần, em cũng khá tò mò về anh Trần nên chủ động đến nói chuyện với anh Trần vài câu”.
Có thể trong lòng Bạch Tô sẽ hơi nghi ngờ, nhưng cậu ta cũng không có lý do để hỏi, chỉ nhìn Trần Phong một cái rồi nói: “Vậy à, thực ra khi anh biết thân phận của anh Trần cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Luôn cảm thấy anh ấy bây giờ không giống với những gì người ta đồn lắm”.
Trần Phong cũng không muốn nói nhiều với hai người này, anh đứng lên nói với hai người: “Hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một chút”.
Trước khi Trần Phong đi, Chu Chỉ Nhi còn nháy mắt với Trần Phong, như thể muốn nói với anh những gì chưa nói hết thì cô ấy sẽ tìm Trần Phong nói sau.
Trần Phong lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Khi Trần Phong đi khỏi, Bạch Tô lo lắng nói với Chu Chỉ Nhi: “Anh còn tưởng em không muốn ở bên cạnh anh, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại, anh tưởng em tránh mặt anh chứ”.
Chu Chỉ Nhi lại trở về bộ dạng vô cùng dịu dàng, cô mỉm cười nói: “Anh Bạch nghĩ nhiều rồi đó, bác cả em còn khen anh, nói người vừa trẻ vừa giỏi như anh giờ không dễ tìm được trong các gia tộc giàu có nữa đâu”.
Bạch Tô thấy Chu Chỉ Nhi khen cậu ta, cũng vui mừng nói: “Thật à, vậy Chỉ Nhi thấy anh thế nào?”.
Trần Phong đi ra khỏi chỗ Chu Chỉ Nhi và Bạch Tô xong, anh liền quay lại hội trường buổi tiệc.
Khách khứa đã đến đông đủ, mọi người đều ngồi vào chỗ và chờ bữa tiệc chính thức bắt đầu, bữa tiệc chúc mừng của nhà họ Chu lần này quy mô khá lớn, Trần Phong đếm sơ qua cả hội trường có đến ba, bốn mươi bàn.
Và những người đến đây đều ngồi kín chỗ, ít cũng phải vài trăm người.
Người đông thì cả hội trường cũng trở nên náo nhiệt, những người ngồi ở vị trí cách xa nhà họ Chu nhất chắc là những người không mấy liên quan lắm, còn Trần Phong cũng tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
“Cậu Trần, sao cậu lại ngồi ở đây?”.
Trần Phong ngẩng đầu lên, Chu Phóng đang ngạc nhiên nhìn anh.
“Không sao, tôi tìm đại một chỗ rồi ngồi thôi, những chỗ náo nhiệt thế này vốn không hợp với tôi lắm”, Trần Phong mỉm cười giải thích.
Chu Phóng nói: “Tôi còn tưởng cậu Trần là người thích náo nhiệt chứ”.
Trần Phong trả lời: “Lẽ nào nhìn tôi giống người như vậy sao?”.
“Chỉ là cảm nhận riêng của tôi thôi, cậu Trần đừng để bụng, phải rồi, cậu Trần có thể ra chỗ khác nói chuyện với tôi chút được không?”.
Trần Phong tò mò nhìn anh ta, Chu Phóng trông có vẻ như có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
“Được!”, Trần Phong nói xong, liền đứng dậy, anh thậm chí còn chưa ngồi ấm chỗ nữa.
Đi theo Chu Phóng, Trần Phong hỏi: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì thế?”.
“Là chuyện liên quan đến nhà họ Chu, tôi cảm thấy có những chuyện nếu không nói rõ với cậu Trần, vậy thì kế hoạch đối phó Mạc Lang có thể sẽ bị ảnh hưởng”, Chu Phóng đi phía trước nói.
Trần Phong lại tò mò hỏi: “Vậy vì sao anh lại tìm tôi, chuyện này chẳng phải là anh nên nói rõ với mấy người nhà họ Bạch hay sao?”.
Chu Phóng trầm tư một lúc rồi nói: “Tôi không tin bọn họ lắm, nếu kế hoạch lần này có vấn đề gì, cũng chắc chắn sẽ xảy ra trong nhà chúng tôi, cho nên giờ tôi không dám quá tin vào ai cả”.
Trần Phong cũng không biết rốt cuộc là điều gì khiến anh ta lại lo lắng như vậy, anh nghĩ chắc do Chu Phóng quá căng thẳng thôi, nhưng cũng không thể trách anh ta, dù sao chuyện đối phó với Mạc Lang không khác gì là liều mạng cả.
Anh không nói gì, cứ thế đi theo Chu Phóng đến khu nhà khác của nhà họ Chu.
Khu nhà rất yên tĩnh, đi vào bên trong, Chu Phóng vẫn chưa dừng chân lại, Trần Phong liền tò mò hỏi: “Lẽ nào ở đây chưa nói được sao?”.
Chu Phóng vừa đi vừa giải thích: “Có thứ này cũng muốn để cho cậu Trần xem, đồng thời cũng là chuyện mà tôi muốn nói với cậu”.
Trần Phong hỏi: “Thứ gì vậy?”.
Chu Phóng không trả lời luôn, chỉ nói: “Chờ lát nữa cậu Trần sẽ biết ngay thôi”.
Trong lòng Trần Phong có hơi thắc mắc, nhưng vẫn đi theo, anh không nghĩ Chu Phóng sẽ làm gì anh ở tại nhà họ Chu thế này.
Vào trong căn phòng, cứ thế đi thẳng vào trong tiếp, bọn họ đi đến một phòng làm việc, Trần Phong vốn tưởng sẽ ở đây nói chuyện, nhưng Chu Phóng lại đi đến giá sách tìm một quyển sách, rồi nhẹ nhàng rút nó ra.
Vài giây sau, tiếng dây xích và bánh răng máy móc kêu lên.
Giá sách trước mặt hai người từ từ chuyển động chếch sang hai bên, lộ ra một lối vào.
Nhìn từ lối vào, chỉ thấy có bậc thang đi xuống, nhìn tiếp vào bên trong thì là một màu đen kịt.
“Đây là?”, Trần Phong thắc mắc.
Chu Phóng giải thích: “Đây là nơi nhà họ Chu chúng tôi dùng để tránh nạn, sau khi chuyện lần trước xảy ra, liền xây dựng một mật thất này, chính là để phòng khi bất trắc”.
Chu Phóng nói xong, liền nhìn sang Trần Phong: “Cậu Trần, món đồ đó được đặt ở bên trong, nhưng cũng là bí mật mà nhà họ Chu xưa nay chưa từng nói cho người ngoài biết, chỉ hi vọng sau khi cậu Trần nhìn thấy thì hãy giúp nhà họ Chu tôi giữ bí mật”.
Trần Phong vừa nghe thấy liền gật đầu đồng ý: “Điều này tôi biết”.
Chu Phóng lúc này mới yên tâm, liền đưa Trần Phong đi xuống phía dưới.
Một lúc sau, không thể nhìn rõ bên trong nữa, nhưng cứ men theo bậc thang cũng sẽ không bị mất phương hướng, đến đoạn giữa liền có lối rẽ, vẫn là tiếp tục đi xuống phía dưới.
Cảm giác như đi xuống độ sâu hơn mười mét mới đến nơi.
Nhưng trước mặt lại là một cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng, thậm chí còn có cảm giác chắc chắn hơn cả kim loại dùng để làm két sắt.
Nhà họ Chu dường như đã sợ hãi và thận trọng hơi quá đà rồi.
Chu Phóng sờ sang bức tường bên cạnh mới mở ra một cái nắp, trên bức tường bên trong trông giống như có một cái lỗ cắm chìa khóa, Chu Phóng lấy chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào lỗ, nhẹ nhàng vặn một cái.
Nhưng cánh cửa sắt kia vẫn không có chút động tĩnh nào.
Chu Phóng lại lấy tay đẩy cửa, như thể ấn vào chỗ nào đó, cánh cửa sắt liền được mở ra dễ dàng.
Chương 920: Mật thất
“Cửa sắt ở đây cũng là cơ quan được thiết kế đặc biệt, nếu không phải người thân cận trong nhà họ Chu thì tuyệt đối không thể biết được mở ra như thế nào”, Chu Phóng giới thiệu.
Trần Phong gật đầu, cũng không nói gì.
Tiếp tục cùng Chu Phóng đi vào bên trong.
Trong mật thất có bố trí đèn, Chu Phóng sờ vào một chỗ, các bóng đèn đều sáng lên.
Đây nghiễm nhiên là nơi ẩn nấp có đầy đủ tiện nghi, thậm chí đến cả công cụ giải trí như ti vi cũng có, đồ ăn, nước uống cũng được chất vào một góc, đủ để hơn mười người có thể dùng trong một tháng.
“Cậu Trần, cậu ngồi ở đây nhé, tôi đi mang món đồ kia đến”, Chu Phóng nói với Trần Phong.
Trần Phong gật đầu, ngồi trên sofa trong phòng, ở đây cái gì cũng có, trên giá sách còn có mấy cuốn tiểu thuyết, bọn họ suy nghĩ vô cùng chu đáo.
Trần Phong liền cầm một quyển sách lên, lật vài trang xem, nhưng không biết vì sao Chu Phóng vẫn chưa đi ra.
“Chu Phóng!”, Trần Phong hướng vào phía trong rồi gọi.
Nhưng hoàn toàn không có ai trả lời, Trần Phong cảm thấy kỳ lạ, cũng hơi lo lắng cho Chu Phóng, anh liền đi sang căn phòng mà anh ta vừa đi vào.
Nhưng trong căn phòng đó cũng không thấy bóng dáng của Chu Phóng đâu.
Trần Phong lập tức sực tỉnh, anh chạy nhanh về phía lối vào vừa rồi, nhưng cánh cửa sắt lại đang nhanh chóng bị đóng lại.
Trước khi anh thoát ra thì những âm thanh khóa cửa đã lần lượt vang lên.
Cánh cửa lớn đã hoàn toàn bị đóng lại, Trần Phong thất vọng nhìn cánh cửa, cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao Chu Phóng lại làm như vậy.
Nhưng nghĩ nhiều đi nữa thì anh cũng không thể thoát ra khỏi đây, mà quan trọng lúc này là phải tìm được đường ra.
Cánh cửa sắt này lại không có bất kỳ chỗ nào giống như lỗ cắm chìa khóa hoặc là nút đóng mở, giống như một tấm sắt lớn được khảm nạm trên tường vậy, trông phẳng lì, như thể không còn cách nào có thể tìm được đường ra nữa.
Và Chu Phóng vừa rồi cũng không hề đi ra từ đường này, Trần Phong ngồi ở đó, nếu Chu Phóng lén lút đi ra theo đường này thì anh không thể không nhìn thấy.
Trần Phong liền đi đến căn phòng mà Chu Phóng vừa biến mất.
Nhìn khắp một lượt, thấy chỉ là một căn phòng ngủ rất bình thường không có cửa sổ, mấy chiếc giường tầng cũng là để tiết kiệm không gian.
Anh men theo bức tường rồi không ngừng gõ lên, muốn tìm ra vị trí cánh cửa ngầm, nhưng đều không có bất cứ manh mối nào.
Trần Phong có hơi tức giận, anh lật hết giường đệm trong phòng lên, đến mỗi tấc đất anh đều không bỏ qua, nhưng vẫn không tìm thấy cánh cửa ngầm đó.
Hì hục vài tiếng đồng hồ liền cũng khiến Trần Phong cảm thấy mệt mỏi.
Anh ngồi lên ghế sofa vừa rồi, định lấy một chai nước chỗ góc tường ra uống, nhưng khi anh mở hộp ra, bên trong toàn là chai không.
Không có chút nước nào hết.
Anh không tin nên mở toàn bộ các hộp ở đó ra, Trần Phong không thể không chấp nhận sự thật này.
Những thứ này đều là giả, nước và đồ ăn đều là giả hết.
Đang có hơi tuyệt vọng, nếu không có ai phát hiện ra anh, một mình anh cùng lắm chỉ sống được vài ngày, và lúc này ngọn đèn trên đầu anh đột nhiên vụt tắt.
Bốn phía đều là một màu đen kịt, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, giống như bị rơi vào một hang động sâu vậy.
Trần Phong ngồi vững trên ghế sofa, trong lòng anh lại không hề lo lắng nữa.
Tất cả chỉ có thể dựa vào ý trời.
Ở bên ngoài lúc này, Chu Phóng đã quay lại bữa tiệc, lúc này mọi thứ mới vừa bắt đầu, anh ta đi đến chỗ đám người nhà họ Chu, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, anh ta lập tức tươi cười rạng rỡ tiếp đón khách khứa.
Có người muốn tìm Trần Phong, nhưng đi một vòng cũng không thấy Trần Phong đâu cả.
Hỏi người nhà họ Bạch nhưng cũng không ai biết, dường như người cuối cùng nhìn thấy Trần Phong chỉ có Chu Chỉ Nhi và Bạch Tô.
Nhưng hai người họ cũng chỉ là nhìn thấy Trần Phong rời đi, chỉ nói là đi vào nhà vệ sinh, còn sau đó đi đâu thì không ai nhìn thấy nữa.
Cuối cùng Bạch Tinh cũng đành bỏ cuộc, anh ta đương nhiên không thể ngờ Trần Phong lại bị người khác nhốt lại.
Nhưng câu nói này đã thu hút sự chú ý của Chu Chỉ Nhi.
Cô ấy giả vờ như vô tình hỏi Bạch Tinh: “Anh Bạch, anh phát hiện ra anh Trần biến mất từ khi nào vậy?”.
Bạch Tinh nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là một lúc sau khi anh Trần nói chuyện với hai người, tôi định tìm anh ấy uống rượu, nhưng mãi vẫn không thấy anh ấy đâu cả”.
Bạch Tinh tự an ủi mình: “Chắc là anh Trần không thích ồn ào nên tự về trước rồi nên”.
Nhưng Chu Chỉ Nhi không nghĩ như vậy, biểu cảm cô ra hiệu với Trần Phong lúc đó, cô tin Trần Phong nhất định hiểu ý cô.
Vì Trần Phong không từ chối, nên sẽ không vội vàng đi về như vậy.
Nhưng Chu Chỉ Nhi không nói rõ cho Bạch Tinh biết suy nghĩ của cô, cô chỉ nói: “Thì ra anh Trần là người không thích ồn ào, tôi nhìn anh ấy còn tưởng anh ấy là người thích ồn ào chứ”. Đọc nhanh tại Vietwriter
Bạch Tinh cũng chỉ mỉm cười.
Rời khỏi chỗ hai anh em nhà họ Bạch, Chu Chỉ Nhi liền cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của Trần Phong.
Trần Phong là hi vọng mà cô ấy vừa tìm được, nhưng hi vọng này bây giờ lại hình như gặp chuyện, điều này cho dù là ai thì đều sẽ cảm thấy không vui.
Cô vừa đi về phía khu nhà sau, vừa suy nghĩ nguyên nhân mà Trần Phong biến mất.
Sự việc xảy ra tại nhà họ Chu, vậy khả năng lớn Trần Phong vẫn ở trong nhà họ Chu, và cô ấy cũng có dự cảm như vậy, chỉ là ở đây rất rộng, muốn giấu một người thì vô cùng đơn giản.
Đầu tiên cô nghĩ đến có thể Trần Phong đã bị người khác hãm hại, nhưng khi biết võ công của Trần Phong thực ra rất giỏi, thì khả năng này là không thể xảy ra.
Nếu muốn hãm hại Trần Phong, vậy thì chỉ cần có tiếng đánh đấm, thì không thể nào mà không bị phát hiện được.
Vậy thì điều mà Chu Chỉ Nhi nghĩ đến là Trần Phong bị nhốt trong một nơi không thể nào thoát ra được, hơn nữa còn là bị người nhà họ Chu lừa đến.
Người nhà họ Chu có thể làm được điều này thì ít nhất cũng phải là người mà Trần Phong từng gặp, thậm chí người này nhất định có chút tiếng nói trong nhà họ Chu, nếu không Trần Phong sẽ không thể nào đồng ý đi theo được.
Chu Chỉ Nhi loại bản thân cô ra, thì chỉ còn bốn người, chính là bốn người cùng họp hôm đó.
Gia chủ nhà họ Chu là Chu Tầm, ông ba, chú tư Chu Phóng, và chú họ Chu Lâm.
Nhưng khi Trần Phong biến mất, gia chủ và chú họ luôn tiếp khách trong đại sảnh chứ không đi đâu cả.
Ông ba không thích ồn ào, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, còn chú tư, cô nghĩ một lúc, tuy sau đó cũng xuất hiện tại hội trường, nhưng lại có một khoảng thời gian vắng mặt, cũng là người đáng nghi.
Cô ấy cứ nghĩ như vậy, và đã đi đến khu nhà phía sau.
Nhà họ Chu có thể giấu một người và không để người khác phát hiện được, thì chỉ có khu tránh nạn này.
Chu Chỉ Nhi tuy biết chỗ này, nhưng lại chưa đi vào lần nào, cô ấy vẫn chưa đủ tư cách để vào trong đó.
Đến phòng khách, thấy giá sách kê đầy là sách, cô hít sâu một hơi, rồi bắt đầu từ từ tìm.
Ở đây có cơ quan mật, vì ít nhất cô đã nhìn thấy có người biến mất ở đây rồi, phải đến một lúc lâu sau mới xuất hiện, nhưng cô lại không biết cơ quan mật ở chỗ nào.
Đúng lúc Trần Phong đang loay hoay tìm lối ra từ trong mật thất, thì Chu Chỉ Nhi cũng ở đây để tìm lối vào trong đó.
Chương 921: Bị nhốt
Bình luận facebook